-
Chương 6-10
Chương 6: Đệ đệ là con của thế giới
Nếu như nói rằng kiếp trước của mình là một thiên tài được sinh ra vì kiếm đạo.
Vậy với vị nhị sư huynh này, nhất định phải nói là kiếm đạo ra đời vì hắn ta.
Mặc dù kiếp trước bản thân đã được gặp vô số thiên tài kiếm đạo, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được người khiến bản thân phải thảng thốt như nhị sư huynh.
Ngay lúc ba người đang ăn cơm, một luồng kiếm quang sắc lạnh đột nhiên xuyên thủng nóc căn phòng của nhị sư huynh, xông thẳng lên trời xanh!
Kiếm quang sắc bén giống như một cột sáng khiến cho bầu trời vốn dĩ đang tối xuống lại được chiếu sáng một lần nữa!
“Đây là! Kiếm ý!”. Bạch Phi Vũ nhìn về phía phòng nhị sư huynh đầy sửng sốt, đôi đũa trong tay cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Ngay cả mình vẫn còn đang mài giũa kiếm tâm, còn chưa lĩnh hội được kiếm ý, mà vị nhị sư huynh này lại dựa vào thiên phú của bản thân lĩnh hội được kiếm ý chỉ thuộc về chính mình khi chỉ là cậu thiếu niên mười mấy tuổi?
Đó lại là kiếm ý mà chỉ kiếm tu đã đạt đến Xuất Khiếu mới có thể lĩnh hội được!
Còn về phía Hồ Đồ Đồ, khoảnh khắc thanh kiếm sáng lao ra, cả người cô bé đã co dúm lại, không ngừng run rẩy.
Âu Tinh húp một ngụm canh gà trong bát, chép miệng một cái, canh gà Tam Nhãn Hoa Linh này rất ngon, chẳng trách cái đám ở Linh Thú Phong lại giấu kín đến vậy.
Âu Tinh nhìn mấy viên ngói bị lật bay thành đống gạch vỡ vụn thì thở dài một hơi, sau đó hét lớn về phía phòng của nhị sư huynh: “Lãnh Thanh Tùng, ngày mai đệ sửa mái nhà cho ta! Tháng này đệ đã thổi bay mái nhà ba lần rồi!”
Theo tiếng gào thét giận giữ của Âu Tinh, một thiếu niên mặc trang phục màu đen cầm kiếm từ trong căn phòng bước ra.
Thiếu niên mặc một bộ trang phục toàn đen, quanh thân được bao phủ luồng kiếm ý tiêu điều, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Một thanh bảo kiếm dài ba thước được nhị sư huynh ôm chặt trước ngực, hơi thở của thiếu niên này vẫn còn hơi hỗn loạn nhưng đã bắt đầu ổn định dần dần.
Thiếu niên thở phào một hơi, từ từ mở mắt ra, nhìn về phía Âu Tinh rồi gật đầu, thẳng thừng thốt ra một chữ: “Được!”
Âu Tinh có chút chán nản nhìn người thiếu niên đã lật bay nóc nhà, thiếu niên này không ai khác chính là nhị sư đệ Lãnh Thanh Tùng, đồng thời cũng là người khiến hắn cảm thấy phiền phức nhất trên phong này.
Tên: Lãnh Thanh Tùng (Đứa con của thế giới)
Tu vi: Kết Đan tầng bảy
Căn cốt: 10+1
Sức hấp dẫn: 10
Giá trị may mắn: 10
Tư chất kiếm đạo: 10+1
Kỹ năng đặc trưng: Ta là kiếm!
Đánh giá: Đứa con của thế giới có chứng sợ giao tiếp xã hội, nhân vật chính bẩm sinh!
Mỗi lần nhìn thấy bảng thuộc tính của Lãnh Thanh Tùng, Âu Tinh không khỏi rủa một câu: “Mẹ kiếp, xuất thân tốt chính là lợi thế!”
Có người sinh ra đã ở La Mã, có người trời sinh đã là trâu ngựa!
Đúng là không so sánh thì không đau thương!
Nhưng có điều thằng nhóc này là do chính tay mình nuôi dưỡng!
Cảnh tượng năm đó vẫn còn hiện lên rõ mồn một trước mắt Âu Tinh.
Sau khi có được hệ thống, hắn gặp được Lãnh Thanh Tùng- một đứa trẻ mồ côi, khi nhìn thấy bảng thuộc tính của Lãnh Thanh Tùng, Âu Tinh quyết định tự mình nhận nuôi đứa trẻ mồ côi này!
Việc sớm thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với “con của thế giới” chính là yếu tố trọng yếu để có thể sống lâu.
Âu Tinh năm tuổi cưu mang Lãnh Thanh Tùng mới ba tuổi lang thang khắp nơi.
Mãi cho đến khi gặp được sư phụ Hồ Vân khóc lóc, cầu xin hai người bái sư.
Nhớ lại cái lúc sư phụ tìm tới hắn:
Tại một cánh đồng, Âu Tinh năm tuổi và Lãnh Thanh Tùng ba tuổi đang ăn khoai lang vừa mới trộm được ở ruộng.
Một đạo trưởng với phong thái bất phàm như thần tiên từ trên trời đáp xuống trước mặt hai người.
“Tiểu hữu, ta và ngươi có duyên, có muốn làm đồ đệ của ta không?”
Đạo trưởng này không ai khác chính là sư phụ hiện tại của hắn - Hồ Vân, khi nhìn thấy Hồ Vân từ trên trời đáp xuống, Âu Tinh lựa chọn từ chối theo bản năng.
Dù sao hắn cũng đã thức tỉnh hệ thống, hơn nữa còn dẫn theo đứa nhỏ là “con của thế giới”, chó mèo nhãi nhép gì cũng làm sư phụ của hắn được à?
Hồ Vân cũng không ngờ rằng Âu Tinh sẽ trực tiếp từ chối, khi Âu Tinh từ chối, Lãnh Thanh Tùng cũng theo bản năng trốn ở phía sau Âu Tinh, nhìn Hồ Vân với ánh mắt cảnh giác.
“Xin ngươi đó, để đệ đệ của ngươi thành đồ đệ của ta đi!”, Hồ Vân nói với Âu Tinh bằng dáng vẻ đầy chân thành .
“Trưởng lão, thế còn ta thì sao?”, Âu Tinh năm tuổi hỏi với vẻ mong đợi.
“Ta có thể bảo đảm ngươi sẽ trở thành phú ông!”, Hồ Vân vỗ vào ngực tỏ ý cam đoan.
“Ta cũng muốn tu tiên!”, Âu Tinh lập tức từ chối.
“So với đệ đệ của ngươi, ngươi trở thành phú ông sẽ khả thi hơn!”, Hồ Vân có chút miễn cưỡng nói.
“Nếu ông không nhận ca ca, ta cũng không đi!”, Lãnh Thanh Tùng đứng phía sau lần đầu tiên nói ra một câu dài như vậy.
Đó là vào đầu mùa thu, vạn vật vừa tiến vào giai đoạn thành thục, hắn và Lãnh Thanh Tùng được Hồ Vân nhận làm đệ tử, chính thức dấn thân vào con đường tu tiên.
Từ đó về sau, hai người mới được Hồ Vân đưa về Thanh Vân Tông cho đến tận bây giờ.
Mà khi hắn cùng Lãnh Thanh Tùng đến Thanh Vân Tông, ngay cả chưởng môn cũng vô cùng kinh hãi.
Người khiến chưởng môn kinh hãi đương nhiên là đệ đệ này của hắn, dù sao Lãnh Thanh Tùng cũng là nhân vật chính, có tư chất khiến người ta kinh sợ, ngay cả chưởng môn cũng không kìm được mà muốn thu nhận Lãnh Thanh Tùng làm đệ tử.
Nhưng Lãnh Thanh Tùng vẫn từ chối lời chiêu mộ của chưởng môn vì hắn.
“Ca ca của ta ở đâu, ta sẽ ở đó!”, Lãnh Thanh Tùng trốn ở phía sau Âu Tinh, lần thứ hai nói ra một câu dài như vậy.
Không hổ là nhóc con của mình, rất thương ca ca!
Âu Tinh có vẻ rất hài lòng với đứa em trai mắc chứng sợ giao tiếp xã hội này.
“Ngọc tốt bị phủ mờ! Ngọc tốt bị phủ mờ rồi!”. Chưởng môn bị từ chối thì rời đỉnh núi với vẻ đầy thất vọng, còn khiến sư phụ đắc ý mà cười ngạo nghễ.
Âu Tinh vừa định thần lại, Lãnh Thanh Tùng đã cầm kiếm ngồi vào bàn, ba ngày chưa ăn gì, nên lúc này hắn ta ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Kiếm ý quanh thân vẫn chưa được thu hồi hoàn toàn, kiếm khí lạnh lùng, tiêu điều cũng quanh quẩn khắp khoảng sân nhỏ.
Chương 7: Sư huynh đệ trên đỉnh núi nhỏ
Ngồi ở đầu bàn bên kia, thân thể nhỏ bé của Hồ Đồ Đồ đang run lên cầm cập, cảm giác đè nén mà Lãnh Thanh Tùng tạo ra quá mạnh mẽ!
So với ảo giác không biết sẽ chết lúc nào mà Tam sư huynh đã tạo ra khi nãy, thì người trước mặt này chính là người mà phẩy tay một cái cũng có thể làm thịt cô bé!
Ông nội à, nhân gian này nguy hiểm như vậy sao? Đồ Đồ sợ là không thể sống sót trở về rồi!
Hồ Đồ Đồ thầm rên rỉ trong lòng một tiếng.
Bạch Phi Vũ ở bên cạnh thì lại nhìn Lãnh Thanh Tùng đang ngồi bên bàn với ánh mắt đầy nghiêm nghị, một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi nhưng lại khiến mình cảm thấy áp lực mạnh mẽ như vậy!
Đây rốt cuộc là loại thiên phú gì, xem ra mình phải chăm chỉ tu hành hơn nữa!
Nếu không, Kiếm Tiên thượng cổ chuyển kiếp này chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?
Còn về phía Lãnh Thanh Tùng thì lại hồn nhiên không biết tâm tư, suy nghĩ của hai người kia, hắn ta nhìn món canh gà Tam Nhãn Hoa Linh trên bàn ăn, hai mắt đột nhiên sáng lên, vươn tay ra cầm lấy.
Âu Tinh cầm đũa gõ nhẹ vào tay Lãnh Thanh Tùng đang thò ra, định lấy chiếc đùi gà còn lại, cau mày nói: “Rửa tay chưa mà đã vào bàn ăn rồi!”
Lãnh Thanh Tùng rút tay lại, ngoan ngoãn đi rửa tay.
