Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 717
Đỗ Hà ẩn thân trong bóng tối, nhìn thấy những võ lâm cao thủ đã bị người của Dao Trì vây khốn, nỗi lo lắng nhất trong lòng cũng đã biến mất, nội loạn đã trừ, ngoại ưu còn gì đáng sợ?
Nhưng trong lòng hắn vẫn còn một chút không hiểu rõ, Tất Long Tú là con trai trưởng của Tượng Hùng Vương, vì sao lại ngu ngốc như vậy?
Kỳ thật là do Đỗ Hà cô lậu quả văn, cũng không phải toàn bộ các quốc gia đều giống như Đại Đường Trung Nguyên, chỉ truyền ngôi cho trưởng tử. Cũng như phương Tây, quyền lực tôn giáo phương Tây thật lớn, thậm chí còn cao hơn vương quyền. Quốc vương muốn kế vị phải quỳ gối trước mặt giáo hoàng nhận giáo hoàng nhâm mệnh.
Tượng Hùng quốc tuy có khác lạ, nhưng cũng không sai biệt bao nhiêu. Quốc gia phương Tây tín ngưỡng Thiên Chúa, mà Tượng Hùng quốc tín ngưỡng quỷ thần, giáo phái xưng hô là Chi Vi bổn giáo. Họ nặng quỷ thần, thích xem bói toán, cho rằng vạn vật có linh, thiên có thiên thần, thiên thần là cao quý nhất. Sơn có sơn thần cùng sơn yêu, cây có thụ tinh. Sông hồ suối đều có long. Nếu người bị nhiễm bệnh, đều bởi vì đắc tội thần quỷ mà gây ra.
Tất Long Tú lúc mới sinh ra trời giáng đại tuyết, núi tuyết sụp đổ khiến hơn vạn con dân Tượng Hùng quốc bị chôn vùi bên dưới, đại vu sư của Tượng Hùng quốc đem lỗi đổ lên người Tất Long Tú, nói hắn là tai tinh hạ phàm.
Quốc vương Tượng Hùng quốc cũng không vì vậy mà bạc đãi Tất Long Tú, nhưng không đem ngôi vị truyền lại cho hắn. Nếu không phải nhị vương tử ngu đần vô năng, Tượng Hùng Vương đã sớm truyền vị.
Vốn Tất Long Tú vẫn còn chút ít hi vọng, bởi vì hắn là tai tinh mà thân đệ của hắn lại là kẻ ngốc, so với hắn còn xa xa không bằng, nhưng Dao Trì quật khởi làm Tất Long Tú cảm thấy áp lực, Tượng Hùng quốc cũng không bài xích nữ tử xưng vương, hai trăm năm trước cũng từng có lịch sử nữ vương lên ngôi.
Cho nên tuy Tất Long Tú là trưởng tử, là người thừa kế thứ nhất, nhưng cơ hội có thể kế thừa lại cực kỳ bé nhỏ, cuối cùng đi lên một con đường không lối về.
Điểm này người ngoài cuộc như Đỗ Hà không thể nào hiểu được.
Đương nhiên hắn cũng không cần phải hiểu được, chỉ là xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên suy nghĩ miên man mà thôi.
Đỗ Hà được Dao Trì tiến dẫn bí mật gặp mặt Tượng Hùng Vương một lần.
Tượng Hùng Vương bị bệnh quấn thân, hiện giờ bởi vì chuyện của Tất Long Tú mà tinh thần càng tệ, nhưng vẫn miễn cưỡng khởi lên tinh thần tiếp đón vị thượng tướng thiên triều trẻ tuổi Đỗ Hà này.
Cuộc gặp thật đơn giản, Tượng Hùng Vương thật khách khí biểu đạt lòng kính ngưỡng của mình với Đại Đường, tiếp đó lại cảm tạ Đỗ Hà đã đến giúp đỡ.
Đỗ Hà cũng lấy thân phận thượng tướng thiên triều tỏ vẻ Đường triều luôn xem trọng minh hữu Tượng Hùng quốc, nói cho hắn biết Đường quân nhất định sẽ cho Thổ Phiên trả giá thật nhiều vì hành vi của bọn hắn, cũng thố lộ quyết tâm không diệt Thổ Phiên thề không bỏ qua.
