Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Trận pháp lớn (2)
“Lão Bàng, ngày sau xây dựng lại Lạc gia, cho ngươi một đội ngũ như vậy được không?” Trác Uyên vỗ vỗ bả vai Bàng thống lĩnh rồi cười nói.
Nghe được lời này, Bàng thống lĩnh thẹn thùng lắc đầu: “Dù là một người hộ vệ ở đây cũng đều mạnh hơn ta, ta có thể trở thành một trong bọn họ đã không tệ lắm rồi, nào dám cầu xin có thể dẫn dắt cao thủ như bọn họ nha.”
Có điều tuy là hắn ta nói như vậy, nhưng trong mắt lại tản ra tia ánh sáng hy vọng.
Trác Uyên cười nói: “Sẽ có một ngày đó.”
Nhưng mà, hắn vừa dứt lời thì đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo: “Trác Uyên tiên sinh, thì ra ngươi chỉ lừa dối người khác, đến người một nhà cũng lừa dối. Chắc chức quản gia này cũng là lừa được đi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Long Kiệt và Long Quỳ đang đi tới chỗ bọn họ.
Từ khi bọn họ biết Tiềm Long Các bị Trác Uyên tính kế, Long Quỳ vẫn không cho Trác Uyên sắc mặt tốt, lần này càng khinh miệt nói: “Với tư chất của vị Bàng thống lĩnh này, nhiều lắm tu luyện đến sáu tầng Tụ Khí. Ở chỗ này của chúng ta chỉ là thủ vệ sơ cấp, không thể đảm nhiệm được thống lĩnh đâu. Ta khuyên các ngươi, một gia tộc nhỏ đừng có mơ giấc mơ về gia tộc lớn.”
Nghe thấy những lời này, Lạc Minh Ngọc và Bàng thống lĩnh không khỏi thất vọng cúi đầu, sắc mặt Trác Uyên lại lạnh xuống.
“Long Quỳ tiểu thư, có câu nói chớ khinh thiếu niên nghèo, lời này của ngươi cũng quá mức rồi.”
“Hừ, chớ khinh thiếu niên nghèo gì chứ, đó đều là mấy câu dùng để an ủi người muốn mộng tưởng hão huyền mà thôi. Phàm là gia tộc lớn có tầm ảnh hưởng, đều được tích lũy từ các thế hệ qua hàng trăm hàng ngàn năm. Ngươi đừng tưởng rằng dựa vào chút thông minh nhờ Tiềm Long Các chúng ta bao che là giỏi lắm. Ở trong mắt bổn tiểu thư, Thành Phong Lâm cũng chỉ là hạt bụi bặm mà thôi, dù cho có xưng vương xưng bá ở đây thì cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, căn bản ngươi không biết thế giới này lớn đến mức nào…”
Nghe thấy Long Quỳ đang thao thao bất tuyệt giáo huấn chính mình, Trác Uyên không khỏi tức đến cười.
Hắn không biết thế giới này lớn bao nhiêu, hắn là ếch ngồi đáy giếng hả? Có lầm hay không, hắn đường đường là Ma Hoàng hạ phàm từ Thánh Vực tới, ở trong mắt hắn thì toàn bộ Thiên Vũ đế quốc cũng chỉ là hạt bụi bặm mà thôi, càng đừng nói là Tiềm Long Các các ngươi. . Đam Mỹ Hay
“Trác Uyên!”
Dường như là nhìn ra được lửa giận của Trác Uyên, Lạc Minh Ngọc nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của hắn, mày nhăn lại. Dù sao đối phương cũng là người của Tiềm Long Các, hiện tại chúng ta lại dựa vào người ta, ngàn vạn không thể đắc tội.
Dường như Long Kiệt cũng cảm thấy Long Quỳ nói quá mức nên vỗ vỗ bả vai của nàng ta rồi lắc đầu. Có điều nàng ta lại thầm hừ một tiếng rồi không để ý tới.
“Đại tiểu thư, xin mượn linh thạch dùng một chút.” Mặt Trác Uyên âm trầm nói.
Lạc Minh Ngọc hơi hơi ngạc nhiên, không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn đưa một chiếc nhẫn cho hắn.
