Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 745
Đỗ Hà phát hiện Bạch Man âm thầm bố trí, cũng ngoài ý muốn.
Đạp Nguyệt Lưu Hương phân hai bộ, trong đó một bộ âm thanh xâm nhập nội địa tìm hiểu tình báo của Nam Chiếu, rải lời đồn đãi.
Đỗ Hà xuất chiến đấu với Mông Nan, âm thầm chửi bới Mông Nan vô năng. Kỳ thật cũng không tính là chửi bới, mà là sự thật cho thấy một ít sự thật không ai dám nói. Nhưng trước khi rải lời đồn, Nam Chiếu đã lưu truyền Mông Nan vô năng, còn kém Vương của Nam Chiếu trước kia.
Đạp Nguyệt Lưu Hương âm thầm rải lời đồn cảm thấy kỳ quái, liền đem tin tức này truyền cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà đối với lịch sử Nam Chiếu không... hiểu lắm, cũng không rõ Nam Chiếu như thế nào.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy Mông Nan không phải quân vương hợp cách, hắn có thể lên vương vị, không có khả năng đạt được tin phục của dân chúng.
Từ lúc biết rõ cách làm người của Mông Nan, Đỗ Hà đã có ý định khơi mào nội loạn, hiện tại Nam Chiếu không động đã loạn trước, còn nguyên do thì sao? Có kẻ mượn đao giết người, hắn quyết đoán tương kế tựu kế, thả hổ về rừng, miễn cho lại có một đối thủ xưng vương xưng bá, trốn ở trong núi rừng không đi ra.
Nam Chiếu, biến hóa thứ hai.
Lời đồn Mông Nan vô năng càng truyền càng thịnh, một khi truyền ra thì tin tức lan đi nhanh chóng.
Mông Nan chêt trận.
Nam Chiếu Vương Mông Nan trong lúc quyết đấu với quân Đường, đã bị quân Đường vây khốn, đã chết trận.
Mà Nhị Hải là khu vực phát đạt nhất của Mông Nan, cũng là khu vực do Bạch Man làm chủ. Bạch Man nông canh, Ô Man săn bắn, luận kinh tế nông canh đương nhiên hơn xa săn bắn.
Mông Nan thành tựu Nam Chiếu Vương, đã kéo tới Nhị Hải, chiếm dụng Nhị Hải, đánh vỡ cân đối.
Bởi vì đại lượng người Ô Man vào ở Nhị Hải, tổn thương lợi ích của người Bạch Man, khiến cho tuyệt đại bộ phận trong lòng người Bạch Man có lửa giận, nhưng bởi vì Mông Nan cường thế, đều bực mình chẳng dám nói ra.
Hôm nay được tin Mông Nan chết trận, toàn quân Nam Chiêu bị diệt, cổ lửa giận đè nén kia, đã có người cố ý xuôi khiến, bộc phát triệt để.
Bọn họ múa lấy vũ khí, bảo vệ lãnh địa của mình, đại thế xua đuổi người Ô Man ra khỏi khu vực Nhị Hải.
Người Ô Man dũng mãnh dã man, cũng không cam lòng yếu thế, cầm vũ khí phản kích.
Trong Nhị Hải, một tòa biệt viện hẻo lánh, nằm xa khu ngoại ô.
Không có người Ô Man nào dám sinh sự ở đây, đồng thời cũng không có người Bạch Man nào có lá gan này.
Đây chính là lãnh địa của vọng tộc Bạch Man, Thoán thị có lẽ biết rõ không nhiều lắm, nhưng tổ tiên Thoán thị sẽ có người nghe qua, đó chính là Nam Man Vương Mạnh Hạch bị Chư Cát Vũ Hầu bảy lần bắt bảy lần tha. Bởi vì có quan hệ tới Chư Cát Lượng, Nam Man tiếp nhận người Hán và Hán hóa, dần dần dung nhập Hán triều. Nhưng thời gian mấy trăm năm, Nam Man lại thoát ly khỏi quản lý của vương triều Trung Nguyên.
