Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 347
- Giáo Hoàng Bệ Hạ đang ở trong Thánh Điện, bây giờ tiểu nhân sẽ đưa ngài vào Giáo Hoàng Điện trước.
Thủ vệ sau khi nghe xong liền biến đổi sắc mặt, vội vàng cung kính nói. Đối với vị quân chủ tương lai của Hắc Ám Đế Quốc, bọn họ không dám làm trái điều gì, chỉ có thể ra sức lấy lòng. Tự ý mang người ngoài vào Giáo Hoàng Điện đã là làm trái lại với thể chế nhưng bọn họ vẫn không nói như vậy.
- Vậy sao? Vậy dẫn ta đi được rồi, bây giờ ta phải gặp hắn.
Bạch Khởi bây giờ đã gom đủ số kim tệ để đổi lấy Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể, nhưng hắn vẫn chưa có thêm tiền để tiến hành nâng cấp cấp bậc của mình. Mặc dù Bạch Khởi đã nói, phải đổi Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể trước, nhưng không đủ để đổi tu vi, trong lòng Bạch Khởi vẫn có chút không thoải mái. Cho nên hắn vẫn rất cần một món kim tệ lớn, Hắc Ám Giáo Hoàng đã đồng ý đưa cho Bạch Khởi số tiền đó, thật là vừa vặn, cái Bạch Khởi cần bây giờ nhất chính là cái này, vì vậy Bạch Khởi hy vọng có thể nhanh chóng gặp Hắc Ám Giáo Hoàng…
- Vâng.
Tên Hắc Ám Kỵ Sĩ canh gác ngoài cửa không dám nói thêm gì, vội vàng dẫn Bạch Khởi rời khỏi đó theo hướng Giáo Hoàng Điện đằng xa mà đi. Ngãi Mệ Lệ cũng đi theo Bạch Khởi đến cửa Giáo Hoàng Điện.
Nhưng khi đến cửa Giáo Hoàng Điện, Ngãi Mệ Lệ dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, vội kéo tay Bạch Khởi nũng nịu nói:
- Chàng à, chàng hãy đi gặp Giáo Hoàng Bệ Hạ trước đi, ta phải đi nói cho sư phụ của ta đã, sau đó ta sẽ cùng đi với chàng.
Nói xong không đợi Bạch Khởi phản ứng đã xoay người chạy đi, để lại Bạch Khởi đứng đó với vẻ mặt bất đắc dĩ và nụ cười đau khổ, lắc lắc đầu, sau đó khí thế tiến về hướng Hắc Ám Thành mà đi. Hắc Ám Thành nằm ở vị trí chính giữa của Huyết Sắc Thánh Sơn, là một tòa cung điện cao chót vót, thẳng tắp chân trời. Ở giữa Hắc Ám Thành là một loạt thành tường, trong thành tường này mới là Hắc Ám Thành. Theo cầu treo đi vào, khi tiến vào trong thành khoảng vài trăm mét, cái đập vào mắt đầu tiên không phải là thứ gì khác mà là một pho tượng màu đen. Một pho tượng Hắc Ám Thần màu đen, toàn thân đều dùng ngọc thạch tạo thành, cao khoảng năm mươi mét, nằm ở vị trí chính giữa trong thành. Khi nhìn thấy pho tượng, Bạch Khởi đầu tiên là sửng sốt, sau đó bên khóe miệng xuất hiện một nụ cười, mặc dù không nhìn rõ, nhưng Bạch Khởi có thể loáng thoáng cảm nhận được, pho tượng màu đen này chính là nơi phong ấn Hắc Ám.
Nhưng Bạch Khởi không nói thêm gì, mà chỉ tiến về phía trước, theo sau Hắc Ám Kỵ Sĩ tiến về nội điện Hắc Ám Thành ở giữa.
Nơi này là đầu mối cơ cấu của Hắc Ám Thần Điện, ở đây ngoại trừ tầng lớp cao cấp chân chính của Hắc Ám Thần Điện, Giáo Hoàng Bệ Hạ không cho phép bất cứ người nào vào, còn Giáo Hoàng Điện của Giáo Hoàng nằm ở trong phòng khách của nơi này. Từ ngoài cửa đi vào, hai bên cửa lớn, cường giả của Hắc Ám Thần Điện đã đứng đầy. Sau khi nhìn thấy Bạch Khởi đều lần lượt hành lễ, hiển nhiên trước đó bọn họ đã được người đến thông báo, đã biết là Bạch Khởi đã đến nơi này, cho nên khi nhìn thấy Bạch Khởi đều khom lưng hành lễ. Mặc dù vì vấn đề chức vụ và nhiệm vụ bây giờ bọn họ không thể quỳ xuống nhưng vẫn hành lễ để biểu thị sự tôn trọng của mình với Bạch Khởi.
- Bệ Hạ, Giáo Hoàng Bệ Hạ ở đây.
Tên Hắc Ám Kỵ Sĩ dẫn Bạch Khởi đi hết sức dốc lòng với Bạch Khởi, khi tới cửa Giáo Hoàng Điện, liền dừng bước, trước mặt chính là Giáo Hoàng Điện. Căn bản không cần hắn dẫn đường, hơn nữa với thân phận của hắn không đủ để có thể tùy tiện làm như vậy. Nói về thực lực, chế độ của Hắc Ám Thần Điện cũng nghiêm khắc hơn so với Quang Minh Giáo Đình. Ở đây người nào có thân phận của người ấy, với thân phận đó nên làm chuyện gì, không nên làm chuyện gì đều có quy định nghiêm khắc, ai cũng không thể làm gì vượt rào, bằng không ắt sẽ phải chết.
- Ta biết rồi.
Bạch Khởi gật gật đầu rồi tiến vào bên trong. Khi Bạch Khởi đi tới cửa, có hai người cao hơn người bình thường mấy lần, Độc Nhãn Cự Nhân to lớn khoảng mười mấy mét ra mở cửa phòng, mở cánh cửa lớn làm từ đá tảng ra cho Bạch Khởi. Xuất hiện trước mặt Bạch Khởi chính là cung điện màu đen, bên trong có tấm thảm đỏ tươi như máu, còn có ánh sáng màu lam nhấp nháy.
