-
Chương 4
Nhưng ta vẫn muốn ngươi đáp ứng ta ba điều kiện. Thứ nhất, ta xuất thân phú quý, không thể chịu khổ, ta muốn ngươi mang ba trăm lượng vàng đến cầu hôn ta. Thứ hai, ta nghe nói ngươi có một thanh mai trúc mã, không biết sau này nếu ngươi phát đạt, có cưới thêm nàng không?"
Ta nhìn vào mặt Bồi Thiệu.
Hắn đã bị tuyết lớn làm cho đông cứng, mắt đen như mực, cột sống thẳng tắp dần dần cong xuống.
Bồi Thiệu khàn giọng nói: "Ba trăm lượng vàng, không nạp thiếp, có được nữ nhi Dương gia làm thê tử, là phúc của Bồi Thiệu."
Tuyết rơi càng lúc càng dày, như một tấm màn ngăn cách giữa hắn và ta.
Ta nhẹ gật đầu.
Bồi Thiệu tiếp tục hỏi: "Điều kiện thứ ba là gì?"
"Điều kiện thứ ba, ta muốn ngươi vào ngày Lạp Nhật*, hái cho ta một bó hồng mai trên đỉnh núi tuyết ở Tây Sơn."
*Ngày Lạp Nhật: rơi vào ngày 8 tháng 12 âm lịch, là một lễ truyền thống quan trọng ở Trung Quốc. Trong ngày này, người dân nấu cháo Lạp Bát từ gạo, đậu và hạt để thưởng thức. Họ cũng tổ chức lễ cúng tổ tiên và thần linh, trang trí nhà cửa, thực hiện các hoạt động từ thiện như phát cháo cho người nghèo, và thăm hỏi người thân để cầu mong sức khỏe, mùa màng bội thu và hạnh phúc gia đình.
Bồi Thiệu đã chuẩn bị tinh thần bị làm khó.
Nhưng không ngờ đó lại là một yêu cầu đơn giản của nữ nhi, hắn chớp mắt chậm rãi, tuyết rơi trên lông mi bị hơi nóng làm tan chảy, giống như một giọt lệ nóng.
Khi ngẩng đầu lên, hắn kinh ngạc.
Người con gái cao quý trong đình từ khi gặp đã khinh bỉ hắn, lúc này lại mỉm cười dịu dàng, nụ cười là một sự bình thản hiếm hoi.
Dường như trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy đã thấy nụ cười dịu dàng này vô số lần, không hiểu sao, trong lòng dâng lên một nỗi đau xót khó chịu.
Tâm như bị xé toạc một vết thương lớn.
Chỉ cảm thấy tuyết bay đầy trời tràn vào vết thương trong lòng, chỉ còn lại nỗi đau thấu xương.
Hắn nghe thấy giọng mình, đau xót không nói nên lời, chỉ thốt ra một câu:
"Được."
Trong thời loạn thế, người bình thường kiếm sống đã khó, huống chi là kiếm đủ ba trăm lượng vàng?
Phụ thân nghe chuyện này, cũng không ngăn cản, một là muốn xem Bồi Thiệu làm sao để kiếm được ba trăm lượng vàng; hai là nếu đến lúc đó hắn không kiếm đủ, phụ thân sẽ thay hắn bù vào.
Chỉ có nhũ mẫu từ nhỏ chăm sóc ta, từng trải qua hôn nhân, lo lắng cho ta:
"Tiểu thư, còn chưa thành thân, cô đã đối xử với hắn như vậy, nếu sau này hắn thật sự phát đạt, nhất định sẽ ghi nhớ chuyện này mà đối xử hà khắc với cô."
Tay ta vẫn không ngừng vẽ trên án thư, nghe vậy chỉ khẽ cười.
Nhũ mẫu không biết rõ con người của Bồi Thiệu.
Dù đối xử tốt với hắn thế nào, hắn cũng không nhớ.
