Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59-60
Chương 59: Mưu đồ riêng
Lúc Tô Mạch Ức trở về Đại Lý Tự đã gần giờ Tý.
Ngày mai là ngày hoàng cung gia yến, hắn muốn dẫn Lâm Vãn Khanh vào cung, nghĩ là không có dư thời gian đi xử lý công việc. Hắn bèn đến viện của mình trước, sắp xếp chuyện Vĩnh Huy đế bàn giao đàng hoàng.
Bên ngoài im ắng, trong viện lá trúc xào xạc, như tiếng mưa triền miên.
Từ lúc từ Hồng Châu trở về, Ti Ngục cũng không biết làm sao, suốt ngày ủ rũ, không phải nằm ở cổng viện thì là nằm trong căn nhà nhỏ của mình. Chỉ có lúc tản bộ lại phấn khởi khác thường, hơn nữa mỗi lần nhất định sẽ kéo hắn đi về phía viện của Lâm Vãn Khanh.
“Ti Ngục.” Tô Mạch Ức buông thứ trong tay xuống, đi đến trong viện, nhìn thức ăn và nước uống trong bát của nó.
Vẫn chưa động vào.
Không phải con chó ngốc này bị bệnh rồi chứ?
Ti Ngục nằm trên đất, chỉ mở mí mắt, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Tô Mạch Ức có chút lo lắng, ngồi xổm xuống xoa đầu nó, lại kiểm tra mũi và răng của nó một chút.
Không phát hiện vấn đề gì.
Thế là hắn khó hiểu nói: “Muốn đi tản bộ sao?”
“Gâu gâu.” Ti Ngục vừa nghe tản bộ, cả người đều phấn chấn, trực tiếp bắn từ trên đất dậy, phấn khích đến không giống bệnh chút nào.
Tô Mạch Ức nhíu mày, dắt Ti Ngục ra ngoài viện của mình, suy nghĩ ngày mai sau khi từ gia yến trở về, phải tìm một thú y đến khám xem.
Màn đêm im ắng, sau khi Đại Lý Tự nghỉ, chỉ có một số nha dịch luân phiên đi tuần, vì thế trên đường cũng không thấy bao nhiêu người.
Quả nhiên Ti Ngục vẫn dắt Tô Mạch Ức đi về phía Lâm Vãn Khanh ở, một người một chó dừng dưới khung gỗ bò đầy hoa Tử Đằng, không ai bảo ai mà nghe ngóng tình hình trong viện.
Ánh đuốc trong phòng còn chưa tắt, Tô Mạch Ức cảm thấy kỳ lạ, bởi vì nhiều ngày đến nay, đây vẫn là lần đầu giờ Tý hắn qua mà Lâm Vãn Khanh vẫn chưa ngủ.
Chẳng lẽ là vì gia yến ngày mai, nàng không ngủ được?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dâng lên chút ngọt ngào.
Thế là hắn bèn tiện tay chỉnh đốn ngọc quan trên đầu, còn sửa sang cẩn thận vạt áo và đai lưng lại lần nữa. Lúc nhấc chân muốn cất bước, Tô Mạch Ức phát hiện Ti Ngục cũng đang cúi đầu, sau khi quan sát bản thân một hồi thì đứng dậy, lắc lông trên người xù ra một chút, thoạt nhìn càng thêm uy phong lẫm liệt.
“…” Hắn nhếch miệng, ôm tâm trạng phức tạp đẩy cửa Lâm Vãn Khanh ra.
Cảnh tượng trước mắt làm hắn bất ngờ.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, bốn cái đầu cùng nhau quay lại, tám con mắt nhìn không chớp mắt. Lâm Vãn Khanh, Lương Vị Bình, Tiểu Bạch, còn có một hồ nữ chưa từng gặp qua…
Lâm Vãn Khanh hẳn là vừa tắm xong, tóc dài buông xõa trên vai, đuôi tóc còn chút nước ướt sũng. Dáng vẻ lười biếng lại mê người, mang chút thoải mái của một con mèo.
Ti Ngục ngoan ngoãn đi đến dưới chân Lâm Vãn Khanh, nằm xuống, dùng đầu cạ vào đầu gối nàng, hai con mắt chó sáng ngời, đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch.
Tô Mạch Ức bị trạng thái chó liếm của Ti Ngục kích động, lập tức dời ánh mắt khỏi người Lâm Vãn Khanh.
Đào kép thì thôi đi, Lương Vị Bình nửa đêm không ngủ, chạy đến chỗ nàng làm gì?
“Đại nhân…” Lâm Vãn Khanh nhìn thấy mặt Tô đại nhân đen như mực, hai con mắt phượng híp lại, giống như hóa thành hai lưỡi dao sắc bén, muốn lột da rút xương Lương Vị Bình.
Nhưng lời giải thích còn chưa nói ra, đã bị Tô Mạch Ức mang chút tức giận chất vấn cắt ngang: “Bọn họ ở đây làm gì?”
“Ty chức…”
Lương Vị Bình mới ngẩng đầu lên, đã bị Tô Mạch Ức trừng mắt nhìn: “Bổn quan không hỏi ngươi.”
Dứt lời hắn xoay người nhìn về phía Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh vội vàng nói một lượt chuyện trên phố hôm nay với Tô Mạch Ức, lại nói thêm: “Dẫn bọn họ về Đại Lý Tự, là sợ bây giờ ra ngoài lại bị ám vệ để ý.”
Lúc này sắc mặt của Tô Mạch Ức mới tốt một chút.
Hắn gỡ một viên ngọc giác từ bên hông, đưa cho hai người nói: “Cầm lấy cái này đi tìm nha dịch canh giữ cổng, bảo bọn họ đưa các ngươi trở về.”
Lương Vị Bình hết sức phấn khởi nhận lấy, nhưng đào kép lại không nhúc nhích.
Lâm Vãn Khanh lập tức kéo lấy tay áo Tô Mạch Ức, nói với giọng ấm áp: “Lai Lạc là bị người ta bán đến đất Nam, trước đó thân rơi vào thanh lâu, bây giờ không dễ gì trốn ra, cũng không có nơi để đi. Nếu đưa nàng ấy về phố, không dám đảm bảo Trần nhị công tử kia sẽ không đến tìm nàng ta gây rắc rối. Hôm nay chúng ta cũng xem như giúp nàng ấy…”
“Lâm Vãn Khanh.” Tô Mạch Ức cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu lạnh lùng: “Nàng tự ý dẫn những người không liên quan vào Đại Lý Tự thì thôi đi, chẳng lẽ bây giờ còn coi chỗ này thành chỗ thu nhận hay sao?”
Lâm Vãn Khanh bĩu môi.
Nàng biết, mỗi lần Tô Mạch Ức gọi cả tên của nàng là thật sự tức giận rồi.
Nhưng…
Nàng ngẩng đầu nhìn nữ tử quần áo mỏng manh trước mặt. Hôm nay đã là đầu tháng mười, Thịnh Kinh ở phía Bắc, khí hậu lạnh lẽo. Mấy trận mưa thu xuống đã có dấu hiệu vào đông rồi, nhưng nàng ta vẫn mặc một cái áo mỏng, lúc nãy ngồi trong phòng cũng lạnh đến run cầm cập.
Nếu đuổi nàng ta đi, quả thật Lâm Vãn Khanh không chịu được.
Thế là, nàng có chút khó xử ra hiệu cho Lương Vị Bình và Lai Lạc ra ngoài trước, xoay người kéo Tô Mạch Ức đến ngồi trên thạp bên cạnh.
Hắn vẫn rất tức giận, lạnh mặt rót trà, cũng không nhìn nàng.
Lúc có việc cầu cứu, Lâm Vãn Khanh cũng học được cách khéo léo. Nàng nhanh tay nhanh mắt cướp chén trà trong tay Tô đại nhân, lại cầm ấm trà bên cạnh lên.
Nước trà tí tách, màu sắc nhàn nhạt, dưới ánh đuốc, ngón tay thon dài, trắng trẻo của mỹ nhân tựa như ngọc mài, lộ ra trong làn hơi nước mờ mịt, hai tay dâng trà đến trước mặt Tô Mạch Ức.
Bỗng chốc nhịp tim có chút loạn, nhưng Tô đại nhân luôn bình tĩnh vẫn cố kiềm chế.
Hắn im lặng, không lên tiếng mà nhận lấy chén trà, buồn bực nhấp một ngụm.
Lâm Vãn Khanh bên cạnh quan sát sắc mặt hắn một cách cẩn thận, cố tình đến gần một chút.
“Đại nhân…” Nàng kéo dài giọng điệu, mềm mại, giống như bày tỏ cầu xin tha sau một đêm kiều diễm, như khi vô cùng mệt mỏi mới có.
Tô Mạch Ức cảm thấy trước lồng ngực như có thêm một con mèo, dùng móng vuốt lông lá cào lên trái tim hắn.
“Đại Lý Tự không thể nhận, phủ Thế tử cũng có thể tìm một vài việc cho nàng ta làm chứ?”
Tô Mạch Ức không quan tâm đến nàng, miệt mài uống trà.
“Đại nhân…” Nàng thấy vẻ mặt của Tô Mạch Ức đã dịu đi một chút, nghiêng người sát lại hắn, giây tiếp theo bèn kéo tay hắn ở dưới tay áo lên.
Lòng bàn tay Tô đại nhân sớm đã đầy mồ hôi.
Lâm Vãn Khanh cắn môi ngửi được mùi hy vọng, giơ ngón trỏ ra, cào nhẹ trong lòng bàn tay to lớn của hắn.
“Nhị công tử kia đúng là rất kiêu ngạo, nếu hôm nay không phải là Lai Lạc, e rằng những ám vệ kia của hắn ta sẽ thật sự làm hại ta và Lương huynh ừm… Lương Vị Bình…”
Dứt lời, Lâm Vãn Khanh đặt cẳng chân lên chân Tô Mạch Ức, sau đó kéo ống quần ra, lộ ra đầu gối sưng đỏ.
“Ngài xem, ngã trầy da hết rồi.”
“Hắn làm?” Đột nhiên giọng điệu Tô Mạch Ức lạnh lùng.
“Ừ ừ!” Lâm Vãn Khanh gật đầu, tủi thân: “Bọn họ còn dùng đao.”
Tô Mạch Ức nghe vậy hơi thở trở nên nặng nề, trên mặt bình tĩnh lại trầm hơn ba phần.
