Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Dương Phàm biết bây giờ mình có vấn đề, từ sau cái lần Nick nổi giận kia, cô đột nhiên trở nên trầm lặng.
Lúc đầu, cô để mặc cho mình nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nhưng hơn mười ngày sau, lúc nào Nick rời đi cô đều chui vào hang đá, chỉ khi nhìn thấy hắn trở về mới đi ra ngoài. Cô biết mình đã thay đổi.
Trước kia dường như ngày nào cô cũng bắt buộc chính mình kiếm việc để làm, không ngừng suy nghĩ, một giây cũng không thể dừng lại, điều này làm cho cô cảm thấy trong lòng mình có hi vọng. Nhưng bây giờ thì khác, cô giống như bất cần đối với tất cả mọi chuyện, thậm chí còn muốn buông tha sinh mạng, để bản thân cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, lúc nào chết thì chết, chuyện gì cũng không muốn quan tâm. Thỉnh thoảng ý nghĩ này nổi lên, khi đó cô sẽ có cảm giác muốn trả thù, sau đó, mặc cho ý nghĩ này càng ngày càng thường xuyên chiếm cứ đầu óc của cô.
Cô biết mình không thể tiếp tục như vậy nữa, cho nên mặc dù vẫn không chịu suy nghĩ tiếp vấn đề chuẩn bị thức ăn để qua được mùa đông, nhưng cô vẫn bắt buộc mình không thể ở lại trong hang đá mờ tối, phải ra ngoài ngồi phơi nắng dưới ánh mặt trời. Mặc dù ra ngoài cũng chỉ ngồi không nhúc nhích trên đống cỏ gần hang đá cũng được.
Cô không giống trước kia chủ động đi thân cận Nick, cô phát giác bản thân còn muốn chọc giận hắn, có một loại ý tưởng điên cuồng: tao chính là muốn xem, xem thử mày còn có thể làm gì tao, cho dù tao có chết cũng không sợ.
Cho nên cô cắn chặt răng, đóng chặt miệng trước mặt Nick, tuyệt đối không để mình vì nhất thời xúc động mà làm ra chuyện gì không thể giải quyết.
Sau đó cô sẽ ngồi xuống bên cạnh Nick, cho dù đáy lòng sợ đến mức toàn thân phát run cũng muốn đến gần hắn.
Bởi vì cô không thể trở mặt với Nick, cô phải giữ vững mối quan hệ hữu nghị với Nick. Nhưng nếu bây giờ cô không thể giống như trước đây chủ động đi lấy lòng hắn, vậy chỉ có thể dùng phương thức này để biểu hiện ý muốn thân cận.
Nick hẳn là phát hiện ra sự khác thường của cô, hắn vẫn như cũ dùng cái đuôi khóa chặt cô lại lúc cô tới gần, mỗi ngày vẫn đút thịt cho cô ăn, xem ra hắn cũng có chút để ý đến chuyện cô đột nhiên mất đi tinh thần.
Có một ngày, hắn vào rừng săn thú về mang theo mấy quả trứng phía trên có hoa văn màu xám tro. Những quả trứng kia có lẻ nhỏ hơn trứng gà một chút, không biết là của loài động vật nào. Hắn đưa cho cô, cô liền cầm vào trong tay nhìn, cô không biết hắn muốn làm gì, mà cô cũng không ăn trứng sống.
Nick nhìn cô bất động, không biết có phải là vì nghĩ cô không ăn trứng hay không. Hắn lấy trứng, dùng một cái lá to bọc lại, gõ nhẹ xuống đất hai cái, sau đó thả xuống tảng đá gần đống lửa. Một lát sau, hắn lấy lá cây về mở ra, bên trong trứng đã chín, vỏ đã bể, lòng trắng và lòng đỏ phân tán trên lá, bốc hơi nóng.
Nick đưa lá cây cho cô, lấy lòng trắng cùng lòng đỏ trứng bên trong đút tới bên miệng cô, ý bảo cô ăn.
So với thịt chuột đất thô tháo thì trứng đúng là vừa mềm lại vừa dễ nhai. Dương Phàm ăn những thứ này, nhìn hắn có vẻ rất hài lòng, sờ sờ lưng của cô.
Cô đoán đây là vì tinh thần của cô không tốt, hắn mới tìm trứng đút cho cô. Có lẽ hắn cho là cô ngã bệnh, trứng so với thịt mềm hơn, thích hợp hơn để người bệnh như cô ăn.
Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày hắn đều mang một ổ trứng về, lớn nhỏ không đều, xem ra cũng không cùng một loại. Trừ loại có hoa văn màu xám tro, còn có một loại trứng nhỏ hơn vỏ màu xám đậm, một loại lớn giống như nắm tay màu trắng. Có lúc 7, 8 quả, có lúc 4, 5 quả, có lần hắn còn dùng một cái lá bọc về tới 40, 50 quả trứng! Không biết là đã đào rỗng sào huyệt của loài động vật nào. Lần đó, trứng mang về cô phải ăn nửa tháng mới xong. Cô sợ ăn chậm thì trứng lại nở ra Tiểu Quái Vật gì gì đó dọa người hơn.
Những loại trứng này không có cái nào ngoại lệ, đều là lấy dưới đất. Nhìn ngoại hình của Nick, cô nghĩ có lẽ hắn sẽ không leo cây, những quả trứng này đều là của bò sát, không có trứng chim. Cây trong khu rừng kia tất cả đều vừa cao vừa thẳng, dường như tất cả nhánh cây đều ở trên đỉnh, nếu như có chim xây tổ, vậy thì nhất định cũng ở trên đỉnh cây, dựa vào Nick thì chắc là leo không nổi.
Dương Phàm phát hiện mình có dấu hiệu khôi phục rồi. Cô lại bắt đầu suy nghĩ về hình thái sinh vật nơi này, thu tập tư liệu về Nick. Đây là một điềm tốt, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô biết mình vẫn có chút vấn đề, bởi vì lần trước hắn mang về quá nhiều trứng thì cô thế mà lại to gan lại dùng nước luộc lần đầu tiên.
Mặc dù sau đó cô thuyết phục chính mình rằng đây chỉ là nghiệm chứng xem phán đoán của cô về phản ứng của Nick có chính xác hay không. Nhưng lúc đó thật sự cô có kích động muốn tìm chết.
Nick không tức giận, chuyện này chứng minh một điều rằng hắn đúng là không có nhiều hứng thú với những thứ không phải là thức ăn của hắn.
Dương Phàm nấu một chút trứng, cảm thấy vị của bọn chúng không quá giống trứng gà, nói không ra là vị gì, có lẽ là cứng hơn một chút. Sau này, những quả trứng kia đều là cô tự tay nấu ăn, không có bọc trong lá giống Nick đập bể vỏ rồi bỏ vào bên đống lửa chờ chín rồi mới ăn nữa.
Không biết là Nick cho rằng cô đang chơi hay là cho rằng đây là thói quen cô ăn thức ăn, hắn đem về rất nhiều thứ kỳ quái để cho cô nấu chơi.
Mặc dù cô không nấu qua thịt chuột đất nữa, nhưng có một lần hắn đang nướng thịt thì giữ lại một khối, sau đó đẩy cô đi lấy quả nồi cùng nước suối. Mất một lúc sau cô mới hiểu là hắn đem khối thịt kia cho cô nấu. Cô cự tuyệt, bởi vì có nấu cô cũng nhai không được thịt chuột đất.
Có thể là vì tinh thần của cô còn chưa tốt lắm nên Nick lại đưa cô vào rừng. Hắn sẽ để cô ở một bên, còn hắn cách cô không xa.
Cô biết chuột đất chẳng những sinh sống ở bên sườn núi gần chỗ bọn họ ở, trong rừng rậm cũng có. Lông chuột đất sống trong rừng có vẻ đen hơn một chút, không biết có phải là cảm giác của cô hay không.
Thỉnh thoảng bọn họ cũng ăn chút động vật khác, nhưng rõ ràng Nick thích nhất là chuột đất, hơn nữa sức sinh sản của bọn chúng thật sự rất mạnh, thịt nhiều lại dễ bắt, có rất ít khi không bắt được bọn chúng. Có lúc hắn cũng bắt một vài thứ khác, nhưng Dương Phàm rất ít thấy hắn mang về, đi theo hắn vào rừng cô mới biết, thì ra là hắn bắt được đều trực tiếp ăn luôn.
Cô vẫn cho rằng hắn ăn đồ chín, điều này cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Rốt cuộc là từ đâu hắn học được cách sử dụng lửa xử lý thức ăn? Lại còn biết trước khi nướng phải lột da nữa. Thì ra là vì vậy, cô vẫn cảm thấy Nick nghiêng về phần người hơn chứ không phải động vật, nhưng khi nhìn hắn vài hớp liền nuốt hết con vật nhỏ mới bắt được không biết là loại gì, cô vừa sợ tới mức vội vàng quay đầu qua chỗ khác, vừa tự nói với mình một lần nữa, hắn không phải là người.
