Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19-20
Chương 19: Nước đường
Cũng may Tô đại nhân vừa bước vào hiện trường vụ án đã tựa như con sói ngửi được mùi thịt, toàn bộ tâm tư đều đặt trên cơ thể của người chết, cũng không chú ý tới một màn xảy ra giữa hai người ở bên này.
Lâm Vãn Khanh nhẹ nhàng thở ra, nhận lấy chén trà nhỏ giọng nói với nha hoàn: “Ta là Lục sự của Đại Lý Tự, không… không phải là cô nương…”
Nha hoàn nghe vậy ngẩn người, sau đó cẩn thận đánh giá Lâm Vãn Khanh lại một lượt rồi mới mỉm cười nói lời xin lỗi.
Lâm Vãn Khanh đặt chén trà lên trên bàn trà ở bên cạnh, rồi nhỏ giọng hỏi nha hoàn kia: “Vân đại cô nương nhà ngươi bình thường hay qua lại với kiểu nam tử như nào?”
Nha hoàn sợ hãi vội vàng lắc đầu nói: “Tuy tiểu phu nhân nhà ta xuất thân từ thanh lâu, nhưng đã gả làm vợ người thì cũng biết có chừng có mực, tuyệt đối không làm ra chuyện dâm loạn.”
Nàng ta dừng một chút, có chút thẹn thùng nói: “Vả lại tính tình của lão gia nhà ta rất mạnh mẽ, phái chúng ta tới đây, một là để hầu hạ tiểu phu nhân, hai cũng là để giám thị nàng ấy. Mỗi ngày nàng ấy gặp người nào làm việc gì đều phải bẩm báo lại không sót một chi tiết nào.”
Lâm Vãn Khanh vừa nghe xong, lập tức đọc qua bản ghi chép lịch trình một ngày của Vân đại cô nương từ tay nha hoàn.
Quả thật chưa từng gặp qua nam tử nào.
Tuy nói trước khi hoa nương làm ngoại thất của người ta, số nam nhân nàng ấy tiếp xúc nhiều đến nỗi đếm không xuể.
Nhưng những nam nhân kia không đến quý phủ, cũng không có điều kiện để gây án.
Hơn nữa, người chết đều bị giết vào ban ngày. Dưới ban ngày ban mặt, nếu có nam tử nào đường hoàng tiến vào khuê phòng của nữ tử, bọn hạ nhân không thể nào không biết.
Nếu nói đến một thứ không biết có phải trùng hợp hay không thì đó chính là chuyện nha hoàn và bà tử của bốn người chết đều nói ban ngày họ chưa từng gặp qua nam tử nào, nàng lại thấy đây không phải là chuyện trùng hợp gì nữa.
Nhất định đã sai ở chỗ nào đó rồi…
Lâm Vãn Khanh tạm thời nghĩ không ra nên đòi lấy bản ghi chép lịch trình một ngày của Vân đại cô nương từ nha hoàn kia.
Lúc xem xong hiện trường rồi đi ra ngoài cũng đã là sau giờ trưa, ánh mặt trời chiếu chói lóa.
Ánh mặt trời đầu hạ được gió mát thổi bay, ngay cả bóng cây loang lổ trên mặt đất cũng bị lay động. Ve đậu trên cành cây kêu lên râm rả. Trên xe ngựa, Lâm Vãn Khanh giật giật khăn quàng.
Thật sự quá nóng.
Gương mặt của người đối diện vẫn âm u, làm ra bộ dáng người lạ chớ tới gần.
Nàng yên lặng nhấc màn xe lên, muốn hít thở không khí mát mẻ.
“Nóng quá sao?” Giọng nam tử lạnh lùng trầm thấp vang lên mang theo chút khàn khàn ủ rũ.
Lâm Vãn Khanh quay đầu lại miễn cưỡng cười lên, lưu luyến không nỡ mà thả tay vào bên trong màn xe rồi nói: “Không nóng.”
Nói xong nàng dùng tay áo lau lau vài giọt mồ hôi nhỏ trên trán.
Tô Mạch Ức thấy ấn đường mình kéo căng.
Có thể cười như hoa với Lương Vị Bình, sao đối với hắn lại biến thành bộ dáng khó coi còn hơn cả khóc như vậy chứ.
Sắc mặt Tô Mạch Ức càng trầm thêm hai phần, tối tăm tựa như mây mưa vào buổi đêm mùa hạ.
Hắn xoay người qua hẳn một bên, tiện tay cầm lấy bản ghi chép tự mình ghi lại lúc nghiệm thi rồi cúi đầu nhìn sơ qua.
Cả một đường lại không nói gì.
Không bao lâu sau, đoàn người Tô Mạch Ức đã trở về Đại Lý Tự.
Lâm Vãn Khanh vừa mới vào cửa, từ cánh cửa của đại đường đang mở rộng nàng đã thấy một nữ tử mặc nhu quần(1) mỏng màu đỏ phối với một dải lụa trắng choàng vai.
(1) Nhu quần là kiểu áo ngắn và mặc thêm một chiếc váy ngắn ở phần ngực hoặc phần eo. Nhu (襦) có nghĩa là chiếc áo ngắn. Quần (裙) là chiếc váy, chiếc thường.
Xem ra xuất thân không phải là người bình thường.
Tiểu thị nữ kia nhìn thấy bọn họ, thần sắc nháy mắt trở nên nghiêm túc, cung kính nghênh đón.
Lâm Vãn Khanh chưa từng gặp qua nàng ta, vừa muốn mở miệng hỏi đã nghe giọng nói lạnh như băng quen thuộc vang lên ở bên cạnh.
Lông mày như kiếm của Tô Mạch Ức nhăn lại, có chút không kiên nhẫn nói: “Không phải đã nói với hoàng tổ mẫu rồi sao, Đại Lý Tự là nơi thương nghị chuyện công việc.”
Tiểu thị nữ có chút xấu hổ, nhưng vẫn nở ra nụ cười nhẹ nhàng, xoay người lộ ra hộp đựng thức ăn ở trong tay nói: “Đây không phải là đồ Thái hậu tặng, mà là tấm lòng thành của Gia Định công chúa ạ.”
“Công chúa?” Nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của Tô Mạch Ức càng sâu thêm hai phần: “Vậy càng không thể nhận được.”
Hắn nói chuyện cũng chưa từng nhìn tới chén canh kia, lập tức lướt qua thị nữ đi tới phòng sách.
Tiểu thị nữ đi theo phía sau đã có chút sốt ruột.
Nàng ta lê bước chạy chậm đuổi theo, giọng run rẩy giải thích: “Công chúa là vì đồng tình với nỗi vất vả của đại nhân khi tra án, trong lòng nàng ấy cứ băn khoăn mãi nên mới tự mình chuẩn bị canh vải ướp lạnh cho đại nhân, muốn cảm tạ đại nhân.”
“Ta phá vụ án của ta, không cần người ngoài đến cảm tạ.” Tô Mạch Ức cười lạnh, bước chân vẫn không dừng lại. Cũng không quay đầu lại mà chui vào phòng sách, để cho nha dịch ngăn người bên ngoài lại.
Không ngờ Tô đại nhân lại không hiểu tình người đến vậy, tiểu thị nữ đã gấp đến độ muốn khóc.
Lâm Vãn Khanh cả đường đi theo phía sau không chen miệng vào được câu nào, thấy thế cũng có chút xấu hổ.
Nàng đứng bên ngoài, nhìn thấy con mắt đỏ au của tiểu cô nương, bộ dạng vừa sợ hãi vừa ủy khuất này, sự không đành lòng và thích lo chuyện không đâu của nàng lại lặng lẽ trồi lên.
Nàng nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay tiểu thị nữ, kêu nàng ta chờ ở bên ngoài, còn chính mình đi vào trong phòng sách.
Tô Mạch Ức đang vùi đầu sửa lại công văn, nghe thấy tiếng Lâm Vãn Khanh tiến vào nhưng vẫn không lên tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.
Trong phòng sách không đốt đèn, tuy nói là ban ngày nhưng nơi ánh mặt trời không chiếu xuống vẫn lộ ra tối tăm. Hơn nữa Tô Mạch Ức chẳng biết tại sao lại cứ ưu tư tối tăm cả một ngày, Lâm Vãn Khanh có chút khẩn trương, cũng không dám mạo muội mở miệng chen ngang vào việc hắn đang làm.
Nàng chỉ đành bước ra sau, cố ý làm ra vài tiếng bước chân nặng nề, chờ Tô đại nhân ngẩng đầu răn dạy rồi mới đáp lại một tiếng.
Nhưng chuyện không như ý muốn, Tô Mạch Ức giống như mất đi thính giác, cho dù Lâm Vãn Khanh có phát ra tạp âm như nào, hắn cũng không nhìn tới nàng lấy một lần.
Lâm Vãn Khanh dứt khoát mở miệng gọi hắn.
Nhưng từ “Tô” kia còn chưa ra khỏi miệng, người trước mắt lại trầm giọng nói: “Bản quan không tìm ngươi, ra ngoài.”
Cắt đứt, quyết liệt, không nể mặt mũi, vô cùng phù hợp với phong cách thường ngày của Tô đại nhân.
Nhưng Lâm Vãn Khanh là người ăn mềm không ăn cứng. Nàng dứt khoát đi tới bên cạnh án thư của Tô Mạch Ức, vung tay ra một cái.
Hàng bút lông đã được xếp ngay ngắn chỉnh tề trên bàn thoáng chốc lệch đi rồi rơi xuống.
“Ngươi!!!”
