-
Chương 60
Ngu Thanh Quân biết lần trước tới Hồng Kông cô không gặp Lý Cảnh Sơn, bà lắc đầu nói: "Không dữ với người nhà."
Ngu Hạ hơi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, Ngu Thanh Quân đã nói: "Mối quan hệ ba con giữa ông ấy và Tiểu Duật đặc biệt hơn các gia đình bình thường một chút nhưng ông ấy không dữ đâu."
Thực ra Ngu Thanh Quân và Lý Cảnh Sơn chưa gặp nhau được mấy lần, quan hệ nói gần không gần, bối cảnh gia đình của Lý Cảnh Sơn có thể nói là chênh lệch rất lớn với bọn họ, lúc đầu khi Ngu Thanh Quân biết đến thân phận của người này còn lo lắng cho cuộc sống của mẹ Lý Duật khi gả qua đó.
Cũng may sự lo lắng của bà là dư thừa, về phương diện si tình, đàn ông nhà họ Lý có thể nói là không ai có thể sánh bằng. Thế lực gia tộc của bọn họ khổng lồ, vị trí bà chủ nhà họ Lý không dễ làm nhưng từ ngày mẹ Lý Duật gả cho Lý Cảnh Sơn, ông ấy vẫn luôn bảo vệ bà ấy.
Đáng tiếc là bà ấy cuối cùng cũng không thể vượt qua được rào cản của số phận, ra đi rất sớm.
Nghe Ngu Thanh Quân nói như vậy, Ngu Hạ yên tâm hơn nhiều.
Cảm giác lo lắng biến mất, cô nói với Ngu Thanh Quân là mình sẽ vào phòng thay quần áo. Chờ mọi người thu dọn xong mới cùng nhau lên đường tới nhà hàng ăn cơm.
Lần đầu tiên nhìn thấy ba của Lý Duật, cuối cùng Ngu Hạ cũng hiểu tại sao Lý Duật lại đẹp trai như vậy. Ba mẹ anh đều đẹp nên anh cũng không thể nào xấu được.
Lông mày và đôi mắt của Lý Duật rất giống Lý Cảnh Sơn, mày kiếm mắt sáng, nghiêm nghị mà cao quý, có một loại cảm giác xa cách bẩm sinh.
Nhìn thấy cô, Lý Cảnh Sơn rất rất ôn hòa lịch sự gọi cô: "Cô bé này chính là Hạ Hạ đúng không, xin chào, chú là ba của Tiểu Duật."
Ngu Hạ lắp bắp, có hơi hồi hộp: "Chúc mừng năm mới, chú Lý."
Lý Cảnh Sơn mỉm cười, móc một bao lì xì từ trong túi ra đưa cho cô: "Chúc mừng năm mới Hạ Hạ."
Ngu Hạ ngơ ngác nhìn bao lì xì kia, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham cũng khựng lại một lát. Lý Duật thì ngược lại, anh liếc mắt nhìn rồi nói: "Ông ấy đã chuẩn bị từ trước rồi, đừng khách khí với ông ấy."
"Tiểu Duật nói đúng." Lý Cảnh Sơn nhét bao lì xì vào tay Ngu Hạ: "Năm mới chúc Hạ Hạ ngày nào cũng vui vẻ."
Ngu Hạ mi mắt cong cong, thoải mái nhận lấy: "Cảm ơn chú Lý."
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi chào hỏi, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Ngu Hạ nghe không hiểu đề tài giữa những người lớn, cũng không thực sự muốn nghe lắm. Cô và Lý Duật ngồi ở một đầu khác, hai người ăn được một ít bắt đầu thì thầm với nhau.
"Chán quá à?" Lý Duật hỏi cô.
Ngu Hạ: "Có hơi hơi, anh không thấy chán sao?"
Lý Duật: "Cũng tạm."
Anh đã quen từ lâu rồi.
Nói xong, Lý Duật hỏi: "Ăn no chưa?"
Ngu Hạ gật đầu: "Em không đói."
Buổi chiều hai người ở bên ngoài ăn không ít, cô không thấy đói chút nào.
Lý Duật hiểu ý, thấp giọng hỏi: "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"
"Bây giờ?" Ngu Hạ kinh ngạc.
Lý Duật: "Bây giờ."
Hai người nhìn nhau một lát, Ngu Hạ thành thật nói: "Muốn."
Lý Duật khẽ cười, nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía các trưởng bối đang nhìn sang: "Ba, dì Quân chú Nhậm, con và Hạ Hạ ăn xong rồi, bọn con ra ngoài chơi một lát."
Ba người nhìn nhau, bất đắc dĩ nói: "Đi đi đi đi, đừng đi quá xa, lát nữa chúng ta cùng nhau trở về."
