Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
PHiên Ngoại 1-2
Phiên ngoại 1: Cương lĩnh chấn chỉnh của Tô đại nhân (1)
Trong xe ngựa, Lâm Vãn Khanh bị chặn lại ở một góc thành xe trừng mắt, chỉ cảm thấy miệng mình đều đã bị hắn gặm tới tê rần.
Tô đại nhân hôm nay đúng lúc bộc phát sự không biết xấu hổ của mình, cũng không sợ tiếng vang bên trong xuyên qua tầng màn vải mỏng manh này truyền ra bên ngoài bị người nghe thấy, phá hủy thanh danh một đời của mình.
Hai người một người đẩy, một người đuổi, cho đến khi Diệp Thanh bất ngờ lắc một cái, bên tai đồng thời vang lên tiếng giòn giã cùng với một tràng rên rỉ.
Lâm Vãn Khanh ngớ người, đầu lưỡi đang bị gặm sạch dưới môi liếm ra ngoài một vòng, nếm được vị máu tanh.
Nam nhân trước mặt bưng kín miệng, nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt hắn tràn đầy tức giận, tủi thân, kinh ngạc và một xíu chua xót.
Vẻ mặt cứng ngắt lạnh lẽo, dáng vẻ phát cáu muốn giết người nhưng lại không bỏ được.
“Ta…” Lâm Vãn Khanh chột dạ, hoảng hốt muốn giải thích nhưng tay đưa qua lại bị tay áo rộng của Tô Mạch Ức vung lên hất ra.
“Diệp Thanh.” Hắn lạnh mặt, nặn ra từ lẽ răng mấy chữ lạnh căm căm, nói câu: “Dừng xe.”
Nói xong vén màn xe lên, cũng không hề quay đầu lại mà đi xuống ngay.
Diệp Thanh bên ngoài mặt đầy khó hiểu, nhìn Tô đại nhân lửa giận bốc cao cũng không dám hỏi nhiều. Quay đầu nhìn về phía Lâm Vãn Khanh, thấy nàng cũng đứng ngồi không yên.
Chỉ đành phải cắm đầu đuổi theo Tô đại nhân đang đi rất nhanh, yếu ớt hỏi một câu: “Đại nhân đi đâu thế?”
“Đại Lý Tự.” Giọng Tô Mạch Ức nguội lạnh tối tăm. “Bổn quan không tỉnh táo nên mới gặp nàng.”
Nhìn đầu lưỡi không quá linh hoạt của Tô đại nhân, Diệp Thanh hình như đã hiểu ra điều gì đó, nhất thời cũng có chút lúng túng, chỉ dám hỏi: “Vậy cũng phải để thuộc hạ đưa người đi.”
“Ngươi đưa nàng đi.”
Tô đại nhân lạnh lùng bỏ lại chữ rồi phất tay áo bỏ đi.
Lâm Vãn Khanh ở trong xe thực ra cũng có chút tủi thân. Người này, chuyện lúc trước còn chưa nói rõ, giờ lại có ý đồ bá vương ngạnh thượng cung*, vậy mà làm như mình còn có lý vậy.
Đối với Lâm Vãn Khanh một là một, hai là hai, trước giờ đều thông hiểu lý lẽ, công tư phân minh mà nói, loại thói hư tật xấu này không thể chiều theo.
Kết quả nàng cũng lười giữ lại, sau khi buông rèm thì gõ thành xe một cái, nói như chẳng có vấn đề gì: “Đưa ta tới Kinh Triệu phủ.”
Chân Tô Mạch Ức khẽ ngừng lại một lát, bị xe ngựa lướt qua sát người sặc một mũi toàn là bụi.
Thực ra Lâm Vãn Khanh cũng không quay lại Kinh Triệu phủ.
Hôm nay nàng đến tìm Lương Vị Bình cũng là vì việc đảm nhiệm luật học sở của Quốc Tử Giám, nàng muốn tìm hắn để đòi chút tài liệu.
Bây giờ không giống ngày xưa, Thế tử phi đương triều được sủng ái nhất đột nhiên tới chơi, Lý Kinh Triệu nghe được truyền báo lại, nhớ tới vài chuyện bất hòa ngày trước giữa mình và nàng, suýt nữa quỳ ra đón.
Bộ dạng dầu mỡ lại nịnh hót của hắn ta khiến Lâm Vãn Khanh muốn nôn một trận.
Cho đến khi tìm được Lương Vị Bình, hắn còn chày cối đứng bên cạnh không chịu đi, bộ dạng vui vẻ bưng trà rót nước cho hai người.
Lâm Vãn Khanh ho khan hai tiếng, nhìn hắn bằng khuôn mặt hơi trầm xuống.
Lý Kinh Triệu dầm dề trong quan trường mấy chục năm đương nhiên hiểu ý Thế tử phi ngay lập tức, hắn ta bừng tỉnh hiểu ra, hàn lễ với nàng rồi bước lui ra bên ngoài.
Lương Vị Bình bị chèn ép lâu dài, lúc này thấy Lý Kinh Triệu nán lại như vậy nhất thời hết sức lo sợ, trong mắt hắn khi nhìn về phía Lâm Vãn Khanh càng thêm mấy phần sùng bái.
“Hiền đệ, à không!” Hắn gọi nàng, rồi lại sửa lời nói: “Thế tử phi…”
Thế nhưng Lâm Vãn Khanh lại xị mặt xuống, vỗ vào gáy hắn một cái, nói: “Huynh gọi muội là gì cơ?! Lương huynh thế mà đã quên lời thề trước mặt Quan Công của chúng ta rồi ư?”
Lương Vị Bình cười khúc khích, xoa trán, tiếp đó lại sừng sộ lên: “Vậy muội còn làm những trò không biết lớn không nhỏ như thế?! Ngay cả đầu huynh trưởng cũng dám vỗ.”
Lâm Vãn Khanh ném cho hắn một cái liếc mắt, hai người nhìn nhau cười.
“Hôm nay ta tới tìm huynh là muốn mượn ghi chép vụ án chúng ta từng làm, khoảng chừng sau khi thành thân, ta sẽ tới Luật học sở của Quốc Tử Giám nhậm chức.”
Lương Vị Bình gật đầu: “Đến lúc đó ta để người khác chép một phần cho muội là được.”
“Không cần làm phiền tới người khác.” Lâm Vãn Khanh từ chối. “Chuyện riêng, mỗi ngày ta tới Kinh Triệu phủ tự chép là được.”
“Hả?” Lương Vị Bình có chút giật mình.
Lúc nàng thành thân, coi như “người nhà mẹ đẻ”, hắn cũng bàng quan với chuyện mọi người làm khó Tô Mạch Ức tới đón tân nương.
Đó là lần đầu tiên hắn biết, hóa ra tình yêu thực sự sẽ thay đổi tính cách của một người.
Không thể ngờ Tô đại nhân sắc mặt âm u là có thể khiến quan trường thịnh kinh rối loạn, một câu nói không đúng là có thể giết người lại có thể vì người con gái trước mắt mà tốt tính đến mức như vậy.
Một người luôn chẳng hiểu chuyện phong nguyệt như hắn cũng không nhịn được bắt đầu hâm mộ.
Lương Vị Bình rùng mình, phục hồi lại tinh thần: “Tô đại nhân kia…”
Vừa mới bắt đầu nói, đã bị Lâm Vãn Khanh lạnh mặt cắt ngang lời: “Liên quan gì tới hắn.”
Lương Vị Bình nhìn ra chút đầu mối nuốt nước miếng một cái cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Thật ra thì… ta cũng có chuyện gấp cần muội giúp.”
Hắn dừng lại một chút, dường như có chút ngượng ngùng: “Muội biết Lý bộ đầu không?”
Lâm Vãn Khanh gật đầu.
“Hắn, hắn có một muội muội… Lúc trước tới nha môn tìm hắn, có ra mắt huynh một lần. Sau đó ừm…” Hắn lắp ba lắp bắp, có chút ngượng ngùng nói: “Hình như có chút ý tứ với ta, ngày mai Lý bộ đầu hẹn ta đi Khúc Giang, muội cũng biết quan hệ của hắn với Lý Kinh Triệu mà, ta, ta có hơi sợ… hắn muốn ép ta lấy muội muội hắn.”
“Chính vì thế…” Hắn thử thăm dò nói: “Muội có thể đi cùng ta hay không? Có muội ở đó, hắn khẳng định không dám làm bậy.”
“Chuyện này…” Lâm Vãn Khanh nghĩ ngợi một chút, nhớ tới bộ dạng hũ giấm thành tinh của Tô đại nhân hôm nay, rốt cuộc vẫn nói một cách khổ sở: “Một nữ nhân như ta có nhiều bất tiện, để ngày mai ta cho mấy thị vệ âm thầm quan sát.”
Làm xong chuyện ở Kinh Triệu phủ, trở lại phủ Thế tử đã là giờ dùng cơm tối.
Lâm Vãn Khanh đổi xiêm áo trên người đi tới nhà chính dùng bữa, chỉ thấy một bàn thức ăn đều là ngọc vật trân quý, làm miệng người ta chảy nước miếng, nhưng trong phòng trống trải, cũng chỉ có nha hoàn, bà tử theo hầu.
