Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-118
Chương 118
"Huynh kéo muội đi đâu, mau buông ra!" Trạm Liên cố gắng gỡ khỏi tay hắn.
Chỉ là bàn tay Trạm Huyên giống như kìm sắt, nàng làm thế nào cũng không gỡ ra được.
Thuận An đi theo phía sau, thấy hai chủ tử không khiến cho người khác bớt lo, giận nhau đến không quan tâm gì nữa, náo loạn hết cả hành lang hậu cung, tuy rằng chủ tử là bệ hạ và điện hạ, quả thực không ai có thể quản được, nhưng tranh chấp như vậy thực không ổn, chỉ sợ người khác đem chuyện này làm khó dễ Liên Hoa điện hạ. Hắn liền sai người đẩy kiệu rồng đến.
Trạm Huyên vừa ôm vừa kéo Trạm Liên lên kiệu , Trạm Liên còn muốn tranh cãi nữa đã bị hắn cúi đầu chặn lấy miệng.
Kiệu rồng nghe lệnh thiên tử ra khỏi hậu cung tới trước triều, trước Khai Minh điện thì dừng lại. Một lúc lâu, cũng không thấy người bên trong đi ra, đám thái giám hai mắt nhìn nhau, bị Thuận An lườm từng người một, đành phải cúi đầu.
Chốc lát sau, cửa kiệu mỏng bị đẩy ra, cánh tay to của Trạm Huyên ôm người yêu kiều nào đó nhảy xuống kiệu, lại lớn tiếng lệnh cho mọi người không được đi theo, cất bước dài đi về phía bậc thang bạch ngọc.
Sải bước vào thềm cửa chính điện, mấy cung tỳ dọn dẹp đang cười đùa, thấy thiên tử ôm một nữ tử bọc trong áo choàng hồng đi đến, nhất thời bị dọa quỳ xuống. Trạm Huyên vung tay cho đám người mau lui ra, đám người hầu chẳng hiểu chuyện gì, cúi đầu nín thở, nhanh chóng lui khỏi đại điện.
Đợi cửa điện khép lại, Trạm Huyên kéo Trạm Liên về phía hoàng tọa chí tôn, hắn kéo nàng lên ba bậc thang, long ỷ song long thổ châu rực rỡ lộng lẫy. Trạm Huyên ấn vai nàng xuống, bảo nàng ngồi lên, Trạm Liên xoay người không muốn, bị hắn mạnh mẽ đè xuống.
Hồi Trạm Liên còn nhỏ thỉnh thoảng cũng đến Khai Minh điện chơi đùa, sau khi lớn thì lén lút tới, chỉ khi hạ triều mới dùng dằng quay về.
"Liên Hoa Nhi, muội xem, dưới người muội là long ỷ trẫm ngồi, ở đây chính là thiên hạ của trẫm." Trạm Huyên nghiêng người, để Trạm Liên thấy rõ ràng mọi thứ trước mặt.
Trạm Liên ngẩng đầu, ngồi trên hoàng tọa tôn quý nàng nhìn xuống triều đình trang nghiêm, nhìn xuyên qua ngoài cửa, là không gian quang đãng ngoài điện, dường như có thể thấy chúng sinh bao la biển rộng.
"Những năm gần đây trẫm cần cù chính sự không dám chậm trễ là vì cái gì? Chẳng phải là vì cho muội một thái bình thịnh thế, để muội yên tâm đợi bên cạnh trẫm. Hai năm muội qua đời, trẫm cái gì cũng không muốn quản, cái gì cũng không muốn làm, muội lại quay về, trẫm mới lại có tinh thần! Bây giờ trẫm đại nạn không chết, chẳng phải là nghĩ đến không thể cưới muội làm thê nên chết không nhắm mắt sao?Trẫm cắn răng sống sót, vui vui vẻ vẻ quay về nghênh đón muội, chỉ mong cùng muội ngồi chung long ỷ này, muội còn muốn bảo người nào làm hoàng hậu, sóng vai cùng trẫm nhìn thiên hạ này?”
Hắn vui mừng là thế, cuối cùng cũng có thể cho bảo bối duy nhất trên đời này của mình làm hoàng hậu, cùng hắn hưởng thiên hạ thái bình, ai ngờ người đáng ghét này chỉ muốn 'thoái vị nhượng hiền', rõ ràng là rắp tâm không cho hắn sống tốt.
Trạm Liên nhìn Trạm Huyên dường như vô cùng tức giận, có chút rung động, nhưng vẫn quay đầu đi tự vả: "Muội mới không lạ gì."
"Hàng ngày trẫm không muốn muội mới lạ!"
Trạm Huyên lần theo bả vai nàng, mạnh mẽ phủ kín môi nàng. Lúc này cơn tức giận của Trạm Liên đã vơi đi chút ít, nhưng vẫn đẩy ra không cho hắn hôn. Trạm Huyên cũng không chỉ muốn hôn, bàn tay trượt xuống bả vai nàng, cởi áo choàng nàng ra.
Trạm Liên hốt hoảng, nghiêng đầu cố sức kháng cự, nhưng bất kể nàng giả vờ hay thực lòng, sức lực của nàng đối với Trạm Huyên mà nói không nhằm nhò gì, Trạm Huyên kề lên mặt nàng lần nữa, tìm lên đôi môi nàng, hé miệng cắn lên.
Trạm Liên bị hắn đẩy lên long ỷ, môi còn quấn quít với hắn, lưỡi ấm nóng len vào, ngang ngược càn quấy lưỡi nàng. Tư vị này Trạm Liên đã trải qua vô số lần sau khi hắn quay về, chỉ là lúc này so với lúc mới quay về càng làm cho người ta xấu hổ hơn, giống như rất nhiều đôi mắt của hạ thần chìm chằm chằm.
"Bỏ ra..." Trạm Liên cuộn người, vùi mặt vào góc long ỷ, lại bị người xấu xa kia ngang ngược kéo ra, lưỡi lại tiến vào lần nữa. Trạm Liên không từ bỏ tay vung loạn xạ, bị cánh tay to dễ dàng ôm lấy.
"Dừng tay, không được ở đây..." Nơi này là triều đình thiên hạ, sao có thể ở đây làm chuyện xấu hổ này?
Trạm Huyên ngoảnh mặt làm ngơ, ôm nàng ngồi trên đùi, ngực kề sát thân thể của hắn, bàn tay phía sau trượt xuống, cố định gáy nàng, hôn nàng không biết đủ. Trạm Liên nức nở, nắm đấm nhỏ đánh hắn, giống như gãi ngứa cho Trạm Huyên, hắn đổi biện pháp, lưỡi đùa giỡn môi nàng
Tên xấu xa này biết điểm yếu của nàng, Trạm Liên dần dần không chống cự được, có chút ý loạn tình mê, nắm tay đấm hắn cũng bị gạt sang hai bên.
Ai ngờ Trạm Huyên vẫn chưa thấy đủ, chợt lật người nàng lại, để Trạm Liên đối mặt mới đại điện, lại cúi đầu cắn lên gáy ngọc của nàng, mặt khác bàn tay to cũng lần mò trên người nàng.
Trạm Liên bỗng nhiên hoàn hồn, hốt hoảng giãy dụa lung tung: "Huynh làm gì, làm gì vậy, có người, có người!"
"Yên tâm, không có ý chỉ của trẫm, bọn họ tuyệt đối không dám đi lên." Tay Trạm Huyên không dừng lại.
"Không được, không được!" Trạm Liên sức lực yếu ớt, vịn vào đầu rồng muốn thoát khỏi, lại bị cánh tay vững vàng như sát khóa lấy eo nhỏ. Dưới tình thế cấp bách nàng cất giọng hô to, ý đồ có người xông vào ngăn cản, hai ngón tay to của Trạm Huyên nhét vào miệng nàng, quậy cho âm thanh của nàng vỡ vụn.
"Liên Hoa Nhi, trẫm muốn muội nhớ kỹ, muội là hoàng hậu của trẫm, đời này đừng hòng trốn khỏi trẫm."
Trạm Huyên thì thào nói vào tai nàng, dùng sức chen vào chỗ sâu nhất trong thân thể nàng.
"Liên Hoa Nhi, hoàng hậu của trẫm là muội."
Trạm Liên nức nở ngửa đầu, lệ quang trong vắt, thân thể mềm mại run rẩy.
Thuận An dẫn mọi người đứng một canh giờ trong gió rét, mới nhìn thấy dải lụa tím và thân ảnh màu hồng xuất hiện trên cao. Hắn hắt hơi một cái, vội vàng dẫn cung phó tiến lên, thấy Liên Hoa điện hạ hai má ửng hồng, mặc dù trên mặt còn có phần ấm ức, nhưng lại khác với vẻ ấm ức vừa rồi, nghĩ đến thể lực của bệ hạ, làm Liên Hoa điện hạ hết tức giận. Thuận An âm thầm tấm tắc, chỉ nói chủ tử uy vũ.
Trạm Liên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, thực ra ngượng ngùng không thôi, nàng đội mũ, cúi đầu muốn rời đi, Trạm Huyên kéo nàng lại, chỉnh lại mấy sợi tóc rối, khoác lại lại áo choàng cho nàng, chăm chú nhìn nàng cười khẽ: "Tới noãn các chúng ta cùng chọn ngày?"
"Muội không đi." Trạm Liên mất tự nhiên ngẩng đầu lên.
Trạm Huyên cười, biết nàng xấu hổ, cũng không làm khó nàng nữa: "Trẫm cho người đưa nàng về phủ công chúa, muội tự xem xem, ngày mai chúng ta quyết định, đầu xuân sẽ đại hôn."
Trạm Liên đưa mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Trạm Huyên. Nàng há miệng, muốn nói lại thôi, quay đầu đi.
Trạm Huyên để cho Hỉ Phương nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy chủ tử nhà mình.
Trạm Liên vội vã vào kiệu chờ dưới thềm, không nhìn Trạm Huyên cái nào, bảo người xuất cung.
Trạm Huyên nhìn theo Trạm Liên rời đi, lạnh nhạt giao phó cho Thuận An: "Thời gian này chú ý động tĩnh hậu cung." Hôm nay không nhịn được náo loạn một hồi, hậu cung ít nhiều cũng biết tin tức, hoặc giả các nàng đã sớm phát hiện nhưng chưa lộ ra, cũng không nhịn được rồi.
Thuận An đáp lại, mắt lão nhìn lên, cười nói: "Trước hết nô tài chúc mừng bệ hạ và điện hạ."
Triệu Trụ Tử nhìn thiên tử nghe xong cười lộ hàm răng trắng, không thể không phục tác phong của đệ nhất tổng quản đại nội Thuận An công công, biết nhìn thời điểm vuốt đuôi rồng!
Trạm Liên ở ngoài cung đổi xe ngựa quay về phủ công chúa, cả đường tâm tư như tê dại.
Trạm Huyên ở Khai Minh điện khi dễ nàng như vậy, nhưng nàng không phải buồn bực vì hắn, ngược lại cứ mãi xác nhận một chuyện khác.
Nàng không muốn nụ hôn nóng bỏng hôm nay dành cho nàng ngày sau sẽ là Trần Mặc, không muốn vòng ôm với nàng lại tới ôm Trần Mặc, càng không muốn thấy nàng ta và tam ca y phục lả lướt, cùng nhau hoan hỉ!
Ngày hôm nay, cuối cùng nàng cũng hiểu lời nói của Đỗ Cốc Hương. Bây giờ nàng chỉ cần nghĩ đến Trạm Huyên và Trần Mặc oanh oanh yến yến, thân mật ôm nhau, nàng giống như bị người ta bóp lấy cổ họng, gần như không thể hô hấp.
Nhưng Trạm Liên không hiểu bản thân có suy nghĩ quá ích kỷ như vậy, ban đầu Tam ca ca cưới thê nạp thiếp, tuy nàng có hơi bất mãn, nhưng vẫn mong có nhiều người có thể chăm sóc Tam ca ca, nhưng mà bây giờ, nàng lại chỉ muốn một mình ở bên cạnh hắn, tất cả những nữ tử khác đều không được phép thân cận hắn.
Rốt cuộc là nàng bị làm sao? Trước đó vài ngày rõ ràng vẫn còn khuyên bảo A Hương, nhưng hôm nay nàng và A Hương lại giống nhau như đúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
"Huynh kéo muội đi đâu, mau buông ra!" Trạm Liên cố gắng gỡ khỏi tay hắn.
