-
Chương 90
Rạp chiếu phim vào dịp Tết dương lịch, cho dù là buổi chiều thì vẫn rất đông người.
Ăn trưa xong, nhóm Ngu Hạ và Lý Duật lập tức đi mua vé, bởi vì suất chiếu phim rất hot nên bốn người không thể mua bốn ghế liền kề nhau, đành phải tách ra thành hai nhóm, Ngu Hạ và Lý Duật ngồi dãy thứ bảy, còn Giang Phồn và Thẩm Nhạc Tranh ngồi dãy ghế cuối cùng.
Vé xem phim đã được nhận, số lượng người xếp hàng mua đồ ăn vặt như bỏng ngô rất nhiều. Lý Duật nhìn sang bên đó, hỏi hai cô gái: “Có muốn ăn bỏng ngô không?”
Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đều nhất trí lắc đầu: “Mới ăn cơm no xong, mua ly trà sữa nóng là được.”
Lý Duật gật đầu với Giang Phồn: “Để tôi đi mua cho.”
Sau khi Lý Duật rời đi, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh trò chuyện một lát, hai cái đầu tụm lại một chỗ xem bình luận của cộng đồng mạng đối với bộ phim mới của Lăng Ngạn, rất khen người khen ngợi, cũng có không ít người chê bai.
Lăng Ngạn được xem như diễn viên thần tượng, có không ít diễn viên cùng trang lứa cạnh tranh dữ dội với cậu ấy, cho nên tất nhiên sẽ không thiếu đối thủ. Ngu Hạ sẽ thường xuyên thấy fandom của họ hỗn chiến với fandom nhà khác trên mạng, “chiến” nhau cứ phải gọi là dữ dội vô cùng. Chẳng qua Ngu Hạ không tài nào hiểu nổi vì sao fans hâm mộ lại cãi nhau chỉ vì chút chuyện cỏn con như lông gà vỏ tỏi. Đồng thời cô cũng từng hỏi Lăng Ngạn, Lăng Ngạn trả lời lại rằng, cậu ấy cũng không biết. Đôi khi cậu ấy nghe nhân viên ê-kíp thông báo với mình rằng mình lại lên hot search vì chuyện nào đó thì cũng vừa mờ mịt vừa bối rối.
Đọc bình luận điện ảnh một lát, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đều bày tỏ sự khó hiểu. Hai người đang thảo luận với nhau thì bỗng nghe thấy cuộc hội thoại của hai cô gái trẻ đứng cạnh mình.
“Cậu thấy gì chưa? Trên mạng có đứa tung tin Lăng Ngạn yêu sớm từ hồi học cấp 3! Ối giời ơi là giời, cậu ấy có đến trường cấp 3 được mấy ngày đâu, sao có thể yêu sớm được chứ!”
“Đúng đấy, bọn anti kia còn nói rõ mười mươi nữa mới ghê, còn kêu bây giờ cậu ấy vẫn đang yêu đương với người ta.”
“Xí! Xem tần suất vào đoàn làm phim của cậu ấy thì làm gì có chuyện đã có bạn gái được chứ. Mặc dù tớ rất thích cậu ấy nhưng nếu bạn trai của tới lúc nào cũng chỉ lo đóng phim, không thể ở bên tớ mỗi thời mỗi khắc thì tớ đã chia tay với cậu ấy từ đời nào kiếp nào rồi.”
“Tớ cũng nghĩ thế. Không hiểu sao lại có đứa tin được mấy tin đồn thất thiệt kiểu này.”
“…”
Nghe hai người kia càng nói càng căm hận, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ bất an trong mắt đối phương.
Hai người xê dịch sang bên cạnh một khoảng cách rồi hạ thấp âm lượng: “Sao lúc nãy tụi mình không thấy tin đồn đó trên mạng nhỉ?”
Ngu Hạ ngẫm nghĩ: “Chắc là do fans hâm mộ thì sẽ nắm rõ tình hình hơn.”
Thẩm Nhạc Tranh im lặng trong chốc lát rồi nhìn cô: “Cậu đang lo lắng hả?”
“?” Ngu Hạ sửng sốt trong chốc lát, chợt hiểu ý cô ấy: “Tớ với cậu ấy có xảy ra chuyện gì đâu, chắc người ta sẽ không hiểu nhầm người kia là tớ đâu nhỉ?”
Thẩm Nhạc Tranh lại lo lắng: “Có một số anti-fans bị thần kinh, lỡ có người tìm được ảnh chụp liên hoan hồi trước của tụi mình thì bất cứ ai trong số chúng ta đều có khả năng trở thành bạn gái tin đồn của Lăng Ngạn.”
Ngu Hạ: “…”
Hai người đang thảo luận thì Lý Duật đã mua trà sữa mang về. Hai người bèn dừng cuộc trò chuyện, gọi Giang Phồn đứng cách đó không xa nghe điện thoại một tiếng, chuẩn bị soát vé vào phòng chiếu phim.
Thuận lợi tìm được số ghế rồi ngồi xuống, Ngu Hạ quay sang, mượn ánh sáng tối mờ nhìn người bên cạnh: “Anh uống trà sữa không?” Cô giơ ly trà sữa trên tay mình.
Lý Duật ngước mắt nhìn ly trà sữa mà Ngu Hạ đưa đến bên miệng mình, cười khẽ một tiếng: “Không ngon à?”
