Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 33
Đã Từng Lỡ Hẹn Với Thanh Xuân
Phần 33
Tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho tình huống này nên trong phút chốc liền kinh ngạc đến mức không thể thốt ra được câu gì, mãi sau thấy ánh mắt ông ta cứ luôn nhìn chòng chọc mình, tôi luống cuống kéo cổ áo lên cao rồi khó khăn đáp:
– Chuyện này… hơi dài. Có thể để cháu gọi anh Huy về rồi cùng nói chuyện với bác được không ạ?
– Định gọi thằng con tôi về bảo vệ cô à?
Ông ta nhếch môi cười nhạt, giọng nói thâm trầm khiến người ta bất giác thấy sợ hãi:
– Được nó che chở nhiều quá rồi nên bây giờ không sợ ai nữa đúng không?
– Không phải ạ, mà là chuyện này liên quan đến cả anh Huy, cả Trường An nữa, cháu sợ lời nói của cháu không có giá trị nên bác không tin.
– Không có giá trị thì cũng thử nói đi. Cô đã dụ dỗ được thằng con trai tôi như thế nào? Như thế nào mà nó dám làm ra những chuyện tày đình với một con đàn bà thấp kém như cô hả?
Ông nội của Bí Ngô đột nhiên nổi giận rồi quát rất to, có lẽ vì không ngờ tới đứa con trai cả mà mình luôn đặt rất nhiều kỳ vọng lại làm ông ta thất vọng đến thế. Tôi biết, sớm muộn gì thì chuyện của chúng tôi cũng sẽ phải công khai, nhưng vì không có anh ở đây nên không dám nói bừa, chỉ cố gắng dùng ngữ điệu thành kính nhất để xin lỗi ông ấy:
– Cháu xin lỗi bác, cháu với anh Huy cũng định đợi vài hôm nữa sẽ nói với bác mọi chuyện để bác hiểu, nhưng mà chưa kịp …
– Đợi vài hôm nữa? Đợi đến khi thằng Huy chuẩn bị tổ chức đám cưới rồi đột ngột hủy hôn đúng không? Các người muốn bôi tro trát trấu vào cái gia đình nhà này, muốn cả thiên hạ cười gia đình này loạn luân, anh em ruột chung một con đàn bà phải không?
– Không ạ. Cháu với anh Tuấn thực sự không có gì cả, tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm thôi ạ. Bác để cháu gọi anh Huy về rồi cùng giải thích với bác được không ạ?
– Thứ đàn bà thấp kém như cô không bao giờ có tư cách được gặp lại con tôi nữa.
Ông ta nói đến đây thì đột nhiên có mấy người đàn ông từ dưới cầu thang xuất hiện, mặt mũi ai ai cũng hằm hằm dữ tợn.
Trông thấy bọn họ, tôi biết sẽ có chuyện chẳng lành nên lập tức định lao sang phòng con, nhưng còn chưa chạy nổi bước nào đã bị một người vệ sĩ cao to xách lên. Cùng lúc này, cửa phòng Bí Ngô cũng mở ra, Hải lôi xềnh xệch con tôi từ bên trong ra ngoài, Bí Ngô sợ đến mức nước mắt giàn giụa, muốn gào lên gọi tôi nhưng miệng bị dính chặt băng keo, chỉ ư ư trong cổ họng như muốn gọi “mẹ ơi”.
Tôi cũng lập tức hét lên:
– Con ơi, con ơi… Thả con tôi ra, thả con tôi ra.
Gương mặt Hải lúc này vẫn còn vương mấy vết thâm từ đêm qua, nhưng anh ta không có vẻ gì là ân hận hay hối lỗi, trái lại, thấy tôi và Bí Ngô bị như thế thì ánh mắt còn hiện rõ mấy tia thỏa mãn cùng cợt nhả:
– Bây giờ tôi nên gọi chị là chị cả hay chị hai nhỉ? Chà chà… Từ một con nhân viên nghèo rách ở siêu thị, giờ không những lừa được anh Tuấn, rồi còn dụ dỗ được cả anh Huy. Mục đích của chị là phá tan nát cái nhà này để chiếm tài sản đúng không?
– Thả con tôi ra.
– Thả? Thả để chạy đi tìm bố với bác cả à?
