Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Đáng thương
Đúng vào lúc đó, anh Cương nhận ra sự hiện diện của Lăng Vi Vi ở sau Lâm Phi cách đó không xa, cô ta nhắm tịt mắt, dái tai có dấu hiệu dựng ngược lên, cơ thể mảnh mai không ngừng run rẩy.
Bấy giờ, anh Cương như tìm được chút sự an ủi, bị kẻ khác dùng như một loại vũ khí để đánh đám đàn em của mình, tình cảnh mất mặt như vậy, không bị người đẹp kia nhìn thấy, đó cũng có thể coi là còn chút may mắn.
Không hiểu tại sao, ý nghĩ đó vừa nổi lên trong đầu, anh Cương ngay lập tức thấy đôi mắt nhắm tịt của Lăng Vi Vi lén mở ti hí, rồi đột ngột mở to, nhìn chằm chằm anh Cương người đang bị Lâm Phi vung trên tay, bộ dạng thẫn thờ.
Ngay lập tức, cô ta như nghĩ ra điều gì đó, trộm nhìn về phía Lâm Phi, xem Lâm Phi có phát hiện ra cô ta mở mắt hay không, tay liền vỗ vỗ lồng ngực, trên miệng nở một nụ cười nhẹ nhõm, hai mắt lại tiếp tục nhắm lại.
Chỉ là, trước khi nhắm mắt lại cô ta thoáng chốc liếc nhìn về phía anh Cương, nụ cười thấp thoáng trên đôi môi trắng hồng như tươi thêm mấy phần.
Đáng lẽ cô ta nhắm mắt sẽ không nhìn thấy những gì diễn ra ở trong căn phòng này, nhưng ban nãy nghe tiếng kêu gào của anh Cương, cô ta rất lo cho Lâm Phi lại thêm phần hiếu kỳ và cảm giác lo lắng, cuối cùng thì Lăng Vi Vi cũng chịu không được mới mở mắt ra.
Như hôm nay, khi mà trông thấy thế trận một chiều, Lâm Phi hoàn toàn làm chủ cục diện, tư thế oai vệ ngất trời, Lăng Vi Vi không kìm được lòng để lộ ra một nụ cười rất hài lòng.
Nhưng nụ cười ấy trái lại mang đến một đòn đả kích rất lớn cho anh Cương.
“A, phu!”
Cùng với lần mở mắt lén nhìn của Lăng Vi Vi, cảm giác được an ủi trong lòng của anh Cương cũng dần tan biến hết, nụ cười hài lòng nở trên miệng cô ta giờ đây chả khác nào là nụ cười chế giễu cả.
Đau khổ kết hợp với sự tức giận tăng lên, anh Cương miệng phun máu, tức đến ngất đi.
……
Hộp đêm Đế Hào phòng VIP 502, bao trùm cả căn phòng là sự bừa bộn, cộng thêm những tiếng la hét thất thanh.
Lâm Phi nắm lấy tay anh Cương nhấc cả người hắn mà vung thật mạnh, cả cái phòng VIP này chỉ còn mỗi Lâm Phi và Lăng Vi Vi là đang đứng.
“Mới thế đã gục hết rồi sao?”
Sau khi dừng tay, Lâm Phi định sẽ hỏi tên anh Cương vài câu, nhưng thật không ngờ hắn sớm đã bị Lăng Vi Vi làm cho tức mà ngất đi rồi, Lâm Phi còn tưởng là mình đã ra tay mạnh quá, nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa tiện tay ném hắn sang một bên.
Lúc đầu Lâm Phi còn định hỏi anh Cương, người của hộp đêm Đế Hào có tham gia vào vụ bắt cóc Lăng Vi Vi hay không, bây giờ thì đã xỉu rồi, Lâm Phi cũng chẳng rảnh rỗi mà ngồi đánh thức hắn.
Mà chủ yếu là tên anh Cương đầy mồm máu, có tỉnh lại thì cũng không chắc nói được nên lời.
