Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Ở phía sau phần mộ người đó, tại sao vô cớ xuất hiện thêm một phần mộ nữa?
Nhìn Lam Hồ đã đi xa ở phía trước, tim Nguyệt Trì Lạc nhảy thình thịch vài cái.
Ngay sau đó, không có suy nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn tay trên người, trông như không khác để rơi ở mộ viên, sau đó khuôn mặt lạnh lùng cong lên nở nụ cười.
Chiếc khăn tay đó là của phi tử hoàng thất chuyên dụng, lưu lại chút manh mối cho bọn họ, cũng lưu lại cho chính mình.
Tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tao ương*, mình không thể mê muội bị động.
(* Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay sau ắt gặp phải tai ương)
Phượng Hoàng lệnh ở trong tay nàng, đến lúc đó từ chiếc khăn tay này điều tra ra, tin tưởng cũng không mất bao lâu.
Nàng thật là chờ mong nha!
Cuối cùng lưu lại ở mộ viên ngoại trừ bóng lưng vô tình lạnh lẽo của nàng, chỉ còn chiếc khăn tay thêu hình hoa mai.
Chiếc khăn tay bằng tơ lụa bóng loáng nhẹ nhàng rơi vào trên thi thể, phảng phất như chiếc lá không còn chút sức sống nào.
Khi Nguyệt Trì Lạc đi tới cửa lớn, thì nhìn thấy Lam Hồ đứng ở ngưỡng cửa đưa lưng về phía nàng nhưng không đi vào, chỉ đứng bình thản như thế, thân thể cứng ngắc không nhúc nhích.
Nguyệt Trì Lạc cảm thấy kỳ quái bước đi tới, vươn tay đẩy ra một cánh cửa khác, sau đó ngây ngốc tại chỗ.
"Sư huynh, ngươi đừng đau khổ nữa."
Không biết làm sao thở dài một tiếng, Nguyệt Trì Lạc cau mày nói: "Người hiện tại cũng đã chết, lưu lại những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, cứ như vậy mãi sao?"
Chết cũng đã chết, giữ lại những thứ này thì có ý nghĩa gì chứ?
Nàng trước giờ không lưu luyến những thứ không có giá trị, mê muội quyến luyến sẽ chỉ tự làm khổ mình.
Mặc dù nàng không thể quên đi, nhưng không hề dễ dàng nhớ tới.
Lam Hồ phục hồi tinh thần lại, không nhìn đại viện tử đã bị người san thành bình địa nữa nhanh chóng bước ra ngoài.
"Ta không có khổ sở, ta chỉ là đang nhớ lại." Hắn nhàn nhạt mở miệng, giọng nói nồng đậm cảm xúc cùng mệt mỏi.
"Năm đó ta năm tuổi, cũng vào một buổi tối như thế này, hắn nhặt ta về đây. Ngươi không biết đâu, lúc hắn cúi đầu xuống nhìn ta, ta cảm thấy mình như được nhìn thấy thần tiên. Hắn cứ thế kiêu ngạo đứng trước mặt ta hỏi ta có nguyện ý đi theo hắn hay không, ta lúc ấy hình như là không chút do dự mà gật đầu. . . . . ."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Nhìn Lam Hồ đã đi xa ở phía trước, tim Nguyệt Trì Lạc nhảy thình thịch vài cái.
Ngay sau đó, không có suy nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn tay trên người, trông như không khác để rơi ở mộ viên, sau đó khuôn mặt lạnh lùng cong lên nở nụ cười.
Chiếc khăn tay đó là của phi tử hoàng thất chuyên dụng, lưu lại chút manh mối cho bọn họ, cũng lưu lại cho chính mình.
Tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tao ương*, mình không thể mê muội bị động.
(* Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay sau ắt gặp phải tai ương)
Phượng Hoàng lệnh ở trong tay nàng, đến lúc đó từ chiếc khăn tay này điều tra ra, tin tưởng cũng không mất bao lâu.
Nàng thật là chờ mong nha!
Cuối cùng lưu lại ở mộ viên ngoại trừ bóng lưng vô tình lạnh lẽo của nàng, chỉ còn chiếc khăn tay thêu hình hoa mai.
Chiếc khăn tay bằng tơ lụa bóng loáng nhẹ nhàng rơi vào trên thi thể, phảng phất như chiếc lá không còn chút sức sống nào.
Khi Nguyệt Trì Lạc đi tới cửa lớn, thì nhìn thấy Lam Hồ đứng ở ngưỡng cửa đưa lưng về phía nàng nhưng không đi vào, chỉ đứng bình thản như thế, thân thể cứng ngắc không nhúc nhích.
Nguyệt Trì Lạc cảm thấy kỳ quái bước đi tới, vươn tay đẩy ra một cánh cửa khác, sau đó ngây ngốc tại chỗ.
"Sư huynh, ngươi đừng đau khổ nữa."
Không biết làm sao thở dài một tiếng, Nguyệt Trì Lạc cau mày nói: "Người hiện tại cũng đã chết, lưu lại những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, cứ như vậy mãi sao?"
Chết cũng đã chết, giữ lại những thứ này thì có ý nghĩa gì chứ?
Nàng trước giờ không lưu luyến những thứ không có giá trị, mê muội quyến luyến sẽ chỉ tự làm khổ mình.
Mặc dù nàng không thể quên đi, nhưng không hề dễ dàng nhớ tới.
Lam Hồ phục hồi tinh thần lại, không nhìn đại viện tử đã bị người san thành bình địa nữa nhanh chóng bước ra ngoài.
"Ta không có khổ sở, ta chỉ là đang nhớ lại." Hắn nhàn nhạt mở miệng, giọng nói nồng đậm cảm xúc cùng mệt mỏi.
"Năm đó ta năm tuổi, cũng vào một buổi tối như thế này, hắn nhặt ta về đây. Ngươi không biết đâu, lúc hắn cúi đầu xuống nhìn ta, ta cảm thấy mình như được nhìn thấy thần tiên. Hắn cứ thế kiêu ngạo đứng trước mặt ta hỏi ta có nguyện ý đi theo hắn hay không, ta lúc ấy hình như là không chút do dự mà gật đầu. . . . . ."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook