Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-883
Chương 882: Tỉnh mộng ở Tích Lôi sơn
Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Thẩm Lạc lật tay thu hồi hạt châu màu tím, lấy ra chuôi Trảm Ma Kiếm kia, vận khởi pháp lực rót vào trong đó, thân kiếm lập tức dâng lên kim quang xán lạn.
"A, vậy mà không cần tế luyện, trực tiếp là có thể sử dụng. Cũng đúng, Ngụy Thanh kia cầm kiếm này, cũng lập tức có thể thúc giục." Hắn hơi kinh ngạc, lập tức thoải mái, tiếp tục gia tăng pháp lực rót vào.
Thân kiếm càng phát ra kim quang nồng đậm, lập tức "Xùy" một tiếng, trên lưỡi kiếm Trảm Ma Kiếm lập tức dâng lên một cỗ kiếm quang màu vàng dài gần nửa trượng, phun ra nuốt vào, hư không phụ cận cũng rung động theo.
"Thật là kiếm quang sắc bén, pháp bảo cũng có thể tuỳ tiện chặt đứt! Mà kiếm khí lại chí dương thuần túy không gì sánh được, khó trách có thể khắc chế ma khí!" Hắn cảm thụ kiếm khí màu vàng óng này, mừng rỡ không thôi.
Bất quá Thẩm Lạc cũng cảm thụ được, kiếm này ẩn chứa uy lực sâu như biển, lấy tu vi hiện tại của hắn, chỉ có thể miễn cưỡng thôi động mà thôi, muốn chân chính phát huy uy lực của nó, tối thiểu cũng phải đạt đến Chân Tiên kỳ.
Mặc dù không thể phát huy ra toàn bộ uy lực, chuôi Trảm Ma Đoạn Kiếm này vẫn là pháp bảo có uy lực mạnh nhất lúc này của hắn.
Thương thế hắn chưa hồi phục, thúc giục bảo vật hai lần, lập tức thở hổn hển, nên không tiếp tục thử nữa.
"Kiếm này ẩn chứa khí tức chí dương, ngược lại có chút xứng đôi với Thuần Dương Kiếm Phôi, có thể thu nhập vào thể nội ôn dưỡng." Thẩm Lạc há miệng phun ra một đoàn lam quang, thu Trảm Ma Đoạn Kiếm vào đan điền, sau đó hắn đến nằm xuống trên giường.
Hôm nay hắn luân phiên đại chiến, bất luận pháp lực hay là tinh thần, sớm đã tiêu hao nghiêm trọng, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
...
Không biết qua bao lâu, "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, như lôi minh chấn thiên nổ vang bên cạnh, khiến hắn đang ngủ mê sợ hãi cả kinh, bỗng nhiên mở mắt.
Nhưng ngay sau đó, lại một tiếng vang oanh minh!
Thẩm Lạc thấy nham thạch hang đá trên đỉnh đầu bỗng nhiên kịch liệt chấn động, một lớp tro bụi "Đổ rào rào" xuống dưới.
Hắn vội xoay người một cái, từ trên giường quay cuồng rơi trên mặt đất, bên tai lại truyền tới trận trận tiếng kêu gào kinh hoảng.
"Đây là..."
Thẩm Lạc ngưng thần dò xét phía ngoài, rất nhanh lông mày nhíu chặt.
Khắp nơi đều có trận trận sóng pháp lực truyền đến, giao thoa hỗn loạn, hiển nhiên là bạo phát một trận hỗn chiến.
Hắn vội vàng vọt tới cửa thạch thất, định đi ra cửa, kết quả lại phát hiện trên cửa đã nứt một vết rách, nham thạch phía trên đã đè kín toàn bộ cửa đá, căn bản không mở được.
Thẩm Lạc hoàn mỹ phân cao thấp với cửa đá này, đưa tay đánh một quyền, cửa đá oanh chia năm xẻ bảy, hắn lách mình đi ra ngoài trước khi đá phía trên đổ sụp xuống.
Phía ngoài thông đạo, trên vách đá chằng chịt vết nứt to to nhỏ nhỏ, mắt thấy chèo chống không được bao lâu nữa, sắp sụp đổ hoàn toàn, mà ở trong đường hầm, khắp nơi đều là đồ vật của người Hồ tộc, tựa như kinh hoảng chạy nạn lưu lại vết tích.
Thẩm Lạc cũng không chậm trễ, lập tức xông ra ngoài Ma Vân động.