Mạnh Hoạch nhất tộc cũng di chuyển tới Nhị Hải định cư, bởi vì tổ tiên còn sót lại di sản, Mạnh Hoạch nhất tộc trở thành thế lực địa phương mạnh nhất, là đại gia tộc có uy vọng lớn nhất. Cũng giống như gia tộc của bọn họ dưới thời Hán, mấy trăm năm đi qua.
Mạnh Hoạch nhất tộc, bởi vì nguyên nhân sửa hộ, địa vị tại Nhị Hải càng vững chắc. Cho dù Mông Nan là Nam Chiếu Vương, cũng không dám khai đao với Thoán thị.
Dương Côn muốn phục quốc, đầu tiên xin giúp đỡ từ Thoán thị. Thoán thị năm gần đây không lớn bằng lúc trước, chỉ có danh vọng mà không có thực lực. Thoán thị cũng mượn cơ hoọi lần này, trọng chấn cờ trống, cũng đáp ứng yêu cầu của Dương Côn.
Một ngày này nhân viên trọng yếu của Bạch Man tập trung tại Thoán thị, thương nghị nên đoạt quyền như thế nào.
Đột nhiên đạt được tin tức Nhị Hải rối loạn.
Người đang thương nghị đều biến sắc.
Dương Côn thấp giọng hô nói:
- Không ổn, tặc tử Ô Mna có chuẩn bị, chúng ta làm không được ý định xuất kỳ bất ý.
Tộc trưởng Thoán thị là Thoán Trữ đứng lên, nói:
- Làm không được xuất kỳ bất ý thì thuận theo tự nhiên, mượn nhờ oán khí của dân chúng, đánh Ô Man thống nhất quản lý.
Cũng giống như tổ tiên, Thoán Trữ cũng là đàn ông to lớn, nói chuyện to hữu lực.
Mấy gia tộc thế gia Bạch Man còn lại, cũng bị lợi ích ảnh hưởng, bắt đầu đồng ý.
Mấy thế gia vọng tộc này đồng loạt ủng hộ Dương Côn, mượn nhờ uy tín của Nam Chiếu Vương tiền nhiệm, nhấc lên cờ xí tạo phản.
...
Mông Nan xám xịt dân theo ngàn binh như chó nhà có tang, chạy ra khỏi tiền tuyến.
Tại một khắc, rốt cuộc hắn ý thức được thực lực chênh lệch, hiểu rõ một chút, thực lực Đường triều mạnh như thế nào, hắn không có chút lực kháng cự. Giống như gió thu cuốn lá vàng, cho dù lá rụng nhiều hơn nữa, cũng không làm được gì.
Hắn là đúng, ta là sai.
Sự thật bày ra ở trước mắt, Mông Nan không thưa nhận quân Đường đáng sợ cũng không được, hắn đã quyết định trở lại Nhị Hải sẽ khuyên bảo những người khác, không nên giao chiến với Đại Đường và thả quan viên Bạch Man ra ngoài, hắn xin lỗi.
Thời điểm trong lòng tràn ngập hối hận, đã thấy một đám hán tử Ô Man máu chảy đầm đìa dắt nhau đi, nhìn thấy bọn họ chạy tới, thần sắc chấn sợ, tránh ra thật xa.
Mông Nan trong lòng tim đập mạnh một cái, dự cảm không tốt dâng lên, vội vàng ngăn cản đám người kia, quát:
- Ai tổn thương các ngươi, vội cái gì?
Những tên hán tử Ô Man này chính là người đối kháng với Bạch Man thảm bại, thực lực người Ô Man cao hơn Bạch Man, nhưng Nhị Hải vốn là địa bàn của Bạch man, nhân vượt xa Ô Man, cộng thêm người Bạch Man có người chỉ huy, có người tâm phúc, mà Ô Man nhận được tin tức giả, làm ra biến thành cát vụn, bị giết tan rã.
