Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55-56: Không thể không làm gì! + Có phải điềm báo?
Anh bế cô lên giường rồi nắm chặt lấy tay cô.
- Em đau như vậy sao không cho anh gọi bác sĩ?
- Không...được...bây giờ không thể...
- Có phải em đau bụng đúng không? Không được! Anh phải gọi cấp cứu...
- Em xin anh...đừng gọi! _ Đôi mắt cô ứa lệ nhìn anh.
- Em cố chịu từ lúc bắt đầu buổi tiệc đến giờ phải không? Sao em giấu anh? Anh đã thấy em có điều bất thường nhưng em không chia sẻ cùng anh! Bây giờ em không cho anh gọi bác sĩ hay đưa em đi bệnh viện, em có biết như vậy lỡ như em và con có chuyện gì...
- Không phải em muốn giấu anh nhưng em không còn sự lựa chọn, lúc chiều em cảm thấy sức khỏe không ổn nhưng đã gần bắt đầu buổi tiệc nên em không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến mọi người.
- Anh phải ra ngoài nói cho mẹ biết!_ Anh dứt khoát.
Anh đứng dậy muốn bước ra ngoài thì cô nắm chặt lấy tay anh giữ lại rồi bật khóc.
- Anh biết rõ chỉ cần anh gọi cấp cứu hay nói cho bất kỳ ai biết thì buổi tiệc sẽ rối cả lên. Em không muốn biến niềm vui hôm nay của mẹ thành sự lo lắng. Hơn nữa, ngoài đó có rất nhiều quan khách và phóng viên, họ sẽ đưa tin thêu dệt đủ thứ nếu biết tin em có thai. Vợ của anh, mẹ của con anh là Thục Tâm nhưng còn em bây giờ là Song Lam anh có hiểu không? Em xin anh...chờ buổi tiệc kết thúc có được không? Em chịu được mà.
Nhìn cô cố chịu đau đớn mà lòng anh xót xa không chịu được. Một lúc sau anh bước ra ngoài để xem tình hình thế nào và tránh để người khác thắc mắc. Vừa thấy anh mẹ của cô vội hỏi:
- Con ở đây rồi! Nãy giờ mẹ tìm con mà không thấy, cả Song Lam nữa! Nãy giờ con có thấy nó không?
- Nãy giờ con cũng tìm cô ấy mà không thấy! _ Bá Kỳ bước đến.
- Không phải chỉ có chúng ta tìm cô ấy đâu, nãy giờ rất nhiều người đặc biệt là các chàng trai thắc mắc tại sao tự dưng Song Lam biến mất? _ Đình Luận cau mày nhìn về phía Vĩnh Ân.
- Mọi người cũng biết cô ấy không quen với không khí ồn ào náo nhiệt nên đã về phòng để nghỉ ngơi rồi! _ Anh điềm tĩnh trả lời.
- Sao anh biết? _ Kỳ nhìn anh dò hỏi.
- Lúc nãy cô ấy có nói với tôi! Mọi người cứ tiếp tục dự tiệc vui vẻ, để cô ấy nghỉ ngơi sớm sẽ tốt hơn.
Khi bước ra khỏi phòng ý nghĩ của anh là tìm bác sĩ Dĩ An, anh nhớ trong danh sách khách mời có cả bác sĩ An nên anh nhìn xung quanh tìm kiếm hy vọng Dĩ An có thể giúp Thục Tâm trong lúc này. Thật chẳng may vì Dĩ An đã ra về được một lúc. Ruột gan anh như lửa đốt, anh vội quay về phòng xem cô như thế nào, cô vẫn đau đớn nhưng lại cố gắng chịu đựng mà không hề mới miệng kêu la một lời. Anh bước đến hôn lên môi cô rồi thì thầm:
- Anh xin lỗi...anh không thể làm theo mong muốn của em. Anh không thể nhìn em đau đớn như vậy được...
- Anh định làm gì? Em...xin...anh...đừng nói cho người khác biết..._ Cô nhìn anh van xin.
- Em chờ anh, anh biết anh phải làm gì rồi...
Dứt lời anh bỏ ra ngoài với dáng vẻ trầm tĩnh còn cô thì hồi hộp nhìn theo bóng dáng anh mà không thể ngăn cản, cô cũng không biết được anh đang suy nghĩ điều gì và sẽ làm gì...
