Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-2: Chuyển biến cuộc sống + Ra mắt
Cô vốn là một người con gái xinh đẹp, hiền dịu và đặc biệt sở sở hữu đôi mắt to sáng trong như ngọc nếu không muốn nói là mỹ nữ của thành thị nơi cô đang sống. Từ nhỏ cô đã chẳng biết được cha mẹ mình là ai, người thân duy nhất hiện giờ của cô là người cha đã nhận nuôi cô từ cô nhi viện khi cô chỉ mới 3 tuổi. Dù gia cảnh khốn khó nhưng ông yêu thương cô hết mực và đặt cho cô một cái tên nghe thật ấm ấp " Thục Tâm ( một trái tim dịu dàng, nhân hậu) ", đó là những gì ông muốn dạy dỗ con gái của mình thông qua cái tên ấy.
Năm nay Thục Tâm vừa tròn 19 tuổi và chuẩn bị bước vào giảng đường đại học trong sự vui mừng của cha cô. Tuy nhiên, đây cũng là lúc ông vừa vui vừa canh cánh trong lòng một nỗi lo không biết phải làm sao. Tuổi của ông nay đã già, sức khỏe ngày một yếu đi trong thấy, ông không thể làm được những công việc nặng nhọc và làm việc trong thời gian lâu được. Cái ăn hằng ngày của gia đình còn phải phụ thuộc vào tiền công nhận may đồ tại nhà của Thục Tâm để sống qua ngày. Cô thừa biết gia đình không đủ kinh tế để cho cô tiếp tục học nên cô đành giấu nghẹn nước mắt mà ngỏ ý với cha là mình sẽ không học tiếp đại học. Nghe cô nói vậy ông một mực phản đối và nói rằng bằng bất cứ giá nào cô cũng phải học tiếp vì đó là con đường thực hiện ước mơ của cô cũng như giúp cô thoát khỏi cảnh nghèo túng hiện tại.
Nhưng thực tế thì trước mắt nhà còn không đủ ăn thì nói chi đến chuyện cho cô thực hiện ước mơ. Ông ngồi suy nghĩ cả đêm không ngủ được. Sáng hôm sau ông nhỏ nhẹ nói với con gái rằng ông muốn cô lấy chồng dù biết rằng cô còn quá trẻ và cô chưa hề chuẩn bị hay sẵn sàng cho việc này. Người cô sẽ cưới là một đại thiếu gia con của một người bạn rất giàu có đã mang ơn ông từ nhiều năm trước khi được ông cứu trong một vụ tai nạn. Ông ta đã có lần tình cờ gặp lại ông ấy cách đây vài tháng trong một lần ông ta về khảo sát tình hình đất đai ở đây và chính ông ta ngỏ ý muốn con gái của ông kết hôn với con trai của ông ta để đền đáp ơn nghĩa. Nhưng lúc đó ông nghĩ cô chỉ mới 19 tuổi còn phải tiếp tục học nên đã từ chối, dù vậy nhưng người đàn ông kia vẫn một mực nói rằng sẽ chờ khi nào con gái ông lớn thì sẽ liên lạc để hỏi cưới.
Cô như lặng người khi nghe quyết định và lời giải thích của cha mình - nó quá đột ngột. Một lúc sau cô nhìn thẳng vào mắt cha rồi rưng rưng nước mắt và lắc đầu không đồng ý. Ông bước đến xoa đầu con gái rồi ôm cô vào lòng nói rằng đó là con đường duy nhất và tốt hiện giờ mà ông có thể làm cho cô. Hơn nữa lên thành phố học cô sẽ có nhiều điều kiện thuận lợi tốt hơn là ở thị trấn nhỏ này rất rất nhiều. Ông biết chẳng những trong lòng ông mà cả cô đều không muốn công sức nỗ lực học biết bao năm qua của cô phải dừng lại khi gần tới chặng cuối.
Nghe cha càng nói nước mắt cô càng rơi và cô một mực bảo không thể lấy một người mà cô không yêu thậm chí còn chưa biết mặt nhau và điều quan trọng là cô không muốn xa ông, không muốn bỏ ông lại một mình khi sức khỏe của ông đang ngày một yếu đi.
————————————-
**Chương 2**
Ông chậm rãi an ủi con gái bé bỏng của mình. Ông nói với cô về gia đình chồng sắp tới của cô sẽ rất tốt với cô và ông đã được xem ảnh của chàng trai mà cô sẽ cưới, anh ta là một người rất tuấn tú, lịch lãm và hơn cô 6 tuổi. Hiện tại anh ta đang là giám đốc kế thừa một khách sạn lớn nằm trong top những khách sạn nổi tiếng thế giới.
