Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
Chương 42
"Xong rồi." Cô khờ lâu quá không tắm, khi tắm xong, cảm giác là lạ khiến cô hứng thú nhìn hai bàn tay đã nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu.
Đám thanh niên nhất thời lại quên mất đầu óc cô không được bình thường, đồng loạt quay đầu lại, sau đó cả sáu người đều đồng loạt trợn mắt. Cô gái nhỏ bé cả người trắng hồng như quả dâu ngon miệng đập thẳng vào thị giác của bọn hắn.
"What?! Tiểu tử này...không. Em gái...ay!" Một tên lập tức vươn tay vào trong xe lấy chăn mền phủ lên đầu cô khờ. Mấy thanh niên lúc này mới hồi thần. Đầu lĩnh ho khụ một tiếng. Nhất thời ai nấy đều đang dư vị cơ thể non nớt, nhất là phía dưới trắng nõn không hề có lông, giống như em bé vậy. Một thanh niên liếm liếm môi.
"Em gái đó đã thành niên chưa vậy?"
Ngay lập tức, mười con mắt liền tạch một tiếng đồng loạt nhìn về phía hắn. Thanh niên xoa xoa mũi, cười ha hả.
"Chắc là đã đủ mười sáu tuổi đi?"
Một thanh niên khác không xác định nói.
"Nhưng nếu mười sáu, nơi đó cũng phải có...khụ..."
Thanh niên đang phản bác bị đầu lĩnh trừng một cái, lập tức ý thức kịp thời phanh lại chữ cuối.
Tuy cô không được thông minh, nhưng bọn hắn cũng không thể trước mặt người ta nói lời lưu manh như vậy.
Cô khờ bị mền trùm từ đầu đến chân, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Đầu lĩnh để một thanh niên đi lục mấy bao đồ của cô xem có bộ đồ ra hồn nào không. Thanh niên lập tức nhảy lên xe, lục lục.
"Thiên a. Đều là rác. Đầu nhi, không có lấy một mảnh vải hay thức ăn. Làm lão tử còn tưởng có gì ngon lành, vứt đi thôi."
Nghe tiếng bao đồ của mình bị động, cô khờ theo âm thanh đi đến, lại không biết giở mền ra, không đi được vài bước đã vấp té, may mắn có thanh niên đứng gần đó kịp thời đỡ lấy.
"Cẩn thận chứ."
Cô khờ đứng vững, khàn khàn giọng.
"Nhặt chai nhựa, đổi thức ăn. Không thể vứt."
Thanh niên đỡ cô và mọi người lập tức suy đoán ra trước mạt thế cô bé này chắc chắn là đi nhặt rác sống qua ngày.
"Không cần nhặt rác nữa. Bây giờ chỉ cần nghe lời bọn anh. Là có thức ăn. Hiểu không?"
Cô khờ nghe nghe, có chút ngờ ngệch nói.
"Thúc thúc nói các anh đưa sính lễ muốn cưới tiểu Khờ. Tiểu Khờ đã nhận sính lễ. Các anh là chồng của tiểu Khờ. Tiểu Khờ nghe lời các anh."
Lần này đám thanh niên lập tức có xúc động phun một búng máu. Đậu moá! Đã thấy gã đội trưởng không phải thứ tốt lành gì mà.
"A~. Tao đau đầu quá."
Một thanh niên đưa tay bóp bóp trán.
"Đậu. Tao còn chưa có mối tình vắt vai. Giờ con gái người ta nói tao là chồng em ấy. Đã vậy thôi tao cũng có thể nhẫn nhẫn một phen. Moá nó! Nghĩ sao sáu đứa chung một vợ. Lão đội trưởng đó nghĩ mình đang ở cổ đại chắc?"
"Với tình trạng bây giờ, nữ nhân có thể sống sót khá thấp. Có thể suy nghĩ một phen."
"Mày bớt nhảm đi."
Thanh niên kia nhún nhún vai, cả đám nói qua nói lại một lúc, sau mới nhớ tới lấy áo cho cô mặc, rồi lấy thêm áo sơ mi dài tay cột thành váy cho cô tạm bợ vậy. Bởi vì dừng lại quá lâu, trời cũng ráng chiều, bọn họ chạy thêm một lát kiếm căn nhà kiên cố nghỉ chân.