“…” Ngu Hạ cứng đờ, hơi kinh ngạc vì anh có thể dễ dàng vạch trần bản thân mình. Cô hơi lúng túng, mạnh miệng cãi lại: “Không có, rất ngon mà, em chia sẻ với anh mà không được hả?”
Lý Duật: “Được rồi.”
Anh giả vờ như không nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô, mượn tay cô bưng trà sữa, cúi đầu uống một ngụm.
Lý Duật nuốt vào ngụm trà sữa dưới ánh mắt chăm chú của Ngu Hạ, nghe cô hỏi: “Sao? Có phải hương vị cũng được không?”
Lý Duật suýt nữa nôn ra vì vị ngọt gắt của trà sữa. Yết hầu của anh lăn lộn, trả lời rất thành thật: “… Không được ngon cho lắm, lát nữa xem phim xong tụi mình gửi ý kiến vào hòm thư góp ý của quán.”
Ngu Hạ cố kìm nén, cuối cùng vẫn không nhịn được, bị anh chọc cười: “Đồ bán trong rạp chiếu phim thì lấy đâu ra hòm thư góp ý?”
Lý Duật: “Có, lúc nãy anh thấy.”
Ngu Hạ hơi kinh ngạc nhìn anh: “Anh thấy ở đâu?”
Lý Duật: “Lúc mua trà sữa, anh thấy trên bức tường cách đó không xa.”
Ngu Hạ: “…”
Trong lúc nhất thời, cô không biết mình nên bội phục sức quan sát của bạn trai hay nên khen ngợi quy định nhân tính hóa này của rạp chiếu phim.
Trà sữa quá ngọt, không tài nào nuốt nổi, cuối cùng Ngu Hạ đưa ly trà sữa cho Lý Duật, Lý Duật đặt lên kệ đựng nước bên cạnh rồi không quan tâm đ ến nó nữa. Họ đành phải bất đắc dĩ lãng phí ly trà sữa này.
Hai người trò chuyện mấy câu, bộ phim chính thức được chiếu.
Bộ điện ảnh mà Lăng Ngạn đóng vai chính lần này là một bộ phim tình yêu tuổi thanh xuân. Cậu ấy rất đẹp trai, nữ diễn viên cũng trông rất thuần khiết. Hai người vừa xuất hiện, Ngu Hạ đã nghe thấy khán giả chung quanh khen ngợi hai diễn viên chính rất cảnh đẹp ý vui, cho dù cốt truyện dở ẹc, chắc hẳn họ cũng vẫn có thể xem hết phim.
Ban đầu thấy gương mặt của Lăng Ngạn, Ngu Hạ không tài nào chú tâm nổi. Dần dà, cô bắt đầu bị cốt truyện thu hút, cũng vì thế nên cô bỏ lỡ phản ứng của chai dấm chua thành tinh bên cạnh.
Lý Duật không có hứng thú với điện ảnh, càng không có hứng thú với một bộ điện ảnh có Lăng Ngạn đóng vai chính. Anh đến đây chỉ đơn giản là muốn đi cùng Ngu Hạ.
Thấy Lăng Ngạn xuất hiện, Lý Duật lập tức quay sang nhìn Ngu Hạ, thấy cô xem chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời, lông mi thỉnh thoảng run rẩy, khóe miệng lúc thì nhếch lên, lúc thì mím chặt, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn hôn một cái.
Lý Duật nhìn chằm chằm mặt Ngu Hạ thật lâu nhưng ánh mắt của cô vẫn tập trung vào Lăng Ngạn trên màn ảnh. Thế là anh khó chịu dịch người, ghé lại gần Ngu Hạ một chút. Anh nghiêng đầu tựa lên vai Ngu Hạ, thế mà Ngu Hạ vẫn không có cảm giác gì, thậm chí cô không hỏi anh một câu có phải anh ngồi không thoải mái không.
Quấy rối không được, Lý Duật đành phải ngồi thẳng lưng, miễn cưỡng tập trung sự chú ý vào màn ảnh lớn trước mắt. Chẳng qua chưa được mấy giây, anh lại nghiêng người sang bên cạnh.
Ngu Hạ dùng tay chống đầu, Lý Duật nhìn chằm chằm mấy giây rồi cầm cổ tay của cô, thu hút sự chú ý của cô.
“Anh sao vậy?” Ngu Hạ tranh thủ thời gian quan tâm anh một câu.
Lý Duật: “… Không có gì, chỉ cầm tay thôi.”
Ngu Hạ ừ một tiếng rồi mặc cho anh nắm tay mình, còn mình tiếp tục xem phim.
Không gian tối om sẽ phóng đại mọi giác quan. Ban đầu Lý Duật cứ nghĩ Ngu Hạ sẽ có phản ứng rất mạnh, ai ngờ hôm nay cô không có chút phản ứng nào. Trong lúc nhất thời, Lý Duật cảm thấy vô cùng thất bại.
Anh không còn cách nào khác, đồng thời cũng sợ mình quấy rầy Ngu Hạ xem phim sẽ chọc giận cô, thế là đành phải an phận lại.
Chờ đến khi Lý Duật ngồi yên, Ngu Hạ mới chợt ý thức được điều gì đó. Mượn ánh sáng chiếu từ màn hình lớn, cô cúi đầu nhìn hai người mười ngón tay đan vào nhau, sau đó dời tầm mắt sang bên cạnh, thấy đường nét góc nghiêng của Lý Duật đang cụp mi mắt đang xem điện thoại.
