Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98: Bị bôi nhọ rồi
“Trợ lý Lâm, không phải anh nên nói cho tôi biết người gọi điện cho anh không phải là gái qua đường nào mà là vợ anh đấy chứ?”
Thẩm Bội Ni là loại người điển hình cho việc chôn sống người khác, cô ta tiện tay xoay xoay cái điện thoại của Lâm Phi còn cười đầy ý tứ.
Lâm Phi thật sự muốn ngậm một ngụm nước ga mặn phun chết cô ta đi, nhưng đứng trước mặt Mộ San San, Lâm Phi đương nhiên không thể nói là vợ mình gọi được.
Huyết Mai là hội trưởng Hoa Hồng Gai, trò gì không chơi tự nhiên lại chơi cái trò mê hoặc chết người này. Mặc dù Lâm Phi biết cô ta rất có khả năng đã bày sẵn Hồng Môn Yến và chỉ đợi Lâm Phi đến. Nhưng vấn đề là Thẩm Bội Ni lại không hiểu được điều này.
Cô nói cô không hiểu thì là không hiểu đi, cô còn giả vờ giả vịt cái gì chứ, nếu chỉ riêng tôi với cô, hoặc kể cả là thêm Lăng Vi Vi nữa thì cũng chả vấn đề gì to tát. Đằng này thì… mẹ kiếp, vấn đề là đang đứng trước mặt Mộ San San đấy.
“Quản lý Thẩm vui tính quá, một trợ lý quèn như tôi đi đâu mà tìm mấy cô em ấy chứ, một người bạn của tôi thôi. Trước đây tôi giúp đỡ cô ấy nên nay cô ấy muốn mời tôi qua ăn cơm.”
Câu nói cuối cùng Lâm Phi liếc sang Mộ San San một cái thể hiện là đang giải thích với Mộ San San.
Ngặt một nỗi Thẩm Bội Ni lại không hề có ý định chăm chút cho cái bộ mặt của Lâm Phi. Cô ta dường như quên đi mình đang đứng ở văn phòng của tổng giám đốc Mộ San San nên lại tiếp tục giễu cợt Lâm Phi: “Không phải chứ, tôi nghe ý tứ người ta không đơn thuần chỉ là mời cơm đâu, trợ lý Lâm không phải lấy danh nghĩa ăn cơm mà đi xơi cả người ta đấy chứ?”
“Tôi xơi cái đầu cô ấy, nha đầu, tôi đây sớm muộn cũng có ngày xơi cô.”
Lâm Phi tức lộn ruột trợn mắt nhìn Thẩm Bội Ni, hắn có lý do tin rằng cô gái này chắc chắn đang cố ý vấy bẩn hắn, còn mục đích là gì thì hiện tại hắn chưa đoán ra được, nhưng có một điều hắn có thể khẳng định chính là hắn phải trừ khử dã tâm đó đi.
Nếu không phải đang đứng trước mặt Mộ San San thì Lâm Phi hẳn là đã tét vào bộ mông mây mẩy kia của cô ta cho toe toét cả ra rồi.
Mặc dù chỉ có mình Thẩm Bội Ni trách mắng Lâm Phi trong khi Lăng Vi Vi và Mộ San San không hề chen vào nhưng cả hai người lại liếc ánh mắt lạnh lùng chĩa vào hắn và rõ ràng đang cảnh cáo cho hắn biết bọn họ không hề có ý định cho qua việc hắn ra ngoài đi hẹn hò.
Lăng Vi Vi còn đỡ, cô ta lạnh lùng trong công việc nhưng bình thường thì cũng khá nữ tính. Hiện tại giữa hắn và Lăng Vi Vi cũng khá êm ả và chưa hề có tiến triển sâu hơn, do vậy mà Lâm Phi tạm thời có thể phớt lờ Lăng Vi Vi.
Nhưng Mộ San San thì Lâm Phi không thể phớt lờ được.
Tổng giám đốc Mộ San San vốn dĩ là một người con gái nổi tiếng lạnh lùng, chỉ một cái liếc mắt của cô ta cũng đủ làm cho hắn chết cứng vì lạnh.
