Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-32
Chương 31: Hỗ trợ
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, trên mặt vẫn là nụ cười khiêm tốn như trước, “Đại nhân sao lúc nào cũng không tin ty chức chứ?”
Tô Mạch Ức yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp.
Ánh mặt trời rực rỡ thanh phong, giữa hai người lại giống như cách một con đường đóng băng, chỉ có thể đồng thời dừng bước.
Một lúc lâu sau, Tô Mạch Ức trầm giọng nói: “Lâm lục sự muốn cho bản quan tin ngươi, nhưng khi nào ngươi mới tin bản quan. ”
Lâm Vãn Khanh nghẹn họng, không nói nên lời.
“Đã như vậy,” Tô Mạch Ức cười lạnh, “Vụ án của Tống Chính Hành sau này sẽ không cần Lâm lục sự phí tâm nữa. ”
Tô đại nhân mạnh mẽ nói được làm được, năng lực hành động khiến người ta khiếp sợ. Cũng vào lúc đưa ra quyết định này liền cử nàng phụ trách ghi chép trên công đường ở Đại Lý Tự.
Công đường không giống với bên cạnh Tô Mạch Ức, đại đa số vụ án đến nơi này đã xác thực nhân chứng vật chứng, chỉ còn lại phần phán quyết của phán quan.
Lâm Vãn Khanh đột nhiên biến thân thành công cụ viết lách, mỗi ngày đều chôn trong đống lời khai, trong lòng cảm thấy phẫn uất.
Điều khiến người ta khó chịu hơn nữa là trong khoảng thời gian này, Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức chân trước vào thư phòng, chân sau của nàng muốn cầu kiến lại bị vẻ mặt bất đắc dĩ của Diệp Thanh nói, “Đại nhân nói ngài ấy không có ở đây. ”
Được rồi…
Tính tình như chó của Tô đại nhân vừa nổi lên, ai cũng không có biện pháp.
Nàng không thể nói cho Tô Mạch Ức sự thật, Tô Mạch Ức cũng không chịu bỏ qua.
Đã lâu không gặp Tô Mạch Ức, nàng muốn thừa nhận mình sai cũng không thể làm gì được …
Nghĩ tới đây Lâm Vãn Khanh u oán thở dài, cảm thấy kẹo hồ lô trong tay cũng không còn ngọt nữa.
“Làm sao vậy?” Lương Vị Bình bên cạnh ăn kẹo hồ lô có tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không có gì…” Lâm Vãn Khanh thản nhiên đáp, túm lấy tay áo Lương Vị Bình nói: “Lương huynh có người quen trong Giáp Khố không?”
Lương Vị Bình đang chuyên tâm gặm kẹo hồ lô bị nàng kéo như vậy, cây tăm trúc trong miệng thình lình bị đẩy vào trong, trực tiếp đâm vào cổ họng hắn, đâm hắn đến mức muốn nôn một trận.
Lâm Vãn Khanh hoảng sợ, đang muốn vỗ lưng cho hắn lại thấy hắn thuận thế cắn ba viên kẹo hồ lô, dưới tình huống đầu lưỡi không xoay được, nhồi họng ăn hết.
“……” Lâm Vãn Khanh giật giật khóe miệng, đem chuỗi kẹo hồ lô trong tay mình cũng cho hắn, “Lương huynh thích thì ăn thêm một cây đi, ta, ta ăn đủ rồi…”
“À.” Lương Vị Bình một chút cũng không khách khí nhận lấy, nhai từng cái một.
“Có thì chắc chắn có, nhưng ta phải biết đệ muốn làm gì mới được.”
“Ta…” Lâm Vãn Khanh khóc không ra nước mắt, “Giáp lịch của ta không phải từ Kinh Triệu Phủ chuyển đến Đại Lý Tự sao? Nhưng hình như gần đây ta lại đắc tội tên cẩu quan kia, huynh cũng biết Lại bộ làm việc luôn luôn phải nịnh nọt người khác. Huynh nói nếu hắn không hỏi, hoặc là cố ý ngán chân, không biết Lại bộ đem chuyện của ta kéo dài đến năm nào tháng nào đây nữa.”
“Ừm.” Lương Vị Bình tiếp tục gặm kẹo hồ lô, phụ họa, “Cho nên đệ muốn thế nào?”
Lâm Vãn Khanh vội vàng nói: “Lương huynh tìm người giúp ta hỏi một câu cũng được, nghe ngóng xem danh ngạch của Đại Lý Tự bên kia đã đầy xong xuôi hết chưa, trong lòng ta cũng yên tâm một chút.”
“Vậy nếu không có thì làm sao bây giờ?”
“…” Lâm Vãn Khanh cảm thấy mình trong nháy mắt bị vấn đề này bóp nghẹt cổ họng.
Lương Vị Bình thấy vẻ mặt nàng buồn bã, yên lặng thu lại đề tài, dẫn nàng đi thẳng đến Giáp Khố.
Giáp Khố là nơi triều đình thiết lập, chuyên quản lý hồ sơ quan viên các cấp. Trước khi Lương Vị Bình được điều động đến Kinh Triệu phủ chính là một lục sự ở đây. Cho nên quen biết nhiều người, cũng có thể nói mấy câu.
Thời điểm hai người đến chính là giờ cơm trưa, người quản lý giáp lịch thay ca dùng bữa.
Lương Vị Bình đi ra ngoài dạo một vòng, dẫn Lâm Vãn Khanh trực tiếp đến án quán cất giữ giáp lịch. Cuối cùng hắn đi tìm người quen cũ hỏi thăm tin tức, dặn Lâm Vãn Khanh ở chỗ này chờ.
Chiều hè, tiếng ve trên cây kêu rả rích, biến ánh nắng như thành vết ong đốt, như hàng vạn con ong vo ve vây quanh thân.
Lâm Vãn Khanh phiền lòng, đi tới dưới mái hiên của một phòng án hé mở nghỉ mát.
Một tiểu lục sự đã gọi nàng lại.
“Ngươi là người của Đại Lý Tự đúng không?” Hắn hỏi, ngữ khí công vụ, ánh mắt dừng trên lệnh bài bên hông nàng.
Lâm Vãn Khanh lúng túng gật gật đầu, không biết tại sao.
Tiểu lục sự kia liền lấy ra một quyển thư tịch từ trong phòng, đưa cho nàng nói: “Đây là thứ Tô đại nhân các ngươi muốn. ”
Không đợi Lâm Vãn Khanh xua tay giải thích, tiểu lục sự kia đã đưa đồ đến tay nàng, sắc mặt có chút không tốt nói: “Danh sách bổ nhiệm thứ sử Hồng Châu các năm trước đều ở chỗ này. Ta biết công vụ của đại nhân nhà ngươi bận rộn quan trọng, nhưng chúng ta cũng muốn ngủ ăn cơm không được sao? ”
Nói xong nổi nóng như muốn vứt đồ đạc đi, phất phất tay giống như “cuối cùng cũng thoát”, xoay người rời đi, để lại cho Lâm Vãn Khanh một bóng lưng bất mãn.
“…” Lâm Vãn Khanh không hiểu thấu hồng trần cõng nồi cho Tô đại nhân, cầm quyển sách đứng tại chỗ giật mình một lát mới phản ứng lại.
Thứ sử Hồng Châu?
Đây không phải là chức quan của Tống Chính Hành trước khi chuyển vào Thịnh Kinh sao…
Cùng với đó, nàng không thể kìm được sự tò mò của mình nữa.
Dù sao là người nọ tự mình đưa cho nàng, nàng một không trộm hai không cướp, hơn nữa nàng vốn là người của Đại Lý Tự, liếc mắt một cái hẳn là cũng không tính là trộm cơ mật.
Lâm Vãn Khanh vừa an ủi mình, vừa nín thở, lật lên một góc thư tịch trong tay.
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua, lật tới trang cuối cùng của danh sách, trước mắt Lâm Vãn Khanh đột nhiên trắng bệch, suýt nữa đứng không vững.
Trong đống chữ nhỏ hỗn tạp kia lại có tên của phụ thân Tiêu Cảnh Nham!
Lâm Vãn Khanh cho rằng mình nhìn lầm, đi tới chỗ ánh mặt trời mượn ánh mặt trời nhìn tới trang cuối cùng “Danh sách thứ sử từng bổ nhiệm” qua một lần nữa ——─
Năm Thiên Khải thứ 37, Trung lang tướng Kim Ngô Vệ – Tiêu Cảnh Nham năm đó được lệnh tiếp nhận chức thứ sử Hồng Châu.
Giấy trắng mực đen, rõ ràng minh bạch.
Tim nàng đập thình thịch, giống như bị người ta đánh vào đầu một gậy, trong chốc lát ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Bên tai tiếng ve râm ran, từng trận kéo màng nhĩ.
Nàng lấy đầu ngón tay xoa xoa cái tên quen thuộc, rồi bàng hoàng tỉnh dậy.
Thì ra, phụ thân từng được bổ nhiệm thứ sử Hồng Châu, kế nhiệm Tống Chính Hành.
Nhưng ông đã không sống đến khi ông nhậm chức và chết vì tội danh không chính đáng.
Sau đó triều đình bởi vì cứu trợ thiên tai, phát hiện quan ngân làm giả.
Hồng Châu là một địa điểm của các mỏ quan trong các triều đại trước đây.
