• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New ĐÃ MANG THAI CON CỦA TÔI MÀ VẪN MUỐN BỎ ĐI À? (3 Viewers)

  • Chương 39-40

Chương 39: Muốn chủ động một chút


Thời Tiểu Niệm nghe vậy, đối với nhân viên của anh thông cảm sâu sắc, Cung Âu làm việc rất cố chấp, soi mói, một chút sai lệch nhỏ cũng không thể chịu đựng được, tính tình lại dễ nổi giận.


Mỗi ngày cô đều nghe thấy bao nhiêu là giám đốc bị anh mắng chửi máu chó đầy mặt.


Thời Tiểu Niệm đứng lên chuẩn bị đóng cửa, bỗng trong đầu lóe lên một ý.


Chờ chút.


Đây không phải là tư liệu sống tốt nhất hay sao.


Cô lập tức trở lại bàn đọc sách, cầm bút viết xuống tờ giấy mấy dòng Tổng giám đốc bị hoang tưởng.


Sau đó Thời Tiểu Niệm phác thảo thật nhanh vài bức tranh châm biếm, sau đó gọi điện cho biên tập, chưa đầy một phút, biên tập viên liền xuất hiện trên QQ.


Thời Tiểu Niệm nhìn màn hình, gõ một loạt chữ.


Sau khi thảo luận với biên tập xong, linh cảm của Thời Tiểu Niệm tuôn ra dào dạt, cô cấp tốc vẽ ra phác thảo của nam chính.


Cung Âu cao bao nhiêu nhỉ, có lẽ là gần một mét chín đi.


Chân Cung Âu dài, người thon gầy, mái tóc ngắn chỉnh tề, hàng mày thẫm màu, đôi mắt đen sâu thẳm, khiến người khác cảm thấy anh đang tức giận, sống mũi cao, đôi môi mỏng bạc tình mang theo nét gợi cảm khó cưỡng.


Xong. Thời Tiểu Niệm nhìn nhân vật trên giấy, tranh biếm hoạ Cung Âu do cô vẽ.


Người đàn ông này, lớn lên cũng không khỏi chút đẹp trai thái quá.


Thời Tiểu Niệm thất thần nhìn nhân vật mình vẽ một lát, sau đó viết bên cạnh những đặc điểm tính cách hoang tưởng, táo bạo, dễ tức giận, bá đạo, đại vương.


Sau đó, cô đem toàn bộ bất mãn của mình đối với Cung Âu vào trong bức tranh biếm hoạ.


Từ lúc Cung Âu sinh ra cho tới sau này, sinh hoạt một ngày như thế nào đều do cô sắp xếp.


Trong tranh châm biếm của cô, cô thích ngược anh như thế nào thì ngược như thế.


Nghĩ xong lại thấy hài lòng.


Cả ngày nay, linh cảm của Thời Tiểu Niệm bùng phát mãi cho đến hoàng hôn mới dừng bút. Cô ngồi đến mức cứng đờ cả người rồi.


Liếc mắt nhìn thời gian, đã đến giờ nấu ăn rồi.


Thời Tiểu Niệm lưu lại bản vẽ phác thảo, sau đó vặn người đi ra khỏi phòng.


Lúc đi qua phòng khách, giọng nói không vui của Cung Âu truyền đến, “Tại sao tôi phải tham gia loại lễ cưới của tên nhà giàu mới nổi này, tìm bừa một người đi thay là được rồi.”


“Nhưng đối phương là người thừa kế….” Phong Đức nói.


“Tôi bảo không đi là không đi, đừng làm phiền tôi.” Cung Âu liếc nhìn tài liệu trong tay, ngắt lời Phong Đức.


Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái, Cung Âu một ngày có hai tư giờ thì hai mươi giờ đều tức giận.


Tiệc cưới tối.


Thời Tiểu Niệm chợt nhớ ra, đám cưới của Mộ Thiên Sơ và Thời Địch là hai ngày sau, tấm thiệp mời không ghi tên vẫn còn nằm trong túi của cô.


Cô thực sự bị Cung Âu quấy rối quá nhiều cho nên quên luôn cả chuyện này.


Đi, hay là không đi?


Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đi vào nhà bếp bắt đầu nhặt rau làm bữa tối.


Nấu ăn được một nửa, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, Thời Tiểu Niệm một tay đảo thìa, một tay lấy di động, là cha nuôi gọi điện tới.