Lý Duật đáp: "Vâng."
Anh nhìn Lý Cảnh Sơn, Lý Cảnh Sơn gật đầu: "Đi đi, hai đứa ở lại đây cũng buồn chán."
Nhìn hai người bước ra khỏi phòng, Lý Cảnh Sơn áy náy nói với Ngu Thanh Quân: "Đứa nhỏ này nghịch ngợm quá."
Ngu Thanh Quân thản nhiên nói: "Là Hạ Hạ ngồi không yên."
Lý Cảnh Sơn dừng một chút, nâng ly với hai người: "Cảm ơn."
Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham ngẩn ra, hiểu ý ông ấy, ly rượu cảm ơn này của ông ấy không đơn thuần chỉ là vì Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham đã chăm sóc Lý Duật trong suốt một học kỳ vừa qua mà còn... vì tính cách càng ngày càng sáng sủa của anh.
Trước khi chuyển đến Bắc Kinh, mối quan hệ ba con giữa Lý Duật và Lý Cảnh Sơn đã lên đến mức căng thẳng, tính cách của Lý Duật cũng trở nên trầm lặng, không còn giống như trước nữa.
Nhưng bây giờ lại có thể loáng thoáng thấy được một chút bóng dáng tinh nghịch trước đây.
Lý Cảnh Sơn rất vui vẻ yên tâm với dáng vẻ hiện tại của Lý Duật, cho dù anh có không hiểu chuyện, ông ấy cũng cảm thấy rất vui.
Ngu Thanh Quân nhẹ giọng nói: "Đây là việc chúng tôi nên làm."
Lý Cảnh Sơn uống cạn ly rượu.
-
Ngu Hạ và Lý Duật không biết mấy vị trưởng bối đang trò chuyện gì trong phòng riêng, bọn họ cũng không quan tâm.
Thị trấn về đêm nhìn qua có vẻ ấm áp hơn ban ngày một chút, đèn đường sáng ngời, cách đó không xa là đường phố sầm uất ồn ào náo động.
Ngu Hạ nghiêng đầu hỏi Lý Duật: "Anh có muốn đi xem thử không?"
Lý Duật: "Đi thôi."
Hai người đi về phía chỗ náo nhiệt.
Đến gần, Lý Duật nhìn đám người nhốn nháo, khẽ cau mày: "Ngu Hạ."
Ngu Hạ: "Hả?"
Lý Duật cụp mắt xuống, nắm chặt bàn tay đang buông thõng ở bên cạnh của cô, trầm giọng nói: "Đừng đi lạc."
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh, tim Ngu Hạ đập nhanh hơn một chút, cô mím môi, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay Lý Duật: "Em muốn uống trà sữa."
Lý Duật im lặng: "Sẽ không bị khó ngủ chứ?"
Anh nhớ hồi trước có lần Ngu Hạ uống trà sữa buổi tối, sau đó thức đến ba giờ mới ngủ.
Ngu Hạ: "... Ngày mai không cần lên lớp."
Cô nhìn về phía Lý Duật, đôi mắt sáng lấp lánh: "Em muốn uống."
Lý Duật chịu thua, đành phải dẫn cô đến quán trà sữa: "Nếu không ngủ được thì nhớ nhắn tin cho anh."
Mi mắt Ngu Hạ cong cong: "Yên tâm, em nhất định sẽ quấy rầy anh."
Mua trà sữa xong, hai người chậm rãi tản bộ dọc theo con phố.
Buổi tối trên đường phố còn có không ít người, bên đường còn có người bán đèn lồ ng cầm tay, mỗi chiếc đều rất tinh xảo. Nhìn dáng vẻ thích thú của Ngu Hạ, Lý Duật mua một chiếc đưa cho cô.
Đi dạo hết con phố này xong, hai người quay lại nhà hàng.
Đến trước cửa nhà hàng, lòng bàn tay đang siết chặt vào nhau của bọn họ mới thoáng kéo giãn khoảng cách. Lúc Ngu Hạ đút tay vào túi, cô mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào lòng bàn tay mình đã đầy mồ hôi, dính nhớp.
-
Kỳ nghỉ đông không dài.
Ngày hôm sau, Lý Duật và Lý Cảnh Sơn trở về Hồng Kông. Gia đình Ngu Hạ ở lại Giang Thành đến mồng sáu mới cùng nhau trở về Bắc Kinh.
Đến ngày mồng bảy Lý Duật trở về nhà họ Ngu.
Anh vừa trở về, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham đều cảm khái dường như ngôi nhà náo nhiệt hơn hẳn, bọn họ thích náo nhiệt. Nếu có thể, bọn họ hy vọng Lý Duật sẽ luôn ở nhà, dù sao trong nhà cũng sẽ không thiếu đồ ăn cho một miệng ăn.