Dù hắn khá to gan, ở phương diện này hắn cũng đã có sự miễn dịch tốt nhưng điều quan trọng là hắn đang bị lôi ra làm chủ đề nói chuyện. Bất cứ người đàn ông nào “hẹn” với người con gái khác, khi đối diện với vợ mình cũng sẽ chột dạ.
“Tôi còn nhiều việc phải làm, tôi không làm phiền mọi người họp nữa.”
Lâm Phi chuẩn bị chuồn đi, hắn không vội đi tới cuộc hẹn mà là lo lắng ở đây lâu thêm hắn sẽ không kiềm chế được mà vỗ vào mông Thẩm Bội Ni mất. Đương nhiên, nếu làm như vậy thì tự nhiên không có chuyện cũng thành có chuyện.
Để không xảy ra chuyện này, Lâm Phi chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế ý định đó với Thẩm Bội Ni và chuẩn bị chuồn thẳng.
Ngặt một nỗi, Thẩm Bội Ni cứ như không hề cảm nhận được sự không hài lòng mà Lâm Phi dành cho cô ta. Cô ta không kiêng dè gì mà túm Lâm Phi lại: “Trợ lý Lâm, cho dù anh có vội đi hẹn hò thì cũng phải xin phép trưởng phòng Lăng đã chứ, giờ còn đang giờ làm, anh không định bỏ làm ngay trước mặt tổng giám đốc Mộ chứ?”
“Quản lý Thẩm, cô quản lý rộng thật đấy.”
Lâm Phi nói từng từ từng từ một, đặc biệt là ba từ đầu tiên, hắn gằn giọng thốt lên.
“Tôi cũng là vì muốn tốt cho anh thôi. Hiện giờ công ty đang nhiều chuyện phiền não, trợ lý Lâm cũng nói còn nhiều việc cần làm. Vào lúc này, trợ lý Lâm càng nên ở lại công ty xử lý công việc mới phải.”
Thẩm Bội Ni sao có thể không nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Lâm Phi chứ. Nhưng cô ta cố tình đối đầu với hắn, nên đã cố tình ngăn hắn không được đi.
“Lâm Phi nếu anh thực sự có việc riêng cần giải quyết thì tôi thay Lăng Vi Vi duyệt cho anh nghỉ, không có việc gì thì anh ra ngoài đi.”
Đúng lúc Lâm Phi định bấm bụng xin Lăng Vi Vi nghỉ thì Mộ San San tiến lên phía trước lên tiếng, cái ngữ khí lạnh lùng đó lại không hề mang theo chút biểu cảm.
Mộ San San vừa lên tiếng, Thẩm Bội Ni cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ có thể miễn cưỡng nới Lâm Phi ra nhưng vẫn véo cho hắn một cái như là hắn đã làm việc gì sai trái khiến Lâm Phi thầm hét lên trong lòng.
Tuy nhiên Lâm Phi cũng biết hiện giờ không phải lúc tính sổ với Thẩm Bội Ni. Mộ San San còn đang đợi hắn trả lời nữa.
“Cũng không phải là bạn bè thân thiết gì cho lắm, tan làm tôi đi cũng vẫn kịp.”
Thẩm Bội Ni cũng nói rồi, công ty đang nhiều chuyện phiền não cần lo, những người giả bệnh cáo ốm đủ khiến Mộ San San đau đầu rồi. Lâm Phi đương nhiên sẽ không gây thêm phiền phức cho Mộ San San vào lúc này. Mặc dù thực sự hắn chả có việc gì để làm cả.
“Quả nhiên là đi hẹn hò.”
Lâm Phi vừa nói xong thì Thẩm Bội Ni khẽ lẩm bẩm.
Dù giọng nói của Thẩm Bội Ni rất nhỏ nhưng Mộ San San và Lăng Vi Vi vẫn nghe được. Mặc dù cả hai cô gái không để lộ ra biểu cảm và cử chỉ gì quá rõ ràng nhưng Lâm Phi hiểu trong lòng hai người này chắc chắn tin những gì Thẩm Bội Ni vừa nói.
Lâm Phi đã bị Thẩm Bội Ni bôi nhọ rồi.