Đi vào đại sảnh Ngọc Hồ bộ tộc, bên trong là cac loại đồ vật bừa bãi đầy đất, nát bấy cùng một chỗ, không ít chân tường đứt gãy sụp đổ, phía dưới còn đè lên từng bộ thi thể Hồ tộc chưa đắc đạo, khắp nơi đều là vết máu đỏ thẫm.
"Ầm."
Lại một tiếng vang thật lớn truyền đến, toàn bộ động quật kịch liệt chấn động, vết nứt trên đỉnh đầu tiếp tục mở rộng, nham thạch nứt toác ra như mưa rơi nện xuống.
Thẩm Lạc vội vàng thi triển Tà Nguyệt Bộ, thân hình cực tốc xuyên thẳng qua loạn thạch, rất nhanh vọt ra một khe hở còn sót lại của động khẩu.
Tong nháy mắt hắn xông ra cửa động, nửa toà Tích Lôi sơn nổ vang một hồi, triệt để sụp đổ, toàn bộ cửa hang bị ngọn núi trượt xuống bao phủ, bụi đất to lớn khuấy động lên cao chừng mấy trăm trượng, che khuất bầu trời.
Thẩm Lạc phi thân nhảy vào không trung, khó khăn lắm xông ra phạm vi khói bụi che đậy. Bỗng trên đỉnh đầu hắn có một trận cuồng phong gào thét đánh tới, hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện là một viên hoả cầu khổng lồ to bằng cái thớt, thiêu đốt lửa cháy hừng hực, đang từ trên thiên vân rơi xuống, giáng xuống đầu hắn.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, đưa tay nắm hư không một cái, Trấn Hải Tấn Thiết Côn nổi lên.
Hai tay Thẩm Lạc nắm trường côn, thân hình vặn chuyển, hai tay đột nhiên đập xuống. Một đạo côn ảnh màu vàng to lớn từ trên trường côn kéo dài ra hơn mười trượng, đánh trúng vào hỏa cầu kia.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Hoả cầu bị đập trúng nổ tung, hóa thành vô số khối hỏa đoàn tứ tán rơi xuống, như là lưu tinh.
Nhưng một viên hỏa cầu bị Thẩm Lạc ngăn lại, trên bầu trời vẫn còn có vài chục viên hỏa cầu tiếp tục bay tới, xuyên thẳng qua chung quanh hắn, trút xuống tòa Tích Lôi sơn đã đổ sụp một nửa.
Thẩm Lạc chau mày, nhìn lại phía hỏa cầu bay tới, chỉ thấy trên một ngọn núi cách đó cực xa, từng đầu cự thú cổ dài hình thể cao lớn, đang giương cổ cao lên, trong miệng lớn như bồn máu đang sáng lên từng đoàn từng đoàn ánh lửa.
Hắn lại cúi đầu xuống nhìn xuống dưới, chỉ thấy bên dưới khói bụi dần dần tiêu tán, mơ hồ xuất hiện rất nhiều bóng người, trong đó có một số ít là Ngọc Hồ bộ tộc, còn lại là rất nhiều Yêu tộc cùng ma vật hỗn tạp.
Người Ngọc Hồ bộ tộc đã còn lại không đến năm trăm, lại bị Yêu tộc cùng ma vật chia cắt thành ba phần, tất cả đều bị Yêu tộc cùng ma vật nhiều gấp mấy lần bọn họ bao vây lại.
Thẩm Lạc liếc mắt liền thấy, ở sườn núi phía tây có số lượng Hồ tộc nhân nhiều nhất, khoảng mấy trăm người, cầm đầu chính là tộc trưởng Ngọc Hồ bộ tộc Vạn Tuế Hồ Vương, lão đang lấy một địch hai, cùng hai đầu ma vật Chân Tiên kỳ giao chiến, xuất lĩnh tộc nhân liều chết giao chiến.
Cách bọn họ bất quá mấy dặm, một đám Ngọc Hồ tộc nhân cùng đám Yêu tộc phụ thuộc bị vây khốn trên một mảnh nham thạch trần trụi. Bên phe tấn công đại đa số đều là Yêu tộc, chỉ có vài đầu ma vật.
Toàn thân những ma vật kia quấn quanh ma khí màu đen, hai mắt huyết hồng, xem ra chính là hung vật chỉ biết chém giết, thấy phá không được phòng thủ của Ngọc Hồ bộ tộc, lúc này mới bỏ qua Yêu tộc, xông tới hướng khác.
Chỉ là bọn chúng vừa mới nhảy vào không trung, phía dưới liền có một mảnh sóng lửa xích hồng phóng lên tận trời, bao phủ bọn chúng vào.
