-
Chương 24: Tâm tư
Đậu Chiêu cười hì hì, buông tóc Đậu Minh ra rồi lại chọc chọc mặt Đậu Minh. Tim Vương Ánh Tuyết treo tới cổ họng, vội nói: “Muội muội còn nhỏ, không thể vỗ mặt được!” Giọng nói không khỏi có chút sắc bén.
Đậu Chiêu lại nghịch nghịch bàn tay nhỏ bé của muội muội.
Nhất định là nàng cố ý!
Vương Ánh Tuyết cực kì giận dữ.
So với việc sau lưng làm tổn thương một đứa trẻ thì không bằng làm trước mặt mọi người, chỉ một câu “không hiểu chuyện” là có thể hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm.
Con gái Triệu Cốc Thu không phải là một đứa bé mà rõ ràng là yêu nghiệt!
Ý nghĩ này hiện ra trong đầu, Vương Ánh Tuyết dù đang cố bình tĩnh cũng không khỏi cứng đờ lại:
- Thọ Cô, không thể nghịch tay muội muội được.
Đậu Thế Anh nghe vậy, lòng có chút tức giận.
Chẳng qua là Thọ Cô muốn gần gũi với muội muội một chút, nếu là vì không hiểu chuyện mà nặng chân nặng tay thì đương nhiên đứa nhỏ sẽ khó chịu, khóc lớn nhưng lúc này đứa bé ngoan ngoãn nằm trong lòng vú nuôi, có thể thấy Thọ Cô vẫn rất cẩn thận.
Hắn cảm thấy Vương Ánh Tuyết quá coi trọng con mình, có chút khắc nghiệt với Thọ Cô.
Tam bá mẫu và Đinh di thái thái cũng có chung suy nghĩ này. Chẳng qua hai người đều không tiện nói gì. Một người là được Đậu Đạc phó thác tạm giúp đỡ trông coi Tây Đậu, việc nhà như vậy cũng không quá tiện nhúng tay; một người thân phận thấp kém, không tới lượt bà nói chuyện. Nhưng thế cũng không cho thấy hai người không có suy nghĩ gì. Nhất là tam bá mẫu, dù sao nàng cũng là chính thất. Lúc đối mặt với Triệu gia đương nhiên phải nói chuyện thay Đậu gia nhưng đóng cửa lại thì cũng cực kì xem thường loại nữ nhân dùng thủ đoạn hạ lưu để được vào cửa như Vương Ánh Tuyết.
Nàng hừ lạnh một tiếng trong lòng, cười khanh khách, bước lên bế Đậu Chiêu, lẳng lặng bế Đậu Chiêu tránh xa Đậu Minh ra: “Con ngốc à, đừng bước quá, cẩn thận chạm vào làm vỡ mất muội muội nhà con”.
Cẩn thận quá hóa không ra gì.
Hôm nay Vương Ánh Tuyết lo lắng cũng đủ.
Dù sao nàng chỉ là đứa bé ba tuổi, nếu thực sự bức Vương Ánh Tuyết quá, vạn nhất Vương Ánh Tuyết bất chấp, sử dụng sức mạnh với nàng thì thật là thiệt!
Đậu Chiêu cười tủm tỉm ôm cổ tam bá mẫu.
Tam bá mẫu khen nàng một tiếng “Ngoan quá” rồi nói với Đậu Thế Anh: “Bên Vương di nương đã xong xuôi rồi, ta về trước. Có chuyện gì, đệ sai người sang nói với ta một tiếng là được”.
Nửa đêm hôm qua Vương Ánh Tuyết trở dạ, tam bá mẫu và Đinh di thái thái vẫn bận rộn đến tận bây giờ.
Đậu Thế Anh cảm ơn rối rít, cùng Đinh di thái thái tiễn tam bá mẫu về.
Vương Ánh Tuyết dặn dò Hồ ma ma bên người: “Về sau không được cho Thọ Cô tới gần thư nhi, càng không thể để Thọ Cô ở một mình với thư nhi”.
