Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7-8
Chương 7: Sợ tội
Ánh trăng lạnh lẽo ngưng tụ lại, gió thổi qua bóng cây, lặng lẽ xoay chuyển.
Lâm Vãn Khanh chưa bao giờ cảm thấy xung quanh lại im lặng như thế này, giống như cả Kinh Triệu Phủ đều chìm vào một cái hồ âm u, sâu không thấy đáy.
Bên tai là tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thở hổn hển của bản thân, trái tim nàng như bị kéo chìm xuống, càng ngày càng chìm sâu hơn.
Đội nha dịch vốn phải trông coi ngoài đại lao giờ đã không thấy đâu.
Cửa lao vốn nên đóng chặt lại giờ đã mở ra, bị gió đêm thổi đến lắc lư, phát ra âm thanh ken két đầy quỷ dị.
Trong nháy mắt bước chân của nàng như bị thứ gì đó níu lấy, nàng kinh ngạc đóng đinh trên mặt đất.
Trong không khí là vị ngọt nhàn nhạt mang theo chút ấm nóng giống như mùi của cây đào mật vào tháng sáu…
Khi gió thổi tới, vị ngọt tan đi, trong ánh trăng rét giá đã tràn ngập mùi máu tanh không dễ phát hiện ra.
Vẫn còn nóng.
“Vương… Vương Hổ…”
Tim Lâm Vãn Khanh đập loạn, cảm giác mát lạnh vừa rồi ở trên lưng lan dần lên trên biến thành tiếng vù vù trong đầu, một đường nổ tung.
Những thứ trước mắt trong phút chốc đều trở nên trắng xóa, ngay cả âm thanh của cửa cũng bị thay đổi, nghe được tiếng trầm đục rất rõ ràng.
Lâm Vãn Khanh đã quên mất lý do vì sao mình lại bước vào nhà tù đang lúc huyết tẩy như này. Khắp nơi đầy những thi thể của nha dịch đang làm nhiệm vụ nằm lê lết trên mặt đất giống như một trận tàn sát. Mỗi người bọn họ đều bị một kiếm chém đứt cổ, lưu loát sạch sẽ. Ánh mắt trống rỗng vô thần của nàng nhìn chăm chú về phía trước, nét sửng sốt trên mặt chỉ dừng ở một khắc kia.
Nàng đẩy cửa lao đang khép nửa hờ ra, thấy Vương Hổ nằm trên mặt đất.
Hắn luống cuống che đi cái cổ bị chém thành hai đoạn của chính mình, toàn thân run rẩy, môi nhấp nháy. Nhìn Lâm Vãn Khanh bằng ánh mắt cầu xin đầy tha thiết, nhưng không nói được một lời nào.
“Vương Hổ, Vương Hổ… Vương Hổ!”
Lâm Vãn Khanh im bặt, ngoại trừ gọi đi gọi lại tên gã, những câu khác đều giống như cái gai dài, kẹt trong cổ họng, trong nháy mắt đã biến thành âm thanh đứt quãng.
Tay nàng đầy mồ hôi lạnh ấn chặt vào vết thương trên cổ của Vương Hổ, những giọt máu ấm nóng dinh dính chảy xuống từ khe hở, ướt cả cổ tay áo và vạt áo trước…
“Đừng, đừng chết… Không, không sao đâu…”
Nàng luống cuống tay chân an ủi, toàn nói những câu không có ý nghĩa nào.
Vị ngọt mới vừa ở trên cổ họng kia lại tới nữa rồi, cứ lặng lẽ quấn lấy.
Lâm Vãn Khanh ngẩn người, nhận ra hai tay đang ấn ở dưới không biết từ lúc nào đã buông lỏng ra, rũ xuống đám cỏ khô, phát ra tiếng sàn sạt nhỏ.
Không đúng, tiếng vang này rõ ràng giống như phát ra từ phía sau hơn.
“Keng —— “
Trước mắt là ánh sáng trắng đầy lạnh lẽo, bên tai là tiếng kim loại va vào nhau giòn vang. Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy sườn mặt chợt lạnh đi, giống như trong mùa đông còn bị một khối băng dán lên.
Ngay sau đó “đùng” một tiếng.
Ánh sáng lạnh kia bắn vào hốc tường ở trước mặt nàng, thứ màu trắng đó đung đưa nhảy múa dưới ánh lửa.
Nàng theo bản năng sờ mặt mình, mới phát hiện bên tóc mai đã bay tán loạn, trên đầu ngón tay, là màu đỏ sẫm vừa tanh vừa ẩm.
Phía sau nhất thời vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Lâm Vãn Khanh tim đập loạn nhịp xoay người, chỉ thấy ánh lửa từ từ sáng lên theo thứ tự từ cửa đại lao rồi vào đến tận bên trong, giống như một con rồng lửa đang phơi bày thân thể, trong không gian đầy những ngọn lửa u ám lúc đầu thoáng chốc đã thành cảnh đèn đuốc sáng rực.
Cửa nhà tù bị ai đó nặng nề đẩy ra, đập vào hàng rào gỗ làm vang lên tiếng loạt xoạt.
Xung quanh thoáng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lách tách từ bó đuốc và ngọn đèn dầu.
Ánh lửa rực rỡ chiếu từ sau lưng, xa xa có bóng người đang đi tới, hắn đi không nhanh cũng không chậm, áo bào màu trắng xanh như cảnh trăng sáng hòa cùng làn gió mát.
Đợi cho tới khi đi tới trước gót chân nàng, sau khi thấy rõ tướng mạo của nàng, Lâm Vãn Khanh chỉ nhìn thôi cũng thấy rõ đôi lông mày như kiếm của hắn đang chau lên.
Tô Mạch Ức khẽ nhúc nhích môi mỏng, ánh mắt phức tạp nhìn về phía nàng nói: “Lâm Lục Sự, sao lại là ngươi?”
*
“Đông —— đông —— đông —— “
Tiếng cồng lúc nửa đêm càng kéo dài âm cuối hơn, rải rác ở nơi đường phố yên tĩnh, âm thanh đó đi theo cơn gió tràn vào công đường đèn đuốc sáng trưng của Kinh Triệu Phủ.
Ánh nến lay động, Lâm Vãn Khanh thất hồn lạc phách ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay dính đầy vết máu đã khô đang bấu chặt vào nhau, đầu ngón tay vuốt loạn khắp nơi giống như muốn cọ rụng đi một lớp da.
Không biết là bị lạnh hay vẫn còn bị kích thích, chiếc cằm dính máu của nàng liên tục run rẩy. Vết máu của Vương Hổ sau khi khô đã biến thành một mảnh màu nâu đỏ, làm nổi bật lên sắc mặt vốn đã tái nhợt của nàng, thậm chí không còn chút huyết sắc nào.
Lúc Tô Mạch Ức đi theo Lý Kinh Triệu tiến vào đã thấy được cảnh tượng như vậy. Tất nhiên hắn vẫn giữ thái độ vân đạm phong khinh, vén áo bào ngồi vào vị trí bên cạnh Lý Kinh Triệu.
Lâm Vãn Khanh vẫn không có phản ứng gì, dù có bị tấm chăn mỏng phủ xuống đầu, nàng cũng chỉ lắc lư cơ thể, chậm rãi ngẩng đầu dò xét Lý Kinh Triệu đang ngồi ngay ngắn trong chính đường.
Ánh sáng từ ánh đèn chiếu xuống, phân nửa gương mặt của nàng đều giấu trong phần khuất tối của chăn mỏng, nhìn không rõ thần sắc.
Còn Lý Kinh Triệu nửa đêm bị người ta kéo từ trong chăn dậy, hiện tại vẻ mặt đầy mệt mỏi và giận hờn, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vãn Khanh đương nhiên mang theo chút không tốt.
Hắn ta trầm giọng khẽ hừ, lấy hồ sơ vụ án trong tay đập lên trên bàn một cái, sau đó chỉ vào Lâm Vãn Khanh nói: “Ngươi đã biết bản thân mình gây ra chuyện gì chưa hả?!”
Người ở dưới công đường tựa như không nghe thấy, đầu từ từ ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của hắn ta.
Tròng mắt lúc sáng vẫn còn trong suốt lanh lợi giờ đã biến thành nỗi u ám kiên định chưa từng thấy qua.
Nàng cứ nhìn Lý Kinh Triệu như thế, không nói một lời nào. Lý Kinh Triệu không hiểu tại sao dưới đùi lại mềm nhũn, hắn ta trộm nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn ta kéo kéo quan phục có chút bó chặt trên người nói: “Ngươi… ngươi vượt quyền thẩm vấn tội phạm, khiến cho Vương Hổ bị giết, còn vô duyên vô cớ liên lụy tới mấy mạng ngục tốt, ngươi…”
“Ngươi muốn nói gì, cứ nói thẳng ra là được rồi.”
Người ở dưới công đường đột nhiên mở miệng, giọng nói hờ hững vang lên, khiến cho những người ở đây đều giật mình.
Lâm Vãn Khanh đã tỉnh táo lại, ánh mắt còn vương chút sương mù của trước kia giờ thoáng chốc đã trở nên trong suốt, ánh lửa bập bùng chiếu tới, rực rỡ một cách lạ thường.
Lý Kinh Triệu cả kinh, bị nghẹn họng, nhất thời cũng quên đáp lời lại. Chỉ vươn một ngón tay run rẩy ra chỉ vào Lâm Vãn Khanh nói: “Ngươi, ngươi… trước là vượt quyền, sau là thất trách… Can thiệp vào vụ án thì không nói đi, còn hại chết cả nghi phạm! Thế vậy mà ngươi…”
“Chuyện quan trọng căn bản không phải là ta hại chết Vương Hổ, mà là hắn ta đã chết rồi. Bị ai giết đây? Tại sao lại muốn giết hắn? Ngươi không hỏi tới chuyện này, lại chỉ bắt lấy những chi tiết vụn vặt khác, hay còn vọng tưởng muốn bắt được hung thủ ngay tại chỗ này?!”
