Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49-50
Chương 49: Tranh chấp
“Không nói trước trên phố lắm thầy nhiều ma, nàng thấy làm vậy có thích hợp hay không. Tất cả những suy luận vừa rồi của nàng, thật ra đều hình thành trên giả thiết cả thôi.”
“Cái gì?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
Tô Mạch Ức khẽ nheo mắt lại, nhìn theo bóng lưng rời đi của Hồ Cơ kia, hỏi: “Sao nàng khẳng định nàng ta thật sự là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt?”
Lâm Vãn Khanh sững sờ, khẽ cười một tiếng, hỏi lại: “Chẳng lẽ nàng ta không phải sao?”
Tô Mạch Ức không trả lời lại ngay, chỉ yên lặng nhìn về phía Lâm Vãn Khanh, dùng ánh mắt lý trí và giọng nói bình tĩnh trả lời: “Ta không biết, nhưng ta cũng sẽ không dễ dàng để bản thân bị lòng thương cảm mê hoặc. Hành động hôm nay của nàng, có thể cứu được một người dân lương thiện, nhưng cũng có thể đã để cho một tên tội phạm chạy thoát.”
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Vãn Khanh cảm giác lồng ngực mình bị những lời này của hắn đè nén như có một tảng đá lớn đè lên, đè nặng đến nỗi nàng không thốt lên lời.
Nàng cúi đầu cười một tiếng, nói: “Vậy nên… đại nhân sẽ thấy chết mà không cứu sao? Nếu đại nhân có thể làm vậy được, lỡ may giết nhầm người tốt, đại nhân cảm thấy mình chịu đựng nổi không?”
Tô Mạch Ức suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ cân nhắc cái giá giữa việc giết nhầm và buông tha, giữa hai điều hại thì sẽ chọn điều ít hại hơn.”
Lâm Vãn Khanh cúi đầu, cố gắng nuốt chút chua xót đang cuồn cuộn trong lòng xuống.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, vùng vẫy chiếu xuống, tăng thêm một tầng ánh sáng trắng cho người trước mặt, thoạt nhìn vừa không quen lại xa cách.
Nàng suýt nữa đã quên mất, người trước mắt này, không phải là “Chu Dật Phác” đánh vang cầm sắt dưới trăng trước hoa với nàng, mà là thân ngoại sinh của Vĩnh Huy đế, là quan tòng tam phẩm Đại Lý Tự Khanh.
Bọn họ vốn là người của hai thế giới khác nhau, cùng lắm chỉ xuất hiện cùng nhau một vài lần, khiến cho nàng được đến gần hắn hơn một chút.
Nhưng vẫn chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, cuối cùng vẫn không thể xem là thật.
Hắn thả ra một mồi lửa, nhưng lại không biết nàng đang ở trong bụi cỏ.
Trên đường trở về, tiếng vang nhỏ lộc cộc kèm theo ánh trăng sáng và làn gió mát, hai người đều mang tâm sự riêng.
Tô Mạch Ức đương nhiên biết tại sao mình lại chọc nàng không vui, nhưng suy cho cùng cũng không phải chuyện lớn gì, vả lại để tiếp tục đi trên con đường hình ngục này, nàng phải trải qua những chuyện này.
Vậy nên hắn cũng không có ý định chịu thua dỗ dành nàng.
Hai người một trước một sau vào phòng.
Trời đã tối, bọn hạ nhân đều ngủ cả rồi. Lâm Vãn Khanh thấy không cần phải kinh động đến bọn họ, nên tự mình nghiêng người đốt nến.
Tô Mạch Ức cất kỹ phong thư trong tay, lúc cởi ngoại bào, hắn lật ngược hoa lụa mình lén mua được bỏ vào lòng bàn tay.
Lâm Vãn Khanh gỡ ngọc trâm trên đầu xuống, xoay người đi tới bên giường.
Tô Mạch Ức đi theo sau, trong tay nắm thật chặt hoa lụa, trong lòng bàn tay thấm ra một tầng mô hôi mỏng.
Bên khung giường khắc hoa làm bằng gỗ lim, hắn nhìn Lâm Vãn Khanh đang chỉnh lại chăn và gối đầu.
Tô Mạch Ức giữ chặt bàn tay đang bận rộn của nàng lại, không hiểu nói: “Nàng đang làm gì vậy?”
Lâm Vãn Khanh không ngẩng đầu lên, tựa như đang cố hết sức tránh ánh mắt của hắn.
Nàng chỉ giãy khỏi sự kìm kẹp của hắn, tiếp tục chỉnh giường: “Vừa rồi là lỗi của ty chức, không nên chống đối đại nhân. Đều tại mấy ngày qua chung giường chung gối với đại nhân, nên ty chức đã quên đi thân phận của mình. Ty chức sẽ nằm nghỉ trên mặt đất.”
Nàng bỗng nhiên trở nên cáu kỉnh như vậy, khiến cho Tô Mạch Ức hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Hắn đứng nhìn một lúc lâu, sau mới nhíu mi hỏi một câu: “Nàng có ý gì?”
“Ý của ty chức, đều nằm trên mặt chữ.” Lâm Vãn Khanh cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh.
Nhưng Tô Mạch Ức lại nghe được sự tủi thân ngập trời.
Nhưng mà, nàng tủi thân là vì chuyện gì chứ?
Chẳng lẽ là do câu nói vừa nãy, hắn nói sai rồi à?!
Tay cầm hoa lụa kia nắm thật chặt, phần đuôi của cây trâm đâm vào khiến hắn đau.
Tay còn lại của hắn dùng sức một cái, trực tiếp kéo người qua.
Lâm Vãn Khanh kêu lên một tiếng đau đớn, Tô Mạch Ức kinh ngạc buông tay ra, lại thấy trên cổ tay nàng đã lưu lại một vết đỏ.
Lần này thì hay rồi, xem ra nàng càng tức giận hơn rồi, nàng lấy gối mềm trong tay đập vào người Tô Mạch Ức.
Tô đại nhân bị nện một cái mà đầu óc đã trở nên mơ hồ.
Bản thân hắn tập võ, mới vừa rồi nóng vội, không khống chế được lực bắt người, nên mới làm đau nàng.
Nhưng hắn không phải cố ý, thế mà Lâm Vãn Khanh lại đập gối vào hắn, còn đập thẳng vào ngực hắn nữa chứ.
Dù lực sát thương không lớn, nhưng đây vẫn là hành vi “mưu sát phu quân”, quả nhiên là lòng dạ hiểm ác.
Tô Mạch Ức cũng nhất thời trở nên cáu kỉnh, mặt trầm xuống, đoạt lấy hết đồ trong tay nàng, quăng toàn bộ về lại giường.
“Ta không muốn ầm ĩ với nàng, nàng tự mình bĩnh tĩnh lại trước đi.”
Ngay sau đó, Tô đại nhân ôm gối đầu và chăn của mình, đẩy cửa phòng ngủ ra, nhấc đôi chân dài lên, cứ bước thẳng về trước không hề quay đầu lại.
Bên kia hậu viện, Diệp Thanh mới vừa tắm rửa xong đang từ trong phòng tắm đi ra, còn chưa kịp buộc lại đai lưng của áo ngủ, đã thấy một nam nhân mặc áo bào trắng đang ngồi trong phòng mình.
Hắn ta sợ tới mức còn nghĩ là hái hoa tặc, nhanh chóng lưu loát che bản thân mình lại.
“Đại nhân?” Diệp Thanh giật mình, không biết đêm hôm khuya khoắt Tô đại nhân không mời mà tới là có ý gì đây.
Tô Mạch Ức vẫn mang bộ dạng không rõ vui buồn như cũ, khẽ ừ, ra hiệu hắn nghe được.
Diệp Thanh đi qua, trăm điều khó hiểu nói: “Nửa đêm ngài tới chỗ của thuộc hạ để làm gì ạ?”
Tô Mạch Ức phủi tay áo, mặt không đổi sắc nói: “Tối nay sẽ tá túc ở đây một đêm.”
“…” Diệp Thanh ngơ ngẩn cả người.
“Sao nào?” Tô đại nhân trầm mặt: “Ngươi có ý kiến?”
Diệp Thanh rất muốn nghe theo lời trong lòng mình, nói cho hắn biết mình đúng là có ý kiến, cực kỳ có ý kiến. Nhưng với dâm uy bức bách hằng năm của Tô đại nhân, hắn ta chỉ có thể yếu ớt đáp một tiếng: “Không có ý kiến.”
Hắn ta không hiểu nhìn về phía Tô Mạch Ức, thấy nét giận dữ trên hai đầu lông mày hắn, nghĩ lại hình như đã hiểu ra gì đó, to gan hỏi: “Đại nhân, không phải đã cãi nhau với Lâm Lục Sự rồi đó chứ?”
Tự vạch áo cho người xem lưng, sắc mặt của Tô đại nhân đen đi.
“Không có chuyện đó đâu.” Mặc dù giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng là đang cố giả bộ.
“À…” Diệp Thanh gật đầu, cũng không tin, tự nhỏ giọng nói: “Nữ nhân là loại người rất dễ khó chịu, trước đây ta cũng thường xuyên bị hai tỷ tỷ của mình bắt nạt…”
Nói được một nửa, hắn ta thấy Tô Mạch Ức trừng mắt liếc mình, nhưng cũng không ngăn lại.
Thế là Diệp Thanh tự tăng thêm can đảm cho mình, tiếp tục nói: “Nhưng các nàng ấy cũng rất dễ dụ, ngài mua chút đồ vật và đồ ăn mà các nàng thích, sau đó dỗ dỗ dành dành, ngay lập tức sẽ tốt lên thôi.”
“Rầm!” Sự im lặng trong phòng bị một tiếng vỗ bàn vang vọng phá vỡ.
Tô đại nhân giống như nhất thời biến thành người khác, ngay lập tức đứng lên, chắp tay sau lưng, bước vài bước nhỏ lắc lư trước mặt Diệp Thanh.