Những Độc Nhãn Cự Nhân to lớn xuất hiện ở đó, Bạch Khởi không có chút gì kinh ngạc, vì Hắc Ám Thần Điện về mặt ý nghĩa nào đó là nơi xem việc tập hợp kẻ mạnh là quan trọng, có tôn chỉ vô giáo. Ở đây bất cứ chủng tộc nào chỉ cần gia nhập vào Hắc Ám Thần Điện, thề trung thành với Hắc Ám Thần thì có thể gia nhập Hắc Ám Thần Điện, có được sự che chở của Hắc Ám Thần Điện. Ở đây ngoài Độc Nhãn Cự Nhân được con người gọi là thứ tà ác tồn tại trên đường thì còn có Hắc Ám Kỵ Sĩ, Vu Yêu, Vong Linh Pháp Sư, vân vân và rất nhiều những thứ khác. Chỉ cần là chủng tộc bị con người bài xích thì sẽ được thu nạp vào Hắc Ám Thần Điện, vì vậy sự xuất hiện của bọn họ không làm cho Bạch Khởi kinh ngạc.
Khi Bạch Khởi tiến vào cung điện, cánh cửa lớn phía sau ầm ầm đóng lại, chính diện với Bạch Khởi là một thanh niên anh tuấn xem ra khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười ngồi trên Vương tọa màu đen đối diện với Bạch Khởi, vẻ mặt cười cười nhìn Bạch Khởi nói:
- Ngươi đến rồi sao?
- Đúng vậy, ta tới rồi.
Nhìn người đang đội vương miện trước mặt Bạch Khởi nói, Bạch Khởi chỉ cần dùng ngón chân cái nghĩ cũng biết người này là ai. Ngoại trừ Hắc Ám Giáo Hoàng còn ai dám ngồi ở vị trí đó? Ngoại trừ Hắc Ám Giáo Hoàng còn ai dám nói với Bạch Khởi như vậy? Tối thiểu trong Hắc Ám Thần Điện bây giờ, trong Huyết Sắc Thánh Sơn này, ngoại trừ Hắc Ám Giáo Hoàng còn ai dám gọi mình trực tiếp như vậy.
- Nghe nói hai ngày trước ngươi đã đến Quang Minh Giáo Đình? Còn phát sinh xung đột với Quang Minh Giáo Hoàng?
Hắc Ám Giáo Hoàng nói tiếp.
- Đúng vậy, ta đã tới đó một chuyến. Tên Thánh Bỉ Đắc đó dám trêu chọc ta. Ha ha, cho nên không còn cách nào ta chỉ có thể dạy cho hắn vài điều, cắt bỏ hai cánh tay của hắn, tiện đường đưa tên đó tới Giáo Đình để kiếm ít tiền. Ngươi cũng biết đó, bây giờ ta rất thiếu tiền.
Bạch Khởi nheo mắt cười nói, nói xong tìm một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống với thái độ không có gì là cung kính.
Hắc Ám Giáo Hoàng liếc nhìn Bạch Khởi với sắc mặt cổ quái, sau đó thở phào một tiếng rồi nói:
- Ngươi nếu đã biết tên thật của hắn, xem ra chuyện này là thật rồi, ngươi đã đến được cảnh giới đó rồi sao?
- Không sai, vừa mới đạt được.
Bạch Khởi cười rồi nói. Nếu là người bên cạnh ở đây nhất định không hiểu hai người họ đang nói chuyện gì, nhưng nghe trong lỗ tai của Hắc Ám Giáo Hoàng đã không phải bình thường khiến người ta kinh ngạc rồi.
- Đúng vậy, một Thiên sứ… Ha ha, thật ra ta thật sự rất hiếu kỳ, Giáo Hoàng hiện nay của Quang Minh Giáo Đình lại là Giáo Hoàng đời thứ nhất, hơn nữa không phải là con người, mà là một Thập Nhị Dực Thiên Sứ. Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi là ai? Trước đây ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng sau khi ta gặp Quang Minh Giáo Hoàng bắt đầu đã nghĩ đến, ngươi có thể đối kháng với Quang Minh Giáo Hoàng nghìn năm qua… Vậy Hắc Ám Giáo Hoàng ngươi là ai?
Bạch Khởi nghe xong hiếu kỳ hỏi.
- Ta? Ha ha, trong Vạn Tượng Sâm Lâm không phải ngươi đã từng gặp một Thân Vương của Tộc ta rồi sao? Ngươi nói xem ta là ai?
Hắc Ám Giáo Hoàng cười cười rồi nói.
- Hấp Huyết Quỷ?
Bạch Khởi nheo mắt trầm giọng nói. Đối với chủng tộc Hấp Huyết Quỷ Bạch Khởi vốn không có cảm tình gì. Bọn chúng chuyên dựa vào chuyện hút máu người mà sống, đồng thời đem tất cả mọi người làm lương thực của chủng tộc. Bạch Khởi thật sự rất khó có thể phát sinh cảm tình với bọn chúng.
- Ô, ngươi nên gọi ta là Huyết Tộc, ta không thích gọi là Hấp Huyết Quỷ. Hơn nữa đối với một lão Huyết Tộc đã sống vạn năm như ta mà gọi như vậy rất là không lễ phép.
Hắc Ám Giáo Hoàng lạnh lùng nói, ít nhiều có chút không hài lòng, nhưg không dám làm gì quá đáng. Dù sao hắn biết Bạch Khởi có thể đánh bại Quang Minh Giáo Hoàng vậy thì hoàn toàn có thể đánh bại sức mạnh của mình, vì vậy hắn không dám làm loạn.