Kiếp trước, ta gả cho Bồi Thiệu, không thể nói là không tận tâm. Chưa từng dựa vào thân phận để làm khó hắn, đã gả thì thật lòng muốn cùng hắn chung sống, mười năm thanh xuân đều dành cho hắn, ban đầu lo liệu việc nhà, sau này thu xếp cho các phụ nữ trong dòng họ, vợ con của những tướng lĩnh dưới trướng hắn đều do ta chăm sóc.
Khi hắn khởi binh, thiếu lương thực, ta đem sính lễ của mình ra, tất cả đều đưa vào túi hành quân của hắn.
Năm này qua năm khác, mới thấy rõ bộ mặt và phẩm chất của hắn.
Là hắn không xứng.
Không xứng với tình cảm chân thành của ta, không xứng để ta gả cho hắn.
Ta muốn hắn kiếm ba trăm lượng vàng, chỉ để xem hắn nhục nhã thế nào mà xoay sở được số tiền ấy, cũng là để giảm bớt nỗi hận trong lòng ta.
Ta đã lợi dụng mối quan hệ mà mẫu thân để lại, truyền tin ra ngoài, rằng bất kể Bồi Thiệu làm gì, không chỉ không được giúp đỡ mà còn phải khiến từng bước đi của hắn trở nên khó khăn.
Chớ nói ba trăm lượng vàng.
Đến một đồng xu, hắn cũng kiếm không được, ăn mặc cũng trở thành vấn đề.
Trước đó, ta đã ra lệnh cho người phá hoại căn nhà tranh của hắn, thêm vào tuyết rơi suốt đêm, căn nhà tranh sập xuống, cuối cùng hắn không còn nơi trú ngụ, cũng không còn đường đi.
Hắn đã ký hợp đồng sinh tử với đấu trường ngầm ngoài thành Hoa Âm tám mươi dặm.
Đấu với mãnh thú để giải trí cho đám quý nhân, vì gần đây hắn được Dương công ưu ái, người quản lý đấu trường đặc biệt tăng giá cho hắn, thắng một trận được một lượng vàng. Nếu ch/3t trên đấu trường, sống ch/3t tự chịu.
Ngày hắn lên đấu trường, ta đội nón rộng vành che mặt, đích thân đến hiện trường.
Lên lầu hai của gian nhà quý tộc, từ trên cao nhìn xuống toàn cảnh đấu trường.
Ta nhìn vào mặt Bồi Thiệu.
Hắn đã bị tuyết lớn làm cho đông cứng, mắt đen như mực, cột sống thẳng tắp dần dần cong xuống.
Bồi Thiệu khàn giọng nói: "Ba trăm lượng vàng, không nạp thiếp, có được nữ nhi Dương gia làm thê tử, là phúc của Bồi Thiệu."
Tuyết rơi càng lúc càng dày, như một tấm màn ngăn cách giữa hắn và ta.
Ta nhẹ gật đầu.
Bồi Thiệu tiếp tục hỏi: "Điều kiện thứ ba là gì?"
"Điều kiện thứ ba, ta muốn ngươi vào ngày Lạp Nhật*, hái cho ta một bó hồng mai trên đỉnh núi tuyết ở Tây Sơn."
*Ngày Lạp Nhật: rơi vào ngày 8 tháng 12 âm lịch, là một lễ truyền thống quan trọng ở Trung Quốc. Trong ngày này, người dân nấu cháo Lạp Bát từ gạo, đậu và hạt để thưởng thức. Họ cũng tổ chức lễ cúng tổ tiên và thần linh, trang trí nhà cửa, thực hiện các hoạt động từ thiện như phát cháo cho người nghèo, và thăm hỏi người thân để cầu mong sức khỏe, mùa màng bội thu và hạnh phúc gia đình.
Bồi Thiệu đã chuẩn bị tinh thần bị làm khó.
Nhưng không ngờ đó lại là một yêu cầu đơn giản của nữ nhi, hắn chớp mắt chậm rãi, tuyết rơi trên lông mi bị hơi nóng làm tan chảy, giống như một giọt lệ nóng.
Khi ngẩng đầu lên, hắn kinh ngạc.