Dưới hoả diễm thiêu đốt, ma khí toàn thân ma vật nhanh chóng tiêu tán, lộ ra làn da lông tóc cũng bắt đầu nhanh chóng nóng chảy, cho đến một thân xương cốt hiển lộ ra, lại bị đốt thành than cốc.
"Tam Muội Chân Hỏa..."
Thẩm Lạc liếc mắt liền nhận ra ngọn lửa này, rất nhanh trong đám người tìm được đồng tử bộ dáng Hồng Hài Nhi.
Trong lòng của hắn không khỏi nghi hoặc, tình hình chiến đấu hung hiểm như vậy, vì sao không thấy bóng dáng Ngưu Ma Vương?
Trong lòng hắn vừa nghĩ, chợt nghe một tiếng vang ngột ngạt từ chỗ sâu trên cao truyền đến, tiếng như sấm rền, cuồn cuộn không thôi.
Thẩm Lạc vội ngửa đầu nhìn lên, liền thấy chỗ sâu thiên khung, mây đen chiếm cứ, hai bóng người mơ hồ mơ hồ hiển hiện trong đó.
Kẻ bên trái, thân hình khôi ngô, lưng hùm vai gấu, mặc một bộ Cẩm Tú Hoàng Kim Giáp trải rộng đầy vết thương, khắp nơi nhiễm vết máu pha tạp, hai tay gã nắm một cây Hỗn Thiết Côn trán kiện, sau thắt lưng cắm một thanh Thần Hỏa Phiến, chính là Ngưu Ma Vương.
Chém giết cùng gã là một kẻ thân hình không thua kém chút nào, đầu sinh sừng nhọn, mặt bao trùm cốt khải, mặc trên người một kiện cốt giáp màu trắng, chỗ khe hở áo giáp có ma khí màu đen tràn ra ngoài, càng có ma diễm ngưng tụ thành vòng treo ở phía sau.
Y cầm một thanh Ngũ Đinh Khai Sơn Phủ đen kịt, bên hông treo lơ lửng một Tử Kim Hồ Lô to lớn, trong hai mắt bắn ra huyết quang, chém giết cùng Ngưu Ma Vương, không hề rơi xuống hạ phong chút nào.
Dịch: Độc Hành
Chưa biên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Thẩm Lạc lật tay thu hồi hạt châu màu tím, lấy ra chuôi Trảm Ma Kiếm kia, vận khởi pháp lực rót vào trong đó, thân kiếm lập tức dâng lên kim quang xán lạn.
"A, vậy mà không cần tế luyện, trực tiếp là có thể sử dụng. Cũng đúng, Ngụy Thanh kia cầm kiếm này, cũng lập tức có thể thúc giục." Hắn hơi kinh ngạc, lập tức thoải mái, tiếp tục gia tăng pháp lực rót vào.
Thân kiếm càng phát ra kim quang nồng đậm, lập tức "Xùy" một tiếng, trên lưỡi kiếm Trảm Ma Kiếm lập tức dâng lên một cỗ kiếm quang màu vàng dài gần nửa trượng, phun ra nuốt vào, hư không phụ cận cũng rung động theo.
"Thật là kiếm quang sắc bén, pháp bảo cũng có thể tuỳ tiện chặt đứt! Mà kiếm khí lại chí dương thuần túy không gì sánh được, khó trách có thể khắc chế ma khí!" Hắn cảm thụ kiếm khí màu vàng óng này, mừng rỡ không thôi.
Bất quá Thẩm Lạc cũng cảm thụ được, kiếm này ẩn chứa uy lực sâu như biển, lấy tu vi hiện tại của hắn, chỉ có thể miễn cưỡng thôi động mà thôi, muốn chân chính phát huy uy lực của nó, tối thiểu cũng phải đạt đến Chân Tiên kỳ.
Mặc dù không thể phát huy ra toàn bộ uy lực, chuôi Trảm Ma Đoạn Kiếm này vẫn là pháp bảo có uy lực mạnh nhất lúc này của hắn.
Thương thế hắn chưa hồi phục, thúc giục bảo vật hai lần, lập tức thở hổn hển, nên không tiếp tục thử nữa.
"Kiếm này ẩn chứa khí tức chí dương, ngược lại có chút xứng đôi với Thuần Dương Kiếm Phôi, có thể thu nhập vào thể nội ôn dưỡng." Thẩm Lạc há miệng phun ra một đoàn lam quang, thu Trảm Ma Đoạn Kiếm vào đan điền, sau đó hắn đến nằm xuống trên giường.