Bây giờ cô chỉ có thể cho rằng đó là vì thịt chuột đất quá thô, ăn sống nhai không dễ, cho nên hắn nướng chín sau đó mới ăn. Về phần lột da, vậy cũng có thể là do da chuột đất quá dai, cô rất rõ, da nó vô cùng co dãn. Về phần hắn từ đâu học được cách đốt lửa nướng chín thức ăn, cô tạm thời không tìm được nguyên nhân giải thích.
Lúc Nick săn thú, cô có thể cầm một nhánh cây hay cục đá để đào đất. Cô muốn tìm một ít rể cây có thể ăn. Dù sao đầu tiên cô có thể cho Nick thử một chút, nếu như độc chết hắn. . . . . .
Đó cũng không phải là một chuyện xấu.
Một mặt cô rất sợ ý nghĩ này của mình, một mặt khác lại nhịn không được càng thêm cố gắng đào rễ cỏ rễ cây. Cô tự nói với mình đây là tìm thức ăn, nhưng lại không nhịn được nghĩ nếu như Nick chết rồi, làm sao cô có thể tồn tại ở nơi này được nữa.
Đầu tiên, cô không bắt được chuột đất, bọn chúng chạy trốn nhanh lại biết đào hang. Mặc dù thoạt nhìn Nick bắt bọn chúng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cô đã từng tận mắt nhìn thấy một đám chuột đất con chui nhanh vào trong đất, đơn giản giống như đang chui vào trong một khối đậu hũ. Mà cô ngay cả phản ứng cũng không phản ứng kịp.
Như vậy, cô liền mất đi thức ăn chủ yếu nhất.
Về phần cá tôm cùng quả dại, những thứ này không thể làm cơm ăn, hơn nữa trừ những quả dại mà Nick mang về cho cô, những thứ khác cô đều không biết.
Còn có những quả trứng kia, cô chỉ đoán là Nick đào ra từ sào huyệt của loài động vật nào đó, nhưng cô lại không biết đó là sào huyệt của loài động vật nào, còn có, bọn chúng xây hang ở nơi nào, bọn chúng có nguy hiểm hay không.
Còn có, mùa đông có thể sẽ tới, đến mùa đông, cô có thể đi đâu tìm thức ăn? Làm sao để sống qua mùa đông?
Nghĩ tới nghĩ lui, nếu như Nick chết rồi, có thể không được bao lâu cô cũng sẽ chết. Nhưng chết không đáng sợ như vậy, có đúng không? Nếu cô không về được nhà, sống ở nơi này, còn không bằng chết sớm một chút. . . . . .
Ý niệm này xuất hiện trong lòng cô liền vội vàng dừng lại, đè ép xuống. Cô tự nói với mình nên tích cực hơn một chút, sống còn tốt hơn so với chết.
Sau đó cô đem toàn bộ rễ cây rễ cỏ mình tìm được mang về. Mỗi một loại đều rửa sạch bên khe suối, mang về cạo vỏ nấu. Cô để lại một ít xương động vật, dùng xương hàm bén nhọn mài mỏng trên tảng đá dùng làm dao. Cô không biết dao này có thể làm gì, nhưng cô thử qua, dao này đâm không được bộ lông của Nick.
Hắn có lẽ cho là cô đang đùa, lúc cô dùng dao đâm vào lòng bàn tay của hắn, hắn không có phản kháng gì. Cô vốn cảm thấy cổ hắn ít lông, mỏng hơn một chút, nhưng muốn hại hắn, hắn sẽ không để cho cô đụng vào. Cô cho rằng lòng bàn tay cũng không khác là mấy, bởi vì lông trong lòng bàn tay hắn cũng trắng, mặc dù lớn hơn lông trên cổ một chút.
Nhưng có đâm gãy dao thì bộ lông trong lòng bàn tay hắn cũng không rách. Hắn cũng không có phản ứng, vẫn nằm ở đó phơi nắng, giống như chẳng có chút hứng thú nào với chuyện cô làm.
Rễ cỏ rễ cây mang về tách ra nấu, có thể Nick thật sự cho rằng đây là thói quen cuộc sống của cô. Thậm chí hắn còn đặc biệt kéo một hòn đá làm một chỗ riêng cho cô làm bếp, còn nhặt củi về cho cô, tất cả đều đã gãy thành đoạn ngắn, ngay cả những cành cây có gai cũng bị hắn dùng lông trong lòng bàn tay chà xát qua lại mấy lần, lấy hết toàn bộ.
