-
Phần 2
02
Tối hôm sau tôi có mặt ở khu nhà nhỏ nơi chương trình thực tế đã hẹn.
Kiều Nhiên mặc một chiếc váy sequin bó sát với lớp trang điểm dày đậm đối lập hoàn toàn so với Nguyễn Tĩnh, người đang mặc một chiếc váy trắng trang điểm nhẹ, nhìn vô cùng trong sáng và dịu dàng.
Trần Nghi Lan đang mang hành lý của Nguyễn Tĩnh bận rộn thu xếp đồ đạc của cô ấy, thậm chí còn không thèm nhìn Kiều Nhiên người mà bà ta đã nuôi nấng 19 năm một cái.
Nguyễn Tĩnh được người trong vòng đánh giá cao, gia đình của những minh tinh khác cũng đều đứng xung quanh nói chuyện với cô nàng.
Kiều Nhiên đứng một mình nơi đó nhìn có chút bơ vơ.
Có lẽ nàng cũng cảm thấy hơi bối rối, lẳng lặng quay đầu nhìn về hướng khác với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Thấy tôi đến, trên mặt Nguyễn Tĩnh thoáng qua một tia ngượng ngùng nhưng cô ta không thể phớt lờ tôi trước ống kính, chỉ có thể cắn răng đi qua gọi tôi:
"Mẹ."
Tôi lặng lẽ quan sát cô ấy một chút.
Nếu nói Kiều Nhiên là một đứa trẻ miệng mồm chua ngoa nhưng dễ mềm lòng, thì Nguyễn Tĩnh này lại chính là một kẻ khẩu phật tâm xà.
Nguyên thân nuôi nấng cô 19 năm, bán nhà bán xe vì ước mơ làm ngôi sao của cô ta. Làm trâu làm ngựa, thậm chí một mình làm ba công việc để trang trải học phí diễn xuất đắt đỏ cho cô, khi ngất xỉu ở công ty, tỉnh lại còn không nỡ tốn tiền gọi 120 để đi cấp cứu.
Mà Nguyễn Tĩnh sau khi biết cha mẹ ruột của mình có tiền liền vỗ mông lập tức rời đi, chưa bao giờ quay về thăm hỏi nguyên thân một câu.
Nguyên thân đến chết còn si ngốc chờ đợi đứa con gái này đến nhìn mình lần cuối.
Tôi thở dài.
Nguyên thân có thể không phải là một người mẹ tốt đối với Kiều Nhiên, nhưng đối với Nguyễn Tĩnh, bà ta thực sự đã trả một cái giá quá đắt.
Nhìn Nguyễn Tĩnh thiếu kiên nhẫn trước mặt, tôi mặt không chút thay đổi nói: “Nguyễn tiểu thư gọi nhầm người rồi, mẹ cô đang thu dọn hành lý cho cô bên kia kìa.”
Nói xong, tôi xoay người đi tới trước mặt Kiều Nhiên đang kinh ngạc nhìn tôi.
"Bà uống nhầm thuốc sao? Đó là đứa con gái bà luôn tâm tâm niệm niệm đó!" Kiều Nhiên theo thói quen châm chọc nói.
Tôi liếc mắt nhìn con bé.
Khó trách nhân duyên của Kiều Nhiên kém như vậy, chỉ cần muốn nói gì liền nói, mặc kệ có đứng trước ống kính hay không.
"Con gái của mẹ đang ở ngay trước mẹ nè!"
Tôi đưa tay ra gõ vào đầu con bé.
Kiều Nhiên đau đớn che đầu nhưng khuôn mặt lại hiếm khi đỏ lên, con bé lẩm bẩm gì đó rồi lúng túng quay đầu đi.
Sau phần giới thiệu của người chủ trì, vòng đầu tiên bắt đầu.
Mỗi cặp mẹ con sẽ rút thăm chọn ra ngôi nhà mà mình sẽ ở trong một tháng tới, sau đó sẽ về nhà cùng nhau nấu một bữa cơm.
Kiều Nhiên không may mắn lắm, con bé không chọn được gian nhà hai tầng tốt nhất mà lại rút được một gian nhà nhỏ của một hộ nông dân.
Nguyễn Tĩnh lại rút được căn nhà hai tầng đó.
Trần Nghi Lan ở bên bật cười chế nhạo Kiều Nhiên.
Kiều Nhiên cắn môi ném thẻ sang một bên.
Tôi cầm lấy tấm thẻ, khẽ cười: "Mẹ thích nhất là ở trong sân kiểu này, hoàn cảnh tốt, môi trường gần gũi thiên nhiên. Lát nữa con đi theo mẹ dọn dẹp một chút là được."
Kiều Nhiên khẽ dạ một tiếng.
...
Khi tôi đến căn nhà đó, nơi này đúng là lộn xộn và cũ kĩ như tôi đã dự đoán.
Tôi xắn tay áo bắt đầu thu dọn, tiện thể đưa chổi cho Kiều Nhiên đang đứng lúng túng ở một bên.
"Đi quét nhà đi."
Kiều Nhiên bĩu môi nhưng không từ chối, cầm chổi bước vào nhà.
Tôi dọn dẹp bên ngoài xong lại nhận nguyên liệu do nhóm chương trình đưa cho mang vào bếp, bắt đầu nấu ăn.
Kiều Nhiên, người đã quét nhà xong đi ra, dường như một đứa trẻ chưa bao giờ tham gia nấu ăn với mẹ, chỉ biết cầm chổi đứng lúng túng một bên.
Tôi rất tự nhiên đưa cho con bé một bịch nấm kim châm: “Đi rửa rau cho mẹ đi, nhớ cắt bỏ phần đuôi."
Kiều Nhiên liếc nhìn miếng ớt trong tay tôi, theo thói quen cự nự: “Tôi không thích ăn cay!”
Tôi cười: “Thôi đi, con thích ăn cay nhất, chẳng qua là sợ nổi mụn!"
"Không sao, tối nay mẹ sẽ pha cho con một chén trà giải nhiệt , sẽ không nổi mụn đâu."
Kiều Nhiên đỏ mặt, thẹn quá hoá giận nói: "Làm sao bà biết?"
Tôi nhẹ giọng nói: “Mẹ hỏi trợ lý của con đấy. Mấy năm nay không ở bên con, mẹ cũng không biết con thích gì, sau này nấu quen rồi thì sẽ không cần phải hỏi thăm người khác nữa."
Kiều Nhiên giật mình, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên.
Tôi thấy mắt con bé đỏ hoe, nhưng Kiều Nhiên trời sinh tính tình quật cường không chịu rơi nước mắt trước mặt người khác.
Tôi thở dài, phá tan bầu không khí xúc động: “Mau rửa rau đi, đừng có lười biếng."
Giọng điệu của tôi khiến Kiều Nhiên yên tâm hơn, con bé vụng trộm quay ra sau lau nước mắt rồi ngoan ngoãn đi rửa rau.
Tôi làm rất nhanh, trong vòng chưa đầy một giờ đã nấu xong ba món mặn một món canh.
Tổ tiết mục gọi chúng tôi mang cơm đến cùng nhau ăn, tôi bảo Kiều Nhiên thu dọn đồ đạc, hai chúng tôi cùng mang đến địa điểm quy định.
Có lẽ đã đến quá sớm nên những người khác còn chưa sẵn sàng.
Tôi và Kiều Nhiên ngồi bên lề, tôi thấy con bé cứ nhìn những món ăn tôi nấu âm thầm nuốt nước miếng.
Kiều Nhiên chưa ăn gì ngoài một cốc sữa chua vào buổi sáng, có lẽ là do vậy nên có chút đói.
