Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3-4
Chương 3: Điểm khả nghi
Lý Kinh Triệu đuổi theo Tô Mạch Ức.
Lâm Vãn Khanh nhìn bóng người chạy càng lúc càng xa của hắn ta, chỉ cảm thấy quan phục đỏ rực toàn thân hắn ta cộng thêm dây lưng ngọc bội bên hông siết hắn ta lại như thành hai đoạn lạp xưởng béo mập.
Nàng đột nhiên cảm thấy buồn bực muốn chết, quay đầu tránh đi nhưng đụng thẳng vào khuôn mặt đầy bất đắc dĩ của Lương Vị Bình.
“Ta biết huynh định nói cái gì.” Nàng cúi đầu thuận khí cho chính mình, tùy ý quơ quơ tay, “Bây giờ ta không muốn nghe.”
Mặt Lương Vị Bình lộ vẻ không biết nên làm sao, hắn mò một viên kẹo tống tử khác từ trong tay áo ra đưa cho Lâm Vãn Khanh: “Đến giờ này cũng nên dùng cơm trưa rồi, để ta mời đệ đi uống rượu.”
Bên ngoài hiên trời vẫn mưa, không có khuynh hướng dừng lại, Lương Vị Bình cầm hai cây dù tới, hai người rời khỏi Kinh Triệu Phủ, đi tới một tửu lâu cao sang bậc nhất ở khu phía Tây phồn hoa.
Hôm nay không phải hưu mộc, cho nên tửu lâu chuyên buôn bán cho giới quyền quý này cũng không náo nhiệt lắm.
Bởi vì Lương Vị Bình đã từng dưới sự chỉ điểm của Lâm Vãn Khanh giúp ông chủ của tửu lâu giải quyết một vụ trúng độc thức ăn nên gương mặt của hắn đã thành giấy thông hành ở nơi này. Bất luận là tới lúc nào, luôn có phòng thượng hạng được giữ lại, những thứ trân quý cũng được mang ra.
Lâm Vãn Khanh cũng được dính hào quang mấy lần.
Hai người thu dù lại, đi theo tiểu nhị của tiệm lên gian trên lầu hai.
Lâm Vãn Khanh vẫn duy trì dáng vẻ mất hồn mất vía không yên lòng. Nàng rót đầy một ly trà, sau đó đẩy cửa sổ hiên bằng gỗ đỏ chạm hoa văn, dựa nghiêng bên cửa sổ ngắm mưa.
Lúc này Lương Vị Bình mới hận sắt không thành thép, đùng đùng nói: “Đệ ấy à, cái gì cũng tốt. Chỉ có cái tính khí không nghe ai khuyên bảo, đệ cũng không phải không biết cách đối nhân xử thế của Lý Kinh Triệu, hôm nay ngay trước mặt Tô đại nhân và mọi người, đệ hạ thấp mặt mũi của hắn, hắn thôi chức của đệ vẫn là nhẹ. Ta phải nói, hôm nay xử đệ coi thường chốn công đường mới là tác phong của hắn.”
Ánh mắt của Lâm Vãn Khanh bị màn mưa ngoài cửa sổ khóa lại, chậm chạp nhấp một hớp trà, cái gì cũng không nói.
Đại Lý Tự là nơi nàng nằm mơ cũng nhớ.
Vốn cho rằng có thể mượn vụ án này được Đại Lý Tự điều tạm. Nhưng lại chẳng thể tưởng tượng nửa đường lại xuất hiện tai vạ như vậy.
Hay rồi, nàng không chỉ không thể tới Đại Lý Tự, còn bị Kinh Triệu Phủ cho thôi việc, ngay cả cơ hội tới gần cũng đánh mất.
Tâm trạng phiền não dồn lại, hơi thở trong tĩnh lặng cũng dính thêm nỗi lo âu.
Tay cầm ly của Lâm Vãn Khanh căng chặt, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Lương huynh có biết Đại Lý Tự Khanh Tô đại nhân không?”
Lương Vị Bình hơi nghiêng đầu, chung trà trên tay khẽ khựng lại một lát, hỏi ngược lại: “Trong Thịnh Kinh này cao như hoàng thất hay dòng dõi quý tộc, thấp như côn đồ nào có ai không biết đến Tô đại nhân chứ.”
“Ý ta nói là…” Lâm Vãn Khanh cân nhắc trong chốc lát, chọn một cụm từ uyển chuyển nhất, “Bối cảnh.”
“Cái này…” Lương Vị Bình khẽ khựng lại một lát theo bản năng, hắn cau mày nói: “Chỉ nghe nói hắn là cháu ngoại của hoàng thượng, lúc còn bé phụ mẫu đều mất nên được Thái hậu tự mình nuôi dưỡng trưởng thành. Đệ đừng thấy hắn chỉ là một thế tử, địa vị trong triều so với những vị được gọi là thân vương cũng không nhẹ hơn chút nào.”
“À?” Nước trà trong ly khẽ rung một cái, Lâm Vãn Khanh cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú, lật đật truy hỏi: “Vậy mẫu thân ruột thịt của vị Tô đại nhân này là vị công chúa kia đúng không?”
Lương Vị Bình nhíu mi cười khẩy một tiếng: “Những chuyện này không phải là chuyện tiểu quan thất phẩm như ta cần phải biết. Ta tới Thịnh Kinh sớm hơn đệ hai năm, ngày nào cũng dậy sớm mà hồ sơ án tham ô còn viết không xong, chuyện nhà của các vị nhân vật lớn như vậy, ta có sức lực nào mà đi dò la?”
“Ừ…” Giọng Lâm Vãn Khanh khẽ trùng xuống, nguyện vọng muốn thể hiện sự khôn vặt của mình cũng rơi vào hư vô.
Đúng là trời không có mắt, sinh tử vinh nhục của thảo dân rốt cuộc vẫn chẳng thể nào bằng một ý nghĩ vừa mới nảy ra của vương hầu.
Nghĩ đến mười năm học tập gian khổ của nàng, chỉ vì muốn đi Đại Lý Tự mà buông bỏ chức quan Thư lang – bí thư tỉnh giáo người người hâm mộ, cam tâm tình nguyện tới Kinh Triệu Phủ làm tiểu Lục sự cửu phẩm. Tính tới tính lui đã có cơ hội như vậy rồi, nhưng mà…
Lâm Vãn Khanh càng nghĩ càng bực bội, càng bực bội thì lại càng tức giận.
Kết quả là khi năm chữ “cẩu quan Tô Mạch Ức” phá không chui ra ngoài, chiếc ly nhỏ trong tay Lương Vị Bình cũng bị dọa tới mức run lên.
Nước trà nóng bỏng bắn ra khỏi ly làm ướt áo dài của hắn.
“Đệ!” Hắn phản ứng rất nhanh, trước khi Lâm Vãn Khanh buột miệng mắng câu thứ hai ra thì đã đi trước một bước nhảy tới sau người nàng, một tay khóa cổ, một tay che miệng, dùng thế nhanh như chớp chẳng kịp bịt tai chặn những lời nàng định nói phía sau vào sâu trong cổ họng.
“Đệ không muốn sống nữa?!”
Lâm Vãn Khanh tức giận trừng lại hắn, trong miệng phát ra những tiếng kháng nghị vỡ vụn, nghẹn ngào.
“Đệ có biết nhục mạ mệnh quan triều đình ngoài đường phố là cái tội danh gì không? Đệ nói ngày thường đệ hay cùng với ta chửi thầm cái tên Lý Kinh Triệu đó là người ngu ngốc thì cũng tạm bỏ qua đi, đến Tô đại nhân đệ cũng dám đại bất kính như vậy, ta thấy đệ thực sự là á…”
Lương Vị Bình giãy giụa đẩy Lâm Vãn Khanh ra, hắn nhìn lướt qua dấu răng trên tay mình bằng ánh mắt không thể tin được, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng nhỏ tức giận quá độ trước mặt, trợn to đôi mắt đào hoa nói: “Đệ dám cắn ta?! Đệ dám cắn ta?! Đệ còn coi ta là đệ trưởng kết nghĩa của đệ không đấy?”
Lâm Vãn Khanh không hề yếu thế chút nào, lượn quanh bàn né tránh những đợt công kích của Lương Vị Bình, vừa chạy vừa đốp lại: “Vậy tiểu đệ dám hỏi Lương huynh, lúc ban đầu kết nghĩa với tiểu đệ không phải là đã nói không oằn mình dưới quyền quý, minh oan vì muôn dân? Sao? Lý Kinh Triệu không có hậu thuẫn lại ngu ngốc thì dám khinh miệt, Tô Mạch Ức hoàng thân quốc thích thì kinh sợ thành con rùa. Huynh thân là văn nhân cốt khí phải không? Dự tính ban đầu khi huynh dấn thân vào hình ngục đâu rồi?”
“Đệ…” Lương Vị Bình bị hỏi đến mức không còn lời nào cự lại được, chỉ có thể đuổi theo Lâm Vãn Khanh đang chạy vòng vòng quanh cái bàn.
Tiếng bước chân vật lộn của hai người cùng với tiếng chất vấn và tiếng kêu sợ hãi nhất thời che mất sự yên tĩnh lúc nãy của gian phòng nhỏ, cho tới khi một tràng gõ cửa không nhanh không chậm truyền từ bên ngoài tới.
“Ai đó?!”
Đúng lúc cả hai người đều đang bực bội, hai chiếc miệng đồng thanh hỏi một cách giận dữ.
Tiếng gõ cửa cũng ngừng đúng lúc này, người ngoài cửa im lặng không nói.
Hai người kinh ngạc, ngừng đuổi nhau. Lúc này bên ngoài cửa mới vọng tới một giọng nói trầm trầm không nhanh không chậm, mang sự hời hợt vừa đủ độ.
“Đại Lý Tự Khanh – Tô đại nhân mời hai vị sang gian bên cạnh nói chuyện.”
Lâm Vãn Khanh: “…”
Lương Vị Bình: “…”
Có câu nói người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị mắc răng.
Lâm Vãn Khanh đã lĩnh ngộ được câu này một cách sâu sắc.
Tựa như thời khắc này, nàng không thể nào ngờ được rằng, Tô đại nhân thân là dòng dõi quý tộc lại có nhã hứng như vậy. Sau khi rời khỏi Kinh Triệu Phủ lại tới thẳng tửu lâu này.
