Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-122
Chương 122
Trạm Liên biết rõ sẽ có một ngày nàng phải thẳng thắn với Thục Tĩnh thái phi. Nàng từng muốn giải thích rõ ràng với mẫu phi một lần. Mặc dù việc hoàng hậu hiện tại làm ai cũng rõ, nhưng nàng không muốn mẫu phi vì việc này mà có khoảng cách với nàng. Nhưng bây giờ lại lâm vào cảnh rối ren thế này, bản thân nàng còn đang loạn lên, thì biết làm sao nói với mẫu phi?
Trạm Liên cúi đầu không đáp.
"Ngươi lại không trả lời sao!" Thục Tĩnh thái phi trừng mắt nhìn nàng vội quát lên.
Trạm Liên cắn môi, nói chung chung: "Đúng là vậy ạ."
Thái phi chấn động lùi sau vài bước, sắc mặt trắng như tuyết, "Các người là huynh muội mà! Sao ngươi có thể, sao ngươi lại dám..."
Trong lòng Trạm Liên chấn động, đột nhiên ngẩng đầu.
Thái Phi môi trắng như giấy, chỉ vào nàng nói: "Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ngươi là nghĩa muội do chính bệ hạ lựa chọn, Khang Lạc công chúa, chả nhẽ đến điều ấy cũng quên?"
Trạm Liên cứ tưởng mẫu phi phát giác mình là Vĩnh Nhạc, nhưng nghe bà nói tiếp, trong lòng không biết vui hay mừng, nàng lại cúi đầu, "Thần không quên..."
"Ngươi không quên, ngươi không quên mà dám làm chuyện đại nghịch bất đạo, trái lại luân thường này? Ngươi thực sự, muốn ta tức chết!"
"Con, thần không dám, thái phi bớt giận, việc vẫn chưa định, bệ hạ có lẽ đã thay đổi tâm ý, hoàng hậu tiếp theo...có lẽ là người khác." Trạm Liên khẽ nói, đầu mũi thấy chua xót.
Thái phi nghi ngờ nhìn nàng một lúc, "nếu thật vậy, thì mọi người đều vui, nếu bệ hạ cho người làm kế hậu, đó chính là hoang đường vô cùng, ta tuyệt không đồng ý!"
Thuận An đi vào Ninh An cung, liền nghe thấy ngữ khí quyết tuyệt của Thái phi. Lòng ông ta cũng run lên, vội vã tiến vào nội điện, qua bức bình phong thấy Liên Hoa điện hạ quỳ trên mặt đất, là kiểu quỳ mà cẳng chân lau hẳn sâu xuống mặt đất.
Thuận An thật lo cho nàng, nhận mệnh bệ hạ liền lập tức đi làm, không ngờ lại nghe thấy nàng bị Thái Phi gọi tới. Ông thầm nghĩ không ổn, chạy thẳng tới đây.
Thuận An tiến vào nội điện, vội vã nói với Thục Tĩnh thái phi: "Thái Phi nương nương, Khang Nhạc điện hạ thì ra là ở chỗ ngài, khiến lão nô tìm mệt quá! Bệ hạ có việc giao cho Khang Nhạc công chúa, đang tìm người tới đó!"
Thục Tĩnh thái phi nghe xong thì biến sắc, "Bệ hạ có việc gì?"
"Thái phi nương nương, bệ hạ muốn gì, sao nô tài dám phỏng đoán? Lão nô chẳng qua nghe lệnh mà làm thôi." Thuận An khom người cười, "Khang Lạc điện hạ..."
Thái phi mím chặt môi, cụp mắt nhìn nàng vẫn đang cúi đầu, nhìn rất lâu, bà mới mất tay áo, bảo người rời đi.
Thuận An vội vàng nâng Liên Hoa công chúa luôn được chăm chút dậy, không khỏi đau lòng. Vị điện hạ này luôn được bệ hạ bảo vệ, thấy ai cũng không phải thỉnh an, hôm nay không biết đã quỳ bao lâu.