- Không lễ phép? Hôm nay ta tới không phải để đàm luận với ngươi cái gì lễ phép, cái gì không lễ phép. Hơn nữa hành động của ngươi khiến ta không cảm thấy ngươi lỗi lạc hơn Quang Minh Giáo Hoàng bao nhiêu. Ngươi cũng giống như Quang Minh Giáo Hoàng thôi, lừa dối vô số người, nắm giữ quyền lực vạn năm qua. Lấy đủ loại thân phận để nắm giữ quyền lực từ đời này đến đời khác, đánh lừa những kẻ trung thành với các ngươi. Cách làm như vậy khiến người ta phải tôn kính các ngươi, đương nhiên đó là tự do của các ngươi, cũng là năng lực của các ngươi. Các ngươi muốn làm gì đó là chuyện của các ngươi, ta không có quyền can thiệp, nhưng ta cũng không quan tâm. Ta tới đây là muốn lấy tiền của ngươi. Theo sự giao dịch của chúng ta, Hắc Ám Thần Điện các ngươi sẽ cung cấp kim tệ cho ta, ta giúp các ngươi lên làm Quốc Giáo. Chúng ta đồng đẳng với nhau, ta muốn làm gì là quyền tự do của ta, các ngươi không có quyền yêu cầu ta làm gì, tiền của ta chuẩn bị đủ rồi chứ?
Sau khi nghe xong Bạch Khởi khẽ nhếch lông mày, thờ ơ nói.
Đối với chuyện này Hắc Ám Giáo Hoàng chỉ cười, cười một tiếng nhìn Bạch Khởi rồi nói:
- Tiền ta đã chuẩn bị đủ rồi, hai mươi tỉ kim tệ. Ngươi nói rất đúng, quan hệ giữa chúng ta là quan hệ giao dịch, hợp tác. Ta không có quyền yêu cầu ngươi làm gì, lời của ngươi ta rất thích, là giao dịch đơn thuần, không có cái gì khác. Như vậy rất tốt, tối thiểu cũng không dối trá như Quang Minh Thần Điện, không biết lúc nào sẽ bị ngươi đâm lén sau lưng. Ngược lại hợp tác với một người như ngươi ta rất an tâm. Nhưng có một chuyện ta phải nhắc nhở cho ngươi biết đó chính là ngươi đã xâm phạm đến quyền uy của Giáo Hoàng ở Quang Minh Giáo Đình. Là tín đồ của Hắc Ám Thần, ta là kẻ thù của Quang Minh Thần, ta có thể làm bất cứ chuyện gì để chống lại Quang Minh Giáo Đình. Nhưng ngươi thì không, ngươi không thể làm như vậy, ngươi sỉ nhục Quang Minh Giáo Hoàng, sỉ nhục Quang Minh Thần cũng chính là sỉ nhục Chư Thần, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
- Gặp nguy hiểm? Ngươi nói vậy là có ý gì?
Bạch Khởi nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó nheo mắt nhìn Hắc Ám Giáo Hoàng đang ở trước mặt với chút khó hiểu. Bạch Khởi có chút không hiểu rõ khi Hắc Ám Giáo Hoàng nói như vậy rút cục là có ý gì.
- Đây vốn là một bí mật, chỉ có ta và Quang Minh Giáo Hoàng biết bí mật này. Nhưng ngươi đã là minh hữu của chúng ta, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết. Thẳng thắn mà nói Huyết Tộc của chúng ta là chủng tộc đã bị các Chư Thần vứt bỏ. Khi nguy nan nhất, khi chúng ta rơi vào nhân gian, Hắc Ám Thần đã tới tìm ta. Trước giấc ngủ say, hắn đã tới tìm ta, kêu ta thành lập Hắc Ám Thần Điện để giúp hắn tuyên truyền tín ngưỡng của mình, để hắn có đủ sức mạnh tín ngưỡng, nâng cấp tu vi của bản thân, đồng thời nhanh chóng khôi phục. Còn Huyết Tộc chúng ta có thể lấy danh nghĩa của hắn để sinh tồn trên Đại Lục. Vì vậy ta đã đồng ý thành lập Hắc Ám Thần Điện, đem Hắc Ám Thần trở thành tín ngưỡng của Huyết Tộc, nhưng thật ra Huyết Tộc chúng ta vẫn không thể nào trung thành với hắn. Trong lòng chúng ta chỉ có thủy tổ Huyết Tộc Cai Ẩn vĩ đại mới là tín ngưỡng của chúng ta. Nhưng không còn cách nào khác, chúng ta vì sự sinh tồn chỉ có thể đồng ý. Lúc đó Hắc Ám Thần cúng nói cho ta một bí mật, một bí mật cuối cùng.
Dừng lại một lát, Hắc Ám Giáo Hoàng nói đến đây bèn dừng lại để chỉnh lại ngôn ngữ, sau khi liếc nhìn Bạch Khởi một cái tiếp tục nói:
- Hắc Ám Thần hạ giới, Chư Thần vì đại chiến rơi vào giấc ngủ say, cần phải ngủ một giấc dài mới có thể khôi phục. Nhưng bọn họ lại sợ có người vượt qua được cực hạn, uy hiếp tín ngưỡng của toàn bộ Chư Thần, cắt đứt tín ngưỡng của bọn họ, hấp thu lực tín ngưỡng vượt qua bọn họ, cho nên bọn họ đã lấy toàn bộ sức mạnh đang trọng thương của mình hợp lại làm một Chủ Thần để liên hợp trị liệu. Mặc dù không có khôi phục toàn bộ thương thể của đối phương nhưng cũng khôi phục được chín phần. Vị Chủ Thần mặc dù vẫn trong giấc ngủ say nhưng có thể đánh thức dậy. Khi có người uy hiếp sự tồn tại của các Chư Thần thì hắn có thể tỉnh dậy. Bí mật này vốn có rất nhiều người biết. Thú Thần Đại Tế Ty của Thú Tộc, Tinh Linh Nữ Vương, Hỏa Diễm Sứ Thần, Con trai Hải Thần, Long Hoàng Long Tộc đều biết. Những người này ban đầu chính là tín ngưỡng lưu lại của các Đại Chủ Thần nhưng theo dòng chảy của lịch sử, bọn họ đều đã biến mất. Chỉ có ta và Quang Minh Giáo Hoàng, Thánh Bỉ Đắc là còn biết. Ngươi đã đột phá được giới hạn, nên ngươi sẽ trở thành đối tượng chịu sự công kích của Chủ Thần còn sót lại. Một ngày nào đó khi Thánh Bỉ Đắc đánh thức đối phương thì chắc chắn ngươi sẽ chết, vì người đó là kẻ có lực chiến đấu mạnh nhất trong các Chư Thần.
