Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-580
Chương 346: Trả nợ
Trong biệt thự cao cấp Phương Thảo Uyển của Lăng Vi Vi ở thành phố Trung Hải.
“Vi Vi, bộ này em nhớ cất giữ cho anh đấy nhé, sau này anh đến đây ở thì anh sẽ mặc. Anh đảm bảo bộ quần áo này chỉ mặc cho em xem thôi.”
“Anh nói thật chứ?”
“Những chuyện thế này anh nghĩ có gì mà cần phải giấu em đâu.”
Lâm Phi đương nhiên là nói thật, và tuyệt đối không hề nói quá. Bộ quần áo mà Lăng Vi Vi mua cho hắn, kể cả Lăng Vi Vi không có bất cứ ý định nào thì Lâm Phi chắc chắn cũng chỉ mặc cho một mình Lăng Vi Vi xem mà thôi.
Lâm Phi làm vậy quả thực là vì hắn muốn khiến Lăng Vi Vi cảm động, từ đó làm tăng thêm mối quan hệ tình cảm giữa hai người. Thế nhưng quan trọng hơn cả là hắn không dám mặc bộ đồ mà Lăng Vi Vi mua rồi chạy lung tung được.
Nguyên nhân ấy à, rất đơn giản.
Dù gì Lâm Phi cũng là phó phòng bảo vệ an ninh của tập đoàn Mộ Thị, lúc cần thiết vẫn phải tới công ty lượn lờ xem xét tình hình. Nếu ngày nào đó mặc bộ đồ này mà đi loanh quanh công ty bị cô vợ tổng giám đốc Mộ San San thấy được thì Lâm Phi thật sự xong đời.
Khoảng thời gian mà Lâm Phi và Mộ San San sống với nhau không phải là ngắn nữa. Lâm Phi có những bộ quần áo gì, trên người Lâm Phi có bao nhiêu tiền Mộ San San đương nhiên rõ hơn ai hết.
Bộ đồ âu mà Lăng Vi Vi mua cho Lâm Phi không hề rẻ. Nếu bị Mộ San San thấy thì việc vợ chồng mâu thuẫn e rằng khó tránh.
Cũng vì vậy mà quần áo hắn để chỗ Lăng Vi Vi và chỉ mặc cho một mình Lăng Vi Vi xem, đương nhiên đây chính là cách giải quyết tốt nhất.
Lâm Phi nghĩ vậy nhưng Lăng Vi Vi lại không hiểu tình hình.
Con gái khi yêu đầu óc đều mộng mị lú lẫn.
Giống như Lăng Vi Vi lúc này, sớm đã trút hết ruột gan cởi mở với Lâm Phi rồi. Vả lại EQ của Lâm Phi lại khá cao nên mới chỉ đôi ba câu đã khiến cô gái đối diện mình cảm động đến mức hồ đồ.
Chút!
“Anh đợi nhé, em đi nấu cơm cho anh ăn.”
Lăng Vi Vi mặt mày đỏ lựng, cô trao cho Lâm Phi một nụ hôn rồi chạy tới phòng bếp nấu cơm cho hắn trong bộ dạng ngập tràn hạnh phúc.
…….
“Vi Vi, sao miếng đậu phụ này em cắt to thế. Phải cắt nhỏ hơn một chút mới dễ cho vào nồi chứ.”
“Con cá này em phải rửa mấy lần mới hết mùi tanh.”
“Cái này…”
Haiz!
“Hoặc là im miệng, hoặc là đi ra ngoài, anh chọn đi.”
Sau khi thay bộ đồ ở nhà, đeo chiếc tạp dề lên, Lăng Vi Vi không thể nào chịu nổi sự vô liêm sỉ của Lâm Phi, tay cô cầm con dao cắt phập vào thớt, đôi mắt trong như nước hồ thu lạnh lùng nhìn Lâm Phi rồi sau đó là giọng nạt nộ.
Trưởng phòng Lăng cũng không phải là phản đối Lâm Phi đi theo cô vào phòng bếp rồi đụng chân đụng tay khi cô nấu cơm.
Mối quan hệ của hai người về cơ bản đã rõ ràng rồi. Trưởng phòng Lăng cũng không ngại ngùng mà hiến thân cho Lâm Phi, chứ đừng nói là việc Lâm Phi chỉ định đụng chạm một chút với cô khi ở phòng bếp.
Có điều sờ thì sờ, chạm thì chạm, không thể yên tĩnh một chút được à.
Hết câu này đến câu kia, nói cứ như mình biết nấu ăn lắm không bằng. Thực sự quá đáng ghét.
“Được rồi. Em làm việc khác đi. Nể tình em mua quần áo cho anh, con cá này để đấy anh làm cho.”
Thấy Lăng Vi Vi bất bình, lại kiếm được không ít hời từ cô, Lâm Phi chuẩn bị đại lượng hơn, để cô thưởng thức tay nghề nấu ăn của mình.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Lâm Phi hiểu rõ nếu như tiếp tục ôm eo quấn quýt lấy cô thì hắn sẽ không thể kiềm chế nổi.
Vì thân hình của trưởng phòng Lăng mặc dù không nóng bỏng như Ninh Kỳ hay cô hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ nhưng chỗ cần cong vẫn cong, thân hình gợi cảm đủ khiến Lâm Phi thích mê mẩn đến mức khó mà buông tay.
“Anh chơi chơi tí là được rồi, đừng có làm hỏng cá đấy.”
Lăng Vi Vi không biết tài nghệ nấu nướng của Lâm Phi, thấy Lâm Phi không dày vò mình mà quay đi làm cá, cô mới hắng giọng cảnh cáo Lâm Phi. Lăng Vi Vi bắt đầu chuyên tâm làm những món khác.
……
“Đây là anh làm á?”
Trên bàn ăn, thấy Lâm Phi bưng món cá om lên, những tưởng con cá sẽ bị Lâm Phi làm hỏng be bét thì bây giờ Lăng Vi Vi chỉ biết nhìn với ánh mắt kinh ngạc.
Không thể trách trưởng phòng Lăng thiếu lòng tin với Lâm Phi được, vì thực sự thì sự lười nhác và vô liêm sỉ ngày thường khi ở công ty của Lâm Phi đã ăn sâu vào suy nghĩ của Lăng Vi Vi rồi.
Cho dù trưởng phòng Lăng có trí tưởng tượng phong phú cỡ nào thì cô cũng không thể ngờ được Lâm Phi lại làm được món ngon thế này.
“Thật sự đây là món anh làm sao?”
“Nếu không thì ở đây còn có người thứ ba nữa sao?”
“Không phải là anh lẻn ra ngoài đi mua chứ?”
“Mông em lại ngứa rồi à?”
Chẳng dễ gì mới đụng tay làm con cá, lại bị người con gái của mình nghi ngờ, Lâm Phi quả thật không thể vui nổi.
“Bên trong món này anh không bỏ thêm thứ gì không nên bỏ chứ?”
Tét!
Thấy khuôn mặt trái xoan kia của Lăng Vi Vi viết rõ cô đang nghi ngờ, Lâm Phi vốn đã chẳng vui thì chớ, hắn lấy tay chặn vào eo Lăng Vi Vi rồi quẳng luôn cô lên ghế sofa tét luôn vào mông.
“Em nghĩ anh mà muốn làm gì với em thì cần phải dùng đến thuốc à?”
Không thể trách Lâm Phi ra tay mạnh được, vì thực sự thì sự nghi ngờ của Lăng Vi Vi khiến hắn cảm thấy tổn thương ghê gớm. Hai bên quen biết nhau thế rồi, nếu như hắn thật sự muốn ôm Lăng Vi Vi lên giường thì cứ thế lên giường thôi, cần gì phải giở thủ đoạn khác.
Đây là còn vì Lăng Vi Vi làm cho hắn cả một bàn đầy thức ăn chứ không thì trên bộ mông nảy nở đó của Lăng Vi Vi không chỉ đơn giản là bị Lâm Phi cho ăn đòn thế này đâu.
“Nhìn gì mà nhìn, còn không mau tới đây ăn.”
Sau khi thấy Lăng Vi Vi bị đánh rồi cuộn tròn trên ghế sofa, khuôn mặt nhìn hắn đầy thận trọng, Lâm Phi cảm thấy buồn cười, chỉ có thể gọi cô mau tới ăn cơm.
Thấy Lâm Phi không có ý định ăn hiếp mình, Lăng Vi Vi mới thở phào nhẹ nhõm, lục tục đi về phía bàn ăn ngồi đối diện với Lâm Phi.
“Mặc dù anh biết anh cũng đẹp trai quá mức nhưng em không nghĩ rằng để ăn cơm xong rồi tận hưởng vẻ đẹp trai của anh sao?”
“Mai em đưa anh đi gặp bác sĩ.”
“Gặp bác sĩ gì?”
“Việc tự sướng quá mức cũng là một loại bệnh.”
Trưởng phòng Lăng quả thực đã bị sự tự sướng của Lâm Phi làm cho bất lực. Cô nhìn Lâm Phi chằm chằm là muốn thông qua biểu cảm trên khuôn mặt hắn để đoán xem hắn có hài lòng với bữa ăn mà cô làm cho hắn hay không.
Thấy Lâm Phi không hợp tác, lại muốn đoán ý hắn thông qua khuôn mặt, rõ ràng là điều không thể. Với sự tự tin về tài nghệ bếp núc đó của Lâm Phi, trưởng phòng Lăng cũng chẳng buồn hỏi thêm làm gì.
Cô cầm bát cầm đũa với suy nghĩ chuẩn bị thử độc rồi gắp một miếng cá lên.
Ai da, vị ngon quá đi.
“Ăn cá anh làm, có phải là em nên bày tỏ lòng thành tí không?”
“Bày tỏ gì?”
“Nợ thịt trả bằng thịt.”
Nói xong, Lâm Phi không cho Lăng Vi Vi cơ hội định thần trở lại. Hắn đi tới bên cạnh cô ôm lấy eo cô rồi sải bước về phía phòng ngủ…
Trong biệt thự cao cấp Phương Thảo Uyển của Lăng Vi Vi ở thành phố Trung Hải.
“Vi Vi, bộ này em nhớ cất giữ cho anh đấy nhé, sau này anh đến đây ở thì anh sẽ mặc. Anh đảm bảo bộ quần áo này chỉ mặc cho em xem thôi.”
“Anh nói thật chứ?”
“Những chuyện thế này anh nghĩ có gì mà cần phải giấu em đâu.”
Lâm Phi đương nhiên là nói thật, và tuyệt đối không hề nói quá. Bộ quần áo mà Lăng Vi Vi mua cho hắn, kể cả Lăng Vi Vi không có bất cứ ý định nào thì Lâm Phi chắc chắn cũng chỉ mặc cho một mình Lăng Vi Vi xem mà thôi.
Lâm Phi làm vậy quả thực là vì hắn muốn khiến Lăng Vi Vi cảm động, từ đó làm tăng thêm mối quan hệ tình cảm giữa hai người. Thế nhưng quan trọng hơn cả là hắn không dám mặc bộ đồ mà Lăng Vi Vi mua rồi chạy lung tung được.
Nguyên nhân ấy à, rất đơn giản.
Dù gì Lâm Phi cũng là phó phòng bảo vệ an ninh của tập đoàn Mộ Thị, lúc cần thiết vẫn phải tới công ty lượn lờ xem xét tình hình. Nếu ngày nào đó mặc bộ đồ này mà đi loanh quanh công ty bị cô vợ tổng giám đốc Mộ San San thấy được thì Lâm Phi thật sự xong đời.
Khoảng thời gian mà Lâm Phi và Mộ San San sống với nhau không phải là ngắn nữa. Lâm Phi có những bộ quần áo gì, trên người Lâm Phi có bao nhiêu tiền Mộ San San đương nhiên rõ hơn ai hết.
Bộ đồ âu mà Lăng Vi Vi mua cho Lâm Phi không hề rẻ. Nếu bị Mộ San San thấy thì việc vợ chồng mâu thuẫn e rằng khó tránh.