“Thế tử đâu?” Nàng bước qua đó, thuận miệng hỏi.
“Hồi bẩm thế tử phi…” Một tiểu nha hoàn đáp lời. “Hôm nay thế tử dọn đồ tới Đại Lý Tự, nói là vướng công vụ trong người, tạm thời không ở trong phủ.”
“Cái gì?” Cuối cùng Lâm Vãn Khanh cũng không nhịn được, trong câu hỏi có kèm mấy phần giận dữ.
Bởi vì ngày trước Tô Mạch Ức quanh năm ở Đại Lý Tự, cho nên người trong phủ đối với hành động này của hắn cũng không thấy có gì quá khác thường. Tiểu nha hoàn lại càng không hiểu, cũng chưa từng nghĩ phải nói tránh đi một chút.
Hiện tại bị Lâm Vãn Khanh hỏi, ngược lại có hơi bị dọa, ấp úng muốn quỳ xuống thỉnh tội, lại bị Lâm Vãn Khanh kéo tay lại.
“Ngươi không sai, ta không tức giận.”
Nàng thu lại khuôn mặt lạnh lùng, hung hăng vùi đầu cào mấy miếng cơm, nhìn chỗ trống bên người càng nghĩ lại càng bực bội.
“Rầm!” Đặt chén đũa trong tay xuống, nàng chuyển đề tài: “Bây giờ ngươi đi Thanh Nhã cư tìm Lương chủ bộ của Kinh Triệu phủ, bảo hắn nói cho ta biết thời gian gặp mặt và vị trí cụ thể ở Khúc Giang ngày mai, nói ta sẽ đích thân đi.”
Nói xong, nàng lại bổ sung một câu: “Sau đó, trong lúc lơ đãng mang chuyện này tiết lộ cho Diệp Thanh.”
*
Hôm sau, Lâm Vãn Khanh đặc biệt cầm bộ váy màu cỏ huyên mà Tô Mạch Ức thích nhất từ trong ngăn kéo ra, phối với đại tụ màu xanh nhạt, bên ngoài là một tấm phi bạch màu lựu, chải mẫu phi tiên kế của các thiếu nữ chưa lấy chồng, ăn mặc vừa đúng thân phận mà lại vừa thỏa đáng ra cửa.
Ngày xuân Khúc Giang chính là thời điểm vạn hoa khoe sắc.
Cỏ cạn trên đê, hoa đào, sơn trà, hải đường đua nhau nở tung, cành lá um tùm. Nước hồ xanh ngọc bích như gương, trên dưới lóng lánh, vạn hoa liền hóa thành một chiếc thảm hoa lệ giữa trời đất, quả thực đặc sắc.
Lương Vị Bình đã sớm chờ ở hành lang bên bờ, thấy cách ăn mặc của Lâm Vãn Khanh hôm nay cũng hơi sững sờ một chút.
Lâm Vãn Khanh đuổi người hầu hạ, đi một mình.
“Người đâu?” Nàng hỏi, nói xong lại nhìn trái nhìn phải một chút.
“Muội…” Lương Vị Bình có chút không được tự nhiên, “Tại sao lại mặc như vậy?”
Lâm Vãn Khanh nhướn mày nhìn hắn, mặt đầy cảm giác không thấy có vấn đề gì nói: “Thời tiết hôm nay tốt như vậy, ta tới đạp thanh ngắm hoa, ăn mặc đẹp một chút cũng không được sao?”
Lương Vị Bình hơi nghểnh cổ, gật đầu, “Được… chỉ có điều cách ăn mặc này, thật giống như…”
“Thật giống như gì?”
“Thật giống như muội tới để xem mặt với ai ấy.” Lương Vị Bình nói đúng sự thật.
Lâm Vãn Khanh có chút đắc ý, trên mặt cũng không lộ vẻ gì.
Hai người còn tán gẫu thêm chút gì đó, lại nghe một tràng bước chân nam nhân dồn dập truyền tới từ phía xa xa.
Là Lý bộ đầu tới.
Hắn ta là một người hung bạo, lại quanh năm ở bên cạnh Lý Kinh Triệu lấn áp cấp dưới. Chính vì nhìn từ xa thật xa đã thấy Lương Vị Bình hẹn hò với một thiếu nữ yểu điệu ở bên cầu, người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Câu “Lương Vị Bình” vừa ra khỏi miệng đã dọa hắn sợ chết khiếp, vội vàng lủi ra phía sau Lâm Vãn Khanh.
Đợi đến gần gần, Lý bộ đầu nhận ra Lâm Vãn Khanh, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc sau đó biến thành ngạc nhiên mừng rỡ.
Quan hệ của Lương Vị Bình và Lâm Vãn Khanh khá tốt, trước kia ở Kinh Triệu phủ mọi người đều biết. Hôm nay một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, đương nhiên cũng coi trọng Lương Vị Bình hơn mấy lần.
Hôm nay hẹn hắn tới, thực ra là để chuẩn bị dùng cùng lúc nhiều phương pháp mềm dẻo, ép Lương Vị Bình vào khuôn khổ. Hôm nay Thế tử phi lại làm chứng tại chỗ, tự nhiên cũng tốt hơn.
Sau đoạn hỏi thăm sức khỏe ngắn ngủi, muội muội của Lý bộ đầu Lý Uyển cũng đi theo tới.
Tiểu cô nương trưởng thành da trắng cũng coi là ưa nhìn, đôi mắt long lanh rụt rè, mang theo chút thẹn thùng tự nhiên, ngược lại cũng khiến mọi người hài lòng.
Có người ngoài ở đây, vì mặt mũi của tiểu cô nương, cuối cùng Lương Vị Bình cũng không thực sự cự tuyệt thẳng.
Bốn người không có mục đích gì đi trên lan can cả đoạn.
Lâm Vãn Khanh thấy Lương Vị Bình bị hai huynh muội ép càng lúc càng ủ rũ, cuối cùng cũng không nhịn được, nàng chỉ ngón tay sang một mảnh hải đường, đề nghị: “Hoa chỗ kia nở rất đẹp, Lý bộ đầu đưa ta đi ngắm một chút đi.”
Nói xong ném ánh mắt qua cho Lương Vị Bình rồi nhấc váy rời đi.
Nàng chân dài, trước lại từng cải trang nam, sức chân đương nhiên là thứ thiếu nữ bình thường không thể so sánh.
Không đến thời gian uống một chung trà, Lý Uyển đã bị nàng bỏ lại ở phía xa xa.
Thế tử phi lên tiếng, Lý bộ đầu cũng không dám không nghe theo, chỉ đành theo nàng đi ra xa.
Hai người dừng lại ở một nơi hoa nở thưa thớt, phía sau đã sớm không còn thấy bóng dáng của Lương Vị Bình và Lý Uyển.
Lâm Vãn Khanh thở phào, tìm tảng đá ngồi xuống, tự nhiên bắt đầu ngâm nga tiểu khúc, cũng không phản ứng lại Lý bộ đầu.
Nắng ấm gió mát, hương hoa ngào ngạt, nàng thoải mái híp mắt một cái, cảm thấy có một cơn gió tà đột nhiên thổi từ đâu tới.
Tiếp theo, trên lưng không biết bị cái gì thúc một chút, cả người chật vật nhào về phía trước.
“A…” Trước mắt nàng tối sầm, trán đụng phải một gì đó cứng rắng, phát ra một tiếng “cộc”.
Gấm vóc thượng hạng, là chất liệu mà triều phục của quan tam phẩm mới dùng.
Cái vóc người này, độ mềm của ngực, còn có mùi gỗ thông mang theo chút mùi mực…
Lâm Vãn Khanh cong môi thành nụ cười không thể thấy rõ.
Tô đại nhân quả thực không kiên nhẫn, trước khi đến còn phải tung ra cái tiết mục cổ lỗ sĩ “anh hùng cứu mỹ nhân” này, đúng là càng lúc càng có kĩ năng.
Nhưng còn không chờ Lâm Vãn Khanh điều chỉnh xong biểu cảm, ngẩng đầu lên, bên tai đã truyền tới âm thanh vo ve.
Giọng Tô đại nhân mang theo rét lạnh, thong thả dửng dưng: “Bộ đầu Kinh Triệu phủ Lý Lực, lúc đương chức tự ý rời khỏi vị trí, lừa gạt Thế tử phi tới Khúc Giang, ý đồ mưu hại.”
“Người đâu, giải hắn về Đại Lý Tự cho ta.”
Lâm Vãn Khanh: “???”
–
Khanh Khanh: Cẩu quan này ghen phát điên rồi, bắt đầu buông thả bản thân hay sao?!
Phiên ngoại 2: Cương lĩnh chấn chỉnh của Tô đại nhân (2)
Lâm Vãn Khanh chẳng ngờ tới, Tô Mạch Ức đã mất trí tới độ này.
Chỉ thấy nha dịch phía sau hắn xách đao xông tới, nhanh chóng còng Lý bộ đầu lại, miệng cũng bị chặn rồi kéo đi.