Lâm Vãn Khanh sợ hắn nghĩ lệch lạc, vội vàng xoay người ôm lấy eo hắn, chui vào lõm cổ hắn nói: “Ngài biết ta chưa từng muốn nợ ân huệ. Bây giờ khả năng có hạn, không báo đáp Lai Lạc được, ta chỉ có đại nhân, cho nên chỉ có thể xin đại nhân giúp đỡ.”
Cũng không biết là câu nào đã chạm phải Tô Mạch Ức, Lâm Vãn Khanh cảm thấy dường như hơi thở của hắn đã nóng hơn một chút, dưới ánh sáng mờ trong phòng, thậm chí có thể thấy được ngực hắn nhấp nhô không yên.
“Chỉ có thể xin ta giúp đỡ?” Hắn hỏi, rũ mắt nhìn nàng.
Lâm Vãn Khanh ngây người, có thể nhìn ra một tia vui vẻ ở trong mắt hắn, nàng lập tức gật đầu ngốc nghếch.
Tô Mạch Ức nhìn dáng vẻ nịnh hót lấy lòng của nàng, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Lần trước thấy nàng như vậy, lúc còn “hoặc tâm”, trái lại bây giờ nàng dám làm càn trước mặt hắn rồi.
Lâm Vãn Khanh thấy hắn cười, cũng không nói gì. Chỉ xem như hắn đã ngầm thỏa thuận rồi, lại lo hắn sẽ nuốt lời, dứt khoát gọi ra phía bên ngoài: “Lai Lạc, Tô đại nhân đồng ý rồi, mau vào đa tạ đại nhân.”
“…” Tô đại nhân bị tiền trảm hậu tấu, thoáng chốc cảm thấy hơi đứng tim.
Nhưng lời này do nàng nói, nếu bây giờ bản thân nuốt lời, khó tránh mất khí phách với một nữ nhân.
Chung quy Thế tử phủ to nghiệp lớn, muốn che chở ai cũng chỉ cần một câu, Tô Mạch Ức cũng không so đo với nàng, gật đầu nhận lời.
Cuối cùng đêm cũng tĩnh mịch, Tô Mạch Ức thay quần áo, sau khi rửa mặt chải đầu thì tựa vào đầu giường đọc sách theo thường lệ, đợi Lâm Vãn Khanh vắt khô tóc.
Đợi nàng leo lên giường, đã sắp qua giờ Tý.
Đương nhiên Tô Mạch Ức cúi người qua, đè nàng ở dưới.
“Đại nhân, ngài làm gì vậy?” Lâm Vãn Khanh dùng tay chống lồng ngực hơi hở ra dưới vạt áo của hắn, vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Tô Mạch Ức hơi cong khóe miệng, cười hỏi lại: “Nàng nói xem? Từ Hồng Châu trở về, ta luôn bận rộn, chúng ta đã bao lâu chưa…”
“Nhưng ta tới tháng rồi.” Lâm Vãn Khanh chớp mắt, vô cùng thành thật.
Lúc này Tô Mạch Ức nhớ đến, tính toán thời gian, hình như quả thật của nàng là mấy ngày nay.
Cho nên, vừa rồi nàng vì Lai Lạc mà mềm mỏng, khiêu khích một phen, là hoàn toàn không muốn “dùng sắc cho mưu đồ riêng”.
Tô Mạch Ức lập tức cảm thấy lồng ngực càng buồn phiền.
Lâm Vãn Khanh thấy hắn nhận thua, lén cong khóe miệng, ngồi dậy in một nụ hôn lên bên môi hắn, nói: “Đại nhân cả ngày làm việc vất vả, nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải, mau ngủ thôi.”
Nói xong bèn tắt đèn, xoay đầu ngủ đi, để lại một cái ót “qua cầu rút ván” cho hắn.
Tô Mạch Ức: “…”
Hôm sau là gia yến trong cung mà Thái hậu nhắc qua trước đó.
Bởi vì thân phận của Lâm Vãn Khanh không thích hợp công khai, vì vậy lần này Thái hậu chỉ mở tiệc chiêu đãi số ít dòng họ bà ta xem trọng nhất trong hoàng thất, ngay cả tần phi hậu cung cũng chỉ có Hoàng hậu và Tứ phi có thể tham gia.
Sáng sớm Tô Mạch Ức vẫn phải thượng triều, nhưng trước khi hắn đi đã dặn dò Lâm Vãn Khanh sớm đến phủ Thế Tử đợi hắn.
Đợi hắn từ Tuyên Chính điện trở về phủ Thế Tử đón nàng, Lai Lạc đang trang điểm cho nàng.
Hôm nay nàng đã chọn một bộ quần áo tề hung màu huyên thảo, phối với đại tụ sam vân tối màu xanh nhạt trang nhã, đậm nhạt vừa phải, như mây nhẹ rời núi. Son môi cũng là màu san hô nhẹ nhàng, xứng với làn da trắng ngần như ngọc của nàng, vô cùng đoan trang, nhưng cũng không mất đi vẻ thanh tú và xinh đẹp.
Tô Mạch Ức nhìn đến ngây người.
“Đại nhân.” Lâm Vãn Khanh nhìn thấy hắn ở trong gương, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Tô Mạch Ức giả vờ dời tầm mắt đi, mang tai thầm đỏ lên trước sau như một.
“Có thể đi rồi.”
Hắn bước qua, cầm lấy tay nàng sưởi ấm, choàng một chiếc áo khoác da cáo trong tay lên người nàng, lại nhét thủ lô có nhiệt độ vừa đủ vào lòng nàng.
Xe ngựa dừng bên ngoài Huyền Vũ môn, Tô Mạch Ức dắt tay Lâm Vãn Khanh, dẫn theo một đám cung nhân, đi bộ đến Lân Đức điện.
Đầu đông, gió đêm lạnh giá.
Nhưng đại điện nguy nga trước mặt, đèn đuốc rực rỡ, vô số đèn lồng hình quả dưa chiếu rọi những làn sóng xanh biếc của Thái Dịch Trì, tựa như những vì sao dày đặc. Trong hàng người, trái lại có một cảm giác đi dạo dưới trời sao.
Bỗng nhiên Lâm Vãn Khanh có một cảm giác không chân thật, bước chân đi theo Tô Mạch Ức bỗng chậm lại.
“Sao vậy?” Hắn dừng lại hỏi nàng.
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, cười nói: “Không có gì, chỉ là đi đến mức chân có chút mỏi.”
Dứt lời, nàng bưng thủ lô, lại cúi đầu muốn đi về phía trước.
“Đợi đã.” Tô Mạch Ức gọi nàng lại, chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt rơi trên búi tóc của nàng.
“Sao thế?” Lâm Vãn Khanh không nhìn thấy, chỉ có thể sờ một cách lúng túng, nhưng giữa chừng bị Tô Mạch Ức kéo lấy tay.
“Trâm ngọc ở phía sau hơi lỏng.” Tô Mạch Ức nói: “Ta cắm lại cho nàng, nàng xoay qua đi.”
“Ờ.” Lâm Vãn Khanh nghe lời xoay lưng qua, cúi đầu xuống.
Trong một mảng cảm giác lạnh lẽo, Lâm Vãn Khanh có thể cảm thấy Tô Mạch Ức đã đến gần, từng hơi thở nóng rực của hắn khẽ vuốt ve sau cổ nàng, có chút nhột.
Nàng né về phía trước.
Ngay sau đó, hai cánh môi mềm mại, ấm áp, nhẹ nhàng rơi trên sau gáy nàng.
Cả người Lâm Vãn Khanh run lên.
“Ngài!”
Nàng hoàn toàn không ngờ được, Tô đại nhân luôn đứng đắn lại hôn nàng trước tình cảnh như vậy, nàng lập tức đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận.
Vì vậy chỉ có thể dùng một tay che sau gáy lại, vừa liếc nhìn những cung nhân đi theo đứng bên cạnh kia.
May mà người trong hoàng cung, suy cho cùng là những người đã được huấn luyện bài bản. Bình thường đều sẽ tị húy, không nhìn thẳng mặt với hoàng thân và khách quý, lúc nãy những người đó chỉ đi theo dọc đường, trái lại không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng vẫn quá ngượng ngùng rồi.
Lâm Vãn Khanh nhất thời nghẹn lời, nhìn gương mặt Tô Mạch Ức cũng đỏ bừng như nàng kia, đã “Ngài” cả buổi, cũng không thể nói hết lời phía sau.
“Được rồi.” Tô Mạch Ức kéo bàn tay che cổ của nàng xuống, nói: “Có ta đây, đừng sợ.”
Chương 60: Gia yến
“Ờ…” Lâm Vãn Khanh cúi đầu, cảm giác thấp thỏm trong lòng đã tốt hơn một chút.
Hai người cùng nhau đi đến Tiểu Hoàng Môn, vào Lân Đức điện.
Ánh đuốc trong điện sáng rực, tựa như ban ngày. Dưới đèn cung đình, trước gió mát, những làn sóng xanh biếc, cao lương mỹ vị, ngọc dịch quỳnh tương, sắc mặt khách khứa đỏ bừng, đều đã say ngà ngà.
Lâm Vãn Khanh không dám nhìn xung quanh, sau khi đi vào chỉ lặng lẽ nhìn chỗ ngồi đầu tiên một cái.
Trong hoàng thân, dòng họ, nàng chỉ từng gặp Thái hậu và Vệ Thù. Hình như hai người chưa đến, trái lại phụ nhân mặc hán phục ngồi nói cười cùng đám cung phi bên cạnh.
Lúc này, một Hoàng Môn nội thị khom người, ghé bên tai bà ấy nói gì đó.
Bà ấy lập tức nhìn qua phía Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức.
“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Tô Mạch Ức đến gần, hành lễ với Hoàng hậu, Lâm Vãn Khanh cũng cúi đầu theo.
“Ôi, mau đứng lên.” Hoàng hậu cười, đưa tay tỏ ý bọn họ miễn lễ, lại nói: “Hoàng tổ mẫu của ngươi sẽ đến ngay, các ngươi ngồi trước đi.”
Nói xong bà ấy gọi nhũ nương đến, bảo bà ta đưa một đĩa bánh bơ sữa đến trước mặt mình.