Khi Lãnh Thanh Tùng trở lại, Âu Tinh nhìn Hồ Đồ Đồ vẫn còn đang run rẩy, nhẹ nhàng an ủi: “Đây là nhị sư huynh Lãnh Thanh Tùng, cũng là đệ đệ của huynh. Nhìn bề ngoài có vẻ hung dữ nhưng kỳ thực lại rất ôn hòa“.
Âu Tinh có gì nói vậy, tuy rằng đệ đệ mà hắn nhặt về này mang đến cho người ta có cảm giác lạnh lùng, không ai có thể tiếp cận, nhưng ngày đêm ở bên cạnh đệ đệ nhiều năm như vậy, Âu Tinh biết rõ đệ đệ nhỏ này của mình chỉ là có hơi sợ hãi xã hội mà thôi.
Hồ Đồ Đồ nở nụ cười miễn cưỡng, tỏ vẻ mình đã biết.
Nghe Âu Tinh giới thiệu xong, Lãnh Thanh Tùng kinh ngạc nhìn Hồ Đồ Đồ, thốt ra một chữ: “Hồ!”
“Hồ cái gì mà hồ? Món hầm vừa mới nấu, mau đi ăn đi!”, Âu Tinh cầm đùi gà nhét vào miệng Lãnh Thanh Tùng, chặn miệng hắn ta.
Khi bữa ăn kết thúc, mọi người đều quay trở về phòng, ai nấy đều mang những suy nghĩ riêng của mình.
Chỉ còn lại âm thanh láo nháo ồn ào, tiếng Âu Tinh mắng Lãnh Thanh Tùng: “Cút ra ngoài! Đừng có mang theo chăn qua đây, tự đi tìm chỗ ngủ đi, đừng đòi ngủ chung phòng với ta!”
Hồ Đồ Đồ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nằm trên giường của mình, chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn vượt quá tâm lý mong chờ của cô bé.
Rốt cuộc Đồ Đồ đáng yêu đã đến nơi nào thế này!
Hồ Đồ Đồ nhớ lại trước khi mình rời đi, ông nội đã dặn dò rất cẩn thận, ý tứ sâu xa: “Cháu à, cơ thể cháu là đạo thể Tiên Thiên, người khác không thể nhìn ra chân thân của cháu nên cháu tuyệt đối không được nói cho người khác biết thân phận của mình, nếu không sẽ bị giết!”
Dù là các sư huynh ở đây, Đồ Đồ cũng không dám tiết lộ chuyện bản thân mình là một con hồ ly!
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hồ Đồ Đồ nhăn lại thành quả mướp đắng, bản thân cô bé đến Thanh Vân Tông vì có việc lớn cần phải làm, nhưng mới chỉ sau một ngày ở đây, cô bé đã cảm nhận được sự áp bách của nhân tộc.
Chỉ là một đỉnh núi nhỏ cũng đã xuất hiện nhiều nhân tài như thế, vậy Thanh Vân Tông hay thậm chí là toàn bộ nhân tộc căn bản không phải là thế lực mà Yêu tộc có thể chống lại được!
Hồ Đồ Đồ vì lo lắng cho tương lai của Yêu tộc mà trằn trọc khó ngủ, cô bé thức dậy rất sớm, vừa rửa mặt mũi xong, mở cửa ra thì nhìn thấy Bạch Phi Vũ đã chắp tay đứng trên cây.
Những luồng ánh sáng màu tím nhàn nhạt lưu chuyển quanh cơ thể Bạch Phi Vũ, giống như những con rắn màu tím vây quanh hắn ta.
Điều này khiến cho Bạch Phi Vũ vốn mang dáng vẻ uy nghiêm, chính trực, lại trông có chút yêu dị.
“Bạch sư huynh vẫn luôn phong độ như vậy!”, Hồ Đồ Đồ thầm cảm thán trong lòng.
Ngay khi Hồ Đồ Đồ đang cảm tán, thì lại phát hiện Lãnh Thanh Tùng - người đã khiến cô bé vô cùng khiếp sợ ngày hôm qua, đang đi từ phía chân núi lên với đôi tay trần khiêng theo một gốc cây đại thụ.
Dưới khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú là một dáng vóc giống như một tượng tạc, những giọt sương và mồ hôi như đang phát sáng trên cơ thể đó.
Nhị sư huynh hôm qua dọa mình suýt tè ra quần, hôm nay trông lại hoàn hảo như thế này đây!
Hi hi hi, Đồ Đồ thích nhất sư huynh!
Ngay khi Hồ Đồ Đồ đang mải ngắm nửa thân trên trần trụi của Lãnh Thanh Tùng đến nỗi ngây ngốc thì Lãnh Thanh Tùng đã đặt cái cây to thô kệch trên vai xuống đất một cách nhẹ nhàng.
Hắn ta đưa tay ra, một tiếng kim loại trong trẻo vang lên, thanh trường kiếm cổ xưa từ trong phòng bay ra.
Lãnh Thanh Tùng điều chỉnh hơi thở, ánh mắt nghiêm nghị, thanh trường kiếm trong tay chém ra như cầu vồng xé ngang qua mặt trời.
Những chiêu kiếm sắc bén trút xuống như mưa rào, bao phủ quanh thân gỗ, trong phút chốc, thanh kiếm đã trở lại trong tay hắn ta.
Thân cây xù xì thô kệch vốn to ngang thắt lưng chớp mắt đã biến thành một đống ván gỗ.
“Kiếm pháp xuất sắc!”, Hồ Đồ Đồ đứng ở một bên thấy thế không khỏi khen ngợi.
Lãnh Thanh Tùng liếc nhìn Hồ Đồ Đồ một cái, sau đó cúi đầu xuống, bắt đầu thu dọn những tấm ván gỗ trên mặt đất.
“Nhị sư huynh, huynh đang làm gì vậy?”, Hồ Đồ Đồ đánh bạo, mạnh dạn đi về phía Lãnh Thanh Tùng, lộ ra nụ cười mà cô bé cho rằng vui vẻ ngọt ngào và hỏi.
Lãnh Thanh Tùng ngậm một cái đinh trong miệng, một tay nâng tấm gỗ lên, một tay cầm búa, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Sửa phòng!”
Chương 8: Cam tâm sao
Nghe được lời của Lãnh Thanh Tùng nói, Hồ Đồ Đồ sửng sốt, ngay sau đó lập tức nhớ đến lúc Lãnh Thanh Tùng đột phá vào hôm qua đã thổi bay toàn bộ nóc nhà, đại sư huynh ồn ào bắt nhị sư huynh hôm nay phải sửa phòng.
Hồ Đồ Đồ nhìn nhị sư huynh giống như Sát Thần Kiếm Tiên ngày hôm qua mà bây giờ vai trần khiêng ván gỗ, một bước nhảy lên nóc nhà, keng keng keng keng bắt đầu sửa nóc nhà.
Từ Kiếm Tiên tuyệt thế đến thợ ngói sửa nóc nhà, chuyển biến không hề trúc trắc.
Rõ ràng là tu sĩ Kết Đan ngùn ngụt sát khí, thế nhưng lại thật sự ngoan ngoãn nghe theo lời vị đại sư huynh tầm thường của mình.
Đang lúc Hồ Đồ Đồ vẫn còn kinh ngạc, Trần Trường Sinh dùng khăn lau tay rồi đi ra khỏi bếp, nhìn thấy Hồ Đồ Đồ ngơ ngác đứng đó thì cười nói: “Sư muội, chào buổi sáng, chờ một lát cháo gạo kê sắp nấu xong rồi, muội và ta cùng đem cháo ra ngoài!”
“Vâng, tam sư huynh!”. Hồ Đồ Đồ vừa gật đầu đồng ý vừa đi đến hướng phòng bếp.
Tuy rằng Trần Trường Sinh ở trước mắt khiến cho cô bé có cảm giác người này chỉ cười ngoài miệng chứ trong lòng chẳng vui, nhưng là sư huynh của mình thì chắc chắn đối phương sẽ không vô duyên vô cớ làm hại mình!
Hồ Đồ Đồ đi vào trong bếp, nhìn Trần Trường Sinh bận rộn ở trong bếp, cô bé vén tay áo lên đi đến bên người Trần Trường Sinh nói: “Sư huynh, Đồ Đồ có thể giúp huynh làm gì?”
Trần Trường Sinh quay đầu lại, nhìn Hồ Đồ Đồ, trong mắt loé lên một tia sáng không rõ, nhẹ giọng nói: “Muội thu thập chén đĩa một chút, sau đó thì mang ra ngoài đi!”
Hồ Đồ Đồ gật đầu, nhảy nhót đi thu thập chén đũa.
Trần Trường Sinh nhìn bóng dáng Hồ Đồ Đồ, ánh sáng kỳ dị ở trong mắt càng hiện rõ hơn!
“Cửu Vĩ Thiên Hồ tương lai, nữ đế của vạn yêu, bây giờ lại thành tiểu sư muội của mình? Chẳng lẽ sau khi mình sống lại lần nữa thì tất cả đều xảy ra thay đổi sao? Bất kể như thế nào, chỉ cần xây dựng quan hệ tốt ở giai đoạn đầu, cái vận mệnh bi thảm ở kiếp trước sẽ không xảy ra trên người của mình nữa!”. Trong đầu Trần Trường Sinh đang điên cuồng vạch ra kế hoạch sau này.
Hắn ta có một bí mật lớn mà không ai biết được, đó là bản thân sống lại, từ tương lai trở về!
Sau khi tận thế đến, bản thân ở tận thế giãy giụa mười mấy năm, cuối cùng vẫn thân tử đạo tiêu!
Mà đời này, mình nhất định phải ở trên đỉnh thế giới!
Hắn ta đã mất đi hết thảy, kiếp này, hắn ta không muốn bản thân phải mất thêm gì nữa!
Kiếp này nhất định phải sống theo ý mình! Không được lãng phí!
Bởi vì hiện tại, những người tập hợp xung quanh mình đều là những người khó lường nhất ở trong tương lai!
“Sư huynh! Có gì đó khét thì phải!”. Hồ Đồ Đồ sau khi thu thập chén đũa rồi thì ngửi ngửi, nghi ngờ hỏi.
“Không xong! Cháo khét rồi!”, Trần Trường Sinh cuống quít cầm lấy giá trong nồi khuấy lên, từ trong nồi truyền ra mùi cháo khét.
Trần Trường Sinh nhíu mày, giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng nhấn vào trong cháo kê đã khét.
Một chút ánh sáng xanh lóe lên trên cháo, hắn ta lại giơ ngón tay lên, ngón tay đã bị cháy hoàn toàn.
