Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Dịch Vụ Tắm Rửa
"Năm đó chỉ là một tai nạn, trả giá cho tai nạn đó cả đời. Anh Thịnh là người làm ăn, anh không nghĩ giao dịch này sẽ thua lỗ sao?"
Đôi mắt long lanh của Lý Triều Kha nhìn vào đôi mắt của Thịnh Thế Hùng, thẳng thắn nói.
Thịnh Thế Hùng nhún vai, dùng đầu lưỡi liếm khóe môi, giọng điệu mập mờ: "Nhỡ đâu đó lại là một chuyện tốt bất ngờ.”
Lý Triều Kha nhìn vẻ mặt của anh, không hiểu sao tim bỗng nhói lên.
Nhưng ngay sau đó cô quay đi, quan sát dòng xe cộ và đèn neon nhấp nháy ngoài cửa xe.
Tối nay, cô xem như đã tát Hồ Vy Vy một cái đau đớn tại bữa tiệc sinh nhật của cô ta, nhưng mối quan hệ của cô và Thịnh Thế Hùng sẽ bị đồn thổi không ngừng trong giới thượng lưu.
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Nếu ông cụ Thịnh biết chuyện, ông ta sẽ nghĩ như thế nào về cô?
Hai người lái xe đến nhà cũ của nhà họ Thịnh.
Lý Triều Kha muốn sớm gặp lại con trai, nhưng vì nhiều lý do, cô vẫn ngồi trên ghế phụ không nhúc nhích, cô thúc giục: "Anh mau mang đứa nhỏ ra ngoài đi."
"Khuya rồi, có lẽ thằng bé đã ngủ."
Thịnh Thế Hùng rất muốn xem phản ứng của Lý Triều Kha.
Quả nhiên Lý Triều Kha vô cùng hốt hoảng, lập tức vén váy vươn tay đẩy cửa.
Rốt cuộc vẫn là nóng lòng thương con.
“Chờ đi."
Thịnh Thế Hùng không muốn làm khó Lý Triều Kha, để lại cho cô một cái nhìn an tâm.
Anh nhấc chân bước vào nhà cũ của nhà họ Thịnh, vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng cậu nhóc cười khúc khích.
Thịnh Thế Hùng cười thầm trong lòng, thật là đứa nhỏ không có lương tâm.
"Mẹ con rất thông minh, năm ấy sinh con ra, mẹ đã tự học thiết kế thời trang và thi đỗ chứng chỉ. Bây giờ mẹ đã là một nhà thiết kế nổi tiếng!"
"Từ khi còn nhỏ, mẹ đã dạy con, dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ có cách giải quyết.”
"Vì vậy làm người, phải vui vẻ, kiên cường và biết phấn đấu."
Ông cụ Thịnh gật đầu nói: "Những gì mẹ con nói rất có lý."
“Mẹ con ưu tú như vậy, ở nước ngoài hẳn có nhiều người theo đuổi nhỉ."
Ông cụ hỏi lại.
Thịnh Thế Hùng đang chuẩn bị nhấc chân bước vào sảnh chính, nghe thấy câu này liền thu chân lại.
Chỉ nghe được tiếng cậu nhóc cười ha ha: "Cụ nội, cụ cho là thế nào?"
Những người làm trong nhà nghe thấy cậu nhóc cười ha ha hỏi lại ông cụ, đều không khỏi chậc lưỡi.
Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.
Với một nhân vật lớn như ông cụ Thịnh, và với tính khí như vậy, cho tới bây giờ chỉ có ông ta đi hỏi người khác, người kia phải ngoan ngoãn trả lời, làm gì có người nào dám hỏi ngược lại như thế.
Những người làm đều nhìn ông cụ và cậu bé một cái, nhất thời quên mất công việc trong tay.
"Ông nội, ông hỏi cái này làm gì. Tuấn Kiệt chỉ là trẻ con.”
Thịnh Tố Uyên vội vàng hoà giải.
Trên mặt ông cụ Thịnh không cảm xúc, nhẹ giọng nói: "Nó là người nhà họ Thịnh chúng ta, nhà họ Thịnh dù là trẻ con cũng khác người thường."
"Cụ nội nói đúng. Làm sao một người có một người ba phi thường lại là người bình thường được."
