-
Chương 9
Từ Triêu Dương không tự giác mà thả lỏng nắm tay của mình, anh ta cao khoảng 1m7, mà Tưởng Vi Vi bên cạnh còn chưa cao được 1m6, Quý Hách đứng trước mặt, dù không nói tiếng nào thì vẫn tạo ra một loại cảm giác áp lực vô hình, đó là chưa nói đến ánh mắt anh lúc này đều ngập tràn lạnh lẽo.
Anh cúi đầu nhìn Giang Hòa, ánh mắt trở nên dịu dàng, hỏi: “Phải đi rồi sao?”
Giang Hòa nhìn Quý Hách, khẽ gật đầu.
Mà lúc này, Từ Triêu Dương lại thắc mắc một vấn đề, anh ta mở to đôi mắt trong veo, nghi hoặc nhìn cô, hỏi: “Giang Hòa, đây là ai?”
Giang Hòa không trả lời Từ Triêu Dương, chỉ xoay người rời đi, Quý Hách cũng đi theo phía sau cô, lại chợt nghe thấy giọng nói của Tưởng Vi Vi vang lên, cô ta nói: “Triêu Dương, sao anh ngốc thế, như vậy mà còn không hiểu à? Nhất định là bạn trai của Giang Hòa rồi, cuối cùng cũng đã rõ, chị ấy không nhận điện thoại của anh bởi vì sợ bạn trai hiểu lầm, từ nay về sau anh cũng đừng…” Sau đó Tưởng Vi Vi nói gì, Giang Hòa cũng không còn nghe rõ, cô quay đầu nhìn Quý Hách, không biết vì sao đôi mắt anh lại hơi đỏ lên.
Quý Hách cũng nghe thấy lời nói của Tưởng Vi Vi, nhưng điều làm anh chú ý là câu cô ta bảo anh là bạn trai của Giang Hòa.
Giang Hòa cụp mắt, nhẹ giọng nói với Quý Hách: “Vừa rồi cám ơn cậu.”
Quý Hách vội vàng hồi thần lại từ trong câu ‘bạn trai’, lắc đầu nói: “Không có gì đâu.”
Giang Hòa trầm mặc đi về phía trước, mà Quý Hách thì vẫn theo sát ở phía sau.
Anh không biết cảm xúc của cô lúc này thế nào, có lẽ là khổ sở, có lẽ là rất muốn khóc, tóm lại cô cũng không muốn để cho người khác trông thấy dáng vẻ của mình bây giờ.
Tình cảm của Giang Hòa dành cho Từ Triêu Dương không phải là vừa xuất hiện trong giây lát, từ sau khi Giang Dư Cường đi theo người phụ nữ khác, tinh thần của Diêu Điêu Na bắt đầu có chút không bình thường, nếu bà ta không ra tay đánh Giang Hòa và Giang Nam thì cũng chỉ dùng bạo lực, chửi bới, ném đồ, không trở về nhà, thậm chí âm thanh la mắng của bà ta có thể vang khắp cả khu nhà.
Bà ấy vốn là một người phụ nữ dịu dàng thân thiện, chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại bị tra tấn thành như vậy.
Giang Hòa không trách Diêu Điêu Na, cô chỉ muốn trút ra hết nỗi lòng của mình, vì cô biết chẳng có ai không phải là người bị hại.
Lúc vừa lên cấp hai, tinh thần của Diêu Điêu Na lại càng giống như là vừa chạm vào thuốc nổ, lúc đang ăn cơm, bà đột nhiên ném hết tất cả đồ ăn vào trong sọt rác, sau đó mắng Giang Hòa và Giang Nam đang gào khóc: “Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn thôi, chúng mày có biết tao ở ngoài khổ sở thế nào không! Có hai đứa chúng mày ở bên cạnh thật phiền phức! Đời tao không có cách nào ngóc đầu lên nổi!” Tiếp đó lại gạt hết đống chén đĩa trên bàn xuống đất.
