Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-579
Chương 345: Chỉ cho một mình em xem
Phương Thảo Viên, chung cư cao cấp thành phố Trung Hải.
Trong nhà Lăng Vi Vi.
Ở thành phố Trung Hải tấc đất tấc vàng này, người bình thường khó có thể sở hữu một chung cư cao cấp ba phòng ngủ, hai phòng khách.
Vậy mà ở những năm tháng tươi trẻ nhất đời con gái, Lăng Vi Vi đã có cho riêng mình căn nhà bao người mơ ước.
Nhưng cô không hề cảm thấy vui.
Bởi vì ngày ngày tan ca trở về, cô không thể hưởng thụ sự ấm cúng của gia đình bình thường, thứ chờ đợi cô chỉ có cô đơn và trống vắng.
Cuộc sống một mình rất cô độc, mà nỗi cô độc này Lăng Vi Vi đã nếm trải suốt hơn mười năm.
Không một ai thích cô đơn, Lăng Vi Vi cũng không chỉ một lần muốn thoát khỏi nỗi cô đơn này, nhưng cô có lòng mà không có sức.
Không chỉ đơn giản vì cô là trẻ mồ côi mà hơn cả là vì cô đã cô đơn quá lâu, rất khó mở lòng với ai nhất là người khác giới.
Tới khi Lâm Phi xuất hiện.
Những người ở một mình quá lâu luôn rất cảnh giác với những người khác giới xung quanh, hay nói chính xác hơn là phản kháng.
Ở góc độ nào đó, sự vô sỉ của Lâm Phi khiến Lăng Vi Vi bớt cảnh giác với hắn. Tâm lý phản kháng nhất định sẽ có nhưng so với dân văn phòng quần Tây sơ mi trắng khiến cô khó lòng hiểu thấu, loại người ham muốn đều viết rõ lên mặt như Lâm Phi khiến cô dễ chịu.
Lần Lâm Phi cứu cô khỏi hộp đêm Đế Hào là lần đầu tiên Lăng Vi Vi mở cửa trái tim khép kín. Tiếp xúc lâu dần và sự cạnh tranh của Thẩm Bội Ni khiến Lăng Vi Vi càng ngày càng phụ thuộc vào Lâm Phi.
Dựa dẫm là một phần của tình cảm nhưng suy cho cùng đó cũng không phải là toàn bộ cảm xúc.
Cảm động nên rung động, vì cảm động nên tình cảm mới lên men, đó mới là tình cảm chân thành nhất.
Mà tình cảm chân thành là tình cảm không xen lẫn bất cứ dục vọng riêng tư nào giống như Lăng Vi Vi lúc này. Đôi tay ngọc ngà chủ động quàng qua cổ Lâm Phi, đầu gục vào lòng hắn, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Rõ ràng lúc này, Lăng Vi Vi hạnh phúc, loại hạnh phúc này bắt nguồn từ sự rung động chứ không phải dục vọng.
Bởi vì quan hệ giữa cô và Lâm Phi đã từ người tình chuyển sang người nhà.
Với Lăng Vi Vi, cô gái mồ côi một thân một mình ở Trung Hải mà nói, tình cảm là thứ quý giá nhất, còn người nhà là vô giá.
“Vi Vi à, mặc dù anh không từ chối em ngả vào lòng anh nhưng có phải em nên suy nghĩ tới nhu cầu sinh lý của một người đàn ông như anh không. Nếu như em cứ ôm như vậy, anh không dám đảm bảo anh có thể kiên nhẫn đợi em làm xong cơm không.”
Phó phòng Lâm có thể tung hoành tình trường nhiều năm không đơn giản chỉ nhờ sức mạnh và da mặt dày mà hơn cả là vì hắn hiểu phụ nữ.
Cũng giống như khi nãy, bước vào nhà của Lăng Vi Vi, vừa quan sát qua cách bày trí của ngôi nhà, Lâm Phi đã nói muốn coi đây là nhà mình.
Nói đơn giản, điều hắn nói đã chạm vào trái tim cô.
Bày trí căn nhà này đủ để nhận ra nỗi cô đơn trong sâu thẳm tâm hồn của Lăng Vi Vi, Lâm Phi liền nghĩ ngay tới việc giúp cô dịu bớt nỗi cô quạnh.
Bởi vì khi bố mẹ qua đời trong chuyến bay năm đó, hắn cũng từng rất cô đơn.
Cũng chính vì vậy, hắn hiểu rõ mùi vị của đơn độc, hắn không muốn Lăng Vi Vi phải cô đơn như vậy.
