Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-889
Chương 888: Bảo hổ lột da
Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Vu" tiếng gió đại tác.
Hai ngôi sao như hai đoàn thiên hỏa không ngừng thiêu đốt trong lòng bàn tay Cửu Minh, trận trận lực lượng diệt không ngừng ép xuống, cuối cùng ép cho thân hình y thấp hơn một phần.
"Ầm ầm" hai tiếng nổ đùng, gần như đồng thời vang lên.
Hai ngôi sao diệt ma rốt cuộc bị hao hết lực lượng cuối cùng, ầm vang vỡ ra.
Cửu Minh bị cỗ lực lượng cuồng bạo này chấn động, lảo đảo lùi lại hai bước, nhưng lập tức đứng vững vàng lại.
"Chút uy lực Tam Tinh Diệt Ma ấy, so với năm đó Bồ Đề lão tổ thi triển đơn giản khác nhau một trời một vực." Y nhìn thoáng qua hai tay huyết hồng bị thiêu đốt, sau đó nhìn về phía Thẩm Lạc, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai.
Một khắc này, nụ cười khinh thị trên mặt y, in dấu thật sâu trong lòng Thẩm Lạc.
Đối mặt cường giả như Cửu Minh, cuối cùng hắn vẫn quá mức nhỏ yếu.
"Ngưu Ma Vương, sự kiên nhẫn của ta đã bị tiểu tử Nhân tộc này làm hao hết, ngươi nếu không chịu giao ra Thiên Sách, ta cũng không giết từng tên nữa, lần này ta giết sạch bọn hắn." Ánh mắt Cửu Minh âm lãnh, chậm rãi nói.
Nói xong, một bàn tay y chậm rãi dựng lên, trong lòng bàn tay xuất hiện lôi điện màu đỏ sậm giao thoa tại đầu ngón tay, "Phích lịch" rung động, từ đó tản mát ra một cỗ uy áp đáng sợ.
Chỉ thấy ngón tay y chà một cái, một đạo lôi điện màu đỏ bắn ra, hóa thành một vệt ánh sáng đánh vào dưới bụng Thẩm Lạc.
Phần bụng Thẩm Lạc lập tức bị lôi điện vỡ ra một vết rách, da thịt bị cháy, nhìn thấy mà giật mình.
Thấy mặt mũi Thẩm Lạc tràn đầy thống khổ ngã trên mặt đất, trong mắt Cửu Minh tràn đầy vẻ đắc ý, đầu ngón tay lại chà một cái, điện quang lập tức tùy ý nhảy lên trong lòng bàn tay.
"Dừng tay đi, Thiên Sách, ta cho ngươi. Tất cả hậu quả ta gánh chịu, buông tha những người khác đi." Ngưu Ma Vương cắn răng nói.
"Hắc hắc, ngươi nếu nói sớm một chút, có lẽ ta sẽ đồng ý, nhưng bây giờ... Trừ Thiên Sách, ta còn muốn tiểu tử kia." Cửu Minh đưa tay chỉ Thẩm Lạc, cười nói.
"Cửu Minh, ngươi chớ có được một tấc lại muốn tiến một thước, cùng lắm thì ta sẽ phá hủy Thiên Sách, chúng ta cá chết lưới rách, ngọc thạch câu phần." Ánh mắt Ngưu Ma Vương trầm xuống, oán hận nói.
Cửu Minh nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ do dự, tựa hồ đang cân nhắc có nên bức bách tiếp Ngưu Ma Vương hay không.
"Thôi, dù sao ta đã để mắt tới tiểu tử kia, hắn trốn được lần này, cũng trốn không thoát lần sau. Ta đáp ứng điều kiện ngươi, giao Thiên Sách ra đi." Cửu Minh thở dài, nói.
"Bảo bọn hắn dừng tay hết đi." Ngưu Ma Vương nói.
Cửu Minh liếc qua hai tộc yêu ma nơi xa còn đang giao chiến, trong miệng quát lớn một tiếng: "Tất cả yêu ma nghe lệnh, dừng tay."
Một tiếng này vang dội như sấm nổ, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Tích Lôi sơn.
Tất cả yêu ma nghe vậy, nhao nhao ngừng truy sát Ngọc Hồ bộ tộc. Ngọc hồ tộc nhân còn sót lại không nhiều lúc này mới nhao nhao tụ lại cùng nhau, tụ tập về phía Ngưu Ma Vương bên này.