“Nói với ông chủ ở đây, có thời gian tôi sẽ quay lại, chuyện hôm nay ông ta phải cho tôi một lời giải thích.”
Lâm Phi quay người về phía Lăng Vi Vi, kéo đôi tay ngọc ngà của cô, đi ra khỏi phòng, lúc đi đến cửa, Lâm Phi cúi đầu nhìn xuống tên bảo vệ đang ôm bụng rên rỉ nói.
“Giải thích, giải thích?!”
Bụng của tên bảo vệ đột nhiên không còn cảm thấy đau nữa, bời vì hắn còn đang bận trợn tròn mắt kinh ngạc.
Lúc đầu khi nhìn thấy Lâm Phi kéo Lăng Vi Vi đi về phía cửa, tên bảo vệ này còn cố gắng nghiêng người sang một bên, chỉ sợ rằng Lâm Phi sẽ xử hắn vì tội ngáng đường, thật không ngờ rằng Lâm Phi sẽ nhìn chằm chằm hắn, hơn thế còn bảo hắn chuyển lời cho ông chủ là phải giải thích với Lâm Phi.
Tên bảo vệ này suýt nữa thì không khóc nổi, nếu không phải là trước đó bị Lâm Phi cho một trận tơi tả, tên này thật muốn nhảy lên chỉ thẳng vào Lâm Phi chửi lớn: “Ông nội mày, rõ ràng là mày đến đây làm loạn, còn đánh giết nhiều người như vậy. Đã không bắt mày phải giải thích thì thôi, lại còn dám đòi bọn tao giải thích, giải thích cái đéo gì.”
Đương nhiên những lời đó tên bảo vệ cũng chỉ dám thầm nghĩ trong bụng, chứ có cho hắn thêm mười cái gan nữa hắn cũng không dám đứng trước mặt Lâm Phi nói những lời đó, chưa thấy đến cả lão đại còn bị hắn vung lên đập những kẻ khác hay sao.
“Làm sao? Có cần tôi nhắc lại lần nữa không?”
Thấy tên bảo vệ đờ đẫn nằm trên mặt đất, không có bất kỳ phản ứng gì, Lâm Phi nhíu mày.
“Không, không cần, nhất định, nhất định sẽ chuyển lời.”
Tên bảo vệ miệng thì trả lời trong hoảng loạn, còn trong lòng thì cả đến ý nghĩ muốn chết cũng có rồi.
Những lời này nếu đúng là chuyển đến ông chủ, hậu quả thật khó mà tưởng tượng được, ông chủ của hộp đêm Đế Hào vốn là một thủ lĩnh trong Thanh Long bang, ẩn mình trong thế giới ngầm, dung mạo hung dữ, tính tình lại nóng nẩy.
Nhưng, tên bảo vệ cũng không dám không đồng ý, sự việc Lâm Phi hung hăng đánh người ban nãy rõ rành rành như vậy rồi, dám đến hộp đêm Đế Hào đánh người, thì tên bảo vệ há còn dám nói không.
Lâm Phi đại khái cũng đoán được suy nghĩ của tên bảo vệ, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn phải rút lại lời nói của mình, người không phạm ta ta không phạm người, người đã phạm đến ta, ta buộc phải giết người.
Đây là quy tắc tồn tại của Lâm Phi từ khi còn là lính đánh thuê ở chiến trường nước ngoài rồi, đó cũng là nguyên tắc linh hồn của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục.
Nếu Thanh Long bang biết phải trái, đồng thời điều tra ra những việc Hổ Ca đã làm là hành động của mình hắn, thì Lâm Phi tự nhiên cũng sẽ không động đến Thanh Long bang.
Còn nếu Thanh Long bang không phân biệt phải trái, vậy thì Lâm Phi cũng không ngại giúp hộp đêm Đế Hào thay ông chủ mới.
……
“Bây giờ mở mắt ra được rồi.”
Rời khỏi hộp đêm Đế Hào, Lâm Phi buông bàn tay Lăng Vi Vi ra, ghe sát vào tai cô ta nhẹ nhàng nói.
Đôi lông mày dài của Lăng Vi Vi khẽ rung, đôi mắt đẹp từ từ hé ra, sau đó là mở to hoàn toàn.
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, tôi đưa cô về nhà ngủ một giấc, sáng mai ngủ dậy sẽ chỉ còn là một giấc mơ thôi.”
Không biết rằng khi nãy trong lúc chờ Lâm Phi giải quyết đám đàn em của anh Cương, Lăng Vi Vi đã lén mở mắt nhìn trộm, lại thấy Lăng Vi Vi quay người hướng ánh nhìn về hộp đêm Đế Hào ở sau lưng. Lâm Phi còn tưởng là vì chuyện đêm nay đã khiến cô ta sợ hãi, dịu giọng trấn an.
Nghe thấy Lâm Phi trấn an mình, Lăng Vi Vi liền quay người lại nhìn hắn, trên nét mặt thanh tú như hoa đang hiện lên một nụ cười làm say đắm lòng người: “Tại sao phải xem như một giấc mơ, chuyện đêm nay đối với tôi là một kí ức mà cả đời khó quên, vài năm nữa, nói chừng tôi vẫn cảm ơn ông trời vì đã xếp đặt ngày hôm nay.”
“Liệu có phải cô bị sợ hãi làm cho hoang tưởng rồi, hay là cô vốn đã thích chơi kiểu bạo lực như này?” Hai mắt Lâm Phi không chớp nhìn chằm chằm vào cái áo của hắn đang mặc trên người Lăng Vi Vi, trên đó lộ ra nét tròn đầy của người phụ nữ, biểu cảm trên khuôn mặt lộ ra sự dung tục: “Sớm nói ra cô thích kiểu vậy, thì tôi đã đến muộn hơn chút rồi. Có điều, không sao cả, Hàn Khải Minh mặc dù không còn, nhưng vẫn còn tôi mà, thể loại bạo lực này, tôi cũng rất có hứng thú.”
Trải qua hàng loạt những chuyện xảy ra đêm nay, Lăng Vi Vi đã có những cảm nhận rất tốt về Lâm Phi, nhưng sau những lời vừa rồi thì cảm nhận đó suýt nữa thì tan thành mây khói.
Nếu không phải trong đầu còn đọng lại vài phần kí ức về cảnh Lâm Phi vung anh Cương đập từng người một, Lăng Vi Vi thật không dám tin, trước mắt mình cái tên đàn ông vô liêm sỉ với gương mặt dung tục đang nhìn mình lại là Lâm Phi người đã không ngại xông vào hộp đêm Đế Hào giết người để cứu cô ta.
“Nếu như không phải đêm nay vì chuyện anh đến cứu tôi, thì với những lời vừa nãy tôi chắc chắn sẽ phải khai trừ anh rồi.”
Lăng Vi Vi nghiến chặt răng, đôi mắt giận dữ liếc nhìn Lâm Phi.
Một mặt là ân nhân người đã đơn thương độc mà xông vào hộp đêm Đế Hào, sẵn sàng giết người để cứu cô ta, một mặt lại là tên lưu manh vô liêm sỉ với cái nhìn dung tục, Lăng Vi Vi thật không thể hiểu nổi rốt cuộc đâu mới là bản tính của Lâm Phi.
Lăng Vi Vi rất muốn mở mồm ra hỏi hắn, đâu mới là con người thật của hắn, nhưng nhìn bộ dang dung tục vô liêm sỉ của hắn, Lăng Vi Vi trong lòng không kìm được sự thất vọng. Cô ta thấy, điều này đã làm hoen mờ đi hình tượng huy hoàng của ân nhân đã cứu mạng cô ta.
Nghĩ đến những tình cảm và sự yêu mến ban nãy của cô ta dành cho Lâm Phi, Lăng Vi Vi liền cảm thấy đáng thương thay cho chính mình.
Bấy giờ, anh Cương như tìm được chút sự an ủi, bị kẻ khác dùng như một loại vũ khí để đánh đám đàn em của mình, tình cảnh mất mặt như vậy, không bị người đẹp kia nhìn thấy, đó cũng có thể coi là còn chút may mắn.
Không hiểu tại sao, ý nghĩ đó vừa nổi lên trong đầu, anh Cương ngay lập tức thấy đôi mắt nhắm tịt của Lăng Vi Vi lén mở ti hí, rồi đột ngột mở to, nhìn chằm chằm anh Cương người đang bị Lâm Phi vung trên tay, bộ dạng thẫn thờ.
Ngay lập tức, cô ta như nghĩ ra điều gì đó, trộm nhìn về phía Lâm Phi, xem Lâm Phi có phát hiện ra cô ta mở mắt hay không, tay liền vỗ vỗ lồng ngực, trên miệng nở một nụ cười nhẹ nhõm, hai mắt lại tiếp tục nhắm lại.
Chỉ là, trước khi nhắm mắt lại cô ta thoáng chốc liếc nhìn về phía anh Cương, nụ cười thấp thoáng trên đôi môi trắng hồng như tươi thêm mấy phần.
Đáng lẽ cô ta nhắm mắt sẽ không nhìn thấy những gì diễn ra ở trong căn phòng này, nhưng ban nãy nghe tiếng kêu gào của anh Cương, cô ta rất lo cho Lâm Phi lại thêm phần hiếu kỳ và cảm giác lo lắng, cuối cùng thì Lăng Vi Vi cũng chịu không được mới mở mắt ra.
Như hôm nay, khi mà trông thấy thế trận một chiều, Lâm Phi hoàn toàn làm chủ cục diện, tư thế oai vệ ngất trời, Lăng Vi Vi không kìm được lòng để lộ ra một nụ cười rất hài lòng.
Nhưng nụ cười ấy trái lại mang đến một đòn đả kích rất lớn cho anh Cương.
“A, phu!”
Cùng với lần mở mắt lén nhìn của Lăng Vi Vi, cảm giác được an ủi trong lòng của anh Cương cũng dần tan biến hết, nụ cười hài lòng nở trên miệng cô ta giờ đây chả khác nào là nụ cười chế giễu cả.
Đau khổ kết hợp với sự tức giận tăng lên, anh Cương miệng phun máu, tức đến ngất đi.
……
Hộp đêm Đế Hào phòng VIP 502, bao trùm cả căn phòng là sự bừa bộn, cộng thêm những tiếng la hét thất thanh.
Lâm Phi nắm lấy tay anh Cương nhấc cả người hắn mà vung thật mạnh, cả cái phòng VIP này chỉ còn mỗi Lâm Phi và Lăng Vi Vi là đang đứng.
“Mới thế đã gục hết rồi sao?”
Sau khi dừng tay, Lâm Phi định sẽ hỏi tên anh Cương vài câu, nhưng thật không ngờ hắn sớm đã bị Lăng Vi Vi làm cho tức mà ngất đi rồi, Lâm Phi còn tưởng là mình đã ra tay mạnh quá, nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa tiện tay ném hắn sang một bên.
Lúc đầu Lâm Phi còn định hỏi anh Cương, người của hộp đêm Đế Hào có tham gia vào vụ bắt cóc Lăng Vi Vi hay không, bây giờ thì đã xỉu rồi, Lâm Phi cũng chẳng rảnh rỗi mà ngồi đánh thức hắn.
Mà chủ yếu là tên anh Cương đầy mồm máu, có tỉnh lại thì cũng không chắc nói được nên lời.
“Nói với ông chủ ở đây, có thời gian tôi sẽ quay lại, chuyện hôm nay ông ta phải cho tôi một lời giải thích.”