Lúc này trên mặt Tượng Hùng Vương cũng đỏ bừng, miễn cưỡng đứng lên lớn tiếng nói:
- Thượng tướng yên tâm, tuy Tượng Hùng quốc binh lực không mạnh, nhưng cho dù dốc hết lực lượng cả nước cũng nguyện ý trợ giúp Đại Đường một tay!
Thổ Phiên xâm lấn quốc gia của hắn, hủy gia viên của hắn, còn cho tiện tỳ câu dẫn con trai hắn, làm con hắn nảy sinh ý nghĩ phản quốc. Điều này làm cho hắn oán hận Thổ Phiên tới cực điểm. Lúc hắn còn sống có thể tận mắt chứng kiến Thổ Phiên bị diệt vong, hắn nằm mơ cũng cười ra tiếng.
Đồng thời vị Tượng Hùng Vương cũng đã không còn sống được bao lâu đang vì quốc gia của mình làm ra cố gắng cuối cùng.
Xưa đâu bằng nay, hiện tại Tượng Hùng đã không phải là bá chủ ngày xưa, bởi vì Thổ Phiên xâm lấn, thực lực hao tổn cực lớn, người bình thường sẽ không cách nào tưởng tượng được.
Hôm nay Tượng Hùng đã rơi vào nông nỗi bất cứ quốc gia nào cũng có thể lấn hiếp, mấy quốc gia chung quanh không có nơi nào là kẻ hiền lành, Tượng Hùng muốn sinh tồn trong hoàn cảnh này không thể rời khỏi sự ủng hộ của Đại Đường.
Hiện tại toàn lực phối hợp Đại Đường, Đại Đường tất nhiên sẽ nhớ rõ sự ủng hộ này, Tượng Hùng quốc sẽ nhận được đãi ngộ khác hẳn.
Đỗ Hà hiểu được ý tứ của Tượng Hùng Vương, đối với việc này cũng không hề có phản cảm. Đây là cục diện đôi bên cùng có lợi, Tượng Hùng phối hợp Đường triều, ủng hộ Đường triều, mà Đường triều bánh ít đi bánh quy lại, tạo phương tiện cho Tượng Hùng. Lẫn nhau bởi vì quan hệ này mới có thể lui tới hữu nghị trong thời gian thật dài.
Đỗ Hà nói thẳng:
- Đại Đường sẽ không bỏ qua bất kỳ địch nhân nào, cũng sẽ không bạc đãi bất kỳ đồng minh nào, hôm nay những gì Tượng Hùng Vương đã làm, Đỗ mỗ nhất định sẽ bẩm báo chi tiết với bệ hạ!
Tượng Hùng Vương nghe được câu hứa hẹn này, cũng nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Về phần làm sao ứng đối với tình hình trước mắt, làm phiền thượng tướng thiên triều thương nghị cùng tiểu nữ, tương lai Tượng Hùng quốc ta đã phó thác cho nàng!
Tượng Hùng quốc không có quy định không cho nữ tử kế vị, nhưng trên đời này vẫn có quy định bất thành văn, tỷ như trọng nam khinh nữ. Tượng Hùng Vương không phải không thương yêu Dao Trì, nhưng dù sao nữ nhi cũng phải lập gia đình theo họ khác, không thể truyền thừa huyết thống, cũng không có ý muốn cho nữ nhi kế thừa vương vị, nhưng hiện giờ hắn lại không thể không làm như thế.
- Phụ vương?
Dao Trì cũng không biết nên nói gì, nàng không có lòng tranh đoạt ngôi vị, chỉ là vì không cách nào ngồi yên nhìn quốc gia bị diệt, vì vậy mới sẵn sàng hi sinh tính mạng động thân lao ra gánh vác trách nhiệm.
Tâm ý của Tượng Hùng Vương đã quyết, không cho Dao Trì cơ hội nói thêm lời nào.
Đỗ Hà cũng không ở lại lâu trong Quỳnh Long Ngân Thành, lập tức quay về Bình Đô sơn khẩu.
