Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-5
Chương 5
Từ ngày Trạm Liên lập lên uy phong trong phòng Mạnh Quang Đào, Mạnh phủ gió êm sóng lặng được một đoạn thời gian. Ngay cả việc vấn an hằng ngày Trạm Liên đều không làm, Mạnh mẫu cũng không dám lộn xộn, chỉ là mỗi ngày cơm canh đưa đến đều đã nguội lạnh.
Trạm Liên không thèm nhìn, đều đem những đồ ăn đó thưởng cho hạ nhân, chính mình mở một phòng bếp ngay trong sân, phân phó Xuân Đào ra ngoài tìm một nữ đầu bếp tay nghề tốt vào phủ. Mỗi ngày đều tự nấu ăn lấy, toàn những món điều dưỡng thân thể, nên không bao lâu sau, sắc mặt nàng hồng thuận lên rất nhiều, ngón tay cũng có một chút thịt.
Mạnh mẫu nghe nói lại, bản thân tức giận đến ăn không ngon. Bà không nghĩ tới, chỉ mới cho độc phụ kia nghỉ ngơi nửa ngày, đảo mắt một cái liền trở thành ác hành ác trạng* rồi.
*ác hành ác trạng: ý chỉ việc trở nên xấu xa, hung dữ
“Hưu nàng, Đào nhi, con nhất định phải hưu nàng.” Có một người con dâu như thế, bà giống như bị mắc xương cá ngay cổ họng, nuốt không trôi mà nhổ không ra.
Mạnh Quang Đào cầm chén thuốc trên mâm, “Mẫu thân, hài nhi làm sao mà không muốn hưu ác phụ này chứ? Nhưng đây là hôn nhân do bệ hạ tự mình ban thưởng, hài nhi xác thực không còn cách nào.”
“Lẽ nào chúng ta phải coi nàng như tổ tông mà cung phụng? Chờ con khỏe lại, nàng chiếm vị trí chính thê, con trai trưởng của con sau này đều gọi nàng là mẫu thân. Cái này, đây quả thực là… muốn mạng của ta!” Mạnh mẫu vốn dĩ không biết Trưởng và Thứ là cái gì, khi vào Kinh thành nghe người khác nói mới biết Trưởng là tôn quý, còn Thứ là thấp hèn, đây còn là tư tưởng đã thấm sau vào lòng mọi người.
Mạnh Quang Đào há có thể nào không buồn bực? Hắn vẫn không cưới vợ, để trống vị trí chính thê, rồi cố gắng đạt được sự ưu ái của Thiên gia và Lục công chúa, chờ đến khi Lục công chúa đến tuổi có thể kết hôn, Thiên gia có lẽ sẽ đem Lục công chúa gả cho hắn, như vậy hắn liền lên như diều gặp gió, một bước lên mây. Ai ngờ Lục công chúa lại là một người đoản mệnh, nói chết lìên chết, chính mình phải tự tìm lương phối khác. Mà mình cũng không ngờ bị dính phải loại bệnh chết thiệt này, Thánh chỉ cũng bổng nhiên tuyên xuống, hắn phải vội vả đem tiểu thư xui xẻo nhất kinh thành cưới vào cửa. Hiện tại hưu cũng không hưu được, đánh còn đánh sao được, làm thế thì sao có thể là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất chứ!
Mạnh Thái Điệp theo quy củ đến thăm đại ca, ngồi cách xa giường bệnh, thảnh thơi cắn hạt dưa, “Nương, đại ca, các người đừng phiền não, muội có biện pháp chỉnh nàng.”
Mạnh mẫu quay đầu nhìn về phía nữ nhi, “Con có biện pháp gì?”
Mạnh Thái Điệp nhàn nhã lột một hạt dưa, cười hì hì nói, “Nương yên tâm đi, chúng ta không trị được nàng, thì cũng có người khác đến trị nàng ta.”