Nói đến đây, Hải lại tặc lưỡi bảo:
– Mà bây giờ tôi cũng chẳng biết bố của con chị là ai nữa. Tình cờ tìm thấy bản giám định ADN này trong phòng làm việc của anh cả, hay là để tôi đọc cho chị nghe nhé.
– …
– Chà, Đoàn Việt Huy, Đoàn Trường An, quan hệ huyết thống cha con cơ à? Chị ngủ với cả hai anh em nên cuối cùng cũng không biết đứa bé này là con của người nào cơ à? Chị đúng là phóng đãng thật đấy.
– Con bé không có tội gì cả, nó không làm gì sai cả. Anh muốn trả thù gì thì cứ tìm tôi, đừng có đụng đến con tôi.
– Nhưng có đứa con tội nghiệt thế này thì sao anh cả lấy vợ theo ý bố tôi được đây, phải không bố?
Ông nội của Bí Ngô không một chút bất ngờ, thậm chí cũng không có chút thương xót nào đối với cháu ruột của mình. Ông ta nói:
– Con đàn bà này đúng là quá giỏi. Qua mặt được tất cả mọi người. Ngủ với thằng Huy rồi đẻ ra con bé Trường An, thế mà cả thiên hạ lại tưởng nó ngủ với thằng Tuấn. Đúng là thứ phụ nữ ti tiện.
– Ngủ với nhiều người quá nên không thể nhớ nổi đâu bố ạ. Chỉ tội nghiệp cho hai đứa con trai của bố thôi, bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú nên quên mất cả luân thường đạo lý, dùng chung cả một con đàn bà. Ngay cả việc anh cả lập kế hoạch để bố đuổi con ra khỏi nhà, chiếm hết cổ phần của con, chắc cũng là do con này xúi giục bố ạ. Con đã nói với bố rồi, con làm sao ác đến mức hại cả anh Tuấn được, tất cả là do anh cả và con ranh này đặt bẫy bố con mình.
Tôi bị mấy người vệ sĩ cao to giữ chặt nên không thể vùng vẫy, chỉ có thể liên tục lắc đầu:
– Cháu không xúi giục anh Huy làm gì cả, tất cả là do Hải muốn hãm hại anh ấy. Chính Hải mới là người muốn giết cả Trường …
Tôi còn chưa nói hết câu thì anh ta đã quắc mắt ra hiệu cho gã vệ sĩ đang đứng bên cạnh tôi, gã đó liền vung tay một cái, giáng cho tôi một bạt tai xây xẩm mặt mày. Lúc ấy khóe miệng còn nếm được cả vị mằn mặn của máu, nhưng tôi không thấy đau xác thịt gì cả, chỉ thấy đau lòng khi Bí Ngô điên cuồng giãy giụa mà thôi.
Con thấy tôi bị đánh nên sợ hãi gần như cực điểm, nước mắt trào ra như mưa, muốn gào lên gọi mẹ nhưng chẳng thể thốt ra được tiếng nào cả.
Tôi thương con đến thắt gan thắt ruột, nhưng thực sự khi ấy bất lực không thể làm gì cả, ngay cả chạy lại ôm con cũng không được. Tuy nhiên, mấy giây sau đột nhiên tôi lại nhớ đến chị Oanh, tôi muốn chị ấy gọi Huy về giúp tôi nên cố tình gào to:
– Bí Ngô ơi, Bí Ngô ơi, cứu mẹ với, cứu mẹ với.
– Cứu mẹ với Bí Ngô ơi…
Hải đứng trước mặt tôi, nở một nụ cười lạnh lẽo:
– Khỏi phải ra ám hiệu gọi ai cứu, hôm nay người làm ở đây ra ngoài hết rồi. Không có ai cứu nổi cô đâu.
– Các người muốn gì? Muốn gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, thả con tôi ra.
– Lôi cô ta vào trong phòng đi.
– Bí Ngô, Bí Ngô ơi…
Sợ không được nhìn thấy con nữa nên tôi hốt hoảng gọi tên Bí Ngô, nhưng dù tôi có gào thét đến mấy thì những con người độc ác đó vẫn tách tôi và Bí Ngô ra. Tôi bị lôi xềnh xệch vào trong phòng, gã vệ sĩ to con kia quăng tôi lên bàn làm việc, ngực bị đập vào rất mạnh cạnh bàn, đau đến mức lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ tung ra.