Trác Uyên cầm lấy nhẫn, hắn bỗng nhấc chân nhảy lên nóc nhà cao nhất ở đây, nhìn xuống phía dưới dò xét mọi nơi một phen.
“A, nơi này cũng không phải là nhà ngươi, ngươi nhảy lên làm gì, mau xuống đây.” Long Quỳ bĩu môi, giọng căm hận nói.
Không có để ý nàng ta, Trác Uyên lại nhìn trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nói: “Trận thức phòng thủ tam cấp, Bàn Long Trận.”
Lời vừa nói ra, Long Kiệt và Long Quỳ đồng thời kinh hãi. Bởi vì theo như lời Trác Uyên thì đúng là Long Cửu bày trận pháp phòng ngự cho viện tử này. Vậy mà tiểu tử này chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Nhưng mà, còn chưa chờ bọn họ khôi phục trong sự kinh ngạc thì Trác Uyên đã nhảy lên không trung lần nữa, linh thạch trong nhẫn “Bá bá bá” rơi xuống bốn phía như mưa. Có điều qua mười lăm phút, đã có gần vạn viên linh thạch chôn vào mảnh đất trong viện tử này.
Đợi cho Trác Uyên nhảy xuống, Long Kiệt và Long Quỳ đồng thời nhìn về phía hắn: “Đến tột cùng ngươi vừa mới làm cái gì?”
Không có trả lời bọn họ, Trác Uyên đột nhiên kết ấn.
Chỉ một thoáng sau, toàn bộ sân đều bắt đầu chấn động. Ngay sau đó, cùng với từng tiếng rồng ngâm, Kim Long chín đầu bỗng nhiên chui ra từ trong đất, bay về phía chân trời.
Thần Long rống giận vang vọng khắp không trung Thành Phong Lâm, mọi người đều không rõ nguyên do, mọi người không ngừng bàn luận về dị trạng này.
Trong mật thất của Tôn gia, Giản trưởng lão đột nhiên mở to đôi mắt, trong lòng kinh hãi: “Người nào đang bày trận, chẳng lẽ là lão quỷ kia? Không, không có khả năng, lão ta không có khả năng bày đại trận như vậy.”
Trong Tiềm Long Các, Long Cửu bước lên trước một bước, vẻ mặt kinh hãi mà nhìn dị tượng được truyền đến từ viện tử đó, lẩm bẩm nói: “Đó là Bàn Long Trận của lão phu sao? Không, không phải, Bàn Long Trận của lão phu không có uy lực lớn như vậy.”
Ở chân núi Hắc Phong, một thanh niên tà dị nhìn về hướng Thành Phong Lâm, mày nhăn lại: “Trong thành xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ kế hoạch đã tiến hành trước rồi sao?”
Suy nghĩ trong chốc lát, thanh niên kia lại lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không, sẽ không, Giản trưởng lão sẽ không lỗ mãng như thế. Như vậy, rốt cuộc là chuyện gì…”
Mọi người, đều bị kỳ tượng này hấp dẫn. Qua mười lăm phút sau, Trác Uyên lại thay đổi thủ quyết, Kim Long chín đầu chợt quay về viện tử, tiến vào dưới nền đất.
Chỉ là lúc này, một đạo kim quang mắt thường có thể thấy đã chậm rãi hiện lên, vây quanh toàn bộ sân.
“Ngươi… Rốt cuộc ngươi làm cái gì vậy” Long Quỳ lắp bắp nói.
Hoàn toàn không đi quan tâm nàng ta, Trác Uyên cung kính mà trả nhẫn lại cho Lạc Minh Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Đại tiểu thư, vừa mới rồi ta thấy Bàn Long Trận này chỉ là trận thức tam cấp, chỉ sợ không bảo vệ được sự an toàn của tiểu thư. Cho nên tiểu nhân tự mình quyết định, thăng cấp trận thức này lên ngũ cấp, Cửu Thiên Bàn Long Trận đã phí không ít linh thạch, xin tiểu thư trách phạt.”
Cái gì, trận thức ngũ cấp?