Tôi mở hộp đồ ăn, lấy một chiếc đùi vịt quay lại bỏ thêm vài miếng sườn nhỏ lén lút đưa qua cho nàng.
"Đói bụng không, con nếm thử chút đi."
Kiều Nhiên mở miệng định từ chối theo thói quen.
Tuy nhiên tôi dúi bát vào tay con bé: "Nhìn con gần đây gầy đi trông thấy, giảm cân cũng không phải giảm như thế này! Mẹ dùng ít dầu lắm, con có thể ăn thoải mái. Nếu không được, mẹ sẽ cùng con chạy quanh thôn mấy vòng. Nhịn đói hại thân thể lắm!"
Kiều Nhiên nhìn chiếc bát trong tay, rồi lại nhìn tôi với vẻ mịt mờ khó hiểu.
Một lúc sau, con bé đem lời định nói ra nuốt xuống, lấy đũa kẹp một miếng sườn.
“Tay nghề của mẹ thế nào?” Tôi tự hào nói.
Kiều Nhiên không nói chuyện.
Rồi tôi thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má con bé rơi thẳng xuống chiếc bát đang cầm trong tay.
Lời mắng mỏ Kiều Nhiên trên màn hình ít đi rất nhiều, tất cả mọi sự chú ý đều được chuyển dời lên đồ ăn.
"Mẹ Kiều Nhiên không phải rất ghét cô ấy sao? Tôi nhớ đã từng đọc tin tức mẹ cô ấy đã khóc không cho Nguyễn Tĩnh đi, nói chỉ có Nguyễn Tĩnh mới là con gái ruột của bà."
"Oa, mẹ Kiều Nhiên nấu nhìn ngon quá. Mới ăn cơm xong lại đói rồi!"
"Ừ, tôi cũng muốn ăn vịt quay..."
"Kiều Nhiên khóc sao? Thì ra cô ấy cũng sẽ khóc, nhìn có chút tội nghiệp."
Tuy nhiên, ngay khi các bình luận trở nên tốt hơn một chút, Nguyễn Tĩnh và Trần Nghi Lan đã xuất hiện.
Hai người họ đều mặc váy dài, trông không giống đến để trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn mà giống như họ đến để đi catwalk hơn.
Hai người vừa đến liền chào hỏi các khách mời cùng trường quay: "Mọi người vất vả rồi, chúng tôi làm mì ý cùng macaron, mọi người tới nếm thử đi."
Lúc nói đến đồ ăn, Trần Nghi Lan làm như vô ý cầm đĩa mỳ ý mà bà ấy đã làm hướng về trước máy ảnh.
Phải khen một câu, bà ta đã làm rất tốt.
Một ít mỳ ở giữa đĩa cùng với hai chiếc bánh macaron ở bên cạnh.
Nữ diễn viên Doãn San San cảm ơn rồi nếm thử một miếng, tỏ vẻ tán thưởng: "Thật sự rất ngon, tay nghề nấu ăn của dì thật sự rất tốt."
Nguyễn Tĩnh len lỏi qua đám người, mời mọi người ăn macaron.
Bình luận trên màn hình đầy những tiếng khen ngợi.
"A, mỹ nữ thật khéo tay, macaron làm thật đẹp, tôi cũng muốn ăn!"
"Nghe nói mẹ nuôi của Nguyễn Tĩnh điều kiện không tốt lắm, từ nhỏ đã phải tự mình nấu cơm, thật sự đáng thương."
"Người đẹp mà tâm cũng đẹp, còn biết quan tâm đến chú quay phim."
Nhất thời mọi người đều quay quanh đôi mẹ con đó, xung quanh hai chúng tôi vắng ngắt giống như bị cô lập.
Kiều Nhiên tựa hồ đã thành thói quen, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: "Thật là biết giả vờ."
Tôi cười nhẹ rồi nhấc nắp hộp giữ ấm lên.