Cô run lên hai giây mới bắt máy, “Cha.”


Cô đã quên mất bao lâu rồi chưa nhận điện thoại của cha nuôi cô. Những năm qua, cô có gọi về nha, cha mẹ nuôi cũng không nhận, cho dù nhận thì cũng chỉ nói hai câu là gác máy.


“Ừ.” Giọng nói cha nuôi không chút tình cảm, “Bây giờ mày đang ở trong nhà vẽ tranh à?”


“Vâng, con vẫn vẽ tranh.” Thời Tiểu Niệm vừa đảo thìa vừa nói, nghe giọng nói của cha nuôi đã lâu không thấy, chóp mũi có chút cay cay, “Cha, cha mẹ có khoẻ không?”


“Mày có biết lễ cưới của Tiểu Địch được truyền thông gọi là lễ cưới của công chúa không?” Cha nuôi không trả lời mà hỏi lại.


Thời Địch.


Thì ra là vì em gái.


“Vâng, con biết.”


Thời Tiểu Niệm khẽ nói.


Cung Âu bỗng nhiên từ bên ngoài đi tới, thấy cô đang gọi điện thoại cũng không lên tiếng, chỉ là đi tới bên cạnh cô, đưa tay cầm lấy một đôi đũa bắt đầu ăn mấy món mà cô vừa nấu xong.


Nhất định là đời trước anh bị chết đói a. Chỉ biết có ăn thôi haha.


Thời Tiểu Niệm liếc nhìn hắn một cái, giọng nói của cha nuôi vang lên trong điện thoại, “Mày có biết bao nhiêu người quan tâm đến hôn lễ này không, lúc nó truyền thông trong ngoài nước đều sẽ quan tâm, đây là lễ cưới của Tiểu Địch cả đời mới có một lần, tao không muốn có bất kỳ chuyện sai sót gì xảy ra trong ngày hôm ấy.”


Chuyện sai sót?


Sợ cô đến phá đám sao?


“Cha yên tâm, con sẽ không đến.”


Thời Tiểu Niệm nói xong, quay đầu, Cung Âu đã tiêu diệt gần hết các món ăn trên bàn, trên môi một chút dầu ăn cũng không dính, tướng ăn của anh vẫn luôn tốt như vậy.


“Không đi người ta lại nghĩ Thời gia bất hoà,” Cha nuôi có chút bất mãn, “Đến hôm ấy, mày đi cùng chúng tao, ở bên cạnh chúng tao không được náo loạn, không được lên tiếng, chỉ cần im lặng ăn cơm là được.”


“Nhưng con không muốn đi”


Nghe vậy, cha nuôi lập tức kích động nói, “Mày còn muốn náo loạn đến bao giờ nữa, hai đứa nó phải kết hôn, mày không phải là thật sự muốn em gái mày mất hết mặt mũi chứ? Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, chung quy lại mày cũng nên báo đáp một chút đi.”


Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, chung quy lại mày cũng nên báo đáp một chút đi.


Công ơn nuôi dưỡng cấp mũ trừ, ai có thể chống lại.


Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nghe, giọng nói có chút vội, “Con biết rồi, con sẽ đi.”


Rõ ràng là bây giờ cô không muốn dây dưa với Mộ Thiên Sơ, cha nuôi vẫn muốn cô xuất hiện.


Hiện thực đều không như mong muốn.


Hi vọng đây là lần cuối cùng.


“Vậy là tốt.”


Cha nuôi cô nói xong liền cúp điện thoại.


Thời Tiểu Niệm để điện thoại di động xuống, bày món ăn trong nồi ta đĩa, lại nhìn sang bên cạnh, được rồi, mấy cái đĩa đều bị ăn đến sạch sành sanh, ngay cả rễ hành cũng không lưu lại.


Cung Âu lười biếng đứng bên cạnh cô, đôi mắt đen chánh, nhìn chằm chằm món ăn cô vừa mang ra.


“Anh ta là heo à?”


Thời Tiểu Niệm rất muốn hỏi câu này.


“Ánh mắt của em thật giống như đang nói anh là heo?” Ánh mắt sắc bén của Cung Âu quét về phía cô.


Thời Tiểu Niệm cả kinh, vội nói, “Không có.”