Đương nhiên, người vui vẻ nhất đương nhiên là Ngu Hạ.
Lý Duật trở về, Ngu Hạ lập tức báo cáo với nhóm du lịch nghỉ đông của bọn họ.
Tin nhắn vừa gửi đi, Thường Tại vừa mới tới sân bóng rổ chuẩn bị chơi bóng rổ lập tức trả lời: "Sao nào? Có muốn tụ họp một bữa không?"
Một Quả Chanh Nhỏ: "Tôi thấy được đấy, sau khi quay lại học mọi người không thể thư thái như vậy, nhân mấy ngày nghỉ cuối cùng, chúng ta gặp mặt ăn cơm hay đi đâu chơi đi?"
L: "Tôi và Ngu Hạ đều tham gia được."
Nguyệt Nguyệt đếm ngược ngày nghỉ đông: "Cậu và Ngu Hạ đi được... Tôi và Tranh Tranh cũng đi được."
Hạ Liễu Hạ Thiên: "?"
Nói gì vậy trời?
Thích Hy Nguyệt cũng không giải thích nhiều với cô.
Mấy người đều không có ý kiến gì, đám người đang lặn dưới nước khác càng không có ý kiến gì.
Ngay lập tức, tiểu đội họp mặt đi ăn đã được quyết định như vậy đấy.
Ngày hôm sau, người hẹn nhau gặp vào buổi trưa.
Ngu Hạ và Lý Duật xuất hiện cuối cùng, hai người vừa mới xuất hiện đã bị la ó.
Hai người đều cạn lời, Ngu Hạ liếc mắt nhìn Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt: "Hai cậu đang làm gì vậy?"
Thích Hy Nguyệt: "Ngắm cậu với Lý Duật chứ làm gì."
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Nhạc Tranh: "Đúng vậy, sao nào, không cho tụi này ngắm hả?"
Ngu Hạ liếc cô ấy: "Cho ngắm, cậu muốn ngắm thế nào cũng được."
Thẩm Nhạc Tranh cười vui vẻ trêu chọc cô: "Cũng không thể nhìn thế nào cũng được được, tớ ngắm mặt là được rồi, ngắm chỗ khác sợ cậu ghen."
"?"
Ngu Hạ bất ngờ không kịp đề phòng, mặt và cổ đỏ bừng lên: "Thẩm Nhạc Tranh."
Cô nghiến răng nghiến lợi: "Kỳ nghỉ đông cậu lại xem thứ gì rồi?"
Thẩm Nhạc Tranh vẻ mặt vô tội: "Tớ nào có."
Cô ấy kéo cánh tay Ngu Hạ, ghé sát vào tai cô nói: "Nhiều lắm là tớ xem mấy thứ trẻ thời nay thích xem thôi."
Ngu Hạ không nói nên lời, không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.
Thẩm Nhạc Tranh: "Cậu có muốn xem không? Muốn xem thì để tớ gửi sang cho."
"Tớ không muốn." Ngu Hạ không chút nghĩ ngợi từ chối: "Cậu tự đi mà xem đi."
Thẩm Nhạc Tranh: "..."
Ba người trêu chọc nhau xong bắt đầu gọi đồ ăn.
Sau cơm trưa xong, một đám người đi leo núi. Vốn dĩ Ngu Hạ rất kháng cự với chuyện leo núi nhưng Vương Tân Giác có câu rất đúng, năm mới thì phải leo lên cao nhìn ra xa, bọn họ là những người sắp thi đại học, phải leo lên cao hơn, cao như vậy thì mới có thể thi tốt hơn trong kỳ tuyển sinh đại học được.
Từ trước đến giờ Ngu Hạ đều không tin vào loại phong kiến mê tín này. Nhưng cô cẩn thận nghĩ lại lần trước mình cầu nguyện ở chùa, lại cảm thấy lời Vương Tân Giác nói cũng có lý, cho nên cô đồng ý với vụ leo núi này.
Sau khi cô đồng ý, Thích Hy Nguyệt là người vốn có tế bào vận động không tệ không có ý kiến gì, mà Thẩm Nhạc Tranh đương nhiên là thiểu số nghe theo đa số.
Ngu Hạ vẫn luôn cảm thấy việc leo núi rất nhàm chán.
Nhưng lần này, có lẽ vì xung quanh có rất nhiều bạn cùng lớp nói chuyện rôm rả, còn có người mình thích, cô đột nhiên lại cảm thấy cũng khá thú vị.
Leo đến giữa sườn núi, cô dừng lại, Lý Duật cũng dừng lại theo cô: "Không đi nổi nữa rồi?"
