Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Chương 48: Gã trai Latinh - Ông đây chưa từng nghĩ sẽ cạp váy phụ nữ suốt đâu.
Trần Dị lại tìm tiếp một công việc mới.
Gần công ty Miêu Tĩnh có một quán cà phê nghệ thuật nhỏ khá nổi tiếng, Trần Dị bèn vào làm nhân viên rang cà phê, chỉ vì câu nói của cô trong một sáng nọ: “Cà phê ngoài quán uống ngon phết.”
Buổi trưa cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm, tiện đường mua tách cà phê, bỗng thấy Trần Dị mặc áo sơ mi trắng, đeo tạp dề đen ngồi xổm trước lò sấy khô, người thoang thoảng hương cà phê đầy mê đắm. Anh giơ chiếc mũ lưỡi trai huýt sáo với cô, trông sạch sẽ và mang đôi chút hư hỏng.
Tư Nam là một trong hai cô gái người Trung Quốc duy nhất trong công ty, đảm nhiệm vị trí phiên dịch viên tiếng Tây Ban Nha kiêm kế toán, ngày nào cũng đi với Miêu Tĩnh như hình với bóng. Giờ đây cô gái hoạt bát và vui tươi ấy cũng phải cảm thán: “Bạn trai cô đẹp trai thật.”
“Trần Dị tốt với cô lắm đấy.”
Tuy Miêu Tĩnh đã dọn ra ngoài sống chung với Trần Dị, nhưng khoảng cách từ công ty đến chung cư không xa, bình thường cũng qua lại nhiều cùng đồng nghiệp, thường góp mặt trong những buổi hẹn ăn liên hoan hay những sự kiện, góp phần mở rộng vòng tròn giao thiệp. Vì lẽ đó nên mọi người tương đối quen thuộc Trần Dị, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyện trò với nhau đôi ba câu.
Trong công ty cũng có đồng nghiệp nam được cử sang đây, người làm bên bộ phận nghiệp vụ bán hàng, người là kỹ sư dịch vụ hậu mãi, cộng thêm vài người bạn trong giới, tổng thể lại cũng quen biết được kha khá người, nhưng hầu hết mọi người vẫn đang độc thân. Kiểu người yêu cùng ra nước ngoài công tác như Miêu Tĩnh và Trần Dị thuộc vào loại hiếm gặp.
Trông bề ngoài hai người vô cùng xứng đôi, tình cảm gắn bó mật thiết. Quan hệ giữa Tư Nam và Miêu Tĩnh khá tốt, cô nàng thường hay sang nhà Miêu Tĩnh chơi, khi ngồi tán gẫu bèn lân la hỏi lịch sử yêu đương của hai người. Miêu Tĩnh kể: “Bọn tôi quen nhau nhiều năm rồi, hồi bé ở chung một nhà, lên cấp 2 còn học chung trường…”
Cô không kể quá mức phức tạp, chỉ gói gọn qua vài câu mơ hồ, nghe thì biết đại khái đây là hai con người đã quen nhau từ thuở ấu thơ, thời thiếu niên từng làm bạn học.
Tư Nam xuất ngoại ba năm, năm nào cũng đếm ngón tay đợi đến kỳ nghỉ để được về nước, nên cũng thích tâm sự đủ mọi loại chuyện diễn ra trong nước. Tuy nhiên Miêu Tĩnh tựa hồ chẳng mấy thiết tha gì với chủ đề này. Mọi người luôn chọn về nước để trải qua kỳ nghỉ, mà Miêu Tĩnh và Trần Dị lại ra ngoài du lịch, dường như cũng không hề có kế hoạch về nước thăm người thân.
Trong nước, Miêu Tĩnh chính là kiểu học sinh gương mẫu phổ biến: học đại học danh tiếng, xuất sắc trong công việc, thích nghi rất nhanh chóng khi được cử ra nước ngoài công tác, thái độ làm việc lẫn năng lực đều trên cả tuyệt vời, cách đối nhân xử thế đậm nguyên tắc bản thân. Nhưng Trần Dị thì khác, từ lời tự giới thiệu của anh, vẻ như anh chưa từng học đại học, cũng chẳng phải tay kinh doanh quen chiến đấu lăn lộn hay người làm một nghề thực tế và nghiêm túc nào đó liên quan đến kỹ thuật.
Nói cách khác, anh chỉ ngồi rỗi ở nhà, trông phong cách ăn diện của anh cũng không giống con nhà giàu. Người ngoài đoán già đoán non, lén bàn tán, mỗi lần đi ăn liên hoan hay tham gia các hoạt động, người bỏ tiền quẹt thẻ luôn là Miêu Tĩnh, ngay cả tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt cũng do Miêu Tĩnh gánh vác nốt. Mọi người chung quanh ai cũng ăn mặc rất đơn giản, mang nét chín chắn và kín đáo đặc trưng của người Trung Quốc. Còn áo quần của Trần Dị luôn khiến anh trông có phần lưu manh, lúc thì diện nguyên cả cây đồ rách tơi tả, dáng điệu hết sức nhăng nhít, thoạt nhìn chẳng có vẻ gì là một con người đứng đắn và nuôi chí tiến thủ.