“Thế tử, cô nương.” Nhũ nương đặt đĩa bánh bơ sữa lên bàn nói: “Nương nương biết thế tử thích bánh bơ sữa, đây là món nương nương đích thân bảo tiểu trù phòng của Thừa Hoan điện làm, thế tử xem xem có thích…”
Lời còn chưa nói xong đã bị đứt đoạn trong cổ họng, tay của nhũ nương mềm nhũn, đĩa bánh bơ sữa kia đã lăn long lóc xuống đất.
Hai người đều sững sờ, nhưng ngẩng đầu thấy nhũ nương nhìn Lâm Vãn Khanh, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ôi! Nhìn lão nô chân tay vụng về này.” Nhũ nương lấy lại tinh thần, luống cuống giải thích: “Lão nô đi lấy thêm một đĩa nữa.”
Lúc này ngoài điện vang lên tiếng la thông báo của Đại Hoàng Môn, Thái hậu đã đến.
Mọi người đều quỳ xuống hành lễ.
Bà ta tiến vào tùy ý chào hỏi vài câu, bèn bảo mọi người bình thân, ngược lại ánh mắt bắt đầu tìm kiếm trong đoàn người.
“Hoàng tổ mẫu.” Tô Mạch Ức dẫn Lâm Vãn Khanh đi qua, khéo léo gọi bà ta một tiếng.
Thái hậu vừa nghe, lần đầu tiên không chú ý đến Tô Mạch Ức, hai mắt cười như không cười mà rơi vào Lâm Vãn Khanh, tựa như sắp nhìn nàng thành một đóa hoa.
Lần đầu gặp mặt, bà ta chỉ biết nổi giận, chỉ liếc nhìn Lâm Vãn Khanh.
Bây giờ gặp lại mới phát hiện, quả thật nữ tử trước mặt là mỹ nhân hiếm thấy, đứng bên cạnh Tô Mạch Ức, ai cũng phải khen một câu trai tài gái sắc.
Bà ta nhìn một lát mới di chuyển ánh mắt, nhìn sang Tô Mạch Ức, không hài lòng than thở một câu: “Xem như mắt ta mù.”
Tô Mạch Ức giả vờ không nghe thấy, đỏ tai dìu bà ta về chỗ ngồi.
Nhưng Thái hậu không để hắn dìu: “Hiếm khi con vào cung một chuyến, nhiều khi con cũng không gặp những dòng họ này nhỉ?”
Tô Mạch Ức ngơ ngác, không nhúc nhích, nhưng bị Thái hậu trở tay đẩy một cái: “Con đi chào hỏi thúc thúc, bá bá, thẩm thẩm và các họ hàng, ai gia có Lâm cô nương dìu.”
“Cũng không thân lắm, có gì để hỏi thăm.” Tô Mạch Ức không đi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Lâm Vãn Khanh.
Thái hậu liếc hắn, uy hiếp nói: “Đi hay không?”
Một giọng điệu “nếu con dám từ chối, thì đừng nghĩ đến việc lấy vợ.”
Vẻ mặt Tô Mạch Ức do dự, không tình nguyện.
“Đại nhân.” Lâm Vãn Khanh đứng ra giải vây, nở một nụ cười thoải mái với hắn: “Thái hậu nói đúng, chính vì không thân mới cần thân thiết hơn.”
Ngụ ý chính là bảo hắn mau đi.
Tô Mạch Ức nhìn Lâm Vãn Khanh hồi lâu, sau khi xác định bản thân nàng thật sự có thể mới lạnh mặt mà đi một cách vô cùng không tình nguyện.
Thái hậu kéo tay Lâm Vãn Khanh lên, đặt vào khuỷu tay mình nói: “Dìu ta, đi đến quan cảnh đài phía trước.”
Lân Đức điện xây trên một con dốc nhỏ bên cạnh Thái Dịch Trì, ba mặt đều không xây tường, cao đài trống trải phía trước vào lúc đón sóng xanh, gió và nắng, là nơi thưởng cảnh tốt.
Hai người lặng lẽ đi một đoạn, Thái hậu không nói gì, Lâm Vãn Khanh cũng không dám mở miệng, vì vậy cứ thấp thỏm đi trên đường.
Đến khi đi xa đám người, Thái hậu mới nhẹ giọng hỏi: “Ta nghe Cảnh Triệt nói, ngươi không muốn ngày thành thân quá gấp?”
Trong lòng Lâm Vãn Khanh run lên, tay dìu Thái hậu hơi run rẩy.
“Vâng, là, là vì dân nữ…”
“Đây là chuyện của ngươi và Cảnh Triệt.” Thái hậu cắt ngang lời của nàng: “Ngươi không cần giải thích với ta.”
Bỗng chốc bà ta dừng bước chân, xoay người nhìn lại ánh đèn sáng rực kia, trong ánh mắt nhuộm chút sâu thẩm, như đã rơi vào hồi ức gì đó.
“Tuy rằng Cảnh Triệt thường lạnh lùng, đối với mọi người cũng không nể tình làm sao, nhưng nó lại là một đứa trẻ vô cùng xem trọng tình cảm.”
Lâm Vãn Khanh ngây người, không tiếp lời.
Thái hậu thở dài, nói tiếp: “Lúc nó còn chưa đầy ba tuần tuổi, phụ thân đã tử trận ở biên quan. Lúc nhỏ, nó thường khóc trong mơ mà tỉnh giấc, ầm ĩ đòi phụ thân. Nhưng sau đó, lúc An Dương chết, nó tám tuổi. Ai gia nhận nó ở bên mình, nhưng nó chưa từng khóc một lần nào.”
“Ai gia hỏi nó, tại sao nhớ mẫu thân lại không khóc? Nó nói bởi vì nếu nó khóc, ai gia sẽ lo lắng. Mẫu thân đã không trở về nữa, nó không muốn khiến ai gia thấy cảnh thương tình, càng không muốn khiến ai gia lo lắng.”
Giọng Thái hậu nghẹn ngào, lập tức nắm lấy tay Lâm Vãn Khanh: “Đứa ngoại tôn này của ai gia, thật sự rất giống mẫu thân nó. Hiểu chuyện, trọng tình, một khi nó muốn đối tốt với ai, thì nhất định là một đời một kiếp. Nó sẽ tự mình chịu tất cả cực khổ, bảo vệ người quan tâm trong lòng.”
“Cho nên khi nó nói muốn lấy ngươi, ai gia không hỏi gì cả, bởi vì ai gia biết, hỏi gì cũng vô ích. Nhưng…”
Thái hậu xoay qua, nhìn Lâm Vãn Khanh, trong bóng đêm, đôi mắt nhìn thế sự đã lâu, thấy rõ từng li từng tí kia tựa như hóa thành hai cây đục, muốn đào nàng ra để nhìn cho rõ.
“Ai gia biết ngươi không trao trọn chân tình, ngươi còn có chuyện giấu nó.”
“Thái hậu…” Con ngươi của Lâm Vãn Khanh chấn động mạnh, một luồng ớn lạnh chạy từ từ sống lưng đến trái tim, nàng nghe thấy giọng của bản thân run rẩy.
Thái hậu không có ý ép nàng nói ra sự thật, chỉ xua tay với nàng, vỗ về: “Ai gia không có ý gì khác, nói những lời này cũng chỉ là muốn khiến cho ngươi hiểu hai chuyện. Bây giờ Cảnh Triệt thật sự không có bất kỳ phòng vệ nào với ngươi, trao cả trái tim rồi, lúc này ngươi muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.”
“Nhưng mà, ai gia cũng muốn ngươi biết, nó là đứa trẻ ai gia nhìn lớn lên, dồn hết tâm sức vào. Nếu ngươi dám có bất kỳ bất lợi nào với nó…” Thái hậu dừng một chút, trong giọng điệu nhuộm một chút lạnh lùng và độc đoán của người trông triều đình đã lâu: “Ai gia cũng có cách, khiến ngươi sống không bằng chết.”
Tuy là thời tiết đầu đông, lời nói của Thái hậu cũng đủ để làm cho lưng Lâm Vãn Khanh toát một mảng mồ hôi.
Nàng hồi phục tâm trạng hỗn loạn một chút, thử thăm dò nói: “Công chúa An Dương chết, là đả kích rất lớn với ngài ấy sao?”
Thái hậu không phủ nhận, chỉ nói: “Đứa trẻ tám tuổi, trong một buổi tối đã trở thành dáng vẻ người lớn. Sự kiêu căng và ham chơi lúc trước đã không còn, mỗi ngày từ sáng đến tối chỉ làm một chuyện, thuộc lòng tất cả sách vở Hình Ngục Đoạn Luật của Nam Triều mấy lần.”
“À…” Lâm Vãn Khanh cảm thấy trong lòng lạnh đi một chút, lại hỏi: “Vậy… Ngài ấy hẳn rất hận người hại chết mẫu thân ngài ấy nhỉ?”
Thái hậu dừng lại, giống như cảm thấy nàng đã hỏi một câu kỳ lạ, nhưng cũng chỉ lên tiếng trả lời: “Thù giết mẹ, nói không hận là giả. Nhiều năm như vậy rồi, ai gia cũng không hoàn toàn bỏ xuống được, huống chi là nó chứ?”
Huống chi là hắn.
Một câu hỏi lại, gần như cắt đứt tất cả may mắn của Lâm Vãn Khanh.
Gió đêm mùa đông kéo đến, bỗng chốc đèn cung đình trên cao đài tắt vài cái, xung quanh tối sầm đi.
Đêm tối hình thành cái lồng, vây hãm lấy nàng.
Thái hậu muốn nàng đừng gây bất lợi cho Tô Mạch Ức, nhưng bây giờ xem ra, nàng thật sự không biết, rốt cuộc giấu hắn tất cả có xem như là bất lợi không. Hay là thẳng thắn với hắn, nhưng mắt thấy hắn vướng bận giữa tình yêu và thù hận mới phải.
Trong Lân Đức điện, bóng dáng mặc cẩm bào màu xanh nhạt kia đứng dưới đèn, cũng nhìn về bọn họ bên này.
Gió thổi góc áo hắn lên, vạt áo nhấp nhô như ánh trăng di động.
Hình như hắn thấy được nàng, dừng lại một chút, khẽ gật đầu về phía nàng, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Lại lần nữa, Lâm Vãn Khanh cảm thấy Tô Mạch Ức cách nàng rất xa.
Hắn luôn là tiên nhân đi với mây, mà nàng chỉ là một phàm phu thuộc về thế tục.