Với vô số sự thật vụn vặt quanh quẩn trong đầu, Lâm Vãn Khanh lờ mờ cảm thấy giữa chúng có một mối liên hệ khó diễn tả nào đó, nhưng chúng không thể liên kết với nhau được.
Trong lòng nàng phiền muộn, thầm nghĩ trở về Đại Lý Tự xem xét lại vụ án của phụ thân mình, không quan tâm đến việc chờ Lương Vị Bình, cầm thư tịch trở về.
Nhưng mà mới ra khỏi Giáp Khố, nàng liền nghe thấy phía sau vang lên bước chân vội vàng. Lâm Vãn Khanh quay đầu lại, phát hiện tiểu lục sự vừa rồi cố gắng nhét thư tịch cho nàng đuổi theo.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, hắn vung tay về phía sau, hai gã sai vặt liền hùng hổ nhào tới.
Bọn họ căn bản không nghe giải thích, vừa tới liền khẳng định Lâm Vãn Khanh giả làm người của quan phủ, ý đồ nghe lén cơ mật phá án của Đại Lý Tự, muốn bắt nàng giải đến Kinh Triệu Phủ.
Mấy người bắt đầu tranh cãi.
Bên kia hỏi thăm tin tức xong, Lương Vị Bình đi ra tìm Lâm Vãn Khanh thấy thế nhiệt tình muốn can ngăn.
Ba !!!.
Một cái tát vang dội. Lương Vị Bình che mặt, vẻ mặt như thể khó có thể tin được.
“Hả!!!”
Trong tiếng gầm giận dữ, tranh cãi biến thành đánh nhau.
Ngay sau đó, đồng liêu ở Đại Lý Tự đến lấy thư tịch đuổi theo nàng, nhận ra Lâm Vãn Khanh liền muốn khuyên can.
Ba !!!.
Không biết là ai lại bị ai tát.
Vì vậy, trận đánh nhau bình thường biến thành một đám đông vây đánh nhau.
Sau đó, Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức mấy ngày không gặp rốt cục lại gặp mặt.
Chẳng qua lúc này đây, giữa hai người cách nhau một lan can gỗ thật dày.
Hắn ở ngoài.
Lâm Vãn Khanh ở bên trong.
Trong ngục Kinh Triệu Phủ u ám, ẩm thối, Tô đại nhân nhìn nữ nhân quần áo không chỉnh tề búi tóc rối bời trước mắt kia, đưa lưng về phía hắn ngồi xổm ở góc tường, yên lặng trách móc, hắn tức giận đến mức thái dương đột nhiên nhảy dựng lên.
Hôm nay hắn vốn định tiến cung diện thánh, vừa mới đi tới Vĩnh Hưng phường thì thấy Diệp Thanh vội vàng hoảng hốt đến báo, nói Đại Lý Tự cùng Giáp Khố tụ tập đông người vây đánh nhau, Kinh Triệu Phủ đã thống nhất truy bắt những người liên quan.
Hắn ban đầu chỉ là kinh ngạc, nhưng cuối cùng diện thánh vẫn quan trọng hơn, cho nên hắn tính xử lí sau.
Nhưng Diệp Thanh nói cho hắn biết người dẫn đầu là Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức lập tức đi Kinh Triệu Phủ.
Thân là Đại Lý Tự Khanh, đến ngục không vì thẩm án mà là vì cứu người.
Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp này.
Hắn sợ mình sẽ bởi vì giận dữ trực tiếp bóp chết Lâm Vãn Khanh nên đứng ở bên ngoài một hồi lâu, đợi tâm trạng bình phục mới để cho ngục tốt bên cạnh mở cửa lao.
Người trong góc tường nghe thấy tiếng động khẽ sửng sốt, cũng không quay đầu lại mà lại chui đầu vào trong góc.
“Lâm Vãn Khanh.”
Giọng nói điềm tĩnh, lạnh lùng không chút cảm xúc là phong cách thường thấy, trước sau như một của Tô đại nhân.
Nhưng mỗi chữ của hắn đều nghiến răng rất mạnh, nếu như cẩn thận nghe, có thể nghe được lửa giận bình tĩnh, là loại lực đạo muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Ừm, ừm…” Sau gáy lộn xộn phát ra hai tiếng rung động.
Người trước mặt thuận miệng đáp lời nhưng không quay đầu lại.
Dù có giỏi nhẫn nại đối mặt với bộ dáng không sao cả của Lâm Vãn Khanh thì Tô Mạch Ức cũng cảm thấy ngực mình sắp nổ tung.
Hắn cũng lười thừa nước đục thả câu với nàng, sải bước đi lên phía trước, kéo vạt áo nàng rồi kéo cả người lên.
Lâm Vãn Khanh bất thình lình bị kéo đi bạo lực như vậy nhất thời đứng không vững, tự mình vấp té muốn ngã về phía sau, bị Tô Mạch Ức ôm lấy.
Tư thế của hai người biến thành đối mặt ở cự ly gần.
Tô Mạch Ức khẽ giật mình, lúc này mới nhìn thấy khóe mắt nàng bầm tím cùng khóe miệng có tơ máu, cổ cũng bị người ta tóm lấy, để lại vài vết máu chói mắt trên làn da trắng nõn.
Tim hắn giằng xé, cơn tức giận vừa rồi bị một loại tức giận khác thay thế.
Lâm Vãn Khanh vội vàng lấy tay che mặt, nửa đường bị Tô Mạch Ức bắt được cổ tay.
“Sao lại bị thương thành bộ dạng này?” Hắn hỏi, giọng trầm đến mức muốn bóp chết nàng.
Lâm Vãn Khanh tự cảm thấy mất mặt, cũng không dám nhìn Tô Mạch Ức, nàng sầm mặt lại, dùng sức nói: “Kỳ thật, kỳ thật cũng không sao… Tình hình lúc đó là địch mạnh ta yếu. Bọn họ có mười người, chúng ta cộng thêm Lương Vị Bình mới ba… người…”
Sắc mặt Tô Mạch Ức trầm xuống.
Lâm Vãn Khanh thấy hắn như vậy, trong lòng càng thêm không yên, chỉ có thể tiếp tục yếu giọng giải thích: “Nhưng bọn ta một chút cũng không sợ địch, phấn đấu không để ý bản thân nhiều lần bại trận, thề chết bảo vệ tôn nghiêm của Đại Lý … Tự……”
Ặc…
Sao mặt Tô đại nhân lại càng đen hơn vậy nhỉ…
Lâm Vãn Khanh bị hắn nhìn chằm chằm khiến toàn thân lạnh toát, lại âm thầm nuốt hết lời bào chữa vào trong bụng.
Tô Mạch Ức bị tức đến mức cười lạnh.
Hắn trực tiếp xách người đến trước mặt mình, nắm cằm nàng khiến nàng phải nhìn mình, dùng một loại ngữ khí cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Tôn nghiêm của Đại Lý Tự tự có bản quan bảo vệ, khi nào cần ngươi lo lắng tới phần nhàn rỗi này? ”
“A…” Người nào đó chột dạ từ bỏ chống cự, nhu thuận cúi đầu.
Tô Mạch Ức không nói gì nữa, đem một chiếc áo choàng trong tay ném lên người Lâm Vãn Khanh, phân phó Diệp Thanh dẫn nàng đi trước.
“Hắc hắc… Tô, Tô đại nhân.”Lý Kinh Triệu ở một bên vẻ mặt nịnh nọt tiến lại gần, chuẩn bị nghe theo chỉ thị.
Tô Mạch Ức chắp tay, lạnh lùng nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật mọi người vây quanh đánh nhau, Lý đại nhân cảm thấy vụ án này có tính chất gì?”
Lý Kinh Triệu trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Tô Mạch Ức, nghiêm túc nói: “Ác liệt! Nó thực sự là quá ác liệt! Đồng bào tương tàn, bất nhân bất nghĩa! Nếu chuyện này tiếp diễn chắc chắn ảnh hưởng đến sự tồn vong của thiên hạ, thế gian bất ổn!”
“Ừm.” Tô Mạch Ức gật đầu, “Vụ án này Lý Kinh Triệu cho rằng nên làm cái gì bây giờ?”
Lý Kinh Triệu gật đầu khom lưng, trên mặt hiện lên nụ cười dầu mỡ trước sau như một, “Trọng án như thế đương nhiên chỉ có Đại Lý Tự Khanh mới có thể xử lý được.”
Tô Mạch Ức không nói gì, xoay người nhìn đại lao trống trải bên kia, giống như vô tình nói: “Đại ngục Kinh Triệu Phủ quá đông, mấy người Giáp Khố này…”
“Tạ đại nhân thông cảm cho sự khó xử của hạ quan.” Lý Kinh Triệu chắp tay bái lạy, bắt đầu an bài việc chuyển giám.
“A, làm phiền Lý Kinh Triệu thông báo cho viên ngoại lang của Giáp Khố.” Tô Mạch Ức dừng một chút, ngữ khí bình thản nói: “Để tránh nói bản quan công tư không phân minh, vụ án này bản quan không tiện một mình phân tích, cho nên mời hắn cùng thẩm vấn.”
“Để cho hắn tự mình đi Đại Lý Tự một chuyến.”
Chương 32: Thăm đêm
Từ Kinh Triệu Phủ ra, Tô Mạch Ức đến Tử Thần điện diện thánh, lúc trở lại Đại Lý Tự đã qua giờ Tuất.
