Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
-"Hiển, cái thai đã được ba tháng rồi, anh nói em bỏ là bỏ thế nào đây?"
-"..."
-"Anh, anh không thương con thì thương em với chứ?"
-"..."
-"Thôi được rồi, nếu anh không đồng ý em sẽ nói chuyện với mẹ!"
-"Ngọc Nhi, đứng lại!"
-"Dạ, em luôn ở đây."
-"Kết hôn đi!"
-"Dạ!"
-"Anh yêu em!"
-"Dạ..."
-"Anh yêu hai mẹ con em..."
-"Dạ...em cũng yêu anh! Nhiều lắm!"
Hiển trao cô, một nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào.
....
Người yêu dấu hỡi, anh mãi là mặt trời,
Gạt đi bóng tối...
Tiếng điện thoại réo rắt liên hồi làm ai đó bừng tỉnh khỏi tưởng tượng, dù nhấn bận mấy lần, mà nó vẫn kêu. Ngọc Nhi vỗ về má người yêu rồi bất đắc dĩ mở máy.
-"Alo...anh à, em đang bận..."
-"Cô giúp anh tý thôi!"
Thơm nhẹ vào trán anh, thì thầm ngọt ngào "...đợi em chút nghe cưng...", cô mở cửa nhà vệ sinh, rón rén vào bên trong nói chuyện.
-"Sao anh? Có gì nhanh lên!"
-"Người yêu dỗi anh cô ạ, mấy ngày rồi cắt đứt liên lạc...anh chết mất!"
-"Đàn ông mà thế à, kệ nó chứ, dỗi vài ngày là chán thôi!"
-"Thôi, anh xin cô, có cách gì giúp anh đi, cô chơi thân với em ấy mà!"
-"Rồi...rồi, em sẽ nhắn tin cho nó bảo anh bị ốm, được chưa, kiểu gì nó chả cuống lên..."
-"Cảm ơn cô..."
-"Mà anh này, thuốc này khác gì thuốc ngủ đâu? Ông Hiển nhà em ngủ nãy giờ?"
-"Đâu phải, thuốc này khác mà, cô cho uống kèm rượu à? Hay do rượu mạnh quá, vậy thì cô đợi lát nó tỉnh rượu?"
-"Thôi, đợi đợi đợi...đợi nữa thì em chết..."
-"Tin anh đi, chẳng phải thuốc tả của anh rất công hiệu hay sao? Thuốc này cũng thế thôi!"
-"Thuốc tả thì ở đâu mà chả thế, mà anh đừng nhắc nữa, em mà không khôn thì quả đấy tý nữa bị anh ấy xử chết..."
-"Ôi dào, sống chết có số rồi, mà này, cô định cướp đời trai nhà người ta thật đấy à?"
-"Thôi thôi, không nói với anh nữa...em còn chưa làm ăn được gì đâu..."
-"Thế còn vết thương ở lưng, nhỡ nó phát hiện ra không có sẹo thì sao?"
-"Thì em bảo lành rồi...thôi nhé, cúp máy đây..."
Ông anh này, gọi lúc nào không gọi...thật là, không vì anh ta là ân nhân của cô thì đừng hòng nghe máy. Ngọc Nhi thở phào, xịt chút nước hoa lên người, trang điểm lại cho thật đậm đà rồi phấn khởi bước ra.
Người đàn ông to cao, khoanh tay trước ngực, đứng nhìn cô, đối diện nhà vệ sinh, ánh mắt của anh ta...rất lạnh, rất đáng sợ.
-"Anh...anh tỉnh rồi ạ..."
Cô mấp máy môi.
-"Anh, mệt không ạ? Thấy anh gục nên em thuê người mang lên cho anh..."
Hoàng Thế Hiển vẫn lặng thing nhìn cô, từ phía cửa, đã có hai người đàn ông to cao xăm trổ đầy mình bước vào. Rốt cuộc, anh đã nghe được những gì, rốt cuộc, việc này là thế nào? Đầu óc cô bỗng hỗn loạn.
Có người phục vụ bê lên nguyên một ly rượu cao cấp.
-"Cô Ngọc Nhi, mời cô!"
-"Cái gì vậy anh? Anh định cho em uống gì?"
-"Là của em mà, anh chỉ hơi mệt, nên để em thưởng thức!"