Sau này Giang Hòa mới biết, lúc trước Diêu Điêu Na làm việc trong công ty thì có yêu một người, khi đó Diêu Điêu Na còn trẻ trung xinh đẹp, cho dù năm tháng trôi qua, thế nhưng vóc dáng bên ngoài vẫn thướt tha thùy mị, đối phương không quan tâm đến chuyện bà đã có hai đứa con, thế nhưng không có nghĩa là cha mẹ của đối phương cũng không quan tâm, hàng ngày cha mẹ của người đàn ông đó đều gọi điện đến công ty mắng bà là cái loại hồ ly tinh, chỉ biết đi dụ dỗ con trai của bọn họ.
Đây là sự thật, tàn nhẫn tới nỗi cho dù có dùng dao găm chém người ta thành từng mảnh cũng không bằng lòng bỏ qua.
Người đàn ông đó vẫn kiên trì một lần nữa, cuối cùng cha mẹ ông ta cũng thỏa hiệp, nói hai người có thể kết hôn, nhưng tuyệt đối sẽ không nuôi bọn trẻ, đó cũng không phải là cháu của bọn họ, sao bọn họ phải có trách nhiệm?
Diêu Điêu Na nghe vậy thì chỉ nói một câu rồi chia tay với đối phương.
Cuối cùng bà vẫn chọn Giang Hòa và Giang Nam.
Trạng thái tinh thần của bà vốn không tốt, khoảng thời gian đó có thể nói là gần như suy sụp, người chịu khổ chỉ có Giang Hòa và Giang Nam, lần nào Giang Hòa cũng dọn dẹp xong xuôi tất cả, sau đó để cho Giang Nam ăn cơm trước, còn bản thân cô … thậm chí ngay cả ăn cơm cũng cảm thấy phiền lòng.
Lúc đó Giang Hòa rất gầy, gầy đến nỗi dường như gió cũng có thể thổi ngã cô, giơ tay chạm vào người cô thì chỉ có cảm giác như da bọc xương vậy.
Thế rồi lại giống như một vở kịch có tình tiết cẩu huyết, Từ Triêu Dương xuất hiện, anh ta nói: “Bình thường em có ăn cơm không vậy?”
Lúc đó cô và Từ Triêu Dương không quen, đột nhiên anh ta nói với cô như vậy, cô chỉ cảm thấy bực bội, nói: “Có”.
Từ Triêu Dương vẫn vô tâm nói: “Trông em giống như mấy bộ xương khô mà trên TV vẫn thường hay chiếu ấy, thật là đáng sợ, chân của em còn ốm hơn cả cánh tay của anh nữa, trông giống quỷ ấy, em có biết không?”
Giang Hòa nhìn anh ta, trong giây lát, nước mắt từ trong hốc mắt tràn ra, từng giọt từng giọt to như hạt đậu lăn dài trên gò má, rơi vào đồng phục của cô, cô cũng không muốn khóc, cho dù Diêu Điêu Na có mắng chửi tàn nhẫn đến thế nào thì cô vẫn không rơi nước mắt, cô cố gắng duy trì dáng vẻ bình thường, cuối cùng cũng sụp đổ chỉ vì ba chữ ‘bộ xương khô’ trong miệng Từ Triêu Dương.
Lúc chuyện đó xảy ra, cô chỉ nghe thấy tiếng bạn học xung quanh đang an ủi cùng giọng nói lo lắng và xin lỗi của Từ Triêu Dương.
Mắt cô đỏ hoe mãi đến giờ tan học, sau đó Từ Triêu Dương lại tiếp tục chạy đến xin lỗi, cô cũng không nhớ rõ lắm là sau đó mình bị Từ Triêu Dương kéo đến nhà anh ta thế nào, cũng không nhớ rõ tại sao mình lại ngồi ăn cơm ở nhà người ta.
Ba mẹ của Từ Triêu Dương nói gì đó, cô cũng đã hoàn toàn quên rồi.
Chỉ nhớ rõ một ngày nào đó, lần đầu tiên Từ Triêu Dương gắp thức ăn đặt vào chén của cô rồi nói: “Anh không cố ý, chẳng qua anh chỉ thấy em gầy quá, ăn nhiều một chút, ăn nhiều cơm ấy, béo lên tí nữa thì nhất định rất xinh.”
Đồ ăn vào trong miệng lại cảm thấy rất ngon.
Sau đó giống như là cơ hội đã được mở ra, quan hệ giữa cô và Từ Triêu Dương càng ngày càng tốt, hầu như ngày nào anh ta cũng mang thứ này thứ kia đến cho cô.
