Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-885
Chương 884: Người quen cũ
Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Thẩm Lạc thấy Địa Long không nói lời nào, cũng không có công phu dây dưa với gã, lúc này nhấc côn đập xuống đầu gã.
Thấy Thẩm Lạc đột nhiên hạ sát thủ, Địa Long lập tức hoảng hốt, trên thân đột nhiên hiện ra một vầng sáng màu vàng đất quye dị, thân thể đang bị Hoảng Kim Thằng trói buộc tự xé rách ra.
Thẩm Lạc nhíu mày, động tác trên tay không ngừng, một côn đập xuống.
"Âmd" một thanh âm vang lên.
Đầu Địa Long lập tức vỡ ra, kéo theo cả nửa người hóa thành bột mịn.
Khiến người ta kinh ngạc chính là, nửa người dưới của gã còn sót lại, vậy mà vẫn như cũ phi nước đại ra xa mấy trượng, đột nhiên chui vào dưới mặt đất bỏ trốn.
Một bên khác, Tử Trĩ cũng thừa dịp Thẩm Lạc phân thần, toàn thân bốc cháy lên ngọn lửa màu tím, hai tay mở ra, sinh ra hai cánh chim màu tím, vỗ cánh bay lên không trung.
Thẩm Lạc thấy thế, một tay đột nhiên kéo Hoảng Kim Thằng một cái, tay kia cầm trường côn đâm ra như thương, Trấn Hải Tấn Thiết Côn lập tức kéo dài mười mấy lần, "Phốc" một tiếng, đâm xuyên tim Tử Trĩ.
Tử diễm trên thân nàng dần dần dập tắt, thân hình cũng từ trên không trung rơi xuống.
"Không sao, đi thôi.." Cổ tay Thẩm Lạc rung lên, thu hồi Hoảng Kim Thằng, quay người nói với mọi người.
Bọn Tiểu Ngọc thấy thế, trong lòng cảm thấy an ổn, nhao nhao theo sau.
Nhưng bọn họ mới vừa đi ra miệng hang, liền thấy trong khói đặc trên chiến trường, đang có một thân ảnh nữ tử dáng người linh lung đang chậm rãi đi tới bên này.
Mặc dù nàng che mặt nạ, nhưng Thẩm Lạc vẫn nhận ra được, bây giờ thân phận nàng rất đặc thù, tức là Thanh Linh Huyền Nữ, lại là một trong mười hai vị Tôn Giả ma tộc, nhưng Thẩm Lạc quen thuộc nhất, vẫn là nhi nữ Kính Hà Long Vương Mã Tú Tú.
Sau lưng Mã Tú Tú, còn đi theo một nam tử lùn, so với nàng còn muốn nhỏ nhắn xinh xắn hơn, trên thân gã phủ lấy một kiện vảy giáp màu đen, bao phủ toàn bộ thân thể.
Gã lộ ra một gương mặt trắng bệch, ngũ quan chen chúc chung một chỗ, trên môi bị răng hô chống lên còn mọc lên hai phiết râu cá trê, khiến cho người nhìn một cái, trong đầu chỉ có thể sinh ra bốn chữ "Đầu trâu mặt ngựa".
Bất quá khí tức trên thân gã phát ra lại không yếu nửa điểm, cơ hồ tương đương với Mã Tú Tú.
"Ta nên gọi ngươi là Thìn Long Tôn Giả, hay là Thanh Linh Huyền Nữ, hay vẫn là Mã cô nương?" Ánh mắt Thẩm Lạc nhìn về phía nữ tử, mở miệng hỏi.
"Ồ, lại là chỗ quen biết cũ nha..." Nam tử lùn nghe vậy, cười đùa nói.
"Tý Thử, cùng động thủ, tốc chiến tốc thắng." Mã Tú Tú không trả lời, mặt không thay đổi nhìn Thẩm Lạc một chút, thấp giọng nói.
Nam tử lùn nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, mặc dù gã cùng Thìn Long cùng một chỗ tác chiến cơ hội không nhiều, lại chưa từng thấy nàng chủ động yêu cầu liên thủ.
"Được." Gã lập tức cũng thu hồi vẻ trêu chọc, gật đầu nhẹ.
Nói xong, nam tử lùn dẫn đầu đi tới Thẩm Lạc.
"Các ngươi lui ra sau trăm trượng, không được tới gần." Thẩm Lạc nhìn thân ảnh gã đi tới, ánh mắt bỗng nhiên co rụt lại, quay người nói với mọi người sau lưng.
Đám người nghe vậy, mặc dù không rõ cho lắm, nhưng cũng nhao nhao lui về phía sau.
Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, lại nhìn về phía nam tử lùn kia.
Chỉ thấy quanh thân gã bao phủ một tầng hào quang màu đen, trong hư không sau lưng vậy mà hiện ra một hư ảnh con chuột to lớn như núi, trong mắt hiện ra huyết quang, ngoài thân có từng tia từng sợi sát khí màu đen trùng thiên, khiến cho người thấy mà sợ.
Lúc còn hơn mười trượng, nam tử lùn Tý Thử Tôn Giả bỗng nhiên nhấc chưởng đẩy tới phía trước, hư ảnh chuột lớn sau lưng cũng đồng thời nhô ra một trảo, đập xuống đầu Thẩm Lạc.
Theo hư ảnh cự trảo rơi xuống, Thẩm Lạc lập tức cảm thấy một cỗ sát khí cường đại không gì sánh được từ trên trời giáng xuống, chưa kịp đụng vào đã chui vào trong thức hải của hắn.
Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, một tay nắm chặt Trấn Hải Tấn Thiết Côn, tay vung lên, một đạo bóng roi màu đen lập tức bay thẳng lên, đánh về phía hư ảnh cự trảo.
Lục Trần Tiên bay vào trên bầu trời, gào thét luân chuyển, tầng tầng bóng roi bay vụt ra, vừa đụng với cự trảo kia, liền quấy cho hư ảnh đó tản ra, hóa thành từng sợi hắc khí.
Ngay lúc cự trảo bị quấy tán, thân ảnh Tý Thử đột ngột biến mất trước mắt Thẩm Lạc.
Trong lòng Thẩm Lạc run lên, thân hình lập tức nhảy dựng lên cao.
Dưới người hắn, thân ảnh Tý Thử đột ngột hiển hiện, nắm trong tay một thanh dùi nhọn dài nhỏ màu xanh sẫm, truy sát theo Thẩm Lạc trên không.
Thẩm Lạc thấy thế, Trấn Hải Tấn Thiết Côn trong tay gào thét luân chuyển, một cái lực phách Hoa Sơn đập xuống đầu Tý Thử.
Trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn đại phóng kim quang, rõ ràng là cây gậy độn khí, giờ phút này hiển lộ ra khí thế sắc bén vô địch, trên đó bắn ra kim mang như lưỡi búa, bỗng nhiên bổ xuống.
Tý Thử thấy thế, không mảy may lùi bước, ngược lại xông lên càng mạnh, dùi nhọn trong tay càng bộc phát ra một tầng huyễn quang màu xanh lá, cùng Tấn Thiết Côn như châm phong đụng vào nhau.
"Bang" một tiếng kim loại giao minh.
Dùi nhọn màu xanh sẫm kia không biết là vật liệu gì, cũng chỉ bị đánh thoáng uốn cong, ngạnh sinh chặn lại Trấn Hải Tấn Thiết Côn.
Trong mắt Thẩm Lạc lóe lên một tia ngoài ý muốn, dưới tâm niệm dẫn dắt, Lục Trần Tién vừa rồi bay ra ngoài lập tức bay ngược về, cực tốc đâm tới hậu tâm Tý Thử.
Lúc Lục Trần Tiên sắp đánh xuyên qua hậu tâm Tý Thử, trên thân gã lần nữa sáng lên quang mang, thân thể vốn nguyên bản trong nháy mắt hư hóa, bị Lục Trần Tiên xuyên thẳng qua, nhưng không xuất hiện vết thương mảy may.
Thẩm Lạc cảm thấy ngạc nhiên, lại không kịp tế sát, liền cảm thấy trên đỉnh đầu có một cỗ cảm giác áp bách mãnh liệt đánh tới.
Hắn lập tức ngửa đầu nhìn lên, liền thấy một Hắc Long trảo to lớn từ trên trời giáng xuống, lấy thế thái sơn áp đỉnh đập xuống hắn.
Trung tâm vuốt rồng mơ hồ có thể thấy được thân ảnh Mã Tú Tú, tay kết pháp quyết treo ở trong đó.
Cùng lúc đó, một cỗ long tức mãnh liệt từ bốn phương tám hướng tụ đến, trói buộc hắn ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời đúng là không cách nào trốn chạy ra xa.