“Tốt nhất là không có.” Cung Âu thu tầm mắt lại, lại bắt đầu chiến đấu với món ăn mới, lúc đang ăn bỗng nhiên nhớ ra hỏi, “Thời Tiểu Niệm, em bỏ gì vào đồ ăn vậy, thuốc phiện à?”


“Làm sao có thể.” Thời Tiểu Niệm có chút không biết nên khóc hay cười, “Chỉ là mấy món ăn gia đình thôi mà.”


“Vậy sao tôi lại nghiện được nhỉ?”


Giọng nói của Cung Âu nặng nề, cầm đũa chọc chọc thức ăn trên bàn, vẻ mặt có chút trầm xuống.


Anh không phải là người tham ăn, trước đây lượng cơm ăn cũng bình thường, nhưng từ lúc ăn món ăn của Thời Tiểu Niệm, anh dường như ăn bao nhiêu cũng không đủ, không thể tìm được nguyên nhân.


“A”


Lúc Tiểu Niệm sửng sốt một chút, anh ta nói, anh ta nghiện đồ ăn của cô.


Cô nấu ngon như vậy sao, tại sao cô lại không cảm thấy?


“Đúng rồi, Cung tiên sinh, có tìm được cách liên lạc với Đường Nghệ bạn học của tôi không?” Thời Tiểu Niệm hỏi.


“Chưa tìm được.” Cung Âu gắp một miếng rau xào bỏ vào miệng.


“Ừm.”


Thời Tiểu Niệm có chút thất vọng gật đầu, đôi tay xoắn vào nhau, nhìn dáng vẻ dùng bữa của Cung Âu nói, “Còn một chuyện tôi muốn nói với anh, hai ngày nữa tôi phải đi dự tiệc cưới, không ở nhà.”


“Không được!” Cung Âu thốt lên, ngữ khí mười phần bá đạo.


“Bữa tiệc này tôi không thể không đi!” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nhìn anh, “Như vậy, anh muốn ăn gì, hôm nay tôi sẽ nấu hết cho anh ăn được không?”


Đây là chính sách dụ dỗ a.


“Em!!! ”


“Sao vậy?” Thời Tiểu Niệm choáng váng.


“Ăn em xong sẽ để em đi!” Bỗng nhiên Cung Âu để đũa xuống, ánh mắt dừng trên người cô, con ngươi thâm thuý như muốn nuốt trọn người, môi mỏng cong lên, “Thế nào?”


Thời Tiểu Niệm bị anh nhìn chăm chú có chút không thoải mái.


Ăn cô thì cũng bình thường, cô cũng không thể nói được gì, dù sao người cô cũng đã sớm bị anh coi là món điểm tâm rồi.


“Được.”


Thời Tiểu Niệm cảm thấy mình đã thực sự sa đoạ rồi, có thể chấp nhận yêu cầu hoang đường này của anh một cách thoải mái như vậy.


Cung Âu nhìn cô, khoé môi cong lên, hai tay mở ra, “Vậy em phải chủ động một chút, nếu không có thành ý, em nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng buông tha em sao?”


Dựa vào tình hình mấy ngày qua, đầu cô vẫn cứng ngắc như tượng gỗ.


Biết ngay là không đơn giản qua ải như vậy mà.


Còn muốn cô chủ động.


Thời Tiểu Niệm chần chờ, vì tham gia hôn lễ của Mộ Thiên Sơn mà phải chủ động lấy lòng Cung Âu, như vậy thì quá lắm rồi.


“Tôi đếm tới ba.” Cung Âu nhíu mày.


“Muốn chủ động thế nào?”


Thời Tiểu Niệm không biết phải chủ động đến mức nào.


“Đương nhiên là đến lúc tôi hài lòng mới được. Một!” Cung Âu bắt đầu đếm.


“Hai.”


“Ba.”


Đột nhiên đã đến ba, Thời Tiểu Niệm không nghĩ ngợi nhiều liền nhào tới ôm lấy eo anh, cả người chui vào lòng anh.


Cô chính là đâm sầm vào.


Cả người Cung Âu hơi ngửa ra sau, ngực chấn động mạnh một cái, ánh đèn vàng trên đỉnh đầu anh phát ra vô số tia sáng.


Cô ôm chặt lấy anh, thân thể mềm mại như nước.


Thời Tiểu Niệm.