“Lớn mật!” Lý Kinh Triệu trừng to đôi mắt đậu xanh(1) đang lim dim buồn ngủ, giọng to lên, cơ thể lại không tự chủ được mà nhích ra sau.
(1) Mắt đậu xanh: ý chỉ những người có đôi mắt hoặc tròng mắt nhỏ.
“Rõ ràng hung thủ đi theo ngươi nên mới tìm được tử lao! Ngươi nhân cơ hội lợi dụng chức quyền, khiến cho thủ vệ ngục tốt buông lỏng cảnh giác nên mới gây ra đại họa. Lại còn dám bẻ cong sự thật hợp tình hợp lý mà nhục mạ bản quan…”
“Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nhìn ra sao?” Lâm Vãn Khanh kéo lấy vạt áo rộng ướt sũng dính đầy máu tươi, sau đó buông chăn mỏng trên người ra rồi đứng dậy nói: “Cho dù thế nào Vương Hổ cũng sẽ chết! Người đến giết hắn rõ ràng là đến có chuẩn bị từ trước, thủ pháp sắc bén, xuống tay lưu loát! Ngoại trừ thích khách và tử thị(2) được nuôi dưỡng thì ai có thể chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa chén trà đã lẻn được vào trong đại lao, hơn nữa còn liên tiếp giết chết được những ngục tốt đang cầm trong tay những lưỡi dao sắc bén cơ chứ?!”
(1) Tử thị: những thị tỳ, người hầu được nuôi dưỡng để bán mạng, liều chết làm nhiệm vụ.
Lâm Vãn Khanh chất vấn ào ào, bước hai ba bước là đã tới được trước mặt Lý Kinh Triệu.
Trên người nàng đầy vết máu, có vết đã khô, cũng có vết chưa khô hòa với mùi đèn dầu, tanh tưởi khó chịu đến mức khiến cho người khác choáng váng cả đầu.
Cũng không biết là do mùi máu tươi xông tới, hay bị Lâm Vãn Khanh hù sợ, Lý Kinh Triệu nhất thời kích động, liên tục ngửa ra sau, thiếu chút nữa đã té từ trên ghế xuống, vội vàng nắm chặt góc bàn, cuống quít ra lệnh nha dịch ngăn Lâm Vãn Khanh lại.
Sau đó hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng lại ổn định tinh thần, nhưng vẫn đờ đẫn dùng tay đỡ lấy mũ cánh chuồn trên đầu.
“Trọng điểm là Vương Hổ chết rồi, bởi vì ngươi…”
“Trọng điểm rõ ràng là ngươi sai rồi!” Lâm Vãn Khanh trừng mắt nhìn Lý Kinh Triệu, không mảy may sợ hãi, thái dương trắng nõn có thể mơ hồ thấy được phần gân xanh nổi lên.
“Vương Hổ không phải là hung thủ của án gian sát, thậm chí Triệu di nương cũng không phải do hắn giết! Nhưng ngươi từ đầu đến cuối ngoại trừ vu oan giá họa, tham công lao mà làm bừa thì còn làm được cái gì nữa hả?! Nếu sớm ngày điều tra rõ oan khuất của Vương Hổ, vậy có phải hắn đã không bị giam ở đại lao, có lẽ đã không chết rồi không?!”
“Ngươi… ngươi…” Lý Kinh Triệu tranh luận không lại, bị nàng rống một trận cho như thế, ngay cả khí thế cũng bị ép yếu đi vài phần. Chỉ có thể vô năng phẫn nộ nói: “Ngươi coi rẻ công đường, nhục mạ mệnh quan triều đình, dựa theo luật phạt ba mươi roi! Người đâu! Đánh cho…”
Ra lệnh một tiếng, nhưng không đợi Lý Kinh Triệu nói ra chữ “ta” kia, một câu “đợi đã” vừa lạnh lùng lại trong trẻo đúng lúc vang lên làm nguội đi bầu không khí trên công đường.
Lý Kinh Triệu lúc này mới nhớ tới Tô Mạch Ức đang ngồi im lặng một bên, nửa ngày ngồi xem vở diễn. Chỉ thấy tay áo rộng màu trắng xanh của hắn giơ lên, ngón tay dài với những khớp xương rõ ràng vung vung lên, đám nha dịch mới vừa rồi nghe lệnh đang muốn rục rịch, thoáng chốc đều ỉu xìu như cải trắng, gật đầu lui về.
“Tô đại nhân…” Lý Kinh Triệu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị Tô Mạch Ức ngăn lại.
Trên công đường đều ngập trong yên tĩnh, ánh lửa nhảy múa, hắn nhíu mày nhìn về phía tiểu lục sự máu me đầy người kia.
Nàng búi tóc sơ sài qua một bên, tóc đen hỗn độn đáp trên vai. Một bên má rõ ràng bị một lưỡi đao sắc bén làm cho trầy da, máu đã khô, đọng lại ở phía trước giống như một chuỗi san hô hồng.
Quan phục mỏng manh bụi bặm đầy bùn đất và máu…
Đúng thật là muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
Thế nhưng…
Một nơi nào đó trong lòng hắn bỗng nhiên không kiểm soát được mà động đậy, hắn cũng không nói được là vì sao.
Vì sự lỗ mãng không biết trời cao đất rộng này của nàng?
Vì nàng nhạy bén thấy rõ được sự thật?
Hoặc cũng có thể là vì sự bướng bỉnh dù có đụng phải bức tường phía nam(3) cũng không quay đầu lại của nàng.
(3) Bức tường phía nam: là bức tường thường được xây để chắn trước cửa ở thời cổ đại, nếu đi thẳng vào cửa thì sẽ đụng phải bức tường phía nam nên bắt buộc phải đi qua trái hoặc phải.
Tô Mạch Ức bỗng nhiên nở nụ cười, khóe miệng chỉ nhếch lên thành một đường cong nhỏ.
Giờ phút này, hắn cảm thấy tiểu lục sự này rất thú vị, vô cùng thú vị.
“Tô đại nhân?” Lần này, Lý Kinh Triệu đã thay đổi ngữ khí thành câu hỏi, chắc hẳn hắn ta cũng nhận ra sự khác thường của Tô Mạch Ức, nhất thời không dám làm bậy.
Tô Mạch Ức không để ý tới hắn ta, vẫn nhìn Lâm Vãn Khanh như cũ, không nhanh không chậm hỏi: “Ngươi mới vừa nói, Vương Hổ không giết Triệu di nương?”
Người ở dưới công đường giật mình, tựa như không ngờ hắn sẽ hỏi tới vấn đề này, một lát sau mới phản ứng lại kiên định nói: “Không giết.”
Lý Kinh Triệu nghe vậy cười khinh, vẻ mặt khinh thường: “Sao ngươi biết hắn ta không giết?”
“Bởi vì hắn ta không có lý do để giết người.”
Lý Kinh Triệu lại muốn nói tiếp, vừa mới mở miệng, đã bị ánh mắt lạnh như cơn gió lạnh thấu xương thổi quay trở về.
Tô Mạch Ức lúc này mới hỏi tiếp: “Vậy nửa đêm hắn lẻn vào khuê phòng của nữ tử để làm gì?”
Lâm Vãn Khanh trầm mặc, dùng răng nanh khẽ cắn phần thịt non trong môi, nhỏ giọng nói: “Nếu ta nói Vương Hổ kể cho ta, Triệu di nương là thanh mai trúc mã của hắn, có đưa cho hắn một tờ giấy, nói muốn Vương Hổ dẫn nàng bỏ trốn, đại nhân sẽ tin sao?”
Câu hỏi treo lơ lửng trong lòng đã được chứng thực.
Tô Mạch Ức không nói gì, ánh lửa chớp lên, bóng dáng của hắn dừng trên hai viên gạch khoảng chừng một thước ở trước mặt, ngón trỏ và ngón cái của tay phải chà xát vào nhau, phát ra tiếng sàn sạt nhỏ vụn, ánh mắt cũng trở nên xa xôi không biết đã lạc về nơi nào.
“Tô đại nhân?” Lý Kinh Triệu phỏng đoán trong lòng, yếu ớt hỏi: “Tô đại nhân có chỉ thị gì sao?”
Hắn khẽ giật mình trong nháy mắt, nhấc lên một nụ cười xa cách: “Không có…”
“Vậy… tiểu lục sự này…” Làm quan đã nhiều năm, Lý Kinh Triệu tất nhiên có thói quen nhìn sắc mặt người khác.
Nếu Tô Mạch Ức đã muốn ra mặt ngăn cản, vậy bước tiếp theo phải làm những gì, tất nhiên vẫn phải hỏi qua ý kiến của hắn.
Tô Mạch Ức tựa hồ như mới kịp phản ứng lại, theo ánh mắt của Lý Kinh Triệu nhìn về phía Lâm Vãn Khanh ở dưới công đường.
Tựa hồ không có chút chần chờ nào, hắn rút lại bàn tay đang liên tục chà xát vào nhau, nhẹ nhàng chậm chạp đặt trên đầu gối nói: “Nàng là người của Kinh Triệu Phủ, trách phạt ra sao, tất nhiên không tới phiên Đại Lý Tự ta làm chủ.”
“Lý Kinh Triệu làm chủ là được rồi.”