“Có vẻ cơ thể con rối này cần phải đổi cái mới rồi!”, Trần Trường Sinh nhìn ngón tay bị cháy của mình, tự hỏi.
Ngay sau đó hắn ta làm ra một hành động kinh thiên động địa khiến cho người ta sợ hãi!
Trần Trường Sinh “nhẹ nhàng” mà bẻ ngón tay bị cháy kia ra, bỏ vào trong tay áo, sau đó lại móc ra một cái ngón tay mới toanh, ấn vào vị trí ngón cũ!
Trần Trường Sinh bưng bữa sáng, Hồ Đồ Đồ đặt chén đũa lên trên bàn.
Hai tay Hồ Đồ Đồ ôm một cái bánh bao lớn, một hồi nhìn về phía Bạch Phi Vũ đang khoanh tay đứng trên cây, khi thì nhìn về phía người đang ở trên nóc nhà hóa thân thành công nhân sửa chữa - Lãnh Thanh Tùng.
“Tam sư huynh, huynh nói xem nhị sư huynh và tứ sư huynh ai đẹp trai hơn?”, Hồ Đồ Đồ có chút cuồng nhiệt mở miệng hỏi.
Đôi đũa trong tay Trần Trường Sinh khựng lại một chút, thân là người có điểm hấp dẫn là 9, hắn ta cảm thấy diện mạo bản thân cũng không có thua kém bất kỳ ai cả, chỉ là bản thân hắn ta chưa bao giờ dễ dàng bộc lộ bản chất thật của mình ra với người ngoài.
“Đều rất tuấn tú! Giống như ta!”, Trần Trường Sinh thản nhiên cười nói.
Hồ Đồ Đồ nhìn thoáng qua hắn ta, vẻ ngoài chất phác và dáng vẻ trông giống như người qua đường của Trần Trường Sinh thì đột nhiên cười ha ha: “Đúng vậy! Tam sư huynh, huynh cũng rất tuấn tú!”
Nhìn Hồ Đồ Đồ cười tươi như hoa, Trần Trường Sinh đột nhiên giật mình, hắn ta bất chợt nhớ đến lúc bản thân vừa mới vào sơn môn, có một người mặc áo xanh ngồi xổm trên một tảng đá, không đàng hoàng mà đè mình xuống, tháo mặt nạ trên mặt của mình ra, trong mắt có ý cười: “Ui cha, cũng là một thiếu niên điển trai, sao lại đeo mặt nạ làm gì?”
Vạt áo xanh trong ký ức kia đứng ở dưới ánh mặt trời, giống như quanh thân được nhuộm một tầng kim quang.
Bản thân lúc đó nhìn đến ngây người.
“Tam sư huynh sao lại ngẩn ngơ nữa, cứ luôn thất thần thế nhỉ?”, Hồ Đồ Đồ nghi hoặc cắn bánh bao, nghĩ trăm lần cũng không ra kết quả.
Trần Trường Sinh lấy lại tinh thần, tựa hồ như nhớ đến chuyện gì, cười nói: “Không biết đại sư huynh đã rời giường chưa, sư muội, ta nói với muội nhé, ở ngọn núi này của chúng ta, chọc ai thì chọc, tuyệt đối không được chọc đại sư huynh khi thức dậy!”
Nghe lời Trần Trường Sinh nói, Hồ Đồ Đồ buông bánh bao, hơi khó hiểu hỏi: “Tam sư huynh, không phải ta có ý kiến với đại sư huynh, chỉ là ta muốn hỏi, các huynh thật sự cho rằng đại sư huynh xứng là đại sư huynh sao?”
Một người thường chỉ có đến Luyện Khí tầng chín, ở tuổi của đại sư huynh, so với tu sĩ bình thường thì đúng là xuất sắc hơn thật, nhưng đứng ở trong một đám thiên tài như thế thì khẳng định có chút tầm thường.
Mà thiên tài đều là kiêu ngạo, mặc kệ là Lãnh Thanh Tùng hay là Bạch Phi Vũ, hoặc như Trần Trường Sinh ở trước mắt, làm sao có thể cam tâm tình nguyện đứng dưới một người luyện khí cấp chín?
Chương 9: Đại sư huynh sâu không thể lường
Trần Trường Sinh đương nhiên nghe ra nghi vấn khéo léo này của Hồ Đồ Đồ liền thu lại nét cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô bé trước mặt: “Đồ Đồ, tuy lời ta nói có đôi chút nghiêm khắc nhưng ta vẫn phải phải nói với muội”.
Hồ Đồ Đồ thấy Trần Trường Sinh đột nhiên trở nên nghiêm túc lập tức ngồi thẳng ngay ngắn, những gì bản thân nói vừa rồi quả thật rất bất lịch sự, vì vậy liền bày ra dáng vẻ lanh lợi dỏng tai lắng nghe Trần Trường Sinh giảng đạo lý.
“Âu Tinh sư huynh là đại sư huynh của chúng ta, cũng là đại sư huynh duy nhất, cho dù huynh ấy muốn làm chức chưởng giáo của Thanh Vân Tông, ba người chúng ta cũng không có bất kỳ ý kiến gì!”, Trần Trường Sinh lời lẽ đanh thép nói.
Nhìn vẻ bối rối nửa hiểu nửa không của Hồ Đồ Đồ, Trần Trường Sinh thầm bổ sung trong lòng:
“Mặc kệ người khác thế nào, Trần Trường Sinh ta dù liều cả tính mạng cũng phải bảo vệ Âu Tinh sư huynh một đời!”
Trần Trường Sinh vừa dứt lời thì toàn bộ Tiểu Sơn Phong bỗng nhiên nở rộ từng chùm ánh sáng tím!
Vô số tia sáng từ phía rạng đông tràn xuống Tiểu Sơn Phong!
Linh khí trời đất hóa thành từng đóa sen vàng điên cuồng hội tụ rồi rơi xuống nơi đây.
Thanh âm của đại đạo tràn ngập đạo vận cũng vang vọng khắp khung trời phía trên Tiểu Sơn Phong.
Trời sinh hiện tượng dị thường (dị tượng)! Sắc tím giáng xuống từ phía đông!
Có người giác ngộ!
Ánh mắt Trần Trường Sinh ngưng trọng, lập tức đứng dậy, cả người cũng được bao trùm trong ánh sáng xanh lục, vô số trận pháp lớn bên ngoài Tiểu Sơn Phong nháy mắt được kích hoạt.
Tiểu Sơn Phong vốn đang bộc phát dị tượng trong mắt người ngoài nhanh chóng trở lại bình thường.
Bạch Phi Vũ đang chắp tay đứng trên cành cây chậm rãi mở mắt, sắc tím huyền diệu lưu chuyển trong con ngươi hắn ta.
Thu lại kiếm khí quanh người nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như một thanh kiếm báu ẩn mình trong vỏ.
Hồ Đồ Đồ hiển nhiên cũng cảm nhận được mọi thứ xung quanh dường như đã biến thành phi kiếm (kiếm bay).
Nhà cửa, thảm thực vật, những viên gạch xanh dưới nền đất và thậm chí cả không khí đều giống như một thanh kiếm sắc bén!
Bạch Phi Vũ nhẹ giọng nói:
“Vạn vật đều là kiếm của ta!”
Đột nhiên trên đỉnh núi nhỏ vang lên hàng loạt tiếng kiếm ngâm, vô số thanh kiếm vô hình đều đang đáp lại lời kêu gọi của Bạch Phi Vũ!
Bầu trời vốn trong xanh lập tức cuộn dâng khí huyền hoàng kì bí, kèm theo tiếng đàn cầm sắt cùng tiếng trống rộn ràng.
Như thể cả đất trời đang chúc mừng Bạch Phi Vũ vậy!
Lãnh Thanh Tùng- người đang cưỡi trên mái nhà và sửa chữa mái ngói dừng lại động tác đập búa trên tay, đưa mắt nhìn về hướng Bạch Phi Vũ.
Một tinh thần chiến đấu mạnh mẽ lóe lên trong mắt hắn ta!
Kiếm đạo mà Bạch Phi Vũ lĩnh ngộ hoàn toàn trái ngược với con đường của bản thân.
Vốn dĩ bản thân cũng có thể bước lên con đường này nhưng lại đã từ chối.
So với ‘vạn vật hóa kiếm’, Lãnh Thanh Tùng càng tin tưởng thanh kiếm trong tay, cũng tin vào chính mình hơn!
Bảo kiếm bên cạnh dường như cũng đang đáp lại ý chí sục sôi của hắn mà phát ra những tiếng kêu khe khẽ.
Bạch Phi Vũ đứng trên cành cây rơi vào trạng thái giác ngộ huyền bí.
Cảnh giới tăng vọt, chân nguyên trong cơ thể dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được xoay chuyển nhanh chóng.
Kim đan sáng chói bay lên từ trong dòng chân nguyên cuồn cuộn!
Thành đan!
Bạch Phi Vũ ngẩng đầu thét dài một tiếng, mũi chân lấy đà rồi cả người vọt thẳng lên không trung, xuyên phá lớp lớp tầng mây, vô số tiếng kiếm ngâm đồng thanh kêu vang.
Lãnh Thanh Tùng cuối cùng cũng không kiềm chế được ý chí chiến đấu nữa mà hóa thành một vệt sáng đen lao vút về phía hắn ta!
So với Bạch Phi Vũ vạn vật hóa kiếm, hắn ta giống như một thanh trường kiếm cô độc ngạo nghễ.
"Ha ha ha! Đến hay lắm!”, Bạch Phi Vũ phá lên cười vui sướng, chớp mắt hóa thành tia sáng màu trắng phóng về phía Lãnh Thanh Tùng!
Vừa tiến vào Kết Đan kỳ đã đạt tới kiếm tâm hoàn mỹ.
Bản thân đang cần một trận đại chiến thỏa thích để biểu đạt niềm tự hào trong lòng.
Trong tích tắc hai luồng ánh sáng một đen một trắng va chạm kịch liệt hàng trăm lần trên bầu trời.
Hai người không vận dụng kiếm ý của bản thân, chỉ thi đấu bằng chiêu thức đơn thuần.
Nếu không thì dư chấn từ đòn công kích của tu sĩ Kết đan kỳ có thể xé nát cả Tiểu Sơn Phong.
Chưa kể tuy rằng hiện tại cả hai đều ngang cấp, nhưng so với tu sĩ Nguyên anh cũng có thể dễ dàng một kiếm tất sát!
Không thể vượt cấp giết địch sao có thể vỗ ngực xưng là thiên tài?
Hai người giằng co một chỗ, vòm trời vang dội thanh âm sắt đá va chạm vào nhau.
Dày đặc như mưa!