Ánh mắt cô chuyển từ khó hiểu sang lo sợ, của cô, lẽ nào, lẽ nào, anh không hề uống? Làm sao có thể? Cô rõ là trông thấy mà, lúc nãy anh còn mê mệt không biết gì...
.....
Một tiếng trước.
Hoàng Thế Hiển vừa bước ra khỏi nhà tắm đã bị ông bạn chí cốt chặn đường.
-"Đờ mờ, tôi đếch hiểu kiếp trước ông tu kiểu gì mà kiếp này phúc đức dễ sợ..."
-"..."
-"Còn trả vờ không hiểu? Người ta thì phải lừa gái lên giường, còn ông lại được gái lừa lên giường..."
Chủ quán bar hổn hển giải thích sự tình. Cứ tưởng thằng bạn thích thú, ai ngờ mặt nó tối đen.
-"Ông tìm cách tráo rượu!"
-"Sao vậy, hay mà, vui mà, tối nay ông tha hồ lên tiên!"
-"Tôi không nói lần hai."
-"Nhưng mà...Ngọc Nhi cũng là bạn tôi, tôi không muốn...mà em ấy là người yêu ông rồi, đừng có nói ông bị bóng nhé, bóng hả? Thảo nào, hồi bên Mỹ, trời ơi...tôi đau lòng quá..."
-"Quán bar này hình như tiền đầu tư của tôi chiếm 80%?"
Luôn là nó, luôn là thằng bạn kiệm lời, nhưng nó đã nói, thì chỉ có đánh trúng chỗ hiểm, chủ quán đành lòng gật đầu.
.....
-"Anh, con này nó không chịu uống!"
-"Tùy chúng mày!"
Bọn khốn nạn, chúng tiến gần tới cô, một thằng đã túm lấy chiếc dây áo mỏng manh, dọa cô khiếp sợ, luôn miệng van xin.
-"Anh, tha cho em, em có tội tình gì chứ? Anh à, em xin, em xin..."
-"Em yêu, muốn tha cũng dễ thôi, chỉ cần em thành thật."
-"Vâng, em thành thật, em sẽ thành thật...xin anh..."
-"Thuốc tả, em mua cho ai?"
-"Em...em không mua cho ai cả..."
Chỉ một cái liếc mắt từ anh khiến cho cô run cầm cập, bàn tay bẩn thỉu của bọn đàn em liên tục làm bậy, Ngọc Nhi toát mồ hôi lạnh, có lẽ, chỉ còn cách khai thật. Cô nức nở.
-"Là em mua cho Uyển Nhi, tại em thấy nó ngứa mắt, tại em yêu anh quá, em xin lỗi...dù sao nó cũng không bị gì mà, chỉ đau bụng tý thôi, cũng có anh chăm sóc mà...anh tha cho em...Em thề em chỉ làm thế thôi..."
Một giây, khoảnh khắc người con gái khổ sở, lăn lóc dưới sàn nhà lạnh lẽo thoáng hiện, đau đớn, căm phẫn, tức giận, giọng nói phừng phừng sát khí.
-"Hôn nó cho tao!"
Phó Tổng CL ra lệnh, Ngọc Nhi phát hoảng, nước mắt lưng chòng.
-"Em...đừng anh...em thừa nhận, em còn trả vờ cứu nó, trả vờ bị thương...là muốn anh chú ý tới em thôi...hết rồi!"
-"Thế thôi?"
-"Em...em còn làm gì được nữa đâu, dù sao cũng là con gái với nhau!"
-"Được, Nhất, Nhị, tối nay con này là của hai chú!"
Hoàng Thế Hiển chưa kịp rời bước, Ngọc Nhi đã chạy theo ôm lấy chân anh gào thét.
-"Em khai, em khai, em xin anh...cháo cũng là do em nói dối, không có hàn the gì cả...chuyện hồ nước là em bịa...là em cho thuốc vào rượu của anh, là xuân dược...xin anh..."
Vừa dứt lời, nhìn ra cái nheo mắt của đại ca, Nhị liền lập tức bóp má, đổ cốc rượu vào mồm con đàn bà trước mặt, ép uống.
-"Xuân dược hả? Đêm nay hai chú ở với nó, nhưng anh cấm, không được cho nó chạm vào người."
