Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-26
Chương 25: Bạn chung hoạn nạn
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trên đầu thành truyền đến một tiếng kinh hô, một thanh niên nam tử đột nhiên mở hai mắt ra, tay hắn đẩy một cái đầu thi thể đầy máu trước người ra, chính là Thẩm Lạc.
"Lại khởi tử hoàn sinh, chẳng lẽ..."
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, lần thứ hai trông thấy khuôn mặt dữ tợn máu me đầy mặt kia, đầu tiên là giật mình, sau đó ý thức được một chuyện, tựa hồ hắn lại lâm vào trong cơn ác mộng nguy hiểm kia.
"Rống..."
Gió tanh bỗng nhiên đánh tới, nương theo bên tai truyền đến tiếng vang, Thẩm Lạc nhớ ra cái gì đó, thân hình lập tức lăn một cái sang bên trái, vừa vặn tránh khỏi con sói xám cắn giết tới.
Hắn chưa kịp bò lên, liếc thấy dưới chân tường thành bên cạnh cách đó không xa có một thanh đơn đao hẹo dài dính đầy máu, thuận thế lại lăn mình sang một cái, chụp lấy chuôi đao nắm trong tay.
Con sói xám kia bổ nhào về phía trước không trúng, lúc này vặn thân một cái xoay người lại, chân sau đạp xuống mặt đất, lần nữa há miệng nhào tới cắn xuống hắn.
Đã tự tay giết chết quỷ vật, đồng thời chết qua mấy lần, lá gan hắn đã lớn sớm vượt xa người thường, chẳng những không quay cuồng tránh né, mà gắt gao nhìn chằm chằm sói xám, đợi đến lúc đầu lâu của nó đã gần đến chóp mũi của mình, khiến cho mùi ác tanh đập vào mặt, mới lách đầu ra, để sói xám kia cắn hụt một cái.
Nhân cơ hội này, hai tay của hắn nắm chặt đơn đao, đột nhiên đâm lên một cái.
Chỉ nghe "Phụp" một tiếng vang.
Thanh trường đao kia xuyên thẳng qua cổ họng sói xám, đâm xuyên ra phía sau cổ, cũng theo quán tính của sói xám mà mở ra một lỗ hổng lớn.
Máu tươi ào ạt lập tức từ giữa cổ sói tuôn ra, làm nửa gương mặt Thẩm Lạc dính máu me đầm đìa.
Hơn nửa người sói xám trùng điệp co quắp một lát, không nhúc nhích nữa.
Thẩm Lạc thở ra một hơi, nửa người đã bị máu sói thấm ướt, một tay đẩy xác sói ra, một tay chống trường đao đứng lên. Nhưng còn chưa kịp đứng vững, cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới một tiếng nam tử kêu to!
"Cẩn thận".
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy phía sau có gió mát đánh tới, trong lòng căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng, bên tai bỗng "Vù" một tiếng, thứ gì đó đã bay lướt sát qua bên tai.
"Phốc."
Thẩm Lạc quay đầu lại, bất giác hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy một con sói xám đang vặn vẹo đính trên một lỗ châu mai, trong miệng phát ra tiếng gào thét, chỗ mắt trái của nó tuôn ra máu tươi, thình lình bị một mũi tên phát ra kim quang nhàn nhạt bắn xuyên đầu lâu, gắt gao đính chặt vào gạch đá nơi lỗ châu mai.
Tên nỏ này nhanh như vậy, nếu không chỉ sợ hắn đã không thể tránh thoát ác lang đánh lén phía sau rồi.
Lông đuôi trên mũi tên vẫn còn đang run run, kim quang nhàn nhạt dần dần tiêu tán, hiển lộ ra màu son trên mũi tên, tựa hồ khắc rõ một đạo phù văn màu vàng.
Hắn nhìn lại chỗ lúc trước âm thanh nhắc nhở phát ra.