Gió đêm ấm áp thổi ánh nến trên kệ sách chập chờn, làm bóng của mấy công văn hắn đang cầm cũng lung lay theo.
Đây là thân phận giả mà Vĩnh Huy đế cho hắn, hỗ trợ hắn về Hồng Châu tra án.
Tỳ nữ kia trong phủ Tống Chính Hành, nhìn sơ qua đoản đao để lại trên người Triệu di nương rồi nói cho Tô Mạch Ức biết, cây đao này sử dụng khoáng thạch đến từ Hồng Châu.
Nó khác với quan mỏ ở nơi khác, quan mỏ ở Hồng Châu ngoại trừ sản xuất vàng, bạc, đồng, sắt, còn sản xuất một loại khoáng tên là “ô khoáng”. Loại khoáng này có độ cứng cực cao, chém sắt như chém bùn, dùng để chế tạo binh khí trên chiến trường thì không thứ gì bằng.
Nhưng vì loại khoáng này hiếm có, thế nên triều đình thống nhất ô khoáng đào trong một năm sẽ được dùng để rèn đúc, trừ phi là vua ban, nếu không sẽ không xuất hiện ở dân gian.
Cho nên đoản đao xuất hiện ở phủ Tống Chính Hành không thể nghi ngờ đã chứng minh ông ta có liên quan tới mấy quang mỏ ở Hồng Châu, nói không chừng còn là quan hệ bất minh mờ ám.
Bạc và binh khí trước giờ đều là sinh mạch của triều đình.
Hai chỉ có một cũng đủ để làm dao động căn cơ của quốc gia. Huống hồ, bây giờ hai thứ này đều có liên quan đến Tống Chính Hành.
Tô Mạch Ức và Vĩnh Huy đế nghi ngờ kẻ mục đích thật sự của kẻ đứng sau Tống Chính Hành, sợ là không đơn giản chỉ tham ô bạc và đầu cơ trục lợi thôi.
Nếu đổi hai mươi vạn lượng bạc thành lương thực, không tính ngựa, cũng đủ cho quân đội bốn vạn người sống trong một năm.
Nếu không phải án bạc giả ở trận hồng tai kia bại lộ sớm, không biết bọn chúng sẽ còn tác quái đến lúc nào.
Thế nhưng từ quan mỏ đến triều đình, từ ti đúc tiền đến sở binh khí.
Nếu không âm thầm nuôi dưỡng từ mười năm trở lên thì rất khó có thể làm được đến mức quỷ thần không hay như thế này.
Vậy nên Tô Mạch Ức nghi ngờ có kẻ đã âm thầm sắp đặt mưu đồ từ sớm, mục đích thật sự hẳn là khởi binh tạo phản.
Vĩnh Huy đế sợ đến mồ hôi lạnh ướt cả lưng, lập tức bổ nhiệm Tô Mạch Ức làm khâm sai đại thần nhanh chóng tiến về Hồng Châu, lôi hết thân phận những kẻ có ý đồ ra ánh sáng.
Ánh trăng chiếu rọi, màn đêm se lạnh.
Tô Mạch Ức sắp xếp công văn trong tay xong, sau đó tìm một cái hộp gỗ nhỏ khóa lại.
Thời gian lên đường được định vào ngày mai, mặc dù đã bàn giao sự vụ cho hai Đại Lý Tự Thiếu Khanh, nhưng Tô Mạch Ức vẫn luôn cảm thấy lòng không yên.
Lần trước hắn không gặp Lâm Vãn Khanh mấy ngày mà nàng còn có thể tự đưa mình tới ngục giam.
Lần này rời đi mười ngày nửa tháng, chờ đến khi hắn quay về thì không biết Lâm Vãn Khanh có tự tìm đường đưa mình vào chỗ chết luôn không.
Hắn nghĩ đến xuất thần, không chú ý đến Diệp Thanh đến gần. Mãi đến khi bóng đổ xuống che khuất ánh nến, Tô Mạch Ức mới nhìn hắn ta, đứng dậy hờ hững căn dặn hắn ta đừng tắt nến.
“Đại nhân.” Diệp Thanh nhìn vẻ mất hồn mất vía của Tô đại nhân, đề nghị: “Hay là thuộc hạ đưa tài liệu đến phòng ngủ của ngài nhé, lát nữa ngài từ chỗ Lâm lục sự về cũng không cần quay lại đây.”
“…” Tô đại nhân bị nói trúng tim đen có hơi hoảng hốt, hắn căng mặt tỏ vẻ trấn tĩnh rồi nói: “Ai bảo bản quan muốn đến chỗ Lâm lục sự.”
Diệp Thanh sững ra, thấy hướng hắn muốn đến chính là nơi Lâm Vãn Khanh ở thì nói: “Phòng ngủ của đại nhân không phải ở hướng đấy…”
Tô Mạch Ức giật giật khóe môi, gương mặt hiện lên sự tức giận: “Bản quan chỉ muốn… muốn dắt chó đi dạo thôi.”
Nói xong, hắn đến bên ngoài nhà gỗ nhỏ trong viện, chui vào đá đá Ti Ngục đang nằm uể oải trên đất.
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn trời, khó hiểu nhìn nam nhân càng lúc càng không được bình thường trước mặt, nói: “Nửa đêm canh ba… Đại nhân chắc chắn muốn dắt chó đi dạo?”
Tô Mạch Ức tức giận kéo Ti Ngục lên, cài dây xích lại rồi lôi nó ra ngoài, lúc đi qua Diệp Thanh thì liếc mắt nhìn hắn ta rồi nói: “Ai quy định nửa đêm canh ba thì không được dắt cho?”
Diệp Thanh không phản bác lại được.
“Ẳng —”
Ti Ngục đột nhiên bị ép làm việc nước mắt đầm đìa, sau đó bị Tô đại nhân lôi đi.
Tô Mạch Ức dắt Ti Ngục đi một vòng từ phòng ngủ của mình, trèo đèo lội suối tới ngoài tiểu viện của Lâm Vãn Khanh.
Dưới ánh đèn sáng chiếu qua cửa sổ tối đen là bóng hình xinh đẹp của nữ tử đang soi gương. Bóng người mơ hồ khắc lên song cửa sổ xa xăm như một giấc mộng.
Có lẽ nàng vừa mới gội đầu, trong viện còn thoang thoảng mùi của xà phòng và dầu hoa thơm ngát, hòa cùng mùi hương của nàng, giống như ngày mưa hè sau cơn mưa, hơi nước tràn ngập trong không khí.
Tô Mạch Ức bỗng có hơi hoảng hốt, dừng bước chân ngập ngừng lại, cứ bình tĩnh đứng dưới ánh trăng nhìn nàng.
“Gâu gâu!”
Ti Ngục vốn đang mặt ủ mày ê đột nhiên hưng phấn hẳn lên.
Nó vội vàng sủa hai tiếng rồi đứng thẳng người, kéo Tô Mạch Ức ở phía sau xông vào viện của Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức bị kéo đến lảo đảo.
Người bên trong nghe thấy tiếng động thì mở cửa sổ ra, nhìn thấy Tô Mạch Ức sắp nhào tới ván cửa thì vội đưa tay ra đỡ hắn.
Hôm nay nàng chỉ mặc một bộ quần áo trong mỏng tanh, bên ngoài tùy tiện khoác áo choàng, tóc dài chưa buộc trải dài như suối loáng thoáng mang lại nét đẹp lười biếng.
Hơn nữa, có lẽ nàng vừa mới tắm xong nên chưa buộc ngực lại. Dù có hai lớp áo choàng và quần áo trong che lại, nhưng hai người không chút kiêng kị va chạm như thế, Tô đại nhân vẫn cảm nhận được một màn nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng.
Nhất thời hắn lại không thể buông tay ra được.
“Đại nhân…” Lâm Vãn Khanh đẩy hắn ra, có hơi bối rối cầm cây trâm cài tóc: “Đại nhân chờ chút, ta, để ta chỉnh trang lại đã…”
“Thôi, ở trước mặt ta thì không cần đâu.” Tô Mạch Ức ngăn nàng lại.
“À, được.”Lâm Vãn Khanh nghe thế thì thả cây trâm xuống, sau đó nhìn Tô Mạch Ức rồi hỏi: “Đã muộn thế này rồi, đại nhân đến đây làm gì thế?”
“Khụ khụ…” Tô Mạch Ức bị hỏi khó, đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng, kéo Ti Ngục đang hấp tấp rồi nói: “Con chó ngốc này nửa đêm không ngủ được nên muốn đi dạo.”
“À…”
Hai người lại tiếp tục im lặng, không khí bất chợt trở nên xấu hổ.
Tô Mạch Ức lên tiếng trước.
Hắn lấy một bình kim sang dược trong ngực ra đưa cho Lâm Vãn Khanh, lơ đễnh nói: “Đây là Diệp Thanh bảo ta mang cho ngươi.”
“Diệp Thanh?” Lâm Vãn Khanh ngây ngốc nhìn Tô Mạch Ức: “Nhưng hắn vừa mới tới đây mà.”
“…” Tô đại nhân thân kinh bách chiến không hề bối rối: “À, là do hắn quên mà không muốn quay lại, sẵn thấy ta dắt chó đi dạo nên nhờ ta tiện đường đưa cho ngươi.”
Lâm Vãn Khanh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm yếu ớt gật đầu, muốn lấy bình thuốc trong tay hắn.