Hồ ma ma ngạc nhiên, chần chừ nói:
- Như vậy cũng không ổn lắm! Dù sao tứ tiểu thư vẫn là tiểu thư thực sự của Đậu phủ, nếu có thể thân thiết với thư nhi thì đúng là không thể tốt hơn…
- Bà không hiểu! Đứa bé đó… Có chút tà môn. Về sau bà gặp nó cũng phải cẩn thận mới được.
Vương Ánh Tuyết sợ hãi nói. Thấy Hồ ma ma lơ đễnh, nghĩ chuyện trong phòng mình đều do Hồ ma ma giúp đỡ, nàng thoáng nghĩ rồi đem chuyện Đậu Chiêu kể cho Hồ ma ma: “… Ngươi bảo, nàng chỉ là đứa bé ba tuổi, sao lại biết được điều này?”
Hồ ma ma trầm ngâm nói: “Có lẽ là có người nói cho nàng?”
“Không thể nào!” Vương Ánh Tuyết nói, “Triệu Cốc Thu đã qua đời, trong nhà còn có ai nhàm chán như vậy!”
Suy nghĩ lại trở về quá khứ.
Nàng bị từ hôn, Triệu Cốc Thu lại sắp xuất giá.
Trong nhà đã không kiếm đủ tiền để tặng lễ cho Triệu gia, mẫu thân ngại không đi, bảo nàng mang theo mười lạng bạc làm lễ. Nàng cảm thấy rất keo kiệt, lấy trong sính lễ của Lôi gia được hai mảnh vải tốt, vội vàng thêu thành hai chiếc khăn tay rồi mang qua.
Khóe mắt đuôi mày Triệu Cốc Thu đều không che giấu được sự vui sướng, không hề có chút lo lắng, bất an vì sắp xuất giá.
Mọi người trêu ghẹo Cốc Thu.
Triệu Cốc Thu lại chẳng hề ngượng ngùng nói:
- Ngày nào ta cũng ngóng trông được gả cho chàng, nay được thỏa nguyện, thực sự không thể buồn nổi!
Khiến mọi người nghe xong đều cười ngặt nghẽo, làm cho nàng vừa hâm mộ lại vừa tò mò.
Đến khi Đậu gia tới cửa đón tân nương, nàng lặng lẽ chạy ra xem.
Con ngựa cao lớn trang trí đỏ thẫm, trên lưng là tân lang mặc áo đỏ, mặt như bạch ngọc, mắt như sao mai, vẻ mặt hoan hỉ đó in sâu trong lòng nàng.
Sau này, trong nhà càng ngày càng khổ cực, hôn sự của ca ca còn chưa ổn thỏa, người tới cửa cầu hôn nàng không phải là người vợ mất sớm thì chính là tay ăn chơi vô công rồi nghề, hoặc là thân thể có tật… Nàng nhớ lại cảnh Triệu Cốc Thu xuất giá, càng cảm thấy không chịu nổi, lòng lại càng bi thương.
Mãi cho đến một ngày, Hà cử nhân trấn trên nhờ bà mối đến xin cưới nàng cho đứa con ngốc hai mươi tuổi còn đái dầm của ông, nàng lại gặp lại Đậu Thế Anh…
Tim nàng đập loạn không ngừng.
So với việc gả cho một người nhìn thôi đã buồn nôn, chẳng bằng theo Đậu Thế Anh.
Ít nhất Đậu Thế Anh tuấn tú lịch sự, tâm địa lại tốt, nàng theo hắn không lo sẽ bị bội tình bạch nghĩa, hơn nữa Triệu Cốc Thu vốn được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên kia cũng không phải là người âm hiểm, độc ác, lại thêm Tây Đậu neo con, nội viện lại không có mẹ chồng quản lý, chỉ cần nàng có thể sinh hạ một đứa con trai, dạy dỗ tử tế, kiếm chút công danh. Dựa vào xuất thân và giáo dưỡng của nàng, có thể có được địa vị ngang hàng với Triệu Cốc Thu, đến lúc đó, nàng có khác gì những phu nhân được tôn kính?
