Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47-48
Chương 47: Khó khăn
Ngọn nến bị thổi tắt, Lâm Vãn Khanh đạp lên ánh trăng mà đến.
Tô Mạch Ức không khỏi nghĩ đến hai ngày trước, hắn mượn “lòng nghi hoặc” xóa bỏ nghi ngờ của Chương Nhân. Sau đó lập tức gỡ bỏ theo dõi trong Chương phủ.
Nhưng cùng lúc đó, Lâm Vãn Khanh cũng không cần diễn kịch và dính lấy hắn nữa. Chỉ có khi ban ngày có người ở đây, sẽ là một hồi Khanh Khanh ta ta.
Nhưng vừa đến buổi tối, hắn sẽ cảm thấy hình như hai người lại trở về trạng thái như đêm ở khách điếm trước khi đến Hồng Châu. Không những không có chuyện gì thật sự muốn làm, mà ngay cả “thoại bản thời gian” trước kia mỗi đêm đọc một lần cũng ít đi.
Không chỉ như vậy, đêm qua lúc hai người ngủ chung, hắn chỉ không cẩn thận chạm phải tay nàng. Ngay sau đó, cả người Lâm Vãn Khanh đều lăn xuống giường.
Sau đêm đó, giữa hai người đều có một khoảng cách nhất định, Lâm Vãn Khanh gần như ngủ sát mép giường.
Đương nhiên Tô đại nhân từ trước đến nay không thể nào hiểu được nữ nhân, dù suy nghĩ trăm lần cũng không thể hiểu.
Nhưng hắn lại không thể sầm mặt đi hỏi rõ ràng.
Vì vậy đêm nay, hắn đành phải thay một bộ áo ngủ rộng rãi, xem xem còn có thể dùng thân thể của mình khiến mỹ nhân tham thêm lần nữa không.
Giữa lúc suy nghĩ, tiếng kéo lê giày thêu của Lâm Vãn Khanh đến gần. Nàng đứng trước giường, giơ tay lên buông màn xuống, nghiêng người nằm lên thạp.
Tô Mạch Ức sợ đêm nay nàng lại tiếp tục lăn xuống giường, cho nên bảo nàng vào trong ngủ.
Lâm Vãn Khanh đành phải bò qua người hắn.
Tóc mới gội, sạch sẽ mát mẻ, còn lưu lại hương bồ kết, là mùi nhất quán trên người nàng.
Tô Mạch Ức nằm ngửa, lúc nàng đi qua trên người hắn, tóc dài xõa xuống, quét qua ngực và cổ hắn, có chút ngứa ngáy.
Hình như Lâm Vãn Khanh cũng nhận ra, chân tay dùng sức, cả người lăn vào thành trong của giường thạp, mặt hướng vào tường, nghiêng người nằm xuống.
Ánh trăng mờ ảo, tĩnh mịch rơi xuống, trong lòng Tô Mạch Ức lẳng lặng dâng trào.
Không biết qua bao lâu, người bên cạnh không hề động đậy, hắn bèn giả vờ trở mình, đến gần nàng một chút, lồng ngực nóng như lửa dưới vạt áo kề lên áo ngủ mỏng manh của nàng.
Nữ nhân trong lòng run lên tựa như khó tự kiềm chế được tình ái.
Hắn cố gắng áp chế khóe miệng đang vểnh lên, nhưng vẫn tính toán trong lòng, đợi một lát lúc nàng xoay người ôm mình, nhất định phải biểu hiện đủ rụt rè và bất ngờ.
Thế là, hắn lại như vô tình đặt tay lên eo nàng.
Lâm Vãn Khanh cũng không né tránh.
Tô Mạch Ức cảm thấy trong lòng dâng lên một hồi vui sướng, giống như sự khô nóng trong tay lan đến toàn thân, ngay cả trong cổ họng cũng nóng ran.
Lại đợi chốc lát, vẫn không có động tĩnh, hắn thật sự không chịu được nữa, lại đến gần Lâm Vãn Khanh một bước nữa, ôm cả người nàng vào trong lòng.
Nàng rõ là vừa mềm vừa thơm, lúc ôm lấy, đầu của nàng gối lên khuỷu tay hắn, lưng nàng sát vào trước ngực hắn.
Hơi thở lên xuống, hắn có thể cảm giác được tần số đồng đều của bọn họ.
Thận trọng cái gì, dứt khoát cũng không được.
Chuyện này, vốn dĩ cũng là do nam tử chủ động.
Thế là trước khi lao tới, hắn kề sát đôi má nàng, thấp giọng thì thầm: “Khanh Khanh, nàng… Có muốn không?”
Bầu không khí yên tĩnh trong phút chốc, Lâm Vãn Khanh không trả lời hắn.
Tô Mạch Ức ôm nàng chặt hơn, nói tiếp: “Ta nhất định… sẽ nhẹ nhàng…”
Cảm giác làn da chạm nhau, vừa ấm áp mà lại mềm mại, giống như rơi vào trong nước suối lất phất hơi nóng.
Ân ái sau này, hai người cùng nằm trên giường thạp rơi vào đêm tối ở Vu Sơn, giống như có thể tùy ý mà động chạm, đảo lộn trời đất cũng không ai xen vào.
Đến khi…
“Khò…” Một tiếng ngáy nho nhỏ, như đom đóm dưới trăng.
Tô Mạch Ức ngơ ngác.
“Khanh Khanh?” Hắn gọi nàng.
“Khò khò…” Lại là một tiếng ngáy nhẹ nhàng.
“…”
Tô Mạch Ức khó tin nhìn nữ nhân đã đi vào giấc mộng trong lòng, nhất thời nghẹn lời.
Nàng ngủ rồi.
Lúc hắn ôm lấy nàng, luồng nhiệt trong cơ thể tuôn trào, khô ran khó chịu, vậy mà nàng lại ngủ…
Hắn ngây người, trăng sáng trước giường biến thành ánh sáng rơi vỡ đầy đất.
“Bộp bộp bộp.”
Đúng lúc này, song cửa bên giường thạp có người gõ vang.
Trước tiên Tô Mạch Ức ngẩn ra, tiếp đó đứng dậy khép áo ngủ mở hờ lại, nhẹ chân nhẹ tay mò đến bên cửa sổ từ trên giường thạp.
Cửa sổ mở ra một khe hở, quả nhiên là Diệp Thanh.
Phản ứng đầu tiên của hắn ta khi nhìn thấy Tô Mạch Ức như rơm rớm nước mắt, lập tức muốn trèo cửa sổ vào trong, nhưng tay của hắn ta vừa chạm vào bệ cửa sổ, đã bị Tô Mạch Ức giữ lại.
“Có chuyện gì thì nói ở đây đi.” Hắn nói, xem ra tâm trạng không tốt lắm.
Diệp Thanh với cổ nhìn vào trong, nhưng bị Tô Mạch Ức nghiêng mình che lại.
“Lâm Lục Sự đâu?” Diệp Thanh hỏi.
Khuôn mặt Tô Mạch Ức vốn không vui vẻ gì lại trầm mặc thêm một chút, lạnh lùng nói: “Ngủ rồi.”
“Ờ.” Diệp Thanh gật đầu, vẫn khó nén kích động nói: “Thuộc hạ đã đến Ích Châu điều binh, nhưng dọc đường vẫn chưa nghe nói Hồng Châu có thay đổi, vì vậy cũng không dám làm bừa, cho nên đặc biệt trở về xem xem.”
Hắn ta dừng một chút rồi nói: “Nhìn thấy đại nhân không sao thật là tốt quá rồi.”
“Ừ.” Tô Mạch Ức vẫn là dáng vẻ cả mặt buồn bực, tùy ý đáp một tiếng đã muốn khép cửa sổ lại.
Nhưng hắn vừa xoay người, đã nhìn thấy nữ nhân thở đều và đang ngủ say trên giường thạp kia.
Trong lòng lại không ngừng bực bội.
“Diệp Thanh.” Hắn đẩy cửa sổ ra, gọi Diệp Thanh lại: “Có phải ngươi có hai tỷ tỷ không?”
Diệp Thanh không rõ nên gật đầu.
Tô Mạch Ức hắng giọng, lại hỏi: “Vậy… Ngươi có biết nữ tử có lý do gì mà không thân mật với một nam tử không?”
“Thân mật?” Diệp Thanh hơi lờ mờ: “Loại thân mật nào?”
“Khụ khụ…” Mặt Tô đại nhân hơi đỏ, may mà không đốt đèn, bóng đêm đủ tối, hắn lấy tay che miệng, nói như không có việc gì: “Đại loại chính là, sau khi có chuyện phu thê, lại đột nhiên không muốn thân mật với nam tử.”
Diệp Thanh nghe vậy ngây người, vô thức thò đầu nhìn vào trong phòng của Tô Mạch Ức.
“Đừng nghĩ bậy!” Hắn thấy thế, vội vàng quát bảo suy nghĩ đầu tiên của người nào đó chạy đúng quỹ đạo, nghiêm túc nói: “Bổn quan đang thảo luận vụ án với ngươi.”
“Ồ…” Diệp Thanh bừng tỉnh, sờ sau gáy nói: “Cái này… Chắc là giống như sau khi nam tử và nữ tử có chuyện phu thê, qua cảm giác mới mẻ rồi thì không muốn nữa.”
Cánh tay Tô Mạch Ức đặt trên bệ cửa sổ run lên, sắc mặt càng u ám.