Anh xem rất chuyên chú nên không nhận thấy tầm mắt của cô. Lúc này Ngu Hạ mới chậm chạp cảm thấy, lúc này trông anh có vẻ rất tủi thân.
Nghĩ đến đây, cô buồn cười, nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của anh, nhích lại gần anh: “Lý Duật.”
Lý Duật ngước mắt nhìn cô: “Hửm?”
Tranh thủ lúc anh không đề phòng, Ngu Hạ nhanh chóng hôn lên môi anh: “Anh ngủ một lát đi, hết phim em sẽ đánh thức anh.”
“…”
Xúc cảm trên môi vừa chạm vào đã biến mất, Lý Duật giật mình, cụp mi kéo gần khoảng cách giữa hai người, muốn hôn lại cô. Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, còn chưa hôn lên môi thì Ngu Hạ đã ngăn cản anh: “Trong rạp chiếu phim có camera theo dõi.”
Cô thì thầm: “Về nhà rồi hẵng hôn.”
Nghe vậy, ánh mắt Lý Duật trầm xuống, cầm tay cô thật chặt, yết hầu nhúc nhích: “Ừ.”
Đồng ý xong, anh xem đồng hồ, còn bốn mươi phút nữa họ sẽ được về nhà.
…
Bốn mươi phút nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn lắm. Nếu bạn đếm từng giây chờ thời gian thì bốn mươi phút này sẽ càng trở nên dài lâu.
Nói chuyện với Lý Duật xong, Ngu Hạ lại chuyển dời sự chú ý về phía bộ phim nhưng lần này, cô sẽ thường xuyên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh. Nếu không phải xét thấy Thẩm Nhạc Tranh và Giang Phồn đang ngồi đằng sau thì Ngu Hạ suýt nữa không nhịn được nói với Lý Duật, hay là hai người về trước đi, lần sau cô và các bạn cùng phòng đi xem bộ phim này một lần nữa là được. Lúc này Lý Duật ngồi bên cạnh, cô hoàn toàn không thể chú tâm vào xem phim.
May mà cô vẫn còn tỉnh táo. Chẳng qua trong phần sau của bộ phim, cô hoàn toàn không chú ý phục bút được tháo gỡ hồi nào, Lăng Ngạn và nữ chính đã cởi bỏ hiểu lầm, quay về bên nhau lúc nào. Vành tai cô nóng ran, gò má đỏ ửng, trái tim đập thình thịch loạn xạ lúc nhanh lúc chậm dưới ánh mắt chuyên chú của Lý Duật.
Sau khi bộ phim kết thúc, ánh đèn trong phòng sáng lên. Ngu Hạ quay sang, đụng vào tầm mắt của Lý Duật.
Hai người im lặng nhìn nhau rồi giả vờ bình tĩnh đứng dậy, gặp mặt Thẩm Nhạc Tranh và Giang Phồn ngoài rạp chiếu phim.
Xem phim xong, họ vốn định cùng nhau ăn bữa cơm rồi quay về trường học nhưng Thẩm Nhạc Tranh có việc đột xuất, không thể tiếp tục ăn cơm. Giang Phồn đi cùng Thẩm Nhạc Tranh về trường học, bốn người chia tay nhau tại đây.
Ngu Hạ và Lý Duật đặt xe về trường. Lúc này trời đã tối rồi, họ đều không định về nhà.
Ngồi lên xe, Ngu Hạ ghé lại gần Lý Duật một chút, khẽ thì thầm: “Anh sốt ruột đến thế sao?”
“… Ừ.” Đối với chuyện này, Lý Duật vẫn rất thẳng thắn: “Anh muốn hôn em.”
Nhất là lúc thấy cô chăm chú xem một người đàn ông khác trong rạp chiếu phim, khát vọng chiếm hữu bi3n thái đến mức muốn hôn cô, muốn bịt đôi mắt của cô, muốn cô chỉ nhìn một mình mình đã đạt đến đỉnh điểm.
Nghe lời nói của Lý Duật kề bên tai mình, cả người Ngu Hạ đều đỏ bừng như chú vịt được nướng chín. Mí mắt cô run rẩy, thì thầm nhắc nhở: “Anh… Đừng biểu hiện quá rõ ràng như thế.”
Cô cứ có cảm giác tài xế thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn họ.
Từ rạp chiếu phim ngồi taxi về trường học, giữa chừng bị kẹt một đoạn đường ngắn nên lúc hai người về đến phòng trọ gần trường thì đã là một giờ sau.
Vừa vào nhà, Ngu Hạ cứ tưởng rằng với dáng vẻ sốt ruột vừa rồi của Lý Duật, họ vừa bước chân vào nhà thì sẽ lập tức làm gì đó ngay. Cô không ngờ sau khi vào nhà thay giày xong, Lý Duật lại hỏi cô bữa tối muốn ăn gì. Ngu Hạ kinh ngạc một giây, khi đối diện với đôi mắt trong veo của Lý Duật, cô chần chờ nói: “Ăn đồ ăn ship tận nhà?”
Lý Duật: “Món nào?”
Ngu Hạ: “Em muốn ăn canh.”
Mùa đông ăn canh nóng ấm cả người.
Lý Duật đồng ý. Hai người ngồi trên sofa đặt đồ ăn, chờ anh đặt xong, Ngu Hạ cảm thấy cứ ngồi yên kiểu này để chờ đồ ăn thì không ổn cho lắm. Cô bèn nói với Lý Duật một tiếng rồi ra ban công gọi điện cho Ngu Thanh Quân. Gọi điện xong, thời gian vẫn còn sớm, thấy Lý Duật ngồi trên sofa bình tĩnh đọc sách, Ngu Hạ quyết định đi tắm một cái.
“Em đi tắm đây.” Cô nói với người ngồi trên sofa.
Lý Duật ngước mắt nhìn cô, ánh mắt cứ như che giấu sự cám dỗ: “… Đi đi.”
Anh nói: “Nửa giờ nữa đồ ăn sẽ được ship tới.”
Ngu Hạ: “Em sẽ cố gắng tắm xong trong vòng nửa giờ.”
Nửa giờ sau, đồ ăn và Ngu Hạ đều có mặt trong phòng khách.
Thấy mái tóc ướt sũng của cô, Lý Duật cau mày lấy máy sấy: “Sấy khô tóc trước đã rồi ăn cơm.”
Ngu Hạ: “Em quấn lại bằng khăn lông thì sẽ không bị cảm đâu. Ăn cơm trước đã.”
Cô năn nỉ nhìn Lý Duật, chớp đôi mắt: “Em đói rồi.”
Độ ấm trong phòng rất đầy đủ, ăn cơm xong rồi mới sấy tóc thì cũng không đến nỗi sẽ bị cảm. Lý Duật đành phải thỏa hiệp: “Ừ, ăn xong rồi sấy.”
Bữa tối, Ngu Hạ vẫn không ăn nhiều, cô chỉ ăn mấy miếng món chính, uống một bát canh là no rồi.
“Anh cứ ăn từ từ, em đi sấy tóc đây.”
Lý Duật: “…”
Tiếng máy sấy vang lên, Lý Duật nhìn thức ăn được bày trên bàn cơm, nhanh chóng giải quyết những món mà Ngu Hạ ăn chưa hết. Ăn xong, anh dọn dẹp bát đũa rồi đi vào phòng ngủ, nhận lấy máy sấy trong tay Ngu Hạ một cách tự nhiên, tiếp tục sấy tóc cho cô.
Sấy khô tóc xong, Lý Duật buông mắt nhìn người ngồi trên ghế, chậm rãi quấn dây điện của máy sấy cho gọn rồi nâng tay vuốt v e mái tóc óng mượt của Ngu Hạ, từ tốn nói: “Anh đi tắm đây.”
Ngu Hạ đáp lại một tiếng rất nhẹ.
Không lâu sau, cả người Lý Duật đầy hơi nước bước ra phòng tắm.
Ngu Hạ đang nằm trên giường tán gẫu với Thẩm Nhạc Tranh, xác nhận cô ấy không gặp phải chuyện nghiêm trọng nào đó thì mới yên lòng.
Nghe có tiếng động, cô ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại. Ngay sau đó, đèn chính trong phòng ngủ bị tắt, di động của Ngu Hạ bị một bàn tay khớp xương rõ ràng rút ra, đặt lên tủ đầu giường. Không gian trước mắt cô trở nên tối tăm, chỉ loáng thoáng nhìn thấy lông mi vừa cong vừa dài của người đối diện, lắng nghe tiếng th ở dốc của anh.
…
Lý Duật thật sự ghen tỵ với Lăng Ngạn, dù biết rõ Ngu Hạ không thích cậu chàng nhưng tính chiếm hữu của đàn ông lại không có lý trí.
Đêm nay, Ngu Hạ phải “trả giá đắt” vì ra rạp chiếu phim xem Lăng Ngạn.
Mặc dù chính cô cũng cảm thấy sung sướng nhưng cô vẫn hơi hối hận. Nếu biết trước sẽ như vậy thì cô sẽ không mời Lý Duật, đi xem phim với nhóm bạn cùng phòng cho rồi.
Suốt ba ngày nghỉ Tết dương lịch, hai người đều quấn quýt bên nhau. May mà sau Tết dương lịch, hai người đều bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới nên tạm thời tách ra một đoạn thời gian, nếu không Ngu Hạ thật sự lo lắng cho thân thể gầy ốm của mình không thể chịu được quá nhiều.
…
Kỳ thi cuối kỳ đến đúng như dự kiến.
Vẫn như mọi khi, thi xong, Lý Duật và Ngu Hạ về nhà họ Ngu ở mấy ngày rồi lại bay về Hồng Kông. Tuy nhiên năm nay xảy ra một biến cố nho nhỏ.
Tết năm nay, bởi vì ba mẹ Ngu Hạ quá bận nên đã đón ông bà ngoại nhà họ Ngu đến Bắc Kinh đón Tết. Do đó năm nay cả nhà họ đều không về Giang Thành.
Ngu Hạ ở lại Bắc Kinh ăn Tết, Lăng Ngạn cũng về Bắc Kinh, mọi người bèn tổ chức một buổi liên hoan, Lăng Ngạn nói mình sẽ mời mọi người để cảm ơn các bạn học đã ủng hộ phim mới của mình.
Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh tất nhiên sẽ đến dự. Tuy nhiên họ không ngờ tin đồn mà mình nghe được hồi Tết âm lịch, lúc này lại thật sự xảy ra đối với mình.
Bức ảnh chụp Ngu Hạ ăn cơm chung phòng riêng với Lăng Ngạn bị đăng lên mạng. Cô biến thành cô bạn gái đã qua lại với Lăng Ngạn nhiều năm, vẫn luôn được Lăng Ngạn che che giấu giấu theo miệng lưỡi của đám anti-fans.