“Chàng đang làm cái gì vậy?” Nàng kéo Tô Mạch Ức lại, kéo lệch quan phục màu tím trên người hắn.
Tô Mạch Ức chậm rãi xoay người, mắt nhìn về phía nàng, không mang theo chút tâm trạng nào nói: “Thế tử phi bị dọa quá mức, đưa về phủ Thế tử trước, bảo vệ nghiêm ngặt.”
Nói xong kéo cổ áo xiêu vẹo một cái, xoay người bỏ đi.
“Tô Mạch Ức, chàng đứng lại cho ta!” Lâm Vãn Khanh lại kéo lấy hắn, cả giận nói: “Chàng dám đưa ta về thử xem.”
Rõ ràng, giọng uy hiếp rành rành, người ở hiện trường đều không khỏi run lên.
Tô đại nhân cố sống cố chết giữ lấy chút kiêu ngạo cuối cùng, bày ra bộ dáng hờ hững, chỉ có điều bước chân kiên định thoáng dừng lại, giọng nói cứng ngắc: “Người bị hại có nghĩa vụ trần thuật vụ án, giúp quan phủ phá án, Thế tử phi cũng theo đến Đại Lý Tự đi.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Vãn Khanh cũng lười ồn ào với hắn, nàng hất tay áo hắn ra, vững vàng liếc xéo một cái.
Đoàn người ùn ùn kéo về Đại Lý Tự.
Dựa theo thông lệ, những vụ án loại này đều do Đại Lý Tự Thừa thẩm vấn trước, đồng thời có một lục sự ghi chép lại khẩu cung.
Nhưng do hôm nay “người bị hại” là Thế tử phi, cũng là phu nhân của Đại Lý Tự Khanh, sáu vị Đại Lý Tự Thừa trong thừa không một ai dám nhận, Tô đại nhân đành phải tự mình lên sân.
Đến khi chính thức hỏi cung, chính đường trống trơn như vậy, nha dịch, lục sự, hiềm phạm một người cũng không có.
Không phải là không cần mà là sắc mặt Tô đại nhân mấy ngày nay thực sự khó coi, ai cũng không dám tới tham gia vào “chuyện nhà” của hắn, càng không muốn nhận rủi ro tiếp xúc với hắn.
Cho đến lúc cử hành, mọi người đẩy cho nhau mới đẩy được một Lục Sự vào Đại Lý Tự chưa được bao lâu.
Hắn ta nơm nớp lo sợ thuận theo, mò tới bên cạnh chính đường, dưới ánh mắt kỳ vọng, khích lệ, lo lắng của mọi người, giấy và bút trong tay run tới mức sắp rơi xuống.
Hoành phi chữ vàng công minh liêm chính trên đỉnh đầu ánh lên ánh sáng lạnh lùng sâu thẳm, tỏ ra vừa uy nghiêm vừa trang trọng. Theo tiếng kéo ghế của hắn ta, Tô đại nhân ngồi trên công đường chậm rãi ngẩng đầu.
Những người vốn đang cổ vũ đứng ngoài cửa vừa trông thấy đã nhanh chân chạy mất dạng trong nháy mắt.
“Cộc cộc cộc.” Ba tiếng tiết tấu chậm rãi không nhanh không chậm, là tiếng phát ra do Tô đại nhân gõ nhẹ lên bàn.
Chính đường vốn vắng lặng lạnh lẽo, bầu không khí lại một lần nữa lập tức lạnh đi mấy phần.
Tiểu Lục Sự rùng mình, không dám ngẩng đầu.
Lâm Vãn Khanh tiên phong phá vỡ im lặng, tỉnh táo hỏi: “Lý bộ đầu phạm vào tội gì mà chàng muốn bắt hắn?”
Tô Mạch Ức nghĩ ngợi một hồi, đáp lời: “Lúc nãy bổn quan cũng nói hết rồi, tự ý rời khỏi vị trí, ý đồ mưu hại Thế tử phi.”
Lâm Vãn Khanh bị hắn làm cho tức cười: “Hắn mưu hại ta thế nào?”
“Hắn đẩy nàng xuống nước.” Tô đại nhân mặt không đổi sắc.
“Con mắt nào của chàng thấy được?”
“Người ở chỗ này đều thấy được.” Tô Mạch Ức có lý chẳng sợ. “Nếu không phải bổn quan ở đó, nàng đã rơi xuống nước rồi.”
Lâm Vãn Khanh thấy dáng vẻ nhắm mắt nói mò này của hắn, âm thầm nắm chặt quả đấm.
Lực vừa tác động trên lưng nàng rõ ràng không phải là do người đẩy, mà là không biết ai dùng nội lực ném bùn tới.
Mấy cái trò mèo của Tô Mạch Ức, lừa gạt những tiểu cô nương hoàn toàn không biết gì thành công lại vọng tưởng lừa được cả nàng, đúng là có tính làm nhục cực mạnh.
Kết quả nàng hơi ngừng lại một chút, ngón tay chỉ tiểu lục sự đang vùi đầu làm ra vẻ mình rấy bận rộn, nói: “Chàng để hắn ra ngoài trước đi.”
Tiểu Lục Sự nghe vậy như bắt được đại xá, cầm giấy bút lên muốn bỏ đi.
“Nếu muốn thẩm án, không ai ghi chép thì sao được?”
“…” Tiểu Lục Sự chảy mồ hôi lạnh nhễ nhại, cầm bút, lại ảo não ngồi xuống.
Lâm Vãn Khanh cắn răng, trừng mắt với hắn: “Đây là tự chàng nói đấy.”
Tô Mạch Ức tỏ ra hoàn toàn không có vấn đề, lạnh mặt nhìn nàng: “Là bổn quan nói… Nàng, nàng định làm cái gì?”
Lời còn chưa nói xong, hắn chỉ thấy Lâm Vãn Khanh không nói hai lời bắt đầu thoát y. Ba động tác đã tháo xong phi bạch, tiếp theo là cởi đại tụ sam bên ngoài.
“Lâm Vãn Khanh!” Tô Mạch Ức giận dữ, khó có thể tin được đứng lên khỏi chỗ ngồi: “Nàng điên rồi phải không?!”
Lâm Vãn Khanh tự nhiên cởi quần áo, hoàn toàn không để ý.
Tô Mạch Ức bị tức giận, trán nổi gân xanh. Mắt thấy đại tụ sam màu xanh nhạt đã tuột xuống đầu vai, Tô đại nhân giận dữ quát tiểu Lục Sự đứng một bên đã nhìn tới ngây người: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Còn không mau cút ra ngoài cho bổn quan!”
“…” Tiểu Lục Sự bất ngờ tỉnh táo trở lại lúc này bị dọa tới phát khóc, hắn ta cầm giấy bút lên sau đó liền lăn một vòng vọt ra khỏi chính đường.
Trường sam xanh nhạt rơi vào trong đôi cánh tay trắng nhỏ, Lâm Vãn Khanh lật quần áo lại, đối mặt với Tô Mạch Ức đang run lên, hỏi: “Vậy đại nhân nói cho ta biết, dấu bùn ở đằng sau quần áo này là cái gì?”
Nói xong còn sợ Tô Mạch Ức không thấy rõ, còn tiến gần hắn hai bước: “Từ tình trạng khối bùn đập và tản ra, đây rõ ràng có người ném từ phía sau lưng. Lúc xảy ra chuyện, Lý bộ đầu đứng ngay bên cạnh ta, góc độ và cách thức đều không giống. Huống chi nếu muốn hại ta, đưa tay đẩy một cái là xong, sao phải dùng phương pháp tốn sức như vậy?”
Câu hỏi khiến Tô đại nhân không có cách nào chống đỡ.
Hồi lâu, hắn rời mắt xuống dưới chân, xoay người vén áo lên, đuối lý mà chẳng hề chột dạ hỏi ngược lại: “Bổn quan nói hắn chính là hung thủ lúc nào? Bổn quan chưa bao giờ oan uổng người tốt, hơn nữa… trước mắt cũng chỉ có duy nhất hắn là nghi phạm.”
Lâm Vãn Khanh chợt hiểu ra.
Tuy nói Tô đại nhân bụng dạ đầu óc hẹp hòi, thủ đoạn lại nhiều. Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn giữ ranh giới cuối cùng mà một quan hình ngục nên có, chuyện oan uổng người tốt như vậy, hắn tuyệt đối không làm được.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể mượn cớ để mình hả giận, hoặc đơn thuần là chấn chỉnh Lâm Vãn Khanh một chút.
Tùy tiện rời khỏi vị trí là loại tội nhỏ, có xử thật thì nhiều lắm là đánh mấy cái, nhưng chuyện mưu hại Thái tử phi lại hoàn toàn khác.
Vậy phải đi bắt giữ trước, âm thầm thẩm tra. Thậm chí vụ án này định tra bao lâu, một tháng hay là một năm coi như hoàn toàn dựa vào lời Tô đại nhân nói. Mà trong lúc đó, Lý bộ đầu cũng không thể rời khỏi đại lao của Đại Lý Tự.