Cái gì cũng đã nghĩ rất tốt, cái gì cũng đều tính rất ổn thỏa nhưng không ngờ Triệu Cốc Thu lại cương quyết như vậy.
Càng thật không ngờ là, sau khi Triệu Cốc Thu qua đời, bên cạnh nàng lại xảy ra rất nhiều chuyện lạ khiến ngày nào cũng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lo sợ bất an, thế cho nên sinh non, chuyện nàng và Đậu Thế Anh càng như giấy không thể gói được lửa, hoàn toàn bại lộ trong mắt người khác…
Về sau nên làm sao đây?
Nghĩ vậy, Vương Ánh Tuyết liền cảm thấy, huyệt thái dương như có hàng ngàn cây kim đang đâm vào đầu vậy.
Người đó rốt cuộc là ai?
Trong đầu Vương Ánh Tuyết đột nhiên hiện ra đôi mắt sáng ngời mà lại có vài phần châm chọc của Đậu Chiêu.
Chẳng lẽ là Thọ Cô?
Không đâu, không đâu!
Vương Ánh Tuyết lắc lắc đầu.
Nàng chỉ là đứa bé ba tuổi… Hay là, Triệu Cốc Thu sai đứa bé kia làm?
Không thể nào, không thể nào!
Vương Ánh Tuyết thì thào tự nhủ.
Phụ thân từng nói, chuyện ma quái thần tiên đều là do tinh thần bất ổn mà ra.
Hồ ma ma cảm thấy bộ dáng Vương Ánh Tuyết như bị dọa dẫm, có chút khó hiểu, vội hỏi: “Di nương, có phải người nhớ tới chuyện gì? Biết ai muốn hại người?”
Vương Ánh Tuyết biến sắc.
Triệu Cốc Thu đã chết, sao nàng lại tự mình dọa mình?
Nghĩ vậy, nàng vội trấn áp bản thân, nói: “Những lời này đừng nói lung tung. Dù sao lời ta dặn nhất định ngươi phải nhớ cho kỹ, trăm ngàn lần đừng để Thọ Cô và thư nhi ở gần nhau”.
Hồ ma ma nghi hoặc gật gật đầu.
Đậu Thế Anh quay về.
Vương Ánh Tuyết vội tươi cười dịu dàng:
- Tam phu nhân và Đinh di thái thái đi rồi?
Đậu Thế Anh “Ừ” một tiếng rồi nói: “Thọ Cô còn nhỏ, chẳng qua là thích thì sờ một cái, ôm một cái, sau này nàng đừng hoảng hốt như vậy nữa”.
“Thiếp…” Vương Ánh Tuyết muốn nói lại thôi.
Từ nhỏ đến lớn Đậu Thế Anh chưa từng bị áp chế, người như vậy chỉ có thể thuận theo.
“Là thiếp quá lo lắng”. Nàng thoải mái nhận sai, bảo nhũ mẫu bế con gái lại:
- Thất gia xem, trông thư nhi có giống người không?
Đậu Thế Anh cẩn thận nhìn nhìn, mỉm cười nói:
- Đúng là có chút giống
Vương Ánh Tuyết thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc lưa thưa của con gái, mắt đỏ hoe nói: “Người không biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào… Thiếu chút nữa thư nhi đã không thể sống sót! May mà có tam phu nhân… Thất gia, xin lão thái gia đặt cho thư nhi một nhũ danh đi? Để thư nhi cũng được có phúc của lão thái gia”.
Đậu Thế Anh gật gật đầu, ngữ khí ôn hòa:
- Ta biết, việc này nàng cũng không cần quan tâm, để ý tĩnh dưỡng, thân thể quan trọng hơn. Thư nhi không chỉ có người của tam bá mẫu phái đến mà còn cả Đinh di nương lo liệu, sẽ không có chuyện gì cả!
Vương Ánh Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.
Đậu Thế Anh đứng lên: “Nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi! Ta về thư phòng”.
Vương Ánh Tuyết thoáng ngây người: “Người, người không ở đây thêm chút sao?”
- Ta còn có bài chưa làm xong, lát nữa sẽ tới thăm nàng.
Vương Ánh Tuyết chỉ đành sai Hồ ma ma tiễn Đậu Thế Anh ra ngoài.
Đậu Thế Anh đứng ở cửa Tê Hà viện, không biết phải đi đâu.
Nhìn thấy Vương Ánh Tuyết, hắn lại nghĩ đến cái chết của Cốc Thu.
Hắn không thể nào coi như không có chuyện gì, thoải mái nói chuyện với Vương Ánh Tuyết.
Vậy đến chỗ phụ thân xin nhũ danh cho thứ nữ đi!
Đậu Thế Anh đến Hạc Thọ đường.
Đậu Đạc nằm trên ghế dựa trong thư phòng, tay cầm quyển sách ngây người.
Biết ý định của Đậu Thế Anh, ông chấm bút, viết ra hai chữ lớn:
- Thọ Cô gọi là “Chiêu”, đứa bé gọi là “Minh” đi.
Ông nói xong, thở dài thật dài.
Đậu Thế Anh không nói gì, sai người đưa tờ giấy Tuyên Thành viết chữ “Minh” đến Tê Hà viện, hắn thì cầm tờ giấy ghi chữ “Chiêu” đi về chính phòng.
Đậu Chiêu không có ở đó.
Ngọc Trâm nói: “Tứ tiểu thư đang ở tiểu Phật đường”. Sợ Đậu Thế Anh trách nàng không đi theo hầu hạ Đậu Chiêu, vội giải thích: “Thỏa Nương đi theo tứ tiểu thư”.
Đậu Thế Anh đến tiểu Phật đường.
Đậu Chiêu ngồi một mình bên bậc cửa cao cao của tiểu Phật đường, chống cằm nhìn bài vị của mẫu thân.
Tịch dương kéo dài chiếc bóng của nàng trong phòng.
Ánh mắt Đậu Thế Anh cay cay, ngực như bị ai đấm một quyền, vừa đau, vừa buồn.
- Thọ Cô!
Hắn ngồi xuống bên nữ nhi: “Sao con lại ở đây?”
Giọng nói của Đậu Thế Anh dịu dàng như gió mùa xuân.
Đậu Chiêu quay đầu lại nhìn phụ thân: “Con nhớ mẫu thân!”
Trước kia nàng không hiểu vì sao mẫu thân muốn tự tử.
Tâm tình của mẫu thân khi thấy phụ thân và Vương Ánh Tuyết vui vẻ bên nhau hẳn cũng giống như nàng khi nghe thấy Ngụy Đình Du tán dương Đậu Minh?
Trong đôi mắt trong veo của nữ nhi, phản chiếu bóng dáng của hắn.
Đột nhiên Đậu Thế Anh cảm thấy xấu hổ, có chút không dám nhìn thẳng vào Đậu Chiêu.
Nếu phụ thân đã không nói gì, Đậu Chiêu cũng không có hứng thú đãi bôi.
Tâm tình của nàng thập phần bực bội.
Nhìn thấy Đậu Minh vừa sinh ra, nàng nghĩ tới Đậu Hiểu hai năm nữa sẽ chào đời.
Mình đã cố gắng cứu vãn nhưng mẫu thân vẫn tự tư, chẳng lẽ chuyện trên đời này không thể xoay vần?
Kiếp trước, mẫu thân qua đời, phụ thân lập tức tái giá, sau đó sinh con đẻ cái với Vương Ánh Tuyết. Mẫu thân qua đời với phụ thân mà nói có đáng gì?
Gió nhẹ nhàng thổi qua, chuông đồng bên hành lang rung động, xa xăm mà tĩnh mịch.
Đậu Chiêu nghĩ đến chuyện người bên cạnh từng làm, một khắc cũng không muốn cố thêm.
Nàng phiền chán đứng lên.
Bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của phụ thân: “Thọ Cô, ta cũng rất nhớ mẫu thân con, rất nhớ… rất nhớ…”
Sau đó, nàng thấy phụ thân vùi mặt xuống đầu gối, lặng lẽ khóc.
Đậu Chiêu lại nghịch nghịch bàn tay nhỏ bé của muội muội.
Nhất định là nàng cố ý!
Vương Ánh Tuyết cực kì giận dữ.
So với việc sau lưng làm tổn thương một đứa trẻ thì không bằng làm trước mặt mọi người, chỉ một câu “không hiểu chuyện” là có thể hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm.
Con gái Triệu Cốc Thu không phải là một đứa bé mà rõ ràng là yêu nghiệt!
Ý nghĩ này hiện ra trong đầu, Vương Ánh Tuyết dù đang cố bình tĩnh cũng không khỏi cứng đờ lại:
- Thọ Cô, không thể nghịch tay muội muội được.
Đậu Thế Anh nghe vậy, lòng có chút tức giận.
Chẳng qua là Thọ Cô muốn gần gũi với muội muội một chút, nếu là vì không hiểu chuyện mà nặng chân nặng tay thì đương nhiên đứa nhỏ sẽ khó chịu, khóc lớn nhưng lúc này đứa bé ngoan ngoãn nằm trong lòng vú nuôi, có thể thấy Thọ Cô vẫn rất cẩn thận.
Hắn cảm thấy Vương Ánh Tuyết quá coi trọng con mình, có chút khắc nghiệt với Thọ Cô.
Tam bá mẫu và Đinh di thái thái cũng có chung suy nghĩ này. Chẳng qua hai người đều không tiện nói gì. Một người là được Đậu Đạc phó thác tạm giúp đỡ trông coi Tây Đậu, việc nhà như vậy cũng không quá tiện nhúng tay; một người thân phận thấp kém, không tới lượt bà nói chuyện. Nhưng thế cũng không cho thấy hai người không có suy nghĩ gì. Nhất là tam bá mẫu, dù sao nàng cũng là chính thất. Lúc đối mặt với Triệu gia đương nhiên phải nói chuyện thay Đậu gia nhưng đóng cửa lại thì cũng cực kì xem thường loại nữ nhân dùng thủ đoạn hạ lưu để được vào cửa như Vương Ánh Tuyết.
Nàng hừ lạnh một tiếng trong lòng, cười khanh khách, bước lên bế Đậu Chiêu, lẳng lặng bế Đậu Chiêu tránh xa Đậu Minh ra: “Con ngốc à, đừng bước quá, cẩn thận chạm vào làm vỡ mất muội muội nhà con”.
Cẩn thận quá hóa không ra gì.
Hôm nay Vương Ánh Tuyết lo lắng cũng đủ.
Dù sao nàng chỉ là đứa bé ba tuổi, nếu thực sự bức Vương Ánh Tuyết quá, vạn nhất Vương Ánh Tuyết bất chấp, sử dụng sức mạnh với nàng thì thật là thiệt!
Đậu Chiêu cười tủm tỉm ôm cổ tam bá mẫu.
Tam bá mẫu khen nàng một tiếng “Ngoan quá” rồi nói với Đậu Thế Anh: “Bên Vương di nương đã xong xuôi rồi, ta về trước. Có chuyện gì, đệ sai người sang nói với ta một tiếng là được”.
Nửa đêm hôm qua Vương Ánh Tuyết trở dạ, tam bá mẫu và Đinh di thái thái vẫn bận rộn đến tận bây giờ.
Đậu Thế Anh cảm ơn rối rít, cùng Đinh di thái thái tiễn tam bá mẫu về.
Vương Ánh Tuyết dặn dò Hồ ma ma bên người: “Về sau không được cho Thọ Cô tới gần thư nhi, càng không thể để Thọ Cô ở một mình với thư nhi”.
Hồ ma ma ngạc nhiên, chần chừ nói:
- Như vậy cũng không ổn lắm! Dù sao tứ tiểu thư vẫn là tiểu thư thực sự của Đậu phủ, nếu có thể thân thiết với thư nhi thì đúng là không thể tốt hơn…
- Bà không hiểu! Đứa bé đó… Có chút tà môn. Về sau bà gặp nó cũng phải cẩn thận mới được.
Vương Ánh Tuyết sợ hãi nói. Thấy Hồ ma ma lơ đễnh, nghĩ chuyện trong phòng mình đều do Hồ ma ma giúp đỡ, nàng thoáng nghĩ rồi đem chuyện Đậu Chiêu kể cho Hồ ma ma: “… Ngươi bảo, nàng chỉ là đứa bé ba tuổi, sao lại biết được điều này?”
Hồ ma ma trầm ngâm nói: “Có lẽ là có người nói cho nàng?”
“Không thể nào!” Vương Ánh Tuyết nói, “Triệu Cốc Thu đã qua đời, trong nhà còn có ai nhàm chán như vậy!”
Suy nghĩ lại trở về quá khứ.
Nàng bị từ hôn, Triệu Cốc Thu lại sắp xuất giá.
Trong nhà đã không kiếm đủ tiền để tặng lễ cho Triệu gia, mẫu thân ngại không đi, bảo nàng mang theo mười lạng bạc làm lễ. Nàng cảm thấy rất keo kiệt, lấy trong sính lễ của Lôi gia được hai mảnh vải tốt, vội vàng thêu thành hai chiếc khăn tay rồi mang qua.
Khóe mắt đuôi mày Triệu Cốc Thu đều không che giấu được sự vui sướng, không hề có chút lo lắng, bất an vì sắp xuất giá.
Mọi người trêu ghẹo Cốc Thu.
Triệu Cốc Thu lại chẳng hề ngượng ngùng nói:
- Ngày nào ta cũng ngóng trông được gả cho chàng, nay được thỏa nguyện, thực sự không thể buồn nổi!
Khiến mọi người nghe xong đều cười ngặt nghẽo, làm cho nàng vừa hâm mộ lại vừa tò mò.
Đến khi Đậu gia tới cửa đón tân nương, nàng lặng lẽ chạy ra xem.
Con ngựa cao lớn trang trí đỏ thẫm, trên lưng là tân lang mặc áo đỏ, mặt như bạch ngọc, mắt như sao mai, vẻ mặt hoan hỉ đó in sâu trong lòng nàng.
Sau này, trong nhà càng ngày càng khổ cực, hôn sự của ca ca còn chưa ổn thỏa, người tới cửa cầu hôn nàng không phải là người vợ mất sớm thì chính là tay ăn chơi vô công rồi nghề, hoặc là thân thể có tật… Nàng nhớ lại cảnh Triệu Cốc Thu xuất giá, càng cảm thấy không chịu nổi, lòng lại càng bi thương.
Mãi cho đến một ngày, Hà cử nhân trấn trên nhờ bà mối đến xin cưới nàng cho đứa con ngốc hai mươi tuổi còn đái dầm của ông, nàng lại gặp lại Đậu Thế Anh…
Tim nàng đập loạn không ngừng.
So với việc gả cho một người nhìn thôi đã buồn nôn, chẳng bằng theo Đậu Thế Anh.
Ít nhất Đậu Thế Anh tuấn tú lịch sự, tâm địa lại tốt, nàng theo hắn không lo sẽ bị bội tình bạch nghĩa, hơn nữa Triệu Cốc Thu vốn được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên kia cũng không phải là người âm hiểm, độc ác, lại thêm Tây Đậu neo con, nội viện lại không có mẹ chồng quản lý, chỉ cần nàng có thể sinh hạ một đứa con trai, dạy dỗ tử tế, kiếm chút công danh. Dựa vào xuất thân và giáo dưỡng của nàng, có thể có được địa vị ngang hàng với Triệu Cốc Thu, đến lúc đó, nàng có khác gì những phu nhân được tôn kính?
Cái gì cũng đã nghĩ rất tốt, cái gì cũng đều tính rất ổn thỏa nhưng không ngờ Triệu Cốc Thu lại cương quyết như vậy.