Cách đó mười trượng, một tên hán tử mày hổ dáng người trung đẳng đang đặt thanh nỏ màu đen về lại bên hông, bên cạnh là một túi đựng tên cũ nát đã trống rỗng, vừa rồi mũi tên kia tựa hồ là cái cuối cùng.
Nam tử thấy Thẩm Lạc nhìn lại mình, hơi gật đầu, Trảm Mã Đao to lớn trong tay đột nhiên vung lên, hàn quang tuyết trắng xẹt qua, một thi thể sói xám khác đánh lén gã tách rời ra, chết ngay tại chỗ.
Toàn bộ quá trình liền một mạch, không chút nào dây dưa dài dòng.
Bên cạnh cách hán tử kia không xa, còn có ba bốn tên thanh niên trai tráng mặc giáp, nắm trong tay Trảm Mã Đao tương tự, thoạt nhìn như là tùy tùng của gã, bảo vệ bốn phía, vừa liên thủ chém giết, vừa đề phòng sói xám đánh lén.
Chỉ thấy sát ý hán tử mày hổ đột nhiên tăng vọt, một mình nâng đao giết tới chỗ vài đầu sói xám tụ tập. Mấy người còn lại thấy thế, vội vung đao chém giết, đuổi tới, nhưng thỉnh thoảng bị sói xám khác vọt tới dây dưa kéo lại.
Thẩm Lạc thu hồi ánh mắt, đưa tay vuốt một cái máu đen trên mặt, hít sâu một hơi, một tay nắm đơn đao, cẩn thận đi dọc theo đầu tường tới một chòi gác canh phía trước. Kết quả còn chưa đi được mấy bước, liền thấy một cái đầu lâu "Nhanh như chớp" lăn đến bên chân hắn.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, trên đầu lâu là một khuôn mặt trẻ tuổi máu thịt be bét, tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.
"Con ta... Súc sinh..." Một tiếng kêu khóc thê lương vang lên.
Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, liền thấy cách đó năm sáu trượng, một lão giả cao lớn khoảng năm mươi tuổi mặt mũi tràn đầy bi phẫn, hai tay gắt gao nắm lấy một cây trường mâu tua đỏ, kiên quyết vọt tới, mũi mâu đâm một cái, xuyên qua cổ một con sói xám.
Chỉ là lão chưa kịp rút trường mâu ra, liền bị một đầu sói xám khác xông lên, cắn một cái vào yết hầu, té quỵ trên đất.
Thẩm Lạc thấy thế, vội nắm chặt đơn đao xông tới, tính cứu lão giả cao lớn kia. Kết quả lại bị một người ngăn lại, giương mắt nhìn qua, là hai đạo lông mày hổ thô vểnh lên đập vào mi mắt.
Chính là hán tử mày hổ trước đó đã cứu hắn
"Không còn kịp rồi." Hán tử ngưng trọng nói.
Gã chưa dứt lời, lại một con sói xám bỗng nhiên phóng tới, tranh ăn cùng con sói xám kia. Trong chốc lát ngạnh sinh xé rách thân thể lão giả kia thành vài đoạn.
Lông mày Thẩm Lạc bỗng nhiên nhíu một cái, không đành lòng nhìn bên đó.
"Tiểu đạo sĩ, lần đầu tham gia bảo vệ thành hả?" Hán tử mày hổ đề phòng nhìn quanh bốn phía, trong miệng hỏi.
Thẩm Lạc không biết trả lời thế nào, chỉ có thể mập mờ lên tiếng. Giờ phút này quần áo trên người hắn chính là trang phục đệ tử Xuân Thu quan, mặc dù có chút rách rưới, nhưng vẫn như cũ nhìn ra là trang phục đạo sĩ.
"Lần đầu đã có thể một mình ứng phó một đầu, không tệ. Tên ngươi là gì, chỉ cần lần này không chết, sau đó sẽ mời ngươi uống rượu." Hán tử mày hổ hung hăng phun ra một búng máu, hỏi.