Trong lúc tôi còn đang đau đến tối tăm mặt mũi thì một tên vệ sĩ khác đã nhặt điện thoại tôi ở dưới giường đưa lên cho ông nội của Bí Ngô. Lúc này, ông ta vẫn cau mày nhìn đống chăn gối lộn xộn, vẫn còn vương những dấu vết của trận hoan ái đêm qua của tôi và Huy, sắc mặt càng lúc càng khó coi đến cực điểm.
Ông ta siết chặt điện thoại của tôi trong lòng bàn tay, chậm chạp nói ra từng chữ:
– Viết một bức thư cho nó.
– Ông muốn gì? Trường An nó là cháu ruột của ông đấy, nó là con của anh Huy, nó là cháu ruột của ông, ông không thể hại cả máu mủ của mình được.
– Còn phải xem cô sẽ làm thế nào?
Nói đến đây, ông ta lại quắc mắt ra hiệu cho gã vệ sĩ kia cầm bút và giấy đặt đến trước mặt tôi:
– Thằng Huy không thể có bất kỳ mối liên quan gì đến loại đàn bà dơ bẩn như cô được. Việc lấy cô thì càng không bao giờ.
– Tôi sẽ đi, tôi đi là được chứ gì? Tôi sẽ mang Trường An đi. Ông không muốn thì tôi sẽ không dây dưa gì đến anh ấy nữa. Ông trả Trường An lại cho tôi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa.
Tôi biết ông ta sẽ không dễ dàng tha cho mình, cũng sẽ không để tôi phá hỏng chuyện kết hôn của Huy và Linh, thế nên mới chủ động đề nghị như vậy. Chỉ cần tôi có thể thoát được khỏi đây, ngày tháng còn dài, tôi vẫn có thể có cách để quay lại bên anh.
Thế nhưng, ông ta tất nhiên sẽ không tin tôi, vẫn lạnh nhạt nói:
– Viết đi. Nếu cô chịu nghe lời, tôi sẽ cho cô sống cùng con bé. Nếu không, tôi sẽ làm cho hai mẹ con cô mỗi người mỗi nơi, cả đời về sau cũng đừng mong gặp lại con nữa.
– Nhưng nó là cháu ruột của ông mà, sao ông có thể đối xử tàn nhẫn thế với cháu ruột của mình được?
– Cháu ruột thì sao? Nếu nó làm cản trở đường đi của bố nó, làm ảnh hưởng đến tương lai của Lạc Thành, hy sinh một đứa cháu có một nửa gen thấp kém của cô thì có là gì? Con trai tôi có thể lấy một người phụ nữ đàng hoàng, sinh 5, 7 đứa con chính thống, hơn con của cô gấp nghìn lần, cô nghe rõ chưa?
– Nhưng Trường An không làm gì nên tội, nếu có lỗi thì chỉ là tôi thôi. Nếu ông sợ nó cản đường của Huy thì tôi sẽ mang nó đi, tôi hứa tôi sẽ im lặng mang nó đi, không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.
– Nếu mọi chuyện đơn giản thế thì dễ dàng cho cô quá nhỉ?
Ông ta cười mỉa một tiếng:
– Tôi không dễ bị lừa như hai thằng con ngu si của tôi đâu. Còn muốn gặp con thì cầm bút viết nhanh lên, nếu không đến khi tôi đổi ý thì dù cô có viết hay không, cô cũng không bao giờ được nhìn thấy con mình nữa đấy.
Lúc này, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, tôi không còn nhìn thấy đường đi nào cho mình nữa. Ông ta hiểu rõ Huy sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ mẹ con tôi, bây giờ một nửa Lạc Thành là của anh, nếu như hai cha con trở mặt với nhau thì chắc chắn bên nào cũng sẽ mình đầy thương tích. Ngược lại, nếu như có một lý do thật phù hợp để giải thích cho sự biến mất của mẹ con tôi, có lẽ việc thuyết phục Huy lấy một người phụ nữ theo đúng ý ông ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bởi vậy, khi đã bị dồn ép đến bước đường cùng, đứng giữa ranh giới giữa tình yêu và tình mẫu tử, tôi chỉ có thể chọn một. Dù đau lòng đến mấy thì tôi vẫn phải chọn đứa con bé bỏng của tôi mà thôi… Tôi hít sâu vào một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại rồi nói:
– Ông muốn tôi viết gì?