Thế nhưng Tô Mạch Ức lại không đưa mà ngồi xuống giường, lạnh lùng nhìn Lâm Vãn Khanh nói: “Thoa thuốc.”
“Bây giờ?” Lâm Vãn Khanh kinh ngạc.
Tô Mạch Ức không để ý tới nàng, đã bắt đầu mở bình thuốc.
“Có băng gạc không?” Hắn hỏi.
“Có, có.” Lâm Vãn Khanh đã quen với việc người này sai vặt, vội vàng đáp lại, sau đó lấy trong cái hộp gỗ nhỏ ra ít băng gạc rồi đưa hắn.
Tô Mạch Ức nhận lấy, thuận thế kéo tay áo Lâm Vãn Khanh qua, dắt nàng ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu thoa thuốc.
Ti Ngục ở bên cạnh tiếp tục cáu kỉnh, Lâm Vãn Khinh giơ tay lên vỗ vỗ đầu của nó, lơ đễnh hỏi: “Nghe Diệp Thanh nói đại nhân sắp đi xa?”
Tô Mạch Ức không gật đầu, ánh mắt rơi vào nơi bị tụ máu trên khóe mắt nàng, đáp lời: “Hoàng thượng phái ta đi tra án.”
“À.” Lâm Vãn Khanh chớp mắt: “Đi đâu thế?”
“Hồng Châu.”
“Hồng Châu? A! Đau…”
Lâm Vãn Khanh giật mình, băng gạc trên tay Tô Mạch Ức mạnh bạo ấn xuống vết thương trên khóe miệng làm nàng đau đến mắt ướt đẫm.
Nhưng nàng vẫn cố nhìn đau, vội vàng nhìn chằm chằm vào Tô Mạch Ức nói: “Đại nhân… Đại nhân sẽ đi cùng Diệp Thanh à?”
“Đừng cử động.” Tô Mạch Ức lướt qua má nàng, lấy băng gạc dính thuốc trong tay chấm nhẹ: “Ừ, ta đi cùng Diệp Thanh.”
“Vậy, vậy đại nhân không định mang theo nha hoàn à? Ăn ở trên đường dù sao cũng cần người chăm sóc.”
Động tác thoa thuốc của Tô Mạch Ức không ngừng lại, hờ hững nói: “Ừ, Hoàng Thượng đã sắp xếp cho bản quan một nha hoàn rồi.”
“Nhưng nha hoàn của Hoàng Thượng không biết tra án đâu!” Lâm Vãn Khanh đỏ mặt, vội vàng không yên.
Tô Mạch Ức đành phải ấn người ngồi lại giường.
Ý đồ rõ ràng như thế, nếu hắn còn giả vờ không hiểu thì cũng quá cố gắng rồi.
Tô Mạch Ức ngừng động tác, thần sắc ảm đạm nhìn Lâm Vãn Khanh.
“Muốn đi à?” Hắn hỏi.
“Muốn.”
Người trước mặt gật đầu như giã tỏi, ánh nến chiếu rọi lên đôi mắt sáng long lanh.
Tim Tô Mạch Ức hẫng mất một nhịp.
Hắn âm thầm dời mắt, cúi đầu thay băng.
“Đại nhân?” Chờ mãi không nghe thấy câu trả lời của hắn, Lâm Vãn Khanh thăm dò gọi thử, nghiêng đầu nhích tới gần.
“Sao lại muốn đi?” Mặt Tô Mạch Ức không cảm xúc, đột ngột nắm lấy cái cằm nàng đưa tới gần mình, đẩy nó ra xa hơn, tiếp tục thoa thuốc.
“Vì, vì…”
“Ta không muốn nghe lời nói dối.”
Còn chưa mở lời mà tiếng của Tô Mạch Ức đã cắt ngang. Thái độ của hắn vẫn kiên quyết như cũ, không hề nhượng bộ.
Xem ra tối nay Tô Mạch Ức đặc biệt đến tìm nàng.
Hắn cố ý đưa điều kiện đi Hồng Châu tra án này, cho nàng cơ hội nói thật.
Nhưng những kẻ tin tưởng bản án của Tiêu gia là án oán, trên đời này trừ nàng ra thì cũng chỉ có Lâm bá phụ.
Tô Mạch Ức sẽ không tin.
“Đại nhân đang sợ à?” Lâm Vãn Khanh nghiêng đầu, cầm lấy tay Tô Mạch Ức.
“Sợ?” Tô Mạch Ức hơi giật mình, hỏi ngược lại: “Bản quan sợ gì chứ?”
“Nếu đại nhân không sợ thì sao lại quan tâm tới mục đích ta đi tra án? Bất kể ta có suy tính gì thì cũng là muốn đối phó với Tống Chính Hành giống đại nhân mà thôi, chuyện này vẫn chưa đủ ư?”
Nam nhân trước mặt im lặng một chốc, ánh lửa lờ mờ lắc lư càng khiến đường cong lạnh lùng của hắn nổi bật thêm mấy phần lạnh lẽo.
Hắn khẽ cười rồi nói: “Trước sau gì Tống Chính Hành cũng sẽ đền tội, bản quan vốn không quan tâm đến hắn.”
“Ta chỉ muốn biết về ngươi thôi.” Ngữ khí của hắn bình thản, nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao.
Tô Mạch Ức nắm lấy tay nàng, hơi cúi người xuống, ánh mắt rủ xuống liếc nhìn, giống như muốn xem thấu từ trong ra ngoài của nàng.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy hô hấp cứng lại.
Nàng nhìn hắn mà không nói gì.
Cả thế gian này như chỉ dựa vào ánh nến để lấp đầy.
Lâm Vãn Khanh khựng lại, kéo tay của hắn hướng xuống, giao vòng eo của mình cho bàn tay nóng như lửa kia.
“Vậy đại nhân còn chưa biết đủ ư?”
Giọng nói mềm mại như nước, giống với tiếng lúc nữ nhân chịu thua cầu hoan.
Nữ tử trước mắt hơi ngửa cằm, dáng vẻ phục tùng khép hờ mắt, giữa hai đầu lông mày đều là sự quyến rũ không thể che hết.
Tô Mạch Ức bỗng cảm thấy lòng bàn tay như phải bỏng, muốn trốn đi nhưng lại bị nàng kéo tới gần eo hơn. Yêu kiều của nàng gần trong gang tấc, giữa hai người chỉ cách một lớp quần áo mỏng tang.
Đôi tay vừa mới tắm xong thoáng mùi hương chọc người, bao phủ lấy hắn ở khắp mọi nơi, lặng lẽ len vào quấn quanh hơi thở của hắn, làm người ta nhớ tới những mềm mại và kiều diễm.
Tô Mạch Ức cảm thấy người nóng bừng, từ bụng dưới đến tim rồi từ tim quay ngược lại. Bên trong như có núi lửa phun trào, không thể kiềm lại đánh thẳng vào lý trí hắn đã cố gắng duy trì.
Hắn nắm eo Lâm Vãn Khanh rồi đẩy nàng ra.
“Ưm…”
Lơ đễnh phát ra là tiếng ngâm khẽ của nữ nhân, mềm mại và mang theo hơi nước mờ mịt mông lung. Bàn tay vừa rồi còn siết chặt bỗng mất đi sức lực, biến trở thành dịu dàng vuốt ve.
Nàng giống như một đứa trẻ lấy được đồ chơi, ỷ sủng mà kiêu, càng đòi hỏi nhiều hơn.
Tô Mạch Ức nghiêng đầu, dựa vào chút lý trí cuối cùng.
Nhưng môi nàng đã chờ ở đó từ sớm, lúc lướt qua cằm hắn lại giống như trận nóng ướt trong đêm hè hôm đó. Nó vốn là sóng ngầm cuồn cuộn lướt qua mặt hồ, kích thích càng nhiều thêm gợn sóng.
Trong tình cảnh khó khăn này, hắn không khống chế được mà run rẩy, hô hấp đã nặng nề đến mức khó mà dịu lại.
Mùi hương xung quanh khiến người ta mê luyến tựa như đã xâm nhập vào thần trí lúc nào cũng thanh tỉnh của hắn, lời cự tuyệt bên môi bỗng biến trở thành tiếng thở dốc khàn khàn.
Làm người ta nghe mà ngượng ngùng.
“Đại nhân…”
Nàng cũng đang thở dốc, hơi thở như lan mờ mịt khuếch tán.
Trong giọng nói là tiếng nghẹn ngào trầm thấp, giống như tiếng ngâm nga lúc bị hắn hung hăng bắt nạt mới phát ra được.
Cạch.
Tiếng gọi “đại nhân” kia giống như một thanh củi rơi vào dầu nóng, vừa chạm nhau đã theo gió mà bốc lên lửa lớn, không thể cứu vãn.
Mắt Tô Mạch Ức tối sầm lại, eo dùng sức xoay lại đè người xuống dưới thân.
Ánh mắt nàng chợt hiện lên nét hoảng loạn nhưng lại nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Tô Mạch Ức yên lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Lâm Vãn Khanh gật đầu, không hề che giấu: “Ta đang dụ dỗ đại nhân.”
Tô Mạch Ức nghe vậy, sắc mặt cũng không thay đổi, vẫn lạnh lùng nhìn xuống nàng, giọng nói hơi nghẹn: “Có ích?”