Dao Trì là thống soái tam quân, có thể tùy ý điều phối binh mã, thay đổi phòng vệ, lưu lại một khe hở cho Đỗ Hà đi vào là chuyện thật dễ dàng.
Dưới bóng đêm che giấu, Đỗ Hà không tốn bao nhiêu khí lực tiềm nhập vào doanh trướng của Dao Trì. Trong mũi ngửi được hương thơm ngát trong lều, Đỗ Hà liền có chút do dự.
Dao Trì cũng đang cố gắng tự trấn định, không có chút phản ứng nào.
Tựa hồ cảm thấy không khí có chút xấu hổ, Dao Trì tìm đề tài nói:
- Phụ vương để cho ta toàn lực phối hợp hành động của các vị, hiện tại đại quân Thổ Phiên án binh bất động, nên làm thế nào mới có thể trợ giúp các vị phá địch?
Đỗ Hà lập tức đáp:
- Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, còn chờ thêm một chút. Hiện tại ta không hiểu rõ tình huống bên đại quân Thổ Phiên, là ai lãnh binh bên đó, có bao nhiêu binh mã một mực không biết. Vì vậy không thể đưa ra cách ứng phó chính xác được. Người của ta đang thu thập tình báo, không bao lâu sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó mới có thể xác định ra quyết đoán cụ thể!
Trong lòng hắn có bao nhiêu kế hoạch nhưng bởi vì không biết được địch tình, lại không biết tướng địch là ai, nếu lỗ mãng hành sự sẽ thật khó khăn.
Trời không còn sớm, nên sớm nghỉ ngơi thôi. Cũng đã nhiều ngày rồi, qua không lâu nữa chiến sự nổ ra, ngay cơ hội nghỉ ngơi cũng không có!
Đỗ Hà nói xong đi tới chỗ ghế dựa ngay bàn, nghiêng người ngồi vào, tỏ vẻ nơi này sẽ là nơi hắn nghỉ ngơi.
Dao Trì định nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng cởi ra áo ngoài, nằm lên giường.
Qua một lúc lâu, Dao Trì nhẹ giọng hỏi:
- Đã ngủ chưa?
Đỗ Hà híp mắt lập tức đáp:
- Sao vậy? Còn chưa ngủ sao?
Dao Trì nói:
- Cảm thấy lạnh phải không, nếu không thế này, huynh cũng lên đây ngủ đi, giường thật lớn, chúng ta mỗi người một nửa!
- Ách…
Đỗ Hà có chút do dự:
- Vậy không tốt lắm đâu…
Dao Trì nói:
- Thời điểm phi thường, đừng để ý nhiều như vậy, nhiều quần áo như thế, không có gì đáng ngại!
- Được rồi!
Đỗ Hà thỏa hiệp, thản nhiên bước tới giường, giường không lớn như lời nói của Dao Trì, nhưng hai người nằm chen một chút cũng không đến nỗi chật chội. Cũng đã đi tới bên cạnh cũng không tiện cự tuyệt, hắn thật cẩn thận nằm xuống.
Sau một lúc lâu, Dao Trì lại nói:
- Quần áo cấn người, ngủ không được, hay cởi áo ngoài đi? Dù sao cũng không nhìn thấy…
- Được rồi!
Đỗ Hà do dự một lát lại cởi quần áo.
Tiếp qua một lát, Dao Trì đột nhiên run rẩy lên.
- Chuyện gì vậy?
Đỗ Hà lên tiếng hỏi.
- Tới gần chút nữa đi, có chút lạnh.
Dao Trì nói xong áp sát thân thể tới gần Đỗ Hà, nói tiếp:
- Người Đường các ngươi không phải vẫn nói ngồi trong lòng vẫn không loạn hay sao, kêu cái gì Liễu Huệ, chỉ cần không vượt giới cũng không có gì đi!
Đỗ Hà đột nhiên cảm giác mình thật giống “quái thúc thúc bị tiểu la lỵ đùa giỡn”, thầm nghĩ:
- Đây rõ là đang chơi lửa a, cảnh giới của Liễu Hạ Huệ cũng không phải ai đều đạt được tới…
Dao Trì thỏa mãn dựa đầu trên vai Đỗ Hà ngủ thiếp đi.