Lâm Phi không có tâm trạng ở lại văn phòng của Mộ San San, nếu ở đây thêm thì hắn sợ rằng mình sẽ không thể kiềm chế nổi cảm xúc mà làm ra những hành động khiến Mộ San San phải giương mắt ra nhìn.
Ra khỏi phòng của Mộ San San, Lâm Phi chưa đi được mấy bước liền nhận được tin nhắn của Mộ San San: “Dì Quế bảo tôi hỏi anh có về ăn cơm hay không?”
Vào giây phút nhìn thấy dòng tin nhắn đó, Lâm Phi chợt muốn bật khóc, đương nhiên không phải vì cảm động, mà là vì ấm ức.
Tin nhắn này của Mộ San San chứng minh cô ta đã tin những lời xằng bậy đó của Thẩm Bội Ni.
Để chứng minh sự trong sạch của bản thân, Lâm Phi chỉ có thể bấm bụng trả lời Mộ San San một từ duy nhất “về”. Còn về Huyết Mai, Lâm Phi không còn hứng thú quan tâm đến bữa tiệc Hồng Môn Yến cô ta bày ra có phải là lấy thân để dụ dỗ hay không nữa.
……
“Lần này những nhân viên bị Hàn Chấn Hải xúi giục giả bệnh cáo ốm về cơ bản đều là người của bốn phòng đó là phòng thị trường, bảo vệ, đối ngoại và phòng tài chính. Trong đó, phòng thị trường là nặng nề nhất vì cả trưởng lẫn phó phòng đều cáo ốm. Cần chỉnh đốn lại cả phòng này.”
Trong văn phòng khi không còn Lâm Phi ở đó nữa, Mộ San San mới lên tiếng, thể hiện rõ sự cứng rắn lạnh lùng của một tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Mộ, hai năm nay phòng thị trường quản lý lỏng lẻo, điều đó có liên quan trực tiếp đến trưởng phòng thị trường. Người của phòng thị trường đều là người thân của trưởng phó phòng này. Nếu chúng ta muốn chỉnh đốn phòng thị trường triệt để vậy phải bổn nhiệm lên một trưởng phòng mới. Nếu chọn từ phòng thị trường thì e rằng sẽ lại giẫm lên vết xe đổ.”
Lăng Vi Vi nói với giọng nghiêm trọng.
Mộ San San đan tay lại, hơi ngẩng đầu lên nói: “Có người nào hợp lý để lựa chọn không?”
“Tôi đề xuất chị Thẩm đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng thị trường. Hai năm nay ở phòng hành chính tổng hợp, chị ấy đã giúp tôi rất nhiều, về năng lực làm việc và thành tích thì quá rõ ràng rồi. Dù là về lý lịch hay năng lực thì tôi không nghĩ ra ai khác phù hợp hơn chị Thẩm.”
Mộ San San và Lăng Vi Vi kẻ tung người hứng, coi như là sự đền đáp cho việc Thẩm Bội Ni đứng về phía bọn họ.
“Tổng giám đốc Mộ, chuyện này không thể được. Về thành tích của tôi thì còn quá ít. Những người xuất chúng hơn tôi ở công ty còn quá nhiều. Chức vụ trưởng phòng thị trường rất quan trọng, xin tổng giám đốc xem xét.”
Dù Thẩm Bội Ni nghĩ rằng Mộ San San sẽ cho cô ta chút ưu đãi vì dù sao cô ta không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cho một vị cổ đông có thực quyền trong hội đồng quản trị. Song, Thẩm Bội Ni không nghề nghĩ rằng Mộ San San lại hào phóng như vậy.
Với bất cứ một công ty nào mà nói thì chức vụ trưởng phòng thị trường là chức vụ chủ chốt của cả công ty. Dù sao thì Thẩm Bội Ni cũng mới lựa chọn đứng về phía Mộ San San, Thẩm Bội Ni cũng không hiểu rõ có phải Mộ San San thật lòng muốn cô ta đảm nhận chức trưởng phòng thị trường hay không nên cô ta nhất thời từ chối.