Cô gái này…


“”


Thời Tiểu Niệm không biết anh nghĩ gì, có chút ảo não, làm sao mà vừa nghe đến ba cô đã lao đến ôm anh ta rồi.


Thôi quên đi, dù sao cũng đã làm rồi, vậy thì chủ động đến cùng là được chứ gì.


Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên, nhìn vào khuôn mặt có chút cứng ngắc của Cung Âu, chậm rãi ngón chân, càng lúc càng tới gần môi anh.


Cung Âu híp mắt nhìn cô chằm chằm, môi cô phớt hồng, mang theo sự mê hoặc chậm rãi tới gần.


Đôi môi dán vào nhau.


Cô hôn lên môi anh.


Tim Cung Âu nhất thời ngưng đập, hô hấp lập tức trở nên nặng nề, đột nhiên giống như người gặp phải hạn hán vô cùng khát khao một nguồn nước.


Anh không nhúc nhích, Thời Tiểu Niệm môi kề môi anh, trúc trắc hôn anh.


Không được, chuyện như vậy quả nhiên là cô không thể chủ động được.


Thời Tiểu Niệm nhụt chí đang muốn rời khỏi, Cung Âu liền ôm lấy thân thể cô, ghì chặt vào ngực mình, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô, điên cuồng hôn, cạy cánh môi cô để trút ngọn lửa vào. Anh giống như một người sắp chết khát, liều mạng hút lấy nguồn nước trong veo trong miệng cô.


Cô cao một mét bảy, cùng với chiều cao của anh vẫn còn một khoảng nhất định.


Cung Âu cúi đầu mệt nghỉ, tay kề sát hông cô nhấc cô lên.


Hai chân Thời Tiểu Niệm dần cách mặt đất, cứ như vậy bị anh hôn, sợ ngã xuống đất liền vòng hai tay quấn lấy cổ anh.


Đêm nay, màn đêm thăm thẳm vô tận.


Trong khu nhà cao cấp, kiều diễm một mảnh.


Hai ngày sau, buổi sáng tươi đẹp, không khí vô cùng thanh tân.


“Được khen là đám cưới được quan tâm nhất quốc gia… Hôn lễ của Thái tử Mộ thị cùng nữ minh tinh Thời Địch được cử hành vào ngày hôm nay, Thái tử vì hồng nhan, bao cả hòn đảo để tạo nên lễ cưới lãng mạn nhất.”


Tin tức về lễ cưới này được lặp lại liên tục trên ti vi, tạo thành một chuyên đề được quan tâm nhất trong ngoài nước.





Chương 40: Lễ cưới trên Đảo Mây


Ti vi vẫn phát âm thanh, Thời Tiểu Niệm mở tủ quần áo, nhìn thấy bên trong chất đầy những bộ váy đẹp đẽ.


Cung Âu bảo Phong Đức mua riêng cho cô những bộ váy của tất cả những nhãn hiệu cao cấp.


“Đảo Mây có phong cảnh đẹp, quanh năm sương mù vây quanh nên được đặt tên là đảo Mây. Trên đảo có đầy đủ phương tiện sa hoa, giáo đường, khách sạn, spa, làng du lịch, sân bay… là nơi thư giãn nhất, tiêu khiển nhất, phóng viên phải có giấy mời mới được tham gia chứng kiến hôn lễ trên đảo Mây…”


Đảo Mây.


Thực sự là một nơi lãng mạn.


Thời Tiểu Niệm từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ hiệu Chanel, phong cách trẻ trung vui tươi, là bộ đồ đẹp nhất trong tủ quần áo.


Thay đồ xong Thời Tiểu Niệm tắt ti vi rồi ra ngoài.


Cung Âu đang ngồi trên ghế salong ngoài phòng khách, một tay đang cầm điện thoại di động lướt lướt, trên khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm gì.


“Cung tiên sinh, tôi đi đây.”


Thời Tiểu Niệm bước tới nói.


“Cút đi.”


Cung Âu không thèm nhìn cô một cái, tiếp tục xem điện thoại trên tay.


Đêm đó, anh ăn cô rất no, vì vậy nên bây giờ không có lý do để không cho cô ra ngoài.


“”


Muốn cô cút sao?


Hi vọng Cung Âu nói ra một câu tử tế thực sự khó như lên trời, Thời Tiểu Niẹm liếc mắt nhìn anh, không nói gì, cầm túi đi ra.


