Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Trận pháp lớn (1)
Nhìn ra hình như lão nhân này còn có chút do dự vẻ, Trác Uyên bình đạm cười, nói: “Như vậy đi, coi như ta tổn thất, lại bán thêm một phần tình báo cho các ngươi.”
“Hừ, ngươi có tình báo gì chứ, còn có thể so với cả Tiềm Long Các chúng ta sao?” Long Quỳ kiêu ngạo ngẩng đầu, khinh thường nói.
Hơi hơi mỉm cười, Trác Uyên không tỏ ý kiến: “Ta biết thế lực của Tiềm Long Các trải rộng thiên hạ, nhưng miêu có đường của mèo, chuột có lời của chuột. Ta biết có lẽ các ngươi cũng không cảm kích.”
Long Quỳ bĩu môi, rõ ràng không tin, Long Kiệt cũng nhẹ nhàng lắc đầu. Chỉ có Long Cửu, một con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trác Uyên một cách nghiêm túc.
Nếu như là người khác nói ra câu này thì tuyệt đối Long Cửu sẽ khinh thường. Nhưng người này lại là Trác Uyên, những hành động của hắn đã làm cho lão ta vô cùng chấn động. Làm cho lão ta không thể không đặt toàn bộ sự chú ý lên từng lời nói và cử chỉ của hắn.
“Nói xem xem!”
Trác Uyên cười tà dị rồi nhẹ nhàng nói: “Các ngươi có biết người của U Minh Cốc đã tới sao?”
“Cái gì?”
Chấn động, Long Cửu sợ hãi kêu ra tiếng.
Kể từ khi khai quốc thì Ngự Hạ Thất Thế Gia đã phân xong lãnh địa, Thành Phong Lâm là địa vực do Tiềm Long Các quản lý, các thế gia khác sẽ không được phái người đóng giữ, nếu không sẽ tương đương với khiêu khích, sẽ khiến cho hai nhà đại chiến.
Đương nhiên, con cháu môn hạ du ngoạn khắp nơi sẽ không được xếp vào loại đó cho nên U Huyền có thể tới nơi này, Tiềm Long Các cũng sẽ không đi quản. Nhưng mà trưởng lão gia tộc và người mạnh lại không thể tùy ý tiến vào chiếm giữ, ít nhất phải được thế gia của địa phương đó đồng ý.
Trác Uyên đã nghe Lạc Minh Ngọc nói qua về quy tắc của bảy thế gia, cho nên mới thử một phen. Quả nhiên, qua vẻ mặt của bọn họ cũng biết được bọn họ không biết sự tồn tại của lão nhân kia.
“Chuyện này không có khả năng, tầm nhìn của Thành Phong Lâm vẫn luôn do ta phụ trách, không có thể có người lừa ta tùy ý tiến vào nơi này được.” Long Kiệt lắc lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói.
“Hừ, ngươi đừng nghe hắn, nhất định hắn đang lừa dối chúng ta.” Long Quỳ hung hăng trừng Trác Uyên rồi lạnh lùng nói.
Chỉ có Long Cửu, nhìn chằm chằm vào Trác Uyên rồi nghiêm túc nói: “Ngươi có chứng cứ gì không?”
Cười lắc đầu, Trác Uyên nhẹ nhàng nói: “Không có chứng cứ.”
“Vậy không phải là ngươi nói bừa sao.” Long Quỳ vung tay, cho Trác Uyên một cái nhìn khinh thường.
Trác Uyên bật cười một tiếng nói: “Có điều dáng vẻ của người kia là một lão nhân hói đầu, Thái Khung và tên Tôn gia chủ kai đều gọi hắn ta là Giản trưởng lão!”
“Ngốc ưng Giản Phàm sao?”
Một con mắt của Long Cửu đột nhiên co rụt lại, khí thế toàn thân không ngăn được mà phóng ra. Khí thế cường đại bức cho tất cả mọi người không khỏi cứng lại hơi thở rồi liên tục lui về phía sau.
Qua hồi lâu, mới bình tĩnh trở lại.
Trác Uyên thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trong lòng bất giác rùng mình. Vừa mới rồi trong khí thế của Long Cửu tràn ngập sát ý, đến cả tâm của hắn cũng không khỏi run lên.
“Cửu gia, ngài có quen lão nhân kia sao?” Trác Uyên thử nói.
“Đâu chỉ là quen, một Thần Nhãn của cửu thúc chính là bị hắn ta hủy.” Long Cửu không nói gì, Long Kiệt thở dài nói.
Nghe được lời này, trong lòng Trác Uyên không khỏi vui vẻ. Chỉ sợ ngươi không thù không oán, đã có thâm cừu đại hận thì càng tốt nha.
“Cửu gia nén bi thương!” Trác Uyên giả ý thở dài rồi lắc đầu nói.