Lâm Vãn Khanh bĩu môi nói: “Không thử một chút thì làm sao biết…”
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, trên mặt vẫn là nụ cười khiêm tốn như trước, “Đại nhân sao lúc nào cũng không tin ty chức chứ?”
Tô Mạch Ức yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp.
Ánh mặt trời rực rỡ thanh phong, giữa hai người lại giống như cách một con đường đóng băng, chỉ có thể đồng thời dừng bước.
Một lúc lâu sau, Tô Mạch Ức trầm giọng nói: “Lâm lục sự muốn cho bản quan tin ngươi, nhưng khi nào ngươi mới tin bản quan. ”
Lâm Vãn Khanh nghẹn họng, không nói nên lời.
“Đã như vậy,” Tô Mạch Ức cười lạnh, “Vụ án của Tống Chính Hành sau này sẽ không cần Lâm lục sự phí tâm nữa. ”
Tô đại nhân mạnh mẽ nói được làm được, năng lực hành động khiến người ta khiếp sợ. Cũng vào lúc đưa ra quyết định này liền cử nàng phụ trách ghi chép trên công đường ở Đại Lý Tự.
Công đường không giống với bên cạnh Tô Mạch Ức, đại đa số vụ án đến nơi này đã xác thực nhân chứng vật chứng, chỉ còn lại phần phán quyết của phán quan.
Lâm Vãn Khanh đột nhiên biến thân thành công cụ viết lách, mỗi ngày đều chôn trong đống lời khai, trong lòng cảm thấy phẫn uất.
Điều khiến người ta khó chịu hơn nữa là trong khoảng thời gian này, Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức chân trước vào thư phòng, chân sau của nàng muốn cầu kiến lại bị vẻ mặt bất đắc dĩ của Diệp Thanh nói, “Đại nhân nói ngài ấy không có ở đây. ”
Được rồi…
Tính tình như chó của Tô đại nhân vừa nổi lên, ai cũng không có biện pháp.
Nàng không thể nói cho Tô Mạch Ức sự thật, Tô Mạch Ức cũng không chịu bỏ qua.
Đã lâu không gặp Tô Mạch Ức, nàng muốn thừa nhận mình sai cũng không thể làm gì được …
Nghĩ tới đây Lâm Vãn Khanh u oán thở dài, cảm thấy kẹo hồ lô trong tay cũng không còn ngọt nữa.
“Làm sao vậy?” Lương Vị Bình bên cạnh ăn kẹo hồ lô có tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không có gì…” Lâm Vãn Khanh thản nhiên đáp, túm lấy tay áo Lương Vị Bình nói: “Lương huynh có người quen trong Giáp Khố không?”
Lương Vị Bình đang chuyên tâm gặm kẹo hồ lô bị nàng kéo như vậy, cây tăm trúc trong miệng thình lình bị đẩy vào trong, trực tiếp đâm vào cổ họng hắn, đâm hắn đến mức muốn nôn một trận.
Lâm Vãn Khanh hoảng sợ, đang muốn vỗ lưng cho hắn lại thấy hắn thuận thế cắn ba viên kẹo hồ lô, dưới tình huống đầu lưỡi không xoay được, nhồi họng ăn hết.
“……” Lâm Vãn Khanh giật giật khóe miệng, đem chuỗi kẹo hồ lô trong tay mình cũng cho hắn, “Lương huynh thích thì ăn thêm một cây đi, ta, ta ăn đủ rồi…”
“À.” Lương Vị Bình một chút cũng không khách khí nhận lấy, nhai từng cái một.
“Có thì chắc chắn có, nhưng ta phải biết đệ muốn làm gì mới được.”
“Ta…” Lâm Vãn Khanh khóc không ra nước mắt, “Giáp lịch của ta không phải từ Kinh Triệu Phủ chuyển đến Đại Lý Tự sao? Nhưng hình như gần đây ta lại đắc tội tên cẩu quan kia, huynh cũng biết Lại bộ làm việc luôn luôn phải nịnh nọt người khác. Huynh nói nếu hắn không hỏi, hoặc là cố ý ngán chân, không biết Lại bộ đem chuyện của ta kéo dài đến năm nào tháng nào đây nữa.”
“Ừm.” Lương Vị Bình tiếp tục gặm kẹo hồ lô, phụ họa, “Cho nên đệ muốn thế nào?”
Lâm Vãn Khanh vội vàng nói: “Lương huynh tìm người giúp ta hỏi một câu cũng được, nghe ngóng xem danh ngạch của Đại Lý Tự bên kia đã đầy xong xuôi hết chưa, trong lòng ta cũng yên tâm một chút.”
“Vậy nếu không có thì làm sao bây giờ?”
“…” Lâm Vãn Khanh cảm thấy mình trong nháy mắt bị vấn đề này bóp nghẹt cổ họng.
Lương Vị Bình thấy vẻ mặt nàng buồn bã, yên lặng thu lại đề tài, dẫn nàng đi thẳng đến Giáp Khố.
Giáp Khố là nơi triều đình thiết lập, chuyên quản lý hồ sơ quan viên các cấp. Trước khi Lương Vị Bình được điều động đến Kinh Triệu phủ chính là một lục sự ở đây. Cho nên quen biết nhiều người, cũng có thể nói mấy câu.
Thời điểm hai người đến chính là giờ cơm trưa, người quản lý giáp lịch thay ca dùng bữa.
Lương Vị Bình đi ra ngoài dạo một vòng, dẫn Lâm Vãn Khanh trực tiếp đến án quán cất giữ giáp lịch. Cuối cùng hắn đi tìm người quen cũ hỏi thăm tin tức, dặn Lâm Vãn Khanh ở chỗ này chờ.
Chiều hè, tiếng ve trên cây kêu rả rích, biến ánh nắng như thành vết ong đốt, như hàng vạn con ong vo ve vây quanh thân.
Lâm Vãn Khanh phiền lòng, đi tới dưới mái hiên của một phòng án hé mở nghỉ mát.
Một tiểu lục sự đã gọi nàng lại.
“Ngươi là người của Đại Lý Tự đúng không?” Hắn hỏi, ngữ khí công vụ, ánh mắt dừng trên lệnh bài bên hông nàng.
Lâm Vãn Khanh lúng túng gật gật đầu, không biết tại sao.
Tiểu lục sự kia liền lấy ra một quyển thư tịch từ trong phòng, đưa cho nàng nói: “Đây là thứ Tô đại nhân các ngươi muốn. ”
Không đợi Lâm Vãn Khanh xua tay giải thích, tiểu lục sự kia đã đưa đồ đến tay nàng, sắc mặt có chút không tốt nói: “Danh sách bổ nhiệm thứ sử Hồng Châu các năm trước đều ở chỗ này. Ta biết công vụ của đại nhân nhà ngươi bận rộn quan trọng, nhưng chúng ta cũng muốn ngủ ăn cơm không được sao? ”
Nói xong nổi nóng như muốn vứt đồ đạc đi, phất phất tay giống như “cuối cùng cũng thoát”, xoay người rời đi, để lại cho Lâm Vãn Khanh một bóng lưng bất mãn.
“…” Lâm Vãn Khanh không hiểu thấu hồng trần cõng nồi cho Tô đại nhân, cầm quyển sách đứng tại chỗ giật mình một lát mới phản ứng lại.
Thứ sử Hồng Châu?
Đây không phải là chức quan của Tống Chính Hành trước khi chuyển vào Thịnh Kinh sao…
Cùng với đó, nàng không thể kìm được sự tò mò của mình nữa.
Dù sao là người nọ tự mình đưa cho nàng, nàng một không trộm hai không cướp, hơn nữa nàng vốn là người của Đại Lý Tự, liếc mắt một cái hẳn là cũng không tính là trộm cơ mật.
Lâm Vãn Khanh vừa an ủi mình, vừa nín thở, lật lên một góc thư tịch trong tay.
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua, lật tới trang cuối cùng của danh sách, trước mắt Lâm Vãn Khanh đột nhiên trắng bệch, suýt nữa đứng không vững.
Trong đống chữ nhỏ hỗn tạp kia lại có tên của phụ thân Tiêu Cảnh Nham!
Lâm Vãn Khanh cho rằng mình nhìn lầm, đi tới chỗ ánh mặt trời mượn ánh mặt trời nhìn tới trang cuối cùng “Danh sách thứ sử từng bổ nhiệm” qua một lần nữa ——─
Năm Thiên Khải thứ 37, Trung lang tướng Kim Ngô Vệ – Tiêu Cảnh Nham năm đó được lệnh tiếp nhận chức thứ sử Hồng Châu.
Giấy trắng mực đen, rõ ràng minh bạch.
Tim nàng đập thình thịch, giống như bị người ta đánh vào đầu một gậy, trong chốc lát ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Bên tai tiếng ve râm ran, từng trận kéo màng nhĩ.
Nàng lấy đầu ngón tay xoa xoa cái tên quen thuộc, rồi bàng hoàng tỉnh dậy.
Thì ra, phụ thân từng được bổ nhiệm thứ sử Hồng Châu, kế nhiệm Tống Chính Hành.
Nhưng ông đã không sống đến khi ông nhậm chức và chết vì tội danh không chính đáng.
Sau đó triều đình bởi vì cứu trợ thiên tai, phát hiện quan ngân làm giả.
Hồng Châu là một địa điểm của các mỏ quan trong các triều đại trước đây.