** Chương 56**
Người đàn ông anh tuấn một tay bỏ túi quần ôn nhu, bình thản bước đến nơi cung cấp điện cho toàn căn biệt thự rồi không chút đắn đo anh đưa tay kéo cầu dao điện xuống, ngay lập tức không gian đắm chìm trong một màn đen tối, tiếng cười nói, cụng li, đàn nhạc,...bỗng im phăng phắc.
- Thục Tâm! Anh xin lỗi vì không thể nghe theo lời của em. Bữa tiệc này không thể kéo dài thêm!
Anh đưa tay lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại rồi bật đèn lên và bước ra bên ngoài, anh thấy mẹ cô và mọi người đang cuống cuồng lên mà không biết chuyện gì xảy ra. Anh bước đến nói nhỏ với bà:
- Thưa mẹ, hình như mạch điện trong nhà có trục trặc, bây giờ để đảm bảo an toàn mẹ hãy bảo khách ra về, như vậy chúng ta sẽ thuận tiện để chúng ta giải quyết hơn.
Vì sự việc diễn ra quá đột ngột nên Hàn phu nhân đành cho khách ra về sớm hơn dự định. Khi khách đã ra về hết, anh vội vã nói hết mọi chuyện với bà và gọi cấp cứu đưa cô vào bệnh viện.
Khi được đưa đi cấp cứu thì cô đã rơi vào tình trạng bất tỉnh khiến mọi người rất lo lắng, Đình Luận và Bá Kỳ biết tin cũng vội chạy đến bệnh viện sốt ruột chờ trước cửa phòng cấp cứu. Cánh cửa mở, bác sĩ bước ra:
- Con tôi có sao không bác sĩ? _ Mẹ cô nóng lòng.
- Vợ tôi sao rồi bác sĩ? _ Anh lo lắng.
- Mọi người bình tĩnh lại...cô ấy bị động thai, hiện giờ thì đã qua cơn nguy hiểm, đáng lý ra phải đưa cô ấy đến bệnh viện sớm hơn, chậm chút nữa thôi là nguy kịch. Sức khỏe của cô ấy rất kém, thai yếu do cô ấy từng bị sảy thai và có lẽ lúc đó không được chăm sóc kĩ nên lần có thai này phải hết sức cẩn thận, tạm thời cô ấy không được đi lại nhiều và tuyệt đối không làm việc gì nặng...
- Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy! Cám ơn bác sĩ! _ Giọng anh trùng xuống.
Sau khi cô tỉnh lại thì cô một mực muốn về nhà nên mọi người đành chiều theo ý cô. Trong căn phòng quen thuộc, cô ngồi trên giường lặng im điềm nhiên đọc sách như chưa hề có chuyện gì xảy ra, anh ngồi cạnh ôm lấy cô, nhìn vào trang sách cô đang đọc, đó một quyển truyện ngôn tình, cô đang đọc đến trang bi thương nhất của câu chuyện.
- Em cũng thích đọc ngôn tình sao?
- Thích...
- Em thích từ khi nào?
- Gần đây thôi.
- Anh không rành về mấy truyện ngôn tình nhưng nếu em thích thì anh sẽ mua thật nhiều truyện đọc cùng em.
- Anh biết vì sao em đọc ngôn tình không? _ Cô tựa đầu vào ngực anh.
- Vì em nhìn thấy mình trong đó đúng không? _ Anh đưa tay nựng mặt cô.
- Sao anh biết?
- Anh đoán.
- Anh cũng sâu sắc thật. Có lần em vô tình đọc được truyện "You will always be mine" em thấy nhân vật nữ có hoàn cảnh rất tương đồng với mình nên từ đó em thích ngôn tình và tìm kiếm thêm nhiều truyện khác rồi đọc...
- Vậy kết thúc của câu chuyện đó thế nào?
- Kết thúc..._Cô ngập ngừng.
- Kết thúc thế nào? Em nói anh nghe đi.
- Nữ chính trong câu chuyện đó...mãi mãi thuộc về nam chính...
- Kết thúc duyên mãn quá còn gì! _ Anh vui vẻ xoa đầu cô.
Cô ngước mắt nhìn anh khẽ lắc đầu...
- Không...! Cô ấy mãi mãi thuộc về nam chính trong trái tim của anh ấy...vì cô ấy đã chết...một cái chết bi thương...
- Anh không biết nên...nhưng chỉ là một câu chuyện thôi mà...Còn nhiều chuyện khác có kết thúc đẹp mà em.
Cô bỗng ôm chặt lấy anh giọng run lên:
- Em chỉ mới đọc truyện đó cách đây 2 tháng thôi...nhưng bây giờ ngẫm lại...hầu như mọi tình tiết trong truyện...cứ như đang viết về em vậy...Cái kết của truyện đó có khi nào....