Càng thật không ngờ là, sau khi Triệu Cốc Thu qua đời, bên cạnh nàng lại xảy ra rất nhiều chuyện lạ khiến ngày nào cũng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lo sợ bất an, thế cho nên sinh non, chuyện nàng và Đậu Thế Anh càng như giấy không thể gói được lửa, hoàn toàn bại lộ trong mắt người khác…
Về sau nên làm sao đây?
Nghĩ vậy, Vương Ánh Tuyết liền cảm thấy, huyệt thái dương như có hàng ngàn cây kim đang đâm vào đầu vậy.
Người đó rốt cuộc là ai?
Trong đầu Vương Ánh Tuyết đột nhiên hiện ra đôi mắt sáng ngời mà lại có vài phần châm chọc của Đậu Chiêu.
Chẳng lẽ là Thọ Cô?
Không đâu, không đâu!
Vương Ánh Tuyết lắc lắc đầu.
Nàng chỉ là đứa bé ba tuổi… Hay là, Triệu Cốc Thu sai đứa bé kia làm?
Không thể nào, không thể nào!
Vương Ánh Tuyết thì thào tự nhủ.
Phụ thân từng nói, chuyện ma quái thần tiên đều là do tinh thần bất ổn mà ra.
Hồ ma ma cảm thấy bộ dáng Vương Ánh Tuyết như bị dọa dẫm, có chút khó hiểu, vội hỏi: “Di nương, có phải người nhớ tới chuyện gì? Biết ai muốn hại người?”
Vương Ánh Tuyết biến sắc.
Triệu Cốc Thu đã chết, sao nàng lại tự mình dọa mình?
Nghĩ vậy, nàng vội trấn áp bản thân, nói: “Những lời này đừng nói lung tung. Dù sao lời ta dặn nhất định ngươi phải nhớ cho kỹ, trăm ngàn lần đừng để Thọ Cô và thư nhi ở gần nhau”.
Hồ ma ma nghi hoặc gật gật đầu.
Đậu Thế Anh quay về.
Vương Ánh Tuyết vội tươi cười dịu dàng:
- Tam phu nhân và Đinh di thái thái đi rồi?
Đậu Thế Anh “Ừ” một tiếng rồi nói: “Thọ Cô còn nhỏ, chẳng qua là thích thì sờ một cái, ôm một cái, sau này nàng đừng hoảng hốt như vậy nữa”.
“Thiếp…” Vương Ánh Tuyết muốn nói lại thôi.
Từ nhỏ đến lớn Đậu Thế Anh chưa từng bị áp chế, người như vậy chỉ có thể thuận theo.
“Là thiếp quá lo lắng”. Nàng thoải mái nhận sai, bảo nhũ mẫu bế con gái lại:
- Thất gia xem, trông thư nhi có giống người không?
Đậu Thế Anh cẩn thận nhìn nhìn, mỉm cười nói:
- Đúng là có chút giống
Vương Ánh Tuyết thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc lưa thưa của con gái, mắt đỏ hoe nói: “Người không biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào… Thiếu chút nữa thư nhi đã không thể sống sót! May mà có tam phu nhân… Thất gia, xin lão thái gia đặt cho thư nhi một nhũ danh đi? Để thư nhi cũng được có phúc của lão thái gia”.
Đậu Thế Anh gật gật đầu, ngữ khí ôn hòa:
- Ta biết, việc này nàng cũng không cần quan tâm, để ý tĩnh dưỡng, thân thể quan trọng hơn. Thư nhi không chỉ có người của tam bá mẫu phái đến mà còn cả Đinh di nương lo liệu, sẽ không có chuyện gì cả!
Vương Ánh Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.
Đậu Thế Anh đứng lên: “Nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi! Ta về thư phòng”.
Vương Ánh Tuyết thoáng ngây người: “Người, người không ở đây thêm chút sao?”
- Ta còn có bài chưa làm xong, lát nữa sẽ tới thăm nàng.
