Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55-56
Chương 55: Kinh hỉ
Sau khi Lâm Vãn Khanh đạt cao trào hai lần thì sớm đã không còn khí lực, chỉ có thể nằm dưới thân Tô Mạch Ức, đuôi mắt đỏ bừng không ngừng thở dốc.
Tô Mạch Ức lấy khăn vải trên bờ, lau sạch bạch trọc trên người nàng, ôm người lại, để nàng gối lên cánh tay mình.
Nước hồ gợn sóng nhè nhẹ, mặt nước sôi trào dần khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Tô Mạch Ức nhìn nữ nhân thiêm thiếp ngủ trong lòng, dịu dàng cúi người hôn lên sườn mặt của nàng.
Thật ra hắn vẫn chưa thoả mãn.
Nhưng nghĩ đến sự bôn ba và vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Vãn Khanh hôm nay, nên hắn không quấn lấy nàng nữa.
Chỉ ôm nàng thế này thôi cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Tô Mạch Ức đưa tay vén vài sợi tóc của nàng qua sau tau. Ánh mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt trắng nõn của nàng như được phủ một tầng ánh sáng nhạt.
Ngón tay thon dài chậm lại, hắn nhịn không được vuốt ve gương mặt cùng tai của nàng.
“Ừm, đừng động loạn…”
Người trong ngực vô thức nỉ non một câu, bất mãn vòng tay qua hõm vai của hắn.
Sau đó thở hổn hển nói một câu bên tai hắn: “Tô Mạch Ức” không phải làm nũng mà là giọng điệu gây sự.
Nhất thời, hắn cười đến mặt mày cong cong.
Đây là người hắn thích, hắn nghĩ.
Hắn muốn cùng nàng kết tóc làm phu thê, một đời một kiếp, ân ái không nghi ngờ gì.
*
Chuyện ở mỏ, Chương Nhân quả thật không nghi ngờ gì.
Đêm đó, sau khi bắt được mấy người dân miền núi trộm cắp, thì chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.
Tô Mạch Ức đem tin tức khoáng sản tư bị trộm bẩm báo cho triều đình. Vĩnh Huy đế cũng sai người giám sát chặt chẽ quan đạo đường thủy, bất động thanh sắc truy tìm đường đi của nhóm ô mỏ.
Tuy tìm hiểu nguồn gốc còn mất một khoảng thời gian nữa, nhưng chỉ cần chuyện này xong xuôi, Tô Mạch Ức cũng không cần ở lại lâu trong hang sói Hồng Châu này nữa.
Rất nhanh bọn họ đã rời khỏi đây để hồi Kinh.
Dọc đường hồi Kinh cũng không khác gì với lúc đến. Còn nếu muốn xét kỹ lưỡng thì Lâm Vãn Khanh cảm thấy sự khác biệt lớn nhất chính là tình cảm của nàng với Tô đại nhân.
Lúc đi là phu thê dưới giường, quân tử trên giường, nàng có thể vận y phục đơn bạc mà nằm bên cạnh Tô Mạch Ức, yên ổn mà ngủ. Nhưng lúc trở về, ngay cả ăn cơm thay quần áo cũng phải đề phòng hắn…
Nàng thật sự chưa từng nghĩ đến bốn chữ “dục vọng quá độ” này, sẽ ứng nghiệm trên người nàng.
Cái gì mà “quang phong tễ nguyệt cao lĩnh chi hoa, thịnh kinh quan trường tối siêu thoát phong nguyệt chi nhân”, Lâm Vãn Khanh cảm thấy, người nói những lời này sợ là kiến thức quá nông cạn, chỉ bị bộ dáng giả dối “người lạ không gần”, lạnh lùng thường ngày của hắn che mất thôi.
Thức dậy muốn làm, trước khi đi ngủ phải làm, làm xong lúc tắm rửa lại làm nữa, ngay cả lúc đi xe ngựa, bị hòn đá nhỏ nào đó làm run đến kích thích, hắn cũng phải làm…
Thậm chí Lâm Vãn Khanh bắt đầu cảm thấy, Tô Mạch Ức không biết có chỗ nào không bình thường hay không? Ví dụ, hai mươi năm đầu bị cấm dục quá lâu, kiêng khem quá độ, do đó dẫn đến hắn “ăn quá nhiều” như bây giờ.
“Choang!”
Chiếc muỗng rơi xuống chén sứ, va chạm phát ra tiếng thanh thuý.
Nàng nhìn canh nhân sâm Ô Kê trước mặt, ngẩn người. Cảm thấy mình như đã bị Tô Mạch Ức giày vò đến mức ngay cả khí lực cầm một cái muỗng cũng không có.
“Khanh Khanh?”
Cái tên đầu sỏ giờ phút này lại bày ra vẻ mặt vô tội, khó hiểu gọi tên nàng.
Lâm Vãn Khanh nhìn hắn, cực kỳ muốn hất bát canh gà vào gương mặt “hồng nhan họa thủy” này.
“Làm sao vậy?” Tô gây hoạ bất kỳ bất giác ngồi xuống, đưa tay sờ sờ trên trán nàng.
“Bệnh rồi sao?” hắn hỏi.
Lâm Vãn Khanh hữu khí vô lực hơn trách một câu: “Không bệnh, sắp chết luôn rồi.”
Tô Mạch Ức không biết nàng đang nói cái gì, hắn giật mình.
Lâm Vãn Khanh không nhìn thấy bộ dạng ngây ngô của hắn, nàng vươn hai ngón tay ra, quơ quơ trước mặt hắn: “Bây giờ mới là thời gian ăn sáng, ngài sẽ làm hai lần. Nếu ta chết, cũng là tại ngài.”
Tô đại nhân xuống giường rồi da mặt mỏng, bị nàng quở trách đến da mặt đỏ ửng.
Hắn lừa mình dối người vùi đầu ăn, đưa canh gà nàng vừa đặt xuống đẩy đến trước mặt nàng.
“Đây chẳng phải là muốn bồi bổ thân thể cho nàng sao…” Tô Mạch Ức đuối lý, bộ dáng lúc nói chuyện rất lo lắng.
“Mấy ngày gần đây đi đường vất vả, nàng không ăn cũng không được.” Hắn chân thành khuyên nhủ, trong lúc nói chuyện cầm lấy muỗng rớt trong chén sứ, hướng về phía Lâm Vãn Khanh nói: “Nào, ăn nhanh đi.”
“Ngài đút cho ta!” Lâm Vãn Khanh thật sự đã không thể nhìn thấy bộ dáng chính nhân quân tử Liễu Hạ Huệ của hắn lúc đã xuống giường.
Người này có thể lấy lý do xe ngựa quá xóc, buổi tối quá lạnh, nước tắm quá lạnh để ngủ với nàng, vả lại không giày vò nàng đến khóc cầu xin tha thì không chịu bỏ qua, những điều này đều không giống hắn của ngày thường.
Thật sự cứ nghĩ đến là tức giận!
Tô đại nhân vẫn bình tĩnh ăn cơm, uống canh thịt, động tác hết sức tao nhã.
Lâm Vãn Khanh tức giận, cách một cái bàn trừng mắt với hắn: “Sau khi về Thịnh Kinh ngài không được chạm vào ta!”
Tô Mạch Ức ngẩn người, lập tức phản ứng lại, cứ như người bị cắt lương thực, trong chốc chốc lại cảm thấy không cam lòng.
“Khanh Khanh thật sự không muốn ta sao?” Tô Mạch Ức hỏi, sắc mặt lạnh nhạt, vành tai ửng đỏ.
Lâm Vãn Khanh thấy bộ dạng bất động như núi của hắn, quả nhiên là đứng tim rồi.
Tô Mạch Ức vẫn không ngẩng đầu, rũ mắt thổi váng dầu trên canh gà, uống từng ngụm nhỏ, chậm rãi nói: “Bây giờ cũng muộn rồi, chỉ sợ sau này dù có muốn cũng không kịp nữa đâu.”
Hắn dừng lại một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Vãn Khanh, ánh mắt sáng quắc, rơi trên người nàng như tia lửa nóng bỏng.
“Nhưng cũng không vội, điểm dừng tiếp theo là Thịnh Kinh, trì hoãn một ngày cũng không sao.”
Lâm Vãn Khanh nghe không hiểu cái mớ gì.
Vì thế, nàng vẫn không chịu buông tha, muốn kéo lớp mặt nạ “nghiêm trang” của Tô đại nhân xuống.
Cuối cùng Tô Mạch Ức cũng buông chén xuống, quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt hắn u ám, ám sắt nơi đáy mắt bắt đầu phát ra.
Sáng sớm, hai người vừa mới dậy, gã sai vặt quét dọn còn chưa tới. Nên cửa sổ vẫn đóng chặt, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ phiến lụa cửa sổ chiếu vào. Hắn khoá nữ nhân còn vận trên người tầng sa mỏng, chưa kịp mặc ngoại bào vào trong lòng.
Yết hầu Tô Mạch Ức chậm rãi trượt xuống.
Lâm Vãn Khanh đã quá quen thuộc với nhất cử nhất động của hắn, nhất thời phát hiện nguy hiểm, nhưng hối hận thì đã không còn kịp nữa rồi.