- Vì sao khi ta vượt qua được giới hạn thì phải bị giết chết? Ô, người ở Thiên Kiếm Sơn không phải cũng vượt qua được sao? Tại sao ông ta không bị tiêu diệt?
Bạch Khởi nheo nheo mắt nói, đối với lời nói của Hắc Ám Giáo Hoàng hắn chưa dám tin. Dù sao một nhân vật như vậy, một lão nhân như vậy, lời nói ra đều nửa thật nửa giả, Bạch Khởi cũng không dám tin nhiều quá, nếu không bị người ta bán đứng cũng không biết.
- Chuyện này… Ô. Ngươi nói không sai, trên thế giới này không chỉ có một mình ngươi là vượt qua được giới hạn. Độc Cô Cầu Bại của Thiên Kiếm Sơn phương Bắc thật sự đã vượt qua được, hơn nữa còn vượt qua rất nhiều, chỉ kém một bước là có thể tiến vào hàng ngũ Chủ Thần. Còn ta và Thánh Bỉ Đắc mặc dù không vượt qua nhưng đã mò được cánh cửa, tùy thời có khả năng siêu việt, Vưu Lý Tư của Đấu Giả Công Hội cũng như vậy. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ lần này ngươi đã sỉ nhục Thánh Bỉ Đắc quá lớn, ngươi thật sự đã chọc giận hắn. Nếu ta là hắn, ta cũng sẽ điên lên, ta sẽ không tiếc tất cả để đối phó với ngươi, cho dù có chết ta cũng muốn ngươi phải chết. Thẳng thắn mà nói trước đây chúng ta không thức tỉnh người đó không phải vì chúng ta không thể, chỉ vì chúng ta không muốn. Ngươi biết đấy, ta và Thánh Bỉ Đắc là hai người quyền lực nhất trên thế giới này. Hai người chúng ta chính là hai người mạnh nhất còn tồn tại. Mặc dù người ở Thiên Kiếm Sơn lợi hại hơn chúng ta, trấn áp được chúng ta, nhưng hắn không thể nào ra khỏi cửa. Mặc lần trước hắn ra tay, giết rất nhiều người của Giáo Đình, nhưng hắn cũng không làm chuyện gì quá đáng, không giống như ngươi sỉ nhục thể diện của Thánh Bỉ Đắc trước mặt đám đông, còn bắt cóc hắn, như vậy là sỉ nhục hắn. Lần này ngươi đã thật sự chọc giận hắn. Chúng ta không đi đánh thức người đó không phải vì không thể mà là không muốn có người tác uy tác quái trên đầu chúng ta. Việc thỉnh Thần thì dễ, nhốt Thần mới khó. Một ngày nào đó khi hắn thức tỉnh, chúng ta không có năng lực trục xuất hắn, nhất định sẽ bị áp bức. Cho nên bất đắc dĩ lắm mới phải làm như vậy, nhưng lần này ngươi đã ép Thánh Bỉ Đắc không thể không làm như vậy. Ta cũng không biết ngươi làm như vậy là tốt hay xấu.
Hắc Ám Giáo Hoàng cười đau khổ rồi nói với vẻ bất đắc dĩ.
Rất nhiều bí mật Bạch Khởi không biết, người ngoài cũng không biết, cái bọn họ nhìn thấy chỉ là hiện tượng bên ngoài, nhưng bí mật thật sự chỉ có ít người biết, và Hắc Ám Giáo Hoàng chính là một trong số đó, đối với cách làm của Bạch Khởi, hắn hiển nhiên không tán đồng.
- Người kia là ai?
Bạch Khởi nheo mắt hỏi.
- Chiến Thần Vô Song.
Hắc Ám Giáo Hoàng nói với chút đau khổ, Chiến Tranh Chi Thần, Vô Song, là một trong các Chủ Thần, có sức mạnh tuyệt đối, nhưng nghe nói lực chiến đấu đủ để sánh ngang với Hắc Ám Thần và Quang Minh Thần. Tính cánh táo bạo, đồng thời cai quản chiến tranh, rất ít người tín ngưỡng hắn, mới khiến thực lực của hắn đứng sau hai người, nhưng lực chiến đấu của hắn đối với con người mà nói lúc nào cũng rất mạnh. Hơn nữa với tính cách táo bạo của hắn, rất khó hầu hạ, Hắc Ám Giáo Hoàng không hy vọng hắn giáng xuống nhân gian.
- Bây giờ ngươi nói với ta những điều này để làm gì?
Bạch Khởi nghe xong bèn hỏi, hắn không biết bây giờ Giáo Hoàng nói cho mình những điều này để làm gì? Lẽ nào những lời này bây giờ nói ra còn có ý nghĩa sao? Ông ta không phải nên nghĩ nhiều hơn việc làm thế nào để đối phó với vị Chiến Thần Vô Song đó sao?
- Lý do bây giờ ta nói với ngươi là vì ta cần ngươi đi cùng ta để ngăn cản Thánh Bỉ Đắc thức tỉnh người đó. Không giấu gì ngươi, ngươi đã làm tổn thương Thánh Bỉ Đắc, sau khi tin ngươi sỉ nhục hắn truyền đi, ta đã lệnh cho người bí mật quan sát toàn bộ Quang Minh Giáo Đình, bí mật theo dõi hành tung của Thánh Bỉ Đắc. Khi phát hiện ra điều gì lập tức về báo cho ta. Hiện tại ta đã nhận được tin là hắn đã bí mật xuất phát, và điểm đến của hắn chính là nơi Chiến Thần đại nhân đang say ngủ ở Đông Phương Đại Lục. Cho nên hai người chúng ta nếu không muốn Chiến Thần đó thức tỉnh thì chúng ta phải đi ngăn cản Thánh Bỉ Đắc trước. Chuyện này ta cần sự giúp đỡ của ngươi. Ngươi nên biết thực lực của ta và hắn hơn kém nhau không bao nhiêu. Nếu hắn thật sự liều mạng làm như vậy thì ta rất khó ngăn cản hắn, cho nên cần ngươi giúp sức, nếu ngươi giúp ta, chúng ta sẽ giết Thánh Bỉ Đắc thì có thể ngăn cản hắn rồi.
