Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-645
Chương 383 – Mượn đao diệt giặc (phần 1)
Chương 383 – Mượn đao diệt giặc (phần 1)
“Tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm, có chuyện gì đợi tôi hết bận rồi nói!”
Trong một quán cà phê gần sở cảnh sát Phổ Ninh thuộc cục cảnh sát Trung Hải. Trần Kỳ nóng bỏng trong bộ quân phục bó sát lạnh lùng trách mắng Lâm Phi định rời khỏi quán.
Trần Kỳ không nể mặt Lâm Phi không chỉ vì hắn tới làm phiền cô ngay trong giờ làm việc mà còn vì cô vẫn còn giận hắn, cô không thèm quan tâm tới hắn.
Dù gì hai người cũng nhiều lần quan hệ với nhau vậy mà suốt hơn một tháng liền, hắn không hỏi han gì tới cô. Mặc dù cảnh sát Trần tính tình có hơi nóng nảy, thô lỗ nhưng suy cho cùng cô cũng là phụ nữ, không phải sao?
Trái tim cô bị hắn chiếm giữ hơn một nửa, nhưng hắn lại chẳng ngó ngàng gì tới cô. Tính cách của Trần Kỳ như vậy, cô có thể không phẫn nộ sao?
Cũng may cô tràn đầy tinh thần chính nghĩa, lại thêm công việc hàng ngày bận rộn, nếu không thì cô sớm đã không kìm lòng được mà đi tìm Lâm Phi nói chuyện.
Đương nhiên cách nói chuyện của Trần Kỳ đa phần theo khuynh hướng bạo lực.
Thực ra, hơn một tháng qua, Trần Kỳ luôn thầm thề với lòng, nếu như Lâm Phi không chủ động tới tìm cô, cô sẽ cắt đứt quan hệ với hắn.
Mặc dù nhiều năm nay cô được rất ít người theo đuổi, hiếm khi có kẻ như Lâm Phi, chịu được tình cách nóng nảy của cô, cho cô cảm giác an toàn nhưng dù gì cô cũng là một cảnh sát, tiếp nhận nền giáo dục đương đối bảo thủ nên rõ ràng chuyện chủ động đi tìm Lâm Phi, Trần Kỳ không làm được.
Thực tế, nếu như không cân nhắc tới hình tượng của bản thân thì ngay khi Lâm Phi chạy tới đồn cảnh sát tìm cô, Trần Kỳ đã động tay động chân với hắn rồi!
Có đánh lại hay không tạm thời không quan trọng. Lâm Phi cướp đoạt mất trái tim lẫn thể xác cô, dù thế nào cũng phải trút giận trên người hắn cái đã.
Trần Kỳ bực bội trong lòng nên đương nhiên sẽ không muốn nể mặt hắn. Vậy mà Lâm Phi cũng không định dỗ ngọt cô. Hắn làm ra vẻ không nhận ra Trần Kỳ muốn bỏ đi mà ngồi vắt chân chữ ngũ, thong thả uống cà phê.
Bộp!
“Tôi không rảnh nói chuyện phiếm với anh, tôi phải đi rồi!”
Thái độ dửng dưng không ngó ngàng của Lâm Phi thực sự khiến Trần Kỳ vô cùng tức giận. Vốn đã khó chịu trong lòng nên Trần Kỳ đứng phắt dậy, đập bộp xuống bàn.
“Cửa ở bên kia, không tiễn.”
Cái đập bàn của Trần Kỳ có thể dọa được những vị khách trong quán nhưng rõ ràng không dọa được Lâm Phi. Dù gì hắn cũng lên giường với Trần Kỳ không chỉ một lần, thêm vào đó, quán cà phê là nơi công cộng, Lâm Phi ít nhiều cũng phải giữ hình tượng người cảnh sát nhân dân cho Trần Kỳ. Nếu không phải vậy, bàn tay to lớn của Lâm Phi sớm đã giáng xuống cặp mông nảy nở của Trần Kỳ rồi.
Trần Kỳ khó chịu tới mức nào, Lâm Phi biết nhưng rõ ràng không vì vậy mà cô có tư cách đập bàn trước mặt hắn.
Nếu như là lúc bình thường thì cũng thôi đi.
Từ khi biết tin Mộ San San không phải gặp tai vạ gió mà có người muốn dồn cô vào chỗ chết, thừa cơ lật đổ tập đoàn Mộ Thị, tâm trạng của Lâm Phi đã không thể dùng từ “không vui” để hình dung được nữa.
Nếu như không phải lúc ở biệt thự Hoa Hồng, được Huyết Mai phân tích ngọn ngành, chuyện thương trường không thể dùng bạo lực để giải quyết nếu không chỉ làm Mộ San San càng thêm bất lợi thì chắc chắn lúc này Lâm Phi sẽ không ngồi uống cà phê với Trần Kỳ mà sẽ ở một góc nào đó trong thành phố Trung Hải…giết chóc để xả giận!
Bởi vì Lâm Phi, kẻ đột nhiên rơi vào cuộc hôn nhân hoang đường, chuyển vào biệt thự Lệ Thủy sinh sống đã bắt đầu động lòng trước tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San.
Không biết từ bao giờ, sếp Mộ đã hoàn toàn chiếm được trái tim hắn, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
Nói đơn giản là Lâm Phi sớm đã coi Mộ San San là người thân của hắn.
Hắn không cho phép bất cứ ai dùng bất cứ cách gì làm tổn thương Mộ San San, dù chỉ một chút.
Có lẽ đó là tính cách của hắn nhưng hơn hết, trách nhiệm làm chồng đã thôi thúc hắn!
Cho dù quan hệ vợ chồng của hai người có phức tạp tới đâu cũng không thể thay đổi được sự thật Mộ San San lạnh lùng ấy là vợ hắn.
Đã là vợ hắn, vậy thì hắn có nghĩa vụ bảo vệ Mộ San San.
Vậy mà bây giờ Mộ San San lại bị kẻ nào đó rắp tâm hãm hại, bị cảnh sát Trung Hải đưa đi phục vụ điều tra.
Nếu như không cân nhắc tới mảnh đất dưới chân là địa phận của Hoa Hạ, đột nhiên dùng tới vũ lực sẽ gây ảnh hưởng xấu tới chuyện quản lý tập đoàn Mộ Thị sau này của sếp Mộ thì có lẽ bây giờ hai tay Lâm Phi đã nhuộm đầy máu tươi!
“Hôm nay bà cô cứ ở đây không đi đấy, anh cũng đừng hòng rời khỏi đây dù chỉ một bước!”
Trong lòng Lâm Phi nghĩ gì, Trần Kỳ không biết nhưng cô không thể nào chấp nhận được thái độ hờ hững này của hắn.
Suốt một tháng trời không chủ động tới tìm cô thì cũng thôi đi. Tới tìm rồi cũng không biết chuẩn bị chút quà dỗ dành, cô cũng đành chịu. Làm cô tức giận còn không biết nói mấy lời hay ho vỗ về. Cho dù Trần Kỳ không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nhưng cô cũng biết, cô không thể bỏ qua cho Lâm Phi.
Động tay động chân ở sảnh lớn những nơi đông người như vậy chỉ làm tổn hại hình tượng hoa khôi cảnh sát của cô thôi. Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác là cô đánh không lại hắn, ngược lại còn bị hắn sàm sỡ.
“Nếu như không đi thì tôi tặng cô một phần quà lớn.”
“Bà đây không thèm.”
Muốn tặng sớm đã tặng rồi, bây giờ mới nhớ ra đòi tặng, muộn rồi!
“Tốt nhất cô nên nghĩ cho kỹ đi, nếu không lấy, sau này đừng hối hận.”
“Bà đây làm việc, trước giờ đều không hối hận!”
“Thực sự không cần?!”
“Bảo không cần là không cần!”
“Không đến lượt cô quyết định!”
Bộp!
“Trong vòng một phút xem hết những tài liệu này cho tôi. Xem xong, tôi có việc giao cho cô làm.”
“Tôi không…”
“Nếu trong vào một phút không xem xong, tôi không ngại ôm cô lên giường đọc từng chữ, từng chữ một cho cô nghe!”
Lâm Phi lạnh lùng ngắt lời Trần Kỳ rồi tiện tay lật những trang tài liệu hắn vừa vứt lên bàn ra và đẩy về phía Trần Kỳ.
“Vô sỉ!”
Bị Lâm Phi dọa bế lên giường đọc cho nghe, Trần Kỳ đỏ mặt mắng hắn một câu. Cô do dự một lát nhưng cuối cùng cũng nhận lấy sấp tài liệu.
“Số tài liệu này anh lấy từ đâu ra?!”
Ban đầu Trần Kỳ chỉ xem qua qua, nhưng sau khi xem hết số tài liệu Lâm Phi đưa, thái độ của Trần Kỳ thay đổi rõ rệt. Đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Lâm Phi đầy kinh ngạc!
Trần Kỳ không thể không kinh ngạc. Mặc dù là cảnh sát hình sự, tội phạm cô bắt không phải là tội phạm kinh tế nhưng dù gì cũng tốt nghiệp trường cảnh sát chính quy nên Trần Kỳ biết rằng, nếu như số tư liệu Lâm Phi đưa cô xem đều là thật, vậy thì giới kinh doanh Trung Hải khó tránh khỏi một cuộc biến động lớn trước nay chưa từng có…
——————
Chương 383 – Mượn đao diệt giặc (phần 1)
“Tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm, có chuyện gì đợi tôi hết bận rồi nói!”
Trong một quán cà phê gần sở cảnh sát Phổ Ninh thuộc cục cảnh sát Trung Hải. Trần Kỳ nóng bỏng trong bộ quân phục bó sát lạnh lùng trách mắng Lâm Phi định rời khỏi quán.
Trần Kỳ không nể mặt Lâm Phi không chỉ vì hắn tới làm phiền cô ngay trong giờ làm việc mà còn vì cô vẫn còn giận hắn, cô không thèm quan tâm tới hắn.
Dù gì hai người cũng nhiều lần quan hệ với nhau vậy mà suốt hơn một tháng liền, hắn không hỏi han gì tới cô. Mặc dù cảnh sát Trần tính tình có hơi nóng nảy, thô lỗ nhưng suy cho cùng cô cũng là phụ nữ, không phải sao?
Trái tim cô bị hắn chiếm giữ hơn một nửa, nhưng hắn lại chẳng ngó ngàng gì tới cô. Tính cách của Trần Kỳ như vậy, cô có thể không phẫn nộ sao?
Cũng may cô tràn đầy tinh thần chính nghĩa, lại thêm công việc hàng ngày bận rộn, nếu không thì cô sớm đã không kìm lòng được mà đi tìm Lâm Phi nói chuyện.
Đương nhiên cách nói chuyện của Trần Kỳ đa phần theo khuynh hướng bạo lực.
Thực ra, hơn một tháng qua, Trần Kỳ luôn thầm thề với lòng, nếu như Lâm Phi không chủ động tới tìm cô, cô sẽ cắt đứt quan hệ với hắn.
Mặc dù nhiều năm nay cô được rất ít người theo đuổi, hiếm khi có kẻ như Lâm Phi, chịu được tình cách nóng nảy của cô, cho cô cảm giác an toàn nhưng dù gì cô cũng là một cảnh sát, tiếp nhận nền giáo dục đương đối bảo thủ nên rõ ràng chuyện chủ động đi tìm Lâm Phi, Trần Kỳ không làm được.
Thực tế, nếu như không cân nhắc tới hình tượng của bản thân thì ngay khi Lâm Phi chạy tới đồn cảnh sát tìm cô, Trần Kỳ đã động tay động chân với hắn rồi!
Có đánh lại hay không tạm thời không quan trọng. Lâm Phi cướp đoạt mất trái tim lẫn thể xác cô, dù thế nào cũng phải trút giận trên người hắn cái đã.
Trần Kỳ bực bội trong lòng nên đương nhiên sẽ không muốn nể mặt hắn. Vậy mà Lâm Phi cũng không định dỗ ngọt cô. Hắn làm ra vẻ không nhận ra Trần Kỳ muốn bỏ đi mà ngồi vắt chân chữ ngũ, thong thả uống cà phê.
Bộp!
“Tôi không rảnh nói chuyện phiếm với anh, tôi phải đi rồi!”
Thái độ dửng dưng không ngó ngàng của Lâm Phi thực sự khiến Trần Kỳ vô cùng tức giận. Vốn đã khó chịu trong lòng nên Trần Kỳ đứng phắt dậy, đập bộp xuống bàn.
“Cửa ở bên kia, không tiễn.”
Cái đập bàn của Trần Kỳ có thể dọa được những vị khách trong quán nhưng rõ ràng không dọa được Lâm Phi. Dù gì hắn cũng lên giường với Trần Kỳ không chỉ một lần, thêm vào đó, quán cà phê là nơi công cộng, Lâm Phi ít nhiều cũng phải giữ hình tượng người cảnh sát nhân dân cho Trần Kỳ. Nếu không phải vậy, bàn tay to lớn của Lâm Phi sớm đã giáng xuống cặp mông nảy nở của Trần Kỳ rồi.
Trần Kỳ khó chịu tới mức nào, Lâm Phi biết nhưng rõ ràng không vì vậy mà cô có tư cách đập bàn trước mặt hắn.
Nếu như là lúc bình thường thì cũng thôi đi.
Từ khi biết tin Mộ San San không phải gặp tai vạ gió mà có người muốn dồn cô vào chỗ chết, thừa cơ lật đổ tập đoàn Mộ Thị, tâm trạng của Lâm Phi đã không thể dùng từ “không vui” để hình dung được nữa.
Nếu như không phải lúc ở biệt thự Hoa Hồng, được Huyết Mai phân tích ngọn ngành, chuyện thương trường không thể dùng bạo lực để giải quyết nếu không chỉ làm Mộ San San càng thêm bất lợi thì chắc chắn lúc này Lâm Phi sẽ không ngồi uống cà phê với Trần Kỳ mà sẽ ở một góc nào đó trong thành phố Trung Hải…giết chóc để xả giận!
Bởi vì Lâm Phi, kẻ đột nhiên rơi vào cuộc hôn nhân hoang đường, chuyển vào biệt thự Lệ Thủy sinh sống đã bắt đầu động lòng trước tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San.
Không biết từ bao giờ, sếp Mộ đã hoàn toàn chiếm được trái tim hắn, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
Nói đơn giản là Lâm Phi sớm đã coi Mộ San San là người thân của hắn.
Hắn không cho phép bất cứ ai dùng bất cứ cách gì làm tổn thương Mộ San San, dù chỉ một chút.
Có lẽ đó là tính cách của hắn nhưng hơn hết, trách nhiệm làm chồng đã thôi thúc hắn!
Cho dù quan hệ vợ chồng của hai người có phức tạp tới đâu cũng không thể thay đổi được sự thật Mộ San San lạnh lùng ấy là vợ hắn.
Đã là vợ hắn, vậy thì hắn có nghĩa vụ bảo vệ Mộ San San.
Vậy mà bây giờ Mộ San San lại bị kẻ nào đó rắp tâm hãm hại, bị cảnh sát Trung Hải đưa đi phục vụ điều tra.
Nếu như không cân nhắc tới mảnh đất dưới chân là địa phận của Hoa Hạ, đột nhiên dùng tới vũ lực sẽ gây ảnh hưởng xấu tới chuyện quản lý tập đoàn Mộ Thị sau này của sếp Mộ thì có lẽ bây giờ hai tay Lâm Phi đã nhuộm đầy máu tươi!
“Hôm nay bà cô cứ ở đây không đi đấy, anh cũng đừng hòng rời khỏi đây dù chỉ một bước!”
Trong lòng Lâm Phi nghĩ gì, Trần Kỳ không biết nhưng cô không thể nào chấp nhận được thái độ hờ hững này của hắn.
Suốt một tháng trời không chủ động tới tìm cô thì cũng thôi đi. Tới tìm rồi cũng không biết chuẩn bị chút quà dỗ dành, cô cũng đành chịu. Làm cô tức giận còn không biết nói mấy lời hay ho vỗ về. Cho dù Trần Kỳ không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nhưng cô cũng biết, cô không thể bỏ qua cho Lâm Phi.
Động tay động chân ở sảnh lớn những nơi đông người như vậy chỉ làm tổn hại hình tượng hoa khôi cảnh sát của cô thôi. Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác là cô đánh không lại hắn, ngược lại còn bị hắn sàm sỡ.
“Nếu như không đi thì tôi tặng cô một phần quà lớn.”
“Bà đây không thèm.”
Muốn tặng sớm đã tặng rồi, bây giờ mới nhớ ra đòi tặng, muộn rồi!
“Tốt nhất cô nên nghĩ cho kỹ đi, nếu không lấy, sau này đừng hối hận.”
“Bà đây làm việc, trước giờ đều không hối hận!”
“Thực sự không cần?!”
“Bảo không cần là không cần!”
“Không đến lượt cô quyết định!”
Bộp!
“Trong vòng một phút xem hết những tài liệu này cho tôi. Xem xong, tôi có việc giao cho cô làm.”
“Tôi không…”
“Nếu trong vào một phút không xem xong, tôi không ngại ôm cô lên giường đọc từng chữ, từng chữ một cho cô nghe!”
Lâm Phi lạnh lùng ngắt lời Trần Kỳ rồi tiện tay lật những trang tài liệu hắn vừa vứt lên bàn ra và đẩy về phía Trần Kỳ.
“Vô sỉ!”
Bị Lâm Phi dọa bế lên giường đọc cho nghe, Trần Kỳ đỏ mặt mắng hắn một câu. Cô do dự một lát nhưng cuối cùng cũng nhận lấy sấp tài liệu.
“Số tài liệu này anh lấy từ đâu ra?!”
Ban đầu Trần Kỳ chỉ xem qua qua, nhưng sau khi xem hết số tài liệu Lâm Phi đưa, thái độ của Trần Kỳ thay đổi rõ rệt. Đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Lâm Phi đầy kinh ngạc!
Trần Kỳ không thể không kinh ngạc. Mặc dù là cảnh sát hình sự, tội phạm cô bắt không phải là tội phạm kinh tế nhưng dù gì cũng tốt nghiệp trường cảnh sát chính quy nên Trần Kỳ biết rằng, nếu như số tư liệu Lâm Phi đưa cô xem đều là thật, vậy thì giới kinh doanh Trung Hải khó tránh khỏi một cuộc biến động lớn trước nay chưa từng có…
——————