Trong khi Mạnh gia tụ tập một chỗ bàn tính chuyện bỉ ổi, ở nơi khác Trạm Liên vừa khóc xong, cũng hiểu được mình thật sự trở thành Toàn Nhã Liên. Nàng mang sợ hãi trôi qua mấy ngày, thấy hồn phách mình không dao động gì, cũng không thấy hắc bạch vô thường đến tìm nàng, biết việc ly kỳ sống lại như thế này đã định, liền buông lỏng tinh thần, không suy nghĩ nhiều nữa.
Ngày hôm đó nàng ngồi trước bàn trang điểm, cầm chiếc gương đồng vừa kêu người khác đi mua, tỉ mỉ so sánh tướng mạo mình khi xưa với Toàn Nhã Liên hiện thời. Vĩnh Nhạc công chúa qua đời khi mới mười lăm tuổi, nếu như nói khi đó nàng giống như nụ hoa sen chúm chím muốn nở, như vậy khuôn mặt Toàn Nhã Liên bây giờ giống như hoa mẫu đơn nở rộ. Ở trong cung, Trạm Liên đã gặp qua đủ loại mỹ nhân, Toàn hoàng hậu cũng rất xinh đẹp, nhưng nói thật, các nàng không sánh bằng ngũ quan xinh xắn của Toàn Nhã Liên lúc này. Sau khi Toàn Nhã Liên đạp ngã mình, liền đem mình hành hã đến gầy nhom, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Bây giờ Trạm Liên điều dưỡng mỗi ngày, chế ra rất nhiều bí dược dưỡng nhan trong cung, đem vẻ đẹp của nàng dần dần biểu lộ ra. Mỗi ngày khi Xuân Đào thấy nàng, đều ngạc nhiên nói nàng thay đổi, trở nên đẹp quá.
Trạm Liên thích chưng diện, nếu không chú ý đến thân phận khiến nàng phiền lòng, thì bộ dáng bên ngoài này rất tốt, ngược lại nàng cũng được an ủi phần nào.
Chỉ là móng tay cũng dài ra một chút rồi, nhưng nàng vẫn không nghĩ ra biện pháp nào có thể lập tức nhìn thấy Tam ca ca. Thân phận này của nàng quá vướng chân vướng tay, quý nữ kinh thành không muốn cùng nàng lui tới, có thể ngay cả Toàn hoàng hậu cũng không dám triệu kiến nàng vào cung, huống hồ trên danh nghĩa, nàng chỉ là phu nhân của một tiểu quan thất phẩm. nếu Mạnh Quang Đào chết, nàng sẽ thành quả phụ, quả phụ muốn gặp hoàng đế lại càng khó hơn, thế này chả lẽ cả đời này nàng không thể gặp lại Tam ca ca sao?
Trạm Liên chậm rãi thoa dược cho hai tay, tỉ mỉ làm xong, mày liễu liền nhíu lại. Bây giờ chỉ còn cách án binh bất động, không biết hai năm qua đã phát sinh chuyện gì, chậm rãi nghĩ biện pháp tiếp cận Tam ca ca sau. Xem ra, trong vòng nửa năm hay một năm tới, chắc hẳn không có cách nào gặp được Tam ca ca, nhưng gặp rồi thì làm sao cho huynh ấy phát hiện mình là Liên Hoa Nhi, đó cũng là một con đường dài phải đi.
Chân mày nàng nhíu lại thành hình chữ xuyên, nếu như là người khác, Trạm Liên liền như cá quay về nước, rủ bỏ mọi phiền phức trên bờ, tìm cách sống qua những ngày an nhàn là được, nhưng đó lại là Tam ca ca thương yêu nàng đến tận xương tủy, đồng thời nàng cũng không bỏ rơi được hắn.
***
Bình Nam Vương là họ hàng xa của hoàng đế, do tổ tiên xả thân lập công trên lưng ngựa, nên được ban cho tước vị quận vương. Hôm nay quận vương là đường huynh của Mạnh Đức Đế, Trạm Diệp. Lão quận vương dưới trướng sinh được năm nam ba nữ, trong đó yên thương nhất không phải trưởng tử kế thừa vị trí quận vương này, mà là tiểu nữ nhi Phương Hoa.