Trong miệng hắn gầm thét một tiếng, Hoàng Đình Kinh cấp tốc vận chuyển, cất bước đạp mạnh hư không, ra sức nhảy ra trăm trượng, hai tay nắm chặt Trấn Hải Tấn Thiết Côn, gánh trên đầu vai.
Ngay sau đó, trong nháy mắt vuốt rồng hạ xuống, hắn lấy thế vác núi chống đỡ vuốt rồng.
"Lên cho ta."
Chỉ nghe hắn quát lớn một tiếng, lấy đầu vai làm điểm tựa, trường côn trong tay ra sức vẩy một cái, trực tiếp đẩy Hắc Long trảo và Mã Tú Tú trong đó bay ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, Tý Thử cũng đã nắm lấy thời cơ, lần nữa nhảy vọt tới Thẩm Lạc, lấy một góc độ thập phần xảo trá đột nhiên xông lên, dùi nhọn trong tay đâm nghiêng vào ngực hắn
Thẩm Lạc luân chuyển trường côn đi với thế chưa hết, căn bản không thể hoàn thủ, chỉ có thể sẽ bị trúng chiêu.
Nhưng vào lúc này, trước ngực của hắn đột nhiên bắn ra một vệt kim quang, trong nháy mắt uốn lượn quấn quanh dùi nhọn màu xanh sẫm, thẳng đến Tý Thử.
"Hoảng Kim Thằng, đáng tiếc ngăn không được!" Tý Thử không khỏi thở nhẹ một tiếng.
Sau khi gã cân nhắc hơn thiệt, phát hiện cho dù bị trói, Thẩm Lạc cũng không chặn được một kích này, chẳng những gã không tránh né, ngược lại càng ra sức đâm tới Thẩm Lạc.
Nhưng lúc dùi nhọn sắp đâm vào ngực Thẩm Lạc, mi tâm Thẩm Lạc đột nhiên sáng lên quang mang thuỷ lam.
Một viên châu thuỷ lam lớn chừng quả đấm từ từ bay ra, ở trong phát tán ra một cỗ Thuỷ khí tức bàng bạc như biển, trong nháy mắt bao phủ trong phạm vi trăm trượng.
Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Thẩm Lạc thấy Địa Long không nói lời nào, cũng không có công phu dây dưa với gã, lúc này nhấc côn đập xuống đầu gã.
Thấy Thẩm Lạc đột nhiên hạ sát thủ, Địa Long lập tức hoảng hốt, trên thân đột nhiên hiện ra một vầng sáng màu vàng đất quye dị, thân thể đang bị Hoảng Kim Thằng trói buộc tự xé rách ra.
Thẩm Lạc nhíu mày, động tác trên tay không ngừng, một côn đập xuống.
"Âmd" một thanh âm vang lên.
Đầu Địa Long lập tức vỡ ra, kéo theo cả nửa người hóa thành bột mịn.
Khiến người ta kinh ngạc chính là, nửa người dưới của gã còn sót lại, vậy mà vẫn như cũ phi nước đại ra xa mấy trượng, đột nhiên chui vào dưới mặt đất bỏ trốn.
Một bên khác, Tử Trĩ cũng thừa dịp Thẩm Lạc phân thần, toàn thân bốc cháy lên ngọn lửa màu tím, hai tay mở ra, sinh ra hai cánh chim màu tím, vỗ cánh bay lên không trung.
Thẩm Lạc thấy thế, một tay đột nhiên kéo Hoảng Kim Thằng một cái, tay kia cầm trường côn đâm ra như thương, Trấn Hải Tấn Thiết Côn lập tức kéo dài mười mấy lần, "Phốc" một tiếng, đâm xuyên tim Tử Trĩ.
Tử diễm trên thân nàng dần dần dập tắt, thân hình cũng từ trên không trung rơi xuống.
"Không sao, đi thôi.." Cổ tay Thẩm Lạc rung lên, thu hồi Hoảng Kim Thằng, quay người nói với mọi người.
Bọn Tiểu Ngọc thấy thế, trong lòng cảm thấy an ổn, nhao nhao theo sau.
Nhưng bọn họ mới vừa đi ra miệng hang, liền thấy trong khói đặc trên chiến trường, đang có một thân ảnh nữ tử dáng người linh lung đang chậm rãi đi tới bên này.