Hôm nay hắn luân phiên đại chiến, bất luận pháp lực hay là tinh thần, sớm đã tiêu hao nghiêm trọng, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
...
Không biết qua bao lâu, "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, như lôi minh chấn thiên nổ vang bên cạnh, khiến hắn đang ngủ mê sợ hãi cả kinh, bỗng nhiên mở mắt.
Nhưng ngay sau đó, lại một tiếng vang oanh minh!
Thẩm Lạc thấy nham thạch hang đá trên đỉnh đầu bỗng nhiên kịch liệt chấn động, một lớp tro bụi "Đổ rào rào" xuống dưới.
Hắn vội xoay người một cái, từ trên giường quay cuồng rơi trên mặt đất, bên tai lại truyền tới trận trận tiếng kêu gào kinh hoảng.
"Đây là..."
Thẩm Lạc ngưng thần dò xét phía ngoài, rất nhanh lông mày nhíu chặt.
Khắp nơi đều có trận trận sóng pháp lực truyền đến, giao thoa hỗn loạn, hiển nhiên là bạo phát một trận hỗn chiến.
Hắn vội vàng vọt tới cửa thạch thất, định đi ra cửa, kết quả lại phát hiện trên cửa đã nứt một vết rách, nham thạch phía trên đã đè kín toàn bộ cửa đá, căn bản không mở được.
Thẩm Lạc hoàn mỹ phân cao thấp với cửa đá này, đưa tay đánh một quyền, cửa đá oanh chia năm xẻ bảy, hắn lách mình đi ra ngoài trước khi đá phía trên đổ sụp xuống.
Phía ngoài thông đạo, trên vách đá chằng chịt vết nứt to to nhỏ nhỏ, mắt thấy chèo chống không được bao lâu nữa, sắp sụp đổ hoàn toàn, mà ở trong đường hầm, khắp nơi đều là đồ vật của người Hồ tộc, tựa như kinh hoảng chạy nạn lưu lại vết tích.
Thẩm Lạc cũng không chậm trễ, lập tức xông ra ngoài Ma Vân động.
Đi vào đại sảnh Ngọc Hồ bộ tộc, bên trong là cac loại đồ vật bừa bãi đầy đất, nát bấy cùng một chỗ, không ít chân tường đứt gãy sụp đổ, phía dưới còn đè lên từng bộ thi thể Hồ tộc chưa đắc đạo, khắp nơi đều là vết máu đỏ thẫm.
"Ầm."
Lại một tiếng vang thật lớn truyền đến, toàn bộ động quật kịch liệt chấn động, vết nứt trên đỉnh đầu tiếp tục mở rộng, nham thạch nứt toác ra như mưa rơi nện xuống.
Thẩm Lạc vội vàng thi triển Tà Nguyệt Bộ, thân hình cực tốc xuyên thẳng qua loạn thạch, rất nhanh vọt ra một khe hở còn sót lại của động khẩu.
Tong nháy mắt hắn xông ra cửa động, nửa toà Tích Lôi sơn nổ vang một hồi, triệt để sụp đổ, toàn bộ cửa hang bị ngọn núi trượt xuống bao phủ, bụi đất to lớn khuấy động lên cao chừng mấy trăm trượng, che khuất bầu trời.
Thẩm Lạc phi thân nhảy vào không trung, khó khăn lắm xông ra phạm vi khói bụi che đậy. Bỗng trên đỉnh đầu hắn có một trận cuồng phong gào thét đánh tới, hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện là một viên hoả cầu khổng lồ to bằng cái thớt, thiêu đốt lửa cháy hừng hực, đang từ trên thiên vân rơi xuống, giáng xuống đầu hắn.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, đưa tay nắm hư không một cái, Trấn Hải Tấn Thiết Côn nổi lên.
Hai tay Thẩm Lạc nắm trường côn, thân hình vặn chuyển, hai tay đột nhiên đập xuống. Một đạo côn ảnh màu vàng to lớn từ trên trường côn kéo dài ra hơn mười trượng, đánh trúng vào hỏa cầu kia.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Hoả cầu bị đập trúng nổ tung, hóa thành vô số khối hỏa đoàn tứ tán rơi xuống, như là lưu tinh.
Nhưng một viên hỏa cầu bị Thẩm Lạc ngăn lại, trên bầu trời vẫn còn có vài chục viên hỏa cầu tiếp tục bay tới, xuyên thẳng qua chung quanh hắn, trút xuống tòa Tích Lôi sơn đã đổ sụp một nửa.