Ngu Hạ ngước mắt lên nhìn anh, không suy nghĩ nhiều đã nói: "Anh không thấy mệt chút nào sao?"
Lý Duật: "Cũng tàm tạm."
"Ồ..." Ngu Hạ nhìn chằm chằm vào anh, không nhịn được lẩm bẩm: "Thể lực của anh cũng quá tốt rồi, luyện thế nào ra vậy?"
Nghe thấy vậy, Lý Duật nhướng mày: "Muốn biết?"
Ngu Hạ chần chừ: "Có một chút."
Lý Duật suy tư mấy giây, sau đó nhìn về phía cô nói: "Bắt đầu từ tháng tư, mỗi ngày dậy sớm nửa tiếng chạy bộ?"
Ngu Hạ: "..."
Cô lập tức ngậm miệng lại: "Bỏ đi, em đột nhiên cảm thấy em cũng không hâm mộ thể lực của anh lắm."
Cô cảm thấy như bây giờ là tốt rồi.
Lý Duật dở khóc dở cười, nghiêm mặt nói: "Một tuần rèn luyện hai lần đi, được không?"
Càng về sau, áp lực thi vào đại học sẽ càng lớn. Anh không muốn Ngu Hạ có những áp lực đó nhưng cũng có đôi lúc, cho dù bạn không muốn đặt áp lực lên bản thân thì những người xung quanh căng thẳng cũng sẽ khiến bạn căng thẳng theo.
Lý Duật hiểu Ngu Hạ, hiểu tính cách của cô.
Anh sợ Ngu Hạ căng thẳng đến mức mất ngủ, mà cách tốt nhất để trị chứng mất ngủ, cũng là cách hữu ích nhất đối với họ trong giai đoạn này chính là tập luyện, phát ti3t những cảm xúc tiêu cực ra ngoài, khiến cả thể chất và tinh thần mình đều thả lỏng.
Hơn nữa, có thể lực tốt cũng có thể giúp mình học ít hiểu nhiều.
Nghe thấy giọng điệu Lý Duật nói với mình, Ngu Hạ do dự: "Vậy để em thử xem?"
Lý Duật: "Được."
Mấy người nghỉ ngơi ở giữa sườn núi một lúc rồi tiếp tục đi lên.
Lúc leo lên đ ỉnh núi, nhìn xuống, phong cảnh đập vào mắt, Ngu Hạ dường như thực sự hiểu ý nghĩa thế nào là trèo lên cao nhìn ra xa.
Cô quay đầu nhìn Lý Duật, thật trùng hợp, anh cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Ngu Hạ nhịn không được bật cười: "Anh muốn nói gì với em?"
Lý Duật nheo mắt lại, đứng bên cạnh cô, móc lấy ngón tay út của cô, giọng nói trong trẻo hơi trầm cất lên: "Giờ này sang năm, chúng ta cũng đi leo núi nhé."
Ngu Hạ: "Được."
Hai người lại có ước định mới.
Sau khi thả lỏng một ngày, mấy ngày sau, Ngu Hạ và Lý Duật chẳng đi đâu, chỉ ở nhà đọc sách làm bài tập, sống một cuộc sống phong phú mà thỏa mãn.
Chớp mắt đã đến học kỳ thứ hai năm lớp mười một.
Rõ ràng còn chưa lên lớp mười hai nhưng chẳng hiểu sao Ngu Hạ lại cảm thấy giáo viên và tất cả các bạn học của cô căng thẳng hơn học kỳ trước một chút.
Lý Duật chuyển đến lớp chuyên, bạn cùng bàn của Ngu Hạ đổi thành Thẩm Nhạc Tranh như hồi đầu.
Sở dĩ Trương Minh Tuyết sắp xếp như vậy thuần túy là vì cả hai người đều đạt kết quả tốt trong kỳ thi cuối kỳ và có tiến bộ lớn trong học tập. Cả hai cũng hứa với bà ấy rằng sẽ không nói chuyện riêng trong giờ, cũng sẽ không làm việc riêng, bọn họ sẽ cùng nhau tiến bộ, giúp đỡ lẫn nhau.
Bà ấy tin tưởng bọn họ, cũng tôn trọng bọn họ.
Trong kỳ thi hàng tháng đầu tiên của học kỳ hai lớp mười một, nhờ vào bài kiểm tra cuối kỳ của học kỳ một, Ngu Hạ như mong ước bước vào phòng thi thứ hai của khóa.
Khoảng cách giữa cô và Lý Duật ngày càng ngắn lại. Chỉ cần cố gắng hơn một chút nữa, bọn họ nhất định sẽ gặp nhau trong cùng một phòng thi.
Cô tin tưởng vào chính mình, Lý Duật cũng tin tưởng cô.
Ngu Hạ hơi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, Ngu Thanh Quân đã nói: "Mối quan hệ ba con giữa ông ấy và Tiểu Duật đặc biệt hơn các gia đình bình thường một chút nhưng ông ấy không dữ đâu."
Thực ra Ngu Thanh Quân và Lý Cảnh Sơn chưa gặp nhau được mấy lần, quan hệ nói gần không gần, bối cảnh gia đình của Lý Cảnh Sơn có thể nói là chênh lệch rất lớn với bọn họ, lúc đầu khi Ngu Thanh Quân biết đến thân phận của người này còn lo lắng cho cuộc sống của mẹ Lý Duật khi gả qua đó.
Cũng may sự lo lắng của bà là dư thừa, về phương diện si tình, đàn ông nhà họ Lý có thể nói là không ai có thể sánh bằng. Thế lực gia tộc của bọn họ khổng lồ, vị trí bà chủ nhà họ Lý không dễ làm nhưng từ ngày mẹ Lý Duật gả cho Lý Cảnh Sơn, ông ấy vẫn luôn bảo vệ bà ấy.
Đáng tiếc là bà ấy cuối cùng cũng không thể vượt qua được rào cản của số phận, ra đi rất sớm.
Nghe Ngu Thanh Quân nói như vậy, Ngu Hạ yên tâm hơn nhiều.
Cảm giác lo lắng biến mất, cô nói với Ngu Thanh Quân là mình sẽ vào phòng thay quần áo. Chờ mọi người thu dọn xong mới cùng nhau lên đường tới nhà hàng ăn cơm.
Lần đầu tiên nhìn thấy ba của Lý Duật, cuối cùng Ngu Hạ cũng hiểu tại sao Lý Duật lại đẹp trai như vậy. Ba mẹ anh đều đẹp nên anh cũng không thể nào xấu được.
Lông mày và đôi mắt của Lý Duật rất giống Lý Cảnh Sơn, mày kiếm mắt sáng, nghiêm nghị mà cao quý, có một loại cảm giác xa cách bẩm sinh.
Nhìn thấy cô, Lý Cảnh Sơn rất rất ôn hòa lịch sự gọi cô: "Cô bé này chính là Hạ Hạ đúng không, xin chào, chú là ba của Tiểu Duật."
Ngu Hạ lắp bắp, có hơi hồi hộp: "Chúc mừng năm mới, chú Lý."
Lý Cảnh Sơn mỉm cười, móc một bao lì xì từ trong túi ra đưa cho cô: "Chúc mừng năm mới Hạ Hạ."
Ngu Hạ ngơ ngác nhìn bao lì xì kia, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham cũng khựng lại một lát. Lý Duật thì ngược lại, anh liếc mắt nhìn rồi nói: "Ông ấy đã chuẩn bị từ trước rồi, đừng khách khí với ông ấy."
"Tiểu Duật nói đúng." Lý Cảnh Sơn nhét bao lì xì vào tay Ngu Hạ: "Năm mới chúc Hạ Hạ ngày nào cũng vui vẻ."
Ngu Hạ mi mắt cong cong, thoải mái nhận lấy: "Cảm ơn chú Lý."
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi chào hỏi, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Ngu Hạ nghe không hiểu đề tài giữa những người lớn, cũng không thực sự muốn nghe lắm. Cô và Lý Duật ngồi ở một đầu khác, hai người ăn được một ít bắt đầu thì thầm với nhau.
"Chán quá à?" Lý Duật hỏi cô.
Ngu Hạ: "Có hơi hơi, anh không thấy chán sao?"
Lý Duật: "Cũng tạm."
Anh đã quen từ lâu rồi.
Nói xong, Lý Duật hỏi: "Ăn no chưa?"
Ngu Hạ gật đầu: "Em không đói."
Buổi chiều hai người ở bên ngoài ăn không ít, cô không thấy đói chút nào.
Lý Duật hiểu ý, thấp giọng hỏi: "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"
"Bây giờ?" Ngu Hạ kinh ngạc.
Lý Duật: "Bây giờ."
Hai người nhìn nhau một lát, Ngu Hạ thành thật nói: "Muốn."
Lý Duật khẽ cười, nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía các trưởng bối đang nhìn sang: "Ba, dì Quân chú Nhậm, con và Hạ Hạ ăn xong rồi, bọn con ra ngoài chơi một lát."
Ba người nhìn nhau, bất đắc dĩ nói: "Đi đi đi đi, đừng đi quá xa, lát nữa chúng ta cùng nhau trở về."
Lý Duật đáp: "Vâng."