Hán tử Ô Man nghe Mông Nan quát, hoàn hồn, thấy chính là Vương của bọn họ, nhất thời khóc hô, nói ra hành vi phạm tội của Bạch Man.
Mông Nan tức giận đến lòng đầy căm phẫn, kêu to lên, cũng không đi Nhị Hải, đi vòng trở lại tổ địa của mình, tụ tập binh mã, quyết sinh tử với Bạch Man.
Mông Nan đi rồi, Đạp Nguyệt Lưu Hương cũng báo cáo với Đỗ Hà, Đỗ Hà nhận được tin tức, cười nhạt một tiếng, tất cả nằm trong khống chế.
Biết được hướng đi của Nam Chiếu, những đại tướng trước kia khó hiểu, đều không có dấu diếm gì, vừa rồi bừng tỉnh đại ngộ.
Trương Lượng cười khổ nói:
- Ta xem như phục, dại tổng quản liệu sự như thần, làm cho Bạch Man và Ô Man đánh nhau sống chết, ngồi thu ngư ông đắc lợi. Khá tốt là không phải địch nhân với đại tổng quản, nếu không trên chiến trường gặp nhau, lúc nào bị bán cũng không biết.
Bùi Hành Kiệm nói:
- Đại tổng quản, ta thấy Mông Nan tuy không khôn ngoan, nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, còn thủ lĩnh của Bạch Man, bọn họ ở sau màn, cũng có chút trí kế. Bọn họ cũng không ngồi chờ Đại Đường ta ngư ông đắc lợi. Với tính cách của Mông Nan, hắn cũng không có khả năng giảng hòa với Bạch Man. Theo ta suy đoán, hắn sẽ chọn tốc chiến tốc thắng với Bạch Man, sau đó tiến vào núi nghỉ ngơi lấy sức. Nếu như muốn tuyệt hậu hoạn, thiết yếu trước khi bọn chúng tốc chiến tốc thắng, tốt nhất là thời điểm bọn chúng quyết chiến, phát động thế công, chỉ có như vậy, mới có thể một mẻ hốt gọn.
Đạp Nguyệt Lưu Hương phân hai bộ, trong đó một bộ âm thanh xâm nhập nội địa tìm hiểu tình báo của Nam Chiếu, rải lời đồn đãi.
Đỗ Hà xuất chiến đấu với Mông Nan, âm thầm chửi bới Mông Nan vô năng. Kỳ thật cũng không tính là chửi bới, mà là sự thật cho thấy một ít sự thật không ai dám nói. Nhưng trước khi rải lời đồn, Nam Chiếu đã lưu truyền Mông Nan vô năng, còn kém Vương của Nam Chiếu trước kia.
Đạp Nguyệt Lưu Hương âm thầm rải lời đồn cảm thấy kỳ quái, liền đem tin tức này truyền cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà đối với lịch sử Nam Chiếu không... hiểu lắm, cũng không rõ Nam Chiếu như thế nào.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy Mông Nan không phải quân vương hợp cách, hắn có thể lên vương vị, không có khả năng đạt được tin phục của dân chúng.
Từ lúc biết rõ cách làm người của Mông Nan, Đỗ Hà đã có ý định khơi mào nội loạn, hiện tại Nam Chiếu không động đã loạn trước, còn nguyên do thì sao? Có kẻ mượn đao giết người, hắn quyết đoán tương kế tựu kế, thả hổ về rừng, miễn cho lại có một đối thủ xưng vương xưng bá, trốn ở trong núi rừng không đi ra.
Nam Chiếu, biến hóa thứ hai.
Lời đồn Mông Nan vô năng càng truyền càng thịnh, một khi truyền ra thì tin tức lan đi nhanh chóng.
Mông Nan chêt trận.
Nam Chiếu Vương Mông Nan trong lúc quyết đấu với quân Đường, đã bị quân Đường vây khốn, đã chết trận.