“Bổn quan đường đường là tòng tam phẩm Đại Lý Tự Khanh! Trọng thần hai triều, lục bộ thượng thư, có ai mà không dám chừa ba phần mặt mũi cho bổn quan! Còn nàng ấy? Nàng chỉ là một tiểu Lục Sự cửu phẩm, chẳng lẽ ngay cả bổn quan cũng không nói lại được nàng ấy à?”
Hắn nói vô cùng hùng hồn, nhưng lại sợ tai vách mạch rừng, nên nén toàn bộ lửa giận này thành hơi thở, tất cả những lửa giận này tất nhiên bùng cháy đến nỗi không kìm lại được một cách kỳ lạ.
Diệp Thanh chợt không biết nên nói cái gì, một lát sau mới chậm chạp đối mặt, nơm nớp lo sợ đi qua, muốn an ủi hắn vài câu, vừa mới mở miệng, đã nghe thấy tiếng vang loảng xoảng trên bàn, Tô đại nhân tức giận đến nỗi chỉ có thể đập bàn.
“Thật là nực cười!”
Nếu nhớ không lầm, từ lúc hắn ta đi theo bên cạnh Tô Mạch Ức đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy ngài ấy nổi giận lớn đến vậy.
Bởi vì tính tình của Tô đại nhân luôn luôn kiềm chế, vui buồn chẳng nên hình nên sắc.
Đại đa số mọi người, trước khi chọc giận được hắn thì đã bị hắn thu phục trở nên ngoan ngoãn, hoặc là trực tiếp bị phạt tra khảo rồi.
Loại trải nghiệm cảm giác tức đến dựng lông kia, Tô đại nhân chưa bao giờ được thưởng thức.
“Thật ra Lâm Lục Sự…” Diệp Thanh vừa mới mở miệng, đã bị Tô Mạch Ức nổi giận quát bảo ngừng lại.
“Không được nhắc đến tên của nàng!!!”
Hắn ta sợ đến mức nuốt một ngụm nước bọt, không biết làm sao đành phải thăm dò nói: “Vậy… đại nhân muốn làm thế nào ạ?”
“Làm thế nào?!” Tô Mạch Ức đập mạnh xuống bàn, chén trà loảng xoảng lắc lư lộn xộn: “Tất nhiên là phải phạt nàng rồi!”
Diệp Thanh nghe vậy dưới chân đã mềm nhũn, những người trước kia khiến cho Tô đại nhân có chút hơi tức giận thôi, bây giờ cỏ trên mộ cũng đã mọc cao tới ba trượng rồi.
Hiện tại Lâm Lục Sự không sợ sống chết kia còn chọc giận hắn thành như vậy, Diệp Thanh sợ hãi tâm tính lạnh lẽo của Tô đại nhân, sẽ trực tiếp khiến cho cả nhà nàng đều ngay ngắn đi đời hết.
Hắn ta vừa muốn mở miệng cầu xin, chợt nghe Tô Mạch Ức bình tĩnh nói: “Bổn quan phải trừ đi bổng lộc của nàng! Để cho nàng tới phòng tài liệu sao chép lại tài liệu vụ án!”
Diệp Thanh: “. . .”
Trừng phạt này quá nặng nề rồi, hắn ta thấy lạnh run thay cho Lâm Lục Sự.
“Đại nhân…” Diệp Thanh nhẹ giọng gọi hắn, tới gần thêm một chút nữa, giơ tay rót cho hắn một chén trà.
Chuyện của Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức, hắn ta ít nhiều gì cũng biết một chút.
Tuy lúc đầu hắn ta đã hiểu lầm quan hệ của bọn họ là đồng tính, nhưng sau đó thân phận của Lâm Vãn Khanh bị bại lộ, Tô Mạch Ức vẫn săn sóc cho nàng như trước, dù Diệp Thanh có ngốc đến mấy, cũng nhìn ra chút cong cong vòng vòng trong đó.
Bởi vì hắn ta vẫn còn nhớ rõ, mùa xuân năm trước, khi Ti Ngục động dục, cũng có một khoảng thời gian ngắn liên tục nóng nảy như này.
Thế là hắn ta thử an ủi Tô Mạch Ức: “Không sao, nói chuyện một chút là ổn cả thôi mà.”
“Ồ…” Tô Mạch Ức cười lạnh: “Bổn quan đường đường là Đại Lý Tự Khanh, nào có đạo lý phải cúi đầu nhận sai với một tiểu Lục Sự như nàng!”
Diệp Thanh: “Đây không phải cúi đầu nhận sai, mà là dỗ dành, nhún nhường một chút thì chuyện này sẽ trôi qua nhanh thôi.”
Ta cũng không cần phải tâm sự hầu ngài trong đêm hôm khuya khoắt nữa, cũng không bị ngài dọa sợ…
“Nực cười!” Tô Mạch Ức chẳng hề để ý: “Bổn quan còn chưa bao giờ phải nhún nhường ai, ngay cả Hoàng hậu và Hoàng tổ mẫu, chỉ cần làm sai, bổn quan đều sẽ đối xử y như nhau.”
“À…” Diệp Thanh thật sự quá bất đắc dĩ, gật đầu nói: “Vậy được rồi, toàn bộ đều làm theo ý của đại nhân đi.”
Nói xong hắn ta đạp giày một cái, xoay người bò lên giường.
“Ngươi làm gì đấy?” Tô Mạch Ức kéo hắn ta lại, không hiểu nói.
“Ta?” Diệp Thanh cũng buồn bực, nhìn Tô Mạch Ức nói: “Thuộc hạ đi ngủ, cũng sắp tới giờ Tý rồi.”
“Ta hỏi ngươi lên giường làm gì?” Tô Mạch Ức hỏi, nghiêng đầu dùng cằm chỉ chỉ giường ở phía sau.
Diệp Thanh thấy gối đầu và chăn trên đó, đều không phải là của mình.
“Gối đầu của ta đâu?” Hắn nghi hoặc, cúi người nhìn xuống dưới giường, lại bị Tô Mạch Ức kéo lấy cổ áo phía sau xách lên.
“Ở đằng kia.” Hắn mặt không thay đổi chỉ vào một cái giường ngồi nhỏ ở gian ngoài.
“…” Diệp Thanh cảm thấy không ổn lắm.
Thì ra đêm nay Tô đại nhân đến đây, ngoại trừ xả giận, còn tính làm con chim tu hú chiếm tổ chim khách à…
“Đại nhân…” Diệp Thanh rất khó xử, tội nghiệp nói: “Ngài xem giường lớn thế này, ngài và Lâm Lục Sự còn có thể ngủ chung được, chúng ta có thể hay không…”
“Không thể.”
Bình tĩnh, rõ ràng, quyết đoán, không chừa một đường lui nào, Tô Mạch Ức cởi ngoại bào ra, móc lên trên giá, trước khi đi tới phòng tắm còn để lại một câu.
“Ngươi quên rồi sao? Bổn quan thích sạch sẽ, không thích người khác dựa gần ta quá.”
Diệp Thanh: “…”
Vậy ngài chung giường chung gối với Lâm Lục Sự lâu như vậy, nàng ấy cũng không phải là người à?
Lại là một đêm hai nơi, hai người đều khó ngủ.
Hôm sau, khi Diệp Thanh tỉnh lại, chẳng biết Tô Mạch Ức đã đi đâu.
Hắn ta nhìn gối đầu và chăn được gấp thật ngay ngắn ở trên chiếc giường trống không, rồi thở dài thật sâu.
Xem ra đêm nay Tô đại nhân vẫn tính để cho hắn ta ngủ trên giường ngồi nữa rồi.
Còn ở bên kia, Tô Mạch Ức đã đi dạo một vòng từ chợ sáng về tới Chương phủ.
Màu xám vào buổi sáng sớm vẫn chưa rút đi, hai ngọn đèn lồng hình quả dưa đỏ thẫm lay động trong gió, nhàn nhạt chiếu sáng hai bên cảnh vật, giống như hai con mắt đang cười mỉa, chớp chớp nhìn về phía Tô Mạch Ức đã đứng kế bên phòng ngủ sắp được nửa canh giờ rồi.
Đúng là hôm nay hắn đã dậy rất sớm, thứ nhất là sợ hạ nhân của Chương phủ nhìn thấy sẽ xảy ra chuyện, thứ hai là vì…
Hắn nhìn nhìn hộp canh vải ở trong tay, cảm giác đầu óc mình có phải đã bị gối đầu của Lâm Vãn Khanh hôm qua đập tới ngốc luôn rồi hay không?
Mùi hương ngọt ngào bốc lên từ khe hở của hộp đồ ăn làm từ trúc, dần dần lan ra mù mịt.
Luôn đứng ở đây cũng không phải là cách…
Tô Mạch Ức âm thầm trấn an chính mình, ra ngoài làm việc, việc tư chỉ là việc nhỏ, nếu vì ân oán cá nhân mà làm trễ nải vụ án hoàng thượng giao cho, đó mới là chuyện lớn mất mạng.
Với lại hắn mua đồ ăn sáng cũng không phải là để nhận lỗi, chỉ là hắn rộng lượng, không muốn tính toán chi li với một tiểu nữ tử mà thôi.
Thế là hắn nhắm mắt hít vào một hơi, nhấc chân đẩy cửa vào.
“Đại nhân?”
Phía sau truyền tới một tiếng gọi đầy nghi ngờ, Tô Mạch Ức đang muốn nhấc chân lên, thoáng chốc giống như chân bị dài thêm ra, cuối cùng vẫn đứng bất động.
Diệp Thanh đi tới, đánh giá Tô Mạch Ức một lượt, rồi xoay người nhìn vào phòng ngủ không còn đèn sáng, vẻ mặt như đã nhận ra gì đó nói: “Đại nhân tới là vì…”
“Ta tới là vì muốn tìm ngươi.”
Tô Mạch Ức nói tiếp câu, sau đó chân bước tới trước mặt Diệp Thanh, nghiêm túc nói.
“Tìm… tìm ta?”
Diệp Thanh chỉ cảm thấy khó có thể tin được, trong chốc lát cũng đã quên hai người còn đang đứng trước phòng của Lâm Vãn Khanh: “Đại nhân, ngài tìm ta làm gì?”