Thời Tiểu Niệm vừa biến mất khỏi căn phòng, Cung Âu liền đập tan chiếc điện thoại trên tay, rất không vui gầm lên. “Hệ thống tối ưu hoá của nó đâu? Tại sao không thấy nữa? Không giống như lần cập nhật trước sao?”


Lửa giận bùng lên trong nhà.


“”


Phong Đức đứng bên cạnh, cúi đầu, không nói tiếng nào.


“Làm lại cho tôi! Ngay lập tức!”


Cung Âu nghênh ngang đá bay chiếc điện thoại ra xa.


Một đám vô dụng, ngay cả hệ thống tối ưu hoá trên di động cũng làm không xong, tất cả chỉ biết ăn hại thôi sao?


“Vâng, thiếu gia, tôi sẽ gọi điện về tổng công ty báo cáo.”


Phong Đức gật đầu nói, lặng lẽ nghĩ, hôm qua thiếu gia còn nói hệ thống tối ưu hoá như vậy được rồi, sao bây giờ đột nhiên lại nói không được?


10 phút sau, trong phòng thể hình, Cung Âu ném cái tạ tay lên trên ghế mát xa, không vui nói, “Cái này không chuẩn, sửa lại cho tôi.”


“Vâng, thiếu gia, tôi lập tức cho người sửa lại.”


Phong Đức đưa khăn mặt cho Cung Âu, thái độ cung kính.


Hôm nay tâm tình của thiếu gia có vẻ không tốt a.


Mà hình như từ lúc Thời Tiểu Niệm thay quần áo ra ngoài là đã bắt đầu không tốt rồi.


20 phút sau, trong phòng bếp, Cung Âu ném miếng bánh gato lên trên bàn, lông mày nhíu lại, “Cái món khó ăn như vậy mà cũng bưng lên sao?”


“…”


Phong Đức lặng yên, món bánh ga tô này do đầu bếp bậc nhất nước Pháp làm ra, là do anh cố tình gây sự.


“Đầu bếp nào làm, đổi lại.”


“Vâng, thiếu gia.”


Phong Đức gật đầu.


30 phút sau, Phong Đức cũng bị mắng, bị mắng đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.


Phong Đức rốt cục không nhịn được nữa, tiến lên, cúi đầu nói, “Thiếu gia, là vì tiệc cưới hôm nọ tôi nói sao?”


Cung Âu đang náo loạn nhà bếp, nghe vậy sắc mặt tái xanh, “Sao khi không ông lại nói nhiều như vậy?”


“Vâng, thiếu gia, vậy tôi sẽ phái người tới công ty của em rể Thời tiểu thư đưa cô ấy trở về.”


Phong Đức nói.


“Ông nói em rể nào?”


Cung Âu bỗng nhiên dừng mọi hoạt động đang làm, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía Phong Đức.


Khí trời ấm dần, trên đường ngựa xe như nước.


Thời Tiểu Niệm ngồi xe chạy tới bãi đậu máy bay, một chiếc phi cơ lớn đang đậu ở đây, gió rất lớn, thổi loạn tóc cô.


“Tiểu Niệm, ở đây, nhanh lên một chút, tất cả mọi người đang chờ mình con để đến đảo.” Cha nuôi đứng dưới máy bay, không khách khí nói cô.


“Vâng.”


Thời Tiểu Niệm đi tới, theo cha nuôi lên lầu, Thời Trung mặc một bộ lễ phục đen cao cấp, bước đi oai phong.


Con gái gả vào Hào Môn, đương nhiên là hài lòng.


Trên phi cơ trang hoàng xa hoa, tất cả đều là bạn bè thân thiết với Thời Gia đang trò chuyện vui vẻ.


Thời Tiểu Niệm đi vào, tất cả mọi người dừng nói chuyện, ai cũng lạnh lùng nhìn cô, không ai hoan nghênh cô đến.


Cô đá sớm bị bạn bè xa lánh, cảnh như vậy cô đã đoán trước được.


Thời Tiểu Niệm đi qua chào hỏi “thân thích” một lượt, sau đó ngồi xuống một vị trí kín đáo.


“Tiểu Niệm, cô mặc bộ đồ Chanel được thiết kế riêng à?” Một người chị họ nhận ra bộ váy trên người Thời Tiểu Niệm có giá trị không nhỏ liền hỏi.