“Đi thôi.” Thái hậu vỗ tay nàng, cười nói: “Đừng để Cảnh Triệt đợi sốt ruột.”
Trăng đã lên đỉnh, đèn cung đình đã tắt dần.
Một bữa gia yến, cuối cùng đã dùng xong một cách hòa thuận vui vẻ.
Ban đêm hơi lạnh, thủ lô của Lâm Vãn Khanh cũng không có ích gì. Trên xe ngựa, Tô Mạch Ức kéo khoác ngoài của mình ra, ôm lấy cả người Lâm Vãn Khanh vào trong, chỉ lộ ra một cái đầu.
Lâm Vãn Khanh đầy tâm sự, được hắn thình lình ôm lấy như vậy, vô thức chột dạ muốn tránh, nhưng bị Tô Mạch Ức ấn lấy eo.
“Còn lạnh không?” Hắn hỏi, hơi thở nóng bừng sát bên tai.
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, tâm trạng vẫn không làm sao tốt lên được.
“Hôm nay hoàng tổ mẫu đã nói những gì với nàng?” Hắn tiếp tục truy hỏi, giọng điệu nghiêm túc xen lẫn lo lắng.
Lâm Vãn Khanh ngẩn người, vừa đùa vừa nghiêm túc nói: “Người nói ngài ngoài lạnh trong nóng, bây giờ đã quyết một lòng với ta, bảo ta tốt với ngài một chút.”
Quả nhiên Tô Mạch Ức vừa nghe đã sởn cả tóc gáy, không hài lòng nói: “Người già rồi, đầu óc không còn minh mẫn, nàng đừng tin người!”
“Đừng tin phần nào?” Lâm Vãn Khanh hỏi, cố gắng giữ sự ổn định trong giọng nói: “Đừng tin ngài quyết một lòng, hay là đừng đối tốt với ngài một chút?”
Tô Mạch Ức bị câu hỏi này làm nấc nghẹn, nghĩ mãi mới nói: “Đối tốt với ta một chút… vẫn được.”
Lâm Vãn Khanh bị bộ dạng ngang bướng của hắn chọc cười, hỏi lại: “Vậy phải thế nào mới xem là đối tốt với ngài?”
Cánh tay ôm lấy nàng phút chốc run lên, Lâm Vãn Khanh cảm thấy lồng ngực áp sát kia đã nóng lên một chút, nhấp nhô càng nhanh.
Tô Mạch Ức trì hoãn giây lát, giống như đang hệ thống lại ngôn ngữ. Sau đó sát đến bên tai nàng, thấp giọng nói một câu.
“Ngài!” Lâm Vãn Khanh không dám tin, một gương mặt trắng nõn, óng ánh chỉ trong phút chốc đã nóng lên.
Nàng quay đầu nhìn Tô Mạch Ức, một đôi mắt đẹp liếc vòng tròn, oán trách nói: “Đường đường là Tòng tam phẩm Đại Lý Tự Khanh sao có thể nói ra chuyện kia… chuyện kia…”
Nàng càng nói, mặt nàng càng đỏ, cuối cùng dứt khoát cúi đầu không nhìn tên “Đăng đồ tử”* khoác lớp da mệnh quan triều đình này nữa.
*Đăng đồ tử: tên háo sắc
Thật không biết, Tô đại nhân đoan chính lại hiền lành trước kia đi đâu rồi. Chẳng lẽ là bị thứ dơ bẩn gì bám thân hay sao?
Tô Mạch Ức nhìn nàng cười: “Khanh Khanh không thích nghe cái này, vậy ta nói cái khác.”
Nói xong lại đến gần.
“A! Ngài tránh ra!”
Lâm Vãn Khanh bất lực, nhưng hai tay bị người ta bắt lấy, muốn che lỗ tai cũng không được.
“Ngài không biết xấu hổ! Tô Mạch Ức! Tô Mạch Ức nói bừa gì vậy! Im miệng! Im! A!”
Tô Mạch Ức thấy cuối cùng nàng đã lộ ra chút nụ cười, bèn thu lại suy nghĩ trêu đùa nàng, kề bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng chuẩn bị động thủ với Tống Chính Hành rồi.”
Lâm Vãn Khanh nghe xong sửng sốt, ngẩng đầu có chút không dám tin nhìn về ánh mắt của Tô Mạch Ức.
“Có phải Tống Chính Hành vừa quy án, thì những chuyện phiền lòng kia của nàng cũng không còn?” Hắn hỏi, mang chút cẩn thận thăm dò.
Nhịp tim Lâm Vãn Khanh ngưng trệ chốc lát.
Hóa ra, hắn sớm đã đoán được nội dung trò chuyện của Thái hậu và nàng, biết rõ vừa rồi cố hỏi cũng chỉ là vì làm cho nàng vui vẻ.
Trong một lúc nàng không biết nói gì, nhìn Tô Mạch Ức hồi lâu không lên tiếng.
Hắn cũng không để ý, lại đến gần bên tai nàng hỏi: “Có phải lúc đó, nàng có thể gả cho ta rồi?”
Lâm Vãn Khanh cố nén cười, không để ý hắn.
“Sau đó, ta có thể…” Hắn lại sáp đến bên tai nàng.
“A! Tên sắc phôi Tô Mạch Ức ngài! Không đứng đắn!”
“Ta không muốn nghe! Ngài im miệng cho ta!”
“Tô, Tô Mạch Ức! A! Ưm… ưm…”
Xe ngựa lảo đảo trên đường phố yên tĩnh không người, để lại người nào đó xấu hổ, tim đập dồn dập dọc đường.
Cuối cùng những buồn bực, sầu não kia lúc nãy đã tan thành mây khói.
Lâm Vãn Khanh vô tình liếc thấy ánh trăng đêm nay, yên tĩnh và lãnh đạm như nước.
Hoàng thượng muốn ra tay với Tống Chính Hành rồi.
Chỉ cần Tống Chính Hành ngã xuống, tuy rằng không nói vụ án của Tiêu gia sửa lại án sai, gột sạch oan khuất, nhưng dù sao cũng không còn là không chút manh mối.
Lúc đó, chỉ cần đợi đến lúc đó, nàng nhất định sẽ thẳng thắn tất cả với Tô Mạch Ức.
Nàng sẽ trao trọn thể xác và trái tim như hắn đối với nàng, không còn giữ lại một chút nào.
*
Sau khi gia yến tan, Hoàng hậu trở về Thừa Hoan điện.
Đã không còn sớm, bà ấy định đi ngủ, bèn sắp xếp vài cung nữ cởi áo, rửa mặt cho bà ấy.
Nhũ nương dẫn bà ấy đến trước gương đồng, tháo trâm ngọc bộ diêu trên búi tóc cho bà ấy.
“Hừ.”
Hoàng hậu bịt da đầu bị xé trúng rồi hừ một tiếng, cuối cùng vẫn không chịu được mà mở miệng.
“Hôm nay ngươi làm sao vậy?” Bà ấy nhìn nhũ nương rũ mắt trong gương, nhíu mày oán trách nói: “Không tập trung, lẽ nào thấy ma.”
Nhũ nương vừa nghe đã không nhịn được, muốn nói lại thôi đưa cho bà ấy một ánh mắt.
Trần Hoàng hậu đã hiểu, vẫy lui trái phải.
Nhũ nương thấy người đều đã đi, cẩn thận đóng cửa sổ lại, sắc mặt nặng nề nói: “Lão nô cảm thấy, cảm thấy cô nương Tô thế tử dẫn theo hôm nay không ổn lắm.”
Sắc mặt Hoàng hậu khẽ nghiêm, xoay người hỏi: “Không ổn ở đâu?”
Nhũ nương chần chừ, hai tay khuấy gốc tay áo, tỏ ra vô cùng lo lắng: “Nương nương còn nhớ, còn nhớ Tiêu Lương Đệ của hai mươi năm trước không?”
Hoàng hậu nghe vậy, quả nhiên biến sắc, quát: “Khi không nhắc tới ả làm gì!”
Nhưng nhũ nương lại kéo bà ấy, nói: “Lúc ả khó sinh mà chết, lão nô có mặt tại đó, nhìn ả dứt hơi thở. Trong nhiều năm sau, chỉ cần trời mưa, khuôn mặt của ả sẽ xuất hiện trong giấc mơ của lão nô… Vì vậy hôm nay vừa thấy cô nương kia, lão nô cứ cảm thấy, giữa lông mày nàng ta có vài nét giống với Tiêu Lương Đệ…”
Hoàng hậu nghe vậy ngây người
Đã hơn mười năm trôi qua, thật ra bà ấy không có ấn tượng gì với một người không thường nghĩ đến. Nhưng được nhũ nương nhắc đến, bà ấy suy nghĩ cẩn thận, dường như thật sự phát hiện ra gì đó, phút chốc thay đổi sắc mặt.
“Ngươi… Ngươi còn nhớ hay không…” Bà ấy run rẩy nắm lấy tay của nhũ nương, cằm run đến sắp không khép lại được: “Trước đây lúc Tiêu gia bị tịch thu tài sản, giết cả nhà, Tiêu Lương Đệ có đứa cháu gái bốn tuổi, không rõ tăm hơi.”
Nhũ nương hít ngược một hơi lạnh.
Khi đó tiên đế và Thái hậu rất phẫn nộ về chuyện này, muốn xử lý Tiêu gia, cho dù một đứa trẻ bốn tuổi chạy trốn, cũng không làm nên chuyện. Vì vậy sau khi truy tìm qua loa một hồi, cũng không có kết quả.
“Ý của nương nương là…” Nhũ nương hỏi một nửa, lại nói: “Đúng đó, nếu lão nô nhớ không nhầm, năm nay cô nương đó vừa tròn mười bảy không lâu, thời gian quả thật cũng trùng khớp. Hơn nữa nghe nói, nàng ta và Thế tử là gặp nhau ở Đại Lý Tự. Chẳng lẽ là…”
“Lộp cộp” vang giòn, trâm ngọc trên tay Hoàng hậu rơi xuống đất, vỡ thành ba khúc.
“Không được…” Bà ấy lẩm bẩm, giống như mất hồn: “Có phải phụ thân có vài môn sinh ở Hộ Bộ và Lại Bộ?”
Nhũ nương đáp một tiếng, gật đầu.
“Vậy ngươi phái người truyền tin đi, bảo ông ấy nhờ người điều tra xem. Phải, phải…”
“Càng nhanh càng tốt!”
