Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33-34
Chương 33: Dây dưa
Tô Mạch Ức không nói gì thêm, chỉ ấn eo nàng xuống, kề sát thân thể nàng.
Không chủ động cũng không từ chối.
Đêm trăng tĩnh mịch, ánh nến lay lắt, giữa hai người chỉ có hô hấp gấp gáp.
Ngươi tới ta đi, không ai nhường ai.
Nhưng trước giờ Lâm Vãn Khanh không phải loại người cam chịu và từ bỏ.
Thứ đối chọi kỳ lạ này chỉ làm con thú cứng đầu trong lòng nàng thức tỉnh. Thế nên nàng chống nửa người ngồi dậy, ngửa đầu hôn lên môi Tô Mạch Ức.
Không phải là lướt nhẹ thăm dò, cũng không phải lướt qua sơ sài rồi dừng lại.
Vào lúc cánh môi chạm nhau, nàng thuận thế hé mở môi thơm, đầu lưỡi linh động liếm lên đôi môi mỏng của Tô Mạch Ức, len vào hàm răng hơi đóng lại của hắn, lướt nhẹ nhàng lên vùng lợi mẫn cảm.
Cánh tay đang ôm nàng của Tô Mạch Ức khó kiềm chế nổi mà run lên.
“Đại nhân…”
Dưới ánh đèn, giọng nói mỹ nhân mềm mại, gương mặt xinh xắn, nàng dùng âm mê hoặc nhất và ánh mắt ngây thơ nhất.
Lâm Vãn Khanh đỏ mặt, bàn tay không an phận vòng qua vai rồi dừng lại ở lồng ngực của hắn.
Vuốt nhẹ, trong tay là nhịp tim đập dữ dội của hắn.
“Ngài ăn ngon quá.” Nàng cười nói, ngượng ngùng nhưng bình tĩnh.
Bàn tay bỗng bị siết chặt, thứ có ý đồ châm lửa trên người nam nhân bị Tô Mạch Ức nắm lấy.
Nàng vô thức nghiêng người, đùi vừa nhấc lên đã chạm tới vật cứng kia dưới bụng nam nhân. Là kích thước và nhiệt độ mà nàng quen thuộc.
Lâm Vãn Khanh thoáng chốc như được tiếp sức hơn, động tác càng thêm táo bạo.
“Lâm Vãn Khanh.”
Tô Mạch Ức lạnh giọng quát bảo nàng ngừng lại, thần sắc nghiêm nghị kéo đôi tay không an phận của nàng qua đỉnh đầu.
Thứ cứng rắn như bị thiêu đốt dưới hông khó khăn chống lên bụng dưới mềm mại của nàng, áo choàng vốn khép hờ trên người nào đó theo động tác này trượt xuống, lộ ra quần áo trắng thuần bên trong.
Vải áo mỏng manh bị kéo căng, cổ áo nới lỏng làm lộ ra một mảng tuyết trắng.
Vùng cổ trắng nõn tinh tế, da thịt bóng loáng vì khoảng cách gần gũi của hai người mà đỏ ửng từ tai lan xuống, khiến xương quai xanh hơi lộ ra trở thành một đôi tuyết màu hồng ngọc.
Theo xuống chút nữa, hai đỉnh đầu của núi tuyết không biết từ lúc nào đã se lại thành đóa hoa dại, cách lớp vải mỏng suồng sã nói lên dục vọng của mình.
Lâm Vãn Khanh lặng lẽ xê dịch bụng dưới, lơ đễnh cọ lấy phòng tuyến sắp thất thủ của Tô Mạch Ức.
“Lâm Vãn Khanh.”
Tiếng quát bảo ngừng của hắn càng thêm hung hắn, cất giấu sự tàn nhẫn. Tay hắn nổi gân xanh, thứ dưới thân căng đau khó nhịn, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều giống như bị lửa nóng thiêu đốt đến khó chịu,
Nữ nhân dưới thân lại hoàn toàn mặc kệ, càng dùng sức nghiền ép vật cứng dưới bụng hắn. Vải vóc ma sát qua nơi mềm yếu sung huyết, mang lại khoái cảm vụn vặt.
Tô Mạch Ức nhắm chặt hai mắt, gần như sụp đổ.
Không thể chịu nổi nàng như thế.
Quả nhiên là không thể chịu nổi nàng như thế.
“Đại nhân…”
Giọng nói nũng nịu mềm mại làm người ta hồn xiêu phách lạc.
“Lần này nhớ nhẹ một chút… Đừng làm ta khóc nữa nhé…”
Lâm Vãn Khanh thì thào nói, nghiêng đầu dâng lên cần cổ trắng nõn và sau tai cho hắn.
Trong bầu không khí im ắng kiều diễm, tiếng nữ nhân mềm dịu khẽ run vang lên bên tai, chén dầu trên đỉnh đầu khẽ lung lay.
Răng cấm bị hắn cắn đến mỏi nhừ, bản năng làm hắn hận không thể cứ để mặc cho ma quỷ ám ảnh, dày xéo, cắn nuốt nữ nhân trước mặt vào bụng.
Nhưng mỗi lần sợi dây lý trí bị kéo căng thì lại nói cho hắn biết là không thể mặc kệ.
Chuyện vào đêm mưa hôm đó, hắn và nàng tuyệt đối không thể lặp lại.
Không phải Tô Mạch Ức sợ hãi.
Hắn luôn nghĩ mình là tường đồng vách sắt, áo giáp toàn thân, cho dù có bị uy hiếp cũng có thể bảo vệ nàng mà không từ.
Giờ phút này hắn nhẫn nại, cho nàng thêm một cơ hội chỉ vì cảm thấy quan hệ giữa họ không nên dùng dối trá và giao dịch để tạo ra.
Đôi tay nắm chặt lấy tay nàng rồi buông ra, Tô Mạch Ức cắn răng, trầm giọng nói một câu.
“Dậy đi.”
Bàn tay bị khống chế bỗng trở nên thả lỏng, Lâm Vãn Khanh nằm yên.
“Đại nhân?” Nàng lên tiếng, trong giọng nói là kinh ngạc, khó hiểu và loáng thoáng sự mất mát.
Tô Mạch Ức không trả lời, tháo dây xích của Ti Ngục đang ngủ ra rồi đi.
Hắn đi ở trước, không dắt con chó ngốc nhà mình theo.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gỗ ma sát với sàn nhà, hai người vừa nãy một kẻ còn nằm trên giường một kẻ thì đứng dậy, Ti Ngục bị trói ở đầu giường lập tức hấp tập thoát khỏi dây xích
“Gâu gâu!”
Nó hưng phấn sủa hai tiếng, đi mấy bước đến đống nệm êm bên cạnh.
Ở đó có một con có trắng nhỏ nghe thấy tiếng thì mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.
Bất thình lình trông thấy con chó đen to lớn đứng trước mặt, nó hoảng hốt cụp đuôi nhe răng.
Ti Ngục cẩn thận bước tới, nhảy nhảy rồi ngoắc ngoắc đuôi bên cạnh Tiểu Bạch, sau đó nó cúi xuống ngửi ngửi mông của Tiểu Bạch rồi mặt dày cưỡi lên.
Ở cửa, Tô đại nhân lúc nãy cũng làm hành động y hệt với người nào đó thấy vậy thì mặt đen thui như đáy nồi.
Hắn gần như mang quyết tâm giết chó, đi tới phía sau Ti Ngục lôi kéo nó đi.
Đêm lại trở về yên tĩnh, mây trôi vô định, trăng sáng soi rọi.
Cùng một ánh trăng tròn chiếu xuống Đại Lý Tự gợn sóng.
Hai người mang hai cõi lòng đầy tâm sự, cùng trắng đêm khó ngủ.
*
Hôm sau, trời chưa sáng Tô Mạch Ức đã lên xe ngựa tiến tới Hồng Châu, giống như muốn né tránh kẻ phiền phức nào đó.
Xe ngựa lộc cộc chạy đi, đoạn đường xốc nảy, Tô Mạch Ức dựa vào vách xe nghỉ ngơi một lúc, khi mở mắt ra thì trời đã lên cao.
Hắn bảo Diệp Thanh dừng lại.
Sáng sớm mùa hè, chim hót líu lo, Tô Mạch Ức nhìn ngược lại đoạn đường vừa đi, đã không còn thấy bóng Thịnh Kinh đâu nữa.
Hắn giật mình hoảng hốt, bỗng chợt nhận ra mình đang làm gì, lại không khỏi chán nản vì thứ chờ mong này.
Đúng là trúng cổ của nàng.
Hắn cười lạnh, vẩy áo bào rồi bước lên xe ngựa, tiếp tục đi đường.
Tô Mạch Ức không chịu nổi bụi đất, thế nên dặn dò không cần vội vã chạy đi, mỗi một đoạn thời gian đều muốn dừng xe chỉnh sửa lại một lần.
Vừa đi vừa nghỉ như vậy, phải đến trời sẫm tối hắn và Diệp Thanh mới tới được địa giới của Lạc Châu. Nếu không muốn tối nay ngủ trong rừng núi hoang vắng thì cả hai còn phải chạy thêm một canh giờ nữa.
Tô Mạch Ức dặn Diệp Thanh chạy nhanh lên.
Xe vừa lăn bánh, còn chưa được vài đoạn đã nghe thấy tiếng hí vang, Diệp Thanh dừng đột ngột làm Tô Mạch Ức trong xe xém chút đã rơi ra ngoài.