Ăn trưa xong, nhóm Ngu Hạ và Lý Duật lập tức đi mua vé, bởi vì suất chiếu phim rất hot nên bốn người không thể mua bốn ghế liền kề nhau, đành phải tách ra thành hai nhóm, Ngu Hạ và Lý Duật ngồi dãy thứ bảy, còn Giang Phồn và Thẩm Nhạc Tranh ngồi dãy ghế cuối cùng.
Vé xem phim đã được nhận, số lượng người xếp hàng mua đồ ăn vặt như bỏng ngô rất nhiều. Lý Duật nhìn sang bên đó, hỏi hai cô gái: “Có muốn ăn bỏng ngô không?”
Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đều nhất trí lắc đầu: “Mới ăn cơm no xong, mua ly trà sữa nóng là được.”
Lý Duật gật đầu với Giang Phồn: “Để tôi đi mua cho.”
Sau khi Lý Duật rời đi, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh trò chuyện một lát, hai cái đầu tụm lại một chỗ xem bình luận của cộng đồng mạng đối với bộ phim mới của Lăng Ngạn, rất khen người khen ngợi, cũng có không ít người chê bai.
Lăng Ngạn được xem như diễn viên thần tượng, có không ít diễn viên cùng trang lứa cạnh tranh dữ dội với cậu ấy, cho nên tất nhiên sẽ không thiếu đối thủ. Ngu Hạ sẽ thường xuyên thấy fandom của họ hỗn chiến với fandom nhà khác trên mạng, “chiến” nhau cứ phải gọi là dữ dội vô cùng. Chẳng qua Ngu Hạ không tài nào hiểu nổi vì sao fans hâm mộ lại cãi nhau chỉ vì chút chuyện cỏn con như lông gà vỏ tỏi. Đồng thời cô cũng từng hỏi Lăng Ngạn, Lăng Ngạn trả lời lại rằng, cậu ấy cũng không biết. Đôi khi cậu ấy nghe nhân viên ê-kíp thông báo với mình rằng mình lại lên hot search vì chuyện nào đó thì cũng vừa mờ mịt vừa bối rối.
Đọc bình luận điện ảnh một lát, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đều bày tỏ sự khó hiểu. Hai người đang thảo luận với nhau thì bỗng nghe thấy cuộc hội thoại của hai cô gái trẻ đứng cạnh mình.
“Cậu thấy gì chưa? Trên mạng có đứa tung tin Lăng Ngạn yêu sớm từ hồi học cấp 3! Ối giời ơi là giời, cậu ấy có đến trường cấp 3 được mấy ngày đâu, sao có thể yêu sớm được chứ!”
“Đúng đấy, bọn anti kia còn nói rõ mười mươi nữa mới ghê, còn kêu bây giờ cậu ấy vẫn đang yêu đương với người ta.”
“Xí! Xem tần suất vào đoàn làm phim của cậu ấy thì làm gì có chuyện đã có bạn gái được chứ. Mặc dù tớ rất thích cậu ấy nhưng nếu bạn trai của tới lúc nào cũng chỉ lo đóng phim, không thể ở bên tớ mỗi thời mỗi khắc thì tớ đã chia tay với cậu ấy từ đời nào kiếp nào rồi.”
“Tớ cũng nghĩ thế. Không hiểu sao lại có đứa tin được mấy tin đồn thất thiệt kiểu này.”
“…”
Nghe hai người kia càng nói càng căm hận, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ bất an trong mắt đối phương.
Hai người xê dịch sang bên cạnh một khoảng cách rồi hạ thấp âm lượng: “Sao lúc nãy tụi mình không thấy tin đồn đó trên mạng nhỉ?”
Ngu Hạ ngẫm nghĩ: “Chắc là do fans hâm mộ thì sẽ nắm rõ tình hình hơn.”
Thẩm Nhạc Tranh im lặng trong chốc lát rồi nhìn cô: “Cậu đang lo lắng hả?”
“?” Ngu Hạ sửng sốt trong chốc lát, chợt hiểu ý cô ấy: “Tớ với cậu ấy có xảy ra chuyện gì đâu, chắc người ta sẽ không hiểu nhầm người kia là tớ đâu nhỉ?”
Thẩm Nhạc Tranh lại lo lắng: “Có một số anti-fans bị thần kinh, lỡ có người tìm được ảnh chụp liên hoan hồi trước của tụi mình thì bất cứ ai trong số chúng ta đều có khả năng trở thành bạn gái tin đồn của Lăng Ngạn.”
Ngu Hạ: “…”
Hai người đang thảo luận thì Lý Duật đã mua trà sữa mang về. Hai người bèn dừng cuộc trò chuyện, gọi Giang Phồn đứng cách đó không xa nghe điện thoại một tiếng, chuẩn bị soát vé vào phòng chiếu phim.
Thuận lợi tìm được số ghế rồi ngồi xuống, Ngu Hạ quay sang, mượn ánh sáng tối mờ nhìn người bên cạnh: “Anh uống trà sữa không?” Cô giơ ly trà sữa trên tay mình.
Lý Duật ngước mắt nhìn ly trà sữa mà Ngu Hạ đưa đến bên miệng mình, cười khẽ một tiếng: “Không ngon à?”
“…” Ngu Hạ cứng đờ, hơi kinh ngạc vì anh có thể dễ dàng vạch trần bản thân mình. Cô hơi lúng túng, mạnh miệng cãi lại: “Không có, rất ngon mà, em chia sẻ với anh mà không được hả?”