Lúc Tô Mạch Ức trở về Đại Lý Tự đã gần giờ Tý.
Ngày mai là ngày hoàng cung gia yến, hắn muốn dẫn Lâm Vãn Khanh vào cung, nghĩ là không có dư thời gian đi xử lý công việc. Hắn bèn đến viện của mình trước, sắp xếp chuyện Vĩnh Huy đế bàn giao đàng hoàng.
Bên ngoài im ắng, trong viện lá trúc xào xạc, như tiếng mưa triền miên.
Từ lúc từ Hồng Châu trở về, Ti Ngục cũng không biết làm sao, suốt ngày ủ rũ, không phải nằm ở cổng viện thì là nằm trong căn nhà nhỏ của mình. Chỉ có lúc tản bộ lại phấn khởi khác thường, hơn nữa mỗi lần nhất định sẽ kéo hắn đi về phía viện của Lâm Vãn Khanh.
“Ti Ngục.” Tô Mạch Ức buông thứ trong tay xuống, đi đến trong viện, nhìn thức ăn và nước uống trong bát của nó.
Vẫn chưa động vào.
Không phải con chó ngốc này bị bệnh rồi chứ?
Ti Ngục nằm trên đất, chỉ mở mí mắt, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Tô Mạch Ức có chút lo lắng, ngồi xổm xuống xoa đầu nó, lại kiểm tra mũi và răng của nó một chút.
Không phát hiện vấn đề gì.
Thế là hắn khó hiểu nói: “Muốn đi tản bộ sao?”
“Gâu gâu.” Ti Ngục vừa nghe tản bộ, cả người đều phấn chấn, trực tiếp bắn từ trên đất dậy, phấn khích đến không giống bệnh chút nào.
Tô Mạch Ức nhíu mày, dắt Ti Ngục ra ngoài viện của mình, suy nghĩ ngày mai sau khi từ gia yến trở về, phải tìm một thú y đến khám xem.
Màn đêm im ắng, sau khi Đại Lý Tự nghỉ, chỉ có một số nha dịch luân phiên đi tuần, vì thế trên đường cũng không thấy bao nhiêu người.
Quả nhiên Ti Ngục vẫn dắt Tô Mạch Ức đi về phía Lâm Vãn Khanh ở, một người một chó dừng dưới khung gỗ bò đầy hoa Tử Đằng, không ai bảo ai mà nghe ngóng tình hình trong viện.
Ánh đuốc trong phòng còn chưa tắt, Tô Mạch Ức cảm thấy kỳ lạ, bởi vì nhiều ngày đến nay, đây vẫn là lần đầu giờ Tý hắn qua mà Lâm Vãn Khanh vẫn chưa ngủ.
Chẳng lẽ là vì gia yến ngày mai, nàng không ngủ được?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dâng lên chút ngọt ngào.
Thế là hắn bèn tiện tay chỉnh đốn ngọc quan trên đầu, còn sửa sang cẩn thận vạt áo và đai lưng lại lần nữa. Lúc nhấc chân muốn cất bước, Tô Mạch Ức phát hiện Ti Ngục cũng đang cúi đầu, sau khi quan sát bản thân một hồi thì đứng dậy, lắc lông trên người xù ra một chút, thoạt nhìn càng thêm uy phong lẫm liệt.
“…” Hắn nhếch miệng, ôm tâm trạng phức tạp đẩy cửa Lâm Vãn Khanh ra.
Cảnh tượng trước mắt làm hắn bất ngờ.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, bốn cái đầu cùng nhau quay lại, tám con mắt nhìn không chớp mắt. Lâm Vãn Khanh, Lương Vị Bình, Tiểu Bạch, còn có một hồ nữ chưa từng gặp qua…
Lâm Vãn Khanh hẳn là vừa tắm xong, tóc dài buông xõa trên vai, đuôi tóc còn chút nước ướt sũng. Dáng vẻ lười biếng lại mê người, mang chút thoải mái của một con mèo.
Ti Ngục ngoan ngoãn đi đến dưới chân Lâm Vãn Khanh, nằm xuống, dùng đầu cạ vào đầu gối nàng, hai con mắt chó sáng ngời, đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch.
Tô Mạch Ức bị trạng thái chó liếm của Ti Ngục kích động, lập tức dời ánh mắt khỏi người Lâm Vãn Khanh.
Đào kép thì thôi đi, Lương Vị Bình nửa đêm không ngủ, chạy đến chỗ nàng làm gì?
“Đại nhân…” Lâm Vãn Khanh nhìn thấy mặt Tô đại nhân đen như mực, hai con mắt phượng híp lại, giống như hóa thành hai lưỡi dao sắc bén, muốn lột da rút xương Lương Vị Bình.
Nhưng lời giải thích còn chưa nói ra, đã bị Tô Mạch Ức mang chút tức giận chất vấn cắt ngang: “Bọn họ ở đây làm gì?”
“Ty chức…”
Lương Vị Bình mới ngẩng đầu lên, đã bị Tô Mạch Ức trừng mắt nhìn: “Bổn quan không hỏi ngươi.”
Dứt lời hắn xoay người nhìn về phía Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh vội vàng nói một lượt chuyện trên phố hôm nay với Tô Mạch Ức, lại nói thêm: “Dẫn bọn họ về Đại Lý Tự, là sợ bây giờ ra ngoài lại bị ám vệ để ý.”
Lúc này sắc mặt của Tô Mạch Ức mới tốt một chút.
Hắn gỡ một viên ngọc giác từ bên hông, đưa cho hai người nói: “Cầm lấy cái này đi tìm nha dịch canh giữ cổng, bảo bọn họ đưa các ngươi trở về.”
Lương Vị Bình hết sức phấn khởi nhận lấy, nhưng đào kép lại không nhúc nhích.
Lâm Vãn Khanh lập tức kéo lấy tay áo Tô Mạch Ức, nói với giọng ấm áp: “Lai Lạc là bị người ta bán đến đất Nam, trước đó thân rơi vào thanh lâu, bây giờ không dễ gì trốn ra, cũng không có nơi để đi. Nếu đưa nàng ấy về phố, không dám đảm bảo Trần nhị công tử kia sẽ không đến tìm nàng ta gây rắc rối. Hôm nay chúng ta cũng xem như giúp nàng ấy…”
“Lâm Vãn Khanh.” Tô Mạch Ức cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu lạnh lùng: “Nàng tự ý dẫn những người không liên quan vào Đại Lý Tự thì thôi đi, chẳng lẽ bây giờ còn coi chỗ này thành chỗ thu nhận hay sao?”
Lâm Vãn Khanh bĩu môi.
Nàng biết, mỗi lần Tô Mạch Ức gọi cả tên của nàng là thật sự tức giận rồi.
Nhưng…
Nàng ngẩng đầu nhìn nữ tử quần áo mỏng manh trước mặt. Hôm nay đã là đầu tháng mười, Thịnh Kinh ở phía Bắc, khí hậu lạnh lẽo. Mấy trận mưa thu xuống đã có dấu hiệu vào đông rồi, nhưng nàng ta vẫn mặc một cái áo mỏng, lúc nãy ngồi trong phòng cũng lạnh đến run cầm cập.
Nếu đuổi nàng ta đi, quả thật Lâm Vãn Khanh không chịu được.
Thế là, nàng có chút khó xử ra hiệu cho Lương Vị Bình và Lai Lạc ra ngoài trước, xoay người kéo Tô Mạch Ức đến ngồi trên thạp bên cạnh.
Hắn vẫn rất tức giận, lạnh mặt rót trà, cũng không nhìn nàng.
Lúc có việc cầu cứu, Lâm Vãn Khanh cũng học được cách khéo léo. Nàng nhanh tay nhanh mắt cướp chén trà trong tay Tô đại nhân, lại cầm ấm trà bên cạnh lên.
Nước trà tí tách, màu sắc nhàn nhạt, dưới ánh đuốc, ngón tay thon dài, trắng trẻo của mỹ nhân tựa như ngọc mài, lộ ra trong làn hơi nước mờ mịt, hai tay dâng trà đến trước mặt Tô Mạch Ức.
Bỗng chốc nhịp tim có chút loạn, nhưng Tô đại nhân luôn bình tĩnh vẫn cố kiềm chế.
Hắn im lặng, không lên tiếng mà nhận lấy chén trà, buồn bực nhấp một ngụm.
Lâm Vãn Khanh bên cạnh quan sát sắc mặt hắn một cách cẩn thận, cố tình đến gần một chút.
“Đại nhân…” Nàng kéo dài giọng điệu, mềm mại, giống như bày tỏ cầu xin tha sau một đêm kiều diễm, như khi vô cùng mệt mỏi mới có.
Tô Mạch Ức cảm thấy trước lồng ngực như có thêm một con mèo, dùng móng vuốt lông lá cào lên trái tim hắn.
“Đại Lý Tự không thể nhận, phủ Thế tử cũng có thể tìm một vài việc cho nàng ta làm chứ?”
Tô Mạch Ức không quan tâm đến nàng, miệt mài uống trà.
“Đại nhân…” Nàng thấy vẻ mặt của Tô Mạch Ức đã dịu đi một chút, nghiêng người sát lại hắn, giây tiếp theo bèn kéo tay hắn ở dưới tay áo lên.
Lòng bàn tay Tô đại nhân sớm đã đầy mồ hôi.
Lâm Vãn Khanh cắn môi ngửi được mùi hy vọng, giơ ngón trỏ ra, cào nhẹ trong lòng bàn tay to lớn của hắn.
“Nhị công tử kia đúng là rất kiêu ngạo, nếu hôm nay không phải là Lai Lạc, e rằng những ám vệ kia của hắn ta sẽ thật sự làm hại ta và Lương huynh ừm… Lương Vị Bình…”
Dứt lời, Lâm Vãn Khanh đặt cẳng chân lên chân Tô Mạch Ức, sau đó kéo ống quần ra, lộ ra đầu gối sưng đỏ.
“Ngài xem, ngã trầy da hết rồi.”
“Hắn làm?” Đột nhiên giọng điệu Tô Mạch Ức lạnh lùng.
“Ừ ừ!” Lâm Vãn Khanh gật đầu, tủi thân: “Bọn họ còn dùng đao.”
Tô Mạch Ức nghe vậy hơi thở trở nên nặng nề, trên mặt bình tĩnh lại trầm hơn ba phần.
Lâm Vãn Khanh sợ hắn nghĩ lệch lạc, vội vàng xoay người ôm lấy eo hắn, chui vào lõm cổ hắn nói: “Ngài biết ta chưa từng muốn nợ ân huệ. Bây giờ khả năng có hạn, không báo đáp Lai Lạc được, ta chỉ có đại nhân, cho nên chỉ có thể xin đại nhân giúp đỡ.”
Cũng không biết là câu nào đã chạm phải Tô Mạch Ức, Lâm Vãn Khanh cảm thấy dường như hơi thở của hắn đã nóng hơn một chút, dưới ánh sáng mờ trong phòng, thậm chí có thể thấy được ngực hắn nhấp nhô không yên.
“Chỉ có thể xin ta giúp đỡ?” Hắn hỏi, rũ mắt nhìn nàng.
Lâm Vãn Khanh ngây người, có thể nhìn ra một tia vui vẻ ở trong mắt hắn, nàng lập tức gật đầu ngốc nghếch.
Tô Mạch Ức nhìn dáng vẻ nịnh hót lấy lòng của nàng, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Lần trước thấy nàng như vậy, lúc còn “hoặc tâm”, trái lại bây giờ nàng dám làm càn trước mặt hắn rồi.
Lâm Vãn Khanh thấy hắn cười, cũng không nói gì. Chỉ xem như hắn đã ngầm thỏa thuận rồi, lại lo hắn sẽ nuốt lời, dứt khoát gọi ra phía bên ngoài: “Lai Lạc, Tô đại nhân đồng ý rồi, mau vào đa tạ đại nhân.”
“…” Tô đại nhân bị tiền trảm hậu tấu, thoáng chốc cảm thấy hơi đứng tim.
Nhưng lời này do nàng nói, nếu bây giờ bản thân nuốt lời, khó tránh mất khí phách với một nữ nhân.
Chung quy Thế tử phủ to nghiệp lớn, muốn che chở ai cũng chỉ cần một câu, Tô Mạch Ức cũng không so đo với nàng, gật đầu nhận lời.
Cuối cùng đêm cũng tĩnh mịch, Tô Mạch Ức thay quần áo, sau khi rửa mặt chải đầu thì tựa vào đầu giường đọc sách theo thường lệ, đợi Lâm Vãn Khanh vắt khô tóc.
Đợi nàng leo lên giường, đã sắp qua giờ Tý.
Đương nhiên Tô Mạch Ức cúi người qua, đè nàng ở dưới.
“Đại nhân, ngài làm gì vậy?” Lâm Vãn Khanh dùng tay chống lồng ngực hơi hở ra dưới vạt áo của hắn, vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Tô Mạch Ức hơi cong khóe miệng, cười hỏi lại: “Nàng nói xem? Từ Hồng Châu trở về, ta luôn bận rộn, chúng ta đã bao lâu chưa…”
“Nhưng ta tới tháng rồi.” Lâm Vãn Khanh chớp mắt, vô cùng thành thật.
Lúc này Tô Mạch Ức nhớ đến, tính toán thời gian, hình như quả thật của nàng là mấy ngày nay.
Cho nên, vừa rồi nàng vì Lai Lạc mà mềm mỏng, khiêu khích một phen, là hoàn toàn không muốn “dùng sắc cho mưu đồ riêng”.
Tô Mạch Ức lập tức cảm thấy lồng ngực càng buồn phiền.
Lâm Vãn Khanh thấy hắn nhận thua, lén cong khóe miệng, ngồi dậy in một nụ hôn lên bên môi hắn, nói: “Đại nhân cả ngày làm việc vất vả, nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải, mau ngủ thôi.”
Nói xong bèn tắt đèn, xoay đầu ngủ đi, để lại một cái ót “qua cầu rút ván” cho hắn.
Tô Mạch Ức: “…”
Hôm sau là gia yến trong cung mà Thái hậu nhắc qua trước đó.
Bởi vì thân phận của Lâm Vãn Khanh không thích hợp công khai, vì vậy lần này Thái hậu chỉ mở tiệc chiêu đãi số ít dòng họ bà ta xem trọng nhất trong hoàng thất, ngay cả tần phi hậu cung cũng chỉ có Hoàng hậu và Tứ phi có thể tham gia.
Sáng sớm Tô Mạch Ức vẫn phải thượng triều, nhưng trước khi hắn đi đã dặn dò Lâm Vãn Khanh sớm đến phủ Thế Tử đợi hắn.
Đợi hắn từ Tuyên Chính điện trở về phủ Thế Tử đón nàng, Lai Lạc đang trang điểm cho nàng.
Hôm nay nàng đã chọn một bộ quần áo tề hung màu huyên thảo, phối với đại tụ sam vân tối màu xanh nhạt trang nhã, đậm nhạt vừa phải, như mây nhẹ rời núi. Son môi cũng là màu san hô nhẹ nhàng, xứng với làn da trắng ngần như ngọc của nàng, vô cùng đoan trang, nhưng cũng không mất đi vẻ thanh tú và xinh đẹp.
Tô Mạch Ức nhìn đến ngây người.
“Đại nhân.” Lâm Vãn Khanh nhìn thấy hắn ở trong gương, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Tô Mạch Ức giả vờ dời tầm mắt đi, mang tai thầm đỏ lên trước sau như một.
“Có thể đi rồi.”
Hắn bước qua, cầm lấy tay nàng sưởi ấm, choàng một chiếc áo khoác da cáo trong tay lên người nàng, lại nhét thủ lô có nhiệt độ vừa đủ vào lòng nàng.
Xe ngựa dừng bên ngoài Huyền Vũ môn, Tô Mạch Ức dắt tay Lâm Vãn Khanh, dẫn theo một đám cung nhân, đi bộ đến Lân Đức điện.
Đầu đông, gió đêm lạnh giá.
Nhưng đại điện nguy nga trước mặt, đèn đuốc rực rỡ, vô số đèn lồng hình quả dưa chiếu rọi những làn sóng xanh biếc của Thái Dịch Trì, tựa như những vì sao dày đặc. Trong hàng người, trái lại có một cảm giác đi dạo dưới trời sao.
Bỗng nhiên Lâm Vãn Khanh có một cảm giác không chân thật, bước chân đi theo Tô Mạch Ức bỗng chậm lại.
“Sao vậy?” Hắn dừng lại hỏi nàng.
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, cười nói: “Không có gì, chỉ là đi đến mức chân có chút mỏi.”
Dứt lời, nàng bưng thủ lô, lại cúi đầu muốn đi về phía trước.
“Đợi đã.” Tô Mạch Ức gọi nàng lại, chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt rơi trên búi tóc của nàng.
“Sao thế?” Lâm Vãn Khanh không nhìn thấy, chỉ có thể sờ một cách lúng túng, nhưng giữa chừng bị Tô Mạch Ức kéo lấy tay.
“Trâm ngọc ở phía sau hơi lỏng.” Tô Mạch Ức nói: “Ta cắm lại cho nàng, nàng xoay qua đi.”
“Ờ.” Lâm Vãn Khanh nghe lời xoay lưng qua, cúi đầu xuống.
Trong một mảng cảm giác lạnh lẽo, Lâm Vãn Khanh có thể cảm thấy Tô Mạch Ức đã đến gần, từng hơi thở nóng rực của hắn khẽ vuốt ve sau cổ nàng, có chút nhột.
Nàng né về phía trước.
Ngay sau đó, hai cánh môi mềm mại, ấm áp, nhẹ nhàng rơi trên sau gáy nàng.
Cả người Lâm Vãn Khanh run lên.
“Ngài!”
Nàng hoàn toàn không ngờ được, Tô đại nhân luôn đứng đắn lại hôn nàng trước tình cảnh như vậy, nàng lập tức đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận.
Vì vậy chỉ có thể dùng một tay che sau gáy lại, vừa liếc nhìn những cung nhân đi theo đứng bên cạnh kia.
May mà người trong hoàng cung, suy cho cùng là những người đã được huấn luyện bài bản. Bình thường đều sẽ tị húy, không nhìn thẳng mặt với hoàng thân và khách quý, lúc nãy những người đó chỉ đi theo dọc đường, trái lại không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng vẫn quá ngượng ngùng rồi.
Lâm Vãn Khanh nhất thời nghẹn lời, nhìn gương mặt Tô Mạch Ức cũng đỏ bừng như nàng kia, đã “Ngài” cả buổi, cũng không thể nói hết lời phía sau.
“Được rồi.” Tô Mạch Ức kéo bàn tay che cổ của nàng xuống, nói: “Có ta đây, đừng sợ.”
Chương 60: Gia yến
“Ờ…” Lâm Vãn Khanh cúi đầu, cảm giác thấp thỏm trong lòng đã tốt hơn một chút.
Hai người cùng nhau đi đến Tiểu Hoàng Môn, vào Lân Đức điện.
Ánh đuốc trong điện sáng rực, tựa như ban ngày. Dưới đèn cung đình, trước gió mát, những làn sóng xanh biếc, cao lương mỹ vị, ngọc dịch quỳnh tương, sắc mặt khách khứa đỏ bừng, đều đã say ngà ngà.
Lâm Vãn Khanh không dám nhìn xung quanh, sau khi đi vào chỉ lặng lẽ nhìn chỗ ngồi đầu tiên một cái.
Trong hoàng thân, dòng họ, nàng chỉ từng gặp Thái hậu và Vệ Thù. Hình như hai người chưa đến, trái lại phụ nhân mặc hán phục ngồi nói cười cùng đám cung phi bên cạnh.
Lúc này, một Hoàng Môn nội thị khom người, ghé bên tai bà ấy nói gì đó.
Bà ấy lập tức nhìn qua phía Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức.
“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Tô Mạch Ức đến gần, hành lễ với Hoàng hậu, Lâm Vãn Khanh cũng cúi đầu theo.
“Ôi, mau đứng lên.” Hoàng hậu cười, đưa tay tỏ ý bọn họ miễn lễ, lại nói: “Hoàng tổ mẫu của ngươi sẽ đến ngay, các ngươi ngồi trước đi.”
Nói xong bà ấy gọi nhũ nương đến, bảo bà ta đưa một đĩa bánh bơ sữa đến trước mặt mình.
“Thế tử, cô nương.” Nhũ nương đặt đĩa bánh bơ sữa lên bàn nói: “Nương nương biết thế tử thích bánh bơ sữa, đây là món nương nương đích thân bảo tiểu trù phòng của Thừa Hoan điện làm, thế tử xem xem có thích…”
Lời còn chưa nói xong đã bị đứt đoạn trong cổ họng, tay của nhũ nương mềm nhũn, đĩa bánh bơ sữa kia đã lăn long lóc xuống đất.
Hai người đều sững sờ, nhưng ngẩng đầu thấy nhũ nương nhìn Lâm Vãn Khanh, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ôi! Nhìn lão nô chân tay vụng về này.” Nhũ nương lấy lại tinh thần, luống cuống giải thích: “Lão nô đi lấy thêm một đĩa nữa.”
Lúc này ngoài điện vang lên tiếng la thông báo của Đại Hoàng Môn, Thái hậu đã đến.
Mọi người đều quỳ xuống hành lễ.
Bà ta tiến vào tùy ý chào hỏi vài câu, bèn bảo mọi người bình thân, ngược lại ánh mắt bắt đầu tìm kiếm trong đoàn người.
“Hoàng tổ mẫu.” Tô Mạch Ức dẫn Lâm Vãn Khanh đi qua, khéo léo gọi bà ta một tiếng.
Thái hậu vừa nghe, lần đầu tiên không chú ý đến Tô Mạch Ức, hai mắt cười như không cười mà rơi vào Lâm Vãn Khanh, tựa như sắp nhìn nàng thành một đóa hoa.
Lần đầu gặp mặt, bà ta chỉ biết nổi giận, chỉ liếc nhìn Lâm Vãn Khanh.
Bây giờ gặp lại mới phát hiện, quả thật nữ tử trước mặt là mỹ nhân hiếm thấy, đứng bên cạnh Tô Mạch Ức, ai cũng phải khen một câu trai tài gái sắc.
Bà ta nhìn một lát mới di chuyển ánh mắt, nhìn sang Tô Mạch Ức, không hài lòng than thở một câu: “Xem như mắt ta mù.”
Tô Mạch Ức giả vờ không nghe thấy, đỏ tai dìu bà ta về chỗ ngồi.
Nhưng Thái hậu không để hắn dìu: “Hiếm khi con vào cung một chuyến, nhiều khi con cũng không gặp những dòng họ này nhỉ?”
Tô Mạch Ức ngơ ngác, không nhúc nhích, nhưng bị Thái hậu trở tay đẩy một cái: “Con đi chào hỏi thúc thúc, bá bá, thẩm thẩm và các họ hàng, ai gia có Lâm cô nương dìu.”
“Cũng không thân lắm, có gì để hỏi thăm.” Tô Mạch Ức không đi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Lâm Vãn Khanh.
Thái hậu liếc hắn, uy hiếp nói: “Đi hay không?”
Một giọng điệu “nếu con dám từ chối, thì đừng nghĩ đến việc lấy vợ.”
Vẻ mặt Tô Mạch Ức do dự, không tình nguyện.
“Đại nhân.” Lâm Vãn Khanh đứng ra giải vây, nở một nụ cười thoải mái với hắn: “Thái hậu nói đúng, chính vì không thân mới cần thân thiết hơn.”
Ngụ ý chính là bảo hắn mau đi.
Tô Mạch Ức nhìn Lâm Vãn Khanh hồi lâu, sau khi xác định bản thân nàng thật sự có thể mới lạnh mặt mà đi một cách vô cùng không tình nguyện.
Thái hậu kéo tay Lâm Vãn Khanh lên, đặt vào khuỷu tay mình nói: “Dìu ta, đi đến quan cảnh đài phía trước.”
Lân Đức điện xây trên một con dốc nhỏ bên cạnh Thái Dịch Trì, ba mặt đều không xây tường, cao đài trống trải phía trước vào lúc đón sóng xanh, gió và nắng, là nơi thưởng cảnh tốt.
Hai người lặng lẽ đi một đoạn, Thái hậu không nói gì, Lâm Vãn Khanh cũng không dám mở miệng, vì vậy cứ thấp thỏm đi trên đường.
Đến khi đi xa đám người, Thái hậu mới nhẹ giọng hỏi: “Ta nghe Cảnh Triệt nói, ngươi không muốn ngày thành thân quá gấp?”
Trong lòng Lâm Vãn Khanh run lên, tay dìu Thái hậu hơi run rẩy.
“Vâng, là, là vì dân nữ…”
“Đây là chuyện của ngươi và Cảnh Triệt.” Thái hậu cắt ngang lời của nàng: “Ngươi không cần giải thích với ta.”
Bỗng chốc bà ta dừng bước chân, xoay người nhìn lại ánh đèn sáng rực kia, trong ánh mắt nhuộm chút sâu thẩm, như đã rơi vào hồi ức gì đó.
“Tuy rằng Cảnh Triệt thường lạnh lùng, đối với mọi người cũng không nể tình làm sao, nhưng nó lại là một đứa trẻ vô cùng xem trọng tình cảm.”
Lâm Vãn Khanh ngây người, không tiếp lời.
Thái hậu thở dài, nói tiếp: “Lúc nó còn chưa đầy ba tuần tuổi, phụ thân đã tử trận ở biên quan. Lúc nhỏ, nó thường khóc trong mơ mà tỉnh giấc, ầm ĩ đòi phụ thân. Nhưng sau đó, lúc An Dương chết, nó tám tuổi. Ai gia nhận nó ở bên mình, nhưng nó chưa từng khóc một lần nào.”
“Ai gia hỏi nó, tại sao nhớ mẫu thân lại không khóc? Nó nói bởi vì nếu nó khóc, ai gia sẽ lo lắng. Mẫu thân đã không trở về nữa, nó không muốn khiến ai gia thấy cảnh thương tình, càng không muốn khiến ai gia lo lắng.”
Giọng Thái hậu nghẹn ngào, lập tức nắm lấy tay Lâm Vãn Khanh: “Đứa ngoại tôn này của ai gia, thật sự rất giống mẫu thân nó. Hiểu chuyện, trọng tình, một khi nó muốn đối tốt với ai, thì nhất định là một đời một kiếp. Nó sẽ tự mình chịu tất cả cực khổ, bảo vệ người quan tâm trong lòng.”
“Cho nên khi nó nói muốn lấy ngươi, ai gia không hỏi gì cả, bởi vì ai gia biết, hỏi gì cũng vô ích. Nhưng…”
Thái hậu xoay qua, nhìn Lâm Vãn Khanh, trong bóng đêm, đôi mắt nhìn thế sự đã lâu, thấy rõ từng li từng tí kia tựa như hóa thành hai cây đục, muốn đào nàng ra để nhìn cho rõ.
“Ai gia biết ngươi không trao trọn chân tình, ngươi còn có chuyện giấu nó.”
“Thái hậu…” Con ngươi của Lâm Vãn Khanh chấn động mạnh, một luồng ớn lạnh chạy từ từ sống lưng đến trái tim, nàng nghe thấy giọng của bản thân run rẩy.
Thái hậu không có ý ép nàng nói ra sự thật, chỉ xua tay với nàng, vỗ về: “Ai gia không có ý gì khác, nói những lời này cũng chỉ là muốn khiến cho ngươi hiểu hai chuyện. Bây giờ Cảnh Triệt thật sự không có bất kỳ phòng vệ nào với ngươi, trao cả trái tim rồi, lúc này ngươi muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.”
“Nhưng mà, ai gia cũng muốn ngươi biết, nó là đứa trẻ ai gia nhìn lớn lên, dồn hết tâm sức vào. Nếu ngươi dám có bất kỳ bất lợi nào với nó…” Thái hậu dừng một chút, trong giọng điệu nhuộm một chút lạnh lùng và độc đoán của người trông triều đình đã lâu: “Ai gia cũng có cách, khiến ngươi sống không bằng chết.”
Tuy là thời tiết đầu đông, lời nói của Thái hậu cũng đủ để làm cho lưng Lâm Vãn Khanh toát một mảng mồ hôi.
Nàng hồi phục tâm trạng hỗn loạn một chút, thử thăm dò nói: “Công chúa An Dương chết, là đả kích rất lớn với ngài ấy sao?”
Thái hậu không phủ nhận, chỉ nói: “Đứa trẻ tám tuổi, trong một buổi tối đã trở thành dáng vẻ người lớn. Sự kiêu căng và ham chơi lúc trước đã không còn, mỗi ngày từ sáng đến tối chỉ làm một chuyện, thuộc lòng tất cả sách vở Hình Ngục Đoạn Luật của Nam Triều mấy lần.”
“À…” Lâm Vãn Khanh cảm thấy trong lòng lạnh đi một chút, lại hỏi: “Vậy… Ngài ấy hẳn rất hận người hại chết mẫu thân ngài ấy nhỉ?”
Thái hậu dừng lại, giống như cảm thấy nàng đã hỏi một câu kỳ lạ, nhưng cũng chỉ lên tiếng trả lời: “Thù giết mẹ, nói không hận là giả. Nhiều năm như vậy rồi, ai gia cũng không hoàn toàn bỏ xuống được, huống chi là nó chứ?”
Huống chi là hắn.
Một câu hỏi lại, gần như cắt đứt tất cả may mắn của Lâm Vãn Khanh.
Gió đêm mùa đông kéo đến, bỗng chốc đèn cung đình trên cao đài tắt vài cái, xung quanh tối sầm đi.
Đêm tối hình thành cái lồng, vây hãm lấy nàng.
Thái hậu muốn nàng đừng gây bất lợi cho Tô Mạch Ức, nhưng bây giờ xem ra, nàng thật sự không biết, rốt cuộc giấu hắn tất cả có xem như là bất lợi không. Hay là thẳng thắn với hắn, nhưng mắt thấy hắn vướng bận giữa tình yêu và thù hận mới phải.
Trong Lân Đức điện, bóng dáng mặc cẩm bào màu xanh nhạt kia đứng dưới đèn, cũng nhìn về bọn họ bên này.
Gió thổi góc áo hắn lên, vạt áo nhấp nhô như ánh trăng di động.
Hình như hắn thấy được nàng, dừng lại một chút, khẽ gật đầu về phía nàng, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Lại lần nữa, Lâm Vãn Khanh cảm thấy Tô Mạch Ức cách nàng rất xa.
Hắn luôn là tiên nhân đi với mây, mà nàng chỉ là một phàm phu thuộc về thế tục.
“Đi thôi.” Thái hậu vỗ tay nàng, cười nói: “Đừng để Cảnh Triệt đợi sốt ruột.”
Trăng đã lên đỉnh, đèn cung đình đã tắt dần.
Một bữa gia yến, cuối cùng đã dùng xong một cách hòa thuận vui vẻ.
Ban đêm hơi lạnh, thủ lô của Lâm Vãn Khanh cũng không có ích gì. Trên xe ngựa, Tô Mạch Ức kéo khoác ngoài của mình ra, ôm lấy cả người Lâm Vãn Khanh vào trong, chỉ lộ ra một cái đầu.
Lâm Vãn Khanh đầy tâm sự, được hắn thình lình ôm lấy như vậy, vô thức chột dạ muốn tránh, nhưng bị Tô Mạch Ức ấn lấy eo.
“Còn lạnh không?” Hắn hỏi, hơi thở nóng bừng sát bên tai.
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, tâm trạng vẫn không làm sao tốt lên được.
“Hôm nay hoàng tổ mẫu đã nói những gì với nàng?” Hắn tiếp tục truy hỏi, giọng điệu nghiêm túc xen lẫn lo lắng.
Lâm Vãn Khanh ngẩn người, vừa đùa vừa nghiêm túc nói: “Người nói ngài ngoài lạnh trong nóng, bây giờ đã quyết một lòng với ta, bảo ta tốt với ngài một chút.”
Quả nhiên Tô Mạch Ức vừa nghe đã sởn cả tóc gáy, không hài lòng nói: “Người già rồi, đầu óc không còn minh mẫn, nàng đừng tin người!”
“Đừng tin phần nào?” Lâm Vãn Khanh hỏi, cố gắng giữ sự ổn định trong giọng nói: “Đừng tin ngài quyết một lòng, hay là đừng đối tốt với ngài một chút?”
Tô Mạch Ức bị câu hỏi này làm nấc nghẹn, nghĩ mãi mới nói: “Đối tốt với ta một chút… vẫn được.”
Lâm Vãn Khanh bị bộ dạng ngang bướng của hắn chọc cười, hỏi lại: “Vậy phải thế nào mới xem là đối tốt với ngài?”
Cánh tay ôm lấy nàng phút chốc run lên, Lâm Vãn Khanh cảm thấy lồng ngực áp sát kia đã nóng lên một chút, nhấp nhô càng nhanh.
Tô Mạch Ức trì hoãn giây lát, giống như đang hệ thống lại ngôn ngữ. Sau đó sát đến bên tai nàng, thấp giọng nói một câu.
“Ngài!” Lâm Vãn Khanh không dám tin, một gương mặt trắng nõn, óng ánh chỉ trong phút chốc đã nóng lên.
Nàng quay đầu nhìn Tô Mạch Ức, một đôi mắt đẹp liếc vòng tròn, oán trách nói: “Đường đường là Tòng tam phẩm Đại Lý Tự Khanh sao có thể nói ra chuyện kia… chuyện kia…”
Nàng càng nói, mặt nàng càng đỏ, cuối cùng dứt khoát cúi đầu không nhìn tên “Đăng đồ tử”* khoác lớp da mệnh quan triều đình này nữa.
*Đăng đồ tử: tên háo sắc
Thật không biết, Tô đại nhân đoan chính lại hiền lành trước kia đi đâu rồi. Chẳng lẽ là bị thứ dơ bẩn gì bám thân hay sao?
Tô Mạch Ức nhìn nàng cười: “Khanh Khanh không thích nghe cái này, vậy ta nói cái khác.”
Nói xong lại đến gần.
“A! Ngài tránh ra!”
Lâm Vãn Khanh bất lực, nhưng hai tay bị người ta bắt lấy, muốn che lỗ tai cũng không được.
“Ngài không biết xấu hổ! Tô Mạch Ức! Tô Mạch Ức nói bừa gì vậy! Im miệng! Im! A!”
Tô Mạch Ức thấy cuối cùng nàng đã lộ ra chút nụ cười, bèn thu lại suy nghĩ trêu đùa nàng, kề bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng chuẩn bị động thủ với Tống Chính Hành rồi.”
Lâm Vãn Khanh nghe xong sửng sốt, ngẩng đầu có chút không dám tin nhìn về ánh mắt của Tô Mạch Ức.
“Có phải Tống Chính Hành vừa quy án, thì những chuyện phiền lòng kia của nàng cũng không còn?” Hắn hỏi, mang chút cẩn thận thăm dò.
Nhịp tim Lâm Vãn Khanh ngưng trệ chốc lát.
Hóa ra, hắn sớm đã đoán được nội dung trò chuyện của Thái hậu và nàng, biết rõ vừa rồi cố hỏi cũng chỉ là vì làm cho nàng vui vẻ.
Trong một lúc nàng không biết nói gì, nhìn Tô Mạch Ức hồi lâu không lên tiếng.
Hắn cũng không để ý, lại đến gần bên tai nàng hỏi: “Có phải lúc đó, nàng có thể gả cho ta rồi?”
Lâm Vãn Khanh cố nén cười, không để ý hắn.
“Sau đó, ta có thể…” Hắn lại sáp đến bên tai nàng.
“A! Tên sắc phôi Tô Mạch Ức ngài! Không đứng đắn!”
“Ta không muốn nghe! Ngài im miệng cho ta!”
“Tô, Tô Mạch Ức! A! Ưm… ưm…”
Xe ngựa lảo đảo trên đường phố yên tĩnh không người, để lại người nào đó xấu hổ, tim đập dồn dập dọc đường.
Cuối cùng những buồn bực, sầu não kia lúc nãy đã tan thành mây khói.
Lâm Vãn Khanh vô tình liếc thấy ánh trăng đêm nay, yên tĩnh và lãnh đạm như nước.
Hoàng thượng muốn ra tay với Tống Chính Hành rồi.
Chỉ cần Tống Chính Hành ngã xuống, tuy rằng không nói vụ án của Tiêu gia sửa lại án sai, gột sạch oan khuất, nhưng dù sao cũng không còn là không chút manh mối.
Lúc đó, chỉ cần đợi đến lúc đó, nàng nhất định sẽ thẳng thắn tất cả với Tô Mạch Ức.
Nàng sẽ trao trọn thể xác và trái tim như hắn đối với nàng, không còn giữ lại một chút nào.
*
Sau khi gia yến tan, Hoàng hậu trở về Thừa Hoan điện.
Đã không còn sớm, bà ấy định đi ngủ, bèn sắp xếp vài cung nữ cởi áo, rửa mặt cho bà ấy.
Nhũ nương dẫn bà ấy đến trước gương đồng, tháo trâm ngọc bộ diêu trên búi tóc cho bà ấy.
“Hừ.”
Hoàng hậu bịt da đầu bị xé trúng rồi hừ một tiếng, cuối cùng vẫn không chịu được mà mở miệng.
“Hôm nay ngươi làm sao vậy?” Bà ấy nhìn nhũ nương rũ mắt trong gương, nhíu mày oán trách nói: “Không tập trung, lẽ nào thấy ma.”
Nhũ nương vừa nghe đã không nhịn được, muốn nói lại thôi đưa cho bà ấy một ánh mắt.
Trần Hoàng hậu đã hiểu, vẫy lui trái phải.
Nhũ nương thấy người đều đã đi, cẩn thận đóng cửa sổ lại, sắc mặt nặng nề nói: “Lão nô cảm thấy, cảm thấy cô nương Tô thế tử dẫn theo hôm nay không ổn lắm.”
Sắc mặt Hoàng hậu khẽ nghiêm, xoay người hỏi: “Không ổn ở đâu?”
Nhũ nương chần chừ, hai tay khuấy gốc tay áo, tỏ ra vô cùng lo lắng: “Nương nương còn nhớ, còn nhớ Tiêu Lương Đệ của hai mươi năm trước không?”
Hoàng hậu nghe vậy, quả nhiên biến sắc, quát: “Khi không nhắc tới ả làm gì!”
Nhưng nhũ nương lại kéo bà ấy, nói: “Lúc ả khó sinh mà chết, lão nô có mặt tại đó, nhìn ả dứt hơi thở. Trong nhiều năm sau, chỉ cần trời mưa, khuôn mặt của ả sẽ xuất hiện trong giấc mơ của lão nô… Vì vậy hôm nay vừa thấy cô nương kia, lão nô cứ cảm thấy, giữa lông mày nàng ta có vài nét giống với Tiêu Lương Đệ…”
Hoàng hậu nghe vậy ngây người
Đã hơn mười năm trôi qua, thật ra bà ấy không có ấn tượng gì với một người không thường nghĩ đến. Nhưng được nhũ nương nhắc đến, bà ấy suy nghĩ cẩn thận, dường như thật sự phát hiện ra gì đó, phút chốc thay đổi sắc mặt.
“Ngươi… Ngươi còn nhớ hay không…” Bà ấy run rẩy nắm lấy tay của nhũ nương, cằm run đến sắp không khép lại được: “Trước đây lúc Tiêu gia bị tịch thu tài sản, giết cả nhà, Tiêu Lương Đệ có đứa cháu gái bốn tuổi, không rõ tăm hơi.”
Nhũ nương hít ngược một hơi lạnh.
Khi đó tiên đế và Thái hậu rất phẫn nộ về chuyện này, muốn xử lý Tiêu gia, cho dù một đứa trẻ bốn tuổi chạy trốn, cũng không làm nên chuyện. Vì vậy sau khi truy tìm qua loa một hồi, cũng không có kết quả.
“Ý của nương nương là…” Nhũ nương hỏi một nửa, lại nói: “Đúng đó, nếu lão nô nhớ không nhầm, năm nay cô nương đó vừa tròn mười bảy không lâu, thời gian quả thật cũng trùng khớp. Hơn nữa nghe nói, nàng ta và Thế tử là gặp nhau ở Đại Lý Tự. Chẳng lẽ là…”
“Lộp cộp” vang giòn, trâm ngọc trên tay Hoàng hậu rơi xuống đất, vỡ thành ba khúc.
“Không được…” Bà ấy lẩm bẩm, giống như mất hồn: “Có phải phụ thân có vài môn sinh ở Hộ Bộ và Lại Bộ?”
Nhũ nương đáp một tiếng, gật đầu.
“Vậy ngươi phái người truyền tin đi, bảo ông ấy nhờ người điều tra xem. Phải, phải…”
“Càng nhanh càng tốt!”