Đầu đông tới gần thời tiết trở nên lạnh hơn rất nhiều, mùi vịt quay thơm lừng toả ra bốn phía, triệt để đánh bay mùi thơm của mì ý kem cùng món tráng miệng bên kia.
Đôi mắt Doãn San San sáng lên, cô ấy nhìn về phía chúng tôi: "Mùi thơm quá! Đó là gì vậy!"
Cô ấy cũng xem như ngừoi quen cũng có qua lại vài lần, vì vậy tôi vui vẻ nói:
"Là vịt quay đó!"
Ảnh hậy này có tính thích đồ ngon, nhịn không được lập tức nhìn tôi đầy mong đợi: “Dì ơi, cháu ăn thử một chút được không?”
Tôi đẩy Kiều Nhiên: "Lấy chén ra."
Kiều Nhiên cúi đầu im lặng, lấy chén đưa ra.
Doãn San San không để ý lắm, tự động cầm chén múc một chén rồi ăn, nói một cách vui vẻ:
"Thơm quá, dì, tay nghề của dì thật là giỏi!"
Cô chân thành nhìn Kiều Nhiên: “Kiều Nhiên, em thật hạnh phúc đó. Mẹ chị nấu ăn giống như nấu cho heo ăn, chị thật ghen tị em có mẹ nấu ăn ngon như vậy!"
Kiều Nhiên ngạc nhiên, hơi đỏ mặt lắp bắp nói:
"...Vẫn..vẫn tốt ạ."
Kiều Nhiên thật sự không có nhiều bạn bè trong giới, thời điểm giao tiếp với người khác thường hay ngại ngùng.
Đỉnh lưu mới nổi Lý Văn cũng lon ton lại gần, hít một hơi thật sâu, cổ họng khẽ nhúc nhích.
"Có cả bánh bột bắp nữa!"
Những người còn lại cũng đi theo sau, chỉ trong vài phút, xung quanh mẹ con Nguyễn Tĩnh không còn ai.
Bị nhiều người vây quanh như vậy Kiều Nhiên có chút ngượng ngùng, cúi đầu không nói gì.
Tôi đưa bát cho con bé nói một cách tự nhiên: “Mời mọi người cùng ăn đi”.
Kiều Nhiên nhìn tôi một cái rồi gắp một bát vịt quay cho từng người.
"Kiều Nhiên, tay nghề của dì thực sự tốt, cảm ơn em!" Lý Văn cười nói.
Kiều Nhiên mím môi một cái, nặn ra một nụ cười: "Không cần khách sáo."
Lúc này, sự độc đoán và kiêu ngạo trước đây của con bé đều tản đi, chỉ còn lại một khuôn mặt nhỏ ửng đỏ ngượng ngùng.
Khu vực bình luận nhao nhao sinh động.
"Kiều Nhiên thật sự ngại ngùng nha! Lúc này nhìn nàng bỗng thấy có chút đáng yêu."
"Đáng yêu cái mông, tất cả đều là giả bộ, đây gọi là hình tượng hiểu không?"
"Haha tôi cũng muốn ăn vịt quay, lát nữa sẽ ra ngoài ăn vịt quay!"
Mặt Nguyễn Tĩnh và Trần Nghi Lan không thể đen hơn, cố gắng gượng cười đi mời mọi người xung quanh ăn macaron.
Đặc biệt là Nguyễn Tĩnh, cô ấy hẳn là rất thích Lý Văn, cô nàng đi đến chỗ Lý Văn với mì ý và macaron, nhân tiện dùng vai hất Kiều Nhiên ra.
"Không phải anh rất thích macaron sao, có muốn ăn thêm không?"
Kiều Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta, cười khẩy không nói gì.
Lý Văn vẫn còn đang bận gặm vịt quay, xua tay khách khí nói:
"Cảm ơn em, anh ăn vịt được rồi. Món vịt mẹ Kiều Nhiên làm rất ngon, em có muốn ăn thử không?"
Nguyễn Tĩnh sắc mặt tái nhợt: "...À, không cần đâu."
Người hâm mộ của Nguyễn Tĩnh đã bảo vệ cô ấy:
"Đỉnh lưu kiểu gì vậy. Nguyễn Tĩnh chủ động mời còn không ăn, một chút lịch sự cũng không có!"
"Đúng vậy, giả bộ cái gì, không phải chỉ mới có một bộ phim bạo thôi sao? Trước kia cũng chỉ ở tuyến 18 mà thôi!"
...
Lần này khiêu khích nhầm người, fan của Lý Văn khác xa với Kiều Nhiên, sức chiến đấu của họ cực kỳ mạnh, làn đạn bắt đầu nổi lên tranh cãi.
"Xin lỗi, chó của tôi không buộc chặt đã tự chạy ra ngoài."
"Hai mẹ con nhà này nghiêm túc hả? Làm bánh macaron ở nơi thôn làng. Trời lạnh như vậy ai muốn ăn bánh macaron chứ? Nếu là tôi tôi cũng muốn ăn vịt quay được không?"
"Anh trai không thèm để ý đến cô ta, cô ta vẫn mặt dày bu lại. Xem? Có mặt dày mày dạn cũng vô dụng!"
"Trà xanh này tôi từ chối uống. Buồn nôn."
...
Nguyễn Tĩnh rõ ràng cũng nhìn thấy những lời bình luận này, khuôn mặt của cô ấy lập tức trầm xuống nhưng rất nhanh ngay sau đó cô ấy lại mang dáng vẻ như sắp khóc, nhìn Lý Văn một cách đáng thương.
Đáng tiếc là lần này Lý Văn không còn thời gian để ý đến cô ta nữa, trái tim và đôi mắt của cậu ta đã hoàn toàn thuộc về chú vịt ở trong nồi.
Cho dù Trần Nghi Lan có mời đồ ăn phương Tây thêm bao nhiêu lần nữa cũng không ai chú ý đến chúng.
Nguyễn Tĩnh diễn đã lâu không có người theo dõi, chỉ có thể mơ hồ nhìn tôi và Kiều Nhiên, cắn răng bỏ đi.
Dưới trời tuyết, tất cả chúng tôi đều mặc áo khoác dày, chỉ có hai mẹ con mặc váy đeo trang sức sang trọng đầy mình như thể đi trình diễn thời trang, nhìn thế nào cũng thấy kỳ dị.
Lúc đầu người hâm mộ của Nguyễn Tĩnh còn có thể kiểm soát nhưng sau khi chiến đấu với người hâm mộ của Lý Văn, tất cả những gì còn lại chỉ là bị chế giễu.
03
Cảnh cơm tối hạ màn với một dàn trào phúng dành cho mẹ con nhà Nguyễn Tĩnh.
Ngược lại mặc dù phân đoạn của Kiều Nhiên rất nhiều, điều đáng ngạc nhiên là rất ít người mắng con bé.
Buổi tối quay trở về nhà, biểu cảm của Kiều Nhiên đã khác 200 nghìn lần so với thời điểm trước khi đến đây, khuôn mặt nàng hơi ửng hồng vì vui vẻ còn đôi mắt thì sáng lấp lánh.
Con bé vừa mới thêm WeChat với Doãn San San, Lý Văn cũng rất vui vẻ trò chuyện với nàng.
Lần đầu tiên có bạn bè, Kiều Nhiên hạnh phúc giống như một đứa trẻ.
Tôi nhìn Kiều Nhiên đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động đến khóe miệng nhếch lên, mỉm cười đi đến bên cạnh rút tấm thẻ mà tổ chương trình đưa cho.
Tiếp theo là cuộc nói chuyện thâu đêm giữa mẹ và con gái.