Với vô số sự thật vụn vặt quanh quẩn trong đầu, Lâm Vãn Khanh lờ mờ cảm thấy giữa chúng có một mối liên hệ khó diễn tả nào đó, nhưng chúng không thể liên kết với nhau được.
Trong lòng nàng phiền muộn, thầm nghĩ trở về Đại Lý Tự xem xét lại vụ án của phụ thân mình, không quan tâm đến việc chờ Lương Vị Bình, cầm thư tịch trở về.
Nhưng mà mới ra khỏi Giáp Khố, nàng liền nghe thấy phía sau vang lên bước chân vội vàng. Lâm Vãn Khanh quay đầu lại, phát hiện tiểu lục sự vừa rồi cố gắng nhét thư tịch cho nàng đuổi theo.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, hắn vung tay về phía sau, hai gã sai vặt liền hùng hổ nhào tới.
Bọn họ căn bản không nghe giải thích, vừa tới liền khẳng định Lâm Vãn Khanh giả làm người của quan phủ, ý đồ nghe lén cơ mật phá án của Đại Lý Tự, muốn bắt nàng giải đến Kinh Triệu Phủ.
Mấy người bắt đầu tranh cãi.
Bên kia hỏi thăm tin tức xong, Lương Vị Bình đi ra tìm Lâm Vãn Khanh thấy thế nhiệt tình muốn can ngăn.
Ba !!!.
Một cái tát vang dội. Lương Vị Bình che mặt, vẻ mặt như thể khó có thể tin được.
“Hả!!!”
Trong tiếng gầm giận dữ, tranh cãi biến thành đánh nhau.
Ngay sau đó, đồng liêu ở Đại Lý Tự đến lấy thư tịch đuổi theo nàng, nhận ra Lâm Vãn Khanh liền muốn khuyên can.
Ba !!!.
Không biết là ai lại bị ai tát.
Vì vậy, trận đánh nhau bình thường biến thành một đám đông vây đánh nhau.
Sau đó, Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức mấy ngày không gặp rốt cục lại gặp mặt.
Chẳng qua lúc này đây, giữa hai người cách nhau một lan can gỗ thật dày.
Hắn ở ngoài.
Lâm Vãn Khanh ở bên trong.
Trong ngục Kinh Triệu Phủ u ám, ẩm thối, Tô đại nhân nhìn nữ nhân quần áo không chỉnh tề búi tóc rối bời trước mắt kia, đưa lưng về phía hắn ngồi xổm ở góc tường, yên lặng trách móc, hắn tức giận đến mức thái dương đột nhiên nhảy dựng lên.
Hôm nay hắn vốn định tiến cung diện thánh, vừa mới đi tới Vĩnh Hưng phường thì thấy Diệp Thanh vội vàng hoảng hốt đến báo, nói Đại Lý Tự cùng Giáp Khố tụ tập đông người vây đánh nhau, Kinh Triệu Phủ đã thống nhất truy bắt những người liên quan.
Hắn ban đầu chỉ là kinh ngạc, nhưng cuối cùng diện thánh vẫn quan trọng hơn, cho nên hắn tính xử lí sau.
Nhưng Diệp Thanh nói cho hắn biết người dẫn đầu là Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức lập tức đi Kinh Triệu Phủ.
Thân là Đại Lý Tự Khanh, đến ngục không vì thẩm án mà là vì cứu người.
Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp này.
Hắn sợ mình sẽ bởi vì giận dữ trực tiếp bóp chết Lâm Vãn Khanh nên đứng ở bên ngoài một hồi lâu, đợi tâm trạng bình phục mới để cho ngục tốt bên cạnh mở cửa lao.
Người trong góc tường nghe thấy tiếng động khẽ sửng sốt, cũng không quay đầu lại mà lại chui đầu vào trong góc.
“Lâm Vãn Khanh.”
Giọng nói điềm tĩnh, lạnh lùng không chút cảm xúc là phong cách thường thấy, trước sau như một của Tô đại nhân.
Nhưng mỗi chữ của hắn đều nghiến răng rất mạnh, nếu như cẩn thận nghe, có thể nghe được lửa giận bình tĩnh, là loại lực đạo muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Ừm, ừm…” Sau gáy lộn xộn phát ra hai tiếng rung động.
Người trước mặt thuận miệng đáp lời nhưng không quay đầu lại.
Dù có giỏi nhẫn nại đối mặt với bộ dáng không sao cả của Lâm Vãn Khanh thì Tô Mạch Ức cũng cảm thấy ngực mình sắp nổ tung.
Hắn cũng lười thừa nước đục thả câu với nàng, sải bước đi lên phía trước, kéo vạt áo nàng rồi kéo cả người lên.
Lâm Vãn Khanh bất thình lình bị kéo đi bạo lực như vậy nhất thời đứng không vững, tự mình vấp té muốn ngã về phía sau, bị Tô Mạch Ức ôm lấy.
Tư thế của hai người biến thành đối mặt ở cự ly gần.
Tô Mạch Ức khẽ giật mình, lúc này mới nhìn thấy khóe mắt nàng bầm tím cùng khóe miệng có tơ máu, cổ cũng bị người ta tóm lấy, để lại vài vết máu chói mắt trên làn da trắng nõn.
Tim hắn giằng xé, cơn tức giận vừa rồi bị một loại tức giận khác thay thế.
Lâm Vãn Khanh vội vàng lấy tay che mặt, nửa đường bị Tô Mạch Ức bắt được cổ tay.
“Sao lại bị thương thành bộ dạng này?” Hắn hỏi, giọng trầm đến mức muốn bóp chết nàng.
Lâm Vãn Khanh tự cảm thấy mất mặt, cũng không dám nhìn Tô Mạch Ức, nàng sầm mặt lại, dùng sức nói: “Kỳ thật, kỳ thật cũng không sao… Tình hình lúc đó là địch mạnh ta yếu. Bọn họ có mười người, chúng ta cộng thêm Lương Vị Bình mới ba… người…”
Sắc mặt Tô Mạch Ức trầm xuống.
Lâm Vãn Khanh thấy hắn như vậy, trong lòng càng thêm không yên, chỉ có thể tiếp tục yếu giọng giải thích: “Nhưng bọn ta một chút cũng không sợ địch, phấn đấu không để ý bản thân nhiều lần bại trận, thề chết bảo vệ tôn nghiêm của Đại Lý … Tự……”
Ặc…
Sao mặt Tô đại nhân lại càng đen hơn vậy nhỉ…
Lâm Vãn Khanh bị hắn nhìn chằm chằm khiến toàn thân lạnh toát, lại âm thầm nuốt hết lời bào chữa vào trong bụng.
Tô Mạch Ức bị tức đến mức cười lạnh.
Hắn trực tiếp xách người đến trước mặt mình, nắm cằm nàng khiến nàng phải nhìn mình, dùng một loại ngữ khí cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Tôn nghiêm của Đại Lý Tự tự có bản quan bảo vệ, khi nào cần ngươi lo lắng tới phần nhàn rỗi này? ”
“A…” Người nào đó chột dạ từ bỏ chống cự, nhu thuận cúi đầu.
Tô Mạch Ức không nói gì nữa, đem một chiếc áo choàng trong tay ném lên người Lâm Vãn Khanh, phân phó Diệp Thanh dẫn nàng đi trước.
“Hắc hắc… Tô, Tô đại nhân.”Lý Kinh Triệu ở một bên vẻ mặt nịnh nọt tiến lại gần, chuẩn bị nghe theo chỉ thị.
Tô Mạch Ức chắp tay, lạnh lùng nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật mọi người vây quanh đánh nhau, Lý đại nhân cảm thấy vụ án này có tính chất gì?”
Lý Kinh Triệu trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Tô Mạch Ức, nghiêm túc nói: “Ác liệt! Nó thực sự là quá ác liệt! Đồng bào tương tàn, bất nhân bất nghĩa! Nếu chuyện này tiếp diễn chắc chắn ảnh hưởng đến sự tồn vong của thiên hạ, thế gian bất ổn!”
“Ừm.” Tô Mạch Ức gật đầu, “Vụ án này Lý Kinh Triệu cho rằng nên làm cái gì bây giờ?”
Lý Kinh Triệu gật đầu khom lưng, trên mặt hiện lên nụ cười dầu mỡ trước sau như một, “Trọng án như thế đương nhiên chỉ có Đại Lý Tự Khanh mới có thể xử lý được.”
Tô Mạch Ức không nói gì, xoay người nhìn đại lao trống trải bên kia, giống như vô tình nói: “Đại ngục Kinh Triệu Phủ quá đông, mấy người Giáp Khố này…”
“Tạ đại nhân thông cảm cho sự khó xử của hạ quan.” Lý Kinh Triệu chắp tay bái lạy, bắt đầu an bài việc chuyển giám.
“A, làm phiền Lý Kinh Triệu thông báo cho viên ngoại lang của Giáp Khố.” Tô Mạch Ức dừng một chút, ngữ khí bình thản nói: “Để tránh nói bản quan công tư không phân minh, vụ án này bản quan không tiện một mình phân tích, cho nên mời hắn cùng thẩm vấn.”
“Để cho hắn tự mình đi Đại Lý Tự một chuyến.”
Chương 32: Thăm đêm
Từ Kinh Triệu Phủ ra, Tô Mạch Ức đến Tử Thần điện diện thánh, lúc trở lại Đại Lý Tự đã qua giờ Tuất.
