-
Chương 67: Cứu vãn
Tổ mẫu cười nói Thọ Cô của chúng ta phải may đồ mới rồi, Đậu Chiêu lại ôm tổ mẫu khóc. Mùa hè trôi qua, tổ mẫu khỏe mạnh bình an bên nàng.
Có phải là chỉ cần cố gắng thì có một số việc có thể thay đổi?
Đậu Chiêu muốn lên chùa dâng hương.
Tổ mẫu cười nói:
- Vậy đến chùa Đại Từ đi, ở đó đồ ăn chay không tệ.
Cả một mùa hè Đậu Chiêu đều ở nhà cùng bà, không có ra ngoài, bà nghĩ là Đậu Chiêu bị nhốt trong nhà lâu nên muốn ra ngoài chơi.
Chùa Đại Từ là một am ni cô, khi còn sống mẫu thân đi lễ Phật đều đến đó.
Đương nhiên là Đậu Chiêu cười đồng ý.
Cùng tổ mẫu xem lịch chọn ngày, đầu tiên nàng phái người đi báo cho trụ trì chùa Đại Từ rồi mới dẫn theo nha hoàn, ma ma, gia đinh tiền hô hậu ủng đến chùa Đại Từ,
Chùa Đại Từ cổ thụ che kín trời, cây xanh vờn quanh, cảnh sắc thanh tĩnh. Chính điện đặt bức tượng Quan Âm nghìn mắt nghìn tay cao hơn một trượng, lá vàng lấp lánh ở bên, ở dưới là hương nhang nghi ngút, cả đại điện vô cùng rực rỡ.
Đậu Chiêu và tổ mẫu thành tâm lễ bái, dập đầu lạy ba cái.
Ra khỏi đại điện, gió thổi qua rừng cây thực sự rất thoải mái.
Trụ trì mời Đậu Chiêu và tổ mẫu đến hậu điện ngồi nói chuyện, có người đến hỏi tiệc bày ở đâu?
- Bày ở đây luôn đi!
Từ nhỏ tổ mẫu đã quen có việc gì đều là tự mình làm nên rất sợ làm phiền người khác.
Sư phụ tiếp khách cười đáp lời.
Hải Đường vui vẻ đi vào:
- Thôi di thái thái, tứ tiểu thư, Chính thập nhất gia, Đức thập nhị gia và tứ thiếu gia, ngũ thiếu gia, lục thiếu gia, Ô Tứ gia nghe nói tiểu thư đến đây lễ Phật nên cố ý đến đây vấn an tiểu thư.
- Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Tổ mẫu nghe xong thì cười rất vui vẻ, mời bọn họ cùng vào dùng bữa:
- … Cũng không có ai khác, không chê thì cùng dùng cơm trưa đi?
Hải Đường cười đi truyền lời.
Đám Đậu Chính Xương cười vui vẻ đi vào hành lễ với tổ mẫu rồi chào hỏi Đậu Chiêu, bảy miệng tám lưỡi cảm ơn tổ mẫu thưởng cơm, trong sương phòng ngươi còn chưa nói hết ta đã mở miệng, náo nhiệt như chợ vỡ.
Đậu Chiêu hỏi Đậu Khải Tuấn:
- Sao các ngươi biết chúng ta đến chùa Đại Từ?
Đây là am ni cô.
Đậu Khải Tuấn cười nói:
- Chúng con đến chùa Đại Phương xem mặt trời mọc, nghĩ chùa Đại Từ cơm chay ngon nên định đến đây xin bữa cơm, ai biết hai người cũng ở đây?
Chùa Đại Từ được Đậu gia cung phụng, tuy rằng nam nữ hữu biệt nhưng con cháu Đậu gia đến, bất luận thế nào cũng sẽ được mời cơm. Đậu Chiêu cười lớn:
- Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Đậu Khải Tuấn tranh công:
- Nếu không phải ta thúc giục mọi người đến sớm một chút thì sao có thể gặp được Tứ cô cô.
Đậu Đức Xương nháy mắt với Ô Thiện.
Ô Thiện không còn ồn ào trước mặt Đậu Chiêu như trước nữa, trầm mặc lùi ra sau vài bước như thể muốn giấu mình trong đám người vậy.
Đậu Chiêu ngạc nhiên nhưng lòng cũng thoáng hiểu được vài phần.
Giờ Ô Thiện vẫn chỉ là một thiếu niên, đôn hậu, lương thiện, ngày đó bất ngờ không kịp suy nghĩ nên làm rõ ý đồ của Bàng Ký Tu, gây bất lợi cho nàng, cảm thấy có lỗi với nàng nên khi gặp lại mới xấu hổ, không dám đối mặt.
Hiểu rõ tâm tư của Ô Thiện, Đậu Chiêu bắt đầu có chút bất an.
Nói thật ra, chuyện này cũng không liên quan gì đến Ô Thiện, là nàng muốn đuổi Bàng Ký Tu, muốn để Ô Thiện hết hi vọng nên mới làm chuyện một mũi tên trúng hai đích đó…
Sau này nàng không gặp lại Ô Thiện, cũng không biết hắn sống thế nào.
Suy nghĩ nảy ra, Đậu Chiêu không khỏi nhìn lại Ô Thiện.
Chỉ thấy hắn mặc áo thêu lá trúc, tóc đen búi lại bằng chiếc trâm bằng trúc tương phi, bên hông đeo ngọc bội trắng, người đã cao lớn hơn rất nhiều, cũng gầy đi nhiều. Khuôn mặt thanh tú bớt đi sự non nớt của trẻ con thêm sự sắc bén của thiếu niên, như mầm nhỏ đầu xuân, trong nháy mắt đã đâm cành trổ lá, trưởng thành lên rất nhiều,
Đậu Chiêu không khỏi cảm khái.
Mà Ô Thiện thấy Đậu Chiêu nhìn mình thì không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Bao người như vậy đứng trước mặt Đậu Chiêu mà nàng vẫn còn có thể chú ý đến mình. Hắn đã làm ra chuyện như vậy mà Đậu Chiêu còn để ý đến hắn.
Có lẽ, chuyện không nghiêm trọng như hắn nghĩ…
Ô Thiện suy nghĩ, định tiến lên nói mấy câu với Đậu Chiêu, ai ngờ còn chưa đợi hắn mở miệng thì Đậu Chiêu đã cười nói:
- Ô Tứ ca, thì ra mấy người Thập nhất ca muốn đến nhà huynh tống tiền!
Chùa Đại Phương ở huyện Tân Nhạc.
Ô Thiện nhất thời kích động.
Lúc Đậu tam thái gia qua đời, hắn từng đến chùa Đại Phương cầu bùa bình an cho Đậu Chiêu.
- Không phải, không phải!
Hắn có chút bối rối nói:
- Không có đến tống tiền, chỉ có ta ngày nào cũng ở trong nhà lục thẩm thẩm, lục thẩm thẩm đối xử với ta như thập nhất ca và thập nhị ca…
Đậu Đức Xương nghe xong thì cười lớn, thấp giọng nói với hắn:
- Cuối cùng ngươi cũng nhận ta là thập nhị ca của ngươi!
Mặt Ô Thiện đỏ bừng.
Hắn lớn hơn Đậu Đức Xương ba tháng.
Trừ phi là xếp theo Đậu Chiêu, nếu không bất luận thế nào cũng không đến lượt hắn gọi Đậu Đức Xương là “Ca ca”.
Đậu Khải Thái không hiểu nên vội truy vấn:
- Ô tứ cữu sao lại đỏ mặt? Đây là có điển cố gì?
Ô Thiện không sợ người khác chê cười nhưng lại sợ Đậu Chiêu ghét mình cợt nhả.
Hắn hoảng hốt đến giơ chân, mồm miệng lắp bắp:
- Đậu thập nhi, nếu ngươi còn dám nói lung tung thì đừng trách ta không khách khí nói chuyện của ngươi ra.
- Này này này!
Lần này đến lượt Đậu Đức Xương sốt ruột:
- Tiểu nhân thường hay lo lắng ưu sầu, quân tử lòng trong sáng vô tư…
- Cái này thì có liên quan gì đến quân tử, tiểu nhân?
Đậu Chính Xương mơ hồ nhìn em trai, ngạc nhiên nói:
- Đệ có chuyện gì giấu mọi người?
- Không có, không có!
Ô Thiện và Đậu Đức Xương không hẹn mà cùng la toáng lên:
- Không có chuyện gì giấu mọi người hết!
Đậu Chính Xương không tin.
Tổ mẫu cười lớn.
Bọn trẻ như ánh bình minh, tràn ngập sức sống khiến người ta nhìn thôi cũng thấy phấn chấn.
Đậu Đức Xương, Ô Thiện khiến bà thấy rất thú vị.
- Được rồi được rồi!
Bà bảo Hồng Cô xếp chỗ:
- Đã không còn sớm nữa, nếu các con không ngồi xuống là đồ sẽ nguội đi đó.
Đậu Đức Xương và Ô Thiện vừa lườm nhau vừa sóng vai ngồi xuống khiến mọi người lại cười ầm lên.
Lúc ăn không nói chuyện, lúc ngủ không nói chuyện.
Con cháu hai nhà Đậu, Ô từ nhỏ đã được dạy bảo cẩn thận, bữa trưa chỉ nghe tiếng bát đũa khe khẽ va chạm.
Hồng Cô dẫn Hải Đường, Thu Quỳ bưng trà vào cho mọi người súc miệng.
Tổ mẫu liền hỏi chuyện học hành của Đậu Khải Tuấn:
- … Có khó không? Tiên sinh dạy có dễ hiểu không? Sau này còn thi nữa chứ?
Hoàn toàn khác với các trưởng bối khác hỏi chuyện học hành, tuy rằng vấn đề đơn giản nhưng lại lộ rõ sự dịu dàng.
Ban đầu Đậu Khải Tuấn chỉ lễ phép đáp lời, dần dần nghiêm mặt, giọng nói tràn ngập sự kính cẩn như lúc đáp lời nhị thái phu nhân vậy.
Đậu Chiêu mỉm cười.
Bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng như gió sớm mai của Ô Thiện:
- Chuyện hôm đó, ta không cố ý…
Hắn lẩm bẩm, ngữ khí dồn dập.
- Ý huynh là chuyện gì?
Đậu Chiêu ra vẻ không biết, nhỏ giọng đáp lời hắn.
- Là chuyện Bàng Ký Tu…
Ô Thiện thoáng do dự, giọng nói có chút nặng nề:
- Ta vẫn xin lỗi muội muội…
- Huynh nói là chuyện đó sao? Vì sao muội phải trách huynh? Nếu không nhờ huynh thì muội cũng không biết nên nói với mọi người trong nhà thế nào, muội nên cảm ơn huynh mới đúng…
Đậu Chiêu cười nói. Ô Thiện há hốc miệng.
Đậu Chiêu cười gật gật đầu với hắn.
Khuôn miệng mở lớn của Ô Thiện không nhịn được mà cong cong, để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, trông thật ngây ngô.
Đậu Chiêu cố nén cười quay mặt đi.
Ô Thiện càng cười vui vẻ hơn.
Đậu Đức Xương ngồi đối diện nhìn bọn họ chằm chằm.
Đậu Chiêu liền hỏi Ô Thiện:
- Thập nhị ca làm gì? Bị huynh bắt thóp được?
Ô Thiện nhìn Đậu Đức Xương cười cười:
- Hắn chọi gà với người, thắng được lục công tử nhà họ Trần một ngàn lạng bạc.
Đậu Chiêu hoảng hốt. Ô Thiện vội nói:
- Muội đừng lo lắng, ta không đánh bạc cùng hắn. Ta chỉ là cho thập nhị vay 100 lạng bạc làm tiền vốn.
Đúng là cho chút màu thì đòi mở phường nhuộm.
Chẳng qua là nàng thấy Ô gia nếu đã không tỏ thái độ thì nàng cũng không cần tỏ vẻ cả đời sẽ không qua lại với Ô Thiện, bình thường nên làm gì thì giờ vẫn làm vậy không tốt sao? Ai ngờ Ô Thiện lập tức lại nhảy sang “Muội đừng lo lắng”…
Đậu Chiêu nhất thời cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Sớm biết như vậy thì đã không trò chuyện gì với hắn.
Đậu Chiêu cười cười nhìn hắn, sau đó ngồi nghiêm chỉnh nghe tổ mẫu và Đậu Khải Tuấn nói chuyện.
Ô Thiện lại hiểu lầm thành nàng đang tức giận, vô cùng hối hận, ngẫm lại đoạn nói chuyện khi nãy, cảm thấy mình có giải thích gì thì cũng không thoát được hiềm nghi, đành phải nhìn Đậu Chiêu chăm chú, mong Đậu Chiêu có thể quay sang nhìn, cũng tiện cho hắn xin lỗi Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu bị Ô Thiện nhìn như vậy, nhất cử nhất động như thể đang ở dưới ánh mặt trời mùa hè, muốn mất tự nhiên thế nào thì mất tự nhiên thế đó.
Nàng không khỏi nhớ lại kiếp trước của mình.
Sao chưa từng có người đối xử với mình như vậy?
Nếu kiếp trước nàng gặp được một người như vậy thì liệu có còn chịu lấy Ngụy Đình Du nữa chăng?
Nhất thời, lòng như con ngựa thoát cương, miên man suy nghĩ.
Bên kia, tổ mẫu nghe Đậu Khải Tuấn nói thì vỗ tay tán thưởng:
- Về sau nhất định tiền đồ của con sẽ rất rộng mở. Người đời đều nói phải học hành giỏi giang nhưng cơ thể không khỏe thì sao có thể nhớ được những gì trong sách viết? Làm sao trụ được qua những kì thi kéo dài suốt ba ngày ba đêm? Khi còn trẻ phải đi lại khắp nơi, thăm thú xung quanh, vừa hiểu biết về đời sống, cũng có thể hiểu việc ruộng đồng, chờ đến khi lớn thêm một chút thì chuyên chú đọc sách, văn viết ra mới sống động, chân thực, làm quan lớn mới hiểu được lòng dân…
- Đúng vậy, đúng vậy!
Đậu Khải Tuấn rất hưng phấn như thể tìm được tri kỷ của đời mình, thao thao bất tuyệt:
- Mỗi khi con thấy Huyện lệnh vừa rời khỏi sư gia là đã không biết năm nay thu hoạch thế nào thì cảm thấy rất khó tin – đó chẳng phải là để cho người ta sắp đặt? Oai nghiêm của một vị quan phụ mẫu ở đâu? Cho nên con quyết định bỏ ra một năm đi khắp Thực Định, thăm thú xem Thực Định rộng cỡ nào? Có bao nhiêu nhà nông? Hàng năm thu hoạch là bao nhiêu? Thuế thu được là bao nhiêu?
Tổ mẫu nhìn Đậu Chiêu nói:
- Thọ Cô, giờ Cẩu Thăng đang làm gì? Từ nhỏ nó đã lớn lên từ ruộng vườn, việc này rất quen, lại thông minh, không bằng để nó đi theo Bá Ngạn…
Đậu Chiêu không nhịn được lẩm bẩm trong lòng.
Cẩu Thăng người ta giờ đã đổi tên thành Triệu Lương Bích, khó lắm mới từ một gia đinh ngoi lên đến chức quản sự cấp hai, thành quản gia trẻ tuổi, có tiền đồ nhất Đậu gia, sắp được đi làm chưởng quầy rồi mà người còn định bắt hắn đi làm gia đinh cho Bá Ngạn, về sau cửa hàng của con sẽ do ai trông coi đây?
Có phải là chỉ cần cố gắng thì có một số việc có thể thay đổi?
Đậu Chiêu muốn lên chùa dâng hương.
Tổ mẫu cười nói:
- Vậy đến chùa Đại Từ đi, ở đó đồ ăn chay không tệ.
Cả một mùa hè Đậu Chiêu đều ở nhà cùng bà, không có ra ngoài, bà nghĩ là Đậu Chiêu bị nhốt trong nhà lâu nên muốn ra ngoài chơi.
Chùa Đại Từ là một am ni cô, khi còn sống mẫu thân đi lễ Phật đều đến đó.
Đương nhiên là Đậu Chiêu cười đồng ý.
Cùng tổ mẫu xem lịch chọn ngày, đầu tiên nàng phái người đi báo cho trụ trì chùa Đại Từ rồi mới dẫn theo nha hoàn, ma ma, gia đinh tiền hô hậu ủng đến chùa Đại Từ,
Chùa Đại Từ cổ thụ che kín trời, cây xanh vờn quanh, cảnh sắc thanh tĩnh. Chính điện đặt bức tượng Quan Âm nghìn mắt nghìn tay cao hơn một trượng, lá vàng lấp lánh ở bên, ở dưới là hương nhang nghi ngút, cả đại điện vô cùng rực rỡ.
Đậu Chiêu và tổ mẫu thành tâm lễ bái, dập đầu lạy ba cái.
Ra khỏi đại điện, gió thổi qua rừng cây thực sự rất thoải mái.
Trụ trì mời Đậu Chiêu và tổ mẫu đến hậu điện ngồi nói chuyện, có người đến hỏi tiệc bày ở đâu?
- Bày ở đây luôn đi!
Từ nhỏ tổ mẫu đã quen có việc gì đều là tự mình làm nên rất sợ làm phiền người khác.
Sư phụ tiếp khách cười đáp lời.
Hải Đường vui vẻ đi vào:
- Thôi di thái thái, tứ tiểu thư, Chính thập nhất gia, Đức thập nhị gia và tứ thiếu gia, ngũ thiếu gia, lục thiếu gia, Ô Tứ gia nghe nói tiểu thư đến đây lễ Phật nên cố ý đến đây vấn an tiểu thư.
- Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Tổ mẫu nghe xong thì cười rất vui vẻ, mời bọn họ cùng vào dùng bữa:
- … Cũng không có ai khác, không chê thì cùng dùng cơm trưa đi?
Hải Đường cười đi truyền lời.
Đám Đậu Chính Xương cười vui vẻ đi vào hành lễ với tổ mẫu rồi chào hỏi Đậu Chiêu, bảy miệng tám lưỡi cảm ơn tổ mẫu thưởng cơm, trong sương phòng ngươi còn chưa nói hết ta đã mở miệng, náo nhiệt như chợ vỡ.
Đậu Chiêu hỏi Đậu Khải Tuấn:
- Sao các ngươi biết chúng ta đến chùa Đại Từ?
Đây là am ni cô.
Đậu Khải Tuấn cười nói:
- Chúng con đến chùa Đại Phương xem mặt trời mọc, nghĩ chùa Đại Từ cơm chay ngon nên định đến đây xin bữa cơm, ai biết hai người cũng ở đây?
Chùa Đại Từ được Đậu gia cung phụng, tuy rằng nam nữ hữu biệt nhưng con cháu Đậu gia đến, bất luận thế nào cũng sẽ được mời cơm. Đậu Chiêu cười lớn:
- Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Đậu Khải Tuấn tranh công:
- Nếu không phải ta thúc giục mọi người đến sớm một chút thì sao có thể gặp được Tứ cô cô.
Đậu Đức Xương nháy mắt với Ô Thiện.
Ô Thiện không còn ồn ào trước mặt Đậu Chiêu như trước nữa, trầm mặc lùi ra sau vài bước như thể muốn giấu mình trong đám người vậy.
Đậu Chiêu ngạc nhiên nhưng lòng cũng thoáng hiểu được vài phần.
Giờ Ô Thiện vẫn chỉ là một thiếu niên, đôn hậu, lương thiện, ngày đó bất ngờ không kịp suy nghĩ nên làm rõ ý đồ của Bàng Ký Tu, gây bất lợi cho nàng, cảm thấy có lỗi với nàng nên khi gặp lại mới xấu hổ, không dám đối mặt.
Hiểu rõ tâm tư của Ô Thiện, Đậu Chiêu bắt đầu có chút bất an.
Nói thật ra, chuyện này cũng không liên quan gì đến Ô Thiện, là nàng muốn đuổi Bàng Ký Tu, muốn để Ô Thiện hết hi vọng nên mới làm chuyện một mũi tên trúng hai đích đó…
Sau này nàng không gặp lại Ô Thiện, cũng không biết hắn sống thế nào.
Suy nghĩ nảy ra, Đậu Chiêu không khỏi nhìn lại Ô Thiện.
Chỉ thấy hắn mặc áo thêu lá trúc, tóc đen búi lại bằng chiếc trâm bằng trúc tương phi, bên hông đeo ngọc bội trắng, người đã cao lớn hơn rất nhiều, cũng gầy đi nhiều. Khuôn mặt thanh tú bớt đi sự non nớt của trẻ con thêm sự sắc bén của thiếu niên, như mầm nhỏ đầu xuân, trong nháy mắt đã đâm cành trổ lá, trưởng thành lên rất nhiều,
Đậu Chiêu không khỏi cảm khái.
Mà Ô Thiện thấy Đậu Chiêu nhìn mình thì không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Bao người như vậy đứng trước mặt Đậu Chiêu mà nàng vẫn còn có thể chú ý đến mình. Hắn đã làm ra chuyện như vậy mà Đậu Chiêu còn để ý đến hắn.
Có lẽ, chuyện không nghiêm trọng như hắn nghĩ…
Ô Thiện suy nghĩ, định tiến lên nói mấy câu với Đậu Chiêu, ai ngờ còn chưa đợi hắn mở miệng thì Đậu Chiêu đã cười nói:
- Ô Tứ ca, thì ra mấy người Thập nhất ca muốn đến nhà huynh tống tiền!
Chùa Đại Phương ở huyện Tân Nhạc.
Ô Thiện nhất thời kích động.
Lúc Đậu tam thái gia qua đời, hắn từng đến chùa Đại Phương cầu bùa bình an cho Đậu Chiêu.
- Không phải, không phải!
Hắn có chút bối rối nói:
- Không có đến tống tiền, chỉ có ta ngày nào cũng ở trong nhà lục thẩm thẩm, lục thẩm thẩm đối xử với ta như thập nhất ca và thập nhị ca…
Đậu Đức Xương nghe xong thì cười lớn, thấp giọng nói với hắn:
- Cuối cùng ngươi cũng nhận ta là thập nhị ca của ngươi!
Mặt Ô Thiện đỏ bừng.
Hắn lớn hơn Đậu Đức Xương ba tháng.
Trừ phi là xếp theo Đậu Chiêu, nếu không bất luận thế nào cũng không đến lượt hắn gọi Đậu Đức Xương là “Ca ca”.
Đậu Khải Thái không hiểu nên vội truy vấn:
- Ô tứ cữu sao lại đỏ mặt? Đây là có điển cố gì?
Ô Thiện không sợ người khác chê cười nhưng lại sợ Đậu Chiêu ghét mình cợt nhả.
Hắn hoảng hốt đến giơ chân, mồm miệng lắp bắp:
- Đậu thập nhi, nếu ngươi còn dám nói lung tung thì đừng trách ta không khách khí nói chuyện của ngươi ra.
- Này này này!
Lần này đến lượt Đậu Đức Xương sốt ruột:
- Tiểu nhân thường hay lo lắng ưu sầu, quân tử lòng trong sáng vô tư…
- Cái này thì có liên quan gì đến quân tử, tiểu nhân?
Đậu Chính Xương mơ hồ nhìn em trai, ngạc nhiên nói:
- Đệ có chuyện gì giấu mọi người?
- Không có, không có!
Ô Thiện và Đậu Đức Xương không hẹn mà cùng la toáng lên:
- Không có chuyện gì giấu mọi người hết!
Đậu Chính Xương không tin.
Tổ mẫu cười lớn.
Bọn trẻ như ánh bình minh, tràn ngập sức sống khiến người ta nhìn thôi cũng thấy phấn chấn.
Đậu Đức Xương, Ô Thiện khiến bà thấy rất thú vị.
- Được rồi được rồi!
Bà bảo Hồng Cô xếp chỗ:
- Đã không còn sớm nữa, nếu các con không ngồi xuống là đồ sẽ nguội đi đó.
Đậu Đức Xương và Ô Thiện vừa lườm nhau vừa sóng vai ngồi xuống khiến mọi người lại cười ầm lên.
Lúc ăn không nói chuyện, lúc ngủ không nói chuyện.
Con cháu hai nhà Đậu, Ô từ nhỏ đã được dạy bảo cẩn thận, bữa trưa chỉ nghe tiếng bát đũa khe khẽ va chạm.
Hồng Cô dẫn Hải Đường, Thu Quỳ bưng trà vào cho mọi người súc miệng.
Tổ mẫu liền hỏi chuyện học hành của Đậu Khải Tuấn:
- … Có khó không? Tiên sinh dạy có dễ hiểu không? Sau này còn thi nữa chứ?
Hoàn toàn khác với các trưởng bối khác hỏi chuyện học hành, tuy rằng vấn đề đơn giản nhưng lại lộ rõ sự dịu dàng.
Ban đầu Đậu Khải Tuấn chỉ lễ phép đáp lời, dần dần nghiêm mặt, giọng nói tràn ngập sự kính cẩn như lúc đáp lời nhị thái phu nhân vậy.
Đậu Chiêu mỉm cười.
Bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng như gió sớm mai của Ô Thiện:
- Chuyện hôm đó, ta không cố ý…
Hắn lẩm bẩm, ngữ khí dồn dập.
- Ý huynh là chuyện gì?
Đậu Chiêu ra vẻ không biết, nhỏ giọng đáp lời hắn.
- Là chuyện Bàng Ký Tu…
Ô Thiện thoáng do dự, giọng nói có chút nặng nề:
- Ta vẫn xin lỗi muội muội…
- Huynh nói là chuyện đó sao? Vì sao muội phải trách huynh? Nếu không nhờ huynh thì muội cũng không biết nên nói với mọi người trong nhà thế nào, muội nên cảm ơn huynh mới đúng…
Đậu Chiêu cười nói. Ô Thiện há hốc miệng.
Đậu Chiêu cười gật gật đầu với hắn.
Khuôn miệng mở lớn của Ô Thiện không nhịn được mà cong cong, để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, trông thật ngây ngô.
Đậu Chiêu cố nén cười quay mặt đi.
Ô Thiện càng cười vui vẻ hơn.
Đậu Đức Xương ngồi đối diện nhìn bọn họ chằm chằm.
Đậu Chiêu liền hỏi Ô Thiện:
- Thập nhị ca làm gì? Bị huynh bắt thóp được?
Ô Thiện nhìn Đậu Đức Xương cười cười:
- Hắn chọi gà với người, thắng được lục công tử nhà họ Trần một ngàn lạng bạc.
Đậu Chiêu hoảng hốt. Ô Thiện vội nói:
- Muội đừng lo lắng, ta không đánh bạc cùng hắn. Ta chỉ là cho thập nhị vay 100 lạng bạc làm tiền vốn.
Đúng là cho chút màu thì đòi mở phường nhuộm.
Chẳng qua là nàng thấy Ô gia nếu đã không tỏ thái độ thì nàng cũng không cần tỏ vẻ cả đời sẽ không qua lại với Ô Thiện, bình thường nên làm gì thì giờ vẫn làm vậy không tốt sao? Ai ngờ Ô Thiện lập tức lại nhảy sang “Muội đừng lo lắng”…
Đậu Chiêu nhất thời cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Sớm biết như vậy thì đã không trò chuyện gì với hắn.
Đậu Chiêu cười cười nhìn hắn, sau đó ngồi nghiêm chỉnh nghe tổ mẫu và Đậu Khải Tuấn nói chuyện.
Ô Thiện lại hiểu lầm thành nàng đang tức giận, vô cùng hối hận, ngẫm lại đoạn nói chuyện khi nãy, cảm thấy mình có giải thích gì thì cũng không thoát được hiềm nghi, đành phải nhìn Đậu Chiêu chăm chú, mong Đậu Chiêu có thể quay sang nhìn, cũng tiện cho hắn xin lỗi Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu bị Ô Thiện nhìn như vậy, nhất cử nhất động như thể đang ở dưới ánh mặt trời mùa hè, muốn mất tự nhiên thế nào thì mất tự nhiên thế đó.
Nàng không khỏi nhớ lại kiếp trước của mình.
Sao chưa từng có người đối xử với mình như vậy?
Nếu kiếp trước nàng gặp được một người như vậy thì liệu có còn chịu lấy Ngụy Đình Du nữa chăng?
Nhất thời, lòng như con ngựa thoát cương, miên man suy nghĩ.
Bên kia, tổ mẫu nghe Đậu Khải Tuấn nói thì vỗ tay tán thưởng:
- Về sau nhất định tiền đồ của con sẽ rất rộng mở. Người đời đều nói phải học hành giỏi giang nhưng cơ thể không khỏe thì sao có thể nhớ được những gì trong sách viết? Làm sao trụ được qua những kì thi kéo dài suốt ba ngày ba đêm? Khi còn trẻ phải đi lại khắp nơi, thăm thú xung quanh, vừa hiểu biết về đời sống, cũng có thể hiểu việc ruộng đồng, chờ đến khi lớn thêm một chút thì chuyên chú đọc sách, văn viết ra mới sống động, chân thực, làm quan lớn mới hiểu được lòng dân…
- Đúng vậy, đúng vậy!
Đậu Khải Tuấn rất hưng phấn như thể tìm được tri kỷ của đời mình, thao thao bất tuyệt:
- Mỗi khi con thấy Huyện lệnh vừa rời khỏi sư gia là đã không biết năm nay thu hoạch thế nào thì cảm thấy rất khó tin – đó chẳng phải là để cho người ta sắp đặt? Oai nghiêm của một vị quan phụ mẫu ở đâu? Cho nên con quyết định bỏ ra một năm đi khắp Thực Định, thăm thú xem Thực Định rộng cỡ nào? Có bao nhiêu nhà nông? Hàng năm thu hoạch là bao nhiêu? Thuế thu được là bao nhiêu?
Tổ mẫu nhìn Đậu Chiêu nói:
- Thọ Cô, giờ Cẩu Thăng đang làm gì? Từ nhỏ nó đã lớn lên từ ruộng vườn, việc này rất quen, lại thông minh, không bằng để nó đi theo Bá Ngạn…
Đậu Chiêu không nhịn được lẩm bẩm trong lòng.
Cẩu Thăng người ta giờ đã đổi tên thành Triệu Lương Bích, khó lắm mới từ một gia đinh ngoi lên đến chức quản sự cấp hai, thành quản gia trẻ tuổi, có tiền đồ nhất Đậu gia, sắp được đi làm chưởng quầy rồi mà người còn định bắt hắn đi làm gia đinh cho Bá Ngạn, về sau cửa hàng của con sẽ do ai trông coi đây?