Mà cảm xúc của Diêu Điêu Na cũng bắt đầu chậm rãi ổn định trở lại, càng về sau thì cũng chỉ có khi nào say rượu thì mới trở nên cuồng loạn.
Tình đầu cứ thế mà bị khơi dậy, nhưng người khơi dậy nó lại càng chạy càng xa.
Vóc dáng của Từ Triêu Dương bắt đầu trở nên cao hơn, dáng dấp của anh ta không tệ, từ ngày biết cách ăn mặc thì số nữ sinh thích anh ta cũng dần dần tăng lên, quan hệ của anh ta và Giang Hòa vẫn tốt như cũ, Giang Hòa cho rằng mọi thứ sẽ không thay đổi, cho đến ngày mối tình đầu của Từ Triêu Dương xuất hiện, cô mới phát hiện tất cả đều do mình tự ảo tưởng mà thôi.
Từ Triêu Dương điên cuồng vì cô ta, mỉm cười vì cô ta, trốn học vì cô ta, đánh nhau vì cô ta, cũng vì cô ta mà rời xa cô.
Sau đó lại bị cô ta đá.
Giang Hòa biết là mình đã đến muộn, nhưng vẫn không chùn bước, chạy đến tỏ tình với Từ Triêu Dương, kết quả cũng không nằm ngoài dự đoán, Từ Triêu Dương nói nếu làm bạn thì có thể lâu dài hơn là người yêu, cần gì phải để ý đến hình thức bên ngoài.
Đúng vậy, tình cảm bao năm qua cứ vô duyên vô cớ mà biến mất như thế, Từ Triêu Dương vẫn vậy, chỉ có tình cảm của Giang Hòa là đổi thay, cô quyết định rời xa Từ Triêu Dương, thế nhưng anh ta vẫn cứ lần lượt bước tới, cứ như cô mới là người bỏ rơi anh ta vậy.
Giang Hòa giơ tay che đi đôi mắt mình, nhẹ giọng nói: “Quý Hách, có phải cậu cũng biết chuyện mình thích Từ Triêu Dương đúng không? Vậy nên lúc ở trên sân trường mới nói với mình như vậy?”
Quý Hách nhìn bóng lưng của cô, khẽ cụp mắt, nói: “Mình biết.”
“Có phải cậu cảm thấy mình rất ngốc đúng không?” Giang Hòa vốn muốn cười, nhưng nước mắt lại len qua kẽ tay rồi chảy xuống, cô nói: “Chỉ là … mình không có cách nào cả, mình cũng không muốn thế, nếu như lúc trước anh ấy đừng để ý tới mình thì bây giờ cũng không như vậy … Nếu lúc trước cứ mặc kệ mình thì cũng không có những chuyện phiền muộn thế này rồi…”
Quý Hách vươn tay nắm lấy cổ tay của Giang Hòa, nhìn vào đôi mắt ướt đỏ hoe của cô, trong mắt anh như tràn ngập sương mù, nốt ruồi màu nâu nhạt bên khóe mắt như giọt châu đang ngưng đọng tại đó, mặc dù anh đang cười, nhưng trông có vẻ còn khổ sở hơn cả Giang Hòa, anh nói: “Cậu không sai, chẳng ai có thể đem tình cảm mấy năm biến thành hư ảo trong chớp mắt, không cần phải chối bỏ tình cảm của mình, cậu đã rất cố gắng rồi.”
Nước mắt thấm ướt lọn tóc rơi trên gò má, đôi mắt cô khẽ cong lên, rồi lại cúi đầu, òa khóc.
Bàn tay anh nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, giống như đang nói với cô rằng, anh vẫn luôn ở bên cô.
Cho dù anh hận Từ Triêu Dương thế nào, nhưng những chuyện mà Từ Triêu Dương đã làm cũng không hẳn là sai, nếu lúc trước không có Từ Triêu Dương làm bạn thì Giang Hòa sẽ ra sao, không một ai biết, cũng sẽ không có chuyện Giang Hòa gặp anh, cũng không có những chuyện sẽ xảy ra sau này.
Tình cảm của Giang Hòa dành cho Từ Triêu Dương, anh biết là không thể nào biến mất ngay lập tức, nhưng thời gian có thể xóa đi tất cả, mà anh sẽ là người giúp cô quên đi.
…
Lúc đưa Giang Hòa về đến nhà thì cô gần như đã hồi phục lại bình thường, chỉ có hốc mắt hơi đỏ chứng tỏ cô vừa mới khóc, Giang Hòa ngẩng đầu nhìn Quý Hách, đến bây giờ mới cảm thấy ngượng ngùng, dù sao vừa rồi cô đã khóc trước mặt một người không quá thân thiết, nói thế nào thì cũng có chút mất mặt, cô nói: “Cảm ơn cậu đã ở bên cạnh nghe đứa ngốc như mình khóc.”
Quý Hách vươn tay gạt đi lọn tóc rơi trên trán cô, bàn tay của anh rất lớn, mang đến cho người ta cảm giác an lòng, khóe môi anh khẽ cong lên, môi châu xinh đẹp nhẹ nhàng nói: “Sau này đừng khóc to như vậy, người khác còn tưởng là mình bắt nạt cậu đấy.”
Giang Hòa đỏ mặt, khẽ gật đầu, nói: “Không có lần sau nữa đâu.”
Quý Hách ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần tối, lại chợt nói: “Giang Hòa, bây giờ mà bảo cậu ngừng thích Từ Triêu Dương thì quả thực là không thể nào, thế nhưng…” Anh ngừng lại một chút, đôi con ngươi sẫm màu mang theo ý cười nồng đậm, ngay cả nốt ruồi nơi khóe mắt cũng lộ ra một vẻ gợi cảm đến lạ kỳ, anh tiếp tục nói: “Cậu cũng có thể thử nhìn về phía mình một chút.”
“Mình ấy à, cũng không thua kém Từ Triêu Dương đâu.”
Sâu trong đôi mắt của anh, cả thế giới dường như đang bừng sáng, cần cổ thon dài mang theo vẻ kiêu ngạo thuộc về riêng anh, khóe môi khẽ cong lên, anh nhìn Giang Hòa có chút giật mình, nói: “Cuối tuần gặp lại.”
Nói xong cũng lập tức xoay người rời đi.
Bóng lưng của anh hòa cùng cảnh vật xung quanh, lọt vào mắt Giang Hòa, dần dần biến mất.
Anh cúi đầu nhìn Giang Hòa, ánh mắt trở nên dịu dàng, hỏi: “Phải đi rồi sao?”
Giang Hòa nhìn Quý Hách, khẽ gật đầu.
Mà lúc này, Từ Triêu Dương lại thắc mắc một vấn đề, anh ta mở to đôi mắt trong veo, nghi hoặc nhìn cô, hỏi: “Giang Hòa, đây là ai?”
Giang Hòa không trả lời Từ Triêu Dương, chỉ xoay người rời đi, Quý Hách cũng đi theo phía sau cô, lại chợt nghe thấy giọng nói của Tưởng Vi Vi vang lên, cô ta nói: “Triêu Dương, sao anh ngốc thế, như vậy mà còn không hiểu à? Nhất định là bạn trai của Giang Hòa rồi, cuối cùng cũng đã rõ, chị ấy không nhận điện thoại của anh bởi vì sợ bạn trai hiểu lầm, từ nay về sau anh cũng đừng…” Sau đó Tưởng Vi Vi nói gì, Giang Hòa cũng không còn nghe rõ, cô quay đầu nhìn Quý Hách, không biết vì sao đôi mắt anh lại hơi đỏ lên.
Quý Hách cũng nghe thấy lời nói của Tưởng Vi Vi, nhưng điều làm anh chú ý là câu cô ta bảo anh là bạn trai của Giang Hòa.
Giang Hòa cụp mắt, nhẹ giọng nói với Quý Hách: “Vừa rồi cám ơn cậu.”
Quý Hách vội vàng hồi thần lại từ trong câu ‘bạn trai’, lắc đầu nói: “Không có gì đâu.”
Giang Hòa trầm mặc đi về phía trước, mà Quý Hách thì vẫn theo sát ở phía sau.
Anh không biết cảm xúc của cô lúc này thế nào, có lẽ là khổ sở, có lẽ là rất muốn khóc, tóm lại cô cũng không muốn để cho người khác trông thấy dáng vẻ của mình bây giờ.
Tình cảm của Giang Hòa dành cho Từ Triêu Dương không phải là vừa xuất hiện trong giây lát, từ sau khi Giang Dư Cường đi theo người phụ nữ khác, tinh thần của Diêu Điêu Na bắt đầu có chút không bình thường, nếu bà ta không ra tay đánh Giang Hòa và Giang Nam thì cũng chỉ dùng bạo lực, chửi bới, ném đồ, không trở về nhà, thậm chí âm thanh la mắng của bà ta có thể vang khắp cả khu nhà.
Bà ấy vốn là một người phụ nữ dịu dàng thân thiện, chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại bị tra tấn thành như vậy.
Giang Hòa không trách Diêu Điêu Na, cô chỉ muốn trút ra hết nỗi lòng của mình, vì cô biết chẳng có ai không phải là người bị hại.
Lúc vừa lên cấp hai, tinh thần của Diêu Điêu Na lại càng giống như là vừa chạm vào thuốc nổ, lúc đang ăn cơm, bà đột nhiên ném hết tất cả đồ ăn vào trong sọt rác, sau đó mắng Giang Hòa và Giang Nam đang gào khóc: “Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn thôi, chúng mày có biết tao ở ngoài khổ sở thế nào không! Có hai đứa chúng mày ở bên cạnh thật phiền phức! Đời tao không có cách nào ngóc đầu lên nổi!” Tiếp đó lại gạt hết đống chén đĩa trên bàn xuống đất.
Sau này Giang Hòa mới biết, lúc trước Diêu Điêu Na làm việc trong công ty thì có yêu một người, khi đó Diêu Điêu Na còn trẻ trung xinh đẹp, cho dù năm tháng trôi qua, thế nhưng vóc dáng bên ngoài vẫn thướt tha thùy mị, đối phương không quan tâm đến chuyện bà đã có hai đứa con, thế nhưng không có nghĩa là cha mẹ của đối phương cũng không quan tâm, hàng ngày cha mẹ của người đàn ông đó đều gọi điện đến công ty mắng bà là cái loại hồ ly tinh, chỉ biết đi dụ dỗ con trai của bọn họ.
Đây là sự thật, tàn nhẫn tới nỗi cho dù có dùng dao găm chém người ta thành từng mảnh cũng không bằng lòng bỏ qua.
Người đàn ông đó vẫn kiên trì một lần nữa, cuối cùng cha mẹ ông ta cũng thỏa hiệp, nói hai người có thể kết hôn, nhưng tuyệt đối sẽ không nuôi bọn trẻ, đó cũng không phải là cháu của bọn họ, sao bọn họ phải có trách nhiệm?
Diêu Điêu Na nghe vậy thì chỉ nói một câu rồi chia tay với đối phương.
Cuối cùng bà vẫn chọn Giang Hòa và Giang Nam.
Trạng thái tinh thần của bà vốn không tốt, khoảng thời gian đó có thể nói là gần như suy sụp, người chịu khổ chỉ có Giang Hòa và Giang Nam, lần nào Giang Hòa cũng dọn dẹp xong xuôi tất cả, sau đó để cho Giang Nam ăn cơm trước, còn bản thân cô … thậm chí ngay cả ăn cơm cũng cảm thấy phiền lòng.
Lúc đó Giang Hòa rất gầy, gầy đến nỗi dường như gió cũng có thể thổi ngã cô, giơ tay chạm vào người cô thì chỉ có cảm giác như da bọc xương vậy.
Thế rồi lại giống như một vở kịch có tình tiết cẩu huyết, Từ Triêu Dương xuất hiện, anh ta nói: “Bình thường em có ăn cơm không vậy?”
Lúc đó cô và Từ Triêu Dương không quen, đột nhiên anh ta nói với cô như vậy, cô chỉ cảm thấy bực bội, nói: “Có”.
Từ Triêu Dương vẫn vô tâm nói: “Trông em giống như mấy bộ xương khô mà trên TV vẫn thường hay chiếu ấy, thật là đáng sợ, chân của em còn ốm hơn cả cánh tay của anh nữa, trông giống quỷ ấy, em có biết không?”
Giang Hòa nhìn anh ta, trong giây lát, nước mắt từ trong hốc mắt tràn ra, từng giọt từng giọt to như hạt đậu lăn dài trên gò má, rơi vào đồng phục của cô, cô cũng không muốn khóc, cho dù Diêu Điêu Na có mắng chửi tàn nhẫn đến thế nào thì cô vẫn không rơi nước mắt, cô cố gắng duy trì dáng vẻ bình thường, cuối cùng cũng sụp đổ chỉ vì ba chữ ‘bộ xương khô’ trong miệng Từ Triêu Dương.
Lúc chuyện đó xảy ra, cô chỉ nghe thấy tiếng bạn học xung quanh đang an ủi cùng giọng nói lo lắng và xin lỗi của Từ Triêu Dương.
Mắt cô đỏ hoe mãi đến giờ tan học, sau đó Từ Triêu Dương lại tiếp tục chạy đến xin lỗi, cô cũng không nhớ rõ lắm là sau đó mình bị Từ Triêu Dương kéo đến nhà anh ta thế nào, cũng không nhớ rõ tại sao mình lại ngồi ăn cơm ở nhà người ta.
Ba mẹ của Từ Triêu Dương nói gì đó, cô cũng đã hoàn toàn quên rồi.
Chỉ nhớ rõ một ngày nào đó, lần đầu tiên Từ Triêu Dương gắp thức ăn đặt vào chén của cô rồi nói: “Anh không cố ý, chẳng qua anh chỉ thấy em gầy quá, ăn nhiều một chút, ăn nhiều cơm ấy, béo lên tí nữa thì nhất định rất xinh.”
Đồ ăn vào trong miệng lại cảm thấy rất ngon.
Sau đó giống như là cơ hội đã được mở ra, quan hệ giữa cô và Từ Triêu Dương càng ngày càng tốt, hầu như ngày nào anh ta cũng mang thứ này thứ kia đến cho cô.
Mà cảm xúc của Diêu Điêu Na cũng bắt đầu chậm rãi ổn định trở lại, càng về sau thì cũng chỉ có khi nào say rượu thì mới trở nên cuồng loạn.
Tình đầu cứ thế mà bị khơi dậy, nhưng người khơi dậy nó lại càng chạy càng xa.
Vóc dáng của Từ Triêu Dương bắt đầu trở nên cao hơn, dáng dấp của anh ta không tệ, từ ngày biết cách ăn mặc thì số nữ sinh thích anh ta cũng dần dần tăng lên, quan hệ của anh ta và Giang Hòa vẫn tốt như cũ, Giang Hòa cho rằng mọi thứ sẽ không thay đổi, cho đến ngày mối tình đầu của Từ Triêu Dương xuất hiện, cô mới phát hiện tất cả đều do mình tự ảo tưởng mà thôi.
Từ Triêu Dương điên cuồng vì cô ta, mỉm cười vì cô ta, trốn học vì cô ta, đánh nhau vì cô ta, cũng vì cô ta mà rời xa cô.
Sau đó lại bị cô ta đá.
Giang Hòa biết là mình đã đến muộn, nhưng vẫn không chùn bước, chạy đến tỏ tình với Từ Triêu Dương, kết quả cũng không nằm ngoài dự đoán, Từ Triêu Dương nói nếu làm bạn thì có thể lâu dài hơn là người yêu, cần gì phải để ý đến hình thức bên ngoài.
Đúng vậy, tình cảm bao năm qua cứ vô duyên vô cớ mà biến mất như thế, Từ Triêu Dương vẫn vậy, chỉ có tình cảm của Giang Hòa là đổi thay, cô quyết định rời xa Từ Triêu Dương, thế nhưng anh ta vẫn cứ lần lượt bước tới, cứ như cô mới là người bỏ rơi anh ta vậy.
Giang Hòa giơ tay che đi đôi mắt mình, nhẹ giọng nói: “Quý Hách, có phải cậu cũng biết chuyện mình thích Từ Triêu Dương đúng không? Vậy nên lúc ở trên sân trường mới nói với mình như vậy?”
Quý Hách nhìn bóng lưng của cô, khẽ cụp mắt, nói: “Mình biết.”