Lý Duật: “Được rồi.”
Anh giả vờ như không nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô, mượn tay cô bưng trà sữa, cúi đầu uống một ngụm.
Lý Duật nuốt vào ngụm trà sữa dưới ánh mắt chăm chú của Ngu Hạ, nghe cô hỏi: “Sao? Có phải hương vị cũng được không?”
Lý Duật suýt nữa nôn ra vì vị ngọt gắt của trà sữa. Yết hầu của anh lăn lộn, trả lời rất thành thật: “… Không được ngon cho lắm, lát nữa xem phim xong tụi mình gửi ý kiến vào hòm thư góp ý của quán.”
Ngu Hạ cố kìm nén, cuối cùng vẫn không nhịn được, bị anh chọc cười: “Đồ bán trong rạp chiếu phim thì lấy đâu ra hòm thư góp ý?”
Lý Duật: “Có, lúc nãy anh thấy.”
Ngu Hạ hơi kinh ngạc nhìn anh: “Anh thấy ở đâu?”
Lý Duật: “Lúc mua trà sữa, anh thấy trên bức tường cách đó không xa.”
Ngu Hạ: “…”
Trong lúc nhất thời, cô không biết mình nên bội phục sức quan sát của bạn trai hay nên khen ngợi quy định nhân tính hóa này của rạp chiếu phim.
Trà sữa quá ngọt, không tài nào nuốt nổi, cuối cùng Ngu Hạ đưa ly trà sữa cho Lý Duật, Lý Duật đặt lên kệ đựng nước bên cạnh rồi không quan tâm đ ến nó nữa. Họ đành phải bất đắc dĩ lãng phí ly trà sữa này.
Hai người trò chuyện mấy câu, bộ phim chính thức được chiếu.
Bộ điện ảnh mà Lăng Ngạn đóng vai chính lần này là một bộ phim tình yêu tuổi thanh xuân. Cậu ấy rất đẹp trai, nữ diễn viên cũng trông rất thuần khiết. Hai người vừa xuất hiện, Ngu Hạ đã nghe thấy khán giả chung quanh khen ngợi hai diễn viên chính rất cảnh đẹp ý vui, cho dù cốt truyện dở ẹc, chắc hẳn họ cũng vẫn có thể xem hết phim.
Ban đầu thấy gương mặt của Lăng Ngạn, Ngu Hạ không tài nào chú tâm nổi. Dần dà, cô bắt đầu bị cốt truyện thu hút, cũng vì thế nên cô bỏ lỡ phản ứng của chai dấm chua thành tinh bên cạnh.
Lý Duật không có hứng thú với điện ảnh, càng không có hứng thú với một bộ điện ảnh có Lăng Ngạn đóng vai chính. Anh đến đây chỉ đơn giản là muốn đi cùng Ngu Hạ.
Thấy Lăng Ngạn xuất hiện, Lý Duật lập tức quay sang nhìn Ngu Hạ, thấy cô xem chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời, lông mi thỉnh thoảng run rẩy, khóe miệng lúc thì nhếch lên, lúc thì mím chặt, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn hôn một cái.
Lý Duật nhìn chằm chằm mặt Ngu Hạ thật lâu nhưng ánh mắt của cô vẫn tập trung vào Lăng Ngạn trên màn ảnh. Thế là anh khó chịu dịch người, ghé lại gần Ngu Hạ một chút. Anh nghiêng đầu tựa lên vai Ngu Hạ, thế mà Ngu Hạ vẫn không có cảm giác gì, thậm chí cô không hỏi anh một câu có phải anh ngồi không thoải mái không.
Quấy rối không được, Lý Duật đành phải ngồi thẳng lưng, miễn cưỡng tập trung sự chú ý vào màn ảnh lớn trước mắt. Chẳng qua chưa được mấy giây, anh lại nghiêng người sang bên cạnh.
Ngu Hạ dùng tay chống đầu, Lý Duật nhìn chằm chằm mấy giây rồi cầm cổ tay của cô, thu hút sự chú ý của cô.
“Anh sao vậy?” Ngu Hạ tranh thủ thời gian quan tâm anh một câu.
Lý Duật: “… Không có gì, chỉ cầm tay thôi.”
Ngu Hạ ừ một tiếng rồi mặc cho anh nắm tay mình, còn mình tiếp tục xem phim.
Không gian tối om sẽ phóng đại mọi giác quan. Ban đầu Lý Duật cứ nghĩ Ngu Hạ sẽ có phản ứng rất mạnh, ai ngờ hôm nay cô không có chút phản ứng nào. Trong lúc nhất thời, Lý Duật cảm thấy vô cùng thất bại.
Anh không còn cách nào khác, đồng thời cũng sợ mình quấy rầy Ngu Hạ xem phim sẽ chọc giận cô, thế là đành phải an phận lại.
Chờ đến khi Lý Duật ngồi yên, Ngu Hạ mới chợt ý thức được điều gì đó. Mượn ánh sáng chiếu từ màn hình lớn, cô cúi đầu nhìn hai người mười ngón tay đan vào nhau, sau đó dời tầm mắt sang bên cạnh, thấy đường nét góc nghiêng của Lý Duật đang cụp mi mắt đang xem điện thoại.