Hắn còn chưa kịp chất vấn thì đã nghe thấy giọng run rẩy của Diệp Thanh bên ngoài: “Đại, đại nhân… Ta nhìn thấy quỷ…”
Tô Mạch Ức đột ngột kéo màn xe ra.
Dưới ánh trời chiều, trong con đường hẹp y tối, một tiểu lang quân thanh lệ mặc áo xanh, dính đầy bụi bặm đứng trước mặt hai người. Người đứng trong sắc hồng ban chiều ném cho hắn một nụ cười nóng cháy thiêu đốt.
Nhịp tim bỗng nhiên chững lại.
Tô Mạch Ức không biết nên nói đây là kinh hỉ hay kinh hãi nữa, nhất thời cũng chỉ có thể sững lại tại chỗ.
Ngược lại là Diệp Thanh nghi ngờ lên tiếng hỏi trước: “Đây chẳng phải là Lâm lục sự à? Sao nàng ấy lại đuổi tới trước chúng ta?”
Tô Mạch Ức liếc hắn một cái: “Chúng ta đi đường lớn chậm chạm, nàng chỉ cần phi ngựa đường tắt thì đuổi kịp có gì là kỳ lạ?”
“À!” Diệp Thanh vỡ lẽ: “Thế nên hôm nay đại nhân đặc biệt dặn dò đừng chạy nhanh là vì chờ Lâm lục sự à?”
“…” Tô Mạch Ức chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, cường điệu nói: “Bản quan chỉ vì sợ bụi thôi.”
Đột nhiên bị sát khí của người bên cạnh dâng lên hù mất, Diệp Thanh yên lặng ngậm miệng lại.
Tô Mạch Ức mặt không biến sắc quay phất áo quay lại, muốn trở vào trong xe, Diệp Thanh kéo hắn lại: “Vậy… giờ xử lý thế nào?”
Tô Mạch Ức quay lại nhìn tượng đất đang chật vật cách đó không xa, lạnh nhạt nói: “Nàng muốn đi đâu thì có liên quan gì chúng ta?”
“À…” Diệp Thanh gật đầu.
Xe ngựa lại bắt đầu lên đường.
Tô Mạch Ức lại ngồi vào xe lật sách ra đọc giết thời gian, có lẽ vì quá lắc lư nên hắn đọc qua một chén trà mà chẳng vào một chữ.
Diệp Thanh không đi nhanh lắm, ngồi xe vẫn có thể cảm nhận được, nhưng nếu chạy theo thì không tránh được phải chạy cả một đoạn dài.
Lâm Vãn Khanh không biết cưỡi ngựa, cho nên nàng không phi ngựa đi đường tắt đến đây, mà là đã ra cửa trước khi hắn khởi hành, đi theo nhóm tiểu thương đầu tiên rời khỏi Thịnh Kinh.
Có lẽ nàng cho tiểu thương ít bạc nên đi nhờ một đoạn, còn toàn bộ đoạn đường tiếp theo phải trèo đèo lội suối mà đi.
Hắn cáu bẳn phân tích điều này.
Thứ gì đó mắc kẹt không thể nói ra được giống như bị siết lại, Tô Mạch Ức thả quyển sách trong tay xuống.
Nàng muốn đi Hồng Châu đến vậy ư?
Trận giày vò tối hôm qua bị cự tuyệt rồi mà vẫn không từ bỏ ý định, công khai đuổi theo.
Một nữ tử như nàng, tuy là thường giả nam trang nhưng cũng không phải áo trời không kẽ hở. Văn nhân thư sinh bên cạnh nàng không nhận ra, nhưng mấy thương khách giang hồ thì lại không chắc.
Nếu nàng gặp chuyện gì nguy hiểm trên đường, hắn cũng không có ở Đại Lý Tự, đến lúc đó phải xử lý ra sao…
Trong lòng phút chốc dâng lên một ngọn lửa giận vô danh, Tô Mạch Ức ném mạnh quyển sách xuống.
“Dừng xe!” Hắn ra lệnh, kéo màn đi ra ngoài.
Quả nhiên cái đuôi nhỏ màu xanh vẫn đang đi theo, thẳng hắn xuống xe thì cuống quít dừng chân, vừa sợ vừa mừng nhìn theo.
“Lâm lục sự đây không phải bây giờ nên ở Đại Lý Tự làm việc à?” Hắn trầm giọng chất vấn, không hề có chút thương xót.
“A?” Lâm Vãn Khanh há miệng, vội vàng lắc đầu: “Ti chức chỉ là không yên tâm về đại nhân nên muốn theo đại nhân đến Hồng Châu thôi…”
“À… Không yên tâm về bản quan?” Tô Mạch Ức nhíu mày nhìn nàng, sắc mặt âm trầm.
Lâm Vãn Khanh lúng túng: “Ta cũng muốn đi…”
“Nhưng thượng cấp của ngươi hiện tại là Đại Lý Tự Thừa Ngụy đại nhân chứ không phải bản quan. Ngươi tự tiện rời khỏi cương vị như vậy, Ngụy đại nhân có biết không?”
“Đại nhân…” Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức, đôi mắt dâng lên hơi nước mờ mịt, trông như sắp khóc.
Tô Mạch Ức không mảy may dao động, lạnh giọng ra lệnh cho Diệp Thanh: “Đưa nàng về.”
“Đại nhân!” Lần này là tiếng của hai người.
Diệp Thanh và Lâm Vãn Khanh nhìn nhau sửng sốt, Diệp Thanh lên tiếng trước.
“Chúng ta đã rời khỏi Thịnh Kinh rồi, đường núi hung hiểm, hoang tàn vắng vẻ, nếu ti chức đưa Lâm lục sự về thì phải tốn thêm một ngày đường nữa, đại nhân muốn ngủ giữa trời hoang dã à?”
“Ta không biết tự đánh xe ngựa vào thành à?” Tô Mạch Ức không phục.
“Đại nhân biết đánh xe ngựa?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
“…” Tô Mạch Ức bị hỏi đến thì hơi giật mình, hắn đúng là không biết đánh xe ngựa.
“Vậy ngươi đánh xe đưa nàng về, bản quan tự cưỡi ngựa vào thành.”
Diệp Thanh gấp đến độ níu lại bàn tay đang giật roi ngựa của hắn, lần đầu tiên kiên quyết nói: “Ti chức không đi! Một mình đại nhân hành động quá nguy hiểm, nếu ngài có mệnh hệ gì, Hoàng Thượng và Thái hậu sẽ chặt đầu ti chức mất.”
Ba người đều giành phần thắng về mình, cuối cùng lâm vào ngõ cụt.
Lâm Vãn Khanh muốn đi cùng, Diệp Thanh không đi, Tô Mạch Ức lại không yên tâm để Lâm Vãn Khanh trở về một mình.
Cuối cùng, một không thể thắng hai, Tô Mạch Ức đành phải thỏa hiệp.
“Người bẩn như vậy không được lên xe ngựa của bản quan.” Hắn trừng nữ tử cả người nhếch nhác, kìm nén cả bụng tức giận quay lại ngồi vào xe.
Xe ngựa cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển.
Đi hết một ngày đường, chiều tà tan dần, gió đêm nổi lên, nhưng Tô Mạch Ức lại không có tâm trạng nhắm mắt dưỡng thần. Hắn lại cầm lấy quyển sách kia, lật qua lật lại mãi một tờ, chẳng hiểu được chữ nào.
Màn che bị một hòn đá làm cho lắc mở, hai người ngồi ở đầu xe nói cười đập khiến Tô Mạch Ức thấy đau cả mắt.
“Diệp Thanh.” Tô đại nhân vén màn che lên, lạnh mặt nói: “Cứ đi như vậy thì biết chừng nào mới tìm được chỗ dừng chân.”
Hắn hơi ngừng lại, nhìn sang con ngựa dự phòng bên cạnh rồi nói: “Ngươi vào thành trước, tìm nơi dừng chân thoải mái dễ chịu, bản quan và Lâm lục sự sẽ đuổi theo sau.”
“À.” Diệp Thanh hiểu ý dừng xe, phủi phủi y phục, quay sang cầm lấy roi ngựa rồi định dắt ngựa đi.
Tô Mạch Ức gọi hắn lại: “Ai bảo ngươi cưỡi ngựa đi?”
Hắn hất cằm sang chiếc xe ngựa: “Ngươi kéo xe ngựa đi tìm, bản quan và Lâm lục sự cưỡi ngựa.”
“Nhưng mà ở đây chỉ có một con ngựa thôi…” Diệp Thanh khó hiểu.
“Nhưng mà ta không biết cưỡi ngựa…” Lâm Vãn Khanh kinh ngạc.
Tô Mạch Ức cầm lấy roi ngựa, xoay người ngồi lên ngựa rồi mới đưa tay ra, nói với Lâm Vãn Khanh: “Lên đi.”
Chương 34: Ngủ chung
Lâm Vãn Khanh bị Tô Mạch Ức kéo lên ngựa.
Chân trời hiện lên một vầng trăng non, giống như dấu son môi bất cẩn dính vào đầu móng tay.
Hôm nay trời chưa sáng nàng đã lên đường, còn đi hơn cả nửa ngày đường núi. Lúc gặp được Tô Mạch Ức thì chân đã mỏi đến mất cảm giác.
Lâm Vãn Khanh ngồi trên lưng ngựa lắc lư, phía sau là lồng ngực ấm áp của Tô Mạch Ức, hai cánh tay vòng qua ngực nàng mang theo mùi hương tươi mát chỉ riêng hắn có.