Thẩm Lạc chau mày, nhìn lại phía hỏa cầu bay tới, chỉ thấy trên một ngọn núi cách đó cực xa, từng đầu cự thú cổ dài hình thể cao lớn, đang giương cổ cao lên, trong miệng lớn như bồn máu đang sáng lên từng đoàn từng đoàn ánh lửa.
Hắn lại cúi đầu xuống nhìn xuống dưới, chỉ thấy bên dưới khói bụi dần dần tiêu tán, mơ hồ xuất hiện rất nhiều bóng người, trong đó có một số ít là Ngọc Hồ bộ tộc, còn lại là rất nhiều Yêu tộc cùng ma vật hỗn tạp.
Người Ngọc Hồ bộ tộc đã còn lại không đến năm trăm, lại bị Yêu tộc cùng ma vật chia cắt thành ba phần, tất cả đều bị Yêu tộc cùng ma vật nhiều gấp mấy lần bọn họ bao vây lại.
Thẩm Lạc liếc mắt liền thấy, ở sườn núi phía tây có số lượng Hồ tộc nhân nhiều nhất, khoảng mấy trăm người, cầm đầu chính là tộc trưởng Ngọc Hồ bộ tộc Vạn Tuế Hồ Vương, lão đang lấy một địch hai, cùng hai đầu ma vật Chân Tiên kỳ giao chiến, xuất lĩnh tộc nhân liều chết giao chiến.
Cách bọn họ bất quá mấy dặm, một đám Ngọc Hồ tộc nhân cùng đám Yêu tộc phụ thuộc bị vây khốn trên một mảnh nham thạch trần trụi. Bên phe tấn công đại đa số đều là Yêu tộc, chỉ có vài đầu ma vật.
Toàn thân những ma vật kia quấn quanh ma khí màu đen, hai mắt huyết hồng, xem ra chính là hung vật chỉ biết chém giết, thấy phá không được phòng thủ của Ngọc Hồ bộ tộc, lúc này mới bỏ qua Yêu tộc, xông tới hướng khác.
Chỉ là bọn chúng vừa mới nhảy vào không trung, phía dưới liền có một mảnh sóng lửa xích hồng phóng lên tận trời, bao phủ bọn chúng vào.
Dưới hoả diễm thiêu đốt, ma khí toàn thân ma vật nhanh chóng tiêu tán, lộ ra làn da lông tóc cũng bắt đầu nhanh chóng nóng chảy, cho đến một thân xương cốt hiển lộ ra, lại bị đốt thành than cốc.
"Tam Muội Chân Hỏa..."
Thẩm Lạc liếc mắt liền nhận ra ngọn lửa này, rất nhanh trong đám người tìm được đồng tử bộ dáng Hồng Hài Nhi.
Trong lòng của hắn không khỏi nghi hoặc, tình hình chiến đấu hung hiểm như vậy, vì sao không thấy bóng dáng Ngưu Ma Vương?
Trong lòng hắn vừa nghĩ, chợt nghe một tiếng vang ngột ngạt từ chỗ sâu trên cao truyền đến, tiếng như sấm rền, cuồn cuộn không thôi.
Thẩm Lạc vội ngửa đầu nhìn lên, liền thấy chỗ sâu thiên khung, mây đen chiếm cứ, hai bóng người mơ hồ mơ hồ hiển hiện trong đó.
Kẻ bên trái, thân hình khôi ngô, lưng hùm vai gấu, mặc một bộ Cẩm Tú Hoàng Kim Giáp trải rộng đầy vết thương, khắp nơi nhiễm vết máu pha tạp, hai tay gã nắm một cây Hỗn Thiết Côn trán kiện, sau thắt lưng cắm một thanh Thần Hỏa Phiến, chính là Ngưu Ma Vương.
Chém giết cùng gã là một kẻ thân hình không thua kém chút nào, đầu sinh sừng nhọn, mặt bao trùm cốt khải, mặc trên người một kiện cốt giáp màu trắng, chỗ khe hở áo giáp có ma khí màu đen tràn ra ngoài, càng có ma diễm ngưng tụ thành vòng treo ở phía sau.
Y cầm một thanh Ngũ Đinh Khai Sơn Phủ đen kịt, bên hông treo lơ lửng một Tử Kim Hồ Lô to lớn, trong hai mắt bắn ra huyết quang, chém giết cùng Ngưu Ma Vương, không hề rơi xuống hạ phong chút nào.