Diệp Thanh cảm giác được rõ ràng sự phiền muộn của Tô đại nhân, sợ là phân tích của bản thân không đủ chặt chẽ cẩn thận, làm cho Tô đại nhân không vui, đang muốn giải thích, nhưng lại nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Trước đó bọn họ có qua lại hai lần… ừm… chuyện phu thê. Nếu không còn cảm giác mới mẻ, tại sao còn muốn làm lần hai?”
Diệp Thanh gật đầu, cảm thấy có lý, suy nghĩ nói: “Vậy e rằng chỉ có một nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?” Tô Mạch Ức truy hỏi, thầm nắm chặt tay trên bệ cửa.
Diệp Thanh suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Vậy chắc hẳn lúc lần đầu, hai người đều là mới nếm thử tình ái.”
Con ngươi Tô Mạch Ức khẽ chấn động, nhưng vẫn mang vẻ điềm tĩnh vốn có, thản nhiên đợi hắn ta nói tiếp.
“Cho nên lần hai, hẳn là nàng ta muốn thử lại, kết quả phát hiện…”
“Phát hiện gì?”
Diệp Thanh dừng một lát, sờ cằm nói: “Phát hiện kỹ thuật phòng the của nam tử kia thật sự là hết thuốc chữa, vì vậy cũng không còn muốn phí thời gian thử lần ba ơ…”
“Ầm!”
Đột nhiên Tô đại nhân có vẻ mặt u ám khép cửa sổ lại.
Lại là một đêm mất ngủ.
Hôm sau, Chương Nhân bảo Nguyệt Nương chuyển lời, mời Tô Mạch Ức vào thư phòng của hắn ta.
Hoa và cây cối thấp thoáng, ngói xanh tường đỏ. Trong bát hương lưu ly có chân, trầm hương phảng phất dưới màn cửa sổ hoa văn hình thoi.
Tô Mạch Ức chống khuôn mặt mệt mỏi, đứng bên cạnh án thư của Chương Nhân. Phía trên, toàn là những ghi chép quặng mỏ và đặc tính cùng cách luyện tạo các loại khoáng thạch.
Chương Nhân nhìn bộ dáng rõ ràng ngủ không đủ giấc của hắn, căn dặn tỳ nữ khiêng cho hắn một cái ghế tựa, nói: “Chuyện này… Tuy mỹ nhân tốt, làm nhiều rồi, suy cho cùng cũng tổn hại sức khỏe.”
Tô Mạch Ức vốn tâm trạng không tốt, nghe hắn ta cười nhạo như vậy, sắc mặt tức khắc lại trầm xuống.
Phải biết rằng dáng vẻ nói năng thận trọng của Tô đại nhân thường ngày, ngay cả những lão già hầu hạ hai đời đế vương trong triều kia nhìn thấy cũng lạnh sống lưng, càng chưa kể là một Tư Mã của châu nhỏ nhoi.
Chương Nhân cũng hiểu ngay bản thân đã lo thứ không nên lo, vội vàng đưa sách Dã Luyện trong tay ra một cách lúng túng.
“Khụ khụ…” Hắn ta giả vờ ho hai tiếng: “Lần này Chương mỗ thỉnh cầu Tống trung thư phái Chu đại nhân đến Hồng Châu trước, nguyên nhân chắc hẳn Chu đại nhân cũng đoán được một phần.”
Nói xong, hắn ta lật quyển sách kia ra, trình cho Tô Mạch Ức nói: “Đại nhân hẳn đã nghe qua một loại khoáng sản gọi là ‘Ô khoáng’ chứ?”
Trong nháy mắt Tô Mạch Ức nghiêm nghị.
Hắn lướt qua quyển sách trong tay một lượt, nói như không có việc gì: “Dĩ nhiên biết, đây là quan khoáng mà triều đình khống chế tư quyền, luyện làm binh khí rất tốt.”
Chương Nhân khẽ cười, lại hỏi: “Vậy đại nhân có biết, phương pháp luyện tạo ô khoáng này?”
Tô Mạch Ức ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía hắn ta nói: “Chương đại nhân muốn tạo binh khí riêng à?”
Chương Nhân mỉm cười một tiếng, vẫn không phủ nhận.
“Tạo binh khí riêng là trọng tội xét như mưu phản, Chương đại nhân muốn làm gì?”
“Ha…” Chương Nhân chậm rãi, trên mặt vẫn treo nụ cười kính cẩn: “Chu đại nhân yên tâm, đại nhân chỉ cần giao phương pháp luyện tạo cho Chương mỗ, bất kỳ chuyện gì tiếp theo, đều sẽ không liên quan đến đại nhân.”
Tô Mạch Ức siết chặt bàn tay cầm thư sách, suy nghĩ nói: “Phương pháp luyện tạo này có chút khó, độ nóng, độ ẩm, cùng với thời gian, đều không phải thứ một tay mới có thể hiểu rõ. Vả lại lò luyện luyện tạo cần đòi hỏi chế tạo từ chất liệu đặc biệt…”
“Cái này thì Chu đại nhân không cần lo lắng.” Màu con ngươi Chương Nhân siết chặt, cắt ngang lời của hắn: “Đương nhiên chuyện này có luyện tạo sư chuyên nghiệp phụ trách, chỉ là cách thức trước đây bọn họ tự tìm tìm không những phí thời gian và công sức, lượng sản xuất cũng thấp, lúc này mới mời Tống trung thư đến xin nhờ đại nhân chỉ giáo một chút.”
“Cái này…” Tô Mạch Ức giả vờ khó xử.
Xem ra, Chương Nhân vẫn rất cảnh giác, hy vọng muốn đào được kẻ xúi giục phía sau màn từ chỗ hắn ta không lớn.
Thế là sau một lát, Tô Mạch Ức suy nghĩ nói: “Vậy Chu mỗ vẫn phải xem lượng mẫu khoáng này mới có thể định đoạt.”
“Hả?” Chương Nhân nhướng mày: “Ngài có ý gì?”
Tô Mạch Ức ung dung cười đáp: “Bởi vì độ tinh khiết của mỗi lượng ô khoáng không giống nhau, vậy thì điều kiện lúc luyện tạo cũng không hoàn toàn giống nhau. Lúc trước Chu mỗ phụ trách các quan khoáng khác, vì thế cũng không hiểu về ô khoáng của Hồng Châu. Để chắc chắn, vẫn là phải xem xem.”
Chương Nhân lộ ra biểu cảm tỉnh ngộ: “Vậy…” Hắn ta dừng chốc lát, thầm tính toán một chút: “Vừa khéo ba tháng sau, Chương mỗ phải đến quan khoáng một chuyến, đến lúc đó nếu Chu đại nhân thuận tiện, có thể cùng đi.”
Tô Mạch Ức gật đầu: “Nhưng nhờ cậy Chương đại nhân quyết định.”
Sự việc đã thảo luận xong xuôi, tâm trạng của Chương Nhân rất tốt. Hắn ta dặn dò tỳ nữ thu dọn những thư sách kia, đích thân tiễn Tô Mạch Ức về hậu viện.
Dọc đường Tô Mạch Ức đều nghĩ về chuyện của mỏ khoáng, khó tránh có chút ít nói.
Hai người đi đến ngoài tẩm điện, nhìn thấy Lâm Vãn Khanh nghiêng người tựa vào hành lang uốn khúc ở phía xa, toàn thân mặc váy dài màu hồng phấn xinh đẹp, phối với trang sức tua rua lung linh bên hông, gió thổi qua, mỹ nhân vô cùng xinh tươi như một đóa ngọc lan màu hồng phấn bị gió thổi bay ở đầu cành.
Bỗng nhiên bước chân của Tô Mạch Ức dừng lại.
Tất cả mọi thứ đều bị Chương Nhân nhìn thấy, với kinh nghiệm tình trường và quan trường, trong nháy mắt hắn ta đã hiểu ra.
Mọi mệt nhọc trên mặt của Chu đại nhân này và mùi phiền muộn đột ngột dâng lên lúc hắn ta nhắc đến chuyện phu thê, hẳn là tình cảm phu thê đã xảy ra vấn đề. Điều này mới làm cho hắn trằn trọc, cả đêm khó ngủ.
Ha… Chương Nhân cười thầm, Chu đại nhân này thật đúng là như lời đồn, một người đa tình say mê khóm hoa.
Nếu bây giờ bản thân đã có thỉnh cầu với hắn, gửi tặng thuận nước giong thuyền, thúc đẩy việc hòa giải của tiểu phu thê, trái lại vẫn có thể xem là chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, Chương Nhân kéo vạt áo của Tô Mạch Ức, nói nhỏ: “Chu huynh có biết hôm nay trên trấn này là Khai Phương yến của tết Trung Thu mỗi năm một lần không?”
“Hả…” Tô Mạch Ức nghĩ đến công việc, hoàn toàn không có hứng thú.
“Chu huynh có thể dẫn tiểu phu nhân đi dạo, mua chút đồ trang sức, nữ nhân không phải đều thích những thứ đó sao?”
Nói xong, Chương Nhân lại đến gần hắn một chút, cười bỉ ổi nói: “Tối nay Túy Hoa Lâu có biểu diễn của đào kép, đặc biệt giúp vui cho phu thê, là một đặc sắc ở chỗ của bọn ta, Chu huynh không dẫn tiểu phu nhân đi xem sao?”
Chương 48: Khai Phương
Khai Phương yến là truyền thống chỉ Hồng Châu có, thường tổ chức trong đêm trăng tròn Trung Thu, vốn là trượng phu tổ chức để bày tỏ ân ái với thê tử. Sau này dần dần biến thành quan phủ đứng ra tổ chức, chỉ cần là phu phụ đã thành thân đều có thể tham gia, để khẩn cầu hôn nhân mỹ mãn, cuộc sống vui vẻ.