Nấu rễ cỏ cùng rễ cây xong, cô lại không có cách nào cho vào miệng Nick. Cô không biết đây là vì cô không xuống tay được, hay là vì cô vẫn một mực tự nói với mình, thật ra hắn vô tội, hắn căn bản không biết hắn đang làm gì, nhìn phản ứng của hắn, hắn đã hết sức yêu mến cô.
Cuối cùng cô dứt khoát ăn hết những thứ kia. Cô nếm những những món canh nấu với mấy loại rễ cây kia. Nếm xong rồi, có loại đắng, có loại làm cô đau bụng, có loại làm cả người cô tê dại, có loại làm cô hoa mắt từng trận, trước mắt đều biến thành màu đen, chợt sáng chợt tối. Lần đó cô cho rằng mình chết chắc rồi, còn tìm một chỗ sạch sẽ trên sườn núi nằm xuống, tay đặt lên bụng, nghĩ rằng nếu chết rồi, nói không chừng có thể về được nhà. Dù sao tâm tình cũng hết sức bình tĩnh, nhưng chờ đến khi Nick trở lại bế cô đi ăn cơm thì cô mới từ từ khỏe lại.
Khỏe rồi, cô lập tức đem tất cả rễ cây ném đi. Cô không thể giữ lại mấy loại này, cô không muốn một ngày nào đó cô thật sự độc chết chính mình.
Cô để Nick bắt cho cô một con chuột đất nhỏ, nấu xong rễ cây sẽ đút cho nó trước, đợi nó không sao cô mới nếm.
Sau đó cô phát hiện có một loại rễ cây màu tím có tác dụng gây hưng phấn. Con chuột đất nhỏ ăn rồi liền khàn giọng kêu hơn nửa ngày, gọi tới không ít chuột đất trưởng thành. Ngày đó Nick không đi săn, ở gần gần đã bắt được một con lớn.
Sau đó cô lại cảm thấy con chuột đất nhỏ kia quá đáng thương, thả nó ra.
Cô đào tất cả rễ cỏ rễ cây ở những nơi Nick mang cô đi, có thể mang về đều mang về nấu. Có thể hắn cho rằng cô thích những thứ chôn trong đất, kết quả lại tìm về cho cô không ít. Hắn đào đất so với cô còn sâu hơn nhiều, kết quả mang về cho cô một loại có thể ăn được.
Cô tìm được một loại cây chôn sâu trong lòng đất, bộ rễ rất dài, ngay cả Nick cũng không đào được gốc cây. Rễ của nó liên miên không dứt, đâm thật sâu vào lòng đất, trên rễ có một ít phần gồ ghề to ra, hình dáng bất quy tắc, có chỗ to như quả dại bí đao Nick tìm về cho cô, có chỗ lớn như chuột đất, chừng một hai trăm ký.
Nick moi ra cho cô một đống, xem ra đều là một rễ, tất cả đều có màu nâu sẫm nối với một cái rễ nhỏ, lớn nhỏ chồng chất sau hang đá.
Cô dùng dao xương cắt thành khúc nhỏ, cầm về nấu, nấu xong phát hiện loại rễ này mềm ra, canh cũng càng nấu càng đặc lại, giống như nấu nó nó sẽ tan vào trong canh.
Cô nếm thử một miếng, không có bất cứ vấn đề gì. Kết quả ban đêm Nick phát hiện mấy thứ kia đặt bên ngoài hang đá bị hai con chuột đất ăn trộm.
Xem ra, đây là thức ăn chuột đất thích.
Nick bắt hai con chuột đất này, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, cái đuôi to của hắn cũng nhếch tới nhẹ nhàng lắc lắc.
Dương Phàm xác định loại cây này không độc, cô lại cảm thấy vị của nó rất giống loại thức ăn có tinh bột. Cô bắt đầu thử đem nó trở thành món ăn chính. Dù sao thịt chuột đất cô thật sự ăn không quen, mỗi lần đều phải nhờ Nick nhai nhỏ đút cho cô.
Nick cũng rất thích loại cây này có thể dẫn dụ chuột đất tới, khi đặt gần hang đá không dẫn chuột đất đến nữa, hắn sẽ bắt đầu đem nó đặt ở những nơi khác để dụ chuột đất. Luôn có chuột đất bị lừa, hắn săn bắt nhanh chóng hơn. Hắn đào rất nhiều, cũng đem phần lớn nhất để lại cho Dương Phàm. Hắn không ngăn cô ăn cái này, dù cô bắt đầu cự tuyệt ăn thịt chuột đất, nhưng hắn vẫn sẽ đem phần thịt non nhất, béo nhất để lại cho cô.
Dương Phàm gọi loại cây này là khoai tây. Cô cảm thấy thứ quen thuộc càng ngày càng nhiều, như vậy có nghĩa là thật ra cô không cách thế giới của cô quá xa.