Phương Hoa tiểu thư năm nay vừa tròn mười lăm tuổi xuân xanh, bộ dáng nhu thuận khả ái. Tuy là thứ nữ, nhưng rất được lão quận vương yêu thích, vì vậy thường ngày đều đáp ứng với các yêu cầu của nàng, nên so với các tỷ muội khác, Phương Hoa lại càng được nuông chiều tùy hứng hơn. Năm ngoái, lão quận vương không cho nàng ra ngoài chơi, nàng liền lén lút lấy bộ đồ của gả sai vặt, thay đồ rồi chuồn ra ngoài. Vì không biết đường, nên khi ra đến đường lớn thì bị lạc, ngay cả hà bao cũng bị ai trộm lấy. Tiểu thư nhà quyền quý đâu chịu nổi ủy khuất như vậy, ngồi xổm xuống giữa đường lớn gào khóc. Vừa vận Mạnh Quang Dã vừa phá án xong đi ngang qua, thấy vậy thì bất đắc dĩ hỏi rõ thân thế nàng, đưa nàng về vương phủ.
Phương Hoa tiểu thư vừa đúng tuổi biết yêu, mặc dù lúc đầu nhìn thấy dáng dấp Mạnh Quang Dã quá cao lớn đáng sợ, nhưng một đường theo hắn quay về nhà, trái tim không nghe lời, đập loạn nhịp.
Ngay đêm trở về vương phủ, nàng không chỉ lấy lòng, viết thiếp mời muội muội của hắn Mạnh Thái Diêp tới tham gia yến hội, còn mặt dày đi tới chỗ của lão quận vương, hỏi thăm về Manh Quang Dã. Lão quận vương làm sao không hiểu tâm tình của nữ nhi chứ, dù sao cũng là chung thân đại sử của nữ nhi lão yêu thương nhất, nên lão quận vương cũng cho người điều tra một phen. Lúc ấy hoàng đế còn chưa tứ hôn cho Mạnh gia, ca ca là trạng nguyên quan văn, Mạnh Quang Dã chính mình cũng vào Lục Phiến Môn, phá được mấy cái đại án, đường thăng quan tiến chức so với đại ca hắn còn tốt hơn, đồng thời bản thân hắn cũng giữ mình trong sạch, lão quận vương có chút thỏa mạn, đang nghĩ ngợi vì nữ nhi mà cầu thân với người này, đảo mắt nghe thánh chỉ truyền đến Mạnh phủ, muốn huynh trưởng Mạnh Quang Đào cưới vị tiểu thư mà thiếu gia khắp kinh thành này đều kiêng kỵ - Toàn gia Tứ tiểu thư.
Cái này một cưới một gả, Mạnh gia và Toàn gia Tứ tiểu thư đã là châu chấn trên cùng một sợi dây. Lão quận vương biết rõ hoàng đế yêu thương muội muội đến nhường nào, liền hiểu vận mạng của Mạnh gia đã chết.
Nhớ đến cháu trai làm hoàng đế, rồi danh tiếng của hai huynh đệ Mạnh gia, lại nhớ đến Toàn gia Tứ tiểu thư, tiện thể hoài niệm Vĩnh Nhạc công chúa, tâm tình càng không thoải mái, nên dự tính gì cũng đều bỏ qua.
Phương Hoa tiểu thư tưởng rằng phụ vương nguyện ý thay mình làm chủ, không ngờ ván đã đóng thuyền, bị Toàn Nhã Liên khuấy đảo mọi chuyện, trong lòng nàng hận chết Toàn gia Tứ tiểu thư. Hôm nay lại nghe em chồng tương lai Mạnh Thái Điệp khóc lóc kể lể Toàn Nhã Liên ở Mạnh gia cỡ nào hoành hành ngang ngược, đem cho gia đình đang êm ấm làm tức giận không thôi. Phương Hoa vừa nghe tình lang bị đại tẩu khi dễ, tức giận đến nổi đi đi lại lại trong phòng, “Trên đời lại có nử tử xấu xa như thế, không tuân thủ nữ tắc! Huynh trưởng nghe sao không hưu nàng?”