“Ừm…” Tô Mạch Ức bị hỏi đến sững sờ, tay run lên, canh vải trong hộp va chạm vang lên một tiếng giòn tan.
“Đây là…” Diệp Thanh bị tiếng vang hấp dẫn, tò mò nhìn sang.
“Đây là cho ngươi.”
Tô Mạch Ức đưa canh vải mình vất vả đi sớm về khuya mới mua được cho Diệp Thanh.
“Cho ta?” Diệp Thanh không thể tin được, Tô Mạch Ức lại mua đồ ăn sáng cho hắn ta?!
“Ừm, ừm…” Tô Mạch Ức gật đầu: “Đây là để cảm tạ ngươi tối qua đã thu lưu ta…”
Hạnh phúc đột nhiên xuất hiện, khiến cho Diệp Thanh cảm thấy mơ mơ màng màng không chân thật, mãi cho tới khi nhận lấy canh vải kia, trong tay nặng thêm một chút nhắc nhở hắn ta đây không phải là mơ.
“Nếu đã như vậy, hay chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng đi!”
Tô Mạch Ức loạn nhịp, đã lỡ cưỡi lên lưng cọp, hắn nhắm mắt nói một câu: “Được…”
Tay áo kéo căng ra, hắn bị Diệp Thanh lôi đi, bước về phía sân trong phòng hắn ta.
Hắn ngoảnh đầu liếc nhìn gian phòng dưới ánh đèn kia, Tô Mạch Ức thề, lần sau không bao giờ mang Lâm Vãn Khanh đi ra ngoài phá án nữa.
Chương 50: Thạch sáp
Sáng sớm sương mù còn chưa lui hẳn, trong không khí vẫn còn mùi hương từ cơn gió buổi đêm lưu lại.
Ướt sũng, dinh dính, giống như tâm trạng hiện tại của Lâm Vãn Khanh.
Nàng hơi ngửa người ra sau, tựa vào vách xe ngựa đang lắc lư liên tục, ánh mắt quét qua một vòng, giống như vô tình xẹt qua cái người đang ngồi đối diện nàng.
Cả đường ngồi chung xe mặt Tô đại nhân đều trầm mặc đen đi, thật đúng là buồn chán đến đáng sợ.
Hình như hắn vẫn chưa nguôi giận.
Đã được ba ngày kể từ lần trước hai người cãi nhau, Tô Mạch Ức không những chỉ làm mặt lạnh với nàng, mà mấy ngày liên tiếp đều ngủ ở chỗ khác.
Cũng không biết hắn nói cái gì với Chương Nhân, hiện tại ngay cả Chương Nhân cũng biết hai người không được tự nhiên, còn năm lần bảy lượt lấy lòng tạo điều kiện cho bọn họ giảng hòa.
Giống như lần đi mỏ quặng này, Tô Mạch Ức vốn không định dẫn nàng theo. Chương Nhân đặc biệt sắp xếp một ngày đi du sơn ngoạn thủy, vì để cho Tô Mạch Ức dẫn nàng ra ngoài chơi một chút.
Loại cảm giác kẻ thù đang tìm cách tác hợp cho bọn họ này, thật khiến Lâm Vãn Khanh cảm thấy kỳ lạ.
Màn xe lắc lư, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, rơi vào mí mắt của Tô Mạch Ức, dát thêm một tầng ánh sáng ấm áp lên trên hàng lông mi dày của hắn.
Cũng không biết tại sao, Lâm Vãn Khanh cũng cảm thấy hôm nay Tô đại nhân đẹp mắt hơn mọi ngày, chẳng lẽ trong mấy ngày không ở cạnh mình, ngài ấy ăn ngon ngủ được, nên mới dưỡng ra được túi da* như này?
*Túi da: ý chỉ vẻ ngoài theo kiểu châm biếm
Nghĩ một chút, nàng bĩu môi, xoay người vén màn xe ở một bên lên, đặt cằm trên bệ cửa sổ, nhàm chán ngắm nhìn phong cảnh.
Tô Mạch Ức ở đối diện thấy nàng xoay người như vậy, chỉ cảm thấy ngực khó chịu một trận, ngột ngạt đến nỗi không thở được.
Nàng không hề biết, vì sáng nay hai người họ sẽ ngồi xe cùng nhau, nên vừa mới giờ Mão hắn đã thức dậy rửa mặt chải đầu.
Đổi ngọc quan mới, áo bào cũng là vải gấm hoa văn mây màu xanh nhạt mà nàng thích nhất, hắn thậm chí còn cố ý buộc thắt lưng chặt lại một chút, để tư thế của hắn càng thêm oai hùng rắn rỏi, thân cao thẳng tắp như ngọc.
Nhưng mà…
Nàng lại tình nguyện quay đầu ngắm nhìn phong cảnh dư thừa ngoài kia hơn.
Trong lòng Tô Mạch Ức đầy chua xót và bất đắc dĩ, âm thầm nới lỏng thắt lưng đã bị rút vào quá chặt, sau đó mới cảm thấy thở lại được một chút.
Xe ngựa đi lộc cộc, hai người đều mang tâm sự riêng.
*
Sau khi đi được một đoạn rồi dùng qua cơm trưa, trước tiên bọn họ dừng chân tại một biệt viện cách không xa mỏ quặng.
Sau đó nghỉ ngơi qua loa sửa sang lại, Lâm Vãn Khanh mặt dày mặt dạn theo sát Tô Mạch Ức xuống mỏ quặng ở chân núi.
Chỗ đó chính là mục đích chuyến này của bọn họ.
Đường núi không dễ đi như đường bằng phẳng bình thường, nên xe ngựa tiến lên rất chậm. Lâm Vãn Khanh ở trong xe bị lắc lư đến muốn ói, nàng vừa mới vén rèm xe lên hít thở không khí, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Nơi này ngoại trừ người lao động và quan dịch đốc công, còn có cả trọng binh đóng quân. Nhưng khi dùng tới những áo giáp và trang bị của những binh lính kia, lại không giống với kiểu dáng như trong triều.
Bàn tay đang vén màn bỗng run rẩy, một suy nghĩ kinh hoảng đầy khiếp sợ, chợt lóe lên trong đầu nàng.
Những người đang đóng quân ở đây, chắc hẳn đều là tư binh*. Chương Nhân phụ trách mỏ quặng này nhất định đã bị triều đình nghiêm khắc cấm “tư khoáng**”, nhưng những gì khai thác được từ trong mỏ quặng, chỉ sợ thường được dùng để chế tạo binh khí, cung cấp cho những tư binh này dùng.
*Tư binh: Binh lính riêng, không thuộc triều đình.
**Tư khoáng: tư tàng tích trữ khoáng thoạch riêng.
Nuôi quân không phải chuyện một sớm một chiều, ngoại trừ trang bị, còn phải dùng tới tiền.
Vậy nên “vụ án giả bạc” bị tố giác trước kia, số bạc đó chắc cũng đã chảy vào lương thực và lương bổng của quân đội này rồi.
Những thứ này đều chỉ rõ, có người đang muốn tạo phản.
Nghĩ tới đây, Lâm Vãn Khanh nhanh chóng quay người đi tìm ánh mắt của Tô Mạch Ức, nhưng nàng lại thấy mặt Tô Mạch Ức không có chút thay đổi nào, vẫn giữ dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần.
Được rồi, Tô đại nhân lão luyện lõi đời, thông minh tuyệt đỉnh, chắc hẳn đã sớm biết những chuyện này, chỉ là không nói cho nàng biết.
Lâm Vãn Khanh tiếp tục im lặng, cảm thấy chua xót đang cuồn cuộn trong lòng.
Rồi nàng ngẩng đầu nhìn lại gương mặt đó, cảm thấy không còn chút đẹp mắt nào nữa.
Nàng dứt khoát vung nắm đấm với hắn.
Cũng không biết đã lắc lư được bao lâu, một khắc trước khi Lâm Vãn Khanh cảm giác mình sắp mệt mỏi rã rời, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.
Nàng đang rối rắm không biết có nên đi kêu Tô Mạch Ức không, đã thấy hai mắt Tô đại nhân đột nhiên mở ra, ánh mắt phức tạp nhìn nàng trong chốc lát, sau đó tinh thần dần dần tỉnh táo lại vén vén vạt áo, lập tức đi xuống xe ngựa.
Trong lòng Lâm Vãn Khanh chợt lạnh đi, vội vàng lúng túng theo hắn xuống xe.
Dọc theo đường đi, Tô Mạch Ức nói chuyện với Chương Nhân, nàng không thể xen miệng vào. Nàng cũng không thể cứng rắn đến gần, chỉ có thể đi theo phía sau.
Đêm qua trời vừa mới mưa, đường núi lầy lội khó đi, ngoại trừ nàng đang đi theo thì không còn nữ tử nào khác, nên mọi người ở đây không ai đến đỡ nàng.
Lâm Vãn Khanh cứ khập khiễng theo sát hai người, đi tới bên ngoài nhà kho trong sân quặng mỏ.
Chương Nhân đưa tay ra, mời họ vào.
Nơi này là nơi tích trữ khoáng thạch.
Vừa mới đi vào, Lâm Vãn Khanh đã thấy các thùng phân loại. Trong đó có thùng đã được xếp đầy ắp, có thùng vẫn còn trống rỗng. Nàng đến gần quan sát, phát hiện nơi này không những có khoáng sản đen, mà còn sản xuất kim loại đồng và sắt.
Lâm Vãn Khanh âm thầm tính toán một phen, tuy mỏ quặng này nhỏ, nhưng sản lượng khoáng thạch cũng không tính là thấp, quan sát lượng tích trữ hiện tại trong nhà kho, nếu dùng để nuôi một quân đội gồm bốn vạn người hoặc dùng để cung cấp binh khí, cũng không tính là quá khó khăn.
Hơn nữa, nơi này có lẽ chỉ là một phần nhỏ trong các quặng mỏ riêng của đối phương.