Long Cửu vẫy tay, hàn quang trong mắt lão ta chợt lóe rồi biến mất: “Được, nếu ngươi có thể nói ra tướng mạo của người nọ, vậy lão phu sex tin tưởng ngươi. Cách nơi này trăm mét có một biệt viên, các ngươi đi nơi đó đi.”
“Đa tạ Cửu gia!” Trác Uyên bỗng ôm quyền, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, dẫn theo Bàng thống lĩnh đi ra phía ngoài. Nhưng còn chưa đi được vài bước, đã truyền đến giọng nói âm trầm của Long Cửu.
“Tiểu tử, ngươi nhìn thấy lão quỷ kia ở chỗ nào?”
Dừng lại bước chân, Trác Uyên nhẹ nhàng nói: “Thái gia, có điều chắc hiện tại đang ở Tôn gia.”
“Đã biết!” Long Cửu gật đầu, hai nắm tay phát ra tiếng xương rắc. Sau khi đợi cho hai người Trác Uyên rời đi mới lạnh lùng nói: “A Kiệt, truyền tin về gia tộc, bảo bọn họ phái thêm mấy người trưởng lão tới, ta không muốn Giản Phàm còn sống mà rời khỏi nơi này. Mặt khác, trong lúc này, các ngươi dọn dẹp căn viện kia, coi chừng Lạc gia, ta không muốn bọn họ gặp phải chuyện gì sẽ làm cho tên Giản Phàm chạy mất.”
“Cửu thúc, đối phương là trưởng lão U Minh Cốc, nếu như hắn chết ở chỗ này, chỉ sợ đại chiến hai nhà sẽ không thể tránh khỏi.” Long Kiệt nhìn Long Cửu một cái, lo lắng nói.
“Hừ, lần này chính hắn ta không tuân thủ quy củ, đi vào địa bàn của lão phu. Nếu như lão phu để cho hắn ta còn sống mà trở về thì thật có lỗivới con mắt mà lão phu đã mất kia.”
Long Kiệt thấy khuyên bảo không có kết quả đành phải thầm than một tiếng, đi xuống với Long Quỳ. Chỉ là trong giây phút bọn họ rời đi, nghe thấy tiếng cười phẫn nộ của Long Cửu…
Sáng sớm ngày thứ hai, Trác Uyên mang theo ba người Lạc gia dọn ra khỏi khách điếm, đi tới biệt viện mà Long Cửu cấp cung. Đây là căn nhà mà Tiềm Long Các dùng để chiêu đãi khách, không nhỏ hơn vân trang trước kia của Lạc gia trước là bao. Chính là căn nhà tốt nhất, không gì sánh nổi.
Mà khi cơ sở ngầm của các gia tộc nhìn chằm chằm vào Lạc gia có được tin tức này thì lập tức hồi bẩm.
Trong lúc nhất thời, chuyện Lạc gia vào ở Tiềm Long Các đã khắp phố lớn ngõ nhỏ. Tất cả mọi người biết, Tiềm Long Các không chỉ là chỗ dựa lớn của Lạc gia, hơn nữa còn cực kỳ coi trọng Lạc gia, nếu không sẽ không thể nào cho bọn họ một biệt viện riêng như vậy, bảo vệ chặt chẽ ngày đêm.
Sau khi Thái gia và Tôn gia biết được, càng cảm thấy may mắn lúc ấy không có đồng ý yêu cầu của Giản trưởng lão. Nếu không xem cái tình hình này, ai dám thương tổn Lạc gia, Tiềm Long Các không diệt người đó không được.
Cứ như vậy, vào giây phút Lạc gia bước vào cái sân kia, nháy mắt được công nhận là gia tộc đệ nhất Thành Phong Lâm, sánh ngang với các gia tộc giàu có như Thái gia và Tôn gia, tuy rằng bọn họ chỉ có bốn người.
“Sau này chúng ta sẽ ở tại nơi này sao?”
Mới vào cái kia sân, Lạc Minh Ngọc đã bị sự rộng lớn của viện làm cho khiếp sợ, đặc biệt là đám hộ vệ ba bước một tốp, năm bước một trạm canh giữ, đều là cao thủ Tụ Khí Cảnh trở lên. Còn có hơn hai mươi thủ vệ đặc biệt thân khoác kim giáp canh giữ ở các phương hướng, bọn họ cho nàng ta cảm giác giống như phụ thân của nàng ta vậy, thực rõ ràng đều là cao thủ Đoán Cốt Cảnh trở lên.
Đội hình thủ vệ mạnh mẽ như vậy, cũng chỉ có Ngự Hạ Thất Thế Gia mới có thể làm được.
Lạc Minh Viễn và Bàng thống lĩnh cũng không khỏi nhìn đến ngây người, Bàng thống lĩnh bị khí tràng của đông đảo cao thủ làm cho kinh sợ, còn Lạc Minh Viễn thì tràn ngập tò mò.
“Hừ, ngươi có tình báo gì chứ, còn có thể so với cả Tiềm Long Các chúng ta sao?” Long Quỳ kiêu ngạo ngẩng đầu, khinh thường nói.
Hơi hơi mỉm cười, Trác Uyên không tỏ ý kiến: “Ta biết thế lực của Tiềm Long Các trải rộng thiên hạ, nhưng miêu có đường của mèo, chuột có lời của chuột. Ta biết có lẽ các ngươi cũng không cảm kích.”
Long Quỳ bĩu môi, rõ ràng không tin, Long Kiệt cũng nhẹ nhàng lắc đầu. Chỉ có Long Cửu, một con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trác Uyên một cách nghiêm túc.
Nếu như là người khác nói ra câu này thì tuyệt đối Long Cửu sẽ khinh thường. Nhưng người này lại là Trác Uyên, những hành động của hắn đã làm cho lão ta vô cùng chấn động. Làm cho lão ta không thể không đặt toàn bộ sự chú ý lên từng lời nói và cử chỉ của hắn.
“Nói xem xem!”
Trác Uyên cười tà dị rồi nhẹ nhàng nói: “Các ngươi có biết người của U Minh Cốc đã tới sao?”
“Cái gì?”
Chấn động, Long Cửu sợ hãi kêu ra tiếng.
Kể từ khi khai quốc thì Ngự Hạ Thất Thế Gia đã phân xong lãnh địa, Thành Phong Lâm là địa vực do Tiềm Long Các quản lý, các thế gia khác sẽ không được phái người đóng giữ, nếu không sẽ tương đương với khiêu khích, sẽ khiến cho hai nhà đại chiến.
Đương nhiên, con cháu môn hạ du ngoạn khắp nơi sẽ không được xếp vào loại đó cho nên U Huyền có thể tới nơi này, Tiềm Long Các cũng sẽ không đi quản. Nhưng mà trưởng lão gia tộc và người mạnh lại không thể tùy ý tiến vào chiếm giữ, ít nhất phải được thế gia của địa phương đó đồng ý.
Trác Uyên đã nghe Lạc Minh Ngọc nói qua về quy tắc của bảy thế gia, cho nên mới thử một phen. Quả nhiên, qua vẻ mặt của bọn họ cũng biết được bọn họ không biết sự tồn tại của lão nhân kia.
“Chuyện này không có khả năng, tầm nhìn của Thành Phong Lâm vẫn luôn do ta phụ trách, không có thể có người lừa ta tùy ý tiến vào nơi này được.” Long Kiệt lắc lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói.
“Hừ, ngươi đừng nghe hắn, nhất định hắn đang lừa dối chúng ta.” Long Quỳ hung hăng trừng Trác Uyên rồi lạnh lùng nói.
Chỉ có Long Cửu, nhìn chằm chằm vào Trác Uyên rồi nghiêm túc nói: “Ngươi có chứng cứ gì không?”
Cười lắc đầu, Trác Uyên nhẹ nhàng nói: “Không có chứng cứ.”
“Vậy không phải là ngươi nói bừa sao.” Long Quỳ vung tay, cho Trác Uyên một cái nhìn khinh thường.
Trác Uyên bật cười một tiếng nói: “Có điều dáng vẻ của người kia là một lão nhân hói đầu, Thái Khung và tên Tôn gia chủ kai đều gọi hắn ta là Giản trưởng lão!”
“Ngốc ưng Giản Phàm sao?”
Một con mắt của Long Cửu đột nhiên co rụt lại, khí thế toàn thân không ngăn được mà phóng ra. Khí thế cường đại bức cho tất cả mọi người không khỏi cứng lại hơi thở rồi liên tục lui về phía sau.
Qua hồi lâu, mới bình tĩnh trở lại.
Trác Uyên thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trong lòng bất giác rùng mình. Vừa mới rồi trong khí thế của Long Cửu tràn ngập sát ý, đến cả tâm của hắn cũng không khỏi run lên.
“Cửu gia, ngài có quen lão nhân kia sao?” Trác Uyên thử nói.
“Đâu chỉ là quen, một Thần Nhãn của cửu thúc chính là bị hắn ta hủy.” Long Cửu không nói gì, Long Kiệt thở dài nói.
Nghe được lời này, trong lòng Trác Uyên không khỏi vui vẻ. Chỉ sợ ngươi không thù không oán, đã có thâm cừu đại hận thì càng tốt nha.
“Cửu gia nén bi thương!” Trác Uyên giả ý thở dài rồi lắc đầu nói.