Chương 8: Phạt roi
Nụ cười nịnh nọt lúc đầu của Lý Kinh Triệu lạnh đi, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Vị Tô đại nhân bên cạnh này nổi tiếng tính tình lạnh lùng. Đừng nói tới chỉ là một tiểu lục sư không có danh tiếng gì, cho dù hoàng thân quốc thích cao quý đường hoàng, phàm là phạm tội, hắn đều đối xử bình đẳng, tuyệt đối không bao che khuyết điểm.
Nhưng câu hỏi vừa rồi, ngược lại có chút nể mặt người khác, có ý vì việc tư mà làm trái luật.
Biến khéo thành vụng, Lý Kinh Triệu quả thật rất ảo não, gương mặt bóng mỡ lại cuống quít nâng lên chút ý cười, khen Tô Mạch Ức một phen, rồi mới lạnh lùng nói với người ở dưới công đường: “Còn thất thần làm gì? Mang xuống cho ta, đánh!”
Lâm Vãn Khanh nghe vậy ngẩn ra, hai tròng mắt vẫn nhìn thẳng vào Lý Kinh Triệu bỗng lóe lên, trong mắt toát lên thần sắc lo lắng hiếm thấy.
Chỉ trong một hơi thở, vẻ mặt được ép xuống này đã bị Tô Mạch Ức bắt được.
Nàng…
Hình như đang sợ hãi?
A!
Thì ra bên cạnh hơi thở oán giận, Lâm Lục Sự cũng có những lúc biết sợ?
Tô Mạch Ức ngăn lại khóe miệng nhếch lên của mình, kinh ngạc trong lòng rất nhanh đã bị thay thế bằng chút niềm vui nho nhỏ.
Biết sợ là tốt rồi.
Biết sợ, thì còn có thể nắm trong tay, nếu có thể nắm được trong tay, thì hắn vẫn có thể dùng được.
Trong lúc tâm tư xoay vòng, hai gã nha dịch đứng bên cạnh đã muốn tiến lên nhấc Lâm Vãn Khanh lên, tỏ vẻ sẽ tha đi, giọng nói trầm lạnh của Tô Mạch Ức chen ngang hai người.
“Tô mỗ vừa mới suy nghĩ một chút, phạt ba mươi gậy có phải có chút nặng rồi không?”
“Hả?” Lý Kinh Triệu run lên, không hiểu được nhìn về phía Tô Mạch Ức.
Có lẽ là để che giấu hành vi vì việc tư mà phá luật hư hư thực thực của mình, Tô đại nhân luôn chấp pháp theo lẽ công bằng lại có chút không được tự nhiên che môi, ho nhẹ nói: “Lâm Lục Sự coi rẻ công đường là thật, nhưng nửa đêm đi điều tra Vương Hổ cũng xem như nằm trong phận sự, huống hồ gì, án của Vương Hổ có chút kỳ lạ.”
Cuối cùng, đôi mắt như gió không nặng không nhẹ đảo qua Lý Kinh Triệu, Tô Mạch Ức lại bổ sung một câu: “Ngược lại còn tinh ý hơn Lý đại nhân, cũng sắc bén hơn Lý đại nhân nhiều.”
Giết người thì phải chém vào tim(1), cho dù là đổi trắng thay đen, hắn trước sau vẫn rất hợp tình hợp lý, câu nói đầu tiên khiến cho giọng nói của Lý Kinh Triệu nghẹn lại cổ họng, hai bắp đùi run run.
(1) Giết người thì phải chém vào tim: Là một câu thành ngữ để hủy hoại một người, tốt nhất là nên vạch trần, lên án động cơ, suy nghĩ và ý định của người đó.
“Vâng vâng vâng…” Hắn ta vừa lau mồ hôi vừa phụ họa: “Tô đại nhân nói đúng, nói đúng lắm. Vậy…”
“Vậy khiển trách phạt bằng mười gậy đi.”
Tô đại nhân hạ lệnh, mọi người ở đây tất nhiên không dám ngỗ nghịch. Vâng lời gật đầu tới tấp, ngay cả lực kéo người cũng nhẹ đi nhiều.
Nhưng nét mặt của Lâm Vãn Khanh vẫn lo lắng như cũ, do dự thật lâu sau đó mới nhìn Tô Mạch Ức mở miệng yếu ớt nói: “Nhưng, đừng đánh bằng gậy có được không?”
“Gì hả?”
Tô Mạch Ức gần như bật cười với câu hỏi của nàng, trong đôi mắt đang nhìn nàng nhuộm chút khinh miệt.
Người này hiếm có lại tài trí hơn người, tuy khó thuần hóa nhưng lại lương thiện khó tìm.
Hắn không ngại vì thuần hóa nàng, trước tiên hắn sẽ hạ mình cầu xin thay nàng nợ một ân tình.
Lại không ngờ tới, người này lại được nước mà lấn tới, thì ra cũng chỉ là một món hàng rất sợ chết.
Người ở dưới công đường tựa hồ đoán được tâm tư khéo léo của hắn, như đang muốn sáng tỏ chuyện gì đó, vội vàng khoát tay nói: “Đại nhân đừng hiểu lầm. Thuộc hạ không phải là hạng người ham sống sợ chết, chỉ là lúc còn bé nhà nghèo, trong những ngày mùa đông hai chân dính bệnh không tiện nói ra, sợ không chịu được phạt gậy nên mới thỉnh cầu như vậy.”
“À?” Tô Mạnh Ức khinh thường, cuối cùng mấy cái cớ này lúc thẩm vấn phạm nhân hắn đã nghe đến nát luôn rồi.
Ngón trỏ và ngón cái ma sát vào nhau giấu dưới tay áo xanh nhạt phát ra âm thành sàn sạt.
“Nhưng căn cứ vào《Nam luật》, trong hình pháp ngoại trừ phạt gậy, vậy chỉ còn phạt roi thôi.”
Nói xong hắn cố ý dừng lại một chút, ngẩng mắt nhìn sắc mặt của Lâm Vãn Khanh.
Phạt roi ở Nam Triều, bình thường dùng để trách phạt các dân đen nô tịch phạm vào lỗi lầm lớn. Hình phạt như tên của nó, dùng roi bằng da trâu quất ở trên lưng, đánh tới rụng cả người.
Nhưng roi này không phải là roi bình thường. Ở trên đính đầy dầm, mỗi khi đánh xuống đều tróc da bong thịt, máu thịt bê bết.
Làm lục sự của Kinh Triệu Phủ, Lâm Vãn Khanh không thể nào không biết, Tô Mạch Ức là đang ra oai phủ đầu với nàng.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của hắn, Lâm Vãn Khanh chỉ bình thản cười cười, giống như đang lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào trong lòng, cúi đầu nói với hắn: “Tạ đại nhân ân điển.”
Nói xong, nàng bèn đi theo hai vị nha dịch.
Ngược lại nỗi khiếp sợ chuyển sang Tô Mạch Ức.
Sợ bị phạt gậy, nhưng lại xem nhẹ hình phạt roi mà người người nghe tới đều khiếp sợ.
Lâm Vân Khanh này đúng thật là ngày càng thú vị.
Trăng lên giữa trời, trong không khí của đêm xuân tràn ngập một tầng sương, khiến mi mắt nhiễm thêm một tầng nước.
Lúc Tô Mạch Ức ra khỏi Kinh Triệu Phủ đã qua giờ Sửu.
Diệp Thanh đi theo hắn bước ra khỏi cửa chính tĩnh mịch của Kinh Triệu Phủ, đem áo khoác trên tay phủ trên vai hắn.
Tô Mạch Ức vừa buộc lại dây lưng, vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời, đột nhiên không đầu không đuôi phân phó Diệp Thanh: “Bây giờ ngươi đi một chuyến tới quý phủ của Bạch đại nhân mời thái y tới.”
“Gì, gì ạ?”
Diệp Thanh gần như cho là mình đang nghe lầm, cũng không biết phải làm sao mà ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Hiện tại là canh ba giờ Sửu, đúng là thời điểm mọi nhà đều đang say giấc, sao lại chạy tới quý phủ người ta vào giờ này cơ chứ…
Vì cái gì?
Tô Mạch Ức lại không hề hay biết gì về nghi ngờ của hắn ta, cúi người chui vào xe ngựa, miễn cưỡng dựa cơ thể vào thùng xe một chút, xe đã đi được một khúc xa.
Diệp Thanh: “????”
Tổ tông này có thể nói hết rồi mới đi có được không?!
*
Lâm Vãn Khanh đã rất lâu rồi không nằm mơ.
Trong mơ, nàng quay về năm mình bốn tuổi, Thịnh Kinh tuyết rơi đầy trời.
Nàng thấy mình đứng chen chúc trong đám người ở đầu phố, ra sức trèo lên tấm bia đá ở bên cạnh, kinh ngạc nhìn về phía phụ mẫu ở xa.
Trong trí nhớ của nàng, đợt tuyết kia lớn đến dọa người, tuyết rơi tả tả như bông vải, nàng nhỏ bé chỉ thấy được một màn tuyết trắng xóa mù mịt.
Mỗi một hơi thở nàng hít vào đều đau đến nát tim nát phổi. Giống như một lưỡi dao sắc bén trượt từ yết hầu xuống, cuối cùng hạ xuống dạ dày, biến thành một khối nặng trịch.
Ở chỗ xa kia là một tấm sàn gỗ cao bằng nửa người, ở trên đó không chỉ có phụ mẫu nàng, mà còn có cả hai mươi mốt miệng ăn của cả nhà Tiêu gia.
Đúng vậy, nàng không phải họ Lâm, nàng họ Tiêu.