-"Rõ, đại ca!"
Đoạn, anh vứt điện thoại cho tên Nhất.
-"Sáng mai giao đoạn ghi âm cho cảnh sát, khởi tố cả con này lẫn bệnh viện!"
-"Dạ anh!"
Bóng người đàn ông to lớn rời khỏi, ở trong phòng khách sạn, có cô gái trúng thuốc, hừng hực sắc khí, cô thèm khát, cô van xin, mà hai gã đàn ông nhất định cự tuyệt cô. Ngọc Nhi, đường đường là thiên kim tiểu thư, giờ lại phải đi van nài hai tên bẩn thỉu chạm vào mình...cả cuộc đời cô, chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến thế!
*
2 giờ sáng.
Trương Ngọc Uyển Nhi trằn trọc mãi mà không thể ngủ. Ngày mai, cô làm cô dâu. Ngày mai, cô được gả cho người đàn ông tốt, có hai đứa trẻ xinh đẹp nhận mình là mẹ. Ngày mai, ngày mai hạnh phúc là thế...sao vẫn thấy trái tim mình nhức nhối? Sao vẫn thấy trống trải đau đớn.
Kitssss.
Tiếng xe rú vang trời, lại có tiếng đồ vật loảng xoảng. Có chuyện gì vậy? Cô vội vàng trở mình, cả nhà hôm nay chuẩn bị nhiều thứ, mọi người mệt ngủ li bì từ tối, không muốn đánh thức ai cả, cô vội vàng khoác chiếc áo mỏng, đi về phía có tiếng động.
Cửa cổng vững chắc là thế mà đổ tan tành, chiếc xe thể thao hiên ngang méo mó, Uyển Nhi kinh hoàng nhìn thảm cảnh trước mặt.
Phải mấy giây sau, khi người trong xe bước ra, cô mới bừng tỉnh, mắt đỏ hoe lao tới.
-"Cậu...cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Ánh đèn điện mờ mờ, cậu đứng đó, yên lặng. Cô hoảng sợ sờ tiến lại gần hơn, sờ chân tay, mặt mũi, bả vai, lạy chúa, cô chỉ muốn biết cậu an toàn không mà thôi!
-"Cậu, cậu đau ở đâu à? Sao lại thế? Xe cậu mất phanh à?"
Đáp lại cô là sự tĩnh mịch của màn đêm.
-"Vào nhà em xem nào!"
Bất giác, cánh tay mạnh mẽ vươn ra, ôm trọn cô vào trong ngực, thật chặt! Uyển Nhi nhất thời không hiểu, cô cố đẩy cậu ra, mà càng đẩy thì cậu càng siết chặt hơn, hai người cứ như vậy, một lúc thật lâu...thật lâu...
-"Cậu...cậu làm sao thế?"
-"Đồ ngốc!"
-"Dạ?"
-"Tao nói mày quá ngốc!"
-"Vâng, em biết em ngốc rồi mà!"
-"Tao xin lỗi, là do tao mang rắn về nhà!"
-"Hả? Cậu mang rắn về nhà á? Sao tự dưng lại mang về làm gì? Cậu biết cả mẹ và em đều sợ rắn mà!"
Hoàng Thế Hiển khẽ thả lỏng tay, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. Ngốc nghếch, ngốc nghếch tới mức khiến người ta muốn tống vào trong túi áo, mang theo bảo vệ nâng niu.
-"Mới mang mấy con về, đang bò ngoe nguẩy dưới chân mày!"
Á...Á....aaaaaa....
Cô theo phản xạ mà kiễng chân, cậu bắt đúng nhịp, khiêng về phòng!
-"Cậu phải cất mấy con rắn đi, mai nhà trai tới rồi!"
Uyển Nhi dặn dò, khiến ai đó tối sầm mặt mũi, vứt cô không thương tiếc trên giường. Hôm nay, sao cậu kì vậy cơ chứ? Cứ đứng đó nhìn cô hoài vậy? Cậu quên mai cô phải tiếp bao nhiêu khách à?
Nhìn nhìn nhìn, bị cậu nhìn tới đỏ hết mặt mày, Nhi nói khéo.
-"Chúc cậu ngủ ngon!"
Đoạn, kéo chăn đắp trùm đầu.
Mười phút sau không khí lặng thinh, chắc cậu đã về phòng rồi. Cô cũng không biết nữa, chẳng biết vì sao mình lại khóc, lại đau lòng? Từ từ kéo chăn ra, thấy ánh mắt ai đó vẫn chưa rời khỏi, bàn tay ai đó dịu dàng lau nước mắt ình, tay kia lại luồn vào mái tóc, nhẹ nhàng ma sát. Người ấy cứ gần chút một, chút một, cho tới khi trán cậu chạm trán cô...
Hơi thở của họ hòa quyện, môi cậu khẽ ngậm môi cô, chiếc lưỡi gian xảo cạy mở hàm răng nhỏ, nhiệt tình thưởng thức ngọt ngào, điên cuồng cướp đoạt từng khoảng không. Cô biết chuyện này là sai trái, phải dừng lại. Nhưng sao mỗi lần đối diện với cậu, trái tim cô lại tan chảy, lí trí của cô, hèn nhát tới nhường nào.
Chân tay giãy giụa bị sức nặng cơ thể cậu đè bẹp, chỉ còn cách van nài khẩn thiết.
-"Cậu...em...xin...đừng..."
Tiếng khóc rấm rứt của cô khiến ai đó bừng tỉnh, khó khăn lắm cậu mới rời được đôi môi mê người đó...lấy tay cô áp lên trái tim mình, ánh mắt đầy u buồn.
-"Tao cũng xin mày...nó...rất đau!"
-"Cậu, chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà..."
-"Mày là người hầu của tao, mày hứa bên tao suốt đời, mai mày đi theo hắn, thế còn tao? Mày tính làm sao?"
Cô đau lòng rút tay trở lại, nói lấp liếm.
-"Em...em...chẳng phải có nhiều người giúp việc mà..."
-"Mày đã từng yêu tao chưa?"
Cậu hỏi, một câu hỏi mà cô không sao trả lời nổi. Cậu cũng chẳng đợi câu trả lời, chỉ là, khẽ nằm xuống, đặt cô lên cánh tay mình vỗ về.
-"Ngủ đi!"
-"Cậu..."
Thế này là sao? Có ai nói cho cô cậu muốn gì?
-"Cậu...về phòng..."
-"Ngủ đi..."
-"Dạ? Nhưng mà cậu?"
-"Muốn mai lấy chồng thì ngủ đi!"
-"Dạ...em...cậu...chúng ta..."
-"Tao sẽ về phòng bây giờ, mày yên tâm!"
-"Nhưng...nhưng...em thấy có lỗi với anh Đông..."
-"Chúng ta là gì? Là anh em cơ mà? Thằng chồng mày không tới nỗi lại ghen với anh trai của vợ chứ? Tình cảm một chút trước khi em gái đi lấy chồng thì có gì mà mày phải nghiêm trọng hóa vấn đề?"
-"Em...em..."
-"Nói nhiều, đếm từ một tới ba nhắm mắt lại ngay...MỘT...HAI..."
Vẫn rất hiệu nghiệm, chưa kịp đếm tới ba, Trương Ngọc Uyển Nhi đã sợ hãi nhắm mắt. Cả đêm cô thao thức buồn bã không ngủ được, nay có cậu bên cạnh, có người xoa đầu cho trìu mến, có mùi thơm quen thuộc này lại ngủ ngon lành. Ai đó nhìn gương mặt đáng yêu trong lòng, khẽ nói.
-"Xin lỗi!"
*
Giờ tới nhà gái là 9 giờ, nhưng hôm nay bà Tâm đã dạy từ 6 giờ để trang điểm. Lâu lắm rồi bà mới vui như này, cuối cùng thằng Út cũng lấy được vợ, bà chỉ sợ nó sống già thế thì khổ.
Bà nói thợ làm đầu làm cho bà kiểu nào trông trang trọng lịch sự, nhà người ta là nhà gia thế, mình cũng không được kém tắm.
Bà còn đang mừng thì có tin nhắn báo tới máy, là số của con dâu tương lai đây mà. Bà khấp khởi mở ra đọc, sắc mặt từ hồng hào chuyển thành trắng bệch, vội vã gọi lái xe chở tới nhà họ Hoàng.
Cùng lúc đó, bà chủ nhà họ Hoàng cũng đang điên hết cả người, cái thằng quý tử, phá lúc nào không phá, đúng ngày trọng đại của em gái thì nó lại phá tan cái cồng thế này?
-"Nhanh nhanh cái tay lên, bà thưởng gấp đôi, dọn vào nhanh!"
-"Na đâu, Mít đâu, ra cài lại hoa cho bà!"
-"Thẳng Ổi ra lái xe cậu vào gara đi con!"
....
-"Ơ, bà thông gia, sao bà sang sớm vậy?"
-"Tôi không sang thì để con gái bà cho thằng con trai tôi mọc sừng hả?"
Bà Tâm giận phừng phừng.
-"Bà nói cái gì vậy? Sáng sớm bị mộng du hả?"
-"Mộng du cái đầu nhà bà! Có giỏi thì giờ chúng ta vào phòng con Nhi đối chứng!"
Phu nhân CL Group cũng nóng máu, tự dưng dám đổ tiếng oan cho con gái cưng, được, vào thì vào.
Hai bà già hầm hố tiếng thẳng tới căn phòng màu hồng.
-"Nhi, mở cửa ẹ con!"
-"Nhi!"
Chưa kịp gọi thì bà thông gia quý hóa đã đẩy cửa, thấp thoáng qua chiếc rèm tua rua là hình ảnh người đàn ông lưng trần quay về phía ngoài, tuy chưa xác định rõ là ai nhưng bà đã muốn bốc hỏa.
-"Đấy, bây giờ thì ba mặt một lời nhé, bà nhìn kìa, trước đêm cưới mà nó đã dẫn trai về phòng, bà nhìn lại đi, cái nhà bà không biết dậy con gái!"
-"Bà, bà nói cái gì hả?"
Phu nhân CL điên theo.
-"Tôi nói con gái bà là loại lẳng lơ, vứt đi, nghỉ cưới xin nhé!"
-"Câm mồm, ai cho bà nói con gái tôi như thế, còn chưa rõ sự thể ra sao, con gái tôi là đứa ngoan nhất quả đất này luôn!"
-"Đã tới nước này mà bà còn bao biện hả? Con gái bà, không xứng làm dâu nhà tôi!"
-"A ha, nói như con trai bà cao lắm, cũng một đời vợ rồi còn tinh tướng..."
-"Bà...bà..."
Tiếng ồn ào ngoài cửa làm Uyển Nhi tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, cô dụi mắt ngơ ngác nhìn, nhìn tới nhìn lui, thấy có người đang nhìn mình, khóe môi khẽ cười.
Là cậu...nằm trên giường cô...ôm cô...bịt miệng cô...còn...
Mặt cô đỏ như cà chua cuối vụ. Nghe hai người ngoài kia cãi nhau, dần dần mới hiểu ra chuyện. Thôi xong, việc này lớn quá rồi, cô đợt này, chết chắc.
Tiếng chửi nhau xa dần, cậu mới bỏ tay, Nhi hốt hoảng nói.
-"Trời ơi hiểu nhầm to rồi, em phải ra giải thích!"
-"Được, tùy mày giải thích!"
Cậu cười rất tươi, đường hoàng mặc áo. Cơ thể săn chắc của cậu, làm cô ngất ngây đờ đẫn, cậu đi được một lúc rồi, mới nhớ ra mình cần phải làm gì.
.....
Chuyện lớn, họp gia đình.
Mẹ phẫn nộ cực độ.
-"Nhi, thằng đó là ai? Con sao có thể mất nết như vậy?"
-"Con...con..."
Liếc nhìn cậu, tự dưng lòng thấy xót, chỉ sợ khai ra cậu, mẹ lại mắng cậu. Suy cho cùng, cái gì Trương Ngọc Uyển Nhi cũng nghĩ cho Hoàng Thế Hiển đầu tiên.
-"Khai mau, đừng để mẹ dùng biện pháp mạnh..."
-"Con xin lỗi mẹ...con sai rồi...con không ra gì..."
-"Là cháu, đêm qua cháu ngủ phòng em Nhi, cháu xin lỗi! Cô cứ giao em cho cháu, ngày mai cháu lập tức về bảo bố mẹ chuẩn bị ăn hỏi."
Anh Tuấn lên tiếng. Có hai người trong phòng, méo mặt!
p