"Thẩm Lạc."
"Tốt, Thẩm lão đệ! Ta tên Vu Mông. Nếu không chê, có thể gọi ta một tiếng Vu đại ca." Hán tử mày hổ cười hắc hắc nói.
"Vu đại ca." Thẩm Lạc không do dự, trực tiếp kêu lên.
Vừa rồi nếu không phải mũi tên người này cứu giúp, hắn đã chết thêm một lần nữa rồi.
"Sảng khoái! Một hồi ngươi cứ đứng sau ta, thay ta phòng bị phía sau đánh lén, đằng trước có ta cản trở, đảm bảo ngươi có thể uống bữa rượu này." Vu Mông cao giọng cười to.
Thẩm Lạc liền cầm đao đứng sau lưng Vu Mông, hai người lưng tựa đứng thẳng, tương hỗ nhau, cũng có mấy phần ý vị binh lính sa trường kề vai chiến đấu.
Lúc này kỳ thật Thẩm Lạc rất muốn hỏi, nơi này là nơi nào, những cự lang này là chuyện gì xảy ra, chỉ là tình hình trước mắt tự nhiên không cho phép.
Hắn vừa mới đứng vững không bao lâu, Vu Mông đằng trước liền nâng đao đỡ một con sói xám.
Móng nhọn sói xám cà trên lưỡi đao, phát ra trận trận tiếng ma sát bén nhọn nghe rợn người.
Thẩm Lạc thấy thế, lập tức một bước vượt qua trước, hai tay cầm đao đột nhiên đâm ra phía trên vai phải Vu Mông, một đao đâm vào mắt trái sói xám. Sói xám rú thảm một tiếng, lực đạo đè ép Vu Mông lập tức buông lỏng.
Vu Mông khác với Thẩm Lạc, có thể nói là đã thân kinh bách chiến, làm sao bỏ lỡ cơ hội bực này.
Chỉ thấy thân hình gã bỗng nhiên chùn xuống, hiện lên tư thế quỳ vọt tới dưới thân sói xám phía trước, hai tay vung lên, Trảm Mã Đao quét ngang mạnh mẽ lên trên, một đạo huyết quang lập tức bắn ra, đầu sói theo đó bị chặt đứt.
Thẩm Lạc đứng phía trước sói xám, lập tức bị máu tươi tung tóe đầy toàn thân.
"Lão đệ, làm rất tốt!" Vu Mông từ dưới thân xác sói bò ra, giơ ngón tay cái lên khen.
Thẩm Lạc vừa muốn nói chuyện, liền phát hiện cách đó không xa hỗn loạn lung tung.
Một con sói đen hình thể to lớn bỗng nhiên nhảy lên đầu tường, quay đầu hung hăng đụng vào chỗ lỗ hổng tường thành mấy lần, hình thành một lỗ hỗng lớn ba bốn trượng, sau đó quay người bay nhào xuống, song trảo quét tả hữu mấy lần đã cắt yết hầu bốn năm nam tử thủ thành.
Mà khác với những sói xám chỉ biết khát máu ăn thịt kia, nó cũng không hưởng dụng xác người, mà vung trảo hất lên, liền đánh bay mấy cỗ thi thể kia ra ngoài, lại nhào về phía mấy tên thanh niên trai tráng khác.
Lần này, vốn còn miễn cưỡng hợp thành một đường phòng thành, lập tức bị xé mở một vết rách, lại có mười mấy đầu sói xám thừa cơ xông lên đầu tường, gia nhập chiến đoàn.
Con sói đen kia trong hỗn loạn tung nhảy mấy cái, đã mất đi bóng dáng. Bản dịch tại Bạch ngọc sáchh.
Lang thú tứ tán, vừa lúc tách hai người Thẩm Lạc và Vu Mông ra khỏi những người khác.
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trên đầu thành truyền đến một tiếng kinh hô, một thanh niên nam tử đột nhiên mở hai mắt ra, tay hắn đẩy một cái đầu thi thể đầy máu trước người ra, chính là Thẩm Lạc.
"Lại khởi tử hoàn sinh, chẳng lẽ..."
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, lần thứ hai trông thấy khuôn mặt dữ tợn máu me đầy mặt kia, đầu tiên là giật mình, sau đó ý thức được một chuyện, tựa hồ hắn lại lâm vào trong cơn ác mộng nguy hiểm kia.
"Rống..."
Gió tanh bỗng nhiên đánh tới, nương theo bên tai truyền đến tiếng vang, Thẩm Lạc nhớ ra cái gì đó, thân hình lập tức lăn một cái sang bên trái, vừa vặn tránh khỏi con sói xám cắn giết tới.
Hắn chưa kịp bò lên, liếc thấy dưới chân tường thành bên cạnh cách đó không xa có một thanh đơn đao hẹo dài dính đầy máu, thuận thế lại lăn mình sang một cái, chụp lấy chuôi đao nắm trong tay.
Con sói xám kia bổ nhào về phía trước không trúng, lúc này vặn thân một cái xoay người lại, chân sau đạp xuống mặt đất, lần nữa há miệng nhào tới cắn xuống hắn.
Đã tự tay giết chết quỷ vật, đồng thời chết qua mấy lần, lá gan hắn đã lớn sớm vượt xa người thường, chẳng những không quay cuồng tránh né, mà gắt gao nhìn chằm chằm sói xám, đợi đến lúc đầu lâu của nó đã gần đến chóp mũi của mình, khiến cho mùi ác tanh đập vào mặt, mới lách đầu ra, để sói xám kia cắn hụt một cái.
Nhân cơ hội này, hai tay của hắn nắm chặt đơn đao, đột nhiên đâm lên một cái.
Chỉ nghe "Phụp" một tiếng vang.
Thanh trường đao kia xuyên thẳng qua cổ họng sói xám, đâm xuyên ra phía sau cổ, cũng theo quán tính của sói xám mà mở ra một lỗ hổng lớn.
Máu tươi ào ạt lập tức từ giữa cổ sói tuôn ra, làm nửa gương mặt Thẩm Lạc dính máu me đầm đìa.
Hơn nửa người sói xám trùng điệp co quắp một lát, không nhúc nhích nữa.
Thẩm Lạc thở ra một hơi, nửa người đã bị máu sói thấm ướt, một tay đẩy xác sói ra, một tay chống trường đao đứng lên. Nhưng còn chưa kịp đứng vững, cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới một tiếng nam tử kêu to!
"Cẩn thận".
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy phía sau có gió mát đánh tới, trong lòng căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng, bên tai bỗng "Vù" một tiếng, thứ gì đó đã bay lướt sát qua bên tai.
"Phốc."
Thẩm Lạc quay đầu lại, bất giác hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy một con sói xám đang vặn vẹo đính trên một lỗ châu mai, trong miệng phát ra tiếng gào thét, chỗ mắt trái của nó tuôn ra máu tươi, thình lình bị một mũi tên phát ra kim quang nhàn nhạt bắn xuyên đầu lâu, gắt gao đính chặt vào gạch đá nơi lỗ châu mai.
Tên nỏ này nhanh như vậy, nếu không chỉ sợ hắn đã không thể tránh thoát ác lang đánh lén phía sau rồi.
Lông đuôi trên mũi tên vẫn còn đang run run, kim quang nhàn nhạt dần dần tiêu tán, hiển lộ ra màu son trên mũi tên, tựa hồ khắc rõ một đạo phù văn màu vàng.
Hắn nhìn lại chỗ lúc trước âm thanh nhắc nhở phát ra.