Mà Nhị Hải là khu vực phát đạt nhất của Mông Nan, cũng là khu vực do Bạch Man làm chủ. Bạch Man nông canh, Ô Man săn bắn, luận kinh tế nông canh đương nhiên hơn xa săn bắn.
Mông Nan thành tựu Nam Chiếu Vương, đã kéo tới Nhị Hải, chiếm dụng Nhị Hải, đánh vỡ cân đối.
Bởi vì đại lượng người Ô Man vào ở Nhị Hải, tổn thương lợi ích của người Bạch Man, khiến cho tuyệt đại bộ phận trong lòng người Bạch Man có lửa giận, nhưng bởi vì Mông Nan cường thế, đều bực mình chẳng dám nói ra.
Hôm nay được tin Mông Nan chết trận, toàn quân Nam Chiêu bị diệt, cổ lửa giận đè nén kia, đã có người cố ý xuôi khiến, bộc phát triệt để.
Bọn họ múa lấy vũ khí, bảo vệ lãnh địa của mình, đại thế xua đuổi người Ô Man ra khỏi khu vực Nhị Hải.
Người Ô Man dũng mãnh dã man, cũng không cam lòng yếu thế, cầm vũ khí phản kích.
Trong Nhị Hải, một tòa biệt viện hẻo lánh, nằm xa khu ngoại ô.
Không có người Ô Man nào dám sinh sự ở đây, đồng thời cũng không có người Bạch Man nào có lá gan này.
Đây chính là lãnh địa của vọng tộc Bạch Man, Thoán thị có lẽ biết rõ không nhiều lắm, nhưng tổ tiên Thoán thị sẽ có người nghe qua, đó chính là Nam Man Vương Mạnh Hạch bị Chư Cát Vũ Hầu bảy lần bắt bảy lần tha. Bởi vì có quan hệ tới Chư Cát Lượng, Nam Man tiếp nhận người Hán và Hán hóa, dần dần dung nhập Hán triều. Nhưng thời gian mấy trăm năm, Nam Man lại thoát ly khỏi quản lý của vương triều Trung Nguyên.
Mạnh Hoạch nhất tộc cũng di chuyển tới Nhị Hải định cư, bởi vì tổ tiên còn sót lại di sản, Mạnh Hoạch nhất tộc trở thành thế lực địa phương mạnh nhất, là đại gia tộc có uy vọng lớn nhất. Cũng giống như gia tộc của bọn họ dưới thời Hán, mấy trăm năm đi qua.
Mạnh Hoạch nhất tộc, bởi vì nguyên nhân sửa hộ, địa vị tại Nhị Hải càng vững chắc. Cho dù Mông Nan là Nam Chiếu Vương, cũng không dám khai đao với Thoán thị.
Dương Côn muốn phục quốc, đầu tiên xin giúp đỡ từ Thoán thị. Thoán thị năm gần đây không lớn bằng lúc trước, chỉ có danh vọng mà không có thực lực. Thoán thị cũng mượn cơ hoọi lần này, trọng chấn cờ trống, cũng đáp ứng yêu cầu của Dương Côn.
Một ngày này nhân viên trọng yếu của Bạch Man tập trung tại Thoán thị, thương nghị nên đoạt quyền như thế nào.
Đột nhiên đạt được tin tức Nhị Hải rối loạn.
Người đang thương nghị đều biến sắc.
Dương Côn thấp giọng hô nói:
- Không ổn, tặc tử Ô Mna có chuẩn bị, chúng ta làm không được ý định xuất kỳ bất ý.
Tộc trưởng Thoán thị là Thoán Trữ đứng lên, nói:
- Làm không được xuất kỳ bất ý thì thuận theo tự nhiên, mượn nhờ oán khí của dân chúng, đánh Ô Man thống nhất quản lý.
Cũng giống như tổ tiên, Thoán Trữ cũng là đàn ông to lớn, nói chuyện to hữu lực.
Mấy gia tộc thế gia Bạch Man còn lại, cũng bị lợi ích ảnh hưởng, bắt đầu đồng ý.
Mấy thế gia vọng tộc này đồng loạt ủng hộ Dương Côn, mượn nhờ uy tín của Nam Chiếu Vương tiền nhiệm, nhấc lên cờ xí tạo phản.
...
Mông Nan xám xịt dân theo ngàn binh như chó nhà có tang, chạy ra khỏi tiền tuyến.
Tại một khắc, rốt cuộc hắn ý thức được thực lực chênh lệch, hiểu rõ một chút, thực lực Đường triều mạnh như thế nào, hắn không có chút lực kháng cự. Giống như gió thu cuốn lá vàng, cho dù lá rụng nhiều hơn nữa, cũng không làm được gì.
Hắn là đúng, ta là sai.
Sự thật bày ra ở trước mắt, Mông Nan không thưa nhận quân Đường đáng sợ cũng không được, hắn đã quyết định trở lại Nhị Hải sẽ khuyên bảo những người khác, không nên giao chiến với Đại Đường và thả quan viên Bạch Man ra ngoài, hắn xin lỗi.
Thời điểm trong lòng tràn ngập hối hận, đã thấy một đám hán tử Ô Man máu chảy đầm đìa dắt nhau đi, nhìn thấy bọn họ chạy tới, thần sắc chấn sợ, tránh ra thật xa.
Mông Nan trong lòng tim đập mạnh một cái, dự cảm không tốt dâng lên, vội vàng ngăn cản đám người kia, quát:
- Ai tổn thương các ngươi, vội cái gì?
Những tên hán tử Ô Man này chính là người đối kháng với Bạch Man thảm bại, thực lực người Ô Man cao hơn Bạch Man, nhưng Nhị Hải vốn là địa bàn của Bạch man, nhân vượt xa Ô Man, cộng thêm người Bạch Man có người chỉ huy, có người tâm phúc, mà Ô Man nhận được tin tức giả, làm ra biến thành cát vụn, bị giết tan rã.
Hán tử Ô Man nghe Mông Nan quát, hoàn hồn, thấy chính là Vương của bọn họ, nhất thời khóc hô, nói ra hành vi phạm tội của Bạch Man.
Mông Nan tức giận đến lòng đầy căm phẫn, kêu to lên, cũng không đi Nhị Hải, đi vòng trở lại tổ địa của mình, tụ tập binh mã, quyết sinh tử với Bạch Man.
Mông Nan đi rồi, Đạp Nguyệt Lưu Hương cũng báo cáo với Đỗ Hà, Đỗ Hà nhận được tin tức, cười nhạt một tiếng, tất cả nằm trong khống chế.
Biết được hướng đi của Nam Chiếu, những đại tướng trước kia khó hiểu, đều không có dấu diếm gì, vừa rồi bừng tỉnh đại ngộ.
Trương Lượng cười khổ nói:
- Ta xem như phục, dại tổng quản liệu sự như thần, làm cho Bạch Man và Ô Man đánh nhau sống chết, ngồi thu ngư ông đắc lợi. Khá tốt là không phải địch nhân với đại tổng quản, nếu không trên chiến trường gặp nhau, lúc nào bị bán cũng không biết.
Bùi Hành Kiệm nói:
- Đại tổng quản, ta thấy Mông Nan tuy không khôn ngoan, nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, còn thủ lĩnh của Bạch Man, bọn họ ở sau màn, cũng có chút trí kế. Bọn họ cũng không ngồi chờ Đại Đường ta ngư ông đắc lợi. Với tính cách của Mông Nan, hắn cũng không có khả năng giảng hòa với Bạch Man. Theo ta suy đoán, hắn sẽ chọn tốc chiến tốc thắng với Bạch Man, sau đó tiến vào núi nghỉ ngơi lấy sức. Nếu như muốn tuyệt hậu hoạn, thiết yếu trước khi bọn chúng tốc chiến tốc thắng, tốt nhất là thời điểm bọn chúng quyết chiến, phát động thế công, chỉ có như vậy, mới có thể một mẻ hốt gọn.