Lâm Phi quay người về phía Lăng Vi Vi, kéo đôi tay ngọc ngà của cô, đi ra khỏi phòng, lúc đi đến cửa, Lâm Phi cúi đầu nhìn xuống tên bảo vệ đang ôm bụng rên rỉ nói.
“Giải thích, giải thích?!”
Bụng của tên bảo vệ đột nhiên không còn cảm thấy đau nữa, bời vì hắn còn đang bận trợn tròn mắt kinh ngạc.
Lúc đầu khi nhìn thấy Lâm Phi kéo Lăng Vi Vi đi về phía cửa, tên bảo vệ này còn cố gắng nghiêng người sang một bên, chỉ sợ rằng Lâm Phi sẽ xử hắn vì tội ngáng đường, thật không ngờ rằng Lâm Phi sẽ nhìn chằm chằm hắn, hơn thế còn bảo hắn chuyển lời cho ông chủ là phải giải thích với Lâm Phi.
Tên bảo vệ này suýt nữa thì không khóc nổi, nếu không phải là trước đó bị Lâm Phi cho một trận tơi tả, tên này thật muốn nhảy lên chỉ thẳng vào Lâm Phi chửi lớn: “Ông nội mày, rõ ràng là mày đến đây làm loạn, còn đánh giết nhiều người như vậy. Đã không bắt mày phải giải thích thì thôi, lại còn dám đòi bọn tao giải thích, giải thích cái đéo gì.”
Đương nhiên những lời đó tên bảo vệ cũng chỉ dám thầm nghĩ trong bụng, chứ có cho hắn thêm mười cái gan nữa hắn cũng không dám đứng trước mặt Lâm Phi nói những lời đó, chưa thấy đến cả lão đại còn bị hắn vung lên đập những kẻ khác hay sao.
“Làm sao? Có cần tôi nhắc lại lần nữa không?”
Thấy tên bảo vệ đờ đẫn nằm trên mặt đất, không có bất kỳ phản ứng gì, Lâm Phi nhíu mày.
“Không, không cần, nhất định, nhất định sẽ chuyển lời.”
Tên bảo vệ miệng thì trả lời trong hoảng loạn, còn trong lòng thì cả đến ý nghĩ muốn chết cũng có rồi.
Những lời này nếu đúng là chuyển đến ông chủ, hậu quả thật khó mà tưởng tượng được, ông chủ của hộp đêm Đế Hào vốn là một thủ lĩnh trong Thanh Long bang, ẩn mình trong thế giới ngầm, dung mạo hung dữ, tính tình lại nóng nẩy.
Nhưng, tên bảo vệ cũng không dám không đồng ý, sự việc Lâm Phi hung hăng đánh người ban nãy rõ rành rành như vậy rồi, dám đến hộp đêm Đế Hào đánh người, thì tên bảo vệ há còn dám nói không.
Lâm Phi đại khái cũng đoán được suy nghĩ của tên bảo vệ, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn phải rút lại lời nói của mình, người không phạm ta ta không phạm người, người đã phạm đến ta, ta buộc phải giết người.
Đây là quy tắc tồn tại của Lâm Phi từ khi còn là lính đánh thuê ở chiến trường nước ngoài rồi, đó cũng là nguyên tắc linh hồn của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục.
Nếu Thanh Long bang biết phải trái, đồng thời điều tra ra những việc Hổ Ca đã làm là hành động của mình hắn, thì Lâm Phi tự nhiên cũng sẽ không động đến Thanh Long bang.
Còn nếu Thanh Long bang không phân biệt phải trái, vậy thì Lâm Phi cũng không ngại giúp hộp đêm Đế Hào thay ông chủ mới.
……
“Bây giờ mở mắt ra được rồi.”
Rời khỏi hộp đêm Đế Hào, Lâm Phi buông bàn tay Lăng Vi Vi ra, ghe sát vào tai cô ta nhẹ nhàng nói.
Đôi lông mày dài của Lăng Vi Vi khẽ rung, đôi mắt đẹp từ từ hé ra, sau đó là mở to hoàn toàn.
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, tôi đưa cô về nhà ngủ một giấc, sáng mai ngủ dậy sẽ chỉ còn là một giấc mơ thôi.”
Không biết rằng khi nãy trong lúc chờ Lâm Phi giải quyết đám đàn em của anh Cương, Lăng Vi Vi đã lén mở mắt nhìn trộm, lại thấy Lăng Vi Vi quay người hướng ánh nhìn về hộp đêm Đế Hào ở sau lưng. Lâm Phi còn tưởng là vì chuyện đêm nay đã khiến cô ta sợ hãi, dịu giọng trấn an.
Nghe thấy Lâm Phi trấn an mình, Lăng Vi Vi liền quay người lại nhìn hắn, trên nét mặt thanh tú như hoa đang hiện lên một nụ cười làm say đắm lòng người: “Tại sao phải xem như một giấc mơ, chuyện đêm nay đối với tôi là một kí ức mà cả đời khó quên, vài năm nữa, nói chừng tôi vẫn cảm ơn ông trời vì đã xếp đặt ngày hôm nay.”
“Liệu có phải cô bị sợ hãi làm cho hoang tưởng rồi, hay là cô vốn đã thích chơi kiểu bạo lực như này?” Hai mắt Lâm Phi không chớp nhìn chằm chằm vào cái áo của hắn đang mặc trên người Lăng Vi Vi, trên đó lộ ra nét tròn đầy của người phụ nữ, biểu cảm trên khuôn mặt lộ ra sự dung tục: “Sớm nói ra cô thích kiểu vậy, thì tôi đã đến muộn hơn chút rồi. Có điều, không sao cả, Hàn Khải Minh mặc dù không còn, nhưng vẫn còn tôi mà, thể loại bạo lực này, tôi cũng rất có hứng thú.”
Trải qua hàng loạt những chuyện xảy ra đêm nay, Lăng Vi Vi đã có những cảm nhận rất tốt về Lâm Phi, nhưng sau những lời vừa rồi thì cảm nhận đó suýt nữa thì tan thành mây khói.
Nếu không phải trong đầu còn đọng lại vài phần kí ức về cảnh Lâm Phi vung anh Cương đập từng người một, Lăng Vi Vi thật không dám tin, trước mắt mình cái tên đàn ông vô liêm sỉ với gương mặt dung tục đang nhìn mình lại là Lâm Phi người đã không ngại xông vào hộp đêm Đế Hào giết người để cứu cô ta.
“Nếu như không phải đêm nay vì chuyện anh đến cứu tôi, thì với những lời vừa nãy tôi chắc chắn sẽ phải khai trừ anh rồi.”
Lăng Vi Vi nghiến chặt răng, đôi mắt giận dữ liếc nhìn Lâm Phi.
Một mặt là ân nhân người đã đơn thương độc mà xông vào hộp đêm Đế Hào, sẵn sàng giết người để cứu cô ta, một mặt lại là tên lưu manh vô liêm sỉ với cái nhìn dung tục, Lăng Vi Vi thật không thể hiểu nổi rốt cuộc đâu mới là bản tính của Lâm Phi.
Lăng Vi Vi rất muốn mở mồm ra hỏi hắn, đâu mới là con người thật của hắn, nhưng nhìn bộ dang dung tục vô liêm sỉ của hắn, Lăng Vi Vi trong lòng không kìm được sự thất vọng. Cô ta thấy, điều này đã làm hoen mờ đi hình tượng huy hoàng của ân nhân đã cứu mạng cô ta.
Nghĩ đến những tình cảm và sự yêu mến ban nãy của cô ta dành cho Lâm Phi, Lăng Vi Vi liền cảm thấy đáng thương thay cho chính mình.