Đây là những kí ức ít ỏi về phụ mẫu, về thời thơ ấu của nàng.
Nàng nhớ rõ ngày đó khi quan binh mặc áo giáp vọt vào Tiêu phủ, mẫu thân giấu nàng dưới cái bếp cũ bị bỏ hoang trong phòng bếp, bà nói với nàng, mọi thứ nàng nhìn thấy sau này tất cả đều chỉ là trò chơi.
Nếu nàng không bị phát hiện thì là người thắng.
Sau đó nàng có thể đi ra ngoài từ cửa sau. Chí hữu(3) của phụ thân Lâm bá phụ sẽ thưởng cho nàng. Dẫn nàng đi tới những nơi nàng chưa bao giờ tới, ăn những món nàng chưa từng nếm qua.
(3) Chí hữu: bạn thân.
Một khi tiểu hài tử đã nổi lên tâm trạng chơi đùa thì rất dễ bị lừa, cho dù đó là một lời giải thích trăm ngàn chỗ hở đi chăng nữa.
Trên đường rời khỏi Thịnh Kinh, Lâm Vãn Khanh phát hiện có chút không đúng.
Phụ mẫu luôn luôn giữ lời lại không thể đi cùng nàng tới chỗ kia, nơi mà trong miệng bọn họ bảo là sẽ chơi rất vui.
Có lẽ do trực giác, hoặc cũng có lẽ do gan dạ của một tiểu hài tử bẩm sinh không sợ trời sợ đất, nàng kiếm cớ trộm quay trở về Thịnh Kinh, từ trong mấy lời thảo luận ở đầu đường cuối ngõ mới biết phụ thân bị tam ty hội thẩm(4), phán quyết chém đầu cả nhà.
(4) Tam ty hội thẩm: Chế độ thẩm vấn, xử án có sự tham gia của ba ty là Hình bộ, Đại lý tự và Đô Sát viện.
Nàng cũng không biết đó có nghĩa là gì, nhưng trực giác cảm thấy từ trong giọng nói của những bách tính khác thì đây cũng không phải là chuyện tốt gì.
Vì vậy nàng ngơ ngác đi theo đám đông tới ngã rẽ ở Tây thị.
Chỉ mới liếc mắt một cái nàng đã bị dọa đến không thốt nên lời.
Trên cái sàn gỗ cao cao, hai mươi mốt miệng ăn của Tiêu gia đều quỳ xuống thành một hàng. Phía sau bọn họ, có những đao phủ đang cầm đại đao trong tay.
Nàng không quan tâm tới trận tuyết lớn ở quanh mình, chỉ nhìn lưỡi đao dày lạnh lẽo, sáng lóa lên khiến mắt nàng đau.
Một nam tử mặc trang phục màu sáng đi ra từ sau ánh đao, lấy ra một cuộn gấm màu vàng sáng, cao giọng nói vài câu gì đó.
Tiếc là nàng nghe không hiểu.
Đó là lần đầu tiên nàng cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy nàng đã nghe lời mẫu thân, theo tiên sinh học bài cho thật tốt.
Quần chúng náo động lên.
Bọn họ đều đẩy về phía trước, thiếu chút nữa đã đẩy ngã tấm bia mà nàng đang vịn. Lâm Vãn Khanh chỉ có thể gắt gao bám chặt vào tảng đá lạnh như băng này, không hề hay biết móng tay đã bị gãy, đâm vào trong thịt, đầu ngón tay non nớt chảy máu ròng ròng.
Trên tấm sàn gỗ cao cao, nam tử mặc trang phục màu sáng kia ra hiệu bằng tay, sau đó đao phủ tiến lên từng bước, đặt tất cả mọi người trên phiến đá, lộ ra phần cổ.
Đồ đao được giơ lên cao, lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo phóng lên.
Cuối cùng nàng cũng đã biết là gì rồi, nhưng nàng không làm được gì cả.
Nước mắt chảy xuống hai má đã đông cứng đến chết lặng của nàng, ngay cả tầm mắt mơ hồ cũng bị che đi.
“Phụ, phụ thân…” Nàng ngập ngừng, giọng nói khô khốc khàn đặc.
Một bàn tay vươn ra thật nhanh từ trong đám đông, gắt gao kéo nàng lại, sức lực rất lớn, cả người nàng đều bị kéo ra khỏi tấm bia đá.
Nàng bị kéo vào trong lòng một người mang theo gió tuyết, ôm chặt lấy nàng.
“Đừng nhìn!” Nàng nhớ rõ Lâm bá phụ nói với nàng như vậy.
Lâm Vãn Khanh nói không nên lời, chỉ khóc.
Cơn tuyết lớn bay xuống phát ra tiếng xột xột xoạt xoạt, dính vào lông mi trên mắt nàng rồi vội vàng hóa thành nước, ướt đẫm cả một mảnh.
“Nhắm mắt lại!”
Giống như đã bị kéo hết cả một tia sức lực cuối cùng, Lâm Vãn Khanh nghe theo, nhìn ra phía sau của Lâm bá phụ, hai bàn tay to lớn che trên lỗ tai nhỏ của nàng.
Loáng thoáng, từ chỗ rất xa, nàng tựa hồ nghe thấy một âm thanh trầm đục, mọi thứ đều chìm vào yên tĩnh…
“Từ hôm nay trở đi, con là nữ nhi của Lâm Hướng Hĩ ta, tên là Lâm Vãn Khanh.”
Lâm Vãn Khanh…
Lâm Vãn Khanh.
Tiếng Lâm Vãn Khanh trong mộng kia, dần dần trở nên mơ hồ, nhưng lại từ từ chồng lên nhau, biến thành một tiếng Lâm Vãn Khanh mang theo hơi nóng.
Nàng mê man mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là Lương Vị Bình hình như đang nửa tức giận, nửa lo lắng.
Ánh nến mờ mịt chiếu tới từ phía sau hắn ta, không hiểu sao khiến ngũ quan vốn xuất chúng của hắn lại mơ hồ đi vài phần.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ tới hôm qua nàng chịu xong hình phạt, được người dìu vào gian nhỏ của Kinh Triệu Phủ để bọn họ ở tạm. Bởi vì ban ngày mệt nhọc bôn ba, hơn nữa còn dính thêm vài vết thương, nàng vừa ngả trên giường đã nằm ngủ tới hôn mê bất tỉnh.
Lương Vị Bình chắc hẳn đã nghe được cái gì đó nên mới đích thân đến đây.
Nàng giật giật tay, mới phát hiện mình còn nằm lỳ ở trên giường. Vết máu dính trên bào màu tro nàng mặc hôm qua đã khô hết lại, dính ở trên lưng, vừa kéo một cái đã thấy đau.
Tấm chăn mỏng manh che trên người nàng không có chút hữu dụng nào.
Vừa bị thương lại vừa bị lạnh.
Vết thương ngày hôm qua chưa kịp xử lý, lại còn ngủ một đêm ngay tại chỗ như này, hiện tại Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy choáng váng đầu và lạnh lẽo, tứ chi mệt mỏi.
Chắc là bị sốt rồi.
Nàng nhìn về phía Lương Vị Bình, khóe miệng nâng lên một nụ cười yếu ớt, trong cổ họng cố đẩy ra một câu “Lương huynh” khàn đặc.
Lương Vị Bình sững sờ, nhanh chóng đi lấy chén nước.
Mười hai năm rồi.
Chấp niệm của nàng dẫn nàng tới nơi này, nhưng cũng kết thúc ở trong này.
Lâm Vãn Khanh nghĩ lại, chính mình sớm đã không còn là tiểu cô nương bất lực kia nữa.
Nhưng hôm nay nàng mới phát hiện, tất cả đều quay lại điểm bắt đầu. Ngay cả khi chỉ là một vết thương không nhẹ cũng không nặng như này cũng không tìm được một người nào có thể giúp mình rửa sạch.
Nàng thấy Lương Vị Bình cười chua xót, hắn giơ tay nhẹ nhàng đưa nước tới.
“Lương huynh.” Nàng gọi hắn, vẫn là giọng nói khàn đặc: “Nếu ta cho huynh biết một bí mật, huynh có thể bảo vệ cho ta hay không?”
Nước trên tay Lương Vị Bình run lên, đấu tranh trong chốc lát rồi mới hỏi thử thăm dò: “Gì, gì vậy…”
Lâm Vãn Khanh biết hắn là người nhát gan, cũng không định kéo hắn vào bất cứ nguy hiểm nào. Nhưng hiện tại ngoại trừ Lương Vị Bình, nàng không tìm được người thứ hai có thể tin tưởng được.
Nàng chống nửa người trên giường, một đầu tóc dài đen tuyền như thác nước mang theo những ánh sáng lờ mờ, rũ xuống trên vai. Khiến khuôn mặt vốn đã thanh tú của nàng càng nổi bật thêm vài phần mềm mại.
Tại sao trong nháy mắt ngắn ngủi này, Lương Vị Bình lại có chút luống cuống. Một ý tưởng hoang đường đột nhiên xông lên lẩn quẩn trăm ngàn lần trong lòng hắn giống như bướm đốm không giam được.
Lâm Vãn Khanh ung dung giật xuống phần hầu kết giả đính ở trên cổ, vén hết phần tóc che khuất ra đằng sau, ngẩng đầu nhìn Lương Vị Bình nói: “Lương huynh có từng hoài nghi thân phận của ta chưa?”
Nước trong tay rốt cuộc bưng không nỗi nữa, tay mềm nhũn, nước vãi ra đầy đất, ướt đẫm khắp sàn.
“Ngươi, ngươi là… ngươi là…”
Lâm Vãn Khanh trầm giọng nói tiếp ý của hắn ta: “Ta là nữ tử.”