Hồ Đồ Đồ phía dưới nhìn hai người toát ra uy áp mạnh mẽ trên bầu trời, chỉ là so chiêu thức mà kiếm uy vô thức phát ra đã khiến thân thể bản thân cứng đờ không cách nào cử động.
Kiếm khí chói lóa khiến người ta không dám nhìn thẳng!
Chứng kiến trận chiến hung hiểm vạn phần giữa hai người, một trận đối chiến đặc sắc vô song, Hồ Đồ Đồ khẳng định trong lòng nếu là bản thân thì bất kỳ ai trong số họ cũng đều một chiêu có thể chặt đứt đuôi hồ ly của cô bé!
Đây là Kết đan sao? Làm sao cảm giác áp bức lại mạnh hơn những đại yêu trong tộc kia mang lại cho bản thân dây?
“Họ rõ ràng đều ở kỳ Kết đan như mình mà! Ông nội! Cái này khác với Kết đan của Đồ Đồ!”, Hồ Đồ Đồ hò hét trong lòng.
Trần Trường Sinh lúc này vẫn đang hòa mình vào trong làn sáng xanh lục khổ sở chống đỡ đại trận xung quanh Tiểu Sơn Phong.
Kiếm ý vô hình của hai người kia không kém gì tác động của một cơn sóng thần đối với đại trận mà hắn ta đã dày công bố trí quanh núi.
Nhưng vì an toàn, Trần Trường Sinh vẫn không muốn những chuyện xảy ra trên Tiểu Sơn Phong bị người của những núi khác biết đến!
Giữ vững! Đừng đổ mà! Hai tên khốn kiếp các ngươi!
Trần Trường Sinh cuồng loạn mắng chửi hai tên phản đồ kia trong lòng, những tên kiếm tu này đúng là hứng lên thì không quan tâm tới mọi thứ nữa!
Khi hắn ta gần như không thể kiên trì nổi nữa thì từ trong gian phòng của Âu Tinh bỗng vang lên một tiếng chửi rủa: "Sáng sớm không để cho ai ngủ à?”
Cùng với tiếng gào của hắn, dị tượng trên Tiểu Sơn Phong cũng lập tức dừng lại.
Một luồng chân khí giống như biển động ùa ra từ trong phòng hắn, trực tiếp xua tan dòng khí huyền hoàng kia.
Bầu trời thoáng cái trong xanh, tất cả âm thanh đại đạo tiếng Phạn, khí huyền hoàng nháy mắt đều biến mất không còn tăm hơi.
Bạch Phi Vũ và Lãnh Thanh Tùng đang đang hăng hái chiến đấu trực tiếp bị chân khí khổng lồ này thổi bay.
Hai người họ cứ vậy một đường bắn ngược cho tới khi đập phải vật cản ngoài Tiểu Sơn Phong.
Âu Tinh hai mắt đỏ hoe, quần áo xộc xệch giận đùng đùng đi ra khỏi phòng, miệng vừa chửi đồng vừa chỉnh lại trang phục, trong tay thì cầm một chiếc quạt gấp giấy.
Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ lúc này cũng đã bay trở lại núi.
Chương 10: Có phải ta rất ngu ngốc hay không
Một bàn tay to vô hình túm lấy hai người khiến họ không thể cựa quậy.
Hai người nhìn nhau mỉm cười đầy tiếc nuối rồi ngay lập tức bị kéo xuống từ trên không.
Âu Tinh giơ quạt giấy, đập lên đầu hai người họ rồi bắt đầu thuyết giảng.
“Giỏi giang quá nhỉ! Dỡ nhà à! Vừa phá phòng ốc xong bây giờ lại định san bằng cả ngọn núi à? Nhà mà không còn nữa thì cút hết ra ngoài đường ngủ cho ta!”
Lãnh Thanh Tùng sớm đã quen với việc bị sư trưởng của mình chỉ vào mũi mà mắng mỏ, chỉ thành thật đứng ở nơi đó đểÂu Tinh chửi đến nước bọt đầy mặt.
Còn Bạch Phi Vũ, kẻ vừa bước chân vào Kết đan, mài giũa kiếm tâm tới mức hoàn hảo thì ý cười đầy mặt, đối với sự răn dạy củaÂu Tinh thì như đàn gảy tai trâu, căn bản không nghe lọt những lời hắn nói.
Hồ Đồ Đồ nhìn đại sư huynh đang chống nạnh mắng chửi, lại nhớ tới luồng chân khí như sóng triều đột ngột dâng trào áp đảo bản thân vừa rồi.
Trong cuộc chiến giữa Bạch sư huynh và Lãnh sư huynh, cô bé thậm chí còn không thể di chuyển, đại sư huynh vậy mà có thể trực tiếp sử dụng chân khí thổi bay hai người bọn họ?
Lượng chân khí dồi dào như vậy thực sự thuộc về một Luyện khí tầng chín sao?
Hai người vừa rồi trông như thần chiến tranh giờ lại bị đại sư huynh giáo huấn như gà con.
Cô bé giương khuôn mặt không thể tin được nhìnÂu Tinh, đại sư huynh thật sự mới là Luyện khí tầng chín sao?
Hồ Đồ Đồ nhớ lại những gì Trần Trường Sinh vừa nói.
“Nếu đại sư huynh muốn làm chưởng giáo của Thanh Vân Tông, ba người chúng ta không ý kiến!”
Các huynh không có ý kiến thì Đồ Đồ ta cũng không có ý kiến!
Dạy bảo là dạy bảo, ăn cơm là ăn cơm.
Âu Tinh, người vừa giải phóng cơn gắt ngủ nhìn hai tên nghịch tử không chút để tâm kia lại than thở một hồi mới kêu bọn họ đi ăn cơm.
Ăn cơm xong, Lãnh Thanh Tùng tiếp tục tu sửa mái nhà, Bạch Phi Vũ thì trở lại trên cây ổn định cảnh giới, Trần Trường Sinh phải xuống núi củng cố trận pháp của mình.
Thoáng cái chỉ cònÂu Tinh và Hồ Đồ Đồ.
Hồ Đồ Đồ kể từ khi lên núi ngày hôm qua vẫn luôn trong trạng thái chấn động, bây giờ thì đã hoàn toàn tê liệt rồi.
Bất kể là Trần Trường Sinh sở hữu tài năng kiếm thuật đáng kinh ngạc hay Âu Tinh trông có vẻ đôn hậu đều có thể nghiền nát bản thân.
Ngay cả đại sư huynh người mà cô bé vẫn luôn tưởng rằng chỉ là Luyện khí tầng chín đều có thể chế ngự trận chiến của Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ dễ như trở bàn tay.
Trong lúc nhất thời thiếu nữ thiên tài xinh đẹp ba ngàn năm mới có một của núi Thanh Khâu như cô bé giống như một câu chuyện cười.
Hồ Đồ Đồ cúi gục gương mặt nhỏ nhắn, đứng bên cạnh Âu Tinh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, giọng mềm nhũn nói: “Đại sư huynh, có phải là ta rất ngu ngốc rất vô dụng hay không!”
Âu Tinh bỏ xẻng vào chiếc gùi sau lưng, khó hiểu ngoảnh đầu nhìn gương mặt ủ dột của Hồ Đồ Đồ, sờ cái đầu nhỏ đầy lông xù của cô bé mà an ủi: “Đứa nhỏ ngốc, sao muội lại ngốc được?”
“Hì hì, đại sư huynh thật tốt!”, Hồ Đồ Đồ cười ngờ nghệch một tiếng rồi hết ôm lại cọ xát vào đùi Âu Tinh.
Lần đầu tiên nhìn thấy đại sư huynh còn cho rằng huynh ấy là một tên biến thái nhưng bây giờ xem ra lại là một người rất tốt.
Trên người có lực tương tác không thể giải thích được, cộng thêm mùi trúc xanh rất dễ chịu giống như chiếc giường trúc của mình ở nhà tại núi Thanh Khâu.
Đồ Đồ ta thích đại sư huynh nhất!
Âu Tinh bế Hồ Đồ Đồ nhỏ bé bỏ vào trong giỏ trúc sau lưng, cười nói: “Đi thôi, bắt đầu từ hôm nay muội chính là một thành viên của núi chúng ta rồi, theo ta đi hái thuốc!”
“Vâng vâng! Đồ Đồ ta giỏi nhất trong việc tìm linh thảo đó!”, Hồ Đồ Đồ tràn đầy sức sống đáp.
Âu Tinh cứ như vậy cõng Hồ Đồ Đồ đi vào sau núi.
Thanh Vân Tông chiếm cứ thánh địa Thanh Vân, bảy mươi hai đỉnh núi.
Toàn bộ Thanh Vân Tông cũng chỉ có mười hai ngọn núi bên ngoài mở cửa, số còn lại đều thuộc nội môn của thánh địa.
Lấy ngọn núi chính Thanh Vân làm trung tâm triển khai một hàng dài, bao vây chặt chẽ lấy thánh địa Thanh Vân.
Mười một đỉnh còn lại là:
Kiếm Phong, Ngọc Nữ Phong, Linh Thú Phong, Tạp Học Phong, Ngũ Hành Phong, Khí Phong, Hình Phong, Vũ Phong, Thiên Diễn Phong, Tiểu Sơn Phong.
Mỗi một phong (ngọn núi) đều đại diện cho phương pháp tu hành sở trường của núi đó.
Sáu mươi núi còn lại ngày thường vẫn là khu vực hạn chế của tông môn, bởi đây là nơi cư trú của các trưởng lão cung phụng khổ tu của Thanh Vân Tông.
Một mặt là vì sự an toàn của các đệ tử, mặt khác là để tránh quấy rầy các trưởng lão cung phụng thanh tu, cho nên các đệ tử nội môn đều bị nghiêm cấm tự ý ra vào.
Nếu bị nhóm đàn ông vạm vỡ của Hình Phong bắt được sẽ không tránh khỏi việc chịu một trận thương tổn cả mặt thể xác lẫn linh khí.
Nhưng Tiểu Sơn Phong lại khá đặc biệt, mười một phong khác đều ở bên ngoài chỉ có duy nhất Tiểu Sơn Phong mới lập lại nằm gần mặt trong hơn.
Vì vậy Tiểu Sơn Phong vốn dĩ nằm trong vùng cấm địa, cũng không cho phép người xông loạn.
Hơn nữa, việc nghiêm cấm của tông môn liên quan gì đến Tiểu Sơn Phong ta?
Âu Tinh có thể gọi là tung hoành ngang dọc khắp vùng cấm địa này.
Vừa cõng Hồ Đồ Đồ, hắn vừa giới thiệu cho cô bé những công việc hàng ngày của Tiểu Sơn Phong.
So với phương pháp tu luyện sở trường của các phong khác, điểm độc đáo của Tiểu Sơn Phong chính là y thuật!