Tô Mạch Ức giữ lấy nàng, cúi người xuống, nói bên tai: “Nam nhân muốn sẽ có rất nhiều loại ý tứ, Khanh Khanh nói là loại nào vậy?”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng cắn vào vành tai nàng.
Lâm Vãn Khanh: “?”
Cứu với!
Rốt cuộc Tô đại nhân làm sao vậy?
Lâm Vãn Khanh khó mà tin nổi, nàng cảm thấy năng lực của người này thật khiến bản thân không thể chống đỡ nổi.
Đương nhiên, Lâm Vãn Khanh lại một lần nữa được nếm cái gọi là tự lấy đá đập chân mình.
*
Tuy bị trì hoãn một thời gian, nhưng cũng may đường trở về toàn là đường lớn, xe ngựa chạy trong đêm đã vào Thịnh Kinh.
Tiết trời mùa thu, khí hậu trong Kinh chuyển sang se lạnh.
Lúc ra đi Lâm Vãn Khanh không nghĩ tới sẽ trì hoãn lâu như vậy, nên chỉ mang theo vài bộ xiêm y mỏng manh. Thế là bây giờ chỉ đành nằm trong lòng Tô Mạch Ức, bị hắn dùng áo khoác che kín.
“Chúng ta vào Kinh rồi sao?” Lâm Vãn Khanh hỏi, đưa tay định vén rèm xe lên.
Nhưng tay còn chưa chạm tới rèm đã bị Tô Mạch Ức kéo trở về, thu vào lồng ngực ấm áp của mình, nói: “Đến rồi, cũng không phải chưa từng thấy Thịnh Kinh, có gì mà tò mò, nàng ngủ thêm một lát đi.”
Lâm Vãn Khanh thấy cũng đúng, nên ngủ thêm một lát.
Lúc nàng tỉnh lại xe ngựa cũng đã dừng.
Tô Mạch Ức vốn không định đánh thức nàng, nhưng lúc ôm nàng, Lâm Vãn Khanh đã tỉnh.
Nàng dụi dụi mắt, lúc vén màn xe lên lại phát hiện Tô Mạch Ức không dừng xe ngựa ở Đại Lý Tự.
Trước mặt là một trạch viện rộng lớn với cánh cổng đỏ rực và hàng liễu. Sau tượng đá là một cánh cửa lớn sơn mài màu đỏ.
“Đây là…” Lâm Vãn Khanh kinh ngạc, chân vẫn ở trên không trung, bước cũng không cần bước.
“Phủ Thế Tử của ta.” Tô Mạch Ức đáp, tiện tay đem áo choàng trên người nàng siết chặt một chút, lấy mũ che kín nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ tới, dù Tô Mạch Ức là quan tam phẩm đến từ Đại Lý Tự Khanh, nhưng tước vị lại là Thế tử.
Xem ra đây chính là trạch viện trong miệng Diệp Thanh, nhưng sao hắn lại quay về phủ đệ?
Tô Mạch Ức ngược lại vẫn không tránh khỏi nghi ngờ, giữ lấy cổ tay nàng không buông lỏng, dọc đường theo hành lang tiền sảnh là hoa Mộc Thuỷ Đình, một vài chỗ có thêm hoa Hải Đường, hoa vươn ra tường cao nơi hậu viện, dẫn Lâm Vãn Khanh đến tịnh thất phía sau.
Hơi nước tràn ngập, hương thơm lành lạnh.
Cây cỏ nhẹ nhàng thanh khiết và trầm hương nơi lư hương lượn lờ đan xen, trong không khí còn có mùi thơm của mưa đêm Giang Nam.
Lâm Vãn Khanh tưởng Tô Mạch Ức lại muốn chơi trò gì mới. Nhưng nằm ngoài dự liệu, hắn chỉ kiên nhẫn tắm rửa gội đầu cho nàng, sau đó vội vã thay một bộ y phục hồng phấn.
Trong lúc đó Lâm Vãn Khanh cũng có hỏi vài lần, hắn chỉ rũ mắt mỉm cười, có chút thần bí nói với nàng: “Lát nữa sẽ biết.”
Sau đó, hắn lấy ra một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống với nàng.
Lâm Vãn Khanh đang kinh ngạc, lại thấy hắn nghiêng người cầm lấy một cây bút mềm trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng điểm lên hộp mực.
“Đại…” Lời cò chưa dứt, cây bút mềm kia liền rơi xuống lông mày của nàng.
Xúc cảm mềm mại, từng chút từng chút khiến nàng có chút ngứa.
Ánh nến trước gương đồng lung lay, chiếu lên thân hình hơi nghiêng về phía trước và vẻ mặt chăm chú của hắn.
Trên đầu cây bút kia có một nhánh tua rua màu vàng rơi xuống, trái phải lắc lư, lất phất, lất phất, lất phất…
Cùng với ngọn nến lung lay khiến cho tim nàng vô cùng bối rối. Lâm Vãn Khanh vội vàng cúi đầu tránh né nhưng lại bị Tô Mạch Ức nhẹ nhàng đỡ lấy cằm.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng điệu dịu dàng, mang theo chút sủng nịch.
Hắn vén tay áo rộng lên, đến gần nàng thêm vài phần. Cổ tay ấm áp, trộn lẫn mùi gỗ như có như không, im lặng tràn qua chóp mũi nàng.
Nàng nhịn không được lén liếc mắt lên nhìn hắn, đối diện với đôi mắt sâu như giếng cổ kia.
Không giống như trước đây, khi hắn cúi đầu nhìn nàng, con ngươi luôn sáng lên như chứa đầy sao bên trong.
Hắn thật sự rất thích nàng, Lâm Vãn Khanh nghĩ.
Trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
“Được rồi.” Cây bút dừng lại, Tô Mạch Ức ngừng tay, xoay người lấy một đóa hoa quyên, quay gương đồng cẩn thận cài lên cho nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới phát hiện, đó là hoa lụa lúc trước bị lão phụ bán trên đường phố Hồng Châu kia quấn lấy bảo họ mua.
“Ngài…” Nàng cảm thấy bất ngờ, nhìn hắn từ trong gương, mắt trợn tròn: “Ngài mua từ khi nào vậy? ”
Tô Mạch Ức không nói lời nào, chỉ cười.
“Ngài mua cái này làm gì?” Lâm Vãn Khanh hỏi: “Khi về Thịnh Kinh ta cũng không dùng được.”
Tô Mạch Ức cúi người xuống, nhẹ nhàng tựa cằm vào vai nàng nói: “Bởi vì ta muốn nàng đeo nó đi gặp một người.”
“Một người?” Lâm Vãn Khanh tò mò: “Người nào?”
“Gặp là biết.”
Tô Mạch Ức nắm tay nàng, đi thẳng một đường nơi hành lang cửu khúc tịch mịch ánh sáng buổi tối.
Cách đó không xa có một gian phòng đang đèn đuốc sáng trưng, từ cấu trúc và vị trí của gian phòng mà nói, nơi này có vẻ như là chính đường của phủ Thế Tử.
Nói như vậy, nếu không phải trường hợp tiếp đãi khách quý, sẽ không dùng đến chính đường.
Trong lòng Lâm Vãn Khanh càng thêm nghi hoặc, lòng bàn tay cũng đổ một tầng mồ hôi.
“Đừng sợ. ” Tô Mạch Ức an ủi bên tai nàng: “Người này nàng đã gặp qua.”
“Hả?” Lâm Vãn Khanh há miệng, đang định hỏi rõ ràng, lại nghe tiếng “cót két” bên tai, cửa chính đường được mở ra.
Trong chớp mắt, ánh sáng chiếu ra, trước mắt nàng chỉ còn lại mảng trắng xoá.
Cùng với đó là một trận cười mang theo lời oán trách.
“Tiểu tử Cảnh Triệt! Hôm nay ngươi để cho ai gia chờ ở đây lâu như vậy, tốt nhất là thật sự có kinh hỉ đấy.”
Lâm Vãn Khanh: “…”
Chương 56: Cầu thân
Lâm Vãn Khanh cảm thấy bản thân như bị ai đó bóp chặt đế mức hít thở không thông, trong chớp mắt đầu gối trở nên mềm nhũn, ý niệm đầu tiên tràn vào trong đầu chính là “chạy trốn”.
Nàng nghĩ như vậy, và nàng đã làm điều đó.
Nhưng Tô Mạch Ức dường như đã sớm đoán được, bàn tay nắm cổ tay nàng đã âm thầm siết chặt, Lâm Vãn Khanh còn chưa kịp dùng sức hắn đã kéo nàng trở về.
Thái hậu hình như cũng không ngờ đến, ngay khi nhìn thấy Lâm Vãn Khanh, tiếng cười kia cũng lập tức dừng lại.
Trong chính đường ánh nến sáng ngời, nhưng bầu không khí lại âm trầm dị thường.
Tô Mạch Ức phất ống tay áo rộng, dắt Lâm Vãn Khanh vào định hành lễ với Thái hậu, lại nghe được hô hấp của người đứng đầu ngày càng nặng, là loại thở dốc đè nén tức giận.
Sau một khắc, một thứ màu trắng lao về phía hai người, đổ ập xuống.
Tô Mạch Ức nhanh tay lẹ mắt đón lấy, là một chén trà rỗng.