Lâm Vãn Khanh không thể nói gì, mặt tối sầm, đập đại tụ sam lên bàn dài của Tô Mạch Ức một cái, giận đùng đùng: “Bộ quần áo này chính là chứng cứ quan trọng, đại nhân có lẽ nên thu lại cẩn thận.”
Nói xong, nàng nhặt phi bạch dưới đất lên rồi quàng vào người, nghiêng đầu định bỏ đi.
Tô Mạch Ức bị nàng dọa giật mình, tiến lên níu người lại: “Nàng cứ vậy đi ra ngoài thì mặt mũi ta để đâu?!”
“Ha?” Lâm Vãn Khanh cười nhạt, “Đại nhân còn có mặt mũi sao? Lợi dụng chức vụ để ghen tuông, vì tình riêng mà làm hỏng việc công, đại nhân còn nhớ câu thứ nhất trong “Tẩy oan lục” mà bản thân từng học không?”
Lúc này đây tự ngẫm lại bản thân, cuối cùng cũng có thể khiến cho lửa giận đùng đùng trong Tô đại nhân bình tĩnh lại.
Đôi tay đang túm lấy Lâm Vãn Khanh buông lỏng ra chút, mang đại tụ sam lồng lên người nàng, sau đó nhặt phi bạch trong tay Lâm Vãn Khanh lên bó chặt người nàng rồi trực tiếp khiêng lên.
Thừa dịp nàng còn chưa có chút sức đánh trả nào, Tô đại nhân sải bước chân dài đá văng cửa chính đường ra, sải bước đi ra ngoài.
Mọi người vốn đang trốn trong bụi cây, sau cột nhà, trên thềm đá thấy vậy vội vàng tản ra như chim, người không chạy được dứt khoát nằm tại chỗ giả bộ bất tỉnh, đại ý mình không thấy bất cứ cái gì.
Sắc mặt Tô Mạch Ức ấm ức, vác Lâm Vãn Khanh gào suốt đường đi tới chỗ ở của mình trong Đại Lý Tự.
“A…”
Cho đến khi bị ném xuống giường, Lâm Vãn Khanh mới chật vật thoát ra khỏi phi bạch của mình.
Nàng xoa xoa phần bụng bị thúc đến tê dại, nhìn bóng người màu tím nóng nảy trong phòng, nàng đang muốn mở miệng lại nghe Tô đại nhân nói một câu vừa tủi thân vừa cam chịu số phận: “Ta sai rồi.”
Gọn gàng lưu loát.
“Hửm, cái gì?” Nàng bị sự biến hóa bất thình lình này làm cho cả kinh, đầu lưỡi có hơi cà lăm.
Tô đại nhân dứt khoát xoay người nhìn nàng, lòng không phục nhưng vẫn lặp lại: “Ta nói, ta sai rồi!”
Bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng ngưng lại trong phút chốc.
Hồi lâu Lâm Vãn Khanh mới hoàn hồn lại, Tô đại nhân luôn ngông cuồng tự đại đang xin lỗi nàng.
Kết quả là nàng cũng dứt khoát nâng giá của bản thân lên, ngửa đầu nhìn hắn chòng chọc, hỏi: “Vậy chàng nói thử xem, chàng sai ở đâu?”
Tô Mạch Ức giận đến mức đỏ cả mặt lên, chỉ nắm chặt quả đấm cắn răng nói: “Ta, ta không nên đốt hôn thú rồi đi đến chỗ tiệc xem mắt của những cô nương khác.”
Nói xong còn không cam lòng ngập ngừng tiếp: “Dù ta thực sự không có hứng thú với nàng ấy, chỉ đi khuyên nàng ấy sớm ngày buông tay….”
“Ừ.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, rất hài lòng: “Còn gì nữa không?”
“Còn có?!” Tô Mạch Ức giống như mèo trụi lông, thanh âm cao mấy độ sau khi bị Lâm Vãn Khanh trừng một cái lại thấp đi mấy phần, tiếp tục bất đắc dĩ nói: “Ta, ta cũng không nên lợi dụng chức vụ để ghen tuông.”
Hắn dừng một chút, nhỏ giọng thì thầm: “Mặc dù bản thân Lý Lực thiếu đánh…”
Lâm Vãn Khanh không nói lời nào, sừng sổ nhìn hắn.
Tô Mạch Ức cũng chỉ dám đứng xa xa, không dám đến gần.
“Phụt…”
Chốc lát sau, Lâm Vãn Khanh vẫn bị dáng vẻ bực bội này của hắn làm cho bật cười.
Thử hỏi ai có thể ngờ, Tô đại nhân mắt mọc trên đỉnh đầu, ngày thường ở trong cung, ở quan trường cũng có thể hoành hành, lại cũng có một ngày cúi đầu nhận sai.
Nếu bộ dạng này của hắn bị Thái hậu nhìn thấy, phỏng chừng có thể cười nhạo hắn cả đời.
Tô Mạch Ức bị nụ cười này của Lâm Vãn Khanh chọc giận hơn. Hắn cảm thấy mình đã bị “làm nhục” vô cùng, muốn thử đi lên bắt nàng.
Nhưng mà người vừa đi tới bên tháp đã bị Lâm Vãn Khanh ôm eo.
Tô Mạch Ức ngẩn ra, giận dữ biến mất.
Hai người mặt đối mặt ôm nhau như vậy, không ai nói gì thêm.
Ánh mặt trời đầu xuân xuyên từ phía sau màn cửa bằng lụa mỏng chiếu vào bên trong, loang lổ trên sàn phòng. Gió lay động mành sáo trong sân, phát ra những tiếng vang động xào xạc, dường như năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.
Tô Mạch Ức than thở, biết bản thân mình là như vậy. Dù lửa giận có lớn hơn nữa, ấm ức có sâu hơn nữa, chỉ cần một cái ôm, một câu nói của Lâm Vãn Khanh cũng có thể buông xuống ngay tức khắc, trở nên không hề phát cáu.
“Đừng tức giận.” Giọng nữ nhân trong lòng mềm mại, lúc nói chuyện hai tay vòng chặt vuốt ve xuống, đầu còn dụi dụi trong ngực hắn.
“Rắc” một tiếng, trái tim cứng rắn kia trong nháy mắt hóa thành ngón tay mềm mại lượn quanh.
Lâm Vãn Khanh ra sức ngoan ngoãn một hồi, đứng dậy nói một cách đáng thương: “Hôm đó, lúc cướp hôn thú chàng đã đốt được một nửa, cổ tay ta bị dầu lửa đốt bị thương.”
Nói xong nàng kéo ống tay áo lên, đưa cổ tay trắng nõn tới trước mặt Tô Mạch Ức.
Nam nhân trước mắt rõ ràng run lên, đầu ngón tay nắm lấy tay nàng cũng phát lạnh, ngay cả sắc mặt cũng nhạt đi mấy phần. Răng môi khép lại, trong mắt lộ ra sự tự trách và đau lòng vô hạn.
Hồi lâu trôi qua nhưng một câu cũng chẳng nói được.
“Chính vì thế, sau này chàng hãy đối tốt với ta một chút.” Nàng nói, giọng nghiêm túc. “Không cho phép tức giận bừa bãi.”
“Ừ.” Tô đại nhân vội vàng gật đầu.
“Không cho phép nhỏ mọn.” Lâm Vãn Khanh thừa thắng truy kích.
“Ừ.”
“Không cho phép tức giận vô cớ.”
“Ừ.”
“Vậy chàng viết ra những điều vừa mới đảm bảo cho ta.”
“Hả?” Tô đại nhân không ngờ tới chiêu này, ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú, chỉ cảm thấy nữ nhân này đúng là được mình chân truyền.
“Không viết?”
“Viết! Viết!” Lúc này Tô đại nhân tự cảm thấy xấu hổ, đương nhiên là muốn gì được nấy. Khi đang nói chuyện đã đi về phía án thư, bày giấy lớn, xách bút nhúng mực.
“Đại nhân…” Cách đó không xa vang lê một giọng nữ mềm mại dịu dàng yêu kiều, âm cuối khẽ giương cao, giống như một cái móc ngọc quyến rũ người khác, câu cả hồn phách của hắn đi.
Tô Mạch Ức ngẩng đầu, thấy Lâm Vãn Khanh chẳng biết từ lúc nào đã cởi bỏ đại tụ sam bên ngoài, chỉ để lại một chiếc váy thắt ngực màu cỏ huyên.
Cánh tay sáng bóng mềm mại trong suốt như ngọc khắc thành. Dưới xương quai xanh tuyệt đẹp đối diện nhau là rãnh phập phồng, mơ hồ hiện ra ánh sáng như nền tuyết.
Nàng cười một tiếng, cúi đầu, ngón tay xuyên qua thắt lưng bên eo, vạch ra một độ cong mê người.
Ngón trỏ lượn quanh một vòng.
Theo tiếng ma sát nhè nhẹ của vải vóc, váy rơi xuống đất, lộ ra thân thể nữ nhân lả lướt bên trong, trắng lóng lánh dưới nắng ấm ngày xuân.
“Chữ viết trên giấy Tuyên Chỉ không có ý nghĩa.” Nàng nhìn hắn, lông mi hơi xong, sóng mắt dập dềnh.
“Sao đại nhân không thử chỗ khác chút nhỉ?”
Trong xe ngựa, Lâm Vãn Khanh bị chặn lại ở một góc thành xe trừng mắt, chỉ cảm thấy miệng mình đều đã bị hắn gặm tới tê rần.
Tô đại nhân hôm nay đúng lúc bộc phát sự không biết xấu hổ của mình, cũng không sợ tiếng vang bên trong xuyên qua tầng màn vải mỏng manh này truyền ra bên ngoài bị người nghe thấy, phá hủy thanh danh một đời của mình.
Hai người một người đẩy, một người đuổi, cho đến khi Diệp Thanh bất ngờ lắc một cái, bên tai đồng thời vang lên tiếng giòn giã cùng với một tràng rên rỉ.
Lâm Vãn Khanh ngớ người, đầu lưỡi đang bị gặm sạch dưới môi liếm ra ngoài một vòng, nếm được vị máu tanh.
Nam nhân trước mặt bưng kín miệng, nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt hắn tràn đầy tức giận, tủi thân, kinh ngạc và một xíu chua xót.
Vẻ mặt cứng ngắt lạnh lẽo, dáng vẻ phát cáu muốn giết người nhưng lại không bỏ được.
“Ta…” Lâm Vãn Khanh chột dạ, hoảng hốt muốn giải thích nhưng tay đưa qua lại bị tay áo rộng của Tô Mạch Ức vung lên hất ra.
“Diệp Thanh.” Hắn lạnh mặt, nặn ra từ lẽ răng mấy chữ lạnh căm căm, nói câu: “Dừng xe.”
Nói xong vén màn xe lên, cũng không hề quay đầu lại mà đi xuống ngay.
Diệp Thanh bên ngoài mặt đầy khó hiểu, nhìn Tô đại nhân lửa giận bốc cao cũng không dám hỏi nhiều. Quay đầu nhìn về phía Lâm Vãn Khanh, thấy nàng cũng đứng ngồi không yên.
Chỉ đành phải cắm đầu đuổi theo Tô đại nhân đang đi rất nhanh, yếu ớt hỏi một câu: “Đại nhân đi đâu thế?”
“Đại Lý Tự.” Giọng Tô Mạch Ức nguội lạnh tối tăm. “Bổn quan không tỉnh táo nên mới gặp nàng.”
Nhìn đầu lưỡi không quá linh hoạt của Tô đại nhân, Diệp Thanh hình như đã hiểu ra điều gì đó, nhất thời cũng có chút lúng túng, chỉ dám hỏi: “Vậy cũng phải để thuộc hạ đưa người đi.”
“Ngươi đưa nàng đi.”
Tô đại nhân lạnh lùng bỏ lại chữ rồi phất tay áo bỏ đi.
Lâm Vãn Khanh ở trong xe thực ra cũng có chút tủi thân. Người này, chuyện lúc trước còn chưa nói rõ, giờ lại có ý đồ bá vương ngạnh thượng cung*, vậy mà làm như mình còn có lý vậy.
Đối với Lâm Vãn Khanh một là một, hai là hai, trước giờ đều thông hiểu lý lẽ, công tư phân minh mà nói, loại thói hư tật xấu này không thể chiều theo.
Kết quả nàng cũng lười giữ lại, sau khi buông rèm thì gõ thành xe một cái, nói như chẳng có vấn đề gì: “Đưa ta tới Kinh Triệu phủ.”
Chân Tô Mạch Ức khẽ ngừng lại một lát, bị xe ngựa lướt qua sát người sặc một mũi toàn là bụi.
Thực ra Lâm Vãn Khanh cũng không quay lại Kinh Triệu phủ.
Hôm nay nàng đến tìm Lương Vị Bình cũng là vì việc đảm nhiệm luật học sở của Quốc Tử Giám, nàng muốn tìm hắn để đòi chút tài liệu.
Bây giờ không giống ngày xưa, Thế tử phi đương triều được sủng ái nhất đột nhiên tới chơi, Lý Kinh Triệu nghe được truyền báo lại, nhớ tới vài chuyện bất hòa ngày trước giữa mình và nàng, suýt nữa quỳ ra đón.
Bộ dạng dầu mỡ lại nịnh hót của hắn ta khiến Lâm Vãn Khanh muốn nôn một trận.
Cho đến khi tìm được Lương Vị Bình, hắn còn chày cối đứng bên cạnh không chịu đi, bộ dạng vui vẻ bưng trà rót nước cho hai người.
Lâm Vãn Khanh ho khan hai tiếng, nhìn hắn bằng khuôn mặt hơi trầm xuống.
Lý Kinh Triệu dầm dề trong quan trường mấy chục năm đương nhiên hiểu ý Thế tử phi ngay lập tức, hắn ta bừng tỉnh hiểu ra, hàn lễ với nàng rồi bước lui ra bên ngoài.
Lương Vị Bình bị chèn ép lâu dài, lúc này thấy Lý Kinh Triệu nán lại như vậy nhất thời hết sức lo sợ, trong mắt hắn khi nhìn về phía Lâm Vãn Khanh càng thêm mấy phần sùng bái.
“Hiền đệ, à không!” Hắn gọi nàng, rồi lại sửa lời nói: “Thế tử phi…”
Thế nhưng Lâm Vãn Khanh lại xị mặt xuống, vỗ vào gáy hắn một cái, nói: “Huynh gọi muội là gì cơ?! Lương huynh thế mà đã quên lời thề trước mặt Quan Công của chúng ta rồi ư?”
Lương Vị Bình cười khúc khích, xoa trán, tiếp đó lại sừng sộ lên: “Vậy muội còn làm những trò không biết lớn không nhỏ như thế?! Ngay cả đầu huynh trưởng cũng dám vỗ.”
Lâm Vãn Khanh ném cho hắn một cái liếc mắt, hai người nhìn nhau cười.
“Hôm nay ta tới tìm huynh là muốn mượn ghi chép vụ án chúng ta từng làm, khoảng chừng sau khi thành thân, ta sẽ tới Luật học sở của Quốc Tử Giám nhậm chức.”
Lương Vị Bình gật đầu: “Đến lúc đó ta để người khác chép một phần cho muội là được.”
“Không cần làm phiền tới người khác.” Lâm Vãn Khanh từ chối. “Chuyện riêng, mỗi ngày ta tới Kinh Triệu phủ tự chép là được.”
“Hả?” Lương Vị Bình có chút giật mình.
Lúc nàng thành thân, coi như “người nhà mẹ đẻ”, hắn cũng bàng quan với chuyện mọi người làm khó Tô Mạch Ức tới đón tân nương.
Đó là lần đầu tiên hắn biết, hóa ra tình yêu thực sự sẽ thay đổi tính cách của một người.
Không thể ngờ Tô đại nhân sắc mặt âm u là có thể khiến quan trường thịnh kinh rối loạn, một câu nói không đúng là có thể giết người lại có thể vì người con gái trước mắt mà tốt tính đến mức như vậy.
Một người luôn chẳng hiểu chuyện phong nguyệt như hắn cũng không nhịn được bắt đầu hâm mộ.
Lương Vị Bình rùng mình, phục hồi lại tinh thần: “Tô đại nhân kia…”
Vừa mới bắt đầu nói, đã bị Lâm Vãn Khanh lạnh mặt cắt ngang lời: “Liên quan gì tới hắn.”
Lương Vị Bình nhìn ra chút đầu mối nuốt nước miếng một cái cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Thật ra thì… ta cũng có chuyện gấp cần muội giúp.”
Hắn dừng lại một chút, dường như có chút ngượng ngùng: “Muội biết Lý bộ đầu không?”
Lâm Vãn Khanh gật đầu.
“Hắn, hắn có một muội muội… Lúc trước tới nha môn tìm hắn, có ra mắt huynh một lần. Sau đó ừm…” Hắn lắp ba lắp bắp, có chút ngượng ngùng nói: “Hình như có chút ý tứ với ta, ngày mai Lý bộ đầu hẹn ta đi Khúc Giang, muội cũng biết quan hệ của hắn với Lý Kinh Triệu mà, ta, ta có hơi sợ… hắn muốn ép ta lấy muội muội hắn.”
“Chính vì thế…” Hắn thử thăm dò nói: “Muội có thể đi cùng ta hay không? Có muội ở đó, hắn khẳng định không dám làm bậy.”
“Chuyện này…” Lâm Vãn Khanh nghĩ ngợi một chút, nhớ tới bộ dạng hũ giấm thành tinh của Tô đại nhân hôm nay, rốt cuộc vẫn nói một cách khổ sở: “Một nữ nhân như ta có nhiều bất tiện, để ngày mai ta cho mấy thị vệ âm thầm quan sát.”
Làm xong chuyện ở Kinh Triệu phủ, trở lại phủ Thế tử đã là giờ dùng cơm tối.
Lâm Vãn Khanh đổi xiêm áo trên người đi tới nhà chính dùng bữa, chỉ thấy một bàn thức ăn đều là ngọc vật trân quý, làm miệng người ta chảy nước miếng, nhưng trong phòng trống trải, cũng chỉ có nha hoàn, bà tử theo hầu.