Mạnh Thái Điệp lấy khan gạt lệ, “Cái này là hôn sự cho Thiên gia ban thưởng, đại ca sao có thể hưu thê? Hiện nay nàng ở nhà làm hùm làm hổ, lại không có người trị được nàng…”
“Ta thay ngươi trị nàng!” Phương Hoa huyện chủ thốt ra.
“Nhưng là, nàng vẫn là muội muội của Hoàng hậu nương nương…”
“Cái này… cũng không phải chứ?” Phương Hoa vừa nghe, mới vừa khí khái nói ra, bây giờ lại muốn lùi bước.
Mạnh Thái Điệp thấy thế, tiến lại gần Phương Hoa, ghé tai thì thầm hai câu,
Phương Hoa nghe thấy, con mắt xoay vòng, nhất thời mặt mày rạng rỡ, “Tốt, cứ làm như thế!”
Hai người thì thầm to nhỏ một hồi, trên đường hồi phủ, Mạnh Thái Điệp cười trộm không ngừng. Đến nhà, nàng không đi gặp Mạnh mẫu liền, ngược lại trực tiếp đi đến sân sau của Trạm Liên.
“Mời ta đến Bình Nam vương phủ làm khách?” Trạm Liên nghe nàng nói xong, lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng vừa muốn giết người, đã cho người mượn con dao nhỏ? Đây cũng không khỏi quá thuận buồm xui gió đi?
Mạnh Thái Diệp thấy nàng ngạc nhiên cùng khiếp sợ, mừng thầm, “Phương Hoa tiểu thư là bạn tri tâm của ta, nàng nghe nói Mạnh phủ mới cưới dâu, nên muốn gặp mặt ngươi một lần.”
Trạm Liên giả vờ do dự, “Cái này… cũng không thích hợp lắm?” Toàn Nhã Liên là một người không bước chân ra khỏi nhà, Mạnh Thái Điệp cũng không thường xuyên rủ nàng ra khỏi nhà chơi, nàng không thể nào thoải mái đáp ứng được.
Thấy nàng dường như không muốn đi, trong lòng Mạnh Thái Điêp hơi gấp gáp, “Tiểu thư cũng mời rất nhiều quý nữ khác, cũng không phải chỉ mời mình chúng ta, đồng thời đây là chủ ý của tiểu thư, ngươi muốn đi thì đi, không đi cũng phải đi.”
Trạm Liên nghĩ thầm, Mạnh tiểu thư quá mức ngu xuẩn, nàng nếu không muốn đi thì cũng có thể nghĩ ra trăm phương nghìn kế để từ chối, nàng ta uy hiếp kiểu này thì có lợi gì? Chỉ là Trạm Liên lo lắng Mạnh tiểu thư ngu ngốc không nghĩ ra lý do khác để dụ dỗ nàng đi, vì vậy làm bộ khó xử nói, “Đã như vậy, ta đây chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.”
Mạnh Thái Điệp mặt mày rạng rỡ, “Tốt, thời gian định là ba ngày sau, ngươi đừng có quên.”
Đợi Mạnh tiểu thư hài lòng vui sướng rời đi, Xuân Đào lo lắng hỏi, “Phu nhân, từ trước đến nay Mạnh tiểu thư cùng ngài không thân không thiết, hiện nay sao lại có hảo tâm như thế? Không phải có bẫy gì chứ?”
Trạm Liên lạnh lùng nói, “Kẻ ngu si cũng nhìn ra được.” Tay nàng chỉ một cái, khiến nô tỳ đem cái ghế Mạnh Thái Điệp vừa ngồi chuyển ra ngoài.
“Vậy sao vừa rồi ngài còn đáp ứng nàng ta?”
Không đáp ứng nàng, thì làm sao có cơ hội gặp được Tam ca ca? “Có thể làm bạn với Mạnh tiểu thư, nhất định cũng là người đầu óc hồ đồ, các nàng có thể tính ra kế gì?” Trạm Liên không cho là đúng, không hề để tâm, “Ngươi kêu người đem bộ Lê hương vừa mới làm xong đến, rồi đi gọi Vương lão bản nương, ta muốn làm thêm hai kiện xiêm y.”