Hắn hoàn toàn không ngờ Thái hậu sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, trong chốc lát cầm lấy chén trà, có chút không biết làm sao.
“Con, con, con…”
Sắc mặt Thái hậu trắng bệch nhưng đôi mắt lại như nổi lửa, nhìn chằm chằm vào Tô Mạch Ức, tức giận đến mức một câu “con” cũng nói hết nửa ngày, nói mãi không xong.
Mọi người ở đây đều ngây ngốc, kể cả Lâm Vãn Khanh.
Mọi người đều trầm mặc nhìn Thái hậu chỉ tay vào Tô Mạch Ức, cằm run rẩy như muốn rơi xuống đến nơi rồi.
Bà ta lập tức cầm một chén trà khác, lần này là ném về phía đầu Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức nghiêng người, gắt gao bảo vệ người vào trong ngực.
Thái hậu càng tức giận hơn!
Vì thế, bà ta dứt khoát nhảy thẳng xuống, đi nhanh về phía Tô Mạch Ức và Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức rất hoang mang, vừa không dám phản kháng, vừa muốn che chở Lâm Vãn Khanh. Nàng so với hắn lại càng hoang mang hơn.
Thái hậu vô cớ nổi giận, người làm ở đây cũng chỉ dám khuyên bảo ngoài miệng, không ai dám thật sự tiến đến ngăn cản. Trong chính đường loạn đến mức ồn ào náo nhiệt, gà bay chó chạy.
Đồ sứ trắng thượng hạng bị đập nát, nến nghiêng trái ngã phải, ngay cả ghế gỗ lim ở hạ đường cũng lạch cạch bay ra ngoài.
Trong một mớ hỗn loạn, Tô Mạch Ức cuối cùng cũng nghe được lời lẩm bẩm trong miệng hoàng tổ mẫu của hắn.
“Con đến thanh lâu cũng coi như thôi đi, giờ còn dám dắt người về phủ Thế Tử cho ta?”
Tô Mạch Ức và Lâm Vãn Khanh cùng lúc bước đến.
“Ngài đến Thanh Lâu?” Lâm Vãn Khanh quay đầu nhìn về phía Tô Mạch Ức.
“Ta đến Thanh Lâu?” Tô Mạch Ức quay đầu nhìn về phía Thái hậu.
“Choang!”
Đó là tiếng vỡ vụn của chén trà đập vào đầu ai đó.
Thái hậu nhìn cục sưng lên màu xanh trên trán Tô Mạch Ức mới bị mình tạo ra, cuối cùng cũng tỉnh táo, lúc này mới đỡ đầu, tóc sắp tán loạn nói: “Lúc trước ai gia phái người đi theo con, phát hiện con qua đêm ở Bình Khang Phường, con có nhận hay không?”
“Ta…” Tô Mạch Ức không còn lời nào để nói, hắn yên lặng tính toán nếu nói cho Thái hậu biết, đó là vì lúc ấy lừa gạt bà ta mới làm chuyện như thế, liệu kết cục có tốt hơn chút không?
Thái hậu thấy hắn không nói lời nào, tức giận lấy trà cào trong tay “rầm” một tiếng vỗ lên bàn, tiếp tục nói: “Sau này con phá án bị thương, ai gia đau lòng. Nghĩ đến con đã hơn tuổi nhược quán mà bên cạnh ngay cả một thông phòng cũng không có, vậy nên thôi, đi thanh lâu cũng không sao, dù sao cũng tốt hơn là ở cùng cái tên Lâm Lục Sự lêu lỏng kia. Kết quả con lại… con được đằng chân lên đằng đầu đúng không?”
“Con…” Lâm Vãn Khanh có lời khó nói, làm bộ mình là nữ tử thanh lâu, hay là thẳng thắn thừa nhận mình chính là Lâm Lục Sự lêu lỏng mà Tô Mạnh Ức quấn lấy.
Thái hậu thấy hai người đều không nói lời nào, coi như hai người họ đã thừa nhận, càng nghĩ càng tức giận, đi tới muốn xách lỗ tai Tô Mạch Ức lên.
“Bụp!”
Tô Mạch Ức nghiêng người, nhanh chóng bắt lấy tay Thái hậu.
Đùa gì thế, bị trưởng bối nhéo tai ngay trước mặt nữ nhân mình yêu, vậy nửa đời sau hắn còn đâu khí thế trượng phu nữa.
Xung quanh có một tiếng hít mạnh, cuối cùng Tô Mạch Ức cũng chậm rãi mở miệng.
“Hoàng tổ mẫu hiểu lầm rồi.” Khi hắn nói lời này, hắn kéo Lâm Vãn Khanh ở trong ngực dắt đến phía sau mình: “Khanh Khanh không phải là nữ tử thanh lâu, nàng là…”
Hắn dừng một chút, buông Thái hậu ra, cầm một ngọn đèn nến lên, để bà ta có thể nhìn rõ mặt Lâm Vãn Khanh hơn.
“Nàng là Lâm Vãn Khanh, là người mà tôn nhi muốn lấy.”
Thái hậu đang thở dốc rất nhanh đã ngừng lại, bà ta giật mình một lát, nửa tin nửa ngờ kề sát vào mặt Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức sợ bà ta sẽ lại đột nhiên động thủ, nên nhanh chóng chắn ở phía trước nàng, dùng thân thể chính mình đem hai người ngăn cách một khoảng cách an toàn.
“Đây là…” Thái hậu khó tin hỏi:” đây là Lâm Lục Sự?”
“Vâng vâng…” Tô Mạch Ức gật đầu, gắt gao bảo vệ nàng.
“Vậy… Nàng, nàng…”
“Là một nữ tử!” Tô Mạch Ức tiếp lời.
Gió xuân hóa tuyết, liễu rậm hoa tươi.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt Thái hậu hoà hoãn lại, vừa rồi tức giận lôi đình, giờ đây cả gian phòng lại được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp.
Lúc này Tô Mạch Ức mới dám kéo Lâm Vãn Khanh ở phía sau ra.
Trải qua sự đả kích lúc trước, Lâm Vãn Khanh cảm thấy, cho dù bây giờ Tô Mạch Ức có dắt ra một đại thẩm, thì chỉ cần người này là nữ tử, là người đàng hoàng thì có lẽ Thái hậu sẽ không tức giận đến mức không thể kiềm chế được.
Quả nhiên là không ngoài dự đoán, tâm tình của Thái hậu đúng là bình tĩnh hơn nhiều, bà ta chỉ yên lặng nhìn Lâm Vãn Khanh, mặc dù không thể nói là không ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng không phát hỏa nữa.
Lâm Vãn Khanh vẫn bị ánh mắt của bà ta nhìn đến sống lưng lạnh lẽo.
“Quý ma ma.” Thái hậu phân phó người bên cạnh nói: “Các ngươi cùng Lâm Lục Sự lui ra ngoài hết đi, ai gia có chút chuyện muốn nói với Cảnh Triệt.”
Người trong phòng đều lui xuống, chính đường thế tử lớn như vậy, chỉ còn lại hai bà cháu nhà họ.
Thái hậu lại một lần nữa ngồi xuống thượng tọa, chỉnh lại vạt áo của mình, hờ hững nhìn Tô Mạch Ức hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
Tô Mạch Ức suy nghĩ, ánh mắt rơi vào ngọn nến đung đưa không ngừng trong gió đêm, một lúc lâu sau mới nói: “Ước chừng là khi bị Chương Nhân thăm dò ở Hồng Châu, được nàng ấy liều mạng cứu giúp.”
Thái hậu nghe vậy hít sâu một hơi.
Lúc trước bà ta đã biết chuyện Tô Mạch Ức ở Hồng Châu bị rơi vào hiểm cảnh, nhưng bà tuyệt đối không ngờ đến đó lại là tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Vậy nên khi Thái hậu nghe xong thì lập tức cả kinh. Sau khi cả kinh, trong lòng lại sinh ra chút mừng rỡ khi cháu trai đã vượt qua kiếp nạn. Ánh mắt bà ta nhìn về phía thân ảnh mảnh khảnh ngoài cửa, cuối cùng cũng chứa vài phần nhu hoà.
“Nhưng nàng ta nữ cải trang nam tham gia khoa cử, còn trà trộn vào quan trường.” Thái hậu dừng một chút, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng: “Ai gia cũng không biết nàng là dựa vào bản lĩnh của mình, hay là sau lưng có kẻ cố ý đưa nàng ta vào để tiếp cận ngươi.”
Tô Mạch Ức lạnh nhạt cười, ánh mắt từ trên ngọn nến thu hồi lại, nói một câu: “Hoàng tổ mẫu lo lắng nhiều rồi.”
Hắn quay đầu, ánh mắt cũng rơi vào bóng dáng xinh đẹp ngoài cửa, trong mắt hàm chứa chút dịu dàng và nghiêm túc khó gặp.
“Đúng là nàng có một chút bản lĩnh của hình ngục. Nhưng có thể đến bên cạnh con làm việc, còn cần phải có vài phần vận may nữa.”
Tô Mạch Ức cúi đầu mím môi, giống như nghĩ đến chuyện buồn cười nào đó: “Nếu không phải gặp được con, sợ rằng nàng đã sớm lăn lộn không nổi ở quan trường Thịnh Kinh, bị miễn chức về nhà rồi.”