Nhất thời nàng cảm thấy vô cùng an tâm, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất.
Chờ đến khi tỉnh dậy thì Tô Mạch Ức đã dừng ngựa bên ngoài một quán trọ nhỏ ba tầng. Đèn lồng đỏ dưới mái hiên chập chờn trong đêm, phát ra vầng sáng màu đỏ nhạt.
“Xuống đi.” Tô Mạch Ức đưa tay đỡ nàng.
Lâm Vãn Khanh lấy lại tinh thần, xoay người xuống ngựa.
Họ đi vào đại sảnh nhà trọ, Tô Mạch Ức đưa hộ tịch chứng minh ra, đổi lấy hai chìa khóa phòng của chưởng quỹ.
Lâm Vãn Khanh hơi giật mình, khó tin nhìn văn thư trên tay Tô Mạch Ức.
Hắn cầm ba phần hộ tịch chứng minh.
Trong đó có một phần là nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ lại câu nói đêm qua của Tô Mạch Ức, Hoàng Thượng sắp xếp cho hắn một nha hoàn.
Hóa ra cẩu quan này đã tính trước là sẽ đưa nàng theo!
Nhưng cũng là hôm qua, hắn tỏ vẻ không tình nguyện, áp bức dụ dỗ là muốn thăm dò nàng.
Cẩu nam nhân này đúng thật là!
Lâm Vãn Khanh chợt giận tới tỉnh ngủ hơn phân nửa.
Đợi đến khi vào phòng, gã sai vặt cất xong hành lý của họ rồi đi ra, Lâm Vãn Khanh mới không chờ nổi cướp lấy mấy phần văn thư kia.
Lúc lật ra xem, quả nhiên có một phần ghi là Lâm Khanh Khanh, có cùng tuổi với nàng.
“Đây là cái gì?” Nàng lắc lắc tờ văn thư trong tay, nhìn Tô Mạch Ức hỏi.
Tô đại nhân cúi đầu sắp xếp lại hành lý, không hề ngước mắt lên mà nói: “Hộ tịch chứng minh.”
“Đương nhiên ta biết đây là hộ tịch chứng minh rồi.” Lâm Vãn Khanh tức giận nói: “Ta đang hỏi là tại sao ngươi có ý định đưa ta theo mà vẫn còn nhằm vào chỗ khó xử?”
Bàn tay sắp xếp hành lý của Tô Mạch Ức dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng hỏi lại: “Khó xử? Nhằm vào?”
Lâm Vãn Khanh tức giận đến nỗi không thèm quan tâm đến hắn.
Tô Mạch Ức cũng không giận, lấy hộ tịch chứng minh trong tay nàng về, bình tĩnh nói: “Việc ta muốn mang ngươi đi là thật, nhưng không dám mang ngươi đi cũng là thật.”
Hắn từ từ cất kỹ chứng minh: “Tính tình ngươi quá xốc nổi, làm việc không biết chừa đường lui. Thế nên bất kể là xuất phát từ việc muốn bảo vệ ngươi, hay để tiện khống chế vụ án, ta cũng không dám đi bước mạo hiểm này.”
Lâm Vãn Khanh nghẹn lời, trong lòng bỗng dâng lên sự áy náy, nhưng nàng vẫn cứng đầu không chịu thua: “Nếu đã vậy, tại sao bây giờ đại nhân lại không kiên trì tiếp?”
Vấn đề này khiến Tô Mạch Ức bị làm khó.
Hắn ngẩn người, suy nghĩ cả buổi mới khẽ cười: “Phải, sao ta lại không kiên trì nhỉ?”
Ngữ khí như là tự giễu hỏi lại.
Hai người không nói gì thêm, bầu không khí chợt có hơi xấu hổ.
Lâm Vãn Khanh mất tự nhiên dời ánh mắt ra khỏi người Tô Mạch Ức, quay sang đánh giá căn phòng.
Đây là một căn phòng nhỏ gọn thoải mái dễ chịu, từ cửa vào sẽ có một bình phong, một giá áo, bên trong là giường mỹ nhân và mấy cái giá dùng để đặt đồ lên. Bốn góc phòng đều có bốn cái chén đựng đèn nhỏ, dựa vào tường là một cái giường lớn bằng gỗ lim.
Chờ chút!
Ánh mắt Lâm Vãn Khanh đảo qua cái giường kia rồi dời đi, quan sát lại trang trí trong phòng một lần nữa.
Sau khi xác định chỉ có một cái giường, nét mặt nàng chợt trở nên khó tả.
Không phải cẩu quan này có sở thích đặc biệt gì đấy chứ?
Đồ dâng tận mồm không ăn, hắn thích ăn đồ cưỡng đoạt được à?
“Đừng nghĩ bậy.” Giọng nói chính trực của Tô đại nhân đúng lúc cắt đứt suy nghĩ lệch lạc của người nào đó: “Trên hộ tịch chứng minh, ngươi là tiểu thiếp của ta, chia phòng ngủ sẽ dễ bị nghi ngờ.”
“À…” Lâm Vãn Khanh bị nhìn thấu tâm tư xấu xa gật đầu, nhưng nghĩ lại thì càng cảm thấy không đúng cho lắm.
“Sao lại là tiểu thiếp? Không thể làm nha hoàn được à?”
Tô Mạch Ức liếc nàng một cái, thân phận lần này của ta là Chu Dật Phát ở kho vũ khí của triều đình. Hoàng Thượng tra ra sau lưng tên này không sạch sẽ, có quan hệ lén lút qua lại với Tống Chính Hành. Giữ lại mà không diệt ngay là vì muốn lợi dụng thân phận của hắn ta để đến quan mỏ Hồng Châu làm việc.
“Vậy chuyện này thì liên quan gì tới nha hoàn?”
Tô Mạch Ức lấy tay vỗ vỗ trán của nàng, tức giận nói: “Tên này nổi tiếng là trầm mê tửu sắc, mang nha hoàn đi theo thì cũng là cái thứ để ngủ thôi, còn không bằng để danh chính ngôn thuận.”
“À…” Lâm Vãn Khanh xoa xoa cái trán bị đánh đỏ, bất mãn nói: “Vậy sao không phải là chính thê? Cứ phải là tiểu thiếp chứ…”
Tô Mạch Ức xém chút đã bị dáng vẻ tính toán chi li của nàng chọc cho buồn cười, hắn ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Cấp trên ở quan mỏ Hồng Châu chắc chắn sẽ đưa nữ nhân cho ta. Thứ nhất là để sắp xếp tai mắt, thứ hai cũng tìm hiểu thân phận của ta. Nếu ta mang theo chính thê thì sao có thể một khóc hai nháo ba treo cổ giúp ta cản hoa đào chứ?”
“Được rồi…”
Cẩu quan này đã tính toán kỹ lưỡng như thế, sao không đến nhậm chức ở Hộ bộ để quản lý quốc khố luôn đi.
Người nào đó được sắp xếp rõ ràng bừng tỉnh đại ngộ, chỉ còn biết bội phục gần đầu.
Tô Mạch Ức đi một ngày đường cũng không nghỉ ngơi một chút mà rửa mặt thay y phục, định đẩy cửa rời đi, lúc gần đi thì bị Lâm Vãn Khanh gọi lại.
“Muộn thế rồi mà đại nhân còn đi đâu?”
Tô Mạch Ức nghĩ nàng ở một mình nên sợ, an ủi nói: “Ta tới phòng Diệp Thanh ở sát vách, hôm nay hẹn mấy người đã được triều đình sắp xếp ở Hồng Châu để tìm hiểu tình hình, nếu ngươi mệt thì ngủ trước đi.”
Lâm Vãn Khanh kinh ngạc quay lại, nhìn căn phòng chỉ có một giường ở trong.
Tô Mạch Ức cũng không để ý, khẽ cười nói: “Đêm qua ngươi dính ta đến mức làm cách nào cũng không chịu thả, sao bây giờ lại ở đây vờ vịt nữa.”
Lâm Vãn Khanh: “…”
Nói hay lắm, hợp lý lắm, nàng vốn không thể nào phản bác lại được.
“À đúng rồi!” Bước chân vừa ra tới cửa của Tô Mạch Ức rút lại, dặn dò: “Ta đã dặn gã sai vặt chuẩn bị nước tắm cho ngươi rồi, không cần để lại đâu, ta sẽ tắm ở phòng Diệp Thanh.”
“À…” Lâm Vãn Khanh bị xem như hái hoa tắc có hơi buồn bực.
Tô Mạch Ức khép cửa lại rồi rời đi.
Gã sai vặt đem nước tắm tới cho Lâm Vãn Khanh, còn chu đáo chuẩn bị sẵn khăn tắm và đậu tắm.
Hôm nay Lâm Vãn Khanh lên đường vội vàng, lài còn đi một mình nên cũng không mang theo quần áo để thay giặt, nàng bất đắc dĩ mở hành lý của Tô Mạch Ức ra.
Không ngờ hắn lại chuẩn bị sẵn ba bộ nữ trang. Từ trung y đến đồ trong, từ váy ngắn đến ngoại bào, thậm chí ngay cả đồ ngủ cũng chu đáo chuẩn bị sẵn hai bộ để tiện thay giặt, hơn nữa còn có trang sức tinh xảo và son phấn mà nữ tử có thể sử dụng.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy lòng bàn tay như phải bỏng, tranh thủ cất hành lý của Tô Mạch Ức lại, hai tay đặt lên lồng ngực đang đập điên cuồng.