Nghe thấy lời của Trác Uyên, Long Quỳ và Long Kiệt không khỏi tặc lưỡi, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Ở toàn bộ Thiên Vũ đế quốc này chỉ có mấy người biết bày trận ngũ cấp, dù là trong bảy thế gia cũng không thấy có nhân tài như vậy. Nhưng tiểu tử này, tùy tiện bày trận cũng có thể bày được trận thức ngũ cấp.
Chẳng lẽ hắn là trận sư ngũ cấp?
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của hai người, Lạc Minh Ngọc biết Trác Uyên đang cố ý nhục nhã bọn họ, nên cũng thuận theo ý của hắn. Dù sao một Trác Uyên ăn nói khép nép như vậy cũng là lần đầu nàng ta được thấy qua. Vừa khéo nhân cơ hội này thể hiện tính tình tiểu thư, chắc cũng sẽ rất đã đây.
Nghĩ đến đây, Lạc Minh Ngọc cười thầm một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng: “Trác quản gia à, lần này ngươi chưa được cho phép đã tham ô nhiều linh thạch như vậy, vốn nên bị phạt. Nhưng thấy ngươi một mảnh chân thành nên không trách cứ ngươi, đi thôi.”
Cái gì, bị phạt? Có trận sư ngũ cấp trấn giữ gia tộc, dù là Ngự Hạ Thất Thế Gia cũng muốn dâng tay mời về, ai còn dám phạt hắn chứ?
Trong lúc nhất thời, Long Quỳ khó chịu như ăn một con ruồi bọ chết vậy.
Ngay sau đó, Lạc Minh Ngọc đi cùng với Trác Uyên, vênh váo tự đắc đi vào trong, người đi theo bên cạnh cũng khiếp sợ, lại cũng âm thầm cười trộm Bàng thống lĩnh và Lạc Minh Viễn.
Chỉ để lại hai người Long Quỳ và Long Kiệt đứng tại chỗ ngũ vị tạp trần trong lòng.
Dù thế nào bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến, vốn tưởng rằng Trác Uyên chỉ biết tính kế và có tu vi hai tầng Tụ Khí, thế mà là trận sư ngũ cấp.
Một gia tộc nhỏ ở nơi hẻo lánh, sao lại có được nhân tài như vậy…
Nghe được lời này, Bàng thống lĩnh thẹn thùng lắc đầu: “Dù là một người hộ vệ ở đây cũng đều mạnh hơn ta, ta có thể trở thành một trong bọn họ đã không tệ lắm rồi, nào dám cầu xin có thể dẫn dắt cao thủ như bọn họ nha.”
Có điều tuy là hắn ta nói như vậy, nhưng trong mắt lại tản ra tia ánh sáng hy vọng.
Trác Uyên cười nói: “Sẽ có một ngày đó.”
Nhưng mà, hắn vừa dứt lời thì đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo: “Trác Uyên tiên sinh, thì ra ngươi chỉ lừa dối người khác, đến người một nhà cũng lừa dối. Chắc chức quản gia này cũng là lừa được đi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Long Kiệt và Long Quỳ đang đi tới chỗ bọn họ.
Từ khi bọn họ biết Tiềm Long Các bị Trác Uyên tính kế, Long Quỳ vẫn không cho Trác Uyên sắc mặt tốt, lần này càng khinh miệt nói: “Với tư chất của vị Bàng thống lĩnh này, nhiều lắm tu luyện đến sáu tầng Tụ Khí. Ở chỗ này của chúng ta chỉ là thủ vệ sơ cấp, không thể đảm nhiệm được thống lĩnh đâu. Ta khuyên các ngươi, một gia tộc nhỏ đừng có mơ giấc mơ về gia tộc lớn.”
Nghe thấy những lời này, Lạc Minh Ngọc và Bàng thống lĩnh không khỏi thất vọng cúi đầu, sắc mặt Trác Uyên lại lạnh xuống.
“Long Quỳ tiểu thư, có câu nói chớ khinh thiếu niên nghèo, lời này của ngươi cũng quá mức rồi.”