Nhưng trước mặt bạn bè và đồng nghiệp của Miêu Tĩnh, sự dày dạn ở anh chưa khi nào là thiếu, anh chưa từng canh cánh về việc “dựa dẫm phụ nữ” của bản thân mình.
Quan hệ yêu đương kiểu này không thường gặp lắm.
Vẻ ngoài xinh đẹp của Miêu Tĩnh làm chẳng ít người nung nấu ý định “chôm chỉa”, mọi người hỏi thăm tình hình về Miêu Tĩnh thông qua Tư Nam, cùng cảnh ngộ tha hương nơi xứ người, chiếu cố lẫn nhau là quá bình thường. Nhưng về cơ bản thì bên cạnh Miêu Tĩnh đã có người. An ninh ở Bogota không đến nỗi tệ hại, mà anh bạn trai lại cứ theo sát cô mọi lúc mọi nơi hệt một tên vệ sĩ, hoàn toàn không cho người khác tí cơ hội trò chuyện nào. Mấy anh chàng Tây Ban Nha ở văn phòng đẹp trai ngời ngời, gia cảnh sang giàu, kẻ ngấm ngầm người công khai biểu lộ lòng nhiệt tình của mình với cô, vô số lần mời gọi Miêu Tĩnh, song cô toàn lạnh lùng làm thinh.
Có điều Tư Nam từng một lần bắt gặp trong toilet hình ảnh Miêu Tĩnh dùng phấn phủ giấu đi dấu hôn trên cổ, dấu hôn rất đậm, một kiểu khoe khoang như thể đánh dấu chủ quyền.
Hôm tết Trung thu, cả đám hô hào bạn bè tụ tập lại, tổ chức một bữa party liên hoan mừng Trung thu. Mọi người đi tới nhà bạn của một người bạn, người này là thương nhân kinh doanh đá quý, nhà có gian bếp cực rộng rãi và xa hoa để nấu món Trung Quốc. Miêu Tĩnh cũng dẫn Trần Dị đi cùng.
Nhóm đồng hương nam nướng thịt bên ngoài, thảo luận rôm rả về dự định phát triển công việc và triển vọng thị trường ở Nam Mĩ. Tiền lương cho nhân viên xuất ngoại công tác không hề thấp, mọi người nhất nhất có chung một ý tưởng rằng phải kiếm được hũ vàng đầu tiên. Khi đó Trần Dị vừa tìm được một vị trí trong đội ngũ bảo vệ khu người giàu, lương hằng tháng bằng với số tiền trả cho một bữa thịnh soạn ăn ở ngoài. Anh và nhóm đồng hương nam chẳng có đề tài gì chung để nói, nhưng vẫn đứng cạnh lắng nghe chăm chú, nét mặt rất bình thản.
Miêu Tĩnh rửa sạch đĩa trái cây đưa sang, lén nhét một quả nho vào miệng Trần Dị. Anh ngồi ườn trên ghế, bàn tay ấn vào eo cô đẩy về trước, ngón tay xoa nắn, chỉ một động tác rất đỗi giản đơn ấy thôi, lại bao hàm cả một sự điềm nhiên và vô tư mà không lẫn một chút gượng gạo.
Giờ ăn cơm, rõ ràng hai người đều ăn riêng phần mình, nhưng lại luôn nhân thể quan tâm và săn sóc cho nhau: Miêu Tĩnh sẽ lặng lẽ nói đỡ cho anh, Trần Dị cũng sẽ âm thầm uống sạch cạn rượu trong ly của cô.
Sau bữa ăn, mọi người ra vườn ngắm trăng cho tiêu cơm. Tư Nam cắt bánh trung thu bưng ra. Khi quay người, ánh nhìn đột chiếu vào một góc, cô nàng trông thấy Miêu Tĩnh đứng tựa lan can, cầm điện thoại nói chuyện với người ở bên kia đầu dây; Trần Dị ôm Miêu Tĩnh, ngón tay thuôn thuôn lơ đễnh vén lọn tóc dài của cô lên, cúi đầu tự nhiên, chóp mũi trượt chầm chậm từ vành tai xuống cần cổ, dừng lại, và rồi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Sau lưng mọi người, cử chỉ bé nhỏ ấy lộ rõ mười mươi dưới vầng trăng trong veo, tạo nên sự mê hoặc và đầy nhục cảm khó diễn tả bằng lời.
Nhận ra có cặp mắt đang rình trộm, Trần Dị nhướng cao mày, liếc mắt qua, sau đó cong môi mỉm cười với cô nàng, nụ cười chứa ý đồ che giấu.
Tư Nam đụng phải đôi mắt sáng thẳm sâu của anh, chẳng hiểu sao, hai má bỗng dưng nóng bừng.
Sống ở Bogota một năm, tiếng Tây Ban Nha của Miêu Tĩnh đã giải quyết được những cuộc đối thoại trong giao tiếp thường ngày. Thực ra Colombia là một đất nước rất hợp để học tiếng Tây Ban Nha, tốc độ nói rành mạch và khoan thai, người mới học dễ dàng bắt nhịp. Nhưng vốn tiếng của Trần Dị đã lưu loát đến mức độ khả dĩ đem ra so bì với người Tây Ban Nha, tiếng Anh của anh thì không có tiến bộ gì, hàng trăm là giới hạn cho số lượng từ vựng anh có. Mặt khác, anh còn học lỏm được mấy câu tiếng Pháp từ Pierre, nói tốt hơn cả tiếng Anh.
Vượt qua rào cản ngôn ngữ, kỳ thực muốn tìm một công việc ở Bogota là không khó. Tư Nam hăng hái đề cử việc làm: một công ty vật liệu xây dựng trong nước đã mở một văn phòng ở Bogota nhằm khai thác thị trường Nam Mĩ, cần tìm gấp một nhân viên nghiệp vụ hiểu tiếng Tây Ban Nha, các yêu cầu khác không cao, điều kiện của Trần Dị phù hợp tuyệt đối.
Hiển nhiên là Trần Dị chẳng có hứng thú.
Miêu Tĩnh cảm ơn ý tốt của cô nàng: “Anh ấy không thích làm văn phòng, cũng không thích bị ai kiểm soát.”
Hơi khó lý giải. Công việc này về mọi mặt đều hơn hẳn rang cà phê, tiền lương một tháng quán cà phê trả chỉ dừng ở mức tám trăm nhân dân tệ.
Nhưng rõ là Miêu Tĩnh không thiết để ý những điều ấy, làm công việc gì chưa bao giờ là vấn đề được cô sắp vào hàng đầu, cứ làm theo ý mình thích là được.
Công việc với anh mà nói chỉ là trò giải trí, nhưng Trần Dị vẫn đến tiệm bida đều đều. Hai người đặt ra những điều khoản quy ước: anh phải tự biết chừng biết mực, và Miêu Tĩnh thì không được quản thúc anh.
Sau đó Miêu Tĩnh cũng theo anh tới tiệm bida xem thử. Đó là một ô phố xem chừng khá an toàn, có người Colombia mà cũng có người ngoại quốc, mọi người đương nói chuyện phiếm với chai bia trong tay, khung cảnh sôi động và huyên náo. Dễ nhận thấy là Trần Dị rất được chào đón, anh chào hỏi bất kỳ người nào trên cả quãng đường đi bằng một cái đấm tay.
Tư thế cúi người trên bàn bóng của anh quả đầy khí khái, vai rộng và eo thon và mông cong vểnh, lớp áo căng ních, miệng nhai kẹo cao su, con mắt sáng quắc chuyên chú theo dõi bàn bóng, cú phát bóng vừa nhanh vừa hung hãn, phong thái sắc bén, làm anh như tách biệt hẳn vào một thế giới khác.
Miêu Tĩnh dành trọn buổi chiều bên anh ở tiệm bida. Lúc tán dóc cùng người ta, cô mới biết Trần Dị vẫn luyện bóng suốt, và rằng đã không còn tìm được ở đâu ra quanh vùng này một đối thủ ngang sức ngang tài với anh nữa.
Có anh đồng nghiệp muốn về nước nghỉ ngơi, định bụng mua tặng cô bạn gái trong nước của mình một viên ngọc lục bảo làm nhẫn. Tư Nam có kinh nghiệm, bèn dắt Miêu Tĩnh đi cùng, Trần Dị cũng theo dạo vòng vòng. Sau cùng, đến lúc ra về, anh kéo Miêu Tĩnh lại: “Mua cái này.”
“Hử?”
“Cái này đẹp, làm một cặp khuyên tai ngọc lục bảo. Không đắt đâu.” Anh chỉ ngón tay vào, “Mua cặp này đi.”
Hai viên ngọc lục bảo trong suốt và tinh thuần, bề mặt lóng lánh rực rỡ với cái giá không đắt cắt cổ. Ở Bogota đây có rất nhiều cửa hàng thủ công cho phép khách hàng thiết kế và khảm nạm, và tạo ra muôn vàn những kiểu mẫu đẹp lác mắt.
Miêu Tĩnh chần chừ liếc anh một cái.
Anh hếch cằm, tự tin ra lệnh cho cô: “Mua đi, anh tặng em.”
Mua.
Dù gì tiền cũng do cô giữ hết.
Về phần những hòn đá quý cỡ khủng hơn, đẹp hơn và mắc mỏ hơn, anh bảo mai mốt có tiền sẽ lại tặng cho cô.
Miêu Tĩnh cười duyên nhận lời anh.
Tư Nam thích mê thích mệt cách thức ở chung của hai người.
Sau khi kết thúc tháng ngày làm công ở quán cà phê, Trần Dị lại trở về làm một gã lang thang. Anh bắt đầu ra vào những đấu trường bida, mỗi cuối tháng sẽ có trận đấu. Hai mươi mấy bàn bóng được bày sẵn, biển người sốt xình xịch, nhóm cơ thủ ai cũng đem theo tiền mặt bên mình, không đánh cố định một ván bóng, cảnh tượng ồn ào và hối hả như đang ngoài chợ nông sản. Ngày đầu tiên thử tay nghề, Trần Dị kiếm được hơn hai trăm vạn peso.
Một tháng sau, anh xách về một cái túi vải dù to tướng đen như cuốc, quẳng phịch xuống trước mặt Miêu Tĩnh, chán ngán đặt lưng tựa ghế, chậm rãi châm điếu thuốc.
“Gì đấy?”
“Em tự xem đi.”
Cả một túi tiền giấy nhồi nhét thành mớ hầm bà lằng và đầy màu lòe loẹt, có tiền peso, cũng có đô la Mĩ và đồng Euro, nặng đến độ Miêu Tĩnh chẳng tài nào nhấc nổi.
“Anh lấy đâu ra đấy?” Cô tỉnh bơ hỏi anh.
“Mấy hôm nay chơi bóng kiếm được đấy.” Vẻ lười nhác tràn trên khuôn mặt anh, không lấy gì làm khoái chí, “Cả tiền lương trước đó nữa, sinh hoạt phí còn thừa mỗi tháng… góp một thứ một ít.”
Miêu Tĩnh cau mày: “Anh cược bóng ở đâu?”
“Anh tìm một tay nhập cư trái phép ở đây, nhờ tên ấy dẫn anh đi đánh bóng, khách sạn năm sao, sòng bạc, hộp đêm, câu lạc bộ tư nhân… đều là những chốn vung tiền như rác.”
“Trần Dị!” Miêu Tĩnh hơi bất an, “Anh chưa kể chuyện này với em bao giờ.”
“Ở Đằng Thành anh cũng kiếm tiền nhờ đánh bóng đấy thôi. Hằng hà sa số các sòng bạc dựng kín khắp đường phố Bogota, chỉ chơi vui vui thôi ấy mà, không nguy hiểm gì đâu. Anh lăn lộn một năm rồi, nắm rõ hết các quy tắc sinh tồn của nơi này như lòng bàn tay.” Anh giơ hai tay, toe miệng cười thoải mái, “Em đếm xem chỗ đấy bao nhiêu tiền.”
Bốn ngàn vạn peso.
Nhiều gớm.
Trần Dị kéo cô ngồi lên đùi mình: “Em yên tâm, kiếm ít tiền vốn thôi, anh không định sống bằng nghề cược bóng đâu. Rồi đây anh sẽ tìm một việc làm ra hồn, ông đây chưa từng nghĩ sẽ cạp váy phụ nữ suốt đâu.”
“Lấy tiền này mua xe đi.” Anh nghĩ ngợi giây lát, “Có xe tiện hơn, đưa đón em đi làm được, tiện cả đi chơi cuối tuần.”
Dự án của công ty Miêu Tĩnh kéo dài liên tục chừng ba bốn năm, cũng không xác định sẽ ở lại Colombia trong bao lâu, mua một con xe second hand coi bộ tiết kiệm hơn, tới khi rời khỏi đây còn bán sang tay được.
Họ tìm một người môi giới xem xe và rất nhanh đã nhắm trúng mục tiêu: một chiếc Haval, hàng nội địa.
Trần Dị trả luôn bằng tiền mặt. Anh xách cái túi vải dù đến quán cà phê gặp mặt chủ xe, dây kéo mở ra, sắc mặt người môi giới và chủ xe thoắt biến đổi, thấp thỏm bước khỏi cửa như đang ôm bom, đếm tiền xong xuôi mới lau đám mồ hôi lạnh túa đầm đìa. Tiền nhiều cỡ này, chả hiểu kiểu gì mà anh dám tùy tiện xách ra ngoài đi nhông nhông.
Dân Hoa kiều ở Colombia thường làm ở mấy công ty du lịch, phiên dịch viên, hậu cần thủ tục hải quan, mở quán buôn bán. Từ khi có xe, Trần Dị cũng nhận mấy đơn hàng như ra sân bay đón khách, tháp tùng du khách người Trung Quốc đi tham quan Bogota, thu nhập không tệ chút nào.
Dạo ấy Miêu Tĩnh cứ thấy anh ngậm điếu thuốc trong miệng, mặc chiếc quần bò rách và áo jacket cũ, kiêu căng chặn đường khách du lịch, chỉ tổ khiến người nào người nấy hoảng hồn hú vía.
“Họ dám lên xe của anh không?” Cô khó mà tin nổi, “Không cảm thấy anh rất chi là nguy hiểm à?”
“Lừa người lên xe trước hẵng tính sau.” Anh cười ranh mãnh, “Vào tới khu thành cổ, họ sẽ ngộ ra ngay rằng đi cạnh ông đây là một sự lựa chọn an toàn biết chừng nào. Nếu đòi anh đi cùng đến tối muộn thì lúc ấy sẽ là một cái giá khác.”
Miêu Tĩnh cười khúc khích, đưa tay véo má anh: “Đồ đểu.”
Anh nghiêng người hôn vành tai cô: “Đồ đểu? Nhà cô gọi tôi kiểu đấy à? Tốn công tôi nuôi không nhà cô bao năm trời.”
Cô hôn trả anh: “Không thì gọi là gì? Anh (trai) à?”
“Bình thường gọi gì cũng được tuốt.” Anh thò tay phát mạnh vào mông cô, “Đồ đểu, anh (trai), phải để dành lúc nào lên giường, gọi rách cổ họng cũng chẳng thành vấn đề.”
(còn tiếp)
Trần Dị lại tìm tiếp một công việc mới.
Gần công ty Miêu Tĩnh có một quán cà phê nghệ thuật nhỏ khá nổi tiếng, Trần Dị bèn vào làm nhân viên rang cà phê, chỉ vì câu nói của cô trong một sáng nọ: “Cà phê ngoài quán uống ngon phết.”
Buổi trưa cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm, tiện đường mua tách cà phê, bỗng thấy Trần Dị mặc áo sơ mi trắng, đeo tạp dề đen ngồi xổm trước lò sấy khô, người thoang thoảng hương cà phê đầy mê đắm. Anh giơ chiếc mũ lưỡi trai huýt sáo với cô, trông sạch sẽ và mang đôi chút hư hỏng.
Tư Nam là một trong hai cô gái người Trung Quốc duy nhất trong công ty, đảm nhiệm vị trí phiên dịch viên tiếng Tây Ban Nha kiêm kế toán, ngày nào cũng đi với Miêu Tĩnh như hình với bóng. Giờ đây cô gái hoạt bát và vui tươi ấy cũng phải cảm thán: “Bạn trai cô đẹp trai thật.”
“Trần Dị tốt với cô lắm đấy.”
Tuy Miêu Tĩnh đã dọn ra ngoài sống chung với Trần Dị, nhưng khoảng cách từ công ty đến chung cư không xa, bình thường cũng qua lại nhiều cùng đồng nghiệp, thường góp mặt trong những buổi hẹn ăn liên hoan hay những sự kiện, góp phần mở rộng vòng tròn giao thiệp. Vì lẽ đó nên mọi người tương đối quen thuộc Trần Dị, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyện trò với nhau đôi ba câu.
Trong công ty cũng có đồng nghiệp nam được cử sang đây, người làm bên bộ phận nghiệp vụ bán hàng, người là kỹ sư dịch vụ hậu mãi, cộng thêm vài người bạn trong giới, tổng thể lại cũng quen biết được kha khá người, nhưng hầu hết mọi người vẫn đang độc thân. Kiểu người yêu cùng ra nước ngoài công tác như Miêu Tĩnh và Trần Dị thuộc vào loại hiếm gặp.
Trông bề ngoài hai người vô cùng xứng đôi, tình cảm gắn bó mật thiết. Quan hệ giữa Tư Nam và Miêu Tĩnh khá tốt, cô nàng thường hay sang nhà Miêu Tĩnh chơi, khi ngồi tán gẫu bèn lân la hỏi lịch sử yêu đương của hai người. Miêu Tĩnh kể: “Bọn tôi quen nhau nhiều năm rồi, hồi bé ở chung một nhà, lên cấp 2 còn học chung trường…”
Cô không kể quá mức phức tạp, chỉ gói gọn qua vài câu mơ hồ, nghe thì biết đại khái đây là hai con người đã quen nhau từ thuở ấu thơ, thời thiếu niên từng làm bạn học.
Tư Nam xuất ngoại ba năm, năm nào cũng đếm ngón tay đợi đến kỳ nghỉ để được về nước, nên cũng thích tâm sự đủ mọi loại chuyện diễn ra trong nước. Tuy nhiên Miêu Tĩnh tựa hồ chẳng mấy thiết tha gì với chủ đề này. Mọi người luôn chọn về nước để trải qua kỳ nghỉ, mà Miêu Tĩnh và Trần Dị lại ra ngoài du lịch, dường như cũng không hề có kế hoạch về nước thăm người thân.
Trong nước, Miêu Tĩnh chính là kiểu học sinh gương mẫu phổ biến: học đại học danh tiếng, xuất sắc trong công việc, thích nghi rất nhanh chóng khi được cử ra nước ngoài công tác, thái độ làm việc lẫn năng lực đều trên cả tuyệt vời, cách đối nhân xử thế đậm nguyên tắc bản thân. Nhưng Trần Dị thì khác, từ lời tự giới thiệu của anh, vẻ như anh chưa từng học đại học, cũng chẳng phải tay kinh doanh quen chiến đấu lăn lộn hay người làm một nghề thực tế và nghiêm túc nào đó liên quan đến kỹ thuật.
Nói cách khác, anh chỉ ngồi rỗi ở nhà, trông phong cách ăn diện của anh cũng không giống con nhà giàu. Người ngoài đoán già đoán non, lén bàn tán, mỗi lần đi ăn liên hoan hay tham gia các hoạt động, người bỏ tiền quẹt thẻ luôn là Miêu Tĩnh, ngay cả tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt cũng do Miêu Tĩnh gánh vác nốt. Mọi người chung quanh ai cũng ăn mặc rất đơn giản, mang nét chín chắn và kín đáo đặc trưng của người Trung Quốc. Còn áo quần của Trần Dị luôn khiến anh trông có phần lưu manh, lúc thì diện nguyên cả cây đồ rách tơi tả, dáng điệu hết sức nhăng nhít, thoạt nhìn chẳng có vẻ gì là một con người đứng đắn và nuôi chí tiến thủ.
Nhưng trước mặt bạn bè và đồng nghiệp của Miêu Tĩnh, sự dày dạn ở anh chưa khi nào là thiếu, anh chưa từng canh cánh về việc “dựa dẫm phụ nữ” của bản thân mình.
Quan hệ yêu đương kiểu này không thường gặp lắm.
Vẻ ngoài xinh đẹp của Miêu Tĩnh làm chẳng ít người nung nấu ý định “chôm chỉa”, mọi người hỏi thăm tình hình về Miêu Tĩnh thông qua Tư Nam, cùng cảnh ngộ tha hương nơi xứ người, chiếu cố lẫn nhau là quá bình thường. Nhưng về cơ bản thì bên cạnh Miêu Tĩnh đã có người. An ninh ở Bogota không đến nỗi tệ hại, mà anh bạn trai lại cứ theo sát cô mọi lúc mọi nơi hệt một tên vệ sĩ, hoàn toàn không cho người khác tí cơ hội trò chuyện nào. Mấy anh chàng Tây Ban Nha ở văn phòng đẹp trai ngời ngời, gia cảnh sang giàu, kẻ ngấm ngầm người công khai biểu lộ lòng nhiệt tình của mình với cô, vô số lần mời gọi Miêu Tĩnh, song cô toàn lạnh lùng làm thinh.
Có điều Tư Nam từng một lần bắt gặp trong toilet hình ảnh Miêu Tĩnh dùng phấn phủ giấu đi dấu hôn trên cổ, dấu hôn rất đậm, một kiểu khoe khoang như thể đánh dấu chủ quyền.
Hôm tết Trung thu, cả đám hô hào bạn bè tụ tập lại, tổ chức một bữa party liên hoan mừng Trung thu. Mọi người đi tới nhà bạn của một người bạn, người này là thương nhân kinh doanh đá quý, nhà có gian bếp cực rộng rãi và xa hoa để nấu món Trung Quốc. Miêu Tĩnh cũng dẫn Trần Dị đi cùng.
Nhóm đồng hương nam nướng thịt bên ngoài, thảo luận rôm rả về dự định phát triển công việc và triển vọng thị trường ở Nam Mĩ. Tiền lương cho nhân viên xuất ngoại công tác không hề thấp, mọi người nhất nhất có chung một ý tưởng rằng phải kiếm được hũ vàng đầu tiên. Khi đó Trần Dị vừa tìm được một vị trí trong đội ngũ bảo vệ khu người giàu, lương hằng tháng bằng với số tiền trả cho một bữa thịnh soạn ăn ở ngoài. Anh và nhóm đồng hương nam chẳng có đề tài gì chung để nói, nhưng vẫn đứng cạnh lắng nghe chăm chú, nét mặt rất bình thản.
Miêu Tĩnh rửa sạch đĩa trái cây đưa sang, lén nhét một quả nho vào miệng Trần Dị. Anh ngồi ườn trên ghế, bàn tay ấn vào eo cô đẩy về trước, ngón tay xoa nắn, chỉ một động tác rất đỗi giản đơn ấy thôi, lại bao hàm cả một sự điềm nhiên và vô tư mà không lẫn một chút gượng gạo.
Giờ ăn cơm, rõ ràng hai người đều ăn riêng phần mình, nhưng lại luôn nhân thể quan tâm và săn sóc cho nhau: Miêu Tĩnh sẽ lặng lẽ nói đỡ cho anh, Trần Dị cũng sẽ âm thầm uống sạch cạn rượu trong ly của cô.
Sau bữa ăn, mọi người ra vườn ngắm trăng cho tiêu cơm. Tư Nam cắt bánh trung thu bưng ra. Khi quay người, ánh nhìn đột chiếu vào một góc, cô nàng trông thấy Miêu Tĩnh đứng tựa lan can, cầm điện thoại nói chuyện với người ở bên kia đầu dây; Trần Dị ôm Miêu Tĩnh, ngón tay thuôn thuôn lơ đễnh vén lọn tóc dài của cô lên, cúi đầu tự nhiên, chóp mũi trượt chầm chậm từ vành tai xuống cần cổ, dừng lại, và rồi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Sau lưng mọi người, cử chỉ bé nhỏ ấy lộ rõ mười mươi dưới vầng trăng trong veo, tạo nên sự mê hoặc và đầy nhục cảm khó diễn tả bằng lời.
Nhận ra có cặp mắt đang rình trộm, Trần Dị nhướng cao mày, liếc mắt qua, sau đó cong môi mỉm cười với cô nàng, nụ cười chứa ý đồ che giấu.
Tư Nam đụng phải đôi mắt sáng thẳm sâu của anh, chẳng hiểu sao, hai má bỗng dưng nóng bừng.
Sống ở Bogota một năm, tiếng Tây Ban Nha của Miêu Tĩnh đã giải quyết được những cuộc đối thoại trong giao tiếp thường ngày. Thực ra Colombia là một đất nước rất hợp để học tiếng Tây Ban Nha, tốc độ nói rành mạch và khoan thai, người mới học dễ dàng bắt nhịp. Nhưng vốn tiếng của Trần Dị đã lưu loát đến mức độ khả dĩ đem ra so bì với người Tây Ban Nha, tiếng Anh của anh thì không có tiến bộ gì, hàng trăm là giới hạn cho số lượng từ vựng anh có. Mặt khác, anh còn học lỏm được mấy câu tiếng Pháp từ Pierre, nói tốt hơn cả tiếng Anh.
