"Thường Huyên, cả đời này người ta hận nhất chính là chàng. Ngoại trừ việc phản bội cả Đế Ly để cứu chàng, từng nguyện cùng chàng chôn sống, vì chàng mà mất đi đôi mắt... thì chàng cũng chỉ là hạt bụi trần thoáng qua cuộc đời ta."
"Chàng phản bội ta, ta phụ tình chàng, chúng ta không ai nợ ai..."
.
.
.
Nguyệt Lão cũng phải than thở! Sợi chỉ đỏ giành cho hai người, vốn là định sẵn bên nhau, tại sao phải cố chấp, để rồi chính tay mình cắt đứt sợi chỉ ấy?