Dùng mắt trần cũng có thể thấy được sắc mặt của Tô Mạch Ức đã thay đổi, hắn dứt khoát đứng dậy, đầu lông mày nhăn lại đang muốn dạy dỗ Lâm Vãn Khanh, đã thấy người trước mắt nâng hộp đựng thức ăn trong tay đến trước mặt hắn, nàng cười một tiếng rồi gọi “Đại nhân”.
Tim hắn đập hẫng đi một nhịp.
Tiếng đại nhân kia tựa như hóa thành một ngón tay mềm mại, chui vào trong tai, dọc theo sống lưng đi vào xương cụt. Dọc đường đi đó luôn có cảm giác nhộn nhạo tê dại, Tô Mạch Ức ẩn ẩn vịn vào góc bàn.
Khối băng nặng trịch trong ngực đã tan đi, nỗi buồn bực và ấm ức lúc trưa đang quanh quẩn bên hắn, tại sao chỉ vì nàng cười một cái, nàng nói một câu mà đã nhẹ nhàng bỏ qua.
Lâm Vãn Khanh thấy Tô Mạch Ức không nổi giận nữa, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng mà đặt hộp đựng thức ăn lên trên thư án của hắn, lấy ra chén canh vải ướp lạnh ở bên trong ra nói: “Nếu đại nhân không thích ăn, có thể lén đổ đi, đừng để cho một tiểu cô nương xui xẻo không giao được phải quay về bị rầy.”
Tô Mạch Ức tìm lại một chút tỉnh táo, cố gắng bình tĩnh ngồi xuống lại, vừa xem công văn vừa không được tự nhiên nói: “Không ngờ Lâm lục sự lại thích quản chuyện của người khác đến vậy.”
“Còn không phải sao.” Lâm Vãn Khanh theo lời của hắn đi xuống mà trả lời: “Nếu ta không thích quản mấy mấy chuyện không đâu thì đại nhân cũng sẽ không mang ta tới Đại Lý Tự rồi.”
Tô Mạch Ức không phản bác lại nữa, cằm vẫn ngẩng cao lên như cũ, ánh mắt dừng trên công văn, sau một lúc lâu vẫn không nhích ra khỏi.
Lâm Vãn Khanh dứt khoát đưa canh đến trước mặt hắn, trong mắt đầy thương tiếc nói: “Đại nhân người xem, vải này mới được làm nên tươi mọng lắm! Là lứa vải đầu tiên ở Lĩnh Nam đó, vào mùa này trong thành là vô giá, có tác dụng giải nhiệt tốt nhất, đổ đi có phải là quá đáng tiếc rồi không?”
Nghe nàng nói như thế, Tô Mạch Ức chợt nhớ tới Lâm Vãn Khanh vừa rồi ở trong xe ngựa, rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn đã nóng đến đỏ bừng nhưng vẫn cậy mạnh nói mình không nóng.
Hắn thuận tiện dùng giọng nói có vài phần đùa giỡn đáp lại: “Ngươi thích thì tự mình uống đi.”
Lâm Vãn Khanh ngẩn ra, cầm lấy cái thìa sứ ngồi vào một cái sạp nhỏ thấp màu vàng hoa cúc ở bên cạnh án thư, ăn ngay trước mặt Tô Mạch Ức.
Quả vải trắng muốt trơn mềm, đá thì mát lạnh, lượng đường vừa đủ, cũng không biết tên cẩu quan này chướng mắt ở chỗ nào.
Nước canh vào miệng, tiếng chuyển động ào ạt ào ạt khe khẽ vang lên, hòa cùng với mùi ngọt ngào của quả vải, giống như một bàn tay đang trêu chọc người, nhấc cằm của Tô Mạch Ức xoay sang một hướng khác.
Bộ dạng nàng ăn cái gì cũng vẫn rất đáng yêu.
Đôi mắt trơn bóng đầy nước nhẹ nhàng đặt bên mép thìa sứ, nét mặt nàng vừa tập trung lại say mê.
Khi ăn vào thấy vui vẻ mắt nàng sẽ hơi híp lại, trong hơi thở phát ra tiếng tán thưởng kéo dài.
Một đôi chân cũng không tự chủ được mà đong đưa trái phải, rồi mới vươn đầu lưỡi non nớt hồng hào ra, không vội không chậm liếm một vòng ở trên môi.
Tầm mắt của Tô Mạch Ức bị kìm lại, chợt nhớ tới đêm hôm ấy, cái người nằm dưới người hắn cũng vươn ra một cái lưỡi đinh hương như vậy. Lúc bị hắn ngậm vào môi răng thân thiết lại vì ngượng ngùng mà có chút run sợ.
Khi tình đã vào sâu, nàng cứ cắn chặt răng do dự lướt qua lướt lại trên vai hắn, giống như sợ sẽ cắn hắn bị thương.
Trong đầu ầm ầm trống rỗng, Tô Mạch Ức cảm thấy tựa như có một đầu lưỡi đang liếm trong lòng hắn, quét qua tê tê dại dại.
Cái loại ngứa ngáy khiến tim ngừng đập một nhịp này đã chảy xuôi theo huyết dịch sôi trào trong toàn thân, đi tới nơi nào đó ở dưới bụng.
Quan bào vốn dĩ phải ngoan ngoãn nằm sát trên chân hắn giờ này lại đột nhiên ngẩng cao đầu, dựng thành một cái lều lớn ở dưới thư án.
“…”
Mặc dù Tô đại nhân đã trải qua vô số tình huống nhưng vẫn trở nên luống cuống, hận không thể tự cho mình một cái bạt tai.
Nhất định đêm đó hắn đã bị yêu nữ kia câu dẫn mất hồn phách, bằng không trong đầu sao có thể sinh ra ý nghĩ chẳng nói rõ được với Lâm Vãn Khanh chứ.
Tuy nàng cũng thật sự rất…
Không được, không được nhớ lại nữa.
Tô Mạch Ức thô bạo ngăn lại ý nghĩ linh tinh trong đầu mình, hắn không nói một lời nào đứng dậy, lập tức xông tới cửa phòng sách.
Lâm Vãn Khanh đang chuyên tâm uống canh vải ướp lạnh bị tiếng động bất thình lình thiếu chút nữa làm nghẹn chính mình.
Nàng chỉ thấy Tô đại nhân sắc mặt đen như đáy nồi, dùng tư thế vô cùng quái dị đi vòng ra sau cửa, gần như chật vật chạy trốn.
Lâm Vãn Khanh sợ xảy ra chuyện lớn gì, không kịp buông chén canh ở trong tay ra, cũng đuổi theo cùng.
Nhưng thứ nàng nhìn thấy lại là cảnh tượng Tô đại nhân sắc mặt như núi băng luôn không đổi, vô cùng lo lắng ra khỏi phòng sách là vì…
Đi tới phòng tắm để tắm rửa?!
“Ào ——” một tiếng.
Mức độ vang dội của tiếng nước kia nghe giống như người nào đó trực tiếp giội cả một thùng vào trên đầu mình…
Lâm Vãn Khanh sửng sốt.
Bên kia, tiểu thị nữ vẫn luôn chờ ở bên ngoài cũng mang vẻ mặt khó hiểu, vô cùng cẩn thận đi tới hỏi, sợ vì chén canh kia mà chọc Tô đại nhân không vui.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ tới, nàng vừa rồi là đi khuyên Tô Mạch Ức. Kết quả bị hắn dùng lời kích động một câu, thế mà lại uống cạn sạch chén canh kia thật.
Nàng nhìn tiểu thị nữ, nhất thời không biết nói gì cho tốt. Chỉ có thể cười xấu hổ với nàng ta, cầm cái chén không và hộp đựng thức ăn ở trong tay đưa tới, sau đó chạy trốn.
Thời gian gần tối, tiểu thị nữ cầm hộp đựng thức ăn, vui vẻ quay về Thừa Hoan điện phục mệnh.
Vệ Thù nhìn thấy cái chén trống không cũng lập tức kinh ngạc.
Bởi vì Thái hậu có nói qua, Tô Mạch Ức là người ngoài lạnh trong nóng. Lúc đầu sẽ vấp phải trắc trở, nhưng điểm mấu chốt là phải kiên trì chạm vào, chạm tới điểm thương tiếc của hắn.
Vậy nên lần đầu tiên tiếp xúc này, Vệ Thù hoàn toàn không ôm hy vọng nào.
Nhưng hiện tại lại nhận được một kết quả ngoài ý muốn.
“Canh này… ngươi xác định Tô đại nhân đã nhận lấy sao?” Vệ Thù hỏi, trên mặt còn mang theo vẻ mặt mờ mịt.
Tiểu thị nữ gật đầu như băm tỏi: “Vốn dĩ lúc đầu Tô đại nhân không nhận, nhưng bên cạnh ngài ấy có một lục sự rất tốt tính, giúp nô tỳ mang chén canh này vào.”
“Lục sự?” Vệ Thù ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra nghi ngờ: “Tên là gì?”
“Không biết tên là gì, nhưng nô tỳ nghe thấy mọi người đều gọi hắn là Lâm lục sự.”
“Lâm lục sự…” Vệ Thù vô thức ngập ngừng mấy chữ này, đột nhiên sáng tỏ.
Ngay cả lời Thái hậu nói mà Tô Mạch Ức vẫn không lay động, nhưng Lâm lục sự này lại có thể khuyên được.
Nếu nói như vậy, nhất định hắn ta rất được Tô Mạch Ức tin tưởng.
Tô Mạch Ức không thích tiền, không thích quyền, không thích sắc, nhưng không có nghĩa là người bên cạnh hắn cũng không thích.