Mà loại Chương Nhân nhắc đến đó là nơi ăn chơi phong nguyệt của bản địa.
Đương nhiên Tô Mạch Ức không thể dẫn Lâm Vãn Khanh đi.
Lúc hai người đi ra, sắc trời đã chập tối, ánh trăng hắt xuống đất như nước, bóng người đông nghịt rơi vào trong, trơ trụi như vừa tắm ra. Trong gió nhẹ có chút hương ngọt thấm vào ruột gan, là mùi hoa quế.
Gió đêm lay động hoa đăng, bóng người chập chờn theo đó.
Nhưng không ăn khớp với cảnh phu phụ ân ái xung quanh, là sự trầm lặng của hai người.
Tô Mạch Ức hồi hộp nhảy nhót, Lâm Vãn Khanh thấp thỏm không yên lòng.
“Chao ôi, vị phu nhân này.”
Đang lúc hai người lúng ta lúng túng, một quầy hàng nhỏ bên cạnh Lâm Vãn Khanh truyền đến một tiếng chào hỏi, là bà lão đã hơn nửa trăm tuổi.
Bà ta cùng trượng phu của mình, bán hoa lụa với đủ màu đủ loại trên quầy hàng trước mặt. Tuy nói chất liệu của những hoa lụa này không quý báu lắm, nhưng được cái vô cùng khéo léo.
Lâm Vãn Khanh cứ nhìn theo.
Lão phụ nhân kia thấy bọn họ dừng chân, tươi cười chào đón, quan sát hai người nói: “Hai vị muốn đến tham gia Khai Phương yến sao?”
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, Tô Mạch Ức gật đầu.
Hai người nhìn nhau, lại ngượng ngùng giây lát.
Lão phụ nhân nhìn hai người họ cười, đưa một đóa hoa lụa trong tay cho Tô Mạch Ức nói: “Nương tử nhà ngài xinh đẹp như vậy, đi Khai Phương Yến nhất định lấn át các hoa thơm cỏ lạ, chỉ đáng tiếc là trang điểm mộc mạc như vậy.”
Thời tiết quá nóng, Lâm Vãn Khanh buông nón che mặt xuống, cầm trong tay.
Nàng ngẩn ra một chút, muốn giải thích, nhưng bị lão phụ nhân cắt ngang.
“Lang quân là đang sợ nương tử nhà mình quá chói mắt, bị người ta ngấp nghé nhỉ?” Bà ta nói tiếp: “Con gái đều thích xinh đẹp, đã thành thân cũng không ngoại lệ, lang quân nhỏ mọn như vậy, cũng khó trách nương tử nhà ngài giận ngài.”
“Bọn ta… bọn ta không phải…” Lời Lâm Vãn Khanh muốn giải thích bị nghẹn trong cổ họng, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Mạch Ức mang theo chút ý cầu cứu.
Lúc này khuôn mặt tuấn tú của Tô Mạch Ức cũng đỏ bừng, bối rối sờ túi tiền, muốn mua hoa lụa kia.
Đột nhiên phía xa truyền đến tiếng vó ngựa và hô hoán, lúc Lâm Vãn Khanh kịp phản ứng thì xe ngựa đã đến sát người, Tô Mạch Ức vội vàng kéo nàng, xoay người một cái mới có thể tránh khỏi con ngựa cao lớn kia.
Trên đường vang lên từng trận chửi bới.
Bởi vì chuyện bất thình lình xảy ra, hai người lại tránh khỏi màn ép bán của lão phụ nhân.
Tô Mạch Ức còn muốn quay lại, nhưng bị Lâm Vãn Khanh lôi lấy tay áo kéo đi.
“Mua một đóa cũng không sao.” Ánh mắt Tô Mạch Ức trốn tránh, tay cầm túi tiền không buông: “Nàng đeo lên sẽ rất đẹp.”
Hơi thở của Lâm Vãn Khanh ngưng lại phút chốc, từ chối nói: “Những người bán hàng rong đó sẽ nhìn sắc mặt người ta, nếu ngài lấy tiền ra, bà ta nhất định sẽ mót tiền của ngài.”
Vừa nói, tầm mắt của nàng lướt qua xung quanh, dừng tại quầy hàng chè bên cạnh: “Còn không bằng mua chút món ngon.”
“Ờ.” Tô Mạch Ức gật đầu, rồi đi qua tìm băng ghế ngồi xuống.
Người bán hàng rong cười hì hì tiếp đón, Tô Mạch Ức đã gọi hai bát chè vải ướp lạnh.
Tuy thời tiết đã vào thu, nhưng khí nóng vẫn chưa giảm. Lại thêm sự náo nhiệt và dòng người của Khai Phương yến, cả người Lâm Vãn Khanh sớm đã lấm tấm mồ hôi.
Chè vải vừa đem lên, nàng đã ăn hết sức chuyên chú.
Tô Mạch Ức ở bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng vẫn tập trung ăn uống như vậy, ánh mắt sẽ khẽ híp lại vì vui vẻ, lúc này hàng mi dài sẽ run lên, giống như hai chiếc bàn chải nhỏ quét trên ngực nàng.
“Đại nhân?” Lâm Vãn Khanh ăn một hồi, phát hiện người bên cạnh từ đầu tới đuôi đều không có tiếng động gì.
Tô Mạch Ức khẽ buông tay, cái thìa rơi loảng xoảng một tiếng vào trong bát, suýt nữa bắn tung tóe vào người mình.
“Sao ngài không ăn?” Nàng hỏi, con ngươi trong suốt óng ánh dưới ánh đèn rực rỡ.
“Ta…” Tô Mạch Ức giả vờ bình tĩnh đẩy bát chè vải kia của mình cho nàng nói: “Ta không thích ăn đồ ngọt.”
“À.” Lâm Vãn Khanh gật đầu: “Vậy ta không khách sáo nữa.”
Nàng thật sự nóng chết rồi, thêm một bát quả thật cảm thấy mát mẻ rất nhiều. Vả lại chè vải thật sự không rẻ, nàng cũng không muốn lãng phí đồ ăn ngon.
Tô Mạch Ức lại ngồi một hồi, bỗng nhiên nói: “Ta vừa mới nhìn thấy có chỗ bán thoại bản, đúng lúc có thể mang một ít về cho hoàng tổ mẫu, nàng ăn trước đi, ta đi một chút rồi trở lại.”
“Ờ.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, thấy vạt áo của hắn vén lên, đi đến chỗ hai người vừa đi qua.
Lâm Vãn Khanh tiện thể quan sát phố thị xung quanh một chút.
Ở đây chắc là chỗ phồn hoa náo nhiệt nhất, các loại tiểu điếm san sát, thương phẩm hàng hóa đa dạng các loại.
Chỗ thu hút ánh nhìn của người ta nhất vẫn là một căn nhà ba tầng màu đỏ ở phố đối diện. Dưới mái hiên đá xanh treo một loạt đèn lồng đỏ hình quả dưa, đốt vô cùng tưng bừng.
Nàng không khỏi có chút tò mò, thuận miệng tìm tiểu nhị kia hỏi: “Chỗ đó là chỗ nào?”
Tiểu nhị nhìn theo hướng tay nàng chỉ, trả lời: “Đây là Túy Hoa Lâu nổi tiếng nhất ở đây của bọn ta, tối nay có đào kép biểu diễn.”
Lâm Vãn Khanh vừa nghe liền hiểu, cười với tiểu nhị nói lời cảm ơn, vừa vùi đầu tập trung ăn chè vải.
“Chính là ả! Bắt lấy ả!”
Phía xa truyền đến tiếng người ầm ĩ, Lâm Vãn Khanh loạn nhịp, ngẩng đầu thấy mấy tên nam tử thân hình cường tráng đi ra từ Túy Hoa Lâu, phía sau còn kéo theo thứ gì đó.
Sau một hồi quan sát, nàng mới phát hiện đó là một nữ tử quần áo không chỉnh tề.
Dáng người nàng ta thon thả, không tính là rất cao, nhưng nhìn cũng không phải vóc dáng nữ tử Trung Nguyên mềm mại không xương.
Sự tò mò trong lòng kia không nhịn được bị kích thích, Lâm Vãn Khanh buông cái thìa trong tay xuống, đội nón che mặt lên, đi qua đám người.
Đợi đã đến gần rồi, nàng mới phát hiện, trong tay những nam tử kia tóm lấy một sợi dây thừng dài, nữ nhân kia bị trói chéo tay.
Do khiếp sợ, nữ nhân kia run rẩy muốn dùng tay che cơ thể mình.
Da trắng, mắt biếc, mũi cao, là đào kép.
Những nam tử kia cứ như vậy mà kéo nàng ta đi, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc của người khác.
“Quan sai đại ca…” Lâm Vãn Khanh không nhịn được ra tay chặn một nam tử trong đó, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Nam tử kia nhìn Lâm Vãn Khanh, có chút xem thường giải thích nói: “Nữ nhân này là phạm nhân giết người, bây giờ chúng tôi phải kéo ả đến gặp quan.”
Nói xong, đầu cũng không quay lại mà đẩy Lâm Vãn Khanh ra.
Nàng bị đẩy đến lảo đảo vài bước, nhưng trở tay nắm lấy người đẩy nàng: “Giết người không phải tội nhỏ, các người bắt người cũng phải có chứng cứ.”