Anh nhìn Lý Cảnh Sơn, Lý Cảnh Sơn gật đầu: "Đi đi, hai đứa ở lại đây cũng buồn chán."
Nhìn hai người bước ra khỏi phòng, Lý Cảnh Sơn áy náy nói với Ngu Thanh Quân: "Đứa nhỏ này nghịch ngợm quá."
Ngu Thanh Quân thản nhiên nói: "Là Hạ Hạ ngồi không yên."
Lý Cảnh Sơn dừng một chút, nâng ly với hai người: "Cảm ơn."
Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham ngẩn ra, hiểu ý ông ấy, ly rượu cảm ơn này của ông ấy không đơn thuần chỉ là vì Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham đã chăm sóc Lý Duật trong suốt một học kỳ vừa qua mà còn... vì tính cách càng ngày càng sáng sủa của anh.
Trước khi chuyển đến Bắc Kinh, mối quan hệ ba con giữa Lý Duật và Lý Cảnh Sơn đã lên đến mức căng thẳng, tính cách của Lý Duật cũng trở nên trầm lặng, không còn giống như trước nữa.
Nhưng bây giờ lại có thể loáng thoáng thấy được một chút bóng dáng tinh nghịch trước đây.
Lý Cảnh Sơn rất vui vẻ yên tâm với dáng vẻ hiện tại của Lý Duật, cho dù anh có không hiểu chuyện, ông ấy cũng cảm thấy rất vui.
Ngu Thanh Quân nhẹ giọng nói: "Đây là việc chúng tôi nên làm."
Lý Cảnh Sơn uống cạn ly rượu.
-
Ngu Hạ và Lý Duật không biết mấy vị trưởng bối đang trò chuyện gì trong phòng riêng, bọn họ cũng không quan tâm.
Thị trấn về đêm nhìn qua có vẻ ấm áp hơn ban ngày một chút, đèn đường sáng ngời, cách đó không xa là đường phố sầm uất ồn ào náo động.
Ngu Hạ nghiêng đầu hỏi Lý Duật: "Anh có muốn đi xem thử không?"
Lý Duật: "Đi thôi."
Hai người đi về phía chỗ náo nhiệt.
Đến gần, Lý Duật nhìn đám người nhốn nháo, khẽ cau mày: "Ngu Hạ."
Ngu Hạ: "Hả?"
Lý Duật cụp mắt xuống, nắm chặt bàn tay đang buông thõng ở bên cạnh của cô, trầm giọng nói: "Đừng đi lạc."
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh, tim Ngu Hạ đập nhanh hơn một chút, cô mím môi, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay Lý Duật: "Em muốn uống trà sữa."
Lý Duật im lặng: "Sẽ không bị khó ngủ chứ?"
Anh nhớ hồi trước có lần Ngu Hạ uống trà sữa buổi tối, sau đó thức đến ba giờ mới ngủ.
Ngu Hạ: "... Ngày mai không cần lên lớp."
Cô nhìn về phía Lý Duật, đôi mắt sáng lấp lánh: "Em muốn uống."
Lý Duật chịu thua, đành phải dẫn cô đến quán trà sữa: "Nếu không ngủ được thì nhớ nhắn tin cho anh."
Mi mắt Ngu Hạ cong cong: "Yên tâm, em nhất định sẽ quấy rầy anh."
Mua trà sữa xong, hai người chậm rãi tản bộ dọc theo con phố.
Buổi tối trên đường phố còn có không ít người, bên đường còn có người bán đèn lồ ng cầm tay, mỗi chiếc đều rất tinh xảo. Nhìn dáng vẻ thích thú của Ngu Hạ, Lý Duật mua một chiếc đưa cho cô.
Đi dạo hết con phố này xong, hai người quay lại nhà hàng.
Đến trước cửa nhà hàng, lòng bàn tay đang siết chặt vào nhau của bọn họ mới thoáng kéo giãn khoảng cách. Lúc Ngu Hạ đút tay vào túi, cô mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào lòng bàn tay mình đã đầy mồ hôi, dính nhớp.
-
Kỳ nghỉ đông không dài.
Ngày hôm sau, Lý Duật và Lý Cảnh Sơn trở về Hồng Kông. Gia đình Ngu Hạ ở lại Giang Thành đến mồng sáu mới cùng nhau trở về Bắc Kinh.
Đến ngày mồng bảy Lý Duật trở về nhà họ Ngu.
Anh vừa trở về, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham đều cảm khái dường như ngôi nhà náo nhiệt hơn hẳn, bọn họ thích náo nhiệt. Nếu có thể, bọn họ hy vọng Lý Duật sẽ luôn ở nhà, dù sao trong nhà cũng sẽ không thiếu đồ ăn cho một miệng ăn.