Nói không chừng, nàng ta có thể lung lạc được người này, từ nay về sau nếu muốn đến gần Tô Mạch Ức có lẽ sẽ dễ dàng hơn chút.
Trên mặt Vệ Thù nở ra một nụ cười tươi tắn.
Xem ra phải sai người đến Lại bộ điều tra Lâm lục sự này một chút rồi. Nếu là loại người dễ dàng vâng lời thì trước tiên cứ tiếp xúc một chút, ngược lại cũng không tệ.
Chương 20: Mộng xuân
Bình Khang phường xa hoa trụy lạc, đầy tiếng chó ngựa, từ trước đến nay đều không phải nơi Tô Mạch Ức thích đi.
Vậy nên khi hắn đứng ở lối vào Nam Khúc ở Bình Khang khương được nửa canh giờ, hắn vẫn sững sờ không nhấc thêm một bước nào.
Chuyện xảy ra vào lúc sáng kia đã chấn động tới hắn quá lớn, lớn đến mức khiến cho người luôn bình tĩnh như hắn cũng khó mà tưởng tượng ra được. Vì vậy hôm nay khi làm hết công việc, hắn đã đẩy Diệp Thanh đi rồi một mình đi tới nơi mua vui này.
Nếu đã là nơi mua vui thì chắc chắn sẽ có rất nhiều thể loại. Nơi này ngoại trừ có hoa nương bán nghệ bán thân, tất nhiên còn có rất nhiều loại hình tiểu quan.
Trong phòng ngập tràn mùi vị trong trẻo, khí nóng bốc lên từ nước trà dày đặc ở trên bàn. Đối diện chén trà nhỏ ấm nóng kia là bốn chén sứ đã được xếp thành một hàng thật ngay ngắn.
Đằng sau, có tám con mắt đang nhìn vào nhau, là của bốn vị tiểu quan đứng đầu bảng đang mang theo vẻ mặt mờ mịt.
Họ ở Bình Khang phường lâu như thế, có lẽ đây là lần đầu tiên gặp được một vị khách tốt như vậy.
Đến dạo thanh lâu, không nghe nhạc khúc, không uống rượu, không sờ mỹ nhân, không qua đêm, mà chỉ…
Kêu bọn họ uống canh vải ướp lạnh…
Uống một chén cho mười lượng bạc.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, tuy không hiểu nổi sở thích đặc biệt có chút mờ ám của vị lang quân áo mũ chỉnh tề, phong thái tuấn lãng này. Nhưng vì mười lượng bạc, bọn họ vẫn lần lượt bưng chén lên, vùi đầu tỉ mỉ bắt đầu uống.
Tuy vậy Tô đại nhân ngồi đối diện, toàn bộ quá trình đều không thay đổi sắc mặt lại càng thêm nghi ngờ.
Không đúng.
Không có cảm giác.
Cho dù những nam nhân này đều dùng hết sức để làm điệu làm bộ trước mặt hắn, ăn quả vải trong tay như ăn hoa, nhưng hắn vẫn không tìm lại được cảm xúc kích động khi nhìn vào Lâm Vãn Khanh lúc sáng.
Lý trí hoàn toàn bị quét sạch, kích động đến mức cả thân thể và tư tưởng cũng không khống chế được nữa.
“Đủ rồi!”
Tô Mạch Ức lạnh giọng hô bảo dừng lại trước mặt các tiểu quan, ném bốn mươi lượng bạc rồi nghênh ngang rời đi.
*
Buổi sáng tiếp theo, Tô Mạch Ức quy định mỗi tháng một lần, thống nhất làm ngày sắp xếp lại vụ án.
Những vụ án khó khăn hay chưa đủ chứng cứ không thể giải quyết được, còn đọng lại trên tay, vào ngày này chủ sự phụ trách sẽ thống nhất báo cáo lại cho Tô Mạch Ức rồi hắn mới cân nhắc quyết định nên bỏ hay giữ lại những vụ án này.
Lâm Vãn Khanh bị kẹp giữa Đại Lý Tự Chính và các Đại Lý Tự Thừa, đột ngột cảm thấy có chút xấu hổ.
Dựa theo phẩm cấp, nàng sẽ là người cuối cùng bước vào.
Trong thư phòng ngập tràn mùi đàn hương nhẹ nhàng, Tô đại nhân mặc một thân áo bào tím ngồi nghiêm chỉnh. Hắn trầm mặc đọc tài liệu ghi chép về án gian sát ở trong tay, mày kiếm anh tuấn thỉnh thoảng nhíu lại.
Hắn nghe thấy bước chân của Lâm Vãn Khanh, vai và lưng đang thẳng tắp lúc đầu bỗng nhiên sụp xuống, ngược lại còn vùi đầu vào, giống như cố ý không quan tâm đến nàng.