Gió đêm ấm áp thổi ánh nến trên kệ sách chập chờn, làm bóng của mấy công văn hắn đang cầm cũng lung lay theo.
Đây là thân phận giả mà Vĩnh Huy đế cho hắn, hỗ trợ hắn về Hồng Châu tra án.
Tỳ nữ kia trong phủ Tống Chính Hành, nhìn sơ qua đoản đao để lại trên người Triệu di nương rồi nói cho Tô Mạch Ức biết, cây đao này sử dụng khoáng thạch đến từ Hồng Châu.
Nó khác với quan mỏ ở nơi khác, quan mỏ ở Hồng Châu ngoại trừ sản xuất vàng, bạc, đồng, sắt, còn sản xuất một loại khoáng tên là “ô khoáng”. Loại khoáng này có độ cứng cực cao, chém sắt như chém bùn, dùng để chế tạo binh khí trên chiến trường thì không thứ gì bằng.
Nhưng vì loại khoáng này hiếm có, thế nên triều đình thống nhất ô khoáng đào trong một năm sẽ được dùng để rèn đúc, trừ phi là vua ban, nếu không sẽ không xuất hiện ở dân gian.
Cho nên đoản đao xuất hiện ở phủ Tống Chính Hành không thể nghi ngờ đã chứng minh ông ta có liên quan tới mấy quang mỏ ở Hồng Châu, nói không chừng còn là quan hệ bất minh mờ ám.
Bạc và binh khí trước giờ đều là sinh mạch của triều đình.
Hai chỉ có một cũng đủ để làm dao động căn cơ của quốc gia. Huống hồ, bây giờ hai thứ này đều có liên quan đến Tống Chính Hành.
Tô Mạch Ức và Vĩnh Huy đế nghi ngờ kẻ mục đích thật sự của kẻ đứng sau Tống Chính Hành, sợ là không đơn giản chỉ tham ô bạc và đầu cơ trục lợi thôi.
Nếu đổi hai mươi vạn lượng bạc thành lương thực, không tính ngựa, cũng đủ cho quân đội bốn vạn người sống trong một năm.
Nếu không phải án bạc giả ở trận hồng tai kia bại lộ sớm, không biết bọn chúng sẽ còn tác quái đến lúc nào.
Thế nhưng từ quan mỏ đến triều đình, từ ti đúc tiền đến sở binh khí.
Nếu không âm thầm nuôi dưỡng từ mười năm trở lên thì rất khó có thể làm được đến mức quỷ thần không hay như thế này.
Vậy nên Tô Mạch Ức nghi ngờ có kẻ đã âm thầm sắp đặt mưu đồ từ sớm, mục đích thật sự hẳn là khởi binh tạo phản.
Vĩnh Huy đế sợ đến mồ hôi lạnh ướt cả lưng, lập tức bổ nhiệm Tô Mạch Ức làm khâm sai đại thần nhanh chóng tiến về Hồng Châu, lôi hết thân phận những kẻ có ý đồ ra ánh sáng.
Ánh trăng chiếu rọi, màn đêm se lạnh.
Tô Mạch Ức sắp xếp công văn trong tay xong, sau đó tìm một cái hộp gỗ nhỏ khóa lại.
Thời gian lên đường được định vào ngày mai, mặc dù đã bàn giao sự vụ cho hai Đại Lý Tự Thiếu Khanh, nhưng Tô Mạch Ức vẫn luôn cảm thấy lòng không yên.
Lần trước hắn không gặp Lâm Vãn Khanh mấy ngày mà nàng còn có thể tự đưa mình tới ngục giam.
Lần này rời đi mười ngày nửa tháng, chờ đến khi hắn quay về thì không biết Lâm Vãn Khanh có tự tìm đường đưa mình vào chỗ chết luôn không.
Hắn nghĩ đến xuất thần, không chú ý đến Diệp Thanh đến gần. Mãi đến khi bóng đổ xuống che khuất ánh nến, Tô Mạch Ức mới nhìn hắn ta, đứng dậy hờ hững căn dặn hắn ta đừng tắt nến.
“Đại nhân.” Diệp Thanh nhìn vẻ mất hồn mất vía của Tô đại nhân, đề nghị: “Hay là thuộc hạ đưa tài liệu đến phòng ngủ của ngài nhé, lát nữa ngài từ chỗ Lâm lục sự về cũng không cần quay lại đây.”
“…” Tô đại nhân bị nói trúng tim đen có hơi hoảng hốt, hắn căng mặt tỏ vẻ trấn tĩnh rồi nói: “Ai bảo bản quan muốn đến chỗ Lâm lục sự.”
Diệp Thanh sững ra, thấy hướng hắn muốn đến chính là nơi Lâm Vãn Khanh ở thì nói: “Phòng ngủ của đại nhân không phải ở hướng đấy…”
Tô Mạch Ức giật giật khóe môi, gương mặt hiện lên sự tức giận: “Bản quan chỉ muốn… muốn dắt chó đi dạo thôi.”
Nói xong, hắn đến bên ngoài nhà gỗ nhỏ trong viện, chui vào đá đá Ti Ngục đang nằm uể oải trên đất.
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn trời, khó hiểu nhìn nam nhân càng lúc càng không được bình thường trước mặt, nói: “Nửa đêm canh ba… Đại nhân chắc chắn muốn dắt chó đi dạo?”
Tô Mạch Ức tức giận kéo Ti Ngục lên, cài dây xích lại rồi lôi nó ra ngoài, lúc đi qua Diệp Thanh thì liếc mắt nhìn hắn ta rồi nói: “Ai quy định nửa đêm canh ba thì không được dắt cho?”
Diệp Thanh không phản bác lại được.
“Ẳng —”
Ti Ngục đột nhiên bị ép làm việc nước mắt đầm đìa, sau đó bị Tô đại nhân lôi đi.
Tô Mạch Ức dắt Ti Ngục đi một vòng từ phòng ngủ của mình, trèo đèo lội suối tới ngoài tiểu viện của Lâm Vãn Khanh.
Dưới ánh đèn sáng chiếu qua cửa sổ tối đen là bóng hình xinh đẹp của nữ tử đang soi gương. Bóng người mơ hồ khắc lên song cửa sổ xa xăm như một giấc mộng.
Có lẽ nàng vừa mới gội đầu, trong viện còn thoang thoảng mùi của xà phòng và dầu hoa thơm ngát, hòa cùng mùi hương của nàng, giống như ngày mưa hè sau cơn mưa, hơi nước tràn ngập trong không khí.
Tô Mạch Ức bỗng có hơi hoảng hốt, dừng bước chân ngập ngừng lại, cứ bình tĩnh đứng dưới ánh trăng nhìn nàng.
“Gâu gâu!”
Ti Ngục vốn đang mặt ủ mày ê đột nhiên hưng phấn hẳn lên.
Nó vội vàng sủa hai tiếng rồi đứng thẳng người, kéo Tô Mạch Ức ở phía sau xông vào viện của Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức bị kéo đến lảo đảo.
Người bên trong nghe thấy tiếng động thì mở cửa sổ ra, nhìn thấy Tô Mạch Ức sắp nhào tới ván cửa thì vội đưa tay ra đỡ hắn.
Hôm nay nàng chỉ mặc một bộ quần áo trong mỏng tanh, bên ngoài tùy tiện khoác áo choàng, tóc dài chưa buộc trải dài như suối loáng thoáng mang lại nét đẹp lười biếng.
Hơn nữa, có lẽ nàng vừa mới tắm xong nên chưa buộc ngực lại. Dù có hai lớp áo choàng và quần áo trong che lại, nhưng hai người không chút kiêng kị va chạm như thế, Tô đại nhân vẫn cảm nhận được một màn nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng.
Nhất thời hắn lại không thể buông tay ra được.
“Đại nhân…” Lâm Vãn Khanh đẩy hắn ra, có hơi bối rối cầm cây trâm cài tóc: “Đại nhân chờ chút, ta, để ta chỉnh trang lại đã…”
“Thôi, ở trước mặt ta thì không cần đâu.” Tô Mạch Ức ngăn nàng lại.
“À, được.”Lâm Vãn Khanh nghe thế thì thả cây trâm xuống, sau đó nhìn Tô Mạch Ức rồi hỏi: “Đã muộn thế này rồi, đại nhân đến đây làm gì thế?”
“Khụ khụ…” Tô Mạch Ức bị hỏi khó, đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng, kéo Ti Ngục đang hấp tấp rồi nói: “Con chó ngốc này nửa đêm không ngủ được nên muốn đi dạo.”
“À…”
Hai người lại tiếp tục im lặng, không khí bất chợt trở nên xấu hổ.
Tô Mạch Ức lên tiếng trước.
Hắn lấy một bình kim sang dược trong ngực ra đưa cho Lâm Vãn Khanh, lơ đễnh nói: “Đây là Diệp Thanh bảo ta mang cho ngươi.”
“Diệp Thanh?” Lâm Vãn Khanh ngây ngốc nhìn Tô Mạch Ức: “Nhưng hắn vừa mới tới đây mà.”
“…” Tô đại nhân thân kinh bách chiến không hề bối rối: “À, là do hắn quên mà không muốn quay lại, sẵn thấy ta dắt chó đi dạo nên nhờ ta tiện đường đưa cho ngươi.”
Lâm Vãn Khanh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm yếu ớt gật đầu, muốn lấy bình thuốc trong tay hắn.