Nàng còn không hề ngờ được rằng tửu lâu rộng như vậy, nhiều phòng như vậy, Tô Mạch Ức lại còn cố tình chọn đúng gian phòng cách vách bọn nàng.
Tuy nói tai vách mạch rừng nhưng mấy câu chửi mắng tùy tiện của nàng đều có thể nghe rõ mồn một.
Xem trang hoàng của tiểu lâu này, nếu không phải… nếu không phải…
Mùi trà trong phòng rất hòa hợp, mấy ngọn đèn dầu lắc lư dao động.
Cửa sổ của gian phòng này đều bị đóng lại, gió và mưa bên ngoài không thấm vào dù chỉ là một chút.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy có hơi nghẹt thở.
Nửa là do không gian bị bịt kín còn nửa là do trong phòng này ngoài Lương Vị Bình còn có một đám thị vệ đeo đao.
Mà thời khắc bọn họ đâm đầu tới bên cạnh án trà gỗ đỏ, người nam nhân đầu đội ngọc quan thân mặc quan phục vẫn ngồi dựa về sau, động tác chậm rãi không quan tâm bất cứ ai lật xem quyển án trước mắt.
Trong thời gian hai chung trà, ngay cả một ánh mắt hắn cũng không thèm liếc về phía bọn họ.
Tư thế lật sách của Tô Mạch Ức rất đẹp, ba ngón tay thon dài nhẹ nhàng móc góc trang bên lề quyển sách, hai ngón tay dư lại hướng vào trong khung thành một độ cong êm ái, vừa có vẻ ưu nhã lại không mất đi sự uy nghiêm.
Âm thanh lật từng trang sách dứt khoát làm cổ họng Lâm Vãn Khanh căng lên, tim đập bình bịch.
Cứ không biết rơi đầu lúc nào như này chẳng bằng làm một đao ngay cổ chết cho thống khoái.
Nàng há miệng một cái, chuẩn bị đánh cược. Nhưng chữ “Tô” trong miệng còn chưa thể thoát ra được, Lương Vị Bình đã bóp cánh tay nàng.
Được rồi… Lần này đúng là nàng làm liên lụy Lương Vị Bình, không nhiều lời cũng không không lắm mồm.
Kết quả là miệng đã mở ra nhưng lại khép lại trong ấm ức.
“Ngươi nói Vương Hổ kia không phải hung thủ, vậy hung thủ lại là ai?”
Người dựa trên trường kỷ cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Ngón tay dài của hắn giơ lên, tùy ý ném quyển án trong tay lên bàn trà đánh “bộp” một tiếng bất ngờ.
Lương Vị Bình bị hỏi bất thình lình có hơi run sợ, hỏi lại bằng giọng run rẩy: “Tô đại nhân nói án cưỡng gian rồi giết chết? Hay là án mà hung thủ là Vương Hổ?”
“Án cưỡng gian rồi giết chết đi.” Người ngồi sau bàn trà hơi gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, thị vệ bên cạnh liền tiến lên châm cho hai người một ly trà.
“Ngươi có phân tích gì về hung thủ?”
Giọng Tô Mạch Ức bình tĩnh, mặc dù là châm trà cho hai người nhưng lời hắn nói ý hỏi Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh không nói, trước tiên nhận lấy chung trà – là đợt lá trà Hoàng Sơn đầu tiên của mùa xuân này. Lá trà phải hái vào trận mưa đầu tiên sau thanh minh, phơi nắng xong còn phải xử lý công phu, quy trình phức tạp.
Mà đường xá từ Hoàng Sơn đến Thịnh Kinh xa xôi vô cùng, thanh minh mới qua chưa được mấy ngày, hẳn là đã có người sau khi thu thập xử lý đặc biệt dùng ngựa tiền trạm ngày đêm đưa đến đây…
Lại nhìn tách trà trong tay, là bạch ngọc dương chi, toàn thân đều phát ra màu trắng có thể để ánh sáng thấu qua. Chiếc nến sáp ong sáng bóng không nhìn thấy dù chỉ là chút tạp chất…
Lâm Vãn Khanh nuốt khan một cái.
Bởi vì nàng biết, lá trà có phẩm cấp như vậy, đôi nến chất lượng như vậy trừ phi là ngự ban thì quan tứ phẩm như Lý Kinh Triệu cũng sẽ không có chứ đừng nói là một tửu lâu như này.
Xem ra trà, chung trà và nến này đều là Tô Mạch Ức tự mang.
Nhưng người này sao lại tự mang lá trà và ly trà phẩm cấp cao như vậy tới tửu lâu?
Lâm Vãn Khanh nhất thời sững người, suy nghĩ tán loạn.
“Trà và ly này đều là do bổn quan tự mang.”
Lâm Vãn Khanh: “…”
“Có thể trả lời câu hỏi của bản quan chưa?”
Nước trà trong tay khẽ run lên, Lâm Vãn Khanh cố nén sự thấp thỏm của mình, thấp giọng trả lời: “Tên hung thủ đó phải là một người có dáng vóc không tính là khôi ngô, thậm chí có thể là nam nhân thành niên có hơi gầy yếu. Hắn tuyệt đối không có xuất thân binh nghiệp, hẳn là làm đồ thủ công tương đối hèn mọn. Tự ti, phạm vi sống nhỏ, tính cách cô độc.”
“Làm sao nhận ra?” Vẫn là lãnh đạm, không có chút háo hức nào.
Lâm Vãn Khanh buông chung trà trong tay xuống, hơi khom người với Tô Mạch Ức rồi nói: “Dám hỏi đại nhân còn nhớ tình trạng lúc chết của người bị hại hay không?”
“Ừ, cặp mắt bị che đi, tay chân bị trói, hạ thể và ngực bị nhiều đồ sắc bén đâm bị thương.”
“Đúng là như vậy.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, như có gì suy nghĩ hỏi lại một lần nữa: “Nếu đại nhân là hung thủ cưỡng gian lại còn phạm tội giết người, trước khi gây án đã chuẩn bị xong để giết người diệt khẩu, tại sao lại còn che mắt của nạn nhân?”
“Đại, đại nhân… sao có thể là người phạm tội cưỡng gian rồi giết người?!” Bên trong truyền tới tiếng nói kinh hồn bạt vía của Lương Vị Bình.
Tô Mạch Ức cũng không để ý, khoát khoát tay tỏ ý để Lâm Vãn Khanh tiếp tục nói.
“Trong quá trình hung thủ gây án, tất cả khoái cảm đều xuất phát từ sự phản kháng, giãy giụa và tuyệt vọng của người bị hại. Mắt chính là đường dây truyền những cảm xúc này đi một cách tốt nhất, tại sao hắn phải làm ngược lại, che mắt của họ?”
Tô Mạch Ức không nói, trên mặt cũng không nhìn ra ưu tư. Lương Vị Bình đứng bên cạnh rất sợ không khí yên lặng như vậy, cuối cùng lật đật giảng hòa: “Rất nhiều nguyên do, có lẽ là do… ý thích đặc thù…”
Lâm Vãn Khanh không vội vàng phản bác hắn, tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy chuyện tay chân bị trói lại thì sao?”
“Có lẽ, có lẽ… hắn thích thế…”
“Vậy bộ phận hạ thân của những người chết đều bị lưỡi dao sắc bén đâm vào thì sao?”
“Hay, hay là… do thích…”
“…” Lâm Vãn Khanh nhìn Lương Vị Bình, bộ dạng như thể không còn lời nào để nói.
Lương Vị Bình bị ánh mắt kia chiếu tướng chợt thấy áo lót có hơi lạnh, lại nhớ lại cái gì, tự đắc nhổm người dậy khỏi ghế tròn, gân cổ lên nói: “Ta, chẳng qua là ta đang suy đoán… Ta cũng không có những đam mê như thế…”
Khóe mắt Lâm Vãn Khanh thoáng giật giật, trong giọng nói xen lẫn một chút bất đắc dĩ: “Nhưng tất cả những điều này đều phải có nguyên nhân chứ?”
Tô Mạch Ức: “Ý ngươi là sao?”
Lâm Vãn Khanh cười một tiếng, giọng điệu mang theo sự chắc chắn: “Đầu tiên, hung thủ trói người bị hại lại là do cơ thể hắn không hề rắn chắc đến nỗi có thể áp chế người bị hại trong quá trình gây án. Chính vì thế hắn mới có thể can tâm tình nguyện lãng phí thời gian dây dưa ở hiện trường dễ có nguy cơ bị phát hiện để buộc người sắp chết lại. Điều này cũng phản ánh rằng hung thủ sợ mình không địch lại người bị hại.”
“Vậy một nam nhân như thế nào mới có thể có đánh giá như thế với chính bản thân mình chứ?” Lâm Vãn Khanh nhếch một bên môi, tự hỏi tự trả lời.
“Cực kì tự ti. Một nam nhân vô cùng tự ti biết sợ người bị hại nhìn thấy mình. Các nàng ấy càng nhìn chăm chú, càng khiến hắn rợn cả tóc gáy, không có cách nào đạt được khoái cảm trong quá trình giết hại. Nên hắn che cặp mắt người chết lại.”
Lương Vị Bình nghe vậy há hốc miệng một cái muốn nói gì đó.
Lâm Vãn Khanh chưa cho hắn cơ hội, nàng tiếp tục nói: “Cuối cùng, từ hạ thể bị tàn phá của người chết cho ra nguyên nhân tự ti của hung thủ.”
Tô Mạch Ức khẽ híp mắt, thần sắc vẫn khó có thể đoán định như thường lệ. Nếu không phải hắn không tự chủ được mà nghiêng người về phía Lâm Vãn Khanh, nàng chắc vẫn còn nghĩ hắn không có chút hứng thú nào.
“Hắn không cương.”
Người ở hiện trường đều ngẩn ra.
“Một nam nhân không thể cương thì không thể nào giao hợp bình thường với nữ nhân, chính vì thế trong suy nghĩ vặn vẹo của hắn, hắn chỉ có thể tưởng tượng con dao lạnh như băng đó là một phần cơ thể mình, lấy thứ này cắm vào hạ thể của người chết để đạt được khoái cảm.”