Cậu nhóc nhìn ông cụ Thịnh bằng đôi mắt sáng long lanh, nói ra một câu khiến người khác phải líu lưỡi.
Bầu không khí được khôi phục trong nháy mắt.
Ngay cả ông cụ Thịnh cũng phải bật cười, đưa tay sờ đầu cậu bé, gật đầu nói: "Con bé thật sự đã sinh ra một đứa cháu ngoan cho nhà họ Thịnh chúng ta."
“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế.”
Thịnh Thế Hùng đúng lúc bước vào.
“Thế Hùng, em về rồi.”
Thịnh Tố Uyên nhìn thấy Thịnh Thế Hùng, sắc mặt thả lỏng, vội vàng ra nghênh đón.
Thịnh Thế Hùng còn không đến nữa, cô sẽ không ngăn được ông cụ mất.
"Ba!"
Ngay khi nhìn thấy Thịnh Thế Hùng, cậu nhóc đã chạy đến gần anh, mở rộng vòng tay ôm anh.
Thịnh Thế Hùng cúi xuống, bế cậu bé lên vai.
"Ba, Tuấn Kiệt buồn ngủ."
Trong thâm tâm nó biết chắc rằng mẹ đang ở bên ngoài không đi vào, ngay lập tức ôm lấy cổ ba, chu cái miệng nhỏ ngáp một cái, đặt cái đầu bé nhỏ của mình lên vai ba.
Thịnh Tố Uyên không biết cậu bé đang giả vờ ngủ, cho là cậu bé thật sự rất buồn ngủ, nhất thời lo lắng: “Đứa bé buồn ngủ rồi, không bằng ngủ luôn ở đây đi."
"Đi thu xếp đi."
Ông cụ Thịnh lập tức nhìn về phía người làm phân phó.
Cháu ngoan của ông muốn ở lại ngủ, ông có cầu cũng không được.
Nếu có thể, ông ước rằng cháu đích tôn của ông sẽ ở bên cạnh ông mỗi ngày.
Một đứa cháu đích tôn thông minh kháu khỉnh như vậy, chỉ cần nhìn thôi đã tăng thêm mấy năm tuổi thọ!
“Cám ơn cụ nội và bác, nhưng là... Con, con bị lạ giường."
Cậu bé cố chống mí mắt lên, làm bộ không được nhìn ông cụ và Thịnh Tố Uyên.
Nhìn bộ dáng của cậu bé, ai mà không đau lòng.
Ông cụ Thịnh phất tay, vội vàng đuổi Thịnh Thế Hùng: "Đừng để cháu ngoan của ông mệt mỏi, về nhà đi."
“Để chị tiễn hai người."
Thịnh Tố Uyên lấy một chiếc chăn nhỏ đắp cho cậu bé.
Thịnh Thế Hùng không muốn chị mình nhìn thấy Lý Triều Kha trong xe, đã đến cửa mà không vào, dù sao cũng có chút không hợp lý.
Ra khỏi sảnh chính, anh dừng bước: "Em tự về được rồi."
“Đây cũng là nhà của em, chị tiễn làm gì, khách sáo quá.”
Cậu bé hiểu ý, ngay lập tức vẫy tay với Thịnh Tố Uyên: “Tạm biệt Cô ạ."
“Ai ui, tiểu bảo bối đúng là làm người ta thích, hôn cô một cái nào.”
Thịnh Tố Uyên ngay lập tức đưa mặt tới.
Cậu bé nghe lời hôn lên mặt cô mình một cái.
Thịnh Tố Uyên không hề ngại nước miếng của cậu bé, cười rạng rỡ vẫy tay tạm biệt cậu bé.
Khi hai ba con ra khỏi nhà, cậu nhóc vừa lên xe đã lập tức khôi phục lại tinh thần.
"Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm."
Cậu bé ôm chặt lấy Lý Triều Kha, hôn chụt một cái lên mặt cô.
Lý Triều Kha cũng ôm chặt lấy cậu bé, hôn lên trán cậu.
Phải mất một lúc lâu sau Thịnh Thế Hùng mới trở lại, cô chờ ở trong xe vô cùng sốt ruột, suýt chút nữa đã đẩy cửa đi vào.