Dù sao hiện tại Thẩm Bội Ni chỉ là quản lý, một bước lên trời trở thành trưởng phòng thị trường nên khó tránh khỏi lời đàm tiếu của mọi người.
Thẩm Bội Ni là loại người điển hình cho việc chôn sống người khác, cô ta tiện tay xoay xoay cái điện thoại của Lâm Phi còn cười đầy ý tứ.
Lâm Phi thật sự muốn ngậm một ngụm nước ga mặn phun chết cô ta đi, nhưng đứng trước mặt Mộ San San, Lâm Phi đương nhiên không thể nói là vợ mình gọi được.
Huyết Mai là hội trưởng Hoa Hồng Gai, trò gì không chơi tự nhiên lại chơi cái trò mê hoặc chết người này. Mặc dù Lâm Phi biết cô ta rất có khả năng đã bày sẵn Hồng Môn Yến và chỉ đợi Lâm Phi đến. Nhưng vấn đề là Thẩm Bội Ni lại không hiểu được điều này.
Cô nói cô không hiểu thì là không hiểu đi, cô còn giả vờ giả vịt cái gì chứ, nếu chỉ riêng tôi với cô, hoặc kể cả là thêm Lăng Vi Vi nữa thì cũng chả vấn đề gì to tát. Đằng này thì… mẹ kiếp, vấn đề là đang đứng trước mặt Mộ San San đấy.
“Quản lý Thẩm vui tính quá, một trợ lý quèn như tôi đi đâu mà tìm mấy cô em ấy chứ, một người bạn của tôi thôi. Trước đây tôi giúp đỡ cô ấy nên nay cô ấy muốn mời tôi qua ăn cơm.”
Câu nói cuối cùng Lâm Phi liếc sang Mộ San San một cái thể hiện là đang giải thích với Mộ San San.
Ngặt một nỗi Thẩm Bội Ni lại không hề có ý định chăm chút cho cái bộ mặt của Lâm Phi. Cô ta dường như quên đi mình đang đứng ở văn phòng của tổng giám đốc Mộ San San nên lại tiếp tục giễu cợt Lâm Phi: “Không phải chứ, tôi nghe ý tứ người ta không đơn thuần chỉ là mời cơm đâu, trợ lý Lâm không phải lấy danh nghĩa ăn cơm mà đi xơi cả người ta đấy chứ?”
“Tôi xơi cái đầu cô ấy, nha đầu, tôi đây sớm muộn cũng có ngày xơi cô.”
Lâm Phi tức lộn ruột trợn mắt nhìn Thẩm Bội Ni, hắn có lý do tin rằng cô gái này chắc chắn đang cố ý vấy bẩn hắn, còn mục đích là gì thì hiện tại hắn chưa đoán ra được, nhưng có một điều hắn có thể khẳng định chính là hắn phải trừ khử dã tâm đó đi.
Nếu không phải đang đứng trước mặt Mộ San San thì Lâm Phi hẳn là đã tét vào bộ mông mây mẩy kia của cô ta cho toe toét cả ra rồi.
Mặc dù chỉ có mình Thẩm Bội Ni trách mắng Lâm Phi trong khi Lăng Vi Vi và Mộ San San không hề chen vào nhưng cả hai người lại liếc ánh mắt lạnh lùng chĩa vào hắn và rõ ràng đang cảnh cáo cho hắn biết bọn họ không hề có ý định cho qua việc hắn ra ngoài đi hẹn hò.
Lăng Vi Vi còn đỡ, cô ta lạnh lùng trong công việc nhưng bình thường thì cũng khá nữ tính. Hiện tại giữa hắn và Lăng Vi Vi cũng khá êm ả và chưa hề có tiến triển sâu hơn, do vậy mà Lâm Phi tạm thời có thể phớt lờ Lăng Vi Vi.
Nhưng Mộ San San thì Lâm Phi không thể phớt lờ được.
Tổng giám đốc Mộ San San vốn dĩ là một người con gái nổi tiếng lạnh lùng, chỉ một cái liếc mắt của cô ta cũng đủ làm cho hắn chết cứng vì lạnh.
Dù hắn khá to gan, ở phương diện này hắn cũng đã có sự miễn dịch tốt nhưng điều quan trọng là hắn đang bị lôi ra làm chủ đề nói chuyện. Bất cứ người đàn ông nào “hẹn” với người con gái khác, khi đối diện với vợ mình cũng sẽ chột dạ.
“Tôi còn nhiều việc phải làm, tôi không làm phiền mọi người họp nữa.”
Lâm Phi chuẩn bị chuồn đi, hắn không vội đi tới cuộc hẹn mà là lo lắng ở đây lâu thêm hắn sẽ không kiềm chế được mà vỗ vào mông Thẩm Bội Ni mất. Đương nhiên, nếu làm như vậy thì tự nhiên không có chuyện cũng thành có chuyện.
Để không xảy ra chuyện này, Lâm Phi chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế ý định đó với Thẩm Bội Ni và chuẩn bị chuồn thẳng.
Ngặt một nỗi, Thẩm Bội Ni cứ như không hề cảm nhận được sự không hài lòng mà Lâm Phi dành cho cô ta. Cô ta không kiêng dè gì mà túm Lâm Phi lại: “Trợ lý Lâm, cho dù anh có vội đi hẹn hò thì cũng phải xin phép trưởng phòng Lăng đã chứ, giờ còn đang giờ làm, anh không định bỏ làm ngay trước mặt tổng giám đốc Mộ chứ?”
“Quản lý Thẩm, cô quản lý rộng thật đấy.”
Lâm Phi nói từng từ từng từ một, đặc biệt là ba từ đầu tiên, hắn gằn giọng thốt lên.
“Tôi cũng là vì muốn tốt cho anh thôi. Hiện giờ công ty đang nhiều chuyện phiền não, trợ lý Lâm cũng nói còn nhiều việc cần làm. Vào lúc này, trợ lý Lâm càng nên ở lại công ty xử lý công việc mới phải.”
Thẩm Bội Ni sao có thể không nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Lâm Phi chứ. Nhưng cô ta cố tình đối đầu với hắn, nên đã cố tình ngăn hắn không được đi.
“Lâm Phi nếu anh thực sự có việc riêng cần giải quyết thì tôi thay Lăng Vi Vi duyệt cho anh nghỉ, không có việc gì thì anh ra ngoài đi.”
Đúng lúc Lâm Phi định bấm bụng xin Lăng Vi Vi nghỉ thì Mộ San San tiến lên phía trước lên tiếng, cái ngữ khí lạnh lùng đó lại không hề mang theo chút biểu cảm.
Mộ San San vừa lên tiếng, Thẩm Bội Ni cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ có thể miễn cưỡng nới Lâm Phi ra nhưng vẫn véo cho hắn một cái như là hắn đã làm việc gì sai trái khiến Lâm Phi thầm hét lên trong lòng.
Tuy nhiên Lâm Phi cũng biết hiện giờ không phải lúc tính sổ với Thẩm Bội Ni. Mộ San San còn đang đợi hắn trả lời nữa.
“Cũng không phải là bạn bè thân thiết gì cho lắm, tan làm tôi đi cũng vẫn kịp.”
Thẩm Bội Ni cũng nói rồi, công ty đang nhiều chuyện phiền não cần lo, những người giả bệnh cáo ốm đủ khiến Mộ San San đau đầu rồi. Lâm Phi đương nhiên sẽ không gây thêm phiền phức cho Mộ San San vào lúc này. Mặc dù thực sự hắn chả có việc gì để làm cả.
“Quả nhiên là đi hẹn hò.”
Lâm Phi vừa nói xong thì Thẩm Bội Ni khẽ lẩm bẩm.
Dù giọng nói của Thẩm Bội Ni rất nhỏ nhưng Mộ San San và Lăng Vi Vi vẫn nghe được. Mặc dù cả hai cô gái không để lộ ra biểu cảm và cử chỉ gì quá rõ ràng nhưng Lâm Phi hiểu trong lòng hai người này chắc chắn tin những gì Thẩm Bội Ni vừa nói.
Lâm Phi đã bị Thẩm Bội Ni bôi nhọ rồi.
Lâm Phi không có tâm trạng ở lại văn phòng của Mộ San San, nếu ở đây thêm thì hắn sợ rằng mình sẽ không thể kiềm chế nổi cảm xúc mà làm ra những hành động khiến Mộ San San phải giương mắt ra nhìn.
Ra khỏi phòng của Mộ San San, Lâm Phi chưa đi được mấy bước liền nhận được tin nhắn của Mộ San San: “Dì Quế bảo tôi hỏi anh có về ăn cơm hay không?”
Vào giây phút nhìn thấy dòng tin nhắn đó, Lâm Phi chợt muốn bật khóc, đương nhiên không phải vì cảm động, mà là vì ấm ức.
Tin nhắn này của Mộ San San chứng minh cô ta đã tin những lời xằng bậy đó của Thẩm Bội Ni.
Để chứng minh sự trong sạch của bản thân, Lâm Phi chỉ có thể bấm bụng trả lời Mộ San San một từ duy nhất “về”. Còn về Huyết Mai, Lâm Phi không còn hứng thú quan tâm đến bữa tiệc Hồng Môn Yến cô ta bày ra có phải là lấy thân để dụ dỗ hay không nữa.
……
“Lần này những nhân viên bị Hàn Chấn Hải xúi giục giả bệnh cáo ốm về cơ bản đều là người của bốn phòng đó là phòng thị trường, bảo vệ, đối ngoại và phòng tài chính. Trong đó, phòng thị trường là nặng nề nhất vì cả trưởng lẫn phó phòng đều cáo ốm. Cần chỉnh đốn lại cả phòng này.”
Trong văn phòng khi không còn Lâm Phi ở đó nữa, Mộ San San mới lên tiếng, thể hiện rõ sự cứng rắn lạnh lùng của một tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Mộ, hai năm nay phòng thị trường quản lý lỏng lẻo, điều đó có liên quan trực tiếp đến trưởng phòng thị trường. Người của phòng thị trường đều là người thân của trưởng phó phòng này. Nếu chúng ta muốn chỉnh đốn phòng thị trường triệt để vậy phải bổn nhiệm lên một trưởng phòng mới. Nếu chọn từ phòng thị trường thì e rằng sẽ lại giẫm lên vết xe đổ.”
Lăng Vi Vi nói với giọng nghiêm trọng.
Mộ San San đan tay lại, hơi ngẩng đầu lên nói: “Có người nào hợp lý để lựa chọn không?”
“Tôi đề xuất chị Thẩm đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng thị trường. Hai năm nay ở phòng hành chính tổng hợp, chị ấy đã giúp tôi rất nhiều, về năng lực làm việc và thành tích thì quá rõ ràng rồi. Dù là về lý lịch hay năng lực thì tôi không nghĩ ra ai khác phù hợp hơn chị Thẩm.”
Mộ San San và Lăng Vi Vi kẻ tung người hứng, coi như là sự đền đáp cho việc Thẩm Bội Ni đứng về phía bọn họ.
“Tổng giám đốc Mộ, chuyện này không thể được. Về thành tích của tôi thì còn quá ít. Những người xuất chúng hơn tôi ở công ty còn quá nhiều. Chức vụ trưởng phòng thị trường rất quan trọng, xin tổng giám đốc xem xét.”
Dù Thẩm Bội Ni nghĩ rằng Mộ San San sẽ cho cô ta chút ưu đãi vì dù sao cô ta không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cho một vị cổ đông có thực quyền trong hội đồng quản trị. Song, Thẩm Bội Ni không nghề nghĩ rằng Mộ San San lại hào phóng như vậy.
Với bất cứ một công ty nào mà nói thì chức vụ trưởng phòng thị trường là chức vụ chủ chốt của cả công ty. Dù sao thì Thẩm Bội Ni cũng mới lựa chọn đứng về phía Mộ San San, Thẩm Bội Ni cũng không hiểu rõ có phải Mộ San San thật lòng muốn cô ta đảm nhận chức trưởng phòng thị trường hay không nên cô ta nhất thời từ chối.
Dù sao hiện tại Thẩm Bội Ni chỉ là quản lý, một bước lên trời trở thành trưởng phòng thị trường nên khó tránh khỏi lời đàm tiếu của mọi người.