- Em đau như vậy sao không cho anh gọi bác sĩ?
- Không...được...bây giờ không thể...
- Có phải em đau bụng đúng không? Không được! Anh phải gọi cấp cứu...
- Em xin anh...đừng gọi! _ Đôi mắt cô ứa lệ nhìn anh.
- Em cố chịu từ lúc bắt đầu buổi tiệc đến giờ phải không? Sao em giấu anh? Anh đã thấy em có điều bất thường nhưng em không chia sẻ cùng anh! Bây giờ em không cho anh gọi bác sĩ hay đưa em đi bệnh viện, em có biết như vậy lỡ như em và con có chuyện gì...
- Không phải em muốn giấu anh nhưng em không còn sự lựa chọn, lúc chiều em cảm thấy sức khỏe không ổn nhưng đã gần bắt đầu buổi tiệc nên em không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến mọi người.
- Anh phải ra ngoài nói cho mẹ biết!_ Anh dứt khoát.
Anh đứng dậy muốn bước ra ngoài thì cô nắm chặt lấy tay anh giữ lại rồi bật khóc.
- Anh biết rõ chỉ cần anh gọi cấp cứu hay nói cho bất kỳ ai biết thì buổi tiệc sẽ rối cả lên. Em không muốn biến niềm vui hôm nay của mẹ thành sự lo lắng. Hơn nữa, ngoài đó có rất nhiều quan khách và phóng viên, họ sẽ đưa tin thêu dệt đủ thứ nếu biết tin em có thai. Vợ của anh, mẹ của con anh là Thục Tâm nhưng còn em bây giờ là Song Lam anh có hiểu không? Em xin anh...chờ buổi tiệc kết thúc có được không? Em chịu được mà.
Nhìn cô cố chịu đau đớn mà lòng anh xót xa không chịu được. Một lúc sau anh bước ra ngoài để xem tình hình thế nào và tránh để người khác thắc mắc. Vừa thấy anh mẹ của cô vội hỏi:
- Con ở đây rồi! Nãy giờ mẹ tìm con mà không thấy, cả Song Lam nữa! Nãy giờ con có thấy nó không?
- Nãy giờ con cũng tìm cô ấy mà không thấy! _ Bá Kỳ bước đến.
- Không phải chỉ có chúng ta tìm cô ấy đâu, nãy giờ rất nhiều người đặc biệt là các chàng trai thắc mắc tại sao tự dưng Song Lam biến mất? _ Đình Luận cau mày nhìn về phía Vĩnh Ân.
- Mọi người cũng biết cô ấy không quen với không khí ồn ào náo nhiệt nên đã về phòng để nghỉ ngơi rồi! _ Anh điềm tĩnh trả lời.
- Sao anh biết? _ Kỳ nhìn anh dò hỏi.
- Lúc nãy cô ấy có nói với tôi! Mọi người cứ tiếp tục dự tiệc vui vẻ, để cô ấy nghỉ ngơi sớm sẽ tốt hơn.
Khi bước ra khỏi phòng ý nghĩ của anh là tìm bác sĩ Dĩ An, anh nhớ trong danh sách khách mời có cả bác sĩ An nên anh nhìn xung quanh tìm kiếm hy vọng Dĩ An có thể giúp Thục Tâm trong lúc này. Thật chẳng may vì Dĩ An đã ra về được một lúc. Ruột gan anh như lửa đốt, anh vội quay về phòng xem cô như thế nào, cô vẫn đau đớn nhưng lại cố gắng chịu đựng mà không hề mới miệng kêu la một lời. Anh bước đến hôn lên môi cô rồi thì thầm:
- Anh xin lỗi...anh không thể làm theo mong muốn của em. Anh không thể nhìn em đau đớn như vậy được...
- Anh định làm gì? Em...xin...anh...đừng nói cho người khác biết..._ Cô nhìn anh van xin.
- Em chờ anh, anh biết anh phải làm gì rồi...
Dứt lời anh bỏ ra ngoài với dáng vẻ trầm tĩnh còn cô thì hồi hộp nhìn theo bóng dáng anh mà không thể ngăn cản, cô cũng không biết được anh đang suy nghĩ điều gì và sẽ làm gì...
** Chương 56**
Người đàn ông anh tuấn một tay bỏ túi quần ôn nhu, bình thản bước đến nơi cung cấp điện cho toàn căn biệt thự rồi không chút đắn đo anh đưa tay kéo cầu dao điện xuống, ngay lập tức không gian đắm chìm trong một màn đen tối, tiếng cười nói, cụng li, đàn nhạc,...bỗng im phăng phắc.