Cuối cùng người đó dừng lại, quan sát Lâm Vãn Khanh từ đầu đến chân một lượt.
Người làm chức quan nhỏ đều quen biết lẫn nhau.
Hắn ta nhìn Lâm Vãn Khanh mặc dù ăn mặc mộc mạc, nhưng vẫn là chất vải tốt nhất. Nhìn lại vẻ mặt vênh váo đắc ý này của nàng, trên mảnh đất Hồng Châu này dạng người nói chuyện với quan sai mà có thể không khiêm tốn, không kiêu ngạo, thế nào cũng phải là thân phận quan phu nhân.
Nghĩ đến đây, trong chớp mắt người đó bèn giảm khí thế lại, khiêm nhường nói với nàng: “Chuyện này là tiểu tư trong lâu tận mắt nhìn thấy, sao còn có thể là giả?”
“Phải không?” Lâm Vãn Khanh nhướng mày, còn muốn hỏi nữa, chỉ thấy sau đám người có một người khom lưng chạy qua.
Quan sai kia chỉ vào hắn ta nói: “Chính là hắn nhìn thấy.”
Tiểu tư vẫn là bộ dạng kinh hồn chưa tan, sắc mặt tái mét, hai mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Lâm Vãn Khanh. Hắn ta khom người bái lạy, tiếp đó run rẩy nói: “Lúc nãy tiểu nhân đưa rượu đến phòng lầu ba, nhìn thấy nữ tử này đi ra từ Hương Vân Các. Sau đó không lâu, thì nghe thấy tiếng thét của cô nương hát ở Hương Vân Các, lúc tiểu nhân cùng những người khác đuổi qua, nhìn thấy Vương viên ngoại đã chết ở trong.”
“Vậy thi thể của Vương viên ngoại đâu?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
“Sau khi quan phủ kiểm tra đã mang đi trước rồi.” Quan sai kia nói: “Bọn ta chỉ đến phụng mệnh bắt người.”
Lâm Vãn Khanh truy hỏi: “Vậy ngươi làm sao chứng minh nàng ta là hung thủ?”
Quan sai kia ngây ra, mặt lộ vẻ không hiểu nói: “Không phải đã nói là có người nhìn thấy ả đi ra từ trong phòng của người chết sao?”
Lâm Vãn Khanh liếc quan sai kia một cái, xoay người đi đến bên cạnh đào kép kia, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Đào kép rõ ràng sợ hãi tột độ, nàng ta thấy Lâm Vãn Khanh đi qua, bèn run rẩy quay mặt đi, không dám nhìn nàng.
Lâm Vãn Khanh đành phải quan sát nàng ta.
Quần áo của nàng ta chính là loại vũ cơ hầu hạ thường thấy trong thanh lâu, thân trên là một chiếc áo lót ngắn, bộ ngực mềm lộ ra một nửa, thân dưới là một chiếc váy lụa mây, hơi để lộ đôi chân nhỏ bé.
Toàn thân trên dưới hầu như liếc mắt là có thể nhìn thấu.
“Dám hỏi quan gia.” Lâm Vãn Khanh nói: “Vương viên ngoại kia chết thế nào?”
“Chỗ gáy có vết thương chí mạng, hai bên mang tai trái phải bị xuyên ngang, một đao mất mạng.”
“Ừm.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, lặng lẽ giơ tay đào kép kia lên.
Vừa chạm vào nàng, đào kép kia như bị nóng như thiêu, hoảng sợ rút tay về. Lâm Vãn Khanh tóm lấy nàng ta, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, để ta nhìn xem.”
Lúc này đào kép mới dần dần thả lỏng, đặt bàn tay run lẩy bẩy vào trong tay Lâm Vãn Khanh.
Nàng nhìn một hồi, lại hỏi vị quan sai kia: “Vương viên ngoại kia bao nhiêu tuổi, cao mấy thước?”
Quan sai suy nghĩ, nói: “Năm nay ba mươi sáu, chiều cao tám thước.”
“Ha…” Lâm Vãn Khanh cười khẩy một tiếng không nhẹ không nặng, buông tay đào kép ra: “Căn cứ vào tự thuật của quan gia, Vương viên ngoại là một nam tử trung niên cao to, đúng chứ?”
“Phải.” Quan sai gật đầu.
Lâm Vãn Khanh không nói lời nào, cười rồi dạo một vòng quanh quan sai kia, lại hỏi: “Cách chết là vết thương của đao ở sau gáy, một đao mất mạng, đúng chứ?”
“Đúng.” Quan sai tiếp tục gật đầu.
“Ừ, vậy thì dễ nói rồi.” Lâm Vãn Khanh vỗ tay, đi đến đứng sau lưng quan sai.
Trong lúc mọi người đều không hiểu, đột nhiên nàng nhảy lên, ôm lấy sau lưng quan sai kia, sau đó dùng tay làm đao, cứa trên cổ hắn ta.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Quan sai kinh ngạc, bắt lấy cánh tay của Lâm Vãn Khanh lách mình, trong nháy mắt xách người đến trước mặt.
Nhưng Lâm Vãn Khanh không để bụng mà cười nói: “Ta đang nói với ngươi rằng, nàng ta không phải là hung thủ.”
“Cái gì?” Quan sai không hiểu.
Lâm Vãn Khanh bước qua, kéo đào kép đến bên cạnh mình: “Vóc người của ta và nàng ta không chênh lệch nhiều, mà quan gia cũng cao khoảng bảy thước. Tuy nói quan gia là công sai sẽ biết chút quyền cước, nhưng ta cũng biết khua chân múa tay chút.”
“Vừa rồi ta chỉ là thử cách giết người mà quan gia nói một chút, phát hiện do khác biệt vóc người, dáng người và sức lực, ta hoàn toàn không có cách nào tiếp cận.”
Nàng vừa nói, vừa đi đến bên cạnh đào kép, nhấc tay nàng ta lên nói: “Quần áo trên người vị cô nương này không có chút vết máu, nếu cắt yết hầu giết người, máu sẽ phun tung tóe, cho dù trốn sau lưng người bị hại, trong kẽ móng tay của hung thủ hẳn cũng lưu lại vết máu. Nhưng các người nhìn tay nàng ta xem, không có gì cả.”
Mấy tên quan sai kia kinh ngạc, đến gần xem xét, quả nhiên là không thấy chút vết máu nào.
“Nhưng…” Tiểu tư kia ngập ngừng nói: “Ta thật sự nhìn thấy nàng ta đi ra từ trong phòng của Vương viên ngoại… Lúc sau, ca cơ cũng đi vào…”
“Hả?” Lâm Vãn Khanh nhướng mày, ánh mắt rơi trên dấu ấn đã lặn một nửa bên mặt đào kép: “Dám hỏi có phải vũ cơ của quý lâu cần đeo mạng che mặt không?”
Tiểu tư ngẩn ra, gật đầu nói: “Quả thật phải đeo, nhưng cái này có liên quan gì?”
“Dĩ nhiên có liên quan.” Lâm Vãn Khanh nói: “Từ dấu ấn sót lại của mạng che mặt trên mặt nàng ta cho thấy, lúc ngươi nhìn thấy nàng ta, có phải nàng ta đeo mạng che mặt không?”
“Cái này…” Tiểu tư có chút do dự, nhưng không chịu nổi ánh mắt của mọi người, đành phải thừa nhận: “Chính xác là có mang mạng che mặt, nhưng ta thật sự đã nhìn thấy, chính là nàng ta.”
Lâm Vãn Khanh nghe vậy cười: “Vậy thì dễ xử lý rồi, chúng ta chỉ cần bảo tất cả vũ cơ đeo mạng che mặt lên, đi một vòng trước mặt ngươi, nếu ngươi có thể nhìn ra người thì tính. Nếu như không nhìn ra…”
Lâm Vãn Khanh cố ý dừng một chút, giọng điệu nhuộm màu lạnh thấu xương: “Vậy ngươi chính là mưu hại lương dân, tội nên dùng roi hình.”
Tiểu tư kia nghe mà sửng sốt, chân lập tức mềm nhũn và quỳ xuống, khóc nói: “Hả? Không không không! Ta không nhìn thấy! Ta không nhìn thấy gì cả! Quan gia tha mạng! Quan gia tha mạng!”
Chuyển biến xảy ra bất ngờ, khiến cho người có mặt đều thay đổi sắc mặt.
Sau khi mấy quan sai bàn bạc thì thả dây trói cho đào kép kia, ủ rũ bỏ đi, mọi người vây lên, chỉ trích tên tiểu tư kia không thôi.
Lâm Vãn Khanh thành công thân thoái, lè lưỡi, thừa cơ chuồn khỏi đám người.
Hoa đăng dưới ánh trăng, phản chiếu ánh trăng.
Chỗ ngọn đuốc tàn tạ, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy cách đó không xa, Tô Mạch Ức mặc trường sam màu xanh nhạt.
Trong tay hắn xách một túi vải, bên trong đựng một số sách.
Tâm trạng Lâm Vãn Khanh rất tốt, nhảy nhót đi qua, đang muốn mở miệng nói cho hắn biết “chiến tích” của bản thân vừa mới giải oan cho dân, nhưng thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, nghiêm túc, lại trầm giọng nói: “Suy luận lúc nãy của nàng, chỉ có thể chứng minh chứng cứ trước mắt không đủ để nói rõ nàng ta là hung thủ, nhưng không thể chứng minh nàng ta vô tội.”
“Nàng đây không phải là giải oan cho dân, chỉ là làm theo cảm tính, còn có thể để lộ thân phận của mình.”
Ngọn nến bị thổi tắt, Lâm Vãn Khanh đạp lên ánh trăng mà đến.
Tô Mạch Ức không khỏi nghĩ đến hai ngày trước, hắn mượn “lòng nghi hoặc” xóa bỏ nghi ngờ của Chương Nhân. Sau đó lập tức gỡ bỏ theo dõi trong Chương phủ.
Nhưng cùng lúc đó, Lâm Vãn Khanh cũng không cần diễn kịch và dính lấy hắn nữa. Chỉ có khi ban ngày có người ở đây, sẽ là một hồi Khanh Khanh ta ta.
Nhưng vừa đến buổi tối, hắn sẽ cảm thấy hình như hai người lại trở về trạng thái như đêm ở khách điếm trước khi đến Hồng Châu. Không những không có chuyện gì thật sự muốn làm, mà ngay cả “thoại bản thời gian” trước kia mỗi đêm đọc một lần cũng ít đi.
Không chỉ như vậy, đêm qua lúc hai người ngủ chung, hắn chỉ không cẩn thận chạm phải tay nàng. Ngay sau đó, cả người Lâm Vãn Khanh đều lăn xuống giường.
Sau đêm đó, giữa hai người đều có một khoảng cách nhất định, Lâm Vãn Khanh gần như ngủ sát mép giường.
Đương nhiên Tô đại nhân từ trước đến nay không thể nào hiểu được nữ nhân, dù suy nghĩ trăm lần cũng không thể hiểu.
Nhưng hắn lại không thể sầm mặt đi hỏi rõ ràng.
Vì vậy đêm nay, hắn đành phải thay một bộ áo ngủ rộng rãi, xem xem còn có thể dùng thân thể của mình khiến mỹ nhân tham thêm lần nữa không.
Giữa lúc suy nghĩ, tiếng kéo lê giày thêu của Lâm Vãn Khanh đến gần. Nàng đứng trước giường, giơ tay lên buông màn xuống, nghiêng người nằm lên thạp.
Tô Mạch Ức sợ đêm nay nàng lại tiếp tục lăn xuống giường, cho nên bảo nàng vào trong ngủ.
Lâm Vãn Khanh đành phải bò qua người hắn.
Tóc mới gội, sạch sẽ mát mẻ, còn lưu lại hương bồ kết, là mùi nhất quán trên người nàng.
Tô Mạch Ức nằm ngửa, lúc nàng đi qua trên người hắn, tóc dài xõa xuống, quét qua ngực và cổ hắn, có chút ngứa ngáy.
Hình như Lâm Vãn Khanh cũng nhận ra, chân tay dùng sức, cả người lăn vào thành trong của giường thạp, mặt hướng vào tường, nghiêng người nằm xuống.
Ánh trăng mờ ảo, tĩnh mịch rơi xuống, trong lòng Tô Mạch Ức lẳng lặng dâng trào.
Không biết qua bao lâu, người bên cạnh không hề động đậy, hắn bèn giả vờ trở mình, đến gần nàng một chút, lồng ngực nóng như lửa dưới vạt áo kề lên áo ngủ mỏng manh của nàng.
Nữ nhân trong lòng run lên tựa như khó tự kiềm chế được tình ái.
Hắn cố gắng áp chế khóe miệng đang vểnh lên, nhưng vẫn tính toán trong lòng, đợi một lát lúc nàng xoay người ôm mình, nhất định phải biểu hiện đủ rụt rè và bất ngờ.
Thế là, hắn lại như vô tình đặt tay lên eo nàng.
Lâm Vãn Khanh cũng không né tránh.
Tô Mạch Ức cảm thấy trong lòng dâng lên một hồi vui sướng, giống như sự khô nóng trong tay lan đến toàn thân, ngay cả trong cổ họng cũng nóng ran.
Lại đợi chốc lát, vẫn không có động tĩnh, hắn thật sự không chịu được nữa, lại đến gần Lâm Vãn Khanh một bước nữa, ôm cả người nàng vào trong lòng.
Nàng rõ là vừa mềm vừa thơm, lúc ôm lấy, đầu của nàng gối lên khuỷu tay hắn, lưng nàng sát vào trước ngực hắn.
Hơi thở lên xuống, hắn có thể cảm giác được tần số đồng đều của bọn họ.
Thận trọng cái gì, dứt khoát cũng không được.
Chuyện này, vốn dĩ cũng là do nam tử chủ động.
Thế là trước khi lao tới, hắn kề sát đôi má nàng, thấp giọng thì thầm: “Khanh Khanh, nàng… Có muốn không?”
Bầu không khí yên tĩnh trong phút chốc, Lâm Vãn Khanh không trả lời hắn.
Tô Mạch Ức ôm nàng chặt hơn, nói tiếp: “Ta nhất định… sẽ nhẹ nhàng…”
Cảm giác làn da chạm nhau, vừa ấm áp mà lại mềm mại, giống như rơi vào trong nước suối lất phất hơi nóng.
Ân ái sau này, hai người cùng nằm trên giường thạp rơi vào đêm tối ở Vu Sơn, giống như có thể tùy ý mà động chạm, đảo lộn trời đất cũng không ai xen vào.
Đến khi…
“Khò…” Một tiếng ngáy nho nhỏ, như đom đóm dưới trăng.
Tô Mạch Ức ngơ ngác.
“Khanh Khanh?” Hắn gọi nàng.
“Khò khò…” Lại là một tiếng ngáy nhẹ nhàng.
“…”
Tô Mạch Ức khó tin nhìn nữ nhân đã đi vào giấc mộng trong lòng, nhất thời nghẹn lời.
Nàng ngủ rồi.
Lúc hắn ôm lấy nàng, luồng nhiệt trong cơ thể tuôn trào, khô ran khó chịu, vậy mà nàng lại ngủ…
Hắn ngây người, trăng sáng trước giường biến thành ánh sáng rơi vỡ đầy đất.
“Bộp bộp bộp.”
Đúng lúc này, song cửa bên giường thạp có người gõ vang.
Trước tiên Tô Mạch Ức ngẩn ra, tiếp đó đứng dậy khép áo ngủ mở hờ lại, nhẹ chân nhẹ tay mò đến bên cửa sổ từ trên giường thạp.
Cửa sổ mở ra một khe hở, quả nhiên là Diệp Thanh.
Phản ứng đầu tiên của hắn ta khi nhìn thấy Tô Mạch Ức như rơm rớm nước mắt, lập tức muốn trèo cửa sổ vào trong, nhưng tay của hắn ta vừa chạm vào bệ cửa sổ, đã bị Tô Mạch Ức giữ lại.
“Có chuyện gì thì nói ở đây đi.” Hắn nói, xem ra tâm trạng không tốt lắm.
Diệp Thanh với cổ nhìn vào trong, nhưng bị Tô Mạch Ức nghiêng mình che lại.
“Lâm Lục Sự đâu?” Diệp Thanh hỏi.
Khuôn mặt Tô Mạch Ức vốn không vui vẻ gì lại trầm mặc thêm một chút, lạnh lùng nói: “Ngủ rồi.”
“Ờ.” Diệp Thanh gật đầu, vẫn khó nén kích động nói: “Thuộc hạ đã đến Ích Châu điều binh, nhưng dọc đường vẫn chưa nghe nói Hồng Châu có thay đổi, vì vậy cũng không dám làm bừa, cho nên đặc biệt trở về xem xem.”
Hắn ta dừng một chút rồi nói: “Nhìn thấy đại nhân không sao thật là tốt quá rồi.”
“Ừ.” Tô Mạch Ức vẫn là dáng vẻ cả mặt buồn bực, tùy ý đáp một tiếng đã muốn khép cửa sổ lại.
Nhưng hắn vừa xoay người, đã nhìn thấy nữ nhân thở đều và đang ngủ say trên giường thạp kia.
Trong lòng lại không ngừng bực bội.
“Diệp Thanh.” Hắn đẩy cửa sổ ra, gọi Diệp Thanh lại: “Có phải ngươi có hai tỷ tỷ không?”
Diệp Thanh không rõ nên gật đầu.
Tô Mạch Ức hắng giọng, lại hỏi: “Vậy… Ngươi có biết nữ tử có lý do gì mà không thân mật với một nam tử không?”
“Thân mật?” Diệp Thanh hơi lờ mờ: “Loại thân mật nào?”
“Khụ khụ…” Mặt Tô đại nhân hơi đỏ, may mà không đốt đèn, bóng đêm đủ tối, hắn lấy tay che miệng, nói như không có việc gì: “Đại loại chính là, sau khi có chuyện phu thê, lại đột nhiên không muốn thân mật với nam tử.”
Diệp Thanh nghe vậy ngây người, vô thức thò đầu nhìn vào trong phòng của Tô Mạch Ức.
“Đừng nghĩ bậy!” Hắn thấy thế, vội vàng quát bảo suy nghĩ đầu tiên của người nào đó chạy đúng quỹ đạo, nghiêm túc nói: “Bổn quan đang thảo luận vụ án với ngươi.”
“Ồ…” Diệp Thanh bừng tỉnh, sờ sau gáy nói: “Cái này… Chắc là giống như sau khi nam tử và nữ tử có chuyện phu thê, qua cảm giác mới mẻ rồi thì không muốn nữa.”
Cánh tay Tô Mạch Ức đặt trên bệ cửa sổ run lên, sắc mặt càng u ám.