Lúc này được ôm con vào lòng cô cảm thấy rất an tâm.
Thịnh Thế Hùng cười nói: "Con trai ở trước mặt ông nội khen em nửa ngày."
“Con trai không phải khen tôi, nó chỉ nói sự thật.”
Lý Triều Kha ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nở hoa.
Cậu bé cũng cho mẹ nó mặt mũi, quơ quơ cánh tay nhỏ kêu: "Mẹ, mẹ là tuyệt nhất trên đời!"
"Trên đời này, chỉ có một người đàn ông như ba mới xứng với mẹ.”
Lý Triều Kha bĩu môi: “Câu phía sau không cần phải nói ra."
“Câu sau mới là điểm chính, em đúng là không hiểu.” Thịnh Thế Hùng vội vàng uốn nắn.
Đúng là con trai ruột của mình!
Nhiều lần trợ giúp anh!
Thịnh Thế Hùng kiêu ngạo sắp bay lên trời.
Ba người trở về nhà, đã hơn 11 giờ tối.
Lý Triều Kha nhanh chóng cởi quần áo của cậu bé, giục cậu bé đi tắm.
"Trẻ con không được ngủ muộn, ngủ muộn đầu sẽ trở nên ngu ngốc."
Sau khi cậu bé bị Lý Triều Kha cởi áo, liền giữ quần, nói: "Mẹ, nam nữ khác biệt.”
“Mẹ là mẹ ruột của con."
Lý Triều Kha dở khóc dở cười.
Cậu bé tiếp tục giữ quần: "Mẹ ruột cũng không được."
"Ba nói, nam nữ khác biệt, chuyện này rất quan trọng."
Lý Triều Kha: "..."
"Đúng vậy, con trai nói không sai, nam nữ khác biệt."
“Cho nên, bắt đầu từ hôm nay, trước khi con trai có thể tự tắm, tôi sẽ chịu trách nhiệm tắm rửa cho con."
Thịnh Thế Hùng bước vào phòng tắm.
Cậu bé vừa cười vừa giục: "Mẹ, mẹ mau ra đi".
"Đúng vậy, vị tiểu thư xinh đẹp này, nếu cũng cần dùng dịch vụ tắm rửa thì phải xếp hàng."
Đôi mắt long lanh của Lý Triều Kha nhìn vào đôi mắt của Thịnh Thế Hùng, thẳng thắn nói.
Thịnh Thế Hùng nhún vai, dùng đầu lưỡi liếm khóe môi, giọng điệu mập mờ: "Nhỡ đâu đó lại là một chuyện tốt bất ngờ.”
Lý Triều Kha nhìn vẻ mặt của anh, không hiểu sao tim bỗng nhói lên.
Nhưng ngay sau đó cô quay đi, quan sát dòng xe cộ và đèn neon nhấp nháy ngoài cửa xe.
Tối nay, cô xem như đã tát Hồ Vy Vy một cái đau đớn tại bữa tiệc sinh nhật của cô ta, nhưng mối quan hệ của cô và Thịnh Thế Hùng sẽ bị đồn thổi không ngừng trong giới thượng lưu.
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Nếu ông cụ Thịnh biết chuyện, ông ta sẽ nghĩ như thế nào về cô?
Hai người lái xe đến nhà cũ của nhà họ Thịnh.
Lý Triều Kha muốn sớm gặp lại con trai, nhưng vì nhiều lý do, cô vẫn ngồi trên ghế phụ không nhúc nhích, cô thúc giục: "Anh mau mang đứa nhỏ ra ngoài đi."
"Khuya rồi, có lẽ thằng bé đã ngủ."
Thịnh Thế Hùng rất muốn xem phản ứng của Lý Triều Kha.
Quả nhiên Lý Triều Kha vô cùng hốt hoảng, lập tức vén váy vươn tay đẩy cửa.
Rốt cuộc vẫn là nóng lòng thương con.
“Chờ đi."
Thịnh Thế Hùng không muốn làm khó Lý Triều Kha, để lại cho cô một cái nhìn an tâm.
Anh nhấc chân bước vào nhà cũ của nhà họ Thịnh, vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng cậu nhóc cười khúc khích.
