Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-8
Chương 8
Minh Đức Đế chạy về trong cung, một khắc bước vào tây điện An Hoa Cung, bên trong điện truyền ra tiếng Lương quý phí khóc tê tâm phế liệt, “Tuệ nhi, không…”
Hoàng đế bước nhanh vào, Toàn hoàng hậu đoan trang hiền thục còn chưa lộ bụng bầu ở phía đông điện ngênh đón, hoàng đế nhíu mày, “Nàng đang có mang, ở nơi này làm gì? Mau trở lại nội cung đi.”
“Thần thiếp lo lắng cho Lương quý phi.” Toàn hoàng hậu nói. Nghe một tiếng, sợ rằng…
Hoàng đế thở dài một tiếng, khoát tay với nàng, sau đó vội vàng đi vào bên trong điện, chỉ thấy Lương quý phi mang thai té nhào trên người nữ nhi, Đức phi và các tì nữ khác tiến lên khuyên bảo.
Minh Đức Đế tiến lên, nâng Lương quý phi dậy ôm vào trong ngực, ruột gan Lương quý phi đứt từng khúc vừa thấy phu quân, mềm nhũn ở trong ngực hắn khóc không thể vãn hồi, “Bệ hạ, Tuệ nhi nó… Nó đi rồi….” Qúy phi không ngừng khóc thút thít, hầu như nói không ra lời.
“Xuỵt --- đừng khóc, nàng còn đang mang thai, đừng khóc.” Minh Đức Đế trấn an mà xoa bóp thân thể quý phi, nhìn về phía trưởng nữ giống như chìm vào giấc ngủ yên bình, mặt rồng hiện lên vẻ bi thương.
Đây là hài tử thứ nhất của hắn.
“Bệ hạ, hài tử đáng thương, không kịp nhìn thấy phụ hoàng lần cuối.” Đức phi tiến lên một bước, thở dài nói.
Minh Đức Đế thở dài một tiếng, cho người nâng Lương quý phi còn đang khóc rống, cúi người thật sâu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nắm chặt lấy tay lạnh như của trưởng nữ, chậm rãi để vào trong chăn.
“Tuệ nhi, Tuệ nhi, phụ hoàng tới rồi, Tuệ nhi, bé ngoan, con tỉnh dậy đi…” Ánh mắt Lương quý phi buồn bã, lại muốn tiến lên đánh về phía ái nữ, “Bệ hạ, ngài đánh thức Tuệ nhi đi, con bé còn đang ngủ, còn đang ngủ…”
“Ái phi, Tuệ nhi đã đi rồi, bây giờ nàng đang mang thai, đừng quá đau buồn.” Minh Đức Đế ôn nhu an ủi, ngẩng đầu nói với Đức phi, “Nhanh đưa đi, chôn cất theo quy định.”
Lương quý phi nhìn chằm chằm không nhìn ra Minh Đức Đế buồn hay vui, không dám tin lắc đầu, bệ hạ đối với hài tử của bọn họ, thậm chí là hài tử đầu tiên chết yểu, sao hắn có thể lạnh lùng như vậy?
“Là con của chúng ta, là hài tử đầu tiên của bệ hạ! Sao ngài có thể thờ ơ như vậy, sao ngài có thể như vậy!” Không chảy xuống một giọt nước mắt, ngay cả thương cảm cũng không nhìn ra được. Lương quý phi bị kích thích mạnh, không cam lòng vì ái nữ sắp chết mà vẫn còn nhớ tới phụ hoàng, lại lấy tay đấm vào ngực Minh Đức Đế. Trước đây lúc Vĩnh Nhạc công chúa mất sớm, đế vương cơm nước không vô, vẻ mặt đau thương không đành lòng nhìn. Cho dù Vĩnh Nhạc công chúa tốt, cũng chỉ là muội muội của di mẫu, mà Tuệ nhi, là trưởng nữ ruột thịt của hắn!
“Lương quý phi!” Đức phi kinh hô một tiếng, vội vàng bảo người tiến lên kéo ra.
Minh Đức Đế chỉ coi Lương quý phi vì mất đi ái nữ trong lòng khó chịu, ngăn lại cung nữ tiến lên, mặc nàng đánh một lát, nắm tay nàng nói: “Làm sao trẫm không thương tâm? Tuệ nhi là công chúa của trẫm, nó luôn nhu thuận, nó mất đi trong lòng trẫm cũng khó chịu, nhưng mà người chết không thể sống lại, trẫm cũng… bất lực.”
Lương quý phi không ngừng lắc đầu, nàng đẩy hoàng đế ra, vẻ mặt tràn đầy oán hận, “Vĩnh Nhạc công chúa mất, bệ hạ túc trực bên linh cữu ba ngày, hơn mười ngày không lên triều, rời cung nửa năm… So với hôm nay, thật lòng làm người ta lạnh giá, nữ nhi ruột thịt của ngài còn không bằng một muội muội của di mẫu sao!”
Hoàng đế nghe nàng nói đến Trạm Liên, ánh mắt hắn rét lạnh.
“Qúy phi nương nương, ngài đang nói cái gì vậy, sao bệ hạ lại không thương tâm chứ?” Đức phi là sau khi Trạm Liên chết mới tiến cung, không biết tình hình lúc đó, chỉ nói như thế.
Minh Đức Đế trầm mặc nhìn Lương quý phi, trong mắt cũng không có tức giận, lại làm cho cả người Lương quý phi rét run. Nàng giật mình một cái, lý trí đột nhiên quay lại, nàng nói cái gì thế! Mình từng yêu thích Lục công chúa lanh lợi như vậy, sao lại nói ra những lời này!
“Bệ hạ, thần thiếp, thần thiếp chỉ đau lòng vì Tuệ nhi…”
Hoàng đế khoát tay lạnh nhạt cắt đứt lời nàng, “Qúy phi mệt mỏi rồi, dìu nàng xuống nghỉ ngơi.”
“Thần thiếp sai rồi, bệ hạ.” Lương quý phi tự biết mình phạm vào tối kỵ, nàng vội vàng cầu xin, “Bệ hạ, người hãy cho thần thiếp bồi Tuệ nhi…”
Nhưng mặc kệ Lương quý phi kêu khóc như thế nào, cũng không thể làm thay đổi ý chỉ của Minh Đức Đế.
Lương quý phi bị đưa xuống, Đức phi nhìn sắc mặt hoàng đế, dịu dàng nói: “Bệ hạ, nhi nữ của đại tỷ vừa mất, chỉ sợ Qúy phi nương nương lương thiện bị tâm ma nhập thể, xin ngài rộng lượng tha thứ, đừng tính toán với Qúy phi.”
“Trẫm biết.” Minh Đức Đế gật đầu, lại liếc mắt nhìn trưởng công chúa qua đời, thở dài một tiếng, “Tang lễ của trưởng công chúa do Hồng Lư Tự Khanh tới lo liệu, hoàng hậu và Lương quý đều mang thai, không tiện ra mặt, nàng tốn nhiều tâm tư chú ý chút, đừng để thất lễ.”
“Thần thiếp tuân chỉ.” Đức phi cúi người lĩnh mệnh.
Toàn hoàng hậu trở về nội cung không bao lâu liền nghe nói Lương quý phi bất kính, nàng than nhẹ một tiếng. Không thể trách Qúy phi lương thiện tức giận bất bình, cuối cùng Đức phi lại khuyên ngăn bệ hạ, ai mà không biết tang lễ hai năm trước của Vĩnh Nhạc công chúa, hắn đã thay đổi phong tục, làm như quốc tang.
Bên này Trạm Liên không biết chất nữ thứ nhất của nàng đã mất, ngồi xe ngựa tới đón các nàng trở về, nhìn sắc mặt Mạnh Thái Điệp như khuyển bại, âm thầm buồn cười.
Lúc ở vương phủ, tài nghệ của Trạm Liên tốt nhất, mọi người ở đây bất chấp thân phận xấu hổ của nàng, vỗ tay rất sôi nổi, không ngừng vỗ tay tán thưởng. Chủ kiến của Phương Hoa Huyện chủ không thể cứu vãn, sau đó nói vô lại, cái gì mà chiêu thức của nàng rất tuyệt, cần kính từng tân khách ngồi đó một ly, nếu không thì không nể mặt mũi người làm chủ là nàng. Mặt dày vô sỉ làm cho Trạm Liên phải dùng tám gậy tre mới làm đường muội mất mặt. Nhưng mà bây giờ Huyện chủ lại đè ép nàng, lúc Trạm Liên nhìn khuôn mặt tươi cười được như ý của Mạnh Thái Điệp, Bình Nam Vương phi Đỗ Cốc Hương xuất hiện thay nàng giải vây,
Đỗ Cốc Hương là nữ nhi của Hữu Ngự Án, từng là tỷ muội kim lan của Trạm Liên, bởi vì biết nàng thích Bình Nam Vương Trạm Diệp, trước khi Trạm Liên chết, nàng bảo hoàng đế ca ca chỉ hôn cho hai người. Nàng vào Bình Nam Vương phủ, sợ nhất là gặp phải Đỗ Cốc Hương, bởi vì Trạm Liên sợ Đỗ Cốc Hương cũng như Tam ca ca, đem cái chết của nàng đổ lên đầu Toàn Nhã Liên.
Ai biết Đỗ Cốc Hương lại giải vây cho Toàn Nhã Liên, Trạm Liên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trở về Mạnh phủ, Mạnh Quang Dã và Mạnh Thái Điệp muốn đến chỗ Mạnh mẫu thỉnh an, hắn gọi Trạm Liên đang muốn trở về viện, “Tẩu tử, tẩu đã là thê tử của đại ca, tất nhiên phải đi đến chỗ mẫu thân thỉnh an.”
Trạm Liên xoay người, nhìn nam nhân trước mặt cao lớn như gấu, suy nghĩ, tựa tiếu phi tiếu gật đầu.
Ba người tới chỗ Mạnh mẫu, Mạnh mẫu thấy Trạm Liên tới, châm chọc khiêu khích nói: “A, ngọn gió nào đem vị đại phật này thổi tới tòa miếu nhỏ này của ta thế?”
Trạm Liên nghe vào tai trái ra tai phải, quỳ gối thỉnh an.
Mạnh mẫu kêu hài tử nhà mình đứng dậy, thờ ơ không gọi Trạm Liên.
“Nương, tẩu tử thỉnh an, sao nương không bảo tẩu ấy đứng dậy?” Từ trước đến nay Mạnh Quang Dã luôn trầm mặc mở miệng hỏi.
Mạnh mẫu sửng sốt, sau đó nói: “Đây là chuyện của phu nhân gia, con không cần lo.”
“Đại ca bị bệnh, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều giao cho con xử lý, tâm nguyện duy nhất của con là cả nhà hòa thuận, bình an sống qua ngày.” Mạnh Quang Dã nói.
Phu tử tòng tử, bây giờ lão đại bệnh nặng, lão nhị là đương gia, Mạnh mẫu không thể không đáp ứng, “Nương biết, tất nhiên nương cũng muốn cả nhà hòa thuận.”
Mạnh Quang Dã đem ánh mắt dời về phía Trạm Liên, Trạm Liên nhíu mày nói thẳng, “Người không phạm ta, ta không phạm người.”
Mạnh Quang Dã giật giật khóe miệng, không biết là cười hay là giận. Tầm mắt của Trạm Liên lại dừng trên người hắn, cúi đầu nhìn thoáng qua, theo bản năng nâng tay lên.
Trong lòng Trạm Liên buồn cười, bỏ qua tầm mắt.
Mạnh Quang Dã và Trạm Liên đi rồi, Mạnh mẫu vội vàng hỏi Mạnh Thái Điệp, “Thế nào, có làm nó xấu hổ không?” Nếu nàng làm xấu mặt Mạnh gia, bà có thể danh chính ngôn thuận dùng gia pháp rồi.
Mạnh Thái Điệp chán nản lắc đầu.
Mạnh mẫu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đánh nàng một cái, “Con thật là vô dụng!”
Mãi cho đến khi trên đường dán bố cáo Hoàng bảng, Bình Nhạc công chúa chết, hoàng đế không lên triều ba ngày, dân gian không được hứa hôn chơi đùa, Trạm Liên mới biết trưởng nữ Trạm Huyên đã mất. Nàng rất thương tiểu công chúa khéo léo, lại không nỡ xa Tam ca ca ở hoàng cung. Bình thường Tam ca ca hơi thích Tuệ nhi, hiện nay ngay cả nó cũng rời hắn mà đi, không biết lòng hắn thương tâm như thế nào. Nghí như vây, Trạm Liên hận không thể lập tức trở về bên cạnh hoàng đế ca ca, khuyên nhủ an ủi trái tim tổn thương của hắn.
Sau khi đưa tang Bình Nhạc công chúa, vài ngày sau Mạnh phủ lai có một vị công công ở trong cung tới, tự xưng họ Chung, nói là phụng mệnh Đức phi, nghe nói nàng dâu Mạnh gia bắn tên vào bình rất giỏi, Đức phi nương nương rất có hứng thú, tuyên nàng tiến cung gặp mặt.
Mạnh mẫu nghe vậy rất cao hứng, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, chuyện nữ nhi tính toán mặc dù không thể làm cho nàng say rượu xấu mặt, nhưng vì bắn cung vào bình làm quý nhân trong cung chú ý, vậy Mạnh gia có phải có thể thay đổi rồi không?
Mạnh Quang Đào vừa nghe, vẻ mặt túc mục (nghiêm túc + trang trọng), hắn tự nói với mình, sau đó lắc đầu liên tục, “Thật sao, thật sao, quản gia, ngươi đi mời công công uống rượu, nói phu nhân mắc bệnh, không thể đi được. Còn có, phái hai nô tài đi coi chừng viện của phu nhân, đừng để cho nàng xuất môn nửa bước.”
Mạnh mẫu bị dọa giật mình, “Đào nhi, còn làm gì thế? Chẳng lẽ con muốn làm trái lệnh của Đức phi nương nương sao? Đây chính là nương nương đấy!” Đại nhi tử không muốn sống nữa sao? Thân phận tôn quý như vậy, sao nó dám lừa gạt Đức phi nương nương?
“Nương, ngài còn không biết, Toàn Nhã Liên là muội muội Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu không cho gọi nàng vào cung, Đức phi nương nương lại đòi nàng tiến cung, chuyện này rất kỳ lạ, con sợ để ngu phụ kia ra ngoài, sẽ làm liên lụy tới Mạnh gia, vậy thì xong rồi.”
“Ai nha!” Mạnh mẫu vừa nghe sắc mặt trắng bệch, sao chổi kia!
Xuân Đào nghe từ nha hoàn dâng trà biết được tin tức nương nương muốn phu nhân tiến cung, lo lắng vội vàng trở về báo việc này cho Trạm Liên đang vẽ tranh, Trạm Liên nghe được khẽ nhếch môi, có vẻ rất cao hứng.
Chuyện này Trạm Liên dường như đã đoán được, nhưng mà không nghĩ tới lại nhanh như thế. Nhưng mà danh tiếng của Đức phi, lúc Trạm Liên ở trong cung cũng không nghe nói. Dù sao cũng chỉ là râu ria, giúp nàng đạt được mục đích. Trạm Liên buông bút lông sói, “Giúp ta thay y phục, ta phải đi gặp một lần.”
Ai biết hai người còn chưa thay xong y phuc, chỉ nghe bên ngoài có động tĩnh, Xuân Đào nói: “Chẳng lẽ cô gia phái người tới mời?”
“Ngươi đi xem đi.”
Xuân Đào lĩnh mệnh đi ra, Trạm Liên thay xong xiêm y, lúc đang thoa chút phấn son, Xuân Đào vội vã chạy vào, “Phu nhân, không xong rồi, cô gia… không cho ngài đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Minh Đức Đế chạy về trong cung, một khắc bước vào tây điện An Hoa Cung, bên trong điện truyền ra tiếng Lương quý phí khóc tê tâm phế liệt, “Tuệ nhi, không…”
Hoàng đế bước nhanh vào, Toàn hoàng hậu đoan trang hiền thục còn chưa lộ bụng bầu ở phía đông điện ngênh đón, hoàng đế nhíu mày, “Nàng đang có mang, ở nơi này làm gì? Mau trở lại nội cung đi.”
“Thần thiếp lo lắng cho Lương quý phi.” Toàn hoàng hậu nói. Nghe một tiếng, sợ rằng…
Hoàng đế thở dài một tiếng, khoát tay với nàng, sau đó vội vàng đi vào bên trong điện, chỉ thấy Lương quý phi mang thai té nhào trên người nữ nhi, Đức phi và các tì nữ khác tiến lên khuyên bảo.
Minh Đức Đế tiến lên, nâng Lương quý phi dậy ôm vào trong ngực, ruột gan Lương quý phi đứt từng khúc vừa thấy phu quân, mềm nhũn ở trong ngực hắn khóc không thể vãn hồi, “Bệ hạ, Tuệ nhi nó… Nó đi rồi….” Qúy phi không ngừng khóc thút thít, hầu như nói không ra lời.
“Xuỵt --- đừng khóc, nàng còn đang mang thai, đừng khóc.” Minh Đức Đế trấn an mà xoa bóp thân thể quý phi, nhìn về phía trưởng nữ giống như chìm vào giấc ngủ yên bình, mặt rồng hiện lên vẻ bi thương.
Đây là hài tử thứ nhất của hắn.
“Bệ hạ, hài tử đáng thương, không kịp nhìn thấy phụ hoàng lần cuối.” Đức phi tiến lên một bước, thở dài nói.
Minh Đức Đế thở dài một tiếng, cho người nâng Lương quý phi còn đang khóc rống, cúi người thật sâu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nắm chặt lấy tay lạnh như của trưởng nữ, chậm rãi để vào trong chăn.
“Tuệ nhi, Tuệ nhi, phụ hoàng tới rồi, Tuệ nhi, bé ngoan, con tỉnh dậy đi…” Ánh mắt Lương quý phi buồn bã, lại muốn tiến lên đánh về phía ái nữ, “Bệ hạ, ngài đánh thức Tuệ nhi đi, con bé còn đang ngủ, còn đang ngủ…”
“Ái phi, Tuệ nhi đã đi rồi, bây giờ nàng đang mang thai, đừng quá đau buồn.” Minh Đức Đế ôn nhu an ủi, ngẩng đầu nói với Đức phi, “Nhanh đưa đi, chôn cất theo quy định.”
Lương quý phi nhìn chằm chằm không nhìn ra Minh Đức Đế buồn hay vui, không dám tin lắc đầu, bệ hạ đối với hài tử của bọn họ, thậm chí là hài tử đầu tiên chết yểu, sao hắn có thể lạnh lùng như vậy?
“Là con của chúng ta, là hài tử đầu tiên của bệ hạ! Sao ngài có thể thờ ơ như vậy, sao ngài có thể như vậy!” Không chảy xuống một giọt nước mắt, ngay cả thương cảm cũng không nhìn ra được. Lương quý phi bị kích thích mạnh, không cam lòng vì ái nữ sắp chết mà vẫn còn nhớ tới phụ hoàng, lại lấy tay đấm vào ngực Minh Đức Đế. Trước đây lúc Vĩnh Nhạc công chúa mất sớm, đế vương cơm nước không vô, vẻ mặt đau thương không đành lòng nhìn. Cho dù Vĩnh Nhạc công chúa tốt, cũng chỉ là muội muội của di mẫu, mà Tuệ nhi, là trưởng nữ ruột thịt của hắn!
“Lương quý phi!” Đức phi kinh hô một tiếng, vội vàng bảo người tiến lên kéo ra.
Minh Đức Đế chỉ coi Lương quý phi vì mất đi ái nữ trong lòng khó chịu, ngăn lại cung nữ tiến lên, mặc nàng đánh một lát, nắm tay nàng nói: “Làm sao trẫm không thương tâm? Tuệ nhi là công chúa của trẫm, nó luôn nhu thuận, nó mất đi trong lòng trẫm cũng khó chịu, nhưng mà người chết không thể sống lại, trẫm cũng… bất lực.”
Lương quý phi không ngừng lắc đầu, nàng đẩy hoàng đế ra, vẻ mặt tràn đầy oán hận, “Vĩnh Nhạc công chúa mất, bệ hạ túc trực bên linh cữu ba ngày, hơn mười ngày không lên triều, rời cung nửa năm… So với hôm nay, thật lòng làm người ta lạnh giá, nữ nhi ruột thịt của ngài còn không bằng một muội muội của di mẫu sao!”
Hoàng đế nghe nàng nói đến Trạm Liên, ánh mắt hắn rét lạnh.
“Qúy phi nương nương, ngài đang nói cái gì vậy, sao bệ hạ lại không thương tâm chứ?” Đức phi là sau khi Trạm Liên chết mới tiến cung, không biết tình hình lúc đó, chỉ nói như thế.
Minh Đức Đế trầm mặc nhìn Lương quý phi, trong mắt cũng không có tức giận, lại làm cho cả người Lương quý phi rét run. Nàng giật mình một cái, lý trí đột nhiên quay lại, nàng nói cái gì thế! Mình từng yêu thích Lục công chúa lanh lợi như vậy, sao lại nói ra những lời này!
“Bệ hạ, thần thiếp, thần thiếp chỉ đau lòng vì Tuệ nhi…”
Hoàng đế khoát tay lạnh nhạt cắt đứt lời nàng, “Qúy phi mệt mỏi rồi, dìu nàng xuống nghỉ ngơi.”
“Thần thiếp sai rồi, bệ hạ.” Lương quý phi tự biết mình phạm vào tối kỵ, nàng vội vàng cầu xin, “Bệ hạ, người hãy cho thần thiếp bồi Tuệ nhi…”
Nhưng mặc kệ Lương quý phi kêu khóc như thế nào, cũng không thể làm thay đổi ý chỉ của Minh Đức Đế.
Lương quý phi bị đưa xuống, Đức phi nhìn sắc mặt hoàng đế, dịu dàng nói: “Bệ hạ, nhi nữ của đại tỷ vừa mất, chỉ sợ Qúy phi nương nương lương thiện bị tâm ma nhập thể, xin ngài rộng lượng tha thứ, đừng tính toán với Qúy phi.”
“Trẫm biết.” Minh Đức Đế gật đầu, lại liếc mắt nhìn trưởng công chúa qua đời, thở dài một tiếng, “Tang lễ của trưởng công chúa do Hồng Lư Tự Khanh tới lo liệu, hoàng hậu và Lương quý đều mang thai, không tiện ra mặt, nàng tốn nhiều tâm tư chú ý chút, đừng để thất lễ.”
“Thần thiếp tuân chỉ.” Đức phi cúi người lĩnh mệnh.
Toàn hoàng hậu trở về nội cung không bao lâu liền nghe nói Lương quý phi bất kính, nàng than nhẹ một tiếng. Không thể trách Qúy phi lương thiện tức giận bất bình, cuối cùng Đức phi lại khuyên ngăn bệ hạ, ai mà không biết tang lễ hai năm trước của Vĩnh Nhạc công chúa, hắn đã thay đổi phong tục, làm như quốc tang.
Bên này Trạm Liên không biết chất nữ thứ nhất của nàng đã mất, ngồi xe ngựa tới đón các nàng trở về, nhìn sắc mặt Mạnh Thái Điệp như khuyển bại, âm thầm buồn cười.
Lúc ở vương phủ, tài nghệ của Trạm Liên tốt nhất, mọi người ở đây bất chấp thân phận xấu hổ của nàng, vỗ tay rất sôi nổi, không ngừng vỗ tay tán thưởng. Chủ kiến của Phương Hoa Huyện chủ không thể cứu vãn, sau đó nói vô lại, cái gì mà chiêu thức của nàng rất tuyệt, cần kính từng tân khách ngồi đó một ly, nếu không thì không nể mặt mũi người làm chủ là nàng. Mặt dày vô sỉ làm cho Trạm Liên phải dùng tám gậy tre mới làm đường muội mất mặt. Nhưng mà bây giờ Huyện chủ lại đè ép nàng, lúc Trạm Liên nhìn khuôn mặt tươi cười được như ý của Mạnh Thái Điệp, Bình Nam Vương phi Đỗ Cốc Hương xuất hiện thay nàng giải vây,
Đỗ Cốc Hương là nữ nhi của Hữu Ngự Án, từng là tỷ muội kim lan của Trạm Liên, bởi vì biết nàng thích Bình Nam Vương Trạm Diệp, trước khi Trạm Liên chết, nàng bảo hoàng đế ca ca chỉ hôn cho hai người. Nàng vào Bình Nam Vương phủ, sợ nhất là gặp phải Đỗ Cốc Hương, bởi vì Trạm Liên sợ Đỗ Cốc Hương cũng như Tam ca ca, đem cái chết của nàng đổ lên đầu Toàn Nhã Liên.
Ai biết Đỗ Cốc Hương lại giải vây cho Toàn Nhã Liên, Trạm Liên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trở về Mạnh phủ, Mạnh Quang Dã và Mạnh Thái Điệp muốn đến chỗ Mạnh mẫu thỉnh an, hắn gọi Trạm Liên đang muốn trở về viện, “Tẩu tử, tẩu đã là thê tử của đại ca, tất nhiên phải đi đến chỗ mẫu thân thỉnh an.”
Trạm Liên xoay người, nhìn nam nhân trước mặt cao lớn như gấu, suy nghĩ, tựa tiếu phi tiếu gật đầu.
Ba người tới chỗ Mạnh mẫu, Mạnh mẫu thấy Trạm Liên tới, châm chọc khiêu khích nói: “A, ngọn gió nào đem vị đại phật này thổi tới tòa miếu nhỏ này của ta thế?”
Trạm Liên nghe vào tai trái ra tai phải, quỳ gối thỉnh an.
Mạnh mẫu kêu hài tử nhà mình đứng dậy, thờ ơ không gọi Trạm Liên.
“Nương, tẩu tử thỉnh an, sao nương không bảo tẩu ấy đứng dậy?” Từ trước đến nay Mạnh Quang Dã luôn trầm mặc mở miệng hỏi.
Mạnh mẫu sửng sốt, sau đó nói: “Đây là chuyện của phu nhân gia, con không cần lo.”
“Đại ca bị bệnh, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều giao cho con xử lý, tâm nguyện duy nhất của con là cả nhà hòa thuận, bình an sống qua ngày.” Mạnh Quang Dã nói.
Phu tử tòng tử, bây giờ lão đại bệnh nặng, lão nhị là đương gia, Mạnh mẫu không thể không đáp ứng, “Nương biết, tất nhiên nương cũng muốn cả nhà hòa thuận.”
Mạnh Quang Dã đem ánh mắt dời về phía Trạm Liên, Trạm Liên nhíu mày nói thẳng, “Người không phạm ta, ta không phạm người.”
Mạnh Quang Dã giật giật khóe miệng, không biết là cười hay là giận. Tầm mắt của Trạm Liên lại dừng trên người hắn, cúi đầu nhìn thoáng qua, theo bản năng nâng tay lên.
Trong lòng Trạm Liên buồn cười, bỏ qua tầm mắt.
Mạnh Quang Dã và Trạm Liên đi rồi, Mạnh mẫu vội vàng hỏi Mạnh Thái Điệp, “Thế nào, có làm nó xấu hổ không?” Nếu nàng làm xấu mặt Mạnh gia, bà có thể danh chính ngôn thuận dùng gia pháp rồi.
Mạnh Thái Điệp chán nản lắc đầu.
Mạnh mẫu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đánh nàng một cái, “Con thật là vô dụng!”
Mãi cho đến khi trên đường dán bố cáo Hoàng bảng, Bình Nhạc công chúa chết, hoàng đế không lên triều ba ngày, dân gian không được hứa hôn chơi đùa, Trạm Liên mới biết trưởng nữ Trạm Huyên đã mất. Nàng rất thương tiểu công chúa khéo léo, lại không nỡ xa Tam ca ca ở hoàng cung. Bình thường Tam ca ca hơi thích Tuệ nhi, hiện nay ngay cả nó cũng rời hắn mà đi, không biết lòng hắn thương tâm như thế nào. Nghí như vây, Trạm Liên hận không thể lập tức trở về bên cạnh hoàng đế ca ca, khuyên nhủ an ủi trái tim tổn thương của hắn.
Sau khi đưa tang Bình Nhạc công chúa, vài ngày sau Mạnh phủ lai có một vị công công ở trong cung tới, tự xưng họ Chung, nói là phụng mệnh Đức phi, nghe nói nàng dâu Mạnh gia bắn tên vào bình rất giỏi, Đức phi nương nương rất có hứng thú, tuyên nàng tiến cung gặp mặt.
Mạnh mẫu nghe vậy rất cao hứng, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, chuyện nữ nhi tính toán mặc dù không thể làm cho nàng say rượu xấu mặt, nhưng vì bắn cung vào bình làm quý nhân trong cung chú ý, vậy Mạnh gia có phải có thể thay đổi rồi không?
Mạnh Quang Đào vừa nghe, vẻ mặt túc mục (nghiêm túc + trang trọng), hắn tự nói với mình, sau đó lắc đầu liên tục, “Thật sao, thật sao, quản gia, ngươi đi mời công công uống rượu, nói phu nhân mắc bệnh, không thể đi được. Còn có, phái hai nô tài đi coi chừng viện của phu nhân, đừng để cho nàng xuất môn nửa bước.”
Mạnh mẫu bị dọa giật mình, “Đào nhi, còn làm gì thế? Chẳng lẽ con muốn làm trái lệnh của Đức phi nương nương sao? Đây chính là nương nương đấy!” Đại nhi tử không muốn sống nữa sao? Thân phận tôn quý như vậy, sao nó dám lừa gạt Đức phi nương nương?
“Nương, ngài còn không biết, Toàn Nhã Liên là muội muội Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu không cho gọi nàng vào cung, Đức phi nương nương lại đòi nàng tiến cung, chuyện này rất kỳ lạ, con sợ để ngu phụ kia ra ngoài, sẽ làm liên lụy tới Mạnh gia, vậy thì xong rồi.”
“Ai nha!” Mạnh mẫu vừa nghe sắc mặt trắng bệch, sao chổi kia!
Xuân Đào nghe từ nha hoàn dâng trà biết được tin tức nương nương muốn phu nhân tiến cung, lo lắng vội vàng trở về báo việc này cho Trạm Liên đang vẽ tranh, Trạm Liên nghe được khẽ nhếch môi, có vẻ rất cao hứng.
Chuyện này Trạm Liên dường như đã đoán được, nhưng mà không nghĩ tới lại nhanh như thế. Nhưng mà danh tiếng của Đức phi, lúc Trạm Liên ở trong cung cũng không nghe nói. Dù sao cũng chỉ là râu ria, giúp nàng đạt được mục đích. Trạm Liên buông bút lông sói, “Giúp ta thay y phục, ta phải đi gặp một lần.”
Ai biết hai người còn chưa thay xong y phuc, chỉ nghe bên ngoài có động tĩnh, Xuân Đào nói: “Chẳng lẽ cô gia phái người tới mời?”
“Ngươi đi xem đi.”
Xuân Đào lĩnh mệnh đi ra, Trạm Liên thay xong xiêm y, lúc đang thoa chút phấn son, Xuân Đào vội vã chạy vào, “Phu nhân, không xong rồi, cô gia… không cho ngài đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com