– Cầm bút.
Tôi run rẩy cầm bút lên, sau đó lẳng lặng nghe nội dung mà ông ta đọc. Ông ta đúng là một người từng lăn lộn quá nhiều trên thương trường, hành sự cẩn thận đến mức chỉ ép tôi viết theo nội dung, còn cách diễn đạt thế nào thì vẫn phải tự viết, tránh để Huy nhận ra bức thư này là tôi bị ép viết ra.
Lúc này, Hải cũng từ phòng bên kia đi vào phòng tôi, anh ta phủi phủi tay, cười bảo:
– Con bé uống thuốc xong ngủ rồi, yên tâm viết thư đi. Tạm thời không ai làm gì nó đâu mà sợ.
– Anh cho nó uống thuốc gì?
Tôi đột nhiên nổi khùng lên, đập cây bút xuống bàn rồi định lao lại phía Hải:
– Cho nó uống thuốc gì hả? Anh đã làm gì con bé hả?
– Bình tĩnh.
Tôi còn chưa kịp chạm vào áo anh ta thì đã bị vệ sĩ ấn ngược lại bàn làm việc. Hải thì nhơn nhơn cười:
– Ít thuốc ngủ thôi, làm gì mà căng thẳng thế. Không ảnh hưởng đến sức khỏe của con cô được đâu. Tôi khuyên cô chân thành một câu, nếu muốn những điều tốt nhất cho con thì viết thư cho tử tế vào. Để anh cả đoán ra được chuyện hôm nay… chà chà… không có ích gì đâu, lúc ấy người thiệt là con của cô thôi.
– Mày…
Tôi giận đến mức máu trong người như bị đun sôi lên, bàn tay siết chặt lại khiến các đầu móng tay gần như cắm sâu vào da thịt. Nhưng khi đó, tôi hiểu mình không còn sự lựa chọn nào khác, cuối cùng, đành hít vào mấy ngụm khí lạnh rồi cắn răng cầm bút lên, viết ra mấy dòng:
“Gửi anh!
Em biết khi anh về nhà, không thấy mẹ con em sẽ lo lắng và đi tìm, thế nên mới viết bức thư này cho anh. Em chỉ muốn thông báo là kể từ giờ em sẽ không ở đây nữa, anh đừng tìm em và cũng đừng lo lắng, bởi vì dù có anh hay không thì em và con cũng sẽ sống tốt thôi, ít nhất là sống thoải mái tự do hơn bây giờ.
Anh có nhớ không, em đã từng nói là tâm nguyện duy nhất của em chỉ là mang con đi. Tối nào trước khi nhắm mắt ngủ, em đều ước được quay lại cuộc sống trước kia. Muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, muốn đi đâu thì đi, cuối tuần được nghỉ có thể đem con đi chơi nhà bóng.
Nhưng kể từ khi em đến đây, em phát hiện ra cái gì em cũng đều không thể làm được. Em không thể tự do đi lại, cũng không được ăn mấy món dân dã, thỉnh thoảng muốn mang con đi đâu đó cũng có cả đống người giám sát đi theo. Việc này chẳng khác gì sống trong tù ngục vậy.
Cả hai mẹ con em đều không thích cuộc sống này, và dù chỉ một thời gian ngắn nữa thôi mọi thứ xung quanh chúng ta sẽ thay đổi. Nhưng em nghĩ rồi, có thay đổi đến đâu thì vẫn là một gia đình hào môn đầy lễ nghĩa và phép tắc mà thôi. Con vẫn sẽ phải nỗ lực để được thừa kế cổ phần từ anh, và em cũng sẽ phải luôn cố gắng để trở thành một người tương xứng với anh, mà anh cũng biết đấy, việc này đối với một người xuất thân hèn kém như em thật sự quá khó.
Thế nên em nghĩ rồi, chúng ta không phù hợp, em không muốn ràng buộc và đau khổ giống như Phương. Em muốn tự do, muốn tìm một người đàn ông bình thường, sống với em một cuộc đời bình thường.