Cứ tính toán như vậy, Lâm Vãn Khanh quả thật cảm nhận rét lạnh sau lưng.
Tô Mạch Ức vẫn còn đang nói chuyện với Chương Nhân, nàng tự mình đi dạo quanh các loại thùng lớn nhỏ một hồi.
Đột nhiên, một cái thùng bằng gỗ lim có dính một chút trắng trắng phát sáng ở trên, hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Tay sờ lên thấy trơn bóng, móng tay hơi dùng sức gẩy, đã gẩy ra được một khối nhỏ trên đó.
Lâm Vãn Khanh suy nghĩ một lát, nhanh chóng xoay người che đi miếng trắng này. Thừa dịp Chương Nhân nói chuyện với Tô Mạch Ức, nàng lén lút gẩy miếng đó xuống, len lén gói lại bằng khăn tay, rồi giấu vào trong tay áo rộng.
Trên đường trở về hai người lại trầm mặc không nói, dọc đường Lâm Vãn Khanh đều ngắm phong cảnh, còn Tô Mạch Ức nhắm mắt suốt nguyên đường.
Sau khi xuống xe quay về phòng, không ai để ý tới ai.
Mặt Tô Mạch Ức không đổi liếc mắt nhìn Lâm Vãn Khanh, sau đó xoay người đi về phòng mình.
Diệp Thanh đã đợi ở bên trong.
Hai người xác định không có ai nghe lén sau đó mới lấy giấy bút ra, Tô Mạch Ức lần lượt nhớ lại những thứ nghe thấy ở mỏ quặng hôm nay.
Chương Nhân quá giảo hoạt rồi, dù tới hiện tại, hắn ta vẫn giấu vài chuyện với Tô Mạch Ức, không chịu nói cho người sau lưng. Hôm nay Tô Mạch Ức đã thử vài lần, nhưng vẫn không moi ra được chút tin tức nào từ trong miệng hắn ta.
Nhưng bọn họ đã ẩn nhẫn lâu như vậy, nếu manh mối bị đứt đoạn ở chỗ này, liệu bọn chúng có gấp rút thực hiện kế hoạch mưu phản không thì rất khó nói.
Tuy dựa vào thực lực của nước Nam Triều, lúc bình định không nhất định sẽ thua, nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, nếu trận này thật sự phải đánh nhau thì sẽ biến thành một kiếp nạn với triều đình và cuộc sống của người dân.
Suy nghĩ rơi vào thế bí, Diệp Thanh thở dài, rót một chén trà cho Tô Mạch Ức.
“Ngươi.” Tô Mạch Ức cầm lấy chén trà hắn ta đưa tới rồi buồn bực nói: “Sang cách vách.”
“Hả?” Diệp Thanh không hiểu gì hết: “Sang cách vách để làm gì ạ?”
Tô Mạch Ức từ chén trà liếc tới, nói với Diệp Thanh: “Đi hỏi Lâm Vãn Khanh một chút, nghe thử xem nàng nói sao.”
Diệp Thanh: “…” Thì ra bắt hắn ta đi làm cái loa truyền thanh.
Nhưng mệnh lệnh của Tô đại nhân không thể cãi lại được, dù hắn ta rất bất mãn với hành vi của Tô đại nhân, vẫn chỉ có thể yên lặng đứng dậy, sờ sờ phần sau cổ, vẻ mặt không tình nguyện đi ra mở cửa.
“Lâm, tiểu phu nhân…” Diệp Thanh kinh ngạc, suýt chút nữa đã lỡ miệng nói ra, cũng may không có ai ở gần.
Lâm Vãn Khanh vẫn còn mặc y phục lúc đi thăm mỏ quặng, trên giày và mép váy đều là bùn đất đã giẫm lên hôm nay, hiện tại đã khô, váy quần lúc đầu còn xinh đẹp giờ đã biến thành một đống đồ đen xám, đúng là muốn có bao nhiêu bẩn thì có bấy nhiêu bẩn.
Nhưng khi Tô Mạch Ức thấy nàng, gương mặt lạnh lùng đã nhanh chóng đỏ lên. Hắn vội vàng xoay người đi chỗ khác, làm bộ uống trà không để ý tới.
“Tiểu phu nhân, người đến thật đúng lúc.” Diệp Thanh mặt mày mừng rỡ: “Vừa rồi đại nhân đang tính kêu ta…”
“Diệp Thanh.” Giọng nói của Tô đại nhân không nhanh không chậm truyền tới, trầm thấp, cũng rất có lực sát thương, khiến cho Diệp Thanh phải nuốt hết những lời còn lại vào trong bụng.
Lâm Vãn Khanh lười quan tâm hai chủ tớ này đang có bí mật gì. Sau khi nàng vào phòng thì đóng cửa lại, đi thẳng tới trước mặt Tô Mạch Ức, mở túi đồ trong tay ra, đặt ở trên tay.
“Buổi chiều khi ta tới mỏ quặng đã phát hiện ra cái này.” Nàng lên tiếng, nghiêng người lấy một cây đèn cầy, chiếu sáng thêm cái vật màu trắng được gói lại kia.
“Đây là…” Diệp Thanh đưa cái đầu qua, giơ tay bóp bóp mảnh trắng đó, không hiểu được nói: “Đây là cái gì?”
Lâm Vãn Khanh không đáp lại, chỉ đưa tay lấy một cái chén không, đổ vào, rồi mượn ánh nến nung nóng lên.
Mảnh kia trong chén gặp nhiệt đã nhanh chóng hòa tan ra, biến thành một bãi nước.
“Đây là thạch sáp.” Lâm Vãn Khanh quơ quơ cái chén trong tay, đưa cho hai người rồi nói.
“Thạch sáp?” Diệp Thanh không tin, thò tay chạm vào nó, quả nhiên, chất lỏng kia ở trên tay hắn ta sau khi để nguội đã lần thứ hai đọng lại thành hình dáng vừa rồi.
“Cái này được phát hiện ở đâu?” Tô Mạch Ức hỏi, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
“Ngay trong mỏ quặng chúng ta cùng đi hôm nay.” Lâm Vãn Khanh nhớ lại một chút rồi nói: “Những thùng chứa khoáng thạch này, hình như được niêm phong bằng loại dầu này.”
Tô Mạch Ức nghe vậy không trả lời lại, lông mày kiếm nhíu lại rồi ngồi xuống.
“Thì ra là vậy.” Tô Mạch Ức ngập ngừng: “Thì ra bọn họ lấy những khoáng thạch này, ngay dưới ánh mắt của triều đình vận chuyển được tới Hồng Châu.”
“Sao lại nói vậy?” Lâm Vãn Khanh nghe ra được gì đó, kích động lên, lập tức ho mãnh liệt hai tiếng.
Tô Mạch Ức ngẩn người, chuyển ánh mắt cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh không hiểu.
Hắn trừng mắt nhìn Diệp Thanh, sau đó đành phải tự mình cầm lấy ấm trà, rót một ly trà đưa cho Lâm Vãn Khanh.
Hôm nay Lâm Vãn Khanh thật sự rất mệt, mặc váy và giày thêu đi trên đường núi, trở về cứ nghiên cứu bao đồ này mãi, ngay cả ghế cũng chưa được ngồi xuống một khắc nào, đừng nói chi tới chuyện uống nước.
Thế là, nàng rất tự nhiên nhận lấy chén trà Tô Mạch Ức đưa tới, ngẩng đầu im lặng uống hết một hơi.
Tô Mạch Ức hơi nhíu mày, không một tiếng động rót thêm một chén cho nàng.
Đợi nàng uống xong, hắn mới buông ấm trà trong tay xuống, chậm rãi nói: “Bởi vì khoáng thạch có đặc điểm của riêng nó, bình thường đều tập trung vận chuyển với số lượng lớn. Vậy nên cho dù là đường bộ hay đường thủy, đều chỉ được đi đường lớn quan đạo*. Mà ven đường quan đạo, đều có trạm dừng được triều đình sắp xếp, mỗi khi đến một trạm, quan phủ sẽ tiến hành ghi chép và kiểm kê lại khoáng thạch. Với cách này, muốn vận chuyển gian lận gần như là chuyện không thể nào.”
*Quan đạo: đường chính thức do triều đình xây ra.
“Vậy tại sao bọn Chương Nhân kia lại làm được?” Diệp Thanh hỏi.
“Vận tải bằng đường thủy.” Lâm Vãn Khanh nói tiếp, bỗng nhận ra: “Thạch sáp.”
“Ừm.” Tô Mạch Ức gật đầu, nhìn về phía Lâm Vãn Khanh.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí chỉ trong chốc lát.
Tô Mạch Ức chợt nghe thấy tiếng đốm lửa nổ bên tai, tim hắn đập chậm đi một nhịp, ngay lập tức nghiêng mặt đi, yếu ớt tránh mặt với Lâm Vãn Khanh, hắn xoay người lấy ra một bình sứ nhỏ ở trong bọc hành lý mang theo bên người, nói với Diệp Thanh: “Đêm nay sau giờ Tý, ngươi cùng ta đi xem mỏ quặng.”
Diệp Thành nhìn màn mắt đi mày lại này, vẫn không hiểu gì trả lời lại: “Hai người đang nói gì vậy?”
Tô Mạch Ức không kiên nhẫn chia chất lỏng trong bình thành hai phần, đưa cho Diệp Thanh một phần nói: “Nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu, ban đêm cứ vẩy cái bình này lên thùng gỗ đựng khoáng thạch đen là được.”
“Nhưng mà…” Diệp Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không có nhưng mà.” Tô đại nhân ý chí sắt đá.
“Ta cũng đi.”
Tay áo của Tô Mạch Ức căng ra, vì bị Lâm Vãn Khanh kéo lại.
Dưới ánh nến, nàng nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lánh, như dát lên một tầng hơi nước.
Đêm khuya đi thăm dò mỏ quặng, không phải là chuyện đùa giỡn gì. Võ công nàng cũng vậy, còn là một nữ tử, đi theo thật sự rất nguy hiểm.
Tô Mạch Ức há miệng, muốn từ chối, nhưng cái đầu cao quý này lại không nhịn được mà gật xuống.