“Bởi vì không cương được nên hắn tự ti. Khi liên kết tất cả lại một chỗ, chi tiết vụ án có thể được thông suốt rồi.”
Chương 4: Mạch nước ngầm
Mưa bên ngoài vẫn còn rả rích, bởi vì cửa sổ đang đóng chặt, âm thanh bước chân người chạy về thủ đô, tiếng bánh xe lăn bánh trên mặt đường đều khoác lên một tầng sương mù buồn buồn, so sánh với bầu không khí yên tĩnh là lạ bên trong căn phòng này, ngược lại làm tim đập nhanh hơn vài phần.
Tô Mạch Ức như nghe thấy lại như không nghe thấy.
Từ đầu đến giờ, cả người giống như ngọc được điêu khắc, ẩn mình trong hương trà mờ mịt, không rõ cảm xúc.
Có lẽ vì uy áp của kẻ làm quan, hoặc cũng có lẽ là khí chất của người xuất thân hậu duệ quý tộc, Lâm Vãn Khanh không khỏi thu hồi sự lỗ mãng vừa rồi, chỉ giương mắt nhìn hắn.
Ngón tay như bạch ngọc đặt men theo mép ly, vỗ nhẹ ba cái, Tô Mạch Ức cười nhạt, nói: “Phân tích của Lâm Lục Sự có lý.”
Lâm Vãn Khanh bỗng giật mình, câu này nghe không giống ca ngợi, khiến cho nàng không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Bản án này, Tô đại nhân phải mang đi sao?”
Tô Mạch Ức không đáp lời nàng, chỉ nhếch khóe miệng, đứng dậy vỗ vỗ tà áo làm bộ muốn đi.
Lâm Vãn Khanh càng bối rối, xoay người đi theo hắn: “Tô đại nhân?”
Người trước mắt ngừng bước, trong giọng có tán thưởng nhưng cũng có tiếc hận.
“Bản án này là của Kinh Triệu Phủ, mặc dù Đại Lý Tự có quyền kiến nghị, nhưng nếu như Lý Kinh Triệu bảo bản án này đã báo phá rồi thì đó chính là chuyện đối chiếu của Hình Bộ Phủ.”
“Cho nên cho dù đại nhân biết Vương Hổ bị oan, hung phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì cũng không có ý định nhúng tay?”
Tô Mạch Ức quay đầu nhìn nàng, bởi vì vóc người hai người chênh lệch nên hắn hơi hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt hiện sự khinh bỉ nhìn chăm chú vào Lâm Vãn Khanh, nói: “Bổn quan không biết Vương Hổ vô tội hay không, nhưng bổn quan biết rõ ngươi chỉ biết án hiếp xong giết chứ không biết án của Vương Hổ. Ngươi chỉ hiểu Lý Kinh Triệu chứ không biết bổn quan.”
Hắn cười cười, trong vẻ ung dung lẫn có chút chất vấn hỏi ngược lại: “Không phải sao?”
Lâm Vãn Khanh không có lời nào để nói.
Bấy giờ, Tô Mạch Ức mới thẳng người và đi ra gian nhỏ, phân phó thị vệ chuẩn bị xe.
Mãi đến khi đoàn của Tô Mạch Ức ra khỏi tửu lâu, lên xe ngựa rồi, Lâm Vãn Khanh mới có thể hoàn hồn, nhìn về phía Lương Vị Bình ở một bên còn đang ngẩn người hơn cả nàng: “Câu hắn vừa mới nói có nghĩa là sao?”
Đường đi được nước mưa tẩy rửa đọng lại chút nước, mỗi khi bánh xe lăn bánh đều sẽ thấm chút nước đọng.
Diệp Thanh điều khiển ngựa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía vài người có phần kỳ lạ mới xuất hiện hôm nay ở phía sau.
Hắn ta đi theo Tô Mạch Ức gần mười năm, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy chủ nhân nhà mình làm ra chuyện khó mà tin nổi như vậy. Ban đầu là phái hắn đi theo hai tên quan nhỏ kia, nhưng sau đó bảo hắn ta mời hai người nhục mạ hắn tới. Sau cùng là khóe miệng mang nét cười mỹ mãn ra khỏi tửu lâu…. Diệp Thanh càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ. Không chú ý kéo mạnh dây cương trên tay một cái, con ngựa bị bất ngờ dẫn đến trong xe nổi lên lục đục.
“Cứ hết nhìn Đông tới nhìn Tây oán thầm trong lòng, vậy ngươi đừng theo ta nữa, ngày mai đi Đại Lý Tự vẩy nước quét nhà ngay đi.”
Phía sau truyền đến âm thanh đều đều không vội không chậm, không giận tự uy.
Diệp Thanh cảm thấy lưng rét lạnh, vội vàng tựa như nhận sai xoay người qua, rồi lại nghe người phía sau lên tiếng lần nữa, nói: “Lục sự kia thật là nhân tài hình ngục khó gặp, chỉ làm chức Lục sự cũng là nhân tài không được trọng dụng rồi.”
Trong lòng Diệp Thanh hoảng hốt, chỉ cảm thấy sợ là chủ nhân nhà mình có thuật đọc tâm nên bất kể kẻ nào bất cứ lúc nào có bất luận tâm tư nào cũng đều chạy không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
“Vậy vì sao đại nhân không…”
Không đợi Diệp Thanh hỏi xong, Tô Mạch Ức cười khẩy một tiếng. Có thứ gì đó bị hắn tiện tay ném vào trên bàn nhỏ trong xe, phát ra một tiếng trầm đục.
“Đáng tiếc hắn chỉ biết phá án, không thông quan trường. Tính nết đường hoàng này đặt trong Đại Lý Tự không phải là chuyện gì tốt.”
Diệp Thanh trái lại không nghĩ tới điểm này, lại hỏi: “Vậy đại nhân chuẩn bị như thế nào?”
Tô Mạch Ức im lặng một lát, ánh mắt nhìn về hướng một cuốn án tông nhỏ trên bàn, thần sắc trong mắt sáng thêm vài phần. Hắn đặt ngón trỏ và ngón cái lên gối rồi vân vê vải vóc, ấm giọng nói: “Chờ xem, nếm chút khổ sở sẽ hiểu.”
Có lẽ là sợ bị phê bình nên Diệp Thanh hỏi cẩn thận từng li từng tí: “Nhưng hai bản án kia, đại nhân thật sự mặc kệ?”
Tô Mạch Ức chẳng muốn nhiều lời với hắn ta, quanh co lòng vòng nói: “Ngươi mới biết ta ngày đầu sao? Hoàng Thượng chân trước mới muốn chỉnh đốn triều cương, chân sau người vừa xếp nằm vùng trong thư viện Tống Trung đã chết rồi. Bản án Vương Hổ “nước sâu cỡ nào”, hắn chỉ là một Lục sự nhỏ nên không rõ lắm nhưng ngươi còn không biết sao?”
Diệp Thanh vô cớ bị Tô Mạch Ức nói một trận, có chút không cam lòng nói: “Vậy đại nhân để đó mặc kệ, đi Hình bộ thì nào có còn đường sống?”
Tô Mạch Ức cười khẩy, ngón trỏ với khớp xương rõ ràng gõ vào mặt bàn thấp trong xe, phát ra những tiếng trầm đục.
Trước khi Tống Chính Hành thăng nhiệm Trung Thư Lệnh, ông ta là Hình bộ thượng thư. Bản án này đã đến Hình bộ. Nhìn lùi, hắn tiện thể moi luôn dư đảng còn sót lại mà ông ta đã cài trong Hình bộ. Nhìn lên, cũng cần nhìn xem đứng phía sau người này là dạng yêu ma quỷ quái hay là kẻ đầu trâu mặt ngựa nào.
Phải biết rằng Hoàng Thượng đang nhìn chằm chằm vào cái bản án kia, không phải là một Trung Thư Lệnh tầm thường này có thể ôm đồm xử lý. Nhưng những thứ triều đình quyền mưu cong cong lượn lượn này, hắn thật sự chẳng muốn giải thích với Diệp Thanh, chỉ lạnh như băng mà vứt ra một câu: “Ngươi là thị vệ theo bên mình của ta, không phải Đại Lý Tự Thừa.”
“…”
Diệp Thanh bị oán giận không phản bác được, thầm nghĩ sợ là chứng ác mồm của tổ tông này lại tái phát, chỉ rũ mặt cúp đầu, yên lặng câm miệng đánh xe.
Đi qua mấy con phố, xe ngựa dừng ở cửa ra vào của Đại Lý Tự.
Tô Mạch Ức sửa lại quan bào rồi xuống xe. Đang lúc sai người đem hồ sơ vụ án trong xe đến thư phòng xử lý công văn thì có tiếng bánh xe lăn tròn đang đội mưa từ đằng xa mà đến.
“Thế tử.”
Người đến là lão quản sự bên trong phủ viện của Tô Mạch Ức. Ông ta đưa một khối ngọc bài cho Tô Mạch Ức, nói: “Thế tử đã quên hôm nay là ngày gì rồi sao?”
Tô Mạch Ức nhìn ngọc bài thì khẽ giật mình, chợt nhớ ra hôm nay là ngày sinh của Thái hậu.
Xem ra gần đây thật sự là quá bận rộn nên ngay cả ngày quan trọng vậy mà cũng quên đi. Thái hậu một tay nuôi lớn hắn, như cha như mẹ. Nếu biết hắn ngay cả ngày sinh của bà mà cũng không nhớ thì sợ là sẽ rất đau lòng. Hắn không khỏi có chút hối hận, nhận ngọc bài trong tay quản sự, ngước mắt nhìn đằng sau lưng của ông ta. Quả nhiên là ông lão tri kỷ, ngay cả phục sức tiến cung phải dùng đều mang đến đủ.
Tô Mạch Ức thấy vậy mới yên lòng, theo quản sự già đi vào thay quần áo, tùy tiện phân phó Diệp Thanh tìm bộ thoại bản đơn lẻ đã vơ vét được ở trong thư phòng của hắn.
Thái hậu yêu sách, trước kia lúc chưa xuất giá cũng có tính nết tiểu nữ nhi, yêu nhất là các loại thoại bản trên phố nhỏ. Sau đó vào cung được thánh sủng, phải đoan trang hào phóng, phải mẫu nghi thiên hạ, sở thích xem mấy cuốn thoại bản không lên được trên mặt bàn liền bị vứt xuống. Đương nhiên, Tô đại nhân lại biết rất rõ chuyện này.