Thái hậu hơi nhíu mày, im lặng nhìn kỹ Tô Mạch Ức.
Cái gì mà liều mạng cứu giúp ở Hồng Châu, sợ rằng đó chỉ là lúc hắn ý thức được tâm ý của mình thôi. Nhưng cháu ngoại của bà ta đối với chuyện phong nguyệt vẫn luôn chậm chạp như thế.
Nếu muốn nói động tâm, vậy phỏng chừng phải tính từ khoảnh khắc hắn nhảy xuống hồ cứu người.
Nghĩ đến lúc trước hắn đến Bình Khang Phường gì đó, phỏng chừng cũng là vì che chở Lâm Vãn Khanh này. Nếu không, sao có thể đến tận bây giờ bà ta mới biết được phận nữ tử của Lâm Vãn Khanh?
Nghĩ đến đây, Thái hậu lại càng cảm thấy trong lòng không vui.
Cũng không phải vì Tô Mạch Ức bỗng nhiên mang một người về rồi nói muốn lấy nàng, mà là người này rất khó để nhìn thấu.
Bà ta dứt khoát hừ lạnh một tiếng, quay đầu, không muốn nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của hắn nữa.
“Vậy bây giờ con định làm sao?” Thái hậu cố ý khích hắn, giọng nói cũng thật cao.
Tô Mạch Ức lại gần vài bước, đưa tay rót cho bà ta một chén trà, còn cẩn thận xem thử nhiệt độ rồi mới đưa đến tay nàng, cúi đầu nhu thuận nói: “Hoàng tổ mẫu biết rồi còn hỏi.”
Thái hậu suýt chút nữa kinh ngạc đến rớt cằm.
Phải biết rằng, ngày thường Tô Mạch Ức luôn có bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, thái độ không quan tâm, ngay cả Hoàng thượng cũng đừng mong hắn chịu thua.
Vậy mà bây giờ lại có bộ dáng nhu thuận cầu người này. Đúng là, chuyện mà mặt trời mọc phía tây mới thấy được.
Trong chốc lát, Thái hậu được dỗ dành vui vẻ vài phần, nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nói: “Con muốn ai gia thay nàng tìm một nhà mẹ đẻ phong hào thích hợp, nâng thân phận lên, để cho nàng danh chính ngôn thuận ngồi ở vị trí Thế tử phi của con sao?”
Tô Mạch Ức rũ mắt, gật đầu, vành tai đỏ lên.
Thái hậu thật sự bị bộ dáng người có mối tình đầu này của hắn chọc cho vừa tức giận vừa buồn cười, nhịn không được trêu ghẹo, nói: “Đi ra đi, cách xa một chút, đừng mang theo bộ dáng này lắc lư trước mặt ai gia, nhìn là thấy ghét rồi.”
“Chuyện này…” Tô Mạch Ức không nhận được đáp án rõ ràng, quyết không chịu buông tha.
Thái hậu thấy bộ dáng nóng nảy này của hắn, thật sự là hận không thể một cước đá hắn ra ngoài: “Tô đại nhân, cho tới bây giờ, chuyện được con tự động mở miệng cầu xin, ngay cả Hoàng thượng cũng chưa được thấy, sao ai gia có thể cự tuyệt?”
Tô Mạch Ức ngẩn người, một lát sau mới phản ứng lại, Thái hậu đồng ý rồi sao?
Thái hậu nhìn dáng vẻ sững sờ của hắn, đáy lòng bật cười: “Mùng một tháng sau, trong cung tổ chức gia yến, đến lúc đó con có thể mang theo nàng đến, trước tiên cho hoàng thất tông thân quen mắt, khi đó cũng tạo chút tin đồn, đến lúc đó cũng thuận tiện để chọn nhà mẹ đẻ hơn.”
Tô Mạch Ức vừa nghe, vui vẻ đến mức ngay cả tạ ơn cũng quên mất, vén áo bào đi ra ngoài cửa.
Thái hậu ngồi phía trên nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn, bỗng nhiên có loại cảm giác heo mình nuôi nhiều năm lại cứ đi vòng quanh bắp cải nhà người khác, trong lòng không tránh khỏi mà bi thương.
“Cảnh Triệt!” Bà ta bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, gọi Tô Mạch Ức: “Con còn phải để Hộ Bộ và Lại bộ tìm hiểu về gia thế của nàng một chút, chuyện nâng cao thân phận cũng phải nâng theo khuôn mẫu. Tránh cho sau khi nàng gả cho ngươi, muốn kết giao những quý nữ nhà cao cửa rộng kia lại bị nói xấu sau lưng.”
Tô Mạch Ức cũng không quay đầu lại, chỉ vội vàng để lại một tiếng: “Vâng.”
Một mảnh đất trống bên ngoài chính đường, ánh trăng trong trẻo, nhàn nhạt chiếu xuống một bóng người.
Lâm Vãn Khanh vẫn nôn nóng đi qua đi lại, cùng một thị nữ ma ma bên cạnh đang chờ lệnh, ánh mắt hai người họ chạm vào nhau, cũng chỉ có thể lúng túng cười cười.
Tô Mạch Ức ở bên trong lâu như vậy, cũng không biết Thái hậu và hắn nói cái gì.
Nàng càng nghĩ càng phiền lòng, dứt khoát rướn cổ nhìn vào trong.
“Khụ khụ…” Quý ma ma ở một bên ho nhẹ hai tiếng, tỏ vẻ nhắc nhở, Lâm Vãn Khanh sợ hãi thu hồi cổ.
“Ừm… Cái kia…” Bầu không khí quá mức trầm mặc, nàng chỉ có thể tìm chút lời để hòa hoãn tâm tình: “Hôm nay ta ăn mặc rất giống hoa nương trong thanh lâu lắm sao?”
Quý ma ma bị hỏi đến sửng sốt, nhưng vẫn duy trì phong độ của một chưởng sự ma ma bên cạnh Thái hậu, bà ta đứng xa một chút, tỉ mỉ đánh giá Lâm Vãn Khanh một phen rồi mới nói: “Cô nương rất xinh đẹp, nếu là quý nữ trong Kinh, sợ rằng thanh danh đã sớm truyền xa rồi. Thái hậu không biết cô nương, nên mới suy luận như vừa rồi, cô nương chớ để trong lòng.”
Cũng đúng, dựa theo tính tình Tô Mạch Ức, suốt ngày đều ngâm mình ở Đại Lý Tự, bên người chưa từng xuất hiện nữ nhân.
Hôm nay bất thình lình dẫn nàng hồi phủ, dựa theo thời gian mà Thái hậu biết được hành tung của hắn, cũng trách không được hiểu lầm nàng là hoa nương.
Lâm Vãn Khanh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy tảng đá trong lòng được gỡ xuống.
Nàng lại không nhìn được kiễng chân nhìn vào chính đường.
Xa xa, một cánh cửa được mở ra, ánh lửa sáng ở giữa. Từ bên trong, một bóng người cao lớn vội vàng bước ta, đến thẳng trước mặt nàng.
Vẻ mặt Tô Mạch Ức có chút phức tạp, ánh mắt nhìn về phía nàng tối tăm không rõ.
Lâm Vãn Khanh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng một chút, phảng phất như tim gan cũng không còn nữa.
“Thái hậu…” Nàng dừng một chút, thanh âm yếu ớt: “Thái hậu có phải hay không…”
“Hoàng tổ mẫu đồng ý.”
Lời nói của Lâm Vãn Khanh bị ngắt ngang, cùng lúc đó còn có một tia cảm xúc không ngừng rơi về nơi u ám kia.
“Cái gì?” Lâm Vãn Khanh nhìn về phía Tô Mạch Ức, nàng không dám tin.
Tô Mạch Ức không trả lời nàng nữa, mà trực tiếp tiến lên nắm lấy tay nàng.
Lâm Vãn Khanh để ý thị nữ ở xung quanh, sợ tới mức vội vàng rút tay về, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Khụ khụ…” Tô Mạch Ức dùng tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, ưỡn người, mang theo dáng vẻ nghiêm trang đi về phía hành lang bên cạnh.
Lâm Vãn Khanh cúi đầu đi theo.
Tô Mạch Ức nói muốn lấy nàng, mà Thái hậu cũng đồng ý. Nàng chỉ cảm thấy bước chân của mình rất phù phiếm, không quá tỉnh táo nữa rồi.
Nhưng đáy lòng vẫn một chút ngọt ngào còn chưa kịp lan ra, nàng nghe được Tô Mạch Ức nhẹ giọng nói: “Hoàng tổ mẫu nói có thể thay nàng sắp xếp một nhà mẹ hiển hách, để nàng danh chính ngôn thuận gả vào phủ Thế Tử.”
“Cái gì…” Nàng nghe thấy giọng nói của mình run lên.
Tô Mạch Ức lại hồn nhiên không phát hiện ra, vẫn cười như trước, nói: “Hoàng tổ mẫu sẽ để Lại Bộ và Hộ Bộ chuyển hộ tịch của nàng…”
“Không!”
Đột nhiên phát ra một tiếng, Lâm Vãn Khanh quát bảo Tô Mạch Ức: “Không được! Bây giờ, không phải bây giờ.”