Nếu như nói rằng kiếp trước của mình là một thiên tài được sinh ra vì kiếm đạo.
Vậy với vị nhị sư huynh này, nhất định phải nói là kiếm đạo ra đời vì hắn ta.
Mặc dù kiếp trước bản thân đã được gặp vô số thiên tài kiếm đạo, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được người khiến bản thân phải thảng thốt như nhị sư huynh.
Ngay lúc ba người đang ăn cơm, một luồng kiếm quang sắc lạnh đột nhiên xuyên thủng nóc căn phòng của nhị sư huynh, xông thẳng lên trời xanh!
Kiếm quang sắc bén giống như một cột sáng khiến cho bầu trời vốn dĩ đang tối xuống lại được chiếu sáng một lần nữa!
“Đây là! Kiếm ý!”. Bạch Phi Vũ nhìn về phía phòng nhị sư huynh đầy sửng sốt, đôi đũa trong tay cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Ngay cả mình vẫn còn đang mài giũa kiếm tâm, còn chưa lĩnh hội được kiếm ý, mà vị nhị sư huynh này lại dựa vào thiên phú của bản thân lĩnh hội được kiếm ý chỉ thuộc về chính mình khi chỉ là cậu thiếu niên mười mấy tuổi?
Đó lại là kiếm ý mà chỉ kiếm tu đã đạt đến Xuất Khiếu mới có thể lĩnh hội được!
Còn về phía Hồ Đồ Đồ, khoảnh khắc thanh kiếm sáng lao ra, cả người cô bé đã co dúm lại, không ngừng run rẩy.
Âu Tinh húp một ngụm canh gà trong bát, chép miệng một cái, canh gà Tam Nhãn Hoa Linh này rất ngon, chẳng trách cái đám ở Linh Thú Phong lại giấu kín đến vậy.
Âu Tinh nhìn mấy viên ngói bị lật bay thành đống gạch vỡ vụn thì thở dài một hơi, sau đó hét lớn về phía phòng của nhị sư huynh: “Lãnh Thanh Tùng, ngày mai đệ sửa mái nhà cho ta! Tháng này đệ đã thổi bay mái nhà ba lần rồi!”
Theo tiếng gào thét giận giữ của Âu Tinh, một thiếu niên mặc trang phục màu đen cầm kiếm từ trong căn phòng bước ra.
Thiếu niên mặc một bộ trang phục toàn đen, quanh thân được bao phủ luồng kiếm ý tiêu điều, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Một thanh bảo kiếm dài ba thước được nhị sư huynh ôm chặt trước ngực, hơi thở của thiếu niên này vẫn còn hơi hỗn loạn nhưng đã bắt đầu ổn định dần dần.
Thiếu niên thở phào một hơi, từ từ mở mắt ra, nhìn về phía Âu Tinh rồi gật đầu, thẳng thừng thốt ra một chữ: “Được!”
Âu Tinh có chút chán nản nhìn người thiếu niên đã lật bay nóc nhà, thiếu niên này không ai khác chính là nhị sư đệ Lãnh Thanh Tùng, đồng thời cũng là người khiến hắn cảm thấy phiền phức nhất trên phong này.
Tên: Lãnh Thanh Tùng (Đứa con của thế giới)
Tu vi: Kết Đan tầng bảy
Căn cốt: 10+1
Sức hấp dẫn: 10
Giá trị may mắn: 10
Tư chất kiếm đạo: 10+1
Kỹ năng đặc trưng: Ta là kiếm!
Đánh giá: Đứa con của thế giới có chứng sợ giao tiếp xã hội, nhân vật chính bẩm sinh!
Mỗi lần nhìn thấy bảng thuộc tính của Lãnh Thanh Tùng, Âu Tinh không khỏi rủa một câu: “Mẹ kiếp, xuất thân tốt chính là lợi thế!”
Có người sinh ra đã ở La Mã, có người trời sinh đã là trâu ngựa!
Đúng là không so sánh thì không đau thương!
Nhưng có điều thằng nhóc này là do chính tay mình nuôi dưỡng!
Cảnh tượng năm đó vẫn còn hiện lên rõ mồn một trước mắt Âu Tinh.
Sau khi có được hệ thống, hắn gặp được Lãnh Thanh Tùng- một đứa trẻ mồ côi, khi nhìn thấy bảng thuộc tính của Lãnh Thanh Tùng, Âu Tinh quyết định tự mình nhận nuôi đứa trẻ mồ côi này!
Việc sớm thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với “con của thế giới” chính là yếu tố trọng yếu để có thể sống lâu.
Âu Tinh năm tuổi cưu mang Lãnh Thanh Tùng mới ba tuổi lang thang khắp nơi.
Mãi cho đến khi gặp được sư phụ Hồ Vân khóc lóc, cầu xin hai người bái sư.
Nhớ lại cái lúc sư phụ tìm tới hắn:
Tại một cánh đồng, Âu Tinh năm tuổi và Lãnh Thanh Tùng ba tuổi đang ăn khoai lang vừa mới trộm được ở ruộng.
Một đạo trưởng với phong thái bất phàm như thần tiên từ trên trời đáp xuống trước mặt hai người.
“Tiểu hữu, ta và ngươi có duyên, có muốn làm đồ đệ của ta không?”
Đạo trưởng này không ai khác chính là sư phụ hiện tại của hắn - Hồ Vân, khi nhìn thấy Hồ Vân từ trên trời đáp xuống, Âu Tinh lựa chọn từ chối theo bản năng.
Dù sao hắn cũng đã thức tỉnh hệ thống, hơn nữa còn dẫn theo đứa nhỏ là “con của thế giới”, chó mèo nhãi nhép gì cũng làm sư phụ của hắn được à?
Hồ Vân cũng không ngờ rằng Âu Tinh sẽ trực tiếp từ chối, khi Âu Tinh từ chối, Lãnh Thanh Tùng cũng theo bản năng trốn ở phía sau Âu Tinh, nhìn Hồ Vân với ánh mắt cảnh giác.
“Xin ngươi đó, để đệ đệ của ngươi thành đồ đệ của ta đi!”, Hồ Vân nói với Âu Tinh bằng dáng vẻ đầy chân thành .
“Trưởng lão, thế còn ta thì sao?”, Âu Tinh năm tuổi hỏi với vẻ mong đợi.
“Ta có thể bảo đảm ngươi sẽ trở thành phú ông!”, Hồ Vân vỗ vào ngực tỏ ý cam đoan.
“Ta cũng muốn tu tiên!”, Âu Tinh lập tức từ chối.
“So với đệ đệ của ngươi, ngươi trở thành phú ông sẽ khả thi hơn!”, Hồ Vân có chút miễn cưỡng nói.
“Nếu ông không nhận ca ca, ta cũng không đi!”, Lãnh Thanh Tùng đứng phía sau lần đầu tiên nói ra một câu dài như vậy.
Đó là vào đầu mùa thu, vạn vật vừa tiến vào giai đoạn thành thục, hắn và Lãnh Thanh Tùng được Hồ Vân nhận làm đệ tử, chính thức dấn thân vào con đường tu tiên.
Từ đó về sau, hai người mới được Hồ Vân đưa về Thanh Vân Tông cho đến tận bây giờ.
Mà khi hắn cùng Lãnh Thanh Tùng đến Thanh Vân Tông, ngay cả chưởng môn cũng vô cùng kinh hãi.
Người khiến chưởng môn kinh hãi đương nhiên là đệ đệ này của hắn, dù sao Lãnh Thanh Tùng cũng là nhân vật chính, có tư chất khiến người ta kinh sợ, ngay cả chưởng môn cũng không kìm được mà muốn thu nhận Lãnh Thanh Tùng làm đệ tử.
Nhưng Lãnh Thanh Tùng vẫn từ chối lời chiêu mộ của chưởng môn vì hắn.
“Ca ca của ta ở đâu, ta sẽ ở đó!”, Lãnh Thanh Tùng trốn ở phía sau Âu Tinh, lần thứ hai nói ra một câu dài như vậy.
Không hổ là nhóc con của mình, rất thương ca ca!
Âu Tinh có vẻ rất hài lòng với đứa em trai mắc chứng sợ giao tiếp xã hội này.
“Ngọc tốt bị phủ mờ! Ngọc tốt bị phủ mờ rồi!”. Chưởng môn bị từ chối thì rời đỉnh núi với vẻ đầy thất vọng, còn khiến sư phụ đắc ý mà cười ngạo nghễ.
Âu Tinh vừa định thần lại, Lãnh Thanh Tùng đã cầm kiếm ngồi vào bàn, ba ngày chưa ăn gì, nên lúc này hắn ta ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Kiếm ý quanh thân vẫn chưa được thu hồi hoàn toàn, kiếm khí lạnh lùng, tiêu điều cũng quanh quẩn khắp khoảng sân nhỏ.
Chương 7: Sư huynh đệ trên đỉnh núi nhỏ
Ngồi ở đầu bàn bên kia, thân thể nhỏ bé của Hồ Đồ Đồ đang run lên cầm cập, cảm giác đè nén mà Lãnh Thanh Tùng tạo ra quá mạnh mẽ!
So với ảo giác không biết sẽ chết lúc nào mà Tam sư huynh đã tạo ra khi nãy, thì người trước mặt này chính là người mà phẩy tay một cái cũng có thể làm thịt cô bé!
Ông nội à, nhân gian này nguy hiểm như vậy sao? Đồ Đồ sợ là không thể sống sót trở về rồi!
Hồ Đồ Đồ thầm rên rỉ trong lòng một tiếng.
Bạch Phi Vũ ở bên cạnh thì lại nhìn Lãnh Thanh Tùng đang ngồi bên bàn với ánh mắt đầy nghiêm nghị, một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi nhưng lại khiến mình cảm thấy áp lực mạnh mẽ như vậy!
Đây rốt cuộc là loại thiên phú gì, xem ra mình phải chăm chỉ tu hành hơn nữa!
Nếu không, Kiếm Tiên thượng cổ chuyển kiếp này chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?
Còn về phía Lãnh Thanh Tùng thì lại hồn nhiên không biết tâm tư, suy nghĩ của hai người kia, hắn ta nhìn món canh gà Tam Nhãn Hoa Linh trên bàn ăn, hai mắt đột nhiên sáng lên, vươn tay ra cầm lấy.
Âu Tinh cầm đũa gõ nhẹ vào tay Lãnh Thanh Tùng đang thò ra, định lấy chiếc đùi gà còn lại, cau mày nói: “Rửa tay chưa mà đã vào bàn ăn rồi!”
Lãnh Thanh Tùng rút tay lại, ngoan ngoãn đi rửa tay.