Thục Tâm nghe đến đây càng rụt rè ê sợ vì địa vị người ta cao quá, làm sao mà cô với tới? Không khéo người ta lại nghĩ cha con cô vì ham muốn gia sản mà để cô lấy anh ta?
Ông hiểu hết tâm tư của con gái nhưng ông thật sự đã hết cách, đã lâm vào cảnh bế tắc và chỉ có cách đó là con đường duy nhất để cô có được một tương lai tươi sáng hơn còn như bây giờ cả cái ăn còn không đủ thì lấy đâu ra tiền cho cô học. Hằng ngày cô cứ phải cúi mặt may quần áo đến đau cả thắt lưng, mỏi nhừ cả tay nhưng vẫn cứ vui vẻ mà bảo không mệt. Những điều đó kẻ làm cha như ông làm sao mà không thấy không biết nhưng ông chỉ có thể tự trách bản thân không thể làm gì tốt hơn để con gái đỡ cực khổ. Từ năm 12 tuổi cô đã xin theo học một người hàng xóm tốt bụng làm nghề may quần áo để đỡ đần cho ông.
Dù ông biết con gái mình đang rất sốc và bối rối nhưng ông vẫn cố khuyên nhủ con chấp nhận. Cô chỉ nói rằng "Con sẽ không chấp nhận! Sẽ không rời xa cha đâu!" rồi vừa khóc vừa chạy vào phòng. Biết không thể khuyên con gái bằng lời nói nên ông đành tuyệt thực mấy ngày liền và không nói với cô một lời nào.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sức khỏe của cha cô sẽ nguy mất. Vì cha, cô đành phải mở miệng nói rằng mình Chấp Nhận. Nghe cô nói thế ông rất vui mừng như thể rút bỏ được nỗi lòng nặng trĩu. Nhưng cô không chấp nhận xuôi mà cô thẳng thừng rằng sẽ chỉ mượn tạm tiền của gia đình chồng để học đại học và cô sẽ vừa học vừa làm để trả lại tiền cho gia đình chồng chứ không muốn phải dựa dẫm vào họ - cô sợ gia đình mình bị xem thường và cô muốn đâu phải ra đấy rõ ràng.
Cuối cùng ngày gia đình chồng đến xem mắt cũng tới. Nhưng điều khiến cô hoang mang trong lòng là "chồng" cô không đi cùng ba mẹ của anh ta về thành thị để xem mắt cũng như ra mắt cha cô. Dù đã được giải thích rằng khách sạn có quá nhiều việc nên anh ta không thể bỏ đi lúc này. Nhưng suy nghĩ rối bời của cô vẫn không giảm bớt. Cô biết giữa cô và anh ta đâu có tình cảm gì! Cũng chưa từng gặp nhau nhưng dù gì đây cũng là hôn sự, là chuyện hệ trọng cả đời mà đặc biệt là với một người con gái như cô. Chẳng lẽ anh ta không thể dành chút thời gian đến đây sao? Anh ta không quan tâm vợ sắp cưới của anh ta trông như thế nào, tính cách ra sao chăng? Mặc dù cô ko thể ngừng vô vàng những câu hỏi trong đầu nhưng cô biết đã phóng lao phải theo lao nên bên ngoài vẫn tỏ ra vui cười. Dù vậy cô vẫn không quên nói rõ với gia đình chồng về việc học hành sắp tới của mình và sẽ không để ba mẹ chồng phải mất một khoảng tiền để mình học mà cô sẽ chỉ mượn tạm thời rồi sẽ vừa học vừa làm để trả. Dù ba mẹ chồng bảo sẽ lo cho cô và không muốn cô trả lại nhưng cô nhất quyết từ chối nên họ đành chiều theo ý cô.
Ba mẹ chồng tuy hơi bất ngờ vì cô rất thẳng thắn nhưng họ lại vô cùng hài lòng vì sự dịu dàng, lễ phép trong lời nói và đức tính không dựa dẫm, không ham tiền tài của cô. Mẹ chồng tương lai còn không ngừng khen gợi về vẻ đẹp trong sáng và sắc sảo của cô. Đối với bà cô là người con gái đẹp nhất bà từng trong thấy dù nơi thành phố vẫn thường lắm mỹ nhân.