Sau khi Lâm Vãn Khanh đạt cao trào hai lần thì sớm đã không còn khí lực, chỉ có thể nằm dưới thân Tô Mạch Ức, đuôi mắt đỏ bừng không ngừng thở dốc.
Tô Mạch Ức lấy khăn vải trên bờ, lau sạch bạch trọc trên người nàng, ôm người lại, để nàng gối lên cánh tay mình.
Nước hồ gợn sóng nhè nhẹ, mặt nước sôi trào dần khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Tô Mạch Ức nhìn nữ nhân thiêm thiếp ngủ trong lòng, dịu dàng cúi người hôn lên sườn mặt của nàng.
Thật ra hắn vẫn chưa thoả mãn.
Nhưng nghĩ đến sự bôn ba và vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Vãn Khanh hôm nay, nên hắn không quấn lấy nàng nữa.
Chỉ ôm nàng thế này thôi cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Tô Mạch Ức đưa tay vén vài sợi tóc của nàng qua sau tau. Ánh mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt trắng nõn của nàng như được phủ một tầng ánh sáng nhạt.
Ngón tay thon dài chậm lại, hắn nhịn không được vuốt ve gương mặt cùng tai của nàng.
“Ừm, đừng động loạn…”
Người trong ngực vô thức nỉ non một câu, bất mãn vòng tay qua hõm vai của hắn.
Sau đó thở hổn hển nói một câu bên tai hắn: “Tô Mạch Ức” không phải làm nũng mà là giọng điệu gây sự.
Nhất thời, hắn cười đến mặt mày cong cong.
Đây là người hắn thích, hắn nghĩ.
Hắn muốn cùng nàng kết tóc làm phu thê, một đời một kiếp, ân ái không nghi ngờ gì.
*
Chuyện ở mỏ, Chương Nhân quả thật không nghi ngờ gì.
Đêm đó, sau khi bắt được mấy người dân miền núi trộm cắp, thì chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.
Tô Mạch Ức đem tin tức khoáng sản tư bị trộm bẩm báo cho triều đình. Vĩnh Huy đế cũng sai người giám sát chặt chẽ quan đạo đường thủy, bất động thanh sắc truy tìm đường đi của nhóm ô mỏ.
Tuy tìm hiểu nguồn gốc còn mất một khoảng thời gian nữa, nhưng chỉ cần chuyện này xong xuôi, Tô Mạch Ức cũng không cần ở lại lâu trong hang sói Hồng Châu này nữa.
Rất nhanh bọn họ đã rời khỏi đây để hồi Kinh.
Dọc đường hồi Kinh cũng không khác gì với lúc đến. Còn nếu muốn xét kỹ lưỡng thì Lâm Vãn Khanh cảm thấy sự khác biệt lớn nhất chính là tình cảm của nàng với Tô đại nhân.
Lúc đi là phu thê dưới giường, quân tử trên giường, nàng có thể vận y phục đơn bạc mà nằm bên cạnh Tô Mạch Ức, yên ổn mà ngủ. Nhưng lúc trở về, ngay cả ăn cơm thay quần áo cũng phải đề phòng hắn…
Nàng thật sự chưa từng nghĩ đến bốn chữ “dục vọng quá độ” này, sẽ ứng nghiệm trên người nàng.
Cái gì mà “quang phong tễ nguyệt cao lĩnh chi hoa, thịnh kinh quan trường tối siêu thoát phong nguyệt chi nhân”, Lâm Vãn Khanh cảm thấy, người nói những lời này sợ là kiến thức quá nông cạn, chỉ bị bộ dáng giả dối “người lạ không gần”, lạnh lùng thường ngày của hắn che mất thôi.
Thức dậy muốn làm, trước khi đi ngủ phải làm, làm xong lúc tắm rửa lại làm nữa, ngay cả lúc đi xe ngựa, bị hòn đá nhỏ nào đó làm run đến kích thích, hắn cũng phải làm…
Thậm chí Lâm Vãn Khanh bắt đầu cảm thấy, Tô Mạch Ức không biết có chỗ nào không bình thường hay không? Ví dụ, hai mươi năm đầu bị cấm dục quá lâu, kiêng khem quá độ, do đó dẫn đến hắn “ăn quá nhiều” như bây giờ.
“Choang!”
Chiếc muỗng rơi xuống chén sứ, va chạm phát ra tiếng thanh thuý.
Nàng nhìn canh nhân sâm Ô Kê trước mặt, ngẩn người. Cảm thấy mình như đã bị Tô Mạch Ức giày vò đến mức ngay cả khí lực cầm một cái muỗng cũng không có.
“Khanh Khanh?”
Cái tên đầu sỏ giờ phút này lại bày ra vẻ mặt vô tội, khó hiểu gọi tên nàng.
Lâm Vãn Khanh nhìn hắn, cực kỳ muốn hất bát canh gà vào gương mặt “hồng nhan họa thủy” này.
“Làm sao vậy?” Tô gây hoạ bất kỳ bất giác ngồi xuống, đưa tay sờ sờ trên trán nàng.
“Bệnh rồi sao?” hắn hỏi.
Lâm Vãn Khanh hữu khí vô lực hơn trách một câu: “Không bệnh, sắp chết luôn rồi.”
Tô Mạch Ức không biết nàng đang nói cái gì, hắn giật mình.
Lâm Vãn Khanh không nhìn thấy bộ dạng ngây ngô của hắn, nàng vươn hai ngón tay ra, quơ quơ trước mặt hắn: “Bây giờ mới là thời gian ăn sáng, ngài sẽ làm hai lần. Nếu ta chết, cũng là tại ngài.”
Tô đại nhân xuống giường rồi da mặt mỏng, bị nàng quở trách đến da mặt đỏ ửng.
Hắn lừa mình dối người vùi đầu ăn, đưa canh gà nàng vừa đặt xuống đẩy đến trước mặt nàng.
“Đây chẳng phải là muốn bồi bổ thân thể cho nàng sao…” Tô Mạch Ức đuối lý, bộ dáng lúc nói chuyện rất lo lắng.
“Mấy ngày gần đây đi đường vất vả, nàng không ăn cũng không được.” Hắn chân thành khuyên nhủ, trong lúc nói chuyện cầm lấy muỗng rớt trong chén sứ, hướng về phía Lâm Vãn Khanh nói: “Nào, ăn nhanh đi.”
“Ngài đút cho ta!” Lâm Vãn Khanh thật sự đã không thể nhìn thấy bộ dáng chính nhân quân tử Liễu Hạ Huệ của hắn lúc đã xuống giường.
Người này có thể lấy lý do xe ngựa quá xóc, buổi tối quá lạnh, nước tắm quá lạnh để ngủ với nàng, vả lại không giày vò nàng đến khóc cầu xin tha thì không chịu bỏ qua, những điều này đều không giống hắn của ngày thường.
Thật sự cứ nghĩ đến là tức giận!
Tô đại nhân vẫn bình tĩnh ăn cơm, uống canh thịt, động tác hết sức tao nhã.
Lâm Vãn Khanh tức giận, cách một cái bàn trừng mắt với hắn: “Sau khi về Thịnh Kinh ngài không được chạm vào ta!”
Tô Mạch Ức ngẩn người, lập tức phản ứng lại, cứ như người bị cắt lương thực, trong chốc chốc lại cảm thấy không cam lòng.
“Khanh Khanh thật sự không muốn ta sao?” Tô Mạch Ức hỏi, sắc mặt lạnh nhạt, vành tai ửng đỏ.
Lâm Vãn Khanh thấy bộ dạng bất động như núi của hắn, quả nhiên là đứng tim rồi.
Tô Mạch Ức vẫn không ngẩng đầu, rũ mắt thổi váng dầu trên canh gà, uống từng ngụm nhỏ, chậm rãi nói: “Bây giờ cũng muộn rồi, chỉ sợ sau này dù có muốn cũng không kịp nữa đâu.”
Hắn dừng lại một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Vãn Khanh, ánh mắt sáng quắc, rơi trên người nàng như tia lửa nóng bỏng.
“Nhưng cũng không vội, điểm dừng tiếp theo là Thịnh Kinh, trì hoãn một ngày cũng không sao.”
Lâm Vãn Khanh nghe không hiểu cái mớ gì.
Vì thế, nàng vẫn không chịu buông tha, muốn kéo lớp mặt nạ “nghiêm trang” của Tô đại nhân xuống.
Cuối cùng Tô Mạch Ức cũng buông chén xuống, quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt hắn u ám, ám sắt nơi đáy mắt bắt đầu phát ra.
Sáng sớm, hai người vừa mới dậy, gã sai vặt quét dọn còn chưa tới. Nên cửa sổ vẫn đóng chặt, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ phiến lụa cửa sổ chiếu vào. Hắn khoá nữ nhân còn vận trên người tầng sa mỏng, chưa kịp mặc ngoại bào vào trong lòng.
Yết hầu Tô Mạch Ức chậm rãi trượt xuống.
Lâm Vãn Khanh đã quá quen thuộc với nhất cử nhất động của hắn, nhất thời phát hiện nguy hiểm, nhưng hối hận thì đã không còn kịp nữa rồi.