Cũng vì vậy mà quần áo hắn để chỗ Lăng Vi Vi và chỉ mặc cho một mình Lăng Vi Vi xem, đương nhiên đây chính là cách giải quyết tốt nhất.
Lâm Phi nghĩ vậy nhưng Lăng Vi Vi lại không hiểu tình hình.
Con gái khi yêu đầu óc đều mộng mị lú lẫn.
Giống như Lăng Vi Vi lúc này, sớm đã trút hết ruột gan cởi mở với Lâm Phi rồi. Vả lại EQ của Lâm Phi lại khá cao nên mới chỉ đôi ba câu đã khiến cô gái đối diện mình cảm động đến mức hồ đồ.
Chút!
“Anh đợi nhé, em đi nấu cơm cho anh ăn.”
Lăng Vi Vi mặt mày đỏ lựng, cô trao cho Lâm Phi một nụ hôn rồi chạy tới phòng bếp nấu cơm cho hắn trong bộ dạng ngập tràn hạnh phúc.
…….
“Vi Vi, sao miếng đậu phụ này em cắt to thế. Phải cắt nhỏ hơn một chút mới dễ cho vào nồi chứ.”
“Con cá này em phải rửa mấy lần mới hết mùi tanh.”
“Cái này…”
Haiz!
“Hoặc là im miệng, hoặc là đi ra ngoài, anh chọn đi.”
Sau khi thay bộ đồ ở nhà, đeo chiếc tạp dề lên, Lăng Vi Vi không thể nào chịu nổi sự vô liêm sỉ của Lâm Phi, tay cô cầm con dao cắt phập vào thớt, đôi mắt trong như nước hồ thu lạnh lùng nhìn Lâm Phi rồi sau đó là giọng nạt nộ.
Trưởng phòng Lăng cũng không phải là phản đối Lâm Phi đi theo cô vào phòng bếp rồi đụng chân đụng tay khi cô nấu cơm.
Mối quan hệ của hai người về cơ bản đã rõ ràng rồi. Trưởng phòng Lăng cũng không ngại ngùng mà hiến thân cho Lâm Phi, chứ đừng nói là việc Lâm Phi chỉ định đụng chạm một chút với cô khi ở phòng bếp.
Có điều sờ thì sờ, chạm thì chạm, không thể yên tĩnh một chút được à.
Hết câu này đến câu kia, nói cứ như mình biết nấu ăn lắm không bằng. Thực sự quá đáng ghét.
“Được rồi. Em làm việc khác đi. Nể tình em mua quần áo cho anh, con cá này để đấy anh làm cho.”
Thấy Lăng Vi Vi bất bình, lại kiếm được không ít hời từ cô, Lâm Phi chuẩn bị đại lượng hơn, để cô thưởng thức tay nghề nấu ăn của mình.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Lâm Phi hiểu rõ nếu như tiếp tục ôm eo quấn quýt lấy cô thì hắn sẽ không thể kiềm chế nổi.
Vì thân hình của trưởng phòng Lăng mặc dù không nóng bỏng như Ninh Kỳ hay cô hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ nhưng chỗ cần cong vẫn cong, thân hình gợi cảm đủ khiến Lâm Phi thích mê mẩn đến mức khó mà buông tay.
“Anh chơi chơi tí là được rồi, đừng có làm hỏng cá đấy.”
Lăng Vi Vi không biết tài nghệ nấu nướng của Lâm Phi, thấy Lâm Phi không dày vò mình mà quay đi làm cá, cô mới hắng giọng cảnh cáo Lâm Phi. Lăng Vi Vi bắt đầu chuyên tâm làm những món khác.
……
“Đây là anh làm á?”
Trên bàn ăn, thấy Lâm Phi bưng món cá om lên, những tưởng con cá sẽ bị Lâm Phi làm hỏng be bét thì bây giờ Lăng Vi Vi chỉ biết nhìn với ánh mắt kinh ngạc.