Khóe môi đang nhếch lên của Kiều Nhiên hơi khựng lại, con bé lén lút nhìn tôi.
Tôi thở dài trong lòng.
Tôi biết rằng mặc dù Kiều Nhiên đã thể hiện rất tốt ngày hôm nay nhưng khoảng cách giữa mẹ con chúng tôi sẽ không bị xóa bỏ nhanh như vậy.
Nguyên thân đã làm tổn thương đứa con gái này quá nhiều, bà ta tình nguyện không nhận Kiều Nhiên đứa con gái ruột này mà dồn hết tâm huyết cho Nguyễn Tĩnh, con gái nuôi của bà ấy. Thậm chí còn vì Nguyễn Tĩnh mà nặng lời với Kiều Nhiên.
Loại tổn thương này sẽ không thể lành lại nhanh như vậy.
Ngôi nhà của nông hộ lập loè, giường suởi lại vô cùng ấm áp tạo nên một bầu không khí vô cùng ấm cúng.
Kiều Nhiên và tôi ngồi trên giường sưởi, lặng lẽ nhìn nhau.
Sau vài phút, tôi cúi đầu phá vỡ sự im lặng:
"Mấy năm nay con sống thế nào?"
Chủ đề này rõ ràng đã khiến Kiều Nhiên tổn thương, con bé nhìn tôi đầy oán giận, cười lạnh trả lời:
"Tôi sống tốt hay không thì bà cũng đâu quan tâm."
Bầu không khí ấm áp giữa chúng tôi trước đây đã biến mất vì câu nói này.
Nhưng không có cách nào khác, đây là vấn đề khó tránh khỏi giữa chúng tôi.
Tôi mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Mẹ biết bây giờ mẹ nói gì cũng vô ích, mẹ đã làm tổn thương con, cho dù con có xin lỗi bao nhiêu đi chăng nữa thì thời gian cũng không thể quay ngược lại được.
"Mẹ chỉ muốn nói với con rằng mẹ cũng là con người, cũng sẽ có lúc bối rối phạm sai lầm... Mẹ thực sự hối hận vì con đã không ở bên cạnh mẹ từ khi sinh ra. Đáng lẽ mẹ phải là chỗ dựa vững chắc nhất cho con, phải bảo vệ con, không để con phải trải qua nhiều khổ sở như vậy."
Kiều Nhiên ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó cúi đầu che mặt, cơ thể lặng lẽ run rẩy.
"Mẹ--"
Kiều Nhiên muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.
Tôi cúi người vỗ nhẹ vào lưng con bé, Kiều Nhiên đột nhiên né tránh tay tôi, xúc động nghẹn ngào khóc nấc lên.
Con bé ngẩng đầu lên không ngừng khóc, hung dữ nói:
"Đừng có nói những lời ngọt ngào trước ống kính! Mẹ có biết những năm này con sống như thế nào không?!"
Con bé nghẹn ngào nói: "Từ nhỏ con đã không biết tại sao mẹ lại đối xử tệ bạc với con như vậy. Nhà tuy giàu có nhưng chỉ có mình con là người không bao giờ được tham gia những cuộc du xuân mà tất cả các bạn đều có thể tham gia".
"Con phải tự làm việc nhà từ nhỏ. Sau khi học cấp 3 thì không có phí sinh hoạt. Con đã phải vay mượn để đi học nhưng vẫn không đủ... Có người muốn bao nuôi con nhưng con từ chối. Con đói đến mức chỉ có thể xuống căng tin lấy canh thừa của người ta cùng với hai hộp cơm trắng.
“Đêm giao thừa, các bạn trong lớp về nhà hết chỉ có mình con phải ở lại ký túc xá. Con bị cảm, sốt 41 độ vẫn phải ra ngoài phát tờ rơi. Không ai chăm nom nên con chỉ có thể co ro nằm một mình trơ trọi trong ký túc xá...