Tô Mạch Ức giữ lấy nàng, cúi người xuống, nói bên tai: “Nam nhân muốn sẽ có rất nhiều loại ý tứ, Khanh Khanh nói là loại nào vậy?”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng cắn vào vành tai nàng.
Lâm Vãn Khanh: “?”
Cứu với!
Rốt cuộc Tô đại nhân làm sao vậy?
Lâm Vãn Khanh khó mà tin nổi, nàng cảm thấy năng lực của người này thật khiến bản thân không thể chống đỡ nổi.
Đương nhiên, Lâm Vãn Khanh lại một lần nữa được nếm cái gọi là tự lấy đá đập chân mình.
*
Tuy bị trì hoãn một thời gian, nhưng cũng may đường trở về toàn là đường lớn, xe ngựa chạy trong đêm đã vào Thịnh Kinh.
Tiết trời mùa thu, khí hậu trong Kinh chuyển sang se lạnh.
Lúc ra đi Lâm Vãn Khanh không nghĩ tới sẽ trì hoãn lâu như vậy, nên chỉ mang theo vài bộ xiêm y mỏng manh. Thế là bây giờ chỉ đành nằm trong lòng Tô Mạch Ức, bị hắn dùng áo khoác che kín.
“Chúng ta vào Kinh rồi sao?” Lâm Vãn Khanh hỏi, đưa tay định vén rèm xe lên.
Nhưng tay còn chưa chạm tới rèm đã bị Tô Mạch Ức kéo trở về, thu vào lồng ngực ấm áp của mình, nói: “Đến rồi, cũng không phải chưa từng thấy Thịnh Kinh, có gì mà tò mò, nàng ngủ thêm một lát đi.”
Lâm Vãn Khanh thấy cũng đúng, nên ngủ thêm một lát.
Lúc nàng tỉnh lại xe ngựa cũng đã dừng.
Tô Mạch Ức vốn không định đánh thức nàng, nhưng lúc ôm nàng, Lâm Vãn Khanh đã tỉnh.
Nàng dụi dụi mắt, lúc vén màn xe lên lại phát hiện Tô Mạch Ức không dừng xe ngựa ở Đại Lý Tự.
Trước mặt là một trạch viện rộng lớn với cánh cổng đỏ rực và hàng liễu. Sau tượng đá là một cánh cửa lớn sơn mài màu đỏ.
“Đây là…” Lâm Vãn Khanh kinh ngạc, chân vẫn ở trên không trung, bước cũng không cần bước.
“Phủ Thế Tử của ta.” Tô Mạch Ức đáp, tiện tay đem áo choàng trên người nàng siết chặt một chút, lấy mũ che kín nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ tới, dù Tô Mạch Ức là quan tam phẩm đến từ Đại Lý Tự Khanh, nhưng tước vị lại là Thế tử.
Xem ra đây chính là trạch viện trong miệng Diệp Thanh, nhưng sao hắn lại quay về phủ đệ?
Tô Mạch Ức ngược lại vẫn không tránh khỏi nghi ngờ, giữ lấy cổ tay nàng không buông lỏng, dọc đường theo hành lang tiền sảnh là hoa Mộc Thuỷ Đình, một vài chỗ có thêm hoa Hải Đường, hoa vươn ra tường cao nơi hậu viện, dẫn Lâm Vãn Khanh đến tịnh thất phía sau.
Hơi nước tràn ngập, hương thơm lành lạnh.
Cây cỏ nhẹ nhàng thanh khiết và trầm hương nơi lư hương lượn lờ đan xen, trong không khí còn có mùi thơm của mưa đêm Giang Nam.
Lâm Vãn Khanh tưởng Tô Mạch Ức lại muốn chơi trò gì mới. Nhưng nằm ngoài dự liệu, hắn chỉ kiên nhẫn tắm rửa gội đầu cho nàng, sau đó vội vã thay một bộ y phục hồng phấn.
Trong lúc đó Lâm Vãn Khanh cũng có hỏi vài lần, hắn chỉ rũ mắt mỉm cười, có chút thần bí nói với nàng: “Lát nữa sẽ biết.”
Sau đó, hắn lấy ra một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống với nàng.
Lâm Vãn Khanh đang kinh ngạc, lại thấy hắn nghiêng người cầm lấy một cây bút mềm trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng điểm lên hộp mực.
“Đại…” Lời cò chưa dứt, cây bút mềm kia liền rơi xuống lông mày của nàng.
Xúc cảm mềm mại, từng chút từng chút khiến nàng có chút ngứa.
Ánh nến trước gương đồng lung lay, chiếu lên thân hình hơi nghiêng về phía trước và vẻ mặt chăm chú của hắn.
Trên đầu cây bút kia có một nhánh tua rua màu vàng rơi xuống, trái phải lắc lư, lất phất, lất phất, lất phất…
Cùng với ngọn nến lung lay khiến cho tim nàng vô cùng bối rối. Lâm Vãn Khanh vội vàng cúi đầu tránh né nhưng lại bị Tô Mạch Ức nhẹ nhàng đỡ lấy cằm.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng điệu dịu dàng, mang theo chút sủng nịch.
Hắn vén tay áo rộng lên, đến gần nàng thêm vài phần. Cổ tay ấm áp, trộn lẫn mùi gỗ như có như không, im lặng tràn qua chóp mũi nàng.
Nàng nhịn không được lén liếc mắt lên nhìn hắn, đối diện với đôi mắt sâu như giếng cổ kia.
Không giống như trước đây, khi hắn cúi đầu nhìn nàng, con ngươi luôn sáng lên như chứa đầy sao bên trong.
Hắn thật sự rất thích nàng, Lâm Vãn Khanh nghĩ.
Trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
“Được rồi.” Cây bút dừng lại, Tô Mạch Ức ngừng tay, xoay người lấy một đóa hoa quyên, quay gương đồng cẩn thận cài lên cho nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới phát hiện, đó là hoa lụa lúc trước bị lão phụ bán trên đường phố Hồng Châu kia quấn lấy bảo họ mua.
“Ngài…” Nàng cảm thấy bất ngờ, nhìn hắn từ trong gương, mắt trợn tròn: “Ngài mua từ khi nào vậy? ”
Tô Mạch Ức không nói lời nào, chỉ cười.
“Ngài mua cái này làm gì?” Lâm Vãn Khanh hỏi: “Khi về Thịnh Kinh ta cũng không dùng được.”
Tô Mạch Ức cúi người xuống, nhẹ nhàng tựa cằm vào vai nàng nói: “Bởi vì ta muốn nàng đeo nó đi gặp một người.”
“Một người?” Lâm Vãn Khanh tò mò: “Người nào?”
“Gặp là biết.”
Tô Mạch Ức nắm tay nàng, đi thẳng một đường nơi hành lang cửu khúc tịch mịch ánh sáng buổi tối.
Cách đó không xa có một gian phòng đang đèn đuốc sáng trưng, từ cấu trúc và vị trí của gian phòng mà nói, nơi này có vẻ như là chính đường của phủ Thế Tử.
Nói như vậy, nếu không phải trường hợp tiếp đãi khách quý, sẽ không dùng đến chính đường.
Trong lòng Lâm Vãn Khanh càng thêm nghi hoặc, lòng bàn tay cũng đổ một tầng mồ hôi.
“Đừng sợ. ” Tô Mạch Ức an ủi bên tai nàng: “Người này nàng đã gặp qua.”
“Hả?” Lâm Vãn Khanh há miệng, đang định hỏi rõ ràng, lại nghe tiếng “cót két” bên tai, cửa chính đường được mở ra.
Trong chớp mắt, ánh sáng chiếu ra, trước mắt nàng chỉ còn lại mảng trắng xoá.
Cùng với đó là một trận cười mang theo lời oán trách.
“Tiểu tử Cảnh Triệt! Hôm nay ngươi để cho ai gia chờ ở đây lâu như vậy, tốt nhất là thật sự có kinh hỉ đấy.”
Lâm Vãn Khanh: “…”
Chương 56: Cầu thân
Lâm Vãn Khanh cảm thấy bản thân như bị ai đó bóp chặt đế mức hít thở không thông, trong chớp mắt đầu gối trở nên mềm nhũn, ý niệm đầu tiên tràn vào trong đầu chính là “chạy trốn”.
Nàng nghĩ như vậy, và nàng đã làm điều đó.
Nhưng Tô Mạch Ức dường như đã sớm đoán được, bàn tay nắm cổ tay nàng đã âm thầm siết chặt, Lâm Vãn Khanh còn chưa kịp dùng sức hắn đã kéo nàng trở về.
Thái hậu hình như cũng không ngờ đến, ngay khi nhìn thấy Lâm Vãn Khanh, tiếng cười kia cũng lập tức dừng lại.
Trong chính đường ánh nến sáng ngời, nhưng bầu không khí lại âm trầm dị thường.
Tô Mạch Ức phất ống tay áo rộng, dắt Lâm Vãn Khanh vào định hành lễ với Thái hậu, lại nghe được hô hấp của người đứng đầu ngày càng nặng, là loại thở dốc đè nén tức giận.
Sau một khắc, một thứ màu trắng lao về phía hai người, đổ ập xuống.
Tô Mạch Ức nhanh tay lẹ mắt đón lấy, là một chén trà rỗng.
Hắn hoàn toàn không ngờ Thái hậu sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, trong chốc lát cầm lấy chén trà, có chút không biết làm sao.
“Con, con, con…”
Sắc mặt Thái hậu trắng bệch nhưng đôi mắt lại như nổi lửa, nhìn chằm chằm vào Tô Mạch Ức, tức giận đến mức một câu “con” cũng nói hết nửa ngày, nói mãi không xong.
Mọi người ở đây đều ngây ngốc, kể cả Lâm Vãn Khanh.
Mọi người đều trầm mặc nhìn Thái hậu chỉ tay vào Tô Mạch Ức, cằm run rẩy như muốn rơi xuống đến nơi rồi.
Bà ta lập tức cầm một chén trà khác, lần này là ném về phía đầu Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức nghiêng người, gắt gao bảo vệ người vào trong ngực.
Thái hậu càng tức giận hơn!
Vì thế, bà ta dứt khoát nhảy thẳng xuống, đi nhanh về phía Tô Mạch Ức và Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức rất hoang mang, vừa không dám phản kháng, vừa muốn che chở Lâm Vãn Khanh. Nàng so với hắn lại càng hoang mang hơn.
Thái hậu vô cớ nổi giận, người làm ở đây cũng chỉ dám khuyên bảo ngoài miệng, không ai dám thật sự tiến đến ngăn cản. Trong chính đường loạn đến mức ồn ào náo nhiệt, gà bay chó chạy.
Đồ sứ trắng thượng hạng bị đập nát, nến nghiêng trái ngã phải, ngay cả ghế gỗ lim ở hạ đường cũng lạch cạch bay ra ngoài.
Trong một mớ hỗn loạn, Tô Mạch Ức cuối cùng cũng nghe được lời lẩm bẩm trong miệng hoàng tổ mẫu của hắn.
“Con đến thanh lâu cũng coi như thôi đi, giờ còn dám dắt người về phủ Thế Tử cho ta?”
Tô Mạch Ức và Lâm Vãn Khanh cùng lúc bước đến.
“Ngài đến Thanh Lâu?” Lâm Vãn Khanh quay đầu nhìn về phía Tô Mạch Ức.
“Ta đến Thanh Lâu?” Tô Mạch Ức quay đầu nhìn về phía Thái hậu.
“Choang!”
Đó là tiếng vỡ vụn của chén trà đập vào đầu ai đó.
Thái hậu nhìn cục sưng lên màu xanh trên trán Tô Mạch Ức mới bị mình tạo ra, cuối cùng cũng tỉnh táo, lúc này mới đỡ đầu, tóc sắp tán loạn nói: “Lúc trước ai gia phái người đi theo con, phát hiện con qua đêm ở Bình Khang Phường, con có nhận hay không?”
“Ta…” Tô Mạch Ức không còn lời nào để nói, hắn yên lặng tính toán nếu nói cho Thái hậu biết, đó là vì lúc ấy lừa gạt bà ta mới làm chuyện như thế, liệu kết cục có tốt hơn chút không?
Thái hậu thấy hắn không nói lời nào, tức giận lấy trà cào trong tay “rầm” một tiếng vỗ lên bàn, tiếp tục nói: “Sau này con phá án bị thương, ai gia đau lòng. Nghĩ đến con đã hơn tuổi nhược quán mà bên cạnh ngay cả một thông phòng cũng không có, vậy nên thôi, đi thanh lâu cũng không sao, dù sao cũng tốt hơn là ở cùng cái tên Lâm Lục Sự lêu lỏng kia. Kết quả con lại… con được đằng chân lên đằng đầu đúng không?”
“Con…” Lâm Vãn Khanh có lời khó nói, làm bộ mình là nữ tử thanh lâu, hay là thẳng thắn thừa nhận mình chính là Lâm Lục Sự lêu lỏng mà Tô Mạnh Ức quấn lấy.
Thái hậu thấy hai người đều không nói lời nào, coi như hai người họ đã thừa nhận, càng nghĩ càng tức giận, đi tới muốn xách lỗ tai Tô Mạch Ức lên.
“Bụp!”
Tô Mạch Ức nghiêng người, nhanh chóng bắt lấy tay Thái hậu.
Đùa gì thế, bị trưởng bối nhéo tai ngay trước mặt nữ nhân mình yêu, vậy nửa đời sau hắn còn đâu khí thế trượng phu nữa.
Xung quanh có một tiếng hít mạnh, cuối cùng Tô Mạch Ức cũng chậm rãi mở miệng.
“Hoàng tổ mẫu hiểu lầm rồi.” Khi hắn nói lời này, hắn kéo Lâm Vãn Khanh ở trong ngực dắt đến phía sau mình: “Khanh Khanh không phải là nữ tử thanh lâu, nàng là…”
Hắn dừng một chút, buông Thái hậu ra, cầm một ngọn đèn nến lên, để bà ta có thể nhìn rõ mặt Lâm Vãn Khanh hơn.
“Nàng là Lâm Vãn Khanh, là người mà tôn nhi muốn lấy.”
Thái hậu đang thở dốc rất nhanh đã ngừng lại, bà ta giật mình một lát, nửa tin nửa ngờ kề sát vào mặt Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức sợ bà ta sẽ lại đột nhiên động thủ, nên nhanh chóng chắn ở phía trước nàng, dùng thân thể chính mình đem hai người ngăn cách một khoảng cách an toàn.
“Đây là…” Thái hậu khó tin hỏi:” đây là Lâm Lục Sự?”
“Vâng vâng…” Tô Mạch Ức gật đầu, gắt gao bảo vệ nàng.
“Vậy… Nàng, nàng…”
“Là một nữ tử!” Tô Mạch Ức tiếp lời.
Gió xuân hóa tuyết, liễu rậm hoa tươi.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt Thái hậu hoà hoãn lại, vừa rồi tức giận lôi đình, giờ đây cả gian phòng lại được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp.
Lúc này Tô Mạch Ức mới dám kéo Lâm Vãn Khanh ở phía sau ra.
Trải qua sự đả kích lúc trước, Lâm Vãn Khanh cảm thấy, cho dù bây giờ Tô Mạch Ức có dắt ra một đại thẩm, thì chỉ cần người này là nữ tử, là người đàng hoàng thì có lẽ Thái hậu sẽ không tức giận đến mức không thể kiềm chế được.
Quả nhiên là không ngoài dự đoán, tâm tình của Thái hậu đúng là bình tĩnh hơn nhiều, bà ta chỉ yên lặng nhìn Lâm Vãn Khanh, mặc dù không thể nói là không ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng không phát hỏa nữa.
Lâm Vãn Khanh vẫn bị ánh mắt của bà ta nhìn đến sống lưng lạnh lẽo.
“Quý ma ma.” Thái hậu phân phó người bên cạnh nói: “Các ngươi cùng Lâm Lục Sự lui ra ngoài hết đi, ai gia có chút chuyện muốn nói với Cảnh Triệt.”
Người trong phòng đều lui xuống, chính đường thế tử lớn như vậy, chỉ còn lại hai bà cháu nhà họ.
Thái hậu lại một lần nữa ngồi xuống thượng tọa, chỉnh lại vạt áo của mình, hờ hững nhìn Tô Mạch Ức hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
Tô Mạch Ức suy nghĩ, ánh mắt rơi vào ngọn nến đung đưa không ngừng trong gió đêm, một lúc lâu sau mới nói: “Ước chừng là khi bị Chương Nhân thăm dò ở Hồng Châu, được nàng ấy liều mạng cứu giúp.”
Thái hậu nghe vậy hít sâu một hơi.
Lúc trước bà ta đã biết chuyện Tô Mạch Ức ở Hồng Châu bị rơi vào hiểm cảnh, nhưng bà tuyệt đối không ngờ đến đó lại là tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Vậy nên khi Thái hậu nghe xong thì lập tức cả kinh. Sau khi cả kinh, trong lòng lại sinh ra chút mừng rỡ khi cháu trai đã vượt qua kiếp nạn. Ánh mắt bà ta nhìn về phía thân ảnh mảnh khảnh ngoài cửa, cuối cùng cũng chứa vài phần nhu hoà.
“Nhưng nàng ta nữ cải trang nam tham gia khoa cử, còn trà trộn vào quan trường.” Thái hậu dừng một chút, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng: “Ai gia cũng không biết nàng là dựa vào bản lĩnh của mình, hay là sau lưng có kẻ cố ý đưa nàng ta vào để tiếp cận ngươi.”
Tô Mạch Ức lạnh nhạt cười, ánh mắt từ trên ngọn nến thu hồi lại, nói một câu: “Hoàng tổ mẫu lo lắng nhiều rồi.”
Hắn quay đầu, ánh mắt cũng rơi vào bóng dáng xinh đẹp ngoài cửa, trong mắt hàm chứa chút dịu dàng và nghiêm túc khó gặp.
“Đúng là nàng có một chút bản lĩnh của hình ngục. Nhưng có thể đến bên cạnh con làm việc, còn cần phải có vài phần vận may nữa.”
Tô Mạch Ức cúi đầu mím môi, giống như nghĩ đến chuyện buồn cười nào đó: “Nếu không phải gặp được con, sợ rằng nàng đã sớm lăn lộn không nổi ở quan trường Thịnh Kinh, bị miễn chức về nhà rồi.”
Thái hậu hơi nhíu mày, im lặng nhìn kỹ Tô Mạch Ức.
Cái gì mà liều mạng cứu giúp ở Hồng Châu, sợ rằng đó chỉ là lúc hắn ý thức được tâm ý của mình thôi. Nhưng cháu ngoại của bà ta đối với chuyện phong nguyệt vẫn luôn chậm chạp như thế.
Nếu muốn nói động tâm, vậy phỏng chừng phải tính từ khoảnh khắc hắn nhảy xuống hồ cứu người.
Nghĩ đến lúc trước hắn đến Bình Khang Phường gì đó, phỏng chừng cũng là vì che chở Lâm Vãn Khanh này. Nếu không, sao có thể đến tận bây giờ bà ta mới biết được phận nữ tử của Lâm Vãn Khanh?
Nghĩ đến đây, Thái hậu lại càng cảm thấy trong lòng không vui.
Cũng không phải vì Tô Mạch Ức bỗng nhiên mang một người về rồi nói muốn lấy nàng, mà là người này rất khó để nhìn thấu.
Bà ta dứt khoát hừ lạnh một tiếng, quay đầu, không muốn nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của hắn nữa.
“Vậy bây giờ con định làm sao?” Thái hậu cố ý khích hắn, giọng nói cũng thật cao.
Tô Mạch Ức lại gần vài bước, đưa tay rót cho bà ta một chén trà, còn cẩn thận xem thử nhiệt độ rồi mới đưa đến tay nàng, cúi đầu nhu thuận nói: “Hoàng tổ mẫu biết rồi còn hỏi.”
Thái hậu suýt chút nữa kinh ngạc đến rớt cằm.
Phải biết rằng, ngày thường Tô Mạch Ức luôn có bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, thái độ không quan tâm, ngay cả Hoàng thượng cũng đừng mong hắn chịu thua.
Vậy mà bây giờ lại có bộ dáng nhu thuận cầu người này. Đúng là, chuyện mà mặt trời mọc phía tây mới thấy được.
Trong chốc lát, Thái hậu được dỗ dành vui vẻ vài phần, nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nói: “Con muốn ai gia thay nàng tìm một nhà mẹ đẻ phong hào thích hợp, nâng thân phận lên, để cho nàng danh chính ngôn thuận ngồi ở vị trí Thế tử phi của con sao?”
Tô Mạch Ức rũ mắt, gật đầu, vành tai đỏ lên.
Thái hậu thật sự bị bộ dáng người có mối tình đầu này của hắn chọc cho vừa tức giận vừa buồn cười, nhịn không được trêu ghẹo, nói: “Đi ra đi, cách xa một chút, đừng mang theo bộ dáng này lắc lư trước mặt ai gia, nhìn là thấy ghét rồi.”
“Chuyện này…” Tô Mạch Ức không nhận được đáp án rõ ràng, quyết không chịu buông tha.
Thái hậu thấy bộ dáng nóng nảy này của hắn, thật sự là hận không thể một cước đá hắn ra ngoài: “Tô đại nhân, cho tới bây giờ, chuyện được con tự động mở miệng cầu xin, ngay cả Hoàng thượng cũng chưa được thấy, sao ai gia có thể cự tuyệt?”
Tô Mạch Ức ngẩn người, một lát sau mới phản ứng lại, Thái hậu đồng ý rồi sao?
Thái hậu nhìn dáng vẻ sững sờ của hắn, đáy lòng bật cười: “Mùng một tháng sau, trong cung tổ chức gia yến, đến lúc đó con có thể mang theo nàng đến, trước tiên cho hoàng thất tông thân quen mắt, khi đó cũng tạo chút tin đồn, đến lúc đó cũng thuận tiện để chọn nhà mẹ đẻ hơn.”
Tô Mạch Ức vừa nghe, vui vẻ đến mức ngay cả tạ ơn cũng quên mất, vén áo bào đi ra ngoài cửa.
Thái hậu ngồi phía trên nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn, bỗng nhiên có loại cảm giác heo mình nuôi nhiều năm lại cứ đi vòng quanh bắp cải nhà người khác, trong lòng không tránh khỏi mà bi thương.
“Cảnh Triệt!” Bà ta bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, gọi Tô Mạch Ức: “Con còn phải để Hộ Bộ và Lại bộ tìm hiểu về gia thế của nàng một chút, chuyện nâng cao thân phận cũng phải nâng theo khuôn mẫu. Tránh cho sau khi nàng gả cho ngươi, muốn kết giao những quý nữ nhà cao cửa rộng kia lại bị nói xấu sau lưng.”
Tô Mạch Ức cũng không quay đầu lại, chỉ vội vàng để lại một tiếng: “Vâng.”
Một mảnh đất trống bên ngoài chính đường, ánh trăng trong trẻo, nhàn nhạt chiếu xuống một bóng người.
Lâm Vãn Khanh vẫn nôn nóng đi qua đi lại, cùng một thị nữ ma ma bên cạnh đang chờ lệnh, ánh mắt hai người họ chạm vào nhau, cũng chỉ có thể lúng túng cười cười.
Tô Mạch Ức ở bên trong lâu như vậy, cũng không biết Thái hậu và hắn nói cái gì.
Nàng càng nghĩ càng phiền lòng, dứt khoát rướn cổ nhìn vào trong.
“Khụ khụ…” Quý ma ma ở một bên ho nhẹ hai tiếng, tỏ vẻ nhắc nhở, Lâm Vãn Khanh sợ hãi thu hồi cổ.
“Ừm… Cái kia…” Bầu không khí quá mức trầm mặc, nàng chỉ có thể tìm chút lời để hòa hoãn tâm tình: “Hôm nay ta ăn mặc rất giống hoa nương trong thanh lâu lắm sao?”
Quý ma ma bị hỏi đến sửng sốt, nhưng vẫn duy trì phong độ của một chưởng sự ma ma bên cạnh Thái hậu, bà ta đứng xa một chút, tỉ mỉ đánh giá Lâm Vãn Khanh một phen rồi mới nói: “Cô nương rất xinh đẹp, nếu là quý nữ trong Kinh, sợ rằng thanh danh đã sớm truyền xa rồi. Thái hậu không biết cô nương, nên mới suy luận như vừa rồi, cô nương chớ để trong lòng.”
Cũng đúng, dựa theo tính tình Tô Mạch Ức, suốt ngày đều ngâm mình ở Đại Lý Tự, bên người chưa từng xuất hiện nữ nhân.
Hôm nay bất thình lình dẫn nàng hồi phủ, dựa theo thời gian mà Thái hậu biết được hành tung của hắn, cũng trách không được hiểu lầm nàng là hoa nương.
Lâm Vãn Khanh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy tảng đá trong lòng được gỡ xuống.
Nàng lại không nhìn được kiễng chân nhìn vào chính đường.
Xa xa, một cánh cửa được mở ra, ánh lửa sáng ở giữa. Từ bên trong, một bóng người cao lớn vội vàng bước ta, đến thẳng trước mặt nàng.
Vẻ mặt Tô Mạch Ức có chút phức tạp, ánh mắt nhìn về phía nàng tối tăm không rõ.
Lâm Vãn Khanh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng một chút, phảng phất như tim gan cũng không còn nữa.
“Thái hậu…” Nàng dừng một chút, thanh âm yếu ớt: “Thái hậu có phải hay không…”
“Hoàng tổ mẫu đồng ý.”
Lời nói của Lâm Vãn Khanh bị ngắt ngang, cùng lúc đó còn có một tia cảm xúc không ngừng rơi về nơi u ám kia.
“Cái gì?” Lâm Vãn Khanh nhìn về phía Tô Mạch Ức, nàng không dám tin.
Tô Mạch Ức không trả lời nàng nữa, mà trực tiếp tiến lên nắm lấy tay nàng.
Lâm Vãn Khanh để ý thị nữ ở xung quanh, sợ tới mức vội vàng rút tay về, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Khụ khụ…” Tô Mạch Ức dùng tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, ưỡn người, mang theo dáng vẻ nghiêm trang đi về phía hành lang bên cạnh.
Lâm Vãn Khanh cúi đầu đi theo.
Tô Mạch Ức nói muốn lấy nàng, mà Thái hậu cũng đồng ý. Nàng chỉ cảm thấy bước chân của mình rất phù phiếm, không quá tỉnh táo nữa rồi.
Nhưng đáy lòng vẫn một chút ngọt ngào còn chưa kịp lan ra, nàng nghe được Tô Mạch Ức nhẹ giọng nói: “Hoàng tổ mẫu nói có thể thay nàng sắp xếp một nhà mẹ hiển hách, để nàng danh chính ngôn thuận gả vào phủ Thế Tử.”
“Cái gì…” Nàng nghe thấy giọng nói của mình run lên.
Tô Mạch Ức lại hồn nhiên không phát hiện ra, vẫn cười như trước, nói: “Hoàng tổ mẫu sẽ để Lại Bộ và Hộ Bộ chuyển hộ tịch của nàng…”
“Không!”
Đột nhiên phát ra một tiếng, Lâm Vãn Khanh quát bảo Tô Mạch Ức: “Không được! Bây giờ, không phải bây giờ.”