- Thục Tâm! Anh xin lỗi vì không thể nghe theo lời của em. Bữa tiệc này không thể kéo dài thêm!
Anh đưa tay lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại rồi bật đèn lên và bước ra bên ngoài, anh thấy mẹ cô và mọi người đang cuống cuồng lên mà không biết chuyện gì xảy ra. Anh bước đến nói nhỏ với bà:
- Thưa mẹ, hình như mạch điện trong nhà có trục trặc, bây giờ để đảm bảo an toàn mẹ hãy bảo khách ra về, như vậy chúng ta sẽ thuận tiện để chúng ta giải quyết hơn.
Vì sự việc diễn ra quá đột ngột nên Hàn phu nhân đành cho khách ra về sớm hơn dự định. Khi khách đã ra về hết, anh vội vã nói hết mọi chuyện với bà và gọi cấp cứu đưa cô vào bệnh viện.
Khi được đưa đi cấp cứu thì cô đã rơi vào tình trạng bất tỉnh khiến mọi người rất lo lắng, Đình Luận và Bá Kỳ biết tin cũng vội chạy đến bệnh viện sốt ruột chờ trước cửa phòng cấp cứu. Cánh cửa mở, bác sĩ bước ra:
- Con tôi có sao không bác sĩ? _ Mẹ cô nóng lòng.
- Vợ tôi sao rồi bác sĩ? _ Anh lo lắng.
- Mọi người bình tĩnh lại...cô ấy bị động thai, hiện giờ thì đã qua cơn nguy hiểm, đáng lý ra phải đưa cô ấy đến bệnh viện sớm hơn, chậm chút nữa thôi là nguy kịch. Sức khỏe của cô ấy rất kém, thai yếu do cô ấy từng bị sảy thai và có lẽ lúc đó không được chăm sóc kĩ nên lần có thai này phải hết sức cẩn thận, tạm thời cô ấy không được đi lại nhiều và tuyệt đối không làm việc gì nặng...
- Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy! Cám ơn bác sĩ! _ Giọng anh trùng xuống.
Sau khi cô tỉnh lại thì cô một mực muốn về nhà nên mọi người đành chiều theo ý cô. Trong căn phòng quen thuộc, cô ngồi trên giường lặng im điềm nhiên đọc sách như chưa hề có chuyện gì xảy ra, anh ngồi cạnh ôm lấy cô, nhìn vào trang sách cô đang đọc, đó một quyển truyện ngôn tình, cô đang đọc đến trang bi thương nhất của câu chuyện.
- Em cũng thích đọc ngôn tình sao?
- Thích...
- Em thích từ khi nào?
- Gần đây thôi.
- Anh không rành về mấy truyện ngôn tình nhưng nếu em thích thì anh sẽ mua thật nhiều truyện đọc cùng em.
- Anh biết vì sao em đọc ngôn tình không? _ Cô tựa đầu vào ngực anh.
- Vì em nhìn thấy mình trong đó đúng không? _ Anh đưa tay nựng mặt cô.
- Sao anh biết?
- Anh đoán.
- Anh cũng sâu sắc thật. Có lần em vô tình đọc được truyện "You will always be mine" em thấy nhân vật nữ có hoàn cảnh rất tương đồng với mình nên từ đó em thích ngôn tình và tìm kiếm thêm nhiều truyện khác rồi đọc...
- Vậy kết thúc của câu chuyện đó thế nào?
- Kết thúc..._Cô ngập ngừng.
- Kết thúc thế nào? Em nói anh nghe đi.
- Nữ chính trong câu chuyện đó...mãi mãi thuộc về nam chính...
- Kết thúc duyên mãn quá còn gì! _ Anh vui vẻ xoa đầu cô.
Cô ngước mắt nhìn anh khẽ lắc đầu...
- Không...! Cô ấy mãi mãi thuộc về nam chính trong trái tim của anh ấy...vì cô ấy đã chết...một cái chết bi thương...
- Anh không biết nên...nhưng chỉ là một câu chuyện thôi mà...Còn nhiều chuyện khác có kết thúc đẹp mà em.
Cô bỗng ôm chặt lấy anh giọng run lên:
- Em chỉ mới đọc truyện đó cách đây 2 tháng thôi...nhưng bây giờ ngẫm lại...hầu như mọi tình tiết trong truyện...cứ như đang viết về em vậy...Cái kết của truyện đó có khi nào....