Khi Lãnh Thanh Tùng trở lại, Âu Tinh nhìn Hồ Đồ Đồ vẫn còn đang run rẩy, nhẹ nhàng an ủi: “Đây là nhị sư huynh Lãnh Thanh Tùng, cũng là đệ đệ của huynh. Nhìn bề ngoài có vẻ hung dữ nhưng kỳ thực lại rất ôn hòa“.
Âu Tinh có gì nói vậy, tuy rằng đệ đệ mà hắn nhặt về này mang đến cho người ta có cảm giác lạnh lùng, không ai có thể tiếp cận, nhưng ngày đêm ở bên cạnh đệ đệ nhiều năm như vậy, Âu Tinh biết rõ đệ đệ nhỏ này của mình chỉ là có hơi sợ hãi xã hội mà thôi.
Hồ Đồ Đồ nở nụ cười miễn cưỡng, tỏ vẻ mình đã biết.
Nghe Âu Tinh giới thiệu xong, Lãnh Thanh Tùng kinh ngạc nhìn Hồ Đồ Đồ, thốt ra một chữ: “Hồ!”
“Hồ cái gì mà hồ? Món hầm vừa mới nấu, mau đi ăn đi!”, Âu Tinh cầm đùi gà nhét vào miệng Lãnh Thanh Tùng, chặn miệng hắn ta.
Khi bữa ăn kết thúc, mọi người đều quay trở về phòng, ai nấy đều mang những suy nghĩ riêng của mình.
Chỉ còn lại âm thanh láo nháo ồn ào, tiếng Âu Tinh mắng Lãnh Thanh Tùng: “Cút ra ngoài! Đừng có mang theo chăn qua đây, tự đi tìm chỗ ngủ đi, đừng đòi ngủ chung phòng với ta!”
Hồ Đồ Đồ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nằm trên giường của mình, chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn vượt quá tâm lý mong chờ của cô bé.
Rốt cuộc Đồ Đồ đáng yêu đã đến nơi nào thế này!
Hồ Đồ Đồ nhớ lại trước khi mình rời đi, ông nội đã dặn dò rất cẩn thận, ý tứ sâu xa: “Cháu à, cơ thể cháu là đạo thể Tiên Thiên, người khác không thể nhìn ra chân thân của cháu nên cháu tuyệt đối không được nói cho người khác biết thân phận của mình, nếu không sẽ bị giết!”
Dù là các sư huynh ở đây, Đồ Đồ cũng không dám tiết lộ chuyện bản thân mình là một con hồ ly!
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hồ Đồ Đồ nhăn lại thành quả mướp đắng, bản thân cô bé đến Thanh Vân Tông vì có việc lớn cần phải làm, nhưng mới chỉ sau một ngày ở đây, cô bé đã cảm nhận được sự áp bách của nhân tộc.
Chỉ là một đỉnh núi nhỏ cũng đã xuất hiện nhiều nhân tài như thế, vậy Thanh Vân Tông hay thậm chí là toàn bộ nhân tộc căn bản không phải là thế lực mà Yêu tộc có thể chống lại được!
Hồ Đồ Đồ vì lo lắng cho tương lai của Yêu tộc mà trằn trọc khó ngủ, cô bé thức dậy rất sớm, vừa rửa mặt mũi xong, mở cửa ra thì nhìn thấy Bạch Phi Vũ đã chắp tay đứng trên cây.
Những luồng ánh sáng màu tím nhàn nhạt lưu chuyển quanh cơ thể Bạch Phi Vũ, giống như những con rắn màu tím vây quanh hắn ta.
Điều này khiến cho Bạch Phi Vũ vốn mang dáng vẻ uy nghiêm, chính trực, lại trông có chút yêu dị.
“Bạch sư huynh vẫn luôn phong độ như vậy!”, Hồ Đồ Đồ thầm cảm thán trong lòng.
Ngay khi Hồ Đồ Đồ đang cảm tán, thì lại phát hiện Lãnh Thanh Tùng - người đã khiến cô bé vô cùng khiếp sợ ngày hôm qua, đang đi từ phía chân núi lên với đôi tay trần khiêng theo một gốc cây đại thụ.
Dưới khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú là một dáng vóc giống như một tượng tạc, những giọt sương và mồ hôi như đang phát sáng trên cơ thể đó.
Nhị sư huynh hôm qua dọa mình suýt tè ra quần, hôm nay trông lại hoàn hảo như thế này đây!
Hi hi hi, Đồ Đồ thích nhất sư huynh!
Ngay khi Hồ Đồ Đồ đang mải ngắm nửa thân trên trần trụi của Lãnh Thanh Tùng đến nỗi ngây ngốc thì Lãnh Thanh Tùng đã đặt cái cây to thô kệch trên vai xuống đất một cách nhẹ nhàng.
Hắn ta đưa tay ra, một tiếng kim loại trong trẻo vang lên, thanh trường kiếm cổ xưa từ trong phòng bay ra.
Lãnh Thanh Tùng điều chỉnh hơi thở, ánh mắt nghiêm nghị, thanh trường kiếm trong tay chém ra như cầu vồng xé ngang qua mặt trời.
Những chiêu kiếm sắc bén trút xuống như mưa rào, bao phủ quanh thân gỗ, trong phút chốc, thanh kiếm đã trở lại trong tay hắn ta.
Thân cây xù xì thô kệch vốn to ngang thắt lưng chớp mắt đã biến thành một đống ván gỗ.
“Kiếm pháp xuất sắc!”, Hồ Đồ Đồ đứng ở một bên thấy thế không khỏi khen ngợi.
Lãnh Thanh Tùng liếc nhìn Hồ Đồ Đồ một cái, sau đó cúi đầu xuống, bắt đầu thu dọn những tấm ván gỗ trên mặt đất.
“Nhị sư huynh, huynh đang làm gì vậy?”, Hồ Đồ Đồ đánh bạo, mạnh dạn đi về phía Lãnh Thanh Tùng, lộ ra nụ cười mà cô bé cho rằng vui vẻ ngọt ngào và hỏi.
Lãnh Thanh Tùng ngậm một cái đinh trong miệng, một tay nâng tấm gỗ lên, một tay cầm búa, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Sửa phòng!”
Chương 8: Cam tâm sao
Nghe được lời của Lãnh Thanh Tùng nói, Hồ Đồ Đồ sửng sốt, ngay sau đó lập tức nhớ đến lúc Lãnh Thanh Tùng đột phá vào hôm qua đã thổi bay toàn bộ nóc nhà, đại sư huynh ồn ào bắt nhị sư huynh hôm nay phải sửa phòng.
Hồ Đồ Đồ nhìn nhị sư huynh giống như Sát Thần Kiếm Tiên ngày hôm qua mà bây giờ vai trần khiêng ván gỗ, một bước nhảy lên nóc nhà, keng keng keng keng bắt đầu sửa nóc nhà.
Từ Kiếm Tiên tuyệt thế đến thợ ngói sửa nóc nhà, chuyển biến không hề trúc trắc.
Rõ ràng là tu sĩ Kết Đan ngùn ngụt sát khí, thế nhưng lại thật sự ngoan ngoãn nghe theo lời vị đại sư huynh tầm thường của mình.
Đang lúc Hồ Đồ Đồ vẫn còn kinh ngạc, Trần Trường Sinh dùng khăn lau tay rồi đi ra khỏi bếp, nhìn thấy Hồ Đồ Đồ ngơ ngác đứng đó thì cười nói: “Sư muội, chào buổi sáng, chờ một lát cháo gạo kê sắp nấu xong rồi, muội và ta cùng đem cháo ra ngoài!”
“Vâng, tam sư huynh!”. Hồ Đồ Đồ vừa gật đầu đồng ý vừa đi đến hướng phòng bếp.
Tuy rằng Trần Trường Sinh ở trước mắt khiến cho cô bé có cảm giác người này chỉ cười ngoài miệng chứ trong lòng chẳng vui, nhưng là sư huynh của mình thì chắc chắn đối phương sẽ không vô duyên vô cớ làm hại mình!
Hồ Đồ Đồ đi vào trong bếp, nhìn Trần Trường Sinh bận rộn ở trong bếp, cô bé vén tay áo lên đi đến bên người Trần Trường Sinh nói: “Sư huynh, Đồ Đồ có thể giúp huynh làm gì?”
Trần Trường Sinh quay đầu lại, nhìn Hồ Đồ Đồ, trong mắt loé lên một tia sáng không rõ, nhẹ giọng nói: “Muội thu thập chén đĩa một chút, sau đó thì mang ra ngoài đi!”
Hồ Đồ Đồ gật đầu, nhảy nhót đi thu thập chén đũa.
Trần Trường Sinh nhìn bóng dáng Hồ Đồ Đồ, ánh sáng kỳ dị ở trong mắt càng hiện rõ hơn!
“Cửu Vĩ Thiên Hồ tương lai, nữ đế của vạn yêu, bây giờ lại thành tiểu sư muội của mình? Chẳng lẽ sau khi mình sống lại lần nữa thì tất cả đều xảy ra thay đổi sao? Bất kể như thế nào, chỉ cần xây dựng quan hệ tốt ở giai đoạn đầu, cái vận mệnh bi thảm ở kiếp trước sẽ không xảy ra trên người của mình nữa!”. Trong đầu Trần Trường Sinh đang điên cuồng vạch ra kế hoạch sau này.
Hắn ta có một bí mật lớn mà không ai biết được, đó là bản thân sống lại, từ tương lai trở về!
Sau khi tận thế đến, bản thân ở tận thế giãy giụa mười mấy năm, cuối cùng vẫn thân tử đạo tiêu!
Mà đời này, mình nhất định phải ở trên đỉnh thế giới!
Hắn ta đã mất đi hết thảy, kiếp này, hắn ta không muốn bản thân phải mất thêm gì nữa!
Kiếp này nhất định phải sống theo ý mình! Không được lãng phí!
Bởi vì hiện tại, những người tập hợp xung quanh mình đều là những người khó lường nhất ở trong tương lai!
“Sư huynh! Có gì đó khét thì phải!”. Hồ Đồ Đồ sau khi thu thập chén đũa rồi thì ngửi ngửi, nghi ngờ hỏi.
“Không xong! Cháo khét rồi!”, Trần Trường Sinh cuống quít cầm lấy giá trong nồi khuấy lên, từ trong nồi truyền ra mùi cháo khét.
Trần Trường Sinh nhíu mày, giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng nhấn vào trong cháo kê đã khét.
Một chút ánh sáng xanh lóe lên trên cháo, hắn ta lại giơ ngón tay lên, ngón tay đã bị cháy hoàn toàn.
“Có vẻ cơ thể con rối này cần phải đổi cái mới rồi!”, Trần Trường Sinh nhìn ngón tay bị cháy của mình, tự hỏi.