Xuân Đào hỏi không được câu trả lời, chỉ phải tuân lệnh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Từ ngày Trạm Liên lập lên uy phong trong phòng Mạnh Quang Đào, Mạnh phủ gió êm sóng lặng được một đoạn thời gian. Ngay cả việc vấn an hằng ngày Trạm Liên đều không làm, Mạnh mẫu cũng không dám lộn xộn, chỉ là mỗi ngày cơm canh đưa đến đều đã nguội lạnh.
Trạm Liên không thèm nhìn, đều đem những đồ ăn đó thưởng cho hạ nhân, chính mình mở một phòng bếp ngay trong sân, phân phó Xuân Đào ra ngoài tìm một nữ đầu bếp tay nghề tốt vào phủ. Mỗi ngày đều tự nấu ăn lấy, toàn những món điều dưỡng thân thể, nên không bao lâu sau, sắc mặt nàng hồng thuận lên rất nhiều, ngón tay cũng có một chút thịt.
Mạnh mẫu nghe nói lại, bản thân tức giận đến ăn không ngon. Bà không nghĩ tới, chỉ mới cho độc phụ kia nghỉ ngơi nửa ngày, đảo mắt một cái liền trở thành ác hành ác trạng* rồi.
*ác hành ác trạng: ý chỉ việc trở nên xấu xa, hung dữ
“Hưu nàng, Đào nhi, con nhất định phải hưu nàng.” Có một người con dâu như thế, bà giống như bị mắc xương cá ngay cổ họng, nuốt không trôi mà nhổ không ra.
Mạnh Quang Đào cầm chén thuốc trên mâm, “Mẫu thân, hài nhi làm sao mà không muốn hưu ác phụ này chứ? Nhưng đây là hôn nhân do bệ hạ tự mình ban thưởng, hài nhi xác thực không còn cách nào.”
“Lẽ nào chúng ta phải coi nàng như tổ tông mà cung phụng? Chờ con khỏe lại, nàng chiếm vị trí chính thê, con trai trưởng của con sau này đều gọi nàng là mẫu thân. Cái này, đây quả thực là… muốn mạng của ta!” Mạnh mẫu vốn dĩ không biết Trưởng và Thứ là cái gì, khi vào Kinh thành nghe người khác nói mới biết Trưởng là tôn quý, còn Thứ là thấp hèn, đây còn là tư tưởng đã thấm sau vào lòng mọi người.
Mạnh Quang Đào há có thể nào không buồn bực? Hắn vẫn không cưới vợ, để trống vị trí chính thê, rồi cố gắng đạt được sự ưu ái của Thiên gia và Lục công chúa, chờ đến khi Lục công chúa đến tuổi có thể kết hôn, Thiên gia có lẽ sẽ đem Lục công chúa gả cho hắn, như vậy hắn liền lên như diều gặp gió, một bước lên mây. Ai ngờ Lục công chúa lại là một người đoản mệnh, nói chết lìên chết, chính mình phải tự tìm lương phối khác. Mà mình cũng không ngờ bị dính phải loại bệnh chết thiệt này, Thánh chỉ cũng bổng nhiên tuyên xuống, hắn phải vội vả đem tiểu thư xui xẻo nhất kinh thành cưới vào cửa. Hiện tại hưu cũng không hưu được, đánh còn đánh sao được, làm thế thì sao có thể là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất chứ!
Mạnh Thái Điệp theo quy củ đến thăm đại ca, ngồi cách xa giường bệnh, thảnh thơi cắn hạt dưa, “Nương, đại ca, các người đừng phiền não, muội có biện pháp chỉnh nàng.”
Mạnh mẫu quay đầu nhìn về phía nữ nhi, “Con có biện pháp gì?”
Mạnh Thái Điệp nhàn nhã lột một hạt dưa, cười hì hì nói, “Nương yên tâm đi, chúng ta không trị được nàng, thì cũng có người khác đến trị nàng ta.”