Nhiều lúc mùi vị của cô đơn thực sự khiến người ta phát điên.
Lăng Vi Vi đã lẻ loi nhiều năm, nếu như hắn đã bước chân vào thế giới tình cảm của cô, vậy thì hắn có trách nhiệm, có nghĩa vụ cho cô cảm giác có gia đình.
Cũng giống như lúc này, rõ ràng chỉ cần hắn muốn, hắn có thể bế cô lên giường bất cứ lúc nào, nhưng hắn đã dằn lòng.
Bởi vì hắn muốn cho cô cảm giác có nhà.
Ví dụ như hắn có thể ngồi trên sô pha, để Lăng Vi Vi có cơ hội làm cơm cho hắn.
“Anh đợi ở đây, em đi làm ngay.”
Lăng Vi Vi không ngốc, nếu không thì Mộ San San không cất nhắc cô làm cánh tay đắc lực của mình. Mặc dù cô rất muốn ở mãi trong vòng tay của Lâm Phi nhưng cô càng muốn hắn có thể thưởng thức tay nghề của cô.
Không liên quan tới cá cược hay bồi thường gì mà đơn giản chỉ là, phụ nữ nấu cơm cho đàn ông sẽ có cảm giác ấm áp như người một nhà.
Một loại cảm giác cô đã chờ đợi rất nhiều năm rồi...
“Sao không đi, không lẽ hối hận rồi.”
Thấy Lăng Vi Vi đi được hai bước lại quay người lại, Lâm Phi có hơi ngạc nhiên.
Dù gì, phó phòng Lâm hắn trước giờ đều không ăn chay, nếu không phải muốn bù đắp cảm giác thiếu vắng tình thân của Lăng Vi Vi, có lẽ hắn sớm đã xử cô rồi.
Phó phòng Lâm mong nhớ trưởng phòng xinh đẹp này đã không chỉ mới một sớm một chiều.
“Em mua cho anh một bộ đồ, chỉ là không biết anh mặc có vừa không.”
“Vừa hay không, thử là biết thôi.”
Hiếm khi cô có lòng mua đồ cho hắn, đương nhiên phó phòng Lâm không ngại mặc thử.
“Lúc anh thay đồ không thể về phòng thay sao?!”
Sau khi lấy bộ quần áo mua ở trung tâm thương mại Ninh Châu ra, Lăng Vi Vi định bảo Lâm Phi tới phòng cô thay mà không ngờ tới, hắn lại thay ở phòng khách, ngay trước mặt cô.
Mặc dù trưởng phòng Lăng đã hoàn toàn mở lòng với Lâm Phi và Lâm Phi cũng chuẩn bị coi nơi đây là nhà mình.
Nhưng cách thay đồ ngang nhiên như chốn không người này của Lâm Phi khiến Lăng Vi Vi không nhịn được lườm hắn mấy cái.
“Sớm muộn gì cũng cho em nhìn, sớm hay muộn một chút, anh cũng không thấy khác biệt gì.”
Không phải hắn không muốn về phòng thay mà bởi vì hắn biết rõ sức chịu đựng của mình, nếu hắn về phòng, chuyện ăn cơm nào đó sẽ không cần nữa.
“Cũng khá vừa vặn, xem ra ngày thường ở công ty, em cũng nhìn trộm anh không ít lần.”
“Anh nói mà không sợ trời đánh à?!”
Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vi Vi đỏ ửng, một phần vì nhìn thấy Lâm Phi thay đồ, một phần vì bị hắn chọc tức.
Ở công ty, đúng là trưởng phòng Lăng cũng chú ý tới Lâm Phi không ít lần, chỉ là không thể nào có chuyện cô nhìn trộm hắn.
Ngược lại, Lâm Phi nhiều lần bình luận về thân hình của cô, không ít lần còn chạy tới văn phòng của cô động tay động chân.
Nếu không phải vì câu nói “coi đây là nhà” khi nãy của Lâm Phi khiến cô cảm động, chắc chắn cô sẽ tranh luận với hắn tới cùng.
Sàm sỡ cô không ít lần, xem nhà cô như nhà mình, vậy mà không thấy hắn mua gì cho cô, thật đúng không phải là đàn ông!
“Quần áo không tệ, nể tình em hiểu chuyện, anh quyết định, sau này bộ này anh chỉ mặc cho một mình em xem.” Lăng Vi Vi vốn còn đang bất mãn vì bị Lâm Phi bắt bẻ, nghe xong câu nói ngọt ngào đầy tình ý này của hắn không khỏi...cảm động lần thứ hai.