Ngay sau đó hắn ta làm ra một hành động kinh thiên động địa khiến cho người ta sợ hãi!
Trần Trường Sinh “nhẹ nhàng” mà bẻ ngón tay bị cháy kia ra, bỏ vào trong tay áo, sau đó lại móc ra một cái ngón tay mới toanh, ấn vào vị trí ngón cũ!
Trần Trường Sinh bưng bữa sáng, Hồ Đồ Đồ đặt chén đũa lên trên bàn.
Hai tay Hồ Đồ Đồ ôm một cái bánh bao lớn, một hồi nhìn về phía Bạch Phi Vũ đang khoanh tay đứng trên cây, khi thì nhìn về phía người đang ở trên nóc nhà hóa thân thành công nhân sửa chữa - Lãnh Thanh Tùng.
“Tam sư huynh, huynh nói xem nhị sư huynh và tứ sư huynh ai đẹp trai hơn?”, Hồ Đồ Đồ có chút cuồng nhiệt mở miệng hỏi.
Đôi đũa trong tay Trần Trường Sinh khựng lại một chút, thân là người có điểm hấp dẫn là 9, hắn ta cảm thấy diện mạo bản thân cũng không có thua kém bất kỳ ai cả, chỉ là bản thân hắn ta chưa bao giờ dễ dàng bộc lộ bản chất thật của mình ra với người ngoài.
“Đều rất tuấn tú! Giống như ta!”, Trần Trường Sinh thản nhiên cười nói.
Hồ Đồ Đồ nhìn thoáng qua hắn ta, vẻ ngoài chất phác và dáng vẻ trông giống như người qua đường của Trần Trường Sinh thì đột nhiên cười ha ha: “Đúng vậy! Tam sư huynh, huynh cũng rất tuấn tú!”
Nhìn Hồ Đồ Đồ cười tươi như hoa, Trần Trường Sinh đột nhiên giật mình, hắn ta bất chợt nhớ đến lúc bản thân vừa mới vào sơn môn, có một người mặc áo xanh ngồi xổm trên một tảng đá, không đàng hoàng mà đè mình xuống, tháo mặt nạ trên mặt của mình ra, trong mắt có ý cười: “Ui cha, cũng là một thiếu niên điển trai, sao lại đeo mặt nạ làm gì?”
Vạt áo xanh trong ký ức kia đứng ở dưới ánh mặt trời, giống như quanh thân được nhuộm một tầng kim quang.
Bản thân lúc đó nhìn đến ngây người.
“Tam sư huynh sao lại ngẩn ngơ nữa, cứ luôn thất thần thế nhỉ?”, Hồ Đồ Đồ nghi hoặc cắn bánh bao, nghĩ trăm lần cũng không ra kết quả.
Trần Trường Sinh lấy lại tinh thần, tựa hồ như nhớ đến chuyện gì, cười nói: “Không biết đại sư huynh đã rời giường chưa, sư muội, ta nói với muội nhé, ở ngọn núi này của chúng ta, chọc ai thì chọc, tuyệt đối không được chọc đại sư huynh khi thức dậy!”
Nghe lời Trần Trường Sinh nói, Hồ Đồ Đồ buông bánh bao, hơi khó hiểu hỏi: “Tam sư huynh, không phải ta có ý kiến với đại sư huynh, chỉ là ta muốn hỏi, các huynh thật sự cho rằng đại sư huynh xứng là đại sư huynh sao?”
Một người thường chỉ có đến Luyện Khí tầng chín, ở tuổi của đại sư huynh, so với tu sĩ bình thường thì đúng là xuất sắc hơn thật, nhưng đứng ở trong một đám thiên tài như thế thì khẳng định có chút tầm thường.
Mà thiên tài đều là kiêu ngạo, mặc kệ là Lãnh Thanh Tùng hay là Bạch Phi Vũ, hoặc như Trần Trường Sinh ở trước mắt, làm sao có thể cam tâm tình nguyện đứng dưới một người luyện khí cấp chín?
Chương 9: Đại sư huynh sâu không thể lường
Trần Trường Sinh đương nhiên nghe ra nghi vấn khéo léo này của Hồ Đồ Đồ liền thu lại nét cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô bé trước mặt: “Đồ Đồ, tuy lời ta nói có đôi chút nghiêm khắc nhưng ta vẫn phải phải nói với muội”.
Hồ Đồ Đồ thấy Trần Trường Sinh đột nhiên trở nên nghiêm túc lập tức ngồi thẳng ngay ngắn, những gì bản thân nói vừa rồi quả thật rất bất lịch sự, vì vậy liền bày ra dáng vẻ lanh lợi dỏng tai lắng nghe Trần Trường Sinh giảng đạo lý.
“Âu Tinh sư huynh là đại sư huynh của chúng ta, cũng là đại sư huynh duy nhất, cho dù huynh ấy muốn làm chức chưởng giáo của Thanh Vân Tông, ba người chúng ta cũng không có bất kỳ ý kiến gì!”, Trần Trường Sinh lời lẽ đanh thép nói.
Nhìn vẻ bối rối nửa hiểu nửa không của Hồ Đồ Đồ, Trần Trường Sinh thầm bổ sung trong lòng:
“Mặc kệ người khác thế nào, Trần Trường Sinh ta dù liều cả tính mạng cũng phải bảo vệ Âu Tinh sư huynh một đời!”
Trần Trường Sinh vừa dứt lời thì toàn bộ Tiểu Sơn Phong bỗng nhiên nở rộ từng chùm ánh sáng tím!
Vô số tia sáng từ phía rạng đông tràn xuống Tiểu Sơn Phong!
Linh khí trời đất hóa thành từng đóa sen vàng điên cuồng hội tụ rồi rơi xuống nơi đây.
Thanh âm của đại đạo tràn ngập đạo vận cũng vang vọng khắp khung trời phía trên Tiểu Sơn Phong.
Trời sinh hiện tượng dị thường (dị tượng)! Sắc tím giáng xuống từ phía đông!
Có người giác ngộ!
Ánh mắt Trần Trường Sinh ngưng trọng, lập tức đứng dậy, cả người cũng được bao trùm trong ánh sáng xanh lục, vô số trận pháp lớn bên ngoài Tiểu Sơn Phong nháy mắt được kích hoạt.
Tiểu Sơn Phong vốn đang bộc phát dị tượng trong mắt người ngoài nhanh chóng trở lại bình thường.
Bạch Phi Vũ đang chắp tay đứng trên cành cây chậm rãi mở mắt, sắc tím huyền diệu lưu chuyển trong con ngươi hắn ta.
Thu lại kiếm khí quanh người nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như một thanh kiếm báu ẩn mình trong vỏ.
Hồ Đồ Đồ hiển nhiên cũng cảm nhận được mọi thứ xung quanh dường như đã biến thành phi kiếm (kiếm bay).
Nhà cửa, thảm thực vật, những viên gạch xanh dưới nền đất và thậm chí cả không khí đều giống như một thanh kiếm sắc bén!
Bạch Phi Vũ nhẹ giọng nói:
“Vạn vật đều là kiếm của ta!”
Đột nhiên trên đỉnh núi nhỏ vang lên hàng loạt tiếng kiếm ngâm, vô số thanh kiếm vô hình đều đang đáp lại lời kêu gọi của Bạch Phi Vũ!
Bầu trời vốn trong xanh lập tức cuộn dâng khí huyền hoàng kì bí, kèm theo tiếng đàn cầm sắt cùng tiếng trống rộn ràng.
Như thể cả đất trời đang chúc mừng Bạch Phi Vũ vậy!
Lãnh Thanh Tùng- người đang cưỡi trên mái nhà và sửa chữa mái ngói dừng lại động tác đập búa trên tay, đưa mắt nhìn về hướng Bạch Phi Vũ.
Một tinh thần chiến đấu mạnh mẽ lóe lên trong mắt hắn ta!
Kiếm đạo mà Bạch Phi Vũ lĩnh ngộ hoàn toàn trái ngược với con đường của bản thân.
Vốn dĩ bản thân cũng có thể bước lên con đường này nhưng lại đã từ chối.
So với ‘vạn vật hóa kiếm’, Lãnh Thanh Tùng càng tin tưởng thanh kiếm trong tay, cũng tin vào chính mình hơn!
Bảo kiếm bên cạnh dường như cũng đang đáp lại ý chí sục sôi của hắn mà phát ra những tiếng kêu khe khẽ.
Bạch Phi Vũ đứng trên cành cây rơi vào trạng thái giác ngộ huyền bí.
Cảnh giới tăng vọt, chân nguyên trong cơ thể dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được xoay chuyển nhanh chóng.
Kim đan sáng chói bay lên từ trong dòng chân nguyên cuồn cuộn!
Thành đan!
Bạch Phi Vũ ngẩng đầu thét dài một tiếng, mũi chân lấy đà rồi cả người vọt thẳng lên không trung, xuyên phá lớp lớp tầng mây, vô số tiếng kiếm ngâm đồng thanh kêu vang.
Lãnh Thanh Tùng cuối cùng cũng không kiềm chế được ý chí chiến đấu nữa mà hóa thành một vệt sáng đen lao vút về phía hắn ta!
So với Bạch Phi Vũ vạn vật hóa kiếm, hắn ta giống như một thanh trường kiếm cô độc ngạo nghễ.
"Ha ha ha! Đến hay lắm!”, Bạch Phi Vũ phá lên cười vui sướng, chớp mắt hóa thành tia sáng màu trắng phóng về phía Lãnh Thanh Tùng!
Vừa tiến vào Kết Đan kỳ đã đạt tới kiếm tâm hoàn mỹ.
Bản thân đang cần một trận đại chiến thỏa thích để biểu đạt niềm tự hào trong lòng.
Trong tích tắc hai luồng ánh sáng một đen một trắng va chạm kịch liệt hàng trăm lần trên bầu trời.
Hai người không vận dụng kiếm ý của bản thân, chỉ thi đấu bằng chiêu thức đơn thuần.
Nếu không thì dư chấn từ đòn công kích của tu sĩ Kết đan kỳ có thể xé nát cả Tiểu Sơn Phong.
Chưa kể tuy rằng hiện tại cả hai đều ngang cấp, nhưng so với tu sĩ Nguyên anh cũng có thể dễ dàng một kiếm tất sát!
Không thể vượt cấp giết địch sao có thể vỗ ngực xưng là thiên tài?
Hai người giằng co một chỗ, vòm trời vang dội thanh âm sắt đá va chạm vào nhau.
Dày đặc như mưa!