Chỉ là bàn tay Trạm Huyên giống như kìm sắt, nàng làm thế nào cũng không gỡ ra được.
Thuận An đi theo phía sau, thấy hai chủ tử không khiến cho người khác bớt lo, giận nhau đến không quan tâm gì nữa, náo loạn hết cả hành lang hậu cung, tuy rằng chủ tử là bệ hạ và điện hạ, quả thực không ai có thể quản được, nhưng tranh chấp như vậy thực không ổn, chỉ sợ người khác đem chuyện này làm khó dễ Liên Hoa điện hạ. Hắn liền sai người đẩy kiệu rồng đến.
Trạm Huyên vừa ôm vừa kéo Trạm Liên lên kiệu , Trạm Liên còn muốn tranh cãi nữa đã bị hắn cúi đầu chặn lấy miệng.
Kiệu rồng nghe lệnh thiên tử ra khỏi hậu cung tới trước triều, trước Khai Minh điện thì dừng lại. Một lúc lâu, cũng không thấy người bên trong đi ra, đám thái giám hai mắt nhìn nhau, bị Thuận An lườm từng người một, đành phải cúi đầu.
Chốc lát sau, cửa kiệu mỏng bị đẩy ra, cánh tay to của Trạm Huyên ôm người yêu kiều nào đó nhảy xuống kiệu, lại lớn tiếng lệnh cho mọi người không được đi theo, cất bước dài đi về phía bậc thang bạch ngọc.
Sải bước vào thềm cửa chính điện, mấy cung tỳ dọn dẹp đang cười đùa, thấy thiên tử ôm một nữ tử bọc trong áo choàng hồng đi đến, nhất thời bị dọa quỳ xuống. Trạm Huyên vung tay cho đám người mau lui ra, đám người hầu chẳng hiểu chuyện gì, cúi đầu nín thở, nhanh chóng lui khỏi đại điện.
Đợi cửa điện khép lại, Trạm Huyên kéo Trạm Liên về phía hoàng tọa chí tôn, hắn kéo nàng lên ba bậc thang, long ỷ song long thổ châu rực rỡ lộng lẫy. Trạm Huyên ấn vai nàng xuống, bảo nàng ngồi lên, Trạm Liên xoay người không muốn, bị hắn mạnh mẽ đè xuống.
Hồi Trạm Liên còn nhỏ thỉnh thoảng cũng đến Khai Minh điện chơi đùa, sau khi lớn thì lén lút tới, chỉ khi hạ triều mới dùng dằng quay về.
"Liên Hoa Nhi, muội xem, dưới người muội là long ỷ trẫm ngồi, ở đây chính là thiên hạ của trẫm." Trạm Huyên nghiêng người, để Trạm Liên thấy rõ ràng mọi thứ trước mặt.
Trạm Liên ngẩng đầu, ngồi trên hoàng tọa tôn quý nàng nhìn xuống triều đình trang nghiêm, nhìn xuyên qua ngoài cửa, là không gian quang đãng ngoài điện, dường như có thể thấy chúng sinh bao la biển rộng.
"Những năm gần đây trẫm cần cù chính sự không dám chậm trễ là vì cái gì? Chẳng phải là vì cho muội một thái bình thịnh thế, để muội yên tâm đợi bên cạnh trẫm. Hai năm muội qua đời, trẫm cái gì cũng không muốn quản, cái gì cũng không muốn làm, muội lại quay về, trẫm mới lại có tinh thần! Bây giờ trẫm đại nạn không chết, chẳng phải là nghĩ đến không thể cưới muội làm thê nên chết không nhắm mắt sao?Trẫm cắn răng sống sót, vui vui vẻ vẻ quay về nghênh đón muội, chỉ mong cùng muội ngồi chung long ỷ này, muội còn muốn bảo người nào làm hoàng hậu, sóng vai cùng trẫm nhìn thiên hạ này?”
Hắn vui mừng là thế, cuối cùng cũng có thể cho bảo bối duy nhất trên đời này của mình làm hoàng hậu, cùng hắn hưởng thiên hạ thái bình, ai ngờ người đáng ghét này chỉ muốn 'thoái vị nhượng hiền', rõ ràng là rắp tâm không cho hắn sống tốt.