Ánh mắt của mọi người như mũi tên phóng về phía cô.


“Không.” Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng cười một tiếng, “Là hàng nhái thôi.”


“Tôi đã bảo mà, Thời Gia hiện giờ đã không chu cấp cho cô nữa, làm sao cô có thể mua nổi.” Chị họ giễu cợt cười một tiếng, “Cô cũng thật là chơi trội, vì muốn người khác chú ý, hàng nhái cũng có thể mặc được, ăn mặc như vậy, chẳng ra làm sao.”


Người chị họ này nổi tiếng chanh chua.


Mọi người đều nhìn Thời Tiểu Niệm bằng ánh mắt xem thường, căm ghét.


Thời Tiểu Niệm trầm mặc, làm bộ không nghe thấy, chỉ nhìn về phía ngoài cửa sổ.


Cô cũng không cầu kỳ về kiểu dáng hay màu sắc.Chỉ cần không hở hang khoét lỗ, ngược lại trong mắt bọn họ lại thành chẳng ra làm sao, cô có mặc gì thì bọn họ đều có thể có cớ châm chọc cô.


Thấy Thời Tiểu Niệm cũng không phản ứng, chị họ cảm thấy nhạt nhẽo, quay đầu lại cùng bạn trai phú đại nhị của mình đùa giỡn.


Mọi người nói chuyện nhiệt tình, nội dung chủ yếu là nói xấu cô.


Giống như là coi cô không tồn tại, không nghe thấy.


Thời Tiểu Niệm ngồi nhìn bên ngoài cửa sổ, tai nghe mọi người nói chuyện, đột nhiên cảm thấy có chút bực mình.


Cô vẫn cho rằng bên cạnh Cung Âu là khó khăn nhất.


Nhưng bây giờ, cô tình nguyện ở bên cạnh Cung Âu, ít nhất lúc Cung Âu tức giận cũng mắng thẳng mặt, chứ không bao giờ nói sau lưng này nọ.


Mười giờ sáng, phi cơ có mặt tại sân bay trên đảo mây.


Thời Tiểu Niệm là người xuống cuối cùng, vừa ra khỏi cabin đã thấy mây mù lượn quanh, ánh mặt trời xuyên quan tầng mây mỏng manh phát ra từng vệt nắng, xa xa rừng cây như ẩn như hiện.


Thật là một nơi lãng mạn.


“Cô theo tôi, không được chạy lung tung, đến lúc bắt đầu lễ cưới cô xuất hiện một lúc là được.”


Mẹ nuôi kéo Thời Tiểu Niệm đến bên cạnh, không yên tâm mà căn dặn.


Thời Tiểu Niệm trầm mặc, là sợ cô gây rối thì có.


Đoàn người đi tới làng du lịch, nước chảy róc rách, phía sau núi giả là dãy nhà gỗ, mẹ nuôi ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt chuyên tâm, giống như đang canh giữ tội phạm.


Thời Tiểu Niệm dựa vào bên cửa sổ, nhìn về phía mấy con chim bồ câu trắng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt của mẹ nuôi khiến cô cảm thấy như có gai sau lưng.


“Mẹ, nếu mẹ thật sự sợ con gây rối thì con không đến là được rồi.”


Lúc Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói.


Từ khi cô quyết định từ bỏ Mộ Thiên Sơn, cô không muốn gặp lại hắn hơn bất cứ ai.


“Vậy không được, truyền thông sẽ viết gia đình ta bất hòa” mẹ nuôi ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cô, sau đó lại nói, “Tiểu Niệm, không phải là mẹ bất công, cô xem bản thân mình một chút, ai cũng nói bao nhiêu năm nay cô lièu mạng cướp bạn trai của em gái.”


“Không bất công?”


Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại.


Mặt mẹ nuôi cứng đờ.


Thời Tiểu Niệm cầm một nắm thức ăn cho chim tung ra ngoài cửa sổ, không nhìn mẹ nuôi mà nhìn mấy con bồ câu nói, “Năm đó cha vì muốn lên chức, chủ động đến nhà họ Mộ đề nghị chăm sóc Mộ Thiên Sơn, nhưng người chăm sóc Mộ Thiên Sơn thật sự là ai? Không phải là con sao?”


Giọng cô rất bình tĩnh, không có gì oán giận, chỉ đơn giản là kể chuyện.


