Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1612
Dao nhi giống như là uống say, đồng tử trở nên mê mang.
Bệ Linh đi tới sau lưng Dao nhi, nàng thò tay đặt ở trên lưng Dao nhi, mỉm cười nhìn xem Diệp Thần, nói khẽ:
Nhìn xem Bệ Linh mỉm cười vũ mị, nước mắt của Diệp Thần đã đầy tràn hốc mắt, trong nội tâm trận trận quặn đau, như là có người ở phía trên không ngừng cắt mấy đao.
- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đời này sự tình may mắn nhất, là gặp ngươi, vì ngươi sinh ra một đứa con gái, tỷ tỷ đã cảm thấy phi thường hạnh phúc, về sau chứng kiến Dao nhi, tựa như chứng kiến tỷ tỷ!
- Không!
Đem toàn bộ Sinh Mệnh lực quá độ cho Dao nhi, Sinh Mệnh lực của Bệ Linh nhanh chóng thất lạc, thân ảnh của nàng dần dần nhạt đi.
- Tiểu đệ đệ, gặp lại sau!
Bệ Linh ngóng nhìn lấy Diệp Thần, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng hồi tưởng lại cùng Diệp Thần ở Trấn Hồn Tháp gặp nhau, còn có ở Diệp gia lãnh địa điên cuồng, khi đó nàng, tuy vũ mị, nhưng lại có tình cảm thiếu nữ, nàng hôm nay, đã là một mẫu thân.
- Hơn một nghìn năm, là thời gian chúng ta sinh hoạt vui sướng nhất!
Diệp Thần dốc sức liều mạng muốn đem Bệ Linh bắt lấy, nhưng mà thân ảnh Bệ Linh đã triệt để tiêu tán ở trong hư không.
- Sinh Mệnh chi lộ chết tiệt, Sinh Mệnh thần cách chết tiệt, ta nhất định phải hủy ngươi!
Diệp Thần phẫn nộ điên cuồng hét lên, tựa như một đầu hung thú, cốt cách trên người đùng đùng loạn hưởng, toàn thân tản ra một cỗ khí tức bạo ngược.
Đạm Đài Lăng yên lặng đi tới sau lưng Tiểu Thiên, liếc nhìn Diệp Thần, ánh mắt kia bao hàm lấy quyến luyến chi tình nồng đậm, nhưng nàng vẫn là không chút do dự đem Sinh Mệnh lực toàn bộ chuyển dời đến trên người Tiểu Thiên.
Thân ảnh Đạm Đài Lăng dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng hóa thành một đạo khí tức Băng Lam.
Từ đầu đến cuối, nàng một mực thật sâu nhìn chăm chú lên Diệp Thần, trên mặt treo nét tươi cười tuyệt mỹ.
Một năm kia, nàng là cái võ si, sống vì võ đạo, thẳng đến có một ngày gặp Diệp Thần, mới khiến cho nàng có một tí cải biến, trong nội tâm đã có bóng dáng Diệp Thần, về sau lại có Tiểu Thiên, hơn một nghìn năm này, nàng cảm thấy phi thường hạnh phúc. Nàng nghĩ tới phụ thân chết đi của nàng, hai hàng nước mắt theo hai gò má chảy xuống.
Nguyên lai cái này là tánh mạng, sinh lão bệnh tử, thăng trầm...
Đạm Đài Lăng lẳng lặng nhìn xem Diệp Thần, tuy đã qua hơn một nghìn năm, quay đầu lại nhìn xem, lại ngắn ngủi như thế, nhưng nàng đã cảm thấy phi thường thỏa mãn.
- Đạm Đài!
Diệp Thần lòng đang nhỏ máu, hắn hiểu được, đây là đám người Bệ Linh, Đạm Đài lựa chọn, người làm cha mẹ, vì con của mình, mặc dù trả giá tánh mạng cũng sẽ không tiếc!
A Ly cùng Diệp Nữu cũng đi tới bên người Tiểu Thiên, Dao nhi, các nàng lẳng lặng ngóng nhìn Diệp Thần.
Một cỗ Sinh Mệnh lực lượng, từ trên người của các nàng chảy xuôi mà ra, rót vào trên người Tiểu Thiên cùng Dao nhi.
Diệp Thần cầm nắm đấm thật chặt, song mắt đỏ bừng, hắn hiểu được tâm ý cùng thâm tình của A Ly cùng Nữu Nhi!
- Diệp Thần ca ca, đây là Mê Huyễn Bảo Châu, về sau chứng kiến nó, giống như là chứng kiến ta!
Trong hai tròng mắt sáng ngời của A Ly khắp lên hơi nước, lại vẫn dí dỏm hé miệng cười cười, Mê Huyễn Bảo Châu hướng Diệp Thần bay tới.
Dáng tươi cười xinh đẹp kia của A Ly, cuối cùng nhất như ngừng lại trong thời gian Vĩnh Hằng, một màn này, Diệp Thần đến chết cũng sẽ không quên.
Từng bức họa ở trong đầu Diệp Thần xẹt qua, lúc tại Diệp gia lãnh địa lần thứ nhất gặp được A Ly, bộ dạng A Ly đáng yêu nghịch ngợm, lúc tại Cấm Vực Chi Địa đồng sanh cộng tử đối mặt U Hồn, rồi sau lại cùng nhau đã trải qua đủ loại nguy hiểm, những hình ảnh này tất cả đều giật mình ngay ở trước mắt.