"Xong rồi." Cô khờ lâu quá không tắm, khi tắm xong, cảm giác là lạ khiến cô hứng thú nhìn hai bàn tay đã nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu.
Đám thanh niên nhất thời lại quên mất đầu óc cô không được bình thường, đồng loạt quay đầu lại, sau đó cả sáu người đều đồng loạt trợn mắt. Cô gái nhỏ bé cả người trắng hồng như quả dâu ngon miệng đập thẳng vào thị giác của bọn hắn.
"What?! Tiểu tử này...không. Em gái...ay!" Một tên lập tức vươn tay vào trong xe lấy chăn mền phủ lên đầu cô khờ. Mấy thanh niên lúc này mới hồi thần. Đầu lĩnh ho khụ một tiếng. Nhất thời ai nấy đều đang dư vị cơ thể non nớt, nhất là phía dưới trắng nõn không hề có lông, giống như em bé vậy. Một thanh niên liếm liếm môi.
"Em gái đó đã thành niên chưa vậy?"
Ngay lập tức, mười con mắt liền tạch một tiếng đồng loạt nhìn về phía hắn. Thanh niên xoa xoa mũi, cười ha hả.
"Chắc là đã đủ mười sáu tuổi đi?"
Một thanh niên khác không xác định nói.
"Nhưng nếu mười sáu, nơi đó cũng phải có...khụ..."
Thanh niên đang phản bác bị đầu lĩnh trừng một cái, lập tức ý thức kịp thời phanh lại chữ cuối.
Tuy cô không được thông minh, nhưng bọn hắn cũng không thể trước mặt người ta nói lời lưu manh như vậy.
Cô khờ bị mền trùm từ đầu đến chân, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Đầu lĩnh để một thanh niên đi lục mấy bao đồ của cô xem có bộ đồ ra hồn nào không. Thanh niên lập tức nhảy lên xe, lục lục.
"Thiên a. Đều là rác. Đầu nhi, không có lấy một mảnh vải hay thức ăn. Làm lão tử còn tưởng có gì ngon lành, vứt đi thôi."
Nghe tiếng bao đồ của mình bị động, cô khờ theo âm thanh đi đến, lại không biết giở mền ra, không đi được vài bước đã vấp té, may mắn có thanh niên đứng gần đó kịp thời đỡ lấy.
"Cẩn thận chứ."
Cô khờ đứng vững, khàn khàn giọng.
"Nhặt chai nhựa, đổi thức ăn. Không thể vứt."
Thanh niên đỡ cô và mọi người lập tức suy đoán ra trước mạt thế cô bé này chắc chắn là đi nhặt rác sống qua ngày.
"Không cần nhặt rác nữa. Bây giờ chỉ cần nghe lời bọn anh. Là có thức ăn. Hiểu không?"
Cô khờ nghe nghe, có chút ngờ ngệch nói.
"Thúc thúc nói các anh đưa sính lễ muốn cưới tiểu Khờ. Tiểu Khờ đã nhận sính lễ. Các anh là chồng của tiểu Khờ. Tiểu Khờ nghe lời các anh."
Lần này đám thanh niên lập tức có xúc động phun một búng máu. Đậu moá! Đã thấy gã đội trưởng không phải thứ tốt lành gì mà.
"A~. Tao đau đầu quá."
Một thanh niên đưa tay bóp bóp trán.
"Đậu. Tao còn chưa có mối tình vắt vai. Giờ con gái người ta nói tao là chồng em ấy. Đã vậy thôi tao cũng có thể nhẫn nhẫn một phen. Moá nó! Nghĩ sao sáu đứa chung một vợ. Lão đội trưởng đó nghĩ mình đang ở cổ đại chắc?"
"Với tình trạng bây giờ, nữ nhân có thể sống sót khá thấp. Có thể suy nghĩ một phen."
"Mày bớt nhảm đi."
Thanh niên kia nhún nhún vai, cả đám nói qua nói lại một lúc, sau mới nhớ tới lấy áo cho cô mặc, rồi lấy thêm áo sơ mi dài tay cột thành váy cho cô tạm bợ vậy. Bởi vì dừng lại quá lâu, trời cũng ráng chiều, bọn họ chạy thêm một lát kiếm căn nhà kiên cố nghỉ chân.