“Thế tử đâu?” Nàng bước qua đó, thuận miệng hỏi.
“Hồi bẩm thế tử phi…” Một tiểu nha hoàn đáp lời. “Hôm nay thế tử dọn đồ tới Đại Lý Tự, nói là vướng công vụ trong người, tạm thời không ở trong phủ.”
“Cái gì?” Cuối cùng Lâm Vãn Khanh cũng không nhịn được, trong câu hỏi có kèm mấy phần giận dữ.
Bởi vì ngày trước Tô Mạch Ức quanh năm ở Đại Lý Tự, cho nên người trong phủ đối với hành động này của hắn cũng không thấy có gì quá khác thường. Tiểu nha hoàn lại càng không hiểu, cũng chưa từng nghĩ phải nói tránh đi một chút.
Hiện tại bị Lâm Vãn Khanh hỏi, ngược lại có hơi bị dọa, ấp úng muốn quỳ xuống thỉnh tội, lại bị Lâm Vãn Khanh kéo tay lại.
“Ngươi không sai, ta không tức giận.”
Nàng thu lại khuôn mặt lạnh lùng, hung hăng vùi đầu cào mấy miếng cơm, nhìn chỗ trống bên người càng nghĩ lại càng bực bội.
“Rầm!” Đặt chén đũa trong tay xuống, nàng chuyển đề tài: “Bây giờ ngươi đi Thanh Nhã cư tìm Lương chủ bộ của Kinh Triệu phủ, bảo hắn nói cho ta biết thời gian gặp mặt và vị trí cụ thể ở Khúc Giang ngày mai, nói ta sẽ đích thân đi.”
Nói xong, nàng lại bổ sung một câu: “Sau đó, trong lúc lơ đãng mang chuyện này tiết lộ cho Diệp Thanh.”
*
Hôm sau, Lâm Vãn Khanh đặc biệt cầm bộ váy màu cỏ huyên mà Tô Mạch Ức thích nhất từ trong ngăn kéo ra, phối với đại tụ màu xanh nhạt, bên ngoài là một tấm phi bạch màu lựu, chải mẫu phi tiên kế của các thiếu nữ chưa lấy chồng, ăn mặc vừa đúng thân phận mà lại vừa thỏa đáng ra cửa.
Ngày xuân Khúc Giang chính là thời điểm vạn hoa khoe sắc.
Cỏ cạn trên đê, hoa đào, sơn trà, hải đường đua nhau nở tung, cành lá um tùm. Nước hồ xanh ngọc bích như gương, trên dưới lóng lánh, vạn hoa liền hóa thành một chiếc thảm hoa lệ giữa trời đất, quả thực đặc sắc.
Lương Vị Bình đã sớm chờ ở hành lang bên bờ, thấy cách ăn mặc của Lâm Vãn Khanh hôm nay cũng hơi sững sờ một chút.
Lâm Vãn Khanh đuổi người hầu hạ, đi một mình.
“Người đâu?” Nàng hỏi, nói xong lại nhìn trái nhìn phải một chút.
“Muội…” Lương Vị Bình có chút không được tự nhiên, “Tại sao lại mặc như vậy?”
Lâm Vãn Khanh nhướn mày nhìn hắn, mặt đầy cảm giác không thấy có vấn đề gì nói: “Thời tiết hôm nay tốt như vậy, ta tới đạp thanh ngắm hoa, ăn mặc đẹp một chút cũng không được sao?”
Lương Vị Bình hơi nghểnh cổ, gật đầu, “Được… chỉ có điều cách ăn mặc này, thật giống như…”
“Thật giống như gì?”
“Thật giống như muội tới để xem mặt với ai ấy.” Lương Vị Bình nói đúng sự thật.
Lâm Vãn Khanh có chút đắc ý, trên mặt cũng không lộ vẻ gì.
Hai người còn tán gẫu thêm chút gì đó, lại nghe một tràng bước chân nam nhân dồn dập truyền tới từ phía xa xa.
Là Lý bộ đầu tới.
Hắn ta là một người hung bạo, lại quanh năm ở bên cạnh Lý Kinh Triệu lấn áp cấp dưới. Chính vì nhìn từ xa thật xa đã thấy Lương Vị Bình hẹn hò với một thiếu nữ yểu điệu ở bên cầu, người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Câu “Lương Vị Bình” vừa ra khỏi miệng đã dọa hắn sợ chết khiếp, vội vàng lủi ra phía sau Lâm Vãn Khanh.
Đợi đến gần gần, Lý bộ đầu nhận ra Lâm Vãn Khanh, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc sau đó biến thành ngạc nhiên mừng rỡ.
Quan hệ của Lương Vị Bình và Lâm Vãn Khanh khá tốt, trước kia ở Kinh Triệu phủ mọi người đều biết. Hôm nay một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, đương nhiên cũng coi trọng Lương Vị Bình hơn mấy lần.
Hôm nay hẹn hắn tới, thực ra là để chuẩn bị dùng cùng lúc nhiều phương pháp mềm dẻo, ép Lương Vị Bình vào khuôn khổ. Hôm nay Thế tử phi lại làm chứng tại chỗ, tự nhiên cũng tốt hơn.
Sau đoạn hỏi thăm sức khỏe ngắn ngủi, muội muội của Lý bộ đầu Lý Uyển cũng đi theo tới.
Tiểu cô nương trưởng thành da trắng cũng coi là ưa nhìn, đôi mắt long lanh rụt rè, mang theo chút thẹn thùng tự nhiên, ngược lại cũng khiến mọi người hài lòng.
Có người ngoài ở đây, vì mặt mũi của tiểu cô nương, cuối cùng Lương Vị Bình cũng không thực sự cự tuyệt thẳng.
Bốn người không có mục đích gì đi trên lan can cả đoạn.
Lâm Vãn Khanh thấy Lương Vị Bình bị hai huynh muội ép càng lúc càng ủ rũ, cuối cùng cũng không nhịn được, nàng chỉ ngón tay sang một mảnh hải đường, đề nghị: “Hoa chỗ kia nở rất đẹp, Lý bộ đầu đưa ta đi ngắm một chút đi.”
Nói xong ném ánh mắt qua cho Lương Vị Bình rồi nhấc váy rời đi.
Nàng chân dài, trước lại từng cải trang nam, sức chân đương nhiên là thứ thiếu nữ bình thường không thể so sánh.
Không đến thời gian uống một chung trà, Lý Uyển đã bị nàng bỏ lại ở phía xa xa.
Thế tử phi lên tiếng, Lý bộ đầu cũng không dám không nghe theo, chỉ đành theo nàng đi ra xa.
Hai người dừng lại ở một nơi hoa nở thưa thớt, phía sau đã sớm không còn thấy bóng dáng của Lương Vị Bình và Lý Uyển.
Lâm Vãn Khanh thở phào, tìm tảng đá ngồi xuống, tự nhiên bắt đầu ngâm nga tiểu khúc, cũng không phản ứng lại Lý bộ đầu.
Nắng ấm gió mát, hương hoa ngào ngạt, nàng thoải mái híp mắt một cái, cảm thấy có một cơn gió tà đột nhiên thổi từ đâu tới.
Tiếp theo, trên lưng không biết bị cái gì thúc một chút, cả người chật vật nhào về phía trước.
“A…” Trước mắt nàng tối sầm, trán đụng phải một gì đó cứng rắng, phát ra một tiếng “cộc”.
Gấm vóc thượng hạng, là chất liệu mà triều phục của quan tam phẩm mới dùng.
Cái vóc người này, độ mềm của ngực, còn có mùi gỗ thông mang theo chút mùi mực…
Lâm Vãn Khanh cong môi thành nụ cười không thể thấy rõ.
Tô đại nhân quả thực không kiên nhẫn, trước khi đến còn phải tung ra cái tiết mục cổ lỗ sĩ “anh hùng cứu mỹ nhân” này, đúng là càng lúc càng có kĩ năng.
Nhưng còn không chờ Lâm Vãn Khanh điều chỉnh xong biểu cảm, ngẩng đầu lên, bên tai đã truyền tới âm thanh vo ve.
Giọng Tô đại nhân mang theo rét lạnh, thong thả dửng dưng: “Bộ đầu Kinh Triệu phủ Lý Lực, lúc đương chức tự ý rời khỏi vị trí, lừa gạt Thế tử phi tới Khúc Giang, ý đồ mưu hại.”
“Người đâu, giải hắn về Đại Lý Tự cho ta.”
Lâm Vãn Khanh: “???”
–
Khanh Khanh: Cẩu quan này ghen phát điên rồi, bắt đầu buông thả bản thân hay sao?!
Phiên ngoại 2: Cương lĩnh chấn chỉnh của Tô đại nhân (2)
Lâm Vãn Khanh chẳng ngờ tới, Tô Mạch Ức đã mất trí tới độ này.
Chỉ thấy nha dịch phía sau hắn xách đao xông tới, nhanh chóng còng Lý bộ đầu lại, miệng cũng bị chặn rồi kéo đi.
“Chàng đang làm cái gì vậy?” Nàng kéo Tô Mạch Ức lại, kéo lệch quan phục màu tím trên người hắn.