Lâm Vãn Khanh biết tính chó của người này tám phần lại tái phát rồi, nên nàng bĩu môi, ngoan ngoãn đi qua một bên ngồi xuống, chỉ chờ câu hỏi của Tô đại nhân.
Giữa hai người nhất thời không nói câu gì, chỉ còn lại cơn gió mát mẻ và làn khói trầm lặng.
“Lâm lục sự đến Đại Lý Tự đã được bao lâu rồi?” Người sau thư án hỏi, giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng, không lẫn chút cảm xúc nào.
Lâm Vãn Khanh biết, mỗi khi người này đường hoàng ra dáng gọi mình là “Lâm lục sự” thì cũng là lúc hắn chuẩn bị gây khó dễ, nàng đành phải nhỏ giọng trả lời: “Nửa… nửa tháng…”
Người đối diện cười nhạo một tiếng, gấp lại quyển sổ ghi chép trong tay, nheo mắt cúi xuống nhìn nàng nói: “Sao ta lại nhớ rõ ràng Lâm lục sự đến vào cuối tháng tư, hiện tại đã qua nửa tháng năm rồi mà nhỉ.”
“À…” Lâm Vãn Khanh đáp lời: “Vậy thì là, hơn nửa tháng…”
Tô Mạch Ức nghe vậy, buông quyển ghi chép trên tay xuống, ngón tay với những khớp xương rõ ràng khẽ gõ hai nhịp trên đó, tiếp tục hỏi: “Án gian sát do Lâm lục sự phụ trách đã có tiến triển gì chưa?”
Biết ngay hắn sẽ nhắc tới chuyện này mà!
Trong nháy mắt Lâm Vãn Khanh đã cảm giác nhức hết cả đầu.
Từ hơn nửa tháng trước tới giờ, nàng ở Đại Lý Tự trước sau trải qua chuyện thích khách, đông cung ở Tống phủ, tiếp theo lại là chuyện trải qua đêm mưa to cùng Tô Mạch Ức, thời gian sử dụng để tra án trước mắt ít lại càng thêm ít.
Nàng lại không vào được phòng tông án, nếu muốn tìm đọc mấy bản ghi chép, nàng phải trải qua sự cho phép của Tô Mạch Ức.
Huống hồ gì cẩu quan này hai ba ngày nay đều không chịu gặp người!
Hiện tại hắn còn mặt mũi để chất vấn nàng sao?!
Lâm Vãn Khanh tức giận đến ù tai, hít sâu hai lần mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, dùng giọng nói dịu dàng nói: “Vụ án này ban đầu là ở Kinh Triệu Phủ, nhưng chưa đủ chứng cứ, hơn nữa phá án cũng khó khăn trùng trùng điệp điệp, lại chỉ có một tổ phụ trách…”
Nàng lén lút nhìn thoáng qua Tô Mạch Ức, thấy sắc mặt hắn cũng không tính là quá khó coi, tiếp tục bổ sung: “Không bằng đại nhân phái thêm chút nhân lực cho ty chức?”
Tô Mạch Ức cười lạnh: “Còn muốn thêm người?”
Lâm Vãn Khanh gật đầu nói: “Cũng không cần nhiều, chỉ một người là được, điều Lương Vị Bình của Kinh Triệu Phủ qua…”
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt của người trước mắt, dùng mắt trần cũng có thể thấy được đã sa sầm xuống.
Lâm Vãn Khanh thức thời ngậm miệng lại, thầm nghĩ tính tình của cẩu quan này đúng thật là ngày càng kỳ quái.
Nhưng hiện tại vị Tô đại nhân bị gọi là cẩu quan này, trong lòng ngập tràn ba chữ “Lương Vị Bình”.
Hắn vô thức nắm chặt tay, quyển sổ ghi chép dưới lòng bàn tay hắn đã bị bóp thành một đống giấy vụn.
“Á! Ngươi làm gì vậy!!”
Mắt thấy tâm huyết của mình bị chà đạp, Lâm Vãn Khanh gấp đến độ trực tiếp nhảy dựng từ trên ghế xuống, hai bước vọt tới trước mặt Tô Mạch Ức, cách nhau một cái thư án muốn lấy đi đồ vật trong tay hắn.
Tô Mạch Ức đương nhiên không cho, thấy Lâm Vãn Khanh quý trọng quyển sổ này như vậy, trong lòng bỗng nhiên nổi lên chút ý nghĩ trả thù.
Hắn kéo quyển sổ ra đứng dậy nói: “Nếu tra không ra, vậy Lâm lục sự đừng quản tới vụ án này nữa.”
Nói xong giơ tay ném nó đi.
Lâm Vãn Khanh nghiến răng nghiến lợi bổ nhào tới, nhảy mạnh lên một cái. Tay nàng bắt được Tô Mạch Ức.
Bàn tay mềm mại, đầu ngón tay hơi lạnh, vừa mới đụng vào, giống như cái chốt mở ra sự kích động gì đó.