Trạm Liên nhìn mẫu phi đứng đối lưng với nàng, muốn mở miệng nói gì rồi lại thôi. Nàng theo nô tỳ đỡ tay rời Ninh An cung, Thuận An vội sai người khiêng kiệu tới.
Trạm Liên quỳ đã lâu muốn đi lại, xua nữ tì đi, tự mình đi tới ngoài cung.
Thuận An vội đuổi theo, "Điện hạ, trời rất lạnh, người vẫn nên ngồi kiệu sẽ thoải mái!"
Trạm Liên không đáp.
"Điện hạ, thái phi nương nương nói gì với người, lão nhân gia người sao lại bắt người quỳ?"
Trạm Liên vẫn không nói.
"Điện hạ, người muốn đi đâu? Người không nói với bệ hạ chuyện thái phi gọi người tới Ninh An cung sao?"
Trạm Liên lúc này mới dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn Thuận An, nhưng lại nói rõ: "Tiểu công công, việc này ngươi đừng nói với bệ hạ."
Thuận An sững sờ.
"Ta sẽ có thể tự lo liệu thật tốt, nói với bệ hạ chỉ sinh chuyện. Ta hôm nay cũng mệt rồi, không đi đâu nữa."
Thuận An nghĩ Liên Hoa điện hạ luôn có chủ ý, bởi vậy không dám nhiều lời, chỉ là thấy nàng hơi lạ, nhìn quanh một lát, nói thật khẽ: "Điện hạ phải chăng trách hôm nay bệ hạ nói giúp Bình An vương? Điện hạ đừng giận, bệ hạ hôm nay bận rộn, có việc chưa nói với người. Lần trước Bình An vương cầu kiến bệ hạ, đi rồi lại quay lại, bệ hạ và Bình Nam vương ở thư phòng nói chuyện rất lâu, Bình Nam vương thật là có cái khó riêng."
Trạm Liên gật đầu, "Ta hiểu cả."
Kiệu sáu người tới rồi, Thuận An lại mời một hồi, Trạm Liên lúc này mới vào kiệu, để người khiêng ra khỏi cung.
***
Trạm Huyên từng cho rằng, Trạm Liên nghe lời hắn, cũng đều vì nàng thương hắn, không muốn hắn khó xử, nhưng nếu thật sự muốn làm việc gì, hắn cũng không ngăn được.
Hắn nghĩ vậy quả không sai.
Trạm Liên rời cung, đầu tiên là bỏ mọi việc hỗn độn sang một bên, gọi Mậu Nhất phái người hồi phủ gọi tất thảy thị vệ ra, lại phái người tới "mời" lão thái y Lý Thái An đức cao vọng trọng đang cáo lão ở nhà tới, đoàn người ào ào đi tới Bình Nam vương phủ.
Mặc dù Trạm Huyên đứng về phía Trạm Diệp, nàng cũng không khoanh tay đứng nhìn. Bị người ta giam giữ sỉ nhục nàng đã trải qua, sao có thể để tỷ muội mình cũng phải chịu nhục như vậy? Họ đều là quý nữ kiêu ngạo của Đại Lương, sao có thể để người ta tùy ý chà đạp dưới chân?
Trạm Liên hoàn toàn không để lời của Trạm Huyên trong lòng, nàng vào Bình Nam vương phủ, liền muốn lão thái y vào hậu viện bắt mạch cho Đỗ Cốc Hương, tra xét thực hư.
Trạm Diệp dù rời cung sớm hơn nàng, nhưng hắn cũng biết vương phi của mình tức giận, bởi vậy có lòng tránh đi, chờ nàng ấy tỉnh táo lại thì về phủ nói chuyện. Vậy nên cùng vài bằng hữu, đi tới quán rượu nói chuyện rồi.
Trạm Diệp không ở đó, lão quận vương và lão vương phi bị Trạm Liên giữ ở đại sảnh, vương phủ đều bị binh lính phủ công chúa bao vây, dáng vẻ không thả người thì sẽ động thủ.
Phương Hoa quận chúa mắng Trạm Liên tệ hạI, bị người ta điểm huyệt liền trợn mắt câm nín, lão quận vương thổi chòm râu mép trừng mắt, lão vương phi thì chưa từng bị kẻ khác ầm ĩ náo loạn kéo tới cửa, thực sự thiếu chút là ngất.