Chờ Tô Mạch Ức chuẩn bị xong xuôi hết thảy, dùng sách sử bọc lớp ngoài thoại bản đường hoàng rồi liền tranh thủ vào hoàng vung trước khi yến tiệc bắt đầu.
Thọ yến của Thái hậu vốn là đại sự. Nhưng từ trước đến nay Thái hậu tiết kiệm nên bây giờ cũng không phải là đại thọ mười năm gì đó nên cũng không tổ chức phung phí. Chỉ là thiết yến ở Ngự Hoa Viên trong cung, hoàng thân quốc thích và quan viên triều đình từ Tam phẩm trở lên có thể mang theo gia quyến tham gia.
Lúc Tô Mạch Ức đến cũng coi như sớm. Sau khi cùng họ hàng và các đồng liêu chào hỏi, ánh mắt của hắn liền chuyển đến vị trí Tống Trung Thư… nơi đó trống không.
Tuy là hợp tình lý, nhưng trong lòng Tô Mạch Ức lại nổi lên bực bội, ấm ức ngoài ý muốn…
“Cảnh Triệt.”
Bước chân Tô Mạch Ức hơi khựng, xoay người lại đột nhiên đụng vào thân người bên cạnh. Lúc đang muốn hành lễ nói xin lỗi thì được người đỡ tay. Động tác rất là thân mật. Hắn khẽ giật mình, lập tức mở miệng nói: “Lương Vương.”
Lương Vương thấy hắn giữ lễ tiết, vẫn cười niềm nở, thả lỏng tay đang vịn rồi bảo: “Luận bối phận, ta là thúc ngoại tổ phụ của con. Vừa mở miệng đã quen miệng gọi phong hào, đây là ở trong quan trường bị buộc vậy hay sao?”
Tô Mạch Ức gật đầu, không có trả lời.
Luận bối phận, Lương Vương đúng là thúc thúc của mẫu thân hắn, xét kỹ quan hệ của ông ta cùng với nhà mẹ Thái tử là quan hệ thông gia, trên triều đình cả triều đều biết thuộc “đảng Thái tử”.
Tô Mạch Ức chỉ làm việc cho Hoàng Thượng, không muốn vướng mắc với thế lực trong triều đình cho nên tới nơi đây cũng giữ thái độ giải quyết việc chung.
“Chuyện kia con cũng biết?”
Tô Mạch Ức ngẩng đầu, thấy Lương Vương đang nhìn khoảng trống của Tống Trung Thư.
“Vâng, hôm nay phụng mệnh đi Kinh Triệu Phủ mới biết được.”
“Nghe nói hung thủ bị bắt tại chỗ?” Lương Vương hẩy hẩy tay áo, thuận miệng hỏi.
Hai người dọc theo đường mòn trong Ngự Hoa Viên đi về phía chỗ ngồi của dòng dõi hoàng thất.
Vốn là bầu không khí đượm hương hoa, Tô Mạch Ức nghe vậy lại cau mày, ôn hoà trả lời: “Người bị bắt còn chưa qua xét duyệt của Hình bộ, sợ vẫn không thể xem là hung thủ.”
Vài tiếng cười vui vẻ truyền đến, người đi ở phía trước dừng bước chân quay đầu lại nhìn hắn, trong giọng nói mang theo sự chế giễu, ông ta nói: “Tác phong làm việc đâu ra đấy theo sát tấu chương của Tô đại nhân, hôm nay xem như ta được lĩnh giáo.”
Thấy Tô Mạch Ức vẫn không có biểu cảm gì, Lương Vương chuyển lời, lại nói: “Tên Kim Ngô Vệ – Vương Hổ kia ngược lại là ta đã từng nghe thấy một chút.”
Tô Mạch Ức ngoài ý muốn: “Ồ?”
“Lúc trước gã ở bên trong Kim Ngô Vệ đã có chút tiếng xấu. Theo đồng liêu của gã nói, Vương Hổ vốn là kẻ trầm mê tửu sắc. Tần lâu sở quán cũng là khách quen. Không ngờ thế mà phóng túng đến mức này…” Lương Vương thở dài, trong giọng nói có vài phần tiếc hận nói: “Hôm nay gã bị bắt, lấy cái chết tạ tội coi như là đúng người đáng tội đi.”
Tô Mạch Ức không nói tiếp, theo Lương Vương đi xuôi theo đường mòn, im lặng đi về phía trước.
Trăng lên ngọn liễu đầu tường, gió đêm thổi mái lầu vương bóng tà.
Đèn cung đình hình quả dưa tỏa ra vầng sáng màu vàng nhạt trên người hắn, lộ vẻ vừa thân cận lại vừa lạnh lùng. Không thể không nói, hôm nay Tô Mạch Ức chỉ mới nhược quán, nhưng dù là đối mặt với thân vương lớn tuổi hơn mình nhiều thì một thân được luật pháp nghiêm khắc thấm sâu cũng tỏa ra hơi lạnh thấu xương, mang theo một sự uy nghiêm tự nhiên. Lúc hắn không nói chuyện vẫn có thể khiến cho người ta cảm thấy có một áp lực vô hình.
Lương Vương cũng im lặng theo, vốn định mở miệng nói thêm gì đó nhưng một giọng nói ngân dài từ Đại Hoàng Môn đằng xa truyền đến. Lúc mọi người nghe thấy tiếng kêu này đều quỳ rạp xuống.
Tiệc sắp bắt đầu, sau khi các quan lại triều bái thì chính là cảnh ca múa mừng thái bình.
Vị trí Tô Mạch Ức được xếp chung với nhóm hoàng tử, chỉ thấp một bậc so với Thái tử.
Hắn ngồi xuống, ngước mắt nhìn Thái hậu cách đó không xa. Hôm nay lão nhân gia mặc một bộ lễ phục màu đỏ vàng tạo cảm giác không khí vui mừng. Bà đang nghiêng người trò chuyện cùng ma ma bên cạnh, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đám người ngồi bên dưới, như thể đang tìm người nào.
Thế này còn có thể là đang tìm ai?
Tô Mạch Ức cúi đầu cười khẽ, ngón tay vuốt ve bộ thoại bản tạo tiếng vang xào xạc.
“Hoàng tổ mẫu.”
Hắn chậm rãi bước tới: “Hôm nay là thọ thần của người, Tôn nhi nhất định sẽ đến.”
Bấy giờ Thái hậu mới tập trung ánh mắt, nhìn thấy mặt của hắn liền theo bản năng thả lỏng. Nhưng được một nửa thì không biết nghĩ đến điều gì, liền ra vẻ giận dỗi. Gương mặt cố nén nhìn không đâu ra đâu, vừa cười vừa giận trông thật quái dị.
Tô Mạch Ức bị Thái hậu vươn tay tóm tới trước mặt.
“Hóa ra con còn biết ngày sinh của hoàng tổ mẫu con?”
Với giọng điệu này, hắn không cần nhìn cũng biết bây giờ Thái hậu đang có biểu cảm gì. Tô Mạch Ức lập tức dâng cuốn thoại bản nhỏ trong tay lên, kèm theo nụ cười nhẹ, nói: “Đây là lễ vật đặc biệt chuẩn bị cho hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu trông thấy một bộ sách sử trong tay hắn, lửa giận càng lớn. Ngay khi đang muốn nổi giận, Tô Mạch Ức hơi nghiêng sang bên cạnh bà, chắn ánh mắt đám cung nữ, ma ma, xốc lên một góc của sách rồi nói khẽ: “Bản đơn lẻ.”
Lửa giận dâng lên đang muốn bùng cháy liền tan thành mây khói trong thoáng chốc, Thái hậu vui vẻ ra mặt, sai người cất kỹ sách. Sau đó chuyển sang nhắc nhở Tô Mạch Ức: “Tấm lòng này của con dùng vào một lão thái bà như ta mà cũng không ngại tiếc, cầm ra dụ dỗ các tiểu cô nương thì tốt biết mấy.”
Sau lưng Tô Mạch Ức rét lạnh, có dự cảm bất thường. Chuyện Thái hậu trông ngóng vào hôn sự của hắn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Lúc trước thì còn tốt, tóm lại là tùy hắn. Thế nhưng từ lúc hắn làm Đại Lý Tự Khanh, dần dần bận rộn. Mỗi một lần Thái hậu gặp hắn chủ đề nói chuyện đều sẽ biến thành “bức hôn” …
“Cái này… Khụ khụ… Không phải công vụ bề bộn nên không thể phân thân đi quan tâm người khác hay sao…”
Hắn cuộn tay đặt bên miệng ho nhẹ hai tiếng. Vừa tìm lý do, vừa xoay người, chuẩn bị đào tẩu nhưng lại bị Thái hậu giật lại.
“Con nhìn con đi, suốt ngày không phải tiếp xúc với người chết thì chính là tiếp xúc với tội phạm. Vốn là một nam tử phong quang tễ nguyệt ngọc thụ lâm phong, bây giờ lúc nào cũng trưng mặt gỗ. Tổ mẫu nhìn thấy con đều phải mặc thêm một cái áo khoác, bằng không sẽ cảm thấy sợ hãi.”
Thái hậu vừa nói dứt lời còn thật sự tiện tay túm một cái áo mỏng.
Tô Mạch Ức an phận đứng đó, không dám lên tiếng: “….”
“Tổ mẫu cảm thấy, con cũng đã sớm đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, tìm người quản lý con cũng tốt, chăm sóc con được, cho tổ mẫu nhẹ lòng chút.”
“Tôn nhi xin nghe tổ mẫu dạy bảo.” Tô Mạch Ức không dám nghe tiếp, vội nhu thuận cúi đầu, chuẩn bị chuồn đi.
“Cho nên là… Ôi! con đừng chạy!” Thái hậu nói xong, lại giật Tô Mạch Ức về: “Con cũng đã biết Thù biểu muội của con mấy ngày trước đã hồi cung rồi đúng không? Nhiều năm không thấy, người ta đã nhớ nhung con da diết. Con khó khăn lắm mới tiến cung một lần, hay lát nữa gặp mặt người ta đi!?”
Lý Kinh Triệu đuổi theo Tô Mạch Ức.
Lâm Vãn Khanh nhìn bóng người chạy càng lúc càng xa của hắn ta, chỉ cảm thấy quan phục đỏ rực toàn thân hắn ta cộng thêm dây lưng ngọc bội bên hông siết hắn ta lại như thành hai đoạn lạp xưởng béo mập.
Nàng đột nhiên cảm thấy buồn bực muốn chết, quay đầu tránh đi nhưng đụng thẳng vào khuôn mặt đầy bất đắc dĩ của Lương Vị Bình.
“Ta biết huynh định nói cái gì.” Nàng cúi đầu thuận khí cho chính mình, tùy ý quơ quơ tay, “Bây giờ ta không muốn nghe.”
Mặt Lương Vị Bình lộ vẻ không biết nên làm sao, hắn mò một viên kẹo tống tử khác từ trong tay áo ra đưa cho Lâm Vãn Khanh: “Đến giờ này cũng nên dùng cơm trưa rồi, để ta mời đệ đi uống rượu.”
Bên ngoài hiên trời vẫn mưa, không có khuynh hướng dừng lại, Lương Vị Bình cầm hai cây dù tới, hai người rời khỏi Kinh Triệu Phủ, đi tới một tửu lâu cao sang bậc nhất ở khu phía Tây phồn hoa.
Hôm nay không phải hưu mộc, cho nên tửu lâu chuyên buôn bán cho giới quyền quý này cũng không náo nhiệt lắm.
Bởi vì Lương Vị Bình đã từng dưới sự chỉ điểm của Lâm Vãn Khanh giúp ông chủ của tửu lâu giải quyết một vụ trúng độc thức ăn nên gương mặt của hắn đã thành giấy thông hành ở nơi này. Bất luận là tới lúc nào, luôn có phòng thượng hạng được giữ lại, những thứ trân quý cũng được mang ra.
Lâm Vãn Khanh cũng được dính hào quang mấy lần.
Hai người thu dù lại, đi theo tiểu nhị của tiệm lên gian trên lầu hai.
Lâm Vãn Khanh vẫn duy trì dáng vẻ mất hồn mất vía không yên lòng. Nàng rót đầy một ly trà, sau đó đẩy cửa sổ hiên bằng gỗ đỏ chạm hoa văn, dựa nghiêng bên cửa sổ ngắm mưa.
Lúc này Lương Vị Bình mới hận sắt không thành thép, đùng đùng nói: “Đệ ấy à, cái gì cũng tốt. Chỉ có cái tính khí không nghe ai khuyên bảo, đệ cũng không phải không biết cách đối nhân xử thế của Lý Kinh Triệu, hôm nay ngay trước mặt Tô đại nhân và mọi người, đệ hạ thấp mặt mũi của hắn, hắn thôi chức của đệ vẫn là nhẹ. Ta phải nói, hôm nay xử đệ coi thường chốn công đường mới là tác phong của hắn.”
Ánh mắt của Lâm Vãn Khanh bị màn mưa ngoài cửa sổ khóa lại, chậm chạp nhấp một hớp trà, cái gì cũng không nói.
Đại Lý Tự là nơi nàng nằm mơ cũng nhớ.
Vốn cho rằng có thể mượn vụ án này được Đại Lý Tự điều tạm. Nhưng lại chẳng thể tưởng tượng nửa đường lại xuất hiện tai vạ như vậy.
Hay rồi, nàng không chỉ không thể tới Đại Lý Tự, còn bị Kinh Triệu Phủ cho thôi việc, ngay cả cơ hội tới gần cũng đánh mất.
Tâm trạng phiền não dồn lại, hơi thở trong tĩnh lặng cũng dính thêm nỗi lo âu.
Tay cầm ly của Lâm Vãn Khanh căng chặt, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Lương huynh có biết Đại Lý Tự Khanh Tô đại nhân không?”
Lương Vị Bình hơi nghiêng đầu, chung trà trên tay khẽ khựng lại một lát, hỏi ngược lại: “Trong Thịnh Kinh này cao như hoàng thất hay dòng dõi quý tộc, thấp như côn đồ nào có ai không biết đến Tô đại nhân chứ.”
“Ý ta nói là…” Lâm Vãn Khanh cân nhắc trong chốc lát, chọn một cụm từ uyển chuyển nhất, “Bối cảnh.”
“Cái này…” Lương Vị Bình khẽ khựng lại một lát theo bản năng, hắn cau mày nói: “Chỉ nghe nói hắn là cháu ngoại của hoàng thượng, lúc còn bé phụ mẫu đều mất nên được Thái hậu tự mình nuôi dưỡng trưởng thành. Đệ đừng thấy hắn chỉ là một thế tử, địa vị trong triều so với những vị được gọi là thân vương cũng không nhẹ hơn chút nào.”
“À?” Nước trà trong ly khẽ rung một cái, Lâm Vãn Khanh cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú, lật đật truy hỏi: “Vậy mẫu thân ruột thịt của vị Tô đại nhân này là vị công chúa kia đúng không?”
Lương Vị Bình nhíu mi cười khẩy một tiếng: “Những chuyện này không phải là chuyện tiểu quan thất phẩm như ta cần phải biết. Ta tới Thịnh Kinh sớm hơn đệ hai năm, ngày nào cũng dậy sớm mà hồ sơ án tham ô còn viết không xong, chuyện nhà của các vị nhân vật lớn như vậy, ta có sức lực nào mà đi dò la?”
“Ừ…” Giọng Lâm Vãn Khanh khẽ trùng xuống, nguyện vọng muốn thể hiện sự khôn vặt của mình cũng rơi vào hư vô.
Đúng là trời không có mắt, sinh tử vinh nhục của thảo dân rốt cuộc vẫn chẳng thể nào bằng một ý nghĩ vừa mới nảy ra của vương hầu.
Nghĩ đến mười năm học tập gian khổ của nàng, chỉ vì muốn đi Đại Lý Tự mà buông bỏ chức quan Thư lang – bí thư tỉnh giáo người người hâm mộ, cam tâm tình nguyện tới Kinh Triệu Phủ làm tiểu Lục sự cửu phẩm. Tính tới tính lui đã có cơ hội như vậy rồi, nhưng mà…
Lâm Vãn Khanh càng nghĩ càng bực bội, càng bực bội thì lại càng tức giận.
Kết quả là khi năm chữ “cẩu quan Tô Mạch Ức” phá không chui ra ngoài, chiếc ly nhỏ trong tay Lương Vị Bình cũng bị dọa tới mức run lên.
Nước trà nóng bỏng bắn ra khỏi ly làm ướt áo dài của hắn.
“Đệ!” Hắn phản ứng rất nhanh, trước khi Lâm Vãn Khanh buột miệng mắng câu thứ hai ra thì đã đi trước một bước nhảy tới sau người nàng, một tay khóa cổ, một tay che miệng, dùng thế nhanh như chớp chẳng kịp bịt tai chặn những lời nàng định nói phía sau vào sâu trong cổ họng.
“Đệ không muốn sống nữa?!”
Lâm Vãn Khanh tức giận trừng lại hắn, trong miệng phát ra những tiếng kháng nghị vỡ vụn, nghẹn ngào.
“Đệ có biết nhục mạ mệnh quan triều đình ngoài đường phố là cái tội danh gì không? Đệ nói ngày thường đệ hay cùng với ta chửi thầm cái tên Lý Kinh Triệu đó là người ngu ngốc thì cũng tạm bỏ qua đi, đến Tô đại nhân đệ cũng dám đại bất kính như vậy, ta thấy đệ thực sự là á…”
Lương Vị Bình giãy giụa đẩy Lâm Vãn Khanh ra, hắn nhìn lướt qua dấu răng trên tay mình bằng ánh mắt không thể tin được, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng nhỏ tức giận quá độ trước mặt, trợn to đôi mắt đào hoa nói: “Đệ dám cắn ta?! Đệ dám cắn ta?! Đệ còn coi ta là đệ trưởng kết nghĩa của đệ không đấy?”
Lâm Vãn Khanh không hề yếu thế chút nào, lượn quanh bàn né tránh những đợt công kích của Lương Vị Bình, vừa chạy vừa đốp lại: “Vậy tiểu đệ dám hỏi Lương huynh, lúc ban đầu kết nghĩa với tiểu đệ không phải là đã nói không oằn mình dưới quyền quý, minh oan vì muôn dân? Sao? Lý Kinh Triệu không có hậu thuẫn lại ngu ngốc thì dám khinh miệt, Tô Mạch Ức hoàng thân quốc thích thì kinh sợ thành con rùa. Huynh thân là văn nhân cốt khí phải không? Dự tính ban đầu khi huynh dấn thân vào hình ngục đâu rồi?”
“Đệ…” Lương Vị Bình bị hỏi đến mức không còn lời nào cự lại được, chỉ có thể đuổi theo Lâm Vãn Khanh đang chạy vòng vòng quanh cái bàn.
Tiếng bước chân vật lộn của hai người cùng với tiếng chất vấn và tiếng kêu sợ hãi nhất thời che mất sự yên tĩnh lúc nãy của gian phòng nhỏ, cho tới khi một tràng gõ cửa không nhanh không chậm truyền từ bên ngoài tới.
“Ai đó?!”
Đúng lúc cả hai người đều đang bực bội, hai chiếc miệng đồng thanh hỏi một cách giận dữ.
Tiếng gõ cửa cũng ngừng đúng lúc này, người ngoài cửa im lặng không nói.
Hai người kinh ngạc, ngừng đuổi nhau. Lúc này bên ngoài cửa mới vọng tới một giọng nói trầm trầm không nhanh không chậm, mang sự hời hợt vừa đủ độ.
“Đại Lý Tự Khanh – Tô đại nhân mời hai vị sang gian bên cạnh nói chuyện.”
Lâm Vãn Khanh: “…”
Lương Vị Bình: “…”
Có câu nói người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị mắc răng.
Lâm Vãn Khanh đã lĩnh ngộ được câu này một cách sâu sắc.
Tựa như thời khắc này, nàng không thể nào ngờ được rằng, Tô đại nhân thân là dòng dõi quý tộc lại có nhã hứng như vậy. Sau khi rời khỏi Kinh Triệu Phủ lại tới thẳng tửu lâu này.