Lúc đầu, cô để mặc cho mình nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nhưng hơn mười ngày sau, lúc nào Nick rời đi cô đều chui vào hang đá, chỉ khi nhìn thấy hắn trở về mới đi ra ngoài. Cô biết mình đã thay đổi.
Trước kia dường như ngày nào cô cũng bắt buộc chính mình kiếm việc để làm, không ngừng suy nghĩ, một giây cũng không thể dừng lại, điều này làm cho cô cảm thấy trong lòng mình có hi vọng. Nhưng bây giờ thì khác, cô giống như bất cần đối với tất cả mọi chuyện, thậm chí còn muốn buông tha sinh mạng, để bản thân cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, lúc nào chết thì chết, chuyện gì cũng không muốn quan tâm. Thỉnh thoảng ý nghĩ này nổi lên, khi đó cô sẽ có cảm giác muốn trả thù, sau đó, mặc cho ý nghĩ này càng ngày càng thường xuyên chiếm cứ đầu óc của cô.
Cô biết mình không thể tiếp tục như vậy nữa, cho nên mặc dù vẫn không chịu suy nghĩ tiếp vấn đề chuẩn bị thức ăn để qua được mùa đông, nhưng cô vẫn bắt buộc mình không thể ở lại trong hang đá mờ tối, phải ra ngoài ngồi phơi nắng dưới ánh mặt trời. Mặc dù ra ngoài cũng chỉ ngồi không nhúc nhích trên đống cỏ gần hang đá cũng được.
Cô không giống trước kia chủ động đi thân cận Nick, cô phát giác bản thân còn muốn chọc giận hắn, có một loại ý tưởng điên cuồng: tao chính là muốn xem, xem thử mày còn có thể làm gì tao, cho dù tao có chết cũng không sợ.
Cho nên cô cắn chặt răng, đóng chặt miệng trước mặt Nick, tuyệt đối không để mình vì nhất thời xúc động mà làm ra chuyện gì không thể giải quyết.
Sau đó cô sẽ ngồi xuống bên cạnh Nick, cho dù đáy lòng sợ đến mức toàn thân phát run cũng muốn đến gần hắn.
Bởi vì cô không thể trở mặt với Nick, cô phải giữ vững mối quan hệ hữu nghị với Nick. Nhưng nếu bây giờ cô không thể giống như trước đây chủ động đi lấy lòng hắn, vậy chỉ có thể dùng phương thức này để biểu hiện ý muốn thân cận.
Nick hẳn là phát hiện ra sự khác thường của cô, hắn vẫn như cũ dùng cái đuôi khóa chặt cô lại lúc cô tới gần, mỗi ngày vẫn đút thịt cho cô ăn, xem ra hắn cũng có chút để ý đến chuyện cô đột nhiên mất đi tinh thần.
Có một ngày, hắn vào rừng săn thú về mang theo mấy quả trứng phía trên có hoa văn màu xám tro. Những quả trứng kia có lẻ nhỏ hơn trứng gà một chút, không biết là của loài động vật nào. Hắn đưa cho cô, cô liền cầm vào trong tay nhìn, cô không biết hắn muốn làm gì, mà cô cũng không ăn trứng sống.
Nick nhìn cô bất động, không biết có phải là vì nghĩ cô không ăn trứng hay không. Hắn lấy trứng, dùng một cái lá to bọc lại, gõ nhẹ xuống đất hai cái, sau đó thả xuống tảng đá gần đống lửa. Một lát sau, hắn lấy lá cây về mở ra, bên trong trứng đã chín, vỏ đã bể, lòng trắng và lòng đỏ phân tán trên lá, bốc hơi nóng.
Nick đưa lá cây cho cô, lấy lòng trắng cùng lòng đỏ trứng bên trong đút tới bên miệng cô, ý bảo cô ăn.
So với thịt chuột đất thô tháo thì trứng đúng là vừa mềm lại vừa dễ nhai. Dương Phàm ăn những thứ này, nhìn hắn có vẻ rất hài lòng, sờ sờ lưng của cô.
Cô đoán đây là vì tinh thần của cô không tốt, hắn mới tìm trứng đút cho cô. Có lẽ hắn cho là cô ngã bệnh, trứng so với thịt mềm hơn, thích hợp hơn để người bệnh như cô ăn.
Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày hắn đều mang một ổ trứng về, lớn nhỏ không đều, xem ra cũng không cùng một loại. Trừ loại có hoa văn màu xám tro, còn có một loại trứng nhỏ hơn vỏ màu xám đậm, một loại lớn giống như nắm tay màu trắng. Có lúc 7, 8 quả, có lúc 4, 5 quả, có lần hắn còn dùng một cái lá bọc về tới 40, 50 quả trứng! Không biết là đã đào rỗng sào huyệt của loài động vật nào. Lần đó, trứng mang về cô phải ăn nửa tháng mới xong. Cô sợ ăn chậm thì trứng lại nở ra Tiểu Quái Vật gì gì đó dọa người hơn.
Những loại trứng này không có cái nào ngoại lệ, đều là lấy dưới đất. Nhìn ngoại hình của Nick, cô nghĩ có lẽ hắn sẽ không leo cây, những quả trứng này đều là của bò sát, không có trứng chim. Cây trong khu rừng kia tất cả đều vừa cao vừa thẳng, dường như tất cả nhánh cây đều ở trên đỉnh, nếu như có chim xây tổ, vậy thì nhất định cũng ở trên đỉnh cây, dựa vào Nick thì chắc là leo không nổi.
Dương Phàm phát hiện mình có dấu hiệu khôi phục rồi. Cô lại bắt đầu suy nghĩ về hình thái sinh vật nơi này, thu tập tư liệu về Nick. Đây là một điềm tốt, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô biết mình vẫn có chút vấn đề, bởi vì lần trước hắn mang về quá nhiều trứng thì cô thế mà lại to gan lại dùng nước luộc lần đầu tiên.
Mặc dù sau đó cô thuyết phục chính mình rằng đây chỉ là nghiệm chứng xem phán đoán của cô về phản ứng của Nick có chính xác hay không. Nhưng lúc đó thật sự cô có kích động muốn tìm chết.
Nick không tức giận, chuyện này chứng minh một điều rằng hắn đúng là không có nhiều hứng thú với những thứ không phải là thức ăn của hắn.
Dương Phàm nấu một chút trứng, cảm thấy vị của bọn chúng không quá giống trứng gà, nói không ra là vị gì, có lẽ là cứng hơn một chút. Sau này, những quả trứng kia đều là cô tự tay nấu ăn, không có bọc trong lá giống Nick đập bể vỏ rồi bỏ vào bên đống lửa chờ chín rồi mới ăn nữa.
Không biết là Nick cho rằng cô đang chơi hay là cho rằng đây là thói quen cô ăn thức ăn, hắn đem về rất nhiều thứ kỳ quái để cho cô nấu chơi.
Mặc dù cô không nấu qua thịt chuột đất nữa, nhưng có một lần hắn đang nướng thịt thì giữ lại một khối, sau đó đẩy cô đi lấy quả nồi cùng nước suối. Mất một lúc sau cô mới hiểu là hắn đem khối thịt kia cho cô nấu. Cô cự tuyệt, bởi vì có nấu cô cũng nhai không được thịt chuột đất.
Có thể là vì tinh thần của cô còn chưa tốt lắm nên Nick lại đưa cô vào rừng. Hắn sẽ để cô ở một bên, còn hắn cách cô không xa.
Cô biết chuột đất chẳng những sinh sống ở bên sườn núi gần chỗ bọn họ ở, trong rừng rậm cũng có. Lông chuột đất sống trong rừng có vẻ đen hơn một chút, không biết có phải là cảm giác của cô hay không.
Thỉnh thoảng bọn họ cũng ăn chút động vật khác, nhưng rõ ràng Nick thích nhất là chuột đất, hơn nữa sức sinh sản của bọn chúng thật sự rất mạnh, thịt nhiều lại dễ bắt, có rất ít khi không bắt được bọn chúng. Có lúc hắn cũng bắt một vài thứ khác, nhưng Dương Phàm rất ít thấy hắn mang về, đi theo hắn vào rừng cô mới biết, thì ra là hắn bắt được đều trực tiếp ăn luôn.
Cô vẫn cho rằng hắn ăn đồ chín, điều này cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Rốt cuộc là từ đâu hắn học được cách sử dụng lửa xử lý thức ăn? Lại còn biết trước khi nướng phải lột da nữa. Thì ra là vì vậy, cô vẫn cảm thấy Nick nghiêng về phần người hơn chứ không phải động vật, nhưng khi nhìn hắn vài hớp liền nuốt hết con vật nhỏ mới bắt được không biết là loại gì, cô vừa sợ tới mức vội vàng quay đầu qua chỗ khác, vừa tự nói với mình một lần nữa, hắn không phải là người.