Hắc Ám Giáo Hoàng thốt ra một câu như vậy. Không khó nhìn ra hắn đã suy nghĩ rất kĩ mới thốt ra câu đó.
Thủ vệ sau khi nghe xong liền biến đổi sắc mặt, vội vàng cung kính nói. Đối với vị quân chủ tương lai của Hắc Ám Đế Quốc, bọn họ không dám làm trái điều gì, chỉ có thể ra sức lấy lòng. Tự ý mang người ngoài vào Giáo Hoàng Điện đã là làm trái lại với thể chế nhưng bọn họ vẫn không nói như vậy.
- Vậy sao? Vậy dẫn ta đi được rồi, bây giờ ta phải gặp hắn.
Bạch Khởi bây giờ đã gom đủ số kim tệ để đổi lấy Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể, nhưng hắn vẫn chưa có thêm tiền để tiến hành nâng cấp cấp bậc của mình. Mặc dù Bạch Khởi đã nói, phải đổi Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể trước, nhưng không đủ để đổi tu vi, trong lòng Bạch Khởi vẫn có chút không thoải mái. Cho nên hắn vẫn rất cần một món kim tệ lớn, Hắc Ám Giáo Hoàng đã đồng ý đưa cho Bạch Khởi số tiền đó, thật là vừa vặn, cái Bạch Khởi cần bây giờ nhất chính là cái này, vì vậy Bạch Khởi hy vọng có thể nhanh chóng gặp Hắc Ám Giáo Hoàng…
- Vâng.
Tên Hắc Ám Kỵ Sĩ canh gác ngoài cửa không dám nói thêm gì, vội vàng dẫn Bạch Khởi rời khỏi đó theo hướng Giáo Hoàng Điện đằng xa mà đi. Ngãi Mệ Lệ cũng đi theo Bạch Khởi đến cửa Giáo Hoàng Điện.
Nhưng khi đến cửa Giáo Hoàng Điện, Ngãi Mệ Lệ dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, vội kéo tay Bạch Khởi nũng nịu nói:
- Chàng à, chàng hãy đi gặp Giáo Hoàng Bệ Hạ trước đi, ta phải đi nói cho sư phụ của ta đã, sau đó ta sẽ cùng đi với chàng.
Nói xong không đợi Bạch Khởi phản ứng đã xoay người chạy đi, để lại Bạch Khởi đứng đó với vẻ mặt bất đắc dĩ và nụ cười đau khổ, lắc lắc đầu, sau đó khí thế tiến về hướng Hắc Ám Thành mà đi. Hắc Ám Thành nằm ở vị trí chính giữa của Huyết Sắc Thánh Sơn, là một tòa cung điện cao chót vót, thẳng tắp chân trời. Ở giữa Hắc Ám Thành là một loạt thành tường, trong thành tường này mới là Hắc Ám Thành. Theo cầu treo đi vào, khi tiến vào trong thành khoảng vài trăm mét, cái đập vào mắt đầu tiên không phải là thứ gì khác mà là một pho tượng màu đen. Một pho tượng Hắc Ám Thần màu đen, toàn thân đều dùng ngọc thạch tạo thành, cao khoảng năm mươi mét, nằm ở vị trí chính giữa trong thành. Khi nhìn thấy pho tượng, Bạch Khởi đầu tiên là sửng sốt, sau đó bên khóe miệng xuất hiện một nụ cười, mặc dù không nhìn rõ, nhưng Bạch Khởi có thể loáng thoáng cảm nhận được, pho tượng màu đen này chính là nơi phong ấn Hắc Ám.
Nhưng Bạch Khởi không nói thêm gì, mà chỉ tiến về phía trước, theo sau Hắc Ám Kỵ Sĩ tiến về nội điện Hắc Ám Thành ở giữa.
Nơi này là đầu mối cơ cấu của Hắc Ám Thần Điện, ở đây ngoại trừ tầng lớp cao cấp chân chính của Hắc Ám Thần Điện, Giáo Hoàng Bệ Hạ không cho phép bất cứ người nào vào, còn Giáo Hoàng Điện của Giáo Hoàng nằm ở trong phòng khách của nơi này. Từ ngoài cửa đi vào, hai bên cửa lớn, cường giả của Hắc Ám Thần Điện đã đứng đầy. Sau khi nhìn thấy Bạch Khởi đều lần lượt hành lễ, hiển nhiên trước đó bọn họ đã được người đến thông báo, đã biết là Bạch Khởi đã đến nơi này, cho nên khi nhìn thấy Bạch Khởi đều khom lưng hành lễ. Mặc dù vì vấn đề chức vụ và nhiệm vụ bây giờ bọn họ không thể quỳ xuống nhưng vẫn hành lễ để biểu thị sự tôn trọng của mình với Bạch Khởi.
- Bệ Hạ, Giáo Hoàng Bệ Hạ ở đây.
Tên Hắc Ám Kỵ Sĩ dẫn Bạch Khởi đi hết sức dốc lòng với Bạch Khởi, khi tới cửa Giáo Hoàng Điện, liền dừng bước, trước mặt chính là Giáo Hoàng Điện. Căn bản không cần hắn dẫn đường, hơn nữa với thân phận của hắn không đủ để có thể tùy tiện làm như vậy. Nói về thực lực, chế độ của Hắc Ám Thần Điện cũng nghiêm khắc hơn so với Quang Minh Giáo Đình. Ở đây người nào có thân phận của người ấy, với thân phận đó nên làm chuyện gì, không nên làm chuyện gì đều có quy định nghiêm khắc, ai cũng không thể làm gì vượt rào, bằng không ắt sẽ phải chết.
- Ta biết rồi.
Bạch Khởi gật gật đầu rồi tiến vào bên trong. Khi Bạch Khởi đi tới cửa, có hai người cao hơn người bình thường mấy lần, Độc Nhãn Cự Nhân to lớn khoảng mười mấy mét ra mở cửa phòng, mở cánh cửa lớn làm từ đá tảng ra cho Bạch Khởi. Xuất hiện trước mặt Bạch Khởi chính là cung điện màu đen, bên trong có tấm thảm đỏ tươi như máu, còn có ánh sáng màu lam nhấp nháy.