Trong khi Mạnh gia tụ tập một chỗ bàn tính chuyện bỉ ổi, ở nơi khác Trạm Liên vừa khóc xong, cũng hiểu được mình thật sự trở thành Toàn Nhã Liên. Nàng mang sợ hãi trôi qua mấy ngày, thấy hồn phách mình không dao động gì, cũng không thấy hắc bạch vô thường đến tìm nàng, biết việc ly kỳ sống lại như thế này đã định, liền buông lỏng tinh thần, không suy nghĩ nhiều nữa.
Ngày hôm đó nàng ngồi trước bàn trang điểm, cầm chiếc gương đồng vừa kêu người khác đi mua, tỉ mỉ so sánh tướng mạo mình khi xưa với Toàn Nhã Liên hiện thời. Vĩnh Nhạc công chúa qua đời khi mới mười lăm tuổi, nếu như nói khi đó nàng giống như nụ hoa sen chúm chím muốn nở, như vậy khuôn mặt Toàn Nhã Liên bây giờ giống như hoa mẫu đơn nở rộ. Ở trong cung, Trạm Liên đã gặp qua đủ loại mỹ nhân, Toàn hoàng hậu cũng rất xinh đẹp, nhưng nói thật, các nàng không sánh bằng ngũ quan xinh xắn của Toàn Nhã Liên lúc này. Sau khi Toàn Nhã Liên đạp ngã mình, liền đem mình hành hã đến gầy nhom, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Bây giờ Trạm Liên điều dưỡng mỗi ngày, chế ra rất nhiều bí dược dưỡng nhan trong cung, đem vẻ đẹp của nàng dần dần biểu lộ ra. Mỗi ngày khi Xuân Đào thấy nàng, đều ngạc nhiên nói nàng thay đổi, trở nên đẹp quá.
Trạm Liên thích chưng diện, nếu không chú ý đến thân phận khiến nàng phiền lòng, thì bộ dáng bên ngoài này rất tốt, ngược lại nàng cũng được an ủi phần nào.
Chỉ là móng tay cũng dài ra một chút rồi, nhưng nàng vẫn không nghĩ ra biện pháp nào có thể lập tức nhìn thấy Tam ca ca. Thân phận này của nàng quá vướng chân vướng tay, quý nữ kinh thành không muốn cùng nàng lui tới, có thể ngay cả Toàn hoàng hậu cũng không dám triệu kiến nàng vào cung, huống hồ trên danh nghĩa, nàng chỉ là phu nhân của một tiểu quan thất phẩm. nếu Mạnh Quang Đào chết, nàng sẽ thành quả phụ, quả phụ muốn gặp hoàng đế lại càng khó hơn, thế này chả lẽ cả đời này nàng không thể gặp lại Tam ca ca sao?
Trạm Liên chậm rãi thoa dược cho hai tay, tỉ mỉ làm xong, mày liễu liền nhíu lại. Bây giờ chỉ còn cách án binh bất động, không biết hai năm qua đã phát sinh chuyện gì, chậm rãi nghĩ biện pháp tiếp cận Tam ca ca sau. Xem ra, trong vòng nửa năm hay một năm tới, chắc hẳn không có cách nào gặp được Tam ca ca, nhưng gặp rồi thì làm sao cho huynh ấy phát hiện mình là Liên Hoa Nhi, đó cũng là một con đường dài phải đi.
Chân mày nàng nhíu lại thành hình chữ xuyên, nếu như là người khác, Trạm Liên liền như cá quay về nước, rủ bỏ mọi phiền phức trên bờ, tìm cách sống qua những ngày an nhàn là được, nhưng đó lại là Tam ca ca thương yêu nàng đến tận xương tủy, đồng thời nàng cũng không bỏ rơi được hắn.
***
Bình Nam Vương là họ hàng xa của hoàng đế, do tổ tiên xả thân lập công trên lưng ngựa, nên được ban cho tước vị quận vương. Hôm nay quận vương là đường huynh của Mạnh Đức Đế, Trạm Diệp. Lão quận vương dưới trướng sinh được năm nam ba nữ, trong đó yên thương nhất không phải trưởng tử kế thừa vị trí quận vương này, mà là tiểu nữ nhi Phương Hoa.