Diệp Thanh cảm giác được rõ ràng sự phiền muộn của Tô đại nhân, sợ là phân tích của bản thân không đủ chặt chẽ cẩn thận, làm cho Tô đại nhân không vui, đang muốn giải thích, nhưng lại nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Trước đó bọn họ có qua lại hai lần… ừm… chuyện phu thê. Nếu không còn cảm giác mới mẻ, tại sao còn muốn làm lần hai?”
Diệp Thanh gật đầu, cảm thấy có lý, suy nghĩ nói: “Vậy e rằng chỉ có một nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?” Tô Mạch Ức truy hỏi, thầm nắm chặt tay trên bệ cửa.
Diệp Thanh suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Vậy chắc hẳn lúc lần đầu, hai người đều là mới nếm thử tình ái.”
Con ngươi Tô Mạch Ức khẽ chấn động, nhưng vẫn mang vẻ điềm tĩnh vốn có, thản nhiên đợi hắn ta nói tiếp.
“Cho nên lần hai, hẳn là nàng ta muốn thử lại, kết quả phát hiện…”
“Phát hiện gì?”
Diệp Thanh dừng một lát, sờ cằm nói: “Phát hiện kỹ thuật phòng the của nam tử kia thật sự là hết thuốc chữa, vì vậy cũng không còn muốn phí thời gian thử lần ba ơ…”
“Ầm!”
Đột nhiên Tô đại nhân có vẻ mặt u ám khép cửa sổ lại.
Lại là một đêm mất ngủ.
Hôm sau, Chương Nhân bảo Nguyệt Nương chuyển lời, mời Tô Mạch Ức vào thư phòng của hắn ta.
Hoa và cây cối thấp thoáng, ngói xanh tường đỏ. Trong bát hương lưu ly có chân, trầm hương phảng phất dưới màn cửa sổ hoa văn hình thoi.
Tô Mạch Ức chống khuôn mặt mệt mỏi, đứng bên cạnh án thư của Chương Nhân. Phía trên, toàn là những ghi chép quặng mỏ và đặc tính cùng cách luyện tạo các loại khoáng thạch.
Chương Nhân nhìn bộ dáng rõ ràng ngủ không đủ giấc của hắn, căn dặn tỳ nữ khiêng cho hắn một cái ghế tựa, nói: “Chuyện này… Tuy mỹ nhân tốt, làm nhiều rồi, suy cho cùng cũng tổn hại sức khỏe.”
Tô Mạch Ức vốn tâm trạng không tốt, nghe hắn ta cười nhạo như vậy, sắc mặt tức khắc lại trầm xuống.
Phải biết rằng dáng vẻ nói năng thận trọng của Tô đại nhân thường ngày, ngay cả những lão già hầu hạ hai đời đế vương trong triều kia nhìn thấy cũng lạnh sống lưng, càng chưa kể là một Tư Mã của châu nhỏ nhoi.
Chương Nhân cũng hiểu ngay bản thân đã lo thứ không nên lo, vội vàng đưa sách Dã Luyện trong tay ra một cách lúng túng.
“Khụ khụ…” Hắn ta giả vờ ho hai tiếng: “Lần này Chương mỗ thỉnh cầu Tống trung thư phái Chu đại nhân đến Hồng Châu trước, nguyên nhân chắc hẳn Chu đại nhân cũng đoán được một phần.”
Nói xong, hắn ta lật quyển sách kia ra, trình cho Tô Mạch Ức nói: “Đại nhân hẳn đã nghe qua một loại khoáng sản gọi là ‘Ô khoáng’ chứ?”
Trong nháy mắt Tô Mạch Ức nghiêm nghị.
Hắn lướt qua quyển sách trong tay một lượt, nói như không có việc gì: “Dĩ nhiên biết, đây là quan khoáng mà triều đình khống chế tư quyền, luyện làm binh khí rất tốt.”
Chương Nhân khẽ cười, lại hỏi: “Vậy đại nhân có biết, phương pháp luyện tạo ô khoáng này?”
Tô Mạch Ức ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía hắn ta nói: “Chương đại nhân muốn tạo binh khí riêng à?”
Chương Nhân mỉm cười một tiếng, vẫn không phủ nhận.
“Tạo binh khí riêng là trọng tội xét như mưu phản, Chương đại nhân muốn làm gì?”
“Ha…” Chương Nhân chậm rãi, trên mặt vẫn treo nụ cười kính cẩn: “Chu đại nhân yên tâm, đại nhân chỉ cần giao phương pháp luyện tạo cho Chương mỗ, bất kỳ chuyện gì tiếp theo, đều sẽ không liên quan đến đại nhân.”
Tô Mạch Ức siết chặt bàn tay cầm thư sách, suy nghĩ nói: “Phương pháp luyện tạo này có chút khó, độ nóng, độ ẩm, cùng với thời gian, đều không phải thứ một tay mới có thể hiểu rõ. Vả lại lò luyện luyện tạo cần đòi hỏi chế tạo từ chất liệu đặc biệt…”
“Cái này thì Chu đại nhân không cần lo lắng.” Màu con ngươi Chương Nhân siết chặt, cắt ngang lời của hắn: “Đương nhiên chuyện này có luyện tạo sư chuyên nghiệp phụ trách, chỉ là cách thức trước đây bọn họ tự tìm tìm không những phí thời gian và công sức, lượng sản xuất cũng thấp, lúc này mới mời Tống trung thư đến xin nhờ đại nhân chỉ giáo một chút.”
“Cái này…” Tô Mạch Ức giả vờ khó xử.
Xem ra, Chương Nhân vẫn rất cảnh giác, hy vọng muốn đào được kẻ xúi giục phía sau màn từ chỗ hắn ta không lớn.
Thế là sau một lát, Tô Mạch Ức suy nghĩ nói: “Vậy Chu mỗ vẫn phải xem lượng mẫu khoáng này mới có thể định đoạt.”
“Hả?” Chương Nhân nhướng mày: “Ngài có ý gì?”
Tô Mạch Ức ung dung cười đáp: “Bởi vì độ tinh khiết của mỗi lượng ô khoáng không giống nhau, vậy thì điều kiện lúc luyện tạo cũng không hoàn toàn giống nhau. Lúc trước Chu mỗ phụ trách các quan khoáng khác, vì thế cũng không hiểu về ô khoáng của Hồng Châu. Để chắc chắn, vẫn là phải xem xem.”
Chương Nhân lộ ra biểu cảm tỉnh ngộ: “Vậy…” Hắn ta dừng chốc lát, thầm tính toán một chút: “Vừa khéo ba tháng sau, Chương mỗ phải đến quan khoáng một chuyến, đến lúc đó nếu Chu đại nhân thuận tiện, có thể cùng đi.”
Tô Mạch Ức gật đầu: “Nhưng nhờ cậy Chương đại nhân quyết định.”
Sự việc đã thảo luận xong xuôi, tâm trạng của Chương Nhân rất tốt. Hắn ta dặn dò tỳ nữ thu dọn những thư sách kia, đích thân tiễn Tô Mạch Ức về hậu viện.
Dọc đường Tô Mạch Ức đều nghĩ về chuyện của mỏ khoáng, khó tránh có chút ít nói.
Hai người đi đến ngoài tẩm điện, nhìn thấy Lâm Vãn Khanh nghiêng người tựa vào hành lang uốn khúc ở phía xa, toàn thân mặc váy dài màu hồng phấn xinh đẹp, phối với trang sức tua rua lung linh bên hông, gió thổi qua, mỹ nhân vô cùng xinh tươi như một đóa ngọc lan màu hồng phấn bị gió thổi bay ở đầu cành.
Bỗng nhiên bước chân của Tô Mạch Ức dừng lại.
Tất cả mọi thứ đều bị Chương Nhân nhìn thấy, với kinh nghiệm tình trường và quan trường, trong nháy mắt hắn ta đã hiểu ra.
Mọi mệt nhọc trên mặt của Chu đại nhân này và mùi phiền muộn đột ngột dâng lên lúc hắn ta nhắc đến chuyện phu thê, hẳn là tình cảm phu thê đã xảy ra vấn đề. Điều này mới làm cho hắn trằn trọc, cả đêm khó ngủ.
Ha… Chương Nhân cười thầm, Chu đại nhân này thật đúng là như lời đồn, một người đa tình say mê khóm hoa.
Nếu bây giờ bản thân đã có thỉnh cầu với hắn, gửi tặng thuận nước giong thuyền, thúc đẩy việc hòa giải của tiểu phu thê, trái lại vẫn có thể xem là chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, Chương Nhân kéo vạt áo của Tô Mạch Ức, nói nhỏ: “Chu huynh có biết hôm nay trên trấn này là Khai Phương yến của tết Trung Thu mỗi năm một lần không?”
“Hả…” Tô Mạch Ức nghĩ đến công việc, hoàn toàn không có hứng thú.
“Chu huynh có thể dẫn tiểu phu nhân đi dạo, mua chút đồ trang sức, nữ nhân không phải đều thích những thứ đó sao?”
Nói xong, Chương Nhân lại đến gần hắn một chút, cười bỉ ổi nói: “Tối nay Túy Hoa Lâu có biểu diễn của đào kép, đặc biệt giúp vui cho phu thê, là một đặc sắc ở chỗ của bọn ta, Chu huynh không dẫn tiểu phu nhân đi xem sao?”
Chương 48: Khai Phương
Khai Phương yến là truyền thống chỉ Hồng Châu có, thường tổ chức trong đêm trăng tròn Trung Thu, vốn là trượng phu tổ chức để bày tỏ ân ái với thê tử. Sau này dần dần biến thành quan phủ đứng ra tổ chức, chỉ cần là phu phụ đã thành thân đều có thể tham gia, để khẩn cầu hôn nhân mỹ mãn, cuộc sống vui vẻ.
Mà loại Chương Nhân nhắc đến đó là nơi ăn chơi phong nguyệt của bản địa.
Đương nhiên Tô Mạch Ức không thể dẫn Lâm Vãn Khanh đi.
Lúc hai người đi ra, sắc trời đã chập tối, ánh trăng hắt xuống đất như nước, bóng người đông nghịt rơi vào trong, trơ trụi như vừa tắm ra. Trong gió nhẹ có chút hương ngọt thấm vào ruột gan, là mùi hoa quế.
Gió đêm lay động hoa đăng, bóng người chập chờn theo đó.
Nhưng không ăn khớp với cảnh phu phụ ân ái xung quanh, là sự trầm lặng của hai người.
Tô Mạch Ức hồi hộp nhảy nhót, Lâm Vãn Khanh thấp thỏm không yên lòng.
“Chao ôi, vị phu nhân này.”
Đang lúc hai người lúng ta lúng túng, một quầy hàng nhỏ bên cạnh Lâm Vãn Khanh truyền đến một tiếng chào hỏi, là bà lão đã hơn nửa trăm tuổi.
Bà ta cùng trượng phu của mình, bán hoa lụa với đủ màu đủ loại trên quầy hàng trước mặt. Tuy nói chất liệu của những hoa lụa này không quý báu lắm, nhưng được cái vô cùng khéo léo.
Lâm Vãn Khanh cứ nhìn theo.
Lão phụ nhân kia thấy bọn họ dừng chân, tươi cười chào đón, quan sát hai người nói: “Hai vị muốn đến tham gia Khai Phương yến sao?”
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, Tô Mạch Ức gật đầu.
Hai người nhìn nhau, lại ngượng ngùng giây lát.
Lão phụ nhân nhìn hai người họ cười, đưa một đóa hoa lụa trong tay cho Tô Mạch Ức nói: “Nương tử nhà ngài xinh đẹp như vậy, đi Khai Phương Yến nhất định lấn át các hoa thơm cỏ lạ, chỉ đáng tiếc là trang điểm mộc mạc như vậy.”
Thời tiết quá nóng, Lâm Vãn Khanh buông nón che mặt xuống, cầm trong tay.
Nàng ngẩn ra một chút, muốn giải thích, nhưng bị lão phụ nhân cắt ngang.
“Lang quân là đang sợ nương tử nhà mình quá chói mắt, bị người ta ngấp nghé nhỉ?” Bà ta nói tiếp: “Con gái đều thích xinh đẹp, đã thành thân cũng không ngoại lệ, lang quân nhỏ mọn như vậy, cũng khó trách nương tử nhà ngài giận ngài.”
“Bọn ta… bọn ta không phải…” Lời Lâm Vãn Khanh muốn giải thích bị nghẹn trong cổ họng, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Mạch Ức mang theo chút ý cầu cứu.
Lúc này khuôn mặt tuấn tú của Tô Mạch Ức cũng đỏ bừng, bối rối sờ túi tiền, muốn mua hoa lụa kia.
Đột nhiên phía xa truyền đến tiếng vó ngựa và hô hoán, lúc Lâm Vãn Khanh kịp phản ứng thì xe ngựa đã đến sát người, Tô Mạch Ức vội vàng kéo nàng, xoay người một cái mới có thể tránh khỏi con ngựa cao lớn kia.
Trên đường vang lên từng trận chửi bới.
Bởi vì chuyện bất thình lình xảy ra, hai người lại tránh khỏi màn ép bán của lão phụ nhân.
Tô Mạch Ức còn muốn quay lại, nhưng bị Lâm Vãn Khanh lôi lấy tay áo kéo đi.
“Mua một đóa cũng không sao.” Ánh mắt Tô Mạch Ức trốn tránh, tay cầm túi tiền không buông: “Nàng đeo lên sẽ rất đẹp.”
Hơi thở của Lâm Vãn Khanh ngưng lại phút chốc, từ chối nói: “Những người bán hàng rong đó sẽ nhìn sắc mặt người ta, nếu ngài lấy tiền ra, bà ta nhất định sẽ mót tiền của ngài.”
Vừa nói, tầm mắt của nàng lướt qua xung quanh, dừng tại quầy hàng chè bên cạnh: “Còn không bằng mua chút món ngon.”
“Ờ.” Tô Mạch Ức gật đầu, rồi đi qua tìm băng ghế ngồi xuống.
Người bán hàng rong cười hì hì tiếp đón, Tô Mạch Ức đã gọi hai bát chè vải ướp lạnh.
Tuy thời tiết đã vào thu, nhưng khí nóng vẫn chưa giảm. Lại thêm sự náo nhiệt và dòng người của Khai Phương yến, cả người Lâm Vãn Khanh sớm đã lấm tấm mồ hôi.
Chè vải vừa đem lên, nàng đã ăn hết sức chuyên chú.
Tô Mạch Ức ở bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng vẫn tập trung ăn uống như vậy, ánh mắt sẽ khẽ híp lại vì vui vẻ, lúc này hàng mi dài sẽ run lên, giống như hai chiếc bàn chải nhỏ quét trên ngực nàng.
“Đại nhân?” Lâm Vãn Khanh ăn một hồi, phát hiện người bên cạnh từ đầu tới đuôi đều không có tiếng động gì.
Tô Mạch Ức khẽ buông tay, cái thìa rơi loảng xoảng một tiếng vào trong bát, suýt nữa bắn tung tóe vào người mình.
“Sao ngài không ăn?” Nàng hỏi, con ngươi trong suốt óng ánh dưới ánh đèn rực rỡ.
“Ta…” Tô Mạch Ức giả vờ bình tĩnh đẩy bát chè vải kia của mình cho nàng nói: “Ta không thích ăn đồ ngọt.”
“À.” Lâm Vãn Khanh gật đầu: “Vậy ta không khách sáo nữa.”
Nàng thật sự nóng chết rồi, thêm một bát quả thật cảm thấy mát mẻ rất nhiều. Vả lại chè vải thật sự không rẻ, nàng cũng không muốn lãng phí đồ ăn ngon.
Tô Mạch Ức lại ngồi một hồi, bỗng nhiên nói: “Ta vừa mới nhìn thấy có chỗ bán thoại bản, đúng lúc có thể mang một ít về cho hoàng tổ mẫu, nàng ăn trước đi, ta đi một chút rồi trở lại.”
“Ờ.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, thấy vạt áo của hắn vén lên, đi đến chỗ hai người vừa đi qua.
Lâm Vãn Khanh tiện thể quan sát phố thị xung quanh một chút.
Ở đây chắc là chỗ phồn hoa náo nhiệt nhất, các loại tiểu điếm san sát, thương phẩm hàng hóa đa dạng các loại.
Chỗ thu hút ánh nhìn của người ta nhất vẫn là một căn nhà ba tầng màu đỏ ở phố đối diện. Dưới mái hiên đá xanh treo một loạt đèn lồng đỏ hình quả dưa, đốt vô cùng tưng bừng.
Nàng không khỏi có chút tò mò, thuận miệng tìm tiểu nhị kia hỏi: “Chỗ đó là chỗ nào?”
Tiểu nhị nhìn theo hướng tay nàng chỉ, trả lời: “Đây là Túy Hoa Lâu nổi tiếng nhất ở đây của bọn ta, tối nay có đào kép biểu diễn.”
Lâm Vãn Khanh vừa nghe liền hiểu, cười với tiểu nhị nói lời cảm ơn, vừa vùi đầu tập trung ăn chè vải.
“Chính là ả! Bắt lấy ả!”
Phía xa truyền đến tiếng người ầm ĩ, Lâm Vãn Khanh loạn nhịp, ngẩng đầu thấy mấy tên nam tử thân hình cường tráng đi ra từ Túy Hoa Lâu, phía sau còn kéo theo thứ gì đó.
Sau một hồi quan sát, nàng mới phát hiện đó là một nữ tử quần áo không chỉnh tề.
Dáng người nàng ta thon thả, không tính là rất cao, nhưng nhìn cũng không phải vóc dáng nữ tử Trung Nguyên mềm mại không xương.
Sự tò mò trong lòng kia không nhịn được bị kích thích, Lâm Vãn Khanh buông cái thìa trong tay xuống, đội nón che mặt lên, đi qua đám người.
Đợi đã đến gần rồi, nàng mới phát hiện, trong tay những nam tử kia tóm lấy một sợi dây thừng dài, nữ nhân kia bị trói chéo tay.
Do khiếp sợ, nữ nhân kia run rẩy muốn dùng tay che cơ thể mình.
Da trắng, mắt biếc, mũi cao, là đào kép.
Những nam tử kia cứ như vậy mà kéo nàng ta đi, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc của người khác.
“Quan sai đại ca…” Lâm Vãn Khanh không nhịn được ra tay chặn một nam tử trong đó, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Nam tử kia nhìn Lâm Vãn Khanh, có chút xem thường giải thích nói: “Nữ nhân này là phạm nhân giết người, bây giờ chúng tôi phải kéo ả đến gặp quan.”
Nói xong, đầu cũng không quay lại mà đẩy Lâm Vãn Khanh ra.
Nàng bị đẩy đến lảo đảo vài bước, nhưng trở tay nắm lấy người đẩy nàng: “Giết người không phải tội nhỏ, các người bắt người cũng phải có chứng cứ.”
Cuối cùng người đó dừng lại, quan sát Lâm Vãn Khanh từ đầu đến chân một lượt.
Người làm chức quan nhỏ đều quen biết lẫn nhau.
Hắn ta nhìn Lâm Vãn Khanh mặc dù ăn mặc mộc mạc, nhưng vẫn là chất vải tốt nhất. Nhìn lại vẻ mặt vênh váo đắc ý này của nàng, trên mảnh đất Hồng Châu này dạng người nói chuyện với quan sai mà có thể không khiêm tốn, không kiêu ngạo, thế nào cũng phải là thân phận quan phu nhân.
Nghĩ đến đây, trong chớp mắt người đó bèn giảm khí thế lại, khiêm nhường nói với nàng: “Chuyện này là tiểu tư trong lâu tận mắt nhìn thấy, sao còn có thể là giả?”
“Phải không?” Lâm Vãn Khanh nhướng mày, còn muốn hỏi nữa, chỉ thấy sau đám người có một người khom lưng chạy qua.
Quan sai kia chỉ vào hắn ta nói: “Chính là hắn nhìn thấy.”
Tiểu tư vẫn là bộ dạng kinh hồn chưa tan, sắc mặt tái mét, hai mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Lâm Vãn Khanh. Hắn ta khom người bái lạy, tiếp đó run rẩy nói: “Lúc nãy tiểu nhân đưa rượu đến phòng lầu ba, nhìn thấy nữ tử này đi ra từ Hương Vân Các. Sau đó không lâu, thì nghe thấy tiếng thét của cô nương hát ở Hương Vân Các, lúc tiểu nhân cùng những người khác đuổi qua, nhìn thấy Vương viên ngoại đã chết ở trong.”
“Vậy thi thể của Vương viên ngoại đâu?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
“Sau khi quan phủ kiểm tra đã mang đi trước rồi.” Quan sai kia nói: “Bọn ta chỉ đến phụng mệnh bắt người.”
Lâm Vãn Khanh truy hỏi: “Vậy ngươi làm sao chứng minh nàng ta là hung thủ?”
Quan sai kia ngây ra, mặt lộ vẻ không hiểu nói: “Không phải đã nói là có người nhìn thấy ả đi ra từ trong phòng của người chết sao?”
Lâm Vãn Khanh liếc quan sai kia một cái, xoay người đi đến bên cạnh đào kép kia, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Đào kép rõ ràng sợ hãi tột độ, nàng ta thấy Lâm Vãn Khanh đi qua, bèn run rẩy quay mặt đi, không dám nhìn nàng.
Lâm Vãn Khanh đành phải quan sát nàng ta.
Quần áo của nàng ta chính là loại vũ cơ hầu hạ thường thấy trong thanh lâu, thân trên là một chiếc áo lót ngắn, bộ ngực mềm lộ ra một nửa, thân dưới là một chiếc váy lụa mây, hơi để lộ đôi chân nhỏ bé.
Toàn thân trên dưới hầu như liếc mắt là có thể nhìn thấu.
“Dám hỏi quan gia.” Lâm Vãn Khanh nói: “Vương viên ngoại kia chết thế nào?”
“Chỗ gáy có vết thương chí mạng, hai bên mang tai trái phải bị xuyên ngang, một đao mất mạng.”
“Ừm.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, lặng lẽ giơ tay đào kép kia lên.
Vừa chạm vào nàng, đào kép kia như bị nóng như thiêu, hoảng sợ rút tay về. Lâm Vãn Khanh tóm lấy nàng ta, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, để ta nhìn xem.”
Lúc này đào kép mới dần dần thả lỏng, đặt bàn tay run lẩy bẩy vào trong tay Lâm Vãn Khanh.
Nàng nhìn một hồi, lại hỏi vị quan sai kia: “Vương viên ngoại kia bao nhiêu tuổi, cao mấy thước?”
Quan sai suy nghĩ, nói: “Năm nay ba mươi sáu, chiều cao tám thước.”
“Ha…” Lâm Vãn Khanh cười khẩy một tiếng không nhẹ không nặng, buông tay đào kép ra: “Căn cứ vào tự thuật của quan gia, Vương viên ngoại là một nam tử trung niên cao to, đúng chứ?”
“Phải.” Quan sai gật đầu.
Lâm Vãn Khanh không nói lời nào, cười rồi dạo một vòng quanh quan sai kia, lại hỏi: “Cách chết là vết thương của đao ở sau gáy, một đao mất mạng, đúng chứ?”
“Đúng.” Quan sai tiếp tục gật đầu.
“Ừ, vậy thì dễ nói rồi.” Lâm Vãn Khanh vỗ tay, đi đến đứng sau lưng quan sai.
Trong lúc mọi người đều không hiểu, đột nhiên nàng nhảy lên, ôm lấy sau lưng quan sai kia, sau đó dùng tay làm đao, cứa trên cổ hắn ta.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Quan sai kinh ngạc, bắt lấy cánh tay của Lâm Vãn Khanh lách mình, trong nháy mắt xách người đến trước mặt.
Nhưng Lâm Vãn Khanh không để bụng mà cười nói: “Ta đang nói với ngươi rằng, nàng ta không phải là hung thủ.”
“Cái gì?” Quan sai không hiểu.
Lâm Vãn Khanh bước qua, kéo đào kép đến bên cạnh mình: “Vóc người của ta và nàng ta không chênh lệch nhiều, mà quan gia cũng cao khoảng bảy thước. Tuy nói quan gia là công sai sẽ biết chút quyền cước, nhưng ta cũng biết khua chân múa tay chút.”
“Vừa rồi ta chỉ là thử cách giết người mà quan gia nói một chút, phát hiện do khác biệt vóc người, dáng người và sức lực, ta hoàn toàn không có cách nào tiếp cận.”
Nàng vừa nói, vừa đi đến bên cạnh đào kép, nhấc tay nàng ta lên nói: “Quần áo trên người vị cô nương này không có chút vết máu, nếu cắt yết hầu giết người, máu sẽ phun tung tóe, cho dù trốn sau lưng người bị hại, trong kẽ móng tay của hung thủ hẳn cũng lưu lại vết máu. Nhưng các người nhìn tay nàng ta xem, không có gì cả.”
Mấy tên quan sai kia kinh ngạc, đến gần xem xét, quả nhiên là không thấy chút vết máu nào.
“Nhưng…” Tiểu tư kia ngập ngừng nói: “Ta thật sự nhìn thấy nàng ta đi ra từ trong phòng của Vương viên ngoại… Lúc sau, ca cơ cũng đi vào…”
“Hả?” Lâm Vãn Khanh nhướng mày, ánh mắt rơi trên dấu ấn đã lặn một nửa bên mặt đào kép: “Dám hỏi có phải vũ cơ của quý lâu cần đeo mạng che mặt không?”
Tiểu tư ngẩn ra, gật đầu nói: “Quả thật phải đeo, nhưng cái này có liên quan gì?”
“Dĩ nhiên có liên quan.” Lâm Vãn Khanh nói: “Từ dấu ấn sót lại của mạng che mặt trên mặt nàng ta cho thấy, lúc ngươi nhìn thấy nàng ta, có phải nàng ta đeo mạng che mặt không?”
“Cái này…” Tiểu tư có chút do dự, nhưng không chịu nổi ánh mắt của mọi người, đành phải thừa nhận: “Chính xác là có mang mạng che mặt, nhưng ta thật sự đã nhìn thấy, chính là nàng ta.”
Lâm Vãn Khanh nghe vậy cười: “Vậy thì dễ xử lý rồi, chúng ta chỉ cần bảo tất cả vũ cơ đeo mạng che mặt lên, đi một vòng trước mặt ngươi, nếu ngươi có thể nhìn ra người thì tính. Nếu như không nhìn ra…”
Lâm Vãn Khanh cố ý dừng một chút, giọng điệu nhuộm màu lạnh thấu xương: “Vậy ngươi chính là mưu hại lương dân, tội nên dùng roi hình.”
Tiểu tư kia nghe mà sửng sốt, chân lập tức mềm nhũn và quỳ xuống, khóc nói: “Hả? Không không không! Ta không nhìn thấy! Ta không nhìn thấy gì cả! Quan gia tha mạng! Quan gia tha mạng!”
Chuyển biến xảy ra bất ngờ, khiến cho người có mặt đều thay đổi sắc mặt.
Sau khi mấy quan sai bàn bạc thì thả dây trói cho đào kép kia, ủ rũ bỏ đi, mọi người vây lên, chỉ trích tên tiểu tư kia không thôi.
Lâm Vãn Khanh thành công thân thoái, lè lưỡi, thừa cơ chuồn khỏi đám người.
Hoa đăng dưới ánh trăng, phản chiếu ánh trăng.
Chỗ ngọn đuốc tàn tạ, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy cách đó không xa, Tô Mạch Ức mặc trường sam màu xanh nhạt.
Trong tay hắn xách một túi vải, bên trong đựng một số sách.
Tâm trạng Lâm Vãn Khanh rất tốt, nhảy nhót đi qua, đang muốn mở miệng nói cho hắn biết “chiến tích” của bản thân vừa mới giải oan cho dân, nhưng thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, nghiêm túc, lại trầm giọng nói: “Suy luận lúc nãy của nàng, chỉ có thể chứng minh chứng cứ trước mắt không đủ để nói rõ nàng ta là hung thủ, nhưng không thể chứng minh nàng ta vô tội.”
“Nàng đây không phải là giải oan cho dân, chỉ là làm theo cảm tính, còn có thể để lộ thân phận của mình.”