- Diệp Thần ca ca, có thể thủ hộ ở bên người Diệp Thần ca ca, Nữu Nhi đã phi thường thỏa mãn.
Nữu Nhi thâm tình nhìn xem Diệp Thần, trước sau như một ôn nhu.
Diệp Thần nghĩ tới năm đó kinh mạch đứt đoạn, Nữu Nhi ôn nhu chờ đợi, một mực đợi đến lúc hắn tu vi khôi phục.
Các nàng đã sớm dung vào trong linh hồn Diệp Thần.
- Đợi ta hủy diệt Sinh Mệnh thần cách, lại cùng các ngươi tương kiến!
Diệp Thần ngửa đầu nhìn về phía Sinh Mệnh thần cách trong Hư Không Thế Giới, sát khí trùng thiên.
Lúc này, Sư gia cùng Nhất Khối đứng ở sau lưng Diệp Thần, đồng thời đem Sinh Mệnh lực tất cả đều rót vào trong cơ thể Diệp Thần.
- Diệp Thần tiểu tử, Sinh Mệnh thần cách kia thật đáng ghét, không biết cạo chết bao nhiêu tiểu mẫu Sư của Sư gia ta, thay Sư gia ta hủy nó! Bằng không thì Sư gia ta chết không nhắm mắt!
Sư gia cắn răng, oán hận nói.
- Ân!
Diệp Thần nặng nề gật đầu, trong nội tâm bi thương.
Sư gia ha ha cười sang sảng lấy.
- Nếu như thế gian này thực sự có Địa Ngục, chờ ta hủy diệt Sinh Mệnh thần cách, chúng ta ở mười tám tầng Địa Ngục gặp lại!
- Tốt!
- Còn có ta Diệp Thần Đại ca, ngươi vĩnh viễn đều là người ta kính trọng nhất, có thể đem Sinh Mệnh lực cuối cùng truyền lại cho Diệp Thần Đại ca, Diệp Mông ta chết cũng không tiếc!
Diệp Mông nhìn xem Diệp Thần, trong cơ thể một cỗ Sinh Mệnh lực trào vào trong cơ thể Diệp Thần.
Cùng bên Nhân tộc, Phục Linh nhất tộc này tự nguyện kính dâng Sinh Mệnh lực lượng bất đồng, từng cái chủng tộc khác chém giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại có mấy cường giả đỉnh phong.
Ngay cả là Lĩnh Tụ cấp cường giả của các tộc cũng đều bị chết còn thừa không có mấy.
Tinh Hồn nhất tộc ngoại trừ Thánh Vương, Tử Yên ra, còn thừa lại Huyền Không cùng hai cái lĩnh tụ khác.
Chủng tộc khác, thì chỉ có Kim Giác Thánh Hoàng, Chân Vũ Thánh Hoàng, Huyết Ma lão tổ, Tiểu Mi, Diệp Tinh Huyền, Nam Cung Trạch, Linh Lung Chí Tôn, Thần Trạch lão tổ, Mộ Quang Thánh Linh, Xích Diễm Thánh Linh,… mặt khác còn có ba Tổ Ma lão tổ.
- Thánh Vương đại nhân, kế tiếp làm sao bây giờ?
Huyền Không đã rơi vào sau lưng Thánh Vương hỏi, không nghĩ tới ngược lại là Nhân tộc, người còn sống sót tối đa.
Nhân tộc còn thừa lại Diệp Thần, Diệp Thiên Huyền, Diệp Tĩnh Dao, Nam Cung Trạch, Diệp Tinh Huyền cùng Linh Lung Chí Tôn sáu cái, mặt khác còn có Nhược Vân cùng Hỗn Độn Thần Thú, cũng là bên Nhân tộc.
Ánh mắt Thánh Vương sắc bén lạnh lùng đảo qua những cường giả các tộc còn lại này.
Sau khi bọn hắn hấp thu Sinh Mệnh lực trong cơ thể cường giả khác, miễn cưỡng trì hoãn một ít thời gian, nhưng mà Sinh Mệnh chi lộ vẫn còn tiếp tục, Sinh Mệnh lực trong cơ thể của bọn họ còn đang không ngừng trôi qua, dùng không được bao lâu, bọn hắn từ trên người cường giả khác hấp thu Sinh Mệnh lực cũng sẽ bị hao hết.
Biện pháp duy nhất, là tiếp tục thôn phệ, mới có cơ hội sống!
Thánh Vương ngạo nghễ ngưng lập ở trong hư không, cầm trong tay Thánh Huyết chiến kích, chỉ hướng phương hướng bọn người Diệp Thần.
- Nhân tộc so với trong tưởng tượng của ta muốn ương ngạnh rất nhiều, bất quá kế tiếp, Nhân tộc đều phải chết!
Thánh Vương ngữ khí lành lạnh, trên người đột nhiên kim sáng lóng lánh, hiện ra một thân Kim Giáp uy vũ.
Tuy Thiên Vận Cầm bị phá huỷ, đã không thể dùng, nhưng Thánh Vương còn ẩn tàng một kiện Thánh Bảo, đó chính là Thiên Võ Kim Giáp trên người hắn!