Nàng còn không hề ngờ được rằng tửu lâu rộng như vậy, nhiều phòng như vậy, Tô Mạch Ức lại còn cố tình chọn đúng gian phòng cách vách bọn nàng.
Tuy nói tai vách mạch rừng nhưng mấy câu chửi mắng tùy tiện của nàng đều có thể nghe rõ mồn một.
Xem trang hoàng của tiểu lâu này, nếu không phải… nếu không phải…
Mùi trà trong phòng rất hòa hợp, mấy ngọn đèn dầu lắc lư dao động.
Cửa sổ của gian phòng này đều bị đóng lại, gió và mưa bên ngoài không thấm vào dù chỉ là một chút.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy có hơi nghẹt thở.
Nửa là do không gian bị bịt kín còn nửa là do trong phòng này ngoài Lương Vị Bình còn có một đám thị vệ đeo đao.
Mà thời khắc bọn họ đâm đầu tới bên cạnh án trà gỗ đỏ, người nam nhân đầu đội ngọc quan thân mặc quan phục vẫn ngồi dựa về sau, động tác chậm rãi không quan tâm bất cứ ai lật xem quyển án trước mắt.
Trong thời gian hai chung trà, ngay cả một ánh mắt hắn cũng không thèm liếc về phía bọn họ.
Tư thế lật sách của Tô Mạch Ức rất đẹp, ba ngón tay thon dài nhẹ nhàng móc góc trang bên lề quyển sách, hai ngón tay dư lại hướng vào trong khung thành một độ cong êm ái, vừa có vẻ ưu nhã lại không mất đi sự uy nghiêm.
Âm thanh lật từng trang sách dứt khoát làm cổ họng Lâm Vãn Khanh căng lên, tim đập bình bịch.
Cứ không biết rơi đầu lúc nào như này chẳng bằng làm một đao ngay cổ chết cho thống khoái.
Nàng há miệng một cái, chuẩn bị đánh cược. Nhưng chữ “Tô” trong miệng còn chưa thể thoát ra được, Lương Vị Bình đã bóp cánh tay nàng.
Được rồi… Lần này đúng là nàng làm liên lụy Lương Vị Bình, không nhiều lời cũng không không lắm mồm.
Kết quả là miệng đã mở ra nhưng lại khép lại trong ấm ức.
“Ngươi nói Vương Hổ kia không phải hung thủ, vậy hung thủ lại là ai?”
Người dựa trên trường kỷ cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Ngón tay dài của hắn giơ lên, tùy ý ném quyển án trong tay lên bàn trà đánh “bộp” một tiếng bất ngờ.
Lương Vị Bình bị hỏi bất thình lình có hơi run sợ, hỏi lại bằng giọng run rẩy: “Tô đại nhân nói án cưỡng gian rồi giết chết? Hay là án mà hung thủ là Vương Hổ?”
“Án cưỡng gian rồi giết chết đi.” Người ngồi sau bàn trà hơi gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, thị vệ bên cạnh liền tiến lên châm cho hai người một ly trà.
“Ngươi có phân tích gì về hung thủ?”
Giọng Tô Mạch Ức bình tĩnh, mặc dù là châm trà cho hai người nhưng lời hắn nói ý hỏi Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh không nói, trước tiên nhận lấy chung trà – là đợt lá trà Hoàng Sơn đầu tiên của mùa xuân này. Lá trà phải hái vào trận mưa đầu tiên sau thanh minh, phơi nắng xong còn phải xử lý công phu, quy trình phức tạp.
Mà đường xá từ Hoàng Sơn đến Thịnh Kinh xa xôi vô cùng, thanh minh mới qua chưa được mấy ngày, hẳn là đã có người sau khi thu thập xử lý đặc biệt dùng ngựa tiền trạm ngày đêm đưa đến đây…
Lại nhìn tách trà trong tay, là bạch ngọc dương chi, toàn thân đều phát ra màu trắng có thể để ánh sáng thấu qua. Chiếc nến sáp ong sáng bóng không nhìn thấy dù chỉ là chút tạp chất…
Lâm Vãn Khanh nuốt khan một cái.
Bởi vì nàng biết, lá trà có phẩm cấp như vậy, đôi nến chất lượng như vậy trừ phi là ngự ban thì quan tứ phẩm như Lý Kinh Triệu cũng sẽ không có chứ đừng nói là một tửu lâu như này.
Xem ra trà, chung trà và nến này đều là Tô Mạch Ức tự mang.
Nhưng người này sao lại tự mang lá trà và ly trà phẩm cấp cao như vậy tới tửu lâu?
Lâm Vãn Khanh nhất thời sững người, suy nghĩ tán loạn.
“Trà và ly này đều là do bổn quan tự mang.”
Lâm Vãn Khanh: “…”
“Có thể trả lời câu hỏi của bản quan chưa?”
Nước trà trong tay khẽ run lên, Lâm Vãn Khanh cố nén sự thấp thỏm của mình, thấp giọng trả lời: “Tên hung thủ đó phải là một người có dáng vóc không tính là khôi ngô, thậm chí có thể là nam nhân thành niên có hơi gầy yếu. Hắn tuyệt đối không có xuất thân binh nghiệp, hẳn là làm đồ thủ công tương đối hèn mọn. Tự ti, phạm vi sống nhỏ, tính cách cô độc.”
“Làm sao nhận ra?” Vẫn là lãnh đạm, không có chút háo hức nào.
Lâm Vãn Khanh buông chung trà trong tay xuống, hơi khom người với Tô Mạch Ức rồi nói: “Dám hỏi đại nhân còn nhớ tình trạng lúc chết của người bị hại hay không?”
“Ừ, cặp mắt bị che đi, tay chân bị trói, hạ thể và ngực bị nhiều đồ sắc bén đâm bị thương.”
“Đúng là như vậy.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, như có gì suy nghĩ hỏi lại một lần nữa: “Nếu đại nhân là hung thủ cưỡng gian lại còn phạm tội giết người, trước khi gây án đã chuẩn bị xong để giết người diệt khẩu, tại sao lại còn che mắt của nạn nhân?”
“Đại, đại nhân… sao có thể là người phạm tội cưỡng gian rồi giết người?!” Bên trong truyền tới tiếng nói kinh hồn bạt vía của Lương Vị Bình.
Tô Mạch Ức cũng không để ý, khoát khoát tay tỏ ý để Lâm Vãn Khanh tiếp tục nói.
“Trong quá trình hung thủ gây án, tất cả khoái cảm đều xuất phát từ sự phản kháng, giãy giụa và tuyệt vọng của người bị hại. Mắt chính là đường dây truyền những cảm xúc này đi một cách tốt nhất, tại sao hắn phải làm ngược lại, che mắt của họ?”
Tô Mạch Ức không nói, trên mặt cũng không nhìn ra ưu tư. Lương Vị Bình đứng bên cạnh rất sợ không khí yên lặng như vậy, cuối cùng lật đật giảng hòa: “Rất nhiều nguyên do, có lẽ là do… ý thích đặc thù…”
Lâm Vãn Khanh không vội vàng phản bác hắn, tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy chuyện tay chân bị trói lại thì sao?”
“Có lẽ, có lẽ… hắn thích thế…”
“Vậy bộ phận hạ thân của những người chết đều bị lưỡi dao sắc bén đâm vào thì sao?”
“Hay, hay là… do thích…”
“…” Lâm Vãn Khanh nhìn Lương Vị Bình, bộ dạng như thể không còn lời nào để nói.
Lương Vị Bình bị ánh mắt kia chiếu tướng chợt thấy áo lót có hơi lạnh, lại nhớ lại cái gì, tự đắc nhổm người dậy khỏi ghế tròn, gân cổ lên nói: “Ta, chẳng qua là ta đang suy đoán… Ta cũng không có những đam mê như thế…”
Khóe mắt Lâm Vãn Khanh thoáng giật giật, trong giọng nói xen lẫn một chút bất đắc dĩ: “Nhưng tất cả những điều này đều phải có nguyên nhân chứ?”
Tô Mạch Ức: “Ý ngươi là sao?”
Lâm Vãn Khanh cười một tiếng, giọng điệu mang theo sự chắc chắn: “Đầu tiên, hung thủ trói người bị hại lại là do cơ thể hắn không hề rắn chắc đến nỗi có thể áp chế người bị hại trong quá trình gây án. Chính vì thế hắn mới có thể can tâm tình nguyện lãng phí thời gian dây dưa ở hiện trường dễ có nguy cơ bị phát hiện để buộc người sắp chết lại. Điều này cũng phản ánh rằng hung thủ sợ mình không địch lại người bị hại.”
“Vậy một nam nhân như thế nào mới có thể có đánh giá như thế với chính bản thân mình chứ?” Lâm Vãn Khanh nhếch một bên môi, tự hỏi tự trả lời.
“Cực kì tự ti. Một nam nhân vô cùng tự ti biết sợ người bị hại nhìn thấy mình. Các nàng ấy càng nhìn chăm chú, càng khiến hắn rợn cả tóc gáy, không có cách nào đạt được khoái cảm trong quá trình giết hại. Nên hắn che cặp mắt người chết lại.”
Lương Vị Bình nghe vậy há hốc miệng một cái muốn nói gì đó.
Lâm Vãn Khanh chưa cho hắn cơ hội, nàng tiếp tục nói: “Cuối cùng, từ hạ thể bị tàn phá của người chết cho ra nguyên nhân tự ti của hung thủ.”
Tô Mạch Ức khẽ híp mắt, thần sắc vẫn khó có thể đoán định như thường lệ. Nếu không phải hắn không tự chủ được mà nghiêng người về phía Lâm Vãn Khanh, nàng chắc vẫn còn nghĩ hắn không có chút hứng thú nào.
“Hắn không cương.”
Người ở hiện trường đều ngẩn ra.
“Một nam nhân không thể cương thì không thể nào giao hợp bình thường với nữ nhân, chính vì thế trong suy nghĩ vặn vẹo của hắn, hắn chỉ có thể tưởng tượng con dao lạnh như băng đó là một phần cơ thể mình, lấy thứ này cắm vào hạ thể của người chết để đạt được khoái cảm.”