Đương nhiên, người vui vẻ nhất đương nhiên là Ngu Hạ.
Lý Duật trở về, Ngu Hạ lập tức báo cáo với nhóm du lịch nghỉ đông của bọn họ.
Tin nhắn vừa gửi đi, Thường Tại vừa mới tới sân bóng rổ chuẩn bị chơi bóng rổ lập tức trả lời: "Sao nào? Có muốn tụ họp một bữa không?"
Một Quả Chanh Nhỏ: "Tôi thấy được đấy, sau khi quay lại học mọi người không thể thư thái như vậy, nhân mấy ngày nghỉ cuối cùng, chúng ta gặp mặt ăn cơm hay đi đâu chơi đi?"
L: "Tôi và Ngu Hạ đều tham gia được."
Nguyệt Nguyệt đếm ngược ngày nghỉ đông: "Cậu và Ngu Hạ đi được... Tôi và Tranh Tranh cũng đi được."
Hạ Liễu Hạ Thiên: "?"
Nói gì vậy trời?
Thích Hy Nguyệt cũng không giải thích nhiều với cô.
Mấy người đều không có ý kiến gì, đám người đang lặn dưới nước khác càng không có ý kiến gì.
Ngay lập tức, tiểu đội họp mặt đi ăn đã được quyết định như vậy đấy.
Ngày hôm sau, người hẹn nhau gặp vào buổi trưa.
Ngu Hạ và Lý Duật xuất hiện cuối cùng, hai người vừa mới xuất hiện đã bị la ó.
Hai người đều cạn lời, Ngu Hạ liếc mắt nhìn Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt: "Hai cậu đang làm gì vậy?"
Thích Hy Nguyệt: "Ngắm cậu với Lý Duật chứ làm gì."
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Nhạc Tranh: "Đúng vậy, sao nào, không cho tụi này ngắm hả?"
Ngu Hạ liếc cô ấy: "Cho ngắm, cậu muốn ngắm thế nào cũng được."
Thẩm Nhạc Tranh cười vui vẻ trêu chọc cô: "Cũng không thể nhìn thế nào cũng được được, tớ ngắm mặt là được rồi, ngắm chỗ khác sợ cậu ghen."
"?"
Ngu Hạ bất ngờ không kịp đề phòng, mặt và cổ đỏ bừng lên: "Thẩm Nhạc Tranh."
Cô nghiến răng nghiến lợi: "Kỳ nghỉ đông cậu lại xem thứ gì rồi?"
Thẩm Nhạc Tranh vẻ mặt vô tội: "Tớ nào có."
Cô ấy kéo cánh tay Ngu Hạ, ghé sát vào tai cô nói: "Nhiều lắm là tớ xem mấy thứ trẻ thời nay thích xem thôi."
Ngu Hạ không nói nên lời, không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.
Thẩm Nhạc Tranh: "Cậu có muốn xem không? Muốn xem thì để tớ gửi sang cho."
"Tớ không muốn." Ngu Hạ không chút nghĩ ngợi từ chối: "Cậu tự đi mà xem đi."
Thẩm Nhạc Tranh: "..."
Ba người trêu chọc nhau xong bắt đầu gọi đồ ăn.
Sau cơm trưa xong, một đám người đi leo núi. Vốn dĩ Ngu Hạ rất kháng cự với chuyện leo núi nhưng Vương Tân Giác có câu rất đúng, năm mới thì phải leo lên cao nhìn ra xa, bọn họ là những người sắp thi đại học, phải leo lên cao hơn, cao như vậy thì mới có thể thi tốt hơn trong kỳ tuyển sinh đại học được.
Từ trước đến giờ Ngu Hạ đều không tin vào loại phong kiến mê tín này. Nhưng cô cẩn thận nghĩ lại lần trước mình cầu nguyện ở chùa, lại cảm thấy lời Vương Tân Giác nói cũng có lý, cho nên cô đồng ý với vụ leo núi này.
Sau khi cô đồng ý, Thích Hy Nguyệt là người vốn có tế bào vận động không tệ không có ý kiến gì, mà Thẩm Nhạc Tranh đương nhiên là thiểu số nghe theo đa số.
Ngu Hạ vẫn luôn cảm thấy việc leo núi rất nhàm chán.
Nhưng lần này, có lẽ vì xung quanh có rất nhiều bạn cùng lớp nói chuyện rôm rả, còn có người mình thích, cô đột nhiên lại cảm thấy cũng khá thú vị.
Leo đến giữa sườn núi, cô dừng lại, Lý Duật cũng dừng lại theo cô: "Không đi nổi nữa rồi?"
Ngu Hạ ngước mắt lên nhìn anh, không suy nghĩ nhiều đã nói: "Anh không thấy mệt chút nào sao?"
Lý Duật: "Cũng tàm tạm."
"Ồ..." Ngu Hạ nhìn chằm chằm vào anh, không nhịn được lẩm bẩm: "Thể lực của anh cũng quá tốt rồi, luyện thế nào ra vậy?"
Nghe thấy vậy, Lý Duật nhướng mày: "Muốn biết?"
Ngu Hạ chần chừ: "Có một chút."
Lý Duật suy tư mấy giây, sau đó nhìn về phía cô nói: "Bắt đầu từ tháng tư, mỗi ngày dậy sớm nửa tiếng chạy bộ?"
Ngu Hạ: "..."
Cô lập tức ngậm miệng lại: "Bỏ đi, em đột nhiên cảm thấy em cũng không hâm mộ thể lực của anh lắm."
Cô cảm thấy như bây giờ là tốt rồi.
Lý Duật dở khóc dở cười, nghiêm mặt nói: "Một tuần rèn luyện hai lần đi, được không?"
Càng về sau, áp lực thi vào đại học sẽ càng lớn. Anh không muốn Ngu Hạ có những áp lực đó nhưng cũng có đôi lúc, cho dù bạn không muốn đặt áp lực lên bản thân thì những người xung quanh căng thẳng cũng sẽ khiến bạn căng thẳng theo.
Lý Duật hiểu Ngu Hạ, hiểu tính cách của cô.
Anh sợ Ngu Hạ căng thẳng đến mức mất ngủ, mà cách tốt nhất để trị chứng mất ngủ, cũng là cách hữu ích nhất đối với họ trong giai đoạn này chính là tập luyện, phát ti3t những cảm xúc tiêu cực ra ngoài, khiến cả thể chất và tinh thần mình đều thả lỏng.
Hơn nữa, có thể lực tốt cũng có thể giúp mình học ít hiểu nhiều.
Nghe thấy giọng điệu Lý Duật nói với mình, Ngu Hạ do dự: "Vậy để em thử xem?"
Lý Duật: "Được."
Mấy người nghỉ ngơi ở giữa sườn núi một lúc rồi tiếp tục đi lên.
Lúc leo lên đ ỉnh núi, nhìn xuống, phong cảnh đập vào mắt, Ngu Hạ dường như thực sự hiểu ý nghĩa thế nào là trèo lên cao nhìn ra xa.
Cô quay đầu nhìn Lý Duật, thật trùng hợp, anh cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Ngu Hạ nhịn không được bật cười: "Anh muốn nói gì với em?"
Lý Duật nheo mắt lại, đứng bên cạnh cô, móc lấy ngón tay út của cô, giọng nói trong trẻo hơi trầm cất lên: "Giờ này sang năm, chúng ta cũng đi leo núi nhé."
Ngu Hạ: "Được."
Hai người lại có ước định mới.
Sau khi thả lỏng một ngày, mấy ngày sau, Ngu Hạ và Lý Duật chẳng đi đâu, chỉ ở nhà đọc sách làm bài tập, sống một cuộc sống phong phú mà thỏa mãn.
Chớp mắt đã đến học kỳ thứ hai năm lớp mười một.
Rõ ràng còn chưa lên lớp mười hai nhưng chẳng hiểu sao Ngu Hạ lại cảm thấy giáo viên và tất cả các bạn học của cô căng thẳng hơn học kỳ trước một chút.
Lý Duật chuyển đến lớp chuyên, bạn cùng bàn của Ngu Hạ đổi thành Thẩm Nhạc Tranh như hồi đầu.
Sở dĩ Trương Minh Tuyết sắp xếp như vậy thuần túy là vì cả hai người đều đạt kết quả tốt trong kỳ thi cuối kỳ và có tiến bộ lớn trong học tập. Cả hai cũng hứa với bà ấy rằng sẽ không nói chuyện riêng trong giờ, cũng sẽ không làm việc riêng, bọn họ sẽ cùng nhau tiến bộ, giúp đỡ lẫn nhau.
Bà ấy tin tưởng bọn họ, cũng tôn trọng bọn họ.
Trong kỳ thi hàng tháng đầu tiên của học kỳ hai lớp mười một, nhờ vào bài kiểm tra cuối kỳ của học kỳ một, Ngu Hạ như mong ước bước vào phòng thi thứ hai của khóa.
Khoảng cách giữa cô và Lý Duật ngày càng ngắn lại. Chỉ cần cố gắng hơn một chút nữa, bọn họ nhất định sẽ gặp nhau trong cùng một phòng thi.
Cô tin tưởng vào chính mình, Lý Duật cũng tin tưởng cô.