Vượt qua rào cản ngôn ngữ, kỳ thực muốn tìm một công việc ở Bogota là không khó. Tư Nam hăng hái đề cử việc làm: một công ty vật liệu xây dựng trong nước đã mở một văn phòng ở Bogota nhằm khai thác thị trường Nam Mĩ, cần tìm gấp một nhân viên nghiệp vụ hiểu tiếng Tây Ban Nha, các yêu cầu khác không cao, điều kiện của Trần Dị phù hợp tuyệt đối.
Hiển nhiên là Trần Dị chẳng có hứng thú.
Miêu Tĩnh cảm ơn ý tốt của cô nàng: “Anh ấy không thích làm văn phòng, cũng không thích bị ai kiểm soát.”
Hơi khó lý giải. Công việc này về mọi mặt đều hơn hẳn rang cà phê, tiền lương một tháng quán cà phê trả chỉ dừng ở mức tám trăm nhân dân tệ.
Nhưng rõ là Miêu Tĩnh không thiết để ý những điều ấy, làm công việc gì chưa bao giờ là vấn đề được cô sắp vào hàng đầu, cứ làm theo ý mình thích là được.
Công việc với anh mà nói chỉ là trò giải trí, nhưng Trần Dị vẫn đến tiệm bida đều đều. Hai người đặt ra những điều khoản quy ước: anh phải tự biết chừng biết mực, và Miêu Tĩnh thì không được quản thúc anh.
Sau đó Miêu Tĩnh cũng theo anh tới tiệm bida xem thử. Đó là một ô phố xem chừng khá an toàn, có người Colombia mà cũng có người ngoại quốc, mọi người đương nói chuyện phiếm với chai bia trong tay, khung cảnh sôi động và huyên náo. Dễ nhận thấy là Trần Dị rất được chào đón, anh chào hỏi bất kỳ người nào trên cả quãng đường đi bằng một cái đấm tay.
Tư thế cúi người trên bàn bóng của anh quả đầy khí khái, vai rộng và eo thon và mông cong vểnh, lớp áo căng ních, miệng nhai kẹo cao su, con mắt sáng quắc chuyên chú theo dõi bàn bóng, cú phát bóng vừa nhanh vừa hung hãn, phong thái sắc bén, làm anh như tách biệt hẳn vào một thế giới khác.
Miêu Tĩnh dành trọn buổi chiều bên anh ở tiệm bida. Lúc tán dóc cùng người ta, cô mới biết Trần Dị vẫn luyện bóng suốt, và rằng đã không còn tìm được ở đâu ra quanh vùng này một đối thủ ngang sức ngang tài với anh nữa.
Có anh đồng nghiệp muốn về nước nghỉ ngơi, định bụng mua tặng cô bạn gái trong nước của mình một viên ngọc lục bảo làm nhẫn. Tư Nam có kinh nghiệm, bèn dắt Miêu Tĩnh đi cùng, Trần Dị cũng theo dạo vòng vòng. Sau cùng, đến lúc ra về, anh kéo Miêu Tĩnh lại: “Mua cái này.”
“Hử?”
“Cái này đẹp, làm một cặp khuyên tai ngọc lục bảo. Không đắt đâu.” Anh chỉ ngón tay vào, “Mua cặp này đi.”
Hai viên ngọc lục bảo trong suốt và tinh thuần, bề mặt lóng lánh rực rỡ với cái giá không đắt cắt cổ. Ở Bogota đây có rất nhiều cửa hàng thủ công cho phép khách hàng thiết kế và khảm nạm, và tạo ra muôn vàn những kiểu mẫu đẹp lác mắt.
Miêu Tĩnh chần chừ liếc anh một cái.
Anh hếch cằm, tự tin ra lệnh cho cô: “Mua đi, anh tặng em.”
Mua.
Dù gì tiền cũng do cô giữ hết.
Về phần những hòn đá quý cỡ khủng hơn, đẹp hơn và mắc mỏ hơn, anh bảo mai mốt có tiền sẽ lại tặng cho cô.
Miêu Tĩnh cười duyên nhận lời anh.
Tư Nam thích mê thích mệt cách thức ở chung của hai người.
Sau khi kết thúc tháng ngày làm công ở quán cà phê, Trần Dị lại trở về làm một gã lang thang. Anh bắt đầu ra vào những đấu trường bida, mỗi cuối tháng sẽ có trận đấu. Hai mươi mấy bàn bóng được bày sẵn, biển người sốt xình xịch, nhóm cơ thủ ai cũng đem theo tiền mặt bên mình, không đánh cố định một ván bóng, cảnh tượng ồn ào và hối hả như đang ngoài chợ nông sản. Ngày đầu tiên thử tay nghề, Trần Dị kiếm được hơn hai trăm vạn peso.
Một tháng sau, anh xách về một cái túi vải dù to tướng đen như cuốc, quẳng phịch xuống trước mặt Miêu Tĩnh, chán ngán đặt lưng tựa ghế, chậm rãi châm điếu thuốc.