Nhưng có kẻ hầu thông minh theo lỗ chó ở sau ra ngoài tìm Trạm Diệp, tìm một vòng không thấy dáng, dưới tình thế này chạy đi báo quan, chỉ là đế đô tri phủ vừa nghe nói Khang Nhạc công chúa chặn cửa lớn Bình Nam vương phủ, bèn do dự không đi. Mỗi bước đi ở đế đô này, đắc tội ai đó, ông ta đều sợ sẽ chịu khổ. Tri châu cũng không tiếp, chỉ nói bẩm lên trên.
Vương phủ vẫn cảnh nước sâu lửa bỏng như trước, lão quận vương giảng đạo với Trạm Liên, hỏi nàng Minh Đức đế nói sao, nhưng Trạm Liên lơ đẹp, chỉ nói qua đây xem mạch tìm chứng cứ, Đỗ Cốc Hương nếu không bị sao, Bình Nam vương là khi quân. Nếu họ không cho bắt mạch, thì là có chuyện giấu diếm.
Lão quận vương đã phát điên trong lòng, nhưng chẳng làm sao được Trạm Liên và hộ vệ tinh nhuệ bên cạnh. Ông sợ làm lớn, nếu bệ hạ có xử Khang Nhạc công chúa không biết điều này, thì bộ mặt vương phủ, cũng chẳng còn.
Ông cắn răng, chỉ có thể sai người mời Đỗ Cốc Hương ra.
Đỗ Cốc Hương tới đại sảnh mặt không đổi sắc, đáy mắt lại có tia tức giận.
"Con dâu à, Khang Nhạc công chúa tới vấn an con, Diệp nhi sợ con bệnh không tiện tiếp nên đã cự tuyệt, nhưng Khang Nhạc công chúa sao cũng không tin, vậy con nói với ngài ấy, rốt cuộc là thật hay giả?"
Lão quận vương vừa nói, vừa thâm ý nhìn về phía Đỗ Cốc Hương.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Trạm Liên biết rõ sẽ có một ngày nàng phải thẳng thắn với Thục Tĩnh thái phi. Nàng từng muốn giải thích rõ ràng với mẫu phi một lần. Mặc dù việc hoàng hậu hiện tại làm ai cũng rõ, nhưng nàng không muốn mẫu phi vì việc này mà có khoảng cách với nàng. Nhưng bây giờ lại lâm vào cảnh rối ren thế này, bản thân nàng còn đang loạn lên, thì biết làm sao nói với mẫu phi?
Trạm Liên cúi đầu không đáp.
"Ngươi lại không trả lời sao!" Thục Tĩnh thái phi trừng mắt nhìn nàng vội quát lên.
Trạm Liên cắn môi, nói chung chung: "Đúng là vậy ạ."
Thái phi chấn động lùi sau vài bước, sắc mặt trắng như tuyết, "Các người là huynh muội mà! Sao ngươi có thể, sao ngươi lại dám..."
Trong lòng Trạm Liên chấn động, đột nhiên ngẩng đầu.
Thái Phi môi trắng như giấy, chỉ vào nàng nói: "Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ngươi là nghĩa muội do chính bệ hạ lựa chọn, Khang Lạc công chúa, chả nhẽ đến điều ấy cũng quên?"
Trạm Liên cứ tưởng mẫu phi phát giác mình là Vĩnh Nhạc, nhưng nghe bà nói tiếp, trong lòng không biết vui hay mừng, nàng lại cúi đầu, "Thần không quên..."
"Ngươi không quên, ngươi không quên mà dám làm chuyện đại nghịch bất đạo, trái lại luân thường này? Ngươi thực sự, muốn ta tức chết!"
"Con, thần không dám, thái phi bớt giận, việc vẫn chưa định, bệ hạ có lẽ đã thay đổi tâm ý, hoàng hậu tiếp theo...có lẽ là người khác." Trạm Liên khẽ nói, đầu mũi thấy chua xót.