Thẩm Lạc lấy Đại Khai Bác Thuật chữa trị thương tích dưới bụng, được Tiểu Ngọc nâng đỡ lên, lại xem xét Ngọc Hồ tộc nhân chung quanh, trong lòng không khỏi sinh ra vẻ bi thương.
Vốn hơn mấy ngàn Ngọc Hồ bộ tộc, trải qua cuộc chiến này, cũng chỉ còn lại rải rác hơn ba trăm người, tất cả đều bị thương, thần sắc uể oải, nhìn thê thảm không gì sánh được.
"Phụ vương." Hồng Hài Nhi thấy Ngưu Ma Vương bị trọng thương, lập tức lao đến.
Vạn Tuế Hồ Vương bị thương rất nặng, cũng được tộc nhân nâng đỡ vây quanh.
"Ta cũng không muốn nói nhiều, các ngươi chỉnh đốn một chút, mau mau rời Tích Lôi sơn đi." Ngưu Ma Vương mở miệng nói.
"Hứa hẹn cùng Ma tộc, không khác bảo hổ lột da, Ngọc Hồ bộ tộc ta kéo dài bách thế, cuối cùng cũng có một kiếp này, bất quá là tử chiến thôi, có ai sợ chứ?" Vạn Tuế Hồ Vương nhíu mày lại, nói ra.
"Không sợ." Đám người Hồ tộc sau lưng, trăm miệng một lời.
"Không phải là chuyện sợ hay không, chỉ là uổng công mất mệnh, không có ý nghĩa." Ngưu Ma Vương lắc đầu nói.
"Thừa dịp ta còn chưa đổi ý, các ngươi những lâu la này, tranh thủ thời gian cút hết đi." Cửu Minh tùy ý cười nói.
Lời này vừa ra, đám Ngọc Hồ bộ tộc giận tím mặt, từng kẻ trợn mắt nhìn nhau.
"Người không phải đầu não thì không rõ, đừng làm chuyện vô vị, dẫn bọn hắn đi thôi, chiếu cố tốt Ngọc nhi." Ngưu Ma liếc mắt nhìn chằm chằm Vạn Tuế Hồ Vương, mở miệng nói.
Vạn Tuế Hồ Vương nghe vậy, trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi nhẹ gật đầu.
"Ta không tin Cửu Minh giữ lời, chỉ có thể ở nơi này kéo dài chút thời gian, nếu một khi xuất hiện biến cố, ngươi hãy dùng độn thuật mang Ngọc nhi bọn hắn tận lực rời xa. Nếu có thể, dẫn bọn hắn còn sống đi tìm Trấn Nguyên Đại Tiên tìm kiếm che chở." Trong đầu Thẩm Lạc bỗng nhiên vang lên thanh âm Ngưu Ma Vương truyền âm.
"Ta... Ta đáp ứng ngươi." Thẩm Lạc thở dài một tiếng, trả lời.
Ngưu Ma Vương nghe xong, khóe mắt thoáng lộ ra một phần ý cười, lại kêu Hồng Hài Nhi tới trước người, căn dặn nó.
Một màn này, nhìn thực sự giống như phó thác hậu sự, khiến cho lòng người chua xót.
"Ngươi đã làm tốn quá nhiều thời gian, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước." Cửu Minh nói.
Ngưu Ma Vương nghe vậy, quay đầu, lạnh lùng nhìn thoáng qua, cổ tay chuyển một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một cuốn sách màu vàng.
Cửu Minh liếc nhìn cuốn sách màu vàng, thần sắc trên mặt lập tức xảy ra biến hóa.
"Thiên Sách ngay ở chỗ này, nói sẽ cho ngươi, sẽ không đổi ý, ngươi gấp cái gì?" Ngưu Ma Vương hỏi.
Cửu Minh hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
"Đại vương, Ngọc nhi lưu lại cùng ngài." Ngọc Diện công chúa theo bên cạnh Ngưu Ma Vương, bình tĩnh nói.
Ngưu Ma Vương vuốt nhẹ tóc của nàng, ôn nhu nói: "Nàng đi cùng bọn Hồ Vương trước đi, ta sẽ đuổi kịp theo sau các ngươi, mang theo nàng, ta rất khó thoát thân."