“Gì đấy?”
“Em tự xem đi.”
Cả một túi tiền giấy nhồi nhét thành mớ hầm bà lằng và đầy màu lòe loẹt, có tiền peso, cũng có đô la Mĩ và đồng Euro, nặng đến độ Miêu Tĩnh chẳng tài nào nhấc nổi.
“Anh lấy đâu ra đấy?” Cô tỉnh bơ hỏi anh.
“Mấy hôm nay chơi bóng kiếm được đấy.” Vẻ lười nhác tràn trên khuôn mặt anh, không lấy gì làm khoái chí, “Cả tiền lương trước đó nữa, sinh hoạt phí còn thừa mỗi tháng… góp một thứ một ít.”
Miêu Tĩnh cau mày: “Anh cược bóng ở đâu?”
“Anh tìm một tay nhập cư trái phép ở đây, nhờ tên ấy dẫn anh đi đánh bóng, khách sạn năm sao, sòng bạc, hộp đêm, câu lạc bộ tư nhân… đều là những chốn vung tiền như rác.”
“Trần Dị!” Miêu Tĩnh hơi bất an, “Anh chưa kể chuyện này với em bao giờ.”
“Ở Đằng Thành anh cũng kiếm tiền nhờ đánh bóng đấy thôi. Hằng hà sa số các sòng bạc dựng kín khắp đường phố Bogota, chỉ chơi vui vui thôi ấy mà, không nguy hiểm gì đâu. Anh lăn lộn một năm rồi, nắm rõ hết các quy tắc sinh tồn của nơi này như lòng bàn tay.” Anh giơ hai tay, toe miệng cười thoải mái, “Em đếm xem chỗ đấy bao nhiêu tiền.”
Bốn ngàn vạn peso.
Nhiều gớm.
Trần Dị kéo cô ngồi lên đùi mình: “Em yên tâm, kiếm ít tiền vốn thôi, anh không định sống bằng nghề cược bóng đâu. Rồi đây anh sẽ tìm một việc làm ra hồn, ông đây chưa từng nghĩ sẽ cạp váy phụ nữ suốt đâu.”
“Lấy tiền này mua xe đi.” Anh nghĩ ngợi giây lát, “Có xe tiện hơn, đưa đón em đi làm được, tiện cả đi chơi cuối tuần.”
Dự án của công ty Miêu Tĩnh kéo dài liên tục chừng ba bốn năm, cũng không xác định sẽ ở lại Colombia trong bao lâu, mua một con xe second hand coi bộ tiết kiệm hơn, tới khi rời khỏi đây còn bán sang tay được.
Họ tìm một người môi giới xem xe và rất nhanh đã nhắm trúng mục tiêu: một chiếc Haval, hàng nội địa.
Trần Dị trả luôn bằng tiền mặt. Anh xách cái túi vải dù đến quán cà phê gặp mặt chủ xe, dây kéo mở ra, sắc mặt người môi giới và chủ xe thoắt biến đổi, thấp thỏm bước khỏi cửa như đang ôm bom, đếm tiền xong xuôi mới lau đám mồ hôi lạnh túa đầm đìa. Tiền nhiều cỡ này, chả hiểu kiểu gì mà anh dám tùy tiện xách ra ngoài đi nhông nhông.
Dân Hoa kiều ở Colombia thường làm ở mấy công ty du lịch, phiên dịch viên, hậu cần thủ tục hải quan, mở quán buôn bán. Từ khi có xe, Trần Dị cũng nhận mấy đơn hàng như ra sân bay đón khách, tháp tùng du khách người Trung Quốc đi tham quan Bogota, thu nhập không tệ chút nào.
Dạo ấy Miêu Tĩnh cứ thấy anh ngậm điếu thuốc trong miệng, mặc chiếc quần bò rách và áo jacket cũ, kiêu căng chặn đường khách du lịch, chỉ tổ khiến người nào người nấy hoảng hồn hú vía.
“Họ dám lên xe của anh không?” Cô khó mà tin nổi, “Không cảm thấy anh rất chi là nguy hiểm à?”
“Lừa người lên xe trước hẵng tính sau.” Anh cười ranh mãnh, “Vào tới khu thành cổ, họ sẽ ngộ ra ngay rằng đi cạnh ông đây là một sự lựa chọn an toàn biết chừng nào. Nếu đòi anh đi cùng đến tối muộn thì lúc ấy sẽ là một cái giá khác.”
Miêu Tĩnh cười khúc khích, đưa tay véo má anh: “Đồ đểu.”
Anh nghiêng người hôn vành tai cô: “Đồ đểu? Nhà cô gọi tôi kiểu đấy à? Tốn công tôi nuôi không nhà cô bao năm trời.”
Cô hôn trả anh: “Không thì gọi là gì? Anh (trai) à?”
“Bình thường gọi gì cũng được tuốt.” Anh thò tay phát mạnh vào mông cô, “Đồ đểu, anh (trai), phải để dành lúc nào lên giường, gọi rách cổ họng cũng chẳng thành vấn đề.”
(còn tiếp)