Phương Thảo Viên, chung cư cao cấp thành phố Trung Hải.
Trong nhà Lăng Vi Vi.
Ở thành phố Trung Hải tấc đất tấc vàng này, người bình thường khó có thể sở hữu một chung cư cao cấp ba phòng ngủ, hai phòng khách.
Vậy mà ở những năm tháng tươi trẻ nhất đời con gái, Lăng Vi Vi đã có cho riêng mình căn nhà bao người mơ ước.
Nhưng cô không hề cảm thấy vui.
Bởi vì ngày ngày tan ca trở về, cô không thể hưởng thụ sự ấm cúng của gia đình bình thường, thứ chờ đợi cô chỉ có cô đơn và trống vắng.
Cuộc sống một mình rất cô độc, mà nỗi cô độc này Lăng Vi Vi đã nếm trải suốt hơn mười năm.
Không một ai thích cô đơn, Lăng Vi Vi cũng không chỉ một lần muốn thoát khỏi nỗi cô đơn này, nhưng cô có lòng mà không có sức.
Không chỉ đơn giản vì cô là trẻ mồ côi mà hơn cả là vì cô đã cô đơn quá lâu, rất khó mở lòng với ai nhất là người khác giới.
Tới khi Lâm Phi xuất hiện.
Những người ở một mình quá lâu luôn rất cảnh giác với những người khác giới xung quanh, hay nói chính xác hơn là phản kháng.
Ở góc độ nào đó, sự vô sỉ của Lâm Phi khiến Lăng Vi Vi bớt cảnh giác với hắn. Tâm lý phản kháng nhất định sẽ có nhưng so với dân văn phòng quần Tây sơ mi trắng khiến cô khó lòng hiểu thấu, loại người ham muốn đều viết rõ lên mặt như Lâm Phi khiến cô dễ chịu.
Lần Lâm Phi cứu cô khỏi hộp đêm Đế Hào là lần đầu tiên Lăng Vi Vi mở cửa trái tim khép kín. Tiếp xúc lâu dần và sự cạnh tranh của Thẩm Bội Ni khiến Lăng Vi Vi càng ngày càng phụ thuộc vào Lâm Phi.
Dựa dẫm là một phần của tình cảm nhưng suy cho cùng đó cũng không phải là toàn bộ cảm xúc.
Cảm động nên rung động, vì cảm động nên tình cảm mới lên men, đó mới là tình cảm chân thành nhất.
Mà tình cảm chân thành là tình cảm không xen lẫn bất cứ dục vọng riêng tư nào giống như Lăng Vi Vi lúc này. Đôi tay ngọc ngà chủ động quàng qua cổ Lâm Phi, đầu gục vào lòng hắn, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Rõ ràng lúc này, Lăng Vi Vi hạnh phúc, loại hạnh phúc này bắt nguồn từ sự rung động chứ không phải dục vọng.
Bởi vì quan hệ giữa cô và Lâm Phi đã từ người tình chuyển sang người nhà.
Với Lăng Vi Vi, cô gái mồ côi một thân một mình ở Trung Hải mà nói, tình cảm là thứ quý giá nhất, còn người nhà là vô giá.
“Vi Vi à, mặc dù anh không từ chối em ngả vào lòng anh nhưng có phải em nên suy nghĩ tới nhu cầu sinh lý của một người đàn ông như anh không. Nếu như em cứ ôm như vậy, anh không dám đảm bảo anh có thể kiên nhẫn đợi em làm xong cơm không.”
Phó phòng Lâm có thể tung hoành tình trường nhiều năm không đơn giản chỉ nhờ sức mạnh và da mặt dày mà hơn cả là vì hắn hiểu phụ nữ.
Cũng giống như khi nãy, bước vào nhà của Lăng Vi Vi, vừa quan sát qua cách bày trí của ngôi nhà, Lâm Phi đã nói muốn coi đây là nhà mình.
Nói đơn giản, điều hắn nói đã chạm vào trái tim cô.
Bày trí căn nhà này đủ để nhận ra nỗi cô đơn trong sâu thẳm tâm hồn của Lăng Vi Vi, Lâm Phi liền nghĩ ngay tới việc giúp cô dịu bớt nỗi cô quạnh.
Bởi vì khi bố mẹ qua đời trong chuyến bay năm đó, hắn cũng từng rất cô đơn.
Cũng chính vì vậy, hắn hiểu rõ mùi vị của đơn độc, hắn không muốn Lăng Vi Vi phải cô đơn như vậy.