“Không nói trước trên phố lắm thầy nhiều ma, nàng thấy làm vậy có thích hợp hay không. Tất cả những suy luận vừa rồi của nàng, thật ra đều hình thành trên giả thiết cả thôi.”
“Cái gì?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
Tô Mạch Ức khẽ nheo mắt lại, nhìn theo bóng lưng rời đi của Hồ Cơ kia, hỏi: “Sao nàng khẳng định nàng ta thật sự là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt?”
Lâm Vãn Khanh sững sờ, khẽ cười một tiếng, hỏi lại: “Chẳng lẽ nàng ta không phải sao?”
Tô Mạch Ức không trả lời lại ngay, chỉ yên lặng nhìn về phía Lâm Vãn Khanh, dùng ánh mắt lý trí và giọng nói bình tĩnh trả lời: “Ta không biết, nhưng ta cũng sẽ không dễ dàng để bản thân bị lòng thương cảm mê hoặc. Hành động hôm nay của nàng, có thể cứu được một người dân lương thiện, nhưng cũng có thể đã để cho một tên tội phạm chạy thoát.”
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Vãn Khanh cảm giác lồng ngực mình bị những lời này của hắn đè nén như có một tảng đá lớn đè lên, đè nặng đến nỗi nàng không thốt lên lời.
Nàng cúi đầu cười một tiếng, nói: “Vậy nên… đại nhân sẽ thấy chết mà không cứu sao? Nếu đại nhân có thể làm vậy được, lỡ may giết nhầm người tốt, đại nhân cảm thấy mình chịu đựng nổi không?”
Tô Mạch Ức suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ cân nhắc cái giá giữa việc giết nhầm và buông tha, giữa hai điều hại thì sẽ chọn điều ít hại hơn.”
Lâm Vãn Khanh cúi đầu, cố gắng nuốt chút chua xót đang cuồn cuộn trong lòng xuống.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, vùng vẫy chiếu xuống, tăng thêm một tầng ánh sáng trắng cho người trước mặt, thoạt nhìn vừa không quen lại xa cách.
Nàng suýt nữa đã quên mất, người trước mắt này, không phải là “Chu Dật Phác” đánh vang cầm sắt dưới trăng trước hoa với nàng, mà là thân ngoại sinh của Vĩnh Huy đế, là quan tòng tam phẩm Đại Lý Tự Khanh.
Bọn họ vốn là người của hai thế giới khác nhau, cùng lắm chỉ xuất hiện cùng nhau một vài lần, khiến cho nàng được đến gần hắn hơn một chút.
Nhưng vẫn chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, cuối cùng vẫn không thể xem là thật.
Hắn thả ra một mồi lửa, nhưng lại không biết nàng đang ở trong bụi cỏ.
Trên đường trở về, tiếng vang nhỏ lộc cộc kèm theo ánh trăng sáng và làn gió mát, hai người đều mang tâm sự riêng.
Tô Mạch Ức đương nhiên biết tại sao mình lại chọc nàng không vui, nhưng suy cho cùng cũng không phải chuyện lớn gì, vả lại để tiếp tục đi trên con đường hình ngục này, nàng phải trải qua những chuyện này.
Vậy nên hắn cũng không có ý định chịu thua dỗ dành nàng.
Hai người một trước một sau vào phòng.
Trời đã tối, bọn hạ nhân đều ngủ cả rồi. Lâm Vãn Khanh thấy không cần phải kinh động đến bọn họ, nên tự mình nghiêng người đốt nến.
Tô Mạch Ức cất kỹ phong thư trong tay, lúc cởi ngoại bào, hắn lật ngược hoa lụa mình lén mua được bỏ vào lòng bàn tay.
Lâm Vãn Khanh gỡ ngọc trâm trên đầu xuống, xoay người đi tới bên giường.
Tô Mạch Ức đi theo sau, trong tay nắm thật chặt hoa lụa, trong lòng bàn tay thấm ra một tầng mô hôi mỏng.
Bên khung giường khắc hoa làm bằng gỗ lim, hắn nhìn Lâm Vãn Khanh đang chỉnh lại chăn và gối đầu.
Tô Mạch Ức giữ chặt bàn tay đang bận rộn của nàng lại, không hiểu nói: “Nàng đang làm gì vậy?”
Lâm Vãn Khanh không ngẩng đầu lên, tựa như đang cố hết sức tránh ánh mắt của hắn.
Nàng chỉ giãy khỏi sự kìm kẹp của hắn, tiếp tục chỉnh giường: “Vừa rồi là lỗi của ty chức, không nên chống đối đại nhân. Đều tại mấy ngày qua chung giường chung gối với đại nhân, nên ty chức đã quên đi thân phận của mình. Ty chức sẽ nằm nghỉ trên mặt đất.”
Nàng bỗng nhiên trở nên cáu kỉnh như vậy, khiến cho Tô Mạch Ức hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Hắn đứng nhìn một lúc lâu, sau mới nhíu mi hỏi một câu: “Nàng có ý gì?”
“Ý của ty chức, đều nằm trên mặt chữ.” Lâm Vãn Khanh cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh.
Nhưng Tô Mạch Ức lại nghe được sự tủi thân ngập trời.
Nhưng mà, nàng tủi thân là vì chuyện gì chứ?
Chẳng lẽ là do câu nói vừa nãy, hắn nói sai rồi à?!
Tay cầm hoa lụa kia nắm thật chặt, phần đuôi của cây trâm đâm vào khiến hắn đau.
Tay còn lại của hắn dùng sức một cái, trực tiếp kéo người qua.
Lâm Vãn Khanh kêu lên một tiếng đau đớn, Tô Mạch Ức kinh ngạc buông tay ra, lại thấy trên cổ tay nàng đã lưu lại một vết đỏ.
Lần này thì hay rồi, xem ra nàng càng tức giận hơn rồi, nàng lấy gối mềm trong tay đập vào người Tô Mạch Ức.
Tô đại nhân bị nện một cái mà đầu óc đã trở nên mơ hồ.
Bản thân hắn tập võ, mới vừa rồi nóng vội, không khống chế được lực bắt người, nên mới làm đau nàng.
Nhưng hắn không phải cố ý, thế mà Lâm Vãn Khanh lại đập gối vào hắn, còn đập thẳng vào ngực hắn nữa chứ.
Dù lực sát thương không lớn, nhưng đây vẫn là hành vi “mưu sát phu quân”, quả nhiên là lòng dạ hiểm ác.
Tô Mạch Ức cũng nhất thời trở nên cáu kỉnh, mặt trầm xuống, đoạt lấy hết đồ trong tay nàng, quăng toàn bộ về lại giường.
“Ta không muốn ầm ĩ với nàng, nàng tự mình bĩnh tĩnh lại trước đi.”
Ngay sau đó, Tô đại nhân ôm gối đầu và chăn của mình, đẩy cửa phòng ngủ ra, nhấc đôi chân dài lên, cứ bước thẳng về trước không hề quay đầu lại.
Bên kia hậu viện, Diệp Thanh mới vừa tắm rửa xong đang từ trong phòng tắm đi ra, còn chưa kịp buộc lại đai lưng của áo ngủ, đã thấy một nam nhân mặc áo bào trắng đang ngồi trong phòng mình.
Hắn ta sợ tới mức còn nghĩ là hái hoa tặc, nhanh chóng lưu loát che bản thân mình lại.
“Đại nhân?” Diệp Thanh giật mình, không biết đêm hôm khuya khoắt Tô đại nhân không mời mà tới là có ý gì đây.
Tô Mạch Ức vẫn mang bộ dạng không rõ vui buồn như cũ, khẽ ừ, ra hiệu hắn nghe được.
Diệp Thanh đi qua, trăm điều khó hiểu nói: “Nửa đêm ngài tới chỗ của thuộc hạ để làm gì ạ?”
Tô Mạch Ức phủi tay áo, mặt không đổi sắc nói: “Tối nay sẽ tá túc ở đây một đêm.”
“…” Diệp Thanh ngơ ngẩn cả người.
“Sao nào?” Tô đại nhân trầm mặt: “Ngươi có ý kiến?”
Diệp Thanh rất muốn nghe theo lời trong lòng mình, nói cho hắn biết mình đúng là có ý kiến, cực kỳ có ý kiến. Nhưng với dâm uy bức bách hằng năm của Tô đại nhân, hắn ta chỉ có thể yếu ớt đáp một tiếng: “Không có ý kiến.”
Hắn ta không hiểu nhìn về phía Tô Mạch Ức, thấy nét giận dữ trên hai đầu lông mày hắn, nghĩ lại hình như đã hiểu ra gì đó, to gan hỏi: “Đại nhân, không phải đã cãi nhau với Lâm Lục Sự rồi đó chứ?”
Tự vạch áo cho người xem lưng, sắc mặt của Tô đại nhân đen đi.
“Không có chuyện đó đâu.” Mặc dù giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng là đang cố giả bộ.
“À…” Diệp Thanh gật đầu, cũng không tin, tự nhỏ giọng nói: “Nữ nhân là loại người rất dễ khó chịu, trước đây ta cũng thường xuyên bị hai tỷ tỷ của mình bắt nạt…”
Nói được một nửa, hắn ta thấy Tô Mạch Ức trừng mắt liếc mình, nhưng cũng không ngăn lại.
Thế là Diệp Thanh tự tăng thêm can đảm cho mình, tiếp tục nói: “Nhưng các nàng ấy cũng rất dễ dụ, ngài mua chút đồ vật và đồ ăn mà các nàng thích, sau đó dỗ dỗ dành dành, ngay lập tức sẽ tốt lên thôi.”
“Rầm!” Sự im lặng trong phòng bị một tiếng vỗ bàn vang vọng phá vỡ.
Tô đại nhân giống như nhất thời biến thành người khác, ngay lập tức đứng lên, chắp tay sau lưng, bước vài bước nhỏ lắc lư trước mặt Diệp Thanh.