Không ngờ cẩu quan này cẩn thận như vậy, thế mà lại có hơi đáng yêu.
Nàng vẫn đứng ngây ra, lấy tay vỗ vỗ gương mặt đang nóng bừng, lúc này mới tiện tay lấy son phấn và một bộ đồ ngủ ra, dắt nó lên bình phong trước thùng tắm, cởi quần áo rồi bước chân vào thùng.
Tiếng nước róc rách, bỗng nhiên nước bắn tung tóe tràn đầy ra đất, tạo thành những đóa bọt nước ồn ào.
Lâm Vãn Khanh tranh thủ thời gian sửa soạn lại mình, vểnh tai nghe ngóng phòng sát vách.
Không biết khách sạn này có cách âm hay không.
Nàng chủ động dụ dỗ Tô Mạch Ức là một chuyện, nhưng loại trêu chọc vô tâm này thì Lâm Vãn Khanh vẫn cảm thấy có hơi kì lạ.
Tránh để Tô đại nhân luôn đâu ra đấy lại nghĩ nàng không đứng đắn.
Lâm Vãn Khanh chống hai tay lên thùng một hồi, xác định không phát ra tiếng vang mờ ám gì mới nhẹ nhàng than một hơi, thoải mái dựa vào vách thùng.
Hơi nóng mờ mịt dâng lên hun cơ thể vốn đã rã rời của Lâm Vãn Khanh, khiến mí mắt nàng nặng thêm mấy phần.
Suy nghĩ của nàng vô thức bắt đầu bay xa, rơi xuống nam nhân giờ phút này đang nghị sự ở phòng sát vách.
Việc Tô Mạch Ức có thể thỏa hiệp là điều Lâm Vãn Khanh không ngờ tới.
Nàng quyết tâm được ăn cả ngã về không đuổi theo, nhưng thật ra là mang ý định bám riết đập nồi dìm thuyền. Nếu Tô Mạch Ức thật sự trở mặt muốn đưa nàng quay về thì nàng cũng hết cách.
Lâm Vãn Khanh chợt nhớ lại lời Tô Mạch Ức vừa nói, không cho nàng đi là vì bảo vệ nàng, đồng thời cũng để tiện khống chế toàn bộ vụ án.
Nhưng mà Tô đại nhân tính tình lạnh nhạt ý chí sắt đá, sau khi nhìn thấy nàng chạy theo xe ngựa một đoạn hình như đã lập tức trở nên mềm lòng.
Vừa nãy nghĩ mái không ra, bây giờ yên tĩnh rồi, Lâm Vãn Khanh mới lờ mờ cảm thấy, đêm qua Tô đại nhân tức giận có phải là còn lý do khác hay không, vì nàng không thẳng thắn và không tin tưởng hắn?
Lòng nàng phiền não, lúc mở mắt ra thì ánh mắt không nhịn được rơi vào bộ đồ ngủ trên bình phong.
Chiều dài, kích thước, kiểu dáng…
Đều là loại mà nàng thích.
Tô Mạch Ức không truy cứu quá khứ của nàng, cho phép nàng đi theo tra án, thậm chí còn chuẩn bị cả thân phận và hành lý cho nàng.
Nếu tất cả những thứ đó không phải chỉ vì báo ân cứu mạng của nàng thì có lẽ, còn kèm theo lòng riêng mà đến hắn cũng không nhận ra.
Giống như sự thỏa hiệp bất ngờ hôm nay vậy.
Suy cho cùng có lẽ cũng vì không muốn thấy nàng thất vọng mà thôi.
Hơi thở Lâm Vãn Khanh nặng lại, cảm thấy khối thịt mềm trong tim mình bị nâng lên rồi tóm chặt.
Cảm giác nóng nảy vừa rồi chợt biến thành áy náy.
Nàng phiền não than một hơi, vùi cả người mình vào trong nước.
“Rào…”
Tiếng nước tràn ra rơi tai của nam nhân đang nhíu mày ngưng thần ở sát vách.
Hắn ôm quyền đặt lên môi ho nhẹ hai tiếng, kéo kéo vạt áo chật chội nhiều lớp.
“Đại nhân.” Diệp Thanh nhận ra hắn không bình thường nên chuyển một chén trà lạnh tới: “Nếu nóng thì mở cửa sổ hít thở không khí đi, muộn thế này rồi, bên ngoài sẽ không có ai đâu.”
“Không nóng.” Tô Mạch Ức nhận lấy chén trà, mặt không đổi sắc từ chối gợi ý muốn mở cửa sổ của hắn ta.
Cách âm của nhà trọ này không tốt.
Quá không tốt.
Vào lần thứ nhất Lâm Vãn Khanh đạp nước bước vào, Tô Mạch Ức đã nghe thấy.
Có điều trong mấy nam nhân ở đây thì cũng chỉ có hắn biết thi vị này là cái gì.
Thế nên, vào lúc người khác đều nghiêm túc đàm luận chính sự, Tô đại nhân lại cảm thấy mình tức ngực khó thở, hai tai hơi ửng đỏ.
Vì tránh để mình gây ra chuyện kỳ lạ gì đó trước mặt mấy thuận hạ, Tô Mạch Ức lấy lý do sắc trời đã muộn, hẹn ngày khác bàn lại để kết thúc sớm nghị sự.
Hắn tắm qua loa trong phòng của Diệp Thanh, lại đặc biệt dặn dò công việc xuất hành lần này mấy lần, mãi đến khi xác định phòng sát vách không còn phát ra tiếng vang nữa thì mới sửa sang lại áo bào, quay về phòng của Lâm Vãn Khanh.
Trong phòng yên tĩnh im ắng, tía sáng nhàn nhạt trong khe cửa soi ra, Tô Mạch Ức khẽ gõ lên cánh cửa.
Bên trong vang lên tiếng láo nháo một hồi.
Lát sau cánh cửa trước mặt mới được mở ra.
Lâm Vãn Khanh mặc bộ áo ngủ và áo trong mà hắn đã chuẩn bị sẵn, lớn nhỏ vừa vặn, nhan sắc trắng mịn xinh xắn động lòng người, áo trong vừa vặn với làn da lạnh trắng như ngọc của nàng.
Tóc nàng vẫn còn chưa khô, lúc này nó bị túm vào bên gáy, nàng cầm khăn lau tóc. Vì tóc dài nên Lâm Vãn Khanh có hơi nghiêng sang một bên, lúc nhìn về phía Tô Mạch Ức lại mang theo sự nghi ngờ vô tâm một cách tự nhiên.
Ngực Tô Mạch Ức nóng lên, dời mắt đi chỗ khác. Vừa hay lúc này ngoài cửa có gã sai vặt đi ngang qua, Tô Mạch Ức lách mình đi vào phòng.
“Cạch!”
Là tiếng hắn khóa cửa.
Lòng Lâm Vãn Khanh run rẩy theo ánh nến trong phòng.
“Đại nhân.” Nàng cầm tóc ra ngồi ở cửa sổ, có hơi ngượng ngùng nhìn hắn: “Tóc của ta vẫn chưa khô, nếu đại nhân muốn ngủ thì tắt đèn trước đi, không cần phải để ý đến ta đâu.”
Tô Mạch Ức ừ một tiếng nhưng không tắt đèn, hắn tiện tay cởi ngoại bào, lấy trong hành lý ra một quyển sách rồi ngồi trên giường lật xem.
Trong căn phòng yên ắng tĩnh mịch,chỉ có tiếng ngọn nến nhỏ giọt và trang giấy lật giở.
Trang sách lật liên tục nhưng hắn lại không thể đọc được.
Gió đêm thổi vào làm lay động màn lụa phía đầu giường, mùi xà phòng tươi mát từ Lâm Vãn Khanh đang ở chỗ cửa sổ thoảng đến từng hồi.
Tô Mạch Ức không nhịn được thăm dò nàng giữa những trang giấy.
Hắn rất hiếm khi thấy hình ảnh này của Lâm Vãn Khanh.
Lười biếng, thỏa mãn, an tĩnh giống một con mèo nhàn rỗi.
Mỹ nhân chính là kiểu chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng đã thành phong cảnh.
Tỉ như giờ phút này, nàng cứ ngồi tùy ý trên giường mỹ nhân, khẽ dựa vào song cửa sổ, cơ thể tạo thành một độ cong ưu nhã, giống như một cái bình đuôi phượng thượng hạng.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, một chân gác lên, một chân thả thoải mái xuống đất. Giầy thêu trên chân trượt ra một nửa, để lộ gót chân bóng loáng trong suốt. Cả người nàng như biến thành một nhách bạch sơn chi trong bình đuôi phượng, khiến người ta không nhịn được phải nhìn thêm mấy lần.
Tô đại nhân đến giờ vẫn xưng là mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chợt nhớ tới buổi chiều cùng cưỡi ngựa với nàng, thật ra là muốn tìm một lý do để dùng hai tay đo đạc nghệ phẩm hiểm có này mà thôi.
“Đại nhân.” Lâm Vãn Khanh quay lại, bốn mắt nhìn nhau, Tô Mạch Ức lại cầm quyển cách của mình.
“Hửm?” Hắn trả lời, không ngẩng đầu lên.
“Tóc của ta khô rồi, tắt đèn nhé?” Nàng hỏi.
Tô Mạch Ức run lên một hồi, sau đó mới đặt sách xuống bên cạnh rồi nói: “Ừ.”
Ánh nến theo đó cũng lặn đi.
Tô Mạch Ức không nói gì thêm, chỉ ấn eo nàng xuống, kề sát thân thể nàng.
Không chủ động cũng không từ chối.
Đêm trăng tĩnh mịch, ánh nến lay lắt, giữa hai người chỉ có hô hấp gấp gáp.
Ngươi tới ta đi, không ai nhường ai.
Nhưng trước giờ Lâm Vãn Khanh không phải loại người cam chịu và từ bỏ.
Thứ đối chọi kỳ lạ này chỉ làm con thú cứng đầu trong lòng nàng thức tỉnh. Thế nên nàng chống nửa người ngồi dậy, ngửa đầu hôn lên môi Tô Mạch Ức.
Không phải là lướt nhẹ thăm dò, cũng không phải lướt qua sơ sài rồi dừng lại.
Vào lúc cánh môi chạm nhau, nàng thuận thế hé mở môi thơm, đầu lưỡi linh động liếm lên đôi môi mỏng của Tô Mạch Ức, len vào hàm răng hơi đóng lại của hắn, lướt nhẹ nhàng lên vùng lợi mẫn cảm.
Cánh tay đang ôm nàng của Tô Mạch Ức khó kiềm chế nổi mà run lên.
“Đại nhân…”
Dưới ánh đèn, giọng nói mỹ nhân mềm mại, gương mặt xinh xắn, nàng dùng âm mê hoặc nhất và ánh mắt ngây thơ nhất.
Lâm Vãn Khanh đỏ mặt, bàn tay không an phận vòng qua vai rồi dừng lại ở lồng ngực của hắn.
Vuốt nhẹ, trong tay là nhịp tim đập dữ dội của hắn.
“Ngài ăn ngon quá.” Nàng cười nói, ngượng ngùng nhưng bình tĩnh.
Bàn tay bỗng bị siết chặt, thứ có ý đồ châm lửa trên người nam nhân bị Tô Mạch Ức nắm lấy.
Nàng vô thức nghiêng người, đùi vừa nhấc lên đã chạm tới vật cứng kia dưới bụng nam nhân. Là kích thước và nhiệt độ mà nàng quen thuộc.
Lâm Vãn Khanh thoáng chốc như được tiếp sức hơn, động tác càng thêm táo bạo.
“Lâm Vãn Khanh.”
Tô Mạch Ức lạnh giọng quát bảo nàng ngừng lại, thần sắc nghiêm nghị kéo đôi tay không an phận của nàng qua đỉnh đầu.
Thứ cứng rắn như bị thiêu đốt dưới hông khó khăn chống lên bụng dưới mềm mại của nàng, áo choàng vốn khép hờ trên người nào đó theo động tác này trượt xuống, lộ ra quần áo trắng thuần bên trong.
Vải áo mỏng manh bị kéo căng, cổ áo nới lỏng làm lộ ra một mảng tuyết trắng.
Vùng cổ trắng nõn tinh tế, da thịt bóng loáng vì khoảng cách gần gũi của hai người mà đỏ ửng từ tai lan xuống, khiến xương quai xanh hơi lộ ra trở thành một đôi tuyết màu hồng ngọc.
Theo xuống chút nữa, hai đỉnh đầu của núi tuyết không biết từ lúc nào đã se lại thành đóa hoa dại, cách lớp vải mỏng suồng sã nói lên dục vọng của mình.
Lâm Vãn Khanh lặng lẽ xê dịch bụng dưới, lơ đễnh cọ lấy phòng tuyến sắp thất thủ của Tô Mạch Ức.
“Lâm Vãn Khanh.”
Tiếng quát bảo ngừng của hắn càng thêm hung hắn, cất giấu sự tàn nhẫn. Tay hắn nổi gân xanh, thứ dưới thân căng đau khó nhịn, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều giống như bị lửa nóng thiêu đốt đến khó chịu,
Nữ nhân dưới thân lại hoàn toàn mặc kệ, càng dùng sức nghiền ép vật cứng dưới bụng hắn. Vải vóc ma sát qua nơi mềm yếu sung huyết, mang lại khoái cảm vụn vặt.
Tô Mạch Ức nhắm chặt hai mắt, gần như sụp đổ.
Không thể chịu nổi nàng như thế.
Quả nhiên là không thể chịu nổi nàng như thế.
“Đại nhân…”
Giọng nói nũng nịu mềm mại làm người ta hồn xiêu phách lạc.
“Lần này nhớ nhẹ một chút… Đừng làm ta khóc nữa nhé…”
Lâm Vãn Khanh thì thào nói, nghiêng đầu dâng lên cần cổ trắng nõn và sau tai cho hắn.
Trong bầu không khí im ắng kiều diễm, tiếng nữ nhân mềm dịu khẽ run vang lên bên tai, chén dầu trên đỉnh đầu khẽ lung lay.
Răng cấm bị hắn cắn đến mỏi nhừ, bản năng làm hắn hận không thể cứ để mặc cho ma quỷ ám ảnh, dày xéo, cắn nuốt nữ nhân trước mặt vào bụng.
Nhưng mỗi lần sợi dây lý trí bị kéo căng thì lại nói cho hắn biết là không thể mặc kệ.
Chuyện vào đêm mưa hôm đó, hắn và nàng tuyệt đối không thể lặp lại.
Không phải Tô Mạch Ức sợ hãi.
Hắn luôn nghĩ mình là tường đồng vách sắt, áo giáp toàn thân, cho dù có bị uy hiếp cũng có thể bảo vệ nàng mà không từ.
Giờ phút này hắn nhẫn nại, cho nàng thêm một cơ hội chỉ vì cảm thấy quan hệ giữa họ không nên dùng dối trá và giao dịch để tạo ra.
Đôi tay nắm chặt lấy tay nàng rồi buông ra, Tô Mạch Ức cắn răng, trầm giọng nói một câu.
“Dậy đi.”
Bàn tay bị khống chế bỗng trở nên thả lỏng, Lâm Vãn Khanh nằm yên.
“Đại nhân?” Nàng lên tiếng, trong giọng nói là kinh ngạc, khó hiểu và loáng thoáng sự mất mát.
Tô Mạch Ức không trả lời, tháo dây xích của Ti Ngục đang ngủ ra rồi đi.
Hắn đi ở trước, không dắt con chó ngốc nhà mình theo.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gỗ ma sát với sàn nhà, hai người vừa nãy một kẻ còn nằm trên giường một kẻ thì đứng dậy, Ti Ngục bị trói ở đầu giường lập tức hấp tập thoát khỏi dây xích
“Gâu gâu!”
Nó hưng phấn sủa hai tiếng, đi mấy bước đến đống nệm êm bên cạnh.
Ở đó có một con có trắng nhỏ nghe thấy tiếng thì mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.
Bất thình lình trông thấy con chó đen to lớn đứng trước mặt, nó hoảng hốt cụp đuôi nhe răng.
Ti Ngục cẩn thận bước tới, nhảy nhảy rồi ngoắc ngoắc đuôi bên cạnh Tiểu Bạch, sau đó nó cúi xuống ngửi ngửi mông của Tiểu Bạch rồi mặt dày cưỡi lên.
Ở cửa, Tô đại nhân lúc nãy cũng làm hành động y hệt với người nào đó thấy vậy thì mặt đen thui như đáy nồi.
Hắn gần như mang quyết tâm giết chó, đi tới phía sau Ti Ngục lôi kéo nó đi.
Đêm lại trở về yên tĩnh, mây trôi vô định, trăng sáng soi rọi.
Cùng một ánh trăng tròn chiếu xuống Đại Lý Tự gợn sóng.
Hai người mang hai cõi lòng đầy tâm sự, cùng trắng đêm khó ngủ.
*
Hôm sau, trời chưa sáng Tô Mạch Ức đã lên xe ngựa tiến tới Hồng Châu, giống như muốn né tránh kẻ phiền phức nào đó.
Xe ngựa lộc cộc chạy đi, đoạn đường xốc nảy, Tô Mạch Ức dựa vào vách xe nghỉ ngơi một lúc, khi mở mắt ra thì trời đã lên cao.
Hắn bảo Diệp Thanh dừng lại.
Sáng sớm mùa hè, chim hót líu lo, Tô Mạch Ức nhìn ngược lại đoạn đường vừa đi, đã không còn thấy bóng Thịnh Kinh đâu nữa.
Hắn giật mình hoảng hốt, bỗng chợt nhận ra mình đang làm gì, lại không khỏi chán nản vì thứ chờ mong này.
Đúng là trúng cổ của nàng.
Hắn cười lạnh, vẩy áo bào rồi bước lên xe ngựa, tiếp tục đi đường.
Tô Mạch Ức không chịu nổi bụi đất, thế nên dặn dò không cần vội vã chạy đi, mỗi một đoạn thời gian đều muốn dừng xe chỉnh sửa lại một lần.
Vừa đi vừa nghỉ như vậy, phải đến trời sẫm tối hắn và Diệp Thanh mới tới được địa giới của Lạc Châu. Nếu không muốn tối nay ngủ trong rừng núi hoang vắng thì cả hai còn phải chạy thêm một canh giờ nữa.
Tô Mạch Ức dặn Diệp Thanh chạy nhanh lên.
Xe vừa lăn bánh, còn chưa được vài đoạn đã nghe thấy tiếng hí vang, Diệp Thanh dừng đột ngột làm Tô Mạch Ức trong xe xém chút đã rơi ra ngoài.
Hắn còn chưa kịp chất vấn thì đã nghe thấy giọng run rẩy của Diệp Thanh bên ngoài: “Đại, đại nhân… Ta nhìn thấy quỷ…”
Tô Mạch Ức đột ngột kéo màn xe ra.
Dưới ánh trời chiều, trong con đường hẹp y tối, một tiểu lang quân thanh lệ mặc áo xanh, dính đầy bụi bặm đứng trước mặt hai người. Người đứng trong sắc hồng ban chiều ném cho hắn một nụ cười nóng cháy thiêu đốt.
Nhịp tim bỗng nhiên chững lại.
Tô Mạch Ức không biết nên nói đây là kinh hỉ hay kinh hãi nữa, nhất thời cũng chỉ có thể sững lại tại chỗ.
Ngược lại là Diệp Thanh nghi ngờ lên tiếng hỏi trước: “Đây chẳng phải là Lâm lục sự à? Sao nàng ấy lại đuổi tới trước chúng ta?”
Tô Mạch Ức liếc hắn một cái: “Chúng ta đi đường lớn chậm chạm, nàng chỉ cần phi ngựa đường tắt thì đuổi kịp có gì là kỳ lạ?”
“À!” Diệp Thanh vỡ lẽ: “Thế nên hôm nay đại nhân đặc biệt dặn dò đừng chạy nhanh là vì chờ Lâm lục sự à?”
“…” Tô Mạch Ức chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, cường điệu nói: “Bản quan chỉ vì sợ bụi thôi.”
Đột nhiên bị sát khí của người bên cạnh dâng lên hù mất, Diệp Thanh yên lặng ngậm miệng lại.
Tô Mạch Ức mặt không biến sắc quay phất áo quay lại, muốn trở vào trong xe, Diệp Thanh kéo hắn lại: “Vậy… giờ xử lý thế nào?”
Tô Mạch Ức quay lại nhìn tượng đất đang chật vật cách đó không xa, lạnh nhạt nói: “Nàng muốn đi đâu thì có liên quan gì chúng ta?”
“À…” Diệp Thanh gật đầu.
Xe ngựa lại bắt đầu lên đường.
Tô Mạch Ức lại ngồi vào xe lật sách ra đọc giết thời gian, có lẽ vì quá lắc lư nên hắn đọc qua một chén trà mà chẳng vào một chữ.
Diệp Thanh không đi nhanh lắm, ngồi xe vẫn có thể cảm nhận được, nhưng nếu chạy theo thì không tránh được phải chạy cả một đoạn dài.
Lâm Vãn Khanh không biết cưỡi ngựa, cho nên nàng không phi ngựa đi đường tắt đến đây, mà là đã ra cửa trước khi hắn khởi hành, đi theo nhóm tiểu thương đầu tiên rời khỏi Thịnh Kinh.
Có lẽ nàng cho tiểu thương ít bạc nên đi nhờ một đoạn, còn toàn bộ đoạn đường tiếp theo phải trèo đèo lội suối mà đi.
Hắn cáu bẳn phân tích điều này.
Thứ gì đó mắc kẹt không thể nói ra được giống như bị siết lại, Tô Mạch Ức thả quyển sách trong tay xuống.
Nàng muốn đi Hồng Châu đến vậy ư?
Trận giày vò tối hôm qua bị cự tuyệt rồi mà vẫn không từ bỏ ý định, công khai đuổi theo.
Một nữ tử như nàng, tuy là thường giả nam trang nhưng cũng không phải áo trời không kẽ hở. Văn nhân thư sinh bên cạnh nàng không nhận ra, nhưng mấy thương khách giang hồ thì lại không chắc.
Nếu nàng gặp chuyện gì nguy hiểm trên đường, hắn cũng không có ở Đại Lý Tự, đến lúc đó phải xử lý ra sao…
Trong lòng phút chốc dâng lên một ngọn lửa giận vô danh, Tô Mạch Ức ném mạnh quyển sách xuống.
“Dừng xe!” Hắn ra lệnh, kéo màn đi ra ngoài.
Quả nhiên cái đuôi nhỏ màu xanh vẫn đang đi theo, thẳng hắn xuống xe thì cuống quít dừng chân, vừa sợ vừa mừng nhìn theo.
“Lâm lục sự đây không phải bây giờ nên ở Đại Lý Tự làm việc à?” Hắn trầm giọng chất vấn, không hề có chút thương xót.
“A?” Lâm Vãn Khanh há miệng, vội vàng lắc đầu: “Ti chức chỉ là không yên tâm về đại nhân nên muốn theo đại nhân đến Hồng Châu thôi…”
“À… Không yên tâm về bản quan?” Tô Mạch Ức nhíu mày nhìn nàng, sắc mặt âm trầm.
Lâm Vãn Khanh lúng túng: “Ta cũng muốn đi…”
“Nhưng thượng cấp của ngươi hiện tại là Đại Lý Tự Thừa Ngụy đại nhân chứ không phải bản quan. Ngươi tự tiện rời khỏi cương vị như vậy, Ngụy đại nhân có biết không?”
“Đại nhân…” Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức, đôi mắt dâng lên hơi nước mờ mịt, trông như sắp khóc.
Tô Mạch Ức không mảy may dao động, lạnh giọng ra lệnh cho Diệp Thanh: “Đưa nàng về.”
“Đại nhân!” Lần này là tiếng của hai người.
Diệp Thanh và Lâm Vãn Khanh nhìn nhau sửng sốt, Diệp Thanh lên tiếng trước.
“Chúng ta đã rời khỏi Thịnh Kinh rồi, đường núi hung hiểm, hoang tàn vắng vẻ, nếu ti chức đưa Lâm lục sự về thì phải tốn thêm một ngày đường nữa, đại nhân muốn ngủ giữa trời hoang dã à?”
“Ta không biết tự đánh xe ngựa vào thành à?” Tô Mạch Ức không phục.
“Đại nhân biết đánh xe ngựa?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
“…” Tô Mạch Ức bị hỏi đến thì hơi giật mình, hắn đúng là không biết đánh xe ngựa.
“Vậy ngươi đánh xe đưa nàng về, bản quan tự cưỡi ngựa vào thành.”
Diệp Thanh gấp đến độ níu lại bàn tay đang giật roi ngựa của hắn, lần đầu tiên kiên quyết nói: “Ti chức không đi! Một mình đại nhân hành động quá nguy hiểm, nếu ngài có mệnh hệ gì, Hoàng Thượng và Thái hậu sẽ chặt đầu ti chức mất.”
Ba người đều giành phần thắng về mình, cuối cùng lâm vào ngõ cụt.
Lâm Vãn Khanh muốn đi cùng, Diệp Thanh không đi, Tô Mạch Ức lại không yên tâm để Lâm Vãn Khanh trở về một mình.
Cuối cùng, một không thể thắng hai, Tô Mạch Ức đành phải thỏa hiệp.
“Người bẩn như vậy không được lên xe ngựa của bản quan.” Hắn trừng nữ tử cả người nhếch nhác, kìm nén cả bụng tức giận quay lại ngồi vào xe.
Xe ngựa cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển.
Đi hết một ngày đường, chiều tà tan dần, gió đêm nổi lên, nhưng Tô Mạch Ức lại không có tâm trạng nhắm mắt dưỡng thần. Hắn lại cầm lấy quyển sách kia, lật qua lật lại mãi một tờ, chẳng hiểu được chữ nào.
Màn che bị một hòn đá làm cho lắc mở, hai người ngồi ở đầu xe nói cười đập khiến Tô Mạch Ức thấy đau cả mắt.
“Diệp Thanh.” Tô đại nhân vén màn che lên, lạnh mặt nói: “Cứ đi như vậy thì biết chừng nào mới tìm được chỗ dừng chân.”
Hắn hơi ngừng lại, nhìn sang con ngựa dự phòng bên cạnh rồi nói: “Ngươi vào thành trước, tìm nơi dừng chân thoải mái dễ chịu, bản quan và Lâm lục sự sẽ đuổi theo sau.”
“À.” Diệp Thanh hiểu ý dừng xe, phủi phủi y phục, quay sang cầm lấy roi ngựa rồi định dắt ngựa đi.
Tô Mạch Ức gọi hắn lại: “Ai bảo ngươi cưỡi ngựa đi?”
Hắn hất cằm sang chiếc xe ngựa: “Ngươi kéo xe ngựa đi tìm, bản quan và Lâm lục sự cưỡi ngựa.”
“Nhưng mà ở đây chỉ có một con ngựa thôi…” Diệp Thanh khó hiểu.
“Nhưng mà ta không biết cưỡi ngựa…” Lâm Vãn Khanh kinh ngạc.
Tô Mạch Ức cầm lấy roi ngựa, xoay người ngồi lên ngựa rồi mới đưa tay ra, nói với Lâm Vãn Khanh: “Lên đi.”
Chương 34: Ngủ chung
Lâm Vãn Khanh bị Tô Mạch Ức kéo lên ngựa.
Chân trời hiện lên một vầng trăng non, giống như dấu son môi bất cẩn dính vào đầu móng tay.
Hôm nay trời chưa sáng nàng đã lên đường, còn đi hơn cả nửa ngày đường núi. Lúc gặp được Tô Mạch Ức thì chân đã mỏi đến mất cảm giác.
Lâm Vãn Khanh ngồi trên lưng ngựa lắc lư, phía sau là lồng ngực ấm áp của Tô Mạch Ức, hai cánh tay vòng qua ngực nàng mang theo mùi hương tươi mát chỉ riêng hắn có.
Nhất thời nàng cảm thấy vô cùng an tâm, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất.
Chờ đến khi tỉnh dậy thì Tô Mạch Ức đã dừng ngựa bên ngoài một quán trọ nhỏ ba tầng. Đèn lồng đỏ dưới mái hiên chập chờn trong đêm, phát ra vầng sáng màu đỏ nhạt.
“Xuống đi.” Tô Mạch Ức đưa tay đỡ nàng.
Lâm Vãn Khanh lấy lại tinh thần, xoay người xuống ngựa.
Họ đi vào đại sảnh nhà trọ, Tô Mạch Ức đưa hộ tịch chứng minh ra, đổi lấy hai chìa khóa phòng của chưởng quỹ.
Lâm Vãn Khanh hơi giật mình, khó tin nhìn văn thư trên tay Tô Mạch Ức.
Hắn cầm ba phần hộ tịch chứng minh.
Trong đó có một phần là nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ lại câu nói đêm qua của Tô Mạch Ức, Hoàng Thượng sắp xếp cho hắn một nha hoàn.
Hóa ra cẩu quan này đã tính trước là sẽ đưa nàng theo!
Nhưng cũng là hôm qua, hắn tỏ vẻ không tình nguyện, áp bức dụ dỗ là muốn thăm dò nàng.
Cẩu nam nhân này đúng thật là!
Lâm Vãn Khanh chợt giận tới tỉnh ngủ hơn phân nửa.
Đợi đến khi vào phòng, gã sai vặt cất xong hành lý của họ rồi đi ra, Lâm Vãn Khanh mới không chờ nổi cướp lấy mấy phần văn thư kia.
Lúc lật ra xem, quả nhiên có một phần ghi là Lâm Khanh Khanh, có cùng tuổi với nàng.
“Đây là cái gì?” Nàng lắc lắc tờ văn thư trong tay, nhìn Tô Mạch Ức hỏi.
Tô đại nhân cúi đầu sắp xếp lại hành lý, không hề ngước mắt lên mà nói: “Hộ tịch chứng minh.”
“Đương nhiên ta biết đây là hộ tịch chứng minh rồi.” Lâm Vãn Khanh tức giận nói: “Ta đang hỏi là tại sao ngươi có ý định đưa ta theo mà vẫn còn nhằm vào chỗ khó xử?”
Bàn tay sắp xếp hành lý của Tô Mạch Ức dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng hỏi lại: “Khó xử? Nhằm vào?”
Lâm Vãn Khanh tức giận đến nỗi không thèm quan tâm đến hắn.
Tô Mạch Ức cũng không giận, lấy hộ tịch chứng minh trong tay nàng về, bình tĩnh nói: “Việc ta muốn mang ngươi đi là thật, nhưng không dám mang ngươi đi cũng là thật.”
Hắn từ từ cất kỹ chứng minh: “Tính tình ngươi quá xốc nổi, làm việc không biết chừa đường lui. Thế nên bất kể là xuất phát từ việc muốn bảo vệ ngươi, hay để tiện khống chế vụ án, ta cũng không dám đi bước mạo hiểm này.”
Lâm Vãn Khanh nghẹn lời, trong lòng bỗng dâng lên sự áy náy, nhưng nàng vẫn cứng đầu không chịu thua: “Nếu đã vậy, tại sao bây giờ đại nhân lại không kiên trì tiếp?”
Vấn đề này khiến Tô Mạch Ức bị làm khó.
Hắn ngẩn người, suy nghĩ cả buổi mới khẽ cười: “Phải, sao ta lại không kiên trì nhỉ?”
Ngữ khí như là tự giễu hỏi lại.
Hai người không nói gì thêm, bầu không khí chợt có hơi xấu hổ.
Lâm Vãn Khanh mất tự nhiên dời ánh mắt ra khỏi người Tô Mạch Ức, quay sang đánh giá căn phòng.
Đây là một căn phòng nhỏ gọn thoải mái dễ chịu, từ cửa vào sẽ có một bình phong, một giá áo, bên trong là giường mỹ nhân và mấy cái giá dùng để đặt đồ lên. Bốn góc phòng đều có bốn cái chén đựng đèn nhỏ, dựa vào tường là một cái giường lớn bằng gỗ lim.
Chờ chút!
Ánh mắt Lâm Vãn Khanh đảo qua cái giường kia rồi dời đi, quan sát lại trang trí trong phòng một lần nữa.
Sau khi xác định chỉ có một cái giường, nét mặt nàng chợt trở nên khó tả.
Không phải cẩu quan này có sở thích đặc biệt gì đấy chứ?
Đồ dâng tận mồm không ăn, hắn thích ăn đồ cưỡng đoạt được à?
“Đừng nghĩ bậy.” Giọng nói chính trực của Tô đại nhân đúng lúc cắt đứt suy nghĩ lệch lạc của người nào đó: “Trên hộ tịch chứng minh, ngươi là tiểu thiếp của ta, chia phòng ngủ sẽ dễ bị nghi ngờ.”
“À…” Lâm Vãn Khanh bị nhìn thấu tâm tư xấu xa gật đầu, nhưng nghĩ lại thì càng cảm thấy không đúng cho lắm.
“Sao lại là tiểu thiếp? Không thể làm nha hoàn được à?”
Tô Mạch Ức liếc nàng một cái, thân phận lần này của ta là Chu Dật Phát ở kho vũ khí của triều đình. Hoàng Thượng tra ra sau lưng tên này không sạch sẽ, có quan hệ lén lút qua lại với Tống Chính Hành. Giữ lại mà không diệt ngay là vì muốn lợi dụng thân phận của hắn ta để đến quan mỏ Hồng Châu làm việc.
“Vậy chuyện này thì liên quan gì tới nha hoàn?”
Tô Mạch Ức lấy tay vỗ vỗ trán của nàng, tức giận nói: “Tên này nổi tiếng là trầm mê tửu sắc, mang nha hoàn đi theo thì cũng là cái thứ để ngủ thôi, còn không bằng để danh chính ngôn thuận.”
“À…” Lâm Vãn Khanh xoa xoa cái trán bị đánh đỏ, bất mãn nói: “Vậy sao không phải là chính thê? Cứ phải là tiểu thiếp chứ…”
Tô Mạch Ức xém chút đã bị dáng vẻ tính toán chi li của nàng chọc cho buồn cười, hắn ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Cấp trên ở quan mỏ Hồng Châu chắc chắn sẽ đưa nữ nhân cho ta. Thứ nhất là để sắp xếp tai mắt, thứ hai cũng tìm hiểu thân phận của ta. Nếu ta mang theo chính thê thì sao có thể một khóc hai nháo ba treo cổ giúp ta cản hoa đào chứ?”
“Được rồi…”
Cẩu quan này đã tính toán kỹ lưỡng như thế, sao không đến nhậm chức ở Hộ bộ để quản lý quốc khố luôn đi.
Người nào đó được sắp xếp rõ ràng bừng tỉnh đại ngộ, chỉ còn biết bội phục gần đầu.
Tô Mạch Ức đi một ngày đường cũng không nghỉ ngơi một chút mà rửa mặt thay y phục, định đẩy cửa rời đi, lúc gần đi thì bị Lâm Vãn Khanh gọi lại.
“Muộn thế rồi mà đại nhân còn đi đâu?”
Tô Mạch Ức nghĩ nàng ở một mình nên sợ, an ủi nói: “Ta tới phòng Diệp Thanh ở sát vách, hôm nay hẹn mấy người đã được triều đình sắp xếp ở Hồng Châu để tìm hiểu tình hình, nếu ngươi mệt thì ngủ trước đi.”
Lâm Vãn Khanh kinh ngạc quay lại, nhìn căn phòng chỉ có một giường ở trong.
Tô Mạch Ức cũng không để ý, khẽ cười nói: “Đêm qua ngươi dính ta đến mức làm cách nào cũng không chịu thả, sao bây giờ lại ở đây vờ vịt nữa.”
Lâm Vãn Khanh: “…”
Nói hay lắm, hợp lý lắm, nàng vốn không thể nào phản bác lại được.
“À đúng rồi!” Bước chân vừa ra tới cửa của Tô Mạch Ức rút lại, dặn dò: “Ta đã dặn gã sai vặt chuẩn bị nước tắm cho ngươi rồi, không cần để lại đâu, ta sẽ tắm ở phòng Diệp Thanh.”
“À…” Lâm Vãn Khanh bị xem như hái hoa tắc có hơi buồn bực.
Tô Mạch Ức khép cửa lại rồi rời đi.
Gã sai vặt đem nước tắm tới cho Lâm Vãn Khanh, còn chu đáo chuẩn bị sẵn khăn tắm và đậu tắm.
Hôm nay Lâm Vãn Khanh lên đường vội vàng, lài còn đi một mình nên cũng không mang theo quần áo để thay giặt, nàng bất đắc dĩ mở hành lý của Tô Mạch Ức ra.
Không ngờ hắn lại chuẩn bị sẵn ba bộ nữ trang. Từ trung y đến đồ trong, từ váy ngắn đến ngoại bào, thậm chí ngay cả đồ ngủ cũng chu đáo chuẩn bị sẵn hai bộ để tiện thay giặt, hơn nữa còn có trang sức tinh xảo và son phấn mà nữ tử có thể sử dụng.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy lòng bàn tay như phải bỏng, tranh thủ cất hành lý của Tô Mạch Ức lại, hai tay đặt lên lồng ngực đang đập điên cuồng.
Không ngờ cẩu quan này cẩn thận như vậy, thế mà lại có hơi đáng yêu.
Nàng vẫn đứng ngây ra, lấy tay vỗ vỗ gương mặt đang nóng bừng, lúc này mới tiện tay lấy son phấn và một bộ đồ ngủ ra, dắt nó lên bình phong trước thùng tắm, cởi quần áo rồi bước chân vào thùng.
Tiếng nước róc rách, bỗng nhiên nước bắn tung tóe tràn đầy ra đất, tạo thành những đóa bọt nước ồn ào.
Lâm Vãn Khanh tranh thủ thời gian sửa soạn lại mình, vểnh tai nghe ngóng phòng sát vách.
Không biết khách sạn này có cách âm hay không.
Nàng chủ động dụ dỗ Tô Mạch Ức là một chuyện, nhưng loại trêu chọc vô tâm này thì Lâm Vãn Khanh vẫn cảm thấy có hơi kì lạ.
Tránh để Tô đại nhân luôn đâu ra đấy lại nghĩ nàng không đứng đắn.
Lâm Vãn Khanh chống hai tay lên thùng một hồi, xác định không phát ra tiếng vang mờ ám gì mới nhẹ nhàng than một hơi, thoải mái dựa vào vách thùng.
Hơi nóng mờ mịt dâng lên hun cơ thể vốn đã rã rời của Lâm Vãn Khanh, khiến mí mắt nàng nặng thêm mấy phần.
Suy nghĩ của nàng vô thức bắt đầu bay xa, rơi xuống nam nhân giờ phút này đang nghị sự ở phòng sát vách.
Việc Tô Mạch Ức có thể thỏa hiệp là điều Lâm Vãn Khanh không ngờ tới.
Nàng quyết tâm được ăn cả ngã về không đuổi theo, nhưng thật ra là mang ý định bám riết đập nồi dìm thuyền. Nếu Tô Mạch Ức thật sự trở mặt muốn đưa nàng quay về thì nàng cũng hết cách.
Lâm Vãn Khanh chợt nhớ lại lời Tô Mạch Ức vừa nói, không cho nàng đi là vì bảo vệ nàng, đồng thời cũng để tiện khống chế toàn bộ vụ án.
Nhưng mà Tô đại nhân tính tình lạnh nhạt ý chí sắt đá, sau khi nhìn thấy nàng chạy theo xe ngựa một đoạn hình như đã lập tức trở nên mềm lòng.
Vừa nãy nghĩ mái không ra, bây giờ yên tĩnh rồi, Lâm Vãn Khanh mới lờ mờ cảm thấy, đêm qua Tô đại nhân tức giận có phải là còn lý do khác hay không, vì nàng không thẳng thắn và không tin tưởng hắn?
Lòng nàng phiền não, lúc mở mắt ra thì ánh mắt không nhịn được rơi vào bộ đồ ngủ trên bình phong.
Chiều dài, kích thước, kiểu dáng…
Đều là loại mà nàng thích.
Tô Mạch Ức không truy cứu quá khứ của nàng, cho phép nàng đi theo tra án, thậm chí còn chuẩn bị cả thân phận và hành lý cho nàng.
Nếu tất cả những thứ đó không phải chỉ vì báo ân cứu mạng của nàng thì có lẽ, còn kèm theo lòng riêng mà đến hắn cũng không nhận ra.
Giống như sự thỏa hiệp bất ngờ hôm nay vậy.
Suy cho cùng có lẽ cũng vì không muốn thấy nàng thất vọng mà thôi.
Hơi thở Lâm Vãn Khanh nặng lại, cảm thấy khối thịt mềm trong tim mình bị nâng lên rồi tóm chặt.
Cảm giác nóng nảy vừa rồi chợt biến thành áy náy.
Nàng phiền não than một hơi, vùi cả người mình vào trong nước.
“Rào…”
Tiếng nước tràn ra rơi tai của nam nhân đang nhíu mày ngưng thần ở sát vách.
Hắn ôm quyền đặt lên môi ho nhẹ hai tiếng, kéo kéo vạt áo chật chội nhiều lớp.
“Đại nhân.” Diệp Thanh nhận ra hắn không bình thường nên chuyển một chén trà lạnh tới: “Nếu nóng thì mở cửa sổ hít thở không khí đi, muộn thế này rồi, bên ngoài sẽ không có ai đâu.”
“Không nóng.” Tô Mạch Ức nhận lấy chén trà, mặt không đổi sắc từ chối gợi ý muốn mở cửa sổ của hắn ta.
Cách âm của nhà trọ này không tốt.
Quá không tốt.
Vào lần thứ nhất Lâm Vãn Khanh đạp nước bước vào, Tô Mạch Ức đã nghe thấy.
Có điều trong mấy nam nhân ở đây thì cũng chỉ có hắn biết thi vị này là cái gì.
Thế nên, vào lúc người khác đều nghiêm túc đàm luận chính sự, Tô đại nhân lại cảm thấy mình tức ngực khó thở, hai tai hơi ửng đỏ.
Vì tránh để mình gây ra chuyện kỳ lạ gì đó trước mặt mấy thuận hạ, Tô Mạch Ức lấy lý do sắc trời đã muộn, hẹn ngày khác bàn lại để kết thúc sớm nghị sự.
Hắn tắm qua loa trong phòng của Diệp Thanh, lại đặc biệt dặn dò công việc xuất hành lần này mấy lần, mãi đến khi xác định phòng sát vách không còn phát ra tiếng vang nữa thì mới sửa sang lại áo bào, quay về phòng của Lâm Vãn Khanh.
Trong phòng yên tĩnh im ắng, tía sáng nhàn nhạt trong khe cửa soi ra, Tô Mạch Ức khẽ gõ lên cánh cửa.
Bên trong vang lên tiếng láo nháo một hồi.
Lát sau cánh cửa trước mặt mới được mở ra.
Lâm Vãn Khanh mặc bộ áo ngủ và áo trong mà hắn đã chuẩn bị sẵn, lớn nhỏ vừa vặn, nhan sắc trắng mịn xinh xắn động lòng người, áo trong vừa vặn với làn da lạnh trắng như ngọc của nàng.
Tóc nàng vẫn còn chưa khô, lúc này nó bị túm vào bên gáy, nàng cầm khăn lau tóc. Vì tóc dài nên Lâm Vãn Khanh có hơi nghiêng sang một bên, lúc nhìn về phía Tô Mạch Ức lại mang theo sự nghi ngờ vô tâm một cách tự nhiên.
Ngực Tô Mạch Ức nóng lên, dời mắt đi chỗ khác. Vừa hay lúc này ngoài cửa có gã sai vặt đi ngang qua, Tô Mạch Ức lách mình đi vào phòng.
“Cạch!”
Là tiếng hắn khóa cửa.
Lòng Lâm Vãn Khanh run rẩy theo ánh nến trong phòng.
“Đại nhân.” Nàng cầm tóc ra ngồi ở cửa sổ, có hơi ngượng ngùng nhìn hắn: “Tóc của ta vẫn chưa khô, nếu đại nhân muốn ngủ thì tắt đèn trước đi, không cần phải để ý đến ta đâu.”
Tô Mạch Ức ừ một tiếng nhưng không tắt đèn, hắn tiện tay cởi ngoại bào, lấy trong hành lý ra một quyển sách rồi ngồi trên giường lật xem.
Trong căn phòng yên ắng tĩnh mịch,chỉ có tiếng ngọn nến nhỏ giọt và trang giấy lật giở.
Trang sách lật liên tục nhưng hắn lại không thể đọc được.
Gió đêm thổi vào làm lay động màn lụa phía đầu giường, mùi xà phòng tươi mát từ Lâm Vãn Khanh đang ở chỗ cửa sổ thoảng đến từng hồi.
Tô Mạch Ức không nhịn được thăm dò nàng giữa những trang giấy.
Hắn rất hiếm khi thấy hình ảnh này của Lâm Vãn Khanh.
Lười biếng, thỏa mãn, an tĩnh giống một con mèo nhàn rỗi.
Mỹ nhân chính là kiểu chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng đã thành phong cảnh.
Tỉ như giờ phút này, nàng cứ ngồi tùy ý trên giường mỹ nhân, khẽ dựa vào song cửa sổ, cơ thể tạo thành một độ cong ưu nhã, giống như một cái bình đuôi phượng thượng hạng.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, một chân gác lên, một chân thả thoải mái xuống đất. Giầy thêu trên chân trượt ra một nửa, để lộ gót chân bóng loáng trong suốt. Cả người nàng như biến thành một nhách bạch sơn chi trong bình đuôi phượng, khiến người ta không nhịn được phải nhìn thêm mấy lần.
Tô đại nhân đến giờ vẫn xưng là mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chợt nhớ tới buổi chiều cùng cưỡi ngựa với nàng, thật ra là muốn tìm một lý do để dùng hai tay đo đạc nghệ phẩm hiểm có này mà thôi.
“Đại nhân.” Lâm Vãn Khanh quay lại, bốn mắt nhìn nhau, Tô Mạch Ức lại cầm quyển cách của mình.
“Hửm?” Hắn trả lời, không ngẩng đầu lên.
“Tóc của ta khô rồi, tắt đèn nhé?” Nàng hỏi.
Tô Mạch Ức run lên một hồi, sau đó mới đặt sách xuống bên cạnh rồi nói: “Ừ.”
Ánh nến theo đó cũng lặn đi.