Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96: Tán thưởng
Thấy Lâm Phi bưng ấm cafe lên rồi oai phong ngồi lên ghế sofa khu tiếp khách, Mộ San San có thể đoán được ý tứ của hắn. Lần này Mộ San San cũng không buồn đuổi hắn đi mà không thèm quan tâm hắn nữa.
Đúng lúc này, Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi ít nhiều cũng nhận ra manh mối gì đó. Mộ San San vốn là một người lạnh lùng nổi tiếng trong giới kinh doanh ở thành phố Trung Hải, và càng lạnh lùng khi giao tiếp với phái mạnh.
Thời gian Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi làm ở tập đoàn Mộ Thị không phải là ngắn, trừ thư ký trực tiếp của Mộ San San ra thì ở trong tập đoàn Mộ Thị này có lẽ cũng chỉ có hai người bọn họ giao tiếp với Mộ San San là nhiều nhất, chủ yếu vẫn là vì phòng hành chính tổng hợp do Mộ San San trực tiếp lãnh đạo.
Trước đây hai cô gái luôn để tâm đến chuyện Hàn Chấn Hải báo thù Lâm Phi mà không quan sát quá nhiều thái độ của Mộ San San dành cho Lâm Phi. Hôm nay sau khi Mộ San San đưa ra lệnh đuổi khách rồi mà Lâm Phi còn dám ngồi ở văn phòng Mộ San San hiên ngang như vậy, còn Mộ San San – một tổng giám đốc lạnh lùng như băng lại không hề tỏ ra giận dữ.
Cảnh này đối với Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi mà nói thì với sự thông minh sẵn có của cả hai cô gái, sao không nhận ra mối quan hệ của Lâm Phi và Mộ San San không bình thường được chứ.
Về chức vụ mà nói thì Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi đều là cấp trên của Lâm Phi nhưng ở trước mặt Mộ San San cả hai người bọn họ không thể bình thản ung dung như Lâm Phi được, còn Lâm Phi lại là đàn ông nữa.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi cũng nghĩ thông suốt. Mộ San San chắc chắn không thể giao Lâm Phi cho Hàn Chấn Hải, nói tóm lại là cả hai người bọn họ đã phí hoài tâm tư đi lo lắng cho Lâm Phi rồi.
Lúc này cả Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi ném lại cho Lâm Phi cái lườm đầy hậm hực rồi không buồn để tâm đến hắn nữa.
Nhưng cả hai người bọn họ lúc này lại càng sinh thêm hoài nghi mối quan hệ giữa Lâm Phi và Mộ San San.
…….
“Tổng giám đốc, cho phép tôi nói thẳng, lần này Hàn Chấn Hải cho một loạt những người thân cận ông ta xin nghỉ ốm, đối với công ty mà nói đã tạo nên sự tổn thất vô cùng lớn nhưng đối với chúng ta mà nói thì điều đó chưa chắc đã là một cơ hội tuyệt nhất để dẹp sạch thế lực của Hàn Chấn Hải.”
Đã quyết định đứng về phía Mộ San San nên dù là vì lý do gì thì Thẩm Bội Ni cũng cần phải thể hiện thành ý với Mộ San San, nhưng việc một lượng lớn nhân viên công ty xin nghỉ lần này vô hình làm tăng thêm cơ hội để hai bên tin tưởng và giao thiệp với nhau.
“Rủi ro và cơ hội luôn tồn tại song song, công ty xảy ra chuyện thì tôi khó mà không liên luỵ, tôi chuẩn bị triệu tập cuộc họp cổ đông vào tuần tới, và đưa ra đề nghị từ chức với hội đồng quản trị.”
Mộ San San ngồi trên chiếc ghế da xoay, mặt mày vẫn lạnh tanh, khuôn dung xinh đẹp, đâu giống bộ dạng của người làm sai chuẩn bị nhận lỗi.
Còn Lăng Vi Vi thì mặt mày phẫn nộ, liếc sang Thẩm Bội Ni rồi tiếp tục nói với Mộ San San: “Công ty xảy ra chuyện này, lỗi sai thuộc về ai, tôi nghĩ không cần tôi nói gì thêm, người cần kiểm điểm bản thân và nhận trách nhiệm tuyệt đối không phải là tổng giám đốc Mộ.”