Nhiều lúc mùi vị của cô đơn thực sự khiến người ta phát điên.
Lăng Vi Vi đã lẻ loi nhiều năm, nếu như hắn đã bước chân vào thế giới tình cảm của cô, vậy thì hắn có trách nhiệm, có nghĩa vụ cho cô cảm giác có gia đình.
Cũng giống như lúc này, rõ ràng chỉ cần hắn muốn, hắn có thể bế cô lên giường bất cứ lúc nào, nhưng hắn đã dằn lòng.
Bởi vì hắn muốn cho cô cảm giác có nhà.
Ví dụ như hắn có thể ngồi trên sô pha, để Lăng Vi Vi có cơ hội làm cơm cho hắn.
“Anh đợi ở đây, em đi làm ngay.”
Lăng Vi Vi không ngốc, nếu không thì Mộ San San không cất nhắc cô làm cánh tay đắc lực của mình. Mặc dù cô rất muốn ở mãi trong vòng tay của Lâm Phi nhưng cô càng muốn hắn có thể thưởng thức tay nghề của cô.
Không liên quan tới cá cược hay bồi thường gì mà đơn giản chỉ là, phụ nữ nấu cơm cho đàn ông sẽ có cảm giác ấm áp như người một nhà.
Một loại cảm giác cô đã chờ đợi rất nhiều năm rồi...
“Sao không đi, không lẽ hối hận rồi.”
Thấy Lăng Vi Vi đi được hai bước lại quay người lại, Lâm Phi có hơi ngạc nhiên.
Dù gì, phó phòng Lâm hắn trước giờ đều không ăn chay, nếu không phải muốn bù đắp cảm giác thiếu vắng tình thân của Lăng Vi Vi, có lẽ hắn sớm đã xử cô rồi.
Phó phòng Lâm mong nhớ trưởng phòng xinh đẹp này đã không chỉ mới một sớm một chiều.
“Em mua cho anh một bộ đồ, chỉ là không biết anh mặc có vừa không.”
“Vừa hay không, thử là biết thôi.”
Hiếm khi cô có lòng mua đồ cho hắn, đương nhiên phó phòng Lâm không ngại mặc thử.
“Lúc anh thay đồ không thể về phòng thay sao?!”
Sau khi lấy bộ quần áo mua ở trung tâm thương mại Ninh Châu ra, Lăng Vi Vi định bảo Lâm Phi tới phòng cô thay mà không ngờ tới, hắn lại thay ở phòng khách, ngay trước mặt cô.
Mặc dù trưởng phòng Lăng đã hoàn toàn mở lòng với Lâm Phi và Lâm Phi cũng chuẩn bị coi nơi đây là nhà mình.
Nhưng cách thay đồ ngang nhiên như chốn không người này của Lâm Phi khiến Lăng Vi Vi không nhịn được lườm hắn mấy cái.
“Sớm muộn gì cũng cho em nhìn, sớm hay muộn một chút, anh cũng không thấy khác biệt gì.”
Không phải hắn không muốn về phòng thay mà bởi vì hắn biết rõ sức chịu đựng của mình, nếu hắn về phòng, chuyện ăn cơm nào đó sẽ không cần nữa.
“Cũng khá vừa vặn, xem ra ngày thường ở công ty, em cũng nhìn trộm anh không ít lần.”
“Anh nói mà không sợ trời đánh à?!”
Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vi Vi đỏ ửng, một phần vì nhìn thấy Lâm Phi thay đồ, một phần vì bị hắn chọc tức.
Ở công ty, đúng là trưởng phòng Lăng cũng chú ý tới Lâm Phi không ít lần, chỉ là không thể nào có chuyện cô nhìn trộm hắn.
Ngược lại, Lâm Phi nhiều lần bình luận về thân hình của cô, không ít lần còn chạy tới văn phòng của cô động tay động chân.
Nếu không phải vì câu nói “coi đây là nhà” khi nãy của Lâm Phi khiến cô cảm động, chắc chắn cô sẽ tranh luận với hắn tới cùng.
Sàm sỡ cô không ít lần, xem nhà cô như nhà mình, vậy mà không thấy hắn mua gì cho cô, thật đúng không phải là đàn ông!
“Quần áo không tệ, nể tình em hiểu chuyện, anh quyết định, sau này bộ này anh chỉ mặc cho một mình em xem.” Lăng Vi Vi vốn còn đang bất mãn vì bị Lâm Phi bắt bẻ, nghe xong câu nói ngọt ngào đầy tình ý này của hắn không khỏi...cảm động lần thứ hai.