Cách đó mười trượng, một tên hán tử mày hổ dáng người trung đẳng đang đặt thanh nỏ màu đen về lại bên hông, bên cạnh là một túi đựng tên cũ nát đã trống rỗng, vừa rồi mũi tên kia tựa hồ là cái cuối cùng.
Nam tử thấy Thẩm Lạc nhìn lại mình, hơi gật đầu, Trảm Mã Đao to lớn trong tay đột nhiên vung lên, hàn quang tuyết trắng xẹt qua, một thi thể sói xám khác đánh lén gã tách rời ra, chết ngay tại chỗ.
Toàn bộ quá trình liền một mạch, không chút nào dây dưa dài dòng.
Bên cạnh cách hán tử kia không xa, còn có ba bốn tên thanh niên trai tráng mặc giáp, nắm trong tay Trảm Mã Đao tương tự, thoạt nhìn như là tùy tùng của gã, bảo vệ bốn phía, vừa liên thủ chém giết, vừa đề phòng sói xám đánh lén.
Chỉ thấy sát ý hán tử mày hổ đột nhiên tăng vọt, một mình nâng đao giết tới chỗ vài đầu sói xám tụ tập. Mấy người còn lại thấy thế, vội vung đao chém giết, đuổi tới, nhưng thỉnh thoảng bị sói xám khác vọt tới dây dưa kéo lại.
Thẩm Lạc thu hồi ánh mắt, đưa tay vuốt một cái máu đen trên mặt, hít sâu một hơi, một tay nắm đơn đao, cẩn thận đi dọc theo đầu tường tới một chòi gác canh phía trước. Kết quả còn chưa đi được mấy bước, liền thấy một cái đầu lâu "Nhanh như chớp" lăn đến bên chân hắn.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, trên đầu lâu là một khuôn mặt trẻ tuổi máu thịt be bét, tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.
"Con ta... Súc sinh..." Một tiếng kêu khóc thê lương vang lên.
Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, liền thấy cách đó năm sáu trượng, một lão giả cao lớn khoảng năm mươi tuổi mặt mũi tràn đầy bi phẫn, hai tay gắt gao nắm lấy một cây trường mâu tua đỏ, kiên quyết vọt tới, mũi mâu đâm một cái, xuyên qua cổ một con sói xám.
Chỉ là lão chưa kịp rút trường mâu ra, liền bị một đầu sói xám khác xông lên, cắn một cái vào yết hầu, té quỵ trên đất.
Thẩm Lạc thấy thế, vội nắm chặt đơn đao xông tới, tính cứu lão giả cao lớn kia. Kết quả lại bị một người ngăn lại, giương mắt nhìn qua, là hai đạo lông mày hổ thô vểnh lên đập vào mi mắt.
Chính là hán tử mày hổ trước đó đã cứu hắn
"Không còn kịp rồi." Hán tử ngưng trọng nói.
Gã chưa dứt lời, lại một con sói xám bỗng nhiên phóng tới, tranh ăn cùng con sói xám kia. Trong chốc lát ngạnh sinh xé rách thân thể lão giả kia thành vài đoạn.
Lông mày Thẩm Lạc bỗng nhiên nhíu một cái, không đành lòng nhìn bên đó.
"Tiểu đạo sĩ, lần đầu tham gia bảo vệ thành hả?" Hán tử mày hổ đề phòng nhìn quanh bốn phía, trong miệng hỏi.
Thẩm Lạc không biết trả lời thế nào, chỉ có thể mập mờ lên tiếng. Giờ phút này quần áo trên người hắn chính là trang phục đệ tử Xuân Thu quan, mặc dù có chút rách rưới, nhưng vẫn như cũ nhìn ra là trang phục đạo sĩ.
"Lần đầu đã có thể một mình ứng phó một đầu, không tệ. Tên ngươi là gì, chỉ cần lần này không chết, sau đó sẽ mời ngươi uống rượu." Hán tử mày hổ hung hăng phun ra một búng máu, hỏi.