“Trưởng phòng Lăng nói không sai, sự việc một lượng lớn nhân viên xin nghỉ rõ ràng lỗi sai thuộc về Hàn Chấn Hải. Tôi tin các cổ đông khác của hội đồng quản trị sẽ không chỉ trích tổng giám đốc Mộ. Còn hành vi lần này của chủ tịch Hàn Chấn Hải, cá nhân tôi cho rằng ông ta không phù hợp để tiếp tục đảm nhận chức vụ trong ban chủ tịch nữa.”
Những lời này mặc dù đều là Thẩm Bội Ni tự nói nhưng ở một mức độ nào đó có thể thể hiện được thái độ với cô ruột của cô ta. Có được sự ủng hộ của cô Thẩm Bội Ni thì Mộ San San chỉ cần lôi kéo hai vị cổ đông kia, còn việc gạch tên Hàn Chấn Hải ra khỏi hội đồng quản trị về cơ bản là việc chắc như đinh đóng cột.
Ba cô gái tuyệt sắc giai nhân yểu điệu thục nữ, mỗi người đôi câu nói mà có thể quyết định việc gạch tên một cổ đông của tập đoàn, Lâm Phi cuối cùng cũng được chứng kiến sự tàn khốc chốn công sở.
Nhưng Lâm Phi sẽ không vì vậy mà có thái độ bài trừ ba người bọn họ, càng không tỏ ý thương hại đối với Hàn Chấn Hải.
Thương trường như chiến trường, Hàn Chấn Hải đã tấn công đến tận cửa nhà rồi. Nếu Mộ San San còn không hiểu làm sao để phản kích thì cái ngày tập đoàn Mộ Thị đi xuống cũng không còn xa nữa.
Đồng thời thông qua cuộc nói chuyện của ba người này, Lâm Phi cũng mới hiểu ra rằng Hàn Chấn Hải đã muốn dùng cổ phần ông ta nắm trong tay để ép Mộ San San và mục tiêu của ông ta chính là hắn.
Ba người con gái chuyên tâm chăm chú cùng thảo luận làm sao để giải quyết nguy cơ của lần này, vì vậy bọn họ không hề nhận ra trong mắt Lâm Phi đã loé lên sát khí đằng đằng.
Nếu Hàn Chấn Hải chỉ đơn thuần là muốn báo thù Lâm Phi thì Lâm Phi lại không quá quan tâm.
Nhưng Hàn Chấn Hải lại làm liên luỵ đến Mộ San San thì việc làm này đã chạm tới mức độ giới hạn mà Lâm Phi có thể chấp nhận.
Chuyện Hàn Khải Minh không liên quan quá nhiều đến Mộ San San nhưng Hàn Chấn Hải lại lợi dụng tầm ảnh hưởng của Mộ San San để ép cô ta. Chỉ dựa vào mình điểm này cũng đủ để Lâm Phi kết ông ta vào tội chết.
“Những người giả vờ xin nghỉ ốm không đi làm ít nhiều đều liên quan đến lợi ích của Hàn Chấn Hải. Một số người còn là trợ thủ đắc lực cho ông ta, tôi e rằng dù lấy danh nghĩa họp cổ đông để thúc giục bọn họ thì một bộ phận trong đám người đó trong thời gian ngắn sẽ không tới công ty làm việc.”
Hàn Chấn Hải nhất định phải bị đá ra khỏi hội đồng quản trị. Về điểm này thì Thẩm Bội Ni tin rằng dù là cô ruột cô ta hay là cổ đông khác trong hội đồng quản trị của tập đoàn Mộ Thị cũng sẽ không có thái độ phản đối quá gay gắt.
Nhưng những người do bị Hàn Chấn Hải xúi giục mà giả ốm xin nghỉ không đi làm mới chính là vấn đề khó cần Mộ San San giải quyết.
Không chỉ mình Thẩm Bội Ni, đến cả Lăng Vi Vi và thậm chí là Lâm Phi đều muốn biết Mộ San San xử lý những người này ra sao.