Mặc dù nàng che mặt nạ, nhưng Thẩm Lạc vẫn nhận ra được, bây giờ thân phận nàng rất đặc thù, tức là Thanh Linh Huyền Nữ, lại là một trong mười hai vị Tôn Giả ma tộc, nhưng Thẩm Lạc quen thuộc nhất, vẫn là nhi nữ Kính Hà Long Vương Mã Tú Tú.
Sau lưng Mã Tú Tú, còn đi theo một nam tử lùn, so với nàng còn muốn nhỏ nhắn xinh xắn hơn, trên thân gã phủ lấy một kiện vảy giáp màu đen, bao phủ toàn bộ thân thể.
Gã lộ ra một gương mặt trắng bệch, ngũ quan chen chúc chung một chỗ, trên môi bị răng hô chống lên còn mọc lên hai phiết râu cá trê, khiến cho người nhìn một cái, trong đầu chỉ có thể sinh ra bốn chữ "Đầu trâu mặt ngựa".
Bất quá khí tức trên thân gã phát ra lại không yếu nửa điểm, cơ hồ tương đương với Mã Tú Tú.
"Ta nên gọi ngươi là Thìn Long Tôn Giả, hay là Thanh Linh Huyền Nữ, hay vẫn là Mã cô nương?" Ánh mắt Thẩm Lạc nhìn về phía nữ tử, mở miệng hỏi.
"Ồ, lại là chỗ quen biết cũ nha..." Nam tử lùn nghe vậy, cười đùa nói.
"Tý Thử, cùng động thủ, tốc chiến tốc thắng." Mã Tú Tú không trả lời, mặt không thay đổi nhìn Thẩm Lạc một chút, thấp giọng nói.
Nam tử lùn nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, mặc dù gã cùng Thìn Long cùng một chỗ tác chiến cơ hội không nhiều, lại chưa từng thấy nàng chủ động yêu cầu liên thủ.
"Được." Gã lập tức cũng thu hồi vẻ trêu chọc, gật đầu nhẹ.
Nói xong, nam tử lùn dẫn đầu đi tới Thẩm Lạc.
"Các ngươi lui ra sau trăm trượng, không được tới gần." Thẩm Lạc nhìn thân ảnh gã đi tới, ánh mắt bỗng nhiên co rụt lại, quay người nói với mọi người sau lưng.
Đám người nghe vậy, mặc dù không rõ cho lắm, nhưng cũng nhao nhao lui về phía sau.
Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, lại nhìn về phía nam tử lùn kia.
Chỉ thấy quanh thân gã bao phủ một tầng hào quang màu đen, trong hư không sau lưng vậy mà hiện ra một hư ảnh con chuột to lớn như núi, trong mắt hiện ra huyết quang, ngoài thân có từng tia từng sợi sát khí màu đen trùng thiên, khiến cho người thấy mà sợ.
Lúc còn hơn mười trượng, nam tử lùn Tý Thử Tôn Giả bỗng nhiên nhấc chưởng đẩy tới phía trước, hư ảnh chuột lớn sau lưng cũng đồng thời nhô ra một trảo, đập xuống đầu Thẩm Lạc.
Theo hư ảnh cự trảo rơi xuống, Thẩm Lạc lập tức cảm thấy một cỗ sát khí cường đại không gì sánh được từ trên trời giáng xuống, chưa kịp đụng vào đã chui vào trong thức hải của hắn.
Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, một tay nắm chặt Trấn Hải Tấn Thiết Côn, tay vung lên, một đạo bóng roi màu đen lập tức bay thẳng lên, đánh về phía hư ảnh cự trảo.
Lục Trần Tiên bay vào trên bầu trời, gào thét luân chuyển, tầng tầng bóng roi bay vụt ra, vừa đụng với cự trảo kia, liền quấy cho hư ảnh đó tản ra, hóa thành từng sợi hắc khí.
Ngay lúc cự trảo bị quấy tán, thân ảnh Tý Thử đột ngột biến mất trước mắt Thẩm Lạc.
Trong lòng Thẩm Lạc run lên, thân hình lập tức nhảy dựng lên cao.
Dưới người hắn, thân ảnh Tý Thử đột ngột hiển hiện, nắm trong tay một thanh dùi nhọn dài nhỏ màu xanh sẫm, truy sát theo Thẩm Lạc trên không.
Thẩm Lạc thấy thế, Trấn Hải Tấn Thiết Côn trong tay gào thét luân chuyển, một cái lực phách Hoa Sơn đập xuống đầu Tý Thử.
Trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn đại phóng kim quang, rõ ràng là cây gậy độn khí, giờ phút này hiển lộ ra khí thế sắc bén vô địch, trên đó bắn ra kim mang như lưỡi búa, bỗng nhiên bổ xuống.
Tý Thử thấy thế, không mảy may lùi bước, ngược lại xông lên càng mạnh, dùi nhọn trong tay càng bộc phát ra một tầng huyễn quang màu xanh lá, cùng Tấn Thiết Côn như châm phong đụng vào nhau.
"Bang" một tiếng kim loại giao minh.
Dùi nhọn màu xanh sẫm kia không biết là vật liệu gì, cũng chỉ bị đánh thoáng uốn cong, ngạnh sinh chặn lại Trấn Hải Tấn Thiết Côn.
Trong mắt Thẩm Lạc lóe lên một tia ngoài ý muốn, dưới tâm niệm dẫn dắt, Lục Trần Tién vừa rồi bay ra ngoài lập tức bay ngược về, cực tốc đâm tới hậu tâm Tý Thử.
Lúc Lục Trần Tiên sắp đánh xuyên qua hậu tâm Tý Thử, trên thân gã lần nữa sáng lên quang mang, thân thể vốn nguyên bản trong nháy mắt hư hóa, bị Lục Trần Tiên xuyên thẳng qua, nhưng không xuất hiện vết thương mảy may.
Thẩm Lạc cảm thấy ngạc nhiên, lại không kịp tế sát, liền cảm thấy trên đỉnh đầu có một cỗ cảm giác áp bách mãnh liệt đánh tới.
Hắn lập tức ngửa đầu nhìn lên, liền thấy một Hắc Long trảo to lớn từ trên trời giáng xuống, lấy thế thái sơn áp đỉnh đập xuống hắn.
Trung tâm vuốt rồng mơ hồ có thể thấy được thân ảnh Mã Tú Tú, tay kết pháp quyết treo ở trong đó.
Cùng lúc đó, một cỗ long tức mãnh liệt từ bốn phương tám hướng tụ đến, trói buộc hắn ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời đúng là không cách nào trốn chạy ra xa.
Trong miệng hắn gầm thét một tiếng, Hoàng Đình Kinh cấp tốc vận chuyển, cất bước đạp mạnh hư không, ra sức nhảy ra trăm trượng, hai tay nắm chặt Trấn Hải Tấn Thiết Côn, gánh trên đầu vai.
Ngay sau đó, trong nháy mắt vuốt rồng hạ xuống, hắn lấy thế vác núi chống đỡ vuốt rồng.
"Lên cho ta."
Chỉ nghe hắn quát lớn một tiếng, lấy đầu vai làm điểm tựa, trường côn trong tay ra sức vẩy một cái, trực tiếp đẩy Hắc Long trảo và Mã Tú Tú trong đó bay ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, Tý Thử cũng đã nắm lấy thời cơ, lần nữa nhảy vọt tới Thẩm Lạc, lấy một góc độ thập phần xảo trá đột nhiên xông lên, dùi nhọn trong tay đâm nghiêng vào ngực hắn
Thẩm Lạc luân chuyển trường côn đi với thế chưa hết, căn bản không thể hoàn thủ, chỉ có thể sẽ bị trúng chiêu.
Nhưng vào lúc này, trước ngực của hắn đột nhiên bắn ra một vệt kim quang, trong nháy mắt uốn lượn quấn quanh dùi nhọn màu xanh sẫm, thẳng đến Tý Thử.
"Hoảng Kim Thằng, đáng tiếc ngăn không được!" Tý Thử không khỏi thở nhẹ một tiếng.
Sau khi gã cân nhắc hơn thiệt, phát hiện cho dù bị trói, Thẩm Lạc cũng không chặn được một kích này, chẳng những gã không tránh né, ngược lại càng ra sức đâm tới Thẩm Lạc.
Nhưng lúc dùi nhọn sắp đâm vào ngực Thẩm Lạc, mi tâm Thẩm Lạc đột nhiên sáng lên quang mang thuỷ lam.
Một viên châu thuỷ lam lớn chừng quả đấm từ từ bay ra, ở trong phát tán ra một cỗ Thuỷ khí tức bàng bạc như biển, trong nháy mắt bao phủ trong phạm vi trăm trượng.