“Có phải cậu cảm thấy mình rất ngốc đúng không?” Giang Hòa vốn muốn cười, nhưng nước mắt lại len qua kẽ tay rồi chảy xuống, cô nói: “Chỉ là … mình không có cách nào cả, mình cũng không muốn thế, nếu như lúc trước anh ấy đừng để ý tới mình thì bây giờ cũng không như vậy … Nếu lúc trước cứ mặc kệ mình thì cũng không có những chuyện phiền muộn thế này rồi…”
Quý Hách vươn tay nắm lấy cổ tay của Giang Hòa, nhìn vào đôi mắt ướt đỏ hoe của cô, trong mắt anh như tràn ngập sương mù, nốt ruồi màu nâu nhạt bên khóe mắt như giọt châu đang ngưng đọng tại đó, mặc dù anh đang cười, nhưng trông có vẻ còn khổ sở hơn cả Giang Hòa, anh nói: “Cậu không sai, chẳng ai có thể đem tình cảm mấy năm biến thành hư ảo trong chớp mắt, không cần phải chối bỏ tình cảm của mình, cậu đã rất cố gắng rồi.”
Nước mắt thấm ướt lọn tóc rơi trên gò má, đôi mắt cô khẽ cong lên, rồi lại cúi đầu, òa khóc.
Bàn tay anh nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, giống như đang nói với cô rằng, anh vẫn luôn ở bên cô.
Cho dù anh hận Từ Triêu Dương thế nào, nhưng những chuyện mà Từ Triêu Dương đã làm cũng không hẳn là sai, nếu lúc trước không có Từ Triêu Dương làm bạn thì Giang Hòa sẽ ra sao, không một ai biết, cũng sẽ không có chuyện Giang Hòa gặp anh, cũng không có những chuyện sẽ xảy ra sau này.
Tình cảm của Giang Hòa dành cho Từ Triêu Dương, anh biết là không thể nào biến mất ngay lập tức, nhưng thời gian có thể xóa đi tất cả, mà anh sẽ là người giúp cô quên đi.
…
Lúc đưa Giang Hòa về đến nhà thì cô gần như đã hồi phục lại bình thường, chỉ có hốc mắt hơi đỏ chứng tỏ cô vừa mới khóc, Giang Hòa ngẩng đầu nhìn Quý Hách, đến bây giờ mới cảm thấy ngượng ngùng, dù sao vừa rồi cô đã khóc trước mặt một người không quá thân thiết, nói thế nào thì cũng có chút mất mặt, cô nói: “Cảm ơn cậu đã ở bên cạnh nghe đứa ngốc như mình khóc.”
Quý Hách vươn tay gạt đi lọn tóc rơi trên trán cô, bàn tay của anh rất lớn, mang đến cho người ta cảm giác an lòng, khóe môi anh khẽ cong lên, môi châu xinh đẹp nhẹ nhàng nói: “Sau này đừng khóc to như vậy, người khác còn tưởng là mình bắt nạt cậu đấy.”
Giang Hòa đỏ mặt, khẽ gật đầu, nói: “Không có lần sau nữa đâu.”
Quý Hách ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần tối, lại chợt nói: “Giang Hòa, bây giờ mà bảo cậu ngừng thích Từ Triêu Dương thì quả thực là không thể nào, thế nhưng…” Anh ngừng lại một chút, đôi con ngươi sẫm màu mang theo ý cười nồng đậm, ngay cả nốt ruồi nơi khóe mắt cũng lộ ra một vẻ gợi cảm đến lạ kỳ, anh tiếp tục nói: “Cậu cũng có thể thử nhìn về phía mình một chút.”
“Mình ấy à, cũng không thua kém Từ Triêu Dương đâu.”
Sâu trong đôi mắt của anh, cả thế giới dường như đang bừng sáng, cần cổ thon dài mang theo vẻ kiêu ngạo thuộc về riêng anh, khóe môi khẽ cong lên, anh nhìn Giang Hòa có chút giật mình, nói: “Cuối tuần gặp lại.”
Nói xong cũng lập tức xoay người rời đi.
Bóng lưng của anh hòa cùng cảnh vật xung quanh, lọt vào mắt Giang Hòa, dần dần biến mất.