Ánh trăng lạnh lẽo ngưng tụ lại, gió thổi qua bóng cây, lặng lẽ xoay chuyển.
Lâm Vãn Khanh chưa bao giờ cảm thấy xung quanh lại im lặng như thế này, giống như cả Kinh Triệu Phủ đều chìm vào một cái hồ âm u, sâu không thấy đáy.
Bên tai là tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thở hổn hển của bản thân, trái tim nàng như bị kéo chìm xuống, càng ngày càng chìm sâu hơn.
Đội nha dịch vốn phải trông coi ngoài đại lao giờ đã không thấy đâu.
Cửa lao vốn nên đóng chặt lại giờ đã mở ra, bị gió đêm thổi đến lắc lư, phát ra âm thanh ken két đầy quỷ dị.
Trong nháy mắt bước chân của nàng như bị thứ gì đó níu lấy, nàng kinh ngạc đóng đinh trên mặt đất.
Trong không khí là vị ngọt nhàn nhạt mang theo chút ấm nóng giống như mùi của cây đào mật vào tháng sáu…
Khi gió thổi tới, vị ngọt tan đi, trong ánh trăng rét giá đã tràn ngập mùi máu tanh không dễ phát hiện ra.
Vẫn còn nóng.
“Vương… Vương Hổ…”
Tim Lâm Vãn Khanh đập loạn, cảm giác mát lạnh vừa rồi ở trên lưng lan dần lên trên biến thành tiếng vù vù trong đầu, một đường nổ tung.
Những thứ trước mắt trong phút chốc đều trở nên trắng xóa, ngay cả âm thanh của cửa cũng bị thay đổi, nghe được tiếng trầm đục rất rõ ràng.
Lâm Vãn Khanh đã quên mất lý do vì sao mình lại bước vào nhà tù đang lúc huyết tẩy như này. Khắp nơi đầy những thi thể của nha dịch đang làm nhiệm vụ nằm lê lết trên mặt đất giống như một trận tàn sát. Mỗi người bọn họ đều bị một kiếm chém đứt cổ, lưu loát sạch sẽ. Ánh mắt trống rỗng vô thần của nàng nhìn chăm chú về phía trước, nét sửng sốt trên mặt chỉ dừng ở một khắc kia.
Nàng đẩy cửa lao đang khép nửa hờ ra, thấy Vương Hổ nằm trên mặt đất.
Hắn luống cuống che đi cái cổ bị chém thành hai đoạn của chính mình, toàn thân run rẩy, môi nhấp nháy. Nhìn Lâm Vãn Khanh bằng ánh mắt cầu xin đầy tha thiết, nhưng không nói được một lời nào.
“Vương Hổ, Vương Hổ… Vương Hổ!”
Lâm Vãn Khanh im bặt, ngoại trừ gọi đi gọi lại tên gã, những câu khác đều giống như cái gai dài, kẹt trong cổ họng, trong nháy mắt đã biến thành âm thanh đứt quãng.
Tay nàng đầy mồ hôi lạnh ấn chặt vào vết thương trên cổ của Vương Hổ, những giọt máu ấm nóng dinh dính chảy xuống từ khe hở, ướt cả cổ tay áo và vạt áo trước…
“Đừng, đừng chết… Không, không sao đâu…”
Nàng luống cuống tay chân an ủi, toàn nói những câu không có ý nghĩa nào.
Vị ngọt mới vừa ở trên cổ họng kia lại tới nữa rồi, cứ lặng lẽ quấn lấy.
Lâm Vãn Khanh ngẩn người, nhận ra hai tay đang ấn ở dưới không biết từ lúc nào đã buông lỏng ra, rũ xuống đám cỏ khô, phát ra tiếng sàn sạt nhỏ.
Không đúng, tiếng vang này rõ ràng giống như phát ra từ phía sau hơn.
“Keng —— “
Trước mắt là ánh sáng trắng đầy lạnh lẽo, bên tai là tiếng kim loại va vào nhau giòn vang. Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy sườn mặt chợt lạnh đi, giống như trong mùa đông còn bị một khối băng dán lên.
Ngay sau đó “đùng” một tiếng.
Ánh sáng lạnh kia bắn vào hốc tường ở trước mặt nàng, thứ màu trắng đó đung đưa nhảy múa dưới ánh lửa.
Nàng theo bản năng sờ mặt mình, mới phát hiện bên tóc mai đã bay tán loạn, trên đầu ngón tay, là màu đỏ sẫm vừa tanh vừa ẩm.
Phía sau nhất thời vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Lâm Vãn Khanh tim đập loạn nhịp xoay người, chỉ thấy ánh lửa từ từ sáng lên theo thứ tự từ cửa đại lao rồi vào đến tận bên trong, giống như một con rồng lửa đang phơi bày thân thể, trong không gian đầy những ngọn lửa u ám lúc đầu thoáng chốc đã thành cảnh đèn đuốc sáng rực.
Cửa nhà tù bị ai đó nặng nề đẩy ra, đập vào hàng rào gỗ làm vang lên tiếng loạt xoạt.
Xung quanh thoáng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lách tách từ bó đuốc và ngọn đèn dầu.
Ánh lửa rực rỡ chiếu từ sau lưng, xa xa có bóng người đang đi tới, hắn đi không nhanh cũng không chậm, áo bào màu trắng xanh như cảnh trăng sáng hòa cùng làn gió mát.
Đợi cho tới khi đi tới trước gót chân nàng, sau khi thấy rõ tướng mạo của nàng, Lâm Vãn Khanh chỉ nhìn thôi cũng thấy rõ đôi lông mày như kiếm của hắn đang chau lên.
Tô Mạch Ức khẽ nhúc nhích môi mỏng, ánh mắt phức tạp nhìn về phía nàng nói: “Lâm Lục Sự, sao lại là ngươi?”
*
“Đông —— đông —— đông —— “
Tiếng cồng lúc nửa đêm càng kéo dài âm cuối hơn, rải rác ở nơi đường phố yên tĩnh, âm thanh đó đi theo cơn gió tràn vào công đường đèn đuốc sáng trưng của Kinh Triệu Phủ.
Ánh nến lay động, Lâm Vãn Khanh thất hồn lạc phách ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay dính đầy vết máu đã khô đang bấu chặt vào nhau, đầu ngón tay vuốt loạn khắp nơi giống như muốn cọ rụng đi một lớp da.
Không biết là bị lạnh hay vẫn còn bị kích thích, chiếc cằm dính máu của nàng liên tục run rẩy. Vết máu của Vương Hổ sau khi khô đã biến thành một mảnh màu nâu đỏ, làm nổi bật lên sắc mặt vốn đã tái nhợt của nàng, thậm chí không còn chút huyết sắc nào.
Lúc Tô Mạch Ức đi theo Lý Kinh Triệu tiến vào đã thấy được cảnh tượng như vậy. Tất nhiên hắn vẫn giữ thái độ vân đạm phong khinh, vén áo bào ngồi vào vị trí bên cạnh Lý Kinh Triệu.
Lâm Vãn Khanh vẫn không có phản ứng gì, dù có bị tấm chăn mỏng phủ xuống đầu, nàng cũng chỉ lắc lư cơ thể, chậm rãi ngẩng đầu dò xét Lý Kinh Triệu đang ngồi ngay ngắn trong chính đường.
Ánh sáng từ ánh đèn chiếu xuống, phân nửa gương mặt của nàng đều giấu trong phần khuất tối của chăn mỏng, nhìn không rõ thần sắc.
Còn Lý Kinh Triệu nửa đêm bị người ta kéo từ trong chăn dậy, hiện tại vẻ mặt đầy mệt mỏi và giận hờn, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vãn Khanh đương nhiên mang theo chút không tốt.
Hắn ta trầm giọng khẽ hừ, lấy hồ sơ vụ án trong tay đập lên trên bàn một cái, sau đó chỉ vào Lâm Vãn Khanh nói: “Ngươi đã biết bản thân mình gây ra chuyện gì chưa hả?!”
Người ở dưới công đường tựa như không nghe thấy, đầu từ từ ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của hắn ta.
Tròng mắt lúc sáng vẫn còn trong suốt lanh lợi giờ đã biến thành nỗi u ám kiên định chưa từng thấy qua.
Nàng cứ nhìn Lý Kinh Triệu như thế, không nói một lời nào. Lý Kinh Triệu không hiểu tại sao dưới đùi lại mềm nhũn, hắn ta trộm nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn ta kéo kéo quan phục có chút bó chặt trên người nói: “Ngươi… ngươi vượt quyền thẩm vấn tội phạm, khiến cho Vương Hổ bị giết, còn vô duyên vô cớ liên lụy tới mấy mạng ngục tốt, ngươi…”
“Ngươi muốn nói gì, cứ nói thẳng ra là được rồi.”
Người ở dưới công đường đột nhiên mở miệng, giọng nói hờ hững vang lên, khiến cho những người ở đây đều giật mình.
Lâm Vãn Khanh đã tỉnh táo lại, ánh mắt còn vương chút sương mù của trước kia giờ thoáng chốc đã trở nên trong suốt, ánh lửa bập bùng chiếu tới, rực rỡ một cách lạ thường.
Lý Kinh Triệu cả kinh, bị nghẹn họng, nhất thời cũng quên đáp lời lại. Chỉ vươn một ngón tay run rẩy ra chỉ vào Lâm Vãn Khanh nói: “Ngươi, ngươi… trước là vượt quyền, sau là thất trách… Can thiệp vào vụ án thì không nói đi, còn hại chết cả nghi phạm! Thế vậy mà ngươi…”
“Chuyện quan trọng căn bản không phải là ta hại chết Vương Hổ, mà là hắn ta đã chết rồi. Bị ai giết đây? Tại sao lại muốn giết hắn? Ngươi không hỏi tới chuyện này, lại chỉ bắt lấy những chi tiết vụn vặt khác, hay còn vọng tưởng muốn bắt được hung thủ ngay tại chỗ này?!”