Anh xem rất chuyên chú nên không nhận thấy tầm mắt của cô. Lúc này Ngu Hạ mới chậm chạp cảm thấy, lúc này trông anh có vẻ rất tủi thân.
Nghĩ đến đây, cô buồn cười, nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của anh, nhích lại gần anh: “Lý Duật.”
Lý Duật ngước mắt nhìn cô: “Hửm?”
Tranh thủ lúc anh không đề phòng, Ngu Hạ nhanh chóng hôn lên môi anh: “Anh ngủ một lát đi, hết phim em sẽ đánh thức anh.”
“…”
Xúc cảm trên môi vừa chạm vào đã biến mất, Lý Duật giật mình, cụp mi kéo gần khoảng cách giữa hai người, muốn hôn lại cô. Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, còn chưa hôn lên môi thì Ngu Hạ đã ngăn cản anh: “Trong rạp chiếu phim có camera theo dõi.”
Cô thì thầm: “Về nhà rồi hẵng hôn.”
Nghe vậy, ánh mắt Lý Duật trầm xuống, cầm tay cô thật chặt, yết hầu nhúc nhích: “Ừ.”
Đồng ý xong, anh xem đồng hồ, còn bốn mươi phút nữa họ sẽ được về nhà.
…
Bốn mươi phút nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn lắm. Nếu bạn đếm từng giây chờ thời gian thì bốn mươi phút này sẽ càng trở nên dài lâu.
Nói chuyện với Lý Duật xong, Ngu Hạ lại chuyển dời sự chú ý về phía bộ phim nhưng lần này, cô sẽ thường xuyên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh. Nếu không phải xét thấy Thẩm Nhạc Tranh và Giang Phồn đang ngồi đằng sau thì Ngu Hạ suýt nữa không nhịn được nói với Lý Duật, hay là hai người về trước đi, lần sau cô và các bạn cùng phòng đi xem bộ phim này một lần nữa là được. Lúc này Lý Duật ngồi bên cạnh, cô hoàn toàn không thể chú tâm vào xem phim.
May mà cô vẫn còn tỉnh táo. Chẳng qua trong phần sau của bộ phim, cô hoàn toàn không chú ý phục bút được tháo gỡ hồi nào, Lăng Ngạn và nữ chính đã cởi bỏ hiểu lầm, quay về bên nhau lúc nào. Vành tai cô nóng ran, gò má đỏ ửng, trái tim đập thình thịch loạn xạ lúc nhanh lúc chậm dưới ánh mắt chuyên chú của Lý Duật.
Sau khi bộ phim kết thúc, ánh đèn trong phòng sáng lên. Ngu Hạ quay sang, đụng vào tầm mắt của Lý Duật.
Hai người im lặng nhìn nhau rồi giả vờ bình tĩnh đứng dậy, gặp mặt Thẩm Nhạc Tranh và Giang Phồn ngoài rạp chiếu phim.
Xem phim xong, họ vốn định cùng nhau ăn bữa cơm rồi quay về trường học nhưng Thẩm Nhạc Tranh có việc đột xuất, không thể tiếp tục ăn cơm. Giang Phồn đi cùng Thẩm Nhạc Tranh về trường học, bốn người chia tay nhau tại đây.
Ngu Hạ và Lý Duật đặt xe về trường. Lúc này trời đã tối rồi, họ đều không định về nhà.
Ngồi lên xe, Ngu Hạ ghé lại gần Lý Duật một chút, khẽ thì thầm: “Anh sốt ruột đến thế sao?”
“… Ừ.” Đối với chuyện này, Lý Duật vẫn rất thẳng thắn: “Anh muốn hôn em.”
Nhất là lúc thấy cô chăm chú xem một người đàn ông khác trong rạp chiếu phim, khát vọng chiếm hữu bi3n thái đến mức muốn hôn cô, muốn bịt đôi mắt của cô, muốn cô chỉ nhìn một mình mình đã đạt đến đỉnh điểm.
Nghe lời nói của Lý Duật kề bên tai mình, cả người Ngu Hạ đều đỏ bừng như chú vịt được nướng chín. Mí mắt cô run rẩy, thì thầm nhắc nhở: “Anh… Đừng biểu hiện quá rõ ràng như thế.”
Cô cứ có cảm giác tài xế thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn họ.
Từ rạp chiếu phim ngồi taxi về trường học, giữa chừng bị kẹt một đoạn đường ngắn nên lúc hai người về đến phòng trọ gần trường thì đã là một giờ sau.
Vừa vào nhà, Ngu Hạ cứ tưởng rằng với dáng vẻ sốt ruột vừa rồi của Lý Duật, họ vừa bước chân vào nhà thì sẽ lập tức làm gì đó ngay. Cô không ngờ sau khi vào nhà thay giày xong, Lý Duật lại hỏi cô bữa tối muốn ăn gì. Ngu Hạ kinh ngạc một giây, khi đối diện với đôi mắt trong veo của Lý Duật, cô chần chờ nói: “Ăn đồ ăn ship tận nhà?”
Lý Duật: “Món nào?”
Ngu Hạ: “Em muốn ăn canh.”
Mùa đông ăn canh nóng ấm cả người.
Lý Duật đồng ý. Hai người ngồi trên sofa đặt đồ ăn, chờ anh đặt xong, Ngu Hạ cảm thấy cứ ngồi yên kiểu này để chờ đồ ăn thì không ổn cho lắm. Cô bèn nói với Lý Duật một tiếng rồi ra ban công gọi điện cho Ngu Thanh Quân. Gọi điện xong, thời gian vẫn còn sớm, thấy Lý Duật ngồi trên sofa bình tĩnh đọc sách, Ngu Hạ quyết định đi tắm một cái.