"Đại vương bị thương nặng như thế, Ma tộc làm sao có thể bỏ qua cho đại vương? Đại vương cần gì lừa gạt ta? Ngọc nhi một kiếp này có thể trong sự ngơ ngơ ngác ngác tỉnh lại, ở cùng đại vương những ngày qua đã rất thỏa mãn, hiện tại chỉ cầu có thể cùng đại vương đồng sinh cộng tử, chết cũng không tiếc." Ngọc Diện công chúa nghe vậy, thần sắc không đổi, tiếp tục nói.
"Ngọc nhi..." Vạn Tuế Hồ Vương nghe vậy, nhịn không được kêu lên.
Ngưu Ma Vương đầy mắt cưng chiều, ôm Ngọc Diện công chúa vào trong ngực, đưa tay vỗ nhẹ phần gáy của nàng. Hai mắt nàng liền tối đen, ngất đi.
"Dẫn bọn hắn đi thôi..." Gã giãy dụa đứng dậy, giao Ngọc Diện công chúa cho Vạn Tuế Hồ Vương.
Vạn Tuế Hồ Vương ôm ngang ái nữ, im lặng nhẹ gật đầu.
Sau đó, lão hiệu lệnh chúng tộc nhân, tự mình điều động pháp khí phi hành, nhao nhao bay lên không trung.
Thẩm Lạc nhìn về phía Ngưu Ma Vương rồi ôm quyền, dắt tay Tiểu Ngọc bay vào không trung.
Hồng Hài Nhi cúi đầu đứng tại chỗ thật lâu, cuối cùng dưới giọng la mắng phẫn nộ của Ngưu Ma Vương, đi theo đám người phi thăng lên.
Chờ đám người bay ra cao mấy trăm trượng, phía dưới bỗng nhiên có một tầng màn sáng sáng lên, lần nữa bao phủ lại Tích Lôi sơn, đúng là Phong Thiên đại trận trước đó bị Tam Tinh Diệt Ma phá hư, lần nữa chữa trị khép kín.
"Ta đã đúng hẹn thả bọn hắn đi, hiện tại đến ngươi biểu hiện thành ý." Cửu Minh liếc bầu trời một cái, mở miệng nói.
Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Vu" tiếng gió đại tác.
Hai ngôi sao như hai đoàn thiên hỏa không ngừng thiêu đốt trong lòng bàn tay Cửu Minh, trận trận lực lượng diệt không ngừng ép xuống, cuối cùng ép cho thân hình y thấp hơn một phần.
"Ầm ầm" hai tiếng nổ đùng, gần như đồng thời vang lên.
Hai ngôi sao diệt ma rốt cuộc bị hao hết lực lượng cuối cùng, ầm vang vỡ ra.
Cửu Minh bị cỗ lực lượng cuồng bạo này chấn động, lảo đảo lùi lại hai bước, nhưng lập tức đứng vững vàng lại.
"Chút uy lực Tam Tinh Diệt Ma ấy, so với năm đó Bồ Đề lão tổ thi triển đơn giản khác nhau một trời một vực." Y nhìn thoáng qua hai tay huyết hồng bị thiêu đốt, sau đó nhìn về phía Thẩm Lạc, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai.
Một khắc này, nụ cười khinh thị trên mặt y, in dấu thật sâu trong lòng Thẩm Lạc.
Đối mặt cường giả như Cửu Minh, cuối cùng hắn vẫn quá mức nhỏ yếu.
"Ngưu Ma Vương, sự kiên nhẫn của ta đã bị tiểu tử Nhân tộc này làm hao hết, ngươi nếu không chịu giao ra Thiên Sách, ta cũng không giết từng tên nữa, lần này ta giết sạch bọn hắn." Ánh mắt Cửu Minh âm lãnh, chậm rãi nói.
Nói xong, một bàn tay y chậm rãi dựng lên, trong lòng bàn tay xuất hiện lôi điện màu đỏ sậm giao thoa tại đầu ngón tay, "Phích lịch" rung động, từ đó tản mát ra một cỗ uy áp đáng sợ.
Chỉ thấy ngón tay y chà một cái, một đạo lôi điện màu đỏ bắn ra, hóa thành một vệt ánh sáng đánh vào dưới bụng Thẩm Lạc.