Đỗ Hà lại mất ngủ, một mực đếm đàn dê, luôn bồi hồi giữa tư tưởng nên làm cầm thú hay không bằng cầm thú.
Cuối cùng sự tình gì cũng không làm, mê mê hồ hồ ngủ mất.
Đỗ Hà đã có thói quen ôm lão bà ngủ, một mình thì thật an phận, nhưng nếu có thêm một người bên cạnh hơn nữa còn là nữ nhân, tỉnh tỉnh mê mê tất nhiên sẽ bắt đầu không yên ổn.
…
Bên ngoài An Thị thành.
Đại quân bắc phạt Đường triều đã hạ lệnh lập trại bên ngoài, triển khai trận thế.
Lý Đạo Tông ở trên cao nhìn vào An Thị thành, cảm thấy có chút khó khăn.
Đường triều đại quân sau khi tiến vào Cao Câu Lệ, có thể hình dung bằng một câu “thế như chẻ tre”.
Tiên phong Tô Định Phương dẫn theo một đoàn hổ lang chi sư liên tục chiếm Huyền Thố, Hoành Sơn, Cái Mưu, Ma Mễ bốn thành, cũng đang quyết đấu cùng hai vạn chủ lực Cao Câu Lệ bên dưới Ma Mễ thành.
Tiệp Thắng quân lâu ngày không gặp huyết quang không ngừng gào thét đem quân sĩ Cao Câu Lệ giết đến tan rã, cơ hồ tiêu diệt hoàn toàn, khiến Cao Câu Lệ không ngừng hiệu lệnh rút quân tử thủ.
Lý Đạo Tông thừa thắng đem Bạch Nham, Ti Sa, Mạch Cốc, Ngân Sơn, Hậu Hoàng chiếm giữ, cuối cùng đi tới bên ngoài An Thị thành.
An Thị thành là thành lũy kiên cố nhất đi thông vào trung ương Cao Câu Lệ, cũng là con đường nhất định phải đi qua.
Trong lịch sử chính bởi vì nơi này quá khó tiến công, Lý Thế Dân mới bị buộc rút quân.
Lý Đạo Tông tinh thông phương pháp dụng binh, liếc mắt liền nhìn ra An Thị thành không phải dễ dàng đối phó.
Tiến công không phải biện pháp. Bệ hạ cấp thời gian không đủ, không thể chờ được dụng cụ công thành chế tạo lâm thời, hẳn phải dùng thổ sơn làm ngắn sự chênh lệch hai bên, dùng Kình Nỏ áp chế phá thành!
Lý Đạo Tông thầm nhủ, đang tự hỏi phương pháp phá thành.
Đúng ngay lúc này, Tô Định Phương vội vàng đi tới, bẩm báo:
- Đại tổng quản, bên ngoài doanh có một người vừa đến, hắn nói là nghe theo lời dặn của Thanh Liên đại tướng quân, tới gặp đại tổng quản!
Lý Đạo Tông nghe vậy kinh ngạc, lại bất động thanh sắc cho Tô Định Phương mời người đi vào.
Người tới chính là Hiên Viên Thiên, bởi vì trong lịch sử Lý Thế Dân bị ngăn cản tại An Thị thành, Đỗ Hà cũng nhờ vậy mà biết được An Thị thành sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất trong cuộc chiến tây chinh.
Ngay khi Đường triều còn chưa xuất binh, Đỗ Hà đã an bài Hiên Viên bộ tộc dời vào An Thị thành, chuẩn bị cho việc đánh chiếm tòa thành này.
Hôm nay đã tới lúc dùng tới.
Lý Đạo Tông đạt được tin vui này, nắm thời cơ làm ra an bài, cùng gia tộc Hiên Viên nội ứng ngoại hợp, giải quyết An Thị thành.
Đệ nhất đại tướng Dương Vạn Xuân dưới trướng Uyên Cái Tô Văn, thành chủ An Thị thành, bị mãnh tướng Tiết Vạn Triệt một thương đâm chết. Đường quân chính thức phá mở cửa ải đánh thẳng vào trung ương Cao Câu Lệ.