“Lớn mật!” Lý Kinh Triệu trừng to đôi mắt đậu xanh(1) đang lim dim buồn ngủ, giọng to lên, cơ thể lại không tự chủ được mà nhích ra sau.
(1) Mắt đậu xanh: ý chỉ những người có đôi mắt hoặc tròng mắt nhỏ.
“Rõ ràng hung thủ đi theo ngươi nên mới tìm được tử lao! Ngươi nhân cơ hội lợi dụng chức quyền, khiến cho thủ vệ ngục tốt buông lỏng cảnh giác nên mới gây ra đại họa. Lại còn dám bẻ cong sự thật hợp tình hợp lý mà nhục mạ bản quan…”
“Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nhìn ra sao?” Lâm Vãn Khanh kéo lấy vạt áo rộng ướt sũng dính đầy máu tươi, sau đó buông chăn mỏng trên người ra rồi đứng dậy nói: “Cho dù thế nào Vương Hổ cũng sẽ chết! Người đến giết hắn rõ ràng là đến có chuẩn bị từ trước, thủ pháp sắc bén, xuống tay lưu loát! Ngoại trừ thích khách và tử thị(2) được nuôi dưỡng thì ai có thể chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa chén trà đã lẻn được vào trong đại lao, hơn nữa còn liên tiếp giết chết được những ngục tốt đang cầm trong tay những lưỡi dao sắc bén cơ chứ?!”
(1) Tử thị: những thị tỳ, người hầu được nuôi dưỡng để bán mạng, liều chết làm nhiệm vụ.
Lâm Vãn Khanh chất vấn ào ào, bước hai ba bước là đã tới được trước mặt Lý Kinh Triệu.
Trên người nàng đầy vết máu, có vết đã khô, cũng có vết chưa khô hòa với mùi đèn dầu, tanh tưởi khó chịu đến mức khiến cho người khác choáng váng cả đầu.
Cũng không biết là do mùi máu tươi xông tới, hay bị Lâm Vãn Khanh hù sợ, Lý Kinh Triệu nhất thời kích động, liên tục ngửa ra sau, thiếu chút nữa đã té từ trên ghế xuống, vội vàng nắm chặt góc bàn, cuống quít ra lệnh nha dịch ngăn Lâm Vãn Khanh lại.
Sau đó hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng lại ổn định tinh thần, nhưng vẫn đờ đẫn dùng tay đỡ lấy mũ cánh chuồn trên đầu.
“Trọng điểm là Vương Hổ chết rồi, bởi vì ngươi…”
“Trọng điểm rõ ràng là ngươi sai rồi!” Lâm Vãn Khanh trừng mắt nhìn Lý Kinh Triệu, không mảy may sợ hãi, thái dương trắng nõn có thể mơ hồ thấy được phần gân xanh nổi lên.
“Vương Hổ không phải là hung thủ của án gian sát, thậm chí Triệu di nương cũng không phải do hắn giết! Nhưng ngươi từ đầu đến cuối ngoại trừ vu oan giá họa, tham công lao mà làm bừa thì còn làm được cái gì nữa hả?! Nếu sớm ngày điều tra rõ oan khuất của Vương Hổ, vậy có phải hắn đã không bị giam ở đại lao, có lẽ đã không chết rồi không?!”
“Ngươi… ngươi…” Lý Kinh Triệu tranh luận không lại, bị nàng rống một trận cho như thế, ngay cả khí thế cũng bị ép yếu đi vài phần. Chỉ có thể vô năng phẫn nộ nói: “Ngươi coi rẻ công đường, nhục mạ mệnh quan triều đình, dựa theo luật phạt ba mươi roi! Người đâu! Đánh cho…”
Ra lệnh một tiếng, nhưng không đợi Lý Kinh Triệu nói ra chữ “ta” kia, một câu “đợi đã” vừa lạnh lùng lại trong trẻo đúng lúc vang lên làm nguội đi bầu không khí trên công đường.
Lý Kinh Triệu lúc này mới nhớ tới Tô Mạch Ức đang ngồi im lặng một bên, nửa ngày ngồi xem vở diễn. Chỉ thấy tay áo rộng màu trắng xanh của hắn giơ lên, ngón tay dài với những khớp xương rõ ràng vung vung lên, đám nha dịch mới vừa rồi nghe lệnh đang muốn rục rịch, thoáng chốc đều ỉu xìu như cải trắng, gật đầu lui về.
“Tô đại nhân…” Lý Kinh Triệu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị Tô Mạch Ức ngăn lại.
Trên công đường đều ngập trong yên tĩnh, ánh lửa nhảy múa, hắn nhíu mày nhìn về phía tiểu lục sự máu me đầy người kia.
Nàng búi tóc sơ sài qua một bên, tóc đen hỗn độn đáp trên vai. Một bên má rõ ràng bị một lưỡi đao sắc bén làm cho trầy da, máu đã khô, đọng lại ở phía trước giống như một chuỗi san hô hồng.
Quan phục mỏng manh bụi bặm đầy bùn đất và máu…
Đúng thật là muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
Thế nhưng…
Một nơi nào đó trong lòng hắn bỗng nhiên không kiểm soát được mà động đậy, hắn cũng không nói được là vì sao.
Vì sự lỗ mãng không biết trời cao đất rộng này của nàng?
Vì nàng nhạy bén thấy rõ được sự thật?
Hoặc cũng có thể là vì sự bướng bỉnh dù có đụng phải bức tường phía nam(3) cũng không quay đầu lại của nàng.
(3) Bức tường phía nam: là bức tường thường được xây để chắn trước cửa ở thời cổ đại, nếu đi thẳng vào cửa thì sẽ đụng phải bức tường phía nam nên bắt buộc phải đi qua trái hoặc phải.
Tô Mạch Ức bỗng nhiên nở nụ cười, khóe miệng chỉ nhếch lên thành một đường cong nhỏ.
Giờ phút này, hắn cảm thấy tiểu lục sự này rất thú vị, vô cùng thú vị.
“Tô đại nhân?” Lần này, Lý Kinh Triệu đã thay đổi ngữ khí thành câu hỏi, chắc hẳn hắn ta cũng nhận ra sự khác thường của Tô Mạch Ức, nhất thời không dám làm bậy.
Tô Mạch Ức không để ý tới hắn ta, vẫn nhìn Lâm Vãn Khanh như cũ, không nhanh không chậm hỏi: “Ngươi mới vừa nói, Vương Hổ không giết Triệu di nương?”
Người ở dưới công đường giật mình, tựa như không ngờ hắn sẽ hỏi tới vấn đề này, một lát sau mới phản ứng lại kiên định nói: “Không giết.”
Lý Kinh Triệu nghe vậy cười khinh, vẻ mặt khinh thường: “Sao ngươi biết hắn ta không giết?”
“Bởi vì hắn ta không có lý do để giết người.”
Lý Kinh Triệu lại muốn nói tiếp, vừa mới mở miệng, đã bị ánh mắt lạnh như cơn gió lạnh thấu xương thổi quay trở về.
Tô Mạch Ức lúc này mới hỏi tiếp: “Vậy nửa đêm hắn lẻn vào khuê phòng của nữ tử để làm gì?”
Lâm Vãn Khanh trầm mặc, dùng răng nanh khẽ cắn phần thịt non trong môi, nhỏ giọng nói: “Nếu ta nói Vương Hổ kể cho ta, Triệu di nương là thanh mai trúc mã của hắn, có đưa cho hắn một tờ giấy, nói muốn Vương Hổ dẫn nàng bỏ trốn, đại nhân sẽ tin sao?”
Câu hỏi treo lơ lửng trong lòng đã được chứng thực.
Tô Mạch Ức không nói gì, ánh lửa chớp lên, bóng dáng của hắn dừng trên hai viên gạch khoảng chừng một thước ở trước mặt, ngón trỏ và ngón cái của tay phải chà xát vào nhau, phát ra tiếng sàn sạt nhỏ vụn, ánh mắt cũng trở nên xa xôi không biết đã lạc về nơi nào.
“Tô đại nhân?” Lý Kinh Triệu phỏng đoán trong lòng, yếu ớt hỏi: “Tô đại nhân có chỉ thị gì sao?”
Hắn khẽ giật mình trong nháy mắt, nhấc lên một nụ cười xa cách: “Không có…”
“Vậy… tiểu lục sự này…” Làm quan đã nhiều năm, Lý Kinh Triệu tất nhiên có thói quen nhìn sắc mặt người khác.
Nếu Tô Mạch Ức đã muốn ra mặt ngăn cản, vậy bước tiếp theo phải làm những gì, tất nhiên vẫn phải hỏi qua ý kiến của hắn.
Tô Mạch Ức tựa hồ như mới kịp phản ứng lại, theo ánh mắt của Lý Kinh Triệu nhìn về phía Lâm Vãn Khanh ở dưới công đường.
Tựa hồ không có chút chần chờ nào, hắn rút lại bàn tay đang liên tục chà xát vào nhau, nhẹ nhàng chậm chạp đặt trên đầu gối nói: “Nàng là người của Kinh Triệu Phủ, trách phạt ra sao, tất nhiên không tới phiên Đại Lý Tự ta làm chủ.”
“Lý Kinh Triệu làm chủ là được rồi.”
Chương 8: Phạt roi
Nụ cười nịnh nọt lúc đầu của Lý Kinh Triệu lạnh đi, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Vị Tô đại nhân bên cạnh này nổi tiếng tính tình lạnh lùng. Đừng nói tới chỉ là một tiểu lục sư không có danh tiếng gì, cho dù hoàng thân quốc thích cao quý đường hoàng, phàm là phạm tội, hắn đều đối xử bình đẳng, tuyệt đối không bao che khuyết điểm.
Nhưng câu hỏi vừa rồi, ngược lại có chút nể mặt người khác, có ý vì việc tư mà làm trái luật.
Biến khéo thành vụng, Lý Kinh Triệu quả thật rất ảo não, gương mặt bóng mỡ lại cuống quít nâng lên chút ý cười, khen Tô Mạch Ức một phen, rồi mới lạnh lùng nói với người ở dưới công đường: “Còn thất thần làm gì? Mang xuống cho ta, đánh!”
Lâm Vãn Khanh nghe vậy ngẩn ra, hai tròng mắt vẫn nhìn thẳng vào Lý Kinh Triệu bỗng lóe lên, trong mắt toát lên thần sắc lo lắng hiếm thấy.
Chỉ trong một hơi thở, vẻ mặt được ép xuống này đã bị Tô Mạch Ức bắt được.
Nàng…
Hình như đang sợ hãi?
A!
Thì ra bên cạnh hơi thở oán giận, Lâm Lục Sự cũng có những lúc biết sợ?
Tô Mạch Ức ngăn lại khóe miệng nhếch lên của mình, kinh ngạc trong lòng rất nhanh đã bị thay thế bằng chút niềm vui nho nhỏ.
Biết sợ là tốt rồi.
Biết sợ, thì còn có thể nắm trong tay, nếu có thể nắm được trong tay, thì hắn vẫn có thể dùng được.
Trong lúc tâm tư xoay vòng, hai gã nha dịch đứng bên cạnh đã muốn tiến lên nhấc Lâm Vãn Khanh lên, tỏ vẻ sẽ tha đi, giọng nói trầm lạnh của Tô Mạch Ức chen ngang hai người.
“Tô mỗ vừa mới suy nghĩ một chút, phạt ba mươi gậy có phải có chút nặng rồi không?”
“Hả?” Lý Kinh Triệu run lên, không hiểu được nhìn về phía Tô Mạch Ức.
Có lẽ là để che giấu hành vi vì việc tư mà phá luật hư hư thực thực của mình, Tô đại nhân luôn chấp pháp theo lẽ công bằng lại có chút không được tự nhiên che môi, ho nhẹ nói: “Lâm Lục Sự coi rẻ công đường là thật, nhưng nửa đêm đi điều tra Vương Hổ cũng xem như nằm trong phận sự, huống hồ gì, án của Vương Hổ có chút kỳ lạ.”
Cuối cùng, đôi mắt như gió không nặng không nhẹ đảo qua Lý Kinh Triệu, Tô Mạch Ức lại bổ sung một câu: “Ngược lại còn tinh ý hơn Lý đại nhân, cũng sắc bén hơn Lý đại nhân nhiều.”
Giết người thì phải chém vào tim(1), cho dù là đổi trắng thay đen, hắn trước sau vẫn rất hợp tình hợp lý, câu nói đầu tiên khiến cho giọng nói của Lý Kinh Triệu nghẹn lại cổ họng, hai bắp đùi run run.
(1) Giết người thì phải chém vào tim: Là một câu thành ngữ để hủy hoại một người, tốt nhất là nên vạch trần, lên án động cơ, suy nghĩ và ý định của người đó.
“Vâng vâng vâng…” Hắn ta vừa lau mồ hôi vừa phụ họa: “Tô đại nhân nói đúng, nói đúng lắm. Vậy…”
“Vậy khiển trách phạt bằng mười gậy đi.”
Tô đại nhân hạ lệnh, mọi người ở đây tất nhiên không dám ngỗ nghịch. Vâng lời gật đầu tới tấp, ngay cả lực kéo người cũng nhẹ đi nhiều.
Nhưng nét mặt của Lâm Vãn Khanh vẫn lo lắng như cũ, do dự thật lâu sau đó mới nhìn Tô Mạch Ức mở miệng yếu ớt nói: “Nhưng, đừng đánh bằng gậy có được không?”
“Gì hả?”
Tô Mạch Ức gần như bật cười với câu hỏi của nàng, trong đôi mắt đang nhìn nàng nhuộm chút khinh miệt.
Người này hiếm có lại tài trí hơn người, tuy khó thuần hóa nhưng lại lương thiện khó tìm.
Hắn không ngại vì thuần hóa nàng, trước tiên hắn sẽ hạ mình cầu xin thay nàng nợ một ân tình.
Lại không ngờ tới, người này lại được nước mà lấn tới, thì ra cũng chỉ là một món hàng rất sợ chết.
Người ở dưới công đường tựa hồ đoán được tâm tư khéo léo của hắn, như đang muốn sáng tỏ chuyện gì đó, vội vàng khoát tay nói: “Đại nhân đừng hiểu lầm. Thuộc hạ không phải là hạng người ham sống sợ chết, chỉ là lúc còn bé nhà nghèo, trong những ngày mùa đông hai chân dính bệnh không tiện nói ra, sợ không chịu được phạt gậy nên mới thỉnh cầu như vậy.”
“À?” Tô Mạnh Ức khinh thường, cuối cùng mấy cái cớ này lúc thẩm vấn phạm nhân hắn đã nghe đến nát luôn rồi.
Ngón trỏ và ngón cái ma sát vào nhau giấu dưới tay áo xanh nhạt phát ra âm thành sàn sạt.
“Nhưng căn cứ vào《Nam luật》, trong hình pháp ngoại trừ phạt gậy, vậy chỉ còn phạt roi thôi.”
Nói xong hắn cố ý dừng lại một chút, ngẩng mắt nhìn sắc mặt của Lâm Vãn Khanh.
Phạt roi ở Nam Triều, bình thường dùng để trách phạt các dân đen nô tịch phạm vào lỗi lầm lớn. Hình phạt như tên của nó, dùng roi bằng da trâu quất ở trên lưng, đánh tới rụng cả người.
Nhưng roi này không phải là roi bình thường. Ở trên đính đầy dầm, mỗi khi đánh xuống đều tróc da bong thịt, máu thịt bê bết.
Làm lục sự của Kinh Triệu Phủ, Lâm Vãn Khanh không thể nào không biết, Tô Mạch Ức là đang ra oai phủ đầu với nàng.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của hắn, Lâm Vãn Khanh chỉ bình thản cười cười, giống như đang lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào trong lòng, cúi đầu nói với hắn: “Tạ đại nhân ân điển.”
Nói xong, nàng bèn đi theo hai vị nha dịch.
Ngược lại nỗi khiếp sợ chuyển sang Tô Mạch Ức.
Sợ bị phạt gậy, nhưng lại xem nhẹ hình phạt roi mà người người nghe tới đều khiếp sợ.
Lâm Vân Khanh này đúng thật là ngày càng thú vị.
Trăng lên giữa trời, trong không khí của đêm xuân tràn ngập một tầng sương, khiến mi mắt nhiễm thêm một tầng nước.
Lúc Tô Mạch Ức ra khỏi Kinh Triệu Phủ đã qua giờ Sửu.
Diệp Thanh đi theo hắn bước ra khỏi cửa chính tĩnh mịch của Kinh Triệu Phủ, đem áo khoác trên tay phủ trên vai hắn.
Tô Mạch Ức vừa buộc lại dây lưng, vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời, đột nhiên không đầu không đuôi phân phó Diệp Thanh: “Bây giờ ngươi đi một chuyến tới quý phủ của Bạch đại nhân mời thái y tới.”
“Gì, gì ạ?”
Diệp Thanh gần như cho là mình đang nghe lầm, cũng không biết phải làm sao mà ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Hiện tại là canh ba giờ Sửu, đúng là thời điểm mọi nhà đều đang say giấc, sao lại chạy tới quý phủ người ta vào giờ này cơ chứ…
Vì cái gì?
Tô Mạch Ức lại không hề hay biết gì về nghi ngờ của hắn ta, cúi người chui vào xe ngựa, miễn cưỡng dựa cơ thể vào thùng xe một chút, xe đã đi được một khúc xa.
Diệp Thanh: “????”
Tổ tông này có thể nói hết rồi mới đi có được không?!
*
Lâm Vãn Khanh đã rất lâu rồi không nằm mơ.
Trong mơ, nàng quay về năm mình bốn tuổi, Thịnh Kinh tuyết rơi đầy trời.
Nàng thấy mình đứng chen chúc trong đám người ở đầu phố, ra sức trèo lên tấm bia đá ở bên cạnh, kinh ngạc nhìn về phía phụ mẫu ở xa.
Trong trí nhớ của nàng, đợt tuyết kia lớn đến dọa người, tuyết rơi tả tả như bông vải, nàng nhỏ bé chỉ thấy được một màn tuyết trắng xóa mù mịt.
Mỗi một hơi thở nàng hít vào đều đau đến nát tim nát phổi. Giống như một lưỡi dao sắc bén trượt từ yết hầu xuống, cuối cùng hạ xuống dạ dày, biến thành một khối nặng trịch.
Ở chỗ xa kia là một tấm sàn gỗ cao bằng nửa người, ở trên đó không chỉ có phụ mẫu nàng, mà còn có cả hai mươi mốt miệng ăn của cả nhà Tiêu gia.
Đúng vậy, nàng không phải họ Lâm, nàng họ Tiêu.
Đây là những kí ức ít ỏi về phụ mẫu, về thời thơ ấu của nàng.