“Bởi vì không cương được nên hắn tự ti. Khi liên kết tất cả lại một chỗ, chi tiết vụ án có thể được thông suốt rồi.”
Chương 4: Mạch nước ngầm
Mưa bên ngoài vẫn còn rả rích, bởi vì cửa sổ đang đóng chặt, âm thanh bước chân người chạy về thủ đô, tiếng bánh xe lăn bánh trên mặt đường đều khoác lên một tầng sương mù buồn buồn, so sánh với bầu không khí yên tĩnh là lạ bên trong căn phòng này, ngược lại làm tim đập nhanh hơn vài phần.
Tô Mạch Ức như nghe thấy lại như không nghe thấy.
Từ đầu đến giờ, cả người giống như ngọc được điêu khắc, ẩn mình trong hương trà mờ mịt, không rõ cảm xúc.
Có lẽ vì uy áp của kẻ làm quan, hoặc cũng có lẽ là khí chất của người xuất thân hậu duệ quý tộc, Lâm Vãn Khanh không khỏi thu hồi sự lỗ mãng vừa rồi, chỉ giương mắt nhìn hắn.
Ngón tay như bạch ngọc đặt men theo mép ly, vỗ nhẹ ba cái, Tô Mạch Ức cười nhạt, nói: “Phân tích của Lâm Lục Sự có lý.”
Lâm Vãn Khanh bỗng giật mình, câu này nghe không giống ca ngợi, khiến cho nàng không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Bản án này, Tô đại nhân phải mang đi sao?”
Tô Mạch Ức không đáp lời nàng, chỉ nhếch khóe miệng, đứng dậy vỗ vỗ tà áo làm bộ muốn đi.
Lâm Vãn Khanh càng bối rối, xoay người đi theo hắn: “Tô đại nhân?”
Người trước mắt ngừng bước, trong giọng có tán thưởng nhưng cũng có tiếc hận.
“Bản án này là của Kinh Triệu Phủ, mặc dù Đại Lý Tự có quyền kiến nghị, nhưng nếu như Lý Kinh Triệu bảo bản án này đã báo phá rồi thì đó chính là chuyện đối chiếu của Hình Bộ Phủ.”
“Cho nên cho dù đại nhân biết Vương Hổ bị oan, hung phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì cũng không có ý định nhúng tay?”
Tô Mạch Ức quay đầu nhìn nàng, bởi vì vóc người hai người chênh lệch nên hắn hơi hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt hiện sự khinh bỉ nhìn chăm chú vào Lâm Vãn Khanh, nói: “Bổn quan không biết Vương Hổ vô tội hay không, nhưng bổn quan biết rõ ngươi chỉ biết án hiếp xong giết chứ không biết án của Vương Hổ. Ngươi chỉ hiểu Lý Kinh Triệu chứ không biết bổn quan.”
Hắn cười cười, trong vẻ ung dung lẫn có chút chất vấn hỏi ngược lại: “Không phải sao?”
Lâm Vãn Khanh không có lời nào để nói.
Bấy giờ, Tô Mạch Ức mới thẳng người và đi ra gian nhỏ, phân phó thị vệ chuẩn bị xe.
Mãi đến khi đoàn của Tô Mạch Ức ra khỏi tửu lâu, lên xe ngựa rồi, Lâm Vãn Khanh mới có thể hoàn hồn, nhìn về phía Lương Vị Bình ở một bên còn đang ngẩn người hơn cả nàng: “Câu hắn vừa mới nói có nghĩa là sao?”
Đường đi được nước mưa tẩy rửa đọng lại chút nước, mỗi khi bánh xe lăn bánh đều sẽ thấm chút nước đọng.
Diệp Thanh điều khiển ngựa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía vài người có phần kỳ lạ mới xuất hiện hôm nay ở phía sau.
Hắn ta đi theo Tô Mạch Ức gần mười năm, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy chủ nhân nhà mình làm ra chuyện khó mà tin nổi như vậy. Ban đầu là phái hắn đi theo hai tên quan nhỏ kia, nhưng sau đó bảo hắn ta mời hai người nhục mạ hắn tới. Sau cùng là khóe miệng mang nét cười mỹ mãn ra khỏi tửu lâu…. Diệp Thanh càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ. Không chú ý kéo mạnh dây cương trên tay một cái, con ngựa bị bất ngờ dẫn đến trong xe nổi lên lục đục.
“Cứ hết nhìn Đông tới nhìn Tây oán thầm trong lòng, vậy ngươi đừng theo ta nữa, ngày mai đi Đại Lý Tự vẩy nước quét nhà ngay đi.”
Phía sau truyền đến âm thanh đều đều không vội không chậm, không giận tự uy.
Diệp Thanh cảm thấy lưng rét lạnh, vội vàng tựa như nhận sai xoay người qua, rồi lại nghe người phía sau lên tiếng lần nữa, nói: “Lục sự kia thật là nhân tài hình ngục khó gặp, chỉ làm chức Lục sự cũng là nhân tài không được trọng dụng rồi.”
Trong lòng Diệp Thanh hoảng hốt, chỉ cảm thấy sợ là chủ nhân nhà mình có thuật đọc tâm nên bất kể kẻ nào bất cứ lúc nào có bất luận tâm tư nào cũng đều chạy không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
“Vậy vì sao đại nhân không…”
Không đợi Diệp Thanh hỏi xong, Tô Mạch Ức cười khẩy một tiếng. Có thứ gì đó bị hắn tiện tay ném vào trên bàn nhỏ trong xe, phát ra một tiếng trầm đục.
“Đáng tiếc hắn chỉ biết phá án, không thông quan trường. Tính nết đường hoàng này đặt trong Đại Lý Tự không phải là chuyện gì tốt.”
Diệp Thanh trái lại không nghĩ tới điểm này, lại hỏi: “Vậy đại nhân chuẩn bị như thế nào?”
Tô Mạch Ức im lặng một lát, ánh mắt nhìn về hướng một cuốn án tông nhỏ trên bàn, thần sắc trong mắt sáng thêm vài phần. Hắn đặt ngón trỏ và ngón cái lên gối rồi vân vê vải vóc, ấm giọng nói: “Chờ xem, nếm chút khổ sở sẽ hiểu.”
Có lẽ là sợ bị phê bình nên Diệp Thanh hỏi cẩn thận từng li từng tí: “Nhưng hai bản án kia, đại nhân thật sự mặc kệ?”
Tô Mạch Ức chẳng muốn nhiều lời với hắn ta, quanh co lòng vòng nói: “Ngươi mới biết ta ngày đầu sao? Hoàng Thượng chân trước mới muốn chỉnh đốn triều cương, chân sau người vừa xếp nằm vùng trong thư viện Tống Trung đã chết rồi. Bản án Vương Hổ “nước sâu cỡ nào”, hắn chỉ là một Lục sự nhỏ nên không rõ lắm nhưng ngươi còn không biết sao?”
Diệp Thanh vô cớ bị Tô Mạch Ức nói một trận, có chút không cam lòng nói: “Vậy đại nhân để đó mặc kệ, đi Hình bộ thì nào có còn đường sống?”
Tô Mạch Ức cười khẩy, ngón trỏ với khớp xương rõ ràng gõ vào mặt bàn thấp trong xe, phát ra những tiếng trầm đục.
Trước khi Tống Chính Hành thăng nhiệm Trung Thư Lệnh, ông ta là Hình bộ thượng thư. Bản án này đã đến Hình bộ. Nhìn lùi, hắn tiện thể moi luôn dư đảng còn sót lại mà ông ta đã cài trong Hình bộ. Nhìn lên, cũng cần nhìn xem đứng phía sau người này là dạng yêu ma quỷ quái hay là kẻ đầu trâu mặt ngựa nào.
Phải biết rằng Hoàng Thượng đang nhìn chằm chằm vào cái bản án kia, không phải là một Trung Thư Lệnh tầm thường này có thể ôm đồm xử lý. Nhưng những thứ triều đình quyền mưu cong cong lượn lượn này, hắn thật sự chẳng muốn giải thích với Diệp Thanh, chỉ lạnh như băng mà vứt ra một câu: “Ngươi là thị vệ theo bên mình của ta, không phải Đại Lý Tự Thừa.”
“…”
Diệp Thanh bị oán giận không phản bác được, thầm nghĩ sợ là chứng ác mồm của tổ tông này lại tái phát, chỉ rũ mặt cúp đầu, yên lặng câm miệng đánh xe.
Đi qua mấy con phố, xe ngựa dừng ở cửa ra vào của Đại Lý Tự.
Tô Mạch Ức sửa lại quan bào rồi xuống xe. Đang lúc sai người đem hồ sơ vụ án trong xe đến thư phòng xử lý công văn thì có tiếng bánh xe lăn tròn đang đội mưa từ đằng xa mà đến.
“Thế tử.”
Người đến là lão quản sự bên trong phủ viện của Tô Mạch Ức. Ông ta đưa một khối ngọc bài cho Tô Mạch Ức, nói: “Thế tử đã quên hôm nay là ngày gì rồi sao?”
Tô Mạch Ức nhìn ngọc bài thì khẽ giật mình, chợt nhớ ra hôm nay là ngày sinh của Thái hậu.
Xem ra gần đây thật sự là quá bận rộn nên ngay cả ngày quan trọng vậy mà cũng quên đi. Thái hậu một tay nuôi lớn hắn, như cha như mẹ. Nếu biết hắn ngay cả ngày sinh của bà mà cũng không nhớ thì sợ là sẽ rất đau lòng. Hắn không khỏi có chút hối hận, nhận ngọc bài trong tay quản sự, ngước mắt nhìn đằng sau lưng của ông ta. Quả nhiên là ông lão tri kỷ, ngay cả phục sức tiến cung phải dùng đều mang đến đủ.
Tô Mạch Ức thấy vậy mới yên lòng, theo quản sự già đi vào thay quần áo, tùy tiện phân phó Diệp Thanh tìm bộ thoại bản đơn lẻ đã vơ vét được ở trong thư phòng của hắn.
Thái hậu yêu sách, trước kia lúc chưa xuất giá cũng có tính nết tiểu nữ nhi, yêu nhất là các loại thoại bản trên phố nhỏ. Sau đó vào cung được thánh sủng, phải đoan trang hào phóng, phải mẫu nghi thiên hạ, sở thích xem mấy cuốn thoại bản không lên được trên mặt bàn liền bị vứt xuống. Đương nhiên, Tô đại nhân lại biết rất rõ chuyện này.