Tô Mạch Ức chậm rãi xoay người, mắt nhìn về phía nàng, không mang theo chút tâm trạng nào nói: “Thế tử phi bị dọa quá mức, đưa về phủ Thế tử trước, bảo vệ nghiêm ngặt.”
Nói xong kéo cổ áo xiêu vẹo một cái, xoay người bỏ đi.
“Tô Mạch Ức, chàng đứng lại cho ta!” Lâm Vãn Khanh lại kéo lấy hắn, cả giận nói: “Chàng dám đưa ta về thử xem.”
Rõ ràng, giọng uy hiếp rành rành, người ở hiện trường đều không khỏi run lên.
Tô đại nhân cố sống cố chết giữ lấy chút kiêu ngạo cuối cùng, bày ra bộ dáng hờ hững, chỉ có điều bước chân kiên định thoáng dừng lại, giọng nói cứng ngắc: “Người bị hại có nghĩa vụ trần thuật vụ án, giúp quan phủ phá án, Thế tử phi cũng theo đến Đại Lý Tự đi.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Vãn Khanh cũng lười ồn ào với hắn, nàng hất tay áo hắn ra, vững vàng liếc xéo một cái.
Đoàn người ùn ùn kéo về Đại Lý Tự.
Dựa theo thông lệ, những vụ án loại này đều do Đại Lý Tự Thừa thẩm vấn trước, đồng thời có một lục sự ghi chép lại khẩu cung.
Nhưng do hôm nay “người bị hại” là Thế tử phi, cũng là phu nhân của Đại Lý Tự Khanh, sáu vị Đại Lý Tự Thừa trong thừa không một ai dám nhận, Tô đại nhân đành phải tự mình lên sân.
Đến khi chính thức hỏi cung, chính đường trống trơn như vậy, nha dịch, lục sự, hiềm phạm một người cũng không có.
Không phải là không cần mà là sắc mặt Tô đại nhân mấy ngày nay thực sự khó coi, ai cũng không dám tới tham gia vào “chuyện nhà” của hắn, càng không muốn nhận rủi ro tiếp xúc với hắn.
Cho đến lúc cử hành, mọi người đẩy cho nhau mới đẩy được một Lục Sự vào Đại Lý Tự chưa được bao lâu.
Hắn ta nơm nớp lo sợ thuận theo, mò tới bên cạnh chính đường, dưới ánh mắt kỳ vọng, khích lệ, lo lắng của mọi người, giấy và bút trong tay run tới mức sắp rơi xuống.
Hoành phi chữ vàng công minh liêm chính trên đỉnh đầu ánh lên ánh sáng lạnh lùng sâu thẳm, tỏ ra vừa uy nghiêm vừa trang trọng. Theo tiếng kéo ghế của hắn ta, Tô đại nhân ngồi trên công đường chậm rãi ngẩng đầu.
Những người vốn đang cổ vũ đứng ngoài cửa vừa trông thấy đã nhanh chân chạy mất dạng trong nháy mắt.
“Cộc cộc cộc.” Ba tiếng tiết tấu chậm rãi không nhanh không chậm, là tiếng phát ra do Tô đại nhân gõ nhẹ lên bàn.
Chính đường vốn vắng lặng lạnh lẽo, bầu không khí lại một lần nữa lập tức lạnh đi mấy phần.
Tiểu Lục Sự rùng mình, không dám ngẩng đầu.
Lâm Vãn Khanh tiên phong phá vỡ im lặng, tỉnh táo hỏi: “Lý bộ đầu phạm vào tội gì mà chàng muốn bắt hắn?”
Tô Mạch Ức nghĩ ngợi một hồi, đáp lời: “Lúc nãy bổn quan cũng nói hết rồi, tự ý rời khỏi vị trí, ý đồ mưu hại Thế tử phi.”
Lâm Vãn Khanh bị hắn làm cho tức cười: “Hắn mưu hại ta thế nào?”
“Hắn đẩy nàng xuống nước.” Tô đại nhân mặt không đổi sắc.
“Con mắt nào của chàng thấy được?”
“Người ở chỗ này đều thấy được.” Tô Mạch Ức có lý chẳng sợ. “Nếu không phải bổn quan ở đó, nàng đã rơi xuống nước rồi.”
Lâm Vãn Khanh thấy dáng vẻ nhắm mắt nói mò này của hắn, âm thầm nắm chặt quả đấm.
Lực vừa tác động trên lưng nàng rõ ràng không phải là do người đẩy, mà là không biết ai dùng nội lực ném bùn tới.
Mấy cái trò mèo của Tô Mạch Ức, lừa gạt những tiểu cô nương hoàn toàn không biết gì thành công lại vọng tưởng lừa được cả nàng, đúng là có tính làm nhục cực mạnh.
Kết quả nàng hơi ngừng lại một chút, ngón tay chỉ tiểu lục sự đang vùi đầu làm ra vẻ mình rấy bận rộn, nói: “Chàng để hắn ra ngoài trước đi.”
Tiểu Lục Sự nghe vậy như bắt được đại xá, cầm giấy bút lên muốn bỏ đi.
“Nếu muốn thẩm án, không ai ghi chép thì sao được?”
“…” Tiểu Lục Sự chảy mồ hôi lạnh nhễ nhại, cầm bút, lại ảo não ngồi xuống.
Lâm Vãn Khanh cắn răng, trừng mắt với hắn: “Đây là tự chàng nói đấy.”
Tô Mạch Ức tỏ ra hoàn toàn không có vấn đề, lạnh mặt nhìn nàng: “Là bổn quan nói… Nàng, nàng định làm cái gì?”
Lời còn chưa nói xong, hắn chỉ thấy Lâm Vãn Khanh không nói hai lời bắt đầu thoát y. Ba động tác đã tháo xong phi bạch, tiếp theo là cởi đại tụ sam bên ngoài.
“Lâm Vãn Khanh!” Tô Mạch Ức giận dữ, khó có thể tin được đứng lên khỏi chỗ ngồi: “Nàng điên rồi phải không?!”
Lâm Vãn Khanh tự nhiên cởi quần áo, hoàn toàn không để ý.
Tô Mạch Ức bị tức giận, trán nổi gân xanh. Mắt thấy đại tụ sam màu xanh nhạt đã tuột xuống đầu vai, Tô đại nhân giận dữ quát tiểu Lục Sự đứng một bên đã nhìn tới ngây người: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Còn không mau cút ra ngoài cho bổn quan!”
“…” Tiểu Lục Sự bất ngờ tỉnh táo trở lại lúc này bị dọa tới phát khóc, hắn ta cầm giấy bút lên sau đó liền lăn một vòng vọt ra khỏi chính đường.
Trường sam xanh nhạt rơi vào trong đôi cánh tay trắng nhỏ, Lâm Vãn Khanh lật quần áo lại, đối mặt với Tô Mạch Ức đang run lên, hỏi: “Vậy đại nhân nói cho ta biết, dấu bùn ở đằng sau quần áo này là cái gì?”
Nói xong còn sợ Tô Mạch Ức không thấy rõ, còn tiến gần hắn hai bước: “Từ tình trạng khối bùn đập và tản ra, đây rõ ràng có người ném từ phía sau lưng. Lúc xảy ra chuyện, Lý bộ đầu đứng ngay bên cạnh ta, góc độ và cách thức đều không giống. Huống chi nếu muốn hại ta, đưa tay đẩy một cái là xong, sao phải dùng phương pháp tốn sức như vậy?”
Câu hỏi khiến Tô đại nhân không có cách nào chống đỡ.
Hồi lâu, hắn rời mắt xuống dưới chân, xoay người vén áo lên, đuối lý mà chẳng hề chột dạ hỏi ngược lại: “Bổn quan nói hắn chính là hung thủ lúc nào? Bổn quan chưa bao giờ oan uổng người tốt, hơn nữa… trước mắt cũng chỉ có duy nhất hắn là nghi phạm.”
Lâm Vãn Khanh chợt hiểu ra.
Tuy nói Tô đại nhân bụng dạ đầu óc hẹp hòi, thủ đoạn lại nhiều. Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn giữ ranh giới cuối cùng mà một quan hình ngục nên có, chuyện oan uổng người tốt như vậy, hắn tuyệt đối không làm được.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể mượn cớ để mình hả giận, hoặc đơn thuần là chấn chỉnh Lâm Vãn Khanh một chút.
Tùy tiện rời khỏi vị trí là loại tội nhỏ, có xử thật thì nhiều lắm là đánh mấy cái, nhưng chuyện mưu hại Thái tử phi lại hoàn toàn khác.
Vậy phải đi bắt giữ trước, âm thầm thẩm tra. Thậm chí vụ án này định tra bao lâu, một tháng hay là một năm coi như hoàn toàn dựa vào lời Tô đại nhân nói. Mà trong lúc đó, Lý bộ đầu cũng không thể rời khỏi đại lao của Đại Lý Tự.
Lâm Vãn Khanh không thể nói gì, mặt tối sầm, đập đại tụ sam lên bàn dài của Tô Mạch Ức một cái, giận đùng đùng: “Bộ quần áo này chính là chứng cứ quan trọng, đại nhân có lẽ nên thu lại cẩn thận.”