Nàng nhớ rõ ngày đó khi quan binh mặc áo giáp vọt vào Tiêu phủ, mẫu thân giấu nàng dưới cái bếp cũ bị bỏ hoang trong phòng bếp, bà nói với nàng, mọi thứ nàng nhìn thấy sau này tất cả đều chỉ là trò chơi.
Nếu nàng không bị phát hiện thì là người thắng.
Sau đó nàng có thể đi ra ngoài từ cửa sau. Chí hữu(3) của phụ thân Lâm bá phụ sẽ thưởng cho nàng. Dẫn nàng đi tới những nơi nàng chưa bao giờ tới, ăn những món nàng chưa từng nếm qua.
(3) Chí hữu: bạn thân.
Một khi tiểu hài tử đã nổi lên tâm trạng chơi đùa thì rất dễ bị lừa, cho dù đó là một lời giải thích trăm ngàn chỗ hở đi chăng nữa.
Trên đường rời khỏi Thịnh Kinh, Lâm Vãn Khanh phát hiện có chút không đúng.
Phụ mẫu luôn luôn giữ lời lại không thể đi cùng nàng tới chỗ kia, nơi mà trong miệng bọn họ bảo là sẽ chơi rất vui.
Có lẽ do trực giác, hoặc cũng có lẽ do gan dạ của một tiểu hài tử bẩm sinh không sợ trời sợ đất, nàng kiếm cớ trộm quay trở về Thịnh Kinh, từ trong mấy lời thảo luận ở đầu đường cuối ngõ mới biết phụ thân bị tam ty hội thẩm(4), phán quyết chém đầu cả nhà.
(4) Tam ty hội thẩm: Chế độ thẩm vấn, xử án có sự tham gia của ba ty là Hình bộ, Đại lý tự và Đô Sát viện.
Nàng cũng không biết đó có nghĩa là gì, nhưng trực giác cảm thấy từ trong giọng nói của những bách tính khác thì đây cũng không phải là chuyện tốt gì.
Vì vậy nàng ngơ ngác đi theo đám đông tới ngã rẽ ở Tây thị.
Chỉ mới liếc mắt một cái nàng đã bị dọa đến không thốt nên lời.
Trên cái sàn gỗ cao cao, hai mươi mốt miệng ăn của Tiêu gia đều quỳ xuống thành một hàng. Phía sau bọn họ, có những đao phủ đang cầm đại đao trong tay.
Nàng không quan tâm tới trận tuyết lớn ở quanh mình, chỉ nhìn lưỡi đao dày lạnh lẽo, sáng lóa lên khiến mắt nàng đau.
Một nam tử mặc trang phục màu sáng đi ra từ sau ánh đao, lấy ra một cuộn gấm màu vàng sáng, cao giọng nói vài câu gì đó.
Tiếc là nàng nghe không hiểu.
Đó là lần đầu tiên nàng cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy nàng đã nghe lời mẫu thân, theo tiên sinh học bài cho thật tốt.
Quần chúng náo động lên.
Bọn họ đều đẩy về phía trước, thiếu chút nữa đã đẩy ngã tấm bia mà nàng đang vịn. Lâm Vãn Khanh chỉ có thể gắt gao bám chặt vào tảng đá lạnh như băng này, không hề hay biết móng tay đã bị gãy, đâm vào trong thịt, đầu ngón tay non nớt chảy máu ròng ròng.
Trên tấm sàn gỗ cao cao, nam tử mặc trang phục màu sáng kia ra hiệu bằng tay, sau đó đao phủ tiến lên từng bước, đặt tất cả mọi người trên phiến đá, lộ ra phần cổ.
Đồ đao được giơ lên cao, lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo phóng lên.
Cuối cùng nàng cũng đã biết là gì rồi, nhưng nàng không làm được gì cả.
Nước mắt chảy xuống hai má đã đông cứng đến chết lặng của nàng, ngay cả tầm mắt mơ hồ cũng bị che đi.
“Phụ, phụ thân…” Nàng ngập ngừng, giọng nói khô khốc khàn đặc.
Một bàn tay vươn ra thật nhanh từ trong đám đông, gắt gao kéo nàng lại, sức lực rất lớn, cả người nàng đều bị kéo ra khỏi tấm bia đá.
Nàng bị kéo vào trong lòng một người mang theo gió tuyết, ôm chặt lấy nàng.
“Đừng nhìn!” Nàng nhớ rõ Lâm bá phụ nói với nàng như vậy.
Lâm Vãn Khanh nói không nên lời, chỉ khóc.
Cơn tuyết lớn bay xuống phát ra tiếng xột xột xoạt xoạt, dính vào lông mi trên mắt nàng rồi vội vàng hóa thành nước, ướt đẫm cả một mảnh.
“Nhắm mắt lại!”
Giống như đã bị kéo hết cả một tia sức lực cuối cùng, Lâm Vãn Khanh nghe theo, nhìn ra phía sau của Lâm bá phụ, hai bàn tay to lớn che trên lỗ tai nhỏ của nàng.
Loáng thoáng, từ chỗ rất xa, nàng tựa hồ nghe thấy một âm thanh trầm đục, mọi thứ đều chìm vào yên tĩnh…
“Từ hôm nay trở đi, con là nữ nhi của Lâm Hướng Hĩ ta, tên là Lâm Vãn Khanh.”
Lâm Vãn Khanh…
Lâm Vãn Khanh.
Tiếng Lâm Vãn Khanh trong mộng kia, dần dần trở nên mơ hồ, nhưng lại từ từ chồng lên nhau, biến thành một tiếng Lâm Vãn Khanh mang theo hơi nóng.
Nàng mê man mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là Lương Vị Bình hình như đang nửa tức giận, nửa lo lắng.
Ánh nến mờ mịt chiếu tới từ phía sau hắn ta, không hiểu sao khiến ngũ quan vốn xuất chúng của hắn lại mơ hồ đi vài phần.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ tới hôm qua nàng chịu xong hình phạt, được người dìu vào gian nhỏ của Kinh Triệu Phủ để bọn họ ở tạm. Bởi vì ban ngày mệt nhọc bôn ba, hơn nữa còn dính thêm vài vết thương, nàng vừa ngả trên giường đã nằm ngủ tới hôn mê bất tỉnh.
Lương Vị Bình chắc hẳn đã nghe được cái gì đó nên mới đích thân đến đây.
Nàng giật giật tay, mới phát hiện mình còn nằm lỳ ở trên giường. Vết máu dính trên bào màu tro nàng mặc hôm qua đã khô hết lại, dính ở trên lưng, vừa kéo một cái đã thấy đau.
Tấm chăn mỏng manh che trên người nàng không có chút hữu dụng nào.
Vừa bị thương lại vừa bị lạnh.
Vết thương ngày hôm qua chưa kịp xử lý, lại còn ngủ một đêm ngay tại chỗ như này, hiện tại Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy choáng váng đầu và lạnh lẽo, tứ chi mệt mỏi.
Chắc là bị sốt rồi.
Nàng nhìn về phía Lương Vị Bình, khóe miệng nâng lên một nụ cười yếu ớt, trong cổ họng cố đẩy ra một câu “Lương huynh” khàn đặc.
Lương Vị Bình sững sờ, nhanh chóng đi lấy chén nước.
Mười hai năm rồi.
Chấp niệm của nàng dẫn nàng tới nơi này, nhưng cũng kết thúc ở trong này.
Lâm Vãn Khanh nghĩ lại, chính mình sớm đã không còn là tiểu cô nương bất lực kia nữa.
Nhưng hôm nay nàng mới phát hiện, tất cả đều quay lại điểm bắt đầu. Ngay cả khi chỉ là một vết thương không nhẹ cũng không nặng như này cũng không tìm được một người nào có thể giúp mình rửa sạch.
Nàng thấy Lương Vị Bình cười chua xót, hắn giơ tay nhẹ nhàng đưa nước tới.
“Lương huynh.” Nàng gọi hắn, vẫn là giọng nói khàn đặc: “Nếu ta cho huynh biết một bí mật, huynh có thể bảo vệ cho ta hay không?”
Nước trên tay Lương Vị Bình run lên, đấu tranh trong chốc lát rồi mới hỏi thử thăm dò: “Gì, gì vậy…”
Lâm Vãn Khanh biết hắn là người nhát gan, cũng không định kéo hắn vào bất cứ nguy hiểm nào. Nhưng hiện tại ngoại trừ Lương Vị Bình, nàng không tìm được người thứ hai có thể tin tưởng được.
Nàng chống nửa người trên giường, một đầu tóc dài đen tuyền như thác nước mang theo những ánh sáng lờ mờ, rũ xuống trên vai. Khiến khuôn mặt vốn đã thanh tú của nàng càng nổi bật thêm vài phần mềm mại.
Tại sao trong nháy mắt ngắn ngủi này, Lương Vị Bình lại có chút luống cuống. Một ý tưởng hoang đường đột nhiên xông lên lẩn quẩn trăm ngàn lần trong lòng hắn giống như bướm đốm không giam được.
Lâm Vãn Khanh ung dung giật xuống phần hầu kết giả đính ở trên cổ, vén hết phần tóc che khuất ra đằng sau, ngẩng đầu nhìn Lương Vị Bình nói: “Lương huynh có từng hoài nghi thân phận của ta chưa?”
Nước trong tay rốt cuộc bưng không nỗi nữa, tay mềm nhũn, nước vãi ra đầy đất, ướt đẫm khắp sàn.
“Ngươi, ngươi là… ngươi là…”
Lâm Vãn Khanh trầm giọng nói tiếp ý của hắn ta: “Ta là nữ tử.”