Chờ Tô Mạch Ức chuẩn bị xong xuôi hết thảy, dùng sách sử bọc lớp ngoài thoại bản đường hoàng rồi liền tranh thủ vào hoàng vung trước khi yến tiệc bắt đầu.
Thọ yến của Thái hậu vốn là đại sự. Nhưng từ trước đến nay Thái hậu tiết kiệm nên bây giờ cũng không phải là đại thọ mười năm gì đó nên cũng không tổ chức phung phí. Chỉ là thiết yến ở Ngự Hoa Viên trong cung, hoàng thân quốc thích và quan viên triều đình từ Tam phẩm trở lên có thể mang theo gia quyến tham gia.
Lúc Tô Mạch Ức đến cũng coi như sớm. Sau khi cùng họ hàng và các đồng liêu chào hỏi, ánh mắt của hắn liền chuyển đến vị trí Tống Trung Thư… nơi đó trống không.
Tuy là hợp tình lý, nhưng trong lòng Tô Mạch Ức lại nổi lên bực bội, ấm ức ngoài ý muốn…
“Cảnh Triệt.”
Bước chân Tô Mạch Ức hơi khựng, xoay người lại đột nhiên đụng vào thân người bên cạnh. Lúc đang muốn hành lễ nói xin lỗi thì được người đỡ tay. Động tác rất là thân mật. Hắn khẽ giật mình, lập tức mở miệng nói: “Lương Vương.”
Lương Vương thấy hắn giữ lễ tiết, vẫn cười niềm nở, thả lỏng tay đang vịn rồi bảo: “Luận bối phận, ta là thúc ngoại tổ phụ của con. Vừa mở miệng đã quen miệng gọi phong hào, đây là ở trong quan trường bị buộc vậy hay sao?”
Tô Mạch Ức gật đầu, không có trả lời.
Luận bối phận, Lương Vương đúng là thúc thúc của mẫu thân hắn, xét kỹ quan hệ của ông ta cùng với nhà mẹ Thái tử là quan hệ thông gia, trên triều đình cả triều đều biết thuộc “đảng Thái tử”.
Tô Mạch Ức chỉ làm việc cho Hoàng Thượng, không muốn vướng mắc với thế lực trong triều đình cho nên tới nơi đây cũng giữ thái độ giải quyết việc chung.
“Chuyện kia con cũng biết?”
Tô Mạch Ức ngẩng đầu, thấy Lương Vương đang nhìn khoảng trống của Tống Trung Thư.
“Vâng, hôm nay phụng mệnh đi Kinh Triệu Phủ mới biết được.”
“Nghe nói hung thủ bị bắt tại chỗ?” Lương Vương hẩy hẩy tay áo, thuận miệng hỏi.
Hai người dọc theo đường mòn trong Ngự Hoa Viên đi về phía chỗ ngồi của dòng dõi hoàng thất.
Vốn là bầu không khí đượm hương hoa, Tô Mạch Ức nghe vậy lại cau mày, ôn hoà trả lời: “Người bị bắt còn chưa qua xét duyệt của Hình bộ, sợ vẫn không thể xem là hung thủ.”
Vài tiếng cười vui vẻ truyền đến, người đi ở phía trước dừng bước chân quay đầu lại nhìn hắn, trong giọng nói mang theo sự chế giễu, ông ta nói: “Tác phong làm việc đâu ra đấy theo sát tấu chương của Tô đại nhân, hôm nay xem như ta được lĩnh giáo.”
Thấy Tô Mạch Ức vẫn không có biểu cảm gì, Lương Vương chuyển lời, lại nói: “Tên Kim Ngô Vệ – Vương Hổ kia ngược lại là ta đã từng nghe thấy một chút.”
Tô Mạch Ức ngoài ý muốn: “Ồ?”
“Lúc trước gã ở bên trong Kim Ngô Vệ đã có chút tiếng xấu. Theo đồng liêu của gã nói, Vương Hổ vốn là kẻ trầm mê tửu sắc. Tần lâu sở quán cũng là khách quen. Không ngờ thế mà phóng túng đến mức này…” Lương Vương thở dài, trong giọng nói có vài phần tiếc hận nói: “Hôm nay gã bị bắt, lấy cái chết tạ tội coi như là đúng người đáng tội đi.”
Tô Mạch Ức không nói tiếp, theo Lương Vương đi xuôi theo đường mòn, im lặng đi về phía trước.
Trăng lên ngọn liễu đầu tường, gió đêm thổi mái lầu vương bóng tà.
Đèn cung đình hình quả dưa tỏa ra vầng sáng màu vàng nhạt trên người hắn, lộ vẻ vừa thân cận lại vừa lạnh lùng. Không thể không nói, hôm nay Tô Mạch Ức chỉ mới nhược quán, nhưng dù là đối mặt với thân vương lớn tuổi hơn mình nhiều thì một thân được luật pháp nghiêm khắc thấm sâu cũng tỏa ra hơi lạnh thấu xương, mang theo một sự uy nghiêm tự nhiên. Lúc hắn không nói chuyện vẫn có thể khiến cho người ta cảm thấy có một áp lực vô hình.
Lương Vương cũng im lặng theo, vốn định mở miệng nói thêm gì đó nhưng một giọng nói ngân dài từ Đại Hoàng Môn đằng xa truyền đến. Lúc mọi người nghe thấy tiếng kêu này đều quỳ rạp xuống.
Tiệc sắp bắt đầu, sau khi các quan lại triều bái thì chính là cảnh ca múa mừng thái bình.
Vị trí Tô Mạch Ức được xếp chung với nhóm hoàng tử, chỉ thấp một bậc so với Thái tử.
Hắn ngồi xuống, ngước mắt nhìn Thái hậu cách đó không xa. Hôm nay lão nhân gia mặc một bộ lễ phục màu đỏ vàng tạo cảm giác không khí vui mừng. Bà đang nghiêng người trò chuyện cùng ma ma bên cạnh, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đám người ngồi bên dưới, như thể đang tìm người nào.
Thế này còn có thể là đang tìm ai?
Tô Mạch Ức cúi đầu cười khẽ, ngón tay vuốt ve bộ thoại bản tạo tiếng vang xào xạc.
“Hoàng tổ mẫu.”
Hắn chậm rãi bước tới: “Hôm nay là thọ thần của người, Tôn nhi nhất định sẽ đến.”
Bấy giờ Thái hậu mới tập trung ánh mắt, nhìn thấy mặt của hắn liền theo bản năng thả lỏng. Nhưng được một nửa thì không biết nghĩ đến điều gì, liền ra vẻ giận dỗi. Gương mặt cố nén nhìn không đâu ra đâu, vừa cười vừa giận trông thật quái dị.
Tô Mạch Ức bị Thái hậu vươn tay tóm tới trước mặt.
“Hóa ra con còn biết ngày sinh của hoàng tổ mẫu con?”
Với giọng điệu này, hắn không cần nhìn cũng biết bây giờ Thái hậu đang có biểu cảm gì. Tô Mạch Ức lập tức dâng cuốn thoại bản nhỏ trong tay lên, kèm theo nụ cười nhẹ, nói: “Đây là lễ vật đặc biệt chuẩn bị cho hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu trông thấy một bộ sách sử trong tay hắn, lửa giận càng lớn. Ngay khi đang muốn nổi giận, Tô Mạch Ức hơi nghiêng sang bên cạnh bà, chắn ánh mắt đám cung nữ, ma ma, xốc lên một góc của sách rồi nói khẽ: “Bản đơn lẻ.”
Lửa giận dâng lên đang muốn bùng cháy liền tan thành mây khói trong thoáng chốc, Thái hậu vui vẻ ra mặt, sai người cất kỹ sách. Sau đó chuyển sang nhắc nhở Tô Mạch Ức: “Tấm lòng này của con dùng vào một lão thái bà như ta mà cũng không ngại tiếc, cầm ra dụ dỗ các tiểu cô nương thì tốt biết mấy.”
Sau lưng Tô Mạch Ức rét lạnh, có dự cảm bất thường. Chuyện Thái hậu trông ngóng vào hôn sự của hắn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Lúc trước thì còn tốt, tóm lại là tùy hắn. Thế nhưng từ lúc hắn làm Đại Lý Tự Khanh, dần dần bận rộn. Mỗi một lần Thái hậu gặp hắn chủ đề nói chuyện đều sẽ biến thành “bức hôn” …
“Cái này… Khụ khụ… Không phải công vụ bề bộn nên không thể phân thân đi quan tâm người khác hay sao…”
Hắn cuộn tay đặt bên miệng ho nhẹ hai tiếng. Vừa tìm lý do, vừa xoay người, chuẩn bị đào tẩu nhưng lại bị Thái hậu giật lại.
“Con nhìn con đi, suốt ngày không phải tiếp xúc với người chết thì chính là tiếp xúc với tội phạm. Vốn là một nam tử phong quang tễ nguyệt ngọc thụ lâm phong, bây giờ lúc nào cũng trưng mặt gỗ. Tổ mẫu nhìn thấy con đều phải mặc thêm một cái áo khoác, bằng không sẽ cảm thấy sợ hãi.”
Thái hậu vừa nói dứt lời còn thật sự tiện tay túm một cái áo mỏng.
Tô Mạch Ức an phận đứng đó, không dám lên tiếng: “….”
“Tổ mẫu cảm thấy, con cũng đã sớm đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, tìm người quản lý con cũng tốt, chăm sóc con được, cho tổ mẫu nhẹ lòng chút.”
“Tôn nhi xin nghe tổ mẫu dạy bảo.” Tô Mạch Ức không dám nghe tiếp, vội nhu thuận cúi đầu, chuẩn bị chuồn đi.
“Cho nên là… Ôi! con đừng chạy!” Thái hậu nói xong, lại giật Tô Mạch Ức về: “Con cũng đã biết Thù biểu muội của con mấy ngày trước đã hồi cung rồi đúng không? Nhiều năm không thấy, người ta đã nhớ nhung con da diết. Con khó khăn lắm mới tiến cung một lần, hay lát nữa gặp mặt người ta đi!?”