Trạm Liên nhìn Trạm Huyên dường như vô cùng tức giận, có chút rung động, nhưng vẫn quay đầu đi tự vả: "Muội mới không lạ gì."
"Hàng ngày trẫm không muốn muội mới lạ!"
Trạm Huyên lần theo bả vai nàng, mạnh mẽ phủ kín môi nàng. Lúc này cơn tức giận của Trạm Liên đã vơi đi chút ít, nhưng vẫn đẩy ra không cho hắn hôn. Trạm Huyên cũng không chỉ muốn hôn, bàn tay trượt xuống bả vai nàng, cởi áo choàng nàng ra.
Trạm Liên hốt hoảng, nghiêng đầu cố sức kháng cự, nhưng bất kể nàng giả vờ hay thực lòng, sức lực của nàng đối với Trạm Huyên mà nói không nhằm nhò gì, Trạm Huyên kề lên mặt nàng lần nữa, tìm lên đôi môi nàng, hé miệng cắn lên.
Trạm Liên bị hắn đẩy lên long ỷ, môi còn quấn quít với hắn, lưỡi ấm nóng len vào, ngang ngược càn quấy lưỡi nàng. Tư vị này Trạm Liên đã trải qua vô số lần sau khi hắn quay về, chỉ là lúc này so với lúc mới quay về càng làm cho người ta xấu hổ hơn, giống như rất nhiều đôi mắt của hạ thần chìm chằm chằm.
"Bỏ ra..." Trạm Liên cuộn người, vùi mặt vào góc long ỷ, lại bị người xấu xa kia ngang ngược kéo ra, lưỡi lại tiến vào lần nữa. Trạm Liên không từ bỏ tay vung loạn xạ, bị cánh tay to dễ dàng ôm lấy.
"Dừng tay, không được ở đây..." Nơi này là triều đình thiên hạ, sao có thể ở đây làm chuyện xấu hổ này?
Trạm Huyên ngoảnh mặt làm ngơ, ôm nàng ngồi trên đùi, ngực kề sát thân thể của hắn, bàn tay phía sau trượt xuống, cố định gáy nàng, hôn nàng không biết đủ. Trạm Liên nức nở, nắm đấm nhỏ đánh hắn, giống như gãi ngứa cho Trạm Huyên, hắn đổi biện pháp, lưỡi đùa giỡn môi nàng
Tên xấu xa này biết điểm yếu của nàng, Trạm Liên dần dần không chống cự được, có chút ý loạn tình mê, nắm tay đấm hắn cũng bị gạt sang hai bên.
Ai ngờ Trạm Huyên vẫn chưa thấy đủ, chợt lật người nàng lại, để Trạm Liên đối mặt mới đại điện, lại cúi đầu cắn lên gáy ngọc của nàng, mặt khác bàn tay to cũng lần mò trên người nàng.
Trạm Liên bỗng nhiên hoàn hồn, hốt hoảng giãy dụa lung tung: "Huynh làm gì, làm gì vậy, có người, có người!"
"Yên tâm, không có ý chỉ của trẫm, bọn họ tuyệt đối không dám đi lên." Tay Trạm Huyên không dừng lại.
"Không được, không được!" Trạm Liên sức lực yếu ớt, vịn vào đầu rồng muốn thoát khỏi, lại bị cánh tay vững vàng như sát khóa lấy eo nhỏ. Dưới tình thế cấp bách nàng cất giọng hô to, ý đồ có người xông vào ngăn cản, hai ngón tay to của Trạm Huyên nhét vào miệng nàng, quậy cho âm thanh của nàng vỡ vụn.
"Liên Hoa Nhi, trẫm muốn muội nhớ kỹ, muội là hoàng hậu của trẫm, đời này đừng hòng trốn khỏi trẫm."
Trạm Huyên thì thào nói vào tai nàng, dùng sức chen vào chỗ sâu nhất trong thân thể nàng.
"Liên Hoa Nhi, hoàng hậu của trẫm là muội."
Trạm Liên nức nở ngửa đầu, lệ quang trong vắt, thân thể mềm mại run rẩy.
Thuận An dẫn mọi người đứng một canh giờ trong gió rét, mới nhìn thấy dải lụa tím và thân ảnh màu hồng xuất hiện trên cao. Hắn hắt hơi một cái, vội vàng dẫn cung phó tiến lên, thấy Liên Hoa điện hạ hai má ửng hồng, mặc dù trên mặt còn có phần ấm ức, nhưng lại khác với vẻ ấm ức vừa rồi, nghĩ đến thể lực của bệ hạ, làm Liên Hoa điện hạ hết tức giận. Thuận An âm thầm tấm tắc, chỉ nói chủ tử uy vũ.
Trạm Liên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, thực ra ngượng ngùng không thôi, nàng đội mũ, cúi đầu muốn rời đi, Trạm Huyên kéo nàng lại, chỉnh lại mấy sợi tóc rối, khoác lại lại áo choàng cho nàng, chăm chú nhìn nàng cười khẽ: "Tới noãn các chúng ta cùng chọn ngày?"
"Muội không đi." Trạm Liên mất tự nhiên ngẩng đầu lên.
Trạm Huyên cười, biết nàng xấu hổ, cũng không làm khó nàng nữa: "Trẫm cho người đưa nàng về phủ công chúa, muội tự xem xem, ngày mai chúng ta quyết định, đầu xuân sẽ đại hôn."
Trạm Liên đưa mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Trạm Huyên. Nàng há miệng, muốn nói lại thôi, quay đầu đi.
Trạm Huyên để cho Hỉ Phương nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy chủ tử nhà mình.
Trạm Liên vội vã vào kiệu chờ dưới thềm, không nhìn Trạm Huyên cái nào, bảo người xuất cung.
Trạm Huyên nhìn theo Trạm Liên rời đi, lạnh nhạt giao phó cho Thuận An: "Thời gian này chú ý động tĩnh hậu cung." Hôm nay không nhịn được náo loạn một hồi, hậu cung ít nhiều cũng biết tin tức, hoặc giả các nàng đã sớm phát hiện nhưng chưa lộ ra, cũng không nhịn được rồi.
Thuận An đáp lại, mắt lão nhìn lên, cười nói: "Trước hết nô tài chúc mừng bệ hạ và điện hạ."
Triệu Trụ Tử nhìn thiên tử nghe xong cười lộ hàm răng trắng, không thể không phục tác phong của đệ nhất tổng quản đại nội Thuận An công công, biết nhìn thời điểm vuốt đuôi rồng!
Trạm Liên ở ngoài cung đổi xe ngựa quay về phủ công chúa, cả đường tâm tư như tê dại.
Trạm Huyên ở Khai Minh điện khi dễ nàng như vậy, nhưng nàng không phải buồn bực vì hắn, ngược lại cứ mãi xác nhận một chuyện khác.
Nàng không muốn nụ hôn nóng bỏng hôm nay dành cho nàng ngày sau sẽ là Trần Mặc, không muốn vòng ôm với nàng lại tới ôm Trần Mặc, càng không muốn thấy nàng ta và tam ca y phục lả lướt, cùng nhau hoan hỉ!
Ngày hôm nay, cuối cùng nàng cũng hiểu lời nói của Đỗ Cốc Hương. Bây giờ nàng chỉ cần nghĩ đến Trạm Huyên và Trần Mặc oanh oanh yến yến, thân mật ôm nhau, nàng giống như bị người ta bóp lấy cổ họng, gần như không thể hô hấp.
Nhưng Trạm Liên không hiểu bản thân có suy nghĩ quá ích kỷ như vậy, ban đầu Tam ca ca cưới thê nạp thiếp, tuy nàng có hơi bất mãn, nhưng vẫn mong có nhiều người có thể chăm sóc Tam ca ca, nhưng mà bây giờ, nàng lại chỉ muốn một mình ở bên cạnh hắn, tất cả những nữ tử khác đều không được phép thân cận hắn.
Rốt cuộc là nàng bị làm sao? Trước đó vài ngày rõ ràng vẫn còn khuyên bảo A Hương, nhưng hôm nay nàng và A Hương lại giống nhau như đúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com