Hắn có hơi ngẩn người.
Tiếp theo là sợi tóc mềm mại đảo qua cằm, sượt qua gò má, chui vào giữa tai…
Trong lồng ngực cơn tức giận thoáng chốc đã ấm lên, biến thành dòng suối nóng ẩm ướt, chảy khắp toàn thân.
Dưới chân Tô Mạch Ức lảo đảo từng bước, nhưng trên tay vẫn cầm quyển sổ kia không buông. Thình lình bị Lâm Vãn Khanh dồn hết trọng lượng vào, kéo về phía trước!
“Cọt kẹt —— ”
Trên thư án phát ra tiếng két chói tai, để lại một vết mờ mờ trên mặt đất.
Khi tất cả bình thường trở lại, Tô Mạch Ức mới phát hiện tay hắn đã nhanh tay lẹ mắt chống vào thư án, tay còn lại của hắn thì đang đỡ lấy eo Lâm Vãn Khanh.
Cả người nàng đều bị hắn ấn chặt vào trong lòng, trong tay còn đang túm quyển sổ đã bị hắn làm cho nhăn nhúm.
Mùi mồ hôi trên lưng trần trộn lẫn với mùi hương từ cơ thể của nữ tử.
Đầu hạ mưa to, cỏ xanh cũng phải thở gấp.
Một sợi dây trong đầu ầm ầm đứt đi.
Hơi thở của nàng ở bên tai hắn, nàng cách hắn gần đến vậy.
Một ý nghĩ hoang đường không giam được con chim ri trắng trong đầu, nó đã sổ lồng chạy tán loạn.
Hô hấp bị trì tuệ trong chớp mắt.
“Đại nhân.”
Ngoài thư phòng vang lên giọng nói của Diệp Thanh, Tô Mạch Ức cuống quít buông tay, có tật giật mình đẩy Lâm Vãn Khanh ra thật xa.
Diệp Thanh cầm thiếp mời trong tay, không chú ý tới Lâm Vãn Khanh ngồi ở một bên. Hắn ta đưa thiệp mời cho Tô Mạch Ức, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ.
“Hoàng thượng… Hoàng thượng thương cảm đại nhân phá án vất vả nên đặc biệt mời các vị trợ thủ đắc lực cho đại nhân ở trong Đại Lý Tự tham gia đi thuyền ở hồ Thái Dịch.”
Mày kiếm của Tô Mạch Ức nhăn lại, biểu tình nghiêm nghị: “Chuyện này cũng do Hoàng tổ mẫu náo loạn làm ra?”
Hắn nói đúng là Hoàng tổ mẫu, không phải là Hoàng hậu. Bởi vì Tô Mạch Ức biết, Vĩnh Huy đế sẽ không buồn chán đến nỗi lôi kéo cả một đám phán quan và nha dịch tới hồ ngắm hoa, vừa không thể ngâm thơ giúp vui, lại càng không thể thảo luận về đạo trị quốc.
Cũng không thể nào muốn xem bọn họ trình bày hiện trường án mạng được.
Chính vì vậy ngoại trừ Thái hậu ở một bên châm ngòi thổi gió, cũng không có người nào có thể mời một tấm thiệp kỳ quái như này.
Diệp Thanh không lên tiếng, đưa đồ trong tay đến trước mặt Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức lười xem, xoay người ngồi xuống, lại bắt đầu vội vàng làm chuyện của mình.
“Đại nhân…” Diệp Thanh hắng giọng gọi hắn.
Tô Mạch Ức không ngẩng đầu: “Cứ nói người trong Đại Lý Tự đều không rảnh.”
“Nhưng Hoàng thượng đã cho nghỉ một ngày.”
Tô Mạch Ức nghẹn lời, nhìn về phía Lâm Vãn Khanh ở một bên nói: “Bản quan phải đi tra án với hắn.”
“Nhưng hoàng thượng cũng mời Lâm lục sự.”
Tô Mạch Ức ngẩng đầu: “Lâm lục sự ở Lại bộ cũng không thuộc biên chế của Đại Lý Tự, sao có thể mời được hắn?”
Diệp Thanh không lên tiếng, im lặng mở tấm thiệp trong tay ra, chỉ vào tên của Lâm Vãn Khanh.
“…” Tô Mạch Ức đỡ thái dương, không cam lòng nói: “Ngày đó bản quan đúng lúc phải dẫn Ti Ngục đi gặp thú y.”
Diệp Thanh yếu ớt ấp úng, chỉ vào một cái tên cuối cùng trên tấm thiệp: “Ti, Ti Ngục cũng…”
Tô Mạch Ức: “. . .”
*
Bởi vì ban ngày có tiếp xúc thân thể nên ban đêm Tô Mạch Ức đã mơ một giấc mộng.
Trong mơ hắn thô bạo nắm lấy chân của một nữ tử đặt trên cánh tay của mình rồi đè nàng vào giá sách ở phòng hồ sơ.
Trước mắt hắn là ngọn núi tuyết trắng nõn nà. Hai bầu ngực no đủ, đàn hồi, tròn lẳng lắc lư theo động tác dập dìu hắn, giống như dưới ánh trăng và bầu trời sao có một hồ nước bị gió thổi tới dập dờn.
Thiếu đi âm thanh ồn ào của mưa gió, hắn chỉ nghe rõ cái ngâm khẽ của nàng. Mềm mại êm ái, ẩm ướt tới nỗi chảy ra nước, như mèo con xù lông đang cong móng vuốt trong lòng hắn.
Một Tô Mạch Ức luôn biết tự giữ mình, cảm giác đã không còn kiểm soát được nữa.
Một cơn khát khô nóng tràn lan trong bụng và miệng, thúc giục hắn cúi người ngậm chặt quả hồng nhỏ ở trước mặt, răng môi cứ trằn trọc lưu luyến mãi.
Xúc cảm ở đầu lưỡi rất rõ ràng.
Làn da trên hạt nhũ vô cùng non nớt, chỉ có một tầng da mỏng, tựa như chỉ dùng lực một chút cũng sẽ bị mút đến rách, giống như hoa anh đào đỏ chín mọng vào tháng tư.
Trên đỉnh cao nhất chính là cái lỗ nhỏ kia, là cội nguồn của hoa đào.
Lúc dùng đầu lưỡi đi vào khuấy động bên trong giống như có thể lấy ra những giọt nước trong veo.
Một tia hổ thẹn bò qua trong đầu hắn, nhưng rất nhanh đã bị nơi trướng đau ở dưới thân gạt đi. Lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, thanh lãnh kiềm chế gì nữa, đối với một nam nhân đã vùi mình vào tình dục thì tất cả đều sớm bị vứt ra sau đầu cả thôi.
Hắn lập tức tăng nhanh động tác dưới thân, độ cong càng thêm lỗ mãng.
“Ưm…”
Nữ tử trong lòng nhíu mi thở gấp, dưới sự giam cầm mạnh mẽ của hắn, nàng dường như giống một con thú nhỏ bị dọa sợ, cúi đầu nức nở.
Giọng nói khó nhịn trằn trọc mãi trong cổ họng, dâng đến trong mũi, mang theo tiếng khóc lờ mờ.
Có lẽ do khao khát bị kìm nén đã lâu, tiếng khóc lóc khó nhịn được của nữ nhân lọt vào trong tai hắn, hóa thành xuân dược có hiệu quả mãnh liệt nhất. Hắn càng ôm chặt nàng hơn nhưng chuyển động dưới thân vẫn không có chút nào chậm lại.
Tô Mạch Ức biết, nàng không giống với những người khác.
Hắn khát khao nàng, không phải là phần lý trí, mà giống với phần bản năng hơn.
“Đại… đại nhân…”
Hô hấp của Tô Mạch Ức bị kìm hãm, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử trong lòng mình.
Nàng đúng lúc cúi đầu, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng Tô Mạch Ức bỗng nhiên kinh ngạc!
Bởi vì gương mặt đó không phải là của bất cứ nữ nhân nào hắn biết, mà là của Lâm Vãn Khanh.
Khóe mắt nàng ửng hồng, trong mắt ngập đầu nước, lông mày nhíu lại, nhưng lại đáng thương không biết làm thế nào nhìn về phía hắn. Bộ dạng ngại ngùng của tiểu nữ nhi như vậy, vào trong mắt hắn tất nhiên đã biến thành quyến rũ ngập tràn.
Dù không thể tin được khi hắn nhìn thấy gương mặt của Lâm Vãn Khanh, nhưng Tô Mạch Ức vẫn không tỉnh dậy.
Hắn ôm lấy cánh tay nàng rồi đột nhiên dùng sức, đè người trong ngực kề sát vào lồng ngực trần trụi của mình, bàn tay ấm nóng âm thầm giữ lực, mở cái động non nớt giữa hai chân nàng ra thêm một chút.
Tô Mạch Ức cứ như vậy ôm lấy Lâm Vãn Khanh, làm từ đầu đến cuối.
Mãi cho tới khi một khoái cảm vui sướng quen thuộc ép từ xương cụt tới thẳng huyệt Thái Dương, trong lúc thở dốc nặng nề hắn tự mình bắn hết ra ngoài.
Trong đầu trống rỗng, Tô Mạch Ức từ từ tỉnh lại.
Giữa hai chân đã có một vết ẩm ướt.
Hắn vén chăn ngồi dậy, trong nháy mắt đã mất hồn lạc phách.
Hắn biết mình đang nằm mơ, cũng biết người trong mơ kia là Lâm Vãn Khanh.
Nhưng hắn vẫn không dừng lại.