Marvellous
Moderator
-
dai-boss-xinh-dep-tra-vo-toi-ve-44
Chương 44: Hạnh phúc
"Được rồi...được rồi, em tỉnh rồi...anh buông em ra được không? Anh đè lên nặng quá!"
Cô vỗ vỗ lưng anh khó thở nói, nhưng trên môi cô vẫn hạnh phúc mà nở một nụ cười tươi.
Anh giật mình, quả là anh vui quá mà làm liều, đè lên cả người cô thế kia, anh đứng dậy gãi đầu nhìn cô cười như một thằng khờ.
"Anh xin lỗi...tại anh vui quá...em không sao chứ?" nói rồi anh tính bước đến xem cô như thế nào, nhưng cô vội lên tiếng.
"Anh đứng đó..." anh lập tức dừng lại theo lời cô.
"Đưa tay lên đầu...giống lúc nảy đi...nhanh lên!"
Anh nghe vậy thì hành động y như một con robot, lập tức đưa tay lên đầu, nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng hỏi...
"Vợ à...sao vậy?"
Cô nhăn mi, gương mặt gầy gò xanh xao của cô trở nên nghiêm túc.
"Cười đi...cười mau lên, vừa cười vừa gãi đầu!"
Cái gì thế? Anh nghe xong thì mặt đực ra...ngơ ngác nhìn cô..
Cô thấy vậy thì phì cười, mặc dù gương mặt đang rất phờ phạc nhưng khi cươi lên cô vẫn rất đẹp, vẫn xinh như ngày nào.
Dạ Hoa nhìn anh vẫn chưa hiểu chuyện gì thì mở miệng nói, nhưng vẫn không nén được nụ cười trên môi.
"Tại hành động vừa cười vừa gãi đầu của...anh lúc nảy rất đáng yêu...từ trước đến giờ em chưa từng thấy, thật sự rất đáng yêu đó!"
Giờ thì anh đã hiểu ra chuyện gì, anh thở phào nhẹ nhõm một tiếng, lắc đầu nhìn cô, rồi bước đến.
"Em làm anh hú hồn...lần sau đừng có như vậy nữa..."
Nói xong còn chỉ lên trán cô mà mắng yêu.
Cô chu môi nhìn anh rồi bỗng khóe mắt đỏ lên. Anh thấy vậy tưởng cô khóc vì bị mình mắng thì rối rít xin lỗi.
"Vợ à...em đừng khóc...anh xin lỗi...anh không mắng em nữa...ngoan...em còn đang bệnh, khóc không tốt cho em đâu!"
Nước mắt cô rơi xuống từng giọt, cánh tay ốm yếu của cô chụp lấy cánh tay anh rồi nắm chặt, rồi thều thào nói.
"Em cứ ngỡ...sẽ không gặp được anh nữa...lúc em bị cô ta bắt em thật sự rất sợ...lúc đấy em chỉ nghĩ đến một mình anh...Tùng Quân...anh có biết không...lúc đó em mới nhận ra rằng mình thật sự đã yêu anh rồi...hức!"
Anh lặng người theo từng câu nói của cô, khóe mắt anh ửng đỏ rồi dòng nước mắt ấy cũng rơi theo...Anh ôm cô thật chặt, hai người cùng nhau khóc nức lên.
"Bảo bối...anh xin lỗi...xin lỗi vì đã để em đi một mình...xin lỗi vì đã để em sợ...xin lỗi vì đã để em phải chịu đau...một mình đấu tranh với tử thần...Vợ à, tất cả cũng tại anh hết...xin lỗi em..."
Cô ở trong lòng anh ra sức lắc đầu, nghẹn ngào nói.
"Không phải...anh làm gì có lỗi...anh đừng tự trách mình nữa...không phải em đã bình an rồi sao...Tùng Quân...đoạn đường còn lại chúng ta cùng nhau bước tiếp nhé!"
"Được...cùng nhau bước tiếp đoạn đường còn lại...Bảo bối...anh sẽ bảo vệ em...!!!"
Nước mắt hai người hòa quyện vào nhau, anh ôm cô như sợ cô biến mất. Tiếng nức của hai người vang khắp căn phòng, tình yêu, hạnh phúc...cuối cùng cũng có một cái kết thật đẹp.
Được ở bên cạnh người mình yêu thương suốt đoạn đường đời còn lại...đó chính là hạnh phúc, cái mà con người ta luôn ao ước có được!
[.....]
"Anh yêu em...Lý Dạ Hoa!"