Hồ Đồ Đồ phía dưới nhìn hai người toát ra uy áp mạnh mẽ trên bầu trời, chỉ là so chiêu thức mà kiếm uy vô thức phát ra đã khiến thân thể bản thân cứng đờ không cách nào cử động.
Kiếm khí chói lóa khiến người ta không dám nhìn thẳng!
Chứng kiến trận chiến hung hiểm vạn phần giữa hai người, một trận đối chiến đặc sắc vô song, Hồ Đồ Đồ khẳng định trong lòng nếu là bản thân thì bất kỳ ai trong số họ cũng đều một chiêu có thể chặt đứt đuôi hồ ly của cô bé!
Đây là Kết đan sao? Làm sao cảm giác áp bức lại mạnh hơn những đại yêu trong tộc kia mang lại cho bản thân dây?
“Họ rõ ràng đều ở kỳ Kết đan như mình mà! Ông nội! Cái này khác với Kết đan của Đồ Đồ!”, Hồ Đồ Đồ hò hét trong lòng.
Trần Trường Sinh lúc này vẫn đang hòa mình vào trong làn sáng xanh lục khổ sở chống đỡ đại trận xung quanh Tiểu Sơn Phong.
Kiếm ý vô hình của hai người kia không kém gì tác động của một cơn sóng thần đối với đại trận mà hắn ta đã dày công bố trí quanh núi.
Nhưng vì an toàn, Trần Trường Sinh vẫn không muốn những chuyện xảy ra trên Tiểu Sơn Phong bị người của những núi khác biết đến!
Giữ vững! Đừng đổ mà! Hai tên khốn kiếp các ngươi!
Trần Trường Sinh cuồng loạn mắng chửi hai tên phản đồ kia trong lòng, những tên kiếm tu này đúng là hứng lên thì không quan tâm tới mọi thứ nữa!
Khi hắn ta gần như không thể kiên trì nổi nữa thì từ trong gian phòng của Âu Tinh bỗng vang lên một tiếng chửi rủa: "Sáng sớm không để cho ai ngủ à?”
Cùng với tiếng gào của hắn, dị tượng trên Tiểu Sơn Phong cũng lập tức dừng lại.
Một luồng chân khí giống như biển động ùa ra từ trong phòng hắn, trực tiếp xua tan dòng khí huyền hoàng kia.
Bầu trời thoáng cái trong xanh, tất cả âm thanh đại đạo tiếng Phạn, khí huyền hoàng nháy mắt đều biến mất không còn tăm hơi.
Bạch Phi Vũ và Lãnh Thanh Tùng đang đang hăng hái chiến đấu trực tiếp bị chân khí khổng lồ này thổi bay.
Hai người họ cứ vậy một đường bắn ngược cho tới khi đập phải vật cản ngoài Tiểu Sơn Phong.
Âu Tinh hai mắt đỏ hoe, quần áo xộc xệch giận đùng đùng đi ra khỏi phòng, miệng vừa chửi đồng vừa chỉnh lại trang phục, trong tay thì cầm một chiếc quạt gấp giấy.
Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ lúc này cũng đã bay trở lại núi.
Chương 10: Có phải ta rất ngu ngốc hay không
Một bàn tay to vô hình túm lấy hai người khiến họ không thể cựa quậy.
Hai người nhìn nhau mỉm cười đầy tiếc nuối rồi ngay lập tức bị kéo xuống từ trên không.
Âu Tinh giơ quạt giấy, đập lên đầu hai người họ rồi bắt đầu thuyết giảng.
“Giỏi giang quá nhỉ! Dỡ nhà à! Vừa phá phòng ốc xong bây giờ lại định san bằng cả ngọn núi à? Nhà mà không còn nữa thì cút hết ra ngoài đường ngủ cho ta!”
Lãnh Thanh Tùng sớm đã quen với việc bị sư trưởng của mình chỉ vào mũi mà mắng mỏ, chỉ thành thật đứng ở nơi đó đểÂu Tinh chửi đến nước bọt đầy mặt.
Còn Bạch Phi Vũ, kẻ vừa bước chân vào Kết đan, mài giũa kiếm tâm tới mức hoàn hảo thì ý cười đầy mặt, đối với sự răn dạy củaÂu Tinh thì như đàn gảy tai trâu, căn bản không nghe lọt những lời hắn nói.
Hồ Đồ Đồ nhìn đại sư huynh đang chống nạnh mắng chửi, lại nhớ tới luồng chân khí như sóng triều đột ngột dâng trào áp đảo bản thân vừa rồi.
Trong cuộc chiến giữa Bạch sư huynh và Lãnh sư huynh, cô bé thậm chí còn không thể di chuyển, đại sư huynh vậy mà có thể trực tiếp sử dụng chân khí thổi bay hai người bọn họ?
Lượng chân khí dồi dào như vậy thực sự thuộc về một Luyện khí tầng chín sao?
Hai người vừa rồi trông như thần chiến tranh giờ lại bị đại sư huynh giáo huấn như gà con.
Cô bé giương khuôn mặt không thể tin được nhìnÂu Tinh, đại sư huynh thật sự mới là Luyện khí tầng chín sao?
Hồ Đồ Đồ nhớ lại những gì Trần Trường Sinh vừa nói.
“Nếu đại sư huynh muốn làm chưởng giáo của Thanh Vân Tông, ba người chúng ta không ý kiến!”
Các huynh không có ý kiến thì Đồ Đồ ta cũng không có ý kiến!
Dạy bảo là dạy bảo, ăn cơm là ăn cơm.
Âu Tinh, người vừa giải phóng cơn gắt ngủ nhìn hai tên nghịch tử không chút để tâm kia lại than thở một hồi mới kêu bọn họ đi ăn cơm.
Ăn cơm xong, Lãnh Thanh Tùng tiếp tục tu sửa mái nhà, Bạch Phi Vũ thì trở lại trên cây ổn định cảnh giới, Trần Trường Sinh phải xuống núi củng cố trận pháp của mình.
Thoáng cái chỉ cònÂu Tinh và Hồ Đồ Đồ.
Hồ Đồ Đồ kể từ khi lên núi ngày hôm qua vẫn luôn trong trạng thái chấn động, bây giờ thì đã hoàn toàn tê liệt rồi.
Bất kể là Trần Trường Sinh sở hữu tài năng kiếm thuật đáng kinh ngạc hay Âu Tinh trông có vẻ đôn hậu đều có thể nghiền nát bản thân.
Ngay cả đại sư huynh người mà cô bé vẫn luôn tưởng rằng chỉ là Luyện khí tầng chín đều có thể chế ngự trận chiến của Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ dễ như trở bàn tay.
Trong lúc nhất thời thiếu nữ thiên tài xinh đẹp ba ngàn năm mới có một của núi Thanh Khâu như cô bé giống như một câu chuyện cười.
Hồ Đồ Đồ cúi gục gương mặt nhỏ nhắn, đứng bên cạnh Âu Tinh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, giọng mềm nhũn nói: “Đại sư huynh, có phải là ta rất ngu ngốc rất vô dụng hay không!”
Âu Tinh bỏ xẻng vào chiếc gùi sau lưng, khó hiểu ngoảnh đầu nhìn gương mặt ủ dột của Hồ Đồ Đồ, sờ cái đầu nhỏ đầy lông xù của cô bé mà an ủi: “Đứa nhỏ ngốc, sao muội lại ngốc được?”
“Hì hì, đại sư huynh thật tốt!”, Hồ Đồ Đồ cười ngờ nghệch một tiếng rồi hết ôm lại cọ xát vào đùi Âu Tinh.
Lần đầu tiên nhìn thấy đại sư huynh còn cho rằng huynh ấy là một tên biến thái nhưng bây giờ xem ra lại là một người rất tốt.
Trên người có lực tương tác không thể giải thích được, cộng thêm mùi trúc xanh rất dễ chịu giống như chiếc giường trúc của mình ở nhà tại núi Thanh Khâu.
Đồ Đồ ta thích đại sư huynh nhất!
Âu Tinh bế Hồ Đồ Đồ nhỏ bé bỏ vào trong giỏ trúc sau lưng, cười nói: “Đi thôi, bắt đầu từ hôm nay muội chính là một thành viên của núi chúng ta rồi, theo ta đi hái thuốc!”
“Vâng vâng! Đồ Đồ ta giỏi nhất trong việc tìm linh thảo đó!”, Hồ Đồ Đồ tràn đầy sức sống đáp.
Âu Tinh cứ như vậy cõng Hồ Đồ Đồ đi vào sau núi.
Thanh Vân Tông chiếm cứ thánh địa Thanh Vân, bảy mươi hai đỉnh núi.
Toàn bộ Thanh Vân Tông cũng chỉ có mười hai ngọn núi bên ngoài mở cửa, số còn lại đều thuộc nội môn của thánh địa.
Lấy ngọn núi chính Thanh Vân làm trung tâm triển khai một hàng dài, bao vây chặt chẽ lấy thánh địa Thanh Vân.
Mười một đỉnh còn lại là:
Kiếm Phong, Ngọc Nữ Phong, Linh Thú Phong, Tạp Học Phong, Ngũ Hành Phong, Khí Phong, Hình Phong, Vũ Phong, Thiên Diễn Phong, Tiểu Sơn Phong.
Mỗi một phong (ngọn núi) đều đại diện cho phương pháp tu hành sở trường của núi đó.
Sáu mươi núi còn lại ngày thường vẫn là khu vực hạn chế của tông môn, bởi đây là nơi cư trú của các trưởng lão cung phụng khổ tu của Thanh Vân Tông.
Một mặt là vì sự an toàn của các đệ tử, mặt khác là để tránh quấy rầy các trưởng lão cung phụng thanh tu, cho nên các đệ tử nội môn đều bị nghiêm cấm tự ý ra vào.
Nếu bị nhóm đàn ông vạm vỡ của Hình Phong bắt được sẽ không tránh khỏi việc chịu một trận thương tổn cả mặt thể xác lẫn linh khí.
Nhưng Tiểu Sơn Phong lại khá đặc biệt, mười một phong khác đều ở bên ngoài chỉ có duy nhất Tiểu Sơn Phong mới lập lại nằm gần mặt trong hơn.
Vì vậy Tiểu Sơn Phong vốn dĩ nằm trong vùng cấm địa, cũng không cho phép người xông loạn.
Hơn nữa, việc nghiêm cấm của tông môn liên quan gì đến Tiểu Sơn Phong ta?
Âu Tinh có thể gọi là tung hoành ngang dọc khắp vùng cấm địa này.
Vừa cõng Hồ Đồ Đồ, hắn vừa giới thiệu cho cô bé những công việc hàng ngày của Tiểu Sơn Phong.
So với phương pháp tu luyện sở trường của các phong khác, điểm độc đáo của Tiểu Sơn Phong chính là y thuật!