Phần bụng Thẩm Lạc lập tức bị lôi điện vỡ ra một vết rách, da thịt bị cháy, nhìn thấy mà giật mình.
Thấy mặt mũi Thẩm Lạc tràn đầy thống khổ ngã trên mặt đất, trong mắt Cửu Minh tràn đầy vẻ đắc ý, đầu ngón tay lại chà một cái, điện quang lập tức tùy ý nhảy lên trong lòng bàn tay.
"Dừng tay đi, Thiên Sách, ta cho ngươi. Tất cả hậu quả ta gánh chịu, buông tha những người khác đi." Ngưu Ma Vương cắn răng nói.
"Hắc hắc, ngươi nếu nói sớm một chút, có lẽ ta sẽ đồng ý, nhưng bây giờ... Trừ Thiên Sách, ta còn muốn tiểu tử kia." Cửu Minh đưa tay chỉ Thẩm Lạc, cười nói.
"Cửu Minh, ngươi chớ có được một tấc lại muốn tiến một thước, cùng lắm thì ta sẽ phá hủy Thiên Sách, chúng ta cá chết lưới rách, ngọc thạch câu phần." Ánh mắt Ngưu Ma Vương trầm xuống, oán hận nói.
Cửu Minh nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ do dự, tựa hồ đang cân nhắc có nên bức bách tiếp Ngưu Ma Vương hay không.
"Thôi, dù sao ta đã để mắt tới tiểu tử kia, hắn trốn được lần này, cũng trốn không thoát lần sau. Ta đáp ứng điều kiện ngươi, giao Thiên Sách ra đi." Cửu Minh thở dài, nói.
"Bảo bọn hắn dừng tay hết đi." Ngưu Ma Vương nói.
Cửu Minh liếc qua hai tộc yêu ma nơi xa còn đang giao chiến, trong miệng quát lớn một tiếng: "Tất cả yêu ma nghe lệnh, dừng tay."
Một tiếng này vang dội như sấm nổ, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Tích Lôi sơn.
Tất cả yêu ma nghe vậy, nhao nhao ngừng truy sát Ngọc Hồ bộ tộc. Ngọc hồ tộc nhân còn sót lại không nhiều lúc này mới nhao nhao tụ lại cùng nhau, tụ tập về phía Ngưu Ma Vương bên này.
Thẩm Lạc lấy Đại Khai Bác Thuật chữa trị thương tích dưới bụng, được Tiểu Ngọc nâng đỡ lên, lại xem xét Ngọc Hồ tộc nhân chung quanh, trong lòng không khỏi sinh ra vẻ bi thương.
Vốn hơn mấy ngàn Ngọc Hồ bộ tộc, trải qua cuộc chiến này, cũng chỉ còn lại rải rác hơn ba trăm người, tất cả đều bị thương, thần sắc uể oải, nhìn thê thảm không gì sánh được.
"Phụ vương." Hồng Hài Nhi thấy Ngưu Ma Vương bị trọng thương, lập tức lao đến.
Vạn Tuế Hồ Vương bị thương rất nặng, cũng được tộc nhân nâng đỡ vây quanh.
"Ta cũng không muốn nói nhiều, các ngươi chỉnh đốn một chút, mau mau rời Tích Lôi sơn đi." Ngưu Ma Vương mở miệng nói.
"Hứa hẹn cùng Ma tộc, không khác bảo hổ lột da, Ngọc Hồ bộ tộc ta kéo dài bách thế, cuối cùng cũng có một kiếp này, bất quá là tử chiến thôi, có ai sợ chứ?" Vạn Tuế Hồ Vương nhíu mày lại, nói ra.
"Không sợ." Đám người Hồ tộc sau lưng, trăm miệng một lời.
"Không phải là chuyện sợ hay không, chỉ là uổng công mất mệnh, không có ý nghĩa." Ngưu Ma Vương lắc đầu nói.
"Thừa dịp ta còn chưa đổi ý, các ngươi những lâu la này, tranh thủ thời gian cút hết đi." Cửu Minh tùy ý cười nói.
Lời này vừa ra, đám Ngọc Hồ bộ tộc giận tím mặt, từng kẻ trợn mắt nhìn nhau.
"Người không phải đầu não thì không rõ, đừng làm chuyện vô vị, dẫn bọn hắn đi thôi, chiếu cố tốt Ngọc nhi." Ngưu Ma liếc mắt nhìn chằm chằm Vạn Tuế Hồ Vương, mở miệng nói.