Những Độc Nhãn Cự Nhân to lớn xuất hiện ở đó, Bạch Khởi không có chút gì kinh ngạc, vì Hắc Ám Thần Điện về mặt ý nghĩa nào đó là nơi xem việc tập hợp kẻ mạnh là quan trọng, có tôn chỉ vô giáo. Ở đây bất cứ chủng tộc nào chỉ cần gia nhập vào Hắc Ám Thần Điện, thề trung thành với Hắc Ám Thần thì có thể gia nhập Hắc Ám Thần Điện, có được sự che chở của Hắc Ám Thần Điện. Ở đây ngoài Độc Nhãn Cự Nhân được con người gọi là thứ tà ác tồn tại trên đường thì còn có Hắc Ám Kỵ Sĩ, Vu Yêu, Vong Linh Pháp Sư, vân vân và rất nhiều những thứ khác. Chỉ cần là chủng tộc bị con người bài xích thì sẽ được thu nạp vào Hắc Ám Thần Điện, vì vậy sự xuất hiện của bọn họ không làm cho Bạch Khởi kinh ngạc.
Khi Bạch Khởi tiến vào cung điện, cánh cửa lớn phía sau ầm ầm đóng lại, chính diện với Bạch Khởi là một thanh niên anh tuấn xem ra khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười ngồi trên Vương tọa màu đen đối diện với Bạch Khởi, vẻ mặt cười cười nhìn Bạch Khởi nói:
- Ngươi đến rồi sao?
- Đúng vậy, ta tới rồi.
Nhìn người đang đội vương miện trước mặt Bạch Khởi nói, Bạch Khởi chỉ cần dùng ngón chân cái nghĩ cũng biết người này là ai. Ngoại trừ Hắc Ám Giáo Hoàng còn ai dám ngồi ở vị trí đó? Ngoại trừ Hắc Ám Giáo Hoàng còn ai dám nói với Bạch Khởi như vậy? Tối thiểu trong Hắc Ám Thần Điện bây giờ, trong Huyết Sắc Thánh Sơn này, ngoại trừ Hắc Ám Giáo Hoàng còn ai dám gọi mình trực tiếp như vậy.
- Nghe nói hai ngày trước ngươi đã đến Quang Minh Giáo Đình? Còn phát sinh xung đột với Quang Minh Giáo Hoàng?
Hắc Ám Giáo Hoàng nói tiếp.
- Đúng vậy, ta đã tới đó một chuyến. Tên Thánh Bỉ Đắc đó dám trêu chọc ta. Ha ha, cho nên không còn cách nào ta chỉ có thể dạy cho hắn vài điều, cắt bỏ hai cánh tay của hắn, tiện đường đưa tên đó tới Giáo Đình để kiếm ít tiền. Ngươi cũng biết đó, bây giờ ta rất thiếu tiền.
Bạch Khởi nheo mắt cười nói, nói xong tìm một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống với thái độ không có gì là cung kính.
Hắc Ám Giáo Hoàng liếc nhìn Bạch Khởi với sắc mặt cổ quái, sau đó thở phào một tiếng rồi nói:
- Ngươi nếu đã biết tên thật của hắn, xem ra chuyện này là thật rồi, ngươi đã đến được cảnh giới đó rồi sao?
- Không sai, vừa mới đạt được.
Bạch Khởi cười rồi nói. Nếu là người bên cạnh ở đây nhất định không hiểu hai người họ đang nói chuyện gì, nhưng nghe trong lỗ tai của Hắc Ám Giáo Hoàng đã không phải bình thường khiến người ta kinh ngạc rồi.
- Đúng vậy, một Thiên sứ… Ha ha, thật ra ta thật sự rất hiếu kỳ, Giáo Hoàng hiện nay của Quang Minh Giáo Đình lại là Giáo Hoàng đời thứ nhất, hơn nữa không phải là con người, mà là một Thập Nhị Dực Thiên Sứ. Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi là ai? Trước đây ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng sau khi ta gặp Quang Minh Giáo Hoàng bắt đầu đã nghĩ đến, ngươi có thể đối kháng với Quang Minh Giáo Hoàng nghìn năm qua… Vậy Hắc Ám Giáo Hoàng ngươi là ai?
Bạch Khởi nghe xong hiếu kỳ hỏi.
- Ta? Ha ha, trong Vạn Tượng Sâm Lâm không phải ngươi đã từng gặp một Thân Vương của Tộc ta rồi sao? Ngươi nói xem ta là ai?
Hắc Ám Giáo Hoàng cười cười rồi nói.
- Hấp Huyết Quỷ?
Bạch Khởi nheo mắt trầm giọng nói. Đối với chủng tộc Hấp Huyết Quỷ Bạch Khởi vốn không có cảm tình gì. Bọn chúng chuyên dựa vào chuyện hút máu người mà sống, đồng thời đem tất cả mọi người làm lương thực của chủng tộc. Bạch Khởi thật sự rất khó có thể phát sinh cảm tình với bọn chúng.
- Ô, ngươi nên gọi ta là Huyết Tộc, ta không thích gọi là Hấp Huyết Quỷ. Hơn nữa đối với một lão Huyết Tộc đã sống vạn năm như ta mà gọi như vậy rất là không lễ phép.
Hắc Ám Giáo Hoàng lạnh lùng nói, ít nhiều có chút không hài lòng, nhưg không dám làm gì quá đáng. Dù sao hắn biết Bạch Khởi có thể đánh bại Quang Minh Giáo Hoàng vậy thì hoàn toàn có thể đánh bại sức mạnh của mình, vì vậy hắn không dám làm loạn.
- Không lễ phép? Hôm nay ta tới không phải để đàm luận với ngươi cái gì lễ phép, cái gì không lễ phép. Hơn nữa hành động của ngươi khiến ta không cảm thấy ngươi lỗi lạc hơn Quang Minh Giáo Hoàng bao nhiêu. Ngươi cũng giống như Quang Minh Giáo Hoàng thôi, lừa dối vô số người, nắm giữ quyền lực vạn năm qua. Lấy đủ loại thân phận để nắm giữ quyền lực từ đời này đến đời khác, đánh lừa những kẻ trung thành với các ngươi. Cách làm như vậy khiến người ta phải tôn kính các ngươi, đương nhiên đó là tự do của các ngươi, cũng là năng lực của các ngươi. Các ngươi muốn làm gì đó là chuyện của các ngươi, ta không có quyền can thiệp, nhưng ta cũng không quan tâm. Ta tới đây là muốn lấy tiền của ngươi. Theo sự giao dịch của chúng ta, Hắc Ám Thần Điện các ngươi sẽ cung cấp kim tệ cho ta, ta giúp các ngươi lên làm Quốc Giáo. Chúng ta đồng đẳng với nhau, ta muốn làm gì là quyền tự do của ta, các ngươi không có quyền yêu cầu ta làm gì, tiền của ta chuẩn bị đủ rồi chứ?