Thịnh Thế Hùng cười thầm trong lòng, thật là đứa nhỏ không có lương tâm.
"Mẹ con rất thông minh, năm ấy sinh con ra, mẹ đã tự học thiết kế thời trang và thi đỗ chứng chỉ. Bây giờ mẹ đã là một nhà thiết kế nổi tiếng!"
"Từ khi còn nhỏ, mẹ đã dạy con, dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ có cách giải quyết.”
"Vì vậy làm người, phải vui vẻ, kiên cường và biết phấn đấu."
Ông cụ Thịnh gật đầu nói: "Những gì mẹ con nói rất có lý."
“Mẹ con ưu tú như vậy, ở nước ngoài hẳn có nhiều người theo đuổi nhỉ."
Ông cụ hỏi lại.
Thịnh Thế Hùng đang chuẩn bị nhấc chân bước vào sảnh chính, nghe thấy câu này liền thu chân lại.
Chỉ nghe được tiếng cậu nhóc cười ha ha: "Cụ nội, cụ cho là thế nào?"
Những người làm trong nhà nghe thấy cậu nhóc cười ha ha hỏi lại ông cụ, đều không khỏi chậc lưỡi.
Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.
Với một nhân vật lớn như ông cụ Thịnh, và với tính khí như vậy, cho tới bây giờ chỉ có ông ta đi hỏi người khác, người kia phải ngoan ngoãn trả lời, làm gì có người nào dám hỏi ngược lại như thế.
Những người làm đều nhìn ông cụ và cậu bé một cái, nhất thời quên mất công việc trong tay.
"Ông nội, ông hỏi cái này làm gì. Tuấn Kiệt chỉ là trẻ con.”
Thịnh Tố Uyên vội vàng hoà giải.
Trên mặt ông cụ Thịnh không cảm xúc, nhẹ giọng nói: "Nó là người nhà họ Thịnh chúng ta, nhà họ Thịnh dù là trẻ con cũng khác người thường."
"Cụ nội nói đúng. Làm sao một người có một người ba phi thường lại là người bình thường được."
Cậu nhóc nhìn ông cụ Thịnh bằng đôi mắt sáng long lanh, nói ra một câu khiến người khác phải líu lưỡi.
Bầu không khí được khôi phục trong nháy mắt.
Ngay cả ông cụ Thịnh cũng phải bật cười, đưa tay sờ đầu cậu bé, gật đầu nói: "Con bé thật sự đã sinh ra một đứa cháu ngoan cho nhà họ Thịnh chúng ta."
“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế.”
Thịnh Thế Hùng đúng lúc bước vào.
“Thế Hùng, em về rồi.”
Thịnh Tố Uyên nhìn thấy Thịnh Thế Hùng, sắc mặt thả lỏng, vội vàng ra nghênh đón.
Thịnh Thế Hùng còn không đến nữa, cô sẽ không ngăn được ông cụ mất.
"Ba!"
Ngay khi nhìn thấy Thịnh Thế Hùng, cậu nhóc đã chạy đến gần anh, mở rộng vòng tay ôm anh.
Thịnh Thế Hùng cúi xuống, bế cậu bé lên vai.
"Ba, Tuấn Kiệt buồn ngủ."
Trong thâm tâm nó biết chắc rằng mẹ đang ở bên ngoài không đi vào, ngay lập tức ôm lấy cổ ba, chu cái miệng nhỏ ngáp một cái, đặt cái đầu bé nhỏ của mình lên vai ba.
Thịnh Tố Uyên không biết cậu bé đang giả vờ ngủ, cho là cậu bé thật sự rất buồn ngủ, nhất thời lo lắng: “Đứa bé buồn ngủ rồi, không bằng ngủ luôn ở đây đi."
"Đi thu xếp đi."
Ông cụ Thịnh lập tức nhìn về phía người làm phân phó.
Cháu ngoan của ông muốn ở lại ngủ, ông có cầu cũng không được.
Nếu có thể, ông ước rằng cháu đích tôn của ông sẽ ở bên cạnh ông mỗi ngày.
Một đứa cháu đích tôn thông minh kháu khỉnh như vậy, chỉ cần nhìn thôi đã tăng thêm mấy năm tuổi thọ!
“Cám ơn cụ nội và bác, nhưng là... Con, con bị lạ giường."