Mộ San San không để cả ba người phải đợi lâu, khi Lâm Phi còn đang quan sát thì Mộ San San đã lên tiếng lạnh lùng: “Những người giả ốm xin nghỉ thì sa thải hết, cho bọn họ cút hết khỏi đây.”
“Tổng giám đốc Mộ, những người này chỉ tạm thời bị Hàn Chấn Hải làm cho mụ mị, chỉ cần chúng ta đá Hàn Chấn Hải ra khỏi hội đồng quản trị thì tôi tin phần lớn trong số họ sẽ đồng ý quay lại công ty.”
Kể cả một người có tố chất tâm lý tốt như Thẩm Bội Ni cũng bị Mộ San San làm cho giật mình. Dù chức danh tổng giám đốc có đầy đủ quyền hành cắt người nhưng từ khi nắm giữ tập đoàn Mộ Thị đến nay, cô ta thực sự không mấy khi sa thải người.
Song lần này số lượng người bị sa thải không phải một hai người mà hơn hai trăm người.
Một vài công ty thành viên tính chi li thì số lượng nhân viên cũng mấy chục người. Dù một tập đoàn lớn như Mộ Thị thì một lần cắt hơn hai trăm người thực sự là quá lớn.
Điều quan trọng là hơn hai trăm người này không phải nhân viên trong công ty thành viên mà đều là nhân viên của tổng công ty. Nếu sa thải bọn họ ngay lập tức thì cả toà nhà Vọng Nguyệt cũng trở nên vắng heo vắng hút.
Lăng Vi Vi dù là cánh tay đắc lực của Mộ San San, bình thường đều nghe theo sự chỉ đạo của cô ta nhưng lúc này Lăng Vi Vi thật sự cũng ngồi không vững nổi.
Nếu sa thải một lúc bằng này người thì thật sự sẽ ảnh hưởng đến sự vận hành của công ty, vả lại Hàn Chấn Hải rất có khả năng sẽ nhân cơ hội này hô hào bọn họ tụ tập lại để thành lập một công ty mới. Trong số những người giả bệnh cáo ốm này còn có một số nhân viên có năng lực, trong tay bọn họ nắm không ít thông tin khách hàng nằm trong kế hoạch kinh doanh của công ty. Một khi bọn họ thành lập công ty mới thì rất có khả năng sẽ tạo thành sự uy hiếp cho chúng ta.”
Sau khi Lăng Vi Vi nói xong, Thẩm Bội Ni cũng vội vàng thêm vào: “Sa thải một lúc hơn hai trăm người, chúng ta sẽ không thể chống đỡ lại được với sức ép của các cơ quan truyền thông và báo chí, hơn nữa bên hội đồng quản trị…”
Mặc dù Thẩm Bội Ni còn chưa nói xong nhưng với một người trước nay không hề quan tâm đến công việc của công ty như Lâm Phi cũng có thể đoán ra được câu nói tiếp sau đó của cô ta là gì. E rằng phía hội đồng quản trị sẽ không đồng ý với kế hoạch sa thải nhân viên này của Mộ San San.”
Về việc này thì Lâm Phi không cho là đúng.
Dù vô cùng ngạc nhiên với sự quyết đoán của vợ mình nhưng về mặt tâm lý mà nói thì Lâm Phi vẫn đồng tình với phương án xử lý này của Mộ San San.
Có thể nói phương án xử lý này của Mộ San San có chút độc đoán vô tình nhưng trong thời gian ngắn có thể ổn định lại cục diện công ty.
Đồng thời có thể khiến cho các cổ đông và nhân viên khác trong công ty e dè, và càng củng cố thêm lòng tin trong công ty, tránh xảy ra chuyện này thêm lần nữa.
Nếu như Lâm Phi ngồi vào vị trí của Mộ San San thì hắn cũng sẽ lựa chọn phương án xử lý này.
Lần đầu tiên Lâm Phi tìm được điểm chung giữa hắn và Mộ San San.
“Những người này ở lại công ty là mối đe doạ ngầm, không thể để bọn họ nảy sinh tâm lý gặp may.”
Sự kiên định của Mộ San San khiến ánh mắt Lâm Phi nhìn cô ta càng thêm phần tán thưởng.
Đúng lúc này, Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi ít nhiều cũng nhận ra manh mối gì đó. Mộ San San vốn là một người lạnh lùng nổi tiếng trong giới kinh doanh ở thành phố Trung Hải, và càng lạnh lùng khi giao tiếp với phái mạnh.
Thời gian Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi làm ở tập đoàn Mộ Thị không phải là ngắn, trừ thư ký trực tiếp của Mộ San San ra thì ở trong tập đoàn Mộ Thị này có lẽ cũng chỉ có hai người bọn họ giao tiếp với Mộ San San là nhiều nhất, chủ yếu vẫn là vì phòng hành chính tổng hợp do Mộ San San trực tiếp lãnh đạo.
Trước đây hai cô gái luôn để tâm đến chuyện Hàn Chấn Hải báo thù Lâm Phi mà không quan sát quá nhiều thái độ của Mộ San San dành cho Lâm Phi. Hôm nay sau khi Mộ San San đưa ra lệnh đuổi khách rồi mà Lâm Phi còn dám ngồi ở văn phòng Mộ San San hiên ngang như vậy, còn Mộ San San – một tổng giám đốc lạnh lùng như băng lại không hề tỏ ra giận dữ.
Cảnh này đối với Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi mà nói thì với sự thông minh sẵn có của cả hai cô gái, sao không nhận ra mối quan hệ của Lâm Phi và Mộ San San không bình thường được chứ.
Về chức vụ mà nói thì Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi đều là cấp trên của Lâm Phi nhưng ở trước mặt Mộ San San cả hai người bọn họ không thể bình thản ung dung như Lâm Phi được, còn Lâm Phi lại là đàn ông nữa.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi cũng nghĩ thông suốt. Mộ San San chắc chắn không thể giao Lâm Phi cho Hàn Chấn Hải, nói tóm lại là cả hai người bọn họ đã phí hoài tâm tư đi lo lắng cho Lâm Phi rồi.
Lúc này cả Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi ném lại cho Lâm Phi cái lườm đầy hậm hực rồi không buồn để tâm đến hắn nữa.
Nhưng cả hai người bọn họ lúc này lại càng sinh thêm hoài nghi mối quan hệ giữa Lâm Phi và Mộ San San.
…….
“Tổng giám đốc, cho phép tôi nói thẳng, lần này Hàn Chấn Hải cho một loạt những người thân cận ông ta xin nghỉ ốm, đối với công ty mà nói đã tạo nên sự tổn thất vô cùng lớn nhưng đối với chúng ta mà nói thì điều đó chưa chắc đã là một cơ hội tuyệt nhất để dẹp sạch thế lực của Hàn Chấn Hải.”
Đã quyết định đứng về phía Mộ San San nên dù là vì lý do gì thì Thẩm Bội Ni cũng cần phải thể hiện thành ý với Mộ San San, nhưng việc một lượng lớn nhân viên công ty xin nghỉ lần này vô hình làm tăng thêm cơ hội để hai bên tin tưởng và giao thiệp với nhau.
“Rủi ro và cơ hội luôn tồn tại song song, công ty xảy ra chuyện thì tôi khó mà không liên luỵ, tôi chuẩn bị triệu tập cuộc họp cổ đông vào tuần tới, và đưa ra đề nghị từ chức với hội đồng quản trị.”
Mộ San San ngồi trên chiếc ghế da xoay, mặt mày vẫn lạnh tanh, khuôn dung xinh đẹp, đâu giống bộ dạng của người làm sai chuẩn bị nhận lỗi.
Còn Lăng Vi Vi thì mặt mày phẫn nộ, liếc sang Thẩm Bội Ni rồi tiếp tục nói với Mộ San San: “Công ty xảy ra chuyện này, lỗi sai thuộc về ai, tôi nghĩ không cần tôi nói gì thêm, người cần kiểm điểm bản thân và nhận trách nhiệm tuyệt đối không phải là tổng giám đốc Mộ.”
“Trưởng phòng Lăng nói không sai, sự việc một lượng lớn nhân viên xin nghỉ rõ ràng lỗi sai thuộc về Hàn Chấn Hải. Tôi tin các cổ đông khác của hội đồng quản trị sẽ không chỉ trích tổng giám đốc Mộ. Còn hành vi lần này của chủ tịch Hàn Chấn Hải, cá nhân tôi cho rằng ông ta không phù hợp để tiếp tục đảm nhận chức vụ trong ban chủ tịch nữa.”
Những lời này mặc dù đều là Thẩm Bội Ni tự nói nhưng ở một mức độ nào đó có thể thể hiện được thái độ với cô ruột của cô ta. Có được sự ủng hộ của cô Thẩm Bội Ni thì Mộ San San chỉ cần lôi kéo hai vị cổ đông kia, còn việc gạch tên Hàn Chấn Hải ra khỏi hội đồng quản trị về cơ bản là việc chắc như đinh đóng cột.
Ba cô gái tuyệt sắc giai nhân yểu điệu thục nữ, mỗi người đôi câu nói mà có thể quyết định việc gạch tên một cổ đông của tập đoàn, Lâm Phi cuối cùng cũng được chứng kiến sự tàn khốc chốn công sở.
Nhưng Lâm Phi sẽ không vì vậy mà có thái độ bài trừ ba người bọn họ, càng không tỏ ý thương hại đối với Hàn Chấn Hải.
Thương trường như chiến trường, Hàn Chấn Hải đã tấn công đến tận cửa nhà rồi. Nếu Mộ San San còn không hiểu làm sao để phản kích thì cái ngày tập đoàn Mộ Thị đi xuống cũng không còn xa nữa.
Đồng thời thông qua cuộc nói chuyện của ba người này, Lâm Phi cũng mới hiểu ra rằng Hàn Chấn Hải đã muốn dùng cổ phần ông ta nắm trong tay để ép Mộ San San và mục tiêu của ông ta chính là hắn.
Ba người con gái chuyên tâm chăm chú cùng thảo luận làm sao để giải quyết nguy cơ của lần này, vì vậy bọn họ không hề nhận ra trong mắt Lâm Phi đã loé lên sát khí đằng đằng.
Nếu Hàn Chấn Hải chỉ đơn thuần là muốn báo thù Lâm Phi thì Lâm Phi lại không quá quan tâm.
Nhưng Hàn Chấn Hải lại làm liên luỵ đến Mộ San San thì việc làm này đã chạm tới mức độ giới hạn mà Lâm Phi có thể chấp nhận.
Chuyện Hàn Khải Minh không liên quan quá nhiều đến Mộ San San nhưng Hàn Chấn Hải lại lợi dụng tầm ảnh hưởng của Mộ San San để ép cô ta. Chỉ dựa vào mình điểm này cũng đủ để Lâm Phi kết ông ta vào tội chết.
“Những người giả vờ xin nghỉ ốm không đi làm ít nhiều đều liên quan đến lợi ích của Hàn Chấn Hải. Một số người còn là trợ thủ đắc lực cho ông ta, tôi e rằng dù lấy danh nghĩa họp cổ đông để thúc giục bọn họ thì một bộ phận trong đám người đó trong thời gian ngắn sẽ không tới công ty làm việc.”
Hàn Chấn Hải nhất định phải bị đá ra khỏi hội đồng quản trị. Về điểm này thì Thẩm Bội Ni tin rằng dù là cô ruột cô ta hay là cổ đông khác trong hội đồng quản trị của tập đoàn Mộ Thị cũng sẽ không có thái độ phản đối quá gay gắt.
Nhưng những người do bị Hàn Chấn Hải xúi giục mà giả ốm xin nghỉ không đi làm mới chính là vấn đề khó cần Mộ San San giải quyết.
Không chỉ mình Thẩm Bội Ni, đến cả Lăng Vi Vi và thậm chí là Lâm Phi đều muốn biết Mộ San San xử lý những người này ra sao.
Mộ San San không để cả ba người phải đợi lâu, khi Lâm Phi còn đang quan sát thì Mộ San San đã lên tiếng lạnh lùng: “Những người giả ốm xin nghỉ thì sa thải hết, cho bọn họ cút hết khỏi đây.”
“Tổng giám đốc Mộ, những người này chỉ tạm thời bị Hàn Chấn Hải làm cho mụ mị, chỉ cần chúng ta đá Hàn Chấn Hải ra khỏi hội đồng quản trị thì tôi tin phần lớn trong số họ sẽ đồng ý quay lại công ty.”
Kể cả một người có tố chất tâm lý tốt như Thẩm Bội Ni cũng bị Mộ San San làm cho giật mình. Dù chức danh tổng giám đốc có đầy đủ quyền hành cắt người nhưng từ khi nắm giữ tập đoàn Mộ Thị đến nay, cô ta thực sự không mấy khi sa thải người.
Song lần này số lượng người bị sa thải không phải một hai người mà hơn hai trăm người.
Một vài công ty thành viên tính chi li thì số lượng nhân viên cũng mấy chục người. Dù một tập đoàn lớn như Mộ Thị thì một lần cắt hơn hai trăm người thực sự là quá lớn.
Điều quan trọng là hơn hai trăm người này không phải nhân viên trong công ty thành viên mà đều là nhân viên của tổng công ty. Nếu sa thải bọn họ ngay lập tức thì cả toà nhà Vọng Nguyệt cũng trở nên vắng heo vắng hút.
Lăng Vi Vi dù là cánh tay đắc lực của Mộ San San, bình thường đều nghe theo sự chỉ đạo của cô ta nhưng lúc này Lăng Vi Vi thật sự cũng ngồi không vững nổi.
Nếu sa thải một lúc bằng này người thì thật sự sẽ ảnh hưởng đến sự vận hành của công ty, vả lại Hàn Chấn Hải rất có khả năng sẽ nhân cơ hội này hô hào bọn họ tụ tập lại để thành lập một công ty mới. Trong số những người giả bệnh cáo ốm này còn có một số nhân viên có năng lực, trong tay bọn họ nắm không ít thông tin khách hàng nằm trong kế hoạch kinh doanh của công ty. Một khi bọn họ thành lập công ty mới thì rất có khả năng sẽ tạo thành sự uy hiếp cho chúng ta.”
Sau khi Lăng Vi Vi nói xong, Thẩm Bội Ni cũng vội vàng thêm vào: “Sa thải một lúc hơn hai trăm người, chúng ta sẽ không thể chống đỡ lại được với sức ép của các cơ quan truyền thông và báo chí, hơn nữa bên hội đồng quản trị…”
Mặc dù Thẩm Bội Ni còn chưa nói xong nhưng với một người trước nay không hề quan tâm đến công việc của công ty như Lâm Phi cũng có thể đoán ra được câu nói tiếp sau đó của cô ta là gì. E rằng phía hội đồng quản trị sẽ không đồng ý với kế hoạch sa thải nhân viên này của Mộ San San.”
Về việc này thì Lâm Phi không cho là đúng.
Dù vô cùng ngạc nhiên với sự quyết đoán của vợ mình nhưng về mặt tâm lý mà nói thì Lâm Phi vẫn đồng tình với phương án xử lý này của Mộ San San.
Có thể nói phương án xử lý này của Mộ San San có chút độc đoán vô tình nhưng trong thời gian ngắn có thể ổn định lại cục diện công ty.
Đồng thời có thể khiến cho các cổ đông và nhân viên khác trong công ty e dè, và càng củng cố thêm lòng tin trong công ty, tránh xảy ra chuyện này thêm lần nữa.
Nếu như Lâm Phi ngồi vào vị trí của Mộ San San thì hắn cũng sẽ lựa chọn phương án xử lý này.
Lần đầu tiên Lâm Phi tìm được điểm chung giữa hắn và Mộ San San.
“Những người này ở lại công ty là mối đe doạ ngầm, không thể để bọn họ nảy sinh tâm lý gặp may.”
Sự kiên định của Mộ San San khiến ánh mắt Lâm Phi nhìn cô ta càng thêm phần tán thưởng.