Nhưng trong lòng hắn vẫn còn một chút không hiểu rõ, Tất Long Tú là con trai trưởng của Tượng Hùng Vương, vì sao lại ngu ngốc như vậy?
Kỳ thật là do Đỗ Hà cô lậu quả văn, cũng không phải toàn bộ các quốc gia đều giống như Đại Đường Trung Nguyên, chỉ truyền ngôi cho trưởng tử. Cũng như phương Tây, quyền lực tôn giáo phương Tây thật lớn, thậm chí còn cao hơn vương quyền. Quốc vương muốn kế vị phải quỳ gối trước mặt giáo hoàng nhận giáo hoàng nhâm mệnh.
Tượng Hùng quốc tuy có khác lạ, nhưng cũng không sai biệt bao nhiêu. Quốc gia phương Tây tín ngưỡng Thiên Chúa, mà Tượng Hùng quốc tín ngưỡng quỷ thần, giáo phái xưng hô là Chi Vi bổn giáo. Họ nặng quỷ thần, thích xem bói toán, cho rằng vạn vật có linh, thiên có thiên thần, thiên thần là cao quý nhất. Sơn có sơn thần cùng sơn yêu, cây có thụ tinh. Sông hồ suối đều có long. Nếu người bị nhiễm bệnh, đều bởi vì đắc tội thần quỷ mà gây ra.
Tất Long Tú lúc mới sinh ra trời giáng đại tuyết, núi tuyết sụp đổ khiến hơn vạn con dân Tượng Hùng quốc bị chôn vùi bên dưới, đại vu sư của Tượng Hùng quốc đem lỗi đổ lên người Tất Long Tú, nói hắn là tai tinh hạ phàm.
Quốc vương Tượng Hùng quốc cũng không vì vậy mà bạc đãi Tất Long Tú, nhưng không đem ngôi vị truyền lại cho hắn. Nếu không phải nhị vương tử ngu đần vô năng, Tượng Hùng Vương đã sớm truyền vị.
Vốn Tất Long Tú vẫn còn chút ít hi vọng, bởi vì hắn là tai tinh mà thân đệ của hắn lại là kẻ ngốc, so với hắn còn xa xa không bằng, nhưng Dao Trì quật khởi làm Tất Long Tú cảm thấy áp lực, Tượng Hùng quốc cũng không bài xích nữ tử xưng vương, hai trăm năm trước cũng từng có lịch sử nữ vương lên ngôi.
Cho nên tuy Tất Long Tú là trưởng tử, là người thừa kế thứ nhất, nhưng cơ hội có thể kế thừa lại cực kỳ bé nhỏ, cuối cùng đi lên một con đường không lối về.
Điểm này người ngoài cuộc như Đỗ Hà không thể nào hiểu được.
Đương nhiên hắn cũng không cần phải hiểu được, chỉ là xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên suy nghĩ miên man mà thôi.
Đỗ Hà được Dao Trì tiến dẫn bí mật gặp mặt Tượng Hùng Vương một lần.
Tượng Hùng Vương bị bệnh quấn thân, hiện giờ bởi vì chuyện của Tất Long Tú mà tinh thần càng tệ, nhưng vẫn miễn cưỡng khởi lên tinh thần tiếp đón vị thượng tướng thiên triều trẻ tuổi Đỗ Hà này.
Cuộc gặp thật đơn giản, Tượng Hùng Vương thật khách khí biểu đạt lòng kính ngưỡng của mình với Đại Đường, tiếp đó lại cảm tạ Đỗ Hà đã đến giúp đỡ.
Đỗ Hà cũng lấy thân phận thượng tướng thiên triều tỏ vẻ Đường triều luôn xem trọng minh hữu Tượng Hùng quốc, nói cho hắn biết Đường quân nhất định sẽ cho Thổ Phiên trả giá thật nhiều vì hành vi của bọn hắn, cũng thố lộ quyết tâm không diệt Thổ Phiên thề không bỏ qua.