Vạn Tuế Hồ Vương nghe vậy, trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi nhẹ gật đầu.
"Ta không tin Cửu Minh giữ lời, chỉ có thể ở nơi này kéo dài chút thời gian, nếu một khi xuất hiện biến cố, ngươi hãy dùng độn thuật mang Ngọc nhi bọn hắn tận lực rời xa. Nếu có thể, dẫn bọn hắn còn sống đi tìm Trấn Nguyên Đại Tiên tìm kiếm che chở." Trong đầu Thẩm Lạc bỗng nhiên vang lên thanh âm Ngưu Ma Vương truyền âm.
"Ta... Ta đáp ứng ngươi." Thẩm Lạc thở dài một tiếng, trả lời.
Ngưu Ma Vương nghe xong, khóe mắt thoáng lộ ra một phần ý cười, lại kêu Hồng Hài Nhi tới trước người, căn dặn nó.
Một màn này, nhìn thực sự giống như phó thác hậu sự, khiến cho lòng người chua xót.
"Ngươi đã làm tốn quá nhiều thời gian, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước." Cửu Minh nói.
Ngưu Ma Vương nghe vậy, quay đầu, lạnh lùng nhìn thoáng qua, cổ tay chuyển một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một cuốn sách màu vàng.
Cửu Minh liếc nhìn cuốn sách màu vàng, thần sắc trên mặt lập tức xảy ra biến hóa.
"Thiên Sách ngay ở chỗ này, nói sẽ cho ngươi, sẽ không đổi ý, ngươi gấp cái gì?" Ngưu Ma Vương hỏi.
Cửu Minh hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
"Đại vương, Ngọc nhi lưu lại cùng ngài." Ngọc Diện công chúa theo bên cạnh Ngưu Ma Vương, bình tĩnh nói.
Ngưu Ma Vương vuốt nhẹ tóc của nàng, ôn nhu nói: "Nàng đi cùng bọn Hồ Vương trước đi, ta sẽ đuổi kịp theo sau các ngươi, mang theo nàng, ta rất khó thoát thân."
"Đại vương bị thương nặng như thế, Ma tộc làm sao có thể bỏ qua cho đại vương? Đại vương cần gì lừa gạt ta? Ngọc nhi một kiếp này có thể trong sự ngơ ngơ ngác ngác tỉnh lại, ở cùng đại vương những ngày qua đã rất thỏa mãn, hiện tại chỉ cầu có thể cùng đại vương đồng sinh cộng tử, chết cũng không tiếc." Ngọc Diện công chúa nghe vậy, thần sắc không đổi, tiếp tục nói.
"Ngọc nhi..." Vạn Tuế Hồ Vương nghe vậy, nhịn không được kêu lên.
Ngưu Ma Vương đầy mắt cưng chiều, ôm Ngọc Diện công chúa vào trong ngực, đưa tay vỗ nhẹ phần gáy của nàng. Hai mắt nàng liền tối đen, ngất đi.
"Dẫn bọn hắn đi thôi..." Gã giãy dụa đứng dậy, giao Ngọc Diện công chúa cho Vạn Tuế Hồ Vương.
Vạn Tuế Hồ Vương ôm ngang ái nữ, im lặng nhẹ gật đầu.
Sau đó, lão hiệu lệnh chúng tộc nhân, tự mình điều động pháp khí phi hành, nhao nhao bay lên không trung.
Thẩm Lạc nhìn về phía Ngưu Ma Vương rồi ôm quyền, dắt tay Tiểu Ngọc bay vào không trung.
Hồng Hài Nhi cúi đầu đứng tại chỗ thật lâu, cuối cùng dưới giọng la mắng phẫn nộ của Ngưu Ma Vương, đi theo đám người phi thăng lên.
Chờ đám người bay ra cao mấy trăm trượng, phía dưới bỗng nhiên có một tầng màn sáng sáng lên, lần nữa bao phủ lại Tích Lôi sơn, đúng là Phong Thiên đại trận trước đó bị Tam Tinh Diệt Ma phá hư, lần nữa chữa trị khép kín.
"Ta đã đúng hẹn thả bọn hắn đi, hiện tại đến ngươi biểu hiện thành ý." Cửu Minh liếc bầu trời một cái, mở miệng nói.