Thái phi nghi ngờ nhìn nàng một lúc, "nếu thật vậy, thì mọi người đều vui, nếu bệ hạ cho người làm kế hậu, đó chính là hoang đường vô cùng, ta tuyệt không đồng ý!"
Thuận An đi vào Ninh An cung, liền nghe thấy ngữ khí quyết tuyệt của Thái phi. Lòng ông ta cũng run lên, vội vã tiến vào nội điện, qua bức bình phong thấy Liên Hoa điện hạ quỳ trên mặt đất, là kiểu quỳ mà cẳng chân lau hẳn sâu xuống mặt đất.
Thuận An thật lo cho nàng, nhận mệnh bệ hạ liền lập tức đi làm, không ngờ lại nghe thấy nàng bị Thái Phi gọi tới. Ông thầm nghĩ không ổn, chạy thẳng tới đây.
Thuận An tiến vào nội điện, vội vã nói với Thục Tĩnh thái phi: "Thái Phi nương nương, Khang Nhạc điện hạ thì ra là ở chỗ ngài, khiến lão nô tìm mệt quá! Bệ hạ có việc giao cho Khang Nhạc công chúa, đang tìm người tới đó!"
Thục Tĩnh thái phi nghe xong thì biến sắc, "Bệ hạ có việc gì?"
"Thái phi nương nương, bệ hạ muốn gì, sao nô tài dám phỏng đoán? Lão nô chẳng qua nghe lệnh mà làm thôi." Thuận An khom người cười, "Khang Lạc điện hạ..."
Thái phi mím chặt môi, cụp mắt nhìn nàng vẫn đang cúi đầu, nhìn rất lâu, bà mới mất tay áo, bảo người rời đi.
Thuận An vội vàng nâng Liên Hoa công chúa luôn được chăm chút dậy, không khỏi đau lòng. Vị điện hạ này luôn được bệ hạ bảo vệ, thấy ai cũng không phải thỉnh an, hôm nay không biết đã quỳ bao lâu.
Trạm Liên nhìn mẫu phi đứng đối lưng với nàng, muốn mở miệng nói gì rồi lại thôi. Nàng theo nô tỳ đỡ tay rời Ninh An cung, Thuận An vội sai người khiêng kiệu tới.
Trạm Liên quỳ đã lâu muốn đi lại, xua nữ tì đi, tự mình đi tới ngoài cung.
Thuận An vội đuổi theo, "Điện hạ, trời rất lạnh, người vẫn nên ngồi kiệu sẽ thoải mái!"
Trạm Liên không đáp.
"Điện hạ, thái phi nương nương nói gì với người, lão nhân gia người sao lại bắt người quỳ?"
Trạm Liên vẫn không nói.
"Điện hạ, người muốn đi đâu? Người không nói với bệ hạ chuyện thái phi gọi người tới Ninh An cung sao?"
Trạm Liên lúc này mới dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn Thuận An, nhưng lại nói rõ: "Tiểu công công, việc này ngươi đừng nói với bệ hạ."
Thuận An sững sờ.
"Ta sẽ có thể tự lo liệu thật tốt, nói với bệ hạ chỉ sinh chuyện. Ta hôm nay cũng mệt rồi, không đi đâu nữa."
Thuận An nghĩ Liên Hoa điện hạ luôn có chủ ý, bởi vậy không dám nhiều lời, chỉ là thấy nàng hơi lạ, nhìn quanh một lát, nói thật khẽ: "Điện hạ phải chăng trách hôm nay bệ hạ nói giúp Bình An vương? Điện hạ đừng giận, bệ hạ hôm nay bận rộn, có việc chưa nói với người. Lần trước Bình An vương cầu kiến bệ hạ, đi rồi lại quay lại, bệ hạ và Bình Nam vương ở thư phòng nói chuyện rất lâu, Bình Nam vương thật là có cái khó riêng."
Trạm Liên gật đầu, "Ta hiểu cả."
Kiệu sáu người tới rồi, Thuận An lại mời một hồi, Trạm Liên lúc này mới vào kiệu, để người khiêng ra khỏi cung.
***
Trạm Huyên từng cho rằng, Trạm Liên nghe lời hắn, cũng đều vì nàng thương hắn, không muốn hắn khó xử, nhưng nếu thật sự muốn làm việc gì, hắn cũng không ngăn được.
Hắn nghĩ vậy quả không sai.
Trạm Liên rời cung, đầu tiên là bỏ mọi việc hỗn độn sang một bên, gọi Mậu Nhất phái người hồi phủ gọi tất thảy thị vệ ra, lại phái người tới "mời" lão thái y Lý Thái An đức cao vọng trọng đang cáo lão ở nhà tới, đoàn người ào ào đi tới Bình Nam vương phủ.
Mặc dù Trạm Huyên đứng về phía Trạm Diệp, nàng cũng không khoanh tay đứng nhìn. Bị người ta giam giữ sỉ nhục nàng đã trải qua, sao có thể để tỷ muội mình cũng phải chịu nhục như vậy? Họ đều là quý nữ kiêu ngạo của Đại Lương, sao có thể để người ta tùy ý chà đạp dưới chân?
Trạm Liên hoàn toàn không để lời của Trạm Huyên trong lòng, nàng vào Bình Nam vương phủ, liền muốn lão thái y vào hậu viện bắt mạch cho Đỗ Cốc Hương, tra xét thực hư.
Trạm Diệp dù rời cung sớm hơn nàng, nhưng hắn cũng biết vương phi của mình tức giận, bởi vậy có lòng tránh đi, chờ nàng ấy tỉnh táo lại thì về phủ nói chuyện. Vậy nên cùng vài bằng hữu, đi tới quán rượu nói chuyện rồi.
Trạm Diệp không ở đó, lão quận vương và lão vương phi bị Trạm Liên giữ ở đại sảnh, vương phủ đều bị binh lính phủ công chúa bao vây, dáng vẻ không thả người thì sẽ động thủ.
Phương Hoa quận chúa mắng Trạm Liên tệ hạI, bị người ta điểm huyệt liền trợn mắt câm nín, lão quận vương thổi chòm râu mép trừng mắt, lão vương phi thì chưa từng bị kẻ khác ầm ĩ náo loạn kéo tới cửa, thực sự thiếu chút là ngất.
Nhưng có kẻ hầu thông minh theo lỗ chó ở sau ra ngoài tìm Trạm Diệp, tìm một vòng không thấy dáng, dưới tình thế này chạy đi báo quan, chỉ là đế đô tri phủ vừa nghe nói Khang Nhạc công chúa chặn cửa lớn Bình Nam vương phủ, bèn do dự không đi. Mỗi bước đi ở đế đô này, đắc tội ai đó, ông ta đều sợ sẽ chịu khổ. Tri châu cũng không tiếp, chỉ nói bẩm lên trên.
Vương phủ vẫn cảnh nước sâu lửa bỏng như trước, lão quận vương giảng đạo với Trạm Liên, hỏi nàng Minh Đức đế nói sao, nhưng Trạm Liên lơ đẹp, chỉ nói qua đây xem mạch tìm chứng cứ, Đỗ Cốc Hương nếu không bị sao, Bình Nam vương là khi quân. Nếu họ không cho bắt mạch, thì là có chuyện giấu diếm.
Lão quận vương đã phát điên trong lòng, nhưng chẳng làm sao được Trạm Liên và hộ vệ tinh nhuệ bên cạnh. Ông sợ làm lớn, nếu bệ hạ có xử Khang Nhạc công chúa không biết điều này, thì bộ mặt vương phủ, cũng chẳng còn.
Ông cắn răng, chỉ có thể sai người mời Đỗ Cốc Hương ra.
Đỗ Cốc Hương tới đại sảnh mặt không đổi sắc, đáy mắt lại có tia tức giận.
"Con dâu à, Khang Nhạc công chúa tới vấn an con, Diệp nhi sợ con bệnh không tiện tiếp nên đã cự tuyệt, nhưng Khang Nhạc công chúa sao cũng không tin, vậy con nói với ngài ấy, rốt cuộc là thật hay giả?"
Lão quận vương vừa nói, vừa thâm ý nhìn về phía Đỗ Cốc Hương.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com