Cậu bé cố chống mí mắt lên, làm bộ không được nhìn ông cụ và Thịnh Tố Uyên.
Nhìn bộ dáng của cậu bé, ai mà không đau lòng.
Ông cụ Thịnh phất tay, vội vàng đuổi Thịnh Thế Hùng: "Đừng để cháu ngoan của ông mệt mỏi, về nhà đi."
“Để chị tiễn hai người."
Thịnh Tố Uyên lấy một chiếc chăn nhỏ đắp cho cậu bé.
Thịnh Thế Hùng không muốn chị mình nhìn thấy Lý Triều Kha trong xe, đã đến cửa mà không vào, dù sao cũng có chút không hợp lý.
Ra khỏi sảnh chính, anh dừng bước: "Em tự về được rồi."
“Đây cũng là nhà của em, chị tiễn làm gì, khách sáo quá.”
Cậu bé hiểu ý, ngay lập tức vẫy tay với Thịnh Tố Uyên: “Tạm biệt Cô ạ."
“Ai ui, tiểu bảo bối đúng là làm người ta thích, hôn cô một cái nào.”
Thịnh Tố Uyên ngay lập tức đưa mặt tới.
Cậu bé nghe lời hôn lên mặt cô mình một cái.
Thịnh Tố Uyên không hề ngại nước miếng của cậu bé, cười rạng rỡ vẫy tay tạm biệt cậu bé.
Khi hai ba con ra khỏi nhà, cậu nhóc vừa lên xe đã lập tức khôi phục lại tinh thần.
"Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm."
Cậu bé ôm chặt lấy Lý Triều Kha, hôn chụt một cái lên mặt cô.
Lý Triều Kha cũng ôm chặt lấy cậu bé, hôn lên trán cậu.
Phải mất một lúc lâu sau Thịnh Thế Hùng mới trở lại, cô chờ ở trong xe vô cùng sốt ruột, suýt chút nữa đã đẩy cửa đi vào.
Lúc này được ôm con vào lòng cô cảm thấy rất an tâm.
Thịnh Thế Hùng cười nói: "Con trai ở trước mặt ông nội khen em nửa ngày."
“Con trai không phải khen tôi, nó chỉ nói sự thật.”
Lý Triều Kha ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nở hoa.
Cậu bé cũng cho mẹ nó mặt mũi, quơ quơ cánh tay nhỏ kêu: "Mẹ, mẹ là tuyệt nhất trên đời!"
"Trên đời này, chỉ có một người đàn ông như ba mới xứng với mẹ.”
Lý Triều Kha bĩu môi: “Câu phía sau không cần phải nói ra."
“Câu sau mới là điểm chính, em đúng là không hiểu.” Thịnh Thế Hùng vội vàng uốn nắn.
Đúng là con trai ruột của mình!
Nhiều lần trợ giúp anh!
Thịnh Thế Hùng kiêu ngạo sắp bay lên trời.
Ba người trở về nhà, đã hơn 11 giờ tối.
Lý Triều Kha nhanh chóng cởi quần áo của cậu bé, giục cậu bé đi tắm.
"Trẻ con không được ngủ muộn, ngủ muộn đầu sẽ trở nên ngu ngốc."
Sau khi cậu bé bị Lý Triều Kha cởi áo, liền giữ quần, nói: "Mẹ, nam nữ khác biệt.”
“Mẹ là mẹ ruột của con."
Lý Triều Kha dở khóc dở cười.
Cậu bé tiếp tục giữ quần: "Mẹ ruột cũng không được."
"Ba nói, nam nữ khác biệt, chuyện này rất quan trọng."
Lý Triều Kha: "..."
"Đúng vậy, con trai nói không sai, nam nữ khác biệt."
“Cho nên, bắt đầu từ hôm nay, trước khi con trai có thể tự tắm, tôi sẽ chịu trách nhiệm tắm rửa cho con."
Thịnh Thế Hùng bước vào phòng tắm.
Cậu bé vừa cười vừa giục: "Mẹ, mẹ mau ra đi".
"Đúng vậy, vị tiểu thư xinh đẹp này, nếu cũng cần dùng dịch vụ tắm rửa thì phải xếp hàng."