"Em yêu anh...Dương Tùng Quân!"
Hoàn
"Được rồi...được rồi, em tỉnh rồi...anh buông em ra được không? Anh đè lên nặng quá!"
Cô vỗ vỗ lưng anh khó thở nói, nhưng trên môi cô vẫn hạnh phúc mà nở một nụ cười tươi.
Anh giật mình, quả là anh vui quá mà làm liều, đè lên cả người cô thế kia, anh đứng dậy gãi đầu nhìn cô cười như một thằng khờ.
"Anh xin lỗi...tại anh vui quá...em không sao chứ?" nói rồi anh tính bước đến xem cô như thế nào, nhưng cô vội lên tiếng.
"Anh đứng đó..." anh lập tức dừng lại theo lời cô.
"Đưa tay lên đầu...giống lúc nảy đi...nhanh lên!"
Anh nghe vậy thì hành động y như một con robot, lập tức đưa tay lên đầu, nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng hỏi...
"Vợ à...sao vậy?"
Cô nhăn mi, gương mặt gầy gò xanh xao của cô trở nên nghiêm túc.
"Cười đi...cười mau lên, vừa cười vừa gãi đầu!"
Cái gì thế? Anh nghe xong thì mặt đực ra...ngơ ngác nhìn cô..
Cô thấy vậy thì phì cười, mặc dù gương mặt đang rất phờ phạc nhưng khi cươi lên cô vẫn rất đẹp, vẫn xinh như ngày nào.
Dạ Hoa nhìn anh vẫn chưa hiểu chuyện gì thì mở miệng nói, nhưng vẫn không nén được nụ cười trên môi.
"Tại hành động vừa cười vừa gãi đầu của...anh lúc nảy rất đáng yêu...từ trước đến giờ em chưa từng thấy, thật sự rất đáng yêu đó!"
Giờ thì anh đã hiểu ra chuyện gì, anh thở phào nhẹ nhõm một tiếng, lắc đầu nhìn cô, rồi bước đến.
"Em làm anh hú hồn...lần sau đừng có như vậy nữa..."
Nói xong còn chỉ lên trán cô mà mắng yêu.
Cô chu môi nhìn anh rồi bỗng khóe mắt đỏ lên. Anh thấy vậy tưởng cô khóc vì bị mình mắng thì rối rít xin lỗi.
"Vợ à...em đừng khóc...anh xin lỗi...anh không mắng em nữa...ngoan...em còn đang bệnh, khóc không tốt cho em đâu!"
Nước mắt cô rơi xuống từng giọt, cánh tay ốm yếu của cô chụp lấy cánh tay anh rồi nắm chặt, rồi thều thào nói.
"Em cứ ngỡ...sẽ không gặp được anh nữa...lúc em bị cô ta bắt em thật sự rất sợ...lúc đấy em chỉ nghĩ đến một mình anh...Tùng Quân...anh có biết không...lúc đó em mới nhận ra rằng mình thật sự đã yêu anh rồi...hức!"
Anh lặng người theo từng câu nói của cô, khóe mắt anh ửng đỏ rồi dòng nước mắt ấy cũng rơi theo...Anh ôm cô thật chặt, hai người cùng nhau khóc nức lên.
"Bảo bối...anh xin lỗi...xin lỗi vì đã để em đi một mình...xin lỗi vì đã để em sợ...xin lỗi vì đã để em phải chịu đau...một mình đấu tranh với tử thần...Vợ à, tất cả cũng tại anh hết...xin lỗi em..."
Cô ở trong lòng anh ra sức lắc đầu, nghẹn ngào nói.
"Không phải...anh làm gì có lỗi...anh đừng tự trách mình nữa...không phải em đã bình an rồi sao...Tùng Quân...đoạn đường còn lại chúng ta cùng nhau bước tiếp nhé!"
"Được...cùng nhau bước tiếp đoạn đường còn lại...Bảo bối...anh sẽ bảo vệ em...!!!"
Nước mắt hai người hòa quyện vào nhau, anh ôm cô như sợ cô biến mất. Tiếng nức của hai người vang khắp căn phòng, tình yêu, hạnh phúc...cuối cùng cũng có một cái kết thật đẹp.
Được ở bên cạnh người mình yêu thương suốt đoạn đường đời còn lại...đó chính là hạnh phúc, cái mà con người ta luôn ao ước có được!
[.....]
"Anh yêu em...Lý Dạ Hoa!"
"Em yêu anh...Dương Tùng Quân!"
Hoàn