Người con gái cao quý trong đình từ khi gặp đã khinh bỉ hắn, lúc này lại mỉm cười dịu dàng, nụ cười là một sự bình thản hiếm hoi.
Dường như trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy đã thấy nụ cười dịu dàng này vô số lần, không hiểu sao, trong lòng dâng lên một nỗi đau xót khó chịu.
Tâm như bị xé toạc một vết thương lớn.
Chỉ cảm thấy tuyết bay đầy trời tràn vào vết thương trong lòng, chỉ còn lại nỗi đau thấu xương.
Hắn nghe thấy giọng mình, đau xót không nói nên lời, chỉ thốt ra một câu:
"Được."
Trong thời loạn thế, người bình thường kiếm sống đã khó, huống chi là kiếm đủ ba trăm lượng vàng?
Phụ thân nghe chuyện này, cũng không ngăn cản, một là muốn xem Bồi Thiệu làm sao để kiếm được ba trăm lượng vàng; hai là nếu đến lúc đó hắn không kiếm đủ, phụ thân sẽ thay hắn bù vào.
Chỉ có nhũ mẫu từ nhỏ chăm sóc ta, từng trải qua hôn nhân, lo lắng cho ta:
"Tiểu thư, còn chưa thành thân, cô đã đối xử với hắn như vậy, nếu sau này hắn thật sự phát đạt, nhất định sẽ ghi nhớ chuyện này mà đối xử hà khắc với cô."
Tay ta vẫn không ngừng vẽ trên án thư, nghe vậy chỉ khẽ cười.
Nhũ mẫu không biết rõ con người của Bồi Thiệu.
Dù đối xử tốt với hắn thế nào, hắn cũng không nhớ.
Kiếp trước, ta gả cho Bồi Thiệu, không thể nói là không tận tâm. Chưa từng dựa vào thân phận để làm khó hắn, đã gả thì thật lòng muốn cùng hắn chung sống, mười năm thanh xuân đều dành cho hắn, ban đầu lo liệu việc nhà, sau này thu xếp cho các phụ nữ trong dòng họ, vợ con của những tướng lĩnh dưới trướng hắn đều do ta chăm sóc.
Khi hắn khởi binh, thiếu lương thực, ta đem sính lễ của mình ra, tất cả đều đưa vào túi hành quân của hắn.
Năm này qua năm khác, mới thấy rõ bộ mặt và phẩm chất của hắn.
Là hắn không xứng.
Không xứng với tình cảm chân thành của ta, không xứng để ta gả cho hắn.
Ta muốn hắn kiếm ba trăm lượng vàng, chỉ để xem hắn nhục nhã thế nào mà xoay sở được số tiền ấy, cũng là để giảm bớt nỗi hận trong lòng ta.
Ta đã lợi dụng mối quan hệ mà mẫu thân để lại, truyền tin ra ngoài, rằng bất kể Bồi Thiệu làm gì, không chỉ không được giúp đỡ mà còn phải khiến từng bước đi của hắn trở nên khó khăn.
Chớ nói ba trăm lượng vàng.
Đến một đồng xu, hắn cũng kiếm không được, ăn mặc cũng trở thành vấn đề.
Trước đó, ta đã ra lệnh cho người phá hoại căn nhà tranh của hắn, thêm vào tuyết rơi suốt đêm, căn nhà tranh sập xuống, cuối cùng hắn không còn nơi trú ngụ, cũng không còn đường đi.
Hắn đã ký hợp đồng sinh tử với đấu trường ngầm ngoài thành Hoa Âm tám mươi dặm.
Đấu với mãnh thú để giải trí cho đám quý nhân, vì gần đây hắn được Dương công ưu ái, người quản lý đấu trường đặc biệt tăng giá cho hắn, thắng một trận được một lượng vàng. Nếu ch/3t trên đấu trường, sống ch/3t tự chịu.
Ngày hắn lên đấu trường, ta đội nón rộng vành che mặt, đích thân đến hiện trường.
Lên lầu hai của gian nhà quý tộc, từ trên cao nhìn xuống toàn cảnh đấu trường.