Bây giờ cô chỉ có thể cho rằng đó là vì thịt chuột đất quá thô, ăn sống nhai không dễ, cho nên hắn nướng chín sau đó mới ăn. Về phần lột da, vậy cũng có thể là do da chuột đất quá dai, cô rất rõ, da nó vô cùng co dãn. Về phần hắn từ đâu học được cách đốt lửa nướng chín thức ăn, cô tạm thời không tìm được nguyên nhân giải thích.
Lúc Nick săn thú, cô có thể cầm một nhánh cây hay cục đá để đào đất. Cô muốn tìm một ít rể cây có thể ăn. Dù sao đầu tiên cô có thể cho Nick thử một chút, nếu như độc chết hắn. . . . . .
Đó cũng không phải là một chuyện xấu.
Một mặt cô rất sợ ý nghĩ này của mình, một mặt khác lại nhịn không được càng thêm cố gắng đào rễ cỏ rễ cây. Cô tự nói với mình đây là tìm thức ăn, nhưng lại không nhịn được nghĩ nếu như Nick chết rồi, làm sao cô có thể tồn tại ở nơi này được nữa.
Đầu tiên, cô không bắt được chuột đất, bọn chúng chạy trốn nhanh lại biết đào hang. Mặc dù thoạt nhìn Nick bắt bọn chúng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cô đã từng tận mắt nhìn thấy một đám chuột đất con chui nhanh vào trong đất, đơn giản giống như đang chui vào trong một khối đậu hũ. Mà cô ngay cả phản ứng cũng không phản ứng kịp.
Như vậy, cô liền mất đi thức ăn chủ yếu nhất.
Về phần cá tôm cùng quả dại, những thứ này không thể làm cơm ăn, hơn nữa trừ những quả dại mà Nick mang về cho cô, những thứ khác cô đều không biết.
Còn có những quả trứng kia, cô chỉ đoán là Nick đào ra từ sào huyệt của loài động vật nào đó, nhưng cô lại không biết đó là sào huyệt của loài động vật nào, còn có, bọn chúng xây hang ở nơi nào, bọn chúng có nguy hiểm hay không.
Còn có, mùa đông có thể sẽ tới, đến mùa đông, cô có thể đi đâu tìm thức ăn? Làm sao để sống qua mùa đông?
Nghĩ tới nghĩ lui, nếu như Nick chết rồi, có thể không được bao lâu cô cũng sẽ chết. Nhưng chết không đáng sợ như vậy, có đúng không? Nếu cô không về được nhà, sống ở nơi này, còn không bằng chết sớm một chút. . . . . .
Ý niệm này xuất hiện trong lòng cô liền vội vàng dừng lại, đè ép xuống. Cô tự nói với mình nên tích cực hơn một chút, sống còn tốt hơn so với chết.
Sau đó cô đem toàn bộ rễ cây rễ cỏ mình tìm được mang về. Mỗi một loại đều rửa sạch bên khe suối, mang về cạo vỏ nấu. Cô để lại một ít xương động vật, dùng xương hàm bén nhọn mài mỏng trên tảng đá dùng làm dao. Cô không biết dao này có thể làm gì, nhưng cô thử qua, dao này đâm không được bộ lông của Nick.
Hắn có lẽ cho là cô đang đùa, lúc cô dùng dao đâm vào lòng bàn tay của hắn, hắn không có phản kháng gì. Cô vốn cảm thấy cổ hắn ít lông, mỏng hơn một chút, nhưng muốn hại hắn, hắn sẽ không để cho cô đụng vào. Cô cho rằng lòng bàn tay cũng không khác là mấy, bởi vì lông trong lòng bàn tay hắn cũng trắng, mặc dù lớn hơn lông trên cổ một chút.
Nhưng có đâm gãy dao thì bộ lông trong lòng bàn tay hắn cũng không rách. Hắn cũng không có phản ứng, vẫn nằm ở đó phơi nắng, giống như chẳng có chút hứng thú nào với chuyện cô làm.
Rễ cỏ rễ cây mang về tách ra nấu, có thể Nick thật sự cho rằng đây là thói quen cuộc sống của cô. Thậm chí hắn còn đặc biệt kéo một hòn đá làm một chỗ riêng cho cô làm bếp, còn nhặt củi về cho cô, tất cả đều đã gãy thành đoạn ngắn, ngay cả những cành cây có gai cũng bị hắn dùng lông trong lòng bàn tay chà xát qua lại mấy lần, lấy hết toàn bộ.
Nấu rễ cỏ cùng rễ cây xong, cô lại không có cách nào cho vào miệng Nick. Cô không biết đây là vì cô không xuống tay được, hay là vì cô vẫn một mực tự nói với mình, thật ra hắn vô tội, hắn căn bản không biết hắn đang làm gì, nhìn phản ứng của hắn, hắn đã hết sức yêu mến cô.
Cuối cùng cô dứt khoát ăn hết những thứ kia. Cô nếm những những món canh nấu với mấy loại rễ cây kia. Nếm xong rồi, có loại đắng, có loại làm cô đau bụng, có loại làm cả người cô tê dại, có loại làm cô hoa mắt từng trận, trước mắt đều biến thành màu đen, chợt sáng chợt tối. Lần đó cô cho rằng mình chết chắc rồi, còn tìm một chỗ sạch sẽ trên sườn núi nằm xuống, tay đặt lên bụng, nghĩ rằng nếu chết rồi, nói không chừng có thể về được nhà. Dù sao tâm tình cũng hết sức bình tĩnh, nhưng chờ đến khi Nick trở lại bế cô đi ăn cơm thì cô mới từ từ khỏe lại.
Khỏe rồi, cô lập tức đem tất cả rễ cây ném đi. Cô không thể giữ lại mấy loại này, cô không muốn một ngày nào đó cô thật sự độc chết chính mình.
Cô để Nick bắt cho cô một con chuột đất nhỏ, nấu xong rễ cây sẽ đút cho nó trước, đợi nó không sao cô mới nếm.
Sau đó cô phát hiện có một loại rễ cây màu tím có tác dụng gây hưng phấn. Con chuột đất nhỏ ăn rồi liền khàn giọng kêu hơn nửa ngày, gọi tới không ít chuột đất trưởng thành. Ngày đó Nick không đi săn, ở gần gần đã bắt được một con lớn.
Sau đó cô lại cảm thấy con chuột đất nhỏ kia quá đáng thương, thả nó ra.
Cô đào tất cả rễ cỏ rễ cây ở những nơi Nick mang cô đi, có thể mang về đều mang về nấu. Có thể hắn cho rằng cô thích những thứ chôn trong đất, kết quả lại tìm về cho cô không ít. Hắn đào đất so với cô còn sâu hơn nhiều, kết quả mang về cho cô một loại có thể ăn được.
Cô tìm được một loại cây chôn sâu trong lòng đất, bộ rễ rất dài, ngay cả Nick cũng không đào được gốc cây. Rễ của nó liên miên không dứt, đâm thật sâu vào lòng đất, trên rễ có một ít phần gồ ghề to ra, hình dáng bất quy tắc, có chỗ to như quả dại bí đao Nick tìm về cho cô, có chỗ lớn như chuột đất, chừng một hai trăm ký.
Nick moi ra cho cô một đống, xem ra đều là một rễ, tất cả đều có màu nâu sẫm nối với một cái rễ nhỏ, lớn nhỏ chồng chất sau hang đá.
Cô dùng dao xương cắt thành khúc nhỏ, cầm về nấu, nấu xong phát hiện loại rễ này mềm ra, canh cũng càng nấu càng đặc lại, giống như nấu nó nó sẽ tan vào trong canh.
Cô nếm thử một miếng, không có bất cứ vấn đề gì. Kết quả ban đêm Nick phát hiện mấy thứ kia đặt bên ngoài hang đá bị hai con chuột đất ăn trộm.
Xem ra, đây là thức ăn chuột đất thích.
Nick bắt hai con chuột đất này, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, cái đuôi to của hắn cũng nhếch tới nhẹ nhàng lắc lắc.
Dương Phàm xác định loại cây này không độc, cô lại cảm thấy vị của nó rất giống loại thức ăn có tinh bột. Cô bắt đầu thử đem nó trở thành món ăn chính. Dù sao thịt chuột đất cô thật sự ăn không quen, mỗi lần đều phải nhờ Nick nhai nhỏ đút cho cô.
Nick cũng rất thích loại cây này có thể dẫn dụ chuột đất tới, khi đặt gần hang đá không dẫn chuột đất đến nữa, hắn sẽ bắt đầu đem nó đặt ở những nơi khác để dụ chuột đất. Luôn có chuột đất bị lừa, hắn săn bắt nhanh chóng hơn. Hắn đào rất nhiều, cũng đem phần lớn nhất để lại cho Dương Phàm. Hắn không ngăn cô ăn cái này, dù cô bắt đầu cự tuyệt ăn thịt chuột đất, nhưng hắn vẫn sẽ đem phần thịt non nhất, béo nhất để lại cho cô.
Dương Phàm gọi loại cây này là khoai tây. Cô cảm thấy thứ quen thuộc càng ngày càng nhiều, như vậy có nghĩa là thật ra cô không cách thế giới của cô quá xa.