“Bổn quan đường đường là tòng tam phẩm Đại Lý Tự Khanh! Trọng thần hai triều, lục bộ thượng thư, có ai mà không dám chừa ba phần mặt mũi cho bổn quan! Còn nàng ấy? Nàng chỉ là một tiểu Lục Sự cửu phẩm, chẳng lẽ ngay cả bổn quan cũng không nói lại được nàng ấy à?”
Hắn nói vô cùng hùng hồn, nhưng lại sợ tai vách mạch rừng, nên nén toàn bộ lửa giận này thành hơi thở, tất cả những lửa giận này tất nhiên bùng cháy đến nỗi không kìm lại được một cách kỳ lạ.
Diệp Thanh chợt không biết nên nói cái gì, một lát sau mới chậm chạp đối mặt, nơm nớp lo sợ đi qua, muốn an ủi hắn vài câu, vừa mới mở miệng, đã nghe thấy tiếng vang loảng xoảng trên bàn, Tô đại nhân tức giận đến nỗi chỉ có thể đập bàn.
“Thật là nực cười!”
Nếu nhớ không lầm, từ lúc hắn ta đi theo bên cạnh Tô Mạch Ức đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy ngài ấy nổi giận lớn đến vậy.
Bởi vì tính tình của Tô đại nhân luôn luôn kiềm chế, vui buồn chẳng nên hình nên sắc.
Đại đa số mọi người, trước khi chọc giận được hắn thì đã bị hắn thu phục trở nên ngoan ngoãn, hoặc là trực tiếp bị phạt tra khảo rồi.
Loại trải nghiệm cảm giác tức đến dựng lông kia, Tô đại nhân chưa bao giờ được thưởng thức.
“Thật ra Lâm Lục Sự…” Diệp Thanh vừa mới mở miệng, đã bị Tô Mạch Ức nổi giận quát bảo ngừng lại.
“Không được nhắc đến tên của nàng!!!”
Hắn ta sợ đến mức nuốt một ngụm nước bọt, không biết làm sao đành phải thăm dò nói: “Vậy… đại nhân muốn làm thế nào ạ?”
“Làm thế nào?!” Tô Mạch Ức đập mạnh xuống bàn, chén trà loảng xoảng lắc lư lộn xộn: “Tất nhiên là phải phạt nàng rồi!”
Diệp Thanh nghe vậy dưới chân đã mềm nhũn, những người trước kia khiến cho Tô đại nhân có chút hơi tức giận thôi, bây giờ cỏ trên mộ cũng đã mọc cao tới ba trượng rồi.
Hiện tại Lâm Lục Sự không sợ sống chết kia còn chọc giận hắn thành như vậy, Diệp Thanh sợ hãi tâm tính lạnh lẽo của Tô đại nhân, sẽ trực tiếp khiến cho cả nhà nàng đều ngay ngắn đi đời hết.
Hắn ta vừa muốn mở miệng cầu xin, chợt nghe Tô Mạch Ức bình tĩnh nói: “Bổn quan phải trừ đi bổng lộc của nàng! Để cho nàng tới phòng tài liệu sao chép lại tài liệu vụ án!”
Diệp Thanh: “. . .”
Trừng phạt này quá nặng nề rồi, hắn ta thấy lạnh run thay cho Lâm Lục Sự.
“Đại nhân…” Diệp Thanh nhẹ giọng gọi hắn, tới gần thêm một chút nữa, giơ tay rót cho hắn một chén trà.
Chuyện của Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức, hắn ta ít nhiều gì cũng biết một chút.
Tuy lúc đầu hắn ta đã hiểu lầm quan hệ của bọn họ là đồng tính, nhưng sau đó thân phận của Lâm Vãn Khanh bị bại lộ, Tô Mạch Ức vẫn săn sóc cho nàng như trước, dù Diệp Thanh có ngốc đến mấy, cũng nhìn ra chút cong cong vòng vòng trong đó.
Bởi vì hắn ta vẫn còn nhớ rõ, mùa xuân năm trước, khi Ti Ngục động dục, cũng có một khoảng thời gian ngắn liên tục nóng nảy như này.
Thế là hắn ta thử an ủi Tô Mạch Ức: “Không sao, nói chuyện một chút là ổn cả thôi mà.”
“Ồ…” Tô Mạch Ức cười lạnh: “Bổn quan đường đường là Đại Lý Tự Khanh, nào có đạo lý phải cúi đầu nhận sai với một tiểu Lục Sự như nàng!”
Diệp Thanh: “Đây không phải cúi đầu nhận sai, mà là dỗ dành, nhún nhường một chút thì chuyện này sẽ trôi qua nhanh thôi.”
Ta cũng không cần phải tâm sự hầu ngài trong đêm hôm khuya khoắt nữa, cũng không bị ngài dọa sợ…
“Nực cười!” Tô Mạch Ức chẳng hề để ý: “Bổn quan còn chưa bao giờ phải nhún nhường ai, ngay cả Hoàng hậu và Hoàng tổ mẫu, chỉ cần làm sai, bổn quan đều sẽ đối xử y như nhau.”
“À…” Diệp Thanh thật sự quá bất đắc dĩ, gật đầu nói: “Vậy được rồi, toàn bộ đều làm theo ý của đại nhân đi.”
Nói xong hắn ta đạp giày một cái, xoay người bò lên giường.
“Ngươi làm gì đấy?” Tô Mạch Ức kéo hắn ta lại, không hiểu nói.
“Ta?” Diệp Thanh cũng buồn bực, nhìn Tô Mạch Ức nói: “Thuộc hạ đi ngủ, cũng sắp tới giờ Tý rồi.”
“Ta hỏi ngươi lên giường làm gì?” Tô Mạch Ức hỏi, nghiêng đầu dùng cằm chỉ chỉ giường ở phía sau.
Diệp Thanh thấy gối đầu và chăn trên đó, đều không phải là của mình.
“Gối đầu của ta đâu?” Hắn nghi hoặc, cúi người nhìn xuống dưới giường, lại bị Tô Mạch Ức kéo lấy cổ áo phía sau xách lên.
“Ở đằng kia.” Hắn mặt không thay đổi chỉ vào một cái giường ngồi nhỏ ở gian ngoài.
“…” Diệp Thanh cảm thấy không ổn lắm.
Thì ra đêm nay Tô đại nhân đến đây, ngoại trừ xả giận, còn tính làm con chim tu hú chiếm tổ chim khách à…
“Đại nhân…” Diệp Thanh rất khó xử, tội nghiệp nói: “Ngài xem giường lớn thế này, ngài và Lâm Lục Sự còn có thể ngủ chung được, chúng ta có thể hay không…”
“Không thể.”
Bình tĩnh, rõ ràng, quyết đoán, không chừa một đường lui nào, Tô Mạch Ức cởi ngoại bào ra, móc lên trên giá, trước khi đi tới phòng tắm còn để lại một câu.
“Ngươi quên rồi sao? Bổn quan thích sạch sẽ, không thích người khác dựa gần ta quá.”
Diệp Thanh: “…”
Vậy ngài chung giường chung gối với Lâm Lục Sự lâu như vậy, nàng ấy cũng không phải là người à?
Lại là một đêm hai nơi, hai người đều khó ngủ.
Hôm sau, khi Diệp Thanh tỉnh lại, chẳng biết Tô Mạch Ức đã đi đâu.
Hắn ta nhìn gối đầu và chăn được gấp thật ngay ngắn ở trên chiếc giường trống không, rồi thở dài thật sâu.
Xem ra đêm nay Tô đại nhân vẫn tính để cho hắn ta ngủ trên giường ngồi nữa rồi.
Còn ở bên kia, Tô Mạch Ức đã đi dạo một vòng từ chợ sáng về tới Chương phủ.
Màu xám vào buổi sáng sớm vẫn chưa rút đi, hai ngọn đèn lồng hình quả dưa đỏ thẫm lay động trong gió, nhàn nhạt chiếu sáng hai bên cảnh vật, giống như hai con mắt đang cười mỉa, chớp chớp nhìn về phía Tô Mạch Ức đã đứng kế bên phòng ngủ sắp được nửa canh giờ rồi.
Đúng là hôm nay hắn đã dậy rất sớm, thứ nhất là sợ hạ nhân của Chương phủ nhìn thấy sẽ xảy ra chuyện, thứ hai là vì…
Hắn nhìn nhìn hộp canh vải ở trong tay, cảm giác đầu óc mình có phải đã bị gối đầu của Lâm Vãn Khanh hôm qua đập tới ngốc luôn rồi hay không?
Mùi hương ngọt ngào bốc lên từ khe hở của hộp đồ ăn làm từ trúc, dần dần lan ra mù mịt.
Luôn đứng ở đây cũng không phải là cách…
Tô Mạch Ức âm thầm trấn an chính mình, ra ngoài làm việc, việc tư chỉ là việc nhỏ, nếu vì ân oán cá nhân mà làm trễ nải vụ án hoàng thượng giao cho, đó mới là chuyện lớn mất mạng.
Với lại hắn mua đồ ăn sáng cũng không phải là để nhận lỗi, chỉ là hắn rộng lượng, không muốn tính toán chi li với một tiểu nữ tử mà thôi.
Thế là hắn nhắm mắt hít vào một hơi, nhấc chân đẩy cửa vào.
“Đại nhân?”
Phía sau truyền tới một tiếng gọi đầy nghi ngờ, Tô Mạch Ức đang muốn nhấc chân lên, thoáng chốc giống như chân bị dài thêm ra, cuối cùng vẫn đứng bất động.
Diệp Thanh đi tới, đánh giá Tô Mạch Ức một lượt, rồi xoay người nhìn vào phòng ngủ không còn đèn sáng, vẻ mặt như đã nhận ra gì đó nói: “Đại nhân tới là vì…”
“Ta tới là vì muốn tìm ngươi.”
Tô Mạch Ức nói tiếp câu, sau đó chân bước tới trước mặt Diệp Thanh, nghiêm túc nói.
“Tìm… tìm ta?”
Diệp Thanh chỉ cảm thấy khó có thể tin được, trong chốc lát cũng đã quên hai người còn đang đứng trước phòng của Lâm Vãn Khanh: “Đại nhân, ngài tìm ta làm gì?”