Sau khi nghe xong Bạch Khởi khẽ nhếch lông mày, thờ ơ nói.
Đối với chuyện này Hắc Ám Giáo Hoàng chỉ cười, cười một tiếng nhìn Bạch Khởi rồi nói:
- Tiền ta đã chuẩn bị đủ rồi, hai mươi tỉ kim tệ. Ngươi nói rất đúng, quan hệ giữa chúng ta là quan hệ giao dịch, hợp tác. Ta không có quyền yêu cầu ngươi làm gì, lời của ngươi ta rất thích, là giao dịch đơn thuần, không có cái gì khác. Như vậy rất tốt, tối thiểu cũng không dối trá như Quang Minh Thần Điện, không biết lúc nào sẽ bị ngươi đâm lén sau lưng. Ngược lại hợp tác với một người như ngươi ta rất an tâm. Nhưng có một chuyện ta phải nhắc nhở cho ngươi biết đó chính là ngươi đã xâm phạm đến quyền uy của Giáo Hoàng ở Quang Minh Giáo Đình. Là tín đồ của Hắc Ám Thần, ta là kẻ thù của Quang Minh Thần, ta có thể làm bất cứ chuyện gì để chống lại Quang Minh Giáo Đình. Nhưng ngươi thì không, ngươi không thể làm như vậy, ngươi sỉ nhục Quang Minh Giáo Hoàng, sỉ nhục Quang Minh Thần cũng chính là sỉ nhục Chư Thần, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
- Gặp nguy hiểm? Ngươi nói vậy là có ý gì?
Bạch Khởi nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó nheo mắt nhìn Hắc Ám Giáo Hoàng đang ở trước mặt với chút khó hiểu. Bạch Khởi có chút không hiểu rõ khi Hắc Ám Giáo Hoàng nói như vậy rút cục là có ý gì.
- Đây vốn là một bí mật, chỉ có ta và Quang Minh Giáo Hoàng biết bí mật này. Nhưng ngươi đã là minh hữu của chúng ta, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết. Thẳng thắn mà nói Huyết Tộc của chúng ta là chủng tộc đã bị các Chư Thần vứt bỏ. Khi nguy nan nhất, khi chúng ta rơi vào nhân gian, Hắc Ám Thần đã tới tìm ta. Trước giấc ngủ say, hắn đã tới tìm ta, kêu ta thành lập Hắc Ám Thần Điện để giúp hắn tuyên truyền tín ngưỡng của mình, để hắn có đủ sức mạnh tín ngưỡng, nâng cấp tu vi của bản thân, đồng thời nhanh chóng khôi phục. Còn Huyết Tộc chúng ta có thể lấy danh nghĩa của hắn để sinh tồn trên Đại Lục. Vì vậy ta đã đồng ý thành lập Hắc Ám Thần Điện, đem Hắc Ám Thần trở thành tín ngưỡng của Huyết Tộc, nhưng thật ra Huyết Tộc chúng ta vẫn không thể nào trung thành với hắn. Trong lòng chúng ta chỉ có thủy tổ Huyết Tộc Cai Ẩn vĩ đại mới là tín ngưỡng của chúng ta. Nhưng không còn cách nào khác, chúng ta vì sự sinh tồn chỉ có thể đồng ý. Lúc đó Hắc Ám Thần cúng nói cho ta một bí mật, một bí mật cuối cùng.
Dừng lại một lát, Hắc Ám Giáo Hoàng nói đến đây bèn dừng lại để chỉnh lại ngôn ngữ, sau khi liếc nhìn Bạch Khởi một cái tiếp tục nói:
- Hắc Ám Thần hạ giới, Chư Thần vì đại chiến rơi vào giấc ngủ say, cần phải ngủ một giấc dài mới có thể khôi phục. Nhưng bọn họ lại sợ có người vượt qua được cực hạn, uy hiếp tín ngưỡng của toàn bộ Chư Thần, cắt đứt tín ngưỡng của bọn họ, hấp thu lực tín ngưỡng vượt qua bọn họ, cho nên bọn họ đã lấy toàn bộ sức mạnh đang trọng thương của mình hợp lại làm một Chủ Thần để liên hợp trị liệu. Mặc dù không có khôi phục toàn bộ thương thể của đối phương nhưng cũng khôi phục được chín phần. Vị Chủ Thần mặc dù vẫn trong giấc ngủ say nhưng có thể đánh thức dậy. Khi có người uy hiếp sự tồn tại của các Chư Thần thì hắn có thể tỉnh dậy. Bí mật này vốn có rất nhiều người biết. Thú Thần Đại Tế Ty của Thú Tộc, Tinh Linh Nữ Vương, Hỏa Diễm Sứ Thần, Con trai Hải Thần, Long Hoàng Long Tộc đều biết. Những người này ban đầu chính là tín ngưỡng lưu lại của các Đại Chủ Thần nhưng theo dòng chảy của lịch sử, bọn họ đều đã biến mất. Chỉ có ta và Quang Minh Giáo Hoàng, Thánh Bỉ Đắc là còn biết. Ngươi đã đột phá được giới hạn, nên ngươi sẽ trở thành đối tượng chịu sự công kích của Chủ Thần còn sót lại. Một ngày nào đó khi Thánh Bỉ Đắc đánh thức đối phương thì chắc chắn ngươi sẽ chết, vì người đó là kẻ có lực chiến đấu mạnh nhất trong các Chư Thần.
- Vì sao khi ta vượt qua được giới hạn thì phải bị giết chết? Ô, người ở Thiên Kiếm Sơn không phải cũng vượt qua được sao? Tại sao ông ta không bị tiêu diệt?