“Em đi tắm đây.” Cô nói với người ngồi trên sofa.
Lý Duật ngước mắt nhìn cô, ánh mắt cứ như che giấu sự cám dỗ: “… Đi đi.”
Anh nói: “Nửa giờ nữa đồ ăn sẽ được ship tới.”
Ngu Hạ: “Em sẽ cố gắng tắm xong trong vòng nửa giờ.”
Nửa giờ sau, đồ ăn và Ngu Hạ đều có mặt trong phòng khách.
Thấy mái tóc ướt sũng của cô, Lý Duật cau mày lấy máy sấy: “Sấy khô tóc trước đã rồi ăn cơm.”
Ngu Hạ: “Em quấn lại bằng khăn lông thì sẽ không bị cảm đâu. Ăn cơm trước đã.”
Cô năn nỉ nhìn Lý Duật, chớp đôi mắt: “Em đói rồi.”
Độ ấm trong phòng rất đầy đủ, ăn cơm xong rồi mới sấy tóc thì cũng không đến nỗi sẽ bị cảm. Lý Duật đành phải thỏa hiệp: “Ừ, ăn xong rồi sấy.”
Bữa tối, Ngu Hạ vẫn không ăn nhiều, cô chỉ ăn mấy miếng món chính, uống một bát canh là no rồi.
“Anh cứ ăn từ từ, em đi sấy tóc đây.”
Lý Duật: “…”
Tiếng máy sấy vang lên, Lý Duật nhìn thức ăn được bày trên bàn cơm, nhanh chóng giải quyết những món mà Ngu Hạ ăn chưa hết. Ăn xong, anh dọn dẹp bát đũa rồi đi vào phòng ngủ, nhận lấy máy sấy trong tay Ngu Hạ một cách tự nhiên, tiếp tục sấy tóc cho cô.
Sấy khô tóc xong, Lý Duật buông mắt nhìn người ngồi trên ghế, chậm rãi quấn dây điện của máy sấy cho gọn rồi nâng tay vuốt v e mái tóc óng mượt của Ngu Hạ, từ tốn nói: “Anh đi tắm đây.”
Ngu Hạ đáp lại một tiếng rất nhẹ.
Không lâu sau, cả người Lý Duật đầy hơi nước bước ra phòng tắm.
Ngu Hạ đang nằm trên giường tán gẫu với Thẩm Nhạc Tranh, xác nhận cô ấy không gặp phải chuyện nghiêm trọng nào đó thì mới yên lòng.
Nghe có tiếng động, cô ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại. Ngay sau đó, đèn chính trong phòng ngủ bị tắt, di động của Ngu Hạ bị một bàn tay khớp xương rõ ràng rút ra, đặt lên tủ đầu giường. Không gian trước mắt cô trở nên tối tăm, chỉ loáng thoáng nhìn thấy lông mi vừa cong vừa dài của người đối diện, lắng nghe tiếng th ở dốc của anh.
…
Lý Duật thật sự ghen tỵ với Lăng Ngạn, dù biết rõ Ngu Hạ không thích cậu chàng nhưng tính chiếm hữu của đàn ông lại không có lý trí.
Đêm nay, Ngu Hạ phải “trả giá đắt” vì ra rạp chiếu phim xem Lăng Ngạn.
Mặc dù chính cô cũng cảm thấy sung sướng nhưng cô vẫn hơi hối hận. Nếu biết trước sẽ như vậy thì cô sẽ không mời Lý Duật, đi xem phim với nhóm bạn cùng phòng cho rồi.
Suốt ba ngày nghỉ Tết dương lịch, hai người đều quấn quýt bên nhau. May mà sau Tết dương lịch, hai người đều bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới nên tạm thời tách ra một đoạn thời gian, nếu không Ngu Hạ thật sự lo lắng cho thân thể gầy ốm của mình không thể chịu được quá nhiều.
…
Kỳ thi cuối kỳ đến đúng như dự kiến.
Vẫn như mọi khi, thi xong, Lý Duật và Ngu Hạ về nhà họ Ngu ở mấy ngày rồi lại bay về Hồng Kông. Tuy nhiên năm nay xảy ra một biến cố nho nhỏ.
Tết năm nay, bởi vì ba mẹ Ngu Hạ quá bận nên đã đón ông bà ngoại nhà họ Ngu đến Bắc Kinh đón Tết. Do đó năm nay cả nhà họ đều không về Giang Thành.
Ngu Hạ ở lại Bắc Kinh ăn Tết, Lăng Ngạn cũng về Bắc Kinh, mọi người bèn tổ chức một buổi liên hoan, Lăng Ngạn nói mình sẽ mời mọi người để cảm ơn các bạn học đã ủng hộ phim mới của mình.
Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh tất nhiên sẽ đến dự. Tuy nhiên họ không ngờ tin đồn mà mình nghe được hồi Tết âm lịch, lúc này lại thật sự xảy ra đối với mình.
Bức ảnh chụp Ngu Hạ ăn cơm chung phòng riêng với Lăng Ngạn bị đăng lên mạng. Cô biến thành cô bạn gái đã qua lại với Lăng Ngạn nhiều năm, vẫn luôn được Lăng Ngạn che che giấu giấu theo miệng lưỡi của đám anti-fans.