“Ừm…” Tô Mạch Ức bị hỏi đến sững sờ, tay run lên, canh vải trong hộp va chạm vang lên một tiếng giòn tan.
“Đây là…” Diệp Thanh bị tiếng vang hấp dẫn, tò mò nhìn sang.
“Đây là cho ngươi.”
Tô Mạch Ức đưa canh vải mình vất vả đi sớm về khuya mới mua được cho Diệp Thanh.
“Cho ta?” Diệp Thanh không thể tin được, Tô Mạch Ức lại mua đồ ăn sáng cho hắn ta?!
“Ừm, ừm…” Tô Mạch Ức gật đầu: “Đây là để cảm tạ ngươi tối qua đã thu lưu ta…”
Hạnh phúc đột nhiên xuất hiện, khiến cho Diệp Thanh cảm thấy mơ mơ màng màng không chân thật, mãi cho tới khi nhận lấy canh vải kia, trong tay nặng thêm một chút nhắc nhở hắn ta đây không phải là mơ.
“Nếu đã như vậy, hay chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng đi!”
Tô Mạch Ức loạn nhịp, đã lỡ cưỡi lên lưng cọp, hắn nhắm mắt nói một câu: “Được…”
Tay áo kéo căng ra, hắn bị Diệp Thanh lôi đi, bước về phía sân trong phòng hắn ta.
Hắn ngoảnh đầu liếc nhìn gian phòng dưới ánh đèn kia, Tô Mạch Ức thề, lần sau không bao giờ mang Lâm Vãn Khanh đi ra ngoài phá án nữa.
Chương 50: Thạch sáp
Sáng sớm sương mù còn chưa lui hẳn, trong không khí vẫn còn mùi hương từ cơn gió buổi đêm lưu lại.
Ướt sũng, dinh dính, giống như tâm trạng hiện tại của Lâm Vãn Khanh.
Nàng hơi ngửa người ra sau, tựa vào vách xe ngựa đang lắc lư liên tục, ánh mắt quét qua một vòng, giống như vô tình xẹt qua cái người đang ngồi đối diện nàng.
Cả đường ngồi chung xe mặt Tô đại nhân đều trầm mặc đen đi, thật đúng là buồn chán đến đáng sợ.
Hình như hắn vẫn chưa nguôi giận.
Đã được ba ngày kể từ lần trước hai người cãi nhau, Tô Mạch Ức không những chỉ làm mặt lạnh với nàng, mà mấy ngày liên tiếp đều ngủ ở chỗ khác.
Cũng không biết hắn nói cái gì với Chương Nhân, hiện tại ngay cả Chương Nhân cũng biết hai người không được tự nhiên, còn năm lần bảy lượt lấy lòng tạo điều kiện cho bọn họ giảng hòa.
Giống như lần đi mỏ quặng này, Tô Mạch Ức vốn không định dẫn nàng theo. Chương Nhân đặc biệt sắp xếp một ngày đi du sơn ngoạn thủy, vì để cho Tô Mạch Ức dẫn nàng ra ngoài chơi một chút.
Loại cảm giác kẻ thù đang tìm cách tác hợp cho bọn họ này, thật khiến Lâm Vãn Khanh cảm thấy kỳ lạ.
Màn xe lắc lư, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, rơi vào mí mắt của Tô Mạch Ức, dát thêm một tầng ánh sáng ấm áp lên trên hàng lông mi dày của hắn.
Cũng không biết tại sao, Lâm Vãn Khanh cũng cảm thấy hôm nay Tô đại nhân đẹp mắt hơn mọi ngày, chẳng lẽ trong mấy ngày không ở cạnh mình, ngài ấy ăn ngon ngủ được, nên mới dưỡng ra được túi da* như này?
*Túi da: ý chỉ vẻ ngoài theo kiểu châm biếm
Nghĩ một chút, nàng bĩu môi, xoay người vén màn xe ở một bên lên, đặt cằm trên bệ cửa sổ, nhàm chán ngắm nhìn phong cảnh.
Tô Mạch Ức ở đối diện thấy nàng xoay người như vậy, chỉ cảm thấy ngực khó chịu một trận, ngột ngạt đến nỗi không thở được.
Nàng không hề biết, vì sáng nay hai người họ sẽ ngồi xe cùng nhau, nên vừa mới giờ Mão hắn đã thức dậy rửa mặt chải đầu.
Đổi ngọc quan mới, áo bào cũng là vải gấm hoa văn mây màu xanh nhạt mà nàng thích nhất, hắn thậm chí còn cố ý buộc thắt lưng chặt lại một chút, để tư thế của hắn càng thêm oai hùng rắn rỏi, thân cao thẳng tắp như ngọc.
Nhưng mà…
Nàng lại tình nguyện quay đầu ngắm nhìn phong cảnh dư thừa ngoài kia hơn.
Trong lòng Tô Mạch Ức đầy chua xót và bất đắc dĩ, âm thầm nới lỏng thắt lưng đã bị rút vào quá chặt, sau đó mới cảm thấy thở lại được một chút.
Xe ngựa đi lộc cộc, hai người đều mang tâm sự riêng.
*
Sau khi đi được một đoạn rồi dùng qua cơm trưa, trước tiên bọn họ dừng chân tại một biệt viện cách không xa mỏ quặng.
Sau đó nghỉ ngơi qua loa sửa sang lại, Lâm Vãn Khanh mặt dày mặt dạn theo sát Tô Mạch Ức xuống mỏ quặng ở chân núi.
Chỗ đó chính là mục đích chuyến này của bọn họ.
Đường núi không dễ đi như đường bằng phẳng bình thường, nên xe ngựa tiến lên rất chậm. Lâm Vãn Khanh ở trong xe bị lắc lư đến muốn ói, nàng vừa mới vén rèm xe lên hít thở không khí, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Nơi này ngoại trừ người lao động và quan dịch đốc công, còn có cả trọng binh đóng quân. Nhưng khi dùng tới những áo giáp và trang bị của những binh lính kia, lại không giống với kiểu dáng như trong triều.
Bàn tay đang vén màn bỗng run rẩy, một suy nghĩ kinh hoảng đầy khiếp sợ, chợt lóe lên trong đầu nàng.
Những người đang đóng quân ở đây, chắc hẳn đều là tư binh*. Chương Nhân phụ trách mỏ quặng này nhất định đã bị triều đình nghiêm khắc cấm “tư khoáng**”, nhưng những gì khai thác được từ trong mỏ quặng, chỉ sợ thường được dùng để chế tạo binh khí, cung cấp cho những tư binh này dùng.
*Tư binh: Binh lính riêng, không thuộc triều đình.
**Tư khoáng: tư tàng tích trữ khoáng thoạch riêng.
Nuôi quân không phải chuyện một sớm một chiều, ngoại trừ trang bị, còn phải dùng tới tiền.
Vậy nên “vụ án giả bạc” bị tố giác trước kia, số bạc đó chắc cũng đã chảy vào lương thực và lương bổng của quân đội này rồi.
Những thứ này đều chỉ rõ, có người đang muốn tạo phản.
Nghĩ tới đây, Lâm Vãn Khanh nhanh chóng quay người đi tìm ánh mắt của Tô Mạch Ức, nhưng nàng lại thấy mặt Tô Mạch Ức không có chút thay đổi nào, vẫn giữ dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần.
Được rồi, Tô đại nhân lão luyện lõi đời, thông minh tuyệt đỉnh, chắc hẳn đã sớm biết những chuyện này, chỉ là không nói cho nàng biết.
Lâm Vãn Khanh tiếp tục im lặng, cảm thấy chua xót đang cuồn cuộn trong lòng.
Rồi nàng ngẩng đầu nhìn lại gương mặt đó, cảm thấy không còn chút đẹp mắt nào nữa.
Nàng dứt khoát vung nắm đấm với hắn.
Cũng không biết đã lắc lư được bao lâu, một khắc trước khi Lâm Vãn Khanh cảm giác mình sắp mệt mỏi rã rời, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.
Nàng đang rối rắm không biết có nên đi kêu Tô Mạch Ức không, đã thấy hai mắt Tô đại nhân đột nhiên mở ra, ánh mắt phức tạp nhìn nàng trong chốc lát, sau đó tinh thần dần dần tỉnh táo lại vén vén vạt áo, lập tức đi xuống xe ngựa.
Trong lòng Lâm Vãn Khanh chợt lạnh đi, vội vàng lúng túng theo hắn xuống xe.
Dọc theo đường đi, Tô Mạch Ức nói chuyện với Chương Nhân, nàng không thể xen miệng vào. Nàng cũng không thể cứng rắn đến gần, chỉ có thể đi theo phía sau.
Đêm qua trời vừa mới mưa, đường núi lầy lội khó đi, ngoại trừ nàng đang đi theo thì không còn nữ tử nào khác, nên mọi người ở đây không ai đến đỡ nàng.
Lâm Vãn Khanh cứ khập khiễng theo sát hai người, đi tới bên ngoài nhà kho trong sân quặng mỏ.
Chương Nhân đưa tay ra, mời họ vào.
Nơi này là nơi tích trữ khoáng thạch.
Vừa mới đi vào, Lâm Vãn Khanh đã thấy các thùng phân loại. Trong đó có thùng đã được xếp đầy ắp, có thùng vẫn còn trống rỗng. Nàng đến gần quan sát, phát hiện nơi này không những có khoáng sản đen, mà còn sản xuất kim loại đồng và sắt.
Lâm Vãn Khanh âm thầm tính toán một phen, tuy mỏ quặng này nhỏ, nhưng sản lượng khoáng thạch cũng không tính là thấp, quan sát lượng tích trữ hiện tại trong nhà kho, nếu dùng để nuôi một quân đội gồm bốn vạn người hoặc dùng để cung cấp binh khí, cũng không tính là quá khó khăn.
Hơn nữa, nơi này có lẽ chỉ là một phần nhỏ trong các quặng mỏ riêng của đối phương.
Cứ tính toán như vậy, Lâm Vãn Khanh quả thật cảm nhận rét lạnh sau lưng.