Lúc này trên mặt Tượng Hùng Vương cũng đỏ bừng, miễn cưỡng đứng lên lớn tiếng nói:
- Thượng tướng yên tâm, tuy Tượng Hùng quốc binh lực không mạnh, nhưng cho dù dốc hết lực lượng cả nước cũng nguyện ý trợ giúp Đại Đường một tay!
Thổ Phiên xâm lấn quốc gia của hắn, hủy gia viên của hắn, còn cho tiện tỳ câu dẫn con trai hắn, làm con hắn nảy sinh ý nghĩ phản quốc. Điều này làm cho hắn oán hận Thổ Phiên tới cực điểm. Lúc hắn còn sống có thể tận mắt chứng kiến Thổ Phiên bị diệt vong, hắn nằm mơ cũng cười ra tiếng.
Đồng thời vị Tượng Hùng Vương cũng đã không còn sống được bao lâu đang vì quốc gia của mình làm ra cố gắng cuối cùng.
Xưa đâu bằng nay, hiện tại Tượng Hùng đã không phải là bá chủ ngày xưa, bởi vì Thổ Phiên xâm lấn, thực lực hao tổn cực lớn, người bình thường sẽ không cách nào tưởng tượng được.
Hôm nay Tượng Hùng đã rơi vào nông nỗi bất cứ quốc gia nào cũng có thể lấn hiếp, mấy quốc gia chung quanh không có nơi nào là kẻ hiền lành, Tượng Hùng muốn sinh tồn trong hoàn cảnh này không thể rời khỏi sự ủng hộ của Đại Đường.
Hiện tại toàn lực phối hợp Đại Đường, Đại Đường tất nhiên sẽ nhớ rõ sự ủng hộ này, Tượng Hùng quốc sẽ nhận được đãi ngộ khác hẳn.
Đỗ Hà hiểu được ý tứ của Tượng Hùng Vương, đối với việc này cũng không hề có phản cảm. Đây là cục diện đôi bên cùng có lợi, Tượng Hùng phối hợp Đường triều, ủng hộ Đường triều, mà Đường triều bánh ít đi bánh quy lại, tạo phương tiện cho Tượng Hùng. Lẫn nhau bởi vì quan hệ này mới có thể lui tới hữu nghị trong thời gian thật dài.
Đỗ Hà nói thẳng:
- Đại Đường sẽ không bỏ qua bất kỳ địch nhân nào, cũng sẽ không bạc đãi bất kỳ đồng minh nào, hôm nay những gì Tượng Hùng Vương đã làm, Đỗ mỗ nhất định sẽ bẩm báo chi tiết với bệ hạ!
Tượng Hùng Vương nghe được câu hứa hẹn này, cũng nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Về phần làm sao ứng đối với tình hình trước mắt, làm phiền thượng tướng thiên triều thương nghị cùng tiểu nữ, tương lai Tượng Hùng quốc ta đã phó thác cho nàng!
Tượng Hùng quốc không có quy định không cho nữ tử kế vị, nhưng trên đời này vẫn có quy định bất thành văn, tỷ như trọng nam khinh nữ. Tượng Hùng Vương không phải không thương yêu Dao Trì, nhưng dù sao nữ nhi cũng phải lập gia đình theo họ khác, không thể truyền thừa huyết thống, cũng không có ý muốn cho nữ nhi kế thừa vương vị, nhưng hiện giờ hắn lại không thể không làm như thế.
- Phụ vương?
Dao Trì cũng không biết nên nói gì, nàng không có lòng tranh đoạt ngôi vị, chỉ là vì không cách nào ngồi yên nhìn quốc gia bị diệt, vì vậy mới sẵn sàng hi sinh tính mạng động thân lao ra gánh vác trách nhiệm.
Tâm ý của Tượng Hùng Vương đã quyết, không cho Dao Trì cơ hội nói thêm lời nào.
Đỗ Hà cũng không ở lại lâu trong Quỳnh Long Ngân Thành, lập tức quay về Bình Đô sơn khẩu.
Dao Trì là thống soái tam quân, có thể tùy ý điều phối binh mã, thay đổi phòng vệ, lưu lại một khe hở cho Đỗ Hà đi vào là chuyện thật dễ dàng.
Dưới bóng đêm che giấu, Đỗ Hà không tốn bao nhiêu khí lực tiềm nhập vào doanh trướng của Dao Trì. Trong mũi ngửi được hương thơm ngát trong lều, Đỗ Hà liền có chút do dự.
Dao Trì cũng đang cố gắng tự trấn định, không có chút phản ứng nào.
Tựa hồ cảm thấy không khí có chút xấu hổ, Dao Trì tìm đề tài nói:
- Phụ vương để cho ta toàn lực phối hợp hành động của các vị, hiện tại đại quân Thổ Phiên án binh bất động, nên làm thế nào mới có thể trợ giúp các vị phá địch?
Đỗ Hà lập tức đáp:
- Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, còn chờ thêm một chút. Hiện tại ta không hiểu rõ tình huống bên đại quân Thổ Phiên, là ai lãnh binh bên đó, có bao nhiêu binh mã một mực không biết. Vì vậy không thể đưa ra cách ứng phó chính xác được. Người của ta đang thu thập tình báo, không bao lâu sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó mới có thể xác định ra quyết đoán cụ thể!
Trong lòng hắn có bao nhiêu kế hoạch nhưng bởi vì không biết được địch tình, lại không biết tướng địch là ai, nếu lỗ mãng hành sự sẽ thật khó khăn.
Trời không còn sớm, nên sớm nghỉ ngơi thôi. Cũng đã nhiều ngày rồi, qua không lâu nữa chiến sự nổ ra, ngay cơ hội nghỉ ngơi cũng không có!
Đỗ Hà nói xong đi tới chỗ ghế dựa ngay bàn, nghiêng người ngồi vào, tỏ vẻ nơi này sẽ là nơi hắn nghỉ ngơi.
Dao Trì định nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng cởi ra áo ngoài, nằm lên giường.
Qua một lúc lâu, Dao Trì nhẹ giọng hỏi:
- Đã ngủ chưa?
Đỗ Hà híp mắt lập tức đáp:
- Sao vậy? Còn chưa ngủ sao?
Dao Trì nói:
- Cảm thấy lạnh phải không, nếu không thế này, huynh cũng lên đây ngủ đi, giường thật lớn, chúng ta mỗi người một nửa!
- Ách…
Đỗ Hà có chút do dự:
- Vậy không tốt lắm đâu…
Dao Trì nói:
- Thời điểm phi thường, đừng để ý nhiều như vậy, nhiều quần áo như thế, không có gì đáng ngại!
- Được rồi!
Đỗ Hà thỏa hiệp, thản nhiên bước tới giường, giường không lớn như lời nói của Dao Trì, nhưng hai người nằm chen một chút cũng không đến nỗi chật chội. Cũng đã đi tới bên cạnh cũng không tiện cự tuyệt, hắn thật cẩn thận nằm xuống.
Sau một lúc lâu, Dao Trì lại nói:
- Quần áo cấn người, ngủ không được, hay cởi áo ngoài đi? Dù sao cũng không nhìn thấy…
- Được rồi!
Đỗ Hà do dự một lát lại cởi quần áo.
Tiếp qua một lát, Dao Trì đột nhiên run rẩy lên.
- Chuyện gì vậy?
Đỗ Hà lên tiếng hỏi.
- Tới gần chút nữa đi, có chút lạnh.
Dao Trì nói xong áp sát thân thể tới gần Đỗ Hà, nói tiếp:
- Người Đường các ngươi không phải vẫn nói ngồi trong lòng vẫn không loạn hay sao, kêu cái gì Liễu Huệ, chỉ cần không vượt giới cũng không có gì đi!
Đỗ Hà đột nhiên cảm giác mình thật giống “quái thúc thúc bị tiểu la lỵ đùa giỡn”, thầm nghĩ:
- Đây rõ là đang chơi lửa a, cảnh giới của Liễu Hạ Huệ cũng không phải ai đều đạt được tới…
Dao Trì thỏa mãn dựa đầu trên vai Đỗ Hà ngủ thiếp đi.