Phương Hoa tiểu thư năm nay vừa tròn mười lăm tuổi xuân xanh, bộ dáng nhu thuận khả ái. Tuy là thứ nữ, nhưng rất được lão quận vương yêu thích, vì vậy thường ngày đều đáp ứng với các yêu cầu của nàng, nên so với các tỷ muội khác, Phương Hoa lại càng được nuông chiều tùy hứng hơn. Năm ngoái, lão quận vương không cho nàng ra ngoài chơi, nàng liền lén lút lấy bộ đồ của gả sai vặt, thay đồ rồi chuồn ra ngoài. Vì không biết đường, nên khi ra đến đường lớn thì bị lạc, ngay cả hà bao cũng bị ai trộm lấy. Tiểu thư nhà quyền quý đâu chịu nổi ủy khuất như vậy, ngồi xổm xuống giữa đường lớn gào khóc. Vừa vận Mạnh Quang Dã vừa phá án xong đi ngang qua, thấy vậy thì bất đắc dĩ hỏi rõ thân thế nàng, đưa nàng về vương phủ.
Phương Hoa tiểu thư vừa đúng tuổi biết yêu, mặc dù lúc đầu nhìn thấy dáng dấp Mạnh Quang Dã quá cao lớn đáng sợ, nhưng một đường theo hắn quay về nhà, trái tim không nghe lời, đập loạn nhịp.
Ngay đêm trở về vương phủ, nàng không chỉ lấy lòng, viết thiếp mời muội muội của hắn Mạnh Thái Diêp tới tham gia yến hội, còn mặt dày đi tới chỗ của lão quận vương, hỏi thăm về Manh Quang Dã. Lão quận vương làm sao không hiểu tâm tình của nữ nhi chứ, dù sao cũng là chung thân đại sử của nữ nhi lão yêu thương nhất, nên lão quận vương cũng cho người điều tra một phen. Lúc ấy hoàng đế còn chưa tứ hôn cho Mạnh gia, ca ca là trạng nguyên quan văn, Mạnh Quang Dã chính mình cũng vào Lục Phiến Môn, phá được mấy cái đại án, đường thăng quan tiến chức so với đại ca hắn còn tốt hơn, đồng thời bản thân hắn cũng giữ mình trong sạch, lão quận vương có chút thỏa mạn, đang nghĩ ngợi vì nữ nhi mà cầu thân với người này, đảo mắt nghe thánh chỉ truyền đến Mạnh phủ, muốn huynh trưởng Mạnh Quang Đào cưới vị tiểu thư mà thiếu gia khắp kinh thành này đều kiêng kỵ - Toàn gia Tứ tiểu thư.
Cái này một cưới một gả, Mạnh gia và Toàn gia Tứ tiểu thư đã là châu chấn trên cùng một sợi dây. Lão quận vương biết rõ hoàng đế yêu thương muội muội đến nhường nào, liền hiểu vận mạng của Mạnh gia đã chết.
Nhớ đến cháu trai làm hoàng đế, rồi danh tiếng của hai huynh đệ Mạnh gia, lại nhớ đến Toàn gia Tứ tiểu thư, tiện thể hoài niệm Vĩnh Nhạc công chúa, tâm tình càng không thoải mái, nên dự tính gì cũng đều bỏ qua.
Phương Hoa tiểu thư tưởng rằng phụ vương nguyện ý thay mình làm chủ, không ngờ ván đã đóng thuyền, bị Toàn Nhã Liên khuấy đảo mọi chuyện, trong lòng nàng hận chết Toàn gia Tứ tiểu thư. Hôm nay lại nghe em chồng tương lai Mạnh Thái Điệp khóc lóc kể lể Toàn Nhã Liên ở Mạnh gia cỡ nào hoành hành ngang ngược, đem cho gia đình đang êm ấm làm tức giận không thôi. Phương Hoa vừa nghe tình lang bị đại tẩu khi dễ, tức giận đến nổi đi đi lại lại trong phòng, “Trên đời lại có nử tử xấu xa như thế, không tuân thủ nữ tắc! Huynh trưởng nghe sao không hưu nàng?”