Và cũng vì thế mà sau đêm qua, em đã nhận ra em không yêu anh nhiều như em tưởng. Thời gian vừa rồi chỉ là em hiếu thắng, muốn đồng hành cùng anh để trả thù Hải vì đã làm tổn thương con em mà thôi.
Hôm nay anh chính thức có trong tay Lạc Thành, chúng ta không còn ràng buộc gì nữa. Cũng đến lúc em phải đi tìm cuộc sống tự do của em rồi. Có nhớ lúc trước em nói em đã tìm được cách mang con đi khỏi anh không? Em không nói dối đâu, em tìm được thật rồi đấy.
Tạm biệt anh nhé, đời này kiếp này, hy vọng không gặp lại!”
Viết xong lá thư ấy, tôi cúi xuống mới thấy mấy giọt nước mắt của mình rơi lộp bộp trên giấy từ bao giờ. Nhưng chưa kịp lau đi thì gã vệ sĩ đứng bên cạnh đã đột ngột giật lấy lá thư rồi đưa lên cho ông nội của Bí Ngô.
Ông ta cau mày đọc xong, dường như đã hài lòng về những gì tôi viết cho nên thản nhiên gấp lá thư lại, cho vào túi. Sau đó bảo tôi:
– Dọn đồ đi.
– Tôi có thể biết ông định đưa tôi đi đâu không?
– Kyrgyzstan.
– Còn Trường An thì sao?
– Tạm thời ở chỗ khác, đợi đến khi thằng con của tôi tin cô mang nó đi thật rồi, tôi sẽ cho con bé đến ở với cô.
– Tôi không tin ông. Nếu như ông không cho nó đi cùng tôi, tôi thà chết ở đây chứ không bao giờ đi đến đó.
– Cô không có quyền ra điều kiện với tôi, hiểu không?
– Tôi không ra điều kiện với ông, tôi chỉ muốn con đi cùng tôi. Tôi đã viết thư theo ý ông rồi, đọc chừng ấy thì Huy sẽ tin. Bí Ngô là cháu ruột của ông, dù ông ghét nó nhưng nó vẫn là máu mủ của gia đình ông, nó đã không có bố bao nhiêu năm nay rồi, nếu ông tách nó ra khỏi mẹ nữa thì nó sẽ không chịu được. Mẹ con tôi sẽ không bao giờ gặp lại Huy nữa, ông coi như thương đứa cháu rơi rớt của mình một lần, cho nó đi theo tôi đi. Để sau khi nó lớn lên không phải hận thù chính ông nội của mình.
Khi tôi nói xong câu này, sắc mặt ông ta đột nhiên tối lại, ông nội của con tôi im lặng suy nghĩ điều gì đó rất lâu. Lát sau, ông ta mới bảo:
– Một tuần sau khi cô đến Kyrgyzstan, nó sẽ được đưa đến.
– Có thể cho nó đi cùng tôi luôn được không?
– Không.
Ông ta dứt khoát trả lời như vậy, tôi nghe xong cũng hiểu đó là bước nhượng bộ cuối cùng rồi. Không dám đòi hỏi thêm nữa nên đành nuốt khan một ngụm nước bọt, gật đầu:
– Vậy được, tôi tin ông. Mong ông giữ đúng những lời mình nói. Trường An là con ruột của Huy, cũng là cháu ruột của ông, sống ở Kyrgyzstan chắc sẽ không dễ dàng gì. Nhưng tôi hy vọng, ông sẽ cho nó được sống.
Khi tôi nói câu này thì ánh mắt nhìn về phía Hải. Tôi tin một người đã sống hơn 70 năm như ông nội của Bí Ngô sẽ hiểu được hàm ý trong cử chỉ này của tôi, không để anh ta biết nơi mẹ con tôi sống, hoặc không cho anh ta đi theo tôi và Bí Ngô. Có như vậy, tôi mới hy vọng còn có cơ hội trở về…
May sao, ông nội của con bé dù tàn nhẫn đến mấy thì vẫn còn sót lại có chút tình người, ông ta khẽ gật đầu:
– Được. Tôi cho cô 20 phút để dọn dẹp tất cả đồ đạc, dọn xong sẽ có người đưa cô ra sân bay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!