Đỗ Hà lại mất ngủ, một mực đếm đàn dê, luôn bồi hồi giữa tư tưởng nên làm cầm thú hay không bằng cầm thú.
Cuối cùng sự tình gì cũng không làm, mê mê hồ hồ ngủ mất.
Đỗ Hà đã có thói quen ôm lão bà ngủ, một mình thì thật an phận, nhưng nếu có thêm một người bên cạnh hơn nữa còn là nữ nhân, tỉnh tỉnh mê mê tất nhiên sẽ bắt đầu không yên ổn.
…
Bên ngoài An Thị thành.
Đại quân bắc phạt Đường triều đã hạ lệnh lập trại bên ngoài, triển khai trận thế.
Lý Đạo Tông ở trên cao nhìn vào An Thị thành, cảm thấy có chút khó khăn.
Đường triều đại quân sau khi tiến vào Cao Câu Lệ, có thể hình dung bằng một câu “thế như chẻ tre”.
Tiên phong Tô Định Phương dẫn theo một đoàn hổ lang chi sư liên tục chiếm Huyền Thố, Hoành Sơn, Cái Mưu, Ma Mễ bốn thành, cũng đang quyết đấu cùng hai vạn chủ lực Cao Câu Lệ bên dưới Ma Mễ thành.
Tiệp Thắng quân lâu ngày không gặp huyết quang không ngừng gào thét đem quân sĩ Cao Câu Lệ giết đến tan rã, cơ hồ tiêu diệt hoàn toàn, khiến Cao Câu Lệ không ngừng hiệu lệnh rút quân tử thủ.
Lý Đạo Tông thừa thắng đem Bạch Nham, Ti Sa, Mạch Cốc, Ngân Sơn, Hậu Hoàng chiếm giữ, cuối cùng đi tới bên ngoài An Thị thành.
An Thị thành là thành lũy kiên cố nhất đi thông vào trung ương Cao Câu Lệ, cũng là con đường nhất định phải đi qua.
Trong lịch sử chính bởi vì nơi này quá khó tiến công, Lý Thế Dân mới bị buộc rút quân.
Lý Đạo Tông tinh thông phương pháp dụng binh, liếc mắt liền nhìn ra An Thị thành không phải dễ dàng đối phó.
Tiến công không phải biện pháp. Bệ hạ cấp thời gian không đủ, không thể chờ được dụng cụ công thành chế tạo lâm thời, hẳn phải dùng thổ sơn làm ngắn sự chênh lệch hai bên, dùng Kình Nỏ áp chế phá thành!
Lý Đạo Tông thầm nhủ, đang tự hỏi phương pháp phá thành.
Đúng ngay lúc này, Tô Định Phương vội vàng đi tới, bẩm báo:
- Đại tổng quản, bên ngoài doanh có một người vừa đến, hắn nói là nghe theo lời dặn của Thanh Liên đại tướng quân, tới gặp đại tổng quản!
Lý Đạo Tông nghe vậy kinh ngạc, lại bất động thanh sắc cho Tô Định Phương mời người đi vào.
Người tới chính là Hiên Viên Thiên, bởi vì trong lịch sử Lý Thế Dân bị ngăn cản tại An Thị thành, Đỗ Hà cũng nhờ vậy mà biết được An Thị thành sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất trong cuộc chiến tây chinh.
Ngay khi Đường triều còn chưa xuất binh, Đỗ Hà đã an bài Hiên Viên bộ tộc dời vào An Thị thành, chuẩn bị cho việc đánh chiếm tòa thành này.
Hôm nay đã tới lúc dùng tới.
Lý Đạo Tông đạt được tin vui này, nắm thời cơ làm ra an bài, cùng gia tộc Hiên Viên nội ứng ngoại hợp, giải quyết An Thị thành.
Đệ nhất đại tướng Dương Vạn Xuân dưới trướng Uyên Cái Tô Văn, thành chủ An Thị thành, bị mãnh tướng Tiết Vạn Triệt một thương đâm chết. Đường quân chính thức phá mở cửa ải đánh thẳng vào trung ương Cao Câu Lệ.