Về phần cô thì tuy hơi không hài lòng vì "anh ta" không xuất hiện vào ngày ra mắt vốn rất quan trọng với cô nhưng bù lại ba mẹ chồng đối với cô rất tốt nên cô cũng nguôi ngoay và có hy vọng hơn vào cuộc hôn nhân này cũng như nghĩ thoáng rằng "vị hôn thê" đang thực sự rất bận rộn...
Năm nay Thục Tâm vừa tròn 19 tuổi và chuẩn bị bước vào giảng đường đại học trong sự vui mừng của cha cô. Tuy nhiên, đây cũng là lúc ông vừa vui vừa canh cánh trong lòng một nỗi lo không biết phải làm sao. Tuổi của ông nay đã già, sức khỏe ngày một yếu đi trong thấy, ông không thể làm được những công việc nặng nhọc và làm việc trong thời gian lâu được. Cái ăn hằng ngày của gia đình còn phải phụ thuộc vào tiền công nhận may đồ tại nhà của Thục Tâm để sống qua ngày. Cô thừa biết gia đình không đủ kinh tế để cho cô tiếp tục học nên cô đành giấu nghẹn nước mắt mà ngỏ ý với cha là mình sẽ không học tiếp đại học. Nghe cô nói vậy ông một mực phản đối và nói rằng bằng bất cứ giá nào cô cũng phải học tiếp vì đó là con đường thực hiện ước mơ của cô cũng như giúp cô thoát khỏi cảnh nghèo túng hiện tại.
Nhưng thực tế thì trước mắt nhà còn không đủ ăn thì nói chi đến chuyện cho cô thực hiện ước mơ. Ông ngồi suy nghĩ cả đêm không ngủ được. Sáng hôm sau ông nhỏ nhẹ nói với con gái rằng ông muốn cô lấy chồng dù biết rằng cô còn quá trẻ và cô chưa hề chuẩn bị hay sẵn sàng cho việc này. Người cô sẽ cưới là một đại thiếu gia con của một người bạn rất giàu có đã mang ơn ông từ nhiều năm trước khi được ông cứu trong một vụ tai nạn. Ông ta đã có lần tình cờ gặp lại ông ấy cách đây vài tháng trong một lần ông ta về khảo sát tình hình đất đai ở đây và chính ông ta ngỏ ý muốn con gái của ông kết hôn với con trai của ông ta để đền đáp ơn nghĩa. Nhưng lúc đó ông nghĩ cô chỉ mới 19 tuổi còn phải tiếp tục học nên đã từ chối, dù vậy nhưng người đàn ông kia vẫn một mực nói rằng sẽ chờ khi nào con gái ông lớn thì sẽ liên lạc để hỏi cưới.
Cô như lặng người khi nghe quyết định và lời giải thích của cha mình - nó quá đột ngột. Một lúc sau cô nhìn thẳng vào mắt cha rồi rưng rưng nước mắt và lắc đầu không đồng ý. Ông bước đến xoa đầu con gái rồi ôm cô vào lòng nói rằng đó là con đường duy nhất và tốt hiện giờ mà ông có thể làm cho cô. Hơn nữa lên thành phố học cô sẽ có nhiều điều kiện thuận lợi tốt hơn là ở thị trấn nhỏ này rất rất nhiều. Ông biết chẳng những trong lòng ông mà cả cô đều không muốn công sức nỗ lực học biết bao năm qua của cô phải dừng lại khi gần tới chặng cuối.
Nghe cha càng nói nước mắt cô càng rơi và cô một mực bảo không thể lấy một người mà cô không yêu thậm chí còn chưa biết mặt nhau và điều quan trọng là cô không muốn xa ông, không muốn bỏ ông lại một mình khi sức khỏe của ông đang ngày một yếu đi.
————————————-
**Chương 2**
Ông chậm rãi an ủi con gái bé bỏng của mình. Ông nói với cô về gia đình chồng sắp tới của cô sẽ rất tốt với cô và ông đã được xem ảnh của chàng trai mà cô sẽ cưới, anh ta là một người rất tuấn tú, lịch lãm và hơn cô 6 tuổi. Hiện tại anh ta đang là giám đốc kế thừa một khách sạn lớn nằm trong top những khách sạn nổi tiếng thế giới.
Thục Tâm nghe đến đây càng rụt rè ê sợ vì địa vị người ta cao quá, làm sao mà cô với tới? Không khéo người ta lại nghĩ cha con cô vì ham muốn gia sản mà để cô lấy anh ta?