Thế nhưng Tô Mạch Ức lại không đưa mà ngồi xuống giường, lạnh lùng nhìn Lâm Vãn Khanh nói: “Thoa thuốc.”
“Bây giờ?” Lâm Vãn Khanh kinh ngạc.
Tô Mạch Ức không để ý tới nàng, đã bắt đầu mở bình thuốc.
“Có băng gạc không?” Hắn hỏi.
“Có, có.” Lâm Vãn Khanh đã quen với việc người này sai vặt, vội vàng đáp lại, sau đó lấy trong cái hộp gỗ nhỏ ra ít băng gạc rồi đưa hắn.
Tô Mạch Ức nhận lấy, thuận thế kéo tay áo Lâm Vãn Khanh qua, dắt nàng ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu thoa thuốc.
Ti Ngục ở bên cạnh tiếp tục cáu kỉnh, Lâm Vãn Khinh giơ tay lên vỗ vỗ đầu của nó, lơ đễnh hỏi: “Nghe Diệp Thanh nói đại nhân sắp đi xa?”
Tô Mạch Ức không gật đầu, ánh mắt rơi vào nơi bị tụ máu trên khóe mắt nàng, đáp lời: “Hoàng thượng phái ta đi tra án.”
“À.” Lâm Vãn Khanh chớp mắt: “Đi đâu thế?”
“Hồng Châu.”
“Hồng Châu? A! Đau…”
Lâm Vãn Khanh giật mình, băng gạc trên tay Tô Mạch Ức mạnh bạo ấn xuống vết thương trên khóe miệng làm nàng đau đến mắt ướt đẫm.
Nhưng nàng vẫn cố nhìn đau, vội vàng nhìn chằm chằm vào Tô Mạch Ức nói: “Đại nhân… Đại nhân sẽ đi cùng Diệp Thanh à?”
“Đừng cử động.” Tô Mạch Ức lướt qua má nàng, lấy băng gạc dính thuốc trong tay chấm nhẹ: “Ừ, ta đi cùng Diệp Thanh.”
“Vậy, vậy đại nhân không định mang theo nha hoàn à? Ăn ở trên đường dù sao cũng cần người chăm sóc.”
Động tác thoa thuốc của Tô Mạch Ức không ngừng lại, hờ hững nói: “Ừ, Hoàng Thượng đã sắp xếp cho bản quan một nha hoàn rồi.”
“Nhưng nha hoàn của Hoàng Thượng không biết tra án đâu!” Lâm Vãn Khanh đỏ mặt, vội vàng không yên.
Tô Mạch Ức đành phải ấn người ngồi lại giường.
Ý đồ rõ ràng như thế, nếu hắn còn giả vờ không hiểu thì cũng quá cố gắng rồi.
Tô Mạch Ức ngừng động tác, thần sắc ảm đạm nhìn Lâm Vãn Khanh.
“Muốn đi à?” Hắn hỏi.
“Muốn.”
Người trước mặt gật đầu như giã tỏi, ánh nến chiếu rọi lên đôi mắt sáng long lanh.
Tim Tô Mạch Ức hẫng mất một nhịp.
Hắn âm thầm dời mắt, cúi đầu thay băng.
“Đại nhân?” Chờ mãi không nghe thấy câu trả lời của hắn, Lâm Vãn Khanh thăm dò gọi thử, nghiêng đầu nhích tới gần.
“Sao lại muốn đi?” Mặt Tô Mạch Ức không cảm xúc, đột ngột nắm lấy cái cằm nàng đưa tới gần mình, đẩy nó ra xa hơn, tiếp tục thoa thuốc.
“Vì, vì…”
“Ta không muốn nghe lời nói dối.”
Còn chưa mở lời mà tiếng của Tô Mạch Ức đã cắt ngang. Thái độ của hắn vẫn kiên quyết như cũ, không hề nhượng bộ.
Xem ra tối nay Tô Mạch Ức đặc biệt đến tìm nàng.
Hắn cố ý đưa điều kiện đi Hồng Châu tra án này, cho nàng cơ hội nói thật.
Nhưng những kẻ tin tưởng bản án của Tiêu gia là án oán, trên đời này trừ nàng ra thì cũng chỉ có Lâm bá phụ.
Tô Mạch Ức sẽ không tin.
“Đại nhân đang sợ à?” Lâm Vãn Khanh nghiêng đầu, cầm lấy tay Tô Mạch Ức.
“Sợ?” Tô Mạch Ức hơi giật mình, hỏi ngược lại: “Bản quan sợ gì chứ?”
“Nếu đại nhân không sợ thì sao lại quan tâm tới mục đích ta đi tra án? Bất kể ta có suy tính gì thì cũng là muốn đối phó với Tống Chính Hành giống đại nhân mà thôi, chuyện này vẫn chưa đủ ư?”
Nam nhân trước mặt im lặng một chốc, ánh lửa lờ mờ lắc lư càng khiến đường cong lạnh lùng của hắn nổi bật thêm mấy phần lạnh lẽo.
Hắn khẽ cười rồi nói: “Trước sau gì Tống Chính Hành cũng sẽ đền tội, bản quan vốn không quan tâm đến hắn.”
“Ta chỉ muốn biết về ngươi thôi.” Ngữ khí của hắn bình thản, nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao.
Tô Mạch Ức nắm lấy tay nàng, hơi cúi người xuống, ánh mắt rủ xuống liếc nhìn, giống như muốn xem thấu từ trong ra ngoài của nàng.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy hô hấp cứng lại.
Nàng nhìn hắn mà không nói gì.
Cả thế gian này như chỉ dựa vào ánh nến để lấp đầy.
Lâm Vãn Khanh khựng lại, kéo tay của hắn hướng xuống, giao vòng eo của mình cho bàn tay nóng như lửa kia.
“Vậy đại nhân còn chưa biết đủ ư?”
Giọng nói mềm mại như nước, giống với tiếng lúc nữ nhân chịu thua cầu hoan.
Nữ tử trước mắt hơi ngửa cằm, dáng vẻ phục tùng khép hờ mắt, giữa hai đầu lông mày đều là sự quyến rũ không thể che hết.
Tô Mạch Ức bỗng cảm thấy lòng bàn tay như phải bỏng, muốn trốn đi nhưng lại bị nàng kéo tới gần eo hơn. Yêu kiều của nàng gần trong gang tấc, giữa hai người chỉ cách một lớp quần áo mỏng tang.
Đôi tay vừa mới tắm xong thoáng mùi hương chọc người, bao phủ lấy hắn ở khắp mọi nơi, lặng lẽ len vào quấn quanh hơi thở của hắn, làm người ta nhớ tới những mềm mại và kiều diễm.
Tô Mạch Ức cảm thấy người nóng bừng, từ bụng dưới đến tim rồi từ tim quay ngược lại. Bên trong như có núi lửa phun trào, không thể kiềm lại đánh thẳng vào lý trí hắn đã cố gắng duy trì.
Hắn nắm eo Lâm Vãn Khanh rồi đẩy nàng ra.
“Ưm…”
Lơ đễnh phát ra là tiếng ngâm khẽ của nữ nhân, mềm mại và mang theo hơi nước mờ mịt mông lung. Bàn tay vừa rồi còn siết chặt bỗng mất đi sức lực, biến trở thành dịu dàng vuốt ve.
Nàng giống như một đứa trẻ lấy được đồ chơi, ỷ sủng mà kiêu, càng đòi hỏi nhiều hơn.
Tô Mạch Ức nghiêng đầu, dựa vào chút lý trí cuối cùng.
Nhưng môi nàng đã chờ ở đó từ sớm, lúc lướt qua cằm hắn lại giống như trận nóng ướt trong đêm hè hôm đó. Nó vốn là sóng ngầm cuồn cuộn lướt qua mặt hồ, kích thích càng nhiều thêm gợn sóng.
Trong tình cảnh khó khăn này, hắn không khống chế được mà run rẩy, hô hấp đã nặng nề đến mức khó mà dịu lại.
Mùi hương xung quanh khiến người ta mê luyến tựa như đã xâm nhập vào thần trí lúc nào cũng thanh tỉnh của hắn, lời cự tuyệt bên môi bỗng biến trở thành tiếng thở dốc khàn khàn.
Làm người ta nghe mà ngượng ngùng.
“Đại nhân…”
Nàng cũng đang thở dốc, hơi thở như lan mờ mịt khuếch tán.
Trong giọng nói là tiếng nghẹn ngào trầm thấp, giống như tiếng ngâm nga lúc bị hắn hung hăng bắt nạt mới phát ra được.
Cạch.
Tiếng gọi “đại nhân” kia giống như một thanh củi rơi vào dầu nóng, vừa chạm nhau đã theo gió mà bốc lên lửa lớn, không thể cứu vãn.
Mắt Tô Mạch Ức tối sầm lại, eo dùng sức xoay lại đè người xuống dưới thân.
Ánh mắt nàng chợt hiện lên nét hoảng loạn nhưng lại nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Tô Mạch Ức yên lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Lâm Vãn Khanh gật đầu, không hề che giấu: “Ta đang dụ dỗ đại nhân.”
Tô Mạch Ức nghe vậy, sắc mặt cũng không thay đổi, vẫn lạnh lùng nhìn xuống nàng, giọng nói hơi nghẹn: “Có ích?”
Lâm Vãn Khanh bĩu môi nói: “Không thử một chút thì làm sao biết…”