Tô Mạch Ức vẫn còn đang nói chuyện với Chương Nhân, nàng tự mình đi dạo quanh các loại thùng lớn nhỏ một hồi.
Đột nhiên, một cái thùng bằng gỗ lim có dính một chút trắng trắng phát sáng ở trên, hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Tay sờ lên thấy trơn bóng, móng tay hơi dùng sức gẩy, đã gẩy ra được một khối nhỏ trên đó.
Lâm Vãn Khanh suy nghĩ một lát, nhanh chóng xoay người che đi miếng trắng này. Thừa dịp Chương Nhân nói chuyện với Tô Mạch Ức, nàng lén lút gẩy miếng đó xuống, len lén gói lại bằng khăn tay, rồi giấu vào trong tay áo rộng.
Trên đường trở về hai người lại trầm mặc không nói, dọc đường Lâm Vãn Khanh đều ngắm phong cảnh, còn Tô Mạch Ức nhắm mắt suốt nguyên đường.
Sau khi xuống xe quay về phòng, không ai để ý tới ai.
Mặt Tô Mạch Ức không đổi liếc mắt nhìn Lâm Vãn Khanh, sau đó xoay người đi về phòng mình.
Diệp Thanh đã đợi ở bên trong.
Hai người xác định không có ai nghe lén sau đó mới lấy giấy bút ra, Tô Mạch Ức lần lượt nhớ lại những thứ nghe thấy ở mỏ quặng hôm nay.
Chương Nhân quá giảo hoạt rồi, dù tới hiện tại, hắn ta vẫn giấu vài chuyện với Tô Mạch Ức, không chịu nói cho người sau lưng. Hôm nay Tô Mạch Ức đã thử vài lần, nhưng vẫn không moi ra được chút tin tức nào từ trong miệng hắn ta.
Nhưng bọn họ đã ẩn nhẫn lâu như vậy, nếu manh mối bị đứt đoạn ở chỗ này, liệu bọn chúng có gấp rút thực hiện kế hoạch mưu phản không thì rất khó nói.
Tuy dựa vào thực lực của nước Nam Triều, lúc bình định không nhất định sẽ thua, nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, nếu trận này thật sự phải đánh nhau thì sẽ biến thành một kiếp nạn với triều đình và cuộc sống của người dân.
Suy nghĩ rơi vào thế bí, Diệp Thanh thở dài, rót một chén trà cho Tô Mạch Ức.
“Ngươi.” Tô Mạch Ức cầm lấy chén trà hắn ta đưa tới rồi buồn bực nói: “Sang cách vách.”
“Hả?” Diệp Thanh không hiểu gì hết: “Sang cách vách để làm gì ạ?”
Tô Mạch Ức từ chén trà liếc tới, nói với Diệp Thanh: “Đi hỏi Lâm Vãn Khanh một chút, nghe thử xem nàng nói sao.”
Diệp Thanh: “…” Thì ra bắt hắn ta đi làm cái loa truyền thanh.
Nhưng mệnh lệnh của Tô đại nhân không thể cãi lại được, dù hắn ta rất bất mãn với hành vi của Tô đại nhân, vẫn chỉ có thể yên lặng đứng dậy, sờ sờ phần sau cổ, vẻ mặt không tình nguyện đi ra mở cửa.
“Lâm, tiểu phu nhân…” Diệp Thanh kinh ngạc, suýt chút nữa đã lỡ miệng nói ra, cũng may không có ai ở gần.
Lâm Vãn Khanh vẫn còn mặc y phục lúc đi thăm mỏ quặng, trên giày và mép váy đều là bùn đất đã giẫm lên hôm nay, hiện tại đã khô, váy quần lúc đầu còn xinh đẹp giờ đã biến thành một đống đồ đen xám, đúng là muốn có bao nhiêu bẩn thì có bấy nhiêu bẩn.
Nhưng khi Tô Mạch Ức thấy nàng, gương mặt lạnh lùng đã nhanh chóng đỏ lên. Hắn vội vàng xoay người đi chỗ khác, làm bộ uống trà không để ý tới.
“Tiểu phu nhân, người đến thật đúng lúc.” Diệp Thanh mặt mày mừng rỡ: “Vừa rồi đại nhân đang tính kêu ta…”
“Diệp Thanh.” Giọng nói của Tô đại nhân không nhanh không chậm truyền tới, trầm thấp, cũng rất có lực sát thương, khiến cho Diệp Thanh phải nuốt hết những lời còn lại vào trong bụng.
Lâm Vãn Khanh lười quan tâm hai chủ tớ này đang có bí mật gì. Sau khi nàng vào phòng thì đóng cửa lại, đi thẳng tới trước mặt Tô Mạch Ức, mở túi đồ trong tay ra, đặt ở trên tay.
“Buổi chiều khi ta tới mỏ quặng đã phát hiện ra cái này.” Nàng lên tiếng, nghiêng người lấy một cây đèn cầy, chiếu sáng thêm cái vật màu trắng được gói lại kia.
“Đây là…” Diệp Thanh đưa cái đầu qua, giơ tay bóp bóp mảnh trắng đó, không hiểu được nói: “Đây là cái gì?”
Lâm Vãn Khanh không đáp lại, chỉ đưa tay lấy một cái chén không, đổ vào, rồi mượn ánh nến nung nóng lên.
Mảnh kia trong chén gặp nhiệt đã nhanh chóng hòa tan ra, biến thành một bãi nước.
“Đây là thạch sáp.” Lâm Vãn Khanh quơ quơ cái chén trong tay, đưa cho hai người rồi nói.
“Thạch sáp?” Diệp Thanh không tin, thò tay chạm vào nó, quả nhiên, chất lỏng kia ở trên tay hắn ta sau khi để nguội đã lần thứ hai đọng lại thành hình dáng vừa rồi.
“Cái này được phát hiện ở đâu?” Tô Mạch Ức hỏi, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
“Ngay trong mỏ quặng chúng ta cùng đi hôm nay.” Lâm Vãn Khanh nhớ lại một chút rồi nói: “Những thùng chứa khoáng thạch này, hình như được niêm phong bằng loại dầu này.”
Tô Mạch Ức nghe vậy không trả lời lại, lông mày kiếm nhíu lại rồi ngồi xuống.
“Thì ra là vậy.” Tô Mạch Ức ngập ngừng: “Thì ra bọn họ lấy những khoáng thạch này, ngay dưới ánh mắt của triều đình vận chuyển được tới Hồng Châu.”
“Sao lại nói vậy?” Lâm Vãn Khanh nghe ra được gì đó, kích động lên, lập tức ho mãnh liệt hai tiếng.
Tô Mạch Ức ngẩn người, chuyển ánh mắt cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh không hiểu.
Hắn trừng mắt nhìn Diệp Thanh, sau đó đành phải tự mình cầm lấy ấm trà, rót một ly trà đưa cho Lâm Vãn Khanh.
Hôm nay Lâm Vãn Khanh thật sự rất mệt, mặc váy và giày thêu đi trên đường núi, trở về cứ nghiên cứu bao đồ này mãi, ngay cả ghế cũng chưa được ngồi xuống một khắc nào, đừng nói chi tới chuyện uống nước.
Thế là, nàng rất tự nhiên nhận lấy chén trà Tô Mạch Ức đưa tới, ngẩng đầu im lặng uống hết một hơi.
Tô Mạch Ức hơi nhíu mày, không một tiếng động rót thêm một chén cho nàng.
Đợi nàng uống xong, hắn mới buông ấm trà trong tay xuống, chậm rãi nói: “Bởi vì khoáng thạch có đặc điểm của riêng nó, bình thường đều tập trung vận chuyển với số lượng lớn. Vậy nên cho dù là đường bộ hay đường thủy, đều chỉ được đi đường lớn quan đạo*. Mà ven đường quan đạo, đều có trạm dừng được triều đình sắp xếp, mỗi khi đến một trạm, quan phủ sẽ tiến hành ghi chép và kiểm kê lại khoáng thạch. Với cách này, muốn vận chuyển gian lận gần như là chuyện không thể nào.”
*Quan đạo: đường chính thức do triều đình xây ra.
“Vậy tại sao bọn Chương Nhân kia lại làm được?” Diệp Thanh hỏi.
“Vận tải bằng đường thủy.” Lâm Vãn Khanh nói tiếp, bỗng nhận ra: “Thạch sáp.”
“Ừm.” Tô Mạch Ức gật đầu, nhìn về phía Lâm Vãn Khanh.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí chỉ trong chốc lát.
Tô Mạch Ức chợt nghe thấy tiếng đốm lửa nổ bên tai, tim hắn đập chậm đi một nhịp, ngay lập tức nghiêng mặt đi, yếu ớt tránh mặt với Lâm Vãn Khanh, hắn xoay người lấy ra một bình sứ nhỏ ở trong bọc hành lý mang theo bên người, nói với Diệp Thanh: “Đêm nay sau giờ Tý, ngươi cùng ta đi xem mỏ quặng.”
Diệp Thành nhìn màn mắt đi mày lại này, vẫn không hiểu gì trả lời lại: “Hai người đang nói gì vậy?”
Tô Mạch Ức không kiên nhẫn chia chất lỏng trong bình thành hai phần, đưa cho Diệp Thanh một phần nói: “Nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu, ban đêm cứ vẩy cái bình này lên thùng gỗ đựng khoáng thạch đen là được.”
“Nhưng mà…” Diệp Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không có nhưng mà.” Tô đại nhân ý chí sắt đá.
“Ta cũng đi.”
Tay áo của Tô Mạch Ức căng ra, vì bị Lâm Vãn Khanh kéo lại.
Dưới ánh nến, nàng nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lánh, như dát lên một tầng hơi nước.
Đêm khuya đi thăm dò mỏ quặng, không phải là chuyện đùa giỡn gì. Võ công nàng cũng vậy, còn là một nữ tử, đi theo thật sự rất nguy hiểm.
Tô Mạch Ức há miệng, muốn từ chối, nhưng cái đầu cao quý này lại không nhịn được mà gật xuống.