Ông hiểu hết tâm tư của con gái nhưng ông thật sự đã hết cách, đã lâm vào cảnh bế tắc và chỉ có cách đó là con đường duy nhất để cô có được một tương lai tươi sáng hơn còn như bây giờ cả cái ăn còn không đủ thì lấy đâu ra tiền cho cô học. Hằng ngày cô cứ phải cúi mặt may quần áo đến đau cả thắt lưng, mỏi nhừ cả tay nhưng vẫn cứ vui vẻ mà bảo không mệt. Những điều đó kẻ làm cha như ông làm sao mà không thấy không biết nhưng ông chỉ có thể tự trách bản thân không thể làm gì tốt hơn để con gái đỡ cực khổ. Từ năm 12 tuổi cô đã xin theo học một người hàng xóm tốt bụng làm nghề may quần áo để đỡ đần cho ông.
Dù ông biết con gái mình đang rất sốc và bối rối nhưng ông vẫn cố khuyên nhủ con chấp nhận. Cô chỉ nói rằng "Con sẽ không chấp nhận! Sẽ không rời xa cha đâu!" rồi vừa khóc vừa chạy vào phòng. Biết không thể khuyên con gái bằng lời nói nên ông đành tuyệt thực mấy ngày liền và không nói với cô một lời nào.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sức khỏe của cha cô sẽ nguy mất. Vì cha, cô đành phải mở miệng nói rằng mình Chấp Nhận. Nghe cô nói thế ông rất vui mừng như thể rút bỏ được nỗi lòng nặng trĩu. Nhưng cô không chấp nhận xuôi mà cô thẳng thừng rằng sẽ chỉ mượn tạm tiền của gia đình chồng để học đại học và cô sẽ vừa học vừa làm để trả lại tiền cho gia đình chồng chứ không muốn phải dựa dẫm vào họ - cô sợ gia đình mình bị xem thường và cô muốn đâu phải ra đấy rõ ràng.
Cuối cùng ngày gia đình chồng đến xem mắt cũng tới. Nhưng điều khiến cô hoang mang trong lòng là "chồng" cô không đi cùng ba mẹ của anh ta về thành thị để xem mắt cũng như ra mắt cha cô. Dù đã được giải thích rằng khách sạn có quá nhiều việc nên anh ta không thể bỏ đi lúc này. Nhưng suy nghĩ rối bời của cô vẫn không giảm bớt. Cô biết giữa cô và anh ta đâu có tình cảm gì! Cũng chưa từng gặp nhau nhưng dù gì đây cũng là hôn sự, là chuyện hệ trọng cả đời mà đặc biệt là với một người con gái như cô. Chẳng lẽ anh ta không thể dành chút thời gian đến đây sao? Anh ta không quan tâm vợ sắp cưới của anh ta trông như thế nào, tính cách ra sao chăng? Mặc dù cô ko thể ngừng vô vàng những câu hỏi trong đầu nhưng cô biết đã phóng lao phải theo lao nên bên ngoài vẫn tỏ ra vui cười. Dù vậy cô vẫn không quên nói rõ với gia đình chồng về việc học hành sắp tới của mình và sẽ không để ba mẹ chồng phải mất một khoảng tiền để mình học mà cô sẽ chỉ mượn tạm thời rồi sẽ vừa học vừa làm để trả. Dù ba mẹ chồng bảo sẽ lo cho cô và không muốn cô trả lại nhưng cô nhất quyết từ chối nên họ đành chiều theo ý cô.
Ba mẹ chồng tuy hơi bất ngờ vì cô rất thẳng thắn nhưng họ lại vô cùng hài lòng vì sự dịu dàng, lễ phép trong lời nói và đức tính không dựa dẫm, không ham tiền tài của cô. Mẹ chồng tương lai còn không ngừng khen gợi về vẻ đẹp trong sáng và sắc sảo của cô. Đối với bà cô là người con gái đẹp nhất bà từng trong thấy dù nơi thành phố vẫn thường lắm mỹ nhân.
Về phần cô thì tuy hơi không hài lòng vì "anh ta" không xuất hiện vào ngày ra mắt vốn rất quan trọng với cô nhưng bù lại ba mẹ chồng đối với cô rất tốt nên cô cũng nguôi ngoay và có hy vọng hơn vào cuộc hôn nhân này cũng như nghĩ thoáng rằng "vị hôn thê" đang thực sự rất bận rộn...