“Hừ, chớ khinh thiếu niên nghèo gì chứ, đó đều là mấy câu dùng để an ủi người muốn mộng tưởng hão huyền mà thôi. Phàm là gia tộc lớn có tầm ảnh hưởng, đều được tích lũy từ các thế hệ qua hàng trăm hàng ngàn năm. Ngươi đừng tưởng rằng dựa vào chút thông minh nhờ Tiềm Long Các chúng ta bao che là giỏi lắm. Ở trong mắt bổn tiểu thư, Thành Phong Lâm cũng chỉ là hạt bụi bặm mà thôi, dù cho có xưng vương xưng bá ở đây thì cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, căn bản ngươi không biết thế giới này lớn đến mức nào…”
Nghe thấy Long Quỳ đang thao thao bất tuyệt giáo huấn chính mình, Trác Uyên không khỏi tức đến cười.
Hắn không biết thế giới này lớn bao nhiêu, hắn là ếch ngồi đáy giếng hả? Có lầm hay không, hắn đường đường là Ma Hoàng hạ phàm từ Thánh Vực tới, ở trong mắt hắn thì toàn bộ Thiên Vũ đế quốc cũng chỉ là hạt bụi bặm mà thôi, càng đừng nói là Tiềm Long Các các ngươi. . Đam Mỹ Hay
“Trác Uyên!”
Dường như là nhìn ra được lửa giận của Trác Uyên, Lạc Minh Ngọc nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của hắn, mày nhăn lại. Dù sao đối phương cũng là người của Tiềm Long Các, hiện tại chúng ta lại dựa vào người ta, ngàn vạn không thể đắc tội.
Dường như Long Kiệt cũng cảm thấy Long Quỳ nói quá mức nên vỗ vỗ bả vai của nàng ta rồi lắc đầu. Có điều nàng ta lại thầm hừ một tiếng rồi không để ý tới.
“Đại tiểu thư, xin mượn linh thạch dùng một chút.” Mặt Trác Uyên âm trầm nói.
Lạc Minh Ngọc hơi hơi ngạc nhiên, không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn đưa một chiếc nhẫn cho hắn.
Trác Uyên cầm lấy nhẫn, hắn bỗng nhấc chân nhảy lên nóc nhà cao nhất ở đây, nhìn xuống phía dưới dò xét mọi nơi một phen.
“A, nơi này cũng không phải là nhà ngươi, ngươi nhảy lên làm gì, mau xuống đây.” Long Quỳ bĩu môi, giọng căm hận nói.
Không có để ý nàng ta, Trác Uyên lại nhìn trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nói: “Trận thức phòng thủ tam cấp, Bàn Long Trận.”
Lời vừa nói ra, Long Kiệt và Long Quỳ đồng thời kinh hãi. Bởi vì theo như lời Trác Uyên thì đúng là Long Cửu bày trận pháp phòng ngự cho viện tử này. Vậy mà tiểu tử này chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Nhưng mà, còn chưa chờ bọn họ khôi phục trong sự kinh ngạc thì Trác Uyên đã nhảy lên không trung lần nữa, linh thạch trong nhẫn “Bá bá bá” rơi xuống bốn phía như mưa. Có điều qua mười lăm phút, đã có gần vạn viên linh thạch chôn vào mảnh đất trong viện tử này.
Đợi cho Trác Uyên nhảy xuống, Long Kiệt và Long Quỳ đồng thời nhìn về phía hắn: “Đến tột cùng ngươi vừa mới làm cái gì?”
Không có trả lời bọn họ, Trác Uyên đột nhiên kết ấn.
Chỉ một thoáng sau, toàn bộ sân đều bắt đầu chấn động. Ngay sau đó, cùng với từng tiếng rồng ngâm, Kim Long chín đầu bỗng nhiên chui ra từ trong đất, bay về phía chân trời.
Thần Long rống giận vang vọng khắp không trung Thành Phong Lâm, mọi người đều không rõ nguyên do, mọi người không ngừng bàn luận về dị trạng này.
Trong mật thất của Tôn gia, Giản trưởng lão đột nhiên mở to đôi mắt, trong lòng kinh hãi: “Người nào đang bày trận, chẳng lẽ là lão quỷ kia? Không, không có khả năng, lão ta không có khả năng bày đại trận như vậy.”