Mạnh Thái Điệp lấy khan gạt lệ, “Cái này là hôn sự cho Thiên gia ban thưởng, đại ca sao có thể hưu thê? Hiện nay nàng ở nhà làm hùm làm hổ, lại không có người trị được nàng…”
“Ta thay ngươi trị nàng!” Phương Hoa huyện chủ thốt ra.
“Nhưng là, nàng vẫn là muội muội của Hoàng hậu nương nương…”
“Cái này… cũng không phải chứ?” Phương Hoa vừa nghe, mới vừa khí khái nói ra, bây giờ lại muốn lùi bước.
Mạnh Thái Điệp thấy thế, tiến lại gần Phương Hoa, ghé tai thì thầm hai câu,
Phương Hoa nghe thấy, con mắt xoay vòng, nhất thời mặt mày rạng rỡ, “Tốt, cứ làm như thế!”
Hai người thì thầm to nhỏ một hồi, trên đường hồi phủ, Mạnh Thái Điệp cười trộm không ngừng. Đến nhà, nàng không đi gặp Mạnh mẫu liền, ngược lại trực tiếp đi đến sân sau của Trạm Liên.
“Mời ta đến Bình Nam vương phủ làm khách?” Trạm Liên nghe nàng nói xong, lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng vừa muốn giết người, đã cho người mượn con dao nhỏ? Đây cũng không khỏi quá thuận buồm xui gió đi?
Mạnh Thái Diệp thấy nàng ngạc nhiên cùng khiếp sợ, mừng thầm, “Phương Hoa tiểu thư là bạn tri tâm của ta, nàng nghe nói Mạnh phủ mới cưới dâu, nên muốn gặp mặt ngươi một lần.”
Trạm Liên giả vờ do dự, “Cái này… cũng không thích hợp lắm?” Toàn Nhã Liên là một người không bước chân ra khỏi nhà, Mạnh Thái Điệp cũng không thường xuyên rủ nàng ra khỏi nhà chơi, nàng không thể nào thoải mái đáp ứng được.
Thấy nàng dường như không muốn đi, trong lòng Mạnh Thái Điêp hơi gấp gáp, “Tiểu thư cũng mời rất nhiều quý nữ khác, cũng không phải chỉ mời mình chúng ta, đồng thời đây là chủ ý của tiểu thư, ngươi muốn đi thì đi, không đi cũng phải đi.”
Trạm Liên nghĩ thầm, Mạnh tiểu thư quá mức ngu xuẩn, nàng nếu không muốn đi thì cũng có thể nghĩ ra trăm phương nghìn kế để từ chối, nàng ta uy hiếp kiểu này thì có lợi gì? Chỉ là Trạm Liên lo lắng Mạnh tiểu thư ngu ngốc không nghĩ ra lý do khác để dụ dỗ nàng đi, vì vậy làm bộ khó xử nói, “Đã như vậy, ta đây chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.”
Mạnh Thái Điệp mặt mày rạng rỡ, “Tốt, thời gian định là ba ngày sau, ngươi đừng có quên.”
Đợi Mạnh tiểu thư hài lòng vui sướng rời đi, Xuân Đào lo lắng hỏi, “Phu nhân, từ trước đến nay Mạnh tiểu thư cùng ngài không thân không thiết, hiện nay sao lại có hảo tâm như thế? Không phải có bẫy gì chứ?”
Trạm Liên lạnh lùng nói, “Kẻ ngu si cũng nhìn ra được.” Tay nàng chỉ một cái, khiến nô tỳ đem cái ghế Mạnh Thái Điệp vừa ngồi chuyển ra ngoài.
“Vậy sao vừa rồi ngài còn đáp ứng nàng ta?”
Không đáp ứng nàng, thì làm sao có cơ hội gặp được Tam ca ca? “Có thể làm bạn với Mạnh tiểu thư, nhất định cũng là người đầu óc hồ đồ, các nàng có thể tính ra kế gì?” Trạm Liên không cho là đúng, không hề để tâm, “Ngươi kêu người đem bộ Lê hương vừa mới làm xong đến, rồi đi gọi Vương lão bản nương, ta muốn làm thêm hai kiện xiêm y.”
Xuân Đào hỏi không được câu trả lời, chỉ phải tuân lệnh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com