Long Cửu vẫy tay, hàn quang trong mắt lão ta chợt lóe rồi biến mất: “Được, nếu ngươi có thể nói ra tướng mạo của người nọ, vậy lão phu sex tin tưởng ngươi. Cách nơi này trăm mét có một biệt viên, các ngươi đi nơi đó đi.”
“Đa tạ Cửu gia!” Trác Uyên bỗng ôm quyền, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, dẫn theo Bàng thống lĩnh đi ra phía ngoài. Nhưng còn chưa đi được vài bước, đã truyền đến giọng nói âm trầm của Long Cửu.
“Tiểu tử, ngươi nhìn thấy lão quỷ kia ở chỗ nào?”
Dừng lại bước chân, Trác Uyên nhẹ nhàng nói: “Thái gia, có điều chắc hiện tại đang ở Tôn gia.”
“Đã biết!” Long Cửu gật đầu, hai nắm tay phát ra tiếng xương rắc. Sau khi đợi cho hai người Trác Uyên rời đi mới lạnh lùng nói: “A Kiệt, truyền tin về gia tộc, bảo bọn họ phái thêm mấy người trưởng lão tới, ta không muốn Giản Phàm còn sống mà rời khỏi nơi này. Mặt khác, trong lúc này, các ngươi dọn dẹp căn viện kia, coi chừng Lạc gia, ta không muốn bọn họ gặp phải chuyện gì sẽ làm cho tên Giản Phàm chạy mất.”
“Cửu thúc, đối phương là trưởng lão U Minh Cốc, nếu như hắn chết ở chỗ này, chỉ sợ đại chiến hai nhà sẽ không thể tránh khỏi.” Long Kiệt nhìn Long Cửu một cái, lo lắng nói.
“Hừ, lần này chính hắn ta không tuân thủ quy củ, đi vào địa bàn của lão phu. Nếu như lão phu để cho hắn ta còn sống mà trở về thì thật có lỗivới con mắt mà lão phu đã mất kia.”
Long Kiệt thấy khuyên bảo không có kết quả đành phải thầm than một tiếng, đi xuống với Long Quỳ. Chỉ là trong giây phút bọn họ rời đi, nghe thấy tiếng cười phẫn nộ của Long Cửu…
Sáng sớm ngày thứ hai, Trác Uyên mang theo ba người Lạc gia dọn ra khỏi khách điếm, đi tới biệt viện mà Long Cửu cấp cung. Đây là căn nhà mà Tiềm Long Các dùng để chiêu đãi khách, không nhỏ hơn vân trang trước kia của Lạc gia trước là bao. Chính là căn nhà tốt nhất, không gì sánh nổi.
Mà khi cơ sở ngầm của các gia tộc nhìn chằm chằm vào Lạc gia có được tin tức này thì lập tức hồi bẩm.
Trong lúc nhất thời, chuyện Lạc gia vào ở Tiềm Long Các đã khắp phố lớn ngõ nhỏ. Tất cả mọi người biết, Tiềm Long Các không chỉ là chỗ dựa lớn của Lạc gia, hơn nữa còn cực kỳ coi trọng Lạc gia, nếu không sẽ không thể nào cho bọn họ một biệt viện riêng như vậy, bảo vệ chặt chẽ ngày đêm.
Sau khi Thái gia và Tôn gia biết được, càng cảm thấy may mắn lúc ấy không có đồng ý yêu cầu của Giản trưởng lão. Nếu không xem cái tình hình này, ai dám thương tổn Lạc gia, Tiềm Long Các không diệt người đó không được.
Cứ như vậy, vào giây phút Lạc gia bước vào cái sân kia, nháy mắt được công nhận là gia tộc đệ nhất Thành Phong Lâm, sánh ngang với các gia tộc giàu có như Thái gia và Tôn gia, tuy rằng bọn họ chỉ có bốn người.
“Sau này chúng ta sẽ ở tại nơi này sao?”
Mới vào cái kia sân, Lạc Minh Ngọc đã bị sự rộng lớn của viện làm cho khiếp sợ, đặc biệt là đám hộ vệ ba bước một tốp, năm bước một trạm canh giữ, đều là cao thủ Tụ Khí Cảnh trở lên. Còn có hơn hai mươi thủ vệ đặc biệt thân khoác kim giáp canh giữ ở các phương hướng, bọn họ cho nàng ta cảm giác giống như phụ thân của nàng ta vậy, thực rõ ràng đều là cao thủ Đoán Cốt Cảnh trở lên.
Đội hình thủ vệ mạnh mẽ như vậy, cũng chỉ có Ngự Hạ Thất Thế Gia mới có thể làm được.
Lạc Minh Viễn và Bàng thống lĩnh cũng không khỏi nhìn đến ngây người, Bàng thống lĩnh bị khí tràng của đông đảo cao thủ làm cho kinh sợ, còn Lạc Minh Viễn thì tràn ngập tò mò.