Trong Tiềm Long Các, Long Cửu bước lên trước một bước, vẻ mặt kinh hãi mà nhìn dị tượng được truyền đến từ viện tử đó, lẩm bẩm nói: “Đó là Bàn Long Trận của lão phu sao? Không, không phải, Bàn Long Trận của lão phu không có uy lực lớn như vậy.”
Ở chân núi Hắc Phong, một thanh niên tà dị nhìn về hướng Thành Phong Lâm, mày nhăn lại: “Trong thành xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ kế hoạch đã tiến hành trước rồi sao?”
Suy nghĩ trong chốc lát, thanh niên kia lại lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không, sẽ không, Giản trưởng lão sẽ không lỗ mãng như thế. Như vậy, rốt cuộc là chuyện gì…”
Mọi người, đều bị kỳ tượng này hấp dẫn. Qua mười lăm phút sau, Trác Uyên lại thay đổi thủ quyết, Kim Long chín đầu chợt quay về viện tử, tiến vào dưới nền đất.
Chỉ là lúc này, một đạo kim quang mắt thường có thể thấy đã chậm rãi hiện lên, vây quanh toàn bộ sân.
“Ngươi… Rốt cuộc ngươi làm cái gì vậy” Long Quỳ lắp bắp nói.
Hoàn toàn không đi quan tâm nàng ta, Trác Uyên cung kính mà trả nhẫn lại cho Lạc Minh Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Đại tiểu thư, vừa mới rồi ta thấy Bàn Long Trận này chỉ là trận thức tam cấp, chỉ sợ không bảo vệ được sự an toàn của tiểu thư. Cho nên tiểu nhân tự mình quyết định, thăng cấp trận thức này lên ngũ cấp, Cửu Thiên Bàn Long Trận đã phí không ít linh thạch, xin tiểu thư trách phạt.”
Cái gì, trận thức ngũ cấp?
Nghe thấy lời của Trác Uyên, Long Quỳ và Long Kiệt không khỏi tặc lưỡi, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Ở toàn bộ Thiên Vũ đế quốc này chỉ có mấy người biết bày trận ngũ cấp, dù là trong bảy thế gia cũng không thấy có nhân tài như vậy. Nhưng tiểu tử này, tùy tiện bày trận cũng có thể bày được trận thức ngũ cấp.
Chẳng lẽ hắn là trận sư ngũ cấp?
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của hai người, Lạc Minh Ngọc biết Trác Uyên đang cố ý nhục nhã bọn họ, nên cũng thuận theo ý của hắn. Dù sao một Trác Uyên ăn nói khép nép như vậy cũng là lần đầu nàng ta được thấy qua. Vừa khéo nhân cơ hội này thể hiện tính tình tiểu thư, chắc cũng sẽ rất đã đây.
Nghĩ đến đây, Lạc Minh Ngọc cười thầm một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng: “Trác quản gia à, lần này ngươi chưa được cho phép đã tham ô nhiều linh thạch như vậy, vốn nên bị phạt. Nhưng thấy ngươi một mảnh chân thành nên không trách cứ ngươi, đi thôi.”
Cái gì, bị phạt? Có trận sư ngũ cấp trấn giữ gia tộc, dù là Ngự Hạ Thất Thế Gia cũng muốn dâng tay mời về, ai còn dám phạt hắn chứ?
Trong lúc nhất thời, Long Quỳ khó chịu như ăn một con ruồi bọ chết vậy.
Ngay sau đó, Lạc Minh Ngọc đi cùng với Trác Uyên, vênh váo tự đắc đi vào trong, người đi theo bên cạnh cũng khiếp sợ, lại cũng âm thầm cười trộm Bàng thống lĩnh và Lạc Minh Viễn.
Chỉ để lại hai người Long Quỳ và Long Kiệt đứng tại chỗ ngũ vị tạp trần trong lòng.
Dù thế nào bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến, vốn tưởng rằng Trác Uyên chỉ biết tính kế và có tu vi hai tầng Tụ Khí, thế mà là trận sư ngũ cấp.
Một gia tộc nhỏ ở nơi hẻo lánh, sao lại có được nhân tài như vậy…