"Thẩm Lạc."
"Tốt, Thẩm lão đệ! Ta tên Vu Mông. Nếu không chê, có thể gọi ta một tiếng Vu đại ca." Hán tử mày hổ cười hắc hắc nói.
"Vu đại ca." Thẩm Lạc không do dự, trực tiếp kêu lên.
Vừa rồi nếu không phải mũi tên người này cứu giúp, hắn đã chết thêm một lần nữa rồi.
"Sảng khoái! Một hồi ngươi cứ đứng sau ta, thay ta phòng bị phía sau đánh lén, đằng trước có ta cản trở, đảm bảo ngươi có thể uống bữa rượu này." Vu Mông cao giọng cười to.
Thẩm Lạc liền cầm đao đứng sau lưng Vu Mông, hai người lưng tựa đứng thẳng, tương hỗ nhau, cũng có mấy phần ý vị binh lính sa trường kề vai chiến đấu.
Lúc này kỳ thật Thẩm Lạc rất muốn hỏi, nơi này là nơi nào, những cự lang này là chuyện gì xảy ra, chỉ là tình hình trước mắt tự nhiên không cho phép.
Hắn vừa mới đứng vững không bao lâu, Vu Mông đằng trước liền nâng đao đỡ một con sói xám.
Móng nhọn sói xám cà trên lưỡi đao, phát ra trận trận tiếng ma sát bén nhọn nghe rợn người.
Thẩm Lạc thấy thế, lập tức một bước vượt qua trước, hai tay cầm đao đột nhiên đâm ra phía trên vai phải Vu Mông, một đao đâm vào mắt trái sói xám. Sói xám rú thảm một tiếng, lực đạo đè ép Vu Mông lập tức buông lỏng.
Vu Mông khác với Thẩm Lạc, có thể nói là đã thân kinh bách chiến, làm sao bỏ lỡ cơ hội bực này.
Chỉ thấy thân hình gã bỗng nhiên chùn xuống, hiện lên tư thế quỳ vọt tới dưới thân sói xám phía trước, hai tay vung lên, Trảm Mã Đao quét ngang mạnh mẽ lên trên, một đạo huyết quang lập tức bắn ra, đầu sói theo đó bị chặt đứt.
Thẩm Lạc đứng phía trước sói xám, lập tức bị máu tươi tung tóe đầy toàn thân.
"Lão đệ, làm rất tốt!" Vu Mông từ dưới thân xác sói bò ra, giơ ngón tay cái lên khen.
Thẩm Lạc vừa muốn nói chuyện, liền phát hiện cách đó không xa hỗn loạn lung tung.
Một con sói đen hình thể to lớn bỗng nhiên nhảy lên đầu tường, quay đầu hung hăng đụng vào chỗ lỗ hổng tường thành mấy lần, hình thành một lỗ hỗng lớn ba bốn trượng, sau đó quay người bay nhào xuống, song trảo quét tả hữu mấy lần đã cắt yết hầu bốn năm nam tử thủ thành.
Mà khác với những sói xám chỉ biết khát máu ăn thịt kia, nó cũng không hưởng dụng xác người, mà vung trảo hất lên, liền đánh bay mấy cỗ thi thể kia ra ngoài, lại nhào về phía mấy tên thanh niên trai tráng khác.
Lần này, vốn còn miễn cưỡng hợp thành một đường phòng thành, lập tức bị xé mở một vết rách, lại có mười mấy đầu sói xám thừa cơ xông lên đầu tường, gia nhập chiến đoàn.
Con sói đen kia trong hỗn loạn tung nhảy mấy cái, đã mất đi bóng dáng. Bản dịch tại Bạch ngọc sáchh.
Lang thú tứ tán, vừa lúc tách hai người Thẩm Lạc và Vu Mông ra khỏi những người khác.