Nói xong, nàng nhặt phi bạch dưới đất lên rồi quàng vào người, nghiêng đầu định bỏ đi.
Tô Mạch Ức bị nàng dọa giật mình, tiến lên níu người lại: “Nàng cứ vậy đi ra ngoài thì mặt mũi ta để đâu?!”
“Ha?” Lâm Vãn Khanh cười nhạt, “Đại nhân còn có mặt mũi sao? Lợi dụng chức vụ để ghen tuông, vì tình riêng mà làm hỏng việc công, đại nhân còn nhớ câu thứ nhất trong “Tẩy oan lục” mà bản thân từng học không?”
Lúc này đây tự ngẫm lại bản thân, cuối cùng cũng có thể khiến cho lửa giận đùng đùng trong Tô đại nhân bình tĩnh lại.
Đôi tay đang túm lấy Lâm Vãn Khanh buông lỏng ra chút, mang đại tụ sam lồng lên người nàng, sau đó nhặt phi bạch trong tay Lâm Vãn Khanh lên bó chặt người nàng rồi trực tiếp khiêng lên.
Thừa dịp nàng còn chưa có chút sức đánh trả nào, Tô đại nhân sải bước chân dài đá văng cửa chính đường ra, sải bước đi ra ngoài.
Mọi người vốn đang trốn trong bụi cây, sau cột nhà, trên thềm đá thấy vậy vội vàng tản ra như chim, người không chạy được dứt khoát nằm tại chỗ giả bộ bất tỉnh, đại ý mình không thấy bất cứ cái gì.
Sắc mặt Tô Mạch Ức ấm ức, vác Lâm Vãn Khanh gào suốt đường đi tới chỗ ở của mình trong Đại Lý Tự.
“A…”
Cho đến khi bị ném xuống giường, Lâm Vãn Khanh mới chật vật thoát ra khỏi phi bạch của mình.
Nàng xoa xoa phần bụng bị thúc đến tê dại, nhìn bóng người màu tím nóng nảy trong phòng, nàng đang muốn mở miệng lại nghe Tô đại nhân nói một câu vừa tủi thân vừa cam chịu số phận: “Ta sai rồi.”
Gọn gàng lưu loát.
“Hửm, cái gì?” Nàng bị sự biến hóa bất thình lình này làm cho cả kinh, đầu lưỡi có hơi cà lăm.
Tô đại nhân dứt khoát xoay người nhìn nàng, lòng không phục nhưng vẫn lặp lại: “Ta nói, ta sai rồi!”
Bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng ngưng lại trong phút chốc.
Hồi lâu Lâm Vãn Khanh mới hoàn hồn lại, Tô đại nhân luôn ngông cuồng tự đại đang xin lỗi nàng.
Kết quả là nàng cũng dứt khoát nâng giá của bản thân lên, ngửa đầu nhìn hắn chòng chọc, hỏi: “Vậy chàng nói thử xem, chàng sai ở đâu?”
Tô Mạch Ức giận đến mức đỏ cả mặt lên, chỉ nắm chặt quả đấm cắn răng nói: “Ta, ta không nên đốt hôn thú rồi đi đến chỗ tiệc xem mắt của những cô nương khác.”
Nói xong còn không cam lòng ngập ngừng tiếp: “Dù ta thực sự không có hứng thú với nàng ấy, chỉ đi khuyên nàng ấy sớm ngày buông tay….”
“Ừ.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, rất hài lòng: “Còn gì nữa không?”
“Còn có?!” Tô Mạch Ức giống như mèo trụi lông, thanh âm cao mấy độ sau khi bị Lâm Vãn Khanh trừng một cái lại thấp đi mấy phần, tiếp tục bất đắc dĩ nói: “Ta, ta cũng không nên lợi dụng chức vụ để ghen tuông.”
Hắn dừng một chút, nhỏ giọng thì thầm: “Mặc dù bản thân Lý Lực thiếu đánh…”
Lâm Vãn Khanh không nói lời nào, sừng sổ nhìn hắn.
Tô Mạch Ức cũng chỉ dám đứng xa xa, không dám đến gần.
“Phụt…”
Chốc lát sau, Lâm Vãn Khanh vẫn bị dáng vẻ bực bội này của hắn làm cho bật cười.
Thử hỏi ai có thể ngờ, Tô đại nhân mắt mọc trên đỉnh đầu, ngày thường ở trong cung, ở quan trường cũng có thể hoành hành, lại cũng có một ngày cúi đầu nhận sai.
Nếu bộ dạng này của hắn bị Thái hậu nhìn thấy, phỏng chừng có thể cười nhạo hắn cả đời.
Tô Mạch Ức bị nụ cười này của Lâm Vãn Khanh chọc giận hơn. Hắn cảm thấy mình đã bị “làm nhục” vô cùng, muốn thử đi lên bắt nàng.
Nhưng mà người vừa đi tới bên tháp đã bị Lâm Vãn Khanh ôm eo.
Tô Mạch Ức ngẩn ra, giận dữ biến mất.
Hai người mặt đối mặt ôm nhau như vậy, không ai nói gì thêm.
Ánh mặt trời đầu xuân xuyên từ phía sau màn cửa bằng lụa mỏng chiếu vào bên trong, loang lổ trên sàn phòng. Gió lay động mành sáo trong sân, phát ra những tiếng vang động xào xạc, dường như năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.
Tô Mạch Ức than thở, biết bản thân mình là như vậy. Dù lửa giận có lớn hơn nữa, ấm ức có sâu hơn nữa, chỉ cần một cái ôm, một câu nói của Lâm Vãn Khanh cũng có thể buông xuống ngay tức khắc, trở nên không hề phát cáu.
“Đừng tức giận.” Giọng nữ nhân trong lòng mềm mại, lúc nói chuyện hai tay vòng chặt vuốt ve xuống, đầu còn dụi dụi trong ngực hắn.
“Rắc” một tiếng, trái tim cứng rắn kia trong nháy mắt hóa thành ngón tay mềm mại lượn quanh.
Lâm Vãn Khanh ra sức ngoan ngoãn một hồi, đứng dậy nói một cách đáng thương: “Hôm đó, lúc cướp hôn thú chàng đã đốt được một nửa, cổ tay ta bị dầu lửa đốt bị thương.”
Nói xong nàng kéo ống tay áo lên, đưa cổ tay trắng nõn tới trước mặt Tô Mạch Ức.
Nam nhân trước mắt rõ ràng run lên, đầu ngón tay nắm lấy tay nàng cũng phát lạnh, ngay cả sắc mặt cũng nhạt đi mấy phần. Răng môi khép lại, trong mắt lộ ra sự tự trách và đau lòng vô hạn.
Hồi lâu trôi qua nhưng một câu cũng chẳng nói được.
“Chính vì thế, sau này chàng hãy đối tốt với ta một chút.” Nàng nói, giọng nghiêm túc. “Không cho phép tức giận bừa bãi.”
“Ừ.” Tô đại nhân vội vàng gật đầu.
“Không cho phép nhỏ mọn.” Lâm Vãn Khanh thừa thắng truy kích.
“Ừ.”
“Không cho phép tức giận vô cớ.”
“Ừ.”
“Vậy chàng viết ra những điều vừa mới đảm bảo cho ta.”
“Hả?” Tô đại nhân không ngờ tới chiêu này, ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú, chỉ cảm thấy nữ nhân này đúng là được mình chân truyền.
“Không viết?”
“Viết! Viết!” Lúc này Tô đại nhân tự cảm thấy xấu hổ, đương nhiên là muốn gì được nấy. Khi đang nói chuyện đã đi về phía án thư, bày giấy lớn, xách bút nhúng mực.
“Đại nhân…” Cách đó không xa vang lê một giọng nữ mềm mại dịu dàng yêu kiều, âm cuối khẽ giương cao, giống như một cái móc ngọc quyến rũ người khác, câu cả hồn phách của hắn đi.
Tô Mạch Ức ngẩng đầu, thấy Lâm Vãn Khanh chẳng biết từ lúc nào đã cởi bỏ đại tụ sam bên ngoài, chỉ để lại một chiếc váy thắt ngực màu cỏ huyên.
Cánh tay sáng bóng mềm mại trong suốt như ngọc khắc thành. Dưới xương quai xanh tuyệt đẹp đối diện nhau là rãnh phập phồng, mơ hồ hiện ra ánh sáng như nền tuyết.
Nàng cười một tiếng, cúi đầu, ngón tay xuyên qua thắt lưng bên eo, vạch ra một độ cong mê người.
Ngón trỏ lượn quanh một vòng.
Theo tiếng ma sát nhè nhẹ của vải vóc, váy rơi xuống đất, lộ ra thân thể nữ nhân lả lướt bên trong, trắng lóng lánh dưới nắng ấm ngày xuân.
“Chữ viết trên giấy Tuyên Chỉ không có ý nghĩa.” Nàng nhìn hắn, lông mi hơi xong, sóng mắt dập dềnh.
“Sao đại nhân không thử chỗ khác chút nhỉ?”