Vương Ánh Tuyết chỉ đành sai Hồ ma ma tiễn Đậu Thế Anh ra ngoài.
Đậu Thế Anh đứng ở cửa Tê Hà viện, không biết phải đi đâu.
Nhìn thấy Vương Ánh Tuyết, hắn lại nghĩ đến cái chết của Cốc Thu.
Hắn không thể nào coi như không có chuyện gì, thoải mái nói chuyện với Vương Ánh Tuyết.
Vậy đến chỗ phụ thân xin nhũ danh cho thứ nữ đi!
Đậu Thế Anh đến Hạc Thọ đường.
Đậu Đạc nằm trên ghế dựa trong thư phòng, tay cầm quyển sách ngây người.
Biết ý định của Đậu Thế Anh, ông chấm bút, viết ra hai chữ lớn:
- Thọ Cô gọi là “Chiêu”, đứa bé gọi là “Minh” đi.
Ông nói xong, thở dài thật dài.
Đậu Thế Anh không nói gì, sai người đưa tờ giấy Tuyên Thành viết chữ “Minh” đến Tê Hà viện, hắn thì cầm tờ giấy ghi chữ “Chiêu” đi về chính phòng.
Đậu Chiêu không có ở đó.
Ngọc Trâm nói: “Tứ tiểu thư đang ở tiểu Phật đường”. Sợ Đậu Thế Anh trách nàng không đi theo hầu hạ Đậu Chiêu, vội giải thích: “Thỏa Nương đi theo tứ tiểu thư”.
Đậu Thế Anh đến tiểu Phật đường.
Đậu Chiêu ngồi một mình bên bậc cửa cao cao của tiểu Phật đường, chống cằm nhìn bài vị của mẫu thân.
Tịch dương kéo dài chiếc bóng của nàng trong phòng.
Ánh mắt Đậu Thế Anh cay cay, ngực như bị ai đấm một quyền, vừa đau, vừa buồn.
- Thọ Cô!
Hắn ngồi xuống bên nữ nhi: “Sao con lại ở đây?”
Giọng nói của Đậu Thế Anh dịu dàng như gió mùa xuân.
Đậu Chiêu quay đầu lại nhìn phụ thân: “Con nhớ mẫu thân!”
Trước kia nàng không hiểu vì sao mẫu thân muốn tự tử.
Tâm tình của mẫu thân khi thấy phụ thân và Vương Ánh Tuyết vui vẻ bên nhau hẳn cũng giống như nàng khi nghe thấy Ngụy Đình Du tán dương Đậu Minh?
Trong đôi mắt trong veo của nữ nhi, phản chiếu bóng dáng của hắn.
Đột nhiên Đậu Thế Anh cảm thấy xấu hổ, có chút không dám nhìn thẳng vào Đậu Chiêu.
Nếu phụ thân đã không nói gì, Đậu Chiêu cũng không có hứng thú đãi bôi.
Tâm tình của nàng thập phần bực bội.
Nhìn thấy Đậu Minh vừa sinh ra, nàng nghĩ tới Đậu Hiểu hai năm nữa sẽ chào đời.
Mình đã cố gắng cứu vãn nhưng mẫu thân vẫn tự tư, chẳng lẽ chuyện trên đời này không thể xoay vần?
Kiếp trước, mẫu thân qua đời, phụ thân lập tức tái giá, sau đó sinh con đẻ cái với Vương Ánh Tuyết. Mẫu thân qua đời với phụ thân mà nói có đáng gì?
Gió nhẹ nhàng thổi qua, chuông đồng bên hành lang rung động, xa xăm mà tĩnh mịch.
Đậu Chiêu nghĩ đến chuyện người bên cạnh từng làm, một khắc cũng không muốn cố thêm.
Nàng phiền chán đứng lên.
Bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của phụ thân: “Thọ Cô, ta cũng rất nhớ mẫu thân con, rất nhớ… rất nhớ…”
Sau đó, nàng thấy phụ thân vùi mặt xuống đầu gối, lặng lẽ khóc.