Bạch Khởi nheo nheo mắt nói, đối với lời nói của Hắc Ám Giáo Hoàng hắn chưa dám tin. Dù sao một nhân vật như vậy, một lão nhân như vậy, lời nói ra đều nửa thật nửa giả, Bạch Khởi cũng không dám tin nhiều quá, nếu không bị người ta bán đứng cũng không biết.
- Chuyện này… Ô. Ngươi nói không sai, trên thế giới này không chỉ có một mình ngươi là vượt qua được giới hạn. Độc Cô Cầu Bại của Thiên Kiếm Sơn phương Bắc thật sự đã vượt qua được, hơn nữa còn vượt qua rất nhiều, chỉ kém một bước là có thể tiến vào hàng ngũ Chủ Thần. Còn ta và Thánh Bỉ Đắc mặc dù không vượt qua nhưng đã mò được cánh cửa, tùy thời có khả năng siêu việt, Vưu Lý Tư của Đấu Giả Công Hội cũng như vậy. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ lần này ngươi đã sỉ nhục Thánh Bỉ Đắc quá lớn, ngươi thật sự đã chọc giận hắn. Nếu ta là hắn, ta cũng sẽ điên lên, ta sẽ không tiếc tất cả để đối phó với ngươi, cho dù có chết ta cũng muốn ngươi phải chết. Thẳng thắn mà nói trước đây chúng ta không thức tỉnh người đó không phải vì chúng ta không thể, chỉ vì chúng ta không muốn. Ngươi biết đấy, ta và Thánh Bỉ Đắc là hai người quyền lực nhất trên thế giới này. Hai người chúng ta chính là hai người mạnh nhất còn tồn tại. Mặc dù người ở Thiên Kiếm Sơn lợi hại hơn chúng ta, trấn áp được chúng ta, nhưng hắn không thể nào ra khỏi cửa. Mặc lần trước hắn ra tay, giết rất nhiều người của Giáo Đình, nhưng hắn cũng không làm chuyện gì quá đáng, không giống như ngươi sỉ nhục thể diện của Thánh Bỉ Đắc trước mặt đám đông, còn bắt cóc hắn, như vậy là sỉ nhục hắn. Lần này ngươi đã thật sự chọc giận hắn. Chúng ta không đi đánh thức người đó không phải vì không thể mà là không muốn có người tác uy tác quái trên đầu chúng ta. Việc thỉnh Thần thì dễ, nhốt Thần mới khó. Một ngày nào đó khi hắn thức tỉnh, chúng ta không có năng lực trục xuất hắn, nhất định sẽ bị áp bức. Cho nên bất đắc dĩ lắm mới phải làm như vậy, nhưng lần này ngươi đã ép Thánh Bỉ Đắc không thể không làm như vậy. Ta cũng không biết ngươi làm như vậy là tốt hay xấu.
Hắc Ám Giáo Hoàng cười đau khổ rồi nói với vẻ bất đắc dĩ.
Rất nhiều bí mật Bạch Khởi không biết, người ngoài cũng không biết, cái bọn họ nhìn thấy chỉ là hiện tượng bên ngoài, nhưng bí mật thật sự chỉ có ít người biết, và Hắc Ám Giáo Hoàng chính là một trong số đó, đối với cách làm của Bạch Khởi, hắn hiển nhiên không tán đồng.
- Người kia là ai?
Bạch Khởi nheo mắt hỏi.
- Chiến Thần Vô Song.
Hắc Ám Giáo Hoàng nói với chút đau khổ, Chiến Tranh Chi Thần, Vô Song, là một trong các Chủ Thần, có sức mạnh tuyệt đối, nhưng nghe nói lực chiến đấu đủ để sánh ngang với Hắc Ám Thần và Quang Minh Thần. Tính cánh táo bạo, đồng thời cai quản chiến tranh, rất ít người tín ngưỡng hắn, mới khiến thực lực của hắn đứng sau hai người, nhưng lực chiến đấu của hắn đối với con người mà nói lúc nào cũng rất mạnh. Hơn nữa với tính cách táo bạo của hắn, rất khó hầu hạ, Hắc Ám Giáo Hoàng không hy vọng hắn giáng xuống nhân gian.
- Bây giờ ngươi nói với ta những điều này để làm gì?
Bạch Khởi nghe xong bèn hỏi, hắn không biết bây giờ Giáo Hoàng nói cho mình những điều này để làm gì? Lẽ nào những lời này bây giờ nói ra còn có ý nghĩa sao? Ông ta không phải nên nghĩ nhiều hơn việc làm thế nào để đối phó với vị Chiến Thần Vô Song đó sao?
- Lý do bây giờ ta nói với ngươi là vì ta cần ngươi đi cùng ta để ngăn cản Thánh Bỉ Đắc thức tỉnh người đó. Không giấu gì ngươi, ngươi đã làm tổn thương Thánh Bỉ Đắc, sau khi tin ngươi sỉ nhục hắn truyền đi, ta đã lệnh cho người bí mật quan sát toàn bộ Quang Minh Giáo Đình, bí mật theo dõi hành tung của Thánh Bỉ Đắc. Khi phát hiện ra điều gì lập tức về báo cho ta. Hiện tại ta đã nhận được tin là hắn đã bí mật xuất phát, và điểm đến của hắn chính là nơi Chiến Thần đại nhân đang say ngủ ở Đông Phương Đại Lục. Cho nên hai người chúng ta nếu không muốn Chiến Thần đó thức tỉnh thì chúng ta phải đi ngăn cản Thánh Bỉ Đắc trước. Chuyện này ta cần sự giúp đỡ của ngươi. Ngươi nên biết thực lực của ta và hắn hơn kém nhau không bao nhiêu. Nếu hắn thật sự liều mạng làm như vậy thì ta rất khó ngăn cản hắn, cho nên cần ngươi giúp sức, nếu ngươi giúp ta, chúng ta sẽ giết Thánh Bỉ Đắc thì có thể ngăn cản hắn rồi.
Hắc Ám Giáo Hoàng thốt ra một câu như vậy. Không khó nhìn ra hắn đã suy nghĩ rất kĩ mới thốt ra câu đó.