"Mãi về sau con mới biết, con còn có mẹ ruột. Mẹ không biết con đã vui đến mức nào đâu! Nhưng trong mắt mẹ chỉ có mình Nguyễn Tĩnh! Con đã làm sai cái gì chứ? Mẹ cho rằng tôi muốn được sinh ra sao, mẹ cho rằng con muốn bị ôm nhầm sao?"
Kiều Nhiên khóc lóc thảm thiết, nói năng cũng lung tung nhưng tôi chỉ thấy xót xa.
Trên đời này có bao nhiêu người muốn yêu thương con cái của mình mà không có cơ hội, nhưng vẫn còn rất nhiều người lại cố ý muốn làm tổn thương con mình.
Tôi biết rằng có lẽ tôi nên tìm một số lời bào chữa để giải thích cho hành vi của nguyên thân.
Nhưng tôi cũng biết rằng sự chân thành mới là điều quan trọng nhất.
Sai lầm chính là sai lầm, bất luận là bắt nguồn từ nguyên nhân gì đều không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng Kiều Nhiên.
Tôi ôm lấy con bé, buồn bã nói: “Mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi. Con là con gái duy nhất của mẹ. Từ nay về sau mẹ con chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau. Con không muốn tha thứ cho mẹ cũng không sao. Mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con, che chở cho con, khi nào con sẵn sàng tha thứ cho mẹ, đến lúc đó hãy nói cho mẹ biết nhé…”
Lần này Kiều Nhiên không có đẩy tôi ra, con bé túm lấy quần áo của tôi, lớn tiếng khóc, giống như muốn gột rửa bao nhiêu năm tủi thân.
Người xem chương trình hiểu được một chút về thân thế của Kiều Nhiên, lời mắng chửi cũng ít dần đi.
"Kiều Nhiên thật sự rất đáng thương, khó trách tính tình xấu như vậy, nguyên lai cô ấy đáng thương như vậy..."
"Nhân tiện, chiếc vòng cổ mà Trần Nghi Lan đeo vừa rồi có giá hàng trăm nghìn, gia đình hẳn phải rất giàu có. Tại sao bà ấy có thể đối xử với Kiều Nhiên như vậy?"
"Kịch bản mà thôi, bán thảm các người hiểu không? Tin được cái kịch bản này thì cũng không thông minh được bao nhiêu."
...
Cùng lúc đó, Nguyễn Tĩnh cũng đang khóc.
Cô ấy khoe góc mặt đẹp nhất trước ống kính, vừa khóc vừa kể về những năm tháng qua mình đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.
Hiển nhiên là muốn đi theo con đường bán thảm.
“Con phải tự nấu ăn từ khi còn rất nhỏ, tự lo liệu bao nhiêu năm. Khi con lớn lên, họ bán con cho một công ty môi giới để kiếm tiền...
"Lúc đó con 18 tuổi cái gì cũng không hiểu, mẹ..."
Trần Nghi Lan ôm Nguyễn Tĩnh, nghiến răng mắng tôi: "Người phụ nữ vô lương tâm đó thật tồi tệ!"
Người hâm mộ của Nguyễn Tĩnh bắt đầu nói:
"Tĩnh Tĩnh nhà chúng tôi thật đáng thương. Từ nhỏ đã bị xem như cây rụng tiền, uổng công tôi vừa nãy nhìn thấy bà ta đối xử với Kiều Nhiên tốt như vậy, thật sự cho rằng bà ta là một người mẹ tốt. Thì ra tất cả đều là giả vờ."
"Đúng vậy, mỹ nữ chịu nhiều vất vả như vậy vẫn như cũ vô cùng thiện lương, haiz"
"Thì ra tính xấu của Kiều Nhiên là do di truyền, có thể bảo hai mẹ con nhà đó mau cút đi không! Thật ghê tởm!"
Tôi tức giận muốn ngất xỉu.
Nguyên thân thật sự không phải là một người mẹ tốt đối với Kiều Nhiên, nhưng bà thật sự không làm gì sai với Nguyễn Tĩnh, nếu không đã không làm ba việc nuôi nàng cuối cùng ch.ết vì kiệt sức.
Bây giờ con sói mắt trắng này lại trắng trợn mắt bôi nhọ bà ta như vậy, chẳng qua là giả vờ đáng thương mà thôi!
Nhưng trước khi tôi lên tiếng, người hâm mộ của Lý Văn đã đặt câu hỏi.
"Từ nhỏ liền tự mình nấu cơm sao? Vừa rồi làm mì ý ngay cả nấm cũng không biết cắt, sao dám nói là từ nhỏ tự mình nấu?"
"[Hình ảnh], xem idol của các người nói dối như thế nào, từ thời trung học đã mang LV còn bán thảm. Thật sự là trợn mắt nói dối nha."
"Tôi là bạn học của Nguyễn Tĩnh, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa. Mẹ nuôi của cô ấy rất tốt với cô ấy! Rõ ràng là cô ấy tự mình muốn trở thành diễn viên. Trương Nhân phải làm ba công việc một ngày để nuôi cô ấy. Khi bà ấy đến đến trường tìm cô ấy, cô ta còn vừa chán ghét vừa xấu hổ nói đây là bảo mẫu của nhà cô ấy. Hôm nay tôi mới biết thì ra bà ta là mẹ nuôi của cô ấy."
"[Hình ảnh], trước đây cô ta nói rằng trở thành diễn viên là ước mơ của cô ta nhưng bây giờ lại nói là bị ép buộc. Nguyễn trà xanh đúng là không thể nói ra nổi một câu thật lòng.
...
"Không phải như vậy, không phải, tôi ——" Nguyễn Tĩnh hoảng sợ, muốn giải thích lại không biết giải thích như thế nào.
Bằng chứng chất như núi, mọi dấu vết từ lúc xuất đạo của cô ấy cũng đều bị lôi ra.
Cô ấy khi còn nhỏ đã một thân hàng hiệu, kia đều là cô ấy vòi vĩnh nguyên thân bỏ tiền mua.
Theo đó, những bức ảnh đi làm thêm của Kiều Nhiên cũng được tung ra. Cô gái trong ảnh mặc bộ quần áo cũ, tóc bù xù, dáng người gầy gò cùng khuôn mặt tái nhợt đang đứng phát tờ rơi trong gió lạnh.
"Nhìn đi, đây mới gọi là chịu khổ. Nguyễn Tĩnh có thể tắt micrô được rồi, dừng nói dối và đừng coi cư dân mạng như những kẻ ngốc được không!"
Chỉ trong một ngày hình ảnh của Kiều Nhiên và Nguyễn Tĩnh bắt đầu đảo ngược.
Lịch sử đen đầy dối trá của Nguyễn Tĩnh bị lôi ra, ban đầu fan của cô còn ra sức khống bình, nhưng càng ngày càng nhiều người lên tiếng, khu bình luận không thể kiểm soát được nữa.
Thậm chí có một số đại fan không chịu nổi bộ mặt thật của Nguyễn Kinh nên trực tiếp thoát fan, đóng trạm.
Kiều Nhiên đã nhận được sự đồng cảm của cư dân mạng, tính khí thất thường cũng trở thành biểu hiện cho sự thiếu thốn tình thương, mọi người đều cảm thấy đau lòng cho cô gái này.
Tôi nhìn bình luận trên màn hình liền biết đây là công lao của văn phòng quản lý của Kiều Nhiên, lịch sử đen tối của Nguyễn Tĩnh bị phanh phui nhanh như vậy, chắc chắn họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng đó là cũng là đáng đời cô ta.
Loại sói mắt trắng dối trá này sớm muộn gì cũng tự bê đá đập chân mình.