Không thể trách trưởng phòng Lăng thiếu lòng tin với Lâm Phi được, vì thực sự thì sự lười nhác và vô liêm sỉ ngày thường khi ở công ty của Lâm Phi đã ăn sâu vào suy nghĩ của Lăng Vi Vi rồi.
Cho dù trưởng phòng Lăng có trí tưởng tượng phong phú cỡ nào thì cô cũng không thể ngờ được Lâm Phi lại làm được món ngon thế này.
“Thật sự đây là món anh làm sao?”
“Nếu không thì ở đây còn có người thứ ba nữa sao?”
“Không phải là anh lẻn ra ngoài đi mua chứ?”
“Mông em lại ngứa rồi à?”
Chẳng dễ gì mới đụng tay làm con cá, lại bị người con gái của mình nghi ngờ, Lâm Phi quả thật không thể vui nổi.
“Bên trong món này anh không bỏ thêm thứ gì không nên bỏ chứ?”
Tét!
Thấy khuôn mặt trái xoan kia của Lăng Vi Vi viết rõ cô đang nghi ngờ, Lâm Phi vốn đã chẳng vui thì chớ, hắn lấy tay chặn vào eo Lăng Vi Vi rồi quẳng luôn cô lên ghế sofa tét luôn vào mông.
“Em nghĩ anh mà muốn làm gì với em thì cần phải dùng đến thuốc à?”
Không thể trách Lâm Phi ra tay mạnh được, vì thực sự thì sự nghi ngờ của Lăng Vi Vi khiến hắn cảm thấy tổn thương ghê gớm. Hai bên quen biết nhau thế rồi, nếu như hắn thật sự muốn ôm Lăng Vi Vi lên giường thì cứ thế lên giường thôi, cần gì phải giở thủ đoạn khác.
Đây là còn vì Lăng Vi Vi làm cho hắn cả một bàn đầy thức ăn chứ không thì trên bộ mông nảy nở đó của Lăng Vi Vi không chỉ đơn giản là bị Lâm Phi cho ăn đòn thế này đâu.
“Nhìn gì mà nhìn, còn không mau tới đây ăn.”
Sau khi thấy Lăng Vi Vi bị đánh rồi cuộn tròn trên ghế sofa, khuôn mặt nhìn hắn đầy thận trọng, Lâm Phi cảm thấy buồn cười, chỉ có thể gọi cô mau tới ăn cơm.
Thấy Lâm Phi không có ý định ăn hiếp mình, Lăng Vi Vi mới thở phào nhẹ nhõm, lục tục đi về phía bàn ăn ngồi đối diện với Lâm Phi.
“Mặc dù anh biết anh cũng đẹp trai quá mức nhưng em không nghĩ rằng để ăn cơm xong rồi tận hưởng vẻ đẹp trai của anh sao?”
“Mai em đưa anh đi gặp bác sĩ.”
“Gặp bác sĩ gì?”
“Việc tự sướng quá mức cũng là một loại bệnh.”
Trưởng phòng Lăng quả thực đã bị sự tự sướng của Lâm Phi làm cho bất lực. Cô nhìn Lâm Phi chằm chằm là muốn thông qua biểu cảm trên khuôn mặt hắn để đoán xem hắn có hài lòng với bữa ăn mà cô làm cho hắn hay không.
Thấy Lâm Phi không hợp tác, lại muốn đoán ý hắn thông qua khuôn mặt, rõ ràng là điều không thể. Với sự tự tin về tài nghệ bếp núc đó của Lâm Phi, trưởng phòng Lăng cũng chẳng buồn hỏi thêm làm gì.
Cô cầm bát cầm đũa với suy nghĩ chuẩn bị thử độc rồi gắp một miếng cá lên.
Ai da, vị ngon quá đi.
“Ăn cá anh làm, có phải là em nên bày tỏ lòng thành tí không?”
“Bày tỏ gì?”
“Nợ thịt trả bằng thịt.”
Nói xong, Lâm Phi không cho Lăng Vi Vi cơ hội định thần trở lại. Hắn đi tới bên cạnh cô ôm lấy eo cô rồi sải bước về phía phòng ngủ…