“Tôi biết cô chăm sóc Thiên Sơ nhiều năm, nhưng bất kể thế nào thì hiện tại cậu ta đã là bạn trai em gái cô.” Mẹ nuôi cô nói.


“Vậy nếu như con và Thời Địch đổi lại thì sao?” Thời Tiểu Niệm khẽ cười một tiếng, “Đại khái là mọi người muốn nói con thừa dịp Mộ Thiên Sơn mất trí nhớ mà cướp bạn trai của Tiểu Địch?”


“Mẹ, mẹ nói không bất công không thấy thẹn với lòng à?” Thời Tiểu Niệm quay đầu, mỉm cười nhìn về phía mẹ nuôi.


Mẹ nuôi cô bị cô nói trúng mặt lúc trắng lúc đó, đối diện với ánh nhìn của cô thì nghiêng mặt, không muốn đói diện với cô, vẻ mặt âm u.


“Mẹ, con cũng không trách mẹ bất công, con biết, không có hai người thì cả đời con chỉ là cô nhi.” Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói, “Mẹ không cần tẩy não con để con cho rằng mình đã sai. Con đã là người trưởng thành, phân rõ được đúng sai”


Cô chưa bao giờ coi sáu năm qua của mình là sai lầm.


Cô muốn Mộ Thiên sơ nhớ lại, cô cố gắng đến cùng, cho nên hiện tại từ bỏ, cô cũng sẽ không hối hận.


Mẹ nuôi cô ngồi đó, không nói năng gì, một lúc sau mắt liền đỏ lên.


Nhìn dáng vẻ này của mẹ nuôi, Thời Tiểu Niệm trong lòng cũng chua xót.


Kỳ thực mẹ nuôi vẫn thương cô, nhưng bất kể thế nào, ruột thịt vẫn hơn nhận nuôi, đây là điều hiển nhiên.


Thời Tiểu Niệm đến bên cạnh bà, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nói, “Mẹ yên tâm, con náo loạn đủ rồi, sau này sẽ không đối nghịch với Tiểu Địch nữa.”


Mẹ nuôi có chút ngạc nhiên nhìn cô, “Tiểu Niệm”


Thời Tiểu Niệm gối đầu lên đầu gối bà, giống như khi còn bé.


Một lúc sau, bàn tay tho ráp của mẹ nuôi nhẹ nhàng xoa người cô, nước mắt rơi trên mặt Thời Tiểu Niệm, giọng nói nghẹn ngào, “Tiểu Niệm của ta… đứa nhỏ ngoan.”


Câu nói này, mẹ nuôi thường nói khi cô còn nhỏ.


Có thể sau này, sẽ không còn nữa.


Thời Tiểu Niệm cảm thấy khó chịu trong lòng, nhắm mắt lại, lông mi đãm nước.


“Chờ qua lễ cưới Tiểu Địch, con cũng phải tìm một người đàn ông tốt rồi lấy đi thôi.” Mẹ nuôi nghẹn ngào nói.


Người đàn ông tốt.


Bởi vì Mộ Thiên Sơ, bởi vì Cung Âu, hiện tại cô đối với đàn ông cảm thấy sợ hãi, cô chỉ muốn cuộc sống tự do qua ngày, chỉ thuộc về mình.


Sắp tới giờ làm nghi thức, đoàn người đi tới giáo đường.


Dọc đường đi, chị họ và mọi người không ngừng nói chuyện.


“Mộ Thiên Sơ không hổ là Thái tử Mộ thị, ra tay bất phàm, nãy tôi ngồi du thuyền ra biển, mới biết những cái du thuyền đó đều là trên danh nghĩa Thời Địch.”


“Thời Địch thật sướng, được cả danh cả lợi, lại được sủng ái vậy, sau này hưởng phúc cũng không hết.”


Đại khái sau khi nghe xong mọi người nói, mẹ nuôi tự cảm thấy xấu hổ với Thời Tiểu Niệm, vỗ vỗ tay cô, ánh mắt an ủi, ra hiệu cô đừng nghe.


Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt cười, cũng không để ý.


Mọi người lục tục đi vào giáo đường, tự ngồi vào chỗ của mình.


Thời Tiểu Niệm đỡ mẹ nuôi ngồi xuống, đang muốn ngồi xuống thì